Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh
|
|
- Đúng rồi cô chính lúc chị Tuyết nói " Thực hiện đi" lúc đó em đã có cơ hội gài bom vào người cô.- Moon. Anh và thì được Moon cho xem hết bất ngờ này sang bất ngờ khác.Quang còn bất ngờ hơn anh và cậu đã hiểu. " Cô ta nhanh vậy thảo nào mặt mình hôm đó...." - Tôi không tin.- Cô Ly. - Em sẽ cho cô xem thứ này cô sẽ tin thôi.- Moon. Moon rút điện thoại của mình ra và cho cô Ly xem, trên màn hình điện thoại của Moon hiện vị trí quả bom được cài và trên màn hình cũng hiện chữ "Kích hoạt" nếu Moon bấm " Sẵn sàng" thì ngay lập tức bom sẽ nổ. - Cô đã tin chưa?- Moon. Cô Ly lúc này mặt tái nhợt, sự lo lắng hiện diện trên khuôn mặt của cô. - Em....em...em muốn gì?- Cô Ly giọng run run. - Em chỉ muốn cô từ bỏ hình phạt cho tụi em và cô cũng không làm khó bọn em nữa.- Moon. - Được rồi các em sẽ không phài chịu hình phạt nữa, giờ em có thể phá hủy quả bom được chưa?- Cô Ly. Anh và Quang vui mừng ra mặt khi không phải chịu hình phạt chết người đó nữa. - Cô yên tâm em sẽ phá hủy nó còn giờ thì bye cô tụi em về.- Moon. - Uk.- Cô Ly. Cả 4 người bước ra khỏi phòng hội đồng ra về để lại cô Ly với bao sự lo lắng và hoang mang.
|
Chương 26.1: Người hầu mới. Những giọt mưa vẫn rơi mang theo cái se se lạnh của mùa thu, cả bầu trời trở nên u ám bởi những đám mây sẫm màu, sương mù vẫn còn vương vấn đâu đây trong thành phố, lá vàng theo làn gió khẽ chao nghiêng và chạm nhẹ nhàng xuống đất. Không khí vắng lặng của ngôi trường cũng làm con người ta có một chút lo lắng nhưng cô, Moon, anh và Quang vẫn bước đi trên dãy hành lang trở về sau một ngày học với bao cảm xúc, tiếng bước chân chạm nhẹ xuống nền hành lang hoà lẫn với tiếng nói cười xua tan đi cái se se lạnh và không khí vắng lặng u ám đó. Lần lượt ba chiếc xe lao vút khỏi sân trường trả lại sự yên tĩnh cho ngôi trường. Chiếc Lamborghini màu trắng lướt nhẹ trên đường để lại đằng sau bao ánh nhìn ghen tị có ngưỡng mộ có. Cô ngồi trên xe tự lưng trên ghế, cái se se lạnh của mùa thu không còn nữa mà thay vào đó là không khí ấm áp của máy sưởi trong xe, nhắm mắt và cảm nhận những giai điệu du dương từ chiếc mp3 đã cũ, khuôn mặt thiên thần không còn lạnh lùng. Moon chăm chú lái xe, nhìn những giọt mưa rơi trên đường tạo ra những bóng bóng mà trong lòng một cảm xúc khó tả. Moon lái xe dừng lại trước căn biệt thự, cánh cổng tự động mở, lái xe vào trong gara,Moon không giám làm phiền trong lúc cô nghe nhạc nên bước xuống xe vào trong biệt thự, chỉ còn một mình cô trên xe, từng giai điệu du dương của chiếc máy mp3 cũ làm cho tâm hồn nhẹ nhàng, nó xua tan cái lạnh giá trong con người cô. Trong căn biệt thự một không khí ấm áp bao chùm. M.n ai cũng bận rộn với công việc của mình, Moon bước nhẹ nhàng vào trong, đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ nở một nụ cười. - Vú Tâm con về rồi.Anh Sky và Scorpio em về rồi nè!- Moon giọng ấm áp. - Con bé này lúc nào cũng thế.Tiểu thư đâu con?- Vú Tâm. - Tiểu thư đang ngồi trên xe, con không giám làm phiền lúc tiểu thư nghe nhạc nên đã vào trước thưa vú.- Moon. - Ừ! Hôm nay chắc cũng mệt rồi con về phòng nghỉ ngơi đi sẽ có người mang đồ ăn lên cho con.