Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
|
|
Trong căn phòng được thiết kế xa hoa lộng lẫy, một cô gái mặc chiếc váy dài rất tinh tế, cô ngồi trên ghế dài, tay cầm tập báo chăm chú đọc, thỉnh thoảng lại đưa cốc lên nhấp ngụm trà. Ánh mắt cô dừng lại ở dòng chữ lớn: “Lạc thiếu công khai quan hệ và sẽ kết hôn với Bạch tiểu thư – con gái ngài Bạch Đỗ”. Cô mím môi, nhấc máy nói với người đầu dây bên kia: – Tôi muốn về Đài Loan! Sớm muộn ra sao không quan trọng… Cúp máy, cô nhìn tấm ảnh trên tờ báo, đưa tay vuốt ve mặt hắn, khẽ nói: – Phong… ————————————————————————————————————- Lãnh Phong đứng trước cửa phòng, nhìn căn phòng được trang trí rất “đẹp” do nàng đảm nhiệm. Khẽ xoa xoa hai nguyệt dương. Chỉ về phía Tiểu Vy nghiêm giọng nói: – Bạch Tiểu Vy! Anh chẳng phải đã nói là em không được quậy phá sao? – Này này! Em đâu có quậy phá! Anh nói em được ăn thoải mái mà! – Nàng phản bác. – Cô cứ ăn đi xem! Đến khi thành con heo tôi lập tức sẽ đá cô ra khỏi nhà tôi! – Hắn tím mặt. Nàng còn chưa khỏe hẳn, ăn như vậy sẽ sao đây. Ai ngờ nàng đạp hết mọi thứ xuống giường, nhìn như đứa trẻ con ăn vạ. Chỉ mặt hắn hét lên: – Được! Tôi ăn mà xem! Ăn nè! – Nói xong, nàng cầm miếng pizza bỏ luôn vào mồm. Hắn nhìn khuôn mặt nàng hơi đỏ, tâm tình hắn dịu đi, nói với nàng: – Vy Vy.. Em đừng ăn như vậy! Sẽ không ổn đâu.. – Gì chứ! Tôi… – Nàng đưa tay bụm miệng, mặt tái mét. Rất nhanh sau đó chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa nôn thốc nôn tháo. Hơn 20 phút sau… Lúc này, nhân viên đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ căn phòng. Tiểu An nằm dài trên ghế, xem bộ phim máu me đầm đìa kia, chán nản nói: – Tiểu Vy xem phim này tầm thường quá! Nhưng vừa xem vừa ăn được thì tôi phục đấy! Đường Hi tiếp lời: – Cô ấy ở trong đó định lôi hết bạch tạng ra hả? Lục Quân cùng Khải Bình nhìn nhau, cùng rút ra tờ chi phiếu đập lên bàn. Lục Quân nói: – Tớ cá Tiểu Vy sau khi đi ra sẽ lại chạy vào nôn tiếp. Khải Bình cười nguy hiểm. Tiếp lời: – Tớ cá Tiểu Vy sau khi đi ra nhìn thấy Tiểu An sẽ ngất đi. Còn riêng Lãnh Phong vẫn ngồi im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng vệ sinh. Một lúc sau, Tiểu Vy đẩy cửa ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt. Lướt qua cả căn phòng, phòng được dọn sạch sẽ. Ánh mắt nàng dừng lại ở người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, khuôn mặt giống hệt nàng. Tiểu An nói: – Tiểu Vy, là chị! – Oạch! – Nàng ngất xỉu. Lãnh Phong thấy vậy, vội ra đỡ nàng. Cả căn phòng ai cũng liếc nhìn Tiểu An, chỉ trừ Khải Bình đang giơ ngón cái lên cười cười. – Gì chứ? Tôi nói câu mình nên nói! – Tiểu An tiếp tục quay ra xem phim. Lục Quân cười khổ nhìn Khải Bình: – Tuyệt! Bạn hiền cao siêu, bạn hiền tinh tế, bạn hiền khống chế tiền tiêu. Của bạn đây! – Khỏi phải nói! – Khải Bình lấy tấm séc của mình và của Lục Quân, nhét vào túi áo. – Cứ để cô ấy nghỉ một chút! Sẽ ổn thôi! Đường Hi dựa đầu vào Lục Quân, khẽ liếc trộm anh hỏi: – Lục Quân! Anh thua số tiền lớn vậy.. còn tiền cho em mua sắm không? – … ————————————————————————————————————- Đến buổi chiều, khi Tiểu Vy tỉnh dậy. Đã thấy Tiểu An ngồi cạnh nàng gọt vỏ táo. Thấy nàng tỉnh dậy, cô ngẩng đầu lên cười: – Tỉnh rồi à? Đường Hi đi mua canh cho em rồi. Còn ba người kia đến công ty có việc. Nàng nhìn cô, cánh môi nhợt nhạt khẽ mấp máy: – Chị… – Ừ! Chị chưa chết! Em có ngạc nhiên không? Nàng mỉm cười nói: – Cũng không ngạc nhiên lắm… – Tại sao? – Vì em đã biết rồi.. Cô mỉm cười, tiếp tục gọt quả táo thứ hai. Nàng hỏi: – Lần đó, là chị cứu em? – Ừ! Là chị. Sau đó Lãnh Phong có đi tìm chị để nói chị trở về. Nếu không cả đời chị sẽ âm thầm bên em mất! – Tiểu An cười hì hì. – Chị gặp Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chưa? – Do nàng vẫn còn yếu, giọng nói thều thào nhỏ nhẹ. – Chị gặp rồi! Chúng rất hợp với em và Lãnh Phong! – Tiểu Hắc với anh ấy, còn Tiểu Bạch với em phải không? – Ừm! – Ai cũng nói vậy.. – Nàng khẽ nhắm mắt. Tiểu An lại cầm quả táo thứ ba lên, tiếp tục gọt: – Hai em như vậy quả là một cặp trời sinh đấy! – Tại sao? – Thứ nhất là hai em rất hợp đôi. Thứ hai là em và hắn lại rất hợp với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Không phải sao? Nàng cảm thấy có gì không ổn cho lắm. Cửa sổ được mở, ánh nắng theo đó đi vào căn phòng. Nàng giơ tay lên, nhìn bàn tay mình hòa quyện cùng nắng, nói một câu mà ngay cả Tiểu An không nghe được: – Có thứ gì đó… mình cảm thấy.. Lãnh Phong sắp rời khỏi mình… Phải không? ————————————————————————————————————- Khi Tiểu Vy được xuất viện, nàng nằng nặc đòi Lãnh Phong dẫn đi chơi biển. Hắn dù gì tuần này cũng rất rảnh, lên hắn đưa Tiểu An cùng mọi người đi biển luôn. Trên đường đi, Tiểu Vy liên tục làm rơi đồ ra ngoài như: điện thoại của Tiểu An, kem chống nắng của Đường Hi, ống nhòm của Khải Bình, đồ chơi của Tiểu Bạch, và cuối cùng là áo của Lục Quân… Bây giờ trên xe chỉ còn hắn và Tiểu Hắc không mất thứ gì, tất nhiên là ngoại trừ nàng ra. Cho dù mất điện thoại, Tiểu An cũng chẳng bận tâm vì nó chỉ dùng để liên lạc, hơn nữa nàng là em gái yêu quý của cô, ai trách được. Thiệt hại nặng nhất là Lục Quân, hắn đã mất chiếc áo hàng hiệu và còn phải mua cho Đường Hi đống đồ nữa. Hắn ngầm thương tiếc cho Lục Quân. Còn Khải Bình thì lấy tiền cá cược thắng của Lục Quân mua cái mới. Đến nơi, nàng chạy vội xuống, cởi cúc áo ra. Lãnh Phong trợn mắt nhìn nàng đang cởi áo giữa bao ánh mắt của mấy tên dã lang kia. Hắn nói: – Vy Vy! Em làm gì? – Thì là thay đồ a! – Nàng tiếp tục cởi. Hắn hét lớn: – Em biết em đang thay đồ ở đâu không hả? – Yên tâm mà! – Nàng cởi xong áo, tiếp tục ném đi chiếc váy của mình. Thì ra là nàng có mặc đồ bơi bên trong. Nhưng mà màn này cũng làm hắn đứng tim a! – Nhanh nào Đường Hi, Tiểu An! – Nàng quay ra cười lớn. Đường Hi cũng cởi đồ, còn Tiểu An mặc váy liền nên nhanh hơn. Để ba mỹ nam đằng sau đứng hình nhìn nhau: – Bọn họ kế hoạch trước rồi hả?
