Yêu Nhầm Người Gỗ Đá
|
|
Yêu nhầm người gỗ đá Tác giả: Tiểu Liên Thể loại: Fic, học đường, HE, 16+ Nhân vật nữ chính: Aino Minako Nhân vật nam chính: Kunzite Mở đầu: Ai chẳng biết hắn là tình yêu kiếp trước. Chỉ có điều kiếp trước và kiếp này dĩ nhiên không giống nhau. Kiếp trước yêu hắn thế nào cũng đã là quá khứ. Hiện tại này có biết bao nhiêu người theo đuổi, cớ gì lại cứ phải vướng vào anh ta?
Trời xui đất khiến, thiếu nữ mười ba tuổi tuổi mất hết thời thanh xuân để chiến đấu với kẻ thù. Quay đi quay lại đã gần mười bảy rồi, sao một mảnh tình vắt vai cũng chưa có! Ông trời ơi, có phải là thiên vị quá rồi không. Đường đường là công chúa của một hành tinh, vậy mà ở Trái Đất này lại chỉ là cô học sinh cá biệt lười biếng làm gì cũng hỏng, đến mức không ai nghĩ sẽ có người đủ can đảm rước cô về.
À không, có đấy chứ. Cái tên cứ lẽo đẽo theo từ kiếp trước. Gặp nhau bình thường còn chưa đủ sao, cớ gì còn biến thành thầy giáo, lại còn là chủ nhiệm, hại cô cả năm học làm gì cũng không yên.
Cũng không biết là ai lẽo đẽo theo ai đây...
|
Chương 1 Trời xanh gió mát, mặt trời đã thẳng lên trên cao, một cô gái vẫn say sưa trong giấc ngủ. Tiếng chuông báo thức reo ầm ĩ, không phải một mà là ba chiếc. Thế mà vẫn không lay tỉnh được người nào đó.
Thiếu nữ mười bảy tuổi ngập tràn nhựa sống, nhưng dồn hết “nhựa sống” ấy vào trong mơ. Trong giấc mơ, cô chiến đấu với kẻ thù, biến thân thành những chiến binh thủy thủ. Oai hùng, dũng mãnh, bao nhiêu kẻ nể phục và khiếp sợ. Không cần làm bài tập, không cần phải dậy sớm, không cần phải tính xem ngày mai phát bài kiểm tra nào, ngày tiếp theo thi môn gì, càng không cần lo tương lai sau này sẽ về đâu… Giấc mơ như thế, kẻ lười biếng nào lại chẳng thích. Chẳng trách gì cô nàng mãi không chịu tỉnh dậy.
“Mina! Nếu còn trễ nữa con sẽ bị đình chỉ 3 ngày đấy!” – Giọng nói từ dưới nhà vọng lên căn phòng trên gác xép nhỏ.
“Á á!!” – tiếng thét toáng lên từ căn phòng nhỏ vọng lại.
Bừng tỉnh giấc mơ đẹp như thiên đường. “Mẹ này thật là! Trễ vậy mới gọi…” – cô gái nhỏ mít ướt luyến tiếc chăn bông ấm áp, thật không nỡ rời xa. Trong chiếc chăn này, chỉ cần đắp vào, nhắm mắt lại, cái gì cũng có. Không học hành, không thi cử, không có tiếng mẹ la rầy, chỉ có những tràng vỗ tay ca ngợi thủy thủ V xinh đẹp biến hóa khôn lường, đại diện cho chính nghĩa, thậm chí đôi lúc buồn chán cũng có thể mơ chút về tình yêu. Ặc, tình yêu. Không nghĩ, không nghĩ nữa. Nhanh chóng trở mình, thay đồ, chải tóc và cài chiếc nơ đỏ quen thuộc, cô vội vã đến trường với chiếc bánh mì vẫn còn ăn dang dở. Đó là những hình dung đầu tiên về cô nữ chính của chúng ta, Aino Minako, học sinh trường trung học Juban năm thứ hai.
Giờ nghỉ trưa…
“Ai da Minako, sao hôm nay có hứng thú quét dọn vườn hoa thế?” – Một cô gái xinh xắn với mái tóc ngắn ngang vai, đeo cặp kính đầy tri thức và cầm trên tay quyển “Thế giới sinh vật dưới đại dương” – Ami Mizuno, dừng lại giữa sân trường để hỏi thăm người bạn. Cô đang trên đường ghé đến phòng thư viện mượn thêm ít tài liệu tự học.
“Cậu thấy trông tớ có giống đang hứng thú không hả!” – Minako càu nhàu.
Chết tiệt, nếu không phải là đi muộn thì đâu có phải hì hụi ngồi làm cái công việc “công ích” như thế này cơ chứ. Chỉ là muộn có 10 phút thôi mà, nỡ nào đem cả vườn hoa rộng mênh mông thế này cho một thân thiếu nữ quét dọn. Cô chủ nhiệm rõ là có thù với mình – cô thầm nghĩ.
