Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
|
|
Chương 15: Cảm Giác Chỉ Là Con Số 0
Diễm trở về nhà sau cơn mưa tầm tã, nụ cười phảng phất trên môi nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi lấn át tâm hồn cô gái trẻ. Cô tắm xong rồi vào bếp nấu cháo và làm canh gà hầm. Thức ăn ở viện không ngon nên cô muốn tự tay nấu cho anh trai mình. Anh ấy thật sự diệu kì…vừa rồi trước khi chiếc khăn trắng lấp mặt anh, anh đã tỉnh lại…nhưng…anh vẫn yếu lắm. Chưa có ai hiến tim thích hợp với anh nên tử thần sẽ sớm mang anh đi thôi.
Mỗi lần buồn bã cô lại nhắn tin gọi điện cho Duy Anh, trong nhóm bạn của Thiên thì cô thân với Duy Anh nhất, sau những tin nhắn quan tâm của anh…cô không vẫn chưa nhận ra trong tim mình Duy Anh là gì? Là anh trai…hay còn hơn thế nữa.
Có lần Thiên nói Duy Anh thích cô, cô đã vui đến nhường nào, lúc đó trái tim cô còn biết nhảy múa, nhưng từ khi Băng xuất hiện…cô thấy mình chỉ là em gái mà thôi.
Cô nhìn lên bức hình chụp của cô và Thiên được treo trịnh trọng trên tường, không biết anh sẽ đi cùng cô đến bao lâu nữa. Cô không muốn xa anh và cô cũng định rằng cô sẽ để nhóm Duy Anh biết căn bệnh của anh. Cô sợ những người bạn thân đó sẽ không được gặp mặt nhau…lần cuối. Nhưng cô vẫn chưa can đảm nói.
Đến lúc cô đủ can đảm nói, người đầu tiên cô nghĩ đến là Duy Anh.
Cô bỏ điện thoại ra nhắn tin
-Em có chuyện muốn nói với anh!!
-Xin lỗi em, anh đang bận
Anh nói anh bận, cô không nhắn tin lại, lúc đó cô ho sù sụ và với ngay cốc nước trên bàn uống. Nồi cháo thoáng hương thơm. Cô vứt điện thoại một góc rồi ra tắt bếp.
Chờ cháo nguội, cô cho vào cặp lồng rồi đem đến viện luôn. Cô không muốn anh trai phải chờ lâu.
…
Căn biệt thự lớn nhất nước Í đang trong tình trạng ồn ào vì tiếng của một cô gái vang lên không ngớt.
-Hai người thấy nơi đây thế nào? Sẽ rất hợp nếu hai người có bạn gái đó. Ở đây có vườn hoa tuylip nữa đấy, hai người sẽ đi tham quan cùng tôi chứ?
-Tôi buồn ngủ lắm! – Duy Anh gật gù.
-Không sao đâu! Vậy cậu có buồn ngủ không? – Lina nhìn Lâm hỏi, đôi mắt chớp chớp muốn dùng sắc đẹp để thôi miên Lâm nhưng không thành
-Có!
-Ồ vậy hả? Thế hai người vào nghỉ đi, lúc khác dành thời gian cho tôi một chút được không? Tôi chưa thấy ai khó gần như hai người đâu nha! – Lina nói trong tiếc nuối rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Lâm và Duy Anh lắc đầu đầy phiền hà.
Lina vừa ra ngoài một lúc thì lão David có cuộc điện thoại đến dọa nạt
-Chào ngài David, lão đại của nước Í xinh đẹp! Ngài biết ngài đã làm gì với gia đình tôi chứ? Phiền ngài đến rước cô công chúa nhỏ xinh đẹp của mình về trước khi tôi muốn trả thù cho gia đình mình…tôi sẽ không cho ngài biết địa điểm. Ngài là lão đại mà…tự ngài sẽ tìm ra!!
Nói xong, tên đó cụp máy không để lão David ho he gì, hắn biết nếu lão nói thì chỉ tuôn ra những câu độc mồm như : Mày mà làm gì con gái của tao mày không sống nổi đâu.
Hắn nhìn Lina đang ngất lịm trong căn nhà hoang cũ kĩ rồi quay đi, hắn chỉ muốn thay đây là lời cảnh cáo dành cho lão kia chứ không có ý định giết người.
David điều người dò la thông tin, hàng chục người đều lắc đầu vì sim tên kia gọi là sim rác, tìm ra địa điểm rất khó. Cuối cùng Lâm cũng biết đó là đâu nhờ vào sóng truyền trên người của Lina mà hôm nay anh đưa cho Lina
Đó là chiếc khuyên tai anh tự chế, có con chip bên trong và dễ dàng tìm thấy đồ mất tích nếu con chip đó được gắn vào, mục đích anh làm nó là để tặng cho cô gái kia nhưng hôm nay Lina đã thấy và xin nó. Anh không thể không cho.
Lâm cùng Duy Anh và đem theo một số đàn em đến hỗ trợ. Trời bắt đầu sẩm tối.
Một vụ bắt cóc tống tiền khác đang xảy ra và mấy lũ bắt cóc đó lại chọn địa điểm mà Lina đang bị nhốt làm nơi giao dịch.
-Ô! Cô gái này…sao trông đẹp vậy nhỉ?
-Thẩm mĩ không vậy cô em!
-Xinh ra phết…
-Anh em… chúng ta có nên thử không?
Lina đang bị bịt mồm nên cô kêu lên chỉ được vài tiếng ú a ú ớ không thành lời. Càng làm cho đám bắt cóc kia hưng phấn.
Cánh cửa đã mục nát giờ bị bàn chân ai đó đạp vào giờ tan thành mây khói, Lâm bước vào, theo sau là đàn em, lúc sau Duy Anh cũng chạy vào
-Mấy thằng nhãi này ở đâu ra vậy? – Tên cầm đầu ngước mắt lên nhìn Lâm và Duy Anhđầy khinh bỉ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy Lâm và Duy Anh. Hắn không biết từ “tuổi trẻ tài cao” đánh vần như thế nào nên không lường trước được mọi thứ trước mắt.
-Một là bị chết hai là được chết. Chọn đi! – Duy Anh nói thật mà cứ như đùa, câu nói đầy hài hước khiến lũ kia cười phá lên đầy khinh miệt
-Trẻ danh! – Một tên trong số đó phán
Lâm hất mặt không thèm nể ai, anh và Duy Anh nhanh chóng tàn phá mọi thứ ở đây. Những đường baylên và đáp xuống y như phim trưởng khiến lũ kia chỉ kịp rên và la rồi hộc máu ra chết.