|
Khải Bình tựa vào cửa xe, nhìn Tiểu An đang vui đùa cùng hai người kia. Bất giác mỉm cười, anh nhớ lại cái ngày ở bệnh viện thăm Tiểu Vy… Anh đang thong dong đi lại trên hành lang bệnh viện. Bỗng Tiểu An ngang qua, vô tình huých phải anh. Nhưng cũng không thèm quay lại, cô đi tiếp. Anh nói: – Này! Ít ra cô phải xin lỗi một tiếng chứ? – Xin lỗi? – Nàng vẫn đứng đó, không quay lại. – Đúng vậy! Phép lịch sự tối thiểu! Cô không có à? Nàng quay lại, sắc mặt lạnh tanh nhìn hắn. Hắn giật mình: – Cô… – Phép lịch sự của tôi chỉ dành cho những người tôi quen biết. Không có ngoại lệ! – Nói rồi, nàng quay lại đi tiếp. – Này! – Anh chạy lên, đứng trước mặt Tiểu An. Cô chỉ cao hơn Tiểu Vy một chút, nước da hơi ngăm, mái tóc cắt ngắn cá tính, cô mặc chiếc áo phông và quần sooc, rất dễ vận động. Khuôn mặt rất giống Tiểu Vy, chỉ có điều ánh mắt rất sắc bén, nhanh nhạy, còn ở chỗ xương quai xanh có hình săm con rồng. Thân hình nàng tuy không được như Tiểu Vy, nhưng với phong cách như vậy cho anh biết cô là người rất năng động. – Anh nhìn đủ chưa? – Tiểu An thấy rất khó chịu, cô nhìn hắn. Khải Bình liếc qua tay phải cô, ngón trỏ cô có vết chai mờ mờ. Anh hiểu ra được người trước mặt mình là ai, vội cười: – Cô hẳn là Tiểu An. Cô hay dùng súng không? – Sao tôi phải trả lời anh! Tránh ra! – Nàng đi qua hắn. – Tôi là người của Lãnh Phong! Nàng khựng lại, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Anh cười: – Bạch Tiểu An! Chúng ta cùng một đội… Anh nhớ lại lúc đó, bật cười. Ở đây, ngoại trừ Tiểu Vy thì Lục Quân, Tiểu An, Đường Hi cùng anh luôn có vết chai ở ngón trỏ. Do khi sử dụng súng, ngón trỏ dùng để bóp cò súng. Nếu dùng súng nhiều thì lâu ngày vết chai cũng sẽ xuất hiện. Riêng Lãnh Phong ra. Vì bản thân Lãnh Phong không cần sử dụng chúng, hắn chỉ cần mở miệng là có thể giết bất kỳ người nào hắn muốn. Anh nhớ lại lần đó, một kẻ đã âm mưu lật đổ tổ chức của hắn, ai biết hắn hôm sau thu mua toàn bộ gia sản công ty của kẻ đó, sau vài ngày, báo đăng tin có gã đó nhảy lầu tự tử. Hắn đã gián tiếp giết chết hắn, hắn luôn thâm độc. Hắn lúc trước mỗi ngày đều thay một người phụ nữ. Giờ thì lại đem lòng đi yêu Tiểu Vy kia. Đang nghĩ ngợi, chợt một hơi lạnh áp vào mặt anh. Khải Bình nhìn lên, thấy Tiểu An đứng đó, đưa cho anh lon bia: – Nè! – Cô cười. Anh nhận lon bia lạnh, hỏi cô: – Em mang bia? – Tôi đã đem bỏ trộm mấy lon bia vào ngăn đá. Lãnh Phong không cho mang bia đi vì sợ Tiểu Vy sẽ uống. – Nàng cũng tựa vào cửa xe, nhìn hắn. – Vậy à? Phụ nữ uống bia nhiều không tốt đâu! – Vậy anh nghĩ đàn ông uống bia nhiều bụng sẽ ra sao? – Cô cười. – Cũng chẳng sao! Nhưng em như vậy, uống bia nhiều tôi sẽ thương lắm đấy! – Khải Bình khé sát vào tai cô thì thầm. Cô đánh vào tay hắn, cười: – Anh là đang tỏ tình? – Vậy thì sao? Em không đồng ý? – Anh cười tà. Nàng cười, đưa vỏ lon bia cho hắn. Rồi đi, không quên ném lại câu: – Cũng không hẳn! Biết đâu lần tới tôi sẽ đồng ý.. Hắn mỉm cười. Quay ra, thấy Lục Quân lù lù ở đó. Anh giật mình: – Cậu có thể thôi làm trò này không hả? Lục Quân cười cười: – Gì đây? Đừng nói anh có tình ý với Tiểu An nhé! – Phải! Sao nào? – Ôi bạn hiền! Mới có ba ngày thôi mà cậu đã vậy rồi à? Bị hớp hồn chưa? – Lục Quân khoác tay hắn. Thấy hai lon bia trên tay Khải Bình. Lục Quân giật mình hỏi: – Có bia à? – Ừ! – Ở đâu? – Hết rồi! – … Lúc này, ở phía bên kia… – Aiz! Đâu mất rồi? – Tiểu Vy bò xuống nước, hai tay xoa xoa xuống mặt biển tìm thứ gì đó, chốc lại đưa lên một nắm cát rồi lại đưa xuống tìm tiếp. Hắn đi về phía nàng, bắt gặp bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng ở trên bờ. Hắn mặt lạnh tanh, giọng nói như thường nhưng lại chứa đầy nguy hiểm: – Muốn lưu lại trên đời không? Lời nói của hắn quả là có hiệu nghiệm. Đám nam nhân kia bỏ đi mất tiêu. Hắn đi về phía nàng, nàng hôm nay mặc đồ bơi chẳng có chút gì gọi là bảo thủ, giờ lại ở tư thế này… Khẽ nhíu mày hắn hỏi: – Em làm gì vậy? Nàng nghe giọng hắn như gặp quỷ. Cả người mất thăng bằng ngã xuống nước. Thấy hắn vẫn ở đó. Nàng vội đứng dậy nói: – A.. Em không có gì!.. Em có làm gì đâu!.. Hắn nhíu mày chặt hơn. Kéo tay xoay cả người nàng lại. – Này! Anh làm gì? Hắn nhìn lon bia lạnh nhỏ trên tay, hỏi nàng: – Bia? – Vâng… – Em mang bia? – Hắn cao giọng. – Không phải a! Em thấy nó trong ngăn đá. Phong… trả em đi! Anh từ lúc đó đến giờ có khi nào cho em uống bia đâu? Lần này thôi… Nha? Hắn mím chặt môi. Hết nhìn lon bia rồi nàng nhìn nàng. Một lúc sau, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt nàng: – Này! Anh làm gì vậy? – Nàng hét lên. – Tùm! – Nàng chỉ biết trơ mắt nhìn lon bia từ tay hắn bay thật xa, thật cao, rồi rơi tõm xuống nước… lần nữa! – Từ nay anh cấm em không được uống bia! Nếu… – Phong!!! – Một nữ nhân ngoại quốc chạy đến, ôm chầm lấy hắn. Tiểu Vy sững người. Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Đó lại là bạn của hắn ư? – Sophie? Em làm gì ở đây? – Hắn nhíu mày. Đưa tay kéo cô ra. Cảm thấy khó chịu khi nữ nhân này ôm mình. Lúc này, nữ nhân ngoại quốc mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Vy, cô đưa tay phía nàng cười nói: – A! Cô hẳn là Tiểu Vy? Cô thật đẹp! Nàng cũng bắt tay cô ấy, mỉm cười. Cô ta tiếp lời: – Tôi là Sophie! Cô là vợ chưa cưới của Phong. Nhưng tôi lại là người yêu Phong! Nàng sững người. Nhìn ánh mắt đầy thách thức của Sophie. Vội rút tay lại cười gượng: – Ừm… Sophie cười lạnh. Hai tay ôm cánh tay rắn chắc của Lãnh Phong nũng nịu nói: – Phong.. Anh dẫn em đi một vòng quanh đây đi! Người ta mới về nước.. nhớ anh quá à! Hắn tự dưng thấy rất ghét khi cô ở bên cạnh. Quay đầu ra gọi nàng: – Vy Vy… Một lần nữa Sophie lại quay ra liếc Tiểu Vy. Nàng thấy không thoải mái với ánh mắt đó. Liền vội quay người đi. Đợi hắn đi rồi, nàng cười khổ sở. Anh ta vẫn đi cùng cô ấy. Anh ta thấy cô ấy nói vậy nhưng vẫn không hề có ý kiến. Anh ta không nói gì khi cô ta gọi tên mình rất thân mật. Nàng thở dài, nhìn chỗ hắn vừa ném bia xuống: – Phải đi lấy lại thôi! Nói rồi, nàng đi xuống. Nhưng chưa được mấy bước đã bị một bàn tay khác kéo mình lại. – Em điên à? Nàng nhìn người trước mặt, sững người: – Tần Trí? – Em làm gì vậy? Biết là thủy triều bây giờ đang lên không hả? Em xuống đó làm gì? – Tần Trí vẫn tiếp tục trách móc nàng. – E.. em tìm… – Nàng quay ra, nhìn phía xa xa kia. – Xa như vậy? Em biết mình sẽ ra sao không? Lãnh Phong đâu rồi? Sao em lại ở đây một mình? – Tần Trí lo lắng hỏi, quay trái phải tìm hình bóng của Lãnh Phong. – Ưm.. Anh ta đi với bạn gái rồi.. – Nàng cười nửa miệng. Hắn giật mình nhìn nàng: – Tiểu Vy? – Em biết… Rồi thì em cũng sẽ như vậy.. Phải không? – Nàng nhìn hắn. – Tiểu Vy… Em bị gia đình ép buộc kết hôn với hắn phải không? – Hắn ôm nàng vào lòng. – Em… – Vậy thì hãy nói chuyện với anh ta.. Hai người cùng thỏa thuận. Nếu hủy hôn ước được, anh ta sẽ hạnh phúc với người kia, và em cũng sẽ được tự do. Không phải sao? – Nhưng… em… – Nàng khẽ nấc nhẹ. Hắn đưa tay, nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn hắn: – Tiểu Vy… Anh sai rồi! Anh sai rồi! Bỏ người yêu mình đi với người mà mình yêu thật ngu xuẩn! Anh sai rồi Tiểu Vy! Hãy cho anh cơ hội! Chỉ cần em tha thứ! Anh sẽ làm đủ mọi thứ để em được hạnh phúc! Nàng đưa tay che miệng, tiếng khóc ngày càng lớn hơn. Hắn nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Ở đằng xa, một bóng người đang đứng đó, nhìn thấy cảnh này chướng mắt vô cùng, quay người bỏ đi… ———————————————————————————————————— Sáng sớm, nàng tỉnh dậy, nhìn Đường Hi vẫn đang ngủ say. Dựa vào thành giường, nàng hai hôm nay chưa từng gặp Lãnh Phong, nàng thu dọn toàn bộ đồ đi biển của mình đến ở phòng Đường Hi. Hơn 48 tiếng, nàng chưa từng bước qua cánh cửa kia. Đứng dậy, nàng thay quần áo, đi ra ngoài thật nhẹ nhàng để Đường Hi không bị đánh thức. Bước ra ngoài, chưa quen được với ánh nắng mặt trời, nàng cảm thấy hơi choáng một chút. Dạo trên bờ biển, nàng ngắm nhìn biển yên bình, tĩnh lặng trong buổi sớm. Nàng thở dài, hai ngày qua nàng chẳng có thể làm gì, đợi phòng không còn ai rồi cứ lặng lẽ khóc. Nàng đã khóc rất nhiều, rất lâu. Cùng thì nàng vẫn yên bình hơn hết. – Ôi! Tiểu Vy? Cô cũng ở đây? – Sophie nhìn nàng, ngạc nhiên cũng có mà nhạo báng cũng có. – Ừm.. – Nàng mỉm cười. – Vậy ư? Tôi và Phong chuẩn bị đi ăn ở nhà hàng. Phong nói hải sản ở đây ngon lắm! – Sophie cười. – Khỏi đi! Xin phép! – Nàng nhìn Sophie, rồi quay ra Lãnh Phong, hắn vẫn chưa hề nhìn nàng. Thở dài, thì ra nàng vẫn là thay thế cho Sophie, đến khi cô ấy về rồi thì nàng sẽ chẳng còn là ai nữa. Buồn làm gì nữa… Xoay người bước đi, nàng vẫn không hề để ý ánh mắt hắn chăm chăm nhìn nàng. Nàng chưa bao giờ điềm tĩnh như vậy. Chưa bao giờ, hắn nghe mẹ lúc xưa có nói: ” Nếu một người phụ nữ nhí nhảnh, trẻ con đến bao nhiêu đi chăng nữa. Khi con thấy họ trở nên điềm tĩnh lạ thường, điều đó chứng tỏ họ đã hoàn toàn buông xuôi tất cả, và họ sẽ trở thành một con người mới”. Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt vẫn nhìn nàng không buông. Sophie đứng cạnh nũng nịu nói: – Phong.. Em chỉ nói lớn hơn một chút. Nếu anh muốn đưa em đi cũng được mà… – Buông! – Gì? – Sophie vẫn cười cười nhìn hắn. – Tôi nói buông ra! Cô điếc à? – Hắn không lưu tình, hất mạnh tay ra khỏi cánh tay nàng. – Phong… – Đừng bao giờ gọi tôi là Phong! Cô có tư cách gọi tôi ư? – Hắn cười lạnh. Mặt Sophie trắng bệch. Lắp bắp: – Anh nói gì vậy? Hắn bây giờ thực ngứa mắt với người trước mặt: – Nghe cho kỹ! Tôi không còn nuôi dưỡng tình nhân nữa! Nhà tôi mua, ngày mai Khải Bình sẽ đến làm thủ tục, cô đi đi! – Gì? Anh đuổi em? Vì con đàn bà đó! – Cô chặn đường hắn, nói lớn. – Sao tôi phải nói? Cô đã bao giờ là người đàn bà của tôi? Tránh ra! – Hắn một mạch đi về phòng mình. Không thèm liếc nhìn lại. Cô đứng đó, nắm chặt tay. Từng lời rít qua kẽ răng: – Bạch Tiểu Vy! Tao sẽ cho mày biết!
|
Cầm tờ giấy trên tay, Tiểu Vy đem nó bỏ ở chiếc tủ cạnh giường, hắn lần nào về phòng cũng đến giường đầu tiên, hắn sẽ phát hiện ra nhanh thôi. Nàng đứng ở cửa phòng, nhìn qua một lượt. Căn phòng này từ khi đến đây Lãnh Phong đã đặt cho nàng ở cùng hắn, nhưng từ ba hôm trước đã không còn như vậy nữa rồi. Đóng cửa, nàng kéo chiếc va li đi. “Chỉ cần anh đồng ý…” Đúng, nàng chỉ cần hắn về phòng, nhận tờ đơn kia, ký tên thỏa thuận. Hắn sẽ được hạnh phúc cùng Sophie, còn nàng sẽ không phải đau nữa. “Ở chung với người không yêu mình, vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng anh ấy không yêu mình, thà buông tay còn hơn.” Nàng bấm một dãy số đã lâu không liên lạc, nói với người đầu dây kia: – A Thần! Việc phải đến rồi cũng sẽ đến. Cậu đến đây đi… – Vâng thưa tiểu thư! – A Thần cúp máy, khởi động xe hướng tới dấu chấm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình kia. Nàng là phải chăng… đã dự kiến cho ngày này? ————————————————————————————————————- Đến khi xe của A Thần đến, nàng ngồi lên xe. Nói với anh lái xe đến dinh thự của hắn. Xe dừng cách cổng chính vài chục mét. Nàng lệnh cho A Thần đi. Còn nàng một mình đi vào. – Tiểu thư! Sao cô lại về một mình? – Quản gia Bình thấy nàng về đơn thân, không khỏi ngạc nhiên. Hắn luôn theo sát nàng cơ mà? Sao hôm nay nàng lại về có một mình? – Ừm! Trên đường về anh ấy đến công ty xử lý một vài chuyện quan trọng. Tôi về đây lấy đồ của mình. – Nàng cười nhẹ. – Tiểu thư cô định đi đâu? – Tôi dự sẽ không ở lại đây nữa. Phiền quản gia và mọi người trong thời gian qua quá rồi. – Tiểu thư? – Quản gia ngây người nhìn nàng. Tiểu thư định sẽ rời khỏi đây? Chuyện gì đã xảy ra? Xếp xong đồ, nàng bỏ lại tất cả những thứ hắn mua rồi quay lại vào phòng đối diện. Căn phòng này, vẫn còn mùi hương của hắn, mùi hương nam tính rất đặc biệt đối với nàng. Ngồi lên giường hắn, vẫn vậy, mềm mại và ấm áp như ở trong lòng hắn. Nàng đột nhiên đứng bật dậy. – Thật vô lễ.. Mình có là gì đâu? Cư nhiên là khách mà lại vào phòng chủ nhà.. Thật vô lễ.. Nàng dọn dẹp căn phòng, thu dọn tất cả những đồ có liên quan đến nàng ở trong phòng hắn, thu dọn hết. Xuống lầu, quản gia cùng rất nhiều người hầu đứng đó, nghi hoặc hỏi cô: – Bạch tiểu thư, cần tôi gọi cho thiếu gia? – Không cần, anh ấy biết mà.. – Nàng cười. Nghe nàng nói vậy, quản gia cũng tin tưởng hơn. Hỏi cô: – Vậy tiểu thư sẽ quay lại phải không? – Đúng rồi, nàng và hắn còn chưa kết hôn. Việc nàng quay lại đây, đa phần rất ít. – Tất nhiên! Tôi sẽ quay lại! – Nàng im lặng, nàng vẫn không thể sửa tật nói dối. Chào tạm biệt tất cả mọi người, nàng xuống ga-ra, chiếc Aventador của nàng vẫn còn ở đó. Hắn vẫn chưa đem đi, thật tốt. Khởi động xe, nàng rời khỏi khu cao cấp. Nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, dinh thự của hắn vượt trội nhất, nàng cũng rất dễ nhìn ra. Mím môi, đưa tay gạt đi thứ nóng ẩm trên khuôn mặt mình “Nếu được quay trở lại, mọi thứ về mình sẽ khác đi..” ————————————————————————————————————- Về phòng, Lãnh Phong đi đến giường nằm xuống. Thực là hắn đã bị Khải Bình cùng Lục Quân ép hắn quá sức. Hắn nghĩ, cư nhiên vài ngày nay lại không thấy dáng Tiểu Vy. Nàng đi đâu? Ngồi nghĩ, hắn quyết định ngồi dậy tìm nàng. Rồi một tờ đơn đập vào mắt hắn. – Gì đây? Hắn vừa cầm tờ đơn lên, ngay tức khắc một dòng chữ to bản in trên khổ giấy thu vào tầm mắt hắn: “Đơn thỏa thuận hủy bỏ hôn ước”. – Soạt! – Hắn xé tờ đơn. Sắc mặt rất khó coi. – Phong ca! Anh có thấy Tiểu Vy không? Đồ của Tiểu Vy biến mất rồi! – Đường Hi thở hổn hển nhìn hắn. Sắc mặt hắn nghe xong còn tệ hơn nữa, cố nói ra: – Đi! – Vâng! Em sẽ thông báo với mọi người! Hắn vẫn đứng ở đó, hai tay nắm chặt