Lời Hứa 2: Nhận Ra
|
|
Nó với hắn bước vào lớp, An đang ngồi chỗ của nó và cười với hắn. Nhỏ hỏi hắn huyên thuyên mà vẫn không đứng dậy, nó cũng đứng chờ nhỏ, hắn thì không được vui vẻ mấy chỉ ậm ờ cho qua chuyện. - An ngồi đây với anh Nhật luôn. Văn thông cảm nha. – Nhỏ nói với nó. Một thoáng bất ngờ hiện ra trên mặt nó, nó nhìn sang hắn chẳng nói gì mà chỉ im lặng. Ừ, đúng rồi nói gì nữa chứ nhỏ là bạn gái của hắn thì ngồi gần là phải đạo rồi, mình có là gì. - Có gì đâu, trước giờ Văn vô ý quá. Vậy Văn qua kia ngồi. – Nó cười đáp lại nhỏ. Nó đi xuống bàn gần cuối, không nhìn hắn một lần, còn hắn thì ngồi xuống mà thấy khó chịu vô cùng, cứ như có lửa đốt trong lòng, nỗi sợ hãi không muốn đối mặt nó, cảm giác khó chịu cứ nhói lên từng cơn. Nó nhìn vào dòng danh ngôn in trên quyển tập. “Cái gì không phải là của mình thì sẽ mãi mãi không là của mình”. Đúng thật, hắn không phải là của nó thì nó đâu thể nào ở cạnh hắn mãi được. Hắn là của An. Nghĩ thế nhưng sao nó khó chấp nhận cái sự thật này. Cái sự thật làm tim nó như chảy máu. …………………………………………� �…………. - Cho tao xin lỗi. - Lý do? – Nó ngẩng mặt lên hỏi hắn. - Chỗ ngồi, tao không nói với mày. - Đừng bận tâm. Tao không để ý đâu, ngồi đâu không học được. - Nó vẫn hí hoáy viết bài trên bảng mà không nhìn hắn. - Tao nghĩ mày giận tao. – Hắn thở nhẹ. - Tao đâu có nhỏ mọn vậy, chỉ là cái chỗ ngồi thôi mà. Đáng lẽ trước giờ An ngồi cạnh mày mới đúng chứ. – Nó cười mà vẫn không nhìn hắn. - Vậy à ... mày không buồn sao? - Không, bình thường thôi có gì mà buồn. Nghe nó nói lòng hắn không khỏi thất vọng, vậy ra chỉ có hắn xem trọng cái chỗ ngồi chứ với nó đó chỉ là chuyện bình thường ... ừ thật ra chuyện ấy là bình thường. Bình thường đến lạ trong lòng. - Ừ, cũng đúng. Tao cũng kì quá. – Hắn cười rồi gãi đầu. Có cái cặp quăng lên bàn, một đứa ngồi xuống cạnh, nó nhìn qua. À, một nhân vật hay cúp học. - Sao hôm nay ngồi đây hả bạn? - Bàn ở đâu mà ngồi không được. Có phiền gì Tường không. – Nó nói mà không nhìn qua. - Ồ, biết tên tôi luôn à. Không có phiền gì, do hôm nay thấy bạn ngồi đây nên lạ thôi. - Hì, mình ngồi đây hoài luôn đấy. Mà sao Tường ít đi học thế. - Lười. – Tường đáp cụt ngủn. - Ờ. – Nó gật đầu. - Có cái này tui muốn hỏi bạn lâu lắm rồi đấy. - Chuyện gì? – Nó quay qua. - Sao bạn đẹp như con gái vậy. Mà không, còn hơn cả con gái nữa ấy. Trán nó nhăn lại, tên này có bị gì không mà nói một câu chẳng hiểu khen hay chê mà làm nó tức anh ách trong bụng. - Kệ tui, lo cho thân bạn đi. - Ờ, thôi đừng giận. Tại nghĩ sao nên tui nói vậy thôi. Đang buồn mà nói chuyện với tên