Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 25
Ads Trong lòng của anh đau xót.
Đôi mắt đen tối sầm, lên tiếng nói sang truyện khác: “Oa Oa, chúng ta đi ăn cơm, ăn xong rồi đi chơi được không?”
"Ok!" Dứt lời, vẫn không quên trừng mắt nhìn Bắc Xuyên Hạ Tử.
Chuyện này có thể trách ai? Ai bảo lúc cô muốn ăn, ánh mắt hung ác của cô ta cứ nhìn cô, cô liền cảm thấy rất buồn nôn.
Cô lại đi sợ ánh mắt của cô ta? Nhưng sau đó, cô phát hiện, người phụ nữa này chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi!
Cô chả việc gì mà phải sợ cô ta !
Hừ, cô kiêu ngạo ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà đi qua trước mặt người phụ nữ kia.
"Khốn kiếp. . . . . ."
Gì vậy? Cô nghe thấy tiếng nghiến răng ken két ư?
"Bắc Xuyên Hạ Tử, " Ân Dập Diễm ôm chặt Oa Oa, "Chuyện này thì liên lạc với thư ký của tôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”
"Nhưng. . . . . ."
Không chờ Bắc Xuyên Hạ Tử trả lời, Oa Oa chặn lời của cô ta : "Bắc Xuyên - người mù? ! Tên thật là lạ . . . . . . Hắc, sao lại có người tên là ‘Người mù’ ?" (vì âm Hạ tử đọc ra hơi giống người mù nên Oa Oa mới đọc thế, Hạ Tử, Hạt Tử)
Cúi đầu suy nghĩ, "Tôi cảm thấy gọi là ‘Người què (Qua Tử)’ là phù hợp nhất, rắc rối…..”
Trong đại sảnh vang lên tiếng cười khúc khích, ai cũng che miệng cười trộm.
Bắc Xuyên Hạ Tử giận mặt đỏ tía tai, bộ dạng trừng mắt rất buồn cười, rồi lại một trận ầm ĩ, vì rất mất mặt..
"Đáng ghét!" Rơi vào đường cùng, đành ra bộ dáng ủy khuất, “Diễm, anh nhìn xem, cô ức hiếp em!”
"Cô muốn ức hiếp tôi đều cho phép, sao, cô có ý kiến?”. Giọng nói lạnh lùng, bọn vệ sĩ ở cách vào mét cũng có thể cảm nhận được.
"Không có, không có!" Bị đôi mắt sắc bén nhìn, cô sợ tới mức rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Không để ý cô ta, Ân Dập Diễm ôm Oa Oa xoay người rời đi, để Bắc Xuyên Hạ Tử một mình tại đó giương mắt nhìn, tức giận tới mức dậm chân.
"Cô chờ đó cho tôi. . . . . ."
*
Đẩy cửa phòng làm việc, Sở Oa Oa ngã người lên ghế sô pha mềm mại, sau đó thở phì phò nhìn người vừa đóng cửa lại.
"Ê ! Tại sao em không được ra ngoài tìm việc? Em cũng không phải thứ gì đó mà anh nuôi!”
Anh buồn cười: "Ừ, đương nhiên em không phải thứ gì đó.”
"Ai nói em không phải thứ gì? Hừ, không đúng! Em đương nhiên là gì đó a! Hừm. . . . . . Không, không đúng! Ai ya! Không biết a!"
Càng nói càng loạn, chi bằng không nói còn hơn.
Ân Dập Diễm cởi cà vạt ra, lười biếng ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần cô.
Cô gái nhỏ, chẳng lẽ em không biết bộ dạng vừa rồi có bao nhiêu mê người sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng , tru cái miệng nhỏ nhắn lên, làm người khác muốn âu yêm vuốt ve. . . . . .
"Ê , ê. . . . . . Anh cách xa em ra một chút!"
Bàn tay nhỏ bé cố gắng đẩy khuôn mặt đang tiến sát lại.
Anh dịu dàng nhìn cô hồi lâu, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng làm người khác kinh ngạc, không nghĩ là do anh nói: “Oa Oa, gả cho anh.”
