Tình Yêu Của Em Mãi Dành Cho Anh
|
|
Chương 15
Không phải là mơ
Anh biết cô đã không dễ dàng gì để chống chọi với chuyện đã xảy ra và cho dù không biết nỗi đau cô từng gặp phải là gì đi chăng nữa anh vẫn cho rằng mình cần phải ở bên cạnh và bảo vệ cô. Không phải chỉ trong một thời gian nhất định mà là suốt đời, là mãi mãi.
Tí tách… Tí tách
Sáng sớm, bầu trời nhiều mây âm u và đầy sương mù. Dường như là dư âm của cơn mưa đêm qua vẫn còn khá nhiều, đường phố ở thành phố M khá ẩm ướt chứ chưa hề tạnh ráo. Chút mùi vị của mưa lan tỏa đâu đây thông qua cánh cửa sổ khép hờ, Hạnh Nguyên hơi cựa người rồi từ từ mở mắt. Không phải đồng hồ sinh học của cô duy trì tốt mà có vẻ như do lạ nhà nên giờ này cô đã thức. Mặc dù vẫn còn chút ngái ngủ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một cánh tay rắn chắc đang để trên người mình. Kí ức của buổi tối hôm qua như đoạn băng tua lại, tim cô đập thình thịch, lo lắng quay sang phía bên phải. Minh Hải quả thật đang nằm đó, vẻ mặt thoải mái và mãn nguyện.
Cô nhìn anh từ một khoảng cách gần, càng có thể nhìn rõ những nét đẹp trên gương mặt anh. Từ vầng trán cao cho đến hàng lông mày rậm và đặc biệt là đôi môi mỏng đầy quyến rũ. Như có một ma lực nào cô, cô ngắm chán chê rồi thậm chí còn nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Một chút như vậy đã khiến anh tỉnh giấc, mở mắt nhìn cô đầy trìu mến. Cô sợ hãi vội vàng rụt tay lại, quay đi không dám nhìn anh nữa.
“Em dậy sớm vậy?” Anh dịu dàng lên tiếng nhưng cô không hề đáp lại, ánh mắt cứ chăm chăm vào chiếc cửa ra vào, lòng đầy mâu thuẫn. “Sao không nói gì?”
“Chuyện xảy ra tối hôm qua… thực sự tôi… xin lỗi vì tôi không nghĩ là…”
“Hạnh Nguyên!” Minh Hải gọi thẳng tên cô, giọng cương quyết và mạnh mẽ. “Chúng ta đều đã trưởng thành, biết suy nghĩ hết rồi. Và bây giờ cũng đang là thế kỉ 21, việc đã xảy ra anh nghĩ là cả anh và em đều biết mình đang làm gì, nó không phải là một phút nông nổi, không kiềm chế được cảm xúc.”
“Nhưng dù sao thì…” Minh Hải vòng tay ra sau và kéo Hạnh Nguyên lại gần mình hơn, tuy nhiên cô vẫn không dám nhìn anh và giọng nói vẫn chất chứa đầy sự khó xử.
“Anh yêu em và anh cũng chỉ cần biết là em cũng yêu anh, có đúng thế không?”
Cô không đáp lại nhưng bản thân vẫn phải thừa nhận bằng cái gật đầu, đúng như những gì anh nói, cô yêu anh. “Như vậy là đủ rồi, anh không cần quan tâm đến điều gì khác.”
Câu nói của anh làm cô hơi bất ngờ phải ngẩng lên nhìn, chỉ thấy anh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc mà đầy yêu thương. Lòng cô có chút rung động nhưng vẫn không sao ngăn được những thắc mắc trong đầu.
“Còn Shirley, anh với cô ấy chẳng phải…?!”
“Ai nói với em như thế?” Anh nhìn cô hoài nghi. “Từ trước đến nay anh chỉ coi cô ấy là bạn, cùng lắm thì là em gái, chưa bao giờ có ý nghĩ nào đi xa hơn.”
Mặc dù đã nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của Minh Hải rồi mà Hạnh Nguyên vẫn không thể ngừng đặt ra câu hỏi. “Còn quá khứ của em, anh có thể chấp nhận nếu em chỉ coi anh là thế thân sao?”
“Vậy em nghĩ là anh tin những điều em nói ư?” Minh Hải đến bật cười với cô gái đang ở bên cạnh mình, vì câu trả lời của anh mà gương mặt cô ngây ra đến kì lạ. “Không dễ lừa anh đâu, cô bé à!”
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nhanh chóng bước xuống giường, trên môi vẫn không giấu được nụ cười. Cô nhìn theo bóng dáng anh rời đi, trong đầu vẫn rối tung rối mù lên. Anh không tin những điều cô nói, cô biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Nhưng sao anh vẫn có thể bình thản và tự nhiên đến như vậy?
Cô thực sự không hiểu, mọi thứ giờ như một giấc mơ. Mong ước bấy lâu nay của cô đã thành hiện thực, thật khó để diễn tả niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong người. Thực sự thì cô còn băn khoăn nhưng vì trước đó đã đưa ra quyết định rồi, nay lại thấy anh cương quyết như vậy, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến, không thể cứ ở đó mà lo nghĩ này nọ, hãy cứ tận hưởng quãng thời gian vui vẻ trước mắt đi.
“Hạnh Nguyên!”
“Dạ!” Cô hơi giật mình khi nghe tiếng anh vọng ra từ phòng tắm, không ý thức được mà đáp lại vô cùng nhẹ nhàng, sau đó mới chợt cảm thấy hai má nóng bừng.
“Dậy đi thôi, anh nghĩ chúng ta nên mua một số thứ trước khi đến bệnh viện thăm chú em đấy.”
Sau khi rời khách sạn, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải đi ăn sáng rồi mua thêm một vài vật dụng cần thiết trước khi ghé vào bệnh viện. Lúc này thím cô cũng đã có mặt và đang cho chú dùng bữa sáng. Cô bước vào, nhìn thấy chú tiều tụy đi mà lòng không tránh khỏi đau xót.
“Hạnh… Nguyên!” Chú nhìn thấy cô có chút ngạc nhiên rồi lại nhìn sang vợ con mình, giọng nói có phần yếu ớt.
“Sẽ ổn cả thôi, chú không được bỏ cuộc đấy.” Hạnh Nguyên cầm lấy tay chú mình động viên, có cảm tưởng như nước mắt cô trào ra đến nơi. Không buồn sao được khi mà chú thím từ nhỏ đã luôn yêu thương và coi cô như con đẻ. Cô đối với họ cũng không khác gì cha mẹ, chỉ thiếu mỗi cách xưng hô.
“Thôi mấy đứa mau về nhà đi, để mẹ ở lại với bố con là được rồi.” Vì bệnh viện không cho quá nhiều người chăm nom nên thím của Hạnh Nguyên nhất mực kêu cả ba ra về. Không còn cách nào khác, cô với Hiểu Linh đành về nhà chuẩn bị bữa trưa để mang vào cho hai người. Trên đường ra đến cổng Hiểu Linh vì có công chuyện nên phải đi trước, chỉ còn cô và anh, thong thả bước đi trên con đường nhỏ. Xe thì đã gửi ở một bãi đỗ xe gần đó nên cả hai đi bộ để được tận hưởng bầu không khí yên bình ở nơi đây.
“A!” Hạnh Nguyên đang mải nghĩ trong đầu là lát nữa sẽ làm món gì với đống thực phẩm vừa mua được thì bàn tay Minh Hải chợt đan vào tay cô. Cô giật mình nhưng ngay sau đó là cảm giác hạnh phúc, quay sang nhìn anh đầy e thẹn. Anh cũng cười thật trìu mến với cô, siết thật chặt tay mình vào bàn tay nhỏ bé của cô.
“Nếu được như thế này mãi thì thật tuyệt!” Anh đột nhiên lên tiếng, thanh âm pha chút vui vẻ. Cô không nói gì nhưng trong tim cứ cười mãi không thôi.
“Kẹo bông kìa!” Vừa nhìn thấy hàng bán kẹo bông, cô nhanh chân chạy đến, y hệt như một đứa trẻ nhìn cây kẹo đủ màu sắc. Anh bước đến theo sau, nhìn cô không thể không cảm thấy đáng yêu. “Anh đã ăn bao giờ chưa?”
Anh lắc đầu, vẫn không thôi nhìn cô loay hoay chọn cho mình một cây kẹo ưng ý nhất.
“Có vẻ như nó rất ngọt?!”
“Vì nó được làm từ đường mà.” Cô vừa nói vừa đút cho mình một miếng lớn. Kẹo bông tan chảy ngay trong miệng, mang đến hương vị ngọt ngào mà thanh khiết. Lấy thêm một miếng nữa và đút cho anh, cô thích thú nhìn anh không quen với thứ đồ ăn này. Có lẽ xưa nay anh sống ở nước ngoài quen nên không thích nhưng đồ quá ngọt.
“Vị không tệ nhưng nó không hợp với anh.” Minh Hải hơi khó khăn để nói, cổ anh vẫn có cảm giác ngây ngấy vì cái kẹo bông kia.
“Một thời yêu thích của trẻ con bọn em đấy.” Hạnh Nguyên đi bên anh cười nói một cách vui vẻ. “Ngày xưa thì tranh nhau một cái, bây giờ cuộc sống bận rộn quá, đôi lúc muốn dành thời gian cho nhau cũng khó.”
Giọng cô đột nhiên trùng xuống, gương mặt thoáng nét buồn khiến anh lấy làm lạ. Mặc dù sau đó vẫn nhanh chóng cười lại nhưng anh biết, tâm trạng cô đã trở nên không tốt.
“Hạnh Nguyên, có chuyện gì vậy?” Anh hỏi một cách quan tâm. Cô nhìn anh, không muốn nói tiếp nhưng lại bị ánh nhìn đầy ma lực kia làm cho có bao nhiêu tâm sự là nói ra hết.
