Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
|
|
Chương 19: Âm mưu biến thái
- Đồ lợn đực, anh làm gì tôi thế này?...
============
Buổi sáng, cả thành phố bị tiếng hét như lợn chọc tiết của một cô gái làm cho náo loạn...
Kì Hân vừa ngủ dậy, vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương thì hét lên một tiếng, sau đó cả người phát hỏa chạy sang phòng Duy Khánh, đập cửa bùm bùm. Cả người tỏa ra ám khí như muốn lôi người ở trong ra dần cho một trận nhừ tử.
- MK!! Mở cửa ra...
"Cạch"
Cửa vừa mở, cô đã hung hăng lao lên phía trước, dữ dằn túm tóc người mở cửa...
- Đồ mặt ngựa, anh...
- Cô bị điên à? Mặt ngựa của cô trong phòng kia kìa...- An Vĩnh Phong gào lên, thù hằn nhìn Kì Hân. Vết thương trên mặt anh chưa khỏi, cô ta còn muốn hủy dung nhan của anh sao?...
Kì Hân nghe thấy thì dừng động tác lại.
1 giây sau...
"Phụt!"
Trên mặt An Vĩnh Phong dính đầy máu của cô...
Duy Khánh từ trong phòng đi ra, túm Kì Hân vào phòng rồi đóng sập cửa vào.
An Vĩnh Phong xì một hơi. Đúng là đồ cọp cái. Vừa mới mở mắt ra đã xông vào đánh đấm rồi. Còn tên Duy Khánh kia nữa. Còn nói anh sang đây thì sẽ được miễn làm việc một tháng?
Miễn làm việc gì chứ? Rõ ràng là lấy anh làm bia đỡ đạn! Đúng là tiểu nhân! Tiểu nhân mà!
========
- Lợn đực, anh làm cái gì với tôi thế này?
Kì Hân vò đầu, thù hằn lườm Duy Khánh. Trông cô lúc này chả khác gì con trai cả. Mái tóc dài ngang lưng cắt ngắn đi, cả bộ quần áo nữ tính cũng bị thay bằng quần áo con trai. Còn nữa... cả người cô bây giờ phải gọi là phẳng lì như sân bay...
Đồ biến thái... anh ta làm gì với cô thế này?
Duy Khánh bình thản ngồi xuống.
- Đây là hình phạt dành cho cô đó!
Kì Hân đực mặt ra
- Chứ không phải là đi học sao?
- Phải như thế mới đi học được! - Anh ngồi xuống giường, cầm điện thoại thản nhiên chém Zoombie, hoàn toàn không coi cô vào trong mắt.
Kì Hân bực mình quay ngoắt sang một bên.
- Cô còn không về phòng chuẩn bị đi học đi? Đồng phục cùng sách vở tôi để trong phòng cô rồi. Mau đi đi...
- Này anh à, ai cho anh cái quyền tự quyết định đấy hả?
Duy Khánh cười cười, giơ lên bản hợp đồng, từ tốn nhả từng từ:
- Điều 2- Hợp đồng 3 năm 105 ngày làm hợp đồng. Cô không muốn phải tăng thêm 10 ngày chứ?
Kì Hân nghe thấy từ tăng 10 ngày thì rụt cổ lại, hậm hực đi về phòng mình...
======== Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
|
Chương 19: Âm mưu biến thái
- Đồ lợn đực, anh làm gì tôi thế này?...
============
Buổi sáng, cả thành phố bị tiếng hét như lợn chọc tiết của một cô gái làm cho náo loạn...
Kì Hân vừa ngủ dậy, vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương thì hét lên một tiếng, sau đó cả người phát hỏa chạy sang phòng Duy Khánh, đập cửa bùm bùm. Cả người tỏa ra ám khí như muốn lôi người ở trong ra dần cho một trận nhừ tử.
- MK!! Mở cửa ra...
"Cạch"
Cửa vừa mở, cô đã hung hăng lao lên phía trước, dữ dằn túm tóc người mở cửa...
- Đồ mặt ngựa, anh...
