Cafe Và Em
|
|
Chiếc xe dừng lại trước Bar T. Trời ạ! Nó không hề nghĩ rằng có ngày mình lại đặt chân vào đây. Hóa ra cái chỗ vui mà bà cô này nói là đây. Vui cái gì chứ, nó không thích mấy chỗ đông người, ồn ào và phức tạp. Nhưng không lẽ đã đến đây rồi lại bỏ về thì có lỗi với bà cô già quá. Với lại hôm nay nó buồn, nó cho phép mình thả lỏng một chút. Bước theo chị vào trong, một màn hỗn độn người nhảy nhót cùng tiếng nhạc sập sình đập vào mắt nó. Nó cũng từng nghe về Bar nhưng những gì nó thấy giờ phút này quả thực vượt xa tưởng tượng của nó. Thật không hổ danh là nơi ăn chơi chát táng của mấy cậu ấm cô chiêu. Nó nhanh chóng tìm một góc bàn khuất phía trong rồi ngồi xuống. Chị cũng ngồi theo và đặt trước mặt nó mật chai rượu. “ Nhóc biết uống chứ?” Nó không đáp chỉ gật đầu. Chị rót rượu ra hai li cho nó và chị. Nó đưa lên miệng. Ôi mẹ ơi cái thứ chất lỏng khó uống này. Nhìn màu đỏ ngon mắt là vậy mà khi uống vào thì thật khó nhuốt. Nó cố uống hết li rượu trên tay. Nó lại nghĩ đến Trúc Vi, có lẽ người đó với nó chỉ có thể là bạn bè. Nó chua xót cho bản thân. Tự động rót đầy li rượu rồi ngửa cổ uống cạn. Thấy nó như vậy chị ngăn lại: “ Uống ít thôi nhóc. Xuống đó nhảy với chị.” Chị cướp li rượu đang dở của nó rồi nhanh chóng kéo nó xuống cái nơi đang náo nhiệt kia. Thoạt đầu nó ngáo ngơ mà đứng im như trời trồng. Sau khi đã ngấm rượu, cùng với nhiệt độ từ cơ thể nóng bóng nãy giờ vẫn quyện quanh nó, nó bắt đầu bắt nhịp cùng điệu nhạc. Nó và chị lắc lư. Nó tạm thời như quên được Trúc Vi. Đầu óc cũng thoải mái nhiều. Nó quay trở lại bàn khi đã thấm mệt. Lại tiếp tục uống cạn những li rượu. Chị trở lại bàn khi nó đã thấy lâng lâng. Nó gục xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền. Nó dần lịm đi mà chẳng biết chị đã đưa nó về nhà chị bằng cách nào. Một cỗ hương thơm xông vào cánh mũi. Mùi thơm thật ngọt dịu. Nó nhanh chóng yên vị trên chiếc giường lớn của chị. Thật sự rất vất vả mới đưa nó về được bởi nó to con hơn chị nhiều. Tiến tới cạnh, khẽ đưa tay vuốt dọc sống mũi người đang ngủ. Chị cười nhẹ rồi đưa tay cởi hai cúc đầu chiếc áo cho nó. Nói rồi cũng tự mình cởi phăng chiếc áo sơmi đang mặc, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nó. Thực sự hôm nay chị rất vui. Sáng sớm nó tỉnh ư khi nhận được cuộc gọi từ ông Lâm. Cả đêm nó khồg về làm ông bà ở nhà thực lo. Nhưng khi nghe nó nói lí do thì cũng thở phào mà cúp máy. Nó day day thái dương. Đầu có chút đau nhưng cũng tỉnh táo nhiều. Nhìn lại cái vật thể ấm nóng đang nằm cạnh ngủ mà chỉ mặc áo ngực làm nó giật mình. Bật ngồi dậy nhìn lại mình. May quá nó mới chỉ mở 2 nút áo. Chị nằm bên từ từ mở mắt. Thực sự hôm qua ngủ rất ngon. Thấy cái mặt ngố đang chăm chú nhìn làm chị không khỏi buồn cười: “ Sáng ra làm sao mà đã ngơ ngác