lại: – Em nhất định phải làm vậy sao Vy Vy… Về đến nhà, hắn đã đóng rầm cửa xe đi vào: – Tiểu Vy có về đây? Quản gia nhìn hắn vẫn mặc thường phục, hắn thật sự không đến công ty? Bà vội nói: – Tiểu thư có về lấy đồ. Tiểu thư không nói sẽ đi đâu. Cô ấy nói với tôi là ngài biết chuyện này… – Rầm!! – Hắn hất mạnh chiếc tủ bên cạnh xuống. Sắc mặt giờ rất tệ hại. Bốn người kia đứng đó cũng giật mình kinh hãi. Hắn đã giận thật rồi. – Chết tiệt! Chuẩn bị đi! – Hắn đi lên phòng. Nhìn qua một lượt, nàng đã dọn phòng cho hắn. Tất thảy ở đây vẫn như chưa hề có sự tồn tại của nàng, chỉ trừ hắn. – Rầm!!! – Hắn đánh thật mạnh vào tường, ánh mắt phẫn nộ, từng lời nói rít qua kẽ răng: – Bạch Tiểu Vy! Nếu tôi tìm được em, tôi thề sẽ nhốt em như một người tù! Nàng khẽ rùng mình, ắt hẳn hắn đã đọc được tờ giấy nàng để lại, chắc giờ đang đi tìm nàng đây. Nàng nhìn đồng hồ điểm 2 giờ đúng. Trong khi 2 giờ 15 phút máy bay mới bắt đầu. Nàng còn 15 phút nữa để lưu lại Đài Loan này. Nàng khẽ nhắm mắt, nhất thời không nghĩ đến việc làm của Lãnh Phong. Bây giờ, tại dinh thự của hắn, năm người bốn chiếc xe thể thao đứng cạnh nhau, mỗi người một xe, trừ Đường Hi đi cùng Lục Quân. Lần này có sự cảnh giác hơn, họ đều mang theo súng. Vì lần này, không có ai đi cùng nàng, nàng đơn thân một mình chạy khỏi hắn. Sẽ không biết ai sẽ làm gì nàng và nàng giờ còn an toàn không. Xe của hắn đi đầu, ba chiếc còn lại ngang hàng nhau phóng với tốc độ kinh hồn. Cảnh tượng trên đường lớn này không khác gì phim hành động chuyên nghiệp. Hắn ngồi trong xe, khuôn mặt không chút biểu cảm, chân vẫn nhấn ga phóng đi. Bốn người đằng sau đều đổ mồ hôi lạnh. Hắn đã trở lại… Hắn lại một lần nữa quay lại với thế giới ngầm… Nếu một lần nữa nàng bị thương, sẽ lại là một lần nữa hắn mở cuộc hạ sát… ————————————————————————————————————- – Thưa tiểu thư! Đã đến giờ rồi! – A Thần khẽ gọi nàng. – Được! Ta biết rồi! Ngươi có thể về. – Nàng đứng dậy, kéo hành lý đi. – Thưa tiểu thư! Chúng tôi đều ở đây để bảo vệ tiểu thư. Cô định… – Phải! A Thần! Ta là muốn đi một mình… – Nàng quay lại, kiên định nhìn hắn. – Vâng thưa tiểu thư… – Hãy nói với Bạch Đỗ cha hộ ta! Tạm biệt! – Tiểu thư bảo trọng! – A Thần cúi đầu lịch sự. Nàng đi một mình, quả là hắn không yên tâm. Nhưng biết làm sao giờ? Hắn tốt nhất là nên thông báo cho Bạch Đỗ cha. Ngồi trên máy bay, nàng tựa đầu nhìn qua cửa sổ. Thành phố A dưới đó, ở đó có Lãnh Phong, có nỗi đau của nàng. Cứ thế, Lãnh Phong và nỗi đau đó cứ dần khuất đi sau đám mây trắng. Nhắm mắt lại, nàng nhớ lại ngày hôm đó. Khi hắn cùng Sophie đi khỏi, Tần Trí đến bên nàng, nói nàng làm thỏa thuận hủy hôn với Lãnh Phong, và cho hắn cơ hội. Nàng cảm nhận được lời nói thật của hắn, lần đầu tiên. Nhưng nàng chỉ đồng ý với vế trước của hắn, còn vế sau thì hoàn toàn chối bỏ. – Em xin lỗi! Em không thể! Hết thảy là vì em sợ sẽ lại một lần nữa vấp ngã. Chỉ cần em thay lòng yêu anh, điều đó đã là quá khó. Nhưng em không thể để anh đau vì em, bởi vì nếu em ở bên anh, lòng em lại ở cùng anh ấy. Em không thể! Em sợ anh đau. Và em cũng sợ anh đau. Chúng ta không nên… – Nàng nức nở. Tần Trí nhắm mắt im lặng hồi lâu, rồi anh đưa tay lau đi nước mắt nàng, ân cần nói: – Tiểu Vy.. Đừng khóc! Anh hiểu được. – Anh hiểu? – Nàng ngẩn ra nhìn anh. Khẽ gật đầu, anh tiếp lời: – Nếu em đã không muốn, anh cũng không hề ép. Em không muốn đau như vậy, tại sao không rời khỏi Đài Loan? Nàng đã không còn khóc, mỉm cười nói với hắn: – Em biết đi đâu giờ? – Đi đến nơi chấp nhận em. – Anh cười, đưa cho cô một tấm quảng cáo. – Anh biết thứ này sẽ có ích cho em. Hơn nữa, anh cũng cần mở lòng mình với cô gái kia một chút. – Cô gái kia? – Nàng dường như quên hết nỗi buồn. Cảm thấy mình hoàn toàn là người khác. Bây giờ nàng chỉ có tò mò về cô gái kia. Tần Trí kinh hô. Nàng sao thay đổi nhanh vậy? Nhìn như chưa từng có chuyện buồn trong lòng. Sao có thể? – Tiểu Vy… Em.. không buồn sao? – Buồn gì chứ? – Nàng cười, phe phẩy tờ quảng cáo New York trước mặt hắn. – Về… – Anh khỏi phải nói! Em chỉ muốn thay đổi chút thôi. – Thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên. Nhìn ra ngay được nàng đang cố cười. Hắn mỉm cười: – Không sao. Em bảo trọng! Nhớ giữ gìn sức khỏe! – Cảm ơn anh! Bảo trọng! – Nói rồi, nàng quay người bước đi. – Bảo trọng! – Hắn đứng đằng sau nhìn nàng, đó là lần cuối hắn được nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương. – Tiểu Vy, em phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ như em bước đi bây giờ… Nói rồi, hắn quay người đi, nhắm mắt chấp nhận, một dòng ấm nóng chảy xuống… Đúng vậy, nàng và hắn đã không còn cơ hội nữa… Đúng vậy, nàng và hắn bây giờ chỉ như hai đường thẳng song song… Sẽ mãi chẳng bao giờ cắt nhau…
