Khi Ta Là Kẻ Ngốc
|
|
CHƯƠNG 9 Cô Bạn Thích Bạo Lực
Một phút trôi qua trong căng thẳng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Bác Lý ho mấy tiếng xua bầu không khí căng thẳng này. Tôi xấu hổ ngồi ngay ngắn lại, mắt liếc trộm Thiên Ân. Ông gõ gõ vô lăng rồi hắng giọng nói: “Cậu Thiên Ân, đã đến nhà của cô Linh Lan rồi.” Như được mở cờ trong bụng, tôi hớn hở mở cửa xe chui tọt ra ngoài. Tôi đứng ngoài xe phủi phủi đồ, bước lên trước mấy bước rồi khum người xuống nhìn vào trong xe, giơ tay chào bác Lý, không thèm chào tên Thiên Ân kia, rồi chạy đi. Tên Thiên Ân từ phía bên kia vòng qua, lườm tôi một cái rồi thong dong chắp tay ra sau đầu và bước sau tôi. “Cậu ta đi theo mình làm gì thế không biết? Phiền phức quá!” Tôi liếc ra sau, thấy cậu ta vẫn đi theo sau tôi, tôi chề môi chạy nhanh lên trước. Được một lúc, tôi dừng lại thở dốc. Hề hề, tôi chạy nhanh thế chắc là cậu ta theo không kịp rồi. Tôi đắc ý ngoái đầu ra sau nhìn thử và hai tròng mắt nó muốn rớt ra ngoài. Cậu ta đang đứng sau tôi, ung dung nhìn tôi, đằng sau cặp kính là đôi mắt bình thản không một gợn sóng, nói chung là không có vẻ gì là mệt, không có vẻ gì là chạy, mà chỉ như là đang ung dung tản bộ vậy. “Cậu là ma à?” Tôi cáu kỉnh hỏi. Cậu ta điềm nhiên trả lời: “Không...” Dừng lại chút xíu rồi nói tiếp: “Tôi là quỷ!” Tôi im lặng, cứng miệng không nói được gì. “Cậu có từng thấy con quỷ nào đẹp trai như tôi chưa?” Thiên Ân đứng chặn trước mặt tôi, nhếch môi nói. Lần này tôi ôm bụng cười ngặt ngẽo, trời ơi, cậu ta lấy đâu ra tự tin thế nhì? Hahahahaha… Tôi nheo mắt, hừ một tiếng, lè lưỡi lêu lêu cậu ta rồi bỏ đi một mạch. Tôi liếc ra sau thì thấy cậu ta vẫn cứ đi theo sau tôi. Dai như đỉa ấy. Đứng trước cửa nhà, tôi vui vẻ ấn chuông. Tiếng mẹ tôi từ trong nhà vọng ra: “Vâng, vâng, đợi tôi một lát.” Tôi vui vẻ chà chà hai bàn tay rồi áp lên má, vừa quay ra sau mặt tôi đã đanh lại. “Sao còn chưa đi?” Tôi cáu, cáu ta vẫn thản nhiên mà trả lời: “Chào hỏi bác gái.” Tôi nghiến răng nghiến lợi muốn đá cho cậu ta một cái nhưng nghĩ rồi lại thôi. “Ủa? Linh Lan?” Mẹ tôi mở cửa, ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Bà muốn nói gì lại thôi. Tôi sụt sịt, lí nhí: “Mẹ, con nhớ mẹ quá.” Tôi nhào lại ôm chầm mẹ mình như đứa con nít 3 tuổi mà quên mất tên Thiên Ân đang nhìn mình. Tôi khựng lại, buông mẹ mình ra và gượng cười hướng tay về phía Thiên Ân giới thiệu: “Mẹ, đây là...” “Chào bác, cháu tên Thiên Ân.” Cậu ta xen vào giữa lời tôi, tôi hận là mình đã không một phát dần cho cậu ta một trận. Mẹ tôi quan sát Thiên Ân, rồi bà cười hiền từ, dịu dàng nói: “Cảm ơn cháu đã đưa Linh Lan nhà bác về nhé.” Thiên Ân cười cười, lễ phép trả lời: “Không có gì đâu ạ.” “Hay cháu ở lại đây ăn trưa với gia đình bác nhé?” Mẹ tôi thân thiện mời, tôi xỉu. “Thôi ạ. Bây giờ cháu phải về rồi. Tạm biệt bác, hôm nào rãnh cháu sẽ lại đến.” Tôi vừa mừng vừa lo. Về luôn đi, đến làm gì nữa? “Ôi, cháu hứa đấy nhé.” Không! Cậu ta nói dối đấy mẹ ơi! “Vâng, tạm biệt bác. Linh Lan, Tớ về nhé?” Cuối cùng, hắn quay lại nhìn tôi, luyến tiếc nói. Tôi “luyến tiếc” đến rơi nước mắt, vẫy vẫy tay, rút khăn tay ra chấm chấm nước mắt, nói: “Ừ, cậu về đi.” Cậu ta đi rồi, tôi giơ nắm đấm về phía cậu ta, trợn mắt phòng má chửi thầm trong miệng: “Tên chết tiệt! Tại có mẹ tôi thôi, nếu không tôi đã ăn tươi nuốt sống cậu rồi.” Ngay lúc đó, mẹ tôi xoay người lại nhìn tôi. Tôi nhìn bà, gượng cười méo mó, gồng cứng bàn tay giơ lên cao giả bộ vẫy vẫy luyến tiếc. Mẹ tôi xoa xoa đầu tôi rồi đi vào nhà. Trước khi vào còn buông một câu: “Nếu có thể làm con rễ nhà mình thì tốt quá!” Nghe đâu sau đó, người tôi cứng nhắc như bị đóng băng phải nhờ hai ba người khiên vào nhà.
Sau mấy cái ngày kỳ lạ cuối tuần trước, cuộc sống vốn rất bình thường của tôi trở lại như cũ. Sáng thứ hai đầu tuần, tôi uể oải bước xuống nhà, uể oải mở cửa và uể oải khi chạm mặt với Thiên Ân ngoài của. Thứ ba, thứ tư cũng y như vậy. Nay đã là thứ 5, là ngày giữa mùa đông nên khá lạnh. Tôi ngồi trong lớp mà cứ rên hừ hừ như bị cúm. “Thật tình. Cái áo lông dày cộm thế kia mà còn lạnh được sao?” Thiên Ân ngồi kế bên, thấy tôi lạnh gần chết bèn lên tiếng, sẵn tiện cởi luôn cái áo khoác ngoài của mình khoác lên người tôi. Ngay lúc đó, hàng chục ánh mắt hướng về tôi, tôi cảm nhận được hàng chục ánh mắt ấy như hàng vạn mũi tên sẵn sàng phóng về phía tôi bất cứ lúc nào. Mà tôi cũng không quan tâm, tôi quay qua Thiên Ân với vẻ mặt vô cùng cảm kích: “Cảm ơn, tôi chịu lạnh tệ lắm nhưng cậu không lạnh sao? “ “Tôi chịu lạnh giỏi lắm.” “Ờ há, cậu là tảng băng di động mà. Tôi quên.” Đúng vậy, cậu ta là tảng băng di động, tôi là ánh nắng ngày hè. Nếu muốn tảng băng tan thì phải chiếu thẳng ánh nắng vào tảng băng ấy. Mà tôi đang nghĩ cái gì nè trời? Tôi trả lại cái áo khoác cho Thiên Ân rồi đứng dậy đi ra ngoài. “Đi đâu đấy?” “Vệ sinh.” Tôi ngoái đầu lại, ngượng ngịu trả lời rồi quay mặt chạy ra ngoài thật nhanh. Xấu hổ thật! Tôi chạy tới phòng vệ sinh, vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào phía trong. Tôi tò mò muốn bước chuyện gì xảy ở bên trong, đang định bước vào thì có hai nữ từ trong ôm đầu chạy ùa ra với vẻ sợ hãi. Tôi bèn kéo tay một cô bạn lại, hỏi: “Trong đấy có chuyện gì thế bạn?” Cô bạn ấy lắc lắc đầu, nói: “Bạn tốt nhất đừng vào đó.” Nói rồi cô bạn ấy giật tay ra và cắm đầu chạy đi mất. Tôi càng thêm tò mò hơn. Tôi chỉnh lại áo, hít sâu vào và nép vào tường, nhích từng bước, từng bước tới cửa rồi hé mắt nhìn vào trong. Tôi bàng hoàng nhìn người nằm dài dưới sàn trong nhà vệ sinh. Trong tích tắc, tôi chẳng kịp suy nghĩ gì, chạy ào vào ôm người đang nằm dưới sàn. “Thảo Nghi, Thảo Nghi, cậu không sao chứ? Thảo Nghi...” Tôi ra sức lay Thảo Nghi, vỗ vỗ lên má cô ấy. Thảo Nghi từ từ mở mắt, giọng yếu ớt, khó nhọc phát ra hai tiếng: “L... Li... Linh... L... Lan...” Tôi nhìn Thảo Nghi, nước mắt chực tuôn ra. Má cô ấy bầm tím, có vài vết như bị rạch bằng dao lam, trên trán có vết máu chảy xuống, nhìn xuống cánh