“Em nghĩ đến chú thím, nghĩ đến Gia Tuệ, Tâm Chinh, nghĩ đến ngày em còn nhỏ… Em thực sự sợ mọi thứ sẽ ra đi không lấy lại được.” Đột nhiên khóe mắt cô cay xè và trong giây phút ấy không kiềm chế được cảm xúc, những giọt lệ đã dần rơi xuống. Anh thấy cô như vậy vội vã ôm lấy cô, an ủi nhẹ nhàng.
“Đừng có nghĩ linh tinh chứ, chú nhất định sẽ không sao đâu. Còn có anh ở đây nữa, anh sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ em.”
Những lời anh nói dường như lại càng khiến cô khóc nhiều hơn, một phần là vì nhớ lại những kỉ niệm cũ, phần vì cảm động. “Minh Hải, anh biết không? Đối với em, chú thím, bạn bè và cả anh nữa, đó là những thứ quý giá nhất ông trời đã ban cho em. Em không bao giờ muốn đánh mất vì cái cảm giác đau đớn em đã chịu đủ rồi, em không muốn bản thân phải chịu đựng thêm nữa.”
Minh Hải càng ôm chặt hơn khi nghe những lời thủ thỉ của người con gái anh yêu. Anh biết cô đã không dễ dàng gì để chống chọi với chuyện đã xảy ra và cho dù không biết nỗi đau cô từng gặp phải là gì đi chăng nữa anh vẫn cho rằng mình cần phải ở bên cạnh và bảo vệ cô. Không phải chỉ trong một thời gian nhất định mà là suốt đời, là mãi mãi. Như lời hứa anh dành cho cô, duy nhất và chỉ riêng mình cô.
***
Ngày hôm sau, tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt ở bệnh viện thật sớm. Đơn giản vì ngày hôm nay sẽ có kết quá cuối cùng xác định xem liệu căn bệnh mà chú Hạnh Nguyên gặp phải là u lành hay ác tính. Thím của cô ngồi bên chiếc ghế dài tâm trạng đầy lo lắng, may sao có Hiểu Linh và Hiểu Minh ở bên cạnh nên cảm thấy yên tâm phần nào. Còn với Hạnh Nguyên, lòng bàn tay cô suốt từ đầu đến giờ đổ mồ hôi liên tục, nếu không có Minh Hải chắc cô cũng chẳng khác gì thím bây giờ. Lúc bác sĩ gọi mọi người vào phòng, ai nấy đều vô cùng hồi hộp. Chỉ có vài phút ngắn ngủi mà cảm giác như tận vài tiếng đồng hồ.
“Qua quá trình xét nghiệm, chúng tôi đã xác định được khối u của ông nhà là u lành tính, không nguy hiểm đến tính mạng. Khoảng hai ngày nữa sẽ sắp xếp ca mổ, gia đình hãy về chuẩn bị đi.”
Đây có thể coi là tin tốt lành và đáng mong chờ nhất trong những ngày qua, ai nấy đều tỏ ra vui mừng ra mặt. Vừa bước ra khỏi phòng của bác sĩ Hạnh Nguyên đã ôm chầm lấy Minh Hải để chia sẻ, khiến hai người em họ lúc sau cứ trêu trọc cô không ngừng.
“Thím đừng lo nữa nhé, giờ có thể an tâm được rồi.”
“Ừ, đúng là Trời Phật phù hộ.”
“Đợt này xong chúng ta sẽ tẩm bổ cho bố là được mà mẹ.” Hiểu Linh cũng không giấu được sự vui vẻ trong giọng nói của mình.
Trong lúc mọi người sôi nổi bàn luận thì Minh Hải nhận được điện thoại từ công ty, anh vội đi ra chỗ khác và nghe máy. Một lúc sau vẫn chưa thấy anh trở lại, Hạnh Nguyên liền bước đến gần.
“Được rồi, cứ làm như vậy đi. Tôi vẫn chưa giải quyết xong công việc, có gì cứ liên lạc với tôi qua điện thoại.”
[…]
“Tôi biết, tôi sẽ thu xếp về sớm.”
Cô nắm lấy bàn tay đang để trong túi quần của anh, ánh mắt nhìn anh có chút khó xử khi anh tắt điện thoại và nhìn lại cô.
“Ở công ty có chuyện gì sao anh?” Cô nhẹ nhàng cất tiếng, bàn tay càng siết chặt tay anh hơn. “Hay anh về thành phố B trước đi, dù sao bây giờ cũng biết là u lành tính rồi, em ở lại thêm rồi về sau.”
“Không có vấn đề gì đâu.” Anh gạt ngay đi lời đề nghị của cô, giọng kiên định. “Anh có thể giải quyết được, để em ở đây một mình anh không yên tâm.”
Cô định nói thêm nhưng thấy anh như vậy nên thôi, lời nói ở cổ họng rồi lại nuốt lại vào trong. Giờ mà nói thêm nữa có khi lại thành ra anh giận cô, tính anh đã quyết rồi đâu ai có thể cản được.
“Anh chị, chúng ta về nhà thôi.” Khi hai người vẫn còn đang đứng đó thì Hiểu Linh bước đến, lém lỉnh nhìn cả hai. Cô lúc này mới chợt nhận ra đây là chỗ đông người nhưng lại không thể bỏ tay anh ra được. Một phần vì khi nãy anh đã đổi ngược lại, nắm chặt lấy tay cô, phần vì cô không muốn bỏ ra. Hạnh phúc, cô đã chờ đợi rất lâu và đến lúc này mới có thể chạm được vào nó, dù có bất cứ lí do gì đi chăng nữa cô cũng nhất định không buông bỏ.
|
Chương 16
Ngọt ngào
Tiếng cô vọng ra từ trong bếp làm anh đang ngồi ở phòng khách cũng phải mỉm cười. Không cần phải quá rõ ràng nhưng hàm ý trong đó anh đã hiểu hết và anh thấy mãn nguyện vì điều đó.
Buổi tối ngày rằm, trăng sáng vằng vặc trên mảng trời đen. Những cơn gió vi vu thổi mang theo hương vị nhẹ nhàng của hoa sữa. Hạnh Nguyên ngồi ngoài phòng khách chăm chú vào cuốn tạp chí, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng lên nhìn trộm người ngồi đối diện rồi cười một mình. Khi bị bắt gặp thì cô lại vội vàng quay đi, giả vờ như mình vẫn đang tập trung vào cuốn tạp chí kia. Còn người bị cô nhìn thì thật sự thấy khó chịu, hành động của cô chính là trực tiếp khiến anh không thể nào chú tâm vào công việc được. Dù có tinh thần thép đến đâu thì làm sao mà anh không cảm nhận được là có một ánh nhìn quyến rũ cứ hướng về phía mình, làm anh không thể không phân tâm.
“Hạnh Nguyên!” Minh Hải nghiêm giọng nói với người yêu, cô lại vừa bị anh bắt gặp nhưng vẫn cố tỏ ra vô tội.
“Anh gọi gì em vậy?”
“Em không định để cho anh làm việc sao?” Anh nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô mà thấy buồn cười nhưng vẫn phải cố tỏ ra không hài lòng. “Đừng có nhìn anh nữa, đọc tạp chí của em đi.”
Dứt lời anh quay lại với công việc của mình trong khi cô cười thầm trong bụng, không nghe lời anh mà chốc chốc vẫn lén lút nhìn. Chàng trai của cô bao năm dường như sự thay đổi là rất nhỏ, những ấn tượng anh để lại trong cô hầu hết là nguyên vẹn. Thẩm Minh Hải trong mắt cô vẫn đẹp và tuyệt vời như thế, anh chưa đánh mất một điều gì cả. Chính vì điều đó, cô chưa bao giờ có thể từ bỏ tình yêu với anh dù chỉ một phút một giây.
“Hạnh Nguyên!” Anh đột nhiên gọi khi cô đang mơ màng và sau đó ra hiệu cho cô lại gần phía mình. Cô lấy làm khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy và bước đến. Trong lúc cô còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã bị cánh tay anh kéo lại, cô ngồi ngay trên đùi anh. “Khoảng cách gần như vậy rồi, em nhìn đi.”
Sau khi hiểu ra lí do cho hành động của anh, cô chợt đỏ mặt rồi vội vã quay đi. Thật là, đáng ra lúc trước nên nghe lời anh, bây giờ thật xấu hổ quá mức.
“Sao vậy, không dám nhìn ư?” Anh vẫn tiếp tục trêu đùa cô, nở một nụ cười hạnh phúc khi thấy vẻ ngại ngùng của người con gái mình yêu.
“Anh…”
Reng… Reng…
Cô chưa kịp phản bác thì điện thoại đổ chuông, cầm máy lên mới biết ra người gọi là Gia Tuệ. Hạnh Nguyên muốn đứng dậy và đi ra chỗ khác để nghe nhưng Minh Hải đã giữ chặt lấy eo cô, buộc lòng cô phải ở nguyên tư thế cũ mà nói chuyện.
[Cậu đang ở thành phố M phải không, chú giờ sao rồi? Sao chú bị bệnh mà không báo để tớ về thăm?] Giọng Gia Tuệ trong điện thoại có phần lo lắng và trách móc, Hạnh Nguyên thoáng không biết đáp lại ra sao.
“Tớ xin lỗi, tại mấy hôm cũng bận nhiều thứ. Chú không sao, nay mai phẫu thuật xong là ổn thôi.”
[Cậu nói thế mà nghe được à?] Gia Tuệ nói hơi lớn làm Hạnh Nguyên có chút giật mình, sau đó nghe loáng thoáng giọng nam giới xen vào đó mà cô nghĩ là Nhật Phong, lúc này bạn cô mới nhẹ nhàng hơn. [Một mình cậu có lo được cho chú không vậy?]
“À, thật ra còn có Minh Hải ở đây nữa, cậu đừng lo.”
Câu trả lời của Hạnh Nguyên khiến Gia Tuệ ở đầu dây bên kia không khỏi ngạc nhiên, phải vội vàng hỏi lại ngay.
[Minh Hải?]
“Ừ, chuyện kể ra cũng dài dòng lắm.” Cô đành tóm tắt câu chuyện cho cô bạn thân nghe, Gia Tuệ sau đó cứ dặn đi dặn lại mãi mới chịu cúp máy. Trước khi gác điện thoại không quên hỏi cô về chuyện đi chơi vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh.