Lâm đến cởi trói cho Lina và tháo băng bịt miệng cho cô nàng. Cô phấn khích và ôm chầm lấy Lâm
-Em sợ quá! Cảm ơn anh!
Cô cứ ôm anh thật chặt. Đầu cô rúc vào ngực anh cảm nhận hương thơm đầy nam tính. Anh không đẩy ra nhưng cảm giác của anh không giống như cảm giác anh từng ôm ai đó. Cảm giác bây giờ chỉ là một con số 0. Không hơn không kém
Duy Anh đưa mắt về hướng khác, anh nhìn thấy cậu bé nhỏ khoảng ba,bốn tuổi gì đó và lên tiếng với một tên đàn em
-Cậu thử hỏi đứa bé địa chỉ nhà rồi lái xe đưa bé về cẩn thận!
Tên kia nghe lời Duy Anh vì có Lina ở đó. Hắn cũng hỏi han bé cẩn thận và đưa bé về.
-Chúng ta đi thôi!- Duy Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang dần chìm trong lãng mạn của Lina, cô ngại ngùng rời khỏi thân thể Lâm, vẫn còn chút tiếc nuối khi nhìn vào anh. Ngực áo Lâm đã ướt bởi nước mắt của Lina.
Rời khỏi căn nhà hoang cũ kĩ, Lâm lái xe đưa Lina về đến nhà. Vừa thấy con gái, lão David đã ùa tới và hỏi thăm
-Bảo bối của ta, con có bị sao không?Có xước sát chỗ nào không?Chúng nó làm gì con rồi?
-Con không sao, cũng may có hai người này, họ thật tuyệt! – Lina cảm thán, tay chỉ vào Lâm và Duy Anh rồi cười tươi đầy hạnh phúc. Lão nhìn xung quanh người cô không thấy vết bầm tím hay vết thương nào mới gật đầu hài lòng và không lo lắng.
-Cảm ơn! Hai cậu vất vả rồi!– Lão quay sang nhìn Lâm và Duy Anh
Lâm cúi chào rồi xin phép về phòng, chiếc áo đã khô nhưng cảm giác của anh vẫn thật khó chịu. Anh không muốn trên người mình giữ lại hương của người con gái nào cả ngoại trừ một người. Anh bước đến tủ quần áo, lấy ra một cái áo sơ mi màu tím rồi quay vào nhà tắm.
Anh trút bỏ chiếc áo sơ mi trên người mình xuống và bắt đầu xả nước, anh đắm chìm trong làn nước mát lạnh, rửa trôi tất cả những gì bám trên cơ thể anh.
Xong, anh vứt chiếc áo kia vào sọt rác một cách không luyến tiếc
Anh lại ra vùi mình vào chiếc laptop của mình, anh vùi mình vào nghiên cứu, vùi mình vào công việc để quên đi hình bóng ai đó. Nhưng hiện tại…anh vẫn chưa quên được!
|
Chương 16: Anh Trai - Em Gái
Cô gái đẩy cánh cửa trắng ra, bên trong mùi điều hòa xen lẫn mùi thuốc, trên giường là một người con trai mắt nhắm nghiền một vẻ mệt mỏi.
Diễm mang cháo vào trong, nhìn người anh trai của mình nằm đó, cô thật đau lòng biết mấy, ngày bé anh đã chịu khổ nhiều rồi, vậy tại sao bây giờ anh vẫn phải khổ như thế này.
Ban đầu tưởng anh ngủ nên cô để cháo lại và định ra ngoài để không làm phiền anh. Nhưng cô vừa mới quay đi thì anh gọi lại
-Diễm! Em đến rồi à?
-Dạ, em mới đến, anh không ngủ à?
-Anh không? Anh đói quá!
-Em mang cháo cho anh đây, cả canh gà hầm nữa!
Cô cho cháo và canh gà ra bát, anh nằm trên giường, nhìn theo mọi hành động của cô em gái, anh lắc đầu chua xót, người em gái của anh đã phải lo cho anh quá nhiều, anh là anh trai như vậy thật không xứng, anh rất xấu hổ.
Cô bón cháo cho anh ăn, vừa ăn anh vừa nói
-Anh tưởng mình sẽ đi luôn rồi cơ chứ!
-Anh này nói bậy. Anh sẽ sống được như người bình thường thôi. – Cô mắng yêu anh, giọng nói phảng phất chút buồn.
Cô nhìn vào anh, ánh mắt anh nhìn về xa xăm. Qua khung cửa sổ trắng, anh cảm nhận mình như đang trên thiên đường. Giọng anh như lạc vào không gian. Có lẽ anh là người của thiên đường chứ không phải người của trần gian.
Anh nhìn mọi thứ xung quanh, anh đã mất đi tình yêu thương của cha mẹ từ nhỏ nhưng anh biết mình không cô độc, bên cạnh anh còn rất nhiều người yêu thương anh, đặc biệt là cô em gái của mình.
Anh ăn từng thìa cháo mà Diễm bón cho, vị đậm đà tan trong lưỡi, cuộc sống hiện tại khiến anh không muốn ra đi mãi mãi.
Khoảng một giờ đồng hồ xong, có tiếng bác sĩ lại gần, phía sau là một cô y tá đang đẩy xe thuốc
-Đến giờ tiêm thuốc, cậu chịu khó tẹo nhé!
Thiên không gật đầu mà anh hơi nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt tỏ vẻ đồng ý. Diễm đứng sang bên cạnh, cô theo dõi anh, cô cứ nhìn anh rồi sẽ đau cùng anh khi anh kêu lên.
Tiêm thuốc xong, anh rất buồn ngủ, thế là cơn buồn ngủ đã khiến anh nhắm mắt lại. Một tay anh duỗi thẳng ra và một tay anh đặt lên ngực…cảm nhận nhịp đập của con tim mình.
Diễm thu dọn hết mọi thứ rồi đi về, trước khi về, cô quay lại nhìn anh…
-Nhất định anh sẽ sống mãi mãi…
Về đến nhà. Cô thờ dài một cái rồi đẩy cửa phòng mình và bước vào. Bây giờ cô mới có dịp để nghỉ ngơi nhưng…cô để ý trên cái bàn nhỏ đặt đèn ngủ của mình thấy một lá thư, nét chữ ấy quen thuộc lắm và cô biết đó là nét chữ của Thiên.