|
Lãnh Phong ngồi trong phòng, nhìn trên màn hình, dấu chấm đỏ đã biến mất hơn nửa ngày trước. – Lãnh Phong! – Tiểu An đẩy cửa đi vào, nhìn hắn gật đầu. Hắn bật dậy, đi xuống lầu. Tiểu An nhìn trong căn phòng, mọi thứ đều đổ vỡ, chẳng có thứ gì lành lặn cả, cô đã đoán được tiếng động đổ vỡ hôm qua là của ai. – Lãnh Phong.. – Khải Bình vẫn đăm đăm nhìn máy tính. Năm người ở đây đều đã rất mệt mỏi, hôm qua họ như lật tung cả thành phố này lên. Họ đều mặc bộ quần áo cũ, thức qua đêm ở đây. – Tiểu Vy không còn ở Đài Loan. – Lục Quân để Đường Hi dựa vào lòng, tiếp tục làm việc với máy tính. – Vậy cô ấy ở đâu? – Để lấy được nó… Khải Bình nhìn thẳng vào hắn nói: – Lãnh Phong? – Được! Sao cũng được! – Hắn đẩy Khải Bình ra, trực tiếp ngồi vào máy tính. Lục Quân cùng Tiểu An thấy hắn ngồi, lập tức thả lỏng người ra. Dựa người vào ghế nghỉ ngơi. Sau mười mấy phút làm việc với máy tính, hắn nhìn dấu chấm đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Hắn thả lỏng người, nhắm mắt nói: – New York! – Ta sẽ đến đó? – Tiểu An hỏi. Khải Bình thay hắn nói: – Phải! Ta sẽ bay đến đó! Thu xếp đi! – Lần này hãy mang nhiều đồ chút, giảm lượng quần áo xuống. – Lãnh Phong vẫn nhắm mắt, nhu nhu huyệt dương. – Tại sao? – Lục Quân thắc mắc. – Cô ấy vẫn chưa thể bảo vệ mình, khi không biết mình có đang an toàn hay không. – Ý anh là? Hắn nhìn lên màn hình, có thêm vài chấm nhỏ màu xanh xuất hiện, bám theo dấu màu đỏ đang di chuyển kia. – Ta có khách ở New York… ————————————————————————————————————- Nàng chuyển đến một căn hộ cao cấp, nơi này khá rộng rãi và thoải mái, nàng cảm thấy ở đây rất thoải mái như ở nhà mình. Căn hộ này là của một bà chủ gốc Đài, nàng dù biết tiếng ngoại nhưng có người cùng quê của mình thấy gần gũi hơn. Nàng vào phòng, lấy một miếng bánh champagne bỏ vào miệng, đi đến phòng tắm. Bộ đồ này nàng rất hay mặc ở nhà Lãnh Phong, hắn cũng từng nói thích nàng mặc như vậy. Mím môi, lúc nàng để lại quần áo của hắn mua cho nàng, nàng hoàn toàn quên là nàng vẫn đang mặc bộ này. Để nó vào túi đen, nàng vặn vòi nước. Nước lạnh làm nàng rùng mình, nhưng nó làm tâm trạng nàng đỡ đi rất nhiều. “Không có gì phải đau, không có gì phải đau cả! Anh ta có thể từ chối vào lần đầu gặp mặt. Tại sao anh ta không làm vậy? Anh thích để tôi phải đau đúng không? Tôi chẳng sao đâu!” Nàng nhắm mắt. Trong hàng ngàn giọt nước lạnh băng, có hàng ngàn giọt nước ấm nóng. Nó thi nhau chạy nhảy lộn xộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng cảm thấy mình như bao người con gái khác, thích che giấu giọt nước mắt của mình bằng bất kỳ thứ gì khác. Đóng cửa xe taxi, nàng nói với tài xế bằng tiếng ngoại ngữ: – Làm ơn cho tôi đến cầu Brooklyn! Đi nửa đường, nàng kêu tài xế dừng xe. Nàng cầm chiếc túi đen, đưa cho người đang đẩy chiếc xe mini từ thiện. Rồi lại lên xe tiếp tục đi. Lục Quân ngồi dựa vào ghế, kê máy tính lên đùi. Nói với Lãnh Phong: – Di chuyển rồi! – Ngược lại? – Hắn hỏi. – Đúng! Hắn lấy máy tính Lục Quân, nhìn dấu chấm đỏ kia đang di chuyển rất chậm ngược lại với hướng lúc nãy. Cười lạnh, hắn nói: – Thông minh đấy! – Lãnh Phong! – Khải Bình gọi hắn. – Gì? – Anh nghĩ chúng ta sẽ đi được với đám kia à? – Tiểu An tiếp lời, hất cằm về phía đám kiểm soát đang kiểm hành lý. – Cô nghĩ tôi là ai chứ? – Hắn nhếch mép. – Sẽ được sao? – Đường Hi dựa đầu vào Lục Quân, hỏi hắn. – Tất nhiên sẽ được! Không thì còn ai là Lạc Lãnh Phong? Bốn người kia im lặng. Đồng hồ điểm đúng 11 giờ, năm người rời đi. Nhân viên kiểm soát thấy họ không hề để hành lý lại, vội ngăn Lãnh Phong: – Thưa ngài! Ngài cần để hành lý lại cho chúng tôi kiểm! Lãnh Phong nhếch mép nhạo báng, cúi xuống ghé sát tai nói điều gì đó với cô nhân viên. – Thật xin lỗi Lạc thiếu! Mời mọi người đi lối này! – Cô nhân viên cúi người lịch sự, dẫn họ đến khoang riêng. Bốn người ngồi trên máy bay, hết nhìn nhau rồi lại nhìn màn hình máy tính. Riêng hắn vẫn dựa đầu vào ghế, lắc lư ly rượu trong tay. Ánh đỏ sóng sánh đẹp mông lung. Nhìn ra ngoài, hắn khẽ nói: – Vy Vy.. Em ở đâu? ————————————————————————————————————- Cầm trên tay gói phô mai, nàng nhíu mày. Từ trước tới nay nàng rất thích ăn bánh phô mai. Nhưng lần này nàng tự làm, liệu… có cháy nhà không? (=o=!) Từ lúc ở đây. Nàng luôn tự làm đồ ăn, nhưng làm bánh thì… Bỏ gói phô mai vào xe, nàng đẩy đi. Bỗng một thứ chặn ngang mặt nàng, theo phản xạ nàng dừng lại. Phát hiện được đó là bó hoa, nhìn xung quanh chẳng có ai cả. Là ma à? Nàng cười ngốc, ném bó hoa vào khu đông lạnh, đẩy xe đi tiếp. Thanh toán xong, nàng bước ra ngoài. Lại thứ nữa rơi vào tay nàng, nhíu mày, vẫn là bó hoa đó. Nàng nhìn lên, chẳng có ai. Nhìn xung quanh, đông nghịt. Là ai đây? Đánh rơi hả? Về nhà, nàng lấy tờ giấy kẹp trong bó hoa. – Belle Elizabeth? Ai có tên đặc biệt vậy? – Belle và Elizabeth đều là tên, nhưng chủ nhân bó hoa này kết hợp lại cả hai tên, chắc hẳn rất xinh đẹp a!