[Học Vũ mới đi công tác về nên nhân dịp này Tâm Chinh muốn chúng ta tụ tập một chút, cậu thấy sao?]
“Để tớ thử hỏi Minh Hải xem thế nào, bao giờ về lại thành phố B tớ sẽ liên lạc sau nhé.”
Cô tắt điện thoại rồi vội quay sang chàng trai mình yêu, thấy anh đang nhìn thật chăm chú. Cô hơi cười, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp trong cơ thể.
“Ai gọi vậy em?” Minh Hải dịu dàng cất tiếng, vẫn dành cho cô ánh mắt vô cùng trìu mến.
“Gia Tuệ, bạn thân của em. Đợt này về gấp quá em không kịp nói gì nên cô ấy lo lắng, gọi điện trách móc em.” Cô thôi không ngồi trên lòng anh nữa mà chuyển qua bên cạnh, tiếp tục cuộc đối thoại một cách vui vẻ. “À mà Tâm Chinh muốn chúng ta cùng đi chơi vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, anh đi được chứ?”
“Tất nhiên, anh cũng muốn gặp gỡ bạn bè của em.” Lời nói của anh chứa đầy hàm ý trong đó. Cô đã rủ anh đi cùng nghĩa là đã xác định mối quan hệ này là lâu dài, gặp bạn bè càng chứng tỏ cho tình cảm mà cô dành cho anh. “Hạnh Nguyên, cám ơn em!”
“…” Trong lúc cô còn ngu ngơ chưa hiểu hết ý tứ của anh thì đầu óc đã không còn cơ hội suy nghĩ nữa. Anh nhanh chóng kéo cô vào một nụ hôn đầy say mê và nồng nàn. Ánh trăng ngoài kia vẫn sáng lung linh, như soi rõ cho khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Hãy cứ yêu đi, rồi có ngày hạnh phúc sẽ tìm đến với những người không từ bỏ dù đã từng phải chịu tổn thương. *** Hai ngày sau, cuối cùng ca phẫu thuật của chú Hạnh Nguyên cũng diễn ra. Cả gia đình một lần nữa có mặt ở bệnh viện thành phố M từ sáng sớm. Ca mổ không phải thuộc loại nguy hiểm nhưng kéo dài khá lâu. Ngồi ở hành lang chờ đợi mà Hạnh Nguyên không khỏi suốt ruột, chốc chốc lại chạy đến gần phòng mổ xem tình hình thế nào. Thím cô thì chỉ biết ngồi cầu Trời khấn Phật phù hộ cho chồng, hai người em họ dù không thể hiện ra nhưng tâm trạng cũng chẳng khác cô là bao.
Sau năm tiếng dài tưởng như sẽ không chấm dứt thì cuối cùng ca mổ đã kết thúc. Mọi người cùng ào về phía cửa phòng mổ, ánh mắt chờ đợi. May mắn là ca mổ đã thành công tốt đẹp, chú Hạnh Nguyên đã vượt qua được cơn bạo bệnh. Những giọt nước mắt an lòng không biết từ khi nào đã xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô. Không thể giấu nổi niềm vui và sự nhẹ nhõm, cô chỉ biết ôm lấy thím mình mà mừng mừng tủi tủi.
“Chú bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, thím với hai em sẽ chăm sóc ông ấy, hai đứa mau về thành phố B đi.” Kết thúc bữa cơm tối giản dị nhưng đầm ấm, thím Hạnh Nguyên liền nói chuyện với Minh Hải. Hạnh Nguyên lúc này đang ở dưới bếp với Hiểu Minh nên không biết hai người kia đang nói về cô.
“Không sao đâu ạ, đợi đến khi chú khỏe lại rồi chúng cháu về cũng được.” Minh Hải nhiệt tình nói nhưng thím gạt đi, nói với anh giọng chân tình.
“Còn công việc nữa, sao mà bỏ đi lâu như vậy được. Nghe lời thím đi, khi nào được nghỉ rồi lại về thăm chú thím.”
Biết là không thể nói lại được nên anh đành gật đầu nghe theo. “Vâng, để lát cháu nói với Hạnh Nguyên.”
“Minh Hải này, chú thím thực sự mong là hai đứa sẽ mãi ở bên nhau.” Đột nhiên thím nhỏ giọng, trong câu nói như có chất chứa rất nhiều điều. “Thím nghĩ chắc Hạnh Nguyên nó cũng chưa nói với cháu về quá khứ đau khổ của con bé, thím sẽ không nhắc lại nhưng thím rất hy vọng là cháu sẽ luôn ở bên và bảo vệ cho con bé. Chú thím thương nó như con đẻ nên chỉ mong nó tìm được một tấm chồng tốt, bi kịch ngày trước sẽ mãi chìm sâu và không còn là nỗi ám ảnh dành cho con bé nữa.”
Những lời nói của thím khiến Minh Hải suy nghĩ rất nhiều. Đây là lần thứ hai anh được nghe về những tổn thương cô từng gặp phải trong quá khứ. Dù chưa biết chính xác điều đó là gì thì anh vẫn cảm thấy xót thương cho người con gái của mình. Cô có thể chống chọi đến ngày hôm nay quả là một nỗ lực to lớn và anh đã tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ buông tay cô ra. Một khi đã nắm lấy rồi thì sẽ nắm thật chặt, dù có song gió hay bão tố cũng không đầu hàng.
Trưa ngày hôm sau Hạnh Nguyên và Minh Hải trở về thành phố B sau khi thăm chú cô ở bệnh viện. Cô thực sự muốn ở lại với chú thêm nhưng cũng thấy không ổn vì cả hai còn có công việc, đành để dịp khác được nghỉ lâu hơn sẽ về thăm chú. Trên đường đi, hai người nói với nhau rất nhiều thứ, lan man sang cả chuyện công ty. Cô có chút tò mò không biết anh đã xem bộ sưu tập của mình chưa nhưng anh lại úp mở chứ không trả lời thẳng vào vấn đề.
“Anh nghĩ em có thể được chọn chứ?” Cô nhìn người yêu ánh mắt lấp lánh nhưng anh đáp lại chỉ là vẻ ẩn ý lấp lửng.
“Cái này rồi em sẽ biết mà.”
“Nhưng em muốn nghe ý kiến của anh trước.”
Minh Hải tỏ ra không hợp tác chút nào làm Hạnh Nguyên lườm anh một cái rồi quay đi không buồn nói chuyện nữa.
“Bộ sưu tập của em khá đẹp.”
Dọc con đường quốc lộ có những hàng cây xanh mang lại bóng mát và cả bầu không khí thoáng mát. Cô thích thú nhìn ngắm bầu trời, những ngôi nhà như biết chạy vậy, thoáng chốc đã không thấy đâu, hoàn toàn bỏ mặc lời anh nói.
“Hạnh Nguyên?!” Gọi đến lần thứ ba vẫn không thấy cô đáp lại, anh hơi sợ vội dừng xe. Nào ngờ người con gái kia đã ngủ quên mất từ lúc nào không hay. Mỉm cười vì sự trẻ con của cô, anh quay ra sau lấy áo đắp cho cô rồi lại chuyên tâm vào việc lái xe. Suốt chặng đường đi, con tim như nhảy nhót vui đùa trong lồng ngực.
Khi chiếc BMW của Minh Hải vào đến trung tâm thành phố B thì bất ngờ cơn mưa nặng hạt ập xuống. Bầu trời trở nên xám xịt, sấm vang lên ùm ùm. Chính điều này khiến Hạnh Nguyên đang say giấc phải khó chịu mở mắt. Cô nhìn ra ngoài đường trong cơn ngái ngủ rồi lại quay sang nhìn anh nhưng vẫn không nói gì. Anh chỉ tập trung vào việc lái xe nên cũng không lên tiếng, cảm giác như giữa hai người đang tồn tại một không khí không hề thoải mái. Mãi đến khi về đến chung cư nơi cô đang ở, sự lạnh giá mới dần được thay thế.
“Mưa to thế này không tạnh ngay được đâu, hay anh lên nhà đã, khi nào ngớt rồi về.” Trước lời đề nghị của cô anh không hề phản đối, cho xe xuống thẳng tầng hầm.
“Anh có phải người đàn ông đầu tiên được đặt chân vào nhà em không?” Minh Hải cố gợi chuyện, Hạnh Nguyên nhìn anh, hơi cười rồi mở cửa bước vào nhà.
“Không phải người đầu tiên.” Cô bật đèn và nhanh chóng đi vào bếp, trên môi bỗng nở một nụ cười hạnh phúc. “Nhưng là người đàn ông độc thân đầu tiên.”
Tiếng cô vọng ra từ trong bếp làm anh đang ngồi ở phòng khách cũng phải mỉm cười. Không cần phải quá rõ ràng nhưng hàm ý trong đó anh đã hiểu hết và anh thấy mãn nguyện vì điều đó.
“Trông hấp dẫn thật đấy!” Khi mà Hạnh Nguyên đang cặm cụi ở trong bếp thì bất thình lình Minh Hải xuất hiện và ôm lấy cô từ phía sau. Sự ngọt ngào lan tỏa đến tận trong tim nhưng may thay cô vẫn còn đủ lí trí để không bị anh quyến rũ.
“Em đang nấu ăn, đừng làm vậy!” Anh có nới lỏng vòng tay một chút chứ không hề buông cô ra. Hạnh Nguyên cũng chẳng biết làm gì, đành để mặc anh.
“Bình thường em có hay vào bếp không?”
“Ở một mình nên nhiều lúc em cũng ngại, nhất là những hôm công việc bận rộn. Rảnh rỗi ghé qua chỗ Tâm Chinh, hào hứng lắm mới tự nấu còn không em hay ra ngoài ăn hoặc ăn mì.” Hạnh Nguyên tâm sự một cách thành thật, điều này khiến đôi mày Minh Hải nhíu lại. Anh biết cô sống một mình nên không tránh khỏi việc ăn uống không đầy đủ, nhưng không biết vì sao khi nghe cô nói anh lại thấy nhói đau, như có ai đó bóp nhẹ nơi trái tim vậy.