- Vú Tâm. - Vâng! Mà vú ơi! Cô gái lúc sáng đâu rồi vú?- Moon. - Cô gái đó đã được chuyển sang phòng của Vy rồi con.- Vú Tâm. - Cô gái đó có sao không vú?- Moon. - Cô bé đó chỉ bị sốt và cảm lạnh vì ngấm nước mưa thôi con,giờ cô bé đó cũng đỡ rồi, sẽ nhanh khỏi thôi con.- Vú Tâm. - Vâng! Con muốn đi thăm cô bé đó một chút.- Moon. - Ừ! Xong lên phòng nghỉ ngơi cho khoẻ nhé con!- Vú Tâm. - Vâng thưa vú! Con đi đây.Bye vú.- Moon. Moon bước lên từng bậc của cầu thang bộ. Trong căn biệt thự có thang máy nhưng cả cô và Moon đều không thích đi trừ những trường hợp khẩn cấp mới dùng thanh máy. Nhưng muốn đi cầu thang bộ này thì phải cần xác nhận dấu vân tay, chỉ có cô và Moon được xác nhận khi đi cầu thang bộ. Vì thế trong căn biệt thự này người hầu đều phải đi thang máy để lên các tầng và nếu đi thang máy thì cũng chỉ có người trong căn biệt thự có thể đi được nếu chỉ cần dấu vân tay sai lệch thì thang máy sẽ không mở, hệ thống an ninh sẽ phát tín hiệu cảnh báo.Hệ thống an ninh trong căn biệt thự đã được cô thiết lập lại nên rất chặt chẽ. - Moon bước lên tầng 4, tầng này có các phòng của người hầu, các cô hầu đi dọn dẹp nên dãy hành lang vắng ngắt chỉ có tiếng bước chân vang vọng, Moon bước qua các phòng dừng lại trước phòng Vy, nhẹ nhàng bấm chiếc đồng hồ của mình quan sát sau đó gõ cửa phòng. Cộc...cộc. Không có tiếng trả lời Moon mở cửa bước vào. Trước mắt Moon là một cô gái có khuôn mặt khá xinh ngồi trên giường, cô gái nhìn ra phía của sổ nơi có những bông hoa hồng nhỏ bé đủ màu sắc, từng bông hoa hồng đẫm những giọt nước mưa làm cho lòng con người ta khi nhìn cảnh này không khỏi nao lòng. Moon lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng. - Những bông hoa hồng đó rất đẹp phải không?- Moon. Cô gái mải ngắm nhìn những bông hoa hồng mà không biết rằng Moon đã vào từ lúc nào. - Em chào tiểu thư! - Cô gái bước xuống khỏi giường. - Không cần phải xuống đâu, bạn cứ ngồi đó đi mà ta không phải tiểu thư nên đừng gọi ta như thế.- Moon. - Vâng!- Cô gái. - Bạn tên là gì?- Moon ngồi xuống bên giường nở một nụ cười ấm áp. - Em tên Triệu Linh An 15t,chị cứ gọi em là Linh An.- Linh An. - Chị là Moon 17t.Em đã đỡ chưa?- Moon. - Em có nghe Vy nói chị mới từ Mỹ về.Em cũng đỡ rồi chị.- Linh An. - Ừ!Nhà em đâu? Sao bạn lại dầm mưa vậy?- Moon. - Em.....em.- Linh An. Linh An nhìn ra phía cửa sổ,đôi mắt trở nên buồn, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn. - Có chuyện gì hả em?.- Moon. - Ba mẹ em bị sát hại từ khi em 9t từ đó em được bạn thân của bố mẹ em cưu mang nhưng em bị bố mẹ nuôi bắt ép phải làm gái kiếm tiền về cho họ khi em 12t, em không chịu nên đã bị bố mẹ nuôi nhốt trong phòng.......sau đó họ bắt em phải tiếp khách để họ thực hiện những bản hợp đồng những phi vụ làm ăn xấu xa của họ. Trong một lần tiếp khách em....em đã giết ông khách đó và bỏ trốn, cảnh sát và họ đang truy tìm em vì thế em luôn sống chui lủi.- Linh An. Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh xắn kia, đôi mắt đẫm nước thoáng một nét đau khổ. Moon nhẹ nhàng ngồi sát bên cô bé nhẹ nhàng an ủi vỗ về cô bé. - Đừng buồn nữa nhé! Em là cô gái xinh xắn sẽ và đáng yêu sẽ có rất nhiều yêu thương em, em phải sống tốt thì ba mẹ em mới yên lòng chứ.