Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
|
|
Chương 20: Nhật Kí Hoàng Diễm Anh
Thiên thu dọn đồ để chuyển đến nơi khác sống, anh mang theo một số đồ của Diễm đi cùng.
Không gian vắng lặng ảm đạm. Anh thu dọn quần áo cho Diễm, bỗng nhiên, có gì đó rơi ra từ trong đống ngổn ngang ấy.
Một quyển sổ màu hồng, anh tò mò mở trang đầu tiên ra. Trong đó có cài một tấm hình của Diễm, anh đau đớn muốn gấp lại nhưng đôi tay anh bất giác mở tiếp những trang sau.
Đó là một quyển nhật kí. Anh không biết Diễm viết nhật kí từ khi nào nhưng quyển sổ đã kín gần hết…chỉ còn lại vài trang cuối.
Trang giấy trắng được phủ lên bằng những nét chữ đẹp đều đặn màu đen…
Nhật kí…ngày…tháng…năm
Cha mẹ à? Con nhớ cha mẹ lắm! Hôm nay là sinh nhật của con, con rất vui vì anh Thiên luôn ở bên cạnh con, nhưng nếu cha mẹ còn ở bên cạnh con thì con còn vui gấp bội. Con mong cha mẹ sớm quay về với con. Con có nhiều chuyện muốn cho hai người biết lắm.
…
Ngày…tháng…năm
Anh trai à? Em đã biết yêu rồi hay sao ấy, mỗi lần em gặp người đó là tim em như muốn chạy đến bên người đó, muốn hòa nhập vào người đó. Anh biết không…em không ngờ người đó lại là bạn thân anh, haizz, em thích anh Duy Anh thật rồi. Chả biết nói thế nào đây nhỉ? Em thật ngốc đúng không anh, em yêu mà em không dám nói, em sẽ mất anh ấy mãi mãi thôi.
…
Ngày…tháng…năm
12 năm trước, có một cô bé thân với một cô bé, họ bằng tuổi nhau, nhưng cái đêm định mệnh ấy để hai đứa phải rời xa nhau. Và hôm nay, bỗng cô bé ấy trở về nhưng không biết cô bé ấy có nhận ra người bạn thân năm ấy của cô không nhỉ? Tại sao cô bé ấy lạnh lùng quá, thờ ơ quá, nhưng mong sao cô bé ấy sẽ nhớ mãi cái tên Diễm Anh của mình…
…
Ngày…tháng…năm
Ngày hôm nay, tình cờ em nhận ra mình lạc lõng lắm, Băng trở về rồi và em nhận ra cô ấy đã chiếm lấy trái tim của một người mà em yêu thầm bấy lâu. Phạm Duy Anh…anh ấy yêu Băng thật rồi, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, em có thể nhận ra được, em buồn lắm, em buồn vì khoảng trống trong tim em ngày càng lớn vì em đem hết tim mình dành cho một người rồi. Em biết mà, em không nói ra tình cảm của mình là em sẽ mất anh ấy thật mà. Em ngu ngốc quá, em nhát quá, nhưng trách sao được vì em là con gái, em không can đảm giống con trai.
Ngày…tháng…năm
Anh Lâm và Duy Anh sang Í một thời gian, trước khi đi em có nhận được điện thoại của Duy Anh, em vui lắm vì rất ít khi anh ấy chủ động gọi cho em như vậy. Em đã bắt máy, nhưng anh ấy không hỏi gì đến em mà anh ấy nói : Anh đi một thời gian, em hãy chăm sóc Băng thật tốt nhé, đừng cho Thiên bắt nạt cô ấy.
Lúc đó em buồn lắm, em tưởng mình đang cười nhưng thực ra em đang khóc, không ai thấy…Em nhận ra, chưa bao giờ mình có hạnh phúc, em nhận ra em chỉ là em gái của anh ấy. Hay là em từ bỏ, em buông tay nhỉ, em không thể nói ra tình cảm của mình vì anh ấy đã yêu bạn của em. Thôi, em buông tay vậy!
Ngày…tháng…năm
Đã bao lần em tự hỏi, em đã làm được gì cho anh trai chưa. Anh ấy đang bị bệnh nhưng em chẳng giúp được gì, ngày hôm nay bác sĩ gọi điện cho em, nói rất nhiều về bệnh tình của anh ấy, anh ấy nguy kịch rồi, em biết anh sẽ không sống được nếu không được thay tim, cuộc đời lênh đênh quá, em phải làm sao đây, em phải sống thế nào đây, anh trai!
….
Diễm đã từng nghĩ đến việc thay Thiên đến gặp tử thần nhưng cô không nghĩ ngày đó lại gần như vậy nên những trang nhật kí cô viết còn chưa kịp đốt đi, cô không thể biết những dòng nhật kí ấy lại rơi vào tay Thiên.
Thiên mở một trang trắng ra, lấy một cái bút và khẽ viết vào đấy một dòng chữ…kèm theo một giọt nước mắt.
Em gái! Anh yêu em! Anh nhớ em…
Anh gấp cuốn nhật kí lại, đặt vào vali của mình. Anh đứng lên lau chút nước mắt trên mi…
|
Chương 21: Tìm Tình Yêu Tại Đất Nước Việt Nam
Hai năm sau…
Chuyến bay lúc 21h từ Roma nước Í đến Hà Nội, Việt …
Sân bay tấp nập người ra kẻ vào.
Tại cửa số 1. Một cô gái với cặp kính mát to bản che gần hết nửa khuôn mặt, cô mặc một chiếc váy trắng ren trẻ trung ngang đầu gối, đôi guốc đế xuồng cao mười phân làm tăng chiều cao của cô lên rất nhiều. Cô bước vào, theo sau là hai vệ sĩ chuyên mang vác vali và bảo vệ cô.
-Thì ra đây là Việt ! – Cô khẽ mỉm cười, nhìn bao quát xung quanh rồi lên taxi đến địa điểm mà cha cô đã chỉ cô.
Dừng chân tại ngôi biệt thự to nhất nơi đây, cô chăm chú nhìn vào thiết kế của nó, quả thật rất đặc biệt, nó rộng cũng y chang nơi cô ở vậy.
Cô đứng bên ngoài, cái nóng oi bức chiếu vào da thịt làm cô khẽ nhăn mày.
-Đây là lần đầu tiên ta đến Việt , cảnh nơi đây rất đẹp nhưng có vẻ nóng quá!
-Dạ thưa tiểu thư, để tôi bấm chuông gọi người luôn, cô không nên đứng ngoài trời nắng lâu! – Tên vệ sĩ đi theo cúi đầu nói rồi định đưa tay lên bấm chuông nhưng cô gái đã ngăn lại.
-Khoan đi, hai ngươi về nước được rồi đấy, ta muốn ở lại một mình thôi, khi nào cần ta sẽ gọi về.
-Nhưng thưa…
-Ta sẽ giận nếu hai ngươi cố chấp. – Cô thay đổi giọng từ hiền lành sang lạnh nhạt.
-Tiểu thư bảo trọng!
-Xin cảm ơn…
Hai tên vệ sĩ rời đi, cô bấm chuông, tiếng chuông vọng lại bên trong biệt thự.
