Khi Ta Là Kẻ Ngốc
|
|
CHƯƠNG 14 Quấy Rối Nhỏ
Những ngày sau cái lời tỏ tình ấy, tôi trốn biệt. Tôi tránh mặt Thiên Ân như chuột tránh mèo. Suốt hai ngày sau đó, tôi ngoan ngoãn ngồi trong phòng giám thị, không dám bước ra ngoài một bước. Thầy giám thị trố mắt nhìn tôi, tôi chỉ cười trừ. Hôm nay, ngày thứ sáu, tôi chính thức "ra tù". Người ta "ra tù" thì tung hô ăn mừng, tôi “ra tù” thì mặt dày viết đơn xin bị đình chỉ thêm một tuần nữa. Nghĩ tới lúc phải giáp mặt với Thiên Ân, tôi cứ thấy rối bời. Sáng hôm nay trời trở lạnh, tôi khoác một chiếc áo lông thật dày, mang theo một cuốn sách dày và earphone. Tôi cắn cắn đầu ngón tay, he hé mắt nhìn vào trong lớp. “Phù... Thiên Ân chưa tới.” Tôi thở phào một hơi rồi mở cửa ung dung bước vào. Tôi kéo ghế ngồi xuống, lấy quyển sách dày trong ba lô ra, tôi giở tới trang giữa. Rút earphone trong túi áo khoác ra và đeo vào tai. Tôi hài lòng gật gật đầu, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải hàng chục ánh mắt soi mói. Tôi nhìn quanh, ai ai cũng nhìn tôi, lớp kế bên cũng đứng ngoài cửa nhìn vào. Tôi nhíu mày, giọng khó chịu: “Nhìn gì chứ? Lạ lắm sau?” Mấy người đó giật mình một cái xong ngoảnh mặt sang chỗ khác. Đúng là vô duyên... Xoạch! Cửa lớp mở ra, Thiên Ân bước vào. Tôi luống cuống cầm quyển sách lên, lật lật vài trang và chăm chú đọc. Thiên Ân ngồi xuống kế bên tôi, chống cằm nhìn tôi và khẽ nói gì đó. Tôi "vô ý" đưa tay lên chỉnh lại earphone rồi lại cắm cúi vào cuốn sách. Hơ hơ hơ, đúng là chặn đứng mọi hướng đi! Tôi thầm đắc ý trong lòng: “Ta đang đọc sách đó, đang nghe nhạc đó, không có biết ngươi đang nói gì hay đang làm gì đâu.” Một lúc lâu sau, cả người tôi nóng ran lên. Không được, không được rồi. Tên Thiên Ân đó, cậu ta cứ nhìn tôi miết, hình như là chẳng có ý định di dời ánh mắt. Tôi khẽ cắn môi, liếc trộm cậu ta một cái. Như chộp được ngay ánh nhìn ấy, Thiên Ân đưa tay về phía tôi, tôi giật mình nhắm mắt lại. Nhưng... Thiên Ân chỉ nhẹ nhàng lấy một bên earphone của tôi và đeo vào tai mình. Tôi hốt hoảng định giật nhưng nhưng không kịp rồi. “Cậu nghe nhạc gì thế? Ủa? Sao chẳng nghe thấy gì vậy nè?” Thiên Ân có vẻ chăm chú nghe rồi buông ra một câu châm chọc. Dĩ nhiên là không nghe được rồi, đây chỉ là trò che mắt thiên hạ thôi mà! Tôi giật lại cái earphone, chề môi với cậu ta: “Cậu thì biết gì? Cái này gọi là “tâm nhạc”, nó được viết nên từ những cuốn sách đấy.” Tôi giơ giơ quyển sách trước mặt cậu ta, giảng giải cho cậu ta nghe cái lý sự "cùn" của tôi. Thiên Ân nhìn earphone trong tay tôi rồi lại nhìn quyển sách trên bàn, có vẻ trầm tư: “Thế à?” Rồi vỗ tay một cái, vẻ tán thưởng: “Cậu nói rất có lý... Ừm...” Tôi nghênh nghênh mặt, cậu ta nói tiếp, lời tuôn ra nhẹ tênh: “Vậy cho tôi đọc chung sách với cậu.” Tôi đơ người toàn tập. Tôi chưa kịp phản ứng gì, Thiên Ân đã lấy một earphone đeo lên tai mình, nhẹ nhàng nhích ghế lại ngồi sát vào tôi, rồi lại tự nhiên cầm lấy quyển sách của tôi, lật vài trang và chăm chú đọc. Người tôi giờ đây hóa đá, nhìn từng dòng chữ trên trang sách mà đầu tôi nó xoay vòng vòng. Thật là thảm thương! Người ta nói, núi này cao có núi khác cao hơn. Tôi là muốn trốn Thiên Ân nào ngờ lại tạo cơ hội cho Thiên Ân tiến sát lại tôi hơn. Thất bại tràn trề, tôi rơi vào vòng xoáy của vực thẩm. AAAAAA! Kéo tôi lên! Rầm! Tôi giật mình nhìn về phía cửa lớp, cánh cửa chính của lớp bị đạp mạnh đến nỗi muốn bung ra. Mọi người trong lớp bàng hoàng, nhốn nháo cả lên. Tôi nhíu mày nhìn đám người vừa bước vào trong lớp. Bọn đàn anh lớp trên? Trong đó, tên Hải Đăng dẫn đầu nhóm! Hắn ta nhếch môi nhìn cánh cửa rồi lại đảo mắt về phía tôi, tôi run lên một cái. Hắn ta hiên ngang bước vào, xô mạnh một cậu bạn trong lớp ngã dúi xuống sàn rồi bước lại bàn tôi. Hắn ta cúi người xuống, chống tay lên bàn, nhìn tôi rồi khẽ nhếch môi: “Chào mừng quay trở về lớp!” Tôi né người về phía sau, trừng mắt nhìn hắn ta. Hắn ta còn không biết điều nhích về phía tôi một tí nữa, giọng điệu quan tâm: “Sao thế, em?” Ôi mẹ ơi, da gà da vịt tôi thi nhau nổi lên đây này. Tôi khẽ dịch người qua bên Thiên Ân, thận trọng đẩy Hải Đăng ra. Hắn ta mặt dày không tránh ra, trái lại còn bước lại ngồi vào ghế của tôi. Mấy người chứng kiến nãy giờ không giấu được kinh ngạc, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quả táo. Hải Đăng móc trong túi ra một hộp quà nhỏ, lắc lắc trước mặt tôi: “Tặng em.” Hắn ta nói rồi dúi hộp quà vào tay tôi. Thiên Ân khẽ cựa người, cậu ta đặt quyển sách lên bàn, tháo earphone ra và bắt đầu lên tiếng: “Anh là a...i?” Bốp! Xoạch! Rầm! Thiên Ân chưa dứt lời, một loạt tiếng động lớn vang lên. Tốn mất vài giây để hiểu được mọi chuyện đang diễn ra. Người chứng kiến cảnh vừa rồi ai nấy cũng đều run rẩy lo sợ. Mọi người bàng hoàng nhìn người đang ngã dài dưới đất rồi hàng loạt ánh mắt lập tức hướng về người vừa mở cánh cửa sau... Là Ngọc Thi, Hồng Vân và Tiểu Lê, họ nghe được chuyện Hải Đăng đến lớp tìm tôi đã lập tức chạy đến. Vừa bước vào lớp, ba