vậy nhóc?” “ Chị, hôm qua là chị đưa em về?” “ phải. Không chị thì ai?” “ Vậy em có làm gì chị không?” Bà cô già nhìn nó thật lâu rồi phá lên cười. Cái gì chứ. Nhìn bà chị ăn mặc như vậy ngủ cạnh lúc đang say. Nó là sợ mình say không tự chủ được nên muốn xác nhận thôi mà. “ Nhóc nghĩ thế sao? Hôm qua nhóc đã làm gì chị mà không nhớ sao? Làm chị đây mệt cả đêm.” Nói rồi làm vẻ giận rỗi. Thôi rồi. Xong đời nó rồi. Nó làm gì thế này. Khuôn mặt thống khổ hết sức. Nó nhìn chị cười khổ: “ Em...em xin lỗi” lại một tràng cười ròn rã của chị làm nó bát ngờ “ Nhóc này dễ dụ quá đấy. Nhóc không có làm gì. Là chị cởi ra ngủ cho thoải mái thôi.” Thật là muốn bóp chết cái người kia. Vậy mà làm người ta áy náy mãi. “ Dù sao cũng cảm ơn chị tối qua. Em rất vui. Giờ em phải về rồi” Chị gật đầu vui vẻ rồi tiễn nó ra cửa. Theo thói quen không biết phát sinh từ bao giờ, nó không về nhà luôn mà vòng qua tìm ngôi biệt thự màu xanh. Dù biết là không nên nhưng nó không cách nào ngăn lại sự nhớ mong Trúc Vi. Nó thấy tội nghiệp cho bản thân mình. 16 tuổi đầu mới biết thế nào là yêu nhưng có lẽ nó đã yêu phải người không nên yêu. Nó lẳng lặng quay trở về trong nỗi buồn khó tả. 17h chiều Tiếng chuông điện thoại reo, nó bỏ li cafe trên tay xuống, không nhanh không chậm bắt máy: “ Bà chị, gọi em có việc gì sao?” “ Nhóc đang ở đâu? Có rảnh không?” “ Em đang uống cafe ở quán Tico cuối đường Thiên Giáp” “ Vậy tới nhà chị mau” Nói rồi cúp máy cái rụp. Cái con người bá đạo kia luôn như vậy. Chẳng để ai có thời gian trả lời đã vội tắt máy. Nó thở dài đứng lên trả tiền rồi tới cái cung điện xa hoa nọ. Tết nhất đến nơi mà cũng không yên nữa. Nó bước vào sân nhà chị thì thấy ở đó một chiếc Audi đen bóng. Không lẽ bà chị có khách? Nó không nghĩ ngợi mà vội vào trong. Ngự trên chiếc sôpha màu ghi lúc này là 3 cô gái xinh đẹp. Nó mỉm cười: “ Chào tam đại mĩ nhân Jinka. Có chuyện gì mà các bô lão lại tụ họp đông đủ thế này?” “ Là đại tỷ nói muốn cùng tỷ cùng nhị tỷ dậy cho lão tứ ngươi chạy xe moto” Nguyệt tam tỷ nhí nhảnh đáp. Trong ba người thì Như Nguyệt tính tình trẻ con nhất. Vẻ đẹp của cô ấy cũng mang chút gì đó ngây thơ, thuần khuyết như cái tên của cô ấy. “ Gì chứ? Phải học sao?” “ Phải” Ba cái người kia không hẹn cùng đồng thanh trả lời. Thôi được. Là nó thấp cổ bé họng. Cứ theo lời mấy bà cô vậy. Mấy ngày sau đó cứ đến giờ đó nó lại bị ba vị tỷ tỷ triệu hồi. Mỗi người 1 tiếng đồng hồ thay nhau dạy nó chạy xe. Thật không ngờ ba cái con người mỏng manh tưởng chừng gió thổi mạnh sẽ bay mất dạng kia lại chạy moto điệu nghệ như thế. Thầy giỏi ắt có trò ngoan. Chỉ trong 3 ngày là nó đã chạy moto thành thạo. Ở một quán nước tên Tico có 4 người đang vui vẻ tụ họp. Ba mĩ nhân xinh đẹp thoát tục cùng một cô gái rất đỗi bình thường. Sường như sự