"Cái, cái gì? !" Cô thật muốn thét lên!
Cô lớn lên rất đáng yêu là không có sai a! Nhưng mà, đừng có mới gặp vài lần mà muốn kết hôn?
Cái này. . . . . . Chuyện này quá hoang đường?
Ừ, anh nhất định là uống nhầm thuốc, mới có thể nói với cô như vậy. Đúng, đúng vậy, nhất định là như vậy!
Oa Oa xấu hổ cười cười: "Diễm, anh đừn nói đùa được không? À…..Em đói bụng, bây giờ ăn đã được không?”
". . . . . ."
Nhưng, đợi lâu mà không có trả lời, cô ngẩng đầu lên, khó hiểu mà nhìn anh.
Anh vẻ mặt thành thật nhìn lại cô, dung ánh mắt chân thành nhất, tình cảm nhất để nói cho cô biết là anh không nói đùa!
Ngược lại, anh rất chân thành, rất chân thành. . . . . . Cầu hôn cô.
Đúng vậy, từ trước đến nay đã muốn làm như vậy, chỉ sợ cô từ chối mà thôi, nhưng mà không nghĩ, sẽ đến nhanh như vậy.
|
Chương 26
Ads Nhưng mà, vừa rồi, chuyện kia cô không chịu nghe lời, là anh vừa tức giận lại sợ hãi. Tức giậ vì cô không chịu ngoan ngoãn mà sống ở đây, cô căn bản là không cần làm việc, nếu cô muốn cái gì anh cũng cho cô, nhưng hết lần này đến lần khác, cô cũng không nghe lời!
Anh muốn cô biết rõ, yêu từ cái nhìn đầu tiên không phải chuyện gì lạ. Từ lúc nhìn thấy cô, trái tim băng giá, đóng cửa nhiều năm của anh vì cô mà mở ra.
Biết mình yêu một cô gái là một chuyện hoang đường, nhưng vận mệnh an bài như vậy, trốn cũng không được. Đối mặt với cô, anh cảm thấy lực bất tòng tâm, anh không muốn hà khắc với cô, nhưng cái tính nghịch ngợm của cô lại làm anh rất đau đầu.
Vì vậy, nên mới nghĩ đến chuyện kết hôn để giữ cô lại.
Nếu là hồi trước, hôn nhân đối với anh là xiềng xích, nhưng bây giờ anh nguyện ý vì cô mà đem xiềng xích nặng nề như vậy, cho dù có dốc hết sức lực, nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng mà, hiện tại. . . . . .
Cô kỳ quái nhìn anh, bộ dáng làm anh rất tức giận!
Anh thở dài, lấy ra một thứ trong túi quần mà anh đã chuẩn bị từ trước, “Oa Oa, gả cho anh” Anh lặp lại lần nữa.
A? Cô nghĩ, anh ấy thật lòng, không có nói đùa!
Oa Oa không có nhận, nhếch cằm về phía chiếc hộp, “Chúng ta mới biết nhau không lâu mà, hơn nữa………….Chiếc nhẫn này hình như rất đắt, em không thể nhận được!”
Tuy rằng cô rất muốn nhận.
"Oa Oa, em có tin ‘Yêu từ cái nhìn đầu tiên không’?" Anh cất hộp đi, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, trong làn khói mù mịt nói.
Động tác lười biếng càng làm cho anh mê người, hơi thở mị hoặc.
"Hả? Yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
"Đúng, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh không thể tin được, loại chuyện tình buồn cười vớ vẩn này, sẽ xảy ra với anh." Anh cười tự giễu, hít thuốc thật sâu: "Cho đến khi gặp được em anh mới tin."
Cô không dám tin mà nhìn anh, không nói nên lời.
"Trên thương trường ngươi lừa ta gạt, anh sớm đã nhìn thấu rồi, mệt mỏi, căn bản không tin trên đời còn có cái gì có thể gây hứng thú cho anh. Nhưng từ lúc nhìn thấy em thì không giải thích được , anh lại có thể bị em hấp dẫn, em luôn ở trong suy nghĩ của anh. A, thật sự là buồn cười! Anh luôn coi trời bằng vung, người đàn ông kiêu ngạo không để thứ gì vào mắt, một ngày cũng bị một cô gái tóm gáy?! Đối với em…..”
