Tôi Yêu Em ! Cô Bé Hai Tính Cách
|
|
Chiếc xe BMW đỗ trước trường , các học sinh nhao nhao vì họ nhận ra đó là xe của hai hoàng tử. soo và hắn bước ra, soo thì ra sau xe lấy chiếc xe lăng, còn hắn vòng qua bên phía kia, mở cửa xe. Tất cả mọi người như ngưng thở, người bên kia là ai. khi nhìn thấy tất cả học sinh như hóa tượng “không thể nào, sao lại là con nhỏ đó, nó được đại hoàng tử bế kìa.”-đó là những suy nghĩ của các học sinh nữ. xung quanh là những lời bàn tán về nó, nhưng nó không quan tâm, nhưng hắn thì thấy khó chịu. không phải khó chịu vì nói nó mà là hắn bị mất hình tượng.(phũ quá) “tất cả biến hết cho tôi”- hắn quát. Làm tất cả học sinh co giò chạy. Sau khi đuổi đám ruồi nhặn đi, nó và hắn , soo về lớp. từ hôm nay hắn và soo sẽ học củng lớp với nó(lệnh của lão bà bà (bà hắn).), để nó dễ sai bảo. Vào lớp, joon và ji thấy nó thì chạy tới xô hai anh em hắn ra, giành đẩy nó. “nè cậu khỏe chưa mà đi học lai rồi”-joon “uhm, khỏe rồi mà, ở nhà ăn với ngủ riết thành heo luôn, hihihihi”-nó cười tươi với joon làm ai đó ghen tị “ah, mấy đứa mà đánh bà ak, bị nhà trường đuổi học rồi đó”-ji “vậy sao”-nó cười ngượng Hai anh chàng nhà ta nãy giờ bị cho ra rìa, soo giận dỗi nói “mấy người xem tụi tui là không khí hả” “ủa tưởng hai người về lớp rồi chứ”-ji “tụi anh giờ học ở đây”-soo “WHAT?, học ở đây ak”-ba cái miệng đồng thanh hét “uhm”-hắn và soo Lúc này cô giáo bước vào. “cô báo cho các em một tin vui nha, đó là hai hoàng tử bên vip sẽ qua đây học chung với chúng ta hết năm nay”-bà cô vừa nói xong, bà cô tưởng lớp sẽ hào hứng khi được học chung với hoàng tử ai ngờ “không vui tí nào.”-cả lớp “sao không vui”-cô giáo hỏi lại “joon là đẹp trai nhất,hú hú hú, đúng không mấy bạn”-nana “đúng, đúng”-cả lớp hò hét um sùm “IM LẶNG”-bà cô “chỗ bọn em ở đâu cô”-soo “ah. Soo ngồi kế ji, còn joo ngồi kế sun nha”-cô giáo “không được, soo có thể ngồi gần ji nhưng joo không được ngồi gần sun”- tên ẻo lả nhất lớp “tại sao”- cô giáo ngây thơ hỏi. cái lớp này ngộ, ai ngồi với ai chả được “vì sun là của joon thái tử”-cả lớp hét. Làm nó và joon đỏ mặt. “thôi, thôi cho cô xin đi, joo em ngồi bên cạnh joon nha”-cô giáo Hắn không nói gì chỉ gật đầu. hắn đang bực mình nên không muốn nói. “cái lớp điên này, mình đẹp trai vậy mà không bằng thằng nhóc đó sao, vậy còn gọi thằng nhóc đó là thái tử nữa chứ”hắn nghĩ rồi liếc joon. (ah, hai anh em hắn hơn tụi lớp nó một tuổi nhưng vẫn học cùng khối là vì anh em hắn học trể một năm). Hết tiết học nó cảm thấy đói bụng, nhưng đi không được, joon và ji định xuống mua cho nó nhưng “joo, tôi đói xuống canteen mua đồ chó tôi ăn”-nó nhìn hắn nói “không”-hắn lạnh lùng “ah, vậy cậu không nhớ đã hứa với tôi những gì và bà cậu nói những