gíp mặt của nó đang làm nền để tôn tgeem vẻ kiều diễm của 3 con người kia. “ Này nhóc, có vẻ em rất thích cafe?” Bà cô Ngọc nhăn nhó nhìn nó thăm dò. Nó không đáp chỉ cười trừ. Phải. Nó thích cafe như nó vẫn thích người đó. “ Cafe khó uống lắm nha. Mấy bà không biết thưởng thức sẽ chẳng thấy ngon” Như Nguyệt ra vẻ hiểu biết phán một hơi “ Làm như mình biết uống không bằng. Mới hôm trước còn nói nó kinh khủng” Nhị tỷ không thương tiếc chặn họng Tam tỷ. Nói rồi cả 4 người cười phá lên vui vẻ. Thật mất vẻ oai phong của tứ tử Jinka quá mà. “ Này mấy bà. Hay tối chúng ta đi mua sắm đi. Cũng sắp Tết rồi.” Thế là cả ba người kia hí ha hí hửng vui mừng nghe theo lão đại. Thật đúng là. Nó lại phải vác mặt theo với chức danh tài xế của bà cô Ngọc. 8h tối. Nó một thân hắc y xuất hiện trước mặt bà cô già như đã hẹn. Chị giao cho nó chìa khóa chiếc R1. Nó hiểu ý nhanh cóng ngồi lên phía trước cầm lái. Nó lúc này đây thật ăn nhập với chiếc xe. Cả cây đen thật nổi bật. Chị ngồi sau nhẹ nhàng đặt tay lên eo nó. Chỉ kêu nó dừng lại ở tiệm cắt tóc lớn nhất thành phố. “ Bà chị. Không đến chỗ hẹn với 2 vị kia sao?” “ Vào đay chút đã.” Thay đổi chút hình tượng cho cưng” nói rồi nháy mắt với nó. Nó tuy chưa hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn theo vào. Chị chỉ nó ngồi ở ghế và quay qua nói gì đó với anh chàng có mái tóc vàng nổi bật. Rồi lại quay qua nó: “ Cắt tóc cho nhóc. Đảm bảo sẽ hợp hơn. Nhóc có phiền không?” Thì ra là cắt tóc. Chắc ổn mà. Chuyện tóc tai nó không câu nệ. Ba mẹ nó thì càng không. Miễn sao đừng quá lố là được. Nó gật đầu đồng ý. Chưa đầu 15p mái tóc dài của nó đã đổi lại thành mái tóc ngắn nam tính gọn gàng. Trời ạ, nó không nhận ra mình nữa. Nó thầm cảm thán khen mình quá đẹp trai đi. Chị bây giờ cũng đang bất ngờ không kém nó. Nó thực sự rất hopqj với kiểu tóc này và thực sự rất điển trai như lời chị từng nói. Hài lòng với mái tóc tạo kiểu gọn gàng của nó, chị trả tiền rồi kéo nó đi “ Nhóc đẹp trai thật đấy” Không biết đây là lần thứ mấy bà chị nhắc lại câu này nữa. Hưng nó cũng thấy mình thật khác. Lướt nhanh trên đường. Bỏ lại sau lưng là biết bao ánh mắt ngưỡng mộ với đôi trai tài gái sắc trên chiếc moto đen. Nó và chị đã thấy 2 vị tỷ tỷ kia từ xa. Họ cũng vậy. Nhưng dường như ánh nắt họ lúc này đang dán chặt lên người nó. Có gì không ổn sao? Lúc nó và chị đến chỗ 2 người kia là lúc nó bị hai người kia tra tấn. Người vò đầu người nhéo má. “ Ôi trời. Cứ tưởng hotboy nào của bà Ngọc. Thì ra là lão tứ” “ Thật không nhìn ra là em. Đẹp trai lắm tứ đệ.” “ Là tôi kêu người ta cắt tóc cho nhóc đó.” Ba người họ cứ như chốn không người mà phá lên cười. Làm người trong trung tâm mua sắm này chỉ biết lắc đầu mà tiếc:” Xinh mà bị khùng”. Quả thật phụ nữ mua sắm có sức công phá vô song. Trên