Băng đi ra mở cổng, hai ánh mắt của hai người con gái chạm vào nhau không rời, giữa cái nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt. hai người con gái hiện lên thật xinh đẹp.
Nhìn Băng một lúc lâu, không thấy Băng lên tiếng, cô gái kia mở lời trước
-Xin chào, đây có phải nhà của Vương Chí Lâm không?
Băng gật đầu, cô gái nói tiếp
-Tôi là Lina Cold, người Ý mới đến đây, tôi không giỏi tiếng Việt nhưng tôi hiểu hết mọi người nói gì! Cô là người nhà của họ sao?
Băng không đáp lời của Lina khiến cô gái chợt cười mỉa, chưa bao giờ Lina bị coi như không khí như vậy, cô đang bị khinh, cô đang bị bơ.
–Tôi vào trong được chứ ?
Rồi không cần Băng trả lời. Lina đi thẳng vào trong và kéo vali theo. Mang trên môi một nụ cười dành cho Băng.
Một không gian lạnh lẽo bao trùm lấy người Lina khiến cô chợt ôm lấy cánh tay xoa xoa, cô cảm thấy nhiệt độ bên ngoài và nhiệt độ bên trong phải chênh lệch nhau đến 20 độ.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Khải và Lâm cùng xuống ăn sáng, Băng cũng từ bên ngoài mà bước vào.
Lâm dửng dưng nhìn Lina khi thấy cô đang đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hổ phách của anh ánh lên một tia khó hiểu.
-Ô, Băng! Bạn em sao? – Khải ngạc nhiên nhìn Băng, anh không hề biết cô gái lạ kia và anh cũng chắc chắn Lâm cũng không hề biết cô gái này, chỉ còn Băng, nhưng anh hơi ngu ngốc khi hỏi câu đó vì trong lòng anh cũng biết Băng không có bạn.
Băng lắc đầu chỉ vào Lâm, Khải mở mắt to tròn nhìn Lâm như muốn anh “thú tội”. Lina chạy đến cạnh Lâm, nói tiếng Việt không rõ nhưng đủ để người khác hiểu.
-Lão đại đồng ý cho em sang bên này rồi, em sẽ ở đây với anh được không? Em muốn diện kiến bác trai
Tại sao mắt Băng chợt nhắm lại khi thấy Lina ôm lấy cánh tay của Lâm, hai năm qua cô đã quên được Thiên chưa? Cô không yêu anh đến nỗi phải chết khi không có anh nên cô đã quên được rồi, tim cô lạnh lắm, muốn rời khỏi tim cô thì dễ dàng lắm, nên cô sẽ quên bất kì ai làm tổn hại đến nó, và Thiên cũng vậy, Thiên đã làm tổn hại đến nó thì cô giữ anh lại trong tim là gì.
Hai năm…đủ để hâm nóng một tình yêu nhỏ bé khác, tình yêu ấy chưa đi đến đâu thì đã có ngọn gió định thổi tan ngọn lửa đó đi. Và ngọn gió đó đang ở trước mặt cô đây.
Lâm lạnh lùng gạt tay Lina ra, anh không hề muốn người con gái này chạm vào người anh chút nào. Anh không thể quên nổi nụ hôn đầu đời của mình lại trao tặng một người con gái mà anh không hề yêu.
-Cô là ai vậy?
Thấy Lâm có cảm giác khó chịu, Khải đã lên tiếng hỏi. Băng vẫn ngồi im ăn sáng nhưng đôi mắt cô vẫn quan sát đến từng cử chỉ của Lina cũng như Lâm.
-À, chào cậu, tôi là Lina, đến từ Roma Ý, con gái David Cold, tôi đến đây để tìm Lâm, người đã bảo vệ tôi lúc còn ở bên Ý và cũng là người tôi yêu nữa – Lina không ngần ngại gì mà nói thẳng ra. Lâm hơi nhíu mày quay sang nhìn Băng, biết được ánh mắt của Lâm đang dõi theo mình, Băng liền cúi mặt xuống ăn tiếp như không biết chuyện gì, cảm xúc trong cô đang lớn dần đều, hi vọng anh đừng dập tắt nó. Lina nhìn theo hướng Lâm quan sát, cô hơi phân vân không biết Băng có quan hệ gì với Lâm mà anh lại dùng ánh mắt đó nhìn Băng.
-David Cold? David Cold là ai thế anh? – Khải quay sang hỏi Lâm
-Là cha cô ấy! – Lâm trả lời, trưng bộ mặt lạnh tanh về phía Lina. Khải bật cười vì câu trả lời của Lâm, nếu Lâm không nói thì Khải cũng biết chứ.
Bây giờ Khải mới để ý đến nhan sắc của Lina, đó là một cô gái đẹp đến hoàn hảo từ phong cách đến khuôn mặt, nhìn ngang nhìn dọc thì từng nét mặt vẫn rất hoàn mĩ như một nàng công chúa vậy. Nhưng…anh không biết giữa cô công chúa này với Băng thì ai xinh đẹp hơn.
Băng tượng trưng cho vẻ đẹp của băng lãnh còn Lina tượng trưng cho vẻ đẹp của ấm áp. Con người có nhiều sở thích khác nhau cũng như người thì thích mùa đông hơn, người thì thích mùa hè hơn nên sẽ có người thích vẻ đẹp của Băng hơn, có người sẽ thích vẻ đẹp của Lina hơn. Còn Khải…tất nhiên anh sẽ thích vẻ đẹp của Băng hơn rồi.
Bữa sáng bỗng ồn ào lạ thường khi có tiếng bước chân ngày một gần.
Một người đàn ông trung niên, mái tóc điểm chút bạc đang tiến vào, theo sau là hai người vệ sĩ mặt mày bặm trợn.
Lâm và Khải rất ngạc nhiên khi thấy cha mình xuất hiện ở đây, ông ta thường chỉ sống ở khu vực cấm của biệt thự và xuất hiện sau camera thôi.
-Chào bác, bác là cha anh Lâm hả? – Vừa thấy ông Huy, Lina đã hồ hởi chạy tới, vẻ mặt nũng nịu như ông ấy chính là lão đại của cô vậy.
-Đúng vậy, con là Lina đúng không? – Ông cười và đưa tay lên vuốt tóc Lina kiểu nuông chiều, chưa bao giờ Khải và Lâm thấy ông lại có cảm giác vui vẻ khi nói với một đứa con gái như vậy. Tại sao lại vậy chứ?
-Vâng, con là Lina, con muốn sống ở đây với Lâm, được không bác? – Lina nhìn Lâm và nháy mắt, anh không nhìn lại mà quay sang chỗ khác. Ông Huy cũng hơi đưa mắt nhìn thái độ của Lâm và ông gật đầu đồng ý với Lina.
Lâm hơi thất vọng với ông Huy, anh biết ông cũng biết Lina là con gái cưng của David nên lần này anh khó mà thoát được Lina vì cô có ông Huy đứng sau. Anh chán nản khi hạnh phúc của mình không bao giờ được ông tôn trọng…
Băng hơi ngẩng đầu lên nhìn ông Huy, cái người mà Lâm và Khải gọi bằng cha và hai người đều rất kính nể ông. Ông là một người có lông mày rậm, ánh mắt sắc, thật không hổ danh là người trong giang hồ.
