Huyền Thoại Mỹ Nhân Ngư
|
|
Syaoran ngước lên nhìn và bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Meiling. Đôi mắt hồng ngọc sáng long lanh. Meiling lao đến ôm chầm lấy Syaoran. Chiếc đèn pin tuột khỏi tay. Bị bất ngờ, Syaoran loạng choạng rồi ngã xuống. Không may, đầu anh đập trúng chiếc đèn pin. "Cốp..." Đau điếng. Những ngôi sao nhỏ với đủ sắc màu lượn vòng vòng trên đầu Syaoran. Meiling nhẹ nhàng lấy tay xua chúng đi. Cô vực Syaoran dậy, giương đôi mắt ngây thơ (vô số tội) nhìn anh đầy cảm thông - Sao người anh lại bầm dập thế này? - Không sao. Là do anh xui xẻo… - Syaoran nuốt nước mắt trả lời. Mặt anh rúm ró, nhăn lại như khỉ ăn ớt. Đầu Syaoran u một cục nhưng anh không để tâm. Syaoran cố quên đi nỗi đau khủng khiếp đang gặm nhấm cơ thể anh. Bấy giờ anh mới chú ý đến Meiling - Em không sao chứ? Anh nghe thấy tiếng em hét. Syaoran hỏi han ân cần làm mặt Meiling thoáng đỏ. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên vốn có, mỉm cười - Em vẫn ổn. Sau khi chạy một mạch vào trong lâu đài, em mới phát hiện ra quanh mình chẳng có ai nên hơi sợ. - Hơi sợ mà phải hét toáng lên à? - Syaoran tặc lưỡi. Anh khẽ nhún vai và nở một nụ cười méo mó khi nhận được cái lườm nguýt của Meiling - Em còn tìm thấy một thứ rất kì lạ. - Meiling nói rồi kéo tay Syaoran. Ánh đèn pin rọi xuống lối đi. Syaoran và Meiling đang vượt qua một hành lang rộng, bằng phẳng. Syaoran ngờ ngợ. Nó khác hẳn với con đường đầy cạm bẫy, nguy hiểm rình rập Syaoran vừa đi qua. Giống như một sự sắp đặt cố ý của ai đó. Kẻ nào lại chơi ác với anh như vậy? Biết bao câu hỏi đè nặng lên tâm trí Syaoran. Anh sẽ sớm tìm được lời giải đáp cho mọi nghi vấn của mình, sẽ rất nhanh thôi...
|
Chapter 6. - Đây chính là thứ em muốn anh xem! - Meiling chiếu đèn pin về phía trước. Syaoran sửng sốt. Một lồng kính khổng lồ chứa đầy nước hiện ra trước mắt anh. Bất ngờ hơn, bên trong lồng kính là một cô gái. Mái tóc vàng dài nổi bồng bềnh dưới nước, hai mắt nhắm chặt lại như đang say ngủ. Đó... không phải là một cô gái bình thường. Syaoran há hốc mồm, cặp đồng tử màu hổ phách căng ra. Phần thân dưới của cô gái là một chiếc đuôi cá lớn màu xanh lục. Syaoran thốt lên kinh ngạc. - Một mỹ nhân ngư trong lồng kính?! - Phải, và câu chuyện về nàng tiên cá là có thật! - Meiling mỉm cười, bước đến bên Syaoran. Syaoran quay lại và giật mình thảng thốt. Một thứ ánh sáng đỏ ma quái xuất hiện phía sau Meiling. - NGUY HIỂM!!! Syaoran đẩy Meiling ra, tung một cú đá lên không trung. Ánh sáng đỏ vụt tắt. - Biến mất rồi… - Syaoran nhíu mày. - Gì cơ? - Meiling nhìn anh, ngơ ngác. - Cẩn thận!! Syaoran xoay người lại, áp lưng vào Meiling. Tay nắm chặt thanh kiếm, anh đảo mắt nhìn quanh với sự cảnh giác cao độ. Không gian vẫn chìm trong màu đen u ám. Bóng tối nặng nề đè lên cảnh vật. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Syaoran. Anh quay ra, mắt dán chặt vào lồng kính đầy nghi ngờ. - Hình như cô ta vừa nhìn anh - Syaoran chỉ tay vào người cá. - Làm gì có chuyện đó! Hai mắt cô ấy vẫn nhắm chặt mà! - Suỵt!!! Syaoran đưa tay bịt miệng Meiling. Hai người dỏng tai lắng nghe. Văng vẳng đâu đây tiếng nhạc du dương, êm ái. Một giọng hát trong trẻo cất lên. Syaoran có một cảm giác mơ hồ khó tả. Âm thanh trầm bổng ấy tưởng chừng như vọng lại từ nơi rất xa nhưng cũng giống như đang ở ngay bên tai vậy. Đột nhiên, Syaoran thấy buồn ngủ ghê gớm. Hai mắt trĩu nặng. Syaoran