- Moon. - Vâng! Em cảm ơn chị đã cứu em, không có chị chắc em đã chết cóng ngoài đường kia.- Linh An. - Không phải chị cứu em đâu. Tiểu thư là người cứu em đó, chị ấy bất chấp mưa gió ra ngoài cứu em.- Moon. Moon nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn kia. - Vâng! Tiểu thư tốt quá, em rất muốn gặp tiểu thư để nói lời cảm ơn.- Linh An. - Em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã. Mà em đã định đi đâu chưa?- Moon. - Em cũng không biết mình sẽ đi đâu nữa hay chị có thể cho em ở lại đây để giúp việc trong biệt thự được không chị?- Linh An. - Chị rất vui khi em ở lại đây nhưng chị cũng không biết tiểu thư có đồng ý không nữa, để chị hỏi tiểu thư đã, còn bây giờ em cứ ở lại đây cho khoẻ lại đã.-Moon. - Vâng! Em cảm ơn chị.- Linh An. - Ừ! Thôi chị về phòng đây.Bye em nhé.- Moon. - Bye chị.- Linh An. Moon đứng lên và rời khỏi phòng khép cửa lại, bước trên dãy hành lang tầng 4 mà trong đầu bao nhiêu là cảm xúc. Cô nhẹ nhàng tháo tai nghe được cắm trên chiếc đồng hồ đeo tay, trên màn hình là hình ảnh một cô gái ngồi trên giường, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt có nét buồn nhìn ra phía cửa sổ. Chính xác là từng hình ảnh và cuộc nói chuyện giữa Moon và Linh An cô đã nghe và nhìn thấy hết qua chiếc đồng hồ đeo trên tay cô nhờ vào hệ thống camera và máy nghe lén ở trong biệt thự.Cô chỉnh chiếc đồng hồ trên tay về dạng giờ, bước xuống xe và đi vào trong biệt thự.Cái se se lạnh của mùa thu làm cho người cô có chút lạnh.
|
Chương 26.2: Người hầu mới. Làn gió se se lạnh thổi làm tung bay mái tóc dài của cô, bước vào trong căn biệt thự cô cảm thấy bớt lạnh hơn khi ở ngoài kia. - Tiểu thư đã về!- Mấy cô người hầu nhìn thấy cô về thì cung kính cúi chào. -..........- Im lặng. Đôi mắt sâu hút nhìn họ một lượt rồi nhẹ nhàng gật đầu rồi bước đi đến cầu thang bộ chạm tay lên cánh cửa làm bằng kim loại đặc biệt của thang bộ đang màu trắng chuyển sang màu vàng và từ từ mở ra, cô bước vào cửa tự đóng và cô bước nhẹ nhàng lên những bậc thang lên tầng 7. Cả dãy hành lang vài cô hầu gái đang lau dọn sàn nhà và các phòng, họ cúi đầu cung kính chào cô. - Tiểu thư!- Đồng thanh. - ........-Im lặng. Cô chỉ khẽ gật đầu và bước đi, tới phòng nằm cuối dãy hành lang được thiết kế khá đặc biệt khác xa với các phòng khác ở tầng 7 này. Chạm nhẹ tay lên chính tay cầm bằng cảm biến từ của cách cửa kim loai nó tự xác nhận mật khẩu và mở ra, chỉ có 4 người có thể ra vào được phòng cô và người duy nhất được dọn dẹp phòng cô là vú Tâm còn khi không được phép thì không một cô hầu nào được vào và nếu chạm vào tay cầm trong phòng của cô thì lập tức hệ thống sẽ cảnh báo cho cả 5 người trong căn biệt thự này qua chiếc đồng hồ đeo tay của họ,tuy nhìn chiếc đồng hồ rất đơn giản nhưng nó lại là một thiết kế đặc biệt có rất nhiều chức năng của máy tính.Nhưng 4 chiếc đồng hồ kia không thể nhìn thấy được hệ thống camera trong phòng của cô mà chỉ nhìn thấy ngoài hành lang. Bước vào trong phòng cô thả cho người rơi tự do xuống giường, nhắm mắt cảm nhận sự trong lành và ấm áp. Cô lấy chiếc mp3 cũ ra cắm tai nghe và tận hưởng từng giai điệu du dương mà trong lòng có chút buồn. Cô đã quá mệt mỏi và và rất nhớ mẹ,trong