Lời Hứa 2: Nhận Ra
|
|
Chapter 10 Lật từng tấm hình lúc nó chụp chung với hắn khi còn học phổ thông, nó cứ cười miết, lúc này hắn có vẻ lùn hơn nó nhỉ. Tự dưng từ năm lớp 9 thì hắn bắt đầu cao nhanh kinh khủng, tấm này thì lúc trường đi cắm trại ở vũng tàu. Nghĩ vui ghê mới 4 giờ sáng phải thức dậy để lên xe đi rồi, trên xe hắn cứ dựa đầu vào nó mà ngủ say sưa. Còn tấm này hồi năm nhất hai đứa đi mùa hè xanh, ở ngoài nắng miết mà nó có đen gì đâu, còn hắn thì chỉ trắng hơn mỗi cục than thôi. Nó nhớ cái năm 11 hai đứa đi học về bị mắc mưa, nếu là ngày thường thì hắn đã phóng thẳng về nhà chẳng cần phải trú làm gì nhưng hôm nay đi với nó, mà hắn biết tỏng nó chỉ cần dầm mưa chút ít thì cảm là cái chắc, do đó dù ở nhà tivi đang phát chương trình hắn thích thì vẫn phải đợi .. đợi cho đến hơn một giờ, cũng phải công nhận hôm ấy ông trời ác với hắn thiệt, nó biết chắc chắn đề nghị về thì hắn sẽ bác bỏ, còn đứng chờ thì hắn bứt rứt không yên, tính tình gì mà quái đản thiệt á. Chỉ tới đây thôi, qua năm sau thì hình chụp của nó với hắn thưa dần đi, chỉ có hình của hắn với An thì nhiều, nhiều hơn hẳn của hắn với nó, cái này có phải là 3 lớn hơn 10 không nhỉ. Nó phì cười. Ôm tập hình vào lòng nó nhìn lên đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi, có lẽ giờ này họ đang bên nhau. Nó còn ngồi đây trông chờ điều gì nữa chứ. “ Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai vươn hình hài lớn dậy. Ôi cát bụi tuyệt vời Mặt trời soi một kiếp rong chơi… Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bụi Ôi cát bụi mệt nhoài Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi…” Nó lẫm nhẩm hát theo rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ có nước mắt … …………………………………………� �…….. – Sao không vào giường mà nằm đây? Hắn lay nhẹ, nó mở mắt ra nhìn rồi nhắm mắt lại. Nhìn thấy quyển hình hắn mở ra xem rồi nhìn qua nó. Hắn lắc đầu bế nó lên đi vào giường, nó dựa vào ngực hắn. Khi đặt nó xuống hắn định thay đồ thì tay nó níu ngực áo hắn lại. Thấy thế hắn cũng nằm xuống cạnh nhìn nó ngủ, từ khóe mắt nó rơm rớm nước mắt. – Sao lại khóc? Nằm mơ thấy gì đáng sợ lắm à. Đưa tay lau nước mắt chảy trên má nó. Hắn buồn bã nhìn nó. – Nhật về rồi, đừng khóc nữa. – Hắn thì thầm. Kéo nó sát vào người , hắn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ cũng với nó, giấc ngủ khác lạ hơn trước rất nhiều. …………………………………………� �……… – Sao nãy không gọi tao đi chung? – Thấy mày ngủ ngon quá nên tao không gọi. – Nó đáp. Hắn đưa tay gãi đầu rồi bỏ lên bàn trước ngồi, thầm bực bội. Quăng cái cặp lên bàn Tường ngồi xuống cạnh nó. – Hôm nay giận nhau à? – Tôi không hiểu Tường nói gì. – Nó đáp mà mắt thì dán vào cái màn hình vi tính. – Thấy Nhật với Văn là biết rồi, có gì cứ chia sẻ với tôi. – Tường đề nghị. – Không có gì cả. – Nó đáp cộc lốc. – Đoạn này không được đâu, báo lỗi đấy. – Tường chỉ vào màn hình. – Ừ nhỉ. – Nó gật đầu đồng ý. – Thôi, hay Văn làm người yêu của Tường nha. – Nói gì vậy. – Nó