- Cô bị điên à? Mặt ngựa của cô trong phòng kia kìa...- An Vĩnh Phong gào lên, thù hằn nhìn Kì Hân. Vết thương trên mặt anh chưa khỏi, cô ta còn muốn hủy dung nhan của anh sao?...
Kì Hân nghe thấy thì dừng động tác lại.
1 giây sau...
"Phụt!"
Trên mặt An Vĩnh Phong dính đầy máu của cô...
Duy Khánh từ trong phòng đi ra, túm Kì Hân vào phòng rồi đóng sập cửa vào.
An Vĩnh Phong xì một hơi. Đúng là đồ cọp cái. Vừa mới mở mắt ra đã xông vào đánh đấm rồi. Còn tên Duy Khánh kia nữa. Còn nói anh sang đây thì sẽ được miễn làm việc một tháng?
Miễn làm việc gì chứ? Rõ ràng là lấy anh làm bia đỡ đạn! Đúng là tiểu nhân! Tiểu nhân mà!
========
- Lợn đực, anh làm cái gì với tôi thế này?
Kì Hân vò đầu, thù hằn lườm Duy Khánh. Trông cô lúc này chả khác gì con trai cả. Mái tóc dài ngang lưng cắt ngắn đi, cả bộ quần áo nữ tính cũng bị thay bằng quần áo con trai. Còn nữa... cả người cô bây giờ phải gọi là phẳng lì như sân bay...
Đồ biến thái... anh ta làm gì với cô thế này?
Duy Khánh bình thản ngồi xuống.
- Đây là hình phạt dành cho cô đó!
Kì Hân đực mặt ra
- Chứ không phải là đi học sao?
- Phải như thế mới đi học được! - Anh ngồi xuống giường, cầm điện thoại thản nhiên chém Zoombie, hoàn toàn không coi cô vào trong mắt.
Kì Hân bực mình quay ngoắt sang một bên.
- Cô còn không về phòng chuẩn bị đi học đi? Đồng phục cùng sách vở tôi để trong phòng cô rồi. Mau đi đi...
- Này anh à, ai cho anh cái quyền tự quyết định đấy hả?
Duy Khánh cười cười, giơ lên bản hợp đồng, từ tốn nhả từng từ:
- Điều 2- Hợp đồng 3 năm 105 ngày làm hợp đồng. Cô không muốn phải tăng thêm 10 ngày chứ?
Kì Hân nghe thấy từ tăng 10 ngày thì rụt cổ lại, hậm hực đi về phòng mình...
========
|
Chương 20: Trường mới
Trường nam sinh Blue?!
=======
Một lúc sau, Kì Hân mặc đồng phục, đi xuống tầng.
Duy Khánh vẫn ngồi ở dưới, chan gác lên bàn, thoải mái ngả người ra phía sau chém Zoombie. Anh cũng mặc đồng phục giống như cô. Quần màu da, áo sơ mi trắng, áo khoác ngoài màu đen. Caravat thắt lỏng, nhìn vào có phần biếng nhác nhưng thu hút.
Kì Hân mím môi, im lặng nhìn anh, kiên nhẫn chờ đợi.
Duy Khánh như có cảm ứng, ngẩng đầu lên, 4 mắt nhìn nhau.
- Cô ăn tạm cái gì đi. Bây giờ muộn lắm rồi.
Cô nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 7 giờ 30...
Kì Hân vớ tạm lấy một chiếc bánh mì, sau đó đi ra phòng khách lại không thấy Duy Khánh đâu... Cô gãi đầu gãi tai một lúc mới cầm cặp sách lên, khóa cửa bằng vân tay rồi ra ngoài.
Kì Hân mở ghế sau của chiếc Bugatti Veyron màu trắng, cúi người bước vào trong. Đến lúc đóng cửa lại mới thấy được diện tích chỗ ngồi của mình...
Duy Khánh vô cùng bá đạo ngồi ở giữa ghế, bắt chân chữ ngũ. Thấy cô đi vào thì liếc mắt một cái, cũng không hề có ý định nhường đường.
Kì Hân bất đắc dĩ ngồi xuống, cố gắng thu hẹp diện tích chỗ ngồi của mình. Cả người cô gần như dí sát vào cánh cửa. Nhìn vô cùng thảm...