* – Belle Elizabeth! Phải chăng em đã đến? Nàng rùng mình. Trời ạ! Nàng khá giỏi về khoản ngoại ngữ. Nhưng không phải là nàng dịch nhầm đó chứ? Tên này khùng hả? Dù nàng không phải chủ nhân bó hoa nhưng hỏi thế này thì ai mà hiểu nổi? Nhìn địa chỉ được ghi bên dưới, nàng cau mày: – Thằng khùng! Mày cứ đợi bà đến xem! Vô duyên vô cớ ném bó hoa chết tiệt này vào mặt ta! Belle với chả Eliza! Chết tiệt! – Nàng chửi rủa. Khinh miệt vô biên tên ném bó hoa kia vào mặt nàng. Nàng xuống nhận xe mình. Vài ngày trước nàng có dặn A Thần mang chiếc Aventador đến cho nàng, không ngờ hắn làm rất tốt, nàng vừa nhận xe, lái một mạch đến địa chỉ kia. Đứng trước mặt là một nhà hàng cao cấp, nàng nhíu mày. Bỗng tiếng nam nhân vang lên: – Elizabeth? Nàng quay lại nhìn nam nhân kia. Anh ta khá bảnh, tuy không bằng Lãnh Phong nhưng vẫn thu hút được rất nhiều ánh mắt của nữ nhân. Nàng đi đến bên hắn, cười nói: – Không phải! Anh làm rơi nó ở cửa siêu thị, tôi đem đến cho anh! – Không phải! Em là Elizabeth. Tôi là tặng cho em! – Tôi? – Nàng ngạc nhiên nhìn hắn. – Phải! Là em! – Hắn cười. – Nhưng tôi không phải Belle Elizabeth! – Nàng từ chối, đưa bó hoa cho hắn. – Đối với tôi thì em là Belle Elizabeth! – Hắn cười trìu mến, đẩy bó hoa về lại lòng nàng. – Không phiền nếu em đồng ý ăn tối với tôi? – Tôi không rảnh! – Nàng quay người bước đi. – Tôi biết em là Bạch tiểu thư nổi tiếng bên Đài! – Hắn như không chịu bỏ cuộc, nói lớn. Mọi con mắt đều đổ dồn vào nàng. Nàng nhíu mày, quay lại hỏi: – Sao anh biết? – Ai cũng biết người phụ nữ đại diện cho phái đẹp là em. Quả không sai, em như một loại thuốc phiện mạnh vậy. Rất mê hồn! – Hắn xoa cằm nhìn nàng. Nàng mím môi. Anh ta trắng trợn hệt như Lãnh Phong. Hắn tiếp lời: – Giờ em có đi hay không? – Hắn đưa tay ra. – Được! Tôi đi! – Nàng khoác tay hắn. Tên đáng ghét! Tên vô sỉ! Tên thổ phỉ! Ta ngàn vạn lần phỉ nhổ ngươi! Hắn cười thỏa mãn, nhìn mỹ nhân đi bên cạnh cuối cùng cũng đồng ý hắn, thậm chí còn tỏ ra ủy khuất chửi thầm hắn nữa. Thật đáng yêu! *Ý nghĩa của tên Belle: mỹ nhân đẹp ; Elizabeth: xinh đẹp, cao sang, tôn quý. Kết hợp hai tên là Belle Elizabeth: mỹ nhân đẹp động lòng người, quý phái cao sang, thuần khiết.
|
Nam nhân đó vẫn ngồi đối diện nhìn Tiểu Vy. Nàng hậm hực nói: – Ừm… Tên anh? – A! Tôi chưa giới thiệu. Tên tôi là Martin. – Hắn cười, rót ly rượu vang cho nàng. – Em biết không, rượu đỏ rất hợp với em. Nàng nhận ly rượu, mỉm cười nói: – Phải, ai cũng nói vậy. – Ai cũng nói vậy với nàng, ai cũng nói vậy. Chỉ trừ hắn… – Cạn ly! – Hắn giơ ly rượu lên. Cười gượng, nàng giơ ly lên: – Cạn ly… Uống xong ly rượu, nàng cảm thấy rất buồn ngủ, rất là buồn ngủ… Cũng tốt, ngủ đi! Nàng không kháng cự, nhắm mắt. Nàng muốn ngủ, mở mắt ra nàng sẽ lại phải lo thứ mới. Như lần uống rượu đó. Rồi nàng sẽ quên hắn. Sẽ rất nhanh thôi.. Martin nhìn nàng thiếp đi. Hắn rút điện thoại ra: – Lạc thiếu! Tôi đã tìm ra Bạch tiểu thư! – Tốt! – Nói rồi, đầu bên kia cúp máy. Hắn bỏ máy vào túi, nhìn nữ nhân mê hồn thiếp đi ở đối diện, hắn mỉm cười lạnh: – Bạch tiểu thư! Lạc thiếu sẽ rất lâu đến đây. Có nhiều chuyện tôi có thể làm… ————————————————————————————————————- Nàng mở mắt, xung quanh đều mờ mờ ảo ảo. Nhưng nàng nhìn thấy hắn. Là Lãnh Phong. Nàng vươn lên ôm cổ hắn, ánh mắt mơ màng: – Phong… Martin ở trên nàng thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó lại cười: – Phải.. Anh là Phong đây… – Đoàng!! – Là tiếng súng. Martin quay đầu lại. Mặt hắn trắng bệch. Lãnh Phong đứng dựa vào cửa cùng Tiểu An đang cầm súng chĩa vào hắn. – Ngạc nhiên không? Martin? – Lãnh Phong cười lạnh nhìn hắn. – Lạc thiếu..? – Martin vẫn đứng đó, sắc mặt kinh hãi nhìn Lãnh Phong. – Không ngờ! Tôi thuê anh mà anh lại làm vậy… – Hắn đi qua Martin, bước đến bên nàng. Nhìn quần áo nàng xô lệch hẳn đi, chỗ xương quai xanh có vài vết ửng đỏ. Ánh mắt hắn có chút băng lãnh, quay