Anh cúi đầu xuống, vẻ mặt bi thương buồn bã trên khuôn mặt tuấn tú của anh,dừng một chút, anh nói tiếp : ". . . . . . Cứ như vậy cam tâm tình nguyện tóm gáy . Oa Oa, đồng ý gả cho anh, đó sẽ là lựa chọn đúng nhất của em.”
Cô trả lời không được, bởi vì, từ lúc cô nghe thì nước mắt rơi đầy mặt.
Thế giới của cô vẫn rất đơn giản, đơn giản đến không biết tình yêu là cái gì, nên yêu người như thế nào. Nhưng mà, trong lúc này, cô thích ở chung với anh, tuy hai người thi thoảng có cãi nhau chút, nhưng cuối cùng vẫn là anh thua .
Ở cùng một chỗ với anh, cô hoàn toàn có cảm giác an toàn, dù có chuyệ gì xảy ra, có anh ở bên cô sẽ cảm thấy an toàn.
Cô nghĩ. . . . . . Đây là tình yêu a, như vậy, chắc là cô yêu anh. . . . . .
Không có được câu trả lời của cô, Ân Dập Diễm có chút lo lắng, liên tiếp mở miệng hứa hẹn: "Oa Oa, tin anh, tuyệt đối anh sẽ không để em chịu khổ . Em muốn cái gì, anh đều cho em, Oa Oa. . . . . ."
Cô còn có thể nói cái gì? Cô còn muốn nói gì nữa?
Anh cũng đã hứa hẹn đối với cô như vậy rồi, người đàn ông cao ngạo như vậy, ăn nói dịu dàng hứa hẹn với cô . . . . . .
"Em , em. . . . . ." Cô nghẹn ngào nói không nên lời.
|
Chương 27
Ads Vẻ mặt anh khẩn trương, mồ hôi ở hai tay chảy ra.
.
Thật lâu , Oa Oa dò xét anh một chút, e lệ gật đầu, "Được."
Giống như tin vui từ trên trời, anh mừng rỡ, khóe mắt cũng cười.
Không nhịn được hưng phấn, anh ôm cô, lực quá mạnh, như muốn đem cô nhập vào xương mình. Anh không cách nào kiềm chế tình cảm của mình, xem ra anh đã sa chân vào lười tình rồi!
"Oa Oa, chúng ta tìm thời gian đính hôn được không?"
Bị anh nhắc như vậy, cô mới đột nhiên nghĩ đến, bây giờ cô mới nhớ là đang đi lịch, còn chưa nói chuyện này với cha mẹ !
Oa Oa nhăn nhăn cái mũi, đi ra ngoài du lịch, không chỉ có hành lý bị mất, trái tim duy nhất cũng bị mất, cái này làm cho cô rất ảo não!
Như là nhìn ra nghi ngờ của cô, Ân Dập Diễm dịu dàng cười: "Oa Oa, trước tiên chúng ta đi gặp cha mẹ của em."
Dù sao đây là chuyện đại sự của cuộc đời, anh hiểu cô.
Cô gật đầu, "Diễm, chúng ta đây bây giờ có thể ăn cơm không? Em đói bụng!"
Anh từ từ đứng lên, lấy điện thoại nội bộ gọi điện."Chuẩn bị một phần cơm trưa tới đây."
"Thưa vâng, Tổng giám đốc."
*
"Alô, mẹ?"
"Nha đầu chết tiệt kia, còn biết điện thoại về ! Có biết mẹ rất lo lắng cho con hay không? Sợ con trên đường gặp nguy hiểm gì, a! Đúng rồi đúng rồi, mẹ không gửi cho con bình xịt phòng lang sói? Còn có . . . . . ."
"Không phải, con. . . . . ." Oa Oa cắt đứt tiếng mẹ ở đầu bên kia.