“Cậu đấy, chúng ta đã lớn rồi, gương mẫu một chút đi. Usagi lúc trước cũng thường đi học trễ, gần đây đã có chút tiến bộ.” – Ami an ủi.
“Cũng may mắn vì có anh Mamo sang đưa đi học mỗi ngày, không muốn dậy sớm cũng phải dậy thật sớm, không thể để mất mặt trước người yêu.”
“Thế sao cậu không tìm một anh chàng như thế?” – Ami cười khúc khích.
“Đến khi nào cậu dẹp được đống sách trên tay thì tớ sẽ thử suy nghĩ lại.” – Minako cười đểu.
“Cậu… thật hết nói nổi.”
Thật ra Ami nói cũng chẳng sai. Từ ngày Usagi có người yêu, rõ ràng tâm tính thay đổi ít nhiều. Trưởng thành nhất trong cả bọn, lại nhiều kinh nghiệm tình trường, nhất là lúc nào người yêu cũng bên cạnh chăm sóc. Chẳng bù cho những đứa còn lại. Ami thì lo học vì muốn làm bác sĩ, dĩ nhiên chẳng bận tâm đến những chuyện ngoài lề. Rei thì dù tính cách khó chịu mấy cũng khối anh xếp hàng xin theo, dẫu sao cũng là hoa khôi Juban năm trước. Makoto thì như vợ hiền dâu thảo, hiện tại không có bạn trai nhưng dành hết quan tâm cho những người còn lại, cứ như chị cả của cả nhóm, bất quá yêu đương cũng chỉ là sớm muộn. Nghĩ lại chỉ có cô, học hành thì rớt lên rớt xuống, hè người khác đi chơi còn cô thì lo cùng Usagi phụ đạo, tài năng vặt vãnh cũng chẳng có cái gì: nấu ăn dở tệ, bưng bê phục vụ thì không dám bàn đến. Chắc chỉ có mỗi thể dục là còn khả dĩ vớt vát được. Bề ngoài tuy cô thường tỏ ra “các chàng trai chỉ là muỗi”, thực tế cô lại là người lo lắng nhất về chuyện tình cảm. Nhan sắc không nổi bật, tài năng không ưu tú, lại không tìm ra cơ hội kết bạn với các anh khóa trên, chẳng biết đến khi nào tình yêu mới gõ cửa tìm đến. Nhớ kiếp trước số đào hoa của cô không phải tệ, cũng được bao nhiêu tên quan lính, tùy tùng theo đuổi, dù người cô yêu – Kunzite lại mãi rất lâu sau mới đáp lại tình cảm của cô, nhưng chung quy cũng là có đi. Tiếc thay kiếp trước cũng chỉ mãi là kiếp trước.
Từ sau khi chiến đấu với kẻ thù cuối cùng, các cô dần quay trở lại cuộc sống của một người bình thường. Vẫn đi học, vẫn kết bạn, và bắt đầu lo cho tương lai cùng ước mơ. Không cần ngày ngày lo sợ bị đe dọa, cũng không cần đến hóa thân “Năng lực thủy thủ, biến hình!”. Những chuyện trước kia trôi qua hệt như một giấc mơ.
Boong boong, tiếng chuông tan học vang lên. Mọi người tất bật tranh thủ chạy thật nhanh trước khi xe điện kín chỗ. Giờ tan tầm là lúc xe điện chật kín nhất, cùng với giờ ban mai. Mọi thành phần, mọi tầng lớp, dù làm việc gì cũng sẽ tan ca, tan sở đúng giấc này. Vì thế xe điện giờ tan tầm là nỗi ám ảnh của hầu hết mọi người. Biết quá rõ giờ giấc đấy nên tầm này, Minako cùng các cô gái thường rủ nhau sang quán nước của em gái anh Moto, vừa ngồi tám chuyện cho qua thời gian, vừa tranh thủ hỏi han mấy bài tập không hiểu.
“Sao Minako lâu quá vậy. Làm gì cũng lề mề hết sức.” – Rei tỏ ra khó chịu. Với cá tính nóng như lửa, cô thực sự không phải là người có tính kiên nhẫn cao.
“Giấc trưa tớ có thấy cậu ấy bị phạt quét dọn vườn hoa, giờ này không biết đã xong chưa nhỉ?” – Ami lo lắng cho cô bạn, biết tỏng tính lười của nàng nên cũng không trông mong là đã xong.
Makoto thở dài nhìn những chiếc bánh sắp bị không khí làm khô cứng hết cả. Chiếc bánh ngọt này thực sự không thể để bên ngoài quá lâu, nếu không khi ăn vào chẳng còn mùi vị mềm mại gì cả. Mà những cái bánh này cô đã rất tốn công sức làm trong giờ gia chánh, với mong muốn mọi người thưởng thức và cho ý kiến loại bánh cô mới sáng tạo này.