Duy Khánh không hề xem vào mắt, thản nhiên ngả người ra đằng sau nhắm mắt dưỡng thần.
- Anh à, anh có thể ngồi lui ra được không? - Kì Hân rụt rè mở miệng. Trong bụng thì nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ anh ta.
Duy Khánh không hé răng nửa lời, mặc kệ cô nói gì.
Kì Hân thấy anh ta không trả lời còn phô ra vẻ mặt "tôi không ngồi lui ra, cô làm gì được tôi" thì vô cùng tức tối quay mặt sang một bên.
Còn chuyện tự tiện đổi giới tính của cô, cô còn chưa nói đến nha~ Anh ta làm như vậy không sợ bố mẹ anh ta trảm sao?
Xe dừng lại ở giữa sân trường. Duy Khánh cũng không nói một lời mở cửa đi xuống. Cô cũng lật đật đi xuống theo, giương mắt ếch nhìn xung quanh.
Khuôn viên trường này vô cùng rộng, không phải là trường quí tộc chứ?
Trường gồm có tổng cộng 6 dãy nhà. Gồm dãy nhà dành cho khối 10, 11,12, dành cho học sinh cá biệt, kí túc xá và nơi dành cho các thầy cô giáo.
Kì Hân tò mò hỏi:
- Anh à, đây là trường nào vậy?
Duy Khánh đang đi thì quay người lại, trong mắt ánh lên một tia quỷ dị, nhếch mép nói:
- Trường nam sinh Blue.
Trường nam sinh Blue?!
Anh a vừa nói là trường nam sinh sao? Là trường nam sinh đó!...
Mà cô lại bị bệnh sợ đàn ông...
Anh ta có phải là cố tình làm như vậy để bức chết cô không? Cô sẽ bị mất máu đến chết đó a~ Cô còn trẻ, còn tường lai đang đón chờ phía trước, không thể chết sớm như vậy được huhuu ~
Duy Khánh mặt ngựa ! Duy Khánh lợn đực! Đồ đại biến thái, siêu cấ biến thái! Ta nguyền rau ngươi chết không toàn thây! Được rồi, cứ chờ đấy! Ta sẽ khiến người phải quỳ xuống khóc lóc vang xinh bổn cung đây tha mạng! Cứ chờ đấy!
Kì Hân 2 chân mềm nhũn,, đứng im tại chỗ.
- Thế nào? Không đi sao? Nếu cô không đi, tôi sẽ tăng thời hạn lên 1 năm nữa!
Kệ! Một năm cũng được! Không sao cả không sao cả ~~
- Cô không đi?
Kì Hân gật đầu...
- Cô đã không đi, vậy thì...
Duy Khánh nói xong thì chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm ngang người cô theo kiểu công chúa, điềm tĩnh bước về phía trước.
- Anh bị điên à? Thả tôi xuống!
- Cô ngậm miệng lại! - Anh trừng mắt, giọng nói sặc mùi cảnh cáo.
Kì Hân bị dọa thì ngoan ngoãn im miệng, mặc kệ anh ta thích làm gì thì làm.
Cô bây giờ phải bàn mưu tính kế, trốn khỏi sau cũng chưa muộn...
Chỉ cần bị phát hiện là nữ thì sẽ bị đuổi học, đúng không?... Hắc hắc... cô có cách rồi!...
=============
|
Chương 21: Học sinh mới
Thật trùng hợp!…
========
Kì Hân bị Duy Khánh bế đến cửa lớp…
Cả 2 đứng ngoài hành lang. Duy Khánh bình thản dựa vào lan can tai đeo mp3. Kì Hân thì ngược lại. Cô như kiến bò trong chảo lửa, đi đi lại lại không thôi.
– Hai em vào đi! – Đến lúc cô giáo gọi cả 2, Kì Hân mới sực tỉnh, lóng nga lóng ngóng đi vào. Thấy cô rời đi, anh cũng tháo mp3 ra, hai người một trước một sau bước vào lớp.
Cả lớp như nín thở nhìn cả hai đi vào.