Có chút gì đó chạy xẹt qua tim Băng, cô hơi sững lại một lúc khi nhìn thấy ông Huy, cái kí ức của một cô bé bốn tuổi chợt hiện về…
Súng và máu…
Và cha mẹ…
Và cha của Thiên…
Và nhiều thứ khác.
Chiếc dây chuyền hình bông tuyết khẽ phát sáng, cô đưa tay nâng mặt dây chuyền lên và nhìn nó lẩm bẩm
-Cậu cũng nghĩ giống tôi đúng không?
Từ ánh mắt vô hồn, Băng khẽ nhìn ông Huy bằng ánh mắt căm thù, nỗi đau bao năm cô hứng chịu giờ lại được gương mặt ấy khơi ra. Nếu cô có cảm giác như người bình thường thì lúc này cô sẽ đứng lên và chạy đến túm tay túm áo ông ta mà sỉ mắng, nhưng cô không thế mà lại im lặng. Cô ăn xong, đứng lên và rời khỏi đó. Cô bước đi lập tức thu hút được mọi ánh nhìn, đôi mắt ông Huy nhìn cô đầy thích thú, Lina nhìn cô đầy nghi hoặc, Khải nhìn cô buồn bã còn Lâm nhìn cô lạnh lùng nhưng trong tim anh có gì đó rất hỗn loạn, anh cảm giác như sắp có chuyện xảy ra.
-Con bé đó, thay đổi được Lâm ư? – Ông thầm nghĩ, trong lòng mỉa mai vô cùng.
Băng về phòng, lục lọi lại trí nhớ, cô không thể nào quên được cái gương mặt đó, sau mười mấy năm trôi qua, gương mặt đó vẫn không thay đổi là bao, cô vẫn nhận ra được nét hung dữ đó và ánh mắt nhìn ba mẹ cô đầy căm thù. Chính bàn tay ông ta đã cướp đi mạng sống của ba mẹ cô và ba Thiên. Cô không thể nào nhầm lẫn được gương mặt đó.
Lòng cô bỗng rối loạn. Tim cô như ngừng đập. cô quên mất cô đang có cảm giác với Lâm vì hiện tại đối với cô…căm thù đang lấn át lý trí lẫn trái tim.
Cô không ngồi được lâu mà đứng dậy đi quanh quẩn khắp hành lang này đến hành lang khác cho đến khi cô chú ý đến căn phòng cuối cùng ở dãy hành lang tầng hai. Cô đẩy cánh cửa trắng để bước vào, bên trong được thắp sáng bởi đèn chum, có vẻ căn phòng rất bí ẩn nhưng thực ra bên trong chỉ toàn là ảnh và ảnh.
Những khung ảnh được treo lên như một cuộc triển lãm. Cô đưa mắt nhìn hết chúng, ở đây có ảnh của một người phụ nữ trung niên, rất xinh đẹp và có nét rất giống Lâm và Khải, cô đoán đó chắc là mẹ hai người. Khung ảnh to nhất là khung ảnh chụp gia đình, có Lâm, có Khải, có người phụ nữ đó và có ông ta. Băng chỉ nhìn vào gương mặt đó, cái gương mặt cô đã thấy 14 năm trước, cô căm thù gương mặt này.
Cô bước đến những chỗ khác của căn phòng, tay lướt nhẹ qua từng mép bàn. Ánh đèn lúc mờ lúc tỏ khiến hình dáng người con gái váy trắng càng thêm bí ẩn và đáng sợ.
Chính giữa căn phòng có giá sách lớn và cao đến gần trần nhà, những khe nhỏ được trưng bày rất nhiều loại sách khác nhau.
Lâm bỏ mặc Lina đứng nói chuyện với ông Huy và đi lên. Anh đi qua phòng Băng, gõ cửa nhưng không thấy tín hiệu gì, anh liền mở cửa ra nhưng không thấy Băng đâu cả, anh bỏ đi. Anh lang thang khắp các hành lang và cũng dừng chân lại khi thấy cửa của căn phòng đó không đóng, anh đi vào trong, không thấy một ai, anh tiến gần đến giá sách nhưng lại ở bên kia của giá sách, anh không thể nhìn thấy Băng ở bên này.
Hai người tuy ở rất gần nhau nhưng như có sợi dây vô hình khiến hai người không thể chạm vào nhau được.
…
|
Chương 22: Em Là Cô Gái...vừa Đấm Vừa Xoa
Ngày hôm sau.
Ngọc đến biệt thự Vương gia, nhỏ hơi bất ngờ khi thấy biệt thự có thêm một thành viên khác, điều đặc biệt hơn cô gái ấy có chất của tiểu thư ngoại quốc khiến ai nhìn vào cũng đều phải nể.
-Chào cô! Cô là…– Lina thấy Ngọc liền nở nụ cười tao nhã. Ngọc cũng liền bắt mồi
-Chào cô, tôi tên Ngọc, tôi quen anh Khải
Lina gật gù, cô cũng biết Khải là ai nên liền khen
- Bạn gái hả? Thật đẹp đôi!
- Cảm ơn cô. Vậy cô là…?
- À tôi là Lina, tôi quen Lâm.
- À, vậy chắc cô là bạn gái của anh ấy rồi, hai người cũng thật đẹp đôi. – Ngọc cũng khen, thế là hai người con gái gặp nhau chưa được bao lâu bỗng có chút gì đó rất giống nhau, họ khen đi khen lại những gì liên quan đến nhau. Có vẻ như Ngọc và Lina rất hiểu nhau. Họ nói chuyện thật vui vẻ. Nhìn vào sẽ hiểu lầm họ là bạn thân lâu năm.
…
Sau một đêm bị giấc mơ hoành hành khiến mồ hôi Băng rơi như mưa. Thấm ướt hết cả khuôn mặt. Hình ảnh máu me của cha mẹ và cha Thiên hiện lên trong tâm trí, cô làm sao có thể ngủ yên nếu họ cứ ám ảnh cô mãi.
Họ muốn cô trả thù…hay đang khuyên bảo cô làm gì cô cũng không biết.
Nhưng…trong đầu cô rấy lên hi vọng trả thù.
Trong tay cô là một khẩu súng, cơ hội gặp được ông Huy rất mỏng manh nên cô sẽ làm hai cánh tay đắc lực của ông bị mất. Nhưng phải làm thế nào để cô có thể chĩa súng vào hai người đó.
Cô dạo quanh khuôn viên, Khải đang nhắm hờ mắt lại, anh cảm nhận được có ai đó đang đứng trước mặt mình. Anh liền mở mắt ra thì thấy Băng. Đáng ngạc nhiên hơn là Băng đang chĩa súng vào ai. đang chuẩn bị bóp cò…
-Băng, em muốn làm gì vậy? – Khải đứng lên, nhìn thẳng vào Băng, đồng tử anh căng giãn, anh không thể tin vào mắt mình. Anh đã làm gì sai à? Tại sao Băng lại như vậy?