“Thật khổ cho cậu ấy. Cũng đi học muộn như Usagi, nhưng lại xui hơn…” – Makoto lầm bầm.
“Này này Makoto! Tớ cũng khổ lắm đấy!!” – Usagi đập bàn, hét to đến mọi người xung quanh hẳn là đều nghe rõ. – “Cũng tại sáng nay anh Mamo có việc phải đi trước, nếu không tớ chắc chắn sẽ không trễ, báo hại phải xách xô nước đến hết tiết!!”
Usagi hãy còn nhỏ lắm. Tuy cô nàng cùng tuổi với cả bọn, nhưng lại trông như em út, lúc nào cũng cần được cưng chiều và chăm sóc. Hóa thân thành nữ chiến binh dũng mãnh là thế, về lại thế giới hiện thực lại hệt như cô gái không chịu lớn, cứ mãi quen thói được nuông chiều. Tuy thế may mắn thay cô lại có chàng người yêu tuyệt vời bên cạnh săn sóc, thế nên dù cái gì có thể tệ, riêng chuyện tình cảm là hảo hảo tốt.
Không khí trong quán đang ồn ào rộn rã, bỗng từ xa nhìn thấy một cô gái tóc vàng dài buông xõa, trên đỉnh đầu kẹp một chiếc nơ đỏ bản to, chạy vội vã gấp gáp đến bên này. Minako hớt ha hớt hải, gương mặt còn thoáng chút hoảng hốt, chạy đến vội bên mọi người:
“Này này, có biết tớ vừa nhìn thấy cái gì không?” – Minako la toáng lên.
“Làm sao chúng tớ biết được. Ngồi ở đây nãy giờ, họa may phải có thiên lý nhãn mới thấy được cậu vừa gặp cái gì.” – cả bọn đồng thanh nói.
Chỉnh trang lại chút đầu tóc và y phục, trên gương mặt vẫn còn chút mồ hôi, Minako nói chậm rãi hơn, bình tĩnh hơn:
“Tớ vừa nhìn thấy bốn người họ. Bốn hộ vệ của anh Mamo, kiếp trước là hoàng tử Endymion đấy.”
“Hả? Cái gì cơ?!” – Makoto bất ngờ.
“Không phải họ đã chết trong trận chiến với Dark Kingdom ngay từ đầu rồi sao?” – Rei tiếp lời.
“Và còn biến thành bốn viên đá hộ thân cho anh Mamo nữa.” – Ami tiếp lời – “Hay là cậu đi vội quá nên nhìn nhầm?”
“Mắt quáng gà của Minako chắc cần chữa trị thật rồi, bình thường không lo học sao mắt lại yếu được hay thế.” – Rei cười khẩy.
“Cậu thôi đi nhé!! Tớ không nhìn lầm thật mà!” – Minako cố cãi, cô chắc chắn mình không thể nhìn lầm.
Ban nãy lúc vừa dọn dẹp vườn hoa xong, cả người ê ẩm. Minako định bụng sẽ không ghé quán nước cùng mọi người mà về thẳng nhà, lăn ra ngủ một giấc thật đã. Lúc này học sinh đã gần về hết, chắc chỉ còn mỗi cô với vài chú bảo vệ. Cô thầm trách chủ nhiệm mình đúng thật rất độc ác, nhất định là ngay từ đầu đã không hảo cảm với cô, nên mới bày ra hình phạt khủng khiếp này. Nhưng cũng may, thà thế còn hơn bị đình chỉ học. Nếu bị đình chỉ thật, nhất định cô sẽ bị mẫu hậu nương nương ở nhà đuổi ra đường ba ngày không cho về mất. Vừa đi lững thững trên đoạn đường về nhà, cô nghe tiếng xầm xì của một số nữ sinh đang đi ở phía trước. “Nhìn kìa! Bảnh thật đấy! Không chỉ một mà là đến bốn người.” “Chắc họ là người mẫu, dáng vẻ cao ráo còn rất ngầu nữa.” “Ôi trời, để tóc dài mà trông cũng menly nữa, nhìn thôi cũng thấy kích thích rồi!!”. Vốn bản tính thích người đẹp, Minako vội vã chạy lên để xem xem ai mà lại được trầm trồ đến thế. Ôi trời đất! Chẳng lẽ nằm mơ giữa ban ngày?! Chưa kịp định thần để nhìn thật kỹ thì họ đã biến đi đâu mất rồi. Nhưng theo trực giác của bản thân, cộng thêm đã từng quen biết ở tiền kiếp, cô không nghĩ rằng mình đã nhầm. Nghĩ thế nên chân vội chạy nhanh đến quán nước đã hẹn trước, cô muốn báo cho mọi người, đồng thời chắc chắn lại mình có nhìn sai người hay không.
Ồn ào tranh cãi một lúc, điều kì lạ là người bình thường ồn ào nhất lại nãy giờ không lên tiếng gì. Cả bọn quay sang nhìn Usagi, không biết cô nàng lại đang mơ cái gì trong đầu rồi, nên mới không tham gia chuyện ầm ĩ này.