cô nàng đã phải trợn tròn mắt vì Hải Đăng bất ngờ ngã từ trên ghế, nằm dài dưới sàn. Tất cả ánh mắt lần nữa lại hướng về tôi, người vừa hạ thủ với đại ca số một của trường. Ai cũng không dám thở mạnh, không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Tôi thu chân về, nghiến răng nghiến lợi đứng bật dậy, trợn mắt liếc nhìn Hải Đăng, gằn giọng nói: “Anh tưởng anh là ai hả? Muốn động vào tôi là được sao?” Tôi nhìn hộp quà trong tay, hộp quà màu hồng, hắn xui rồi, tôi ghét nhất màu hồng đấy. Tôi ném hộp quà về phía hắn ta rồi quăng cho một câu: “Đồ bệnh bại!!” Hồng Vân đứng trơ người ra một lúc rồi chạy lại, quỳ xuống bên cạnh Hải Đăng, lo lắng hỏi: “Anh có sao không?” Hải Đăng vùng ra khỏi tay Hồng Vân, ôm một bên hông đứng dậy, quắc mắt nhìn tôi: “Đợi đấy, con nhỏ lếu láo!” Tôi nhướn mày thách thức. Đám người đi theo Hải Đăng hùng hổ xông lại, Hải Đăng giơ tay ngăn cản. Ngay lúc đó, chuông đầu giờ reo lên. Hải Đăng khẽ gằn giọng: “Chúng ta về lớp.” Đám người đi theo Hải Đăng liếc tôi, tôi lè lưỡi trêu chúng. “Mày nhớ đấy...” Một tên liếc về phía tôi, nghiến răng nói. Đám đàn anh lớp trên đã đi hết, bây giờ tôi mới để ý nhóm Ngọc Thi đang nhìn mình với ánh mắt tóe lửa. Tôi giả giọng ngây thơ, tròn mắt nhìn: “Gì thế?” Hồng Vân chỉ tay thẳng vào mặt tôi, mắt hằn đỏ, nghiến răng nói: “Mày đợi đó.” “Ừm.” Tôi khẽ gật đầu. Hồng Vân tức điên người hét lên, vò vò tóc mình rồi ôm đầu chạy đi. Tôi ngồi phịch xuống ghế, đập mạnh tay lên bàn, lớn giọng mắng: “Tên chết tiệt! Chưa tẩn cho hắn một trận là may rồi!” Thiên Ân nghiêng người, vén một sợi tóc vướng trên chóp mũi tôi. Tôi lúng túng vuốt vuốt lại mái tóc, lại cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi nhìn ra cửa rồi lắc đầu cười khổ. Ngọc Thi vẫn đứng trước cửa lớp, nhìn thấy được cảnh Thiên Ân vén tóc cho tôi thì tức sôi máu, tay gồng cứng lại, gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng ken két. Cô ta dậm chân mấy cái rồi bỏ đi. Tiểu Lê chớp chớp mắt nhìn tôi rồi chạy theo Ngọc Thi. Tôi nhìn theo họ mà mồ hôi chảy dài trên trán. Ôi, thật là...
|
CHƯƠNG 15 Tôi Thật Ra Là Ai?
Tôi ngồi trên xích đu ở công viên, tai đeo headphone, chân đung đưa theo từng nhịp nhạc. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đông, im lìm, lạnh ngắt. Tôi từng ước mơ, ước mơ rằng 3 năm cấp 3 của mình thật nhẹ nhàng, thật thầm lặng. Nhẹ nhàng, thầm lặng hay không thì tôi chưa biết, chỉ biết rằng tôi đang vướng phải mấy vụ lùm xùm này đây. Ngọc Thi và rồi giờ là Hải Đăng, hai người đó chắc phải tâm ý tương thông lắm nhỉ? Dương đông kích tây, hết người này đến người kia đem rắc rối tới ném vào tôi. Giờ thì hay rồi, cuộc sống êm đềm của tôi tan biến rồi, đi đâu cũng có người nhìn, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, nếu cô bạn nào đó tiện thì quăng luôn cho tôi một câu gì đó thật cay độc! Thử hỏi, đứa con gái như tôi thì có tội vạ gì chứ? Tôi thầm than vãn, thở dài sườn sượt. Một bàn tay đặt nhẹ lên mái tóc tôi, rồi một giọng trầm ấm vang lên phía trên đầu tôi: “Có chuyện gì sao?” Người tôi như có lại sức sống, cảm giác lâng lâng. Hai chân mày giãn ra, tôi nhe răng cười hì hì: “Không có gì đâu. Chúng ta ra kia chơi đi!” Nói rồi, tôi kéo tay Thiên Ân về phía chiếc đu quay khổng lồ, xua hết đi mấy cái dòng suy nghĩ vớ vẩn lúc nãy. Giọng Thiên Ân khe khẽ: “Thật thế không?... À mà thôi...”
Sáng ngày hôm sau, tôi trợn mắt nhìn cái cảnh tượng kinh khủng ngay khi vừa bước chân vào lớp. 7 bông hoa hồng đỏ tươi rói được để ngay ngắn trong một cái giỏ đan bằng dây mây, kèm theo một tấm thiệp màu hồng nhỏ: “Tặng Linh Lan yêu dấu! Hải Đăng.” Tôi lăn đùng tại chỗ, 7 bông hoa hồng đỏ, chẳng phải ý hắn muốn thông điệp đến tôi rằng: “Tôi luôn thầm yêu trộm nhớ em!” Hắn ta hết chuyện làm rồi sao? Sến đến thế là cùng! Tôi cau mày, cắn chặt môi, không biết nên xử lí thế nào với đống hoa hồng này. Tôi gần như chẳng còn cách nào khác ngoài việc để nó ở đấy và trả lại tên Hải Đăng sau giờ học, ngay lúc ấy, Thiên Ân từ đằng sau tôi lạnh lùng bước tới cái giỏ hoa trước con mắt kinh ngạc của mọi người trong lớp, kể cả tôi. “Thiên... Ân...?” Tôi khẽ gọi. Chẳng ai có thể hiểu nổi Thiên Ân sẽ làm gì với nó. Thiên Ân nắm trên tay một nụ hoa và vò nát nó. Tôi ngỡ ngàng, ánh mắt Thiên Ân giờ đây hơi bị xao động, tôi nghĩ cậu ta tức giận. Tức giận vì tôi? Tim tôi nảy “thịch” một cái. Phải rồi, tôi và cậu ta đang “hẹn hò” mà. Tỏ tình với bạn gái mình trước mặt mình, quả là quá sổ sàng. Thiên Ân lạnh lùng quét mắt khắp lớp, tất cả dường như giật mình một cái, có vẻ run rẩy ai nấy trở về chỗ ngồi của mình, làm lơ tất cả như chẳng có chuyện gì xảy ra. Một tia nghi hoặc thoáng qua nhưng biến mất ngay lập tức. Tôi lắc nhẹ đầu, kéo tay Thiên Ân ngồi xuống ghế, để giỏ hoa dưới chân bàn rồi quay đầu cười dịu dàng với cậu ta. “Không sao đâu! Toàn chuyện dở hơi ấy mà!” Tôi nhẹ giọng. Cậu ta gật đầu, rồi cúi xuống bàn gục cho tới khi hết giờ. Trời ạ! Hết tiết tư, tôi uể oải lết