tay đã đỏ au vì máu của Thảo Nghi, tôi tức giận quắc mắt nhìn nhóm người đang đứng kênh kiệu trước mặt. Thử hỏi xem, ai có thể bình tĩnh được khi đứa bạn thân của mình bị như thế này chứ? Ngọc Thi liếc mắt xuống nhìn tôi, nở nụ cười nửa miệng, giọng điệu ngang tàn, nói: “Ủa? Cô bạn hôm trước đây mà. Sao thế? Gì mà giận dữ vậy?” Tôi nắm chặt tay lại đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc. Tôi nghiến chặt răng, từ từ đứng dậy, trợn mắt nhìn bọn Ngọc Thi: “Tại sao mấy cô lại làm như thế với cậu ấy?” “Không chỉ với nó đâu, mày cũng sẽ vậy đấy. Chuẩn bị tâm lí đi là vừa.” Cô ta bước lại gần tôi, nhướn mày nhìn tôi cười đểu rồi lách qua người tôi, tôi chưa kịp phản ứng gì cả Ngọc Thi đã đá một phát mạnh vào bụng Thảo Nghi. Thảo Nghi ôm bụng ho vài tiếng như đứt hơi. Tôi mất tự chủ, nắm vai kéo Ngọc Thi lại rồi tát vào mặt cô ta một cái mạnh như trời giáng. Do bị đánh bất ngờ, Ngọc Thi mất thăng bằng ngã dài dưới sàn. Cô ta ôm gò má, trợn mắt liếc tôi, nghiến răng gằn giọng: “Mày...” Lần đầu tiên đánh nhau như thế, tôi cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh, người run run, thở dồn dập tưởng chừng như muốn nghẹt thở. Hồng Vân, Tiểu Lê bất ngờ túm chặt hai tay tôi. Tôi bị túm chặt, không thể di chuyển được, cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ công cốc. Ngọc Thi đứng dậy, xăng tay áo nhào về phía tôi như một con hổ dữ. Cô ta vung tay, tán mạnh vào mặt tôi mấy cái liên tiếp đến nỗi có máu rỉ ra từ khóe môi. “Mày nghĩ mày là ai hả? Đánh tao hả? Mày phải trả giá đắt cho cái tát vừa rồi của mày đấy!” Ngọc Thi giận dữ quát ầm lên, khuôn mặt cô ta lúc đó dữ tợn như một nữ chúa quỷ. Tôi trừng mắt nhìn cô ta, cô ta tát tôi một cái nữa rồi nói tiếp: “Tao nói cho mày biết, Thiên Ân là của tao. Mày là cái gì mà giành của tao? Nợ cũ, nợ mới, hôm nay mày trả đủ.” Cô ta vỗ vỗ má tôi rồi lấy trong túi áo ra một miếng dao lam đã được bẻ nhỏ ra, kề vào mặt tôi, cười khẩy mấy tiếng. Tiếng cười ấy vang trong đầu tôi, một tiếng cười ghê sợ đến run rẩy cả người.
|
CHƯƠNG 10 Đổ Lỗi
Ngọc Thi kề lưỡi dao lam vào bên má tôi, ánh mắt thương tiếc nhìn tôi. “Chậc, không biết nếu ấn sâu lưỡi dao lam xuống làn da này thì nó sẽ ra sao đây ta?” Cô ta nói rồi, ấn nhè nhẹ lưỡi dao lam. Trong lúc hốt hoảng, tôi giơ chân đá vào bụng cô ta một cái rồi dùng sức đạp cô ta ngã ra sau. “Mày... Con nhỏ hỗn láo!” Hồng Vân tức giận gằn lên, giật mạnh tóc tôi ra sau. Tiểu Lê đứng bên cạnh, thấy Hồng Vân đang giật mái tóc dài của tôi thì rút trong túi ra một cái kéo nhỏ. Tôi ra sức vùng vẫy, vung chân đá ngược ra sau, Hồng Vân trúng cú đá đó phải lùi về sau mấy bước mới đứng vững lại được. Tôi vùng ra khỏi Tiểu Lê, vuốt lại mái tóc rồi nhào lại nắm lấy cổ áo của Ngọc Thi. Ngay lúc đó, thầy giám thị cùng cô Di - chủ nhiệm lớp tôi với mấy thầy cô khác và bác bảo vệ chạy vào. Tôi trợn mắt nhìn những người vừa bước vào rồi lật đật đứng dậy, cúi đầu chào. Thầy cô nhìn cảnh tượng trước mặt, lắc đầu. Bỗng có tiếng khóc thút thít, tôi liếc mắt qua thì thấy Ngọc Thi đang khóc, nước mắt rơi như mưa. Tôi không còn tin vào mắt mình nữa, bèn liếc mắt nhìn Hồng Vân và Tiểu Lê, hai người họ cũng khóc, nước mắt dàn dụa. Rồi Ngọc Thi lên tiếng, giọng khàn khàn đến đáng thương: “Em xin lỗi. Mọi chuyện không như thầy cô nghĩ đâu... Híc híc...” Thầy giám thị bước lên trước, chỉ tay vào từng đứa một rồi quát: “Mấy em, lên hết phòng giám thị gặp tôi. Nhanh.” “Vâng. Nhưng trước đó em xin phép đưa Thảo Nghi lên phòng y tế ạ.” Tôi lễ phép lên tiếng, mắt liếc xéo về phía Ngọc Thi rồi bước lại đỡ Thảo Nghi ngồi dậy và cõng cô ấy ra ngoài. Tôi cõng Thảo Nghi lách người đi qua cửa, vừa ngước đầu lên đã thấy ở bên ngoài đông như tổ kiến, người người bàn tán, rồi còn quay phim, chụp hình nữa chứ. “Mấy đứa này khùng, lúc nãy đánh như trong phim hành động vậy mà sao không quay đi, giờ quay làm gì nữa?” Tôi nghĩ, nhưng cũng không thèm quan tâm, cúi đầu đi thẳng. Đi được vài bước thì tôi đâm sầm vào một người. Tôi nhíu mày nhìn người trước mặt, hắn ta đưa điện thoại lên chụp cái "tách", đèn flash từ điện thoại nhá một cái chói mắt khiến tôi phải nhắm mắt lại. Có một chất giọng đểu giả vang lên phía trên đầu tôi: “Cô nhóc mới vào trường mà đánh nhau gì ghê thế?” Tôi liếc mắt nhìn cái người vừa nói. Một tên đàn anh khối trên, mái tóc nâu, đeo khuyên tai bên trái, khá đẹp trai cùng nụ cười đểu giả nhìn tôi. Tôi lách người bước qua anh ta, anh ta lùi ra sau đứng chặn trước mặt tôi. “Đi đâu mà vội? Chụp thêm mấy tấm nữa đi.” Anh ta lắc lắc chiếc Iphone trên tay, cười cười. Đám xung quanh cũng hùa theo. Chết tiệt thật, đời tôi ghét nhất hạng người này. Trường cấm mang điện thoại, cầu mong lát thầy giám thị đi ra bắt chợt rồi thu điện thoại cả đám cho biết mặt. Tôi nghiến răng, gằn giọng định phản lại thì hai bóng người từ phía sau đi lên đẩy anh lớp trên kia ra. “A, Anh Vũ! Thiên Ân!” Thiên Ân đẩy cánh tay đang cầm điện thoại của anh lớp trên lúc nãy xuống, lạnh lùng nhìn anh ta. Anh Vũ nhìn Thảo Nghi đang gục đầu trên vai tôi, xót xa: “Thảo Nghi, em sao rồi?” Tôi đỡ Thảo Nghi xuống giao lại cho Anh Vũ rồi bước lại khều khều Thiên Ân. Thiên Ân nhìn tôi, nhướn mày nói: “Đánh nhau tới nỗi như vậy mà bước đi của cậu sao vững thế?” Tôi lừ mắt nhìn cậu ta... Cậu ta xoa xoa cằm, gật gù nói tiếp: “Tôi quả là không chọn sai người mà. Sau này có bị chặn đánh nữa cũng không cần lo. Cậu xông pha trận chiến, tôi ném đá phụ họa. Ừm... Ừm...” Tôi nghe tới đó, cắn môi đá vào chân cậu ta một cái rồi hậm hực đi một mạch tới phòng giám thị. Tôi ngồi chờ ở phòng giám thị suốt 30 phút. Cái ấm trà giờ chỉ còn lại vài giọt, cái đĩa bánh, kẹo giờ chỉ còn lại vỏ không. Tôi lười nhác dựa người trên ghế, che miệng ngáp liền mấy cái. Có bóng thầy giám thị ngoài cửa, tôi lật đật ngồi chỉn chu lại, xếp gọn mấy cái tách trà lại rồi quơ lẹ tay cái đống vỏ bánh, kẹo trên bàn ném vào thùng rác. Trên bàn sạch bong, thầy giám thị mở cửa bước vào, theo sau thầy là Ngọc Thi với đôi