gì ah”-nó chọc tức hắn “hừ”-hắn hừ lạnh rồi lôi soo đi cùng hắn mua đồ ăn cho nó “nè, thằng nhóc joon đó là ai vậy, sao anh chưa từng thấy nó, mà sao nó thân thiết với cô ta dữ vậy”-hắn “tình địch”-soo chỉ nói hai từ đủ để hắn hiểu “hừ, phải đề phòng thằng nhóc đó”-hắn nghĩ “anh thay đổi rồi joo à”-soo nói. Hắn nhìn soo tỏ vẻ không hiểu “anh nói nhiều hơn, đôi khi còn cười, biết cãi lộn, biết ghen tức”-soo nhìn hắn cười gian. Chính hằn cũng không nhận ra sự thay đổi này của mình. Hắn nghĩ lại, đúng là thời gian qua hắn có thay đổi, từ lúc nó xuất hiện. “nè ăn đi”-hắn “oh, ngon quá, joon, ji hai người cũng ăn đi”-nó Nó, joon, ji, soo, ăn uống nói chuyện vui vẻ, hắn thì ngồi tự kỉ một mình. Hắn bực mình vì mình bị cho ra rìa. Cứ như thế trên lớp cũng như ở nhà nó cứ “joo, lấy cho tôi ly nước” “joo, bế tôi xuống xem ti vi” “joo tôi muốn ăn mì đen” “joo, tôi…..” “joo….” Vâng…vâng và vâng vâng. Nhìn thấy nó là hắn muốn bay tới bóp cổ cho chết thôi. Hắn không biết tại sao mà hắn lại như vậy với nó. hắn ghét con gái mà tại sao hắn không thể nào trái ý nó. End chap
|
Chap 10 tình địch Hai tháng trôi qua, nó cũng đi lại bình thường rồi, vậy là hắn thoát khỏi sự áp bức của nó. cứ nghĩ đến cảnh nó hành hạ hắn là hắn tức điên.. “cô khỏe rồi coi tôi hành hạ lại cô như thế nào ” hắn nghĩ rồi cười như điên. “anh, làm gì cười như điên vậy”-soo châm chọc hắn “không có gì, chỉ nghĩ cảnh cô ta bị hành hạ, tự nhiên thấy vui”-hắn cười nói “anh cũng đừng làm quá đáng, dù sao em cũng không muốn người mình thích bị hành hạ đâu nhưng mà anh cũng biết cười sao?”-soo “Cốp”“ai mà không biết cười, anh mày cũng là con người mà”-hắn cốc vào đầu soo một cái. Cứ như thế hai anh em nhà hắn cứ tâm sự đêm khuya với nhau. Đến tận bốn giờ sáng mới ngủ. Hai tháng qua ngày nào nó cũng đi học chung với hắn và soo. Điều này càng làm jun ghét nó với ji hơn. Tại lớp nó “nè sun, cô chép bài cho tui đi”-hắn lạnh giọng nói rồi đưa quyển vở qua cho nó, mặc cho joon ngồi giữa. Nó định viết thì joon giật cuốn vở hắn, quăng qua lại bàn hắn nói” “cậu không có tay sao?”-joon nhìn hắn lạnh lùng “tôi thích, cậu có ý kiến gì sao?”-hắn “sun là gì mà bắt cậu ấy chép bái cho cậu” -joon “osin nhà tôi”-hắn đưa con mắt thách thức nhìn joon đắc chí cười nhếch miệng “nên nhớ, đây là lớp học, không phải nhà cậu, ok”- joon. Hắn cứng họng không nói được gì nữa. đúng là đang ở trường nó không phải người làm của nhà hắn. hắn đành ngậm ngùi ôm cục tức, rồi quay qua nhìn joon muốn cháy áo, joon cũng không ngại tặng lại cho hắn ánh mắt té lửa. cứ thế hai người nhìn nhau say đắm, cộng thêm mùi thuốc súng. Làm cả lớp hồi hộp, tim muốn rớt ra ngoài. “hết thằng soo rồi thằng này, cô ta có đẹp đâu mà ai cũng