lảo đảo rồi ngã xuống. Meiling đỡ lấy anh, hốt hoảng. - Anh sao thế? Bỗng Meiling giật nảy người. Có thứ gì đó nhơn nhớt, ướt át vừa chạm vào chân cô. Meiling từ từ quay người lại. - Á Á Á Á Á Á… *** - Này, hình như tớ vừa nghe thấy tiếng hét của Meiling. - Uhm, tớ cũng nghe thấy. - Ở gần đây thôi! Naoko kéo Rika chạy đến nơi phát ra tiếng kêu. Họ thấy Syaoran và Meiling đang nắm bất tỉnh trên nền nhà. Hai người tìm cách lay bạn dậy. Sau một hồi dùng đủ các biện pháp đặc biệt: bẹo má, bóp mũi, cù… cuối cùng Rika và Naoko cũng làm cho Meiling, Syaoran tỉnh lại. Bỗng Naoko nắm lấy tay Syaoran, run rẩy. Có gì đó chuyển động trong bóng tối, không chỉ một mà rất nhiều thứ nhưng cô không thể xác định rõ chúng là gì. Những con mắt đỏ lòm xuất hiện xung quanh họ. Một tràng cười ma quái vang lên. - HAHAHA... HIHIHI... HEHEHE… HOHOHO… Meiling ôm bụng cười theo. - Kẻ nào cười quái đản vậy? Syaoran cố nín cười vì anh biết, trong tình trạng này mà cười thì thật lố bịch. Anh thận trọng đưa mắt nhìn quanh đồng thời lấy tay che chắn cho các bạn. Bốn người đứng nép vào nhau. Từ dưới mặt đất trồi lên những sinh vật đen sì kì lạ. Chúng có hình dạng giống cá nhưng lại đứng thẳng như người, chỉ có phần đuôi cá chạm đất. Hai vây dài hơn cá bình thường, cứng và nhọn. Tiếng nhạc xập xình nổi lên ầm ĩ. Bốn người bịt chặt tai lại nhưng vẫn không thoát khỏi âm thanh rùng rợn đó. Đầu họ đau dữ dội. Thứ âm thanh chát chúa, chói tai len lỏi vào óc, còn kinh dị hơn cả tiếng la hét của Sakura.
|
Những chiếc đuôi cá khẽ rung rung, nhún nhảy trên mặt đất. Bầy cá xoay tròn, nhảy múa theo điệu nhạc và không ngừng cất lên những tiếng kêu kì quái. - KHẸC KHẸC KHẸC… KHỤC KHỤC KHỤC… ẶC ẶC ẶC… Đến lúc này thì không ai nhịn cười nổi dù đầu họ đau như búa bổ. Syaoran rối trí vô cùng. Anh không thể tập trung được bởi điệu nhạc ghê rợn cùng những hành động “ngộ nghĩnh” của lũ cá. Syaoran cố lấy lại bình tĩnh quan sát tình hình. Bầy cá vây quanh họ và ngày càng tiến gần họ hơn. Syaoran rút kiếm và lá bùa “Phong” ra. Một luồng gió mạnh nổi lên, hất tung bầy cá vào không trung. Chúng lồm cồm bò dậy, lũ lượt kéo về phía bốn người. Syaoran để ba người còn lại chạy đi, còn anh ở đây giữ chân chúng. Syaoran một mình chiến đấu với bầy cá nhưng không hề tỏ ra nao núng, run sợ. Thanh kiếm lướt nhẹ qua bầy cá, chém từng con thành hai mảnh. Những con khác vẫn ngoan cố bủa vây Syaoran. Chúng ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Không chịu bỏ cuộc, Syaoran vung kiếm chém liên tiếp vào bầy cá đồng thời lui dần về phía sau. Trong khi đó, Meiling dẫn Rika và Naoko chạy trốn khỏi lũ cá quái gở. Tuy nhiên, chúng không buông tha họ. Những con cá nổi lên trên mặt đất, chặn đường đi của ba người. Chúng có ở khắp nơi. Không chỉ trồi lên từ dưới mặt đất, chúng còn chui ra từ hai bên tường, bay qua bay lại trong không trung. Meiling vừa đối phó với lũ cá, vừa tìm cách bảo vệ hai người bạn. Rika và Naoko cũng dùng đủ thứ vũ khĩ, từ đèn, sách đến ba lô để... đập cá nhưng vô ích. Bầy cá quá đông. Chỉ với sức của ba người, không thể đánh bại chúng. Syaoran dần kiệt sức, cả Rika, Naoko và Meiling cũng khó mà cầm cự nổi. Từng người... từng người ngã gục xuống nền đất lạnh trong nỗi khiếp đảm kinh hoàng, giữa bóng tối sâu thẳm đáng sợ. Tương lai mờ mịt. Điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước? Không ai có thể biết được... (trừ tác giả hôhô).