mắt ươn ướt, đỏ ngầu, chiếc mũi đỏ như con tuần lộc mũi đỏ. Tôi đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép. Thầy giám thị liếc mắt nhìn tôi rồi đi thẳng tới bàn làm việc, ngồi xuống. Tôi bước lại, đứng trước bàn làm việc của thầy, hai bàn tay không yên được, xoắn xoắn vào tà váy. “Ngọc Thi, em nói trước đi.” Người Ngọc Thi run lên, mấy giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Cô ta bắt đầu khóc, khẽ quệt giọt nước mắt trên gò má, cô ta nói: “Khi em vừa bước vào phòng vệ sinh thì em thấy Thảo Nghi ngã dưới sàn, bọn em liền chạy lại hỏi xem bạn ấy có sao không, ngay lúc ấy thì bạn Linh Lan bước vào, tưởng rằng Thảo Nghi bị như thế là do tụi em làm nên... nên bạn ấy... hức hức...” Cô ta nói đứt quãng, tiếng khóc một lớn hơn. Ôi, nghe cảm động chưa kìa, cảm động tới nỗi tôi muốn rớt nước mắt luôn! Cái quái gì thế này? Cô ta định làm diễn viên hay sao? Tôi nghe mà chẳng lọt chữ nào, trợn mắt há mồm nhìn cô ta. “Thầy... thầy... em...” Tôi quay sang thầy giám thị cố gắng giải thích. Nhưng thầy ấy chỉ lắc đầu, nói: “Trò Linh Lan, nhà trường có quy định là nghiêm cấm đánh nhau. Lần này lại là do trò chủ động đánh bạn. Mạnh mẽ chỉ là vật ngoài thân, ngoài cái mạnh mẽ ra chúng ta cần phải nghĩ trước nghĩ sau nữa chứ.” “Thầy ơi, nhưng mà em...” Tôi bất lực, cố gắng giải thích nhưng Ngọc Thi lại xen vào giữa lời tôi: “Không sao đâu, thầy ơi. Cũng tại bọn em không chịu giải thích rõ ràng cho Linh Lan nên chuyện này mới xảy ra, thầy đừng trách bạn ấy.” Tôi cắn môi, nhíu mày nhìn Ngọc Thi, thật là cô ta nói dối không chớp mắt. Ngọc Thi lau nước mắt rồi nói tiếp: “Thầy đừng trách Linh Lan, bọn em cũng có lỗi trong chuyện này nên thầy cứ phạt bọn em đi ạ.” Cô ta nói, giọng đã khàn khàn. Tôi nhìn thầy giám thị với ánh mắt uất ức đến tội, thầy lắc đầu, nói: “Thôi, em về lớp trước đi. Mai các em nộp cho tôi bản kiểm điểm là được...” “Vâng ạ! Híc...” Ngọc Thi lau nước mắt, gật gật đầu. Tôi nghe được chữ “các em” thì mừng quýnh lên, trong lòng thầm rối rít cảm ơn thầy và toan bước đi, câu tiếp theo của thầy giám thị làm tôi đứng hình, tim đập thình thịch, cả người run lên. “... Còn Linh Lan, em bị cấm học một tuần, làm kiểm điểm và hạ một bậc hạnh kiểm của tháng này. Chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình của em sau.” Tôi đứng đơ ra như tượng đá, tiếng bước chân của Ngọc Thi xa dần và tiếng cười khẩy của cô ả theo gió vang đến bên tai tôi. Cuộc đời tôi chưa bao giờ tức giận như thế này cũng chưa bao giờ ghét một người như thế này. Tôi uất ức nhìn thầy giám thị, tức đến nỗi chẳng nói được một chữ. “Em về lớp đi. Từ ngày mai sẽ bắt đầu hình phạt này.” Tôi không tin vào tai mình nữa, vô thức xoay người, vô thức bước đi, cử động cứng đơ như một con rô-bốt. Tôi cúi gầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo từng bước chân. Tôi đứng lạnh, nhìn mông lung ra ngoài, lạnh lùng nói: “Thầy giám thị, thầy có thể hỏi Thảo Nghi xem xem sự việc có như nãy giờ Ngọc Thi nói không, được mà, phải không thầy?” Quả thật là tôi chưa bao giờ tức giận thế này cả, dù có giận thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ ngửa mặt lên cười trong một vài phút sau. Tính tôi vô tư, không lo nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ, tôi tức tới nỗi không thể mở miệng ra nói một chữ, nửa chữ cũng không. Đứng trước cửa lớp, tôi ngửa mặt hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt, mím môi rồi mở "xoạch" cửa bước vào. Hàng loạt ánh mắt hướng về tôi, rồi tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên. Cô Di nhìn tôi và lại lắc đầu. Tôi cúi gầm mặt, nhíu mày, uất ức, đi thẳng lại bàn mình, ngồi xuống và úp mặt xuống bàn. “Mọi người yên lặng nào, chúng ta tiếp tục bài học.” Mọi tiếng động cứ lướt bên tai, một giọt nước mắt chực trào ra khóe mi. Giờ ra về, tôi ghé vào phòng y tế thì nghe nói là Thảo Nghi đã về nhà trước rồi. Tôi gật đầu, hờ hững ra về, vô hồn bước đi mặc cho gió mùa đông lạnh lẽo. Bỗng ai đó khoác áo cho tôi, vòng tay ôm cổ tôi, bên tai tôi vang lên chất giọng ấm áp: “Khóc thì cứ khóc đi.” Tôi quay lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Ân. Không kiềm được run lên, miệng mếu mếu, chưa gì mắt đã ươn ướt. Tôi giơ tay lên che mắt, mím chặt môi và... dặm lên chân cậu ta một cái mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khóc cái gì mà khóc. Cái này người ta gọi là tiến thoái lưỡng nan thôi. Tức quá thì phải vậy chứ sao! Khóc gì mà khóc! Tôi hầm hầm như thế, chỉ là... chỉ là...” “Chỉ là sao?” Thiên Ân nhướn mày hỏi, tôi cúi gằm mặt, không biết nên nói gì. “À.... ờ... chỉ là... chỉ là... Là tôi đói bụng.” “…” “Tôi đói bụng với lại hôm nay có chuyện không vui. Nhân danh đang hẹn hò, cậu phải khao tôi một bữa ở nhà hàng 5 sao.” Quỡn quá nói đại một câu, nghĩ rằng chắc cậu ta sẽ từ chối ai dè cậu ta gật đầu cái rụp rồi nắm tay lôi tôi đi xềnh xệch như kéo bao cát. Lúc ấy, tôi đâu biết được, đằng sau cây cổ thụ lớn ở cách chúng tôi chừng 50m có một người đứng ở đó. Người đó xoắn xoắn lọn tóc vàng của mình, vỗ vỗ cái điện thoại trên tay, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
|
CHƯƠNG 11 Đức Duy - Tên Đầu Gấu