này dễ điên thật, chắc mai phải chuyển chỗ ngồi nữa rồi. …………………………………………� �….. - Mày ngồi ở dưới thấy sao? Mai mày ngồi bàn kế tao cho vui. Nó vừa nêm canh vừa nói. - Tao vào để học chứ có phải vào để chơi đâu mà vui với không vui. Mà sao mày cứ bàn chuyện này hoài vậy. - Thật tình thì … - Cám ơn. – Nó cắt lời. Dù là chỉ nói cho có nhưng nghe thế nó cũng cảm thấy vui vui trong lòng. - Dọn cơm đi, xong hết rồi. - Mày đừng ngồi với thằng Tường, tao không thích. - Làm gì mà không thích, nó ăn thịt tao hay sao. – Nó đáp. - Không phải, nhưng mà … thằng đó thế nào ấy. - Mày không lo ăn nhanh đi với An thì tới lượt mày sẽ “thế nào ấy” đấy. - Chết, mém nữa quên. Thế là hắn im lặng mà nuốt cho lẹ, gì chứ hắn chẳng muốn để cho An đợi. - Tao đi à. - Đợi chút, cái áo sắp đứt nút kìa. Cởi ra đưa đây tao khâu lại cho. - Trễ rồi, không sao đâu. Để tao thay áo khác. Nó im lặng không nói gì lấy kim chỉ ra khâu cái nút áo lại, hắn thay áo xong nhìn vẻ mặt của nó thì bỗng dưng ngồi xuống nhìn nó làm. - Đi đi, tao khâu được rồi, nhìn làm gì. - Ừ … - Ui … Chỉ do hắn nhìn, nó lúng túng nên mới bị kim đâm thế này đấy, chán thiệt. Nó nặn máu chảy ra vừa định nhìn lên thì. - Đưa tao xem. Hắn cầm lấy ngón tay của nó rồi đưa vào miệng, hành động bất ngờ của hắn làm nó không kịp phản ứng chỉ biết trố mắt nhìn.
|
- Ìn ái ì (nhìn cái gì?) – Hắn hỏi nó. - Mày làm gì vậy. – Nó rút ngón tay lại, mặt đỏ lên. - Hồi xưa cũng thế mà, có gì mà đỏ mặt chứ, coi có còn chảy máu không? - Không, hết rồi. – Nó quay đi, bao nhiêu máu đều dồn hết lên mặt nó rồi, làm gì còn mà để chảy ra nữa. - Bày đặt ngại nữa, tao đi à. Hắn bỏ đi, miệng huýt sáo hí hửng bỏ nó ngồi một mình với tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Chapter 8 – Sao dạo này anh nói về Văn nhiều quá. An nói làm hắn chợt giật mình, vậy là dạo này hắn hay nói về nó lắm sao. Sao hắn vẫn thấy bình thường mà. – Cũng vậy thôi mà, đâu có ít hay nhiều gì. – Lần nào gặp em cũng phải nói về Văn anh mới chịu. Trước kia anh có thế đâu chứ. – Nhỏ nói giọng hơi buồn. – Hà hà, ghen hả em gái. – Ừ, em ghen đấy. – Trời, thật à. Văn là bạn anh, nhắc đến nó thì có gì sai. – Sẽ không sai nếu em với anh không yêu nhau, nhưng đi với bạn gái mà anh toàn nhắc đến Văn. – Em đừng bận tâm. – Hắn nói. – Sao không bận tâm chứ? Hắn gãi đầu, sao hôm nay nhỏ lại dở chứng thế này. – Không thế thì sao? Anh với nó thân nhau hơn mười năm rồi. Gần như anh em vậy. – Chính vì thế nên anh mới chủ quan, anh thì xem Văn như anh em, còn Văn … có xem anh như anh em đâu. – Thế nó xem anh là gì ? – Hắn hỏi nhỏ mặt khó hiểu. – Anh