Huyền Thoại Mỹ Nhân Ngư
|
|
Chapter 8. Chuyện gì phải đến cuối cùng cũng đến. Giấc mơ đã biến thành sự thật. Yamazaki, Chiharu, Naoko, Rika, Meiling và Tomoyo đang ở ngay trước mắt Sakura, bên trong những khối nước lạnh lẽo. Những đôi môi thâm lại, tím ngắt. Da họ tái xanh, nhợt nhạt, không còn hồng hào như trước. Họ đã phải ngâm mình trong nước khá lâu, với những dây gai quấn chằng chịt quanh người. Tuy nhiên, hiện thực có chút khác biệt so với giấc mơ - không có Syaoran ở trong những khối nước ấy. - Thế nào? - Quái vật khẽ nhếch mép. - Ngươi sẽ làm gì khi mạng sống của những đứa trẻ kia đang nằm trong tay ta? Bàn tay nhớp nhúa của con thuỷ quái chuyển động nhẹ nhàng, vẽ thành một vòng tròn mờ ảo trong không khí. Mụ đang dùng phép điều khiển những sợi dây gai, làm chúng quấn chặt vào sáu người hơn. Những giọt máu đỏ thẫm chảy ra, làm vẩn đục nước. Mặt họ tái đi, nhưng họ không hề thốt ra một tiếng kêu nào. Không la hét. Các bạn Sakura đang rơi vào trạng thái hôn mê. Họ không còn ý thức nhưng cơ thể họ vẫn cảm nhận được đau đớn. Lòng Sakura thắt lại. Mới đây, mọi người vẫn còn cười đùa, nói chuyện vui vẻ với nhau, vậy mà giờ họ chỉ là những cái xác bất động. Nếu Sakura tấn công thuỷ quái, mụ sẽ hành hạ các bạn cô. Rõ ràng tình thế đang cực kì bất lợi cho Sakura. Cô mím chặt môi. Chỉ còn một cách để thoát khỏi tình trạng này. - Ta sẽ... - Sakura hét lớn. - Chạy!!! Sakura bỏ chạy té khói. Chính xác hơn là bay. Cô đang bay rất nhanh, vượt qua mặt thuỷ quái và lao ra ngoài. Đôi cánh trắng phải hoạt động hết công suất, xé gió lao đi vun vút. Sức nóng trên trượng như đốt cháy bầu không khí xung quanh. Một luồng khói xám bốc lên, bụi bay mù mịt khiến thuỷ quái không nhìn thấy gì. Khi mụ có thể mở mắt ra thì Sakura đã bay mất dạng. Con quái vật tức điên lên. Mụ gân cổ hét nhưng tiếng hét vẫn chưa đủ lớn bằng giọng Sakura. - Lính đâu?! Mau bắt con bé đó lại!!! Một đàn cá đông nghịt xuất hiện, ồ ạt đuổi theo Sakura. Sakura tăng tốc, cô càng bay nhanh hơn. Cuộc rượt đuổi diễn ra hết sức gay go, quyết liệt, giữa binh đoàn cá và thủ lĩnh thẻ bài - Sakura. Tại một nơi khác trong lâu đài. Syaoran cũng đang phải vật lộn với lũ cá. Anh dần kiệt sức rồi thiếp đi vì mệt. Khi tỉnh lại, Syaoran thấy mình đang được đàn cá khiêng đi đâu đó. Vừa đi chúng vừa hò hét điên loạn. Syaoran khẽ cựa mình làm chúng ngã lăn ra, còn bị Syaoran đè lên đến ngộp thở. Nhận được hiệu lệnh mới từ chủ, lũ cá vội vã chạy đi, bỏ mặc Syaoran lại đó. Syaoran tưởng lũ cá sợ mình nên chạy tán loạn. Vẻ đắc thắng lộ rõ trên gương mặt anh. Syaoran thấy tự tin và sung sức hơn bao giờ hết. Anh đứng dậy vươn vai rồi tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm các bạn của mình. Sau một hồi lượn quanh lâu đài, Sakura đã thấm mệt, không bay nổi nữa. Đôi cánh trên trượng cũng te tua, chỉ còn lại vài chiếc lông vũ rách nát. Sakura ngã khỏi trượng, đầu đập vào vật cứng đau điếng. Cô khóc ré lên, đầu u một cục to tướng. Tiếng khóc ngừng bặt khi Sakura nhận ra thứ mình va phải là một... chiếc đầu lâu. Một chiếc đầu lâu trắng với những khúc xương nằm lăn lóc bên cạnh. Hộp sọ xuất hiện những vết nứt rồi vỡ tan. Mặt Sakura xanh mét. Cô cứng họng không thốt được câu nào. Một bàn tay lạnh ngắt đập vào vai Sakura, lạnh đến nổi da gà. Tay người không thể lạnh như vậy được. Sakura rùng mình. Hay đó là… bàn tay của… người chết? Sakura sợ hãi la lên. Tiếng hét của cô làm rung chuyển cả toà lâu đài. Những bức tường xung quanh không chịu đựng được, bắt đầu rạn nứt rồi đổ ập xuống. Từ phía sau Sakura vọng ra tiếng nói. - Bình tĩnh nào, Sakura! Là tớ, Syaoran đây. Sakura quay lại nhìn. Syaoran đứng đó, mỉm cười nhìn cô. Sakura mừng rỡ chạy đến định ôm chầm lấy Syaoran. Cô chợt khựng lại, có gì đó khang khác. Syaoran có vẻ không bình thường. Từ đôi bàn tay lạnh toát đến giọng nói khản đục. Không giống Syaoran chút nào. Kì lạ nhất là đôi mắt. Đôi mắt ấy… Sakura giật mình lùi lại. - Ngươi… ngươi không phải Syaoran!!!