Cô cầm lên đọc. Mắt cô mờ trong sương…
Hoàng Diễm Anh – em gái của anh. Sức khỏe của anh giờ không được tốt, anh không chắc mình có thể đứng ra để bảo vệ em được bao lâu nữa, em là một cô gái tốt nhưng lại nhút nhát lắm, em yêu người ta mà không dám nói ra…em ngốc lắm, anh đã nói với Duy Anh là em thích cậu ta rồi đó, anh sẽ không để em gái mình phải yêu thầm đâu, nha đầu ngốc!
Em đừng nói gì với người con gái đó, anh quyết định quên đi và cho cô ấy vào dĩ vãng rồi.
Chúng ta đã mất cha mẹ từ nhỏ, cha nuôi thì rất khó tính nên em phải biết sống tự lập khi không có anh đấy nhé, đừng có khóc nhè đấy, em lớn rồi mà. Bị làm sao thì đừng giữ cho riêng mình, em sẽ đau khổ đó! Anh phải đi thôi, anh không chịu được nữa rồi…
…
Cô bật khóc nức nở, tại sao anh lại viết ra lá thư này, phải chăng hôm đó anh đã đoán được mình phải ra đi. Hộp thuốc của anh hết rồi anh không bổ sung thêm nữa, anh chịu nhắm mắt buông xuôi ư…
Cô gấp lại lá thư.
Tại sao anh nói bị làm sao thì đừng giữ cho riêng mình, em sẽ đau khổ đó! Mà anh còn giấu bệnh của mình, chẳng phải anh cũng đang giữ cho riêng mình đó sao.
Đến nước này, cô không thể ngồi yên nhìn anh như vậy được nữa, cô gọi điện cho Duy Anh, định nói bệnh tình của Thiên cho anh biết, ít ra mọi người còn chia sẻ được nỗi đau cho nhau hơn là Thiên phải chịu một mình…
Nhưng…
Duy Anh không bắt máy…
Cô gọi lại cũng không thấy anh đâu.
Cô lắc đầu. Chắc giờ này anh và Lâm đang có nhiệm vụ gì đó. Cô liền gọi cho Khải.
…
Khải để quên điện thoại ở phòng Băng và đã đi ra ngoài được một lúc lâu. Băng đang ngủ, tiếng chuông điện thoại làm cô thức giấc.
Cô với lấy điện thoại , cứ ngỡ là điện thoại của mình nên cô mới cầm lấy , màn hình hiển thị tên Diễm Anh, cô cũng lưu Diễm là Diễm Anh nên cô nghe máy
-Alo!
Diễm hơi ngạc nhiên khi giọng nói đó là của Băng chứ không phải Khải. Trong đầu cô hiện lên một đống suy nghĩ…
Từ lúc ở quán cafe đến bây giờ cô không để ý rằng mình còn một người bạn là Băng, nhưng tại sao Băng lại nghe điện thoại của Khải, lập tức Diễm vừa nói vừa chạy sang phòng Băng xem cô đang ở trong phòng hay không?
-Ô Băng à? Xin lỗi cậu chuyện ở quán cafe mình đi trước nhé!
-Không sao…
Diễm mở cửa phòng, căn phòng trống rỗng, chăn gối được gấp lại gọn gàng như lúc ban đầu khi Băng chưa chuyển đến.
Cô liền hỏi luôn
-Băng Băng! Cậu chuyển đi rồi sao? Sao cậu không nói với mình…bây giờ cậu đang ở đâu vậy!
-Xin lỗi! – Băng chỉ nói vậy, Diễm cảm thấy thật khó hiểu. Băng xin lỗi vì đi mà không báo cho Diễm biết.
-Sao cậu cầm máy của anh Khải, cậu đang ở đó à?
Nghe Diễm nói vậy, Băng mới để ý điện thoại mình đang cầm…cùng hãng với điện thoại của cô nhưng vỏ bọc khác. Cô mới sực nhận ra đây không phải điện thoại của cô.
-À…ừ - Cô trả lời
-Thế giờ cậu ở đó à? Cậu phải sống tốt đấy, khi nào quay lại chỗ mình…mà tại sao cậu chuyển đi vậy? Thiên làm gì cậu sao?
Nhắc đến Thiên, đôi mắt Băng trùng xuống. Cô đang hận anh…
-Không…cúp máy đây!
Nói là làm. Băng cúp máy luôn, Diễm thở dài rồi trở về phòng, cô đóng sầm cửa lại và leo lên giường nằm suy nghĩ, mới đó thôi mà biết bao nhiêu chuyện đang xảy ra với cô. Cuộc sống cô biết bao giờ là ổn.
Cô vừa mới nằm xuống được một lúc thì điện thoại lại phá đám cô. Cô nhấc máy theo phản xạ, cô đang lo lắng lắm khi thấy bác sĩ Lý gọi cho cô.
-Hoàng Tuấn Thiên, cậu ấy đang nguy kịch rồi. Cô đến bệnh viện đi…
Nghe xong, cô đánh rơi luôn điện thoại , cô lao xuống giường mà quên mất mình đang mặc pjyama, cô không cần chải tóc.
Cô đến viện, chạy khắp hết hành lang này rồi đến hành lang khác. Cô tìm đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ luôn phải sử dụng máy kích tim để hồi phục hơi thở cho anh…
Đầu cô trống rỗng, cô ngồi xuống đất, anh trai cô sẽ bị tử thần lôi đi mất.
Cánh cửa trắng mở ra…một lần nữa phép màu đến với Thiên, anh được đẩy ra…ca-bin thấm đầy giọt mồ hôi của bác sĩ và y tá…
-Hiện tại tôi chỉ giữ lại tính mạng của cậu ấy được một thời gian ngắn, cậu ấy cần được sang nước ngoài để điều trị thì mới có hi vọng…
-Có hi vọng…- Hốc mắt đỏ hoe của Diễm bỗng sáng rực lên. Cô đồng ý để anh sang nước ngoài điều trị nhưng cô sẽ không để anh đi một mình.
Cô sẽ đi cùng anh.
Một giờ đêm. Một cô gái đứng ở sân bay…
-Anh à…cố lên!