không biết? – Anh không hiểu. – Hắn đáp. – Có nghĩa là … có thể Văn yêu anh. Hắn hoảng hồn bật dậy, nhỏ nói chuyện đi đâu thế này, đi ra xa hắn nhìn lên bầu trời đầy sao mà suy nghĩ, làm gì có chuyện đó. – Em đừng nói bậy, Văn không phải như thế đâu. – Bởi thế em mới nói anh quá chủ quan. Anh trong cuộc không thấy nhưng em có thể cảm nhận được. – Được rồi, anh không muốn nghe nữa. – Nếu thật sự mà như thế thì Văn … thật là. Ghê tởm quá. – An kết thúc. Hắn quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt giận dữ, nhỏ thấy hắn như thế cũng không khỏi ngạc nhiên. Quen nhau đã lâu thế này có lúc nào hắn lại giận như thế chứ. – Anh không muốn nghe ai nói xấu Văn … và nhất là lời nói lại từ em. – Anh nói em vậy à, anh xem Văn hơn em sao? – Nhỏ tức giận. – Không có, nếu Văn nói xấu em anh cũng sẽ thế. – Hắn đáp rồi quay đi. – Tóm lại, anh xem cậu ấy hơn em. – Văn chẳng bao giờ nói xấu người khác. – Hắn kết thúc. – Sao anh lạ thế, hay anh cũng … yêu cậu ấy. Hắn quay lại nhìn nhỏ, sao càng lúc lại càng nói bậy thế này. – Có phải không? Anh cũng yêu cậu ấy. – Em không bình tĩnh rồi. Thôi anh đưa em về. – Hắn lắc đầu ngao ngán. – Người không bình tĩnh hiện giờ là anh, anh muốn trốn tránh. – Anh nói thôi mà. Anh không muốn thấy em ghen một cách kì lạ thế này đâu. – Thế anh giải thích việc anh nắm tay cậu ấy đi. – Nhỏ hạ giọng nhưng lời nói không thiếu sự độc ác. – Nắm tay ? Em đang nói đi đâu thế. – Hắn hỏi khó hiểu. – Hôm trước em thấy anh và Văn nắm tay khi ngủ? Anh giải thích thế nào, có bạn bè nào nắm tay khi ngủ không? – Vụ đó … hồi trước còn nhỏ anh sốt mẹ anh vẫn thường thế… nên anh nghĩ … – Anh còn lý do nào dễ nghe hơn không? – Nhỏ hỏi hắn. – Sao em không tin. Mà em muốn anh phải làm gì em mới tin đây, em nói xem? – Anh chứng minh đi. Chứng minh anh không có gì với Văn. – Nhỏ nói ánh mắt lạnh lùng. – Chứng minh? – Anh dọn ra ở riêng đi, không ở chung với Văn nữa. Không thể nào, làm sao mà hắn lại dọn ra riêng được chứ … hắn phải làm gì nhỏ mới vừa lòng đây. – Làm sao … làm sao được chứ. – Hắn quay đi bức bối trong lòng. – Thế được rồi, vậy là em hiểu. Nhỏ đứng dậy bỏ đi, hắn chạy theo níu tay nhỏ lại. – Khoan, em đi đâu ? Văn với anh thân nhau như anh em, giờ em nói anh dọn ra ở riêng, làm sao anh có thể. Em muốn anh khó xử mới vừa lòng sao? – Anh tránh ra đi, anh xem trọng Văn như thế thì cứ về với cậu ta đi. – Được, tùy em. Cái đó là em muốn, anh chiều ý em. – Hắn bỏ đi. Nhỏ nhìn theo hắn đi, nước mắt chảy xuống, tâm tư dằn xé không rõ những lời nói nãy giờ của mình là đúng hay sai. …………………………………………� �……….