“À, thì tớ đang nghĩ là… chắc Minako không nhìn lầm đâu.” – Usagi cười cười, gãi đầu và nói.
“Sao cậu lại chắc như vậy được, còn bốn viên đá ở nhà anh Mamo thì sao?”
“Chuyện là thế này, anh Mamo đã nói với tớ hồi lâu nhưng tớ nghĩ cũng không có gì quan trọng, lại bận nhiều thứ quá nên tớ quên mất haha.” – cô gãi đầu cười trừ.
Chuyện kể, sau trận chiến cuối cùng ở thiên hà Galaxy, khi tất cả các nữ chiến binh cùng với hoàng tử địa cầu – Mamoru bước chân đến vùng đất “nơi các vì sao được sinh ra”, ở nơi đó họ được tái sinh lại một lần nữa, cùng với linh hồn tinh tú trú ẩn trong cơ thể, họ quay lại hình dáng như ban đầu trước khi xảy ra trận chiến này, tức là vẫn ở tuổi mười lăm. Và họ vẫn sinh hoạt, vẫn học tập, vẫn có gia đình như trước đây, mọi thứ không hề thay đổi. Chỉ duy nhất có một việc, sau lần đó bốn viên đá Mamoru thường đem theo bên mình bỗng biến mất. Lúc đầu anh đoán hẳn nó đã sót lại ở vùng đất ấy. Sau đó suy nghĩ kĩ lưỡng, anh hiểu ra họ cũng giống những người còn lại, được tái sinh lại ban đầu và trở thành những con người mới. Nhưng không biết tìm họ ở đâu, cũng chẳng có gì để khẳng định, anh đành xem đó như suy đoán cá nhân nên không tiện cho mọi người cùng biết. Chuyện xảy ra đã hơn một năm, hoàn toàn không có tin tức gì của họ, anh xem như họ đã sống một cuộc đời mới ở một vùng đất mới, không còn quan hệ trước đây. Usagi đã được nghe chuyện đó từ lâu, nhưng vì mọi thứ đã trở lại yên bình, cô cảm thấy cũng không còn cần thiết để tìm hiểu.
Nghe xong câu chuyện, cả nhóm hiểu ra vấn đề. Điều đó có thể khẳng định Minako không nhìn lầm người, chính là bốn người đó đã được tái sinh lại từ đầu, làm một con người mới. Có lẽ duyên phận giữa bốn shintenou và bốn senshi vẫn còn chưa dứt, nên ông trời mới muốn một lần nữa đem họ về bên nhau. Và câu chuyện tình yêu đầu tiên, chính là câu chuyện về cô gái nhỏ luôn mơ mộng được trở thành ngôi sao, và anh chàng thầy giáo có tính cách khô khan hoàn toàn không hứng thú với con gái.
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn, các cô vừa tò mò muốn gặp lại họ, phần khác lại thấy e ngại vì chuyện kiếp trước nhớ rõ mồn một, thật khó mà đối diện như không ở kiếp này. Mà cũng chẳng ai khẳng định được, tình yêu tiền kiếp với tình yêu hiện tại nhất định phải cùng một người. Mà có lẽ, người có nhiều cảm xúc xao xuyến nhất là Minako. Với tính cách sống tình cảm và dễ bị tác động bởi cảm xúc, cô rất dễ nhầm lẫn giữa yêu đương với những tình cảm say nắng, hâm mộ. Điều đó thể hiện rõ ràng nhất ở chỗ, khi nãy cô đã không kể, rằng lúc vừa gặp lại “tên đó”, ánh mắt hai người vô tình chạm nào nhau, và sau đó mới khiến cô bối rối mà vội vã chạy đi.
Cùng lúc đấy, tại phòng hiệu trưởng của trường trung học Juban cũng diễn ra một cuộc nói chuyện:
“Vậy, từ hôm nay anh sẽ phụ trách lớp 2G với tư cách là chủ nhiệm.” – Thầy hiệu trưởng đầu đã gần bạc hết, mỉm cười ôn tồn nói.
“Tôi hiểu rồi. Từ nay xin nhờ thầy giúp đỡ cho.” – Chàng thanh niên mới độ chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi nhẹ cười. Sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.