|
- Oh, ngươi đã nhận ra rồi sao? Vỏ bọc Syaoran bên ngoài bị xé bỏ, để lộ bộ da xanh lét, sần sùi với những chiếc vẩy cá nhỏ li ti và chiếc đuôi khổng lồ đầy gai nhọn. Đúng như Sakura nghĩ, con thuỷ quái đã đóng giả Syaoran để lừa gạt cô. - Ta đã hoá trang rất kĩ, sao ngươi lại nhận ra nhỉ? - Vì Syaoran mà ta biết... - Sakura chầm chậm nói. - là người… cực kì dễ thương. Cậu ấy có đôi mắt màu hổ phách ấm áp chứ không đỏ đục lạnh lẽo như ngươi. Giờ thì… The Wood!!! Sakura nhanh chóng thi triển phép thuật trước khi thuỷ quái kịp hành động. Lá bài “The Wood” do cô triệu hồi tạo ra một sợi dây leo dài và chắc quấn chặt quanh người thuỷ quái khiến mụ không sao cựa quậy nổi. Sakura tiến đến chỗ mụ. - Ta muốn biết, tại sao ngươi lại biến thành thế này? - Lí do thật đơn giản... - Quái vật thản nhiên cười. - Để có thể giết hoàng tử, ta đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Vì thế, sau khi thực hiện được ý đồ của mình, ta cũng biến thành quỷ. Ta đã giết những người thân của hoàng tử và những ai dám bén mảng tới chỗ này. Ta hận con người! Chúng phải trả giá vì những gì đã gây ra cho ta, thuỷ cung của ta. Quái vật cười phá lên. Nụ cười có gì đó... thật mỉa mai, chua xót. Sakura nhíu mày. Cô nhớ lại lời cầu cứu của nàng tiên cá cô gặp trong mơ. - Không đúng! - Sakura nhìn sâu vào đôi mắt đỏ của thuỷ quái. - Thực ra cô rất yêu mến con người, yêu hoàng tử. Vì quá ân hận về những gì gây ra cho hoàng tử nên cô đã tự biến mình thành quái vật. Cô cần có ai đó giúp đỡ, kéo mình ra khỏi cơn u mê này. - CÂM MIỆNG!!! Quái vật rít lên. Mụ trừng măt nhìn Sakura. Toàn thân mụ run lên. Phựt. Sợi dây dày đứt thành nhiều đoạn, rơi xuống đất. Chớp thời cơ, con thuỷ quái lao vào Sakura một cách điên cuồng. Mụ giơ móng vuốt sắc nhọn lên, toan tấn công Sakura. Do quá bất ngờ, Sakura không kịp đánh trả. Cô chỉ còn cách lấy tay đỡ. Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện. Phập. Móng vuốt găm sâu vào thanh kiếm. Lưỡi kiếm sáng loá lên. Sakura sững sờ, bàng hoàng. Một bóng người quen thuộc đang đứng trước mặt cô. - Syaoran.
