Bảo Vệ Công Chúa
|
|
chap 14 Nghi lễ hiến tế 1 Hạo Nhiên dần dần mở mắt, mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm, đây là đâu? Căn phòng bài trí rất đẹp mắt, xung quanh có những dải nơ đỏ, cô ôm đầu ngồi dậy, rồi thảng thốt nhìn người mình. Từ lúc nào cô mặc một bộ áo kì dị thế này, nói là áo nhưng chính xác hơn là một tầm chăn mỏng quấn quanh có khi đúng hơn, một tầm choàng đỏ, ngoài ra bên trong cô....chẳng mặc gì. - A aaaaa! Hạo Nhiên chạy ra xa cái giường rải đầy hoa hồng kia, những bông hoa héo úa sẫm màu đỏ như máu, tay cô như chạm phải cái gì đó rất lạnh. Cô quay lại nhìn thì không khỏi sửng sốt. Trong tấm gương phản chiếu kia, một cô gái trong gương khoác trên mình một tấm choàng đỏ, khuôn mặt được trang điểm có hai chấm đỏ tròn hai bên má. Rốt cuộc là sao? Tại sao cô lại ăn mặc trang điểm như thế này. Còn chưa hết bàng hoàng thì có người mở cửa vào, không ai khác chính là ba mẹ cô. Cô tất nhiên là giật mình lùi lại cảnh giác cao độ. Ba cô tiến tới nói: - Hạo Nhiên! Đến lúc con phải biết chuyện này! Con không phải con ruột của chúng ta! Con là đứa trẻ cô nhi viện. Một sự thật cứa nát bao niềm tin của cô gái nhỏ, ra là vậy, không phải là cô luôn muốn biết tại sao ba mẹ ghẻ lạnh mình sao? Bây giờ biết rồi còn cảm thấy thà không biết còn hơn. - Vậy tại sao muốn giết con? Cô run lên nhìn ánh mắt tuyệt vọng hướng ánh nhìn đến đấng sinh thành. Ba cô nói: - Con được nuôi là để chờ đến ngày này, ngày con làm nghi lễ hiến tế cho dòng họ Dương, con nên trả ơn chúng ta đã có công nuôi nấng chẳng phải sao? Con giúp ta để Hạo Thiên được thừa kế, cứu ta cứu mẹ con, có được không? - Tôi hiểu rồi! Tôi nuôi lớn để trở thành đồ cúng cho các người, các người quá tàn độc! Đúng là cuộc đời lắm cay nghiệt, cô thậm chí còn không được hạnh phúc khi được nuôi, và giờ trả cho họ bằng sinh mạng này. Một vài người áo đen đi vào, không chế bắt Hạo Nhiên đi, cô truyệt vọng quay lại nhìn họ mong chờ một sự thương cảm mà cứu mình, nhưng đổi lại họ dửng dưng quay mặt đi, cô vùng vẫy trong tay bọn chúng, ngoái nhìn bóng dáng họ cho đến khi khuất tầm mắt. Hạo Nhiên bị xô lên một cái bàn và bị trói lại bởi một dây thừng đỏ, xung quanh có rất nhiều gương mặt lạ lẫm đến quen thuộc, có cả chú gì, cô bác, và ông nội mà cô chỉ gặp một lần. Cái lần năm 8 tuổi, ba mẹ dẫn cô đến, sự nghiêm nghị quyền uy đến khó thở. Ông nhìn cô bé núp sau váy mẹ, mẹ cô kéo cô ra phía trước, ông nội nhìn cô rồi gật đầu nói những lời không rõ ràng '' Các con chăm sóc con bé thật tốt, phải để nó tránh xa những đứa khác giới, hiểu không?'' Cũng vì vậy mà cô chẳng có bạn, vừa bị cấm cộng với bản tính nhút nhát nên thành ra như vậy. Trước mắt Hạo Nhiên là một bàn thờ, có các di ảnh cũ kĩ ám ảnh.