quay qua nhìn gã mới thốt ra câu nói. – Thật đấy, Tường có cảm tình với Văn lắm. Nhật không đáp lại tình cảm của Văn đâu. – Đừng có điên quá. – Nó gắt. – Tường nói thật lòng, không có giả dối đâu. – Mặc xác ông. Tường nhìn nó buồn bã, ánh nhìn cứ như kết tội làm nó khó chịu vô cùng, không ngờ tên này cũng như nó nữa. Nhưng tình cảm có bao nhiêu thì nó dành hết cho hắn rồi làm gì có thể chia sẻ được cho người khác nữa. – Thấy Văn buồn, Tường cũng đau lòng lắm. – …………………… – Tường … – Thôi được rồi. – Nó đưa tay chặn lại. Nó nhìn ra trời, nếu tình cảm mà dễ yêu dễ quên thì giờ nó đâu có đau khổ đến thế. …………………………………………� �………….. Từ chuyện hôm trước đến nay nó với hắn chưa nói chuyện với nhau lời nào, cứ mỗi khi hắn định hỏi gì thì nó lại bỏ đi nơi khác. Hắn cũng chẳng nói được gì thêm khi nó cứ lảng tránh mãi như thế, không khí càng lúc càng nặng nề thêm. – Sao? – “…………………..” – Thôi … – “ ……………………” – Ừm, cũng được. Nó tắt máy rồi thay đồ, hắn theo dõi cuộc nói chuyện của nó, không rõ là ai mà nó nói năng cụt ngủn thế không biết. – Mày đi đâu? – Đi uống nước với Tường. – Tao … cho tao đi nữa. – Hắn đứng dậy lấy cái áo khoác gần đó. – Thôi, người ta rủ tao mày đi làm gì. – Tao đi với mày không được sao? – Không. – Nó đi ra rồi khép cửa lại. Hắn quăng cái áo rồi ngồi xuống ghế, đưa tay vò đầu bực tức hắn chẳng hiểu cái gì đang diễn ra trong con người của mình nữa. …………………………………………� �………………
|
Ngồi nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng rồi, điện thoại thì không bắt máy, nó đi đâu thế không biết, chỉ uống nước thôi mà uống từ 8h đến bây giờ, chắc nó uống hết nước của cái sài gòn này hay sao ấy. Hắn đứng dậy, lấy cái áo khoác định đi tìm thì cửa mở ra, nó đi vào. – Sao giờ này chưa ngủ nữa? – Nó hỏi hắn. – Mày biết trễ lắm không? – Hắn quát. – Tối rồi, nhỏ thôi để nhà kế bên người ta ngủ. – Nó tháo giầy ra rồi đi vào nhà. – Mày uống rượu hả? – Hắn kéo nó quay lại, ngửi mùi rượu từ người nó. – Có uống chút ít. – Thằng Tường chuốc mày uống phải không? – Không, tao không muốn uống thì ai mà chuốc được. – Nó đẩy tay hắn ra khỏi người nó. “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi….” Nó ngêu ngao hát, hắn đứng đó nhìn nó không chớp mắt, cái quỉ gì đang diễn ra thế này chứ. – Mày nói rõ đi, mày không vừa lòng tao ở điểm nào nếu không được tao sẽ đi. – Hắn nói. Nó chỉ vào hắn, rồi đưa tay lên miệng. Hắn như điên tiết lên, đi tới nắm chặt hai tay nó. – Nói xem? Mày nói xem? Nói … – Hắn gằn từng lời. Nó cúi mặt xuống cười, nước mắt rơi ra. – Tao … với mày … – Nó giựt tay ra. Nó nói tiếp. – Rồi sẽ chỉ là kỉ niệm bạn bè thôi, có phải không? Hắn nhìn nó thảng thốt, không nói nên lời, những lời hôm trước hắn nói với An vậy là nó nghe hết. – Tao … mày đừng nghĩ thế, thật ra tao … – Đừng nói gì … nữa. – Tao không phải như thế … không có ý như thế đâu, đúng là lúc đó tao nói như thế …nhưng mà không phải như thế … cũng do … – Ừm, được rồi. – Nó gật đầu. Nó đi về phía giường ngủ, hắn