Cô vẫn chăm chú vào việc nấu ăn, chỉ thấy hơi lạ khi đột nhiên người yêu không nói gì, cánh tay lại ngày một ghì sát vào người mình hơn. “Minh Hải?!”
“Từ nay về sau không được ra ngoài ăn hoặc ăn mì nữa nhé.” Anh đột nhiên lên tiếng khiến cô khó hiểu, phải vội vã quay lại đối diện với anh. Chỉ thấy ánh mắt anh sáng lên đầy sự dịu dàng mà yêu thương, lòng cô bỗng ngập tràn xúc động. “Sau khi tan làm chúng ta sẽ về nhà và ăn cùng với nhau, anh sẽ nấu cho em nếu em mệt.”
“Minh Hải…!” Giọng cô bỗng trở nên nghẹn lại, khóe mi nước mắt như chực trào. Cô nhìn chàng trai đối diện mà không biết nói gì hơn ngoài việc gọi tên anh.
“Anh hứa, anh sẽ luôn ở bên chăm sóc và bảo vệ em. Hãy tin ở anh.” Sau câu nói ấy là một cái ôm tràn đầy cảm xúc, cô siết chặt bờ vai anh không muốn buông ra. Đã mất quá nhiều thời gian để chờ đợi ngày này, cô bây giờ thực sự không mong muốn gì hơn. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô chấp nhận trả giá, chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ không phải là bong bóng xà phòng, nó sẽ tồn tại mãi chứ không biến mất nhanh chóng như một cơn gió.
|
Chương 17
Chắc chắn
Em yêu anh, không cần biết tương lai ra sao, ngày mai thế nào. Chỉ cần giây phút này em được ở bên cạnh anh là đủ rồi.
Chuyến đi về thành phố M tưởng như bất đắc dĩ cuối cùng lại trở thành điểm khởi đầu cho một hành trình mới. Tại nơi đó Hạnh Nguyên và Minh Hải đã nhận ra tình cảm thật của chính mình và cả hai đã bắt đầu cho một câu chuyện mới. Chưa rõ đây là khởi nguồn của hạnh phúc hay đau khổ, chỉ cần biết là lúc này đây, hai người đã thực sự chìm vào thế giới của tình yêu.
Ngày thứ hai sau khi trở về từ thành phố M, Hạnh Nguyên đến công ty với một sự hồ hởi. Chẳng là hôm nay sẽ có kết quả việc lựa chọn bộ sưu tập của ban giám đốc. Là một nhà thiết kế, đương nhiên cô mong muốn tác phẩm của mình sẽ được lựa chọn, đó là một vinh dự không thể nào từ chối. Mặc dù cô biết những thiết kế còn lại đều rất tài năng và cuộc cạnh tranh này vô hình đã trở nên khốc liệt.
“Sau một thời gian nghiên cứu kĩ càng, chúng tôi đã quyết định lựa chọn bộ sưu tập của Rachel cho đợt hàng mùa đông này. Những tác phẩm khác cũng rất xuất sắc nhưng tác phẩm của Rachel phù hợp nhất với tiêu chí của mùa đông năm nay. Xin chúc mừng và cám ơn sự nỗ lực của mọi người.” Minh Hải gật đầu với nhân viên của mình rồi cùng các vị lãnh đạo cấp cao khác nhanh chóng dời khỏi phòng họp. Mọi người hào hứng lại gần chúc mừng nhân vật chính Rachel, Hạnh Nguyên cũng vui vẻ chúc mừng cô ấy. Khi cô quay đi chợt bắt gặp cái nhìn đầy khinh thường của Helena, cô không muốn đôi co, nhích người bước đi nhưng cô ta lại không bỏ qua dễ dàng như thế. Helena chặn cô lại, nụ cười ngạo nghễ không chút thiện chí.
“Sao vậy Anita, có buồn khi không được chọn không?” Lời nói của Helena thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người còn lại trong phòng họp. Hạnh Nguyên ban đầu có chút bất ngờ, ánh mắt cô nhìn xung quanh khắp một lượt, bình thản đáp lại.
“Là một nhà thiết kế, tác phẩm của mình không được chọn đương nhiên tôi không vui rồi. Nhưng trong buổi họp tất cả mọi người đều thấy, tác phẩm của Rachel thực sự rất đẹp. Và lúc nãy Giám đốc cũng đã nói, tác phẩm được lựa chọn là tác phẩm phù hợp với tiêu chí lựa chọn nhất, thế nên, tôi nghĩ không có gì phải băn khoăn cả.”
“Ồ, thật vậy sao? Nhưng tôi lại thấy là có vẻ bất công nhỉ? Dù sao cũng có quan hệ mật thiết như vậy, lẽ nào, không sử dụng nó? ”
Mặc dù chỉ là những lời nói bóng gió nhưng Hạnh Nguyên hoàn toàn hiểu Helena đang ám chỉ điều gì. Cô không tức giận, chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười. Nhếch môi nhẹ, giọng cô không quá lớn nhưng đầy mạnh mẽ, khiến Helena câm lặng không nói được điều gì.
“Xem ra cô còn biết nhiều hơn cả tôi đấy, thật là tôi phải học hỏi rồi. Nếu đã biết nhiều như vậy, sao không vận dụng nó để có lợi cho mình? Người được chọn là Rachel, không phải tôi hay cô, thế thì việc gì phải ở đây khích bác nhau, sao không lo làm tốt việc của mình đi?!”
Dứt lời cô liền rời phòng họp và trở về phòng làm việc của mình. Quả thật là có chút tiếc khi bộ sưu tập của cô không được chọn nhưng cô cũng thấy là mình vẫn còn nhiều thiếu sót và phải học hỏi thêm. Hiện giờ cô đã có một vài ý tưởng và hy vọng nó sẽ được chọn khi chuẩn bị cho đợt hàng mùa xuân.
Buổi trưa, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải đi ăn ở một nhà hàng Nhật. Cô khá thích sushi nên chăm chú ăn mà không nói chuyện gì mấy, điều này khiến anh ngạc nhiên rồi dần chuyển sang lo lắng, phải vội vàng chuyển sang ngồi cạnh cô.
“Em sao vậy, giận anh chuyện ở công ty lúc sáng à?” Cô dừng đũa, quay sang nhìn anh, rồi bật cười. Hóa ra, đó là lí do khuôn mặt anh trông tội nghiệp đến vậy. “Sao lại cười?”
“Chẳng lẽ anh nghĩ em công tư bất phân vậy sao?”
“Không phải, chỉ là anh thấy em im lặng quá. Bình thường mỗi khi bên nhau em nói rất nhiều mà?”
“Đang ăn nói gì chứ, anh thật là!” Hạnh Nguyên nhíu mày nhìn anh, rồi lại không nhịn được khi nghĩ đến vẻ mặt tội nghiệp của anh mà bật cười khanh khách. Cô gắp một miếng sushi rồi quay sang đút cho anh. “Há miệng ra đi nào, chàng ngốc.”
“Dám gọi anh ngốc hả?”
“Chứ không à?!” Cô giả vờ trêu chọc anh nhưng sau đó lại phải nhanh chóng đầu hàng vì bị Minh Hải chọc không ngừng. “Thôi thôi em thua, em thua.”
Cô ngồi dậy chỉnh lại áo rồi lườm yêu anh nhưng vừa quay mặt đi thì đã bị kéo lại. Đôi môi anh áp sát vào môi cô, khiến cô không thể phản ứng. Mùi vị của sushi cá hồi dần xâm chiếm cổ họng, là sự bất ngờ nhưng cũng đầy ngọt ngào. Cô đáp lại anh một cách nhiệt tình nhất, chỉ đến khi không còn ô-xi để thở mới cố gắng đẩy anh ra. Mỉm cười một cách bẽn lẽn, anh kéo cô vào lòng, cô tựa vào vai anh, hạnh phúc lan tỏa khắp trong người.
Bên ngoài kia, nắng vàng nhảy nhót vui đùa, hòa cùng với những làn gió cuối thu tạo cho người ta một cảm giác thật tuyệt vời. Có đôi khi, hạnh phúc chỉ là những điều giản đơn và nhẹ nhàng như thế.
Trở lại với công việc, vì bộ sưu tập không được chọn nên Hạnh Nguyên không quá vất vả, cô giờ chỉ tập trung suy nghĩ ý tưởng cho bộ sưu tập mới. Trong khi đó Minh Hải không được nhàn rỗi như vậy. Với cương vị là Giám đốc anh phải quản lý, đốc thúc để cho việc triển khai các mẫu thiết kế được diễn ra thuận lợi nhất. Có những hôm vì phải đi bàn chuyện với đối tác khiến anh về nhà rất muộn, cô nhìn mà không thể không xót xa. Dù biết công việc buộc anh phải như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi sự lo lắng. Nhiều hôm nhìn phòng làm việc khuya rồi vẫn sáng đèn, cô lại thổn thức không yên. Bước vào phòng, nhìn thấy anh vì quá mệt đã ngủ quên lúc nào không hay, trong cô lại trào dâng một cảm xúc kì lạ. Chàng trai cô đã yêu mười năm, giờ đây anh đã thực sự thuộc về cô, chân thực đến mơ hồ. Cô không dám chỉ đến tương lai xa xôi kia, chỉ mong mọi thứ luôn tươi đẹp như thế này.
Ngày cuối tuần Minh Hải thường ở nhà cùng với Hạnh Nguyên, cả tuần bận rộn nên anh chỉ muốn dành chút thời gian ít ỏi với cô. Cả hai ngồi xem phim ở phòng khách rất vui vẻ. Cô tựa đầu vào vai anh, nở một nụ cười dịu dàng, niềm hạnh phúc lan tỏa trong người thật lâu. Đột nhiên anh cầm lấy tay cô, chặt thật chặt. Cô cảm thấy kì lạ, ngồi thẳng dậy nhìn anh. Hai người vẫn không nói gì, chỉ có bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là không cần lời nói, chỉ qua ánh mắt cũng đủ để trao đổi. Một lát sau, anh vòng tay kéo cô sát vào người mình, trong lòng dường như đã quyết định nhưng vẫn nhẹ nhàng cất tiếng.