Cô không nói lý do, đôi mắt cô sắc lạnh nhìn anh, trong khoảnh khắc đó, cô chỉ còn ý nghĩ trả thù, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh máu me ám ảnh.
Khải bất lực nhắm mắt lại khi thấy tay Băng đang bóp cò. Anh không hề né tránh nhưng…
Một khẩu súng khác chĩa thẳng vào thái dương bên phải của Băng.
-Cô muốn sống thì bỏ súng khỏi người anh ấy!
Khải nghe thấy tiếng Ngọc liền mở mắt ra. Anh khó chịu khi thấy Ngọc chĩa súng vào Băng, tay đang lăm le bóp cò.
Băng vẫn không động đậy, tay cô vẫn cầm khẩu súng, lòng súng vẫn chĩa vào Khải
-Ngọc, cô bỏ súng ra khỏi Băng ngay.
-Anh Khải, cô ta muốn bắn anh kìa, anh muốn bảo vệ cô ta lắm hả? – Ngọc nói như quát, mắt rơm rớm nước.
-Bỏ xuống! – Khải gằn giọng, anh nhìn Ngọc bằng đôi mắt đáng sợ
-Cô ta là hồ ly, một con hồ ly đáng ghét, tại sao các anh mù quáng bảo vệ cô ta vậy, có đáng không…? – Mắt Ngọc phủ một lớp sương dày đặc.
-Có!
-Anh sẽ phải hối hận vì câu nói của anh đấy! – Ngọc tức giận ném mạnh khẩu súng vào người Khải rồi chạy đi.
-Có yêu tôi không? – Băng nhìn Khải hỏi, Khải hơi ngạc nhiên khi Băng hỏi như vậy.
-Anh coi em là em gái!
-Tốt lắm! Anh hãy chờ tôi vào dịp khác! - Băng khẽ đưa khẩu súng xuống và cũng bỏ đi. Băng cũng coi Khải như một người anh trai nhưng rất tiếc Khải sinh ra nhầm người.
Băng vào trong, Khải vẫn chưa hết bàng hoàng về những chuyện vừa xảy ra. Anh ngồi phịch xuống ghế, tự hỏi tại sao Băng lại dùng ánh mắt giết người đó nhìn anh, tại sao Băng chĩa súng vào anh, anh có tội gì chăng?
…
Băng vừa vào nhà. Cô đã thấy cái cảnh mà đáng lẽ cô không nên thấy. Tim cô nhói lên một nhịp.
Lina đang ngồi cạnh Lâm uống cafe một cách thân mật. Cô không biết ly cafe ấy Lâm pha để cho cô, cô chỉ thấy Lina đang thưởng thức nó và ngồi cạnh Lâm. Họ…đẹp đôi đấy chứ!
Lâm muốn tách Lina ra nhưng cô gái luôn gần đến không thể nào tách được. Anh không thể nào mắng chửi Lina được vì có người không cho phép. Nếu không anh sẽ…
Lâm thấy Băng, anh khẽ đẩy người mình ra xa Lina, Lina thấy vậy có chút tức giận khi nhìn Băng, Băng thấy anh mắt lay láy của Lina nhìn mình thì lạnh lùng nhìn lại. Chưa đầy một giây, Băng bỏ lên trên.
Không biết từ khi nào Băng lại luôn ra vào căn phòng đó. Và lần này cũng thế, cô bước đến giá sách, tìm lấy một cuốn sách và ngồi xuống đọc.
Cô đang đọc phải cuốn tiểu thuyết viết về một cô gái có hoàn cảnh y hệt như cô. Cô nhận ra mình không phải người cô độc.
Lâm bước vào, gọi tên Băng khiến cô phải ngoái đầu lên nhìn. Gương mặt anh thật đẹp khi hiện lên trong ánh đèn màu vàng. Đôi mắt hổ phách nhìn cô không rời. Cô buông lời lạnh nhạt
-Ra khỏi đây!
-Tại sao?
Hình ảnh ba mẹ cô lại hiện lên trong đầu khiến hình ảnh của Lâm bây giờ rất mờ nhạt. Cô không kiềm chế được mà đứng lên.
Lòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mi tâm của Lâm, anh hơi sững người rồi lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
-Em có thể nói lý do trước khi bắn?
-Anh là con trai ông ấy – Cô nói cụt lủn
-Gì nữa?
-Tôi muốn giết con trai ông ấy để trả thù cho ba mẹ. Được chưa? – Cô nói, ánh mắt cô đơn nhìn anh, cô khẽ nở nụ cười nửa miệng, trông cô không khác gì một nữ sát thủ đang diễn cảnh máu me.
Anh không hề biết giữa ông Huy và gia đình Băng có mối quan hệ như thế nào nhưng qua lời Băng nói, anh thật sự đau lòng.
Hai năm qua. Cô ấy không có tình cảm gì với anh sao, với cô chỉ là hận thù thôi sao. Lẽ nào cô ở lại đây mục đích là trả thù.
Ban đầu mục đích ở lại của cô chính là anh nhưng tất cả đã bị hận thù che lấp.
-Bắn đi! – Anh nhắm mắt. Thả lòng người. Cô cười một cái và bóp cò.
Vì là súng giảm thanh nên âm thanh chỉ như cơn gió lướt qua. Cô không bắn vào mi tâm anh mà cô bắn vào vai anh. Bờ vai vốn dĩ chỉ muốn mình cô dựa vào giờ chỉ toàn là máu. Thể xác anh đang đau nhưng anh không đau bằng nỗi đau tâm hồn.
-Chưa chết! Tiếp đi
-Đó là anh muốn! – Cô lại bóp cò. Phát súng tiếp theo dành cho vai bên kia. Anh hơi đau đớn mà khụy chân xuống. Cả máu ở hai vai và từ khoang miệng anh bỗng tuôn ra xối xả.
Cô hơi chạnh lòng khi nhìn cánh môi bạc khiêu gợi ngày nào giờ chỉ toàn là máu. Cô như phát điên mà ôm lấy đầu.
-Nữa đi! – Anh lên tiếng như một lời khẩn cầu.
-Không…- Cô chạy đến bên anh, đỡ lấy thân thể anh đang run lên, cô vứt súng đi, cô không thể đem anh về phòng được vì phòng anh cách đây quá xa, bên trong kia có giường nên cô đưa anh vào đấy.
Cô bỏ ra ngoài, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô đi vào với dụng cụ y tế trên tay.
Đôi tay nhỏ khẽ cởi hết nút cúc trên người anh, chiếc áo sơ mi của anh được trút bỏ để lộ thân hình rắn chắc của anh.
-Em định làm gì?
-Chịu khó đi – Cô nói rồi bắt đầu lấy đạn ra cho anh. Cô không biết mình đang làm cái gì nữa. Đầu óc cô thuộc thể loại gì vậy mà…sáng nắng chiều mưa.
Anh khẽ rên lên khi từ từ hai viên đạn được lấy ra, đạn không sâu nên anh không hề hấn gì mấy. Cô băng bó cho anh. Dùng khăn thấm lau máu ở miệng anh. Cô nhìn đôi môi ấy không rời.