|
Chương 2 Cảm xúc xao xuyến lúc đó vẫn còn đọng lại, kéo dài đến cả trong giấc mơ. Trong giấc mơ, cô nhớ lại ngày trước khi cùng công chúa hạ giới, lấy lý do là đi theo quản chặt công chúa, thực sự là vì muốn gặp ai kia. Nhưng tên đó ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Báo hại cô vừa buồn bã vừa cứ muốn gặp lại hắn, nhìn hắn mãi cho đến khi hắn quay lại nhìn cô mới thôi. Giấc mơ đáng chết này làm cô thức dậy sớm, bây giờ mới chỉ là sáu giờ kém. Dù muốn đắp chăn ấm để ngủ tiếp, nhưng thực sự nghĩ đến khi ngủ rồi lại gặp hắn trong mơ thì sao, chưa kể nếu ngủ muộn chắc chắn hình phạt hôm nay còn thê thảm hơn quét dọn vườn hoa hôm trước. Lần đầu tiên cô vào trường lúc sáng sớm thế này. Chỉ mới khoảng bảy giờ, trong khi tám giờ rưỡi mới bắt đầu vào học. Sáng sớm nay lúc xuống lầu ăn sáng, mẹ cô đã phải đánh vào mặt mình mấy cái để chắc chắn rằng, cô con gái siêu lười biếng của mình không lập thêm kỷ lục đi trễ ngày thứ 30, vì trước giờ dù có dùng cách gì, kéo hết chăn bông hay lấy chiêng gõ vào tai, hay thậm chí dùng máy hút bụi để ủi thì cô vẫn quyết không bao giờ dậy sớm, họa chăng lắm là vừa kịp lúc đến trường… Nhìn quang cảnh xung quanh vắng vẻ, cô thầm nghĩ biết thế sang nhà Usagi hay Rei để cùng đi học chung, như vậy sẽ có người để trò chuyện rồi. Bây giờ lại phải ngồi đây, vừa ngái ngủ vừa chẳng có gì chơi. Thế là cô quyết định đi dạo quanh một lát. Từ lúc nhập học đến nay, ngoại trừ mấy lần bị bắt phạt chạy vòng quanh trường, hầu như cô chưa bao giờ tham quan nơi này. Trường Juban rộng lớn nằm ở gần đỉnh đồi, do diện tích khu đất này còn rộng rãi nên chia làm nhiều khu. Khu lớp học, khu tập thể dục thể thao bao gồm khu bơi lội, khu bóng đá và còn có cả một nhà thi đấu lớn. Đi được một lúc, cô dừng chân tại khu thể dục thể thao. Nơi đây là một sân rộng lớn, vừa có nhiều thanh xà để bật qua, vừa có nhiều rào chắn để dựng lên cho cuộc thi chạy vượt rào. Nhớ hồi cấp 2 cô thường chơi trò này rất nhiều, cô giáo cũng khen đây là ưu điểm duy nhất. Nghĩ thế, cô liền bước vào trong, để cặp sang một góc khuất rồi nắm lấy thanh xà, lộn nhào qua thanh. “A ha! Thật dễ chịu! Lâu rồi không được làm như vậy!” Khoảnh khắc bật hết sức mình, lộn ngược qua thanh xà cao gần ngang đầu, nhìn thấy bầu trời trong xanh đậm nét, Minako cảm thấy mùa xuân tuổi trẻ đang tràn về. Nhớ năm nhất còn thỉnh thoảng được học đu xà. Lên năm hai rồi, thầy cô giáo muốn các bạn nữ học những môn “trông có vẻ thiếu nữ hơn”, thế là toàn bộ nữ sinh năm hai – ba đều chuyển sang người thì học bơi, người thì học thể dục dụng cụ, người thì điền kinh hoặc bóng chuyền. Ami trong câu lạc bộ bơi lội, Usagi với Rei học thể dục dụng cụ. Và cô với Makoto là hai thành viên chủ lực của đội bóng chuyền năm hai này. Trong lúc đang mải mê với thanh xà cao, bỗng một bóng dáng từ đâu đi đến làm đứt đoạn suy nghĩ vui tươi trong lòng cô: “Quần Doraemon cũng đáng yêu đấy. Có điều hơi thiếu nữ tính.” Hả! Cái gì! Có người nhìn thấy cô đang tập luyện sao. Chết tiệt! Cứ nghĩ là giờ này còn rất sớm, lại còn đang ở sân vận động vắng vẻ thế này, không đoán được sẽ có người ở gần đây. Khoan đã, giọng nói ấy cũng rất quen. Dường như đã nghe ở đâu rồi. Giọng nói ấy tiếp lời, âm vực trầm mặc có chút giễu cợt: “Một chút nữa sẽ có loạt ảnh nóng đem bán rồi.” Minako bắt đầu nổi giận “Này, ai mà vô duyên thế hả?” – đang xoay người trên không trung, cô ngoái đầu sang để nhìn xem người nào mà lại dám trêu chọc mình. Tức thì mất thăng bằng, cô loạng choạng rơi xuống đất. Phịch! Tiếng vật nặng rơi xuống, nặng còn hơn tiếng bao cát. Nếu thực sự là nặng như bao cát, lại gặp sân vận động đất cứng rắn gấp mấy lần đường thường, rơi xuống kiểu đấy chắc chắn cái “bàn tọa” của cô khó mà yên thân. Nhắm chặt hai mắt mà rơi xuống, thình lình có một đôi tay to khỏe bắt kịp lấy cô, ôm cô đặt vào tấm ngực rộng lớn. Nhìn từ xa, khung cảnh ấy chẳng khác nào “hoàng tử bế công chúa” mà cô thường xem trong truyện cổ tích, trong câu chuyện ấy, hoàng tử với đôi tay rắn chắc ôm thật chặt lấy công chúa, khẽ thì thầm vào đôi tai nhạy cảm của thiếu nữ: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng có bất kì thương tổn.” “Định ngắm đến bao giờ. Nặng như cái bao tải.” Suy nghĩ đẹp như tranh bỗng dưng đứt đoạn, Minako mở mắt thật to để nhìn vào hiện thực. Đúng là cô đang được bế bởi một người đàn ông, được tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắn, còn được bế đúng kiểu công chúa: một tay vòng qua ôm chặt thắt lưng, một tay vòng qua đùi nhỏ ôm trọn lấy đôi chân ngọc. Chỉ có điều, giọng nói đúng là có hơi vô duyên một chút. Ai đời lại gọi thiếu nữ người ta là “bao tải” cơ chứ! Cô phụng phịu ngước lên nhìn cho thật rõ gương mặt người đàn ông này. “Áaaaaaaaa! Là… là anh!” – Minako hét toáng lên, âm thanh hoảng hốt như gặp phải quỷ.