thích, hừ”-hắn nghĩ Đúng lúc đó, ông thầy dạy văn bước vào, phá vỡ bầu không khí u ám này. Thế là 5 tiết học trôi qua một cách chán nản. thấy m.n mệt mỏi ji đưa ra ý kiến “chúng ta đi công viên đi, mừng sun bình phục, m.n thấy thế nào” “uhm, ý hay”- soo tán thành “ uhm, đi”-nó và joon “anh đi không joo”-soo nhìn qua hắn “đi thì đi”-hắn. Thế là cả bọn kéo nhau đi công viên trò chơi. Công viên này là darkness, thuộc sở hữu của nhà hắn. Taị công viên darkness. “chúng ta chơi trò gì đây”ji hỏi “tàu lượn siêu tốc”-hắn, vì hắn muốn nhìn cảnh nó la hét hoảng sợ. như vậy cũng làm hắn thỏa mãn “m.n thấy thế nào”-ji hỏi ý kiến Nghe tới tàu lượn siêu tốc nó vs joon thì hớn hở (trò này bên việt nam nó chơi hoài, còn joon thì chơi hai ba lần nên không sao. còn soo thì thầm nguyền rủa thằng anh mình sao ngu quá. Chọn trò gì không chọn chòn trò này. Lúc trên tàu lượn nó ngồi giữa hắn ngồi với nó. sau là joon và một vị khách khác. Sau nữa là ji với soo. Lúc tàu chạy nó, joon, và ji thì hét thoải mái vì quá sướng. còn hắn với soo thì mặt cắt không còn giọt máu. Khi xe ngừng thì hắn và soo chạy nhanh vào gốc cây gần đó mà nôn. Ji và nó thì lo lắng cho soo còn hắn không ai quan tâm, đã vậy nó còn cười hắn “hahahahha, chính cậu đưa ra ý kiến mà giờ lại thảm như vậy, đúng là công tử bột.” Nó như vậy càng làm hắn ngượng hơn. Joon thì nhếch môi khinh thường nhìn hắn càng làm hắn sôi máu hơn, nếu giờ mà đo nhiệt độ cơ thể hắn chắc là 1000 độ C quá. “sun, qua kia chơi bắn súng đi”-joon rủ nó “không, đi nén lon với tôi”-hắn “sún”-joon :nén lon”-hắn Thế là hắn với joon cứ điệp khúc súng với nén lon, Làm mọi người ở công viên nhìn hai chàng như sinh vật lạ. tụi kia thấy quá quê, kéo nhau đi chơi luôn bỏ mặt hai chàng ở lại. đến lúc hai chàng mệt quá nhìn lại thì chẳng thấy ai hết. tức mình hắn và joon đi chơi với nhau luôn. Sau khi chơi xong, cả bọn ai về nhà nấy. đang định vô phòng thì nó bị hắn kéo đi lên sân thượng “nè, tên joon đó có quan hệ gì với cô hả”-mặt hắn lạnh tanh (ghen đây mà) “quan hệ gì là quan hệ gì, cậu nghĩ sao thì là vậy đó”-nó cố tình chọc tức hắn “cô…”-hắn tức nghẹn họng. “cô sao, mà kì nha, không phải anh được mệnh danh là hoàng tử băng sao, mà tui thấy anh có băng đâu, lâu lâu giống như mới trốn từ TTTK ra ak”-nó nói “TTTK là gì?”hắn ngu ngơ hỏi nó “là trung tâm thần kinh đó ba, hahaha,”-nó cười sảng khoái hắn mặt ngày càng đen lại, chưa ai dám nói hắn như vậy, nó là người đầu tiên. “cô có im đi không”-hắn “hahahahahaha”-nó không nghe hắn mà ngày càng cười to hơn. “uhm…….”