Bếp nhà Linh Lan. Tôi khoanh tay để lên bàn, gục đầu xuống mặt bàn lạnh băng. Cạch! Mẹ tôi để một đĩa bánh gato caramel trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: “Gì vậy, mẹ?” “Quà tặng con gái. Chúc mừng con lần đầu tiên trong đời bị đuổi học.” Mẹ tôi vỗ tay bộp bộp, cười híp mắt. Thằng em Uy Vũ của tôi từ trên lầu chạy ùa xuống, ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu nói rằng: “Chị hai được cái đánh nhau là giỏi. Như em đây này, hiền lành, dễ thương ai cũng mến.” “Phải rồi, thằng nhóc ẽo lã.” Tôi một tay chống má, một tay cầm chiếc thìa gõ gõ lên đĩa bánh, nhướn mày nhìn Uy Vũ nói châm chọc. Nó phồng má, tức run người giơ nắm tay về phía tôi. Tôi nghênh nghênh mặt thách thức. “Thôi nào...” Mẹ tôi xoa xoa đầu Uy Vũ, cười cười đi lại bếp. Thằng nhóc Uy Vũ lè lưỡi làm mặt xấu với tôi rồi lon ton chạy theo mẹ. Ba tôi để tờ báo xuống, cười hà hà vỗ vỗ vai tôi: “Con gái của ba là phải mạnh mẽ, cường tráng. Dám làm, dám nhận, không kêu ca.” “Nhưng mà ba ơi, con không có thật mà.” Tôi uất ức nhìn ba, cả ba tôi cũng nghĩ tôi đánh Ngọc Thi thật sao? Ờ thì đánh thật, nhưng mà... “Ba biết mà. Nhà trường điện thoại về nhà nói thế thôi chứ ai mà tin chứ. Toàn bịa đặt, con gái của ba hiền lành như thế này mà. Nếu đình chỉ học một tuần mà không truy rõ lí do như thế, chi bằng con ở nhà luôn một tuần này đi cho khỏe, khỏi cần đến trường.” Ba tôi tựa người vào ghế, ánh mắt ôn hòa nhìn tôi. Tôi mím môi, chọc chọc thìa vào miếng bánh trước mặt. Ba không nói thì con cũng đâu có ý định đến trường. Dù sao cũng có người chép bài giúp mà. Hí hí... Sáng hôm sau, tôi đang cuộn mình trong chăn thì nghe tiếng chuông dưới nhà vang lên. Như có gì đó hối thúc, tôi tung chăn chạy một mạch xuống nhà rồi ngoái đầu vào bếp nói: “Mẹ, mẹ, để con mở cửa cho.” Quả đúng như tôi đoán, kẻ bấm chuông chính là Thiên Ân. Tôi kéo cậu ta đứng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi bị đình chỉ học một tuần rồi, cậu đến đây làm gì?” “Vậy à...” Cậu ta chỉ nói có thế, vỗ vỗ đầu tôi rồi bỏ đi. Tôi thở dài nhìn cậu ta một hồi rồi bước vào nhà. Được nửa bước, tôi đứng sững lại, nhìn lại mình từng trên xuống dưới: áo thun dài tay hình chuột Mickey với quần short, xộc xệch, tóc rối bù, mắt lờ đờ do mới ngủ dậy. Tôi vỗ trán mình một cái, vuốt mặt từ trên xuống dưới rồi đạp cửa đi vào nhà. Đúng là vô ý vô tứ mà. Tôi ở nhà cũng không được yên lành. Mẹ bảo tôi đi siêu thị mua đồ cho mẹ, tôi gật gật đầu đồng ý. Cùng đường tới trường với thằng nhóc em tôi, tôi ngỏ ý đưa nó đi học nhưng nó khăng khăng từ chối. Tính tò mò nổi lên, tôi nhất quyết đòi đưa nó đi cho bằng được. Đi được một quãng thì tới hiệu sách, một cô nhóc từ trong hiệu sách chạy ra, cười tươi hơn hoa, chạy lại Uy Vũ, hớn hở: “Uy Vũ, hôm nay cậu đến sớm quá.” Thằng nhóc Uy Vũ cúi cúi mặt, gật đầu. Tôi đứng kế bên quan sát, cắn cắn móng tay, cố gắng nín cười. Cô nhóc kia giờ mới chú ý đến người đang đứng bên cạnh Uy Vũ, tức là tôi đây, cô bé e dè, hỏi: “Chị là ai ạ?” “Chị tên Linh Lan, chị gái của Uy Vũ.” Tôi cúi người xuống bẹo vào má cô nhóc nhỏ. Cô nhóc nhe răng cười tinh nghịch: “Chào chị hai, em tên Hải Yến.” Nghe lời ngây thơ của em ấy xong, hàm răng của tôi như muốn rớt ra ngoài. Uy Vũ trợn mắt nhìn tôi, tôi chỉ cười trừ chứ biết làm sao. Tôi để tay lên đầu hai đứa nhóc, nhìn chúng cười cười: “Chào hai nhóc nhé.” Nói rồi tôi chạy vụt đi. Trong lòng nhốn nháo vô cùng. Có lẽ là... thằng nhóc em tôi nó để ý người ta cũng nên. Thật là... Hôm nay là thứ bảy, tôi ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới nhà. Vừa xuống tới đầu cầu thang, mẹ đã chìa một tờ giấy và ví tiền trước mặt tôi. Tôi gãi gãi đầu rồi cũng nhận lấy. Con gái là thế, đi chợ, làm bếp núc, nhưng tôi không phải là đứa con gái đảm đang. Ôi trời ơi... Tôi mua xong những thứ mẹ cần cũng tới khoảng gần trưa. Hôm nay mẹ bảo tôi mua nhiều ghê! Thịt gà này, khoai lang, khoai tây, bột cà ri...? A, hôm nay mẹ sẽ nấu cà ri sao? Có cà ri ăn, cực khổ thế này cũng chịu, hí hí. “Ê!” Đi ngang công viên, bỗng có tiếng gọi giật lại. Tôi đứng lại ngó xung quanh, ở đây yên ắng lắm, bây giờ lại ít người qua lại, tên khùng nào la làng giữa ban trưa thế này? “Tôi gọi cô đó.” Tôi quay đầu nhìn vào bên trong công viên, chỗ cây cổ thụ gần bờ hồ nơi có một người ngồi trên chiếc xe phân khối lớn. Người đó vẫy vẫy tay ý bảo tôi lại. Tôi nhìn ra sau mình, không có ai cả, vậy là chắc chắn gọi tôi rồi. Tôi nheo mắt lạ nhìn, ôi ma ơi, tôi muốn té ngửa. Người ngoắc tôi lại là tên đầu gấu hôm nọ. Tôi méo miệng cố nặn ra một nụ cười, giơ tay cao rồi lắc lắc cổ tay, rồi lại hướng tay chỉ chỉ về phía trước. Ý của tôi là: “Đại ca, mẹ em đang chờ em ở nhà nên không tiện nói chuyện với anh. Em đi trước nha!” Tôi bước đi thật nhanh, tên đầu gấu kia gọi giật tôi lại: “Này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?” Tôi miễn cưỡng dừng chân lại, hậm hực đi nhanh về phía tên đầu gấu, khó chịu hỏi: “Gọi đây có việc gì không?” Tên đầu gấu đang nhíu mày tự dưng giãn mày ra, cười cười nhìn tôi: “Hihi, dạo này cô thế nào rồi?” Tôi há hốc miệng nhìn hắn, mấp máy: “Ổn... vẫn ổn.” Tên đầu gấu lại cười cười, giới thiệu mình: “Tôi là Đức Duy, trường Hoàng Nam.” Tôi gật gật đầu. Hắn lại ra vẻ thân thiện hơn, hỏi: “Còn cô?” “Linh Lan...” “Linh Lan? Ôi, cái tên thật hay. Đóa hoa nở rộ vào tháng 5 sao? Nhưng buồn thật, nay mới là tháng 11 thôi.” Hắn nói, tay vỗ vỗ lên yên xe. Tôi lừ mắt nhìn hắn ta. Hắn ta bị gì thế nhỉ? Gọi tôi lại rồi bla bla một hồi, tôi thiếu kiên nhẫn, nghiến răng hỏi: “Tóm lại, Đức Duy đại ca gọi tôi tới đây có việc gì không?” “À.... Ờ... Chuyện là...” Hắn ta ấp úng, xoắn xoắn ngón tay vào nhau. “Tôi về đây!” “Cô có biết Ngọc Thi học cùng khối với cô không?” Đoạn tôi quay chân bước đi, hắn nói liền một mạch không nghỉ hơi. Tôi trố mắt nhìn hắn. Gật gật đầu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì. Tôi nghĩ, hắn ta đột nhiên hỏi tôi như thế là có ý gì? Mà nhìn vẻ mặt hắn kìa, nhắc tới Ngọc Thi tự dưng mặt đỏ lựng, tay chân lúng túng, có khi nào... Hê hê hê, vụ tôi và Ngọc Thi đánh nhau nhìn hắn như thế chắc là chưa biết, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhướn mày nhìn hắn ta, nhoẻn miệng cười: “Có chứ, đương nhiên là tôi biết Ngọc Thi rồi. Tôi và nó chơi rất thân với nhau, tôi là chị họ của nó mà.” Tên đầu gấu như được mở cờ trong bụng, hớn hở mặt mày nhìn tôi: “Oa! Đại tỷ, mời ngồi.” Hắn ta bước xuống xe, cười nịnh nọt mời tôi ngồi. Tôi không khách sáo, hùng hổ ngồi lên xe, rồi xoa xoa cằm hỏi: “Sao? Có chuyện gì?” “Chuyện là...” Hắn móc trong túi ra một hộp quà nhỏ, đưa cho tôi rồi nói tiếp: “Nhờ đại tỷ gửi hộp quà này cho Ngọc Thi giúp.” Tôi nhìn hộp quà, trong lòng nảy ra một ý tưởng hay ho, tôi cười hì hì rồi nhận lấy hộp quà. Tôi lại nghênh mặt, nói trổng không: “Nhưng mà tôi không bao giờ làm không công cả!” “Hôm nào rãnh, tôi mời đại tỷ đi ăn.” Hắn nói chắc nịch không cần suy nghĩ. “Quân tử nhất ngôn, hứa là phải làm.” Cậu ta gật đầu, giơ ngón tay út lên, tôi vui vẻ gật đầu lại, cũng giơ ngón út lên Nãy giờ nói chuyện với cậu ta cũng lâu, nhìn đồng hồ thì đã 9h30. Tôi lật đật gói đồ về nhà, trước khi về con vẫy tay lại với hắn. Tung hứng hộp quà trên tay, trong lòng vui, rộn rã như kèn trống. Hơ hơ hơ hơ ~ 16h30, cái giờ mà bụng tôi bắt đầu reo réo và thằng em tôi vác bộ mặt hầm hầm về nhà. Tôi đoán thế. Tôi nằm dài trên ghế sô-pha, tay cầm cái remote bấm bấm. “Chán quá đi!” Tôi lười nhác che miệng ngáp liền mấy cái, vừa lúc đó nhóc Uy Vũ đi bình bịch vào nhà, rồi hầm hầm đi lên phòng nó, đóng cửa một cái rầm. Nhìn cái thái độ âm binh ấy, tôi híp mắt, xoa xoa cằm: “Đoán trúng phóc! Trò hay tới rồi!” Tôi chạy về phòng mình, lấy cái hộp quà để trên bàn ngắm qua ngắm lại, không kiềm được vui sướng mà ngửa đầu lên trời cười ha ha. Tôi cầm hộp quà rón rén đi qua phòng Uy Vũ và nhẹ nhàng gõ cửa... Không trả lời. “Thằng nhóc này!” Tôi hừ lạnh một tiếng rồi khẽ vặn cửa thử một cái... Cạch! Cửa không khóa? Tôi bước vào trong. Uy Vũ nằm dài trên giường, mặt mày mếu máo. Tôi trèo lên giường nó, ngồi xếp bằng lại, khẽ vỗ tay lên trán nó, ân cần hỏi: “Chuyện gì thế nhóc?” “…” Nó nín thinh, không nói gì, mắt rớm lệ. “Thất tình à?” Tôi thật thà hỏi thẳng. Nó òa khóc nức nở. Tôi hoảng hốt, ôm nó vào lòng. “Thôi nào nhóc, chuyện gì kể chị nghe.” “Híc híc, Hải Yến...” … bla bla bla bla... Nó nói một mạch, dài dòng lê thê, tôi gật gật đầu, ra vẻ nghiêm trọng. “Ừm, ừm. Thì ra là vậy.” Tôi xoa xoa cằm, ánh mắt phức tạp. Nó dứt lời, ánh mắt phẫn nộ. Chuyện là, hôm nay nó định mời cô bé Hải Yến đi ăn kem, giữa đường bị mấy thằng nhóc con chặn đường để... mượn tiền. Thân Uy Vũ liễu yếu đào tơ, bọn nhóc kia thân hình cường tráng, một phát một lấy hết tiền vặt của Uy Vũ rồi phủi quần bỏ đi. Hải Yến chờ Uy Vũ cả buổi chiều nhưng Uy Vũ lại không thực hiện được lời hứa, chưa kịp giải thích thì cô nàng đã giận dỗi bỏ về trước. “Tội nghiệp em trai tôi.” Tôi xoa xoa đầu nó, cảm động đến rớt nước mắt. Hề hề hề, chiến dịch bắt đầu. Tôi lôi trong túi ra một hộp quà nhỏ rồi dúi vào tay Uy Vũ: “Nhóc yêu dấu, Hải Yến đúng là một cô bé dễ thương, chị hai có một món quà nhỏ tặng em ấy. Thôi thì mai nhóc hãy dùng "món quà nhỏ" để chuộc lỗi với Hải Yến đi.” Nhóc Uy Vũ nhìn tôi với ánh mắt long lanh, cảm kích. Tôi mỉm cười dịu dàng xoa đầu đứa em trai nhỏ rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, khép nhẹ cửa lại. “He he he...” Tối hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Cứ trằn trọc qua lại, rồi lại khúc khích cười một mình. Ngày chủ nhật trôi qua yên ắng. Uy Vũ vừa ăn vừa cười tủm tỉm, tôi vừa ăn vừa híp mắt cười khúc khích. Sáng thứ hai, tôi dậy rất sớm. Tôi quyết định, hôm nay mình sẽ "tiễn" uy Vũ đến trường. Tôi đứng trước nhà chờ Uy Vũ đi ra rồi giơ tay làm dấu với nó: “Cố lên, nhóc con.” Nó gật đầu cái rụp, hiên ngang ưỡn ngực bước đi. Chiều. Tôi đứng trước cổng trường của Uy Vũ, trong lòng háo hức không chịu nổi. Không biết là cái phi vụ hộp quà đó nó như thế nào rồi? Hí hí hí, hồi hộp quá! Tiếng chuông vừa reo, tất cả học sinh thi nhau ùa ra như bầy thú trong sở thú xổng chuồng. Tôi ôm gốc cây đứng nép qua một bên, nhìn cái cảnh tượng trước mắt mà hãi hùng. A, kia rồi! Thằng em trai tôi hiên ngang bước ra, trợn mắt bặm môi trong rất khó coi. Nó nắm chặt hai bàn tay, nó nhìn thấy tôi, nó bắt chớn và phóng về tôi như một con thú dữ. Tôi méo miệng, giơ tay chào, cười cười: “Nhóc... Sao rồi?” “Sao gì mà sao?! Sao đầy đầu rồi còn sao gì nữa!” Tôi kinh ngạc nhìn nó, nó lôi trong túi ra một tờ giấy, dán lên trán tôi rồi phồng má bỏ đi. Tôi lừ mắt nhìn nó rồi lấy tờ giấy trên trán xuống. Nhìn dòng chữ trong thư, tôi mới ngộ ra. “Ngọc Thi yêu dấu, đã lâu rồi không được gặp em anh nhớ em vô cùng...” “... ==!” Đọc được câu đầu tiên, tôi vò tờ giấy lại vứt ra đằng sau và đi thẳng, không thèm liếc lại lấy một cái. Tặng quà cho Hải Yến mà viết thư cho Ngọc Thi, chưa bị xử trảm, thằng em tôi cũng coi như là gặp may rồi. Đi ngang công viên, tôi ghé vào ghế đá nghỉ chân một tí. Tôi đoán cái hộp quà đó có thể đã nằm chễm chệ trong thùng rác rồi cũng nên. Tôi thở dài, thầm xin lỗi tên đầu gấu. Thù Ngọc Thi mà trả thù tên đầu gấu, nghĩ đi nghĩ lại không biết mình có đê tiện quá không ta? Nghĩ tới đó, nước mắt tôi chảy dài. Từ khi nào mà mình đã là nhân vật phản diện thế này? “Nhìn mặt dễ thương mà đê tiện thấy ớn!” Một giọng nói đầy giận dữ xen ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói ấy... !!! Á, đầu gấu! tên đầu gấu đó ở ngay trước mặt tôi, ánh mắt giận dữ, nghiến răng kèn kẹt. Tôi giơ hai tay trước mặt, nhoẻn miệng cố nặn ra một nụ cười: “Gì... gì chứ? Có chuyện gì sao?” “Gì gì gì! Thân con khỉ, chị em họ con khỉ! Cô với Ngọc Thi của tôi như nước với lửa ấy! Phải gan góc lắm cô mới dám lừa tôi đấy!” Hắn chỉ thẳng tay vào mặt tôi, quát lên. “Thì ra là vậy! Nhưng... sao cậu biết?” Tôi nhìn hắn thắc mắc, hắn xắn tay áo, đấm một cái lên yên xe, nghiến răng nói: “Thằng bạn của tôi học chung trường với tôi kể. Tôi thật ngu ngốc mới nhờ cô đưa hộp quà đó cho Ngọc Thi! Nó đầu rồi?” Hắn gằn giọng. Mà Ngọc Thi của hắn hồi nào? Ờ, bởi ngu ngốc nên mới tin lời tôi á. Tôi liếc mắt sang chỗ khác, gượng cười, nói: “N... nó... nó nào cơ? Cậu nói gì thế?” “Cô giỡn mặt với tôi đó à?” Hắn ta nắm cổ áo tôi, ghé sát mặt tôi nghiến răng nói. Tôi xua xua tay, đứng bật dậy: “Xin lỗi! Nhà tôi có việc gấp! Tạm biệt nhá!” Nói rồi tôi ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy. Tên đầu gấu vướng áo vào cái xe phân khối lớn của hắn, loay hoay mãi mới đuổi theo tôi được. Tôi chạy một mạch vào siêu thị, nơi mà tôi có thể dễ dàng ẩn nấp và trốn ra về. “Đùa à? Muốn bắt được tôi, 100 năm kinh nghiệm nữa đi.” Tôi vừa chạy vừa cười lớn ngoái đầu lại lè lưỡi với hắn rồi chui tọt vào siêu thị.