Ai biết, mẹ Sở còn lợi hại hơn cô, trong giây lát chặn đứng lời cô."Oa Oa, con gọi điện thoại có phải là để xin tiền không? Hay là thật sự đã gặp tên bại hoại gì rồi? !"
Cuối cùng cô nói!"Mẹ, yên tâm đi, con không có gì vấn đề, chỉ là. . . . . ." Cô do dự bất an, không biết nên nói chuyện đính hôn với mẹ thế nào, năm ngón tay quấn dây điện thoại qua lại.
"Chỉ là cái gì?" Mẹ của Sở Oa Oa gấp gáp kêu to.
"Dạ. . . . . . Mẹ, con, con muốn đính hôn. . . . . ."
Quả nhiên "Cái gì? !"
Ngay sau đó "Bốp" "Huỵch" vang lên!
Chỉ nghe thấy Sở mẹ ở đầu điện thoại bên kia nói to: "Sở Thiên! Rất nghiêm trọng rồi, Oa Oa muốn đính hôn! . . . . . . A, lão già chết tiệt, ngồi dậy!"
Trên trán Sở Oa Oa đầy hắc tuyến, chắc là cha cô đang ngủ rồi!
Âm thanh lúc trước lại truyền đến, nhưng lần này là giọng nói của cha:"Oa Oa a, cha nghe mẹ con nói. . . . . . Con muốn đính hôn, đây là. . . . . . Sự thật?"
"Thật sự!" Oa Oa bất đắc dĩ trợn mắt, họ lại vì vấn đề này mà dây dưa.
Sở cha ho khan một tiếng, không nói gì đưa ống nghe lại cho Sở mẹ, lắc đầu, nhếch nhếch đàu, ý bảo chuyện này giao cho Sở mẹ xử lý.
Bên kia đột nhiên trầm mặc làm cho cô nghi hoặc, "Cha ?"
". . . . . . A, Oa Oa, mẹ …, người kia có thời gian thì dẫn đến đây, mẹ và cha con muốn nhìn."
Bỏ điện thoại xuống, Oa Oa thở dài một hơi, cô sợ cha mẹ không đồng ý .
Bây giờ cô yên tâm rồi!
Cửa bị mở ra, xuất hiện một thân hình cao to mạnh mẽ, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mà cười, anh không nói cười, nâng môi cười nhạt.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến gần cô, ngay sau đó chợt nghe thấy một tiếng kêu.
"A!"
"Oa Oa, là anh." Tựa đầu vùi sâu vào trong cổ của cô, anh ngửi hương thơm trên người cô."Đừng cử động, để cho anh ôm em một cái."
"Diễm, ngứa quá, ha ha, ngứa quá. . . . . ." Cô cười khanh khách nói.
|
Chương 28
Ads Hôm sau, Oa Oa như bình thường cùng Ân Dập Diễm đi vào phòng làm việc của anh, một vài nhân viên của của tập đoàn Ân thị, trước đó đã chứng kiến màn kịch "Lãnh nam truy nữ", một số người biết Oa Oa, đều nghĩ cô gái này có lai lịch không tầm thường.
Bởi vì, cô gái có thể làm cho Tổng giám đốc Ân thị luôn luôn giữ mình trong sạch mà đụng vào, trên thế giới, đúng là không tìm được người thứ hai !
Đi thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc, trên đường đi xuyên qua một hành lang dài, Oa Oa mang theo cà men, hỏi lao công.
"Oa, chị Lưu , hôm nay mặc bộ quần áo này thật đẹp đó!"
"Phải không phải không? Sở tiểu thư, hôm nay cô là người đầu tiên khen tôi a!"
"Ai nha, đã bảo không được gọi tôi là Sở tiểu thư sao! . . . . . . Hi, anh Diệp Hào, hôm nay tâm tình sao mà tốt như vậy thế, hắc hắc, có phải là đi hẹn hò không?"
"Đúng vậy a, thật vất vả tôi mới hẹn được Văn Văn đi ăn cơm buổi tối."
" Anh Diệp Hào cần phải cố gắng lên đó!"