|
– Uống không? – Hắn hỏi nó. – Gì? Bia à. Không. Nó tiếp tục nhìn lên tivi để xem tiếp bộ phim. Tiếng hắn mở bia rồi ngồi tu ừng ực, một lon rồi hai lon rồi tới lon thứ ba … nó bắt đầu thấy khó chịu trong lòng. Giơ tay tắt tivi nó quay qua hắn. – Sao? Đi chơi với bạn gái về mà uống bia thì có gọi là thất tình không? – Im đi. Muốn thì uống chung, tao không thích nói nhiều. – Mày uống cho say để quên hôm nay nhưng sáng mai cũng nhớ lại thôi à. – Nó chống cằm ngồi nhìn hắn khui lon thứ tư. – Tới đâu hay tới đó, mặc tao. – Nói tao nghe xem, có chuyện gì à? Cãi nhau với An hả. – Đừng nhắc. Đưa bọc bia cho tao. – Mày uống cho chết à, để tao uống tiếp, phần mày thế đủ rồi. – Nó khui một lon rồi ngồi xuống uống, ý da cái đồ quỉ này đắng quá. – Chán thiệt.- Hắn chống tay lên trán, có vẻ đã thấm. – Nói nghe xem việc gì? – An nói mày thích tao. Nghe thế được không? – Hắn hỏi nó. Tim nó như giật thót lên, sao An lại biết việc nó thích hắn chứ. Nó dấu kín lắm mà. – Tao nói không có, thế là cãi nhau. – Hắn lè nhè. – Chỉ vậy cũng cãi nhau, thiệt là. Rồi sao? – Thì tao bỏ về. – Sao lại bỏ về phải ở lại giải thích cho An hiểu chứ. Cái này cũng có phần của tao trong đó đấy. – Tao không thích con gái ghen quá, trước không thấy gì giờ lại ghen … mà ghen với ai không ghen, đi ghen với đứa bạn thân của người yêu mình. Hừ … – Hắn cười chua chát. – Nhưng mày bỏ nhỏ ở đấy là bậy. – Mặc đi, lâu lâu phải làm thế. Thương quá cô nàng làm giá cao thì mệt lắm. Nó cười, không ngờ thằng này cũng biết dạy người yêu ghê. Cười nhưng lòng đau thấy rõ. – Lỡ nàng ấy buông mày kiếm người khác thì sao? – Cửa nào mà buông, tao biết An thương tao còn không hết, nhưng thôi … để vài hôm cho cái tự cao của nàng xuống thấp chút thì tao mới tính tiếp. Nói rồi hắn đứng dậy thay áo quần rồi nằm lên giường. Nó đứng lên dọn dẹp mấy lon bia rồi ngồi lên giường nhìn hắn. – Thế mày có tin lời An nói không? Hắn mở mắt ra nhìn nó. – Nãy tao nói rồi mà. Không tin. – Đó chỉ là lời mày phải nói với An nhưng còn tận trong lòng mày thì nghĩ thế nào? – Nó hỏi. – Còn mày? Thế mày nghĩ thế nào. – Hắn hỏi và nhìn nó với ánh mắt buồn không diễn tả nổi. – Sao … sao lại hỏi tao? Tao đang hỏi mày mà. Hắn lại nhìn nó, rồi quay qua hướng khác không trả lời. – Thực ra có đấy. – Nó nói. Nó nói nhỏ không rõ hắn có nghe hay không, rồi đứng dậy đi ra nhà trước nằm lên võng. Đêm ấy nó mất ngủ, An cũng không ngủ được, và … hắn cũng thế. Chapter 9 Mới chợp mắt được chút ít, thì mắt hắn bị chói bởi ánh sáng đèn. Ngồi dậy hắn nhìn ra nhà sau. Nó đang đứng ngay bếp. – Xin lỗi nha, đèn làm mày chói mắt hả? – Không có. Hắn nằm xuống giường nhìn lên đồng hồ trên