“Hạnh Nguyên!”
“Sao vậy?” Cô khép hờ mi mắt, tựa vào ngực anh, nhỏ giọng đáp lại. Anh quay sang đặt nhanh một nụ hôn lên trán cô rồi mới tiếp tục.
“Chuyện của chúng ta, em có nghĩ là quá nhanh không?” Cô hơi khựng lại sau khi nghe anh nói. Chẳng phải là chưa từng nghĩ đến, bản thân cô đã nghĩ quá nhiều về nó. Đối với cô thì có lẽ không phải nhanh nhưng còn anh, anh không còn là Thẩm Minh Hải của mười năm về trước nữa. Anh không còn nhớ một điều gì cả, chỉ là hình dáng ấy vẫn không thay đổi. Bao đêm, cô tự hỏi là mình yêu anh ở điểm gì, yêu anh nhiều như thế nào? Cô yêu Thẩm Minh Hải của hiện tại hay chỉ vì anh là hình bóng xưa, nên cô yêu anh, bất chấp rằng anh bây giờ đã đổi khác.
Cô chưa bao giờ cho mình một câu trả lời thỏa đáng, chính vì thế cũng chưa khi nào dám hỏi anh. Thời gian trôi đi, cứ lặng lẽ ở bên cạnh anh như vậy, vì cô sợ cô sẽ mất anh trong một sớm một chiều.
Thấy người yêu không nói gì Minh Hải cũng không thúc giục, bởi lẽ bản thân anh cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Không phủ nhận là có tình yêu sét đánh, nhưng đi đến mức như bây giờ giữa hai người, nói ra có lẽ sẽ không ai tin. Sự chân thành đâu chỉ cần thời gian ngắn ngủi như vậy, anh lo rằng cô sẽ nghĩ là anh đang chơi đùa với cô.
“Anita! Hạnh Nguyên!”
“Vâng!”
“Em chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Hạnh Nguyên rời khỏi vòng tay của anh, nhìn anh ánh mắt kiên định. “Thật ra, không phải là em chưa bao giờ nghĩ đến. Nếu nói là nhanh, có chỗ đúng mà cũng có chỗ chưa đúng. Em chỉ là suy nghĩ nhiều mà không thể nào trả lời được. Cho nên, em không nghĩ nữa. Minh Hải, em yêu anh, không cần biết tương lai ra sao, ngày mai thế nào. Chỉ cần giây phút này em được ở bên cạnh anh là đủ rồi.”
Minh Hải có chút kinh ngạc nhìn người con gái ngồi cạnh mình, anh trầm ngâm giây lát. Bao lời muốn nói như bị nghẹn lại chỉ vì mấy câu vừa rồi của cô. Không cần biết đến tương lai, không cần nghĩ đến ngày mai, chỉ cần cả hai có thể ở bên nhau trong giây phút này, đó mới thực sự là tình yêu. Dang dộng cánh tay ôm lấy cô gái bé nhỏ, trong lòng anh ngập tràn nỗi niềm hạnh phúc. Vốn dĩ anh đã quyết định, cho dù cô không nói như vậy đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông bỏ. Thẩm Minh Hải xưa nay không phải là người ưa thay đổi, một khi anh đã lựa chọn thì sẽ không hối hận. Chính vì thế, khi anh đã chọn cô, có nghĩa là trong cuộc đời này, chỉ cần cô không từ bỏ, anh sẽ không bao giờ rời xa cô. Mãi mãi, sẽ ở bên cạnh người con gái này.
Sáng ngày hôm sau, khi Hạnh Nguyên đến công ty thì luôn bắt gặp những cái nhìn đầy kì lạ của mọi người dành cho mình. Cô lo lắng xem lại trang phục nhưng thấy bình thường. Khi bước vào thang máy, vẫn là những ánh mắt đó, cô càng thấy khó hiểu hơn. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Hạnh Nguyên liền kéo Tiểu Thu ra một góc nhà ăn thì thầm to nhỏ.
“Tiểu Thu, em có biết chuyện gì không?”
Tiểu Thu nhìn gương mặt lo lắng của cô, lại quay ra nhìn xung quanh những người khác một hồi mới nhỏ giọng nói:
“Người ta… đồn là chị với giám đốc…”
Chẳng cần nghe hết câu, Hạnh Nguyên đã trợn tròn mắt. Cô với giám đốc, chẳng phải là ám chỉ hai người đang hẹn hò. Cái này thì đúng nhưng cô với anh từ trước đến nay chưa hề công khai, làm sao họ có thể biết. Thật ra thì Minh Hải không có muốn lén lút như thế, với anh yêu thì thừa nhận, không cần giấu diếm. Nhưng do cô nhất quyết đòi giữ im lặng, anh tôn trọng cô nên cũng không bàn quá nhiều về vấn đề này. Lí do mà cô không muốn mọi người biết thì có rất nhiều, quan trọng nhất là nơi công sở phức tạp, cô không muốn người ta nhìn mình với những ánh mắt như ngày hôm nay vậy. Hơn nữa, họ có thể đồn thổi thêm thắt nhiều thứ, nếu như trong “cuộc chiến” lần trước cô giành thắng lợi, chắc chắn sẽ có người nói cô lợi dụng mối quan hệ với anh. Vốn dĩ cô chẳng làm như thế, nhưng miệng lưỡi thiên hạ, tốt nhất vẫn là phòng xa.
Tiểu Thu thấy cô gái ngồi đối diện mình im lặng thì huơ huơ tay rồi cúi xuống ăn phần cơm của mình, mỉm cười tủm tỉm. Hạnh Nguyên giật mình trở về hiện tại, vẫn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tiểu Thu.
“Là thật hả chị?”
“Thật gì”
“Chuyện đó đó, chuyện…”
“Ai da, hôm nay rảnh rỗi vậy Anita, tôi không nghĩ là sẽ gặp cô ở đây đâu đấy?”
Tiểu Thu chưa nói hết câu thì giọng choe chóe đặc trưng của Helena đã vang lên ngay cạnh hai người. Cả hai cùng ngẩng lên nhìn, đáp lại là nụ cười khẩy đáng ghét của Helena. Hạnh Nguyên quả thật có chút bất ngờ nhưng cô nhanh chóng nhận ra, người tung tin đồn có lẽ không ai khác ngoài cô nàng này. Trong công ty cô chưa có đắc tội với ai bao giờ nhưng điều đó chẳng thể ngăn cản người ta ghét cô. Cô hiểu nên cũng không để tâm về vấn đề này quá nhiều, tuy nhiên cô ta thực sự quá đáng rồi.
“Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Vậy sao, tôi lại nghĩ cô hiểu đấy.” Helena vẫn không ngừng châm chọc, cuộc đối thoại này thu hút bao ánh mắt trong nhà ăn, mọi người hầu hết đều dừng việc đang làm và tập trung vào hai cô gái xinh đẹp tài năng này. “A, tôi nhớ ra rồi, nay giám đốc phải đi họp với bên tập đoàn K.”
Đến lúc này thì ý tứ của Helena đã quá rõ ràng, cô ta cười đắc chí nhìn Hạnh Nguyên đang ngồi đó. Cái gai này, từ khi vào công ty đã khiến cô ta chướng mắt rồi, giờ có cơ hội sao không loại bỏ? Cho dù không bỏ được thì khiến cô bẽ mặt cũng làm cô ta hả hê.
“Như thế thì sao?”
“Ờ, thì vì vậy nên cô mới có mặt ở đây mà.” Helena vẫn giữ cho mình ngữ khí châm biếm, có lẽ cô ta chỉ chờ Hạnh Nguyên không chịu được mà phản kháng lại. “Cô em Tiểu Thu, không phải ngẫu nhiên mà người ta đi ăn cùng cô đâu, ái chà, cô nên cảm thấy vinh dự đó, tôi mong còn chả được.”
“Chị…”
Hết nói Hạnh Nguyên rồi lại quay sang Tiểu Thu, Helena khiến nhà ăn trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi góc phòng, tiếng xì xầm cũng dần trở nên lớn hơn. Nhìn địch thủ của mình không thể phản kháng, Helena khoái chí cười, dù tiếng cười không lớn nhưng cũng đủ cho thấy là cô ta đang vui như thế nào.
Đúng lúc đó một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên khiến tất cả đều phải quay ra nhìn. Hạnh Nguyên cũng ngoại lệ, cô hoàn toàn đứng hình khi nhận ra thân phận của người ấy.
“Thật không ngờ tập đoàn S lại như thế này, các nhà thiết kế không lo làm việc mà chỉ đi soi mói khích bác nhau.” Helena cũng tỏ ra bất ngờ, nhìn chằm chằm đối phương không nói được lời nào. “Từ bao giờ mà nhân viên có quyền quản lý cả đời tư của giám đốc thế, giờ tôi mới biết đấy, thật là được mở rộng tầm mắt. Tập đoàn S là ngoại lệ hay các người tự cho mình cái quyền vô lý đó vậy?”
|
Chương 18
Khăng khít
Anh nhíu mày nhìn lại cô, tỏ vẻ không hài lòng. Cô thấy vậy vội mỉm cười, lấy tay lau nhanh dòng lệ, môi khẽ mấp máy: “Em yêu anh!”
Trong quán café đối diện tập đoàn S, Hạnh Nguyên ngồi đối mặt với hai người khi nãy vừa xuất hiện. Cô chẳng làm gì sai trái nhưng sao cảm giác sợ sệt như bủa vây khắp người. Đồ uống đã được mang đến từ lúc nào nhưng bầu không khí vẫn thật nặng nề, chẳng ai nói một câu nào. Đây hình như đâu phải là một cuộc gặp giữa những người bạn thân, nó là cuộc tra khảo thì đúng hơn.