|
Chương 3.1 Tiết đầu tiên là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô đâu. Cả lớp 2B bắt đầu ồn ào mất trật tự, người thì đem đồ ăn sáng còn đang dang dở ra thưởng thức những miếng cuối cùng, nhóm thì quây quần nhau bên một cuốn tập đã được làm đầy đủ, không nói cũng biết chắc chắn là đang chép bài. Chỉ riêng Minako thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cô đang vắt óc suy nghĩ lại rốt cuộc hôm nay bước khỏi nhà bằng cái chân nào, để mà bây giờ đúng là xui tận mạng. Từ giờ đến hết ngày nếu mà còn xui nữa, chắc cô trốn chui trong nhà chẳng gặp ai để giải hạn mất. Xoạc! Tiếng mở cửa khá mạnh làm cả lớp quay lại nhìn về một hướng. Một người đàn ông còn trẻ tuổi, mái tóc dài ngang vai có cột lại một chút tóc ở sau đuôi, đeo cặp mắt kính đầy chất thư sinh, mái tóc hơi ánh kim và đôi tai có lấp lánh một chiếc bông nhỏ, điệu bộ và dáng vẻ y hệt những nhân vật lớn đang bước vào sảnh tiệc dùng bữa cùng giới thượng lưu. Nhưng điều đặc biệt nhất phải kể đến gương mặt, từng nét đều sắc sảo và gây ấn tượng ngay từ lần đầu nhìn thấy. Anh ta chầm chậm bước vào lớp, không đoái hoài cái nhìn của những người học sinh. Gương mặt góc cạnh, khá gầy cùng với đôi mắt sắc, hơi nhếch lên một chút, chiếc mũi cao vừa phải cùng cái miệng không nở ra nụ cười. Thực sự mà nói, trong môi trường học đường tìm ra được người như vậy còn khó hơn thi đậu đại học K. Bởi người đẹp hay dáng dấp xuất chúng đều đi làm diễn viên, người mẫu cả rồi, còn không thì trở thành nhà kinh doanh tài ba, giám đốc độc thân đẹp trai, giấc mơ của ngàn cô thiếu nữ, chứ làm sao còn ngồi ở đây quây quần với đống sách vở và lũ học sinh nhất quỷ nhì ma này. Ai ai cũng dành một tia ngưỡng mộ cho con người vừa bước vào cửa lớp, còn tia nhìn hoảng hốt chắc chắn chỉ dành cho mỗi Minako. Cô thực sự tin chắc chắn mình bước sai chân thật rồi. “Này Minako Minako, nhìn kìa, anh ta đẹp trai quá ha!” – cô bạn bàn dưới gõ vai cô. Trước giờ cô không phải dễ khen người khác. “Đúng đó, sao lại xuất thần như vậy chứ! Bộ anh ta là giáo viên mới à?” – cô gái bàn trên xoay xuống hỏi dồn. “Mình… không biết gì hết” – Minako như hồn lìa khỏi xác, giờ cô chỉ muốn mau chóng tìm một quyển tập nào đó, che ngay lên mặt mình, để không phải bị ai đó nhận ra. Hèn chi sáng nay lúc vội vàng xách cặp bỏ đi, cô nghe anh ta nói nhỏ “chút nữa gặp lại”… Đặt sách vở lên bàn, người đàn ông nhìn xuống lớp học vẫn còn ồn ào xao động. Ngay lập tức đôi mắt sắc của anh nheo lại, càng nhìn rõ hơn tia hung ác đầy khó chịu. “Trật tự.” – anh gằn giọng. Không khí cả lớp bỗng dưng im ắng. Anh ta có giọng nói trầm đặc, hơi khan, nghe có chút đáng sợ, giống như đang đe dọa người khác. Cũng không bất ngờ mấy, với dáng vẻ khó gần đó, chắc chắn giọng nói cũng phải khó chịu như vậy, chứ chẳng lẽ là trong trẻo như giọng thiếu nữ sao. Cả lớp xoay người về vị trí, trật tự như xếp hàng quân đội, không dám ho he một tiếng nào. “Cô chủ nhiệm Miura Aki có việc đột xuất phải cùng chồng sang nước ngoài một thời gian. Vì vậy từ hôm nay, tôi sẽ là chủ nhiệm mới của các bạn. Tên tôi là Aoki Kunzite” – vừa nói, anh ta vừa cầm phấn viết tên lên bảng đen – “Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng hợp tác giúp đỡ lẫn nhau. Còn