tay nó hiện tại là lỉnh kỉnh những túi đồ của ba người nào nó. Chừa cái tội nói không muốn mua sắm gì. Nó theo ba người kia từ quầy mĩ phẩm sang tới quần áo tồi lại trang sức. Có phải muốn mang luôn cái khu này về không đây. Nó chợt dừng mắt ở chiếc lắc tay nhỏ có mặt chú mèo. Lại liên tưởng tới ai kia. Thực rất hợp với người đó. Nghĩ là làm, nó nhanh chóng sở hữu chiếc vòng nhỏ, còn dặn nhân viên bán hàng phải gói thật đẹp. Sắp tới sinh nhật Trúc Vi rồi. Nó thở dài nhanh chóng bắt kịp mấy người kia. Gọi nó lại gần, chị đem tất cả đồ trên tay nó gửi nhờ nhân viên coi đò rồi kéo nó vào khu đồ nam. Nó biết chị định làm gì. Thôi kệ. Dù sao thì nó hiện tại như thêa này cũng không thể mặc được đồ nữ. Tiếng cô tiếp thị trong trẻo: “ Em có thể giúp gì cho anh chị?” “ Tôi muốn chọn cho người yêu mấy bộ đồ thật lịch sự và nấy bộ thật cá tính. Phiền cô chỉ giúp” Gì chứ. Ái làm người yêu của ai. Cái bà ăn nói năng lung tung thật chứ. Nghĩ vậy nhưng nó cũng chẳng muốn đôi co với chị. Ngườ tiếp thị giúp chị chọn mấy bộ đồ cho nó. Muốn lịch sự có lịch sự. Muốn phong cách có phong cách. Chị đưa cho nó mấy chiếc áo sơmi cùng quần âu kêu nó đi thay. Bước ra ngoài, nó lúc này quả thực trông lịch lãm cùng thu hút. Chị ngay ra ngắm nó. Vóc dáng nó cao lớn. So với tụi con trai cũng không kém là bao nên đồ nó mặc khá là vừa vặn. Lúc sau lại khoác lên mình chiếc áo phông đen cá tính cùng quần jean đen rách gối. Thật sự rất ưa nhìn. Mấy chị nhân viên cứ trầm trồ khen ngợi làm mặt nó đỏ lên càng điển trai. Bà cô Ngọc nãy giờ không lên tiếng bỗng mỉm cười hài lòng: “ Rất đẹp. Tôi lấy hết” “ Chị à. Em không có nhiều tiền như vậy” nó nói nhỏ đủ chị và nó nghe. “ Không sao. Chị sẽ trả. Anh yêu nhỉ” hai chữ anh yêu được chị phát ra bằng âm thanh lớn hơn. Mấy cô tiếp thị nghe thế bỗng im bặt. Thầm tiếc vì chậu đã có hoa. Lại thì thầm khen chị cùng nó đẹp đôi. Đưa nó đi mua thêm chút đồ cho nó thì bốn người họ trở về. Nói là ít nhưng đò chị mua cho nó cũng không kém ba vị tiểu thư là mấy. Nó thì cứ thấy xót tiền quá nên mặt mày cứ có vẻ mang ơn. Đưa chị về thì cũng đã hơn 10h khuya. Chị nói nó từ giờ hãy lấy chiếc R1 của chị mà chạy. Nó từ chối không được bèn nhận. “ Coi như em mượn nhé. Khi nào cần chị cứ gọi em” “ Ok nhóc” “ Chị, chị tốt với em quá” “ Nhóc hiểu được là tốt. Thôi về đi kẻo muộn. Chạy xe cẩn thận.” Chị nhìn nó đi khuất mới trở vào trong.” Giá mà nhóc hiểu được lòng chị” Thở dài một hơi. Có lẽ nào chik lại để ý nó. Nhưng mà nó liệu có chấp nhận không? Chưa bao giờ chị lại thấy mình lo lắng như vậy. Trước kia chị từng yêu rất nhiều hotboy nhưng chưa ai lại cho chị cái cảm giác thoải mái cùng vui vẻ và đôi khi lại lo lắng như hiện tại. Có lẽ chị đành gác lại tình cảm này và làm tốt vai trò một người bạn, người chị của nó.