kéo tay nó lại. – Mày biết không Văn? Tao thật không rõ lúc này tao như thế nào nữa. Tao lạ lắm… lạ lắm. – Hắn lắc đầu. – Ừm, người đang yêu là thế đấy. An … hạnh phúc lắm. Tao … cũng muốn thế. – Nó nói. Nó đẩy tay hắn ra rồi nằm xuống nhắm mắt lại ngủ, hắn đứng bất động giữa nhà, lòng như dậy sóng. Rồi bước ra khỏi cửa nhà, đêm nay hắn lại không ngủ. Chapter 11 Những ngày hôm sau nó đi học sớm mà không gọi hắn, khi vào lớp thì thấy nó nói chuyện vui vẻ với Tường, hắn cảm thấy bực bội khó chịu trong người, nói là đi học nhưng khi về nhà chẳng có chữ nào mà vô đầu hắn được. – Thầy Tài cho hay đồ án của mày tệ lắm, sao trước khi nộp không đưa tao test trước hả. – Nó nói. – Mặc tao, mày lo làm gì. – Thầy nói thứ sáu cho mày test lại lần nữa. Đưa đây tao kiểm tra lại cho. – Không cần, mày đi mà giúp thằng Tường ấy. – Hắn gắt. – Tường không cần giúp, nó giỏi hơn tao. – Ờ, thế đấy … nó giỏi hơn cả mày luôn mà. – Hắn cầm tờ báo lên đọc tiếp. – Tường không phải là người xấu đâu. – Nó tiếp. – Ừ, có tao là người xấu thôi. – Đưa cái đồ án đây, tao test lại. – Nó giựt tờ báo ra khỏi tay hắn. – Tao nói không cần, việc ai người ấy lo. Mày đi mà lo việc của mình. Nó đứng dậy bỏ lại bàn ngồi rồi gõ máy tính tiếp tục. Hắn tiếp tục đọc báo mà thấy hối hận trong lòng, sao hắn lại cáu gắt với nó như thế chứ. – Ngày mốt tao về quê, nhà có công việc. – ……………………… – Mày qua nhà An ăn cơm tạm mấy hôm đi. – ……………………… – Đưa đồ án đây, tao test lại, chứ hôm tao về Thầy test sai nữa là không được. – Tao nói mày việc ai nấy lo, sao mày rảnh thế. Hắn đứng dậy bỏ ra khỏi nhà, nó ngồi gục đầu xuống bàn dấu đi những giọt nước mắt đang chảy xuống. …………………………………………� �………………
|
– Mấy hôm nay anh hay cáu gắt quá, còn hôm trước nữa … tự dưng… – Không có gì đâu, em đừng lo. – Hắn ngắt lời An. – Em thấy anh hơi lạ hơn mọi khi thôi mà. Hắn đi lên trước bỏ An lại phía sau, không hiểu sau bây giờ lời ai nói hắn cũng thấy như nhau cả chẳng người nào làm cho hắn dễ chịu đi được chút nào. – Chào, rảnh không bạn. – Tường đứng ngay cổng hỏi hắn. – Không. – Hắn đáp cộc lốc rồi bước đi. – Có chút chuyện mình muốn nói với bạn đây. – Tao chẳng có gì để nói với mày cả. – Hắn bỏ đi. – Này, thế bạn không thắc mắc hôm đó vì sao Văn về trễ à. – Tường nói với theo. Hắn khựng lại, hôm trước Văn uống rượu nên về trễ chứ sao, cần gì phải biết nữa nhưng sao hắn vẫn muốn nghe. – Hì, cũng có tác dụng. – Tường lẩm nhẩm. Tường đi về phía hắn, khoác tay lên vai hắn rồi nói. – Qua quán café bên kia nhé, nói chuyện cho dễ. Hắn hất tay Tường ra rồi bước đi mà đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được điều gì. …………………………………………� �………………….. – Ngồi xuống đi bạn. Hắn ngồi xuống mà vẫn không thèm nhìn Tường, mặt thằng này đáng ghét chẳng chịu được. – Mà … bạn uống gì? – Khỏi dài dòng, có gì thì nói đi. Tường gọi nhân viên chọn nước, rồi cái thái độ từ từ kéo dài thời gian làm hắn khó chịu không tả được, không vì muốn nghe chuyện về Văn thì hắn