Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng
|
|
Lý Nguyên đưa ánh mắt đầy sự ngạc nhiên lìn ông già. Không biết ông ấy là thần thánh phương nào?
-“Ông là ai vậy?”
Lý Nguyên vội hỏi khi thấy ông ấy có ý định bỏ đi. Ông già ấy quay lại từ tốn nói.
-“Các cháu mau rời khỏi đây đi. Nhớ đừng bao giờ quay lại đây nữa! Và cũng ghi nhớ rằng đừng kể chuyện này cho bất kì ai! Nghe chưa?”
Tụi trẻ con ngay lập tức làm theo lời ông già. Chúng nó vội đứng dậy và dải bước đi thật nhanh. Lý Nguyên vẫn còn nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt của từng đứa bọn chúng.
Ông già vội quay người, tiến về phía ngược lại hướng bọn trẻ. Thấy vậy, Lý Nguyên lập tức gọi với.
-“Ông ơi! Khoan đã!”- Lý Nguyên chạy về phía ông già và nói: “Ông cho cháu hỏi ông là ai? Sống ở đâu vậy?”
Ông già quay lại, nhìn vào đôi mắt đầy sự tò mò của cậu bé, ông đáp.
-“Cháu không nhất thiết phải biết điều đó! Về nhà đi!”
Nói rồi, ông già đó lại quay người bước đi vào trong rừng. Lý Nguyên vẫn cứng đầu bám theo, quyết hỏi cho bằng được.
-“Nhà ông ở trong rừng à? Ở trong đó có một con hổ sinh sống. Thế ông có biết nó không ạ? Nó cũng có đôi mắt đỏ và biết nói giống như mấy con chó kia.”
-“Này cháu bé!”- Ông già bỗng đứng khựng lại, quay người về phía Lý Nguyên làm cho cậu giật mình: “Cháu không cần quá quan tâm tới chuyện đó đâu. Đừng đi theo ta nữa. Về nhà đi!”
Ông già lại tiếp tục bước đi, mỗi lúc một gấp gáp.
-“Ông à!”- Thế mà Lý Nguyên vẫn theo đuôi, lèo nhèo. “Mấy cái chiêu thức vừa rồi ông sử dụng đánh nhau với bầy chó là gì vậy? Lại còn có một quả cầu bảo vệ nữa. Ông dậy cháu đi. Cháu sẽ bái ông làm sư phụ.”
Ông già lại quay phắt người lại một lần nữa. Mắt ông già trợn tròn, nói giọng ngạc nhiên.
-“Cháu có thể nhìn thấy quả cầu đó à?”
-“Dạ vâng!”- Lý Nguyên đáp một cách thản nhiên.
-“Không tệ!”
-“Cháu có khiếu đúng không? Cháu cũng biết cả kiếm thuật nữa đấy! Ông nhận cháu làm đệ tử nhé!”
Đúng rồi! Cây kiếm của mình đâu mất rồi. Quay ngang quay, quay dọc tìm thanh kiếm, thì ra nó vẵn cắm ở cổ con chó yêu đang nằm bất động dưới đất với vũng máu xung quang.
Ông già dõi theo ánh mắt của cậu bé, đang nhìn thanh kiếm cách đó không xa. Ông già đưa một cánh tay ra trước. Thanh kiếm của cậu bé từ xa bay lại, nằm gọn trên tay lão.
Lý Nguyên tròn mắt kinh ngạc. Còn ông già cũng sáng mắt nhìn chăm chú thanh kiếm, miệng hỏi:
-“Thanh kiếm này là của cháu à?”
-“Dạ vâng! Cha cháu tặng nó cho cháu đấy!”
Ông già gật gật đầu rồi trả lại thanh kiếm cho Lý Nguyên. Lý Nguyên đưa hai tay cẩn thận đón lấy thanh kiếm.
-“Không tệ!”
Cây gậy của ông lão bỗng nhiên đập mạnh xuống đất làm Lý Nguyên giật mình lùi lại. Trong tức khắc, thân thể ông lão bỗng vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh nhỏ như hạt bụi, lơ lửng trên không rồi từ từ biến mất trong không khí.
Ông già đó đi mất rồi.
Không chần trừ một khoảnh khắc nào nữa, Lý Nguyen vội nói lớn.
-“Chiều nay, cháu sẽ lại đến tìm ông đó! Nhớ chờ cháu!”
Nói rồi cậu bé vội quay người, chạy thẳng về nhà.
Ấy chết, suýt quên! Khi chạy qua bãi chiến trường, nơi ông già đã hạ gục bầy chó yêu, Lý Nguyên nhớ ra kiếm của mình chưa có bao. Chần chừ một lúc, đảo mắt, bao kiếm đang ở dưới con chó yêu mà cậu đâm nó.
“Có lẽ là nó đã chết rồi!”. Lý Nguyên từ tốn tiến lại gần con chó với ý nghĩ đó. Cậu bé cẩn thận nhòm kĩ xem con chó ý đã chết thật chưa. Thông thường thì mấy con yêu quái sống dai lắm . Nhìn mãi! Chả thấy gì. Không có một chút dấu vết của sự sống. Lý Nguyên vội rút bao kiếm nằm dưới xác con chó yêu ra. Ngay lập tức, cậu bé nhìn thấy con ngươi đỏ ngàu của con chó yêu đưa về phía cậu. Con chó yêu, nó vẫn còn sống!
Lý Nguyên giật mình lùi lại nhưng quá muộn. Con chó yêu đã bật dậy, nhảy chồm vào người cậu làm cậu ngã ngửa ra sau. Nhưng thật may mắn, nó lại nhảy đúng vào lưỡi kiếm lung túng đang chĩa về trước. Nó chết ngay tức khắc. Vội dùng hai tay ẩn con chó ra khỏi người, để cho máu đỡ dây ra áo. Lý Nguyên lập tức đứng dậy, dựt lấy thanh kiếm ra khỏi người con chó rồi bỏ chạy thật nhanh. Cậu không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.
Khi chạy đến bờ suối, Lý Nguyên biết mình đã an toàn. Cậu bé vội cởi hết quần áo ra và lao mình xuống nước. Lý Nguyên muốn cơ thể mình không còn có vết và mùi máu. Cậu cần phải được tắm rửa trước khi về nhà. Còn quần áo, cậu không tài nào có thể làm mất vết máu trên đó được.
Cầm thanh kiếm trên tay, Lý Nguyên đã rửa sạch vết máu trên đó, đảm bảo không ai có thể phát hiện ra.
Khi đã cảm thấy, cơ thể mình sạch sẽ, cậu bé liền mặc quần áo và chạy về nhà.
Về tới phủ, mọi người trong phủ đều tròn xoe mắt nhìn lý Nguyên. Quần áo thì tả tơi, dính đầy đát và máu. Lo sợ! Mọi người xung quay vây lấy cậu, tỏ vẻ quan tâm. Họ nghĩ cậu bị thương.
Lý phu nhân ngay lập tức chạy vào ôm lấy đứa con trai người đầy máu. Vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.
-“Mẹ! Con không sao mà! Đâu phải máu của con. Con đâu có bị thương gì đâu.”- Lý Nguyên nói giọng ẻo lả.
Mẹ cậu vội vàng sờ khám khắp cơ thể đứa con trai xem có đúng như vậy không. Quả thật! Trên người con trai mình của có vết thương nào cả.
-“Con làm gì mà ra nông nỗi này?”- Lý phu nhân hỏi, vẻ mặt đã bớt đi nhiều lo lắng.
-“Dạ! Con chơi cùng mấy đứa trẻ chăn trau chả may rách áo thôi mà mẹ.”- Lý Nguyên nói dối.
-“Thế vết máu ở đâu ra?”
-“À…tụi con chơi lùng bắt cuốc rồi thịt nên mới bị máu dây ra áo đấy chứ!”
Mẹ cậu tin ngay.
-“Không sao là tốt rồi. Mau vào thay quần áo rồi ăn điểm tâm đi con. Trông con bẩn quá.”
Lý Nguyên ngoan ngoãn vâng lời.
Lại một lần nữa ngâm mình xuống nước nhưng lần này nước rất ấm. Cảm giác thật là thoải mái, dễ chịu. Lý Nguyên bắt đầu suy nghĩ lại những việc mình đã trải qua trong buổi sáng nay. Thật kì lạ. Mội chuyện cứ như một phép màu vậy. Một thế giới hoàn toàn khác. Những con chó biết nói, một ông già biết pháp thuật. Ông già đó đã cứu cậu và bọn trẻ. Ông chữa lành vết thương chỉ bằng một cái chạm tay và cả quả cầu to lớn kia nữa. Lý Nguyên khao khát muốn biết tất cả những điều vừa rồi là gì. Cậu bé muốn mình có được những pháp thuật giống như ông lão. Do vậy, cậu sẽ lại thêm một lần nữa quay lại khu rừng đó. Hai lần trước đều gặp hung hóa cát. Lý Nguyên tin lần này cũng sẽ vậy.
Và đúng như những gì đã nói với ông già kia. Chiều hôm ấy, Lý Nguyên lại chạy ra khỏi phủ một cách nén nút. Khi đi qua bờ đê, cậu bé lại thấy tụi nhóc sáng nay ở trong rừng với mình đang đứng dưới bãi cỏ. Tụi nó trông chả có gì là vui vẻ. Có lẽ vẫn còn ám ảnh bị ám ảnh bởi chuyện sáng nay. Mặt đứa nào đứa nấy cũng căng thẳng như dây chão. Lý Nguyên định chạy xuống hỏi thăm xem thế nào nhưng rồi lại thôi. Đang định bỏ đi thì cậu lại nghe thấy tiếng gọi.
-“Lý Nguyên! Lý Nguyên!”