tim khẽ đau nhói. Bản nhạc du dương đã giúp cô chìm vào giấc ngủ mà không cần thuốc ngủ, khuôn mặt thiên thần trở nên dịu dàng và quyến rũ hơn bao giờ hết khi cô đang giấc ngủ dịu êm. " Trên ngọn đồi xanh mướt một cô bé và cậu bé đang rượt đuổi nhau dưới những tan cây hoa đào, chúng vui vẻ cười giòn tan giữa đất trời mùa xuân tươi tắn. Mùa xuân mang theo bao niềm vui và hạnh phúc cho cô bé và cậu bé đó. Một người phụ nữ có khuôn mặt thiên thần, đôi mắt sâu hút trong veo như mặt nước hồ mùa thu, làn da trắng nhưng lại rất mỏng chỉ cần có vật chạm nhẹ thôi cũng có thể rách.Một nụ cười thiên thần nở trên môi bà khi nhìn thấy bọn trẻ đùa nghịch với nhau. Cô bé tinh nghịch lén chạy lại phía sau ôm cổ bà và hôn vào má bà. - Mẹ cười đẹp quá! Mẹ là người con yêu nhất trên đời này.- Cô bé. - Con bé này lại nịnh mẹ nữa rồi.- Bà khẽ nhéo mũ cô bé. - Cái con bé này lại chạy lạy đây nịnh mẹ nữa rồi. Mà yêu mẹ nhất vậy còn anh thì sao?- Cậu bé. - Hi.Anh chỉ xếp thứ 2 thôi còn mẹ luôn là nhất.- Cô bé. - Vậy từ nay anh không cho em kẹo nữa.hứ.- Cậu bé tỏ ra giận rỗi. Bà nhìn bọn trẻ mà trong lòng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc. - Không em yêu mẹ nhất còn kẹo của anh em cũng cần nữa nhưng anh thứ 2 là được rồi mà.- Cô bé. - Con bé này tham lam muốn mẹ và cả kẹo.Chỉ chọn một thôi không được chọn cả hai.- Cậu bé. - Hay thế này nhé! Anh là nhất từ dưới trái tim em trở lên còn mẹ là nhất từ trên xuống nhé! Như thế là ai cũng nhất trong trái tim em.- Cô bé. - Như vậy cũng tạm được.- Cậu bé. - Thôi nào chúng ta vào nhà ăn cơm thôi nào.Lớn rồi các con sẽ biết yêu ai nhất thôi- Bà giọng ấm áp. - Hi.chúng ta đi ăn cơm nào em đói bụng rồi. Mẹ ơi hôm nqy mẹ nấu món gì vậy ạ?- Cô bé. - Lát con sẽ biết thôi.Giờ chúng ta về nhà nào. Nhanh lên nào các con.- Bà ân cần bế cô bé lên và bước đi. - Con bé này chỉ có ăn là nhanh thôi.- Cậu bé lắc đầu tỏ vẻ bó tay. Cậu bé bước theo bà và họ trở về nhà. Ánh nắng mùa xuân lan toả khắp mọi nơi mang bao hạnh phúc cho mỗi con người." Đôi môi anh đào khẽ mấp máy "Mẹ....mẹ ơi! Con yêu mẹ! Hai ơi! Em nhớ hai!".Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thiên thần. - Mẹ ơi! Hai ơi!- Cô bật dậy sau giấc ngủ dịu êm đó. Đôi mắt sâu hút nhìn xung quanh căn phòng rồi cô nhẹ nhàng với lấy chai nước lọc trên bàn và uống. Dòng nước mát lạnh đang chảy dần xuống cuống họ, nó làm cho tâm trang cô ổn hơn.Bước tới bàn lấy chiếc laptop cô lại quay trở lại giường ngồi xuống mở laptop, màn hình mát trắng xoá không có gì cô đặt nhẹ bàn tay trên bàn phím từ lập tức màn hình hiện lên một loạt các dãy số, lướt nhẹ bàn tay trên bàn phím cảm ứng gõ nhẹ các con số giải mã, màn hình được giải mã và cô bắt đầu làm việc với những con số lằng nhằng kia. Đôi mắt sâu hút chăm chú nhìn vào những con số nhỏ bé đang hiện trên màn hình thì một email được gửi đến là của Moon. Cô mở email ra và đảo đôi mắt sâu hút nhìn những dòng chữ vội soạn tin nhằn và gửi lại. [ Tiểu thư em đã gặp cô gái lúc sáng và cô gái đó xin được ở lại trong biệt thự. Chị có đồng ý để cô gái đó ở lại không chị?] [ Hãy để cô bé đó ở lại và giúp cô bé làm hồ sơ đi học lại] [ Vâng!Em sẽ thực hiện ngay] Cô lại trở về làm việc với những con số chằng chịt và phức tạp kia. Cùng lúc đó Moon từ phòng tầng 6 xuống tầng 4 báo tin cho Linh An, bấm chiếc đồng hồ chỉnh về phòng cần quan sát hình ảnh Linh An đang ngồi trên giường nói chuyện với Vy hiện trên màn hình, nở một nụ cười Moon cho trở về màn hình đồng hồ và bước đi. Cộc...cộc -Tiểu thư! Tôi mang bữa trưa lên cho tiểu thư.