Năm Ấy, Tớ Thích Cậu!
|
|
Chap 6 : Sáng đầu tiên Những ánh mắt đầu tiên đã chạm đến cửa sổ, mới 5h30 mà ông trời đã không cho ai ngủ rồi - Dậy đi Mỡ thối - Nhím gọi Mỡ - Mẹ cho con ngủ thêm 5p nhé… chỉ 5 ..phút thôi !! – Mỡ cứ nhắm nghiền mắt lại, mặc cho thiên hạ nói gì - Mỡ à, chúng tôi sẽ bỏ lại cậu nếu cạu cứ nằm ngủ đấy nhẹ, muộn là chạy thêm 5 vòng đấy – Nhím dọa - Ứ, ừ… 10 vòng đổi lấy 15p tôi cũng chấp nhận – Nhím vẫn không chịu mở mắt dậy - Hạo Bối…. CẬU LÀM GÌ Ở ĐÂY ??? – cẩ Nhím và Đậu đều hét lên - Hả… Bối… đâu… hả ? – Mỡ vôi bật tung chăn lên như gà chọc tiết nhúng nước sôi, đầu tóc mù xù, mắt đảo hoang dại - Mày yêu mẹ nó rồi Mỡ muội ạ !! hahah – Nhím nhìn Mỡ rối tung rối quẩy mà chắp tay cười ha hả Vậy là ngày đầu tiên chúng nó ở trại quân đội bắt đầu. Tiếng chuông kêu vang như đánh thức những học sinh cuối cùng còn nằm trên giường. Hôm nay trời mát, mặt trời mới ló thả những tía nắng đầu tiên rọi xuống trần gian. Hỏi thế gian ngày là gì, tại sao mới có 5h30 sáng đã phải tỉnh giấc xuân. Nhìn các học sinh trường Tân Lập này đi, phỏng phải độ hơn nửa là cậu ấm cô chiêu, ngày ngủ nướng đến 8h giờ còn ít, nay phải dậy 5h30 thì quả là một cực hình không đâu sánh bằng. Góc cây này có hai anh chàng dìu dắt nhau, ghế đá kia mấy cô nương còn ngồi ngái ngủ, người đứng người ngồi lộn nhộn cả mắt, như một lũ tha hương cầu thực, bỗng : - CÁC CÔ CÁC CẬU ĐẾN ĐÂY ĐỂ TẬP LUYỆN HAY ĐỂ NGỦ ?? – thầy Trịnh Quyết dùng loa đại bác thét uy nghiêm khiến con trim trên chời còn phải giật mình Mọi người ai nấy đều hốt hoảng chạy lại phía khán đài - Tất cả chạy 10 vòng, nam chạy thêm 5 vòng nữa, nếu muốn – Thầy Quyết chỉ nói vậy rồi quay lại phòng của mình ngôi uống nước chè và theo dõi các em học sinh yêu quáy từ phía sau lớp kính
Tại lớp 10A9 Nữ chạy trước, nam chạy sau. Ai nấy thật uể oải. Mới được 1 vòng đã muốn ngất rồi - Các cậu cố gắng nào, chúng ta chỉ còn có 8 vòng rưỡi nữa thôi… - Hắc quay xuống lớp - Cậu động viên thế thì thà chẳng nói còn hay hơn – Nhím lên tiếng Huỵch … huỵch…. 6h….. - Cuối cùng thì cũng xong rồi, nghỉ ngơi ăn sáng đi thôi – Mỡ nói với Nhím - Đợi tí… tui không thở được rồi đây này – Nhím ngồi bịch xuống thềm - Cậu đứng dậy đi lại đi… không thì… bị hạ huyết chóng mặt đấy – Hắc lại gần nhắc Nhím - Bít rồi.. hazzz – Nhím nhìn Hắc đầy “yêu thương” Buổi sáng hôm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no nê, đồng phục quân sự gọn gàng, nhìn 3 tỉ muội chúng nó oai quá. Nó cứ tha hồ ngắm nhìn mình trên gương, bộ quần áo xanh với chiếc mũ bảo hiểm tròn lông lốc, nó mặc sao mà đẹp thế, mái tóc dài của nó tết thật gọn, làn da trắng ngần, hai má núng nính với đôi mắt đen láy, trông như một tiểu binh thực thụ. Còn Nhím ấy à, chẳng phải nói cũng biết nhé. Chiếc áo rằn ri xanh nâu cô ta xắn quá khuỷu tay, sơ-vin các kiểu, đi đôi giày cao cổ đen bóng lộn, thân hình chuẩn từng cen- ti –mét, mái tóc ngắn ngang vai hơi nâu đỏ được dập xù một bên trông thật tinh nghịch, cá tính. Còn Đậu Đậu, chẳng ai là không biết, chị ta là một học sinh gương mẫu, quần áo chẳng thêm bớt kiểu cách, mái tóc tém dấu gần hết trong chiếc mũ. Chiếc kính tròn lại càng làm cho chị ấy gương mẫu hơn nữa, trông thực hiền mà. Chúng được nhắn tin là đến khu tập thứ 3. Đến nơi, chúng thấy cả một ngọn đồi to rộng, toàn những cây bạch đàn cao ngất ngưởng, trên mỗi cây đều có dây thừng. Chẳng nhẽ ngày đầu tiên chúng đã phải học trèo cây hay sao? Ở đây gần như lớp đã tập trung đông đủ rồi. Nhưng e là còn thiếu hai nam chính nữa. Hôm nay lớp A9 và A2 sẽ tập trung ở một khu, mà cái lớp A2 ấy, phải đến ba phẩy năm phần tư là con gái, tất nhiên là xinh đẹp rồi, lại sành điệu nữa, còn cái lớp A9 thì không hiểu sao 45 phần tử thì phải đến 35 thằng đàn ông, may mà “ả” Minh điệu nó về team đàn bà nên vớt vát được một mống. Chẳng cần phải nói thì ai cũng biết cái lũ con gái A2 nó thèm thuồng lũ con trai lớp A9 đến thế nào ( toàn giai đẹp mà ^^). Hai lớp cách nhau có một cái hàng rào chắn thôi mà độ 2 giây thì mười con liếc sang nuốt nước bọt ừng ực. Thề với mọi người là nếu không có cái hàng rào gai ấy thì lũ con gái A2 đã nhảy sang mà cắn xé bọn đàn ông A9 tội nghiệp rồi. - Chúng mày ơi…. BỐI CA KÌA… BẠCH CA KÌA….. CHỊ EM ƠI…. HÚ HÚ… HÚ!!!! – Quỳnh Anh A2 nhảy cẫng lên sung sướng Chỉ cần đến thế là cái lũ ba phẩy năm phần tư ấy cộng lớp A9 quay lại. Chỉ một từ thôi: NGẦU – NGẦU- QUÁ NGẦU Hắn ta ấy mà, áo xắn đến bắp tay như áo cộc,khúc nào ra khúc nấy, cơ bắp đầy đủ “căng đét”. Hắn đi đôi giày ống cao cổ màu đen, tóc vuốt keo bóng lộn, xuất hiện như một soái ca ấy. Còn Bạch nhi cũng điển trai không kém. Anh ta cũng oai phong lẫm liệt, sải bước tự tin như trên sàn “két goắc”, mái tóc nâu bồng bềnh, cái khăng kểnh đáng yêu, cái má lúm nhìn muốn cắn ấy, lại tiếp tục thiêu đốt trái tim của các em A2 nữa rồi!! Còn cái lũ gái A2 ấy, cứ nhìn theo không rời 1 giây, nhìn như muốn rớt đôi mắt xuống đất, mặt mũi dí sát vào hàng rào