|
Chapter 9. Syaoran xuất hiện kịp thời, giải cứu Sakura khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Syaoran đưa mắt về phía Sakura, mỉm cười. Giọng nói trầm ấm dịu dàng cất lên. - Đừng lo, đã có tớ ở đây. Tớ sẽ bảo vệ cậu! Sakura vô cùng xúc động. Một cảm giác vui mừng khôn xiết tràn ngập trong cô. Đôi mắt ngọc lục bảo ngân ngấn nước. Sakura ôm chầm lấy Syaoran, khóc oà. - Cảm ơn cậu, Syaoran… - Giờ là lúc nào mà cậu còn…?! - Syaoran đỏ mặt bối rối. Con quái vật trố mắt nhìn hai người. Mụ tức điên lên. Móng vuốt của mụ găm chặt vào thanh kiếm khiến mụ không tài nào nhấc tay ra được. Cơn giận sôi sùng sục trong mụ. Mụ muốn xé xác kẻ đang đứng trước mặt mụ thành trăm mảnh. Con thuỷ quái dùng bàn tay còn lại tấn công Syaoran. Syaoran nhanh hơn mụ, anh kịp né tránh đồng thời đá mạnh vào cổ tay mụ. Quái vật rú lên đau đớn. Khuôn mặt xanh lè của mụ nhăn lại. Con quái vật quắc mắt nhìn Syaoran. Lửa giận hừng hực cháy trong đôi mắt đỏ ngầu. Quái vật chợt nhận ra đuôi mình đang ở dưới chân Syaoran. Mụ nở một nụ cười nham hiểm, giật mạnh chiếc đuôi làm Syaoran ngã nhào. Tuy vậy, anh vẫn nắm chặt thanh kiếm, kéo cả mụ ngã theo. Syaoran nằm bẹp dí dưới đất. Con thuỷ quái đè lên anh, hằm hè. Chiếc đuôi của mụ cọ vào chân Syaoran khiến anh thấy nhột. Syaoran vừa giãy giụa vừa cười sằng sặc. Anh liếc nhìn Sakura cầu cứu. - Đồ ngốc, làm gì đi chứ! Tớ chịu hết nổi rồi… - OK, tớ tới ngay! - Sakura hét lên. Cô chạy huỳnh huỵch đến chỗ Syaoran, xô mạnh con thuỷ quái. Tuy nhiên, do mụ và Syaoran cùng dính chặt vào thanh kiếm nên Syaoran cũng ngã theo. Tình thế thay đổi. Quái vật bị dí xuống đất, còn Syaoran thì… nằm đè lên mụ. Sakura lấy tay quệt mồ hôi trên trán. Gương mặt cô giãn ra. Sakura cười xoà. - Phù… Tư thế này trông có vẻ ổn hơn! (con lạy mẹ ==') - Ổn cái nỗi gì?! Cậu làm ơn nghiêm túc chút đi!!! Mặt Syaoran đỏ gay gắt. Trông anh giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Syaoran quay sang nhìn quái vật. Hai người gườm nhau. Mặt đối mặt, những tia lửa bắn ra từ hai ánh mắt sắc lẻm. Bầu không khí căng thẳng giữa hai người dần biến mất. Nhanh như chớp, Syaoran và thuỷ quái lao vào vật lộn nhau. Hai người lăn qua lăn lại trên nền nhà. Bịch... Bịch... Bịch. Trận đấu diễn ra trong sự... reo hò cổ vũ cuồng nhiệt của Sakura. Cô vừa la hét vừa cười nắc nẻ. Ba mươi phút trôi qua. Trận “ác chiến” giữa Syaoran và thuỷ quái vẫn chưa đến hồi kết. Hai bên kẻ tám lạng, người nửa cân bất phân thắng bại. Sakura cũng ngừng cười và không cổ vũ nưa. Cô bắt đầu thấy chán với cuộc chiến ngớ ngẩn này. Sakura chống cằm suy nghĩ. Phải có ai đó kết thúc trận chiến, và cô sẽ là người thực hiện nó. Sakura hít một hơi thật sâu. Cô nhắm mắt lại, tập trung cao độ. Sự xuất hiện của Syaoran khiến Sakura vững tâm hơn. Cô không còn run sợ nữa mà đã có đủ dũng khí để đối mặt với