|
CHƯƠNG 12 Hải Đăng - Tên Quấy Rối
Tên đầu gấu dai như đỉa ấy! Hắn rượt đuổi tôi tới 2 giờ liền, mãi mới đánh lạc hướng hắn được. Phù!! Tôi thở phào, đớp ngay cơ hội này mà chạy một mạch về nhà. Đứng trước cửa nhà mình, tôi vịn nắm cửa, khum người xuống và thở lấy, thở để, quả là mệt muốn đứt hơi luôn. Vừa ngẩng đầu lên, vặn nhẹ nắm cửa, một bàn tay ai đó bất chợt đặt lời vai tôi. “Á!!” Tôi giật mình hét lên một tiếng, quay phắt ra sau. Tôi trố mắt nhìn người trước mặt, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt giận dữ rồi ép người tôi dựa sát vào cửa. Tôi đẩy cậu ta ra, lắp bắp: “Thiên Ân? Sa... sao... cậ... sao cậu ở... đây?” Thiên Ân đứng thẳng người dậy, lùi ra sau vài bước rồi thở dài. Giờ này mà cậu ấy vẫn vận trên người bộ đồng phục Hồng Đăng, vác trên vai cái ba lô màu đen nặng trịch. Cậu ta đợi tôi nãy giờ sao? Nay là mùa đông, trời lạnh thấu xương vậy mà cậu ta đứng trước cửa đợi tôi nãy giờ? Tôi cụp mi mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đợi tôi lâu không?” Trời nhá nhem tối, đèn đường vừa được bật lên nối tiếp nhau thành một hàng dài sáng rực ánh đèn. Dưới ánh đèn đường chập chùng, mờ ảo, Thiên Ân nhìn tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả ra như một làn khói mỏng, trắng xóa. Đột nhiên cậu ta nắm chặt hai tay tôi rồi áp chúng lên mặt mình. Tôi bối rối rụt tay lại, chớp mắt cố gắng nhìn sang hướng khác, một giọng nói trầm lắng vang lên phía trên đầu tôi: “Mai nhớ đến trường, nhé?” Tôi vô thức gật đầu. Một cơn gió lạnh thoảng qua cuốn đi mọi mộng mị, tôi giật mình một cái. Thiên Ân đã đi được một đoạn khá xa, tôi nhìn theo sau, bất giác nở nụ cười rồi bước vào nhà. “Con về rồi đây!”
Tối hôm đó, tôi ngủ không được ngon giấc. Nhớ lại lúc Thiên Ân áp tay tôi lên mặt cậu ta, đôi tay cậu ta lúc ấy lạnh cóng, mặt cậu ta cũng tái nhợt đi vì lạnh. Lúc ấy, tim tôi đập loạn xạ chẳng theo một trình tự nào. Vùi mặt vào chiếc chăn bông mềm mại với mong muốn nó có thể dằn lại trái tim đang loạn nhịp của tôi, nhưng nào ngờ hiệu quả còn tốt hơn thế nữa! Tôi thiếp đi luôn từ lúc nào cũng không hay. Sáng hôm sau, khi mấy tia nắng yếu ớt ngày đông len lỏi vào phòng, chiếu thẳng lên mắt tôi, tôi mới mệt mỏi ngồi dậy. Nhìn lại cái đồng hồ trên đầu giường, tôi nhíu mày liếc nó một cái sắc lẹm: “Đồng hồ quái quỷ! Ngày quan trọng mà hết pin!” AAAAAAAAAA! Tôi chỉnh chuông đồng hồ reo lúc 6h, mà kim đồng hồ dừng ngay lúc 5h55 rồi đứng luôn không chạy nữa! Tôi phồng má, đập đập cái đồng hồ lên thành giường, động lực quá mạnh khiến chiếc kim dài nhích qua một chút xíu, chuông đồng hồ ngây thơ lập tức vang lên, tiếng "ring ring" tràn ngập khắp phòng. Tôi lờ mắt nhìn nó: “Mi đang đùa với ác quỷ đấy...” Tôi tháo pin đằng sau đồng hồ ra rồi ném chúng lên giường, vậy cho nhanh! Đúng là lâu rồi không đi học bây giờ đi học lại lười biếng vô cùng, tâm hồn tôi nó cứ lơ lửng trên mây. Tâm hồn đang lơ lửng là thế phút chốc đã rớt ngay xuống đất, tức chết được! Vừa tới cổng trường, tôi đụng ngay Ngọc Thi. Cô ta bước xuống chiếc BMW M3, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi. Cô ta nghênh nghênh mặt bước lại chỗ tôi, hất mặt nói: “Sao thế? Nhớ trường, nhớ lớp quá hả? Hay... nhớ tôi?” Tôi ho khụ khụ mấy cái rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhếch môi, nhướn mày nói: “Nhớ Thiên Ân!” Lời vừa nói ra tôi ngượng chín mặt, ngay lập tức xoay người bước đi thật nhanh. Ngọc Thi nắm chặt tay, đứng yên bất động tại chỗ, có lẽ là tức tới nỗi chẳng nhích được nữa bước chân. Bị đình chỉ học một tuần, đâu có được vào lớp học, ngồi ở phòng giám thị thì chán chết, tôi bèn chạy vòng ra sau trường - nơi mà tôi và Thảo Nghi vẫn thường hay ăn cơm trưa. Vừa ló đầu nhìn khoảng sau trường, người tôi bất động, hai trong mắt muốn lọt ra ngoài. Một nam sinh dáng người cao to đang ôm chầm lấy một nữ sinh nhỏ nhắn... À, không! Không phải vậy! Chính xác là nữ sinh ấy ôm chầm lấy tên nam sinh kia thì đúng hơn. Tôi nuốt nước bọt cái ực, lùi về sau vài bước định bụng chạy đi, ai ngờ giẫm phải đám lá khô dưới chân tạo ra tiếng động xào xạc vang vọng khắp không gian yên tĩnh, khuấy động đến không gian riêng tư hai người kia. Tên nam sinh giật mình đẩy cô nữ sinh ấy ra, cả hai người họ cùng nhíu mày nhìn kẻ phá đám. Tôi khẽ cắn môi, bất lực nhìn đám lá khô vô tư dưới chân đoạn vô cùng hối lỗi nhìn hai người kia: “Tớ xin lỗi... Tớ... à, ờ... tớ lạc đường!” “Linh Lan?” Nữ sinh kia lên tiếng, giọng điệu có phần kinh ngạc. Tôi nhíu mày nhìn kỹ lại và ngỡ ngàng... Đó... đó chẳng phải là Hồng Vân hay sao? Tôi nghi hoặc liếc nam sinh kế bên, là tên đàn anh lớp trên hôm nọ chụp hình tôi cùng với mấy câu gàn dở của hắn. Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt đểu giả và gõ gõ cái điện thoại trên tay. “Xin lỗi. Tôi phải đi rồi.” Tôi nhíu mày, lạnh lùng buông ra một câu rồi bỏ đi. Tiếng chuông vào tiết vang lên, tôi chạy tới phòng giám thị ngay lập tức. Tôi lôi cuốn Lịch sử ra đọc vài trang, đọc được mấy chữ tôi lật qua lật lại mấy trang sách rồi lười nhác ném lên bàn. “Làm biếng quá ~” “Nói ra câu đó em không thấy xấu hổ sao?” Một giọng nói bất thình lình vang lên, tôi mắt nhắm mắt mở trả lời gọn lỏn theo bản năng: “Không!” “Hửm?” Chủ nhân của giọng nói vừa rồi đi lại cốc đầu tôi một cái, tôi nhíu mày, trừng mắt nhìn người đó và chỉ trong tích tắc, người tôi đông đá hoàn toàn. “Cô... cô Di?” Cô khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ đầu tôi một cái rồi để lên bàn một xấp giấy A4 kín chữ. “Đình chỉ học một tuần nhưng vẫn phải đến trường, em lại ở nhà ăn, ngủ, nghỉ. Gan quá ha? Tôi phạt em, trong ngày hôm nay phải hoàn thành hết đống bài tập này nếu chưa xong thì không được về. Tổng cộng là 50 bài đấy, không được thiếu nhé!” Cô Di nói rồi đi ra ngoài để lại tôi với đống bài tập cùng nhìn nhau ngán ngẩm. 50 bài tập toán, số đẹp không cần chỉnh... Á, chỉnh chứ, phải chỉnh! 50 bài chắc đi ăn cám luôn quá! AAAAAAA... Cạch! Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ra cửa, chẳng lẽ cô Di đem thêm bài tập vào cho tôi nữa sao? Đừng thế chứ! Cánh cửa dần mở ra, tôi chề môi nhìn người vừa bước vào. Nhưng... người bước vào không phải cô Di!!! Đằng sau cánh cửa ấy là tên đàn anh lớp trên khi nãy. Hắn ta nhướn mày nhìn tôi rồi nhếch môi một cái, một nụ cười đểu. Từ lần gặp đầu tiên tôi đã biết anh ta không phải loại người đàng hoàng rồi, bây giờ lại thêm chuyện này nữa. Tôi đứng bật dậy, nhíu mày nhìn anh ta, gằn giọng nói: “Thầy giám thị không có ở đây.” “Dĩ nhiên là thầy không có ở đây, hôm nay thầy đâu có đến trường. Cô nhóc không biết sao? À, quên giới thiệu, tôi tên Hải Đăng.” Tên Hải Đăng ấy nói rồi đi thẳng lại chỗ tôi, hắn bất ngờ đẩy tôi một cái ngã xuống ghế sô pha, hắn ta cúi người xuống đè sát người tôi, nở nụ cười đểu, chất giọng giễu cợt vang bên tai tôi: “Tôi tới đây là tìm em mà...” Nghe hắn nói vậy không biết sao mà da gà, da vịt thi nhau nổi lên. Tôi nắm chặt tay lại, các khớp xương kêu răng rắc. Tôi giơ chân đá mạnh một cái trúng vào sau đầu hắn ta. Hắn ta lảo đảo đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi: “Cô...” Bốp! Tôi đấm một cái vào ngay mắt trái của hắn, hắn ngã người ra sau và va trúng vào bàn đằng sau. Mấy cái tách trà trên bàn rơi xuống vỡ choang. Tôi giơ nắm tay về phía hắn, hét lên: “Giỡn mặt đấy à? Đồ bệnh bại!” Tên Hải Đăng che lấy bên mắt trái, chống tay ngồi gượng dậy. Hắn ta vọng mạnh tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Rồi cô sẽ hối hận.” Tôi lè lưỡi lêu lêu hắn, hắn hậm hực bỏ ra ngoài. Vừa tới cửa, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh vào khiến hắn ta hứng trọn mặt kính mát lạnh. Há há há. Chú bảo bảo vệ từ ngoài bước vào trố mắt nhìn tên đó đang nằm vật ra đất. “Cháu không sau chứ?” Bác bảo vệ đỡ hắn dậy, hắn ta không biết lễ độ là gì, gạt phăng tay bác bảo vệ ra rồi hừ lạnh bỏ đi thật nhanh. Trước khi đi còn rủa một tiếng: “Chết tiệt!”
Trưa. Tôi nằm dài trên sô pha, liếc mắt về đống bài tập trên bàn. Đã làm xong 30 bài tập, mấy cái công thức toán nó cứ ngoằn qua ngoằn lại trong đầu tôi. Tôi vuốt mặt mình một cái, đứng bật dậy và đi về lớp tìm Thiên Ân, sáng giờ chưa gặp cậu ta nữa. Lớp của tôi nằm bên dãy A đối diện phòng giám thị. Tôi chạy xuống cầu thang rồi băng qua sân trường, chạy thẳng lên cầu thang tầng 1 của dãy A. Vừa đặt chân lên đầu hành lan tầng 1 của dãy A, tôi va vào ngay tên Hải Đăng lúc nãy. Tôi ngã bật ra sau, hắn ta nhanh tay kéo giật tôi lại. Tôi ngã vào người hắn, hắn ta nhìn xuống, cười nửa miệng: “Cẩn thận chứ, em yê...” “Linh Lan? Cậu làm gì vậy?” Một giọng lạnh băng chen ngang lời nói của tên Hải Đăng ấy. Thiên Ân từ phía sau bước lên, nheo mắt nhìn tôi. Tôi đẩy Hải Đăng ra nhưng hắn không có ý định buông tay. Tôi tức tối dặm lên chân hắn một phát, hắn ta lập tức buông ra ngay. Tôi chạy lại Thiên Ân, cười hớn hở. Mấy người khác từ trong lớp kéo nhau ra hành lan nhìn cảnh tượng này, chỉ trỏ, xì xào bàn tán. “Gì thế chứ? Một lần hai anh sao?” Một giọng nữ vang lên khá rõ trong những tiếng xì xào. Tôi nhíu mày định phản bác lại nhưng Thiên Ân nắm chặt lấy tay tôi, nhẹ giọng bảo: “Chúng ta đi.” Thiên Ân nhìn Hải Đăng một cái sắc lẹm, ánh nhìn lạnh lẽo đến vô cảm rồi kéo tôi đi thật nhanh, bỏ lại sau những lời hiếu kỳ đến độ khiếm nhã.