ai có thắc mắc gì nữa không?” Một vài cánh tay giơ lên vội vàng, còn một số khác thì đang phân vân không biết người này có dễ tính không, sợ rằng nói vài lời không hay, lại mau chóng trở thành kẻ bị gai mắt. “Thầy sẽ dạy môn gì ạ?” “Tôi thay thế cô Miura, nên sẽ dạy môn Hóa thay cho cô ấy.” “Thầy! Thầy có bạn gái chưa ạ?” – một cô bạn có mái tóc xoăn chải chuốt, điệu đàng đứng lên hỏi. Đó là Naoko – cô gái nổi tiếng thay người yêu như thay áo, không thể đếm xuể số “tình lang học đường” của cô ta. “Tôi không có quan tâm chuyện bạn gái” – Kunzite mỉm cười đáp, nhưng rõ ràng nhìn thấy sự khó chịu hiện lên trên gương mặt. Cả lớp vì câu trả lời này mà bỗng nhiên im bặt. Cứ nghĩ kì này Naoko tiêu thật rồi, lại dám đùa với ông thầy mặt sắt này. Minako nhìn sang, thầm nghĩ, tốt nhất cứ để tên đấy bị ghét, rồi bị đuổi khỏi trường, thế là khỏi phải gặp lại. Nghĩ vậy rồi cô lại vội che sách lên mặt, giả đò như học chăm không quan tâm sự đời. Naoko cảm thấy tức giận vì bị xúc phạm, nhìn thấy Kunzite vừa định ra khỏi lớp, cô đập bàn đứng dậy nói: “Nếu thầy không thích “bạn gái”, phải chăng ý thầy là không thích phụ nữ?” Cả lớp tái mặt, Naoko ơi là Naoko, thực sự muốn bị ở lại lớp năm nay hay sao. Một số người nghe thế cũng buồn cười, nhưng thực sự không dám phát ra khỏi miệng, chỉ sợ bị cái nhìn gay gắt đó một chiêu làm cho tim thòng mà chết. Kunzite mặt lạnh như tiền, không còn cười nữa, dù rõ ràng là nụ cười giả tạo. Anh chỉ trầm ổn đáp lại một câu, rồi chậm rãi ra khỏi lớp: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ, và cả đàn ông.”
|
Chương 3.2 Thân ảnh ấy vừa bước ra khỏi lớp, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Có thế mới thấy cô Miura trước kia tuy hay la rầy càu nhàu, nhưng thực sự không phải là giáo viên đáng sợ. Học cô chẳng có chút áp lực nào, vì thế mà có hơi lơ là, thậm chí không xem trọng lắm. Giờ mới biết cô thật đáng yêu biết bao. Đúng là trong khổ mới biết khi nào là vui sướng. Trong lòng Minako lúc này thầm nghĩ, cô ơi trước khi đi có lẽ nào lại hành hạ em quét tước vườn hoa hôm trước, để giờ em vừa mệt cái lưng, vừa khổ tấm thân thế này. Giờ nghỉ trưa, trên sân thượng… “Quần Doraemon phấp phới, bay, trông đẹp như cảnh xuân, của lũ con nít.” “Này này, anh thôi làm thơ chế nhạo đi nhé. Thơ Haiku để làm ra những tuyệt tác, không phải để anh dùng nó châm biếm tôi đâu.” – Minako bực dọc, uất ức sáng giờ đến lúc này mới có dịp tỏ bày. Cô thực sự là vừa xấu hổ vừa tức giận không để đâu cho hết. “Nào có. Tôi chỉ thấy cảnh thế nào thì làm thơ thế ấy. “Tức cảnh sinh tình”, cô chưa từng nghe qua?” – Kunzite với mái tóc cột lỏng lẻo sau gáy, vừa nhìn cô gái nhỏ trước mắt, vừa trêu đùa hệt như đã thân từ lâu lắm. “Chả hiểu sao anh lại xuất hiện được ở đây nữa. Rõ ràng anh đã tèo từ phần một rồi mà.” “Các cô có thể tái sinh, chúng tôi cũng có thể. Hay là, cô sợ tôi xuất hiện làm cô không thoải mái?” “Hừ… Quả nhiên anh đúng là cũng được tái sinh từ nơi đó. Vậy mà hơn một năm nay có thấy bóng anh xuất hiện đâu.” “Cô tò mò những ngày tháng qua tôi ở đâu à? Hay để tôi nói cho cô biết nhỉ.” – giảo hoạt cười đểu. Cái tên này, dù là kiếp trước hay kiếp này, rõ ràng đều là nói một câu trả lời mười câu, không bao giờ có thể cãi lại