Huyền Thoại Mỹ Nhân Ngư
|
|
CHƯƠNG III. TOÀ LÂU ĐÀI THẦN BÍ (P.1) Ngày đầu tiên tại bãi biển Nàng Tiên Cá. - Sakura, mau xuống đây đi! - Tớ tới liền! "Ùm!" Sakura nhảy xuống biển làm nước bắn lên tung toé. Cô nhanh chóng hoà mình vào dòng nước cùng các bạn. Những tiếng cười đùa rộn vang một góc trời. Dưới sức hấp dẫn kì diệu của biển, Sakura không ngần ngại thả mình xuống nước, bơi lội thoả thích. Trước đấy, cô vẫn còn lo lắng về những giấc mơ kì lạ của mình. Nhưng từ lúc đó đến giờ vẫn chưa có chuyện gì bất thường xảy ra nên Sakura cũng tạm yên tâm mà chơi đùa cùng các bạn. Cô muốn tận hưởng những giây phút vui vẻ trong thời gian nghỉ hè để nó không bị trôi qua một cách lãng phí. Không khí ở biển thật trong lành. Nước biển xanh biếc và mát lạnh, có thể nhìn thấy cả đáy. Từng cơn sóng nhẹ nhàng xô vào bờ, trùm lên bãi cát trắng xoá lấp lánh ánh bạc. Tiếng sóng biển rì rào bên tai. Trên trời, mây trắng hững hờ trôi. Từng đàn hải âu lượn lờ trong không trung rồi vội vã bay đi khi thoáng thấy bóng dáng con người. Những tia nắng rực rỡ chiếu xuống mặt biển làm nó trắng sáng lên. Những rặng núi tím nhấp nhô phía xa xa, đỉnh núi bị che phủ bởi một lớp mây mỏng trắng xốp. Sakura cảm thấy hoà mình vào thiên nhiên thật thú vị và dễ chịu biết bao. Sự yên bình, thanh thản bao bọc lấy cơ thể và tâm hồn cô. "Hấp!" - Yamazaki, đỡ này! - Yeah! Sakura cùng các bạn tụ tập lại để chơi bóng chuyền dưới nước. Vùng nước gần bờ không sâu lắm nên họ có thể đứng đó chơi được. Chiharu tung quả bóng về phía Yamazaki. Một luồng gió mạnh chợt nổi lên làm quả bóng bay lệch hướng. Yamazaki cố bắt bóng nhưng không được, cậu ngã nhào xuống nước trước những tiếng cười châm chọc của bạn bè. Quả bóng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, càng lúc càng trôi ra xa bờ. Yamazaki nhanh chóng lội đến chỗ quả bóng trong sự hò reo của mọi người - Cẩn thận, Yamazaki! Ở đấy nước sâu lắm! - Không sao, tớ chụp được bóng rồi! - Yamazaki nói với theo - Ối!!! Như bị thứ gì đó kéo xuống, Yamazaki chới với rồi mất dạng dưới nước, chỉ còn quả bóng trôi nổi trên mặt biển. Mọi người la hét trong hoảng loạn - Yamazaki, cậu đâu rồi? - Chiharu hét lên. - Cậu ấy làm sao vậy? - Rika lo lắng. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Sakura hộc tốc bơi ra chỗ Yamazaki vừa đứng. Syaoran vội vã lao theo. Những người khác cũng bì bõm lội phía sau. Sakura quờ quạng trong nước, hi vọng tìm thấy chút dấu vết của Yamazaki. “Cậu ấy không thể đột ngột biến mất như vậy được, không thể nào!” Sakura nghiến răng. Mặt đầm đìa mồ hôi lạnh Bỗng, cô thấy vùng nước trước mặt cô lăn tăn sủi bọt, và… "Ùm!" Yamazaki bất ngờ nổi lên, cười