Hơn một giờ đêm…
Máy bay cất cánh.
Biệt thự Hoàng gia…
Phòng Diễm…
Tủ quần áo chỉ còn lại vài bộ, chiếc điện thoại nằm gọn dưới góc giường đang rung chuông liên hồi…
Duy is calling
Khải is calling
…
Sáng hôm sau. Không gọi được cho Diễm, Khải đã đến tận nhà cô. Vì là bạn thân tin cậy của Thiên nên ba người Lâm, Duy Anh và trong đó có Khải đều có chìa khóa của biệt thự nhà Thiên nên anh có thể vào trong mà không cần chủ nhà có mặt.
Một vài người làm đã thu dọn đồ đạc và rời đi, chỉ còn lại căn biệt thự trống rỗng. Khải chạy vào trong, phòng khách vẫn thế nhưng khi lên đến phòng Thiên thì trống rỗng, tủ quần áo đã vơi dần một số thứ. Những thiết bị trong phòng đều được phủ một tấm vải lên để che bụi. Sang đến phòng Diễm cũng vậy. Anh chạy vào trong, tất cả đã gọn gàng, mọi thứ đã bao phủ, anh thử bỏ điện thoại ra gọi cho Diễm lần nữa…
Tiếng chuông điện thoại của Diễm phát ra từ đâu đó trong phòng, Khải nghe theo tiếng chuông và phát hiện chiếc điện thoại màu hồng của Diễm đang nằm dưới gầm giường. Anh nhặt điện thoại lên…có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của cả Lâm và Duy Anh…
…
Khải đứng hình một lúc thì mới gọi điện cho Duy Anh…
Anh bắt máy…
-Alo!
-Diễm và Thiên dọn đi rồi. Hai người đó đi nhưng không để lại lời nào. Không biết họ đi đâu nữa
-Cái gì? – Duy Anh đang ngồi ở ghế thì bật dậy…- Tự nhiên lại chuyển đi mà không nói …đó đâu phải tính cách của họ.
-Thì tôi cũng nghĩ thế…mà Diễm còn để quên điện thoại ở nhà nữa. Điện thoại của Thiên thì tắt máy ba hôm rồi. Không liên lạc được
Duy Anh nhớ lại cuộc gọi của Diễm, phải chăng lúc đó anh nghe máy thì anh sẽ biết được chút ít về lí do mà Diễm và Thiên rời đi
Anh lắc đầu tự trách, anh đang đợi một cuộc gọi từ Diễm, làm ơn cô gọi đến cho anh đi mà…dù bận thế nào anh cũng sẽ bắt máy mà…
Cả đêm hôm đó. Duy Anh thức trắng. Lâm cũng đang nghi ngờ điều gì đó. Anh cầm tấm ảnh của Thiên lên, nụ cười của một cậu bé 6 tuổi làm anh phân vân rất nhiều.
Anh nhớ lại câu nói đầy hàm ý của Thiên khi anh sang Anh…
Thiên nói không biết sẽ chờ được anh và Khải lúc về không…
Cậu ta…bị bệnh gì ư?
Lâm gọi điện cho Khải
-Sang nhà Thiên đi. Để ý phòng cậu ta có hộp thuốc hay giấy khám gì không.
-Tí nữa em gọi lại cho anh.
Theo lời của Lâm, Khải đến nhà Thiên và vào trong phòng Thiên, anh tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng, không thấy bất kì thứ gì như giấy tờ hay hộp thuốc nào. Anh định bước ra ngoài thì có gì đó níu ánh mắt anh lại…
Đó là một chiếc hộp nhỏ không màu…không dán bất kì thứ gì lên, bên trong không có gì. Khải mở nắp và ngửi, anh biết đó là mùi thuốc nhưng anh không thể biết đó là thuốc gì.
Anh gọi điện cho Lâm
-Không có gì cả!
-Ừ - Lâm gật đầu
Khải cầm lấy chiếc hộp đó. Lái xe đến bệnh viện. Anh tìm bác sĩ và nhờ họ kiểm tra xem bên trong hộp đó từng chứa thuốc gì.
Quả thực khi nghe bác sĩ nói, anh đã rất bất ngờ khi biết đó là thuốc trợ tim.
Thiên…bị bệnh tim sao?
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Khải khiến anh như muốn đập phá mọi thứ xung quanh.
Anh trở về biệt thự. Băng đang tưới hoa. Anh nhìn cô rồi sực nhớ đến Thiên và nghĩ
Lẽ nào…vì bị bệnh tim…biết mình không thể sống nên đã nói ra những lời đau lòng để Băng rời đi giống như trong phim điện ảnh ư?
…
|
Chương 17: Là Con Gái Không Được Nói Yêu Sao?
Hôm nay, David Cold có hẹn dự tiệc với những người cấp cao trong thành phố nên không có mặt ở biệt thự. Anh biết trong phòng lão có một tầng hầm chứa rất nhiều súng. Theo lời của ông Huy, anh phải lấy được số súng đó thì mới được trở về Việt vậy nên…đây là cơ hội dành cho anh.
Khoác lên người bộ đồ màu đen và đeo găng tay đen, đôi mắt đeo lens để cho mắt thành màu khác để không dễ bị phát hiện, anh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai đen. Anh vào vai một tên trộm chuyên nghiệp.
Theo ghi nhớ của anh sau những lần đi theo lão vào phòng, anh đã biết mật khẩu mở cửa phòng lão.
Tầng hầm đâu đó quanh đây, anh đang đưa mắt tìm thì anh thấy một bảng điện tử đang nhấp nháy chấm đỏ. Anh lại gần đó, theo anh đoán chắc chắn nhập mã vào đây thì tầng hầm đó sẽ mở ra…nhưng anh mới thấy lão nhập một lần và bị che mất một nửa nên anh không thể nào nhớ được mã của nó.
Anh liều mình ấn thử…
Không thành công lần một. Nếu anh thử lần nữa mà không thành công thì có thông báo đột nhập là anh chết chắc.
Anh định liều mình lần nữa nhưng cửa phòng đột nhiên mở ra. Trong chốc lát anh đã chui tọt vào gầm giường. Anh nhìn qua khe giường thì biết được đó là một người con gái. Anh hơi bất cần nên đã gây ra tiếng động.
Cô gái đó chú ý đến nơi phát ra tiếng động đó và lại gần hơn.