gai. Mất dáng .. Mất dáng quá!!! - Hai cậu nhanh chân lên. Muốn chạy mấy vòng cho bớt đẹp trai không? – Hắc gọi to khiến hai nam nhân ấy phải chạy lại. Ai thì không biết chứ, cậu ta có gan dám bắt hai cậu chạy lắm chứ tưởng đùa mà được à!! - Tôi là Mặc Nghiêm, lần này phụ trách khóa các cô cậu, chăm chỉ mà luyện tập theo lời của lớp trưởng, rõ chưa – Thầy huấn luyện dõng dạc - Dạ … RÕ…. – Cả lớp hô vang - Mọi người tập luyện nghiêm túc vào nhé. – Hắc lại nhắc nhở Buổi tập leo dây trên cây ấy, cũng thú vị lắm. Nhím thì thoăn thoắt đã leo xong, Đậu thì cố gắng cũng vẫn lên được còn Mỡ thì cũng leo lên trượt xuống vài lần mới quen. Hắc, Bối, Bạch cả ba vị ấy đã leo lên ngồi chồm hỗm từ bao giờ rồi. Phía cây bạch đàn kia có hai anh em song sinh Thành Công – Thành Đạt chơi ăn gian lắm nhé, thằng anh được thằng em đỡ lên trước, rồi thằng anh ở trên kéo thằng em lên, “ ả” Minh điệu, trượt rách cả quần vẫn không lên nổi 2 mét, mấy mụ con gái ngồi xổm dưới gốc cây tán phét, đợi khi nào thầy đến thì giả đò leo trèo như thật, bọn này xứng đáng được đề cử giải ốt sờ ca ở hạng mục diễn viên xuất sắc. Thấm thoát đã đến 12h trưa…. - Cả lớp, hôm nay chúng ta đã luyện tập xong, bây giờ mọi người nghỉ - thầy Mặc Nghiêm tuyên bố cái chúng nó đang ao ước làm ai cũng nhảy cẫng lên vì sung sướng - Đi ăn không? – Mỡ vỗ vai Nhím và Đậu - Đi!! – Nhím khoác lại vai vai Mỡ - Ê bọn tôi đi ăn cùng các cậu nhé?? – Bạch nhi kéo Bối ca và Hắc huynh xấn xổ - Mày đi mà ăn – Bối ca giật lại tay - Thôi đi đi – Hắc kéo tay Bối lại Không cần phải nói, Mỡ thấy ngượng lắm ý, chứ sao nữa, hôm kia còn ôm người ta khóc rưng rức rồi lại nói mấy thứ gì mà “vô dụng”, rồi “cậu cũng muốn xa lánh tôi” eo ơi, ngại muốn đâm đầu xuống đất ấy chứ. Nhưng mà nó cũng thấy vui lắm nhé, nó cũng muốn ở cạnh hắn lắm nhé, cảm giác ấm áp ấy, kỳ ghê. Canteen - Cậu ăn miếng cá này đi, nó sẽ bổ cho mắt cậu đấy – Bạch nhi gắp miếng cá cho Đậu đậu - Cảm ơn – Đậu ngước lên nhìn Bạch nhi một cái rồi cúi xuống ăn luôn - Sữa này… Coi như tôi cảm ơn cậu sáng qua nhé – Nhím ghé tai Hắc nói làm cậu ta đỏ cả mặt - Ờm… Không … không có gì – Hắc lại mất bình tĩnh, mặt đỏ như trái cà chua
Kí túc xá nam
- Này, cậu mua sữa cho tôi đấy à??… Sao hôm nay quan tâm đến bạn bè thế - Bạch nhi thấy hộp sữa ở trên bàn liền cầm lên - Không… bỏ xuống ngay… của tôi…!! - Hắc giật bắn mình đang ở trong phòng tắm chạy hốt hoảng rồi vồ lấy hộp sữa từ tay Bạch nhi nhanh như chớp - Cậu sao vậy… Cậu có bao giờ uống sữa đâu. Không uống thì đưa đây, vứt đi lại uổng.!! mà mặc quần áo chỉnh tề vào đi, nóng mắt quá đấy!! – Bạch nhi nhìn chằm chằm nhưng cơ bắp trên nguời Hắc - Ờ… tôi thích để thế này đấy. Cậu nhìn đủ chưa. Chưa đủ thì tôi tới gần hơn cho mà chiêm ngưỡng – Hắc tiến lại gần Bạch rồi vần cậu ta xuống ghế sô pha - Này… buông ra… có giỏi chúng ta đấu tay đôi – Bạch nhi vẫn cứ lăn lộn trong vòng tay cơ bắp cuồn cuộn ấy - Các… các.. cậu làm gì thế!!!!???? – Đậu Đậu không hiểu xuất quỷ nhập thần thế nào lại vào đúng cái lúc khó giải thích thế này - Ơ… Đậu.. Không phải như vậy đâu.. Hiểu nhầm ấy mà!! – Bạch nhi vội vùng dậy giải thích - Không… tôi không nghĩ gì đâu, này trả cậu quyển sách đã mượn nhé. Hay lắm!! – Đậu để quyển sách lên bàn rồi vội chạy đi - Đậu – Bạch nhi chưa kịp nói gì – Ta sống chết với nhà người… - Bạch nhi định nhẩy vào người Hắc đấm đá thật ra trò nhưng ai ngờ Nhị Hắc nhanh quá đã kịp né sang 1 bên khiến đối phương thất thủ đầu cắm xuống đất, chân chổng lên giời TÁCH… Âm thanh quen thuộc từ chiếc máy điện thoại nào đó vang lên - Ê… chơi gì kì vậy??? may xóa ảnh đi. Bối ca…. Xóa mau – Bạch nhi còn chưa kịp đứng dậy đã đòi với bằng được chiếc điện thoại trên tay Bối ca - Cưng đang năm mơ đấy phải không… giờ thì xem thằng nào hăm dọa thằng nào nhé!!! Cái này mà đăng lên fb trường giật tít với tiêu để, hót boy trong mộng tan tành hình tượng khi bị vồ ếch ở tư thế độc…. HAHAHAHA – Bối ca không ngừng chọc c*t ra ngửi - Bối ca yêu dấu…. tiểu đệ biết lỗi rồi… sau này không dám hăm dọa đại ca nữa…. Làm ơn… xóa đi mà!!! – Bạch nhi dương mặt bồ câu lấp lánh quyến rũ Bối ca - Còn phải xét cái thái độ - Bối nhi cười nhếch môi rồi đi vào nhà tắm bỏ lại sau lưng bộ mặt đen kịt của ai đó - Cho chừa!! – Hắc Nhị không giúp cậu nào thì chớ còn nhảy vào trêu tức Bạch nhi tội nghiệp
Hắc, cậu cầm trên tay hộp sữa cam ấy, lên sân thượng tòa nhà, cậu nhìn xa xăm, bỗng dưng trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh một người con gái e then, ngượng ngùng túm tay áo cậu bảo cậu đừng dời đi, hình ảnh cô gái tóc ngắn ấy sao dễ thương thế, làm cậu cứ muốn che chở mãi thôi. Phía Tây mặt trời sắp lặn, hoàng hôn đẹp quá, đã lâu lắm rồi, cậu không được nhìn thấy hoàng hôn, Những bóng chim về tổ nghe sao mà ríu rít quá, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở thật mạnh, mỉm cười thật tươi khi nhìn hộp sữa ở tay rồi đút hộp sữa vào túi. Lòng vui đến lạ. Cậu yêu mẹ nó mất rồi!!!
( Mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người, nhớ comment để Mỡ mau ra chap mới nha !! )
|
Chap 7: Ai làm gì mà cậu sợ Tối hôm ấy, tại phòng của Diệu Oanh – Tuệ Yến - Sao, mày định làm thế thật à? – Tuệ Yến hơi sợ hỏi lại Diệu Oanh những gì mình vừa nghe thấy - Đã có gì đặc sắc mà mày đã xanh cả mặt thế?? Chúng ta chỉ cảnh cáo con nhỏ đó một chút thôi, vì đã làm bận lòng Bối ca của ta - Những nhỡ - Yến đang định nói - Câm đi, không nhỡ gì cả… sẽ không can hệ gì đến mày đâu, việc của mày bây giờ là…… - Oanh ngắt lời …………… Đúng 7h30 tối, mọi người đã tập trung đông đủ ở trên đồi bạch đàn sau trường, đốt lửa trại to lắm, cả một núi lửa nhé, các lớp cả khối 10 lẫn 11 cùng nhau hát hò. Nó quen một anh lớp 11 đẹp trai lắm nhé, tên là Quân, anh ấy đàn và mời Mỡ hát cơ, mới đầu nó còn ngại nhưng về sau hăng lắm ý. Chả bù cho ai đó ngồi bên dưới đỏ con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái, nhìn cái má núng nính của nó lắc lư bên thằng con trai khác mà tức phát điên. Nhím cũng nhảy múa tưng bừng, máu quá còn kéo cả Hắc lên nhảy cùng, cậu bạn lúng ta lúng túng, chân nọ đạp chân kia, tên Bạch nhi thì cứ cười há hốc cả mồm, xong đâu đấy mắt lại đảo láo liên lên để tìm Đậu đậu, cái vụ hiểu lầm ban chiều vẫn chưa có lúc nào mà giải thích cả, làm trong lòng Bạch ta ngứa như kiến cắn, không lẽ cá ngậm mồi câu thôi giờ chỉ việc giật lên lại để rơi mất cá hay sao?? Không cam!! - Bạn ơi, Bối ca muốn gặp bạn ở rìa ngọn đồi đằng kia, bạn đến ngay nhé – Một bạn học sinh lớp 10 lại gàn Mỡ thì thầm - Ừ - Mỡ tin ngay, trong lòng tuy không hiểu tại sao lại ra đó gặp riêng, nhỡ may ai nhìn thấy, tình ngay, ý gian, biết phải nói gì? Nhưng vẫn lò dò mò đến ….. - Ủa, hẹn mình ở đây mà sao không thấy người đâu? Mỡ nhìn dáo dác - Mày….. Mày Ù…À…..Ù…. – Bỗng đâu ra một vật thể trắng toát nhảy ra, lao vào người nó khiến nó chưa kịp định thần ra thì đã bị trượt nhân ngã xuống vách rồi - Haz… như vậy đã được chưa, thế khi nào thì ta cứu nó lên…. – Tuệ Yến chui vào bụi có Diệu Oanh nấp gần đó, lột bỏ bộ đồ trắng và mái tóc giả ra - Gừ… Hừ…. Xem ra con này không cần chúng ta cứu rồi, tao vừa thấy Bối nhi nhảy xuống - Sao… Bối ca nhảy xuống rồi ư.??? Không xong rồi- Tuệ Yến nghe đến thế mà chảy mồ hôi hột - Sao thế, cái lưới cây ấy cũng không sâu lắm, nếu là Bối nhi thì chắc sẽ leo lên nhanh thôi… chúng ta về… Mẹ kiếp!! – Diệu oanh bỏ đi trước - Oanh à, nãy chiều tao nhìn lại rồi, cái lưới cây ấy, e là …. – Tuệ Yến nói không ra hơi, ngấp ngứng - E gì…??? nói nhanh mẹ lên!! – Oanh sốt ruột khi thấy thái độ của Tuệ Yến - E… là… không chịu được sức nặng của hai người – Tuệ Yến vừa nói vừa run - M … nói gì… mẹ kiếp…!!! - Diệu Oanh chạy thật nhanh quay lại cỗ mỏm đá thì không thấy hai người đâu nữa rồi - Phải… Phải làm sao bây giờ…??? -Tuệ Yến sợ mặt cắt không còn giọt máu - Chúng ta về… tất cả là tại cái loại ngu như mày, hỏng hết cơm cháo rồi!! Còn ở đây nữa mà bị phá hiện thì chúng ta không xong đâu, mười cái mạng như mày không đổi được đâu, đấy là thiếu gia nhà Vương Hạo đấy…!! – Diệu Oanh mắt bắn ra lửa nhưng cơ sự này quả thựccô chưa tính đến. Phải rồi, hắn là ai mà các cô đụng vào. Nói cho mà biết, bố hắn là trung tướng chỉ huy cả một đại đội vũ trang Vương Hạo Long đấy nhé, máu mặt ai mà không biết, đã thế bà nội Dương Thùy Quyên của hắn đang nắm giữ hơn 3/4 ngân hàng lớn nhất Châu Á, anh trai Vương Hạo Thiên của hắn thì là ông chủ thế giới ngầm. Có thể nói người lớn gan nhất cũng chưa chắc đã dám chạm một ngón tay đến Vương Hạo Bối. Chuyện này mà đến tai dòng họ Vương Hạo ấy thì cả Tuệ Yến và Diệu Oanh, đừng hỏi là tại sao hai cô gái biến mất khỏi trái đất này, không chỉ như vậy mà người nhà và công ty của nhà các cô chắc chắn phá sản, chết không có chỗ chôn thây. Sợ chưa?? Hai người chạy biến thẳng về chỗ giao lưu - Đậu thấy Mỡ đâu không? – Nhím thấy Mỡ đi lâu quá không quay lại, lo lắng hỏi Đậu - Tôi không thấy, cũng lâu rồi, gọi không liên lạc được à - Không.. Tôi gọi nãy giờ mà không nhấc máy - Này, hai người có thấy Hạo Bối nhà chúng tôi đâu không? –Bạch nhi vẻ mặt cũng hơi lo âu tới hỏi, dáo dác nhìn quanh - Bối cũng không thấy hay sao?... Lạ nhỉ? Chẳng lẽ hai người họ mất tích cũng một lúc? – Nhím càng lo hơn - Chẳng lẽ Mỡ…. – Hắc hỏi - Đúng thế, không thấy hai người họ đâu! Không lẽ bọn họ trốn đi tâm sự riêng hay sao? – Nhím nghi ngờ - Chúng ta trước mắt thử đi tìm họ xem nào? – Đậu bình tĩnh đưa ra yêu cầu - Chúng ta đi …– Hắc dẫn đầu đi trước, cậu là lớp trưởng nên phải có trách nhiệm quản các thành viên trong lớp, giờ bị lạc đâu mất hai người, cậu không lo sao được … Họ đi mãi vào trên đồi, gọi mãi trong sự lo lắng mà vẫn không thấy hai người kia đâu. Họ đành chạy về báo với người quản lý. Nghe tin ấy, thầy huấn luyện không khỏi lo lắng, sợ hãi, đó thứ nhất là con trai của tên Vương Hạo Long, nhưng con bé Tiểu Gia Lạc ấy cũng là con gái của một người mà hắn cũng không dám đắc tội. Việc này thật là tày trời mà. Ông ta ngay lập tức huy động giáo quan trong trường đi tìm mà không để kinh động đến học sinh. ************** Ở một nơi khác Lúc nó đang chới cới giữa không chung, có một bàn tay chợt nắm chắt lấy bàn tay nó lại, sự sợ hãi cứ xâm chiếm đầu óc, lúc lâu nó mới mở được mắt ra. LÀ HẮN. sao hắn lại ở đây? Đó là điều mà nó muốn hỏi. và tại sao hắn lại giữ nó, hắn đang bám vào một cành cây rất mảnh, nó còn nghe răc rắc ấy. - Cậu buông