|
chap 15 Nghi lễ hiến tế 2 Những khung ảnh cũ kĩ rất ám ảnh, người nào cũng vận trang phục nghiêm nghị, đôi mắt trừng trừng nhìn, và bên trên còn có cả tượng quan công. Hạo Nhiên vì sợ mà đôi mắt mở to hằn lên những vệt máu, cô đưa ánh nhìn cầu cứu, nhưng những người họ hàng đó trong bộ âu phục váy đen đỏ, nhìn cô như muốn ăn thịt nuốt sống cô, và còn toả ra thứ sắc thái lạnh lùng rợn người. Cánh cửa mở ra, một khuôn mặt không xa lạ với Hạo Nhiên, đó là anh trai cô. Hạo Thiên tiến đến trong âu phục đen , khi gần hơn cô mới cảm nhận sắc thái lạnh lùng từ anh. - Anh Thiên cứu em! ( cô run lên gọi yếu ớt) Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt ấm áp ngày nào thay vào đó là sắc thái băng hàn, anh trai cô không trả lời, coi mạng sống em gái mình như không để trong đáy mắt. Mặc dù cô thấy tay anh run lên, một tay giữ chặt tay kia. Dương Hạo Khánh đi lên bục khấn lễ, rồi ông đọc trước các vị cụ tổ của họ, và thần quan công một bài văn nôm khó hiểu. Dường như mọi người đều cúi đầu xuống chắp tay lạy. Sau đó chính tay ông cầm con dao hướng đến ngón tay cô. Hạo Nhiên cựa người khẩn khoản. - Ông nội đừng làm vậy! Á! Một giọt máu chảy vào ly rượu cúng, ông hướng cái ly đó đưa cho Hạo Thiên. Anh vẫn run tay đón lấy thứ đó rồi uống luôn. Hạo Nhiên trong trạng thái sợ sệt kích động, bọn họ thật ác độc. Rồi cô bị dán một tấm bùa, cô không còn phản kháng mà trở nên im lìm, đôi mắt vô hồn. Hai người được đưa tới phòng mà cô trước đó bị dẫn đi. Cô được cởi trói và ngồi im như một pho tượng. Cánh cửa khép lại, Hạo Thiên từng chút một đi tới, anh đặt cô nằm lên giường, đôi tay run lên vuốt gương mặt cô, rồi nhẹ nhàng chạm môi. Sau đó anh cảm nhận thứ gì đó mặn chát, đôi mắt vô tình nhìn người em gái trước mặt. Cô tuy bị yểm bùa nhưng thân thể vẫn còn chút lí trí, đôi mắt vô hồn rơi một giọt, hai giọt... rồi vô số nước mắt chảy ra, thật giống một con búp bê biết khóc, anh có thể cảm nhận lời nói trong suy nghĩ của cô chạm đến não bộ mình '' anh Thiên đừng làm vậy, cứu em với''.
|
Chap 16 Đêm động phòng Hạo Thiên không thể khống chế được lí trí của mình, trước đó... Ông nội anh là Dương Hạo Khánh đã ngước nhìn bầu trời, rồi ngồi vào bàn làm việc, xoay đầu của bức tượng hình đầu rồng trên bàn. '' Rầm'', cách cửa phòng bí mật bị mở ra, ông dẫn Hạo Thiên đi vào. Lối đi càng lúc càng dẫn vào sâu hơn, cầu thang xây kiểu xoắn ốc, tưởng như mình đang lạc vào thế giới của bóng đêm ngự trị, một màu u tối rợn người, mỗi một lần anh đi đến một đoạn là lại giật mình nhìn các đèn cầy chiếu sáng đầu rồng mắt quỷ... Cuối cùng họ cũng lên đến sân thượng, ông nội anh dùng bàn tay che mặt trăng và xoay, tin nổi không anh đang thấy mặt trăng như bị bóp