Một người vô cùng cao lớn, tóc đen đánh rối tự nhiên. Quần áo đồng phục vừa vặn tôn lên vẻ điển trai cùng khí chất khác người. Khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm nhíu lại. Đôi môi mỏng khẽ mím. Đặc biệt là đôi mắt sâu không thấy đáy của người này..
Người còn lại thì trái ngược hoàn toàn, thấp hơn người kia gần 2 cái đầu. Dáng người nhỏ bé. Làn da trắng như sứ, môi đỏ, mắt to, tròn. Nhìn từ đầu đến chân cũng không có điểm nào giống con trai cả..
– Hahahaa – Cả lớp ồ lên
Lớp này phải có đến hơn 30 người, toàn là nam. Nhìn thấy Duy Khánh cùng Kì Hân thì nhao nhao lên:
– Cô à, bao giờ lớp ta mới có bạn nữ chuyển đến?
– Đây là trường nam sinh! Làm sao có thể có nữ chứ? Nào, hai em giới thiệu đi!
Kì Hân nghe cô giáo nói thì giật mình, quay sang lườm lườm Duy Khánh.
– Duy Khánh, cảm ơn! – Anh hờ hững giới thiệu một câu, tay đút túi quần.
– Xin…xin chào, tôi là … Kỳ Viễn.
Cô giáo mỉm cười thân thiện, chỉ xuống cuối lớp.
– Duy Khánh, em ngồi ở trong góc đó nhé. An Viễn, em ngồi ở bàn cuối cùng dãy giữa. Chỗ đó còn một người nữa nhưng chưa đến.
– Vâng… – Kì Hân thất thểu đi xuống cuối lớp, ngồi xuống chỗ mình. Còn không quên nguýt Duy Khánh một hơi dài~~
Cô chán nản thở dài một tiếng. A~ Còn có một người nữa ở bên cạnh. Cô làm sao bây giờ? Loại máu của cô là thuộc vào nhóm cực hiếm đó! Đồ lợn đực kia muốn gì đây?
– Xin lỗi, em đến muộn.
Kì Hân đang mải chửi bới trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến nam nhân đang từ cửa đi vào, bước thẳng đến chỗ cô, đặt cặp xuống.
Thấy có tiếng động, cô hoảng hốt quay mặt sang, lại thấy khuôn mặt ấm áp như mặt trời của ai đó…
Trùng hợp thật…
– Anh Minh, sao anh lại ở đây?
Lý Hàn Minh thấy cô thì ngạc nhiên trợn mắt. Trên mặt viết rõ dòng chữ “Em làm gì ở đây”, sau đó lại nhịn xuống, mỉm cười:
– Anh về từ hôm qua, Đang định tối nay gọi điện bảo cho em..
Kì Hân mỉm cười. Như vậy là yên tâm rồi, cô cũng không bị mất máu nữa…
Cô đắc ý cười thầm, lại thấy sống lưng lạnh buốt. Ám khí từ đâu bay ra bao trùm cả người cô. Khóe miệng cô giật giật. Sắp có chuyện không hay rồi…
– Điều 4 hợp đồng…. ~~ – Giọng nói lạnh băng đập vào tai cô. Kì Hân gượng cười lùi ra xa, giữ đúng khoảng cách 1m.
Những tiếp theo đó…
– Cô ơi, có thể để em vào bạn Kì Viễn ngồi cùng nhau không ạ? Tại bạn ấy ngại người ngoài…
Cô giáo cũng rất thoải mái, mỉm cười:
– Ừ.
Sau đó Duy Khánh bá đạo kéo tay Kì Hân sang chỗ ngồi của mình, để lại Lý Hàn Mình khó hiểu nhìn hai người…
==============
|
Chương 22: Tình địch đối đầu
Móng vuốt sói thò ra, giật đi chiếc bánh…
==============
– Anh làm sao vậy? – Kì Hân nhăn mặt nhìn Duy Khánh.
Duy Khánh thản nhiên nằm gục xuống bàn, rõ ràng nghe thấy cô hỏi nhưng lại cố tình không trả lời.