Thì ra đó là tiếng tên đại ca gọi cậu. Thằng đó vừa gọi, vừa vẫy tay, chân vội chạy lại gần.
-“Mày định đâu vậy?”- Đứa đại ca hỏi khi đã lại gần Lý Nguyên: “Đừng bảo là mày lại vào khu rừng đó nữa nha.”
-“Thật ra tao để rơi một thứ rất quan trọng ở đó.”
-“Mày bị điên à? Mày định liều mạng đi vào chỗ đó một lần nữa sao?”
-“Ừ! Thì sao? Nó rất quan trọng với tao.”
-“Tao không hiểu mày luôn đó. Có chết tao cũng không dám vào khu rừng đó một lần nữa đâu. Thế mày về nhà có bị làm sao không?”
-“Tao đã bảo mẹ tao rất cưng tao mà!”
-“Chả bù cho bọn tao. Bị la cho một trận.”
-Thật không may cho tụi mày. Này! Tao vẫn nhớ lời giao kèo đó.”
-“Cái gì? Lúc ý tao và mày cùng sợ xanh mặt mày, cùng sợ chết cả. Lời giao kèo cũng hết hiệu lực từ lúc đó rồi.”
-“Thôi được! Tao không thèm chấp một thằng nhát gan như mày!”
Nói rồi Lý Nguyên chạy vội.
-“Thằng chó!”- Tên đại ca nói giọng tức giận, nhìn Lý Nguyên chạy về phía khu rừng.
Chạy một cách không ngừng nghỉ, cuối cùng thì cậu cũng đã đến được chân núi. Đưa mắt nhìn vào sâu trong rừng, Lý Nguyên dải bước chân một cách từ tốn trên con đường đã in vào sâu trong tâm trí của mình. Cậu lại men theo lối đi đã trở thành đường mòn, con đường dẫn thẳng ra bờ suối, ranh giới của sự bí ẩn.
Và một khung cảnh mà Lý Nguyên không ngờ tới đang hiện ra trước mắt cậu. Từ trong cái ánh nắng rực rỡ của buổi chiều sớm, một dáng người hiện ra trước mắt cậu. Đó là dáng người của một ông lão đang đứng ở bên kia bờ suối và quay lưng về phía Lý Nguyên.
Cậu bé rón rén lại gần.
Ông già với bộ râu tóc bạc trắng, đôi mắt nhân hậu, từ tốn quay lại nhìn cậu mỉm cười.
-“Cháu đến sớm hơn ta nghĩ.”
-“Ơ…!”- Lý Nguyên vẫn lắm bắp, mặt đần thối.
-“Cháu bảo sẽ quay lại tìm ta mà.”
Lý Nguyên hiểu ý. Cậu nở một nụ cười thật tươi. Ông lão cũng đáp lại bằng một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn.
*
* *
Không hiểu sao mình lại giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm như này. Từ lúc bãi quan về đây lập cư, Lý tướng quân ngủ rất ngon. Ông chưa bao giờ có cảm giác bồn chồn trong lòng như này. Cố nhắm mắt lại, yên giấc một lần nữa nhưng sao không thể. Vợ ông vẫn an giấc nằm cạnh. Ông nhẹ nhàng nằm dậy, tránh đánh thức vợ mình. Ông đi ra ngoài phòng, hít thở ít khí trời buổi đêm.
Trăng ngày rằm sáng và lớn quá, tựa như mặt trời thứ hai vậy. Lý tướng quân ngồi xuống chiếc sệp tre ngoài sân. Mặt ngửa lên trời. Một cơn gió lạ bỗng thổi qua.
“Chả nhẽ gió phương bắc năm nay về sớm vậy sao?”
Lý tướng quân chợt nhận ra cơn gió này đến với ông không phải tư dưng, nó còn mang theo một người đến nữa. Ngồi cạnh ông bây giờ là một ông già râu tóc bạc thơ, phong thái nhã nhặn. Lão nói.
-“Rất xin lỗi vì đánh thức ngài dậy!”
Phong ba chiến trường bao lâu đã rèn cho Lý tướng quân một vẻ điềm tĩnh lạ thường. Ông không hề giật mình, chỉ tỏ vẻ tò mò.
-“Lão đây là ai? Gặp ta có chuyện gì?”
-“Lão từ lâu ẩn cư ở trên núi. Không muốn bàn sự đời nhưng hôm nay gặp tiểu hầu của ngài làm ta có chuyện thắn mắc.”
-“Con trai ta đã đắc tội gì với lão thế?”- Giọng Lý tướng quân hết sức điềm tĩnh.
Lão già đó lắc đầu, nói.
-“Lão chỉ thắc mắc một chuyện: thanh kiếm của con trai ngài từ đâu ngài có được nó vậy?”
Ông lão nhìn Lý tướng quân chăm chú, rất mong muốn câu trả lời chân thực của ông.
|
CHƯƠNG 7
Sáng hôm sau, từ khi ngủ dậy cho tới lúc tới trường, trong đầu Dũng luôn thấp thoáng nghĩ về giấc mơ lạ hôm qua. Ngay từ đầu, Dũng biết đó không phải là một giấc mơ bình thường. Một giấc mơ về hồi ức của ông cố tổ Lý Nguyên ư? Sao nó lại xuất hiện trong đầu mình nhỉ?
Ở giấc mơ hôm qua, Dũng thấy ông cố Lý Nguyên đã lên núi tìm con hổ đó và được nó tha mạng. Rồi lại còn có cả một ông già râu tóc bạc phơ nữa, ông ta đã cứu đám trẻ con. Đúng rồi, Dũng nhớ rất rõ, trong lúc đánh nhau với bầy chó yêu, ông ta đã dùng thuật Huyền Ấn. Vào thời gian đó, ông cố tổ Lý Nguyên vẫn chỉ là một thằng nhóc mười một, mười hai tuổi. Ông ý dường như chả biết tí gì về pháp thuật cả nhưng trong tương lai lại là một pháp sư vĩ đại, người đã lập ra Hội Pháp và khai phá Vùng Đất Thiêng như hiện giờ. Chẳng lẽ…chẳng lẽ, ông già cứ mạng đám trẻ và Lý Nguyên kia chính là sư phụ, người đã truyền dạy pháp thuật cho Lý Nguyên. Khả năng là như vậy! Nếu mà mọi thứ đúng như Dũng nghĩ thì…
HÙ!!!
Dũng giật thót mình quay lại đằng sau. Hóa ra là cô nàng Yến, cô nàng làm Dũng muốn bắn cả tim ra ngoài. Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt quãng.
-“Cậu muốn gây án mạng hả?”- Dũng trách móc.
-“Hì! Xin lỗi! Không cố ý! Mà cũng tại cậu, tui gọi mà không thèm quay lại! Mà suy nghĩ gì chăm chú vậy?”
Như thường lệ, cô nàng vẫn hay cười nói.
-“À…Cũng chả có gì?”- Dũng ấp úng.
-“Thế hôm qua tụi mình xem thứ đó. Vậy giờ cậu có thể tin vào khả năng của Hội chưa?”
“Thứ đó”. À đúng rồi! Tối hôm qua, hai cô gái của Hội đã tới nhà cậu và họ đề nghị cậu xem một thứ. Đó là một tấm bản đồ kèm theo bản kế hoạch của Hội.
-“Vòng tròn lớn và phát sáng này chính là đường ranh giới của Vùng Đất Thiêng.”- Yến nói, chỉ tay vào màn hình máy tính: “Còn những điểm chấm nhỏ nằm rải rác đồng đều trong vòng tròn này là các đội trinh sát của Hội. Điều này đảm bảo Hội nắm bắt được mọi tình hình và đối phó lại mọi tình huống.”
-“Cậu có dám khẳng định điều đó không?”- Dũng ngờ vực.
-“Mình khẳng định.”- Yến nói như đinh đóng cột: “Và tại đường ranh giới, Hội đã mở rất nhiều các chạm kiểm soát nằm trên các trục đường chính mà Hội nghi ngờ hắn có thể tẩu thoát hoặc người của Hội Con Mắt có thể tri viện cho hắn.”
Dũng lắng nghe một cách chăm chú những lời diễn giải về kế hoạch bao vây Vùng Đất Thiêng của Hội do Yến trình bày bởi buổi gặp mặt trước giữa Dũng và tổ điều tra vẫn chưa có kế hoạch nào cụ thể. Cậu chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Trong cái hình tròn rộng lớn kia, có hàng chục các đốm sáng nhỏ phân bố đồng đều. Mỗi cái chấm tròn đó đặc trưng cho năm đến sáu người. Nếu mà tính sơ ra thì số người của Hội ở Vùng Đất Thiêng lên tới ngưỡng hàng trăm người. Thật không thể tin vào mắt và tai mình được nữa. Mới đầu, Hội nói chỉ cử có một đội tới thôi vậy mà sau một đêm. Với cái tình hình này, Hội thực sự đã kiểm soát được Vùng Đất Thiêng. Họ đang muốn chứng minh với gia đình và dòng họ Lý sức mạnh và khả năng của họ.
Dũng bước vào lớp. Và điều đầu tiên cậu nhận thấy là Kim đã đi học bình thường. Dũng rất mừng về điều này. Kim đang chăm chú ghi chép cái gì đó. Dũng bước tới chỗ của mình, ngồi xuống cạnh cô bạn cùng bàn.
-“Hôm qua ngủ ngon chứ?”- Huyền bỗng hỏi.
-“Ngủ ngon sao được khi tối rồi vẫn phải đón tiếp “hai yêu nữ” quấy rối!”- Dũng xỏ xiên.
-“Thế bộ muốn hai “yêu nữ” ấy qua đêm nhà cậu phải không?”