khoái chí - Hù! Sợ chưa? Ủa, Sakura hả? Tớ tưởng phải là Chiharu chứ! Sakura mặt cắt không còn giọt máu. Đứng hình tại chỗ Trông thấy vậy, Tomoyo quay lại hoảng hốt - Nguy rồi! Mọi người, mau bịt tai lại!!! - ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ… - Sakura thất kinh la lên. Mặt biển dao động dữ dội. Sóng ào ạt xô vào bờ. Những dãy núi lắc lư, rung chuyển mạnh. Đất trời chao đảo. Yamazaki choáng váng ngã xuống. Syaoran lao đến tìm cách trấn an Sakura. Chiharu nắm lấy vai Yamazaki lắc qua lắc lại - Yamazaki ngốc! Cậu làm mọi người lo lắng lắm, biết không? - Cậu còn hù doạ khiến Sakura sợ chết khiếp - Syaoran lườm. - Tớ còn sợ hơn đó! - Yamazaki ôm mặt nhăn nhó. - Tớ đã cảnh báo mà cậu không nghe - Tomoyo thở dài. “May mà những người khác vẫn bình an vô sự” - Tomoyo thầm nghĩ khi quay sang nhìn các bạn “Mình quả là giỏi khi chịu đựng được tiếng hét kinh khủng của Sakura!” - Tomoyo nhìn Sakura đang run lập cặp, mặt tái mét vì sợ Yamazaki gãi đầu cười trừ - Xin lỗi, tớ chỉ định đùa chút cho vui... haha… ai ngờ - Đùa cái đầu cậu! Chẳng vui chút nào! - Chiharu ném cho Yamazaki một cái nhìn toé lửa - Mọi người, chúng ta lên bờ thôi, kệ cậu ấy! - Chiharu lè lưỡi nhìn Yamazaki rồi đẩy mọi người đi. - Ê ê, chờ tớ với! - Yamazaki nhặt quả bóng rồi lội theo - Hử? Yamazaki chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh lập loè phát ra từ phía khu rừng ven biển. Một toà lâu đài sừng sững hiện ra. Yamazaki chau mày. Anh nhớ trước đó mình không nhìn thấy nó. Toà lâu đài lấp ló sau những tán lá, mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như không hề tồn tại. Ảo giác chăng? Yamazaki dụi mắt rồi nhìn lại. Toà lâu đài vẫn ở đó. Một làn sương mỏng bao quanh nó che mất tầm nhìn của anh. Yamazaki trầm ngâm - Nơi này có gì đó thật bí ẩn!
|
Trước khi vào chap mới, tác giả có đôi lời muốn nói: - Nhiều bạn than phiền với tác giả truyện này khá giống truyện ma. Nhưng không hẳn vậy, chỉ là một vài chổ có chi tiết hơi "rợn người" tí thôi *Note: Những ai sợ ma hoặc yếu tim không nên đọc nữa nhé! - Nói thì nói vậy thôi nhưng cũng mong m.n ủng hộ fic Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^ *** CHƯƠNG III. TOÀ LÂU ĐÀI THẦN BÍ (P.2) Xế trưa. Mặt trời đã lên tới đỉnh núi, toả ra hơi nóng và những tia nắng chói chang. Mặt biển phản chiếu ánh nắng, sáng lấp lánh. Những vách đá bên bìa rừng bị phủ lên một màu vàng rực gay gắt. Nắng bỏng rát như thiêu đốt vạn vật. Dưới tán lá xanh râm mát, Sakura cùng các bạn ngồi quây quần bên nhau, thưởng thức bữa trưa sau một thời gian vui chơi, bơi lội trên biển. Ai cũng cảm thấy đói nên ăn rất ngon miệng. Chiharu tươi cười - Cảnh vật ở đây thật đẹp nhỉ các cậu? - Ừm! - Mọi người đều tán đồng. - Các cậu thấy vui khi đến đây chứ? - Chiharu hào hứng hỏi. - Ừm. Nhưng tại sao ở đây lại đặt tên là bãi biển Nàng Tiên Cá nhỉ? - Meiling thắc mắc. - Một cái tên đẹp đấy chứ! - Rika mỉm cười. - Oh, nếu tớ không nhầm thì... - Yamazaki chen vào - bãi biển này trước kia có người cá sinh sống. Nàng tiên cá đã đem lòng yêu hoàng tử của loài người nhưng không được đáp lại… Cuối cùng, cơ thể nàng tan biến thành bọt biển. Để bày tỏ sự tiếc thương cho nàng tiên cá, bãi biển nơi đây đã được mang tên nàng - Yamazaki bắt đầu bài thuyết giáo về các hiện tượng siêu nhiên. Mọi người chăm chú lắng nghe. Hầu hết đều cho rằng Yamazaki nói có lí. Chiharu nhăn mặt. Cô khẽ lẩm bẩm - Yamazaki lại nói khoác rồi! - Nghe như truyện cổ tích ấy - Naoko lên tiếng. - Ừ thì nó vốn là truyện cổ tích mà, nói đúng hơn là một truyền thuyết - Yamazaki phân trần - Người ta đang kiểm nghiệm tính chân thật của nó. Biết đâu cô gái đó không phải người cá mà là người ngoài hành tinh thì sao? - Câu chuyện thật li kì! - Rika tiếp lời. - Tội nghiệp nàng tiên cá, hic hic… - Meiling sụt sùi - Nếu tớ là cô ấy, tớ sẽ cho hoàng tử một trận! - Vậy sao… - Sakura trầm ngâm khi nghe câu chuyện của Yamazaki. Syaoran gật gù tán đồng. Cậu hoàn toàn tin tưởng lời Yamazaki nói. Có vẻ Sakura cũng không nghi ngờ những điều ấy. Trông vẻ mặt ngô nghê của hai người, Tomoyo nở nụ cười đầy ẩn ý. - Ừm. Thực ra tớ không có nhiều thông tin về chỗ này lắm - Chiharu nói - Hình như bãi biển Nàng Tiên Cá mới mở gần đây thôi. Trò chơi quay số trúng thưởng được tổ chức cũng nhằm quảng bá, giới thiệu về nó. - Nhắc mới nhớ - Tomoyo quay sang nhìn Chiharu - Ban tổ chức có cung cấp chỗ nghỉ qua đêm không? Tớ thấy quanh đây hình như không có khách sạn hay nhà trọ nào. Chiharu tối sầm mặt mày. Cổ họng cô như bị đông cứng. Chiharu toát mồ hôi hột - Chết rồi! Tớ quên không hỏi người ta - Làm sao đây? - Rika tỏ vẻ lo lắng - Sáng mai xe mới đến đón chúng ta. Vậy tối nay sẽ ngủ ở đâu? - Tớ không muốn ngủ trong rừng đâu, sợ lắm! - Meiling hét lên. - Nếu tớ không nhầm thì… ở gần đây có một toà lâu đài đấy! - Yamazaki nói rồi chỉ tay về phía trước. Mọi con mắt đều đổ dồn vào toà lâu đài hiện lên mờ ảo sau hàng cây. - Hay quá! - Meiling reo lên. - Hi vọng chủ nhân toà lâu đài đó là người dễ tính. Ta có thể xin tá túc một đêm. - Toà lâu đài trông thật bí ẩn! Có vẻ thú vị đây! - Cặp mắt kính của Naoko sáng lên. Sakura tái mặt. Cô khẽ rùng mình. Không hay chút nào. Sự bất an tràn ngập trong lòng cô. Dù không nhìn rõ nhưng Sakura cảm thấy toà lâu đài trông rất quen. Dường như cô đã gặp nó ở đâu rồi...