|
Truyện hay quá nhưng một tuần ra một chap thì chịu hk nổi luôn hóng quá à
|
Chương 4: Quên? Tối nay là giao thừa. Ngó đồng hồ đã 11h55p. Bằng giờ hàng năm nó đã ngủ say từ bao giờ. Bởi lẽ nó trước kia chỉ là một đứa vô tư không biết yêu là gì. Nhưng giờ thì khác. Nó hiện lại vẫn là đang nhớ ai kia. Lấy chiếc lắc tay nhỏ ra ngắm nhìn. Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng nó. Nhớ ư? Nó thấy banr thân thật nực cười. Trước kia còn khinh thường mấy đứa lụy tình, vậy mà bây giờ nó chính là đang vì tình mà lụy. Thật chớ trêu. 12h00. Tiếng pháo hoa lộp độp rền vang trời. Nó vội rút điện thoại ra chúc mừng năm mới gửi cho Trúc Vi. Nghĩ lại thêm buồn. Chắc giờ em đang hạnh phúc đón năm mới bên người ta. Đâu có thời gian đếm xỉa tới một tin nhắn xoàng của nó. Tự mỉa mai mình. Nó lại cười nhẹ chúc hạnh phúc cho người nó yêu. Nước mắt vô thức rơi xuống lạnh ngắt. “ Chị, chị có nhà không? Em buồn quá” Giờ phút này nó chẳng còn biết làm gì ngoài việc muốn tìm chỗ nào đó mà quên đi em, quên đi mối tình đầu đơn phương của nó. Nó xin phép ba mẹ ngủ lại chỗ chị rồi mặc vào chiếc áo phao ấm áp lấy xe chạy tới chỗ chị. Ba mẹ nó biết chị đối với nó rất tốt nên cũng đồng ý cho nó ở lại nhà chị. Nó đi thẳng vào chiếc sôpha quen thuộc. Cả cơ thể khẽ run lên rồi đổ xuống chiếc ghế. Nó đang khóc thương cho tình yêu của mình. Thật là bi đát. Tại sao nó lại yêu cô nhiều đến thế để rồi lặng lẽ tổn thương. Tâm can nó như ngàn kim xuyên thấu. Nó nhận ra mình yêu cô quá nhiều. Người con gái ấy vĩnh viễn không là của nó. Chị thấy nó khóc nên lặng im không hỏi. Đi lại phía tủ mang ra hai chiếc li cùng chai rượu vang trắng thượng hạng. Thêm vài món ăn chị mới gọi lúc nghe nó nói sẽ tới. Nó buồn chị cũng thấy khó chịu lắm. Thôi thì mượn rượu quên sầu. Chị sẽ giúp nó lấy lại niềm vui. Chị đỡ nó dậy đặt lên tay nó ly rượu: “ Uống chút cho ấm người. Trời lạnh lắm” Nó nhận lấy uống một hơi. Quả thật rượu rất mạnh. Nó nhăn mặt nuốt xuống. Cơ thể cũng vì vậy ấm lên rất nhiều. Nó rùng mình thôi không khóc. “ Cảm ơn chị. Chỉ có chị tốt với em” Chị mỉm cười, ngửa cổ uống cạn ly rượu. Nó cùng chị cứ thế uống mãi. Không ai nói với ai câu nào. Hôm nay nó uống rất nhiều. Hiện tại đã say lắm. Chị còn tỉnh táo nhưng hơi rượu làm chị có phần hơi mệt. Chị đỡ nó lên phòng, giúp nó cởi chiếc áo phao dày và đặt nó ngay ngắn lên giường. Giờ đây chị mới được nhìn kĩ gương mặt nó. Đôi mắt đượm buồn còn đọng lại giọt lệ chưa rơi. Chị cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Chưa kịp rời khỏi đã bị bàn tay nó giữ lại “ Đừng đi, đừng đi” Chị biết nó say nhưng vì tình cảm dành cho nó đè nén bấy lâu cộng thêm tác dụng của rượu làm chị như không còn làm chủ được bản thân nữa. Chị hôn nó. Nó đáp lại chị. Nụ hôn triền miên không dứt. Hai chiếc lưỡi ấm nóng dây dưa không ngừng. Đến khi không còn không khí chị mới buông ra khỏi nụ hôn nóng bỏng. Nó mở mắt mơ màng nhìn người trước mặt. Nó thấy Trúc Vi. Nó vội ôm trầm lấy rồi thì thầm” anh