-“Ặc! Không dám đâu!”- Dũng đỏ mặt.
-“À Dũng… Chuyện về bức tranh bà cố tổ cậu.”
Dũng chăm chú lắng nghe.
-“Có lẽ cậu không nhớ! Hồi ở Làng tập huấn, bọn mình đã từng thấy nó rồi mà.”
Ừ đúng rồi! Giờ Dũng đã nhớ ra. Trong một buổi thuyết trình về lịch sử Hội Pháp Ấn, bài học nói về ông cố tổ Lý Nguyên, Dũng đã thấy bức tranh ấy.
-“Cậu không đọc gia phả dòng họ nhà mình à?”- Huyền thất vọng hỏi.
Dũng lắc đầu, ngán ngẩm.
-“Toàn chữ Nôm. Sao hiểu được? Mình chỉ nghe ông nội kể là nhiều thôi. Ông kể nhiều đến nỗi mình nhầm lẫn hết cả các thời. Sao hiểu sao mình lại có thể quên được cái tên Lý Nguyên, ông cố tổ được cơ. Chỉ nhớ ông sống ở thời Hậu Lê, giữa cuối khoảng thế kỷ XV thì phải.”
-“Gần 600 năm trôi qua rồi. Ông cố tổ nhà cậu là một pháp sư vĩ đại đấy!”
-“Mình biết. Nhưng đến thời con cháu mọi thứ đã khác đi rồi. Vẫn chưa có ai bắt kịp được trình độ, khả năng sử dụng thuật Huyền Ấn của ông cả.”
-“Ông ý giỏi thật! Sáng tạo ra thuật Huyền Ấn.”
Bỗng dưng Dũng lại muốn nói lên cái ý nghĩ ông cố Lý Nguyên đã học được chứ không phải là tự sáng tạo ra nhưng rồi lại thôi vì cậu không muốn kể cho bất kì ai về giấc mơ hôm qua và hơn thế cậu cũng không dám chắc ý nghĩ đó là đúng sự thật, nó chỉ được hình thành từ một giấc mơ thôi.
Trong suốt các tiết học, Dũng ngồi với tư thế uể oải, con mắt lơ đãng nhìn lên bảng, tay thì khuơ khuơ cái bút, chả biết mình đang viết cái gì nữa. Dũng tròn mắt khi thấy sự hăng hái phát biểu, xây dựng bài của Kim. Rõ ràng Kim đang muốn trở thành con người của học hành. Mà không chỉ có Kim thôi đâu, còn có nhiều đứa trong lớp cũng thế.
-“Dũng đứng dậy!”- Một giọng nói vang lên từ phía mục giảng.
Huyền lập tức trọc củi trỏ cào cánh tay Dũng, cậu hiểu ý ngơ ngác đứng dậy.
-“Dạ”
-“Cho thầy biết để tìm cực trị của hàm f(x) ta phải tính gì đầu tiên?”- Thầy giáo hỏi.
-“Ơ! Dạ tính…”- Dũng ấp úng, tay lật lia lịa các trang sách để tìm câu trả lời. Trong lúc đó, đã có một số tiếng nói vang lên xung quanh. “Tính đạo hàm. Đạo hàm”. Không cần suy nghĩ thêm, Dũng nói luôn.
-“Dạ phải tính đạo hàm, thưa thầy!”
-“Thế em có biết đạo hàm là gì không?”
-“Dạ”- Dũng ấp úng, cái này thì cậu thật sự bó tay. Cậu đảo mắt tìm sự giúp đỡ một lần nữa.
-“Thôi ngồi xuống đi!”- Thầy ra hiệu cho Dũng ngồi xuống. “Sao cứ ngồi thần người ra thế? Sao! Muốn về lấy vợ à?”
Cả lớp cười rộ lên.
Dũng thần người ngồi xuống. Chả biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Cậu lập tức quay sang nhìn Huyền.
-“Sao không nhắc tôi!”- Giọng Dũng trách móc.
-“Có ông trời mới biết đạo hàm nó là cái gì!”- Huyền nói nhỏ.
-“Ở trường pháp sư, họ dạy cậu những kiến thức phổ thông gì thế?”
-“Cậu thừa biết là kiến thức để trở thành một pháp sư khác với trở thành một sinh viên đại học mà.”
-“Nhưng ít ra họ cũng dạy cái gì đó chung chung chứ? Ví dụ như bảng cửu chương chẳng hạn.”
-“Dĩ nhiên là có rồi!”
Cả hai cùng nhìn nhau cười.
Rốt cuộc thì tiết học cuối cùng cũng đã trôi đi một cách chậm chạp. Nếu thời gian của những hôm khác cũng trôi đi lề mề như hôm nay thì Dũng chết mất. Khi đã xuống nhà xe, Dũng lại tiếp tục thực hiện làm cái nhiệm vụ thường nhật, đó là đèo Kim về. Như mọi khi, hai đứa chờ nhau ở nhà xe. Chờ hơn năm phút rồi mà vẫn chưa thấy Kim đâu. Không biết đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng đằng xa kia, Kim đã xuất hiện và đang bị một người đi theo quấy rối. Tuy thế, Dũng vẫn đứng nhìn, chả làm gì vì cậu biết đây là chuyện riêng của Kim. Anh chàng An kia vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, mồm nói liên tục như muốn giải thích mọi chuyện Kim nghe, còn Kim thì không chịu hiểu.
Trông hai người ấy cứ như đang tuân thủ tín hiệu đèn giao thông vậy: lúc thì đi nhanh, lúc thì chậm lại, có khi dừng hẳn lại rồi lại phóng đi tiếp. Nhưng rồi anh chàng An kia cũng phải từ bỏ khi nhận thấy Kim đang tiến về phía cậu. Anh chàng bỏ đi với vẻ mặt tức tối.
-“Có chuyện gì vậy?”- Dũng vội hỏi.
-“Cũng chả có gì.”- Kim trả lời một cách né tránh rồi leo lên xe để Dũng chở về.
Dũng thực sự rất quan tâm tới mối quan hệ thật sự giữa Kim và anh chàng An kia. Trước kia, Dũng thấy hai người họ có vẻ thân mật nhưng từ sau vụ việc hôm qua, mọi thứ đã đảo lộn 180 độ. Nhiều người đồn họ đang “quen” nhau và nhiều kẻ cũng không muốn tin đồn này thành sự thật, trong đó có Dũng.
-“Kim này! Mình hỏi một câu được không?”
-“Gì vậy?”
-“Mình nghe mọi người nói hai cậu đang “quen” nhau đúng không?”
-“Đừng tin mấy lời nói đó.”- Kim lập tức phản ứng lại. “Mình với cậu ấy chỉ đơn thuần là bạn thôi. Mình muốn chơi thân vì mình ngưỡng mộ vẻ chăm chỉ và thông minh của cậu ấy.”
-“Nhưng cậu ta không nghĩ giống như cậu đâu!”
-“Ý cậu là sao?”
-“Ý mình là có lẽ cậu ta thích cậu đó Kim à.”
-“Đừng đùa! Không có chuyện đó đâu!”
“Hy vọng là vậy!”. Câu nói này chỉ vang lên trong đầu Dũng chứ không thành tiếng. Không hiểu sao, cậu lại cảm thấy rất khó chịu khi nghe hoặc thấy Kim đang thân thiết với một anh chàng nào đó trên mức bạn bè. Chẳng lẽ cậu đang ghen. Rõ là đúng thế rồi. Nhưng chính xác hơn là Dũng sợ mất Kim. Nếu mà Kim có người yêu thật thì Dũng sợ tình bạn giữa hai đứa sẽ không còn tốt đẹp như xưa nữa. Đối với Dũng, Kim có một vị trí rất đặc biệt trong trái tim.
Kim bước vào nhà với tâm trạng bối rồi.
-“Con chào bà! Chào mẹ! Con học về!”
Sau khi hoàn thành bữa ăn trưa một cách uể oải, Kim lao thẳng lên phòng và quoăng mình xuống chiếc giường đệm êm ái trong đầu vẫn mơ màng suy nghĩ về câu nói của Dũng. Nếu mà những điều hàm ý mà Dũng nói là đúng thì biết phải làm sao?
“Cậu ta thích mình.”
Nếu đúng vậy thì không biết mình có đáp lại không nhỉ?
Kim cần có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Hiện giờ thì Kim vô vùng giận An. Cậu ta đem lại quá nhiều rắc rối cho Kim.
Chiều hôm ấy, Kim có một buổi học thêm ở trung tâm và cô bé quyết định đi sớm hơn hai mươi phút để tránh mặt An vì Kim biết An sẽ lại đến rủ mình. Chạy hung hục ra trạm xe buýt ngay đầu ngõ. Thật may mắn. Dường như là ngay lập tức, Kim đã bắt đúng chuyến xe mình cần đi.
Xe buýt trật cứng người, tất cả các hàng ghế đều kín chỗ. Nếu không nhanh chân thì có lẽ chỗ đứng thuật lợi cũng không có mà đứng và Kim khá may mắn khi tìm được một cái cột để tựa người vào. Xe buýt bắt đầu chuyển động. Theo quán tính, Kim bị nghiêng ngả một lúc.