|
Những tia nắng tắt dần. Hoàng hôn buông xuống. Ánh tà dương nhuộm đỏ cả một vùng trời. Mặt biển tĩnh lặng không một gợn sóng. Nước biển ngả dần sang màu hồng. Cảnh vật dưới ánh hoàng hôn thật lãng mạn, nên thơ Sakura và các bạn thong thả dạo bước trên con đường đất nhỏ hẹp. Toà lâu đài nằm sâu bên trong. Muốn tới đó, họ phải đi xuyên qua khu rừng - Tớ mỏi chân quá! - Meiling bắt đầu than vãn - Sắp tới nơi rồi, cố lên! - Rika động viên cô bạn - Lạ thật đấy! - Chiharu kêu lên - Không khí ngoài biển khá trong lành, thoáng đãng. Vậy mà, xung quanh lâu đài lại bị sương mù bao phủ dày đặc. Khí hậu ở đây thất thường thật đấy! - Oh, tớ không nghĩ làn khói trắng ấy là sương mù đâu. Không chừng đó là... các oan hồn luẩn quẩn bên toà lâu đài cũng nên - Naoko cười tinh quái, cặp mắt kính sáng lên - Có lí! - Yamazaki gật gù - Người ta thường nói hoàng hôn là thời khắc ma quỷ xuất hiện. Truyền thuyết kể rằng… - Đừng nói nữa! - Sakura kêu ré lên - Tớ sợ ma lắm, hic hic… Sakura ôm chầm lấy Syaoran đi ngay bên cạnh, người cô run lên vì sợ. Syaoran lúng túng không biết làm gì, mặt cậu đỏ ửng như trái cà chua. Meiling tức tối gỡ Sakura ra khỏi người Syaoran và làm ầm lên. Bầu không khí yên tĩnh lúc đầu bị cuốn bay đi, nhường chỗ cho sự ồn ào, huyên náo Trời mỗi lúc một tối. Sakura và các bạn dừng chân lại, trầm trồ trước vẻ đẹp lung linh, huyền ảo của toà lâu đài. Lâu đài khá to lớn và cổ kính. Naoko chạm tay vào bức tường, hắt hơi liên hồi vì bụi. Một lớp bụi bám dày đặc quanh lâu đài - Khụ… Khụ… - Naoko khẽ ho - Lâu đài này bẩn quá! Có vẻ như đã lâu rồi nó không được lau dọn. Tớ nghĩ chủ nhân lâu đài đã không còn ở đây nữa - Nhìn này... - Chiharu reo lên - Một bức tường dát vàng! Chiharu lấy tay phủi sạch một góc tường bám đầy bụi, để lộ ra một mảng trắng, sáng lấp lánh - Một toà lâu đài dành cho quý tộc chăng? - Rika bước đến xem xét bức tường - Nếu vậy thì nó đã tồn tại cách đây hàng chục năm rồi. "Kétttt…" Một tiếng động chói tai vang lên làm cả nhóm giật mình. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Meiling. Cô vừa chạm vào cánh cửa làm nó bật mở - Mọi người xem, cửa không khoá. Toà lâu đài này đã bị bỏ hoang lâu rồi. Có ai muốn vào trong tham quan không? - Meiling hí hửng - Vậy có được không? E là không tiện lắm - Tomoyo ngần ngại Một luồng gió mạnh chợt nổi lên, át đi tiếng nói của cô. Lá xào xạc rơi. Bụi bay mù mịt. Mây đen ùn ùn kéo đến. Vài hạt mưa nhỏ xuống tí tách - Chuyện gì vậy? Mới đây trời vẫn còn đẹp mà! - Sakura lấy tay che đầu - Đừng nói nữa! Ta mau vào trong thôi! - Meiling hô lớn rồi đẩy mạnh cửa chạy vào. - Chờ đã, Meiling! Những người khác cũng vội theo sau "Rầm!!!" Cánh cửa đóng sập lại. Bên ngoài, mưa tuôn xối xả. Một cơn mưa rào bất chợt, khởi đầu cho mọi sự rắc rối.