Oa Oa sau khi chào hỏi xong, hân hoan đi tới cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, nhưng mà, tay vừa gõ cửa, cửa lại không khóa, nghe được tiếng nói đứt quãng.
"A. . . . . . Dập diễm, nhẹ, nhẹ chút mà! Anh nắm làm em đau quá. . . . . ."
Âm thanh quá mập mờ!
Cô ngây người ở cửa ra vào, có chút sửng sốt, không rõ bên trong có chuyện gì.
Lúc này, một giọng đàn ông trầm thấp truyền ra:
". . . . . . Bắc Xuyên Hạ Tử, cô có nói hay không?"
Giọng nói này cô biết! Đó là giọng của người đàn ông hôm qua cầu hôn cô, chỉ là có chút khó hiểu, Bắc Xuyên Hạ Tử sao lại ở chỗ này? Mà bọn họ lại đang làm cái gì ở trong vậy? Họ nói chuyện thật kỳ quái đó.
Oa Oa nghi hoặc khó hiểu, lần nữa cúi người xuống, cô tiếp tục "Nghe trộm" . . . . . . Sai! Đây không phải nghe trộm, mà cô quang minh chính đại nghe, ai bảo bọn họ không đóng cửa lại? Mới cho cô cơ hội "Quang minh chính đại nghe lén", hừ.
Ai ngờ, không đợi cô tiếp tục "thực hiện nghề cũ" , cửa bị mở mạnh ra, làm cô không kịp chuẩn bị, ngã nhào trên đất.
Bắc Xuyên Hạ Tử trên gương mặt kiều mị rất không phục, khẩu khí cũng không được tốt lắm, "Cô ở đây làm cái gì?"
Oa Oa thất bại mà xoa cái mông nhỏ, ngẩng đầu nhìn cô ta, bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn."Tại sao tôi không thể ở trong này? Vậy thì tại sao cô ở trong này?"
Mông cô đau quá, tám phần là ngã mà đau.
"Tôi sao lại không thể ở đây? !" Bắc Xuyên Hạ Tử nghếch đầu lên, "Dập Diễm nói. . . . . ."
Chốc lát, cô cấm khẩu, thân thể cũng bắt đầu run rẩy lên.
Nguyên nhân chính là người đàn ông ở sau lưng, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.
Ân Dập Diễm lạnh lùng nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi nói cái gì?"
"Anh, anh nói. . . . . ."
Bắc Xuyên Hạ Tử ấp úng, không dám trả lời, ánh mắt của anh thực sự đáng sự, làm cho cô không dám nhìn thẳng anh.
"Tôi nói cái gì? Hử?"
"Không có, không có gì."
Cô bất an mà lắc lắc tay, mắt nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nóit to."A! Tôi… tôi, tôi phải đi."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi.
Ân Dập Diễm giọng nói có sự cảnh cáo vang lên, "Bắc Xuyên Hạ Tử, nhớ kỹ lời tôi nói vừa rồi."
Ngã ngồi trên mặt đất, lúc này Oa Oa mới lên tiếng chen vào nói, "Diễm, cái người què kia. . . . . . Ách, là em nói Bắc Xuyên Hạ Tử, cô ta làm sao vậy?"
Anh thu lại ánh mắt lạnh lẽo, đôi mắt đen nhu tình nhìn cô cô, lại có chút lo lắng."Oa Oa, trên mặt đất rất lạnh, đứng dậy trước đã, được không?"
Cũng không phải cô muốn ngồi dưới đất , rõ ràng là người phụ nữa kia mở cửa quá đột ngột, hại cô ngã xuống trên đất.
|
Chương 29
Ads Cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên váy, ánh mắt ai oán nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Ân Dập Diễm cảm thấy buồn cười, anh chọc tới cô sao?
"Diễm, cô ta tới tìm anh làm gì?"
Cô không muốn nhìn thấy Bắc Xuyên Hạ Tử, không biết vì cái gì, dáng người của cô gái Nhật Bản đẹp hơn cô, khuôn mặt cũng xinh hơn cô, từ quần áo đến gia thế tốt hơn cô, bằng cấp nhất định cũng cao hơn cô. . . . . . Tóm lại, mọi thứ đều hơn cô!