-Em là cô gái…vừa đấm vừa xoa. – Anh khẽ cười.
-Sao không giết thẳng luôn đi, em muốn anh đau đớn từ từ đúng không?
-Đúng thế!
-Được rồi, xin em ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh.
|
Chương 23: Cô Không Xứng Với Ai Trong Số Họ!
Băng trở lại phòng, cô nằm xuống giường gục đầu vào gối, cô chưa hề có cảm giác nào hỗn loạn như bây giờ.
Đến giờ ăn cơm. Băng không xuống, Lâm cũng không thấy đâu, tự dưng trong lòng Khải lại nghĩ họ đang ở với nhau. Còn Lina, cô ăn không nổi vì không có Lâm.
Bữa ăn kết thúc chưa đầy năm phút, Lina ra phòng khách ngồi, Khải lên phòng đóng cửa lại.
Từ khi có Lina, Ngọc qua lại nơi đây nhiều hơn, từ lúc nào mà họ trở thành người thân thiết. Do Ngọc kém Lina hai tuổi nên nhỏ gọi cô là chị.
-Chị Lina, em thấy nhỏ kia chĩa súng vào anh Khải, không biết họ có thù oán gì, nhỡ may nhỏ cũng chĩa súng vào anh Lâm rồi cũng nên. – Ngọc đả kích, nhỏ đang bực bội
-Nhỏ đó dám! – Lina ngồi bật dậy. Tự dưng cô có vẻ mặt tức giận khi Ngọc mới chỉ nói “nhỡ may”, nếu là sự thật không biết cô sẽ xử lý ra sao.
-Em chỉ nói nhỡ may thôi – Nhìn ngọn lửa phừng phừng từ mắt Lina, Ngọc có vẻ hơi sợ vì lo mình sẽ lỡ lời. Nhưng trong nhỏ cũng hơi hi vọng rằng Lina sẽ là một tay xử lý Băng giúp mình.
-Cả ngày hôm nay không thấy Lâm đâu, cả nhỏ đó nữa – Lina đi qua đi lại, đây mới là lý do mà cô bực tức. Cô e hai người đó đang ở chung với nhau.
-Chị thử đi tìm chưa?
-Chưa!
Nói một hồi lâu, Lina và Ngọc đứng dậy và đi lên tầng.
Qua phòng Băng, không thấy Băng đâu. Ánh mắt Lina có gì đó dữ dằn lắm. Còn Ngọc thì cười mỉa.
Qua phòng Lâm, không thấy Lâm đâu. Lina bắt đầu nghi ngờ và tức giận thật sự. Nếu Lâm có tình cảm với Băng thì sao…thì Lina sẽ không để yên cho họ có hạnh phúc trọn vẹn.
Cứ đi mãi như thế cho đến khi, Ngọc dẫm phải thứ gì đó ở gần phòng cuối cùng dãy hành lang tầng hai.
Nhỏ nhặt lên và xem đó là một cuộn bông trắng dùng để thấm máu. Nhỏ không quan tâm nữa và vứt nó xuống chỗ ban đầu, quay trước quay sau nhỏ đã không thấy Lina đâu.
-Chị Lina! – Nhỏ gọi nhưng không thấy Lina đáp, chỉ thấy giọng nói như quát mắng của Lina phát ra từ bên trong căn phòng trưng bày đủ mọi thứ ảnh và ảnh.
-Vương Chí Lâm, anh bị sao thế này? Hai vai của anh? Như thế này là sao? Còn cô nữa, cô ở đây làm gì?
-Chị không thấy à? – Băng đưa mắt lên nhìn Lina, ánh mắt cũng có gì đó thật tức giận nhưng kèm theo gương mặt vô hồn ấy, Lina không nhận ra.
Băng đang thay lại băng cho Lâm, vì máu đã thấm hết sạch cuộn băng khi nãy, máu anh chảy nhiều quá, anh cần vào viện nhưng anh không chịu.
Lina chợt nhớ đến lời nói của Ngọc vừa nãy. Cô tức tối nhìn Băng
-Là cô đã gây ra đúng không? Chĩa súng vào Khải rồi vào Lâm? Cô có ý gì?
Nghe Lina nói, Lâm lặng người, anh nhìn Băng với con mắt khó hiểu, thì ra Khải cũng là nạn nhân giống như anh sao?
-Chị Lina, em nói không sai, nhỏ đúng là con hồ li mà, theo ngày tháng đuôi của nhỏ sẽ lộ dần ra thôi – Ngọc bon chen vào. Bàn tay Lina siết chặt lại, các mạch máu như ngừng hoạt động, gân xanh nổi lên chằng chịt chứng tỏ sự tức giận của cô. Lina nhìn Băng lần nữa và hỏi, giọng run lên vì tức
-Nói đi, là cô đúng không?
-Không phải cô ấy, hai người mau ra ngoài đi – Lâm lên tiếng, môi anh hơi nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu, trong ánh đèn vàng mờ ảo có thể thấy anh đang cố nén cơn đau.
-Đúng, là tôi! – Băng băng bó xong, cô đứng dậy, buông ra một câu trả lời.
Lina chợt cười một cái, một nụ cười nửa miệng đầy cảnh báo. Cô đưa tay lên tát Băng, một cái “chát” kêu lên rõ rệt trong không gian yên tĩnh, từng nấc kim đồng hồ nặng nề trôi qua.
Bên má bị Lina tát đã đỏ ửng lên, Băng quay về phía khác để Lâm không nhìn thấy.
-Hộ cái nữa! – Băng đưa mắt nhìn Lina, đôi mắt trong veo không một gợn cảm xúc. Lời nói của Băng như thách thức Lina, cô đã sẵn sàng cho Băng thêm một cái tát nữa, đảm bảo sẽ đau hơn ban nãy gấp bội.
Lina vừa đưa tay lên, Lâm đau đớn gượng dậy giữ bàn tay bạo lực đó lại.
-Thôi đi! – Giọng anh lạnh lùng phát ra như đang ở trong vực thẳm nào đó, nó dội lại trong tâm trí Lina và Băng, cái giọng trầm thấp khiến người khác lạnh người. Ngọc đứng như người thừa ở ngoài lề câu chuyện, nhỏ có chút sởn gai ốc khi nghe thấy chất giọng đó của Lâm.
Lý trí không điều khiển được hành động của Lina, là một đứa con gái của lão đại nổi tiếng bên Ý, cô sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt thòi về khoản đánh đấm như vậy, cô dùng sức đẩy Lâm ra khiến anh kêu lên một tiếng đau đớn, máu ở vai anh lại chảy. Trước khi đỡ Lâm thì Lina vẫn kịp tát Băng một phát nữa.
Băng vừa bị tát vừa bị đẩy, cô xô vào giá sách khiến những quyển sách vừa to vừa dày rơi xuống đầu cô. Cô lặng im chịu đựng…bởi cô là thiên thần!
-Tại sao em im lặng vậy? – Lâm quát Băng, anh không mất bình tĩnh nhưng anh rất đau, đau về thể xác lẫn con tim.