|
CHƯƠNG IV. MẤT TÍCH (P.2) Bên trong lâu đài, mọi người nhốn nháo hết cả lên. Syaoran lấy hết sức mở cánh cửa. - Cửa chặt quá, tớ mở không được. - Có lẽ nó cũ rồi nên bị rít. Phải tìm cái gì đó phá cửa thôi. - Tối quá, có ai có đèn pin hay nến không? Một ánh sáng trắng loé lên. Tomoyo lôi chiếc đèn pin trong ba lô, chiếu về phía trước. Những người khác cũng lần lượt lấy đèn ra. Không gian xung quanh họ trở nên sáng rõ hơn. - Trong này rộng quá, chúng ta có thể ở tạm đây qua đêm. - Hi vọng ở đây có một cánh cửa khác thông ra ngoài, nếu không sáng mai chúng ta buộc phải phá cửa. Syaoran chợt kêu lên thảng thốt - Meiling! Meiling đâu rồi? Tất cả cùng giật mình nhìn quanh. Mọi người đều đã có mặt ở đây... trừ Meiling. - Có lẽ cậu ấy đã vào sâu bên trong. - Chúng ta mau chia ra tìm đi! - Đừng, nếu lạc thì sao? Nên đi cùng nhau sẽ tốt hơn! Mọi người đứng dậy và bắt đầu cuộc tìm kiếm. Trong lòng Sakura dấy lên cảm giác bất an. Cô níu chặt lấy tay Tomoyo, dò dẫm từng bước. Cả nhóm bạn đang đi dọc một hành lang rộng và tối. Chút ánh sáng leo lét của đèn pin không đủ để soi rõ con đường. Rika lấy tay quờ quạng khắp tường - Tớ không tìm thấy một công tắc đèn nào cả! - Nếu có thì nó cũng không dùng được nữa. Mà chắc gì thời đó đã có đèn? - Syaoran thở dài ngao ngán. - Xin lỗi, lẽ ra tớ nên tìm hiểu kĩ về chỗ này trước khi rủ các cậu đi cùng - Chiharu ủ rũ, hai hàng mi cong cụp xuống - Tất cả là tại tớ! - Đừng tự trách mình, Chiharu - Yamazaki ngắt lời - Dù sao bọn mình cũng đã có một chuyến đi thật vui, phải không nào? Giờ chúng ta chỉ đang làm một cuộc thám hiểm nho nhỏ. Biết đâu chúng ta lại tìm thấy một kho báu ở đây thì sao? - Cậu thật là… Lúc này mà còn đùa được! - Chiharu cười toe toét. Yamazaki dịu dàng xoa đầu khiến gương mặt cô ửng đỏ. Anh nhẹ nhàng áp tay mình lên má Chiharu. Chiharu bối rối trước hành động kì lạ của cậu bạn. Bất ngờ, Yamazaki bẹo má cô và lè lưỡi châm chọc. Gương mặt của Chiharu trở nên méo mó. Cô tức giận, đuổi theo Yamazaki đang vừa chạy vừa cười tinh quái. Trò đùa của Yamazaki khiến sự hồi hộp, lo âu trong mọi người vơi bớt phần nào. Bầu không khí căng thẳng như dịu đi. Rika tủm tỉm - Thôi nào, hai người! Chúng ta đang tìm Meiling cơ mà? - Chạy chậm kẻo ngã đấy! - Naoko rọi đèn pin về phía Chiharu và Yamazaki. Cô há hốc mồm kinh hãi. Một bóng đen khổng lồ đang ở ngay sau lưng Yamazaki, tưởng chừng như muốn nuốt chửng lấy cậu. Bàn tay run rẩy của Naoko đánh rơi chiếc đèn xuống đất. Cô hét lên - COI CHỪNG!!!