-Ai? – Lina cảnh giác lên tiếng. Cô bật đèn phòng lên, đôi chân bước dịch đến giường. Biết mình bị lộ, Lâm đi ra, vì quá kín nên Lina không nhận ra đó là Lâm. Cô cầm cái kiếm treo trên tường ra định vung tay chém Lâm nhưng Lâm đã chặn lại được.
-Ngươi là ai? Sao vào phòng cha ta? – Lina vẫn chĩa kiếm về phía Lâm và sẽ ra tay bất cứ lúc nào nếu cô muốn.
Lina vừa dứt câu. Cánh cửa phòng lại mở ra. Lâm thấy vậy liền kéo theo Lina chui vào trong giường mà không gây ra tiếng động nào. Lina định kêu lên thì Lâm lấy tay bịt mồm cô lại, cô toan cắn nhưng Lâm đã dùng cách khác…
Lão David bước vào trong, thay bộ âu phục mới
- Ô sao phòng lại bật điện, chẳng lẽ mình quên không tắt – Lão tự hỏi…mà không nhận ra thứ gì khác lạ.
Lâm đang khóa môi Lina lại bằng chính môi anh. Vị ngọt từ đôi môi anh làm Lina tay chảy, cô đông cứng không nhúc nhích, mắt trợn lên vì ngạc nhiên còn mắt Lâm đang nhắm nghiền.
Lão David ra ngoài và tắt điện. Lâm mới rời khỏi Lina, anh khẽ quẹt môi và đeo lại khẩu trang.
-Này…- Lina gọi Lâm, trong lúc hôn, cô đã nhận ra đó là Lâm
Lâm định đi mà không có ý muốn quay lại nhưng chân anh khựng lại vì Lina gọi tên anh bằng tiếng Việt . Vì trong quá trình biết Lâm, cô muốn nói chuyện dễ dàng hơn lên đã học lớp tiếng Việt cấp tốc, cô nhanh nhẹn và thông minh nên tiếp thu rất dễ dàng và nhanh chóng
-Vương Chí Lâm
Lâm quay người lại, Lina chạy đến kéo khẩu trang của anh ra, gương mặt đẹp hiện ra khiến tim Lina như nhảy múa. Cô vẫn còn nhớ vị ngọt của nụ hôn ban nãy.
-Cậu có yêu tôi không? – Lina hỏi. Lâm đông cứng người.
-Không! – Anh trả lời theo suy nghĩ
-Vậy tại sao cậu lại hôn tôi? – Lina cười
-Xin lỗi!
-Tôi yêu cậu rồi, tôi không cần cậu xin lỗi , tôi cần cậu yêu tôi kia…- Lina thật lòng mà nói. Lâm im lặng không đáp lại.
-Em yêu anh! Em muốn làm bạn gái anh – Cô nói tiếp
-Yêu? Cô là con gái sao dám nói vậy? – Lâm lạnh nhạt. Lina chạy đến ôm Lâm, vùi đầu vào ngực anh
-Là con gái không được phép nói yêu sao?
Lâm không nói gì và đẩy Lina ra, cô chộp lấy tay anh và đặt tay anh lên ngực trái của cô. Anh lạnh người nhìn cô
-Anh thấy không…anh cảm nhận được con tim của em đang đập vì anh không? Em yêu anh
-Ra khỏi đây thôi!
-Nếu anh không có câu trả lời thích hợp cho em…em sẽ nói với lão đại rằng anh đã lẻn vào phòng lão, anh biết hậu quả chứ? – Lina giở giọng đe dọa
-Tùy! – Nói rồi, Lâm bước đi. Lina bực mình nhìn vào gầm giường và lấy chiếc kiếm ra để lại chỗ cũ rồi cùng ra khỏi đó.
Ngày hôm nay anh đã thất bại.
…
Một tuần sau. Lâm lại được Lina tỏ tình lần nữa nhưng anh đã từ chối luôn. Vì quá tức giận nên Lina đã lôi hết chuyện Lâm lẻn vào phòng cha cho lão David biết. Lão tức giận đến nỗi gọi Lâm đến và cho đàn em dùng Lâm làm bia để tập bắn súng.
Tiếng súng đầu tiên vang lên. Lâm bị bắn vào vai trái. Anh vẫn đứng vững như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Máu từ vai anh chảy xuống ướt thẫm một bên áo.
Tiếng súng thứ hai vang lên, anh bị bắn vào bụng, Duy Anh biết chuyện đã chạy ra đỡ cho anh nhưng không kịp. Lina đau lòng không chịu được liền chạy đến cạnh cha mình và nói
-Lão đại, cha tin lời con nói sao? Con chỉ nói đùa thôi mà cha hại người ta ra nông nỗi này hả? Cha muốn con chết trước mặt cha đúng không?
-Con đang nói gì vậy hả?
-Con không nói lại lần hai…cha thả người ra đi
Nghe lời con gái, lão thả Lâm ra và cho người đưa Lâm đi chữa trị.
-Lâm. Em xin lỗi – Mắt Lâm nhắm lại và lúc đó Lina nói lời hối lỗi. – Chỉ tại em quá yêu anh rồi!
…
Một tháng sau. Sau cuộc điện thoại của ngài David với ông Huy, Lâm và Duy Anh sẽ về nước ngày hôm nay.
Lão không muốn để lại người ngoài trong biệt thự của mình nên đã cho Lâm và Duy Anh về nước. Điều đó khiến cả hai vui như mở cờ.
Còn lão sẽ nói với Lina rằng hai người họ hết khóa kiểm tra nên phải về nước. Việt mới chính là quê hương của họ, họ không thể ở đây lâu!
Duy Anh về nước lập tức đến biệt thự Hoàng gia ngay. Anh vào phòng Diễm, khung ảnh một cô gái với đôi mắt long lanh đang cười thật tươi treo trước giường. Anh nhìn cô và có chút nhớ…
Anh nhớ lại câu nói của Thiên lúc trước : Diễm Anh yêu cậu cậu không biết à? Con bé chưa yêu ai bao giờ nên nó không dám nói ra và hơn hết nó là con gái nên nó không dám tỏ tình, nếu cậu có tình cảm với nó xin cậu đừng giấu…
Trước đây Duy Anh cũng hơi có tình cảm với Diễm nhưng từ khi Băng xuất hiện, con tim anh lại lạc hướng. Mũi tên tình yêu trong anh lại muốn bắn về phía Băng. Và từ khi biết Băng với Thiên là một đôi…anh đã dần quên được cô và khi nghe Thiên nói vậy…anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh không biết trong tim mình chứa hình ảnh của người con gái nào nhiều hơn nữa. Diễm Anh…hay Băng.