- Vú Tâm. - Vú vào đi.- Cô. Vú Tâm mở cửa bước vào, bước lại phía cô đặt khay bữa trưa xuống bàn bên cạnh cô. - Tiểu thư ăn bữa trưa đi ạ như vậy mới có sức làm việc tiếp được.- Vú Tâm. Cô ngừng gõ trên bàn phím đảo đôi mắt sâu hút nhìn vú Tâm và chiếc khay. - Làm phiền vú đổi ly sữa kia bằng cafe sữa cho con.- Cô. - Tiểu thư cứ uống cafe mãi sẽ hại sức khoẻ lắm, tiểu thư nên uống sữa nhiều một chút.- Vú Tâm. - Đổi.- Cô. - Vâng! Tôi sẽ đổi ngay.- Vú Tâm. Vú Tâm vội vàng bước ra khỏi phòng cô và nhanh chóng đi đổi ly sữa nóng kia bằng ly cafe sữa. Cùng lúc đó tại phòng Vy, Moon đã thông báo cho Linh An rằng cô bé sẽ đã được chấp nhận cho ở lại biệt thự và cũng sẽ được đi học nên cô bé vui lắm ôm chầm lấy Moon khóc trong hạnh phúc. - Em muốn đi cảm ơn tiểu thư, chị cho em đi gặp tiểu thư đi chị.- Linh An. - Mai em sẽ được gặp tiểu thư còn bây giờ hãy tĩnh dưỡng cho tốt đi.- Moon. - Vâng!- Linh An. - Thôi chị về phòng.Bye em.- Moon. Moon bước đi trở về phòng. Cô đang nhìn những con số trên màn hình thì bỗng hệ thống an ninh phát hiện một tín hiệu lại tại phòng của Vy sau đo di chuyển dần về phòng Moon. Cô lướt nhẹ trên bàn phím trở về camera phòng Vy vài phút trước sau đó rút điện thoại ra nhắn tin cho Moon. [ Tháo con chíp định vị và máy nghe lén trên người em xuống. Đừng để cô ta phát hiện ra.Chị sẽ làm lại một loại khác.] [ Cô gái đó là người gián điệp?] [ Ừ! Đừng sang phòng chị hãy sang phòng trống bất kì và đợi 5p] [ Vâng!] Cô trở lại màn hình vi tính và lại tiếp tục làm việc.
|
Chương 27: Gián điệp. Những dãy số lằng nhằng nhỏ bé không ngừng chạy trên màn hình, đôi mắt sâu hút vẫn chăm chú nhìn màn hình laptop, những ngón tay nhỏ bé trắng muốt không ngừng lướt nhanh trên bàn phím. Cô bắt đầu cho một loại virus Conficker đột nhập vào máy chủ nơi xác định con chíp định vị và máy nghe lén nhanh chóng cô cho nó phá hủy hệ thống định vị và làm nhiễu phầm mềm, sau đó ngăn chặn sự lây lan của virus Conficker để nó có thể chỉ xuất hiện trên chính máy chủ đó và thoát ra thật nhanh để không bị phát hiện. Với lấy chiếc điện thoại trên giường soạn tin nhắn gửi cho Moon. [ Hãy gọi Sky và Scorpio và m.n tập hợp tại đại sảnh trừ cô bé Linh An, 5p] [ Vâng!] Đặt điện thoại xuống giường, tiếp tục cô việc đang dang dở, cô lướt nhẹ những ngón tay thon dày trên bàn phím một lần nữa nhưng lần này với vận tốc rất nhanh. Bốn phút sau cô dừng cô việc gấp chiếc laptop đặt xuống giường và với ly cafe sữa trên bàn mà vú Tâm đã đổi lại cho cô, nhấp một ngụm cafe rồi đặt ly cafe trở lại vị trí cũ và bước ra khỏi phòng. Cô lướt nhẹ trên dãy hành lang tiến lại phía thang máy, bấm xuống tầng 1. Tại đại sành m.n đã tập trung đông đủ trên chiếc bàn lớn, chỉ còn thiếu cô, ai cũng tò mò và khó hiểu khi cô lại cho gọi đông đủ m.n tới đại sảnh nhưng chỉ có Moon, Sky và Scorpio là biết lý do tại sao. Bước ra khỏi thang máy, cô tiến lại phía chiếc bàn lớn có đông đủ m.n, thấy cô m.n đồng loạt đứng lên cúi đầu cung kính.Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế vị trí đầu tiên trống, ném một xấp tài liệu lên bàn m.n ai cũng hoảng sợ và run run. - Ai?- Cô giọng lạnh băng. M.n ai cũng lo sợ trước khuôn mặt thiên thần lạnh giá và câu nói của cô. Không khí chứa đầy sát khí. Ai cũng nhìn nhau nhưng riêng chỉ có Moon, Sky, Scorpio và vú Tâm là vẫn bình tĩnh. - Tiểu thư nói gì bọn em không hiểu.- Một cô hầu ngây thơ hỏi cô. - Tiểu thư hỏi ai là gián điệp.- Moon. - Nhưng trong biệt thự này làm gì có ai đâu?- cô hầu. - Đọc đi.- Cô. Moon với lấy xấp tài liệu trên bàn chia cho m.n, cầm trên tay xấp tài liệu mà Moon vừa chia các cô hầu bắt đầu xì xào to nhỏ. - Ai lại làm như thế nhỉ.- Các cô hầu. Một cô hầu gái khi nhận được xấp tài liệu thì run run,khẽ liếc những dòng chữ trên xấp tài liệu mặt tái nhợt, bỗng nhiên xấp tài liệu rơi xuống sàn nhà, luống cuống nhặt lên mà tay cô hầu gái cò run run. M.n đã nhìn thấy từng cử chỉ trên nét mặt cô hầu. - Em chỉ không may làm rơi thôi hi.- Cô hầu. - Không phải có tật giật mình à?- Moon. - Không có.- cô hầu gái. - Sky nói lý do biệt thự bị nguy hiểm.- Cô. - Vâng! Có 2 lý do. Thứ nhất do hệ thống an ninh bị đột nhập và bị phá hủy các vòng đai. Thứ 2 do có kẻ tiết lộ tin tức ra ngoài.- Sky. M.n ai cũng kinh ngạc chỉ có 4 người kia vẫn bình tĩnh. - Ai là kẻ gián điệp thì đứng lên.- Scorpio. M.n ai cũng nhìn nhau nhưng tuyệt nhiên không có một ai đứng lên cả. - Ngoan cố nhỉ.- Moon. - Mang laptop lại đây.- Cô. - Đây thưa tiểu thư.- Sky. Sky đẩy chiếc laptop về phía cô, mở laptop những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím chỉ trong 3s cô xoay chiếc laptop lại cho m.n nhìn. Trên màn hình laptop một cô hầu gái lén lút vào phòng Sky tìm kiếm thứ gì đó sau đó cô hầu gái lấy từ ngăn bàn chiếc laptop của Sky mở màn hình và phá mật khẩu tìm các đột nhập vào hệ thống camera và hack chúng tiếp đó là tìm lời phá giải bức tường lửa của hệ thống an ninh trong chiếc laptop của Sky nhưng không được nên cô hầu gái nhanh chóng rút chiếc USB trong người và cắm vào laptop lướt thật nhanh trên bàn phím cho virus Conficker xâm nhập vào máy Sky xong việc cô hấu gái ra ngoài. M.n ai cũng mắt chữ a mồm chữ o khi nhìn vào màn hình chiếc laptop. - Chẳng phải đó là Vy sao?- Các cô hầu gái đồng thanh. Còn một cô hầu gái thì run run và lo sợ. - Sao giờ thì nhận đi.- Moon. Cô hầu gái tên Vy đứng lên. - Tôi đã làm.- Vy. - Tốt. Biết quy định chứ?- Cô. - Tôi biết. - Vy. - Đọc.- Cô. - Điều thứ 2: Khi đã vào đây tuyệt đối trung thành nếu vi phạm sẽ phải....phải.- Vy. - Phải làm sao?- Moon. Các cô hầu gái khác hơi rùng mình. - Phải....làm mồi cho lũ rắn độc.- Vy. - Tốt. Vì sao phản bộ?- Cô. - Vì họ đã bắt gia đình tôi và ép tôi nếu tôi không làm gia đình tôi sẽ chết.- Vy một giọt nước mắt trong suốt rơi trên gó má. - Mới vào được bao nhiêu lâu?- Cô. - 13 ngày. Tôi có chút thắc mắc trước khi phải chết.- Vy. - Nói.- Cô. - Tại sao tiểu thư biết tôi là gián điệp mà không xử tôi luôn? Vì sao tiểu thư lại biết tôi là nội gián trong khi tôi đã rất thận trọng?- Vy. - Sơ hở rất nhiều.