vấn đề rắc rối cô đang gặp phải. Câu nói của Tomoyo vẫn vang vọng trong tâm trí Sakura. “Nếu là Sakura thì tuyệt đối không có vấn đề”. Đôi mắt xanh ngọc lục bảo sáng lên. Một ý tưởng vụt xuất hiện trong đầu cô. Sakura mỉm cười đầy tự tin. Cô lặng lẽ ra hiệu cho Syaoran rồi hô to câu thần chú. - The Return!!! Vòng tròn ma pháp xuất hiện dưới chân Sakura. Căn phòng lại một lần nữa bừng sáng. Sakura gõ nhẹ đầu trượng vào lá bài. Một nguồn ma lực mạnh mẽ thoát ra ngoài. Lá bài “The Return” có tác dụng làm người ta trở lại quá khứ. Sakura dùng nó để quay về thời điểm nàng tiên cá xuất hiện, cách đây hàng thế kỉ. Cô muốn làm sáng tỏ nguyên nhân của sự hận thù trong lòng thuỷ quái. Chắc chắn có uẩn khúc gì ở đây. Sakura hi vọng sẽ tìm được lời giải đáp ở quá khứ. Không những thế, cô còn muốn thuỷ quái cũng được chứng kiến lại những việc đã xảy ra. Có lẽ nó sẽ làm thức tỉnh mụ, biến quái vật trở lại là nàng tiên cá xinh đẹp. Vì thế, Sakura đã kéo cả thuỷ quái và Syaoran cùng quay về quá khứ. Mụ đang dính chặt với Syaoran nên cũng chẳng thể làm gì. Một luồng ánh sáng bạc do lá bài “The Return” tạo ra bao trùm ba người, đưa họ vào vòng xoáy thời gian, trở lại quá khứ...
|
Vỏ bọc ánh sáng biến mất, để lộ ra một đại dương mênh mông, rộng lớn. Ba người đang đặt chân trên bãi cát trắng mịn. Biển xanh lấp lánh ánh vàng. Tiếng sóng biển rì rào tạo nên một giai điệu êm ái. Từng ngọn sóng xô vào mỏm đá, tràn lên cát làm những hạt cát ướt mềm. Ba người lặng lẽ quan sát xung quanh. Thuỷ quái mở to mắt bàng hoàng. Một người cá đang đưa một chàng trai bơi vào bờ. Người cá đó có đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng rực rỡ tựa ánh mặt trời. Người cá đó… không ai khác, chính là mụ. Những kí ức xa xưa chợt ùa về. Nàng tiên cá kéo chàng trai lên bờ. Chàng trai có gương mặt thanh tú, mái tóc đen mềm mại. Hai mắt chàng nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc, đứt quãng. Nàng tiên cá vừa cứu chàng khỏi bị chết đuối. Nàng khẽ luồn tay vào tóc chàng, mơn trớn trên làn da trắng bóc mịn màng. Ánh mắt nàng nhìn chàng chan chứa yêu thương. Đôi môi đỏ thắm nở một nụ cười trìu mến, ấm áp. Nàng đã phải lòng chàng và chàng trai đó chính là hoàng tử. Nàng tiên cá để hoàng tử nằm ở bên ngôi đền gần bờ rồi bơi ra biển. Đã đến lúc nàng phải quay về. Nàng lặn xuống nước rồi lại ngóc đầu lên nhìn hoàng tử đắm đuối. Có vẻ như nàng không muốn xa chàng. Nàng đã đợi, đợi cho đến khi một cô gái ở đền tìm thấy chàng. Lúc ấy, nàng mới yên tâm và chắc chắn là chàng đã an toàn. Nàng lặn ngụp xuống tận đáy biển sâu, trở về thuỷ cung trong sự tiếc nuối và lòng háo hức mong gặp lại hoàng tử. Những cảm xúc mới mẻ về tình yêu chớm nở trong trái tim nàng tiên cá xinh đẹp. Đó là lần đầu tiên nàng tiên cá gặp con người, một cuộc gặp gỡ định mệnh với chàng hoàng tử mà nàng yêu say đắm...