Trong lúc này đây, cảm giác trống trải đang lấn chiếm tim anh.
Đối với Băng chắc anh chỉ là ngộ nhận tức thời, anh muốn Băng nhưng chưa chắc đó là tình yêu.
Còn Diễm thì sao? Anh đang nhớ Diễm…hay anh đã yêu cô ấy thật nhỉ?
Anh nhìn lên khung ảnh Diễm và khẽ nói
-Em đang ở đâu? Một tháng qua em chưa gọi điện về cho anh đâu đấy! Anh…nhớ em rồi đấy!
…
|
Chương 18: Em Chỉ Coi Băng Là Bạn!
Lâm trở về biệt thự Vương gia sau bao ngày mệt mỏi. Anh chạm mặt Băng. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Người con trai này lại xuất hiện trong tim cô một lần nữa.
Anh không nhìn cô mà đi lên phòng luôn, có lẽ anh muốn quên cô thật rồi.
Cô không nói gì, cái thái độ của cô nhìn anh vẫn như ngày nào…lạnh tanh.
Đúng hôm nay là sinh nhật Khải.
Khải mở tiệc theo phong cách của một đại công tử. Có rất nhiều người đến và chúc mừng. Ngọc và Lan Nhi cũng đến.
Vừa nhìn thấy Băng, Ngọc đã đá đểu
-Tưởng ở với Thiên thì ra đã quay lại đây rồi. Đúng là người vô gia cư thích ở đâu cũng được!
-Nói ít thôi! – Băng lạnh lẽo lên tiếng khiến Ngọc rùng mình. Băng vừa đi vào trong thì Ngọc kêu đau đầu, cuối cùng chưa gặp được Khải thì Lan Nhi đã phải đưa nhỏ đến viện kiểm tra…
Bạn của Khải ở khắp mọi nơi nhưng anh chỉ thân và tin cậy ba người duy nhất.
-Khải à? Sinh nhật cậu mà cậu không dẫn bạn gái ra ra mắt bạn bè ư?
-Tôi làm gì có bạn gái! – Khải cười và để ý Băng đang đi vào
-Vậy hả? Thế cô gái cậu đang chăm chú nhìn là ai vậy? Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, xứng với công tử như cậu lắm đấy nha!
-Tôi và cô ấy là bạn!
-Tiếc nhỉ? Vậy cậu có thể cho tôi số điện thoại bạn cậu không?
-Cô ấy là bạn gái của Hoàng Tuấn Thiên – Khải nhấn mạnh ba từ cuối, mấy tên bạn của anh đang cười bỗng im bặt khi nghe tên Thiên. Lâm đã nghe thấy hết cuộc hội thoại ấy, anh thật sự khó chịu khi nghe câu ấy…
Sự thật thì Băng là bạn gái của Thiên vẫn không hề thay đổi. Chỉ thay đổi là giờ này Thiên không có ở đây.
Lâm đi ra khuôn viên sau nhà, anh ngồi xuống xích đu, cái dáng ngồi đẹp tựa thiên thần.
Ngọc và Lan Nhi trở lại bữa tiệc với trang phục dạ hội. Lúc đó đến lượt Khải khiêu vũ nhưng Khải không chọn được cô gái nào nên anh đã nhờ đến Băng.
Vừa vào trong đập vào mắt Ngọc là hình ảnh Khải nắm tay Băng từng bước từng bước thân thiết khiến máu ghen của nhỏ sôi lên sùng sục
Băng rời khỏi sàn khiêu vũ, cô không thích không khí náo nhiệt nên đã lui vào bên trong, Ngọc và Lan Nhi đi theo sau Băng và lôi cô ra khuôn viên để ca tế.
-Cái con nhỏ này. Sao mày cứ ve vãn anh Khải của tao vậy? Đúng là hồ ly mà – Ngọc bực tức
-Mày đã ve vãn được Duy Anh của tao chưa nhỉ? Mong là chưa…ôi cầu trời là thế…- Lan Nhi chắp tay như cầu nguyện.
-Tại sao mày im vậy, mày không câm sao mày không há mồm ra nói, mày khinh ai? – Ngọc trừng mắt lên, Băng vẫn dửng dửng nhìn về hướng khác.
-Mày đáng để tao tát lắm! – Nhỏ Ngọc vừa định giơ tay lên tát Băng thì có một bàn tay khác nắm chặt tay nhỏ và đẩy nhỏ về phía sau khiến nhỏ chao đảo suýt ngã.
-Biến ra khỏi đây! – Lâm lạnh lùng đứng trước Băng và nói với Ngọc. Thấy sự tức giận của Lâm, Lan Nhi kéo Ngọc chạy thẳng đi. Vừa chạy Ngọc vừa thầm chửi
-Cái con hồ ly đó sao nhiều người bảo vệ nó vậy nhỉ? Chết tiệt.
Lâm lướt nhìn Băng một cái rồi định rời đi nhưng chân anh không muốn, anh muốn ngắm cô gái nhỏ này thật nhiều hơn nữa để thỏa mãn trái tim mình.
Làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc cô gái khẽ bay hòa quện với gió. Anh đứng quay người về phía khác tạo nên một bức tranh tâm trạng tuyệt đẹp.
Băng nói – Cảm ơn
Rồi quay đi. Cô trở về phòng và không thể nào biết mình đang nghĩ gì mà lại đồng ý lời Khải và ở lại đây. Phải chăng ngoài Thiên ra còn một người nữa khiến tim cô phải phản chủ. Cô đang nghĩ gì thế này…cô thật tồi nếu cô là dạng người bắt cá hai tay.
Cô và Thiên đến với nhau không một lời tỏ tình và xa nhau không một lời chia tay. Vậy nên bây giờ cô yêu người khác cũng không thể nói cô bắt cá hai tay được. Hiện tại cô không là của ai và không ai là của cô.
Tiệc sinh nhật kết thúc, trời cũng tờ mờ tối. Khải gặp riêng Lâm và nói chuyện về vấn đề của Thiên.
Một tháng trước anh đã kiểm tra hộp thuốc đó và biết bên trong chứa thuốc trợ tim.