-Tại anh đấy! – Băng khẽ cười nửa miệng, nụ cười thật xấu xa.
-Cô gái nhỏ, cô nghĩ mình là ai, cô đã từng là của Thiên gì đó tôi không biết, tôi biết Duy Anh cũng thích cô, cả Khải của không ngoại lệ, bây giờ cô cũng có thể quyến rũ Lâm của tôi, cô là cái thá gì vậy? Cô nghĩ cô là thiên thần hay người đẹp nhất hành tinh đây, cô gây phiền toái cho họ như vậy chưa đủ hay sao? Tôi nghĩ anh chàng tên Thiên gì đó vì muốn tách cô ra khỏi cuộc sống mới sang nước ngoài mà không liên lạc với mọi người nữa, cô là ác quỷ chứ không phải thiên thần, cô đừng ảo tưởng nữa. Cô không xứng với bất kì ai trong số họ, trần gian không phải nơi cô thuộc về, nơi cô thuộc về là địa ngục kia…
-Cứ cho là thế nếu chị nghĩ thế! – Băng mỉm cười chọc tức. Lâm chỉ mong Băng hãy như ngày đầu đến đây, im lặng để không chọc vào tổ kiến lửa, anh muốn cô có nhiều cảm xúc hơn nhưng không phải cảm xúc thế này, cô sẽ không sống yên với Lina mất
-Tôi nói dài như vậy mà cô chỉ đáp gọn vậy à? Cô quá khinh người rồi đấy, tôi muốn cảnh cáo cô một lần nữa – Lina lại giơ tay lên định tát Băng nhưng Băng đã chộp lấy tay Lina và hất nó ra
-Đủ rồi, tôi là ác quỷ đó, nếu cô không muốn chết thì hãy im đi – Băng dùng ánh mắt đỏ lòm nhìn Lina, Lâm lắc đầu nhìn sự thay đổi đến chóng mặt của Băng
-Băng, tại sao em lại vậy?
-Tại anh đấy…! – Băng cười kiểu khinh bỉ rồi bỏ đi, cô vừa ra ngoài, lập tức sấm chớp nổi lên từng đợt, mưa giông kéo ùn ùn che lấp bầu trời.
-Thôi chết mưa rồi, em phải về đây! – Ngọc kiếm cớ để thoát khỏi bầu không khí u ám này.
-Lâm, em sẽ đưa anh đến viện.
-Đi ra khỏi đây mau! – Lâm quát lên, anh biết mình đang dần mất bình tĩnh, anh cần gặp Băng để làm rõ mọi chuyện thực hư là như thế nào, anh cần biết Khải có bị sao không…
-Tại sao anh lại quát em? Anh nhìn em một con ác quỷ đội lốt thiên thần đang hành hạ anh từng ngày mà anh không biết kìa, anh còn có thể chấp nhận được cô ta ư?
-Được! – Lâm nhẹ giọng, anh ngồi xuống mép giường và không nói thêm gì nữa. Lina khóc, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống
-Từ bé đến lớn em chưa phải khóc vì ai cả, ngay cả khi mẹ em mất, thế mà bây giờ em phải khóc vì anh, anh nghĩ xem cha em sẽ để yên cho anh và con nhỏ đó sao?
Lina để lại một lời đe dọa rồi chạy ra ngoài, tiếng ồn ào của mưa hòa vào tiếng nấc của một người con gái. Buồn…hơn chữ buồn.
|
Chương 24: Thế Giới Trong Lồng Kính
Sau ngày hôm qua, mưa cứ đeo bám mãi không ngừng nghỉ, những hạt mưa tưởng chừng đơn giản nhưng hôm nay những hạt mưa ấy mang theo những viên đá nhỏ trắng muốt rơi xuống, không chỉ vậy nó còn mang theo một nỗi buồn man mác len lỏi vào tim con người.
Những con người lặng lẽ thu một lại trong một góc phòng, lắng nghe mưa rơi. Cảm nhận được vỏ bọc lạnh lùng của mình không thể nào chịu nổi sự cô đơn nữa rồi.
Dù có lạnh lùng vô cảm thế nào đi chăng nữa thì tim người không bao giờ hóa sắt đá, thế nên nhất định sẽ có một ngày nó bị tác động mà làm tan chảy và mềm yếu.
Mưa rơi mãi rơi nữa như không có điểm dừng.
Tại khu nhà cấm
Nhiệt độ dưới lòng đất chợt lạnh lạ thường, không gian ẩm thấp bốc mùi nồng nặc, những mảng tường phủ rêu phong bong chốc, đôi bàn tay không chút sức lực ôm lấy cơ thể, từng đợt run lên vì lạnh, bờ môi khô khốc thốt ra vài câu không rõ…
-Lạnh…lạnh quá!
Không ai, không một ai để ý đến con người ấy lúc này, vẻn vẹn núp sau lồng kính, chỉ biết kêu và rên thảm thiết.
-Lâm…Khải…mẹ lạnh quá!
Khải đứng một cạnh cửa sổ, ngắm nhìn trời đã dần quang mây, những hạt mưa chỉ còn rơi tí tách chút ít. Anh mê mẩn cơn mưa này đến cỡ trong đầu anh không nghĩ về bất kì thứ gì ngoài mưa. Anh đang say mê trong nó nhưng khi cơn mưa tắt. Anh đã có cảm giác như tiếng ai đó đang gọi mình, tiếng gọi như cào xé tâm can.
Anh kiềm lòng để không cho mình phát ra một tiếng “mẹ” nhưng rồi anh cũng thốt lên ba chữ : Mẹ của con!
Lâm tỉnh dậy trong cơn mê sảng từ lúc Lina bỏ đi, đầu anh đau như búa bổ, chỉ còn đọng lại tiếng mưa trong tâm trí. Rồi anh cũng như người con trai kia, anh đang khao khát gọi mẹ, anh biết mẹ đang gọi anh.
Lâm mang trong mình một tâm trạng tồi tệ, anh gượng người dậy khi cơn đau còn chưa kịp dứt. Anh thu dọn mọi thứ rồi trở lại phòng mình.
Cánh cửa phòng mở ra, lập tức đập vào mắt anh là từng giọt cafe đang tí tách rơi từng giọt một trên bàn làm việc của anh, có đôi chút tò mò nhưng thôi cũng kệ, anh bỏ mặc nó và leo lên giường.
Ga giường trắng lạnh lẽo!
Đôi tay mềm mại khẽ nháy chuột bật webcome, mở ra hai thế giới tách biệt, người đàn ông ở bên trong màn hình, khuôn mặt quen thuộc, bên ngoài là người con gái với khuôn mặt tựa công chúa nhưng nét mặt đang rất không vui. Dường như cô gái đang phẫn nộ điều gì đó.
-Chào bác!
Lina cúi đầu chào lịch sự ngay cả khi đối diện với người đàn ông kia qua webcome, nơi mà người ta chỉ nhìn thấy nhau mà không chạm được vào nhau.
Kia chính xác là ông Huy, cha của Lâm và Khải, ông cười gật đầu chào lại Lina, vẻ mặt tươi đầy thích thú
-Chào con!