hắn. Và không biết hắn dùng cách gì mà luôn nhìn thấu rõ lòng cô, đến nỗi cô thực sự không biết phải dùng lá chắn nào để che đậy suy nghĩ trong lòng mình. Dịu dàng ôn nhu cùng hắn, không phải cô không muốn, nhưng thực sự gặp nhau không thể không cãi vã. Hệt như sáng nay vậy. Nhớ lại chuyện sáng nay, cô thật xấu hổ muốn chết. Bị nhìn thấy quần lót, lại còn té ngã trước mặt hắn, báo hại bị hắn ôm vào lòng không cách nào kháng cự, chỉ có thể mặc cho hắn trêu chọc, cười cợt một lát mới chịu thả cô xuống. Giống hệt như trước đây, dù có cự cãi hay thách đấu, người thua trận không nói cũng rõ chắc chắn là cô. Bây giờ mặt đối mặt thế này, tình cảm và bao nhiêu hồi ức của kiếp trước cứ hiện về. Cô rõ đã biết tính mình hay xao động, nhưng lại không thể ực một cái nuốt hết như không có chuyện gì. Bởi trong kiếp trước, người duy nhất cô yêu là hắn, mà người duy nhất có khả năng làm cô đau khổ cũng chỉ có hắn. Hắn thì, cũng chưa bao giờ quên hồi ức về cô. Nhưng hắn khác cô, hắn sống lý trí hơn là tình cảm. Ngày trước hắn từng yêu cô là sự thực, nhưng không đồng nghĩa với việc bây giờ hắn vẫn sẽ yêu cô. Hắn phân biệt rất rõ ràng đâu là quá khứ, và đâu là thực tại cần đối mặt. Chỉ sợ với tính cách ấy, dù hắn có thêm lần nữa yêu cô, cũng sẽ sớm ngộ nhận đó là trước kia, không phải là bây giờ. “Đã không tránh khỏi anh thì… được thôi. Từ giờ xem như lúc cần gặp thì gặp, còn lúc không có chuyện gì, mong anh cứ xem như không quen biết.” “Cách lấy sách che mặt giả vờ không quen, tôi làm không được.” – Anh cười khẩy. “Á, anh thấy sao?!” – Sao lần nào cô làm cái gì đáng xấu hổ cũng đều bị bóc trần thế này. “Cô chẳng làm gì ra hồn trừ lúc biến thân cả. Sao cũng được, tôi cũng không có ý định làm thân, chỉ là muốn chào hỏi đôi chút.” Trong lòng Minako bỗng nhói lên một chút. Dĩ nhiên cô biết cảm giác này không phải vì yêu, mà chỉ vì tự tôn của một cô gái bị động phạm. Ai đời lại đi nói không hề muốn làm thân, lại nói người ta làm gì cũng không ra hồn. Thẹn quá hóa giận, cô gắt gao to tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi: “Vậy thôi tôi đi! Cầu mong không gặp lại anh nữa”. Cô lè lưỡi trêu chọc anh. Bỏ chạy thật nhanh, trong lòng cô có chút ủy khuất. Gương mặt đỏ bừng bừng vì giận. Cầu mong không ai nhìn thấy cô lúc này. Trên sân thượng lúc ấy, người đàn ông sau khi cô gái rời khỏi, buông xuống gương mặt lạnh lùng giễu cợt, chỉ để lại dáng vẻ buồn bã, bi thương. Chuyện trước đây nhớ càng rõ, bây giờ càng không thể kết thân. Minako chỉ mới mười bảy tuổi, cảm xúc rất dễ bị những điều này mà ảnh hưởng. Nếu cô ngộ nhận tình cảm cho anh, chẳng khác gì dây anh vào phiền phức. Anh thực sự muốn có công việc ổn định để không phải phân vân sau này, cũng không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm bây giờ. Ngộ nhỡ cô thích anh, trong trường đồn đãi, thực sự không đảm bảo rằng anh không bị chuyển công tác. Khó khăn lắm sau hơn một năm mới hoàn thành những giấy tờ để chứng minh anh là một người bình thường (vì sau khi tái sinh không còn thân phận như trước), lại còn mất thời gian học tập để tìm cách lo cho sinh hoạt. Nếu vướng phải những phiền phức không đáng có này, quả thực là khó xử cho đôi bên. Tránh được thì tránh, kẻo hậu họa về sau khó phòng.
|