tay ra đi… Nếu không cả cậu và tôi đều bị rơi đấy!! – Mỡ nhìn Hắc một cách khó nhọc - Im đi… tôi nhất định không bỏ cậu rơi xuống đó!!! – Bối ca tức giận - Cậu… - Mỡ chợt cảm thấy xúc động người con trai phía trên kia Nhưng cành cây đó bé quá, nếu cả cả hai người cùng rơi xuống, sẽ chết mất, nó không thể bắt hắn vì nó mà làm nguy hiểm đến tính mạng, không muốn hắn rời xa nó như bố nó và chị Thư, bao nhiêu năm qua nó chịu đựng cảm giác mất dần đi người thân nó đau đớn ra sao, nó không muốn chịu đựng thêm, nhất lại là một người hy sinh vì nó, nó càng không cho phép. Nhưng hắn chỉ là một người bạn cũng lớp, bạn cũng bàn quen biết nhau chưa lâu thôi, nó đâu cần phải đau đớn, dằn vặt thế, nó cũng muốn sống lắm, muốn tìm bố và chị Thư nhưng nó không nỡ ích kỉ, gây ra sự nguy hiểm cho hắn, Nó lấy chiếc ghim băng ở áo, tiến về phía tay cậu - Hạo Bối… Cảm ơn và xin lỗi cậu!! – Nó nói trong nước mắt và đâm chiếc ghim băng thật mạnh lên mu bàn tay cậu Nó nhắm mắt như chuẩn bị cho thân thể nó một lần nữa lại chơi với… Nhưng… 1 giây… 2 giây… 3 giây … Nó mở mắt ra thấy cậu mắt nhắm nghiền , tay vẫn nắm thật chắc tay nó, không hề có ý định buông ra, cắn răng thật chặt, một dòng máu đỏ chảy từ tay hắn xuống tay nó, máu ấm lại làm nó run lên. Cậu ta…. - Cậu…. – Mỡ ấp úng không nói lên lời hay có thể, nó chẳng nói được gì bây giờ cả, hoàn toàn là đang xúc động. Hắn thà chịu đau, chịu chết nhưng nhất định không buông tay nó. - Nếu không có sự cho phép của tôi, cậu không được phép buông tay ra!! – Hạo bối nó một cách rứt khoát Nó chẳng biết làm việc gì khác ngoài khóc và nhìn cậu, nó hận bản thân mình quá, nó chỉ khiến người khác nguy hiểm, số phận nó đắng cay quá….. Chẳng lẽ nó và hắn cứ thế mà bỏ lại cuộc đời tươi đẹp nhiều hoài bão này…. RẮC….. RẶC…. ÙM…… Như một điều đoán trước, cành cây ấy không thể chịu nổi sức nặng của hai người, họ cùng rơi xuống. Hắn vẫn nắm tay nó thật chặt. Kéo nó vào lòng, che chở, nó mắt mở thật to, lòng hắn ấm quá, vòng tay hắn ấm quá, nhưng nếu hắn và nó chết, phải làm sao??? Ấy mà ông trời còn thương nó nắm, bên dưới lại xuất hiện một lưới cây nữa, hai người ngã nhào, nó thở phào, hắn vẫn nắm tay nó thật chặt. Họ dần ngồi dậy, bò vào một cái hang gần đó, trời bỗng đổ mưa (sao đúng lúc thế chứ nị). Mưa càng ngày càng to, nó ngồi co ro một góc trong hang tối, Áo nó bị ướt mất rồi, lùm cây vừa nãy ngã vào toàn nước, nó thấy lạnh quá!!! - Cậu…. cởi áo ra!!! – Bối ca tiến đến gần Mỡ và đưa ra một câu nói không thể sáng suốt hơn - Biến…. thái – Mỡ nói nhỏ nhưng cũng đủ để ai đó nghe thấy - Hừ… nếu cậu muốn cảm lạnh thì tùy…! – Hắn nói rồi bước ra cửa hang, Gần đó có củi, hắn nhặt nhạnh các cành còn đủ khô, gom vào thành một đống giữa hang rồi lấy cái bật lửa đốt lên. Lửa cháy, hơi ấm làm cả nó và hắn tỉnh người, nó nhìn hắn, giờ nó mới nhìn rõ, cái đầu ướt, quần áo ướt, nhưng vẫn rất đẹp trai, Hắn nhìn nó. Nó ngượng. Quay vội đi. Nhìn ngoài cửa hang, tối um, mưa vẫn không ngừng rời, sấm chớp nổi lên đi đoàng, nó sợ quá, ôm lấy đầu gối run bần bật, nó quen quá, hình như… hình như…. Trong giấc mơ, giấc mơ mà ngày hôm mưa gió bão như này, cậu bé Bon rời xa con bé mãi mãi. - Cậu còn không mau cởi áo ra để hong khô - Hắn tiến lại gần Mỡ - Không… không cần, tôi ngồi gần lửa, lát là khô – Mỡ ngại ngùng úp mặt xuống đầu gối - Đừng ép tôi phải lột của cậu – Bối càng dứt khoát - Tôi… Tói…. – Mỡ càng lưỡng lự hơn.. Lúc nãy nó còn thương hắn bao nhiêu thế mà giờ sao lại có cảm giác mình bị hắn lợi dụng ấy Bối tiến chậm đến chỗ Mỡ - Dừng lại, tôi cởi là được chứ gì… Biến thái cậu ở yên đó… À không!!! Cậu quay mặt đi, không được nhìn tôi cho đến khi áo của tôi khổ lại – Mỡ nói rồi bắt đầu cởi từng chiếc cúc - Được rồi….. – Bối quay lưng lại Thật sự là nó thấy ngại quá cơ, nhưng biết làm sao giờ, nếu cứ như này cắc nó ốm thật mất, hắn cũng cởi áo ra treo vào chiếc gậy bên đống lửa. Nó nhìn hắn, tất nhiên là liếc trộm thôi, cơ thể hắn thật cường tráng, bụng tám múi lận nhen, cơ ngực săn chắc, bờ vai thật rộng và cơ bắp - Cậu ngậm miệng vào đi, nước dãi chay ròng ròng rồi kia…. Còn nói ai biến thái – Bối không nhiền Mỡ nhưng vẫn biết mà nói làm Mỡ giật bắn cả mình - Tôi… Tôi… ờ… ai mà thèm nhìn tên như cậu chứ!!! – Mỡ quay đi Hai người bọn họ quay lưng vào nhau, cùng dựa lên thanh gỗ ở giữa, lưng hắn thật to và ấm, trông cái cảnh này thật chả ra làm sao, nếu như ai nhìn thấy, nó không biết giải thích ra sao nữa. - Sao cậu lại cứu tôi – Mỡ hỏi - ….. – Bối im lặng - Nói đi… tôi áy náy lắm, vì tôi mà cậu… - Suỵt… đừng nói gì cả.. Là tôi tự muốn thế - Bối quay lại lấy ngón tay đặt hờ lên môi Mỡ… (họ lại quay lưng vào nhau) - Cậu có thấy lạnh không – Bối hỏi - Một chút – Mỡ nói mặc dù nó lạnh muốn chết lun Cậu quay lại, ôm nó từ đằng sau - Cậu làm gì vậy??? Biến thái – Mỡ gào lên - Ai làm gì mà cậu sợ!! Tôi chỉ không muốn cậu bị lạnh, bị cảm, mọi người biết thì Bối ca tôi đây còn mặt mũi nào!! – Bối nhắm mặt nói Nó không từ chối cậu nữa, căn bản là nó không từ chối nổi vòng tay ấm áp ấy, nó kiệt sức rồi, lâu lắm rồi, đã không có vòng tay của một người dàn ông nào ôm nó, cho nó cảm giác an toàn và ấm áp đến nhường này. Nó muốn khóc quá, nhưng nó lại thấy ngượng, chẳng lẽ lại để hắn nghĩ là vì được hắn ôm mà nó cảm động đến phát khóc hay sao?( thì đúng là thế mà) Vậy là trong vòng tay hắn, nó ngủ một mạch đến sáng hôm sau mặc cho đêm ấy có mưa gió bão bùng.