- Cô. - Tại sao lại sơ hở.- Vy. - Thứ nhất cô đã sai lầm khi giám vào phòng Sky cho dù cô có hack hệ thống camera thì khi tiểu thư thiết lập lại sẽ phát hiện ra rất dễ dàng và một khi Sky không còn là người thiết lập và quản lý hệ thống an ninh trong căn biệt thự nữa thì tất cả mọi thứ sẽ được tiểu thư thiết lập và quản lý rất chặt chẽ và sai lầm lớn nhất của cô chính là gắn máy định vị và máy nghe lén lên chiếc đồng hồ của tôi vì thế tiểu thư mới quyết định không tha cho cô nữa.- Moon. - Giá như tôi không dại dột hành động vội vàng thì đâu đến nỗi.- Vy. - Vú Tâm hãy mang ly sữa lúc nãy vú đã đổi ra đây.- Cô. - Vâng!- Vú tâm đứng lên và rời khỏi bàn đi vào nhà ăn. - Thuốc độc hay làm mồi cho lũ rắn độc.- Cô. M.n ai cũng im lặng, ai cũng lạnh sống lưng. - Tôi sẽ uống thuốc độc.- Vy. Cùng lúc đó vú Tâm mang ly sữa lúc nãy lên và đặt trên bàn trước mặt cô. - Uống.- Cô. - Vâng! Nhưng tôi muốn xin tiểu thư một việc được không?- Vy. - Nói.- Cô. - Hãy cứu gia đình tôi. Tôi xin tiểu thư!- Vy. - Không phải lo.- Cô. - Cảm ơn tiểu thư!- Vy cầm ly sữa trên tay và uống cạn trong một hơi dài. Từ khoé môi một dòng máu đen chảy ra, ly sữa rơi xuống sàn nhà vỡ tan trong con mắt hoảng hốt của các cô hầu gái. Vy từ từ ngã xuống và nằm sõng soài ra sàn. - Xử lý đi.- Cô. Cô đứng lên và bước về phía cầu thang bộ, chạm nhẹ tay lên cánh cửa mở ra cô bước nhẹ lên từng bậc thang mà trong lòng cảm giác rất hỗn loạn. Sky và Scorpio thì trở về phòng thí nghiệm dưới tầng hầm bằng cách lên chính chiếc thang máy. Còn Moon thì lắc đầu và trở về phòng. Vú Tâm chỉ biết nhìn cái xác và mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn nhà mà thở dài. Dục các cô hầu thu dọn cái xác, các cô thì vẫn còn run sợ nên còn chần chừ. Một lát sau mọi việc lại trở về như cũ.
|
Chương 28.1: Thần chết gọi. 19h...... Tại biệt thự họ Nguyễn...... Màn đên càng trở nên lạnh giá hơn do những cơn mưa mùa thu mang lại, tiếng gió rít qua những tán lá nó như muốn kéo theo tất cả những gì mà nó thổi qua, những hạt mưa nhỏ bé cũng bay theo chiều gió thổi, những con cú đên không ngừng kêu vang khắp cả màn đêm nó như thúc dục con người và càng như muốn cảnh báo một điều gì đó? Cả màn đêm trở nên u ám và đáng sợ hơn bao giờ hết. Trong bóng tối của căn phòng, gió thổi tung chiếc rèn cửa sổ làm cho nó bay phản phất trong bóng tối của căn phòng y như một bóng ma nữ trắng toát đang phản phất trước cửa sổ, không khí lạnh giá bao chùm khắp căn phòng. Anh vẫn ngồi trên cửa sổ mặc cho những tiếng gió rít, mặc cho những hạt mưa bay theo gió không ngừng rơi trên khuôn mặt baby kia, làm cho khuôn mặt anh trắng bệch và lạnh toát, đôi mắt cafe xoáy sâu vào màn đêm đáng sợ kia. Chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng do những hạt mưa, những hạt mưa lạnh buốt ngấm sâu vào trong chiếc áo sơ mi trắng cộng thêm gió se se lạnh của mùa thu làm cả thân hình rắn chắc vạn vỡ lạnh buốt nó như thấm sâu vào trong da thịt càng như muốn thấm sâu vào trong xương tủy khiến cho con người anh buốt giá từ ngoài vào trong. Đôi mắt màu cafe vẫn nhìn xuyên thấu vào màn đêm lạnh giá đáng sợ kia, đôi mắt có chút suy tư. Anh đang suy nghĩ điều gì? Anh đang suy nghĩ về ai sao? Anh suy nghĩ về một người. Đúng hơn là anh đang suy về cô. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ của căn phòng bị phá vỡ bằng một điệu nhạc phát ra từ chiếc điện thoại trên giường. I've seen it on your face Tells me more than any worn-out old phrase So now we'll go separate ways Never again we two Never again, nothing I can do..... Anh bước xuống khỏi cửa sổ tiến lại phía giường với lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn người gọi và trả lời. [ Có gì thế?] [ Thưa bang chủ! Bang Grim Reaper muốn gặp bang chủ. Chúng muốn anh phải ra mặt phân thắng bại thì mới chịu nhường mảnh đất phía đông cho chúng ta.] [ Được rồi! Hãy nói với m.n đợi tôi tại trụ sở chính của Shade, 10p nữa tôi sẽ tới.] [ Vâng!] Cuộc nói chuyện kết thúc anh mở danh bạ và bấm gọi. [Sao thế ông anh trai?] [ Hãy chuẩn bị đi bang Grim Reaper muốn gặp chúng ta, 2p nữa có mặt dưới nhà.] [ Vâng!] Tút.....tút. Sau khi thông báo xong anh ném chiếc điện thoại xuống giường và nhanh chóng đi vào nhà VS, 1p sau anh bước ra, anh mặc một bộ đồ đen và che đôi mắt màu cafe của mình bằng một chiếc mặt nạ màu bạc và cái nón đen che đi mái tóc màu bạc . Bước ra khỏi phòng tiến lại phía thang máy xuống dưới nhà. Anh bước ra khỏi thang máy tiến lại chiếc ghế sofa và thả mình xuống ghế, tự trên ghế nhắm mắt để xua tan đi những suy nghĩ về cô và cũng như đợi Quang xuống. Không khí thật vắng lặng và lạnh lẽo. Quang bước ra từ thang máy với mộc chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jen, khoác bên ngoài chiếc áo khác màu đen dài tới gối.Khuôn mặt baby được che đi bởi chiếc mặt nạ màu đen, chiếc mũ lưỡi trai đã che đi mái tóc màu hạt giẻ của cậu. - Chúng ta đi thôi anh.- Quang. - Ừ!- Anh. Hai chiếc môtô với hai màu khác nhau lao vút với vận tốc kinh hoàng hòa vào giữa màn đêm lạnh giá, trên đường tiếng môto vang khắp đường phố vắng ngắt kia. Hai chiếc môtô dừng ngay tại quán bar Milky Way nơi được gọi là trụ sở chính của Shade. Nơi đây là một trong những quán bar chủ chốt của bang Shade trong các chuỗi quán bar của Shade, bởi lẽ nó được gọi là trụ sở chính của Shade vì nơi này không gian rất rộng lớn và còn một điều đặc biệt nữa.......( M.n sẽ biết rõ hơn về sau) Anh và Quang bước vào trong quan bar tất cả đàn em của bang Shade đều cúi đầu cung kính chào bang chủ và phó bang chủ. Tuy chưa một lần được nhìn thấy bang chủ và phó bang chủ đàn em trong bang vẫn có thể biết đâu là bang chủ ,đâu là phó bang nhờ vào chiếc mặt nạ. Bang chủ của bang Shade luôn đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chiếc nón đen che đi đôi mắt màu cafe. Phó bang luôn đeo chiếc mặt nạ màu đen, chiếc mũ lưỡi trai che đi mắt màu hổ phách. Tiếng nhạc sập xình làm cho những con người điên cuồng hò hét và nhảy theo điệu nhạc, anh và Quang bước tới chiếc phòng vip mà bất cứ một khách nào cũng không được vào phòng này dù chỉ một lần, nơi đây chỉ có bang chủ, phó bang chủ và 3 người nữa được vào đây còn không một đàn em nào giám vào. Mở cửa bước vào trong, Tuấn, Dương và Lan Vy là 3 người quan trọng của bang đang ngồi đợi anh và Quang.Thấy anh và Quang bước và họ đồng loạt đứng lên cung kính cúi chào sau đó anh ra hiệu ngồi xuống và cuộc họp bang bắt đầu.
|