Đường từ đây tới trung tâm chỉ cần đi có một chuyến là tới. Rồi Kim để ý trên xe cũng có khá nhiều người mặc áo đồng phục và đeo cặp sách, chắc họ cũng có mục đích giống Kim. Những chiếc áo đồng phục màu trắng, trên áo mỗi người lại có mác trường khác nhau rải rác từ khắp các quận, có khi cả thành phố đều tới đây. Điển hình là anh chàng đang ngồi trước mặt Kim đây. Anh chàng này đội mũ lưỡi trai, che kín nữa khuôn mặt. Kim không thể nhìn rõ mặt cậu ta nhưng cô lại để ý tới mác đồng phục của cậu ý. Cậu ta đang mặc một chiếc áo đồng phục của ngôi trường mà cách đây hai năm Kim đã mơ ước được đậu vào học ở đó. Nhưng ước mơ đó đã không thành sự thật khi Kim nhận được kết quả thi vào cấp 3 của mình. Kim nhớ mình đã rất buồn khi đã không thể vượt qua được thử thách của sự nghiệp học hành. Dũng đã an ủi cô bé rất nhiều nhưng Kim biết cậu ấy không thể giấu nổi niềm vui mừng khi không ngờ mình có thể thi đỗ vào một trường công lập và niềm vui ấy còn nhân đôi lên trên lỗi buồn của Kim khi cô bé phải theo nguyện vọng hai, xuống học chung trường với Dũng. Những lúc ý, Kim lại đổi lỗi cho số phận. Có lẽ số phận của Kim là phải gắn liền với Dũng trong suốt chặng đường cấp ba. Minh chứng rõ hơn là hai đứa lại được học chung một lớp. Giờ Kim thật sự ghen tị với anh chàng đang ngồi trước mình. Cậu ta đang học ngồi trường mà Kim từng mơ ước và có được một chỗ ngồi trên xe buýt.
|
“Giờ có lẽ, An đã đến nhà mình rồi!”- Kim bất giác nhớ ra.
Đang mơ màng suy nghĩ, bỗng có một người chạm nhẹ vào người Kim. Lúc đầu thì Kim không để ý đâu vì có lẽ ai đó chả may chạm vào thôi. Xe buýt đông người mà. Nhưng rồi Kim lại cảm thấy có một bàn tay đang chạm nhẹ vào mông mình. Một tên biến thái. Ngay lập tức Kim phản ứng lại, quay lại nhìn người đằng sau. Một gã thanh niên trông choay choay, tóc nhuộm, nhìn là đã mất thiện cảm rồi. Kim đã quoắc mắt nhìn hắn cảnh cáo rồi mà tay hắn vẫn không chịu bỏ ra. Kim cảm thấy ái ngại vô cùng, chỉ muốn la toáng lên, nhưng lại không muốn làm lớn chuyện. Mọi người xung quang hình như đã để ý tới hành động quấy rối của gã thanh niên kia nhưng không ai lên tiếng cả. Bỗng dưng, anh chàng ngồi trước mặt Kim đột nhiên đứng dậy, cầm lấy tay Kim, nói như ra lệnh.
-“Ngồi đi!”
Ngay lập tức, Kim ngồi vào chỗ của anh chàng đó, mặt đỏ bừng. Cậu ta vừa cứu Kim một vố đau trông thấy.
Cậu ta tự mình vào cây cột, rồi ngoái đầu về phía tên thanh niên kia, nói nhỏ với hắn một câu nhưng mọi người xung quanh kể cả Kim đều nghe thấy.
-“Có giỏi mày thử sờ tao coi.”
Tên thanh niên tỏ vẻ tản lờ câu nói vừa rồi của cậu học sinh ấy, nhưng trong bụng vừa nốt phải một “cục tức” to lắm. Kim biết mà. Mọi người xung quanh cũng biết nữa.
Khi xe buýt dừng lại ở chạm kế tiếp, Kim biết mình đã tới nơi. Cô bé vội vàng đứng dậy, hòa theo dòng người đang xuống xe. Đúng như Kim suy nghĩ, phần đông người xuống đều là học sinh và trong số ấy có cả anh chàng vừa cứu Kim nữa. Xuống xe, Kim cố nhìn và chạy theo cậu ta.
-“Này!”- Kim nói lớn.
Anh chàng đó quay lại nhìn chằm chú cô gái đang chạy về phía mình.
-“Có chuyện gì vậy?”- Cậu ta hỏi.
-“Cám ơn đã giúp mình!”- Kim nói nhanh.
“Đừng nói vậy! Trong hoàn cảnh ấy, bất cứ ai cũng sẽ làm vậy để cứu một cô gái dễ thương như cậu thôi. Cứ coi như đó là một phép lịch sự đi.”
-“Đừng làm mình ngại!”- Kim ngại ngùng.
Nói rồi, cả hai cùng tiến về lớp học. Trong khoảng thời gian đó, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Kim thấy rõ ràng anh chàng kia đang tán tình mình và giọng nói của anh ta có cái gì đó rất khác, trong trong, ngọt ngọt.
-“Mình ngồi cạnh cậu có được không?”- Cậu ta hỏi Kim.
-“Dĩ nhiên rồi!”- Kim vui vẻ đồng ý.
Cả hai người cùng ngồi ở bàn thứ ba tình từ trên xuống. Một vị trí rất đẹp, không quá xa cũng không quá gần. Hơn năm phút nữa mới vào giờ học, các chỗ ngồi bắt đầu được lấp kín. Hôm nay sẽ lại giống như mọi lần trước, có điều là không có An, thay vào đó là một anh chàng cho đến giờ Kim vẫn chưa biết tên. Cô bé bị cuốn theo câu chuyện của cậu ta đến nỗi quên cả việc giới thiệu.
-“Này cậu gì ơi! Nhường chỗ cho mình có được không?”- Một giọng nói bỗng vang lên. Kim nhận ra đó là giọng của An.
Kim và anh chàng kia cùng ngước lên nhìn An. Cậu ta mặt đỏ bừng, thở ra thành tiếng, rõ ràng là đã tới đây với một tốc độ khủng khiếp. An nhìn anh chàng ngồi cạnh Kim với ánh mắt van xin. Anh chàng kia thì độ nhiên quay lại nhìn Kim một giây rồi quay lại nói với An.
-“Ơ! Chỗ này tôi ngồi rồi. Cậu có thể tìm chỗ khác mà.”
-“Làm ơn nhường chỗ này cho mình đi.”- An khẩn khoản.
-“Nhưng tui…”
-“Còn nhiều chỗ mà. Chỗ này bạn tôi ngồi rồi nên không thể nhường cho cậu được.”
Kim bỗng nhiên nói, mắt cô bé nhìn thẳng vào mắt An. Thấy vậy, An vô cùng thất vọng rồi lủi thủi đi ra chỗ khác.
-“Bạn trai của cậu à?”- Anh chàng ấy bỗng hỏi.
-“Sao cậu lại nghĩ vậy?”
-“Mình thấy cậu ta muốn được ngồi cạnh cậu. Hai cậu đang giận nhau đúng không?”
Kim không trả lời. Anh chàng đó nói quá đúng.
Anh chàng đó biết ý không nói thêm câu nào nữa. Tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu, dùng tay vuốt lại mái tóc dầy, khá dài. Giờ Kim mới thấy rõ được khuôn mặt của cậu ta. Cậu ta có một khuôn mặt khá giống con gái, làn da hơi xạm, đôi ngài mỏng và lông mi dài giống hệt con gái vậy, trông rất “baby”.
-“Nhìn gì mình kinh vậy?”- Anh chàng đó hỏi khi thấy Kim cứ nhìn mình chăm chú.
-“Khuôn mặt và giọng nói của cậu khá giống con gái. Nhưng gu ăn mặc, lời nói và hành động lại giống một người con trai.”- Kim tò mò. “Cậu là con trai hay con gái thế?”
-“Thế cậu nghĩ sao?”
Kim chăm chú nhìn người trước mặt, cố gắng đoán xem giới tính thật sự của y. Rốt cuộc, cô bé vẫn lắc đầu.
-“Chịu! Cái thời đại giới tính lẫn lộn này, mình thật bó tay.”
-“Thế cậu thích mình là con trai hay con gái hơn.”
-“Mình thích cậu sống đúng giới tính của mình hơn.”
Thấy Kim nói vậy. Cậu ta cười, nắm lấy tay Kim, đưa tay Kim di chuyển dần xuống hạ bộ. Kim bừng đỏ mặt nhưng rồi nhận ra. Là con gái. Kim vội thu tay lại. Một cô nàng phong cách tomboy chăng?
-“Một chàng trai trong cơ thể của một cô gái?”- Kim nói nhỏ với cô nàng ấy.
Cô ta mỉm cười gật gật đầu.
-“Tùy cậu nghĩ thôi!”
-“Thế cậu tên gì?”- Kim hỏi.
-“Mình tên Mạnh”- Cô nàng trả lời.
Kim lại tròn mắt khi nghe cái tên này.
-“Tên mạnh mẽ giữ ha!”
Cô nàng Mạnh rút từ trong cặp ra tấm thẻ học sinh. Đúng là cô ta tên Mạnh, giới tính nữ.
Kim thấy tính cách của cô bạn mới này khá thú vị nên muốn tiếp cận làm quen thêm.
-“Còn mình tên Kim.”
Trong suốt giờ học, Kim hết sức tập trung lắng nghe và ghi chép một cách cẩn thận. Còn cô bạn bên cạnh thì có vẻ không tập trung cho lắm. Cô ta hay thường nhìn vở Kim và ghi chép lại. Cô nàng có vẻ khá ngu ngơ về môn này.
Giờ học kết thúc một cách nhanh chóng, cô nàng tên Mạnh kia vội vã đứng dậy, nhường lối cho Kim. Không muốn gặp An, Kim lập tức phóng đi rất nhanh ra cửa nhưng bị An bắt kịp.
-“Kim! Đợi mình với!”- An nói lớn khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Kim vẫn cố bước thẳng, giả vờ không nghe thấy gì, không quen biết.
An cố chạy lách qua đám người đông đúc. Cậu rất muốn nói chuyện với Kim nhưng đã bị chặn lại.