-hắn hôn nó. nó thật sự bất ngờ, không ngờ nụ hôn đầu tiên của nó bị hắn cướp mất. sau khoảng ba phút hắn cảm giác được, nó khó thở, nên buôn nó ra, bỏ đi về phòng, còn nó hóa tượng mất tiêu. Cái cảnh nó và hắn hôn nhau vô tình lọt vào mắt của jun và soo. cô ta như muốn bay tới xé xác nó ngay lúc đấy, nhưng jun phải kiềm chế. “mày cứ chờ đó”-jun nói. Xong lấy điện thoại gọi cho ai đó. Còn về phần soo “anh thích cô ấy sao, nhưng em không nhường cô ấy cho anh đâu”-soo nghĩ rồi cười buồn Quay về hắn. sau khi hôn nó xong hắn cứ sờ sờ lên môi mình rồi cười “không ngờ môi cô ta ngọt như vậy, chắc chắn lần sau sẽ không kết thúc sớm vậy đâu”-hắn nghĩ (èo, muốn lần sau nữa sao). tối hôm đó có ba con người mất ngủ. một người hạnh phúc(hắn), một người còn ngơ ngơ (/nó đó), người thì đang vạch ra âm mưu hại nó ( jun ). End chap 10
|
Chap 11 Con người thứ hai hôm nay tụi nó cũng đến trường bình. nhưng Sau Giờ ra chơi, nó và soo không thấy ji đâu hết, hai người cảm thấy bất an, lo lắng không biết ji có xảy ra chuyện gì không. Nó và soo ngồi học không yên. Hắn và joon thấy nó vậy cũng khó chịu theo. Tại nhà kho sau trường “ào” xô nước tạt vào ji, bị tạt nước ji tỉnh lại, thấy tay chân mình bị cột chặt, không cử động được. lúc này có tiếng nói vang lên. “đừng cố gắn, không thoát được đâu,hahaha”-jun cười man rợ “tôi không thù không oán với cô, tại sao lại bắt tôi chứ, thả tôi ra”-ji hét “chát”- năm ngón tay jun in trên mặt ji. Ji uất ức bật khóc. Mấy đứa đàn em thấy ji như vậy thì cười hả hê. “đúng là cái đồ nhát gan. Mày chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ, có tư cách gì lại gần joo và soo của tao. Giờ tao sẽ cho mày thấy, gần hai người họ sẽ như thế nào. Tụi bây đánh nó cho tao”-sau lời nói của jun thì khoảng 10 đứa con gái bây vào đánh ji. Còn tụi con trai thì đứng đó cười Cùng thời điểm đó. Hết giờ học là sun nhà ta bay ra khỏi lớp đi kiếm ji, bọn hắn chưa kịp nói gì thì nó chạy ra khỏi lớp, bèn chạy theo nó. trong lúc kiếm ji thì nó nghe tiếng hai đứa con gái nói chuyện với nhau: “không biết con nhỏ jun có làm gì con ji đó không nữa”-ns1 “uhm, lỡ nó chết thì sao, tao sợ qúa”-ns2 Nó nghe thấy vậy liền giữ hai ns đó hỏi “ji đang ở đâu nói”-nó hét, con người thứ hai của nó đã xuất hiện. “tụi tui không biết”-hai nữ sinh rung sợ trước ánh mắt của nó, lạnh lẽo và vô hồn (do lo cho ji nên nó mới vậy) “hai người không nói”-nó nói xong đưa tay bớp cổ ns1, ns2 hoảng hồn rung sợ nói “nhà kho sau trường” thấy hành động nó như vậy hắn và soo không khỏi kinh ngạc. còn joon thì biết nó có hai tình cách rồi nên chẳng có gì bất ngờ. Thế là nó buông ns1 ra, chay về phía nhà kho sau trường. thấy nó chạy, ba chàng kia cũng chạy theo, sợ nó xảy ra chuyện “rầm”cánh cửa nhà kho bật tung, cả đám đang đánh ji bỗng giật mình quay lại. nó đằng đằng sát khí bước vào lạnh lẽo nói: “thả ji ra” “oh, ai đây, là sun ah, vinh hạnh được đón