|
Chap 8: cậu phải làm osin của Bối ca tôi Sáng hôm sau ngủ dậy, nó thấy mình nằm ở trong phòng y tế, chẳng thấy hắn đâu cả, rõ ràng tối hôm qua hai người còn ôm nhau ngủ cơ mà, sao giờ lại nằm đây thế này. Hắn đâu?? - Bà dậy rồi đấy à?- Nhím lại ngồi phía gần giường Mỡ - Mi thật giỏi làm người khác lo lắng đấy !! – Đậu cũng trách mắng - Thôi mà !! dù gì cũng không sao rồi mà ! Thế Bối đâu, cậu ta không sao chứ ?? – Mỡ cười xuề với 2 chị em thân thiết của mình nhưng cũng không ngừng quan tâm đến hắn - Hắn ta vẫn còn sống !! Chưa phải lo, mới thoát nạn, bạn bè thì lo lắng, chưa gì đã đi lo cho trai rồi !! – Nhìm dỗi - Hì hì !! dù sao cậu ấy cũng là người cứu tôi mà !! – Mỡ cười nhẹ - Thôi nghỉ đi, bọn tôi tranh thủ giờ nghỉ đến thăm bà thôi, giờ sắp vào tiết rồi, mà may cho bà hôm nay học bơi vượt chướng ngại vật thôi đấy – Mỡ nói rồi cũng đậu tạm biệt Mỡ ra khỏi phòng y tế để đến khu vực huấn luyện Nó thấy hơi mệt, nên lại ngủ thiếp đi, bên ngoài cửa số ấy, có người đàn ông trung niên, lo lắng, khuôn mặt trông chờ đang hướng về con bé nằm trên giường, rồi lát lại lầm lũi đội chiếc mũ và rời đi
Phòng của hắn Hắn đang say sưa ngắm nhìn bàn tay của mình, bàn tay bị thương ấy, hôm qua đã nắm tay nó thật chặt, đôi tay này hôm qua đã ôm nó thật lâu. Hắn mỉm cười tự thấy hạnh phúc rồi lại im, khẽ nhíu mày, chủi mình là suy nghĩ linh tinh - Bối ca làm gì vậy, cứ nhìn tay mình mãi thế? – Bạch nhi vừa đi học về - Không có gì? Hơi đau chút thôi – Bối ca giật bắn cả mình vội cho tay xuống chăn - Haz… mà sao ca lại mang điện thoại đến đây, bị cấm mà ?? – Bạch nhi hỏi - Tao là ai mà mày lo, với lại không có điện thoại thì hôm qua đã chết dưới hang lạnh ý rồi!! - Bối ca quay mặt vào trong tường Thì ra hôm qua đợi hong khô áo cho Mỡ, sau đó hắn lại mặc áo lại cho nó, rồi lôi cái điện thoại trong túi ra gọi cho Hắc đưa người đến cứu. Thế mà ngay từ lúc đầu không gọi luôn, cứ muốn dùng khổ nhục kế để lấy lòng “người chưa đẹp lắm” - Em hỏi thật, hôm qua ca đã ấy chưa? – Bạch nhi mon men lại gần Bối ca - Ấy cái gì.. thích chết à… Bối ca ta không phải loại ăn tạp như cậu, cút đi cho bổn ca nghỉ ngơi – Bối ca hơi tức giận nên lớn tiếng với Bạch nhi, và mặt hắn cũng đỏ bừng lên - Thì thôi… làm gì mà!! – Nhưng mà bé heo đó công nhận trắng ghê ha….!! Hehehe – Bạch nhi đi dần ra cửa và không quên quay lại thêm 1 câu trêu tức bối - Cậu muốn chết rồi hả???? – Bối ca thực sự giận tím mặt phi chiếc gối lông chim vào mặt Bạch nhi làm rách tan tành, lông chim bay tứ tung - Hô hô hô – Bạch ca chạy ra xa mà cái giọng cười khả ố ấy vẫn vang đến tận tai Bối Nhớ lại lúc ấy làm hắn đỏ mặt, hắn nhìn hào hoa thế thôi, chứ vẫn còn trong trắng lắm, hắn á, tuy quen biết nhiều em nhưng chẳng bao giờ đụng đến nửa ngón tay, tại không hiểu sao, hắn thấy bẩn lắm á, nhiều khi Bạch nhi cứ trêu hắn có bệnh sợ đàn bà, ấy thế mà đêm qua hắn lại chủ động ôm nó, một cơ thể mỏng manh, mập mập, có da có thịt, trắng nõn hồng hào, ui chu choa, nó kích thích lắm nha, nó cũng là trai 17 chứ đùa à! Nhưng hắn làm gì được chứ, người con gái này, không phải một bông hoa bình thường, muốn ngắt là ngắt được ngay. Hắn thấy hơi bồn chồn, lo lắng nên đành xuống giường, mặc quần áo rồi mò xuống phòng y tế, nơi mà hắn rất ghét đến, cái bùi ở đó làm hắn sợ Hắn mở hé cửa phòng y tế và nhòm vào trong, con nhợn ấy ngủ rồi thì phải, hắn cứ len lén như như kiểu ăn trộm, thấy vậy hắn ngay lập tức chỉnh đốn bản thân, làm gì cũng phải hiên ngang chứ sao lại khom khom cúi cúi như kẻ không ngay thẳng, có dã tâm như thế chứ Hắn lấy ghế ngồi cạnh bên giường, nhìn nó, cái má ấy sao lại để cho hắn nhiều cảm xúc thế, nhìn ngon muốn ứa nước miếng ấy, núng na núng nính, trắng trắng, mềm mềm, căng bóng, nhìn chỉ muốn cắn thôi, cái má mê hoặc lòng người mà. Bất giác hắn lấy tay chạm nhẹ vào nó - Cậu làm gì thế? – Mỡ mở to mắt nhìn Bối - Ờ… tôi…. Tôi chỉ là… ờ… xem cái má cậu nó đàn hồi đến đâu thôi – Bối vội bỏ tay ra, mặt đỏ bừng như vừa bị bắt quả tang - Ừ!! Thế cậu không sao chứ? – Mỡ ngây thơ hỏi Bối - Tôi… không sao… cậu có sao không? – Bối hỏi - Cũng không sao, hơi sốt nhẹ thôi!! Hì hì - Mỡ ngồi hẳn dậy cười cười - Đã bảo cởi lại còn cứ cố chấp!! – Bối bực - Thì tôi là ocn gái… cũng ngại chứ bộ - Mỡ nói lí nhí - Thôi, cậu mau khỏe lại đi, rồi còn làm ô sin cho tôi chứ! – Bối khoanh tay - Gì… Ơ… Ô..Ô..