Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng Phần 2
|
|
Chương 11: Ngày bình yên!! (1)
Nó nhìn người con trai, thân hình siêu chuẩn, trên tay là cây kiếm Nhật, trên môi nở một nụ cười, Trúc nhìn con trai đó mà không khỏi cảm động, lúc nãy Trúc xém một chút là chém chẻ ra làm đôi rồi, người đã cứu cô không ai khác là người chồng quý hoá của cô! Cô nhìn Hạo mà không khỏi cảm động, nhưng chưa kịp nói lời nào thì tiếng keng keng của kiếm chạm nhau vang lên dữ dội, tới giờ Trúc mới biết là Hạo biết đấu kiếm, đường kiếm của Hạo cực nhanh và chuẩn xác, anh và tên sát thủ phải nói lả kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng chợt tên sát thủ đánh một đường kiếm nhẹ khiến Hạo không chú ý thì cây kiếm chợt đâm thẳng vào tim và………………máu phún lên…………Trúc như rớt tim……………..nước mắt khẽ rơi…………….máu tươi nhỏ giọt………………một tiếng súng ngay lúc đó vang lên……………..một cánh tay bị trúng đạn và cảnh tượng bây giờ là………….Hạo vẫn bình yên, lúc kiếm ngay tim anh đã nhanh chóng đạp lên chiếc bàn đằng sau lưng theo đà anh nhảy lên và kiếm đâm thẳng vào tường, nhận thấy cơ hội Hạo nhanh chóng đâm thẳng kiếm ngay cổ họng tên sát thủ, ngay lúc đó một viên đạn bay thẳng tới tên sát thủ hắn ngả đầu ra sau né kiếm của Hạo và lách người ra để tránh đạn nhưng không may mắn là đã trúng ngay tay, tên sát thủ biết có ở lại cũng sẽ không giết được, tên đó liền thu kiếm và nhảy cửa sổ chạy mất. Thế là mọi người vẫn an toàn chỉ có điều mặt Hạo có một vết xướt nhỏ do lúc nãy kiếm của tên sát thủ có chém trúng một ít, sau khi thả cô chú ra, tụi no mới biết tụi hắn điều có mặt tại đây và viên đạn lúc nãy bắn ra không phải của Khánh mà là của hắn, Trúc lo lắng nhìn mặt Hạo, cô lao vết thương rồi dán băng cho anh. Nói chuyện vs cô chú một hồi thì tụi nó về, trên xe nó không nói gì, hắn cũng không hỏi nó câu nào cho tới khi về đến nhà, tụi hắn bảo tụi nó ngồi vào sofa rồi tụi hắn nghiêm mặt nói: - Chuyện nguy hiểm thế này mà không nói cho tụi anh biết! – hắn vô cùng tức giận a! Vì nó không nói cho hắn biết nhưng thật ra hắn cũng đã theo dõi bảo vệ cho nó thì nó sẽ không nguy hiểm nhưng hắn vẫn thấy tức, nó không dám nhìn mặt hắn nó nói lý nhí: - Em thấy tại……….cũng…………..không……….có gì lớn nên em………….- nó chưa nói hết câu thì hắn đã nhảy vào nói: - Nên khỏi nói chứ gì? – nó khẽ gật đầu, và thế là tụi nó lần lượt bị chồng mình dạy dỗ về việc lần này, chỉ có riêng Quân là không dám nói nặng Trang vì sợ cô cho ăn chảo giống hôm kia! Tụi hắn nói cho tới tối thì mới cho tụi nó nghĩ ngơi. Ngày hôm sau: Có lẽ hôm nay là ngày bình yên và ngày hôm nay là ngày mà tụi hắn được nghỉ ờ nhà vì hôm nay là chủ nhật, tụi nó vì ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện nên ngủ tới sáng trưng luôn mà chưa thức, ánh nắng sớm của mặt trời xuyên qua từng tán lá, xuyên qua cửa sổ và xuyên cả màng cửa để