tiếp bạn hiền”-jun cười khinh bỉ nhìn nó “jun, sao cô lại bắt ji hả, mau thả ra”-nó hét “Tao không thả đó ,mày làm gì được tao, bọn bay bắt nó lại”-jun cả đám thấy vậy, nhào vào bắt nó, nhưng đâu có bắt nó dễ dàng như vậy. cứ con nhỏ nào bay vô là nó đá văng ra, cứ như vậy. jun thấy bất lợi chạy ra ngoài gọi thêm mấy thằng đàn em. Sau khi giải quyết xong đám trong kho, nó mở trói cho ji, dìu ji ra ngoài. Nó tưởng jun sợ quá chạy mất tiêu, ai ngờ là đi gọi thêm người. Thoát khỏi nhà kho, đi được một đoạn thì có khoảng 10 thằng con trai đằng sau là jun chặn đường nó. “đi đâu dễ như vậy, bạn hiền”-nhỏ nhìn ní khinh bỉ “lí do?”-nó “hử, mày nói sao, tao không hiểu”-jun giả vờ “mày ngu đến mức không hiểu tao nói gì”-nó nhếch môi lạnh lùng đến đáng sợ Nhỏ jun vừa tức vừa sợ vì chưa bao giờ thấy nó như vậy, còn đáng sợ hơn cả cậu hai(joo), nhưng phóng lao phải theo lao “mày nói ai ngu hả, một đứa nhà nghèo, một đứa mồ côi không có tư cách lại gần hai thiếu gia”-jun hét lên. “nhà nghèo, mồ côi, mày đang nói mày hửm, chính mày cũng mồ côi cha mẹ còn gì, ông mày cũng chỉ là quản gia nhà người ta thôi, chính mày cũng không có tư cách nói bọn tao”-nó giận dữ nói gặn từng chữ, từng chữ mang âm vực càng lạnh. Trong lúc đó, cái gốc cây gần nhà kho có ba người đang núp sau đó (hắn, joon, soo đó) Soo định chạy ra thì joon và hắn cản lại “đừng, để coi cô ta làm gì ji và sun”-joon “uhm”-hắn lạnh lùng “cô giám làm gì sun, tôi cho cô sống không bằng chết”-hắn nghĩ, ánh mắt lạnh lùng (t/g: “sao lo cho sun dữ vậy, lúc soo hỏi mi có thích sun không mi nói không mà?”. Hắn: thích, ý kiến hả?, tg: ờ thì thích) Quay lại nó vs jun đang hăng say nói thì ji tỉnh. “sun, cậu mau chạy đi, mặt kệ tớ”-ji lo cho nó “im”-nó lạnh giọng. ji ngỡ ngàng sao giọng nói nó lại lạnh như vậy không lẽ “ice”. Tụi hắn cách xa nên không nghe thấy gì. “hừ, tao không rãnh xem tụi bây tình cảm đâu, tụi bây lên”-jun ra lệnh cho mấy thằng đó lên đánh nó. nó không ngán mấy tên này, muốn chết cứ xong lên. Hai tụi hắn hết bất ngờ này dên bất ngờ khác. Không ngờ nó giỏi võ như vậy. Nó không ngừng đánh. Khoảng 10’ sau mấy tên đó nằm la liệt, chỉ còn lại jun. cô ta sợ đến. nổi đứng không vững. nó tiến lên một bước jun lùi một bước “không được tới đây, tránh xa tao ra”-jun hốt hoảng “mày nghĩ sao”-nó nhếch môi “hết đường, khỏi lùi”-nói xong nó bóp cổ jun, làm mặt jun xanh lè, cắt không giọt máu. Ji thây vậy liền ngăn cản
|