“Tuệ à!?” Rốt cục không chịu được nữa Hạnh Nguyên mở lời trước, cô rụt rè ngẩng lên nhìn cô bạn thân. Đáp lại Gia Tuệ cũng nhìn cô với ánh mắt tức giận không nói thành lời. Cô giật mình nhìn sang người còn lại như cầu cứu, Nhật Phong thấy vậy không đành lòng mà phải cất tiếng giải vây dùm cô.
“Thật ra chốn công sở mấy chuyện đó là bình thường mà em.” Hạnh Nguyên gật đầu đồng tình với anh, liền bị Gia Tuệ ném cho một cái nhìn “khinh thường”, Nhật Phong thấy vậy chỉ cười, cũng là vợ anh quan tâm đến bạn bè thôi. “Cho dù Anita không làm gì nhưng chẳng tránh được việc cạnh tranh và ghen ghét nhau.”
“Em biết, chỉ là cậu ấy cứ như vậy thì bị đè đầu cưỡi cổ à?” Gia Tuệ không hề giấu sự bực tức trong câu nói của mình, lại lườm Hạnh Nguyên một cái sắc lẻm. “Cậu, tại sao cứ chịu nhịn như thế, để cô ta lên mặt vậy à?”
“Tớ… thật ra cũng có gì đâu, tớ ngay thẳng sợ gì người ta đặt điều.” Đến lúc được phản bác Hạnh Nguyên thẳng thắn nói ra hết, Gia Tuệ không nói gì nữa mà chỉ nhìn cô chằm chằm. “Xưa nay Helena là vậy rồi, cả công ty đều biết. Ai không vừa mắt là cô ta luôn kiếm cớ gây chuyện, tính tớ thì chẳng muốn quan tâm đến mấy chuyện đó nên…”
“Cậu làm tớ tức điên lên mất, ừ thì cứ cho là cậu không để bụng đi chẳng lẽ Minh Hải cũng thế. Anh ta nói yêu cậu mà để cho cậu bị chèn ép như vậy mà coi được sao?”
“Tuệ, chuyện này đâu có liên quan đến Minh Hải, cậu đừng có lôi anh ấy vào.” Đột nhiên cuộc nói chuyện trở nên căng thẳng hơn khi Gia Tuệ nhắc đến Minh Hải, Hạnh Nguyên không khỏi khó chịu nhìn bạn ánh mắt không bằng lòng. Gia Tuệ biết mình lỡ lời nên sau đó đã nhẹ nhàng hơn. “Anh ấy cũng không muốn lén lút đâu, là do tớ đấy. Tớ không muốn người ta lại đồn thổi thêm nữa.”
“Cậu, Lý Hạnh Nguyên của ngày xưa đâu mất rồi? Cậu mà cứ để yên như thế thì sẽ có ngày cô ta hãm hại cậu nặng nề hơn đấy, đến lúc đó thì dù Thẩm Minh Hải có ba đầu sáu tay chưa chắc đã giúp được cậu đâu.”
Nhật Phong ngồi bên cạnh thấy hai cô gái ngày càng trở nên gay gắt với nhau cũng thấy không ổn nhưng lại không tiện xen vào. Anh lén nhắn tin cho Tâm Chinh nhưng không may là cô ấy đang bận và không đến được. Anh biết vợ mình không có ý gì cả, cô ấy luôn quan tâm và muốn những người thân được hạnh phúc. Chẳng qua đôi khi cách biểu hiện lại khiến người ta không thoải mái. Anh và cả Hạnh Nguyên đều quá hiểu cô rồi, nhưng có lẽ lần này động chạm đến chuyện tình cảm nên mọi thứ mới căng thẳng vậy.
“Tuệ à, anh nghĩ Minh Hải không phải là người xấu đâu. Chắc chắn anh ấy rất yêu Anita và đương nhiên là giống như em, luôn muốn điều tốt nhất cho cô ấy rồi.” Nhật Phong cầm lấy tay vợ ôn tồn nói. “Chuyện này thực ra không có gì to tát cả, anh tin hai người họ sẽ giải quyết được. Nếu Anita đã nói là không sao thì chúng ta phải tin cô ấy chứ. Tình cảm bao năm qua giữa bọn em không phải tin tưởng và thấu hiểu sao?”
Gia Tuệ quay sang nhìn chồng, ánh mắt trùng xuống. Xong cô lại nhìn về phía Hạnh Nguyên có chút bối rối.
“… Tớ xin lỗi. Phong nói đúng, cậu đã nói vậy thì tớ phải tin vào cậu. Cậu cũng biết tớ rồi mà, có những khi tớ hoàn toàn sai trong cách thể hiện cho nên.”
“Ừ, chính tớ cũng phải xin lỗi. Tớ rõ ràng biết là cậu chỉ quan tâm mà còn nói ra mấy lời như vậy.” Hạnh Nguyên cầm lấy tay Gia Tuệ, cả hai cùng cười ngay sau đó.
Tình bạn này đã trải qua hơn hai mươi năm, sóng gió nào cũng gặp phải rồi. Thế nên, sẽ chẳng vì chuyện cỏn con này mà rạn nứt, tất cả chỉ khiến cho cả hai thêm khăng khít và gắn bó với nhau.
Sau ngày hôm đó là bắt đầu cho dịp nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài một tuần. Theo đúng kế hoạch đã định, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải dậy sớm chuẩn bị hành lý rồi lái xe đến Sun hội ngộ với những người còn lại. Sáng sớm tại thành phố B do có sương mù nên tầm nhìn bị hạn chế khá nhiều, trời se se lạnh mang lại cảm giác khá dễ chịu. Những dịp như thế này đi nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả có thể coi là rất lý tưởng.
Quán Sun lúc này mới mở cửa chứ chưa có khách, Hạnh Nguyên mới bước vào Rita đã niềm nở chào cô. Cô cùng anh ngồi ở quầy bar chờ khoảng mười phút thì bốn người kia đến. Hôm nay Gia Tuệ mặc quần jeans áo phông, khoác ngoài áo len mỏng trông vô cùng nữ tính. Tâm Chinh cũng khắc hẳn mọi ngày khi mặc bộ đồ thể thao đôi với Học Vũ. Cô mỉm cười đứng dậy và đi về phía họ, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
“Sớm ghê!” Tâm Chinh trêu chọc, ngay lập tức bị cô véo yêu một cái vào người.
“Tất nhiên rồi, tớ luôn đúng giờ hơn các cậu.” Hạnh Nguyên nắm tay Minh Hải bước đến trước mắt những người bạn, nở một nụ cười thật tươi. “Để em giới thiệu, đây là hai cô bạn thân nhất của em, Tâm Chinh và Gia Tuệ. Còn hai người kia là Học Vũ với Nhật Phong.”
“Chào mọi người, tôi là Thẩm Minh Hải. Nghe Hạnh Nguyên nhắc đến lâu rồi giờ mới có dịp gặp mặt.” Minh Hải niềm nở bắt tay từng người một, Tâm Chinh vừa chào anh vừa lém lỉnh nhìn cô bạn thân. Hạnh Nguyên không nói gì nhưng ánh mắt tỏ rõ sự đắc ý. Sau màn chào hỏi chớp nhoáng, tất cả ra xe và bắt đầu chuyến du lịch. Gia Tuệ đi cùng với Tâm Chinh còn Hạnh Nguyên đi riêng với Minh Hải. Ngồi trên xe, anh nắm lấy tay cô suốt, môi không khép lại được.
“Sao cười hoài vậy?” Cô nhìn anh thắc mắc, đáp lại anh vẫn chỉ cười, cười một cách trìu mến. “Hôm nay anh lạ nha!”
“Được gặp bạn bè của em, lại được đi du lịch với em nên anh vậy đó.” Anh mỉm cười dịu dàng nói với cô, bàn tay cô đang nắm tay anh bỗng trở nên chặt hơn.
“Mọi thứ, cứ như là em đang mơ vậy.”
“Sao lại là mơ, là hiện thực mà.”
Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, chậm rãi giải thích. “Ba đứa bọn em chơi với nhau từ nhỏ, trong cả ba Gia Tuệ là người không may nhất nhưng cậu ấy lại có ý chí và nghị lực tuyệt vời nhất. Ngay từ bé cậu ấy đã luôn mạnh mẽ và độc lập, lớn lên cũng vậy, một mình sang Anh học tập. Vì cuộc sống không dễ dàng cho nên lúc này khi cả ba được hạnh phúc, em có cảm giác như một giấc mơ vậy.”
Anh nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ liền kéo cô lại đặt nhanh một nụ hôn lên trán. “Mọi thứ là đều là thật, các em đã trải qua nhiều khó khăn rồi, cho nên bây giờ đã đến lúc được hưởng hạnh phúc. Anh tin là không chỉ anh mà hai người kia cũng nghĩ như vậy, từ bây giờ trở đi không có nước mắt, chỉ có nụ cười thôi.”
Giọng anh chắc nịch khiến cô nghe mà cảm động, nước mắt lăn dài trên má từ lúc nào không hay. Anh nhíu mày nhìn lại cô, tỏ vẻ không hài lòng. Cô thấy vậy vội mỉm cười, lấy tay lau nhanh dòng lệ, môi khẽ mấp máy: “Em yêu anh!”
Sau hai tiếng lái xe, cuối cùng thì sáu người đã có mặt tại thành phố X. Đây chính là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất cả nước, hàng năm thu hút hàng triệu lượt khách du lịch trong và ngoài nước. Ngoài bãi biển rộng lớn và xinh đẹp, thành phố X còn thu hút mọi người bằng những khu du lịch sinh thái, các di tích lịch sử hay các ngôi đền cổ kính ngàn năm tuổi. Đến với thành phố X mỗi lần là một sự trải nghiệm mới lạ và không ngoa khi nói rằng đến một lần nhớ cả đời.
Khách sạn năm sao W nổi tiếng nhất thành phố X vào mùa du lịch hầu như không còn chỗ trống. Thường thì dịp Quốc khánh không dễ gì mà đặt được chỗ tại đây, nếu muốn đến thành phố X và ở tại W thì phải đặt trước đến nửa năm cũng không lạ. Chính vì lẽ đó khi đứng ở sảnh khách sạn W, mọi người đều phải dành lời khen tặng cho nhà quản lý tài ba Bùi Tâm Chinh.