Những cái này làm cho cô tự ti.
Cũng không biết là tình cảm gì, trong ngực có chút ê ẩm, hàm răng chua xót cũng muốn rớt.
Cô thở dài, tiếp tục dùng ánh mắt ai oán dò xét anh.
Nhưng, không biết, những phản ứng này ở trong mắt anh, chờ mong đã lâu .
Cô đã bắt đầu vì ghen tị vì anh sao?
Đôi môi bạc nâng lên, nở nụ cười không dêc nhìn thấy. Bên ngoài trông như không có biểu cảm gì.
Anh chậm rãi đi về phía sô pha, hai tay dang ra, chờ cô ngoan ngoãn trở lại trong ngực của anh.
Oa Oa mím miệng, xoa mông, tâm không cam lòng, chuyện không muốn đã qua, nhưng không có như anh mong muốn —— ngoan ngoãn ngồi vào trong lòng anh.
Anh cười nhu tình, cô bé này, còn đang vì chuyện vừa rồi mà giận dỗi !
"Oa Oa." Anh chủ động kéo qua, giúp cô vuốt vuốt sợi tóc, "Anh không thể hiểu được hành động của em, là ghen a?"
Nghe vậy, cô lập tức kêu to."Nói bậy! Em không có ghen!"
"Vậy em bây giờ tại sao lại dùng ánh mắt ai oán nhìn anh?"
"Em đâu có! Nhất định là anh nhìn nhầm rồi. . . . . ." Cô áp sát mặt vào Ân Dập Diễm, "Anh nhìn đi, ánh mắt của em đâu có ai oán?"
Rõ ràng là anh nói bậy, thật sự là trợn mắt nói lời bịa đặt!
Huống hồ. . . . . . Cô cũng không biết đây có phải là ăn dấm chua của anh, liền chính cô cũng không rõ, anh làm sao lại biết? !
Đoán được suy nghĩ của cô, anh chỉ cười nhạt một tiếng."Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê."
Cô bỗng dưng trừng lớn hai mắt."Anh biết em đang nghĩ gì?"
Anh không thể phủ nhận.
Nguyên nhân anh biết rõ suy nghĩ của cô. . . . . . Cô cúi đầu thất bại.
Ân Dập Diễm nghiêng đầu, hôn vào bên cổ của cô, anh thì thào mở miệng: "Cô bé, chúng ta tìm thời gian."
"Tìm thời gian? Thời gian gì?"
"Chúng ta nên đi thăm cha mẹ của em ."
" Đúng, chúng ta đây nên tìm chút thời gian ."
Cánh tay dài của anh duỗi ra, cầm lấy điện thoại ở trên bàn làm việc rồi nói, đưa ống nghe cho cô: "Gọi đi, trong vòng một tháng sẽ về nhà thăm cha mẹ của em."
"Cái gì, trong vòng một tháng?" Cô cầm ống nghe, ngạc nhiên."Tại sao phải nhanh như vậy? !"
Ân Dập Diễm cười nhưng không nói, đôi mắt đen có sự quá khích, hiện nay chỉ có duy nhất biện pháp này mới có thể giữ cô bên mình .
Oa Oa chỉ cảm thấy chân lạnh lẽo, một cỗ lạnh lẽo tự lòng bàn chân tự nhiên sinh ra, cô nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ấn dãy số sớm đã khắc vào đầu, nói với mẹ và cha , trong chủ nhật tuần sau cô sẽ mang theo "ông xã chuẩn" về nhà, chờ "phỏng vấn" của cha mẹ.
Không biết vì sao, cô luôn cảm giác hai người biết nhau không đến một tháng, mà bắt đầu đính hôn, thật sự là làm cho người há hốc mồm. Nhưng mà, có một loại cảm giác không nói nên lời, như hai người bọn họ, mấy năm trước đã quen biết, hiểu nhau, rồi yêu nhau, hơn nữa yêu không thể kềm chế, là không thể mất đi lẫn nhau. . . . . .
|