-Thiên bị bệnh tim! – Khải khẳng định với Lâm rằng suy nghĩ của mình là đúng. Lâm cũng nghĩ Thiên bị bệnh tim vì nhiều lúc anh thấy Thiên đặt tay nên ngực trái xoa xoa một cách đau đớn.
-Thiên có lý do gì mà giấu bệnh mọi người chứ? Em đã gặp bác sĩ Lý, người điều trị riêng cho cậu ấy, ông ấy nói Thiên cùng Diễm đã sang Mỹ chữa trị, tỉ lệ thành công rất thấp nếu như không có tim phù hợp. Người có tim phù hợp với Thiên chỉ có ba người đó là cha mẹ và Diễm. Bằng không sẽ…
-Công nghệ nước ngoài rất tiên tiến, có thể ghép tim giả nhưng sẽ không sống được bao lâu, không biết cậu ấy sẽ ra sao. Đến bây giờ vẫn không một chút tin tức. Ngay cả Diễm cũng không liên lạc cho Duy Anh nữa.
-Cậu ấy chắc sẽ không sao! – Lâm nói, anh không đoán trước được tương lai mà anh chỉ đang cầu mong thôi.
-Thiên và Băng đã chia tay rồi. Cô ấy đã rời khỏi Thiên
-Sao?
-Băng nói với em là đã chia tay!
-Vậy em có cơ hội rồi!
-Không! Băng chỉ coi em là bạn và em chỉ coi Băng là bạn! Người có cơ hội là anh
….
Thiên tỉnh lại trong căn phòng trắng xóa. Anh đã hồi phục lại như người bình thường, hiện tại trong người anh đang rất khỏe. Anh có thể đứng dậy và tự đi ra ngoài. Anh đã không để ý bên cạnh giường mình là một bình hình tròn màu trắng…
Một giờ khi sang Mỹ…
Diễm nghe bác sĩ Lý nói
-Cơ thể cậu ấy rất khác lạ, chỉ tim người nhà mới có thể cứu sống được cậu ấy…
Một tuần trước…
-Bác sĩ, không có tim phù hợp thật sao? Nếu vậy hãy dùng tim của tôi đi! – Diễm nhìn bác sĩ nói bằng giọng chắc nịch, ánh mắt quả quyết của một cô gái trẻ muốn cứu sống anh trai
-Cô gái không thể quyết định vội, nếu dùng tim của cô…tỉ lệ sống của cô không đến 5%
-Còn tỉ lệ sống của anh tôi?
-95%
-Vậy hãy dùng tim của tôi đi, nếu anh tôi mất tôi cũng không sống được, tôi tình nguyện đó, hãy dùng tim của tôi. Ngay hôm nay, hãy cứu lấy anh tôi!
Vì Diễm quá quả quyết nên bác sĩ đành gật đầu. Ngay hôm đó, Diễm đã nên bàn phẫu thuật, đối mặt với rất nhiều thứ kim tiêm và nguy hiểm…
Ngày hôm nay. Thiên tỉnh dậy, anh đã trở thành người bình thường, tim anh đã đập bình thường và anh sẽ sống được mãi. Nhưng…cô em gái của anh đã nhắm mắt lại mà anh không hề biết.
- Diễm Anh, anh tỉnh dậy rồi đây, em lại chạy đâu rồi – Thiên đứng ngoài hành lang chờ Diễm, gió thổi hun hút, bộ quần áo bệnh nhân của anh cũng bay bay theo hướng gió thổi.
|
Chương 19: Em Là Tim Anh
Gió thổi như một cơn bão đang ập đến. Giữa mùa hè mà tự nhiên Thiên cảm thấy lạnh hơn cả một đêm đông. Anh đứng chờ mãi mà không thấy Diễm đến thăm.
Nhìn từng dòng người hối hả qua lại trên con đường trước cổng bệnh viện, anh cười nhẹ một cái rồi quay vào trong.
Ở đất nước Mỹ xa lạ này anh chỉ có Diễm là người thân nhưng anh chưa thấy Diễm đâu, anh chán nản vùi mình vào gối định ngủ thì có tiếng mở cửa. Vị bác sĩ phẫu thuật ca của anh bước vào, mỉm cười nói với anh
- Chiều nay cậu có thể xuất viện!
- Chiều nay? – Anh bất ngờ, thế là anh đã hoàn toàn hồi phục rồi ư? Anh đã được xuất viện rồi ư?
- Đúng vậy!
- À đúng rồi, bác sĩ có thấy em gái tôi đâu không?
- Cậu vẫn chưa biết tin gì sao? – Bác sĩ xót xa nhìn chàng thanh niên trẻ vẫn đang cười tươi ngóng chờ cô em gái của mình.
- Em gái cậu…ở trong tim cậu ấy! Trước khi đi, cô gái đó nhờ tôi đưa cuốn phim này cho cậu…còn kia…- Ông ấy chỉ vào cái bình trắng cạnh giường anh – kia là những gì còn lại của em cậu!
Anh nhận lấy cuốn phim và quay sang nhìn chiếc bình trắng một cách đau đớn, em gái cậu đã thiêu vào tối qua, và đây là những gì còn lại…
-Vậy là?... – Mắt anh mờ đục, anh nhìn bác sĩ…đúng hơn là anh nhìn vào khoảng không vô định
-Em gái cậu đã hiến tim cho cậu, cô ấy đã qua đời vào 22h45p đêm qua…
Anh không muốn những gì nghe thấy trở thành sự thật, hiện tại anh vẫn không thể tin vào chính những gì bác sĩ vừa nói. Anh là một người anh trai, tại sao lại để em gái mình hi sinh vì mình chứ. Anh thật không xứng đáng sống trên đời, tại sao em lại ngu ngốc đến như vậy hả Diễm…em như vậy thì anh làm sao có thể sống đây, nha đầu của anh. Anh ôm lấy chiếc bình, mắt nhắm nghiền đầy đau khổ, từng giọt nước mắt dù cố nén lại nhưng vẫn tuôn ra, từng cơn đau chạm đến mọi tế bào của anh làm anh khó thở.
Diễm được các nhà hảo tâm của bệnh viện xây mộ trên một nghĩa trang cách xa bệnh viện 5km. Cô là người Việt nhưng mộ của cô bây giờ là ở Mỹ.