Lửa giận của cô bắt đầu bùng cháy ~~
-MK!! Đồ thối tha! Anh trả lời một chút thì chết được sao?
Duy Khánh cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy:
– Những vấn đề đấy đều không cần thiết phải trả lời. Vì vậy không cần tốn sức để đáp lại.
– …
A~ Không cần thiết phải trả lời? Tốn hơi sức đáp lại?
Hahaa~ thiếu gi của tôi ơi, anh thực là coi thường tôi rồi. Không trả lời tôi đã là một chuyện. Nay anh lại nói như thế với tôi… Thật quá đáng mà…
Nhưng mà anhh cứ chờ xem, bổn cô nương đây sẽ cho anh biết tay!
==========
Vừa có trống ra chơi, Lý Hàn Minh đã ra bàn của Kì Hân. Anh cười tỏ ý “tôi mượn cô ấy một lúc” rồi kéo cô xuống canteen.
Duy Khánh cũng tỏ vẻ không quan tâm lắm, dựa vào ghế an tĩnh nhắm mắt.
Suốt đường đi xuống canteen, Lý Hàn Minh không nói lời nào, chỉ để cho cô núp sau lưng mình để tránh đụng chạm với con trai.
Anh kéo cô xuống một bàn trống, ấn cô ngồi xuống. Mắt từ đầu tới cuối dán chặt lên người cô.
Kì Hân bịa ra một lí do. Cô ngàn vạn lần cũng không muốn anh biết cô và tên lợn đực kia có hôn ước!
– Bạn Kì Viễn, điều 4…~
Duy Khánh từ đâu nhảy ra, như âm hồn không tan lởn vởn bên cô.
Điều 4? Điều 4 gì chứ? Muốn đạp chết anh ta mà!
Kì Hân cười trừ, mặt méo xệch quay ra nhìn Duy Khánh.
– Hay để tôi đi mua đồ ăn cho anh?
Duy Khánh phẩy phẩy tay:
– Đi đi…
Kì Hân trong bụng chửi Duy Khánh 100 lần, cắn răng đi mua đồ ăn về. Đến lúc trở về bàn, không khí hình như hơi khác…
Nhiệt độ hình như cũng giảm đi không ít…
Lý Hàn Minh và Duy Khánh ngồi bắt chân chữ ngũ, mỗi người quay đi một hướng. Đến lúc hai người nhìn nhau, lại có 1 dòng điện 10000W xẹt qua ~
Đây… đây là gì chứ?
Kì Hân gãi gãi đầu ngồi xuống. Trên tay cô có 3 cái bánh mì. Cô chia cho Duy Khánh một cái, Lý Hàn Minh một cái, mình một cái.
Nhưng… khi cô vừa đưa bánh cho Lý Hàn Minh, bỗng nhiên móng vuốt sói ở đâu lòi ra, tự nhiên giật đi chiếc bánh, cho vào mõm sói, thản nhiên ăn như đúng rồi ==”
-…
-…
Không khí bỗng chốc bị ngưng đọng…
Kì Hân mặt méo đi mười phần, đưa bánh của mình cho Lí Hàn Minh.
Móng vuốt sói lại thò ra một lần nữa ~
Nhưng lần này Lý Hàn Minh không bị mắc lừa,, một tay túm lấy 1 đầu của bánh ~ Tên kia cũng không chịu thua, tay cầm đầu còn lại…
Và thế là, trong canteen trường Blue xảy ra hiện tượng dành ăn của trẻ mẫu giáo.~
Không ai chịu thua ai, dật qua dật lại ~
– Hai người thôi đi! – Kì Hân gắt lên.
Lời nói của cô một chút tác dụng cũng không có. Hai người kia cứ làm việc của mình. Cô nói gì kệ cô…
Duy Khánh bất ngờ bỏ tay, Lý Hàn Minh ngửa về sau một chút. Sau đó Duy Khánh nhanh chóng bắt lấy bánh mì, kéo về phía mình…
…
Duy Khánh ăn xong bánh, kéo tay Kì Hân đi, còn rất hồn nhiên vẫy tay chào … ==”
=============
|