“Hạnh Nguyên phòng 901, Gia Tuệ 903, tớ 905.” Cô nàng vừa giao chìa khóa vừa cười bí hiểm, Hạnh Nguyên nhìn Gia Tuệ rồi cùng cười.
“Đúng là giao việc cho cậu không hề sai. Minh Hải, anh thấy không, khách sạn W khó đặt chỗ như vậy mà cậu ấy cũng lo chu toàn.”
Nghe bạn thân khen mình, Tâm Chinh liền ra vẻ một chút. “Tớ là ai chứ, nếu không lo được cho các cậu vụ này thì tớ còn là bà chủ của chuỗi cửa hàng Sun nổi tiếng không?”
Gia Tuệ nghe bạn nói xong liền tỏ vẻ khinh bỉ, Học Vũ đứng bên cạnh liền kéo Tâm Chinh lên phòng khi cô nàng đang định nói cho ra lẽ với cô bạn. Mọi người cũng kéo nhau lên phòng thay đồ trước khi bắt đầu chuyến du lịch đầy thú vị.
Bíp… Bíp…
“Oa, đẹp thật đấy!” Vừa bước vào phòng Hạnh Nguyên đã ngạc nhiên nói lớn. Cô chạy vội ra ban công, không khỏi suýt xoa. Căn phòng nằm ngay hướng đối diện biển, buổi sáng đương nhiên là sẽ đón được thật nhiều ánh nắng, trong khi tối đến có thể cùng anh đứng tại đây hóng gió. Chỉ nghĩ đến vậy thôi mà đã đủ làm cô đỏ mặt, liền nhanh chóng vào trong nhà. Minh Hải đã thay đồ xong, thấy người yêu không nói gì nữa thì lấy làm lạ, định cất tiếng hỏi thì cô đã bước vào phòng thay đồ. Khi Hạnh Nguyên ra ngoài anh liền kéo cô đến sát bên mình, áp trán thật lâu. Cô hơi kì lạ khi thấy anh như vậy, ngay sau đó một nụ hôn ngọt ngào được đặt lên môi. Cô nhắm mắt đón nhận, dần lùi lại cho đến khi chạm lưng vào tường. Bàn tay Minh Hải ở phía sau xoa nhẹ lưng cô khiến Hạnh Nguyên cảm thấy có chút gì đó rạo rực, Khi đôi môi gợi cảm của anh di chuyển xuống cái cổ xinh xinh của cô thì cũng gần như đánh thức dục vọng trong cô. Cô vòng tay ôm chặt anh hơn, như khích lệ cho hành động bá đạo xâm chiếm này vậy.
Kính koong! Kính koong!
“Hạnh Nguyên làm gì lâu vậy, cậu ngủ quên rồi à?”
Thật không may khi mọi thứ mới bước vào giai đoạn đầu thì vị khách không mời Tâm Chinh xuất hiện. Cô vội đẩy anh ra, e thẹn như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu xa. Anh chỉnh lại váy cho cô, nhìn gương mặt ráng hồng mà không khỏi hài lòng. Cô định nói gì mà lại thôi, chạy nhanh ra mở cửa vì sợ cô nàng kia sẽ lại ầm ĩ.
“Tớ ra đây!”
“Hai người lề mề quá!” Cửa vừa mở Tâm Chinh đã lại trách móc, sau đó thấy vẻ kì lạ trên gương mặt Hạnh Nguyên, cô lại cười khinh bỉ. “Vội thế, còn tận mấy ngày để hưởng thụ cơ mà.”
Mấy người kia nghe qua là hiểu Tâm Chinh đang nói gì, chỉ che miệng cười. Trong khi nhân vật chính là Hạnh Nguyên xấu hổ không thôi, chỉ muốn lao vào cho cái cô nàng kia một trận. Đúng lúc ấy Minh Hải xuất hiện ở cửa, đưa túi cầm tay cho cô rồi kéo cô đi, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
“Đi thôi em, để mọi người chờ lâu rồi.”
|
Chương 19
Kỳ nghỉ khó quên
Cô không thể nói gì trước những lời lẽ thấu tình của anh, chỉ biết gật đầu đầy cảm động. Anh vươn tay kéo cô sát vào người mình, đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn.
Theo như kế hoạch đã định sẵn, sáu người rời khách sạn W và ra bãi biển để bắt đầu chuyến thăm quan các khu du lịch nổi tiếng của thành phố X. Có nhà quản lý tài ba Tâm Chinh ở đây thì quả thật không phải lo lắng một điều gì cả. Tâm Chinh xưa nay vốn rất nhanh nhẹn và tháo vát, chính vì thế dù thời gian có hơi gấp rút cô vẫn lo toàn vẹn cho chuyến đi này. Sau khi đi thăm thú hết các hang động, mọi người cùng nhau ăn trưa vui vẻ trên du thuyền, đến chiều thì lại đi đến các di tích trên đất liền khác. Bữa tối dùng buffet tại khách sạn, sau đó mọi người cùng tập trung lại đốt lửa trên bãi biển.
Hạnh Nguyên tựa đầu hạnh phúc vào vai Minh Hải trong khi phía đối diện, Gia Tuệ và Nhật Phong không được như hai người. Cô cứ cười tủm tỉm, nói đùa là cô bạn chẳng có chút lãng mạn nào cả.
“Kệ tớ.” Gia Tuệ liếc xéo cô rồi quay sang chồng mình giọng tự hào. “Chúng tớ là vợ chồng rồi không cần phải lãng mạn cho ai xem cả.”
“Thật không, hay lát nữa không có ai lại tình tứ cho mà xem”.
“Không phải chuyện của cậu.” Gia Tuệ bĩu môi, quay đi cho thêm củi vào đống lửa, không thèm để ý đến bạn nữa. Cuộc đối thoại tưởng như mâu thuẫn nhưng thật ra lại là cách thể hiện tình cảm rất riêng của các cô gái. Minh Hải cùng Nhật Phong đều hiểu nên cả hai chỉ cười, lúc sau để hai cô gái tâm sự, đàn ông con trai phải bàn chuyện làm ăn chứ không nói chuyện phiếm như phụ nữ nữa được.
“Hạnh Nguyên này!” Khi hai chàng trai đã đi ra một góc, Gia Tuệ liền đến bên ngồi cạnh bạn. “Minh Hải đúng là rất tốt với cậu.”
“Tất nhiên.” Hạnh Nguyên tươi cười đáp, nhưng sau đó cô vội khựng lại, quay sang bạn ánh mắt khó hiểu. “Tuệ? Cậu, ý cậu là gì?”
Gia Tuệ có chút ngập ngừng, một lúc sau mới nói tiếp. “Thật ra trước giờ tớ không có thiện cảm với Minh Hải lắm. Tớ biết nói ra điều này có thể khiến cậu buồn nhưng sự thật là vậy. Cái ngày Tâm Chinh nói với tớ là Minh Hải cậu chờ đợi bao năm đã trở về thì tớ rất bàng hoàng và muốn về thành phố B ngay. Tớ thực sự không tin vào tình yêu giữa hai người, rõ ràng là anh ta không hứa hẹn một điều gì nhưng cậu vẫn ngốc nghếch chờ đợi, mười năm tuổi thanh xuân cậu đã đánh mất vì Minh Hải. Tớ vừa giận vừa thương cậu, phải chăng lúc đó anh ta có nói là cậu hãy chờ thì còn được, đằng này đi không nói một lời nào. Mà thời gian cũng đâu phải ít, cho nên tớ…”
“Tuệ…” Hạnh Nguyên nhìn cô bạn thân, lời nói như nghẹn lại.
“Đợt này về công việc là một phần thôi, quan trọng hơn vẫn là tớ muốn xem cậu như thế nào. Thật không ngờ là hai người đã tiến nhanh như vậy. Tớ vừa mừng vừa lo, cậu cũng biết đấy, có những cái nhanh đến rồi lại nhanh đi.”
“Nhưng chẳng phải chính cậu đã khuyên tớ phải nắm lấy sao, cậu đã nói vậy sao bây giờ còn nói là nhanh đến sẽ nhanh đi.”
“Cậu bình tĩnh, đúng là ngày hôm đó tớ đã nói là cậu phải nắm bắt và cho đến lúc này cậu và tớ đều không sai. Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu là hãy thật chắc chắn về tình cảm của mình.” Mặc dù nghe qua chỉ là những câu nói bình thường nhưng lời lẽ của Gia Tuệ dường như lại ẩn chứ một điều gì đó rất sâu sắc. “Không phải ở phía cậu mà là về Minh Hải. Chỉ cần một ngày nay thôi cũng đủ để tớ có cái nhìn và đánh giá về anh ấy, tớ khẳng định là cậu không chọn nhầm…”
“Vậy sao…?”
“Đừng có ngắt lời tớ, Minh Hải quả thật là một người đàn ông tốt, anh ấy xứng đáng để cậu gửi gắm cả đời. Nhưng hãy nhớ về quá khứ và cả hiện tại của hai người. Bây giờ không phải năm 2003, hai cậu không còn là những cô cậu học sinh với tình yêu học trò nữa. Hãy suy xét cho hiện tại và tương lai. Tớ đương nhiên muốn cậu được hạnh phúc, nhưng tớ cũng hy vọng cậu có cái nhìn chính xác, đôi khi mọi thứ không như ta muốn, đừng để về sau phải ân hận hay hối tiếc về quyết định của ngày hôm nay.”
Ánh mắt chân thành đầy tình cảm của Gia Tuệ càng làm Hạnh Nguyên mông lung hơn, trong đầu cô có hàng ngàn câu hỏi không thể giáp đáp. Cô không hiểu tại sao Gia Tuệ lại nói những lời này dù cô biết là cô ấy xuất phát điểm chỉ muốn tốt cho cô. Nhưng ẩn ý sau tất cả là gì đây, tại sao không thể nói rõ mà phải lấp lửng như thế. Tình cảm từ phía cô thì không sao, nhưng còn về phía Minh Hải? Anh rõ ràng là rất yêu thương cô như vậy, còn gì phải nghi ngờ nữa. Gia Tuệ cũng khẳng định là anh hoàn hảo, vậy thì lí do để phải lo lắng về tình cảm anh dành cho cô?