chiếu rọi thẳng vào mặt tụi nó, tụi nó thức dậy vào WC một lúc sau bước xuống bếp vì thấy mủi thơm bay ra từ đây, vừa vào tụi nó không trố mắt nhìn tụi hắn mới lạ, tụi hắn đang mặc tập dề để nấu ăn, nó nói: - Anh! Anh đang làm gì vậy? - hắn quay lại nhìn nó, hắn nói: - Anh đang nấu ăn! Nếm thử không? – nó nghi ngại nhìn hắn, hắn biết nấu ăn sao? Ăn được không đây? Nó ý như không muốn ăn nhưng nhìn đôi mắt chờ mong của hắn nó đành ngậm ngùi gật đầu, hắn đút cho nó ăn một muỗn, OMG! Có cần ngon thế không? Phải nói quá tuyệt món súp gà này không chê vào đâu được, nó nhìn hắn ánh mắt ngưỡng mộ, hắn mỉm cười rồi nói: - Ngồi đợi đi! Chút rồi ăn! – nó nhanh chân chạy đi ra bàn ngồi thì thấy 2 con bạn cũng cùng gương mặt ngưỡng mộ như nó, ánh mắt lấp la lấp lánh, hai con bạn nó phải nói là người ham ăn nhất trong tất cả người mà nó quen. Nó nói: - Lên mây rồi à? – hai con bạn vẫn ngất ngây như con gà tây, không ngờ Quân nấu ngon như vậy, Trang mới nếm thử một chút mà đã không thể nào quên, Trúc thì phải nói càng ngày càng thương Hạo biết bao, không ngờ anh nấu rất là ngon nha! Rất vừa miệng TRúc! 2 người này đang chờ mong để ăn đây! Nhưng mà cái tụi nó còn thắc mắc là tụi hắn biết nấu ăn hay sao? Sao từ trước tới giờ tụi nó không biết và thứ tụi hắn dấu nó càng ngày càng nhiều cũng như tấm ảnh dưới ghế ấy! Tụi nó không còn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tụi hắn mà chỉ còn ánh mắt tò mò cùng dò xét mà thôi!
|
Hazzz. Lạj suy nghĩ nữa ùi
|
Chương 12: Ngày bình yên ( 2) Ngồi đợi một lúc lâu thì thức ăn được mang ra, phải nói trước mặt tụi nó là thiên đường, dù không có nhiều món nhưng mà món nào cũng ngon, nhưng tụi nó không ăn vội, thấy vậy tụi hắn nói: - Sao không ăn đi? – tụi nó lắc đầu bảo tụi hắn ngồi xuống, sau khi thấy tụi hắn yên vị trên ghế nó mới hỏi: - Anh biết nấu ăn? – hắn gật đầu, vậy là sao hắn biết nấu ăn sao không nói từ sớm cho nó biết chứ? Trang hỏi tiếp: - Sao không nói cho em biết? – Quân tươi cười nhìn Trang rồi nói: - Tụi anh học nấu ăn mới gần đây thôi! – học nấu ăn mới gần đây? Có phải sự thật không? MỚi nấu mà ngon thế cơ à? Thật không tin nổi! Trúc hỏi tiếp: - Học làm gì? Đó giờ nhà này không cần nấu ăn mà vẫn sống đấy thôi! – nghe Trúc nói nó vs Trang gật đầu, chính xác nhà tụi nó đâu cần nấu và vẫn sống tốt ấy chứ! Hạo nhìn Trúc nói: - Anh học để nấu cho em ăn! Sao? Không thích à? – Trúc xua tay miệng luôn nói không, Hạo buồn cười nhìn cô, thôi! Tụi nó không muốn quan tâm tụi hắn nói thiệt hay nói giả nữa, bây giờ việc quan trọng là ăn là chính, tụi nó bắt đầu ăn, nhưng vì không có đói nên chỉ ăn từ tốn mà thôi, sau khi ăn xong tụi nó rửa chén dù tụi hắn không có bảo, tụi hắn cũng để yên cho tụi nó làm, sau khi rửa bát xong, tụi nó ra ngoài phòng khách ngồi chung vs tụi hắn xem tivi. Hắn tự nhiên quay sang nó, rồi kéo nó lên phòng, Hạo