-“Xin lỗi!”- Một anh chàng lạ hoắc nói khi anh ta giẫm phải bàn chân của An làm cậu đau nhói. “Tôi không cố ý.”
Sau câu nói ý, bỗng có một bàn tay lạ cấu vào người, phần trên thắt lưng làm cơ thể An tê liệt. An khụy gối ngã xuống đất nhưng nhanh chóng ngước mắt lên nhìn người con trai đội mũ kín mắt mà cậu đoán đó là hung thủ. An nhận ra tên đó, chính là người ngồi cạnh Kim lúc nãy. Cậu ta ngoái lại nhìn An rồi từ từ biến mất vào trong đám đông. (An vẫn cứ cho rằng đó là một tên con trai.)
Cơ thể An vẫn còn bị tê liệt.
Kim dải bước thật nhanh để chắc chắn mình không bị An đuổi kịp. Cô bé quyết định là sẽ không chờ xe buýt nữa mà đi thẳng về nhà luôn. Nhưng cô bé vừa đưa ra một quyết định sai lầm. An vẫn đuổi kịp theo cô.
-“Kim đợi đã. Mình muốn nói chuyện.”- An nói với lên trước.
Kim dải bước, vẫn không thèm nhìn lại.
-“Tôi và cậu chả có gì để nói cả?”
-“Có chứ!”- An nói: “Kim lên đây! An đèo!”
Kim vẫn dải bước thật nhanh. Quá mất bình tĩnh, An lao thẳng lên phía trước, quay xe chặn ngang đường đi của Kim.
-“Cậu muốn gì?”- Kim bực mình nói.
-“Mình muốn nói chuyện.”- An vội trả lời.
-“Tôi đã nói là chúng ta chả có gì để nói nữa rồi mà!”
-“Có! Mình muốn giải thích cho cậu hiểu.”
-“Nhưng tôi không muốn nghe.”
Nói rồi, Kim vẫn tiếp tục bước đi. Thấy thế, An vội dựng xe, đuổi theo, tóm lấy cánh tay cô
-“Mình xin cậu đấy. Nghe mình giải thích một lần thôi được không?”
Kim im lặng, vẻ mặt bắt đầu lắng nghe. An lập tức nói ngay.
-“Mình và cô ta chẳng có quan hệ gì đặc biệt cả. Chỉ là bạn bè cùng lớp bình thường thôi. Cô ta cứ theo đuổi mình hoài, làm mình thấy khó chịu. Khi thấy hai đứa mình nói chuyện vui vẻ thì bắt đầu dở trò, ăn nói lung tung. Cậu đừng để ý tới mấy câu nói đó. Đừng để nó làm ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa chúng ta.”
-“Không để ý sao được. Nó làm tôi bị tổn thường.”- Kim nói, mắt rưng rưng nước mắt.
-“Mình xin lỗi!”- An nói.
-“Thôi bỏ đi! Mình không muốn nhớ lại chuyện hôm đó nữa.”
Kim nói rồi quay phắt lại, đi tiếp.
-“Chúng mình vẫn là bạn như trước chứ?”
Kim vẫn tiếp tục đi tiếp, không thèm quay lại.
An đứng như trời trồng. Anh chàng biết mình không nên đuổi theo nữa làm gi. Kim vẫn còn giận cậu. Thật sự là không thể hiểu nổi con gái đang nghĩ gì nữa.
Những ngày tiếp theo sau đó, Kim vẫn hay lánh mặt An và An cũng đã quá mệt mỏi khi cứ phải bám theo Kim để giải thích mà vẫn không được tha thứ. Thế là An cũng kệ cô bé. Thi thoảng hai người cũng đụng mặt nhau ở hành lang nhưng cả hai đều phớt lờ như không quen biết. Đối với Kim, thế là ổn rồi còn với An thì như thế chẳng ổn tẹo nào.
Hiện giờ vào tất cả các buổi chiều, Kim đều có lịch học ở trung tâm và cô bé rất ngạc nhiên khi cứ tới đó là y như rằng đã có chỗ tốt chờ mình. Và dĩ nhiên không dưng đâu mà lại có một chuyện tốt đẹp như thế. Hóa ra đã có người đến sớm giữ chỗ cho Kim, đó chính là Mạnh, cô nàng tomboy đã giúp Kim trên xe buýt.
-“Kim!”- Cô nàng vẫy tay gọi khi thấy Kim.
Kim lập tức chạy lại ngồi, vẻ mặt hớn hở.
-“Cám ơn! Ngại quá toàn để cậu tới sớm giữ chỗ.”
-“Đừng ngại! Đó là phúc phận của mình mà.”
Kim ngượng chín mặt.
-“Mình không quen bị con gái tán tỉnh đâu.”
Kim thấy nói chuyện với cô bạn mới này rất thú vị. Kim luôn phải bật cười trước những câu chuyện mà Mạnh kể. Đúng là lưỡi không xương. Cô ta thật biết cách ăn nói.
-“Ơ! Bạn trai cậu kìa.”
Mạnh bỗng nói nhỏ, đưa mắt nhìn về phía sau lưng Kim. Kim vội quay lại nhìn. An tiến lại gần đến chỗ cô bé, ngồi ngay xuống bàn sau lưng Kim. Kim vội quay lên, giả vờ nói chuyện vui vẻ với cô bạn bên cạnh. Kim đang cố gằng xóa bỏ sự hiện hữu của An quanh mình.
Cô bạn Mạnh nhận thấy điều đó từ ánh mắt của Kim. Ánh mắt Kim nói chuyện với Mạng chả tự nhiên tẹo nào. Cô nàng này đang muốn trọc tức anh chàng ngồi dưới kia đây mà. Đây đúng là cơ hội tốt để Mạnh tiếp cận Kim gần hơn.
Trong suốt giờ học, An không thể tập chung được vào bài. Cậu còn không thèm để ý tới mấy cái công thức ghi trên bảng vì ở ngay trước mặt mình đây là khung cảnh thật trối mắt. Hai đôi trai gái kia đang ngồi sát vào nhau, trao đổi rất thân mật. (An vẫn chưa biết người ngồi bên cạnh Kim là con gái). Khung cảnh ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim cậu. Mặc dù như vậy, An vẫn im lặng, chả biết làm gì hơn.
Và cứ tiếp tục như thế, vào các buổi khác, An đều thấy Kim ngồi cạnh anh chàng kia. Cả hai đang tít mắt cười nói với nhau. Thật khó chịu. Đó là cảm giác của An mỗi khi trông thấy cảnh tượng ấy. Rất nhiều lần An cố tình tới sớm để lấy được chỗ ngồi trên, tránh phải nhìn thấy cái cảnh đôi trai gái ấy thân mật nhưng tất cả mọi lần đều không may mắn. An vẫn phải ngồi sau đôi trai gái ấy. Dù đã cố tình ngồi cách xa chỗ họ nhưng đôi lúc không hiểu sao An vẫn cứ đưa mắt nhìn về phía Kim, xem cô bé đang làm gì, có đang trao đổi thân mật với tên đó hay không?
|
Dần dần Kim bắt đầu quên đi sự có mặt của An trong lớp học. Giờ cô đã có một cô bạn mới nói chuyện rất hợp cạ và thoải mái. Nhiều khi Kim nghĩ Mạnh thật sự mà là con trai thì mình sẽ yêu cậu ta mất. Nếu là một chàng trai thì cậu ta quả thật rất ga lăng, biết cách nói chuyện, sẽ rất được lòng các bạn gái.
-“Cậu thật sự không mặc “nó” thật à?”- Kim tò mò.
-“Làm gì có mà mặc. Thả rông cho mát.”- Mạnh nhỉ nhảnh trả lời, tay khua khua trước ngực Kim. “Ai như đằng ấy. Có của ăn của để.”
Kim hai tay che ngực.
-“Cấm sờ vào hiện vật.”
-“Khi nào đằng này qua Thái về sẽ tán đổ đằng ấy.”
-“Kinh quá đấy bà nội!”
Cả hai cùng cười tít mắt.
Ở góc bàn đằng xa kia, một ánh mắt đầy sự ghen tuông đang nhìn về họ. An không tài nào chịu nổi cái khung cảnh hiện ra trước mắt thêm một giây phút nào nữa. Nhưng An cũng chả biết làm thế nào để gạt bỏ được nó. Chả lẽ lại chạy ra đó và nói với Kim điều mà bấy lâu nay mình muốn nói sao.
RẦM!
Dũng lại bị ngã thêm một lần nữa. Nếu cứ tình hình này mà kéo dài thì chẳng mấy chốc xương thịt cậu vớ nát mất. Dũng cầm quyển sách cũ trên tay và ngâm cứu kĩ từng chữ một.
“Không hiểu mình đã làm sai chỗ nào nhỉ?”
Nắm chặt cuốn sách dạy pháp thuật cũ kĩ trong tay, Dũng bắt đầu nhìn và suy nghĩ lại từ đầu.
“Quả thật khó hơn những gì mình nghĩ!”
Không chịu thua, Dũng dành tất cả mọi thời gian rảnh để nghiên cứu và tập luyện các pháp thuật mới có trong cuốn sách này.
““Định ý” tức là sao nhỉ?”
Một quả cầu Huyền Ấn bao quanh lấy người Dũng, đặt một tay lên quả cầu rồi nhắm mắt lại. Dũng nhớ rất rõ trong giấc mơ, ông già kia có thể vung gậy xuyên qua, bổ dọc theo quả cầu Huyền Ấn mà không hề làm nó bị vỡ. Thông thường, Dũng chỉ biết khi một quả cầu Huyền Ấn đã bao quanh người mình rồi, muốn đưa một thứ gì đó ra ngoài thì phải phá vỡ quả cầu đó. Nhưng đằng này, ông già đó lại không cần phải làm điều đó mà vẫn vung được cây gậy ra ngoài. Bầy chó yêu cũng phải bất lực khi không thể phá vỡ quả cầu kia.