“ice ah mau bỏ tay ra đi, cô ta sẽ chết đó”-ji yếu ớt hét mong nó tha cho jun, nhưng không có tác dụng “có ai ở đây không giúp với”-ji nói xong ngất luôn Hắn và soo , joon thấy tình hình bất ổn thì chạy ra “sun, bình tĩnh, thả jun ra đi”-soo năn nỉ nó “biến”-nó lạnh lùng nói làm soo và hắn ngạc nhiên tiếp tập hai. Sao nó lại như vậy. khuyên nó hoài không nghe, hắn tiến tới chỗ nó đánh vào gáy nó, bất ngờ nó ngất đi. Hắn bế nó còn soo thì bế ji, joon thì chỉ liếc jun một cái rồi cũng bước đi theo tụi nó luôn Tại nhà hắn. Soo và hắn bế nó với ji vào nhà. Bà hắn thấy nó với ji như vậy thì hốt hoảng “có chuyện gì vậy, sao sun lại bị ngất vậỵ, còn ji thì bị đánh bầm dập vậy hả”-bà hắn lo lắng. bà hắn không để ý có joon ở đây “bà cứ hỏi cháu của quản gia kim là rõ”-soo bực mình nói Xong hắn cùng joon bế nó về phòng, còn soo thì bế ji về phòng mình. cùng lúc jun về tới nhà mặt mày xanh lè, cắt không còn giọt máu. Thấy vậy quản gia hỏi “có chuyện gì vây, jun sao con xanh lè vậy, trúng gió hả” “dạ…con…con”-jun ấp úng “có chuyện gì mà hồi nãy soo vs joo bế ema với ji về thì ngất, người thì mình mảy đầy vết thương. Hỏi nó nó bảo hỏi con là sao?”-bà hắn nhìn jun nghiêm nghị hỏi “con…con….con không biết gì hết, không biết gì hết”-jun khóc nất lên rồi ngất luôn. Quản gia kim hoảng khi thấy cháu mình như vậy. đành lên tiếng “để cháu nó bình tĩnh lại rồi chúng ta hỏi nó cũng được, xin phép phu nhân tôi đưa nó lên phòng. Tại phòng nó “Uhm….uhmmm, đây là đâu”-ji “em tỉnh rồi hả”-soo “sun…sun đâu, hả”-ji lo lắng cho nó “sun đang bên phòng của cô ấy”-soo nhẹ nhàng tới đỡ ji ngồi dậy “uhm, nó không sao chứ”-ji hỏi soo “uhm, không sao hết, giờ em có thể kể lại mọi chuyện chó anh nghe được không, tại sao jun lại làm vậy với hai người”-soo tức giận khi nhắc đến chuyện này “bla….bla….bla…là như thế”-ji yếu ớt kể “hừ, cô ta dám như vậy sao. vậy tại sao sun lại như thế có khi nào anh thấy sun như vậy đâu, lạnh lùng độc ác”-soo tò mò “ thật sự trong sun có hai con người, một hiền lành, ấm áp, hai là lạnh lùng, độc ác. Chỉ khi sun tức giận thì ice con người thứ hai của sun mới xuất hiện. đó là lí do, cậu ấy luôn kiềm chế bản thân tránh gây hại cho người khác. Em chỉ nghe sun kể như vậy, nhưng hôm nay em thất sự cảm thấy sợ con người thư hai của cậu ấy”-ji kể có chút rung sợ “thì ra là vậy, em muốn qua thăm sun không”-soo “uhm, nhưng anh hứa không được kể cho ai biết đó, nếu không cậu ấy giận em”-ji năn nỉ soo “để anh coi đã,hihihihi, anh giỡn thôi, anh sẽ giữ bí mật mà”-soo cười tươi làm cho ji tim lệch nhịp đập. Nhưng hai người đâu hay rằng hắn đứng ngoài nãy giờ và nghe hết mọi chuyện. “người hai tính cách sao”- hắn nghĩ rồi nhếch môi cười. rồi về phòng xem nó sao. Nó tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng của mình, đang định bước xuống giường thì hắn vào.