|
Chapter 10. Hoàng tử tỉnh dậy, người đầu tiên chàng nhìn thấy là cô gái ở đền. Chàng khẽ ho. Cô gái vội chạy đến đỡ lấy hoàng tử. Cô có mái tóc màu nâu trà và đôi mắt xanh ngọc lục bảo trong veo trông khá giống Sakura. Hoàng tử cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Chàng quay sang nhìn cô gái, mỉm cười. - Nàng là người đã cứu ta phải không?! Cám ơn!!! Cô gái bất giác đỏ mặt. Cô nhìn hoàng tử, cười bẽn lẽn. Hoàng tử cũng nhìn cô chăm chú khiến hai má cô càng ửng hồng như hai trái đào. Vẻ đẹp của cô làm hoàng tử ngây ngất. Lời nói của hoàng tử như sét đánh đối với thuỷ quái. Đó là một sự nhầm lẫn tai hại, dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay. Người cứu hoàng tử không phải cô gái ở đền mà là nàng tiên cá. Ánh nhìn dịu dàng hoàng tử dành cho cô gái khiến thuỷ quái khó chịu. Mụ gầm lên giận dữ, toan xông đến làm loạn. Một cơn bão lớn bất chợt ập đến, bao quanh Sakura, Syaoran và thuỷ quái. Gió gào thét bên tai ba người, khiến họ không thể nghe, không thể thấy gì nữa. Lá bài “The Return” sắp đưa họ đến một thời điểm quá khứ khác. Cơn bão tan dần. Gió ngừng thổi. Không gian yên tĩnh đến lạ kì. Một màu đen thẫm huyền bí mở ra trước mắt ba người. Bầu trời đêm giống như một tấm thảm dày sáng lấp lánh với những ngôi sao nhỏ li ti điểm xuyết lên. Sakura chợt cảm thấy hụt hẫng. Cô liếc nhìn xuống dưới. Cả ba người đang đứng trên chân không, lơ lửng giữa bầu trời. Theo phản xạ tự nhiên, họ nhanh chóng rơi xuống. Sakura quá sợ hãi nên không kịp trở tay. Cô nhắm mắt cầu nguyện cho số phận đồng thời cất lên tiếng hét kinh hoàng làm hai người còn lại toàn thân tê liệt, không thể phản ứng gì. Sakura rơi xuống lùm cây bên dưới nên không đau mấy. Cô vừa cảm thấy mình thật may mắn thì chợt bị một vật cứng đập vào đầu làm choáng váng. Syaoran ngã xuống ngay sau cô và… nằm đè lên cô. Sakura bất tỉnh nhân sự. Đầu cô đập vào đầu Syaoran khiến cậu đau điếng. Hai cục u nổi lên trên đầu hai người như tô điểm cho sự xui xẻo của họ. Syaoran chóng mặt, quay cuồng. Anh chưa kịp ngồi dậy thì đã bị thân hình “khủng bố” của thuỷ quái đè xuống. Sakura bẹp dí dưới đất nhưng cô không còn cảm nhận được sự đau đớn. Syaoran xô mạnh thuỷ quái làm mụ lăn vài vòng trên mặt đất. Cậu hốt hoảng đỡ lấy Sakura, tìm cách lay cô dậy. Sau khi Syaoran đẩy thuỷ quái ra, vô tình tay mụ cũng rời khỏi thanh kiếm, không bị dính chặt vào nữa. Mụ cảm thấy dễ chịu vô cùng vì bàn tay “xinh đẹp” của mình đã được giải thoát. Bỗng, mụ thấy đau nhói ở tay. Mụ trợn mắt nhìn. Móng tay mụ bị gãy hết, trầy trụa thê thảm. Thuỷ quái nhìn bàn tay tàn tạ của mình, lòng đầy xót xa. Mụ đã mất bao công sức để mài dũa, vẽ móng, làm đẹp cho bàn tay dài ngoằn ấy, vậy mà chỉ vì một thằng oắt con và thanh kiếm quái gở, nó đã bị huỷ hoại hoàn toàn. Đôi mắt đỏ rực như lửa. Cơn giận sục sôi trong mụ. Thủy quái tức lồng lộn định xông vào đánh Syaoran. Bỗng một giọng nói quen thuộc cất lên làm mụ khựng lại. - Nàng có thể nói chuyện cùng tôi một lúc không? Thuỷ quái giật mình quay ra. Hoàng tử đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ, ánh mắt hướng về người con gái ngồi đối diện. Cô gái có mái tóc vàng dài óng ả, đôi mắt xanh biếc đầy mê hoặc. Trông cô thật lộng lẫy, duyên dáng trong bộ váy trắng thêu kim tuyến lấp lánh. Hoàng tử không hề nhìn thuỷ quái dù mụ đang ở rất gần chàng. Đôi mắt nâu dán chặt vào hình ảnh người con gái đối diện. Hoàng tử không thể trông thấy thuỷ quái do lá bài “The Return” đã tạo ra màn chắn không gian vô hình, bảo vệ ba người họ. Hoàng tử mãi mê nói chuyện với cô gái xinh đẹp mặc dù nàng chỉ nhẹ mỉm cười chứ không đáp trả, và cô gái đó chính là hoá thân của nàng tiên cá. - hình dáng thật sự của thuỷ quái.
|