và Quân cũng có hành động không khác gì hắn là mấy. Hắn nói: - Anh dẫn em đi chơi! – câu nói ngắn gọn 5 chữ nhưng có một ý nghĩa rất lớn, nó vui mừng muốn chết, sau khi qua vụ việc của cô chú nó quyết định đi chơi một chuyến nhưng không ngờ hắn nói trước, nó nói: - Đi hôm nay thôi đúng không? – hắn nhìn gương mặt hớn hở của nó thì nở một nụ cười rồi nói: - Không! Cứ coi như đi du lịch để nghĩ ngơi! – nó nhanh chóng vào thay đồ, lấy vài món đồ cẩn thiết nó và hắn mở cửa, đang đi xuống cầu thang thì thấy Trang và TRúc cũng định đi du lịch, tụi nó nhìn nhau rồi nhìn tụi hắn cười một cái, gật đầu một cái rồi đồng thanh nói: - Hiểu rồi! – tụi nó đi ra ngoài cổng đợi tụi hắn, sau khi lên xe nó mới hỏi: - Đi đâu vậy anh? – hắn không nhìn nó vẫn chú tâm lái xe nhưng miệng thì nói: - Đi Nhật! – gì đây? Qua tới Nhật cơ á? Vậy mà nó chả mang theo bộ quần áo nào, nó nói: - Sao anh không nói sớm chứ hả? – nhìn nó tức giận mà hắn thấy buồn cười, bình thường nó đâu có thái quá vậy đâu, hắn nói: - Sao em kích động vậy? Qua đó mua thêm những thứ thiếu! – cái nó lo ở đây là……………………mà thôi nói ra thì hết có vui, nó cười ha hả khi nghĩ gì đó khiến hắn cứ quay đầu qua nhìn nó hoài luôn! Hắn hỏi: - Sao lại cười? – nó đưa một ngón tay lên miệng nó rồi nói: - Bí mật khó bật mí! Nó và hắn im lặng không nói gì, còn trang cô đang nghĩ gì đó mà mắt trợn tròn lên, cô đang uống nước mà phun hết nước ra ngoài luôn, ngay lúc này xe Hạo chạy ngang hàng vs xe Quân, Trang nhìn TRúc, Trúc thể hiện gương mặt bất đất dĩ kèm theo lo sợ khủng khiếp, Trang méo máu nhìn Trúc, Trúc lắc đầu lo âu, Quân nói: - Em sao vậy? Phun nước vào người anh hết rồi nè! – giờ Trang mới nhớ hồi nãy vì không phun kịp ra ngoài nên lương nước không lớn không nhỏ của cô đã trên mặt Quân toàn bộ, Trang lấy khăn lau cho anh, Quân nói: - Bộ có gì không vui à? – chợt Trang nghe thấy tiếng cười kinh dị của nó thì buồn cười theo, cũng đúng nó cười cũng phải người nên lo lắng nhất vẫn là Trúc nhỉ? Cô bỗng trở nên tươi tỉnh hơn khiến Quân chả hiểu cái gì, còn về phần Trúc, cô đang lo muốn chết vậy mà hai con bạn vẫn tỉnh queo, cô bực mình đập đập tay lên tay Hạo, Hạo đang chạy xe mà cô cứ đập hoài anh bực mình nói: - Em bị gì vậy? – Trúc bây giờ mới nhìn anh nói: - Em sắp tiêu rồi! Anh đi đâu không đi lại đi Nhật! Anh giết em chết rồi! Em giận anh luôn! – Hạo chả hiểu cái gì, làm gì mà chết dữ vậy, ba mẹ của Trúc cũng đâu có ở Nhật, làm gì mà cô lo lắng thái quá vậy hả? Anh nói: - Sao mà giận?Tự nhiên giận anh là sao? – Trúc chu mối nói: - Anh có biết là…………………..là………………….là………- ngay cái lúc Trúc vừa định nói ra thì Trang và nó đã nhảy vào nói: - Chúc mừng nha! Chị Ý Mỹ của mày đang ở Nhật! – mặt Trúc méo xẹo, gì chứ? Hai con bạn này cố ý chơi cô mà! Hạo hiểu rồi thì ra là chị ruột của Trúc, Trúc nhìn 2 con bạn bằng ánh mắt “thân thiện” nhất.