( Hồi nãy lúc hắn ra ngoài, joon nghe diện thoại xong cũng xin về vì nhà có chuyện.) “đi đâu”-hắn lạnh lùng “đây là đâu”-nó hỏi “phòng cô chứ đâu”-hắn “ ờ quên hihihi, mà tại sao tôi lại ở đây, ah, đúng rồi,ji, ji đâu rồi”-nó đột nhiên hét lên làm hắn giật mình, lúc này ji cùng soo bước vào. Thấy ji nó ôm chầm lấy cô bạn mình “nè có sao không tại sao hai tiết học cuối không thấy bà vào lớp hả, ủa sao tay chân mặt mày bà toàn vết thương không vậy, ai, ai đánh bà tui nghe, tui sẽ giết kẻ đó.”-ánh mắt nó dần dần đanh lại, nhìn vậy ji cũng biết con người thứ hai nó sắp xuất hiện liền ôm lấy nó “tui không sao hết, chỉ là bị té thôi, không sao mà”-ji nhẹ nhàng an ủi nó Nó đẩy ji ra “thiệt không, bà mà giấu tui là tui giận bà ak”-nó nghi ngờ “uhm, 100% luôn,hihihih”- ji cười ngượng để trấn an nó. “uhm, vậy tui yên tâm rồi. tui soo nhờ cậu đưa ji về dùm tui được không”- nó quay qua nhờ vả soo “giúp cậu tui được lợi gì”-soo gian gian nhìn nó “giờ cậu có đi không hay….”-nói mặt nó lạnh tanh, biết mình sắp gây chuyện đành giản hòa “thui,bình tĩnh, tôi đi là được chứ gì”-soo chề môi rồi lôi ji ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại nó với hắn “không nhớ gì”-hắn nghi ngờ hỏi nó “nhớ gì, mà cái gì để tôi nhớ”- nó ngây thơ hỏi ngược lại hắn “không có gì, thôi cô nghỉ ngơi đi”-hắn nói rồi đi ra khỏi phòng. Về tới phòng hăn gọi điện cho bác sĩ riêng của hắn “alo, tôi muốn ông ngay ngày mai gởi cho tôi thông tin về những người sống mà có hai tình cách tồn tại trong con người”-hắn lạnh tanh “hai tính cách trong cùng một con người sao, cái này thì tôi không rõ, vì số người như vậy hiếm lắm, chỉ chiêm khoảng 0,00001% thôi (bịa nha, đừng lên mạng tra nha).”-bác sĩ “tôi không cần biết, nhanh gọn lẹ”-hắn nói xong cúp máy cái rụp. bác sĩ chỉ biết thở dài. End chap 11
|
Chap 12 hậu quả Ngày hôm sau là hôm sau, ji, soo, joon, hắn, jun, đều có mặt tại nhà hắn. không có nó vì hắn bắt nó đi chợ với người phụ trách nấu ăn, hắn không muốn nó biết chuyện này. “cậu này là ai?”- bà hắn hỏi “dạ cậu ấy là joon học chung lớp với con và sun ạ”-ji tươi cười nói “uhm”-bà hắn "cậu ta ít nói lắm nên mọi người nghĩ cậu ấy khó gần nhưng khi thân với cậu ta thì rất bình thường, hihi" soo “thôi vào việc chính, lí do tại sao mà ji và sun bị như vậy, hỏi hai thằng này (chỉ qua nó với hắn) thì nó nói hỏi con (nhìn jun)-bà nghiêm mặt hỏi “dạ…dạ…”-jun rung rẩy nói không ra lời “để tôi nói cho: cô vì ghen tị với ji và sun, được hai anh em tôi quan tâm nên nảy lòng ghen tị, mướn người bắt cóc ji, may mà sun tới kịp, không dừng tại đó, khi cô thất thế cô còn cho gọi thêm người tới, may chúng tôi chạy ra kịp không thì không biết cô còn làm ra chuyện gì nữa”-soo kể có phần tức giận. “rầm” bà hắn đập bàn một cái, làm ai trong nhà cũng giật mình, kể cả tụi nó, chưa bao giờ tụi nó và tụi hắn thấy bà giận như vậy. “hừ, hình như tôi trả công hơi cao cho cô và