xác vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo một tí. Tiếng nước xả, rồi làn nước lành lạnh như thấm vào da thịt làm tôi tỉnh táo mấy phần. Khẽ vỗ vỗ mặt, tôi vui vẻ nhìn mình trong gương. Đột nhiên một bàn tay đập mạnh vào lưng tôi rồi đẩy tôi ngả vào tường. Đầu tôi va vào tường nên hơi choáng váng, tôi mò mẫn những bức tường xung quanh cố gắng gượng dậy. Một giọng chanh chua vang trên phía đầu tôi: “Chào! Lâu rồi không trò chuyện với nhau nhỉ?” Tôi mở to mắt, kinh ngạc vô cùng. Ngọc Thi? Cô ta định làm gì với tôi nữa đây? Tôi cố gắng gượng dậy, cố đứng vững trước mặt cô ta. Tôi chau mày, cẩn trọng hỏi: “Cô muốn gì ở tôi?” “Từ bỏ Thiên Ân và rời xa mái trường này đi, nơi đây không hợp với một người như cô đâu!” Cô ta hừ lạnh, giễu cợt nói. “Thế nó hợp với cô chắc?” Tôi nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, hỏi: “Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải từ bỏ? Cô đang đùa với tôi chắc?” Cô ta cười khẩy một cái, nhếch khóe môi, nói: “Cô đúng là kém cỏi chẳng biết gì! Người như cô làm sao mà xứng với người quý tộc như Thiên Ân được chứ! Ha ha, định làm trò cười cho người ta à?” Tôi hơi bàng hoàng: “Cô... nói gì cơ? Quý tộc?” “Nàng Lọ Lem ạ, ai chẳng biết Thiên Ân là con trai của một đại gia tộc lớn, quyền quý. Lọ Lem mãi là Lọ Lem thôi, cổ tích sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực đâu. Chỉ có tôi mới xứng đáng với Thiên Ân thôi.” Tôi mím môi, nghe không sót một lời nào của Ngọc Thi. Cô ta nói đại gia tộc? Gì chứ? Sao tôi chẳng nghe Thiên Ân nhắc gì vậy? Ngọc Thi nhìn vẻ mặt thất thần ấy của tôi, cảm thấy như nực cười, cô ta nói tiếp: “Ủa? Những việc cơ bản như thế mà cô cũng không biết sao? Haizz, cô thật tầm thường... Từ bỏ sớm đi là vừa, trở về nơi cô vốn thuộc về đi.” Ngay lúc này, một hình ảnh mờ ảo sượt qua tâm trí tôi. Một cô nhóc nhỏ với mái tóc đen dài chạy vào vòng tay của một người trung niên cao lớn, kế bên ông là một người phụ nữ tóc nâu xoăn lọn. Vòng tay ấy thật ấm áp... Và có một điều cô chắc chắn rằng, họ không phải ba mẹ cô. “Cô im đi!” Tôi cắn chặt môi, lạnh lùng lên tiếng. Lời thoát ra như làn gió lạnh đến run người. Ngọc Thi lùi ra sau một bước, chau mày: “Cô nói gì?” “Cô thì biết cái quái gì chứ? Một nười như cô mà dám nói tôi tầm thường sao? Thật nực cười...” Tôi đẩy Ngọc Thi sang một bên rồi bước nhanh ra ngoài. Thiên Ân rốt cuộc là đang giấu tôi chuyện gì vậy? Người trung niên ấy... lại là ai nữa đây? Bước chân tôi ngày càng nhanh như có gì đó thúc giục. Tôi cứ cúi đầu đi thẳng, đi thật nhanh, không chú nên va sầm vào một người nào đó. “Tôi xin lỗi!” Tôi rối rít, giọng nói quen thuộc reo lên: “A! Linh Lan! Sao hổm nay cậu không đến thăm...?” “Xin lỗi Thảo Nghi! Tớ đang vội lắm, gặp cậu sau nhé!” Tôi đi lướt qua Thảo Nghi rồi chạy thật nhanh. Tôi cũng không biết mình nên chạy đi đâu nữa! Chỉ biết hiện giờ tâm trạng tôi vô cùng khó chịu, vô cùng bức bối và vô cùng... Đột nhiên lúc này tôi nhớ ra một chuyện, cái hôm xảy ra sự việc ở trong nhà vệ sinh ấy, và cả mấy ngày hôm sau nữa, Thảo Nghi biệt tăm, tôi đã rất hi vọng rằng cô ấy sẽ giải thích và làm chứng cho tôi. Nhưng, tôi chẳng nghe thấy gì cả. A, đúng rồi, có thể do cô ấy bận quá chăng? Đúng rồi, có thể cô ấy vẫn còn hoảng sợ nên không dám nhắc tới chuyện này, chắc chắn là vậy rồi! Tôi cắm đầu chạy một mạch, trong đầu suy diễn hết cái này đến cái kia, không cố định, đến khi dừng lại, tôi ngước mắt nhìn lên thì đã thấy mình đứng trước cây bạch quả sau trường. Tôi ngẩng đầu nhìn những tán cây được phủ trắng bởi tuyết, rồi mơ hồ tự hỏi mình: “Tôi thật ra là ai?...”
|
Chương 16.0 Nơi Bắt Đầu Tất Cả *Phần truyện đặc biệt về Linh Lan*
Mùa hè 10 năm trước, tại một vùng quê yên bình... Ráng chiều tà đỏ rực một vòm trời. Thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện dưới hàng cây phượng đỏ. Cô nhóc nhỏ đung đưa mái tóc dài mượt như suối của mình, chạy sang chỗ này, nấp sang chỗ nọ mặc cho bà ngoại tìm kiếm cô nãy giờ. Cô núp sau một thân cây to, nghiêng đầu qua bên phải nhìn ra sau nhưng không thấy thấy ai, cô che miệng cười khúc khích. Một bàn tay khẽ chạm vào má cô, lần đến tai cô rồi véo thật mạnh một cái. Cô nhóc giật bắn mình nắm lấy hai tai mình, đồng thời lùi ra sau, trừng mắt nhìn người vừa véo mình. “Linh Lan! Đã trốn miệt nãy giờ mà còn trừng mắt nhìn ta là sao?” Linh Lan bé con, năm nay 6 tuổi, há hốc miệng nhìn bà mình nghiêm nghị chống hông đứng trước mặt, rồi lại đưa mắt nhìn cô em họ tóc vàng kế bên - Mona, nhỏ đang nhếch miệng cười khinh khỉnh. Linh Lan méo mặt, cố gắng nhe răng cười nịnh nọt, cầu cứu Mona. Mona vờ như chẳng nhìn thấy cô, nhìn sang chỗ khác. Bà hừ lạnh cốc đầu cô một cái rõ đau, cô nhóc ôm đầu, nguệch miệng ra, lí nhí nói: “Cháu xin lỗi...” Linh Lan lẽo đẽo theo sau bà của mình, như chợt nhớ ra điều gì, cô nhóc cười híp mắt, giọng lanh lảnh hỏi bà: “Ngoại ơi, tối nay ba mẹ cháu sẽ về ạ?” Bà nhìn đôi mắt đầy hi vọng của cháu, khẽ thở dài