chẳng ngồi với cái thằng này làm gì. – Trước giờ tớ thích uống café có chút sữa hơn, bạn có vậy không? – Tường hỏi hắn. – Mày khỏi dài dòng, nói mau đi, bỏ cái từ bạn đó đi. Tao nghe không thích. – Sao Nhật nóng tính quá, mà tôi nhớ có làm gì để Nhật ghét chứ. – Tường đổi cách xưng hô. – Rốt cuộc mày có nói không? – Hắn hỏi. – Ờ, thì thế này … nóng tính quá … không tốt. Hắn dợm đứng dậy thì Tường giật mình vội kéo hắn ngồi xuống. – Khoan khoan, tôi nói đây. Hắn ngồi xuống, nếu lần này mà còn kéo dài thời gian thì chắc hắn phải đấm thẳng vào mặt cái đứa đang ngồi trước mặt quá. – Bữa ấy đầu tiên chúng tôi uống café thôi, rồi sau đó … – Vào đề đi, khỏi dài dòng. – Thì cũng từ từ, rồi sau đó … tui rủ Văn đi tới quán Bar N. Hắn bật dậy nhìn Tường, quán Bar đó hắn nghe đồn là dành cho giới gay thế mà thằng này rủ nó tới đấy làm gì. Tự dưng máu nóng trong người hắn bắt đầu đổ dồn lên mặt. – Từ từ … chưa tới đoạn hay mà đã đứng dậy rồi. – Mày … – Hắn siết chặt tay lại. – Rồi … uống … rồi nói chuyện tình cảm. Hắn muốn dằn nỗi tức giận đang bộc phát trong người, nhưng lí trí thì chỉ muốn đập cho Tường một trận. – Tao nói rõ luôn … hôm đó tao ngỏ lời yêu Văn. – Khốn kiếp, mày … – Mày có quyền ngăn cản tình yêu của Văn à? Mày có bạn gái rồi mà vẫn muốn giữ Văn bên mày à? Mày nghĩ mày là ai? – Tường nhìn hắn. Hắn thở mạnh ra, cố gắng kiềm chế con thú dữ trong người. Hắn muốn nghe tiếp câu chuyện, câu chuyện còn thiếu câu trả lời của nó. – Rồi mày biết Văn nói gì không? – ………………….. – Văn gật đầu thôi. – Tường cười. Người hắn như có điện giật qua, câu nói của Tường cứ như đánh thẳng vào đầu hắn … vào tai hắn … xuyên qua tim hắn. Tại sao chứ … hắn không tin. – Chậc, người đẹp … mà đẹp tất cả, chứ không chỉ riêng khuôn mặt đâu … – Tường lắc đầu rồi cười đểu. Không để Tường dứt câu nói, hắn đưa nắm đấm lao thẳng vào Tường, tiếng xô xát, tiếng hét hoảng sợ của khách ngồi trong quán …
|
Chapter 12 Hắn đưa tay lau vết máu trên miệng, một bên má của hắn bầm lên, trán thì bị sướt, tóm lại chẳng lành lặn được chỗ nào. Thằng khốn đó, chuyện chưa xong đâu. Hắn ngồi bệt trước cửa nhà mà không muốn vào, giờ hắn chẳng muốn thấy mặt nó nữa, chẳng muốn thấy, có lẽ hắn nên đi nơi nào đó cho rồi. Mà thằng Tường nói cũng đúng, thực ra nó có là gì của hắn chứ, nếu nó đã lựa chọn thì hắn không nên can thiệp vào, cũng như nó tôn trọng quan hệ giữa hắn và An. Cửa mở, nó bước ra ngoài, nhìn thấy hắn trong bộ dạng te tua chẳng còn gì thê thảm hơn làm mặt nó chuyển nhanh qua màu xanh của lá, chẳng còn tí máu nào. – Trời đất, sao … sao mà … Nó ngồi xuống sờ lên mặt hắn, hắn gạt tay nó đi rồi bỏ vô nhà. – Tao thấy mày không về … đang định đi tìm xem có la cà ở đâu không … mà sao lại thế này? – Im đi. Mặc tao. Nó chẳng để ý lời hắn nói, đi tới tủ lấy bịch bông băng thuốc đỏ rồi tiến lại gần hắn. – Ngồi yên để tao xịt thuốc. Hắn suýt xoa rồi im lặng cho nó lấy bông chùi vết máu trên mặt, mắt hắn nhìn hướng khác, không muốn nhìn