méo, rồi bỗng chốc mây đen che khuất hết ánh sáng, có một thứ ánh sáng hay làn khói ảo đỏ nhập vào người anh. Hạo Thiên bỗng dựng đứng người, đôi mắt anh như tối sầm lại. - Cụ tổ! Ông nội anh cung kính, giọng anh khàn khàn như những ông già: - Đi thôi! Đêm động phòng. Lí trí mạnh mẽ của Hạo Thiên trong thân xác anh bộc phát khi chạm vào nước mắt của cô, anh cũng khóc, khoé mắt trái chảy ra một giọt, hai giọt, và nhiều hơn. - Hạo Nhiên! Hai anh em bắt đầu nói chuyện trong tiềm thức. ''Anh hai cứu em với''. '' Anh không thể anh không điều khiển tay mình, thân mình''. '' Cứu em''. Búp bê Hạo Nhiên càng lúc càng khóc nhiều hơn, Hạo Thiên ôm đầu mình ngã lăn xuống đất, cụ tổ đang điều khiển hành vi của anh. Ông ta bắt Hạo Thiên phải tiếp tục cởi áo choàng của cô, một bên người dần mở ra. '' Nếu ngươi không làm thì ba mẹ ngươi sẽ chết'' (linh hồn anh bắt đầu lùi bước). ''Nhưng tôi không thể vấy bẩn em ấy''. ''Ngươi phải làm!'' Hạo Thiên dùng ít ý trí lẻ loi cuối cùng anh cố gắng đi tới bên bàn lấy ly rượu độc, rồi hướng tới chỗ Hạo Nhiên. ''Anh không làm được, anh xin lỗi, anh không cứu được em, anh không thể có lỗi với ba mẹ, anh sẽ không chạm vào em, anh sẽ giữ cho em trong sạch, anh yêu em''. Rồi bàn tay run run đưa ly rượu độc vào miệng cô, Hạo Nhiên cố gắng gọi anh lần cuối '' không anh Thiên''.Ly rượu đã chạm vào môi cô, thứ nước màu xanh trôi vào miệng cô, ngấm vào lưỡi, ngấm vào trái tim, huyết mạch, thân thể cô trắng nhợt, búp bê vô hồn Hạo Nhiên chảy khoé mắt trái giọt nước mắt cuối trước khi chết, mắt nhắm lại. Cuối cùng hồn ông cụ tổ cũng thoát ra, mây đen kéo đi hết, Hạo Thiên bàng hoàng ôm thân thể cô, anh khóc và hét lên. ''HẠO NHIÊN''.
|
Chap 17 Cái giá phải đi qua Xác của cô bị vứt trong một khu rừng, những thiên thần linh tinh nhỏ bé,từ đâu xuất hiện vây quanh thân thể bé nhỏ ấy, cô gái trắng nhợt, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Lưu sư phụ giật mình quan sát bầu trời từ nãy giờ, sau khi mây mù kéo đi, chòm sao thiên nữ ánh sáng bỗng loé sáng như một điểm nhấn ở bầu trời u tối. - Bảo nhi! Ông vội vàng đi gọi cái cậu nhóc đang ham đánh điện tử phòng bên. Bảo uể oải mở cửa, cậu giả vờ như đang ngái ngủ. - Có chuyện gì ạ! - Đi cứu vợ con đi! Cầm cái máy tiến về khu rừng phía tây nhanh! - HẢ? Bảo đi trong khu rừng tối, cậu thấy cái máy cứ reo liên hồi, '' ôi rốt cuộc là ở đâu''. Chẳng hiểu sao cái máy thể hiện năng lượng khắp khu rừng. Cậu đang chống nạnh than thở thì một thiên linh tinh bay quay,.. '' á ma'' Cậu tránh xa xua đuổi nó, nhưng thiên linh tinh bay quanh cậu như muốn nói '' đi theo tôi''. Nó không còn làm cậu sợ nữa, nó dẫn cậu vào sâu khu rừng, Bảo không khỏi giật mình khi thấy rất nhiều thiên