|
Chapter 5 Naoko cảnh báo mọi người nhưng đã quá muộn. Bóng đen trùm lên Chiharu và Yamazaki rồi lướt nhanh qua chỗ những người còn lại. Ánh sáng đèn pin tắt ngấm. Bóng tối phủ xuống lâu đài nhưng không thể che giấu nỗi sợ hãi của con người. Những tiếng la thất thanh vang lên trong đêm tối. Không gian như có gì đó đang chuyển động. "Ầm... ầm... ầm" Đầu óc Sakura quay cuồng, toàn thân chao đảo, lắc lư theo sự rung chuyển dữ dội của toà lâu đài. Cô tuyệt vọng quờ quạng trong màn đêm dày đặc mong tìm kiếm một điểm tựa để giữ mình khỏi ngã. Một bàn tay nhỏ bé, run rẩy níu chặt áo Sakura. Mặt đất ngừng rung động. Không gian đen kịt chìm trong yên lặng rồi như vỡ oà khi một tiếng động lớn phát ra. - GIẢI TRỪ PHONG ẤN!!! The Glow!!! Những đốm sáng nhỏ xuất hiện, vây quanh Sakura. Cô cảm thấy yên tâm hơn khi nhận ra người nắm lấy áo cô từ nãy giờ là Tomoyo, phải, Tomoyo, và cũng chỉ có cô ấy mà thôi. Xung quanh hai người không còn ai khác. Đôi mắt thạch anh tím ánh lên sự sợ hãi. Tomoyo ngước nhìn Sakura đầy lo lắng - Tớ sợ quá! Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mọi người đâu rồi? - Bình tĩnh lại, Tomoyo! Chúng ta sẽ đi tìm các bạn ấy. Sakura cố trấn an Tomoyo dù mình cũng run sợ không kém. Tomoyo nắm chặt lấy tay Sakura. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Những đốm sáng do lá bài "The Glow" lặng lẽ bay theo hai người. *** Trong lúc đó… Syaoran đang dò dẫm từng bước. Anh men theo vách tường, tiến về phía trước. Sự rung chuyển của không gian khi nãy khiến Syaoran bị tách ra với mọi người. Thay vì lo sợ cho bản thân, Syaoran lại thấy lo lắng cho những người khác, đặc biệt là Sakura. Bản thân anh cũng không hiểu rõ tại sao mình lại lo cho cô ấy như vậy. Những cảm xúc kì lạ nhen nhúm trong tâm hồn anh. Vô tình, Syaoran vấp phải một vật gì đó. "Huỵch" Syaoran ngã, đập mặt xuống đất. Anh từ từ đứng dậy, nhăn nhó lấy tay xoa mặt. Syaoran chưa kịp quay lại nhìn vật mình vừa vấp phải thì đã giật mình té ngã một lần nữa khi nghe thấy tiếng rú man rợ từ xa vọng lại. Mặc dù toàn thân ê ẩm nhưng Syaoran vẫn nhận ra tiếng kêu rất đỗi quen thuộc. Là giọng của Meiling. Syaoran phóng như bay về phía trước dù không nhìn thấy gì, dù vấp ngã bao nhiêu lần. Em họ anh đang gặp nguy hiểm và Syaoran không thể bỏ mặc cô ấy. "Huỵch... huỵch... huỵch" Những âm thanh nặng nề, chua xót nối tiếp nhau trong không gian đang bị xáo trộn. Syaoran thầm rủa toà lâu đài với đầy “chướng ngại vật” trên đường đi. Sự an nguy của Meiling thôi thúc Syaoran bước nhanh hơn, vượt qua nỗi đau thể xác đang ngày một lớn mạnh. Sau một thời gian lê lết trên đường đến mức không thể đi tiếp được nữa, Syaoran dừng lại. Anh nằm lăn ra và thở hồng hộc. Khắp người Syaoran bầm tím do vừa phải trải qua một cuộc hành trình đầy “gian khổ”. Mệt mỏi rã rời. Syaoran ngán ngẩm phó mặc mình cho số phận. Tuy nhiên, có vẻ như Syaoran đã đến được nơi cần đến. Một ánh sáng mờ ảo lập loè trong đêm tối mịt mùng. Ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn pin tạo thành vòng tròn. Vầng sáng ngày một rõ và lớn dần. Tiếng bước chân vang lên đều đều rất khẽ. Syaoran ngồi bật dậy. Anh rút kiếm ra, sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Syaoran nín thở, chờ đợi. Lưỡi kiếm sắc bén sáng loá lên. "Thình thịch... thình thịch" Tim Syaoran đập liên hồi, nhanh và mạnh, như muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Syaoran bắt đầu hoang mang, lo lắng. Tiếng tim đập lớn đến mức lấn át tiếng bước chân của kẻ thù, khiến anh không sao nghe được mà chỉ có thể nhìn thấy vệt sáng hình tròn đang dần rõ nét. Vầng sáng chuyển động chậm rãi rồi dừng lại trước Syaoran. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt anh. Syaoran lấy tay che mắt, bất lực huơ kiếm loạn xạ về phía trước. Một âm thanh trong trẻo phát ra từ sau ánh đèn - Syaoran? Anh đang làm gì vậy?
|