Ô ..Osin á!! Osin gì… hâm à?? – Mỡ ngơ ngác không hiểu Bối nói gì mắt trợn lên ngạc nhiên - Ô hay… cậu nghĩ tôi hy sinh miễn phí à.??? Cậu phải làm osin cho tôi hết năm lớp 10!! – Bối cuwoif nhếch mép khoái chí Mỡ bối rối, suy nghĩ mộ lúc lâu “ Làm osin một năm cho Hạo Bối ư?? Mình chết mất. Nhưng mà cậu ta đã cứu mình một mạng. nếu không làm gì đó, mình sẽ mang ơn cậu ta suốt đời, hazxx… làm gì bây giờ” - Thôi dược, hết năm lớp 10 thì hết năm lớp 10. Coi như là tôi tra ơn cậu. Hazzz – Mỡ nói luôn sau 1 lúc suy nghĩ - Được… rất nghĩa khí !! thôi cậu nghỉ đi, tôi về phòng đây – Bối đứng dậy và đi ra khỏi phòng với một nụ cười mỉm trên môi, trong cầu cậu đang toan tính phải hành hạ cô gái trong kia như nào để công bằng cho cảm giác sợ hãi lúc cô ta rơi xuống vách. Nhất định phải trả đủ… haha.. tội dám làm cậu lo lắng. - Không hiểu sao Mỡ ở trong phòng lại thấy rùng mình, lạnh gáy… chắc mẩm mình lại sắc gặp điềm gở rồi !!! ( Mọi người đọc truyện hay thì làm ơn comment còn không hay thì cũng góp ý kiến để truyện hay hơn nhé !!! như vậy mới có động lực viết tiếp)
|
[c] [/c]
Chương 9: Thế tôi mời cái gì cậu cũng ăn à? Hôm nay là ngày thứ 4 ở trại huấn luyện, cả nó và hắn đều ổn và tham gia buổi học, không biết hôm nay học gì đây - Cả lớp … NGHIÊM – Hắc hô to - Chào cả lớp, cả lớp nghỉ! – Thầy Húc Đông nói – Hôm nay chúng ta sẽ học súng tiểu liên Aka 47 và súng trường CKC. Trước tiên các em có ai đã có kinh nghiệm về súng chưa? - Dạ chưa!!!!! – cả lớp đồng thanh - Vậy thì sau đay chúng ta sẽ tìm hiểu về cấu tạo, nguyên lý hoạt động và thực hành cách sử dụng! ……………… …………………. …………………….. Cuối cùng thì giờ học về súng cũng đã xong, Hắn, lượn ra trước mặt nó và - È hèm… cậu láy giùm tôi chai nước đi!! – Bói cười - Cậu thích thì tự mua nước uống, tôi không khát – Mỡ bỏ lên đi trước - È… Hèm…. Ô… Ô…Sờ…. – Bối nhắc đểu - Được rồi, để đấy tôi mua, hừ…… - Mỡ hậm hực chạy đi mua nước - Hehe – Bối cười khoái chí - Đây nước đây, uống đi – Mỡ đưa Bối chai nước - Nói với chủ nhân mà thế à? – Bối khoanh tay bắt tội nó - Dạ, em mời cậu uống nước. – Mỡ kính cẩn đưa hai tay, mắt vẫn không ngừng lườn Bối - Cậu xin!!! hehehe – Bối cười như điên mặc kệ ai đó mặt mũi đen kịt Trong phòng kí túc xá nữ - Làm gì mà đi lâu vậy? – Nhím hỏi khi thấy nó bực bội bước vào - Đi mua nước – Mỡ vẫn thấy bực - Thế nước đâu? – Nhím nhìn hai tay của Mỡ, làm quái có chai nước nào!, hay là nó đánh rơi mẹ nó trên đường đi rồi - Cho hắn rồi! – Nó mở của tủ lấy quần áo để đi tắm - Hắn nào? – Nhím lại càng tò mò hơn - Hắn là hắn… - Mỡ vào trong phòng tắm - Mày có hiểu chuyện gì đang xảy ra với con bé này không? – Nhím hỏi Đậu Đậu chỉ nhún vi rồi lại đọc sách. Nó ở trong nhà tắm, nhìn lên gương, nó thấy mặt mình ngu tợn ấy, sao lúc đó lại chấp nhận nhanh vậy, đáng ra phải có yêu cầu chứ, giờ thì thề là hắn sẽ hành hạ nó đến chết thì thôi. Khổ mày rồi Mỡ ạ! Nó cứ tự rủa bản thân mình. - Mày tắm nhanh lên cho tỷ muội tụi tao tắm chứ? – Nhím léo nhéo ở ngoài - Rồi, mày đợi tầm 30p nữa nhé… xong nhanh thôi! – Mỡ đáp hồn nhiên rồi ngồi xuống bồn tắm Bồn tắm ở đây trắng quá, rộng quá, thích ghê cơ ý!! Nó cứ đắm mình mãi trong bồn tắm ấy, nó dùng tinh dầu Bạc hà để ngâm mình, sảng khoái lắm nhé, tỉnh cả người ấy. Cứ mỗi lần làm việc mệt nhọc mà ngửi thấy hương bạc hà là nó lại thấy thoái mái hết cái thằng người. Ngửa cổ ra phía sau thư dãn, đặt chuông điên thoại 30p sau, nó sợ mình ngủ quên, nó nằm ngửa đầu ra phía sau, nó lại mơ thấy một bãi cát trống, rồi chị Thư của nó ấy, hai chị em nó đang chơi, thì chị lại biến mất, rồi cũng cùng cảnh đó, thằng bé Bon lại xuất hiện, chơi bố mẹ con với nó, nó cười tươi nhưng mà rồi thằng bé cũng biến tan vào gió ấy, còn trơ chọi mình nó thôi, tại sao con bé ấy không níu tay giữ chị Thư hay thằng bé Bon?? nó không giữ nổi, sự thật là thế. Bãi cát vắng, lẳng lặng có giọt nước mắt rơi, nước mắt hòa với cát loang lổ, rụng rời, chia lìa cay đắng. - Hức… ùm –Nó tỉnh dậy một cách sợ hãi Nó trốn chạy giấc mơ đó bao nhiêu năm qua, tại sao không buông tha cho nó, sự ám ảnh này liệu theo nó bao lâu nữa, muốn xé nát tim nó đến bao giờ mới thôi. Nó lại khóc rồi, nó không kiềm chế nổi, nó ghét họ lắm , sao họ không biến hẳn đi cho khuất mắt, sao họ thi thoảng lại hiện về trêu đùa con tim mỏng manh vốn đã yếu đuối này. Họ muốn làm nó gục ngã thực sự hay sao, trêu nó như vậy nó tự hỏi họ có vui hơn không?? Nhưng nó tự nhủ nó là một cô gái mạnh mẽ, nó sẽ chỉ nhìn về tương lai thôi, dù thế nào, nó cũng không bỏ cuộc. Nó mạnh mẽ… mạnh mẽ… mạnh mẽ!!! - Mày không sao đấy chứ hả? - Nhím lo lắng khi thấy Mỡ thất thần bước ra khỏi phòng tắm - Ừ… không sao…. – Nó nói nhưng lại ôm chầm lấy Nhím khóc òa lên. Nó hận mình quá, đã tự nói là phải mạnh mẽ rồi cơ mà - Mày… cứ khóc đi… có tao ở đây rồi!! – Nhím ôm chặt Mỡ. Con bé này, cô không hiểu sao nó cứ thích hành hạ mình như thế, có lẽ khóc một chút sẽ khiến nó thoái mái hơn. Cô biết hết ấy chứ!