nói: “Có lẽ thế...” Linh Lan nhìn Mona, cười nói: “Tối nay ba mẹ cậu chắc cũng đến nhỉ?” Mona hừ một tiếng, lắc nhẹ mấy lọn tóc vàng óng của mình, không đáp lại Linh Lan. Lại nói về Linh Lan, từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại tại một biệt thự lớn ở một vùng quê yên bình. Ba mẹ cô làm việc suốt, những lần Linh Lan được gặp ba mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hay có thể nói rằng, cô nhóc nhỏ bé này còn chẳng biết được ba mẹ mình ra sao, chỉ thấy hình ảnh họ trong tâm trí cô rất, rất mờ nhạt. Chỉ nghe bà kể rằng, ba mẹ cô là một nhà doanh nhân lớn, hiện cô còn quá nhỏ để họ có thể cho cô theo cùng. Cô ghen tị với Mona, Mona hạnh phúc hơn cô gấp vạn lần. Ba của Mona là em trai của mẹ cô, còn mẹ của Mona là một diễn viên nổi tiếng người Anh. Hàng ngày thì nhỏ luôn được ở bên cạnh ba mẹ mặc dù họ rất bận, hè thì được đưa về quê ở với bà. Cô rất quí trọng Mona, nhưng nhỏ luôn có vẻ gì đó khinh thường cô. Linh Lan thấy nhói nhói tí, cô đã làm gì sai mà Mona lại ghét cô đến thế chứ? Tối hôm ấy, ba mẹ của Linh Lan không về. Linh Lan nằm dài trên sô pha, đợi mòn mỏi từ chiều giờ, cứ hễ có ai ấn chuông là hớn hở chạy ra rồi khi chạy vào mặt lại bí xị ra. Linh Lan xụ mặt nhìn cái ti vi trước mặt nói không ngừng, khẽ khịt khịt mùi thức ăn bà đang làm trong bếp. “Lúc 16h30 chiều nay, một tai nạn giông thông lớn xảy ra ở trung tâm thành phố...” Linh Lan chề môi, tắt ti vi rồi chui tuột xuống bếp, thừa lúc bà không để ý bốc vụn một cái đùi gà chiên rồi chạy tót lên phòng. Bà ngoại nhìn lại đĩa, đếm đi đếm lại thấy thiếu một cái, bà quát ầm lên: “Linh Lan, phá phách thế là đủ rồi!!!” Sáng hôm sau, khi Linh Lan thức dậy, nhà đã trống trơn không còn ai. Cô khẽ tiếng gọi bà nhưng mãi chẳng có tiếng trả lời. Cô chạy lên lầu, gõ cửa phòng của Mona, nhưng không thấy trả lời, cô đắn đo một hồi rồi he hé cửa nhìn vào bên trong. “Mona ơi?” Không có ai ở đây cả. Linh Lan cảm thấy sợ. Cô mở của chạy qua nhà hàng xóm, cô nhón chân, với tay nhấn chuông. Một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn thấy cô thì cười hiền hậu, xoa đầu cô, hỏi: “Linh Lan sáng sớm qua nhà bác có việc gì nào?” Linh Lan nhe răng cười, hỏi bác: “Bác Liên có biết bà con đâu không?” Bác Liên xoa đầu cô nhóc, dịu dàng bảo: “Không thấy, chắc bà đi chợ. Lát nữa bà về liền ấy mà.” Linh Lan khẽ cảm ơn rồi đi về nhà. Cô chạy ra xích đu phía sau vườn, khẽ động người để đẩy xích đu lên cao. Cô nằm ở đó, rút trong túi áo khoác ra một tấm ảnh, cô nhìn, nhìn không chớp mắt vì cô nghĩ, nếu chớp mắt, mình sẽ quên họ mất! Có gì đó long lanh ở đuôi mắt, cô quệt nó đi, hai mắt dần khép lại. Chờ tới trưa trờ trưa trật. Bụng cô trống rỗng, đói meo. Linh Lan xoa xoa bụng mình, bất mãn ngủ thiếp đi. “Bà kì quá, ít ra cũng để cho cháu ít bánh chứ...” Linh Lan co người lại như con mèo con ngủ ngày, tấm hình trên tay cô rơi xuống đất. Ánh nắng rọi xuống qua tán cây rậm rạp. Tia nắng nhàn nhạt chiếu lên tấm hình, rọi sáng hai gương mặt đang cười phúc hậu, một người phụ nữ tóc nâu xoăn lọn, kế bên bà là một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc vest lịch thiệp. Họ cười tươi, tay họ đặt lên vai đứa con nhỏ của họ, nhưng, tia nắng nhàn nhạt ấy lại không thể chiếu đến Linh Lan, tia nắng ấy không thể chiếu đến nụ cười rực rỡ của cô bé.
Tại một bệnh viện ở trung tâm thành phố Hồng Đăng Mọi người vừa nhận được tin dữ, ba mẹ Linh Lan cùng với ba của Mona đã mất trong một vụ tai nạn xe chiều qua. Bà ngoại Linh Lan khóc ngất lên ngất xuống khi nghe tin này. Mẹ của Mona - dì Anna đã ngất lịm đi từ suốt nãy giờ. Mona cắn chặt môi, sụt sịt. Bác Diệp - quản gia của căn biệt thự nhà Linh Lan, cũng có mặt ở đó. Ông nghiêm nghị, nhắm nghiền mắt kiềm chế sự đau đớn tột cùng này. Ba mẹ của Linh Lan như một đại ân nhân của ông. Lúc này, ba mẹ của Thiên Ân cũng có ở đó. Mẹ Thiên Ân ôm mặt vùi vào lòng chồng mình khóc đến sưng mắt, đây quả thật là mất mác quá lớn đối với họ. Mọi người ai cũng đau lòng, nhưng đau lòng hơn cả là Linh Lan. Linh Lan còn quá nhỏ để mất cùng lúc cả ba lẫn mẹ. Từ nhỏ cô đã chẳng được sống trong tình yêu thương của cha mẹ như bao đứa trẻ khác, bây giờ lại gặp phải chuyện này, tội nghiệp cho Linh Lan. Trong lúc mọi người còn đang đau lòng vì sự mất mát quá lớn này, bác Diệp đề ra ý kiến: “Nếu được, tôi xin được nhận trách nhiệm chăm sóc Linh Lan như đứa con ruột thịt của mình. Chuyện đau lòng như thế này, đừng để cô bé biết thì hơn. Nó còn quá nhỏ để chịu được nỗi đau này.” Mọi người ai cũng trầm ngâm, mắt ngắn lệ suy ngẫm. Mona bặm môi, tay nắm chặt, lòng oán trách: “Thế còn mình thì sao? Tại sao ai cũng quan tâm đến Linh Lan hết vậy?” Mona quệt nước mắt, ánh mắt phẫn nộ, nội tâm rạo rực. Tại Linh Lan, tại Linh Lan nên ba cô mới gặp tai nạn. Tại Linh Lan nên mọi người mới bỏ mắt cô, chỉ quan tâm đến mỗi Linh Lan. Tại Linh Lan… Linh Lan là ai? Tại sao ai cũng quan tâm cô ta? Ngay khi Mona vượt trội hơn Linh Lan rất nhiều?