tường, chưa được 5h nữa. – Mày làm gì mà thức sớm thế, ăn uống gì mà nấu giờ này. – Nấu ít đậu xanh để mày ăn cho mát, cái tật của mày xưa này có bia rượu vào miệng là ho chết bỏ mà vẫn uống. – Nó nói. – Sáng nấu không được à? – Thích làm giờ này cho có việc. Hắn lăn qua lăn lại trên giường nhớ lại chuyện tối qua giữa hắn với An, thôi để cho nhỏ bình tĩnh một vài ngày hãy nói chuyện tiếp. – Ra ăn xíu đi rồi ngủ tiếp. – Nó cầm chén chè đi lên. Hắn ngồi dậy ngáp dài rồi đi theo nó. Mắt vẫn đờ đẫn. – Nóng, coi chừng phỏng. Nó cầm cái remote chọn kênh trên tivi, giờ này chẳng còn gì xem cả. – Mày nấu khi nào mà xong nhanh thế? – Hắn hỏi. – Lúc nãy. – Không ngủ à? Tao không thấy mày lên giường. – Nằm đâu tao ngủ không được. Hắn tiếp tục ăn. – Tối qua mày nói gì tao nghe không rõ. – Hắn hỏi. – Nói mày ngủ đi. – Không phải cái đó. – Hắn khẳng định – Mặc mày, tao nói mà tao không nhớ sao. – Nó quay qua chỗ khác. Ăn xong chén chè, hắn đứng dậy vươn vai rồi lên giường nằm tiếp. Nó đi ra sau rửa chén rồi lên võng nằm. – Ê. – Hắn gọi nó. – Nói. – Vào đây nằm này. – Không thích. – ………………. – Ngủ đi, chút tao gọi dậy. Rồi hai đứa im lặng. – Tao với mày quen nhau bao nhiêu năm rồi. – Hắn hỏi. – Hơn 11 năm.
|
– Chuyện tối qua mày nói là thật chứ? – Hắn hỏi tiếp. Nghe hắn hỏi nó giật cả mình, tối qua nó chỉ lỡ miệng nói ra nhưng không hề to, không lẽ hắn nghe được sao. – Chuyện … chuyện gì? – Mày đừng giả lơ. – Tao không có giả lơ. – Nó đáp. Rồi hắn tiếp tục im lặng, nó nằm đó vẫn đong đưa trên võng nhưng biết rõ hắn cũng thức chứ không có ngủ. …………………………………………� �……… Những ngày sau hắn thì ngồi bàn trên bơ vơ một mình, nhỏ An thì về chỗ cũ. Nó thì ngồi ở dưới lớp. Tụi bạn cũng nhận thấy có chuyện xảy ra giữa ba đứa nên tạm thời mọi hoạt động trêu chọc đều phải dừng lại hết, nhất là đối với hắn. Còn tên Tường, ờ thì tên này thật ra khá dễ thương, nếu không phải vì cái mặt quá đỗi “đại ca” thì hắn cũng đáng được điểm cộng lắm chứ. Tường hiểu biết rất nhiều về ngành học này, nhưng do bận làm thêm nên không có nhiều thời gian để học. Từ khi tiếp xúc với Tường, nó cảm giác thế giới lại mở rộng ra thêm một chút chứ không chỉ suốt ngày nghĩ tới Nhật, có lẽ thế nên dạo gần đây nó cười nhiều hơn trước. …………………………………………� �……….. – Thật ra em nghĩ nhiều lắm, đáng lẽ em không nên nghi ngờ anh với Văn. – Em biết vậy là được rồi, hôm trước anh nóng quá, bỏ em về một mình. – Em đáng bị vậy mà. – Nhỏ nhìn hắn cười. Hắn vòng tay ôm đầu nhỏ rồi hôn lên mái tóc ấy. Nhỏ hạnh phúc dựa vào người hắn. – Thế anh có cần dọn ra ở riêng không? – Thôi, anh ở với Văn đi. Anh nói đúng hai người có tình bạn lâu như thế thì sao tách ra