… đêm nào con bé ngây ngốc ấy cũng mơ những giấc mơ hãi hùng, sỡ hãi đến bật khóc nức nở. Nó còn làm cho cô phát khóc vì thương nó, cô muốn biết nó mơ gì mà đáng sợ thế, hẳn đó phải là một thứ đã ám ảnh nó không chỉ ở hiện tại mà đã từng ở cả quá khứ nữa. Con nhóc ấy nhìn thì lúc nào cũng hồn nhiên vô tư thế thôi, chứ tâm hồn với trái tim có lẽ đã đầy những vết xước rồi. Khổ lắm, cô tò mò nhưng có dám hỏi nó đâu, căn bản là cô không muốn khơi gợi lại những điều không hay để nó phải buồn. Không đáng! - Cảm ơn, tao đỡ rồi… Giờ tao muốn ngủ một chút, lát chúng mày cứ ăn trước đi, mua hộ tao cái bánh mì nhỏ là được rồi. Cảm ơn! – Nó buông Nhím ra, nằm nhoài trên giường, kéo chăn trùm kín cả đầu - Mày, không cần khách khí thế…. – Đậu đi trước, Nhím theo sau vẫn không hết lo lắng
Bên ngoài phòng kí túc xá - Tao thấy Mỡ buồn quá, chuyện hằng đêm mày biết chứ? - Nhím hỏi Đậu - Biết chứ…. Hazzz – Đậu nói rồi thở dài - Chúng ta nên làm gì? – Nhím hỏi quân sư - Lấy cái thừa lấp vào cái thiếu – Sau một vài giây suy nghĩ Đậu nói rồi đủng điỉnh đi trước - Là sao… nói rõ xem nào ? – Nhím vội chạy theo - Lát khắc biết - Đậu mỉm cười bước thẳng xuống căn ten làm cho cô Nhms gãi đầu gãi tai
Canteen - Ăn gì đây? – Nhím hỏi - Cơm và một cá thu sốt cà chua, rau xúp lơ và nước chanh leo. – Đậu rời quyển sách và nói - Ok. – Nhím nói và chạy đi đến quầy Lúc này bọn hắn ở đâu kéo đến - Đậu ơi, bọn tôi ngồi đây ăn với nhé!! – Bạch nhi sán lại chỗ cạnh đậu - Ừ, ngồi đi- Đậu lại cầm quyển sách - Chúng mày không nghe thấy à?.. Còn không mau ngồi xuống! – Bạch nhỉ vội kéo hai thanh niên đi cùng - Mày…. Bối ca đến bực vì thằng bạn ham gái này - Hì.. – Hắc chỉ cười mỉm rồi ngồi xuống vắt chân chữ ngũ - Đây cơm đây. – Nhím lấy đồ ăn chạy lại, bõng dưng thấy Hắc lại đỏ mặt ngại ngùng - Các…các cậu cũng ở..ở đây à! - Ừ. Cô phục vụ xinh đẹp ơi chọ bọn chúng cháu 3 cơm sườn rán, canh ngao, 1 cam, 1 sting dâu, 1 sữa nhé!!! – Bạch nhi nhanh như thoắt với bản mặt bây bi và giọng nói ngọt xớt dụ dỗ cô phục vụ canteen - Ừ, cô mang ra ngay – Cô phục vụ được giai đẹp nịnh sướng phổng mũi chạy đi lấy đồ nhanh như bay - Cậu ăn ít vậy có no không Đậu – Bạch nhi hết nịnh cô phục vụ lại ân cần hỏi thăm Đậu - Cơm đến rồi đây – Vô phục vụ hăm hở tới chỗ ba soái ca, gớm, mấy khi mà được ở gần ba học sinh đẹp trai như vậy chứ - Bọn cháu cảm ơn ạ! - Bạch nhi không ngừng ngọt xớt - Mỡ đâu rồi? – Bối ca lên tiếng - Nó mệt vì tiền, đang điên tình, dở hơi trùm chăn ở kí túc xá rồi. Lát bọn tôi mua cho nó cái bánh mì thôi – Đậu nói - Bánh mì thì làm sao mà đủ sức phục vụ tôi chứ? – Bối nheo mắt nhưng mà thực ra cái lý do cậu nheo mắt ấy không giống những gì cậu nói ra. À, đấy là hắn lo cho nó - Nhờ cậu đấy! –Đậu nháy mắt Hắn nghe đến đấy vội đứng dậy ra quẩy, nào thì mua bánh mứt, nào thì cơm thịt kho tàu, nào là đậu xào bò, và cậu cầm lấy một chai nước bạc hà. Hắn chả hiểu sao lại lấy chai bạc hà, chắc cảm tính mách bảo thế. Hắn lúi húi luồn luồn, mò mò lên kí túc xá nữ. Hắn phải trèo cả tường, may mà phòng của nó chỉ ở tầng ba thôi chứ không thì chết. Hai tay thì mải leo, mồm thì ngậm túi đồ ăn, trông thật thảm hại. NHỠ… đang nói là NHỠ thôi nhé, có một bạn nữ nào đó mà nhìn thấy hắn trong tình cảnh này thì… ôi chao ơi, hắn chẳng dám nghĩ đến. Cuối cùng hắn cũng đến được cửa sổ phòng nó. Hắn mò xuống, thấy nó nằm trên giường vẫn trùm chăn kín mít - Cậu dậy đi, ăn uống cho tử tế, bộ định bùng hợp đồng osin à?? – Bối đến bên giường lật chăn lên - Tôi…. Thấy hơi mệt… không sao.. tôi không bùng đâu – Mỡ trả lời mệt mỏi - Tôi mang đồ ăn cho cậu, dậy ăn đi, hazzz, không biết ai là osin đây nữa -Bối cằn nhằn - Rồiiii…. Cảm ơn – Mỡ mệt nhọc đứng lên lấy đồ ăn Mùi đồ ăn bốc lên thơm nghi ngút ấy, ôi kia chả phải là món thịt kho tàu mà nó thích nhất hay sao, rồi đậu xào bò cũng ngon ghê ấy, cơm thì vừa dẻo vừa trắng, nhìn đã thấy ngon rồi. Rồi kia nữa, ái chà chà, cả nước bạc hà, ôi chu choa cha mẹ ông bà ơi, sao mà hắn biết nó thích bạc hà nhỉ, eo ơi, sao hắn đáng yêu thế!!! Đến đây, má nó hồng rực, thẹn quá, nói gì kỳ ghê, chắc hắn lấy bừa thôi. Gớm. - Ngon không? – Hắn nhìn nó ăn không rớt ra ngoài một hạt nào - Ngon – Nó cười