Hôm diễn ra đám tang, Linh Lan không có mặt. Tối hôm trước, bà về nhà mang rất nhiều quà bánh cho cô, dặn rằng: “Mai bà có việc nên không thể ở nhà được. Linh Lan ngoan, tự chăm sóc bản thân, có gì cứ qua nhờ bác Liên nhé.” Nói rồi, bà ôm Linh Lan vào lòng, cố kiềm nước mắt. Linh Lan vỗ lên hai vai bà, nghiêm mặt: “Bà ngoại yên tâm! Linh Lan rất giỏi, cháu sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình. Khi về bà mua quà cho cháu nhé, Mua cho cháu một cái áo mới để khi nào ba mẹ về, cháu sẽ mặc nó khoe. Hi hi...” Bà ngoại Linh Lan ôm chặt cháu mình vào lòng khóc nghẹn ngào. Linh Lan vỗ vỗ lưng bà, cười thầm nghĩ bà lo xa quá rồi! Ngày mà gia đình Linh Lan đau buồn nhất, cô nhóc nhỏ lại chẳng hề biết gì, miệng cười, hát ngân nga, ngoan ngoãn quanh quẩn quanh vườn nhà như con mèo đợi chủ. Ngày hôm sau bà về, quả nhiên là có mua cho Linh Lan một cái áo mới thật đẹp. Bà ướm thử nó lên người Linh Lan, tấm tắt khen: “Đẹp, tuần nữa là hết hè rồi, chủ nhật bà dẫn cháu đi chơi.” “Thế ba mẹ cháu có đi cùng không ạ?” Cô nhóc ngây thơ hỏi, bà cụp mắt xuống, rồi nhìn cô cười hiền từ: “Dĩ nhiên là có rồi!” Linh Lan hạnh phúc ôm chiếc áo chạy nhảy khắp nhà, nhìn cô nhóc hạnh phúc thế, lòng bà quặn thắt lại. “Ôi, Linh Lan , cháu tôi...”
Chủ nhật tuần sau, một ngày bóng râm. Một ngày bắt đầu của tất cả. “Yêu bà nhất, ha ha ha!” Linh Lan đưa tay ra đứa gió qua ô cửa sổ ô tô. Cô nhóc hí hửng ngắm những dãy núi lần lượt bị bỏ lại phía sau, ôm bụng cười khoái chí khi gió mạnh liên tiếp phả lên mặt. “Linh Lan, đừng nghịch nữa!!” “Ha ha ha ha”. Linh Lan vẫn cứ tiếp tục đùa, giọng cười trong trẻo ấy khiến bà cũng yên lòng một phần nào. Linh Lan thiếp đi một lúc, bà nhìn nét mặt hồn nhiên của cô bé mà thấy đau lòng biết bao. Xe chạy được một đoạn nữa thì đến một vùng ngoại ô khá vắng người, dọc đường là những cây hoa hoa phượng nở đỏ rực. Xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn, có vẻ gì đó cổ kính. Bà khẽ lay Linh Lan dậy. Cô nhóc dụi dụi mắt nhìn bà rồi liếc mắt ra bên ngoài. Cơn ngái ngủ lập tức biến mất, cô nhóc nhảy xuống xe, chạy ùa ra ngoài. Một cơn gió thoảng qua, mấy cánh hoa phượng trên cây lần lượt rơi xuống. Linh Lan thích thú xoay vòng, dang rộng hai tay đón lấy những cánh hoa. Bà ngoại của Linh Lan bước lại, cốc cho cô nhóc một cái: “Đi thôi!” “Vâng ạ...” Linh Lan vừa ấm ức vừa xấu hổ nguệch miệng nói. Để giày lên kệ, Linh Lan lấy đôi dép đi trong nhà để sẵn ở đó mang vào rồi lon ton đi theo bà. Bà dẫn Linh Lan đi đến đến đại sảnh, cô nhóc há hốc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Một cái đèn chùm pha lê to đùng, rực rỡ. Bốn bên có mấy cái đèn pha lê tím nhỏ, có hai dãy cầu thang vòng đối nhau dẫn lên phía tầng trên của đại sảnh. Linh Lan hớn hở định chạy đến nhưng cô vừa kịp nhận ra, đại sảnh... rất đông người. Nhìn họ rất quý phái và sang trọng nhưng cô lại chẳng biết ai. Đảo mắt vòng quanh, cô thấy Mona đang khép nép đứng bên dì Anna. Linh Lan định chạy đến chỗ Mona, đột nhiên cô quay phắt nhìn về sau. Cô cảm nhận được hình như có ai nhìn cô từ nãy giờ. Linh Lan chạm mắt ngay với một cậu nhóc trạc tuổi cô đứng ở đầu cầu thang. Cậu ta có cái nhìn sắc bén, lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào cô, không hề xấu hổ khi bị cô nhìn lại. Linh Lan cảm thấy xấu hổ, cô lè lưỡi làm mặt xấu với cậu ta. Một người đàn ông trung niên vỗ đầu cậu nhóc một cái, chỉ về hướng cô nói: “Thiên Ân, đó là Linh Lan, con gái bác.” Linh Lan nghe thế, trong lòng vỡ òa. Cuối cùng cô cũng được gặp ba rồi. Linh Lan cười thật tươi, chạy ùa lại ôm lấy cổ ba mình, hạnh phúc. “BA!!!” Bà của Linh Lan cùng mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt của họ có gì đó vừa vui vừa buồn, cảm thấy nhói nhói trong lòng. Riêng Linh Lan, cô vẫn chẳng hề biết gì, đắm chìm trong vui sướng. Nhưng Linh Lan cảm thấy, có chút gì đó không đúng, không phải hơi ấm của ba. A! Có thể là lâu rồi không gặp ba, cô đã quên mất ba rồi chăng? Thật không đúng, lát về nhà, cô phải xin lỗi ba mới được!
|
Chương 16.1 Gặp cô gái tóc vàng - Mona trở về
Trời đã trở lạnh, tôi như con mèo lười nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông. Bầu trời âm u, sương mù dày đặc, gió bên ngoài cửa sổ rít từng cơn. Tôi uể oải gượng dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ. Rồi bất giác rùng mình một cái, tôi nhớ về những việc xảy ra vào ngày hôm qua. Sau khi nói chuyện với Ngọc Thi, tôi chạy một mạch đến cây bạch quả sau trường, đứng yên ở đấy như một pho tượng đá, trong đầu tôi lúc này chỉ có một câu hỏi: “Tôi là ai?” Một lát sau thì Thiên Ân chạy đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tôi không biết tôi đã đứng ở đó bao lâu, chỉ biết khi Thiên Ân đến, vai tôi đầy tuyết trắng, người lạnh cóng. Thiên Ân ân cần cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi rồi đưa tôi trở về lớp. Suốt đường đi, tôi chẳng hé môi nói một chữ nào mặc dù Thiên Ân hỏi không biết bao nhiêu là câu hỏi. Hết giờ học, tôi khẽ bảo cậu ta: “Lát nữa ra công viên với tôi nhé.” Thiên Ân đồng ý mặc dù chỉ có điên mới ra công viên khi trời lạnh thế này.