được. – Ừm, em hiểu vậy anh vui lắm. – Mà sau này ấy, khi kết hôn thì anh phải ở với em đấy nhé. – Trời, chuyện ấy mà cũng nói sao. Em cứ làm như anh là gì ấy. Rồi hắn nói tiếp. – Văn rồi cũng chỉ là kỉ niệm bạn bè thôi, còn em là người đi với anh suốt cuộc đời mà. Nó im lặng bước đi, thật ra đoạn cuối không nghe có lẽ là tốt hơn nhỉ. Nó cười chua chát, nhưng sao lòng đau đến thế này chứ. Nó không muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi. …………………………………………� �…………. Hắn vào nhà, ngồi xuống kế bên nó cười tươi. – Tao làm hòa với An rồi. – Vậy à, chúc mừng. – Hì hì, đúng là nàng của tao đã chọn thì không sai được, nói chuyện hiểu biết lí lẽ ghê. – Ừ, gắng mà giữ đấy. Con gái như An hiếm lắm. – Tao tiết lộ cho mày cái này nhé. – Chuyện gì ? Nói đi. – Ờ, thì … mà… An ấy, nói là … hôm nay nhà cô ấy về quê, nên … nhờ tao qua coi nhà tiếp … – Hắn gãi đầu tỏ vẻ sượng sùng. – Vậy à … ừ bạn gái nhờ thì phải làm chứ. – Nó nói theo giọng không phải là nó thường ngày chút nào. – Mà mày thấy có phải An bật đèn cho tao không? – Bật đèn? – Nó hỏi lại. – Ừ thì … chuyện ấy đấy … chuyện mà … tế nhị. Lúc này nó không thể giả như không được nữa, ánh mắt nó không còn cười, miệng nó không còn mở ra nữa, nó không còn biết phải nói gì. Chỉ im lặng. – Đúng không mày? Tao nghĩ là thế. – Tao không biết. Đã bao giờ tao như thế đâu. Nó đứng dậy đi ra nhà sau, bỏ mặt hắn ngồi đó mơ mộng suy tưởng. Nó tách củ hành dùng để xào đồ ăn, nước mắt cứ rơi ra. – Tối nay mày ở nhà một mình được không? – Ừ. – Nó đáp lại. – Sao mà khóc? – Hắn đi lại gần nhìn nó chăm chú. – Do tách hành. Tránh ra đi. – Nó gạt tay hắn ra. Hắn im lặng rồi bỏ lên nhà trên. Nụ cười của hắn cũng héo đi, thấy nó khóc hắn thấy khó chịu vô cùng. ………………………………………….. ..
|
Thay đồ xong hắn quay qua nói. – Tao đi đây. Mày ở nhà ổn chứ. – Đâu phải lần đầu tao ở nhà một mình. –Nó cười. – Ờ … – Hắn đáp. Hắn ngồi xuống để mang giầy vào, nó nhìn hắn từ phía sau muốn nói hắn đừng đi, nhưng nó không thể làm thế được. Nó không có quyền ngăn cản tình yêu của hắn. Nếu yêu hắn thì nó nên vui vì hạnh phúc của hắn mới đúng chứ. Bất chợt hắn quay lại bắt gặp ánh nhìn đấy, nó quay đi. Hắn đi tới, đặt tay lên vai nó. – Thật sự tao đi được chứ? – Sao mày hỏi hoài thế, cứ như tao là người quản lý mày vậy. – Nó cười giả tạo. – Nếu như mày không thích thì … – Nếu như tao không thích thì mày thế nào? – Nó hỏi hắn. – Thì tao … – Đi đi, cái thằng thiệt là, để An chờ đấy. – Nó đẩy hắn đi. – Ờ … ừ … Hắn khép cửa lại, nhìn nó từ phía sau mà lòng buồn khôn tả, sao lại thế này đáng lẽ hôm nay hắn phải vui mới đúng chứ. Vì sao lại có cảm giác kì lạ đến vậy. Hắn bước đi.
|