|
Chapter 7. Nghe thấy tiếng la hét của các bạn, Sakura và Tomoyo vội vã chạy về phía phát ra tiếng kêu. Đầu óc Sakura trở nên trống rỗng, cô hoàn toàn chẳng thể suy nghĩ được gì. Điều duy nhất mà cô biết là cần phải cứu các bạn và thoát khỏi nơi này. Bóng tối dày đặc bủa vây lấy hai người. Ánh sáng yếu ớt của “The Glow” không đủ để xua tan bóng tối và nỗi sợ hãi của con người. Không gian lại một lần nữa bị biến động. Bức tường hai bên như giãn ra. Mặt đất dưới chân Sakura rạn nứt, sụp xuống. Sakura nắm chặt lấy tay Tomoyo, kéo cô chạy khỏi đó. - The Fly!!! - Sakura hô to câu thần chú. Một đôi cánh trắng muốt mọc ra trên thân trượng. Sakura và Tomoyo kịp leo lên đó trước khi mặt đất dưới chân họ hoàn toàn sụp đổ. Sakura vừa bay vừa cẩn thận tránh những mảng tường lở rơi xung quanh. Quang cảnh sau lưng cô chỉ là một đống hoang tàn, đổ nát. Sakura bay với tốc độ nhanh nhất có thể. Những chiếc lông vũ rụng rơi lả tả. Mặt đất ngừng chấn động. Những bức tường cũng không còn đổ ập xuống nữa. Sakura bay chậm lại, thở phào nhẹ nhõm. Cô và Tomoyo đã ra khỏi vùng nguy hiểm. Xung quanh hai người yên tĩnh đến lạ thường. Bỗng, cây trượng rung lên, lao vun vút về phía trước. Như có một ma lực bí ẩn tác động, Sakura và Tomoyo bị đẩy đi với tốc độ chóng mặt. Sakura không thể kiểm soát được cây trượng, chỉ còn biết bám chặt vào nó để không bị rơi xuống. Cây trượng phóng đi nhanh rồi dừng lại đột ngột, hất tung hai người xuống. Sakura ngã chổng vó, mình mẩy ê ẩm. Tomoyo tiếp đất an toàn nhờ Sakura làm “đệm” bên dưới. Tomoyo vội kéo Sakura dậy, xin lỗi rối rít. Hai người đứng lên phủi bụi rồi quan sát xung quanh. Chợt, không gian bừng sáng, bóng tối bị đẩy lùi, biến mất hoàn toàn. Sakura và Tomoyo đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, sang trọng, đèn thắp sáng trưng. Nền nhà lát đá hoa cương. Tường và trần nhà đều dát vàng lấp lánh. Căn phòng tràn ngập ánh sáng đến chói loà. Một lồng kính khổng lồ đặt chính giữa phòng. Sakura như không tin vào mắt mình. Nàng tiên cá xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả và chiếc đuôi màu xanh lục mà Sakura đã gặp trong mơ ấy... đang hiện diện tại đây, ngay trong lồng kính này. Hai mắt nàng nhắm nghiền. Cả cơ thể nhỏ bé ngập trong nước. Sakura đặt tay lên lông kính, ngắm nàng tiên cá thật lâu. Bỗng đôi mắt người cá mở to, trợn trừng nhìn Sakura. Sakura giật mình lùi về phía sau. Không phải đôi mắt xanh sâu thẳm tựa đáy biển, mà là đôi mắt đỏ đục ngầu khát máu. Người cá nhếch mép cười man rợ. - Sakura, giúp tớ với! - Tomoyo thất kinh kêu lên - Tớ cảm thấy không ổn lắm! Người Tomoyo trở nên mờ nhạt dần. Sakura hốt hoảng chạy đến, ôm lấy Tomoyo. Bàn tay cô đâm xuyên qua người Tomoyo. Tomoyo run rẩy, nước mắt chực trào ra. - Tớ sắp biến mất rồi phải không? Giọng nói và hơi thở của Tomoyo yếu dần. Cô cảm giác mình như không hề tồn tại. Lòng Sakura quặn đau, tim như thắt lại. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên bờ má. Hình ảnh Tomoyo nhoè đi. Sakura gào lên, giọng khản đục. - Đừng, Tomoyo!!! Đừng bỏ rơi tớ… Cô vươn tay về phía Tomoyo, cố níu giữ bạn mình nhưng vô ích. Tomoyo đang ở ngay trước mặt cô mà cô không thể chạm tới. Sakura quỵ xuống đầy bất lực. Cô phải làm sao để cứu các bạn đây? Từng người, từng người một, đang dần rời xa cô. Nhìn Sakura đau đớn, tuyệt vọng, Tomoyo cũng khổ sở không kém. Trái tim cô như bị dao cứa khi những giọt nước mắt của Sakura tuôn rơi không ngừng. Khi cơ thể cô dần trở nên trong suốt. Tomoyo đặt tay lên vai bạn mà không hề có cảm giác gì. Nghĩ đến Sakura, Tomoyo cố nén cơn hoảng loạn trong mình lại, mỉm cười buồn bã. Cô hi vọng Sakura có thể cứu được cô và tất cả mọi người, một tia hi vọng mong manh len lõi trong tâm hồn rỉ máu. - Nếu-là-Sakura-thì-tuyệt-đối-không-có-vấn-đề... Cơ thể Tomoyo hoàn toàn biến mất trước mặt Sakura, chỉ còn giọng nói văng vẳng bên tai. Tim Sakura chùng xuống, lòng cô nặng trĩu. Nước mắt ngừng rơi, khuôn mặt cô trở nên thất thần. Đôi mắt xanh lục bảo mờ đi.
|
Sakura từ từ đứng dậy, quay sang nhìn lồng kính. Một nụ cười nham hiểm nở trên môi người cá. Khắp người cô ta gai nhọn mọc tua tủa. Lồng kính nứt ra rồi vỡ tan, nước tràn xuống ào ạt. Sakura vội nhảy lên trượng và bay cao. Khi định thần nhìn lại, Sakura thấy người cá cũng đang lơ lửng trên không trung. Giờ trông cô ta chẳng khác nào một con thuỷ quái xấu xí với những gai nhọn đầy nguy hiểm trên người. Quái vật nhe nanh nhìn Sakura cười hô hố. Sakura tự trấn an mình. “Bình tĩnh, cô ta không phải ma, mà là quái vật! Không phải ma…”. Cô lặng lẽ khóc thầm. “Hic, ma với quái vật có khác gì nhau đâu, đều đáng sợ cả!!!”. Cô thận trọng nhìn con thuỷ quái. - Chính ngươi đã hại các bạn ta, đúng không? - Sakura nghiến răng ken két - Tại sao???!!! - Tại sao à? - Quái vật rít lên - Ta hận con người, hận tên hoàng tử đã phản bội ta. Ta muốn trả thù tất cả!!! - Vậy ra truyền thuyết về người cá là có thật? - Đó chỉ là câu chuyện do loài người ngu ngốc các ngươi thêu dệt nên. - Quái vật bật cười, để lộ hàm răng trắng xoá khiến Sakura phải lấy tay che mắt vì... chói. - Thay vì chấp nhận biến thành bọt biển, ta đã giết hoàng tử để đổi lấy mạng sống của mình. Ta không muốn hắn được sống hạnh phúc mà ta phải chết trong đau khổ. Còn ngươi. - Quái vật chỉ tay vào Sakura, một bàn tay nhớp nhúa với màng dày bao bọc. - Ngươi có khuôn mặt giống hệt ả đàn bà đó, đứa con gái trơ trẽn đã cướp đi hoàng tử của ta, tình yêu của ta. Ta căm hận tất cả!!! Ta phải trả thù!!! - Ta sẽ không để ngươi được toại nguyện đâu. - Sakura nhìn thẳng vào quái vật, giọng đanh thép. - Oh, ngươi sẽ làm gì ta nào? - Quái vật nhún vai, cười khẩy. - Xem đây… Những khối nước hình tròn xuất hiện trước con mắt sững sờ, kinh ngạc của Sakura. Cô đứng chết trân nhìn khối nước. Mọi chuyện đang diễn ra đúng như trong giấc mơ của cô...
|