thấy nó. – Nói xem, mày đánh với ai? – Thằng Tường. – Hắn đáp. – Sao mày đánh với Tường, rồi thế nào? – Mày lo thì cứ đi tìm nó mà hỏi … – Hắn gạt tay của nó ra khỏi mặt. – Tao lo cho mày … chứ lo cho ai mà mày nói thế. – Nó lấy miếng bông mới lau vết thương trên trán hắn. Hắn nhớ lại cảnh lúc nãy. Hừ, thằng ấy còn te tua hơn cả hắn nữa, kiểu này về ba má nó khỏi nhận ra luôn. May là người ta can ra kịp không thì hắn cho thằng ấy một trận tan nát hơn cả con bạch tuộc nữa. – Trước giờ có khi nào mày lại đánh nhau đâu. – Khỏi nhắc, tao khác rồi. – Hắn đáp. – Khác gì chứ, cũng còn trẻ con muốn chết. – Nó phì cười. – Đủ rồi. – Hắn gạt tay nó ra rồi đứng dậy. Nó cất bịch bông với chai thuốc lên tủ, hắn nói. – Cất đi làm gì, mày kiếm thằng Tường mà băng bó cho nó, kẻo nó nói có người yêu mà không biết lo. – Cái gì mà người yêu? – Nó hỏi. – Giấu làm gì, thằng Tường kể tao nghe hết rồi. Nó mỉm cười rồi đi ra phía sau, nó cũng lờ mờ đoán được câu chuyện rồi, có phải là hắn ghen không nhỉ … mà cũng không chắc đâu. Cũng có thể do cái tính chiếm hữu của hắn cao quá thôi, xưa nay hắn vẫn thế mà, cái gì của hắn rồi thì khó mà nhường lại cho người khác được. Không rõ nó nên vui hay buồn trong trường hợp này. – Ăn cơm đi. – Không cần. – Hắn đáp. – Đồ con nít. – Nó nói lại. – Tao nghĩ rồi, vài hôm nữa tao đi tìm nhà khác, mày rủ thằng Tường về mà sống chung. – Mày nói gì thế. – Nó tức giận. – Tao nói thế đấy. – Mày đừng trẻ con quá, tao không hiểu Tường nói gì với mày, nhưng hành động của mày thì chẳng người lớn chút nào cả. – Ờ, tao không người lớn nên thôi, tốt nhất là … tuyệt giao đi. – Tuyệt giao? Mày hiểu rõ mày vừa nói gì không? – Tim nó như thắt lại. – Hiểu. – Hắn đáp hờ hững, tay vẫn săm soi vết thương trên tay. – Tình bạn … mười mấy năm mày nói tuyệt giao dễ vậy à. – Ừ. Thế mày mới tới với người khác được. – Mày … chắc đang muốn cho tao đau lòng mới hả giận phải không? Nó nói đúng ngay tâm trạng của hắn, đúng là hắn đang hả hê vì thấy thái độ thảng thốt của nó. – Ừ, tao biết rồi. Nói rồi nó im lặng, suốt buổi hôm ấy hai đứa không nói với nhau câu nào, chỉ một phút hả giận mà cả ngày hôm ấy lòng hắn hối hận vì lỡ lời thốt nên câu nói ấy. Nhưng hắn sẽ không xuống nước đâu. Chỉ vì lòng tự trọng cao ngất của hắn không cho phép. …………………………………………� �……………. Mở mắt tỉnh dậy hắn đưa mắt tìm nó, à hôm nay nó phải về quê đây mà. Đi tới bàn học hắn đọc mảnh giẩy nó nhắn lại. “ Mày khoan hãy tìm nhà, ngày mốt tao lên nếu khi ấy mày vẫn quyết định đi thì tao tôn trọng ý kiến của mày, nhưng tao mong mày suy nghĩ lại lời nói tối qua, còn đồ án nộp thầy Tài tối qua tao có xem qua rồi chỉnh sửa lỗi với viết báo cáo lại dùm, mày nên xem lại đi có gì không hiểu thì điện hỏi tao.” Hắn cầm tờ giấy mà thầm trách chính mình, cần gì phải suy nghĩ chứ, tối qua đến giờ hắn hối hận muốn chết đây rồi, hắn đối xử với nó thế mà nó còn thức làm đồ án cho hắn được chứ. Đúng như nó nói hắn trẻ con quá. …………………………………………� �……………….