linh tinh bay quay thành một đốm lửa lớn, có gì ở đó chăng. Ánh sáng từ thiên linh tinh đủ để cậu nhận ra cái xác mình đang ôm, cậu gạt mớ tóc ra thì nhận ra Hạo Nhiên, cậu gọi và vỗ má cô bé '' Ê''. Thấy không ổn cậu định cõng lên thì áo cô bị kéo xuống, cái toà thiên nhiên đập vào mắt. '' ui''. Cậu bịt mắt lại, khuôn mặt đỏ lử, huyết áp tăng cao. Rồi Bảo khẽ đặt cô xuống, cởi áo mình ra, cố không đụng chạm vào những chỗ khác ngoài vai, chiếc áo rộng nên che được , cậu mới hé tí mắt mà khuy từng cúc lại. ''Tội lỗi, tôi không có cố ý, cô đừng có mà tức đấy''. Rồi cậu buộc thật chặt khăn choàng dưới thân, cõng cô lên vai, các thiên linh tinh đi theo, chiếu sáng cho họ đến lúc ra khỏi khu rừng. Nhưng anh chàng lúc cõng cả đoạn đường đều xấu hổ, đỏ mặt. Hạo Nhiên thở đứt đoạn trên lưng cậu, càng khiến cậu lo lắng mà đi nhanh hơn.... Cô được đưa vào phòng chữa bệnh của hội '' Nhiệm Màu''. Lưu sư phụ chuẩn đoán bị trúng độc, đáng lẽ cô đã chết nếu như không phải là '' công chúa ánh sáng''. Có lẽ theo lời của Bảo, ông cũng đoán được là nhờ các thiên linh tinh truyền năng lượng. Ông bắt đầu châm cứu ở đầu, vai,... Bảo chăm cô từ lúc được đưa vào phòng tĩnh dưỡng, ngày nào cậu cũng đọc truyện, hát cho cô nghe, vì ông nội bảo phải chờ đợi thôi, không biết khi nào cô tỉnh lại, nếu có người bên cạnh trò chuyện sẽ kích thích thân thể, sẽ làm cho người bệnh nhanh tỉnh. Bảo gập cuốn truyện lại, cậu cười: - Hài đúng không bạo lực! Nhưng khuôn mặt vẫn ngủ của cô lại làm cậu hết vui, cậu gạt nhẹ mái tóc cô, buồn buồn trong lòng. Đã 3 tháng rồi, mà Hạo Nhiên không tỉnh. Khi cậu định rời tay thì đôi mắt cô mở, đôi mắt màu xanh đẹp mê ly như viên thạch ngọc, Hạo Nhiên nhìn cậu, còn cậu bất động vì bất ngờ và cũng vì đôi mắt chuyển màu của cô. Hạo Nhiên ngồi dậy ôm cậu khiến cậu nhóc đứng tim, cô cứ ôm chặt như vậy...
|
Chap 18 Đừng chọc cô ấy Bọn đồng môn xum lại xôn xao, chuyện là Bảo sư huynh của chúng đang cõng một người, một cô gái có khuôn mặt ngây ngốc như một con búp bê, đôi mắt xanh ngọc đẹp mê ly, và cũng làm cho người khác dè chừng. Một tên bô bô cười: - Sư huynh ơi cho đệ nhìn mặt cô ấy tí! - Hê! Tránh ra nào anh đang mệt đứt hơi nè! Bảo nhăn nhó, vì cậu đang sắp bị tắc thở bởi vòng tay ghì chặt của Hạo Nhiên. Từ lúc cô tỉnh cho đến giờ, cứ ôm cổ cậu như vậy, cậu không gỡ ra được, cuối cùng phải cõng như một con rùa đang vác cái mai là nhà của nó, hì hục đi. Hạo Nhiên bỗng quay ra nhìn tên đang cười kia, cô nhíu mắt một cái, tên đó đang cười bỗng nổ bùm một cái. Mặt mũi đen nhẻm, răng trắng đôi mắt trợn ngược, tóc tai như thằng bị điện cao áp giật. Bọn con trai né hết sang một bên, tên kia thì bị kéo đi thật nhanh ra phía sau. Bảo giật mình run sợ, cậu cảm nhận thấy cô đặt cằm lên vai cậu, ánh mắt vẫn vô hồn. - Ôi trời ơi! Ông nội ơi giúp con! ông nội ơi!!!!!! Bảo phi cấp tốc đến phòng của Lưu sư phụ, ông nhìn thấy thì vui mừng chạy lại đỡ: - Để cô ấy ngồi đi! - Không..có được ạ! Cô ấy! Cô ấy..