-Con có việc muốn hỏi bác, chà!!
Cô thở dài, ông Huy hơi gật đầu rồi cô nói tiếp, chất giọng và gương mặt không thể nào nhầm lẫn với cô gái Việt nào khác.
-Con muốn biết tất thảy mọi thứ về cô gái tên Hàn Băng Băng
Ông Huy nhìn qua màn hình, cái vẻ mặt dứt khoát nghiêm nghị của Lina khiến ông nghĩ ngay đến một việc mà ông đã nghĩ từ rất lâu.
Ông ngả người dựa lưng vào chiếc ghế xoay, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương như đang cực nhọc suy nghĩ, ông liếc nhìn vẻ mặt Lina mọi lúc, ông biết cô nàng đã phải lòng Lâm
-Hàn Băng Băng, cháu gái bạn thân ta. Gia thế không có gì đáng nói.
Ông trả lời một cách ngắn gọn nhất. Lina chống tay lên cằm, tay chống xuống bàn, cô chưa hài lòng về câu trả lời này cho lắm, thế nhưng cô vẫn gật đầu cười và cảm ơn.
“Bạn thân” cô vẫn chưa hiểu lắm về cái khái niệm này, nhưng cô biết họ có mối quan hệ thật đặc biệt, ấy, nếu Băng là cháu gái của bạn thân ông vậy ông có đứng ra bảo vệ người con gái đó không nhỉ?
Đáp án nằm ngay trong câu hỏi kế tiếp.
Lina cười nhạt, cô nghĩ trong giang hồ người ta hay đề trọng chữ “địa vị và quyền lực” hơn thì phải.
-Giữa quyền lực và bạn bè, nếu phải chọn một trong hai…bác sẽ chọn cái nào?
-Trong giang hồ người ta rất ít khi nhắc đến hai chữ “bạn bè” Ông Huy nói đầy ẩn ý, đôi môi chợt nhếch lên thành nụ cười, trí thông minh của Lina không quá kém cỏi nên có thể nhận ra ông Huy muốn chọn cái gì.
Tất nhiên ông ấy sẽ chọn “quyền lực”. Người như ông thì nhắc đến hai chữ “bạn bè” chỉ tốn nước bọt.
-Con vào thẳng vấn đề chính, con muốn bác giúp con có được tình cảm của Lâm, con trai bác!
Qua màn hình, đôi mắt to tròn ngày nào nhìn ông Huy thật kiên quyết, nếu ngồi cận kề bên Lina thì dễ dàng nhận được luồng khí lạnh phát ra từ người cô. Luồng khí của sự chiếm đoạt thực sự.
Cười lớn, ông Huy hơi đập tay vào bàn, dùng ánh mắt của một gã giang hồ lâu năm nhìn Lina, cô biết ông Lâm muốn đề cập đến cái gọi là “điều kiện”. Không có gì cho đi mà không muốn có thứ nhận lại.
-Bác biết cha con và bác có mối quan hệ làm ăn rất tốt, còn tốt hơn nếu…
Lina không nói thẳng mà lảng sang câu khác, giọng nói vẫn đều đều và ngọt lịm
- Bác biết cha con rất yêu thương và nuông chiều con, cho nên có việc gì bác hãy cứ giao cho con nói lại với cha con, đảm bảo ông ấy sẽ không “dám” từ chối!’
Đáy mắt ông Huy lóe lên một tia mãn nguyện, đây là câu nói mà ông muốn nghe từ rất lâu. Bây giờ đã được nghe thì ông còn gì để hối tiếc chứ.
-Con muốn ta làm gì đầu tiên?
Câu hỏi nhanh chóng của ông cho thấy ông đã đồng ý giúp Lina, cô chợt cười
-Con muốn Hàn Băng Băng không bao giờ xuất hiện trước mặt con và Lâm nữa!
Đó là ước muốn của cô, một ước muốn tột bậc mà cô luôn ước khi gặp Băng cho đến bây giờ. Cô chỉ để người con trai đó là của cô, cô không cho bất kì ai đụng vào hết.
-Con nghĩ Lâm nhà ta yêu cô bé đó sao?
-Họ yêu nhau! Chẳng lẽ bác không biết?
Ông biết họ có tình cảm với nhau nhưng chưa biết họ đã đi đến đoạn nào của con đường tình yêu rồi. Ông không thể ngờ rằng một ngày Lâm có người yêu trước Khải.
Cậu con trai đào hoa như Khải mà phải thua trận dưới bàn tay lạnh lùng không bao giờ biết đến chữ “gái” của Lâm, chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của ông. Ông không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, trăm công ngàn việc đang đợi ông ở trước mắt, ông nói nhanh để sớm kết thúc câu chuyện
-Muốn cô bé sống hay chết?
-Cứ để nhỏ sống đi, con muốn nhỏ chứng kiến hạnh phúc của con. Nhỏ là khán giả mà con tâm đắc nhất!
-Được rồi. Ta có việc rồi – Ông di chuyển chuột trong tư thế muốn tắt máy
-Được vậy con không làm phiền bác! – Lina khẽ cười nửa miệng và cũng out.
Thế giới này quá rộng lớn, đàn ông không thiếu nhưng tại sao cô chỉ rung động trước một người.
Một người lạnh lùng nhưng đầy tâm trạng. Nếu tâm trạng đó mà được xuất bản thành truyện thì không biết tập truyện đó dài bao nhiêu trang!
…
-Bắt đầu từ lần sau, con sẽ không cần đi gặp mẹ con nữa, nếu trong một tháng con không gặp con bé kia, ta sẽ thả mẹ con ra ngoài! – Ông Huy gọi điện nói với Lâm.
Tin vui pha trộn tin buồn, anh sao có thể chấp nhận được tin buồn kia. Cuộc đời là vậy mà…nước mắt song song nụ cười, niềm vui song song với nỗi đau.
Mẹ anh được thả ra ngoài thì tốt biết mấy, cả anh và Khải đều sẽ được nhận lại tình yêu thương từ mẹ, thế nhưng…
Anh ậm ừ một lúc rồi cũng quả quyết.
Dù sao anh và Băng nên tránh mặt nhau một thời gian thì sẽ tốt hơn cho cả hai. Thời gian qua đã có quá nhiều chuyện khiến cả hai thay đổi quá nhiều rồi.
Anh cần mẹ, Khải cần mẹ, đứa con nào mà chẳng cần mẹ. Anh không chần chừ nữa. Anh nói lại với ông Huy
-Một tháng con sẽ không gặp cô ấy!
-Con luôn là đứa con hiếu thảo, ta tin con sẽ làm được. Đừng làm ta thất vọng, chào con!
Ông cúp máy, không gian trầm xuống sau tiếng chuông dài não nề.
Chỉ cần một tháng chịu đựng thôi, chỉ cần một tháng cất trái tim mình đi thôi là anh có thể hạnh phúc như bao đứa trẻ khác rồi. Cố lên, chắc chắn anh sẽ làm được mà. Anh là ai chứ. Anh là Vương Chí Lâm đấy!
Nói nhỏ vậy thôi anh cũng không muốn nhìn thấy cô gái đó một tháng lận đâu.