|
CHƯƠNG 13 Tớ Thích Cậu
Thiên Ân kéo tay tôi đi thẳng xuống căn tin. Bước tới bàn trong góc khuất, Thiên Ân đẩy tôi ngồi xuống ghế. Cậu ta đập bàn, gằn giọng hỏi: “Tên lúc nãy với cậu có quan hệ gì với nhau thế?” Hàng loạt ánh mắt soi mói hướng về phía chúng tôi. Tôi bỏ qua những ánh mắt ấy, khẽ nhíu mày, giọng khó chịu: “Cậu bị sao thế? Sao giận dữ vậy?” Thiên Ân khẽ cụp mắt xuống, giọng lạnh tanh: “Nếu như không có gì với nhau sao hắn ta lại nói thế? Với lại còn... đứng sát nhau nữa chứ?” Tôi chống cằm, nhíu mày nhìn cậu ta trả lời: “Cậu cũng vậy đấy thôi...” “Tôi thì khác!” Thiên Ân đột nhiên lớn tiếng quát. Khắp căn tin đã dấy lên những tiếng xì xào. Tôi từ từ đứng dậy, liếc nhìn Thiên Ân, lời tuôn ra nhẹ tênh: “Tôi với hắn ta có quan hệ gì với nhau thì can hệ gì đến cậu? Có cần lớn tiếng như vậy không?” Thiên Ân nhìn tôi, không nói gì. Tôi bỏ đi, mặc kệ cậu ta, không thèm liếc lấy một cái. Tôi giận cậu ta rồi.Tự dưng lôi tôi đi ra căn tin rồi quát ầm lên mà cũng chẳng thèm đuổi theo xin lỗi. Chết tiệt! Sao mà muốn khóc quá vậy nè? Lòng khó chịu, nặng trĩu như mang vác ngàn cân. AAAAAAAA!! Tức quá! Muốn khóc quá mà nước mắt nó không chịu rơi xuống! Cái cục tức này chừng nào mới chịu trôi đây? Tôi cắn đầu bút, lôi mấy bài tập còn lại ra làm tiếp. Tâm trạng cực kỳ tồi tệ, ngoáy bút tới giờ ra về mới làm xong đống bài còn lại. Tôi thu dọn tập sách, ôm xấp bài tập vừa làm xong đi ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa lại. Giao bài tập cho cô Di xong, tôi thong thả... cuốc bộ đi về. Rảo bước trên con đường ngập tràn đầy lá vàng rơi, tôi cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng. Dừng chân lại một lát, tôi cố gắng bình tâm trở lại. Một cơn gió lạnh thoảng qua cuốn theo những chiếc lá vàng úa vướng vào chân tôi. Tôi trừng mắt nhìn mấy chiếc lá dưới chân, giận cá chém thớt, sự bực tức trong lòng tôi dâng lên dữ dội, tôi giơ chân đá đống lá khô dưới chân, gằn giọng: “Chết tiệt! Phiền phức chết được! Đi hết đi!!” Tôi dậm chân lên một chiếc lá dưới đất, nghiến mạnh nó xuống mặt đường. Một giọng ngây thơ vang lên trong gió rét: “Ác quỷ kìa!” Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Một cô nhóc nhỏ đang co người lại, nhìn tôi với vẻ sợ sệt, mắt ươn ướt. Tôi vỗ mặt mình một cái rồi nhích chân và bước đi thật nhanh. Tôi không muốn về nhà. Vác bộ mặt như cái bánh bao chiều này về nhà thể nào cũng có chuyện cho thằng em tôi nó nói. Đắn đo suy nghĩ một lát, tôi quyết định rẽ vào công viên, ngồi đó cho đến khi bình tâm lại. Tôi ngồi phịch xuống ghế đá, hà hơi vào lòng bàn tay đã lạnh gần như không còn cảm giác gì nữa. Tôi cứ ngồi yên ở đấy, trong lòng cứ bứt rứt mãi không thôi. Mặc kệ những dòng người qua lại chỉ trỏ này nọ, tôi vẫn như chiếc lá mong manh sắp bị cuốn đi bởi gió. Trời nhá nhem tối, ngồi dưới ánh sáng đèn nhợt nhạt, lòng tôi cũng đã dịu bớt vài phần nhưng bây giờ lại nảy sinh chuyện khác... “Lạnh quá!!” Tôi lạnh đến phát run, cả người co rúm lại, khuôn mặt tái xanh, răng va vào nhau lập cập. “Ây dà, trời lạnh thế này mà chỉ khoác trên mình cái áo mỏng tanh thế này thì đúng là điên nặng rồi!” Tôi tự than vãn một mình, đột nhiên, từ phía sau, hai bàn tay chìa ra rồi ôm lấy hai bên má tôi. Tôi giật mình, ngồi thẳng lưng dậy. Đôi bàn tay ấy dù lành lạnh nhưng lại cho tôi cảm giác vô cùng ấm áp, quen thuộc. “Xin lỗi, lúc đó tôi không thể kiềm chế bản thân.” Thiên Ân ư? Nghe thấy giọng nói ấy, tôi như bị thôi miên, vô thức gật đầu. Thiên Ân khẽ choàng tay, ôm lấy tôi từ phía sau. Khẽ kề cằm mình lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Lần sau cậu đừng gần gũi với hắn ta nữa. Tôi không thích!” Tôi nắm lấy tay cậu ta, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại nói với tôi những lời này?” Thiên Ân khẽ khép mắt lại, hàng mi dày khẽ run lên. Cậu ta nhẹ nhàng nói như thì thầm bên tai tôi: “Tôi thích cậu. Cậu không nhận ra sao, Linh Lan?” Tôi tròn mắt kinh ngạc. Trong vòng tay Thiên Ân, tôi kinh ngạc đến nỗi không dám thở mạnh. Không gian yên tĩnh bao trùm hai chúng tôi. Nhịp tim mỗi người rõ mồn một theo từng giây. Lúc này đây, thời gian như ngưng động lại thành một khối, chiếc lá cuối cùng trên cây đang nhẹ nhàng rơi xuống bỗng dưng ngừng lại. “Tôi thích cậu! Tôi thích cậu! Tôi thích cậu!” Lời nói ấy cứ vang vang trong đầu tôi. Tôi khẽ chớp mắt, ngoảnh đầu định nhìn Thiên Ân. Nhưng tôi quên mất, cậu ta đang kề cằm lên vai tôi, khuôn mặt gần trong gang tấc. Vừa ngoảnh đầu qua, môi tôi đã chạm phải vật gì lành lạnh, mềm mại. Chúng tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn nhau, cả hai dường như bất động. Tôi cụp mắt nhìn xuống, cánh môi hồng ươn ướt lành lạnh của Thiên Ân hiện ra ngay trước mắt, nụ hôn đầu tiên của tôi tan đi trong phút chốc như giọt nước hòa vào biển mênh mông. Môi tôi chạm phải môi Thiên Ân. Tôi nhìn cánh môi hồng hào ấy bỗng lại muốn cắn một cái. Tôi khẽ hé môi và cắn một cái lên môi cậu ta. “Á!” Thiên Ân khẽ ré lên một tiếng, đứng thẳng người dậy. Đã khuấy động được không gian yên tĩnh, tất cả đã trở lại bình thường. Chiếc lá kia vừa nhẹ nhàng đáp xuống đất. “Cậu làm gì thế?” Tôi tròn mắt lắc đầu, tôi cũng không biết là mình đang làm gì nữa. Tôi giương tròn đôi mắt nhìn Thiên Ân, khẽ chớp mấy cái. Môi dưới cậu ta lộ rõ một hàng dấu răng. Mặt tôi biến sắc, đỏ ửng lên. Thiên Ân vòng qua, ngồi xuống bên cạnh tôi. Cậu ta khẽ nghiêng người, nhướn mày nhìn tôi, nửa cười nửa không, nói: “Cậu nghĩ mình vừa làm gì đó?” Tôi bị hỏi dồn như thế, lúng túng không biết nói thế nào. Tôi đứng dậy, ôm ba lô trước ngực bỏ đi. Thiên Ân đi theo tôi ở phía sau, cười tủm tỉm. Cậu ta cười kìa! Tôi ngoái đầu lại nhìn thử.Thiên Ân nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì sao?” Tôi lắc đầu lia lịa rồi bước đi thật nhanh.
Tôi thả mình trên giường, vui tới nỗi lăn qua lăn lại cười khúc khích như điên. Đây có được xem là tỏ tình không nhỉ? “Tôi thích cậu.” Hi hi, vui quá! Tôi áp tay lên xoa xoa hai má, tưởng tượng vu vơ. Tôi và Thiên Ân đang đứng dưới cây hoa đào nở rộ ngày xuân, khắp không gian tràn ngập màu hồng bao trùm lấy chúng tôi. Rồi Thiên Ân dịu dàng nói: “Linh Lan, có tin nhắn kìa.” Đang lơ lửng giữa một giấc mộng đẹp, chuông điện thoại reo ầm lên phá tan khung cảnh lãng mạn tôi vừa nghĩ ra. AAAAA! Tôi vò đầu bứt tóc, tức tối mò tay lấy cái điện thoại trên đầu giường. Là tin nhắn à? Từ một số lạ hoắc... Tôi mở tin nhắn ra xem. Là tin nhắn đa phương tiện? Một tấm hình? Tôi phóng lớn tấm hình lên và shock toàn tập. Trong hình này là... tôi và Thiên Ân... lúc nãy... chạm môi? AAAAA, tên biến thái nào chụp lại bức này thế? Tôi mà biết được tôi cho hắn đi đào mộ luôn!! Mặt tôi nóng hổi, vội vàng kéo xuống dưới. Một dòng nội dung hiện ra... “Chào! Lâu rồi không gặp, hai người đã tiến đến đây rồi sao? Có lẽ kế hoạch của tôi sai một số bước rồi nhỉ? Nhưng không sao cả, tôi cũng mơ hồ đoán trước chuyện này rồi. Tôi đã trở về, hãy chào đón tôi bằng cái thứ gọi là "tình yêu" giữa các cậu nhé. Tái bút: Đừng vội hỏi tôi là ai nhé! Sẽ sớm thôi! Chắc chắn vậy!” Tôi đọc từ trên xuống dưới mà chẳng hiểu cái gì cả. Gì chứ? Một trò đùa sao? Trở về? Ai cơ? Kế hoạch gì chứ? Tất cả là sao? Ai là người đã gửi tin nhắn này cho tôi đây? Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi, từng câu từng câu một nhưng chẳng có lấy một câu trả lời. Tôi nhíu mày nhìn cái tin nhắn trước mắt và tự hỏi: “Rốt cuộc, chuyện này là sao?”
|