ông cô đúng không”-bà hắn “phu nhân, xin phu nhân tha cho con lần này, lần sau con không dám nữa”-jun quỳ xuống chân bà hắn khóc lóc “hừ, có lần sau sao”-bà hắn hỏi lại jun “phu nhân, xin bà hãy tha cho đứa cháu không hiểu chuyện này của tôi, tôi sẽ quản nó chặt hơn. Mong phu nhân bỏ qua”-quản gia kim cầu xin bà hắn “người mà nó và ông cần xin lỗi là ji và sun, chứ không phải ta”-bà hắn “ji ah, tha lỗi cho tớ được không, tớ hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa”-jun khóc lóc xin ji “cậu chắc sẽ không có lần sau”-ji “chắc chắn mà”- jun “được lần này tôi bỏ qua, nhưng còn có lần sau thì tôi không bỏ qua như vậy đâu”-ji. Vì ji cũng không muốn làm lớn chuyện. “ji bỏ qua nhưng tôi không bỏ qua”-hắn và soo đồng thanh. “cậu hai, cậu ba, hai cậu hãy….”-quản gia kim chưa nói xong thì soo lên tiếng “ông không cần nói đỡ cho cô ta”-soo “bắt đầu từ ngày mai cô bị đuổi khỏi trường star, và bị đuổi khỏi căn nhà này. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn tôi”-hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhin jun. “phu nhân, xin người hãy nói với hai cậu chủ đừng đuổi con đi mà, con hứa sẽ không như vậy nữa.”-jun khóc nói “trước khi làm sao cô không nghĩ hậu quả mình phải gánh chịu. đó là do cô tự gây ra”-bà hắn Quản gia kim thì không nói được gì nữa, vì một khi phu nhân và hai cậu chủ quyết định thì không ai dám phản kháng, nên ông cũng chỉ biết nhìn đứa cháu mình bị đuổi ra ngoài Khoảng nửa tiếng sau nó về, thấy mọi người đông đủ thì hỏi: “làm gì mà mặt mọi người hình sự dữ vậy”-nó “không phải chuyện của cô, mau xuống phụ mọi người nấu ăn đi, ở đó mà nhiều chuyện”hắn lạnh lùng “xí, không nói thôi làm gì ghê vậy”-nó chề môi. “ah, joon, ji tôi có quà cho hai người nè”-nó “thiệt hả đâu, đưa đây”-ji hớn hở “nè đây là của cậu”-đưa cho ji cái váy màu hồng rất ư dễ thương “đây là của joon”-nó đưa cho joon bôi giày bata “oa, đẹp quá”-ji thích thú “sao cậu biết size giầy của tớ”-joon ‘bí mật nha,hihi”-nó “tiền đâu cậu mua vậy”-ji “tiền lương của tớ ak”-nó Nãy giờ có hai người bị cho ra rìa rất tất giận. “của tớ đâu”-soo phân bì “cậu có thiếu gì đâu mà mua cho cậu, thích thì tự mua mà xài, tôi không dư tiền, lè lè”-no trêu soo “xí, cóc thèm”-soo giận dỗi “xí, mua giày luôn chứ, biết cả size giầy luôn, hiazzz, mà tại sao mình lại quan tâm chứ”-hắn nghĩ mà tức, nhìn joon bằng ánh mắt rực lửa. không may hắn bị bà thấy biểu hiện của mình. Bà cười trong lòng. Tại phòng hắn. Reng…reng…reng “alo”-hắn “thông tin về người hai tính cách tôi gửi qua mail cho cậu rồi đó”-bs “uhm, tốt lắm”-hắn nói xong thì cúp máy. Hắn liền mở mail lên. Sau khi đọc xong hắn bất ngờ, sao trên thế giới lại tồn tại những người lì lạ như vậy. End chap 12
|