|
Bước vào lớp, tụi bạn chạy lại tăm toi chăm sóc từng vết thương của hắn, nói nào ngay nếu không có An tới thì chắc tụi nó cũng có những vết thương tương tự như vậy vì thái độ chọc giỡn quá trớn. – Sao vậy anh? Trời ơi …. Nãy em thấy Tường cũng như anh vậy, hay là anh với Tường đánh nhau? – Ừ. – Hắn đáp. – Sao anh đánh với nó chi vậy. – An nhìn xuống chỗ thằng Tường ngồi. – Nó dám nói … anh thích thì anh đập, ngán gì nó chứ, đang tính làm thêm hiệp hai đây. – Thôi đi, thật ra … thật ra Văn có đáng để anh phải bị như vậy không? – Em nói vậy là sao? Em không hiểu chuyện thì nói vậy là được à? – Em không hiểu chuyện, đúng. Nhưng cho dù Tường có xúc phạm Văn đến thế nào đi nữa thì anh vẫn không cần phải ra mặt đến thế này đâu. – Cả em cũng cho là thế à? Văn nó là bạn anh… việc của nó là việc của anh. Em về chỗ đi. – Hắn kết thúc. Nhỏ nhìn hắn trân trối, hắn của nhỏ đã không còn nữa rồi, giờ đây ngồi trước mặt nhỏ là một người khác, một người khác thật sự. Chapter 13 Đi vòng vòng trong nhà đến mức sắp mòn gạch, hắn ngồi xuống lòng bứt rứt không yên, chẳng hiểu sao hắn lại thấy trống vắng đến mức này. Trước kia … trước kia nó cũng về quê tuy là buồn nhưng hắn đâu đã đến mức này chứ. Thở dài rồi suy nghĩ nhiều về chuyện hôm trước, hôm nay nó nói lên sao lại không thấy chứ. Đi qua võng hắn nằm lên rồi đưa cọt kẹt, không biết có phải vì giận hắn mà nó ở dưới nhà luôn hay sao nữa, cầm điện thoại lên hắn gọi đến số máy của nó thì lại nói “ thuê bao quí khách gọi …” nghe phát chán. Hắn muốn nhìn thấy nó, khi về nhà muốn thấy nó chờ cơm, khi ngủ trưa mà có nó ngồi đó hắn vẫn yên tâm hơn còn hai hôm nay chẳng khi nào hắn chợp mắt được, chẳng lẽ hắn yêu nó như lời An nói sao? Không thể nào đâu. Hắn lại đứng dậy đi vòng vòng, nếu không yêu thì đây là cảm giác gì, với An hắn chẳng bao giờ có cảm giác trống vắng đến não lòng này hết, chỉ hơi tiếc khi chia tay với nhỏ rồi quên ngay khi gặp nó ở nhà. Đưa tay vỗ lên đầu hắn thì thào. – Chắc điên lên được. Điện thoại reo hắn bắt máy lên nghe. – Gì vậy em? – “Anh ăn tối chưa, em có mua đồ ăn qua nè” – Ờ, anh chưa ăn, em ở đâu anh tới đón. – “Em đang dưới nhà, em sợ anh ăn rồi nên hỏi trước” – Sao em khờ quá, anh xuống liền. …………………………………………� �…………. – Sao vậy, không hợp khẩu vị anh hả? – Đâu có, ngon lắm. – Hắn đáp. Nói là thế chứ những món ăn này chẳng làm hắn vừa miệng như nó nấu được. – Từ hôm Văn về đến nay, em thấy anh lạ lắm, mình đi đâu chơi đi anh cho thư giãn. – Thôi, anh thấy mệt trong người lắm. Để khi khác đi. Nhỏ đã