Tôi thả người trên xích đu, chân đung đưa đẩy xích đu lên cao. Thiên Ân nắm hai dây của xích đu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Thật ra là có chuyện gì?” Nó né ánh mắt của cậu ta, cụp mắt, giọng lí nhí nói: “Cậu đang giấu tôi một việc gì đúng không?” Thiên Ân nhíu mày khó hiểu, hỏi: “Cậu đang nói gì thế? Thiếu gia gì chứ?” “Tôi… chẳng biết gì về cậu cả. Thật là chẳng đúng chút nào.” Tôi nghiến răng, vung chân đạp mạnh về trước nhưng quên mất, Thiên Ân đang chắn trước mặt tôi. Cậu ta thả 2 dây của xích đu ra, ôm đầu gối mình nhăn mặt, trông đau lắm. Tôi cắn môi, rối rít xin lỗi: “Cậu có sao không? Tôi xin lỗi.” Tôi đưa tay định chạm vào đầu gối Thiên Ân, nhanh như cắt, cậu ta nắm lấy bàn tay tôi kéo tôi đứng bật dậy. Tôi bị mất thăng bằng ngã vào người Thiên Ân, cậu ta ôm lấy tôi, kề cằm lên vai tôi, khẽ thì thầm. “Cậu bị hâm đấy à?” Tôi đỏ mặt, ấp úng: “Hâm gì chứ? Nhảm nhí! Tôi chỉ... chỉ...” Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đơn giản là tôi chỉ muốn biết nhiều thêm về cậu thôi.” Thiên Ân buông tôi ra, khẽ xoa đầu tôi, nửa cười nửa không nói: “Cậu biết nhiều hơn là mình tưởng đấy, ngốc!” Nghĩ tới đây, tôi vô thức đưa tay lên đầu mình, vô thức nói: “Ừ, tớ ngốc. Ngốc nên mới thích cậu...” Và cuối cùng, tôi vẫn chẳng biết gì nhiều về Thiên Ân... AAAAAAAAA!!! Tôi bị cậu ta lừa rồi! Gì mà biết nhiều hơn tôi tưởng chứ? Đang lừa con nít đấy à? Rừ! Rừ! Tôi đang điên máu lên thì điện thoại rung lên, tôi chộp lấy cái điện thoại, mở lên xem thì chữ Thiên Ân hiện lên to đùng trước mặt, tôi định ấn tắt nhưng mắt nhắm mắt mở làm sao mà ấn phải nút nghe. Tôi đắn đo một hồi rồi cũng nghe máy. Tôi ra vẻ giận dỗi, gằn giọng nói: “Chuyện gì?” “Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu. Cậu xuống nhanh lên, tôi chờ...” Nghe tới đây cái điện thoại trên tay tuột xuống, trong đầu lóe lên một tia sáng, tôi luống cuống bắt lấy cái điện thoại, nói như hét vào đó: “Chờ... chờ 10, à, 15, không, 20 phút, tôi xuố... xuống... liền. Nhớ chờ, nhanh lắm. Chờ nhá!!!” Tôi cúp máy cái rụp, lập tức nhảy khỏi giường, quýnh quáng đánh răng, rửa mặt, thay đồ, chải tóc, cố làm sao cho nhanh nhất có thể, tôi sẽ chạy xuống mở cửa và tống khứ cậu ta. Tôi mà không nhanh lên, nhỡ cậu ta mặt dày vào nhà tôi rồi sao? Rồi mẹ tôi sẽ nhìn tôi với ánh mắt không thể gọi là gian xảo hơn và nói: “Con gái, bí mật gì cũng phải bật mí với mẹ nhé con.” Nghĩ tới đây, tôi không chịu được, nước mắt chảy ròng ròng. Hu hu, cấm cậu vào nhà tôi đấy!? Tôi quơ tay lấy cái khăn choàng cổ rồi chạy một mạch xuống dưới nhà, chạy thật nhanh xuống cầu thang, hai chân tôi như muốn vướng vào nhau, tôi nắm lấy lan can, quăng mình theo quán tính, nói vọng vào nhà bếp: “Mẹ, con ra ngoài một lát.” Tôi chạy ngang qua bếp, theo thói quen thì tôi liếc vào nhìn thử rồi chạy vụt đi. Nhưng trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi thấy một dáng người vô cùng quen thuộc ngồi tựa người vào sô pha, nhấp từng ngụm trà nóng hổi. Tôi sững người, chạy lùi lại hé mắt vào nhìn. Tôi trợn trừng mắt nhìn cái người đang vô cùng ung dung đó. “THIÊN ÂN?” Tôi kinh ngạc tới nỗi hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài, miệng lắp bắp: “Thiê... Thiên... Ân? Tại sao cậu ở đây... chứ?” Thiên Ân điềm nhiên nhấp một ngụm trà, rồi ngoắc tay ý bảo tôi lại. Tôi nghi hoặc không làm theo. Mẹ tôi từ đằng sau đi lên, đưa cho tôi một đĩa kẹo Tyrkisk Peber mà ba tôi vừa đem về từ tối qua rồi trách móc tôi: “Con bé này! Để thằng bé Thiên Ân chờ nãy giờ. Tuyết bám đầy người nó đấy. Thôi, hai đứa nói chuyện nhé, mẹ ra ngoài có chút chuyện.” Tôi gật đầu, nhận lấy đĩa kẹo rồi bước đến, đặt đĩa kẹo lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Thiên Ân. “Sao? Có chuyện gì?” Tôi cúi mặt, hỏi, không thèm nhìn cậu ta. Thiên Ân Vò tóc tôi, vẻ buồn buồn, hỏi: “Còn giận sao?” Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu. Thiên Ân thở dài rồi đứng dậy đi ra. Tôi hơi hụt hẫng, gọi vối theo: “Đi đâu vậy?” Thiên Ân ngoảnh đầu lại, cười, nói: “Không phải hôm qua có bảo là hôm nay sẽ dẫn cậu đi chơi sao?” Tim tôi nảy lên một cái, vô cùng hồi hộp, tôi nhớ rồi, Thiên Ân bảo hôm nay sẽ dẫn tôi đi chơi mà, sao tôi lại quên được chứ? Tôi lấy một viên kẹo ra ngậm như đang cố gắng che giấu trái tim đang bồi hồi của mình, tôi “Ừ” một tiếng, thái độ quay ngoắt 180 độ, cười thật tươi đuổi theo Thiên Ân.
Và rồi... “Tại sao cậu không lấy con ngựa sắt, à nhầm, cái xe hơi hạng sang ấy đi, sao lại đi xe buýt? Lạnh chết được hà...” Tôi bất mãn ca thán kéo cái áo len lên trùm kín mít, thế mà vẫn còn lạnh, răng va vào nhau lập cập, nói chuyện thì cứ như người sắp chết á. Thiên Ân nhìn tôi, phì cười. “Cấm cười.” Tôi mếu máo nhìn cậu ta. Thiên Ân choàng tay qua ôm tôi vào lòng. Mặc dù hơi xấu hổ nhưng ấm áp vô cùng. Tôi không có ý định đẩy cậu ta ra, hai mắt nhắm lại, tim đập thình thịch. Tôi thiếp đi. Mặc dù thiếp đi không nhiều nhưng vẫn cảm thấy ấm. Ấm lòng, ấm người. Thiu thiu ngủ chẳng biết gì, một bàn tay lành lạnh khẽ vỗ vỗ má tôi. Tôi dụi dụi mắt, ngái ngủ hỏi: “Chuyện gì vậy?” “Tới nơi rồi.” Tôi gật gật đầu, lười nhác ngồi dậy, ngáp một hơi dài. Tôi thật sự muốn biết Thiên Ân sẽ dẫn tôi đi đâu đây. Chúng tôi xuống ở trạm xe buýt, nhìn chiếc xe xa dần, tôi ngán ngẩm thở dài. Vừa quay đầu lại. Thiên Ân đã