|
Chương 13: Nước Nhật! Ký ức khó quên (1)
Sau vài tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuối củng cả đám cũng tới Nhật Bản, nơi in đậm nhiều đau thương và có cả nước mắt của hắn nữa, lần này tới nơi này hắn muốn khẳng định lại một điều người con gái đó rốt cuộc có mục đích gì. Cả đám rãi bước tới bải đậu xe lấy xe chạy về nhà ( xe quản gia mang ra). Chạy trên con đường đầy lá, ừ cũng phải bây giờ là mủa thu mà lá vàng rụng nhiều mà ở bên Nhật thì thường là lá rẻ quạt loại lá nhìn như cánh quạt rụng nhiều vào thu. Vừa đến nhà, tụi nó không khỏi ngạc nhiên vì phong cách Nhật thật sự quá là kính đáo và mang theo vẻ truyền thống vốn có, vào nhà, ngồi xuống nệm, tụi nó thấy không quen lắm. Nhưng tụi nó thấy vui vui nha! Trúc đột nhiên có điện thoại: - Alô! - Nghe nói em mới tới Nhật! Em ở đâu? – một giọng nói của một người con gái vang lên kèm theo tiếng rót nước. - Ừm! Em đang ở số nhà *** - nói xong đầu dây bên kia có tiếng người kêu: - Ý Mỹ! Nhanh đi cái này đúng không? Chất này bỏ vào cái lọ màu xanh này hả? – đầu dây bên kia liền nói: - Chị đang bận lắm! Chúc chị tới thăm! – thế là cuộc gọi kết thúc, Trúc định quay sang nói vs tụi hắn về vấn đề chị Ý Mỹ tới thăm nhưng ai mà ngờ tụi hắn đi đâu mất tiêu rồi. Tại quán café Shuukaidou ( Hoa Hải Đường) Trong quán hàng ngàn nữ sinh nước Nhật mặc chiếc đầm phục không ngừng nhìn qua góc khuất bên trái của quán café này, cứ nhìn rồi lại to nhỏ rồi còn nói cái gì “ Moe!!” nữa! không hiểu họ nói cái gì nữa? Ở góc khuất tụi hắn đang ngồi nói chuyện vs nhau, Hạo lên tiếng: - Mày muốn tìm nguyên nhân? Tao thấy lần này hình như có vấn đề thì phải nếu cô ta còn sống thì phải trả thù tụi mình chứ sao lại làm hại Thư? – hắn lắc đầu không biết, hắn thật muốn biết là cô ta quay lại vs mục đích gì. Quân nói: - Nhưng có lẽ cô ta hận mày lắm! – hắn trầm mặt gật đầu chắc là Tiểu Hân hận hắn lắm. Cả 3 im lặng không nói chỉ có hắn nhớ lại chuyện lúc xưa. ---------------------------------------------------------------------------------------- 8 năm trước, tại một ngôi nhà ở Nhật, nơi cách xa ngoại ô có một cô gái mái tóc dài màu đen xoã dài đang ngồi nhìn từng cách hoa anh đào bay bay trong gió ở trong vườn, cô đang ngồi trên chiếc xích đu màu tím có hoa văn tinh xảo, cô xoè đôi tay trắng noãn của mình ra đễ cho một cánh hoa anh đào rớt lên tay, khung cảnh thật quá là đẹp nhưng cô chợt nghe tiếng nói: - Con nói gì thế Huy Bảo, con đừng hiểu lầm chú là bạn thân của ba con thì làm sao mà hại ba con