Tiếng chuông báo thức gián đoạn giấc ngủ của Khải, anh tỉnh dậy trong cái mệt mỏi sau một ngày ngắm mưa. Hồn anh trỗng rỗng, anh loạng choạng bước xuống nhà. đưa lên vẫy vẫy như một đứa trẻ khi thấy bạn đến chơi
-Lâu lắm tôi mới thấy cậu ghé qua!
-Tôi bận một vài thứ, Lâm đâu rồi, Băng nữa! – Duy Anh nhăn mũi nhăn miệng lại cười
-Cậu có vẻ vẫn quan tâm đến cô gái đó nhỉ? – Khải chêu chọc.
Anh tiến tới bàn rót lấy ly nước và uống. Cổ họng anh như được cứu chữa tức thì, anh lấy lại vẻ phong độ hàng ngày.
-Vì cô ấy là thiên thần mà! – Duy Anh cười.
Anh đã quen gọi Băng là thiên thần, anh đã chưa từng nghĩ trên thế gian này có thiên thần cho đến khi gặp Băng. Cô ấy thật sự quá tuyệt vời.
-Trên thế gian có rất nhiều thiên thần! – Khải nói
Có vẻ như hai người đang đi lạc chủ để thì phải. Nhưng chủ đề này thật sự quá thú vị.
Duy Anh ngả người về phía sau, chân gác lên bàn, để tay quàng sau gáy để chiếm hữu một cảm giác thư thái nhất. Đôi lúc anh nghĩ thật nhiều nhưng cũng phải để đầu óc thư giãn không anh sẽ trở thành “ông cụ trẻ” mất.
Duy Anh và Khải đang mải bàn về vấn đề “thiên thần” thì có một cô gái xuất hiện, gương mặt công chúa đáng được cưng nựng nhìn Duy Anh bằng ánh mắt cười
A, cô gái kêu lên một tiếng, chạy đến cạnh Duy Anh, thái độ của một người đã quen một người từ trước.
Nói chuyện một cách hồn nhiên, vô tư mà không biết họ có khó chịu hay không?
-Phạm Duy Anh! Chúng ta lại gặp nhau, duyên số không bao giờ là hết nhỉ?
-Chào cô, duyên số với sự cố không bao giờ là hết! – Duy Anh mỉm cười đáp lại.
Cô gái trước mắt đã gây ra không ít phiền toái cho anh những ngày tháng trước đó, anh có cảm giác không thích cô cho lắm. Nhưng anh sẽ phải chấp nhận cô vì cô đã bước vào chặng đường mà anh, Lâm, Khải cùng đi, Lina đang làm một quân cờ không thể thiếu trong một bàn cờ.
Không ai biết mọi chuyện xảy ra như thế nào khi cuộc gọi từ ông Huy đến Lâm kết thúc.
Băng đã bị đưa đi khi cô mới ra ngoài vườn tưới cây. Trong khoảng thời gian đó, Lâm đã đi ngủ, Khải và Duy Anh đang ở trong phòng khách nói chuyện với Lina mà không hề nhận ra sự bất thường gì.
Ánh đèn mờ ảo nơi góc tối, có vẻ như cô gái đang bị đưa vào trong không cần đến băng bịt miệng vì cô cũng không hề la hét gì.
Cô im lặng để người khác dẫn đi vì cô biết không còn cách nào khác, cô manh động chỉ tổn làm thương hại đến mình.
Cái lối sâu đó hình như rất quen thuộc với Lâm, anh đã từng đến đây để thăm người đàn bà anh yêu thương. Băng không bất ngờ khi mình bị đưa đến đây, nhưng khổ thân cô bị đưa đến mà chưa kịp ăn uống gì nên bụng cô cứ biểu tình dồn dập.
Trong phòng tối như vậy nhưng vẫn có một cái bàn kê xa xa, một vài tên đang ngồi ăn uống với nhau khi ánh điện chỉ là một cái bóng đèn nhỏ xíu bằng nắm đấm.
Cô nàng muốn ăn nhưng không được mà thay vào đó cô lại bị nhốt vào trong “lồng kính ngàn năm”
-Sao vậy?
Băng đưa mắt nhìn cái tên bắt mình không lý do kia. Tự dưng lại bị bắt, bây giờ cô mới cảm thấy bất ổn. Cô muổn ra khỏi đây, chỗ này xấu xí lắm.
-Ở yên đó đi nếu không muốn chết!
Tên vệ sĩ cao to nói lớn với cô, cô thật khinh thường những người như vậy, chỉ biết ủy thế bắt nạt kẻ yếu hơn mình.
Cô không thèm đoái hoài đến nữa, tên vệ sĩ kia cũng bỏ đi luôn. Cô dựa mình vào lồng kính, trong đây không khí cũng ổn nên cô không hề hay hấn gì. Chỉ là ngơi chật chội với không gian bên ngoài một tẹo.
Tay cô mân mê những mép kính lạnh lạnh, cô thích cảm giác này lắm, cô thích lạnh, tự dưng cô nở nụ cười khi nhìn sang bên cạnh. Tưởng chừng cô sẽ cô đơn khi ở nơi đây nhưng có lẽ không phải rồi, bên cạnh cô còn có một người khác, một người đàn bà với đôi mắt nhắm hờ, trông có vẻ mệt mỏi. Nơi đây không khác nào trại giam, cô biết tháng năm tới cô sẽ là một tù nhân.
Cô chú ý đến người đàn bà kia. Gương mặt, cánh mũi…mọi thứ đều rất giống một người. Thật trẻ và đẹp, thật đáng để khen ngợi, ánh đèn lập lờ đủ để Băng nhận ra vẻ đẹp đó như thế nào.
Nhìn người đàn bà đó vẫn còn trẻ, Băng không nghĩ bà lại là mẹ của Lâm và Khải, nhưng họ có điểm đặc biệt rất giống nhau.
Băng chăm chú ngắm nhìn mà không hay bà ấy đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt được nâng lên trông thật đẹp, màu mắt hổ phách quen thuộc, lẽ nào bà là mẹ Lâm thật.
Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, Băng cũng không hỏi. Cô quay người về phía khác, chạm trán với cô đơn.
Bà lết gần đến phía Băng hơn, tay bà đặt lên mặt kính phía trước, cố sờ xoạng, cố với chạm. Bà đưa ra câu hỏi
-Tại sao cháu lại bị nhốt vào đây?
Chất giọng thanh thoát không giống của một người đã có hai con lớn vang lên truyền đến tai Băng, cô cũng không biết tại sao cô lại bị đưa vào đây, họ không nói lý do cho cô biết.
Lần đầu tiên cô rơi vào tình trạng đối thoại với nhau trong lồng kính như thế này, bây giờ cô mới biết âm vực bên trong khác hẳn với bên ngoài, nghe vừa trầm vừa lạnh.
-Cháu không biết! – Băng đáp lại.
…
Anh không biết đến khi anh tỉnh dậy, anh có thể gặp lại em nữa không?
Cây lặng quá, chẳng có một chút gió nào, thể sao mùa hè lại lạnh như vậy được nhỉ?
|