Thiên lê đôi chân đến bên mộ Diễm, ngôi mộ không có di ảnh của Diễm, chỉ vẻn vẹn tên và hưởng thọ. Lòng anh đau như cắt. Anh hứa sẽ xây lại “chỗ ở mới” cho cô thật sang trọng để cô có thể thoải mái nhất.
Bó hoa hồng bạch trên tay anh như đang khóc theo anh, những giọt nước đọng lại cuối cùng cũng đã rơi xuống hòa vào đất cũng như linh hồn của Diễm đã hòa vào thiên đường.
Anh mở cuốn phim lên…
Mở đầu là hình của anh và Diễm, anh cõng Diễm còn Diễm giơ chữ V trước mắt anh. Hình ảnh này của là tấm ảnh to mà anh treo ở phòng khách của biệt thự, ngoài ra anh không hề chụp một cái ảnh nào khác ngoài ảnh thẻ.
Tiếp theo là những hình ảnh của Diễm, vang lên là giai điệu “Baby don’t cry”, một cô gái xinh đẹp và tinh nghịch, đôi lúc lại nhút nhát, từ bé đến giờ cô làm đủ mọi trò để gây cười vì ngôi nhà của anh thiếu vắng cha mẹ.
Kết thúc những tấm ảnh nghịch ngợm là hình ảnh cậu bé sáu tuổi và cô bé bốn tuổi…và rồi…
Diễm tự quay mình
Anh trai à? Anh nhìn em quay hình đẹp không? Anh nhé! Lười chụp ảnh lắm, em chả có tấm nào chụp chung với anh cho ra hồn cả, em tìm mãi cũng chẳng thấy tấm nào của anh, ngay cả khi em chụp trộm anh cũng bắt xóa đi, anh thật xấu xa mà, bây giờ em muốn làm album ảnh của anh và em mà cũng khó…haizz.!!!
Trong cuộc sống thật nhiều gian khó, cha mẹ mất sớm nên em và anh phải tự yêu thương lẫn nhau và cùng trưởng thành, em biết anh thương em nhiều lắm và em cũng rất thương anh đấy anh biết không? Nếu anh không phải anh trai em thì em đã yêu anh từ lâu rồi đấy haha…
Anh trai, từ bao giờ em đã cảm nhận được cuộc sống này thật tẻ nhạt nếu không có anh. Em chấp nhận là người ra đi để anh được sống mãi với thời gian, em chấp nhận là một linh hồn để anh được tự do với trần gian, anh đừng nói em ngốc hay tự trách bản thân, là do em tự nguyện,. Anh đang khóc đúng không? Em xin anh đừng khóc mà…từ bé anh chăm sóc em quá nhiều rồi, em đã trả được ơn cho anh, anh phải sống tốt, đừng có mà nghĩ gì nhiều không thì đừng mong em tha thứ.
Anh bình phục rồi đúng không? Em vui lắm!
Em mong kiếp sau em sẽ lại được làm em gái của anh.
Hoàng Tuấn Thiên…anh nhất định phải sống tốt…nhất định đấy! Em luôn dõi theo anh đấy, em đang ở trong tim anh đấy, em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh tự dày vò bản thân đâu! Tạm biệt anh!
À nói rằng em tạm biệt cả anh Lâm, anh Khải và anh Duy nữa nhé, cả Băng nữa, em yêu mọi người nhiều lắm!
Cuộn phim đã kết thúc. Nếu Diễm không quay lại đoạn phim này thì không biết Thiên sẽ nghĩ quẩn gì nữa. Diễm muốn anh sống tốt, muốn anh không dày vò bản thân.
-Em là cô gái ngốc, tại sao em ngốc như vậy hả Diễm, anh không bảo vệ em thì thôi tại sao em lại bảo vệ anh bằng cách này, em nghĩ anh sống nổi sao, anh phải sống thế nào để không dày vò bản thân đây! – Anh đưa tay lên ngực, nơi trái tim anh đang đập đều đặn, tim của Diễm đang ở trên cơ thể anh và hình bóng cô em gái này sẽ mãi in sâu trong lòng anh. Tim của Diễm ở đây đồng nghĩa với việc anh và cô sẽ không bao giờ xa cách, chỉ là không được chạm vào nhau mà thôi!
-Anh phải nói sao với Duy Anh và mọi người đây, nói là em đã ra đi mãi mãi à? Tội nghiệp em lắm, em ở đấy chắc lạnh lắm, thôi em về đây đi, anh sẽ thay em xuống đó mà…tại sao…tại sao…
Anh khóc, anh khóc rất nhiều, anh không ngừng nói, anh không ngừng trách bản thân
-Anh bình phục rồi này…em tỉnh lại chúc mừng anh đi, tại sao em cứ nằm im vậy, em biết anh sợ im lặng mà…em hãy tỉnh lại đi, anh cần em mà em gái…
-Anh đừng như vậy nữa…em là tim anh mà, em vẫn ở cạnh anh đấy thôi! Con trai sao lại yếu đuối vậy chứ!
Linh hồn Diễm đứng cạnh đó, ánh mắt xót xa, cô đưa tay ra lau nước mắt cho anh nhưng anh không hề cảm nhận được điều gì, cô ôm lấy anh nhưng anh không hề hay biết, Trời đang sáng, cô không thể ở lại lâu nếu không linh hồn cô sẽ không siêu thoát, vậy nên cô đã vụt đi, bỏ lại sau lưng một chàng trai đang khóc và cào xé tâm can…
…
Hiện tại, anh không muốn trở về Việt Nam vì mộ của Diễm vẫn còn ở đây, anh chưa thể chuyển đi, anh đau buồn nhưng không muốn san sẻ nỗi đau cho ai, anh cứ im lặng mà không nói cho nhóm Lâm biết.
Đã hai ngày trôi qua anh không ăn gì hết, anh vẫn ôm lấy cái bình trắng khư khư và luôn để cuốn phim đó bên mình. Đồ đạc trong căn nhà Diễm thuê anh cũng không nỡ vứt đi…
Ở bên kia thế giới, có một linh hồn đang tươi cười, gương mặt phảng phất niềm vui khó tả, anh được sống là tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời cô. Cô ra đi một cách can tâm tình nguyện, trần gian không còn gì để cô vương vấn nữa rồi. Cõi âm và cõi dương luôn song song với nhau…chỉ là nhìn thấy nhau và chạm vào nhau rất khó mà thôi.
|