đoán đúng, thật ra có liên quan đến Văn anh ấy mới thế này, nếu như anh ấy trước kia thì sẽ trả lời là “làm gì có liên quan đến Văn”, còn giờ anh ấy không thèm đính chính gì hết, tức là đã đúng rồi. Chỉ một câu nói nhưng nhỏ đã rõ giờ anh ấy đang thế nào, điều mà trước kia nhỏ còn mập mờ thì nay đã khẳng định chắc chắn. – Anh ngồi đi, để em dọn cho. Nhỏ dọn chén bát ra nhà sau rồi bắt đầu rửa, nằm ở nhà trên hắn vẫn còn suy nghĩ về Văn không nguôi. – Anh Nhật ơi? – Sao em? – Anh úp chén lên dùm em đi, cao quá em với không tới. – Ừ, để anh. Hắn đứng sau lưng nhỏ rồi cầm từng cái chén úp lên kệ, bất chợt nhỏ quay lại dựa vào ngực hắn. Do bất ngờ nên hắn cũng chẳng cử động gì cứ đứng im như tượng. Nhỏ dựa đầu vào người hắn lắng nghe tiếng tim hắn đập, chẳng hề gấp gáp chỉ đập đều đều như không có gì xảy ra. Nhỏ nhướn lên hôn môi hắn, hắn đặt cái chén xuống rồi vòng tay ôm lấy nhỏ, hôn đáp trả lại. Mắt hắn nhắm lại thì hình ảnh của nó trong đêm hắn về thấy nó khóc lại hiện ra trong đầu. Hắn đẩy vai nhỏ rời xa ra. – Tại sao? – Nhỏ hỏi hắn. – ………………………… Hắn bỏ lên nhà trên, nhỏ đi theo sau hỏi không ngớt. – Tại sao? Hả? Tại sao vậy? – Anh không thể, chúng ta … nếu tiếp tục anh sợ mình không kiềm lòng được. – Mặc kệ, em không cần biết, anh cho cái lý do khác đi. – Em … đừng nói nữa mà. – Hắn vò đầu. – Tại sao hôm trước anh cũng nói câu đó giờ anh vẫn nói thế? Đó có phải lý do thực sự không? – Anh … – Hắn bỏ ra phía trước, hắn không thể nhìn nhỏ lúc này được. – Anh trả lời thật lòng em một câu xem? Được không? – Em hỏi đi. – Hắn đáp mà vẫn không nhìn nhỏ. – Trong những ngày qua, anh có nhớ đến em phút giây nào không, dù chỉ chút ít. Nghe câu hỏi của nhỏ, hắn như chợt tỉnh giấc. Mấy ngày vừa qua, thực sự hắn chỉ toàn nghĩ về nó, chỉ nhớ tới nó, và làm cách nào để xin lỗi nó chứ không nhớ gì tới nhỏ cả. Sao giờ hắn mới nhận ra chứ. – Có không? Hắn lắc đầu, tim nhỏ như nát tan ra. Vậy là đã hết rồi, thực sự hắn không còn yêu nhỏ nữa. – Vậy là anh yêu Văn? Hắn im lặng … – Anh không biết nữa … – Hắn đáp. – Anh hèn quá. Hắn im lặng. Đúng hắn hèn lắm, tình cảm hắn thực sự vẫn chưa xác định được, hắn chẳng muốn mất ai hết. – Thôi, chúng ta chia tay. – Khoan đã An, em … – Anh … giờ anh còn thế sao? – Hãy cho anh thêm thời gian suy nghĩ, được không em? – Nếu em cho anh thời gian suy nghĩ, anh có bảo đảm sẽ quên Văn và yêu em mãi mãi không? Nhỏ tiếp tục đánh thẳng vào tim hắn, quên nó ư, hắn chưa nghĩ ra được cách nào dứt nó ra khỏi đầu lúc này thì nói gì đến việc quên được nó.
|