Nhắm mắt và tĩnh tâm. Tay chạm vào quả cầu Huyền Ấn. Cố gắng làm thế nào để tay mình có thể xuyên qua quả cầu mà không làm vỡ nó. Cứ hình dung như một người có khả năng đi xuyên tường hay châm cây kim vào quả bóng bay mà không làm nó bị nổ vậy. Khó quá! Dũng không tài nào làm được. Bắt đầu mất kiên nhẫn, Dũng dồn hết lực vào cánh tay đang đặt trên Huyền Ấn cố phá vỡ nó. Ầm một tiếng. Cuối cùng cánh tay của Dũng đã xuyên qua quả cầu Huyền Ấn nhưng đó vẫn bị coi là thất bại vì quả cầu cũng bị vỡ theo. Theo quán tính, Dũng mất đà, ngã lăn ra trước. Bực bội quăng cuốn sách ra một bên, nghĩ mình đã luyện tập hơn tuần nay rồi vẫn không có chút tiến bộ gì. Kìm nén nỗi bực dọc trong người, Dũng bước ra khỏi phòng tập, lao ra chợ, chuẩn bị bữa tối.
Tối đến, Dũng lại treo mình trên không, cách mặt đất khoảng chục mét. Cậu nằm ngửa người trên cái mảnh Huyền Ấn trông mỏng manh nhưng đủ sức nâng đỡ cả cơ thể mình. Ở đây, gió thật mát. Những cơn gió đủ sức cuốn đi những suy nghĩ bộn bề trong đầu Dũng. Chả bù ở dưới nhà, cho dù đã mở tung hết cả cánh cửa nhưng vẫn chả có cơn gió nào ghé thăm cả. Đó là do mấy cái nhà cao tầng bên cạnh chắn hết gió. Ở trên này thì khác, gió to, mát, không khí trong lành. Dũng nằm đấy, đầu óc trống rỗng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mọi thứ trở lên mờ mịt và đen ngòm.
Bụp!
Cảm giác nhói đau bên bả vai trái. Hình như có một vật gì đó va vào vai Dũng. Dũng mở mắt, bật dậy, ngó nghiêng xung quanh.
Vút!
Dũng phản xạ nhanh như cắt, tay chộp ngay lấy cái vật đang bay đến phía mình. Một viên bi ve. Dũng ngửa lòng bàn tay ra và biết ai hay thường chơi cái trò bắn bi này.
Huyền đang đứng ngay dưới sân thượng tòa nhà ngay gần chỗ Dũng nằm nhất. Cô nàng ra hiệu muốn lên ngồi cùng. Dũng tạo hàng loạt các mảnh Huyền Ấn xếp theo hình bậc thang từ chỗ Huyền lên đến chỗ cậu. Huyền từ tốn đi tới.
-“Sao ở đây hóng gió một mình vậy?”
Huyền vừa hỏi, vừa lại ngồi xuống gần Dũng.
-“Bình thường thì vẫn một mình mà!”- Dũng trả lời, tay đưa trả lại Huyền viên bi. “Lớn rồi mà còn vẫn chơi bi à? Bắn vẫn tốt như xưa. Rảnh thế. Có thời gian lên đây ngồi nói chuyện với tôi cơ à?”
Huyền mỉm cười.
-“Đâu! Vẫn đang làm nhiệm vụ mà.”
-“Nhiệm vụ của cậu là trông trừng tôi đó hả?”
Dũng lại nằm xuống, mắt ngước nhìn Huyền.
-“Sao có chuyện gì à? Có thông tin về kẻ giết người à?”
-“Không! Vẫn chưa. Ở dưới thấy nằm một mình nên muốn ngồi cùng nói chuyện thôi. Không muốn nói chuyện thì thôi.”
Dũng và Huyền, cả hai cùng đều im lặng.
Huyền đưa mắt nhìn xuống dưới mặt đất. Trong con mắt cô bé hiện lên quang cảnh một góc khu phố nhộn nhịp. Những ánh sáng vàng li ti của phương tiện giao thông. Ở đằng xa hơn là vầng quang xanh cao ngất ngưởng do Hội phong ấn để bảo vệ Vùng Đất Thiêng.
Dũng quay sang nhìn Huyền. Mái tóc xuôn mượt của cô nàng đang tung bay trong gió. Đây là lần đầu tiên Dũng thấy Huyền xõa tóc, trông thật lạ, nhưng trông Huyền xinh hơn thường ngày.
-“Trong 600 năm qua, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều đúng không nào?”
Huyền bỗng nhiên nói, quay sang nhìn Dũng. Ánh mắt chăm chú của Dũng đột liếc ra chỗ khác.
-“Sao? Tức là sao?”- Dũng hỏi.
-“Ý mình là cậu thử hình dung xem 600 năm trước vùng đất này như thế nào mà bay giờ lại thế này?”
-“À ừ! Đúng là có quá nhiều điều thay đổi?”- Dũng vừa nói vừa suy nghĩ.
-“Mình biết một câu chuyện về vùng đất này. Không biết cậu đã nghe chưa? Có muốn nghe không?”
-“Ờ! Kể thử coi.”
-“Cách đây gần 600 năm, khi vùng đất này vẫn là một khu rừng đầy cây cối và chưa được dòng họ Lý khai phá. Tại thời điểm đó có một cô gái trẻ, dù còn rất trẻ nhưng đã là thuộc hạ đắc lực của Hội Con Mắt rồi.”
Dũng tỏ vẻ vô cùng tò mò, chăm chú lắng nghe.
-“Cô ta là một con quỷ lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sự cô độc và không bao giờ cười. Rồi cho tới một ngày, trong lần làm nhiệm vụ là phải ám sát một đứa bé con. Cô ta và đồng bọn đã phải chịu sự chống cự lại rất quyết liệt của đám người bảo vệ đứa bé. Trong số những người bảo vệ đó có một chàng trai trẻ tuổi đã dũng cảm một mình ngăn bọn người sát thủ kia để những người còn lại trốn thoát. Anh ta chống cự lại rất quyết liệt. Anh chàng ấy đã sử dụng lại chính pháp thuật của bọn sát thủ để đánh lại chúng. Con mắt anh ta đỏ rực giống hệt với đôi mắt của bọn sát thủ. Phải khó khăn lắm bọn chúng mới hạ gục được chàng trai. Có điều là bọn chúng không giết anh ta. Chúng thấy anh ta biết dùng Tà thuật nên chỉ bắt anh ta về tra hỏi.
Cô gái ấy được giao nhiệm vụ trông chừng chàng trai ấy. Dần dần, cô gái bị thu hút bởi chàng trai kia. Cô gái không hiểu tại sao một con quỷ lại liều mạng bảo vệ cho bọn pháp sư kia. Cô gái có một khả năng đặc biệt, biết sử dụng thuật Thấu Tâm, có thể xâm nhập, rà xoát được hồi ức của mọi người. Cô ta đã dùng thuật Thấu Tâm vào người chàng trai. Thứ bên trong đầu của anh ta, ký ức của anh ta làm cho cô gái ngạc nhiên. Cô ta thấy chính mình ở trong đó. Rõ ràng, cô và anh ta chưa từng bao giờ gặp nhau trước kia, kể cả trong giấc mơ. Vậy mà trong ký ức của anh ta lại có hình bóng cô. Những hồi ức trong đầu chàng trai đó thật sự làm cô gái tò mò.
Sau nhiều lần tra khảo, người của Hội Con Mắt cố gắng thuyết phục chàng ấy gia nhập bọn với chúng. Biện pháp mỏng có, cứng có. Cuối cùng, chàng ta cũng khuất phục, gia nhập với bọn chúng.
Trong khoảng thời gian ở Hội Con Mắt, chàng trai cố gắng tìm cách tiếp cận cô gái kia. Còn cô gái luôn có cảm tưởng dường như anh ấy biết cô từ trước. Ban đầu, cô gái lạnh lùng làm ngơ nhưng dần dần, cô gái lại có những cảm nhận khác nhau về người ấy. Anh ta đã làm cho cô ấy biết thế nào là cười, thế nào là khóc. Cô đã yêu anh mất rồi.”
Huyền bỗng dừng lại. Dũng im lặng chờ đợi.
-“Rồi tới một ngày, chàng trai quyết định phản bội lại Hội Con Mắt, cùng cô gái bỏ chạy. Nghe theo tiếng gọi của con tim, cô gái đồng ý bỏ trốn theo chàng. Cứ ngỡ đâu những ngày tháng hạnh phúc sẽ tới với mình nhưng rồi nhiều chuyện kì lạ đã xảy ra. Cô gái dần bắt đầu phát hiện ra anh ta chỉ muốn lợi dụng mình mà thôi. Lợi dụng cô để có thể tìm cách giải cứu được người con gái mà anh ta thật sự yêu thương. Không thể chấp nhận được sự lừa dối đó, cô đã tìm mọi cách ngăn cản việc giải cứu người con gái kia của chàng trai. Cô gái đã nói với chàng trai rằng muốn cứu được người con gái của mình thì phải bước qua xác cô đã nếu không cô sẽ giết chết cả hai người. Kết quả là chàng trai đã chính tay giết chết cô gái ấy. Trái tim cô gái hoàn toàn tan nát.”
Giọng Huyền dần dần lặng xuống rồi chìm hẳn, nhường chỗ cho tiếng gió.
-“Hết chuyện rồi à? Kết thúc buồn quá! Chả giống chuyện cổ tích chút nào. Thế người con trai kia có cứu được người mình yêu không?”