được? – lời nói phát ra từ trong nhà vọng ra, giọng nói trầm trầm nhưng rất quen tai và giọng nói đó chẳng ai xa lạ là của ông Tuấn ( Phần 1). Cô gái nhanh chân chạy tới cửa sổ nhìn vào, cô thấy ba mình đang nói chuyện vs anh Huy Bảo, cô không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà thấy Huy Bảo mặt rất là tức giận y như là muốn nhào tới giết chết cha cô, chợt Huy Bảo quay lại nhìn cô ánh mắt hằng lên đáng sợ, cô nhìn ánh mắt nó mà sợ hãi, chuyện gì thế sao mà anh Bào lại nhìn cô như thế chứ? Còn cha cô thì tươi cười đi tới trước mặt cô rồi nói: - Tiểu Hân Hân ngoan đi chơi đi con! Cho ta vs anh Bảo con nói chuyện! – thế là cô nhanh chóng rời khỏi, vừa đi mấy bước đã nghe tiếng Bảo vang lên: - Ông nói dối! Ông hại ba tôi chứ ai vào đây? Tại sao ông làm vậy? Ông làm vậy vs mục đích gì? – lúc ấy hắn còn nhò bồng bột chưa hiểu được sự khắc nghiệt của thương trường, sự đấu tranh tàn độc, dùng đủ mọi cách dù là hạ tiện tới mức nào thì nếu đã vào thương trường thì chắc chắn phải làm thôi, vì sự sống còn mà con người trờ nên như vậy, hắn không hiểu nổi người trước mặt nó đây là chú của hắn là người bạn thân của cha hắn thế mà ông ta lại dám hại ba hắn, ông ta cười khinh bỉ nói: - Nhóc con! Im mồm lại đi! Đừng co mà xía vào chuyện của tao! – thế là ông ta bước đi trong sự tức giận của hắn, hắn bây giờ đang rất là yêu Tiểu Hân nhưng không biết hắn nghĩ gì mà lại bóp chặt hai tay, nếu đã thế hắn nhất định sẽ cho ông Tuấn biết thế nào là đau khổ!! Vào một buổi chiều đầy nắng và gió, trên bong tàu lớn mở ra một buổi tiệc vô cùng thịnh sọn, vô cùng sang trọng, và người mở ra bữa tiệc này không ai ngoài hắn, Tiểu Hân mặc chiếc kimono truyền thống màu hồng phấn ( Chiếc kimono trong tắm hình), cô khoác lấy tay hắn bước ra khỏi boong tàu , bây giờ cảm xúc hắn lúc này đang quá rối bời, hắn nhìn cô thật sâu, hắn vì hận ông Tuấn nên mới quen vs Tiểu Hân nhưng không ngờ hắn càng ngày càng yêu cô gái nhỏ luôn mặc kimono này, càng ngày càng không muốn hại cô ấy nhưng có lẽ tình yêu hắn dành cho cô chưa đủ để xáo tan hận thù, ngay lúc đó Hạo và Quân bước ra, trên tay cầm theo bó hoa, và y như trong bức hình là tụi hắn cùng quỳ xuống tặng cho cô bó hoa, cô chớp chớp đôi mắt nhìn tụi hắn ngay lúc đó trong bó là có…………………………….. “ Bằng…………Bằng…………Bằng” tiếng súng vang vọng bị tiếng nhạc sập sình lấn áp nên mọi người trong buổi tiệc không thể nghe thấy.
|
Kế hoạch hoàn hảo thật. Nhưg k ngờ lại co sơ suất để nta sống sót h way lạj trả thù vk mk kìa Huy Bảo
|