bỏ đi từ khi nào. “Ê này!” Tôi hốt hoảng gọi, chạy theo thật nhanh. Chúng tôi đi bộ khoảng 10 phút, dọc hai bên đường đi là những cây hoa đào trụi trơ, tuyết bám trắng xóa trên cành. Tôi theo sát Thiên Ân, trầm trồ ngước nhìn khung cảnh xung quanh. Tôi nheo nheo mắt nhìn về phía trước thì thôi, ôi trời ạ!! Một ngôi biệt thự to đùng. Khi mà tôi vẫn còn đang lơ lửng trên mây, Thiên Ân ấn ấn gì đó, cánh cổng tự động mở ra, thấy tôi đứng bất động, cậu ta khẽ gọi: “Linh Lan, đi nào.” Tôi giật mình “À, ừ...” rồi chạy theo. Phải nói nơi đây như một tòa lâu đài vậy. Khuôn viên rộng lớn vô cùng, dọc theo cánh cổng lớn là hai hàng cây kiểng, trung tâm là một đài phun nước lớn bằng đá cẩm thạch, nhưng mặt nước gần như đã đóng băng. Tôi hết kinh ngạc này đến kinh ngạc nọ, khẽ thì thầm với Thiên Ân: “Đây là khu vui chơi nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?” Thiên Ân khó hiểu, hỏi ngược lại: “Cậu bị ngốc hả? Đây là nhà tôi.” Này, hồn tôi vừa lìa khỏi xác. Tôi không dám thở mạnh, há hốc miệng kinh ngạc vô cùng. Thiên Ân nắm tay tôi kéo đi, tôi như cái xác không hồn mặc cho cậu ta kéo. Ôi, tôi đang nằm mơ đây mà. Đứng trên bậc thang thứ nhất của lối dẫn lên nhà chính, tôi như sắp khóc đến nơi. Nhà gì lớn vậy? Chỉ lên nhà chính thôi mà gần mười mấy bậc thang. Tôi lết cái thân xác mệt mỏi theo Thiên Ân, lên tới nơi mà muốn đứt hơi. Cho kịp lấy lại hơi, một bóng người chạy vụt đến ôm nhào lấy tôi, bù lu bù loa cả lên: “Linh Lan! Linh Lan!! Cậu giận tớ sao? Hổm nay không đến thăm tớ? Hu hu, Linh Lan ghét tớ rồi sao?” Tôi mệt mỏi, tựa hẳn vào người Thảo Nghi, vỗ vỗ lưng cô ấy, an ủi: “Không phải thế. Tớ... bị bệnh ấy mà, bị bệnh ha ha ha. Giờ hết rồi nên mới đến thăm cậu nè.” Thảo Nghi buông tôi ra, nghi hoặc nhìn tôi, mếu. Tôi cười trừ. Từ đằng sau vang lên tiếng của Anh Vũ: “Quên tôi luôn rồi sao? Ôi trời, số tôi thật khổ mà...” Cậu ta làm ra vẻ đau khổ rồi thay đổi thái độ 180 độ, tiến nhanh lại Thiên Ân, giọng hào sảng: “Bạn tốt, cậu là sao mà nỡ lòng nào để Linh Lan quên tớ thế?” Thiên Ân hừ lạnh một tiếng, nắm tay tôi kéo đi vào bên trong. Tôi lẹo đẽo theo sau. Nhưng chưa kịp vào nhà, một giọng nói có phần rất Tây của con gái vang lên: “Ủa? Thiên Ân về rồi sao? Tớ đợi nãy giờ.” Giọng nói ấy vừa cất lên, tất cả mọi thứ xung quanh như chìm vào tĩnh lặng. Anh Vũ, Thảo Nghi lúc nãy còn ồn ào giờ lại nhíu mày, cắn chặt môi. Thiên Ân níu tay tôi lại, kéo tôi đứng sát vào cậu ta. Tôi khó hiểu nhìn họ đồng thời ngẩng đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Có tiếng giày cao gót “cộp cộp” vang vọng từ trong nhà, một cô gái tóc vàng xoăn từ trong nhà đi ra. Cô ta rất đẹp, mái tóc vàng bồng bềnh lượn sóng, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xanh lóng lánh sóng nước, người vận một chiếc váy suôn đỏ kiêu sa với khăn choàng trắng kín đáo. Trông chẳng khác nào thiếu nữ bước ra từ truyện tranh. Nụ cười vừa nở trên môi đã tắt ngúm đi khi nhìn thấy tôi. Cô ta chau mày, môi mấp máy gì đó không rõ, chỉ thấy vẻ mặt của cô ta hình như kinh ngạc lắm, kinh ngạc lại có phần sợ sệt, người cô ta run rẩy, ngón tay chỉ chỉ về phía tôi: “Li... Linh... La... Lan...?” Một loạt hình ảnh kỳ lạ lại ùa đến, đầu tôi choáng váng vô cùng. Nhưng tôi không thể biết rõ đó là gì, những hình ảnh mờ nhạt vô cùng lại vụt qua vụt lại nhanh như chớp. Tôi ôm đầu, bám lấy Thiên Ân. Thiên Ân đỡ tôi, giọng lạnh lùng hỏi cô gái trước mặt: “Tại sao cô lại ở đây?”
|
Chương 16.2 Gặp cô gái tóc vàng - Mona trở về
Hôm nay Thiên Ân có vẻ rất tức giận. Ánh mắt cậu ta lạnh đến đáng sợ. Tôi day day thái dương, nhắm chặt mắt để xua đi cơn choáng lúc nãy. Thảo Nghi sờ trán tôi rồi thì thầm: “Linh Lan, trán cậu nóng quá.” Tôi xua xua tay, cười hì hì ý bảo “Tớ không sao cả”. Cô gái tóc vàng vẫn còn kinh hãi nhìn tôi. Tôi nhíu mày, bộ tôi là ma hay sao mà cô ta mới nhìn thấy tôi lần đầu mà đã kinh hãi thế kia? Cảm thấy như bị xúc phạm, tôi thì thầm hỏi Thảo Nghi: “Cô ấy là ai thế?” Thảo Nghi kinh ngạc hỏi lại: “Cậu không biết sao?” Tôi lắc lắc đầu, nếu tôi biết, tôi đã không hỏi rồi! Thảo Nghi với Anh Vũ nói có việc bận nên đã đi ra ngoài. Còn lại tôi, Thiên Ân và cô bạn tóc vàng. Thiên Ân lạnh lùng kéo tôi đi vào trong, lạnh lùng đi lướt qua cô bạn kia mà chẳng nói một lời nào. Tôi ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, mồ hôi chảy dài trên trán. Tôi mím chặt môi, cụp mắt nhìn xuống chân mình: Tôi đang né tránh ánh nhìn của cô gái tóc vàng đối diện. Thiên Ân ngồi kế bên tôi, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày, cậu ta ung dung rót trà, ung dung thưởng trà. Thảo Nghi và Anh Vũ vừa đi ra ngoài mua đồ, căn nhà rộng chỉ còn lại 3 người: tôi, Thiên Ân và cô gái tóc vàng. À không, còn có mấy người giúp việc nữa. Chúng tôi không nói gì, chỉ im lặng quan sát nhau. Bầu không khí trở nên rất căng thẳng và sâu trong tôi tự mách bảo mình: Đừng quá tin tưởng cô gái kia! Tôi lắc lắc đầu xua cái ý nghĩ đó. Sao vậy chứ? Cô ấy trông thật đáng yêu, thiện lương và đáng tin cậy mà. Đột nhiên cô gái tóc vàng lên tiếng, giọng êm như nước chảy: “Tớ tên Tuyết Vũ. Chào cậu. Tớ thường nghe Thảo Nghi nhắc về cậu.” “Tuyết Vũ ư?” Tôi cảm thấy là lạ, lúc nãy gặp cô gái tóc vàng này ở cửa, trong đầu tôi chỉ hiện lên mỗi cái tên “Mona” cùng gương mặt cười hả hê của cô nhóc tóc vàng