Cô càng nghĩ càng thấy đau đầu, định cất tiếng thì cô nàng Tâm Chinh từ đâu bỗng xuất hiện, phá tan bầu không khí yên ắng nãy giờ. Cô ấy thở hổn hển, giọng nói lại đầy vẻ trách móc.
“Chán hai cậu thật, ra biển mà ngồi một chỗ thế này à?”
“Thế cậu bảo phải làm gì?” Gia Tuệ nhíu mày nhìn Tâm Chinh, coi thường cô bạn ham chơi.
“Không tắm biển được thì lội nước, phải hưởng chút khí biển chứ!”
“Vậy hóa ra cậu ướt thế này là vì lội nước à?” Đến lượt Hạnh Nguyên nhập cuộc, cô tạm bỏ qua câu chuyện khi nãy mà cùng với Gia Tuệ hùa vào trêu chọc Tâm Chinh.
“A ha vui cực, khi nãy Học Vũ cõng tớ chạy vài vòng thích lắm.” Tâm Chinh mải nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ lúc trước mà không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ từ hai cô bạn, cô nàng vẫn đang cố tận hưởng hạnh phúc đang có.
“Cậu có biết cậu bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Không cần phải thể hiện ra quá như vậy đâu, nổi hết da gà rồi này.”
Nghe hai cô bạn thân phản bác Tâm Chinh ngay lập tức xị mặt xuống. Đúng lúc ấy thì ba chàng trai cùng trở về, từng người ngồi xuống bên cô gái của mình. Học Vũ thấy khuôn mặt không vui của bạn gái liền nhìn về phía Hạnh Nguyên và Gia Tuệ.
“Hai cậu lại bắt nạt Tâm Tâm của tớ à? Cô ấy hiền lành như thế mà sao cứ bắt nạt hoài vậy?” Vừa nói anh vừa quay sang dỗ dành người yêu khiến hai cô gái cùng phá lên cười.
“Huỳnh Học Vũ, cậu có cần nói mấy lời đó không, nghe ghê quá!”
“Haizz, chúng ta đâu còn ở thời học sinh, cậu không cần bênh Tâm Tâm của cậu vậy đâu.”
“Đấy, vừa nãy hai cậu còn nói tớ này nọ, giờ ba người họ ở đây lại thay đổi ngay được. Đừng có giả vờ làm thục nữ, họ biết tỏng tâm địa các cậu rồi.” Cô nàng Tâm Chinh bị trêu đến mức tức giận nói năng có phần lung tung, được thể hai người kia lại càng cười lớn hơn. Học Vũ cũng không biết làm cách nào mà giúp bạn gái nữa, may thay Minh Hải cùng Nhật Phong biết ý liền lên tiếng, lúc ấy Tâm Chinh mới “hả dạ”.
“Sophia nói không sai đâu, bọn anh biết hết các em rồi.”
“Trêu chọc cô ấy là không tốt đâu nhé!”
Dù biết nói mấy lời này là không nên nhưng chẳng còn cách nào khác, Minh Hải và Nhật Phong đành để bạn gái với vợ lườm yêu chứ sao dám đắc tội với cô nàng Tâm Chinh kia nữa. Cô ấy mà đùng đùng nổi giận chắc chắn chuyến đi này sẽ không còn yên bình.
Vì ngày đầu tiên đã chơi rất vui vẻ và hào hứng nên hôm sau mọi người đều thức dậy muộn hơn. Hạnh Nguyên còn đang mơ màng thì nghe thấy chuông điện thoại, cô khi ấy mới uể oải mở mắt, lười biếng nhắc máy.
“Anita nghe!”
[Hạnh Nguyên à, thím đây.] Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thím út, Hạnh Nguyên vội vàng tỉnh giấc. [Nghỉ lễ Quốc khánh cháu không về à?]
“Thím ạ, cháu được nghỉ rồi. Đợt này có Gia Tuệ về nữa nên cháu không có về, cháu cũng quên không gọi điện.”
[Ừ, thím cứ nghĩ là cháu bận công việc hay gì đó. Mà Gia Tuệ về sao, con bé dạo này thế nào, vẫn khỏe chứ, đã có tin vui chưa?]
“Để chú thím lo lắng rồi, cháu đoảng quá.” Hạnh Nguyên nói giọng hối lỗi. “Tuệ nó vẫn thế, nó gửi lời hỏi thăm chú thím đấy. Mà chú cháu sao rồi ạ?”
[Ừ, sức khỏe chú cháu khá hơn nhiều lắm. Đợt này uống thuốc Minh Hải gửi cho thì ăn uống nhiều hơn, bây giờ còn đi ra ngoài tập thể dục được rồi.]
Nghe thím nhắc đến tên anh Hạnh Nguyên vội nhìn sang chàng trai đang nằm bên cạnh mình. Khi anh ngủ những đường nét vẫn đẹp đẽ như vậy, anh thật sự quá hoàn hảo. Cô đã từng mơ rất nhiều về hạnh phúc này, nay đã nắm được nó trong tay rồi, thật sự không muốn buông bỏ một chút nào. Nhưng lời Gia Tuệ vẫn còn văng vẳng bên tai, có đôi khi mọi thứ không phải cứ như mình muốn là được. Vậy chẳng nhẽ, không phải là cô cứ có tình cảm là sẽ được bên anh mãi mãi?
Cuộc điện thoại với thím khiến Hạnh Nguyên tỉnh giấc nhưng cô không vội dậy mà vẫn nằm trên giường ngắm nhìn chàng trai của cô. Lúc nào cũng vậy, cô chỉ muốn được ngắm nhìn anh, càng gần càng thấy chân thật. Đúng lúc cô đang say sưa nhất thì Minh Hải thức giấc, anh quay sang nhìn cô ánh mắt trìu mến.
“Sao em dậy sớm vậy?”
Cô vẫn nhìn anh chăm chú, gương mặt thấm đậm nét cười. “Khi nãy thím gọi điện, mọi năm em vẫn hay về chơi với chú thím, đợt này lại quên mất không gọi điện về.”
“Vậy à, sức khỏe chú giờ sao rồi?”
“Cảm ơn anh!” Cô không trả lời vào trọng tâm câu hỏi của anh, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng, giọng đầy chân thành. Anh có chút khó hiểu, xoay người hẳn về phía cô. “Nãy thím có nói với em rồi.”
“À, chúng ta như vậy rồi em còn cảm ơn gì nữa, như vậy chẳng phải khách sáo với anh à. Người nhà của em cũng là người nhà của anh, nên đó chính là nghĩa vụ của anh, hiểu chưa?”
Cô không thể nói gì trước những lời lẽ thấu tình của anh, chỉ biết gật đầu đầy cảm động. Anh vươn tay kéo cô sát vào người mình, đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn. Bàn tay hư hỏng ở trong chăn bắt đầu lần mò tìm kiếm nơi nhạy cảm của cô. Cô hơi giật mình vội giữ chạy lấy tay anh, nhưng rồi sau đó mọi phản kháng chỉ là cho có. Nụ hôn sâu thẳm anh trao lên môi như lấy hết mọi sinh khí của cô, người cô mềm nhũn không có sức lực, chỉ biết để mặc anh “tung hoành”. Ai bảo là vì cô yêu anh cơ chứ, chính vì thế cô nguyện dâng hiến tất cả cho người đàn ông này. Cả cuộc đời, người cô yêu duy nhất chỉ có mình anh.
Cả buổi sáng “lao động” cật lực nên đến trưa Hạnh Nguyên tỏ ra khá là mệt mỏi. Nếu Minh Hải không nhất quyết bắt ép có lẽ cô cũng không buồn xuống ăn trưa. Lúc hai người bước vào nhà ăn, bốn người kia nhìn cả hai như “sinh vật lạ”.
“Ủa, tưởng hai người ra ngoài từ sáng sớm, hóa ra không phải à?”
Tâm Chinh vừa nói vừa cười khiến Hạnh Nguyên chột dạ, nhớ lại khi nãy gương mặt mình vẫn ráng hồng thì không khỏi xấu hổ, quay sang kín đáo véo người yêu một cái. Minh Hải đau thì đau nhưng vẫn tỏ ra rất bình thản, tươi cười đối đáp lại với Tâm Chinh.
“Hạnh Nguyên mệt nên chúng tôi chỉ ở trong phòng thôi, mọi người có đi đâu không?”
“Đi chứ Tuệ nhỉ, ai mà như hai người đâu.”
“Tâm Chinh.” Câu nói rất bình thường nhưng đầy ý trêu chọc của Tâm Chinh khiến Hạnh Nguyên không chịu được, cô bất bình lên tiếng, vẻ mặt đầy ngượng ngùng xen lẫn tức giận.
“Tớ làm gì đâu mà cậu nhìn tớ như vậy?” Cô nàng lại càng tỏ ra là mình vô tội, mọi người cứ thế được một trận cười vì cuộc đối thoại của hai cô gái.
Ngày hôm sau cả nhóm lên đường về lại thành phố B từ sớm, vẫn như lúc đi, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải đi riêng. Do buổi tối hôm trước làm việc hơi quá sức nên sáng ra cô vẫn còn buồn ngủ, vừa lên xe được một chút là ngủ ngay. Minh Hải nhìn người yêu ở bên cạnh mà không thể ngừng cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đến lúc chỉ còn một đoạn nữa là về đến thành phố B, đột nhiên anh nhận được điện thoại của mẹ mình, bà Cố Di An. Ban đầu có chút vui mừng nhưng ngay sau đó, khuôn mặt Minh Hải trở nên vô cùng lạnh lùng. Anh cúp máy xong liền quay sang nhìn Hạnh Nguyên, vẻ mặt khó đoán. Sâu thẳm trong trái tim anh lúc này đang hình thành một nỗi băn khoăn không hề nhỏ.
Cô gái bé bỏng, anh nên làm sao với em đây?
|