tít mắt Thật là cái con nhợn này đáng yêu hết chỗ nói ý. Ăn gì mà làm hắn thèm rỏ cả dãi. Cứ tóp ta tóp tép, cái môi chúm chím, cái má nhợn liên tục chuyển động, mắt thì nhưng kiểu hắn thành vô hình còn thức ăn thành hoàng tử ấy, cứ chằm chằm mà ăn lây săn để, nó đáng yêu mà sao đáng ghét thế, có cái hột cơm đi lạc trên má ấy, cái ngón nay nhanh thoăn thoắt nhón hột cơm lại rồi bỏ vô miệng nhai tiếp. cha mẹ ơ, hắn muốn ăn con lợn này quá - Ăn không? – Ôi sau một hồi đánh chén nó nhớ ra sự hiện diện của hắn ở đây, Giơ đũa gắp miếng thịt kho tàu ra trước mặt mời hắn, không lại mang tiếng vô duyên chứ thực chất nó chả muốn chia sẻ em ba chỉ thơm ngọt ý đâu. Nó nghĩ hắn sợ bẩn chắc chả dám ăn chung đũa với nó đâu, rồi em ba chỉ sẽ về với nó thôi - Cảm ơn… Nhoàm… - Hắn nói rồi nhanh chóng ngoạm lấy miếng thịt thơm ngón - Cậu …. – Nó không biết nói gì ngoài việc trợn mắt lên nhìn em ba chỉ dần dần bị ngắn ăn trọn Mặt nó méo xềnh xệch như sắp khóc ấy, hắn nhìn mà hú vía vội nói - Ơ hay, là cậu mời tôi mà - Thế tôi mời cái gì cậu cũng ăn à? – Mỡ hậm hực Hắn hạn hán lời luôn
|
1. Tiểu Gia Lạc
- Biệt danh: Mỡ, lớp A9 khoa Bộ Binh - Gia đình: Mẹ: Hồng Tú Nguyệt. Là CTHĐQT của một công ty thời trang W.B (Woman Beatifull) vô cùng có tiếng trên thị trường Châu á Bố: Tiểu Mạnh Quân: Đại tá Chị: Tiểu Anh Thư: lớp 12 trường Tân Lập khoa Phòng Không Không Binh. Vô cùng xinh dẹp học giỏi, luôn khao khát tìm lại đứa em thất lạc
2. Vương Hạo Bối - Biệt danh: Bối ca ca(Bon) - Gia đình Bà nội(70t): Dương Thùy Quyên. Rất có tiếng trong ngành Ngân Hàng, là chủ tịch của 3 ngân hàng lớn Bố (50t): Vương Hạo Long : Trung Tướng Mẹ: (46t)Nguyễn Hoàng Lan: Chủ tịch trường Tân Lập(miền bắc) và Đại Tứ Lan( Miền Nam). Hai trường sĩ quan lớn nhất cả nước Anh trai: Vương Hạo Thiên ( 24t): Ông chủ thế giới ngầm
Em gái : Vương Ngọc Châu Anh (15t): xinh đẹp, làm người mẫu, diễn viên nhí hót hòn họt của showbiz, được truyền thông đặc biệt quan tâm
3. Tống Ngọc Dương
Biệt danh: Nhị Hắc - Tính tình: Nghiêm túc, thật thà, luôn vì bạn bè - Gia đình: Gia đình nằm trong sách bảo mật quốc gia. Không thể tiết lộ 4. Cố Tiểu Bạch
- Biệt danh: Bạch nhi - Bố là một thương nhân giàu có, mẹ làm nội trợ ở nhà - Có một em trai là Cố Tiêu Lương, chị gái Cố Ngọc Hy 4. Mã Lệ Nhi
- Biệt danh: Nhím - Xinh đẹp, thông minh, - Rất cá tính nhưng cũng hay ngượng đỏ mặt - Bố: Thiếu tá 5 Giản Niên
- Biệt danh: Đậu Đậu - Học giỏi, hiền hòa, hơi ít nói nhưng một khi đã nói thì toàn những câu bất hủ 6. Diệu Oanh
- Đàn chị khóa trên - Thông minh, Xinh đẹp nhưng độc ác và xảo quyệt, luôn nghĩ ra các ám hại bọn nó hòng chiếm tình cảm của Bối ca - Là tiểu thư của tập đoàn đá quý NEW BEAUTY 6. Tuệ Yến
- Xinh xắn, thường đi cùng Diệu Oanh để giúp ả ra tay đối phó với bọn nó. là con người vô cùng nhu nhược 7. Mạnh Tường Quân
- là một đàn anh khóa trên - Leader ban nhạc nổi tiếng cả trong và ngoài trường - Điển trai rất hút mắt người xem - Tính tình hòa đồng, tốt bụng, là người theo đuổi nó
Nhân vật trong trường, lớp - Hiệu trưởng: Lưu Mộ (chú ruột của Đậu Đậu)
- Thầy giám thị: Gia Hy( Hy bà bà)
- Thầy thể dục: Nhị Hải
- Cô y tế: Tường Vi(cực nhí nhảnh)
- Leader ban nhạc trường: Mạnh Tường Quân
- Đàn chị khóa trên trong ban nhạc trường(violong): Trâm Anh - Đàn chị khóa trên trong ban nhạc trường(piano): Thuần Tâm
- Đàn chị khóa trên trong ban nhạc trường(hát): Minh Diệp
- Một công tử để cáng khóa trên : Thành Gia
- Nhân vật nữ phản diện: Tuệ Yến, Diệu Oanh ( đàn chị) (Diệu Oanh)
(Tuệ Yến)
- Giáo viên chủ nhiệm: Tạ Cửu Lin
- Cá tính: Mã Lệ Nhi ( Nhím) - Lớp trưởng: Nhị Hắc - Nữ nhân quyền lực: Tiểu Gia Lạc - Lớp phó học tập: Giản Niên( đậu đậu) - Hotboy đáng yêu: Bạch Nhi - Lớp phó văn thể: Linh Kỳ
- Trùm toán: Nhật Quang
- Trùm Văn: Hà Thơ
- Trùm lý: Ân Lộc - Trùm hóa: Trường Quân
- Boy bóng rổ 1: Tri Bảo
- Boy bóng rổ 2:
- Boy bóng rổ 3:Tuấn Lâm
- Boy bóng rổ 4: Đức Đạt
- Boy bóng rổ 5: Thế Lân
- Kình ngư A9: Hải Đăng
- Trùm Anh Văn: Kalim
- Trùm sò: Bối ca ca - Thành phần cá biệt, nghịch ngợm: Lý Nhân
- Boy đa tài: Trẩn Thiên
- Thông thiên văn, tường địa lý: Minh Khánh
- Lớp phó vệ sinh môi trường: Lâm Quyết
- Cặp anh em song sinh: Thành Đạt – Thành Công
(Thành Đạt)
(Thành Công) - Mập nhất lớp: An Mập
- Bê-đê: Minh điệu
- Cao nhất lớp: Quân kều
- Tay ghita cừ khôi : Uyên Uyên
- Thấp nhất lớp: My lùn
- Hát hay nhất lớp: Mỹ Duyên
- Mưu mô, thủ đoạn nhất: Kim Tú
- và bạn đi cùng: Thúy Hà
- Chậm nhất: Huy Rùa
- Hiền, dịu dàng: Châu Anh
|