ặc.. uông..ay tía..đi.ôi nghẹn..mất! Cậu bây giờ có muốn giải bày cũng không nói nổi, vì cô thấy người lạ thì lại ghì chặt tay, ôm cổ cậu chặt hơn. Lưu sư phụ định gỡ tay cô ra thì khi mới chạm vào, Hạo Nhiên nhíu mắt một cái, ông bị cháy tóc đen nhẻm như điện giật. Cô lại cụp mắt lại tựa đầu trên vai cậu. Bảo há hốc mồm im lặng, Lưu sư phụ thất thần đi ra ghế ngồi, rồi phán một câu: - Vợ con! Con tự lo lấy đi! - Ôi! Ông nội!! hu hu. Bảo lại phải cõng cô đi từng bước như con rùa, mãi mới ra được cái ghế sau khu vườn. - Này! Cô ngồi xuống cho tôi thở chút đi! Hạo Nhiên với cái môi bĩu lại như một đứa trẻ, tay cứ ghì chặt. - Tôi! Không đi đâu cả ! Hạo Nhiên mới chịu tụt người xuống, rồi túm chặt áo cậu. Bảo vuốt mồ hôi nhễ nhại, đằng sau có vài tên đồng môn hóng hớt ngó trộm. - Ha ha nhìn sư huynh thảm hại quá mày! - Suỵt! Con nhỏ nghe được cho mày cháy đen thui đó! - Tao mà phải sợ à! Chưa dứt lời thì tên đó bị Hạo Nhiên nhìn thấy, cô nhíu mắt một cái, tên đó tóc tai dựng ngược lên như bị giật điện. Rồi cả bọn đồng môn hóng hớt chạy đi hết còn la oai oái. - Má ơi! Cứu con! Sư phụ!!!!! Bảo nuốt nước miệng một cái, cậu cũng không giám ngồi gần, Hạo Nhiên cúi gầm mặt như một đứa trẻ bị giật mất kẹo. Bảo hừm vài tiếng rồi nhẹ nhàng bắt chuyện. - Cậu còn nhớ tên cậu không? Hạo Nhiên lắc đầu, Bảo lại gãi tai, hắn thật sự không biết phải nói gì. - Mình tên Bảo! Cậu đưa mắt nhìn thì thấy bông hoa ngọc thạch tinh khôi đang khoe sắc, đọng sương, cậu vui vẻ chạy lại ngắt một nhành hoa, sau đó cài lên mái tóc Hạo Nhiên. - Đôi mắt cậu và bông hoa thiệt là đẹp và hợp nhau đó! Hạo Nhiên nhìn cậu với ánh mắt trong sáng như một viên pha lê, cô bây giờ như một đứa trẻ con 5 tuổi. Bảo bắt đầu tự hào kể lại. - Hoa này là tôi cùng ông nội lên núi hái được, đem về trồng! Nó mọc ở vách đá rất khó lấy! Nhưng vì nó có màu xanh tinh khiết, trong trẻo, không có một hạt bụi vương lại, vì vậy mà tôi bị hút hồn, cố gắng trèo lên lấy nó! Còn bị ngã ha ha máu bê bết! Có cả sẹo! Cậu chỉ lên lòng bàn tay trái, một vết sẹo dài, in sâu. - Tôi đặt tên nó là hoa ngọc thạch tinh khôi! Hay không? Khi cậu quay lại nhìn thì bất ngờ thấy Hạo Nhiên cầm bàn tay cậu lên, cô nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa nhẹ nhàng quanh vết sẹo. Vết sẹo dần dần mờ đi và biến mất, cậu ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, Hạo Nhiên ngẩng mặt lên nở một nụ cười trong trẻo như những tia nắng ban mai.
|