-“Không biết! Chỉ biết tới đó thôi!”
-“Câu chuyện đó cậu lấy đâu ra vậy?”
-“Từ hồi ức! Nhưng cậu thấy nó thế nào?”
-“Mới đầu cứ tưởng là truyện cổ tích nhưng về sau mới biết là truyện bi kịch.”- Dũng cười đáp.
-“Vậy cậu có thấy cô gái đó tội nghiệp không?”
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Dũng nói:
-“Cũng thật tội. Nhưng đó là sự lựa trọn của cả hai. Cả hai cùng trọn tình yêu nhưng có điều nó lại không cùng hướng về một phía. Tất cả đã được lên kế hoạch từ và anh ta phải thực hiện nó đến tận bước cuối cùng.”
-“Anh ta đã giết chết người con gái yêu anh ta vì một người con gái khác.”
-“Nhưng anh ta đâu có yêu cô ấy mà yêu một người khác. Vì yêu, anh ta bất chấp tất cả kể cả việc lợi dụng tình cảm của người khác để giải cứu người mình yêu.”
-“Cậu có thấy tên đó đáng ghét và đáng chết không?”
-“Không biết nữa! Mình chưa yêu ai sâu sắc cả nên không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.”- Dũng trầm tư lại. “Mà truyện cậu kể sao giống mấy cái phim Hàn Quốc mà con em mình hay xem thế. Ngoài đời này không có đâu.”
-“Cậu chưa yêu nên chưa biết thôi!”
-“Nói như vẻ cậu yêu ai rồi ý.”
-“Đã từng!”- Huyền mỉm cười bí ẩn.
Dũng cũng chả muốn tò mò làm gì.
-“Nếu mình là cô gái đó. Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chàng kia.”- Huyền nói.
-“Vậy à? Để coi xem.”
-“Nói vậy là ý gì?”
-“Không có gì?”- Dũng nói rồi đứng dậy. “Mình về đây!”
-“Ngủ sớm vậy?”- Huyền cũng đứng dậy theo.
Không nói gì, Dũng bước tới mép ngoài mảnh Huyền Ấn, định nhảy xuống thì bỗng bị Huyền lấy tay ẩn mạnh xuống. Mất đà, Dũng lao thẳng xuống. Giờ cậu đang ở trạng thái rơi tự do, không thể kiểm soát được cơ thể trước sức hút của trọng lực.
Hàng loạt các mảnh Huyền Ấn hiện lên, để nâng đỡ cơ thể Dũng trước sức mạnh của trọng lực. Chúng hiện lên rồi lại bị vỡ tan mỗi khi cơ thể Dũng chạm vào. Làm như vậy, áp lực lên cơ thể sẽ giảm đi cho đến khi cơ thể mình có thể chịu được cú hạ cánh cuối cùng thì mới có một mảnh Huyền Ấn vững chắc hiện ra, nâng đỡ cơ thể Dũng.
Dũng vội vàng bật dậy, hú hồn về quả rơi tự do vừa nãy. Không hiểu cô nàng Huyền đầu óc có vấn đề gì. Đúng là điên,
-“Thích không?”- Giọng Huyền vang ngay sau lưng Dũng.
-“Bộ điên rồi hay sao lại chơi dại vậy?”- Dũng bực dọc nói.
-“Thử lại lần nữa nhé!”- Huyền cười nói, tiến lại gần Dũng.
-“Thôi nghỉ!”
Nói rồi, Dũng nhảy nhanh trên các mảnh Huyền Ấn hiện ra, hướng về nhà, bỏ lại Huyền một mình.
|
Sáng hôm sau, Dũng tới lớp với sự thất vọng tràn trề. Đã một tuần trôi qua rồi mà giấc mơ về “Lý Nguyên thiếu gia” vẫn chưa quay lại. Và sự thất vọng còn chất chồng lên nữa khi ba bài kiểm tra toán, lý, hóa vừa trả của Dũng đều dưới trung bình. Cứ ngỡ phải được sáu bảy, ai ngờ. Mọi người xung quang đều được điểm khá cao. Huyền, cô nàng còn được bảy điểm trung bình mỗi môn, cao hơn cả Dũng, Làm thế quái nào cô nàng có thể… Dũng cảm thấy bị sỉ nhục. Nếu các môn khác tình hình cứ thế này thì tốt nghiệp sợ cũng khó đỗ nổi.
Thấy thế, Kim tỏ ra rất quan ngại về Dũng, cô bé bắt đầu cố gắng thuyết phục Dũng nên học hành chăm chỉ hơn bằng cách rủ cậu đi học thêm cùng. Ban đầu, Dũng phản đối.
-“Sao? Mình không đi đâu. Mấy chỗ đó là dành cho hội thi đại học. Mình học không theo kịp đâu.”
-“Đừng có nói vậy. Nếu chịu khó thì sẽ vào ngay thôi. Rồi cậu sẽ tự tin vào kiến thức của mình hơn. Mình sẽ gia sư cho cậu.”
-“Kim muốn trở thành cô giáo Thảo hả?”
Lũ con trai nghe thấy cuộc nói chuyện, liền hùa vào.
-“Cô giáo Kim chứ!”- Kim cười ngây thơ đáp lại, không hiểu được ý đen tối trong câu nói của mấy thằng bựa đó.
Nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng thì Dũng cũng bị Kim thuyết phục. Thực sự thì Dũng đồng ý chỉ có phần nguyên nhân nhỏ là sự học, phần lớn còn lại là để bảo vệ Kim, muốn có nhiều thời gian bên cô bạn này hơn.
Kim quyết định hẹn chiều nay sẽ cùng Dũng đi học thêm ở trung tâm, nơi mình vẫn thường học. Chiều tới, Dũng phải lóc cóc đạp xe rủ Kim đi học. Bình thường nhiệm vụ này là dành cho anh chàng An, nhưng không biết sau vụ rắc rối đó, hai người này thế nào rồi? Chắc là vẫn chưa làm lành được với nhau.
Lần đầu tiên tới trung tâm, Dũng hơi bỡ ngỡ. Nghe theo hướng dẫn của Kim, Dũng để xe vào bãi, rồi cùng Kim vào lớp học. Lớp học rất rộng, có đủ chỗ cho khoảng hơn trăm người nhưng giờ vẫn còn khá vắng. Ở đằng xa kia, phía những dãy bàn đằng trên, có một cánh tay đang vẫy gọi hai đứa. Hình như Kim biết người này, liền chạy lại gần. Dũng bám theo.
Một anh chàng trông khá điển trai đang nhìn Kim chăm chú và mỉm cười. Nhưng rồi ánh mắt cậu ta hướng về Dũng, nụ cười kia tắt hẳn.
-“Thank you! Đây là Dũng bạn mình!- Kim vội nói. “Đây là Mạnh.”
Dũng nhìn cậu ta. Cậu ta cũng nhìn lại Dũng. Dũng để ý thấy tên này là học sinh trường khác.
Lại một tên đẹp trai nữa!
Khuôn mặt hắn làm Dũng thấy ganh tị và lo lắng. Nét rất hao hao giống con gái. Những tên có khuôn mặt giống con gái thường rất đẹp trai. Lại giống mấy thanh niên Oppa bên Hàn Quốc mà bọn con gái cuồng si. Nhưng rồi khi giọng nói hắn vang lên, Dũng liền ngờ vực.
-“Cậu là con gái à?”- Dũng hỏi.
Tên Mạnh đó mỉm cười, đưa ánh mắt long lanh nhìn Dũng.
-“Ai lần đầu tiên gặp cũng đều nghi ngờ giới tính thật mình thế? Mình là con trai 100% đấy!”
-“Thế cho đây kiểm tra cái coi!”
Kim vội véo Dũng một cái.
-“Dũng mất mặt quá! Cậu ấy là con gái đấy. Đừng vô lễ!”
Biết ngay mà. Dũng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Kim.
An hồng hộc chạy vào lớp. Ngay khi mới đặt một chân vào thì đã thấy Kim và anh bạn kia vẫn ngồi với nhau như thường lệ. Nhưng hôm nay lại có thêm một người nữa, đó là Dũng, cậu bạn thân của Kim. An không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
Trong suốt giờ học, Dũng hầu như không hiểu nổi những gì ông giáo trên kia đang nói. Cậu ghi chép một cách mù quoáng. Thấy vậy, Kim thường hay chỉ lại những chỗ Dũng không rõ. Thực sự thì sau khi nghe Kim giải thích lại Dũng cũng chả hiểu ra được mấy phần nhưng cũng cứ gật đầu coi như mình đã hiểu.
Với sự có mặt bất ngờ của Dũng, cô nàng tên Mạnh dường như không dám ho he nói chuyện với Kim. Cô nàng cứ im lặng hoài, không nói câu nào từ đầu giờ tới giờ. Kim cũng bất ngờ về điều này. Không biết cậu ta bị gì? Cảm thấy lạ, Kim quay sang nói nhỏ.
-“Bị sao vậy? Hôm nay kín tiếng thế?
Mạnh chỉ mỉm cười đáp lại.
-“Hay là… bồ kết cậu bạn Dũng của mình rồi?”- Ánh mắt Kim gian xảo.
-“Không có đâu. Đây chỉ thích đằng ấy thôi!”- Mặt Mạnh trả lời lạnh như tiền, làm Kim sởn gai ốc.
-“Xin mẹ!”
Từ đằng xa, đôi mắt của An đang chăm chăm nhìn vào bộ ba kia. Không hiểu tại sao Dũng lại đi cùng Kim nhỉ? Mọi lần trước đâu có thế? Cũng đỡ, An để ý từ khi có mặt cậu bạn Dũng, đôi trai gái kia ít nói chuyện với nhau đi hẳn.