lúc tôi rơi xuống dòng suối lạnh. Tôi nuốt nước bọt, suy nghĩ xxem nên đáp lời thế nào bởi tôi cảm thấy chẳng thể nào tự nhiên được với người trước mặt. Tôi gắng nặn ra một nụ cười, giả vờ nói lắp: “Rất vui được gặp… À, ừm… Tớ là…” “Linh Lan.” Thiên Ân xen vào lời nói của tôi và nhấn mạnh tên tôi. Cô gái tóc vàng dường như giật mình một cái. Mồ hôi chảy trên trán cô ta nhiều hơn, mày nhíu lại, đôi môi khẽ run lên. Cô ta cười, nói với Thiên Ân: “Tớ biết mà. Linh Lan với Thiên Ân có vẻ thân thiết quá.” Cô ta nói thế nhưng có vẻ như đang đánh trống lảng. Thiên Ân nhếch môi, ánh mắt nhìn cô ta đầy hàm ý: “Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi hiện đang hẹn hò.” Tim tôi “thịch” một cái khi cậu ta nhắc tới cái chữ “hẹn hò”, tôi cười trừ với Tuyết Vũ. Nhưng khi tôi nhìn cô ấy, tôi đã rất ngạc nhiên. Tuyết Vũ trợn tròn mắt nhìn tôi, cắn chặt môi đến muốn bật máu, hai chân mày nhíu chặt hơn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt, hai tay cô ta nắm chặt lại để trên sô pha, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay tới nỗi muốn rỉ máu. Cô ta chỉ cố cười “ha ha” vài tiếng, giọng run run: “Hóa ra là vậy. Tớ có chút việc, phải đi trước. Chúng ta sẽ gặp sau nhé!” Nói rồi, Tuyết Vũ chạy thẳng lên lầu, tôi nhìn Tuyết Vũ rồi lại nhìn Thiên Ân. Thiên Ân nhướn mày hỏi tôi như chẳng có việc gì: “Sao lại nhìn tôi? Mặt tôi có dính gì sao?” Vừa nói, Thiên Ân vừa dí sát người vào tôi. Tôi đẩy cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Đi thôi. Tôi muốn về nhà. Chắc mẹ đang lo cho tôi lắm.” Sáng thứ hai, lớp tôi sôi sục như cái chợ vỡ. Việc là, thằng lớp trưởng lớp tôi mới sáng sớm đã hớt ha hớt hải ôm chồng tài liệu học tập chạy ùa vào lớp, mặc kệ chúng rơi lộp bộp xuống sàn, hắn ta hít một hơi thật sâu để lấy hơi nói, ra vẻ phấn khích vô cùng khiến cho chúng tôi, trừ Thiên Ân, vô cùng tò mò. Mấy đứa trong lớp vô cùng tò mò hối thúc, tên lớp trường cười hì hì, đập tay lên bàn, nói lớn: “Lớp chúng ta có một nữ sinh mới chuyển đến. Nghe nói xinh cực kì – Hắn ta dừng một lát, như nhớ thêm gì, hắn tiếp – À, cô bạn ấy là người ngoại quốc đấy. Ha ha ha ha ha…” Mấy tên con trai nháo nhào lên, mấy đứa con gái xì xào bàn tán. Tôi lười nhác ngáp một cái, liếc mắt sang Thiên Ân, cậu ta đã gục đầu ngủ từ nãy giờ. Chuông vào học vừa ngân lên. Cả bọn lớp tôi ngồi ngay ngắn hẳn, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò vô cùng. Chúng nó đang chờ “nàng tiên” mới của lớp. Cánh cửa lớp mở ra, cô giáo bước vào, một nữ sinh bước theo sau cô. Cô nữ sinh da trắng như sứ, mái tóc vàng óng uốn lọn, đôi mắt xanh khiến người đối diện cứ nhìn chăm chăm vào nó như bị thôi miên. Tôi kinh ngạc tròn mắt, không thể tin vào mắt mình nữa, là Tuyết Vũ?! Cô ấy nhìn thấy tôi, khẽ nhoẻn miệng cười. Cả lớp nhốn nháo cả lên. Cô giáo đập bàn, lớn tiếng: “Lớp im lặng nào.” Cả lớp ngay lập tức im bặt. Cô giáo thở dài một tiếng, bảo Tuyết Vũ giới thiệu mình đi. Tuyết Vũ híp mắt cười, giọng nói ngọt ngào ngân lên như khúc ca mùa xuân: “Tớ là Tuyết Vũ, lúc trước tớ sống ở Pari, mong các bạn giúp đỡ nhiều.” Cả lớp vỗ tay, tôi cũng vỗ tay theo, Thiên Ân vẫn thản nhiên ngủ. Theo tôi nghĩ thì không cần nói nơi mình sống trước kia ra đâu. Tôi chống cằm nhìn Thiên Ân, ánh mắt khẽ khép, mái tóc mềm rủ trước trán, hai má tôi khẽ ửng đỏ. Tôi ngước mắt nhìn Tuyết Vũ, cô ta và cô Di đang nói gì đó. Lát sau, mấy đứa nam sinh khiên một cái bàn để ngay bên bàn tôi, Tuyết Vũ từ từ bước xuống. Nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn, lòng tôi chợt nhói lên, cảm thấy có gì đó không hay sắp đến. Tuyết Vũ đứng trước mặt tôi, cười “thân thiết”. Tôi nhìn Tuyết Vũ rồi nhìn cô. Cô bảo tôi: “Linh Lan, Tuyết Vũ là họ hàng của Thiên Ân, nên cô nghĩ nên cho em ấy ngồi kế Thiên Ân để có thể dễ dàng giúp đỡ nhau.” Tôi rùng mình một cái. Liếc nhìn Thiên Ân, tôi chẳng hề muốn đi chút nào. Nhìn Tuyết Vũ, cô ta vẫn cười. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Cứ như là mình bị “chia rẽ” không bằng. Tôi khó chịu vô cùng, thầm nhủ: “Mình có quyền từ chối mà. Linh Lan, cứ đứng dậy và nói “Không!” nào, mình cũng “quen” Tuyết Vũ mà, mình có thể “thân thiết” giúp cô ta mà”. Nghĩ sao làm vậy, tôi anh dũng đứng dậy, vỗ ngực mà nói rằng: “Không sao đâu cô. Tuyết Vũ cứ ngồi ở bàn kế bên, em sẽ giúp đỡ cậu ấy mà.” Không hiểu sao, tôi nghĩ ngợi gì đó rồi bổ sung thêm: “Nếu không thì Thiên Ân ra ngồi đầu bàn, em ngồi chỗ Thiên Ân cũng được.” Và tất nhiên, thua keo này ta bày keo khác, cách thứ hai của tôi cũng không tồi, Tuyết Vũ đồng ý cái rụp. Khóe môi tôi giật giật, chết tiệt, đây không phải những gì tôi muốn, cái tôi muốn là không thể để Tuyết Vũ ngồi kế Thiên Ân được. Cái gì cũng vậy, có hối hận cũng đã muộn. Thiên Ân khẽ mở mắt, lí nhí trong miệng: “Ngốc hết chỗ nói.” Suốt ngày hôm đó, Tuyết Vũ cứ bám lấy Thiên Ân. Tôi tức tôi, chống cằm nhìn Thiên Ân hằng hộc. Tôi lơ đãng liếc mắt ra cửa nhìn, Ngọc Thi vừa đi ngang qua lớp tôi, cô ta liếc mắt nhìn vào, hai mày nhíu chặt trừng mắt nhìn Tuyết Vũ, không biết sao, nhưng tôi chắc chắn là cô ta nhìn Tuyết Vũ, y như là họ đã có thù oán gì với nhau từ trước. Tôi hất tóc ra sau, nằm ườn trên bàn. Hai mắt từ từ khép lại. Mặc kệ tất, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Tuần này chắc có nhiều chuyện đáng nhớ đây…
|