lại nói: – …với người phụ nữ của tôi! – Nói xong, hắn rút một khẩu súng lục, chĩa về phía Martin. – Đoàng!!! – Lại một tiếng súng vang lên. Martin gục xuống, máu từ mi tâm tràn ra. Hắn bế nàng lên, bước qua xác Martin. Đi qua Tiểu An nói: – Nói Khải Bình xử lý đi! Tiểu An đứng trong phòng, súng trên tay rơi xuống sàn. Nhìn xác Martin bây giờ ướm đầy máu. Thật đáng sợ! Hắn từ rút súng ra đến bóp cò đều chuyên nghiệp. Tròn trĩnh 2 giây…2 giây được coi là thường với cô, nhưng hắn với 2 giây lại chuẩn xác vào mi tâm. Đến cô còn không thể đạt được tốc độ đó. Thật khó tin! Khải Bình lúc nào đã đứng sau cô nói: – Nếu em thắc mắc tại sao hắn có thể lợi hại như vậy thì em biết quá ít về Lãnh Phong rồi! – Khải Bình…? Anh đi đến xác Martin, nhìn qua vài giây rồi nói tiếp: – Anh ta nắm giữ 70% cổ phần thế giới. Tất cả mọi thứ bây giờ đều do anh ta tự xây dựng. Anh ta là người nguy hiểm, Tiểu An! Cô im bặt. Giờ cô mới thật sự sợ hãi Lãnh Phong. – Nhưng điều đó không có nghĩa là Tiểu Vy không phải người nguy hiểm. – Ý anh là sao? – Cô ngẩng đầu nhìn Khải Bình. Tiểu Vy của cô? Nàng làm sao? – Rồi lúc đó tôi sẽ cho em biết! Đi thôi! – Khải Bình kéo cô ra khỏi phòng, lệnh cho đám vệ sĩ xử lý. Lúc này, Lãnh Phong ngồi trong xe, nhìn nữ nhân trong lòng. Bàn tay hắn bất giác vuốt ve má nàng, mỉm cười: – Vy Vy, anh nhớ em lắm biết không? – Em tưởng anh đi với Sophie…? – Nàng mở mắt. – Vy Vy? – Hắn kéo nàng ra nhìn nàng. – Em không thể cử động được… – Nàng nhìn hắn, giọng nói thều thào. – Gì? – Hắn nhìn nàng. – Phong… Em không thể cử động.. Xin anh, chỉ cần nghe em nói.. – … – Thỏa thuận đó… anh có đồng ý không? – Nàng dựa vào ghế, tránh khỏi lòng hắn. – Dừng xe! – Hắn nói lớn. Nghe thấy thế, Lục Quân vội phanh lại. Hắn đóng cửa thật mạnh, bế nàng trên vai. Nàng giật mình hét lên: – Lãnh Phong! Anh làm gì vậy? Hắn bỏ qua lời nói nàng. Trực tiếp bế nàng đi vào thánh đường đối diện, hắn để nàng ngồi lên lan can. Lập tức rút súng chĩa vào nàng. – Lãnh Phong! Dừng lại! Anh định làm gì? – Bốn người bên dưới gọi hắn. – Lãnh Phong..? – Nàng không cử động được, chỉ biết trơ mắt nhìn hết họng súng rồi lại nhìn hắn. – Nghe anh nói đây! Nếu như anh không yêu em, anh lập tức sẽ bắn chết em rồi thả em xuống dưới. Nhưng đáng tiếc… – Cạch! – Tiếng lên đạn. Nàng thật sự sợ hãi. Một là hắn đã lên đạn và đang chĩa vào nàng. Hai là hành động đó chứng tỏ nàng chẳng là gì. Nhắm mắt, nàng thở dài trong lòng. Cũng như vậy cả, nàng cuối cùng thì vẫn sẽ chết. Chỉ là do thời gian thôi. Một giọt nước nóng ẩm chảy dài trên khuôn mặt nàng. – Anh cần em! – Hắn buông súng, kéo nàng vào lòng. Nàng mở mắt. Hắn nói gì? Nàng nghe không rõ. Nó xảy ra quá nhanh. Hắn đã nói gì? – Bạch Tiểu Vy! Anh cần em! – Hắn nói lớn. – Vậy còn… – Sophie? Cô ta chẳng là gì của anh cả! Anh nói vậy em có tin không? – Hắn đưa mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng vén ra sau. Hắn luôn vậy. Hắn chỉ giải thích duy nhất một câu, và chỉ là một lần. Cho biết rằng, điều hắn nói thật lòng. Hắn ghét phải nói lại, trông cứ như là hắn nói dối, nói lặp lại nhiều lần để nàng tin, hắn nói chán ghét điều đó. Nàng cười nhẹ: – Em rất muốn ôm anh, nhưng em không thể cử động được. – Anh biết! Em đã nghĩ gì khi rời Đài Loan hả Vy Vy? – Hắn vẫn ôm nàng, mỉm cười. – … – Vy Vy? – … Hắn nhíu mày, buông nàng ra. Nàng không còn nơi chống đỡ, lập tức lại ngã vào lòng hắn. Nàng ngất xỉu… Hắn thở dài, ngước nhìn trời bất hạnh – Sao mẹ lại sinh con ra để con đem lòng đi yêu cái nỗi khổ này? – Hắn nhìn nàng. Không tệ! “Nỗi khổ” này cũng dễ thương, cũng xinh đẹp, và đặc biệt nàng khác với mấy “nỗi khổ” kia nhiều. – Nỗi khổ thì để tôi nuôi cho! – Tiểu An đứng đằng sau, oán trách nhìn hắn. Hắn cười khổ hỏi cô: – Tiểu Vy bị sao vậy? – Tiểu Vy không thích hợp với khí hậu nước ngoài cho lắm. Cơ thể Tiểu Vy rất mẫn cảm. Tôi nghĩ là tụt huyết áp. Hắn nhìn nàng, hai má nàng ửng hồng lạ thường. Hắn vội cởi áo khoác cho nàng rồi bế nàng xuống xe. – Nè! Anh quên nè! – Tiểu An nhặt khẩu súng lên nói với hắn. – Khỏi! Cô cầm đi! – Đóng cửa, hắn lái xe đi về căn hộ của nàng. Để lại bốn người kia. Tiểu An: Ai muốn đi ăn nhà hàng không? Tôi quen chủ nhà hàng nổi tiếng ở đây! Khải Bình: Em quen? Tiểu An: Exactly! Đường Hi: Em muốn đi ăn! Lục Quân: Vậy ta đi! Khải Bình: Mà ăn mừng việc gì thế? Đường Hi: Tất nhiên là vì Phong ca và Tiểu Vy rồi! Tiểu An: Không phải! Lục Quân: Vậy là gì? Tiểu An: Tôi lấy được súng của Lãnh Phong! Khải Bình: … Lục Quân: … Đường Hi …
|