Hết giờ, cái giây phút mà Dũng mong chờ đã tới. Cậu vội vàng đứng dậy và tiến ra ngoài. Ở ngoài cửa, cậu thấy An đang lủi thủi một mình chen chúc giữa đám đông. Dũng quay sang nhìn Kim, cô ấy đang nói chuyện vui vẻ bên cô bạn tomboy Mạnh. Dũng ra hiệu cho Kim theo mình.
-“Cậu ta có vẻ ít nói nhỉ?”
-“Mạnh á! Mọi hôm bình thường rất vui vẻ nói chuyện mà. Chắc hôm nay có cậu nên ngại ý mà.”
-“Mình thấy cô ta không thích có mặt của mình thì đúng hơn.”
-“Đừng suy nghĩ thế!”
-“Cậu và An vẫn chưa làm lành với nhau à?”
Dũng nói, đưa ánh mắt về phía đằng xa kia, nơi An đang cố chen lấy xe. Kim cũng nhìn theo nhưng không nói gì cả.
-“Lấy xe thôi!”- Cô bé chỉ muốn lảng đi.
Sáng hôm sau, Dũng nhận được một thông tin từ Huyền, đó là việc bố cậu sẽ tới Vùng Đất Thiêng. Đối với người của Hội thì cuộc viếng thăm này như là một cuộc thanh tra, xem tình hình Vùng Đất Thiêng thế nào. Còn với Dũng, điều này chả có ý nghĩa gì đặc biệt cả, giống như bố đi làm về mà thôi.
-“Có chắc không đó? Vẫn chưa thấy bố mình thông báo gì cho mình cả?”- Dũng hỏi lại.
-“Chắc chắn. Mình nghe điều này từ anh Quang mà.”- Huyền khẳng định. “Mà có lẽ ông muốn dành điều gì đó bất ngờ cho hai anh em cậu nên vẫn chưa thông báo gì.”
Bất ngờ gì chứ! Dũng chả tin. Điều mà ông ấy quan tâm chỉ là công việc mà thôi. Bố cậu về đây vì công việc là chính, nếu còn thời gian rảnh thì sẽ tạt qua nhà thăm hai đứa không thì thôi. Đấy chính là lý do ông không thông báo trực tiếp gì với cậu cả.
-“Vậy khi nào thì về?”- Dũng tiếp tục hỏi.
-“Không rõ. Có thể là ngày mai nhưng cũng có thể là ngày kia. Cả tổ điều tra lẫn trinh sát của Hội đang láo loạn hết cả lên.”
-“Sao vậy?”
-“Đã một tuần nay, kẻ giết người vẫn bạt vô âm tín. Tổ điều tra vẫn chưa có manh mối gì cả?”
-“Có khi hắn trốn thoát ra khỏi đây rồi cũng lên.”
Huyền lắc đầu.
-“Hội Con Mắt cử hắn đến đây là có mục đích. Mục đích chưa đạt được hắn sẽ không bỏ đi dễ dàng như thế đâu.”
-“Vậy sao mãi mà vẫn chưa thấy hắn? Với cái lực lượng của Hội ở Vùng Đất Thiêng bây giờ đủ khả năng lục tung cả vùng này lên đấy chứ.”
-“Yeah! Đã kiểm tra tất cả các khu nhà trọ, nhà nghỉ khác sạn rồi, đều không thấy đối tượng khả nghi. Như mình đã nói lần trước, tụi này nghi ngờ khả năng lớn hắn trú ẩn ở khu “nhà an toàn”, do Hội Con Mắt lấy làm trụ sở trước ở đây. Hơn một tuần qua, tụi này đã tiến hành kiểm tra hàng nghìn hộ dân rồi nhưng vẫn chưa có gì tiến triển.”
-“Có khi tụi cậu đã đi qua nơi hắn ẩn náu mà không biết đấy chứ? Điều tra theo hướng này thật sự hao tổn sức lực, thật phí công sức!”
Dũng thở dài.
-“Không đâu! Mặc dù rất tốn thời gian nhưng chúng ta dần dần thu hẹp được những vùng khả nghi.”- Anh Quang đội trưởng nói.
Quên mất không nói! Dũng đang ở trụ sở tổ điều tra trên Vùng Đất Thiêng để tiếp tục phối hợp tìm kiếm kẻ giết người.
-“Chúng tôi điều tra theo hai hướng như đã nói lần trước. Hướng đầu tiên, theo giả thuyết, hắn đã ẩn náu tại “nhà an toàn” của Hội Con Mắt trên Vùng Đất Thiêng. Hướng này thì rất mù mụt cho việc nắm bắt được tung tích của kẻ giết người nhưng khả năng lớn hắn sẽ đi theo hướng này, bởi nó giúp hắn an toàn. Còn giả thuyết còn lại là hắn không có được “ngôi nhà an toàn” mà Hội Con Mắt chuẩn bị cho hắn. Sau khi bị lộ tung tích ở đây, hắn phải tự thân vận động, kiếm tìm một nơi an toàn. Tức là hắn sẽ đi cướp: giết tất cả mọi người trong ngôi nhà đó, và chiếm nó làm nơi ẩn náu. Bởi nếu có được sự trợ giúp của đồng bọn, thì bọn chúng đã hành động từ lâu rồi. Nay đã một tuần trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì. Bọn chúng đang chờ đợi cái gì?”
-“Cái giả thiết này nghe vẫn mung nung quá.”- Dũng không tán thành. “Cái kế hoạch để cho kẻ giết người tới đây phá phong ấn đã được Hội Con Mắt lên kế hoạch từ trước, họ chắc chắn đã chuẩn bị kĩ mọi thứ rồi, cho bất kì trường hợp nào xảy ra. Tôi thấy cái giả thuyết, kẻ giết người trú ẩn tại “nhà an toàn” có vẻ hợp lý nhất.”
-“Tất cả mọi người ở đây đều cho là thế. Tất cả mọi người trong giới pháp sư cũng đều nghĩ thế. Hội Con Mắt muốn cho chúng ta nghĩ thế. Đôi khi phải nghĩ khác đi để thấy được đúng sự thật của vấn đề. Chúng tôi không muốn bỏ qua bất kì một giả thuyết nào cả, cho đến khi có đủ chứng cứ để bị bác bỏ nó. Điều tra theo hướng hai, chúng tôi bắt đầu thấy được nhiều sự mới lạ.”
Dũng chăm chú lắng nghe.
-“Thời gian bắt đầu từ một tuần trở lại đây, kể từ lúc kẻ giết người có mặt ở vùng đất này. Không có được sự trợ giúp của Hội Con Mắt khi ở trong Vùng Đất Thiêng, hành động thì bị lộ, hắn khó có thể trú ẩn ở những khu nhà trọ hoặc nhà nghỉ, khách sạn được. Một khu nhà dân bình thường sẽ tốt hơn, lâu dài hơn. Muốn có nó thì hắn phải làm gì? Phải đi cướp lấy. Theo như thông tin điều tra có được, những hộ gia đình sống trong Vùng Đất Thiêng đều có từ hai đến ba người trở lên. Đa phần đều trong độ tuổi đi làm hoặc đi học, những hộ có người nghỉ hưu thì rất ít. Giả dụ nếu như một gia đình nào đó bị kẻ giết người giết hại thì ắt hẳn việc học hành và công việc của họ cũng bị ảnh hưởng. Một tuần mà không thấy những người trong gia đình đó đi làm hoặc đi học thì nơi họ làm việc và học tập sẽ làm gì?”
-“Tụi này đang điều tra theo hướng hộ gia đình đó con em đi học. Nhà trường chắc chắn sẽ biết. Ở Vùng Đất Thiêng có khoảng hơn hai chục trường học từ từ mẫu giáo đến đại học. Kết quả sẽ sớm có thôi!”- Anh Bình trong tổ điều tra nói.
-“Các hướng khác như nơi làm việc, các mối quan hệ, bạn bè, đồng nghiệp cũng đang được gấp rút điều tra.”
Tại nơi ẩn nấu của kẻ giết người, mùi xác chết phân hủy đã nồng nặc hết cả lên. Nhưng không sao, đó không phải vấn đề mà đáng để hắn quan tâm vì hắn sẽ không ở đây lâu nữa. Trước khi giết hết mọi người trong nhà này, hắn đã ép họ phải thông báo tới nơi họ làm việc và học tập rằng: “chúng tôi có chút việc nhà, xin được nghỉ phép một tuần”. Những nơi đấy sẽ không quấy rầy gia đình này nữa và để kẻ giết người được yên. Thời hạn một tuần đã hết. Hắn đang chuẩn bị đến chỗ con mồi cuối cùng. Đang đứng trước gương và chải chuốt lại đầu tóc thì hắn dừng lại để nhận một cuộc điện thoại.
-“Có chuyện gì vậy?”- Kẻ giết người hỏi.
-“Kể hoạch chuển bị tới đâu rồi?”- Vẫn là cái giọng ấy, kẻ hay đưa ra những mệnh lệnh cho hắn.
-“Đang tiến hành.”
-“Phải nhanh lên!”
-“Sao vậy?”
-“Hội đã tìm ra nơi trú ấn của mày rồi. Đừng quay về đó nữa!”
-“Rồi! Hành động đây!”
-“Nhớ cẩn thận. Kẻ chỉ huy lực lượng điều tra và trinh sát của Hội đang ở đây. Hôm nay người của Hội sẽ rất đông đấy.”
Xong rồi, cả hai cùng dập máy.
Đút điện thoại vào người, kẻ giết người khởi động lại cơ thể một lần nữa rồi lao thẳng ra khỏi nhà và từ tốn đi về phía con mồi đã hẹn trước.
|