yêu em”. Từng cử chỉ cùng lời nói của nó càng thêm dụ dỗ chị. Nó hôn chị. Chị nhắm mắt hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu. Nó bỗng xoay người đặt chị dưới thân. Đôi mắt đục ngàu có phần ửng đỏ vì rượu. Nó thì thầm vào tai chị: “ Anh muốn em” Chị như ngây dại vì lời nói đó. Chị như mất đi lí chí. Giờ phút này chị muốn nó kéo dài mãi. Chị muốn là của nó. Chị đưa tay lột phăng chiếc áo đang mặc trên người. Kéo đầu nó xuống. Lưỡi cùng lưỡi dây dưa hồi lâu. Nó di chuyển nụ hôn xuống cổ. Hơi thở nóng bỏng mang chút nồng rượu vang phả vào cổ chị càng thêm mạnh mẽ. Nụ hôn nó rơi xuống xương quai xanh. Chị thở dốc đưa tay níu lấy tấm lưng nó. Nó đâu có chịu tha cho chị. Bàn tay hư hỏng không ngừng xoa bóp bầu ngực đầu đặn. Bên còn lại được chiếc lưỡi ướt át chăm sóc chu đáo. Hơi thở của chị dần trở nên khó nhọc. Từng tấc da thịt dưới bàn tay của nó đều trở nên cực kì nhạy cảm. Chị nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái nó đem lại. Khi đôi gò bồng trở nên cương cứng nó mới chịu buông tha. Từng dấu hôn cứ theo đó lưu lại trên cơ thể kiều diễm kia. Không khí như dần bị hun nóng. Nó đưa tay cởi phăng chiếc áo phông của mình cùng chiếc áo bó. Thực sự ngực nó không lớn nên có mặc áo bó hay không cũng không lộ. Nó di chuyển nụ hôn xuống cấm địa. Nơi ấy thủy xuân đẫ dâng trào từ lúc nào. Nó nhẹ nhàng hít hà nơi đó. Đặt lên đó một nụ hôn. Chị bỗng oằn mình đón nhận nụ hôn đó. Xuân triều trào dâng. Hơi thở gấp gáp khó nhọc. Miệng khô đắng đón lấy nụ hôn ngọt ngào kia. Vuốt nhẹ tấm lưng đẫm mồ hôi. Chị không hối hận vì ngày hôm nay dù cho sau này nó đối với chị như thế nào đi nữa thì chị sẽ vẫn không quên buổi tối này. Nó buông môi chị rồi tiếp tục công việc dang dở. Lần mò xuống dưới lần nữa, nó nhẹ nhàng cởi bỏ hết những thứ còn vướng bận trên người chị lúc này. Nó chợt ngừng lại chăm chú nhìn nụ hồng e ấp ẩn sau cánh rừng xanh mướt ấy. Chị thẹn thùng đưa tay nhẹ kéo đầu nó xuống. Nó như chìm đắm trong đó. Say sưa đùa nghịch nụ hồng nhỏ. Chị lúc này chỉ biết quằn mình hưởng thụ cơn khoái cảm nó mang đến. Bàn tay vô thức bám chặt lên tấm lưng trần. Miệng bật ra ngững hơi thở khó nhọc cùng tiếng rên khe khẽ. Nó chưa dừng lại ở đó. Chiếc lưỡi ướt át bắt đầu tiến vào thăm dò cơ thể chị. Nhẹ nhàng chăm sóc chị, đưa miệng lấy hết mật ngọt tình yêu của chị. Nó như hòa mình vào chị. Dướn người lên môi tìm đến môi. Nó muốn chị nếm thử hương vị của chính mình. Bàn tay không yên phận mò tìm vào trong. Đến khi cảm nhận có gì nó cản lại. Nó dứt khỏi nụ hôn nghiêm túc nhìn chị nhẹ nhàng. “ Cho anh nhé?” Chị thẹn thùng dụi vào lòng nó khẽ đồng ý. Nó vui mừng tiếp tực kéo chị vào nụ hôn, ngón tay nhẹ nhàng nhưng dứt khoát tiến vào. Một tiếng kêu khẽ. Nó biết chị đau. Nó hôn chị nhẹ nhàng âu yến. Nụ hôn đầu yêu thương cùng quan tâm. Chị tuy đau nhưng cũng thật hạnh phúc. Từ giờ phút này chị đã là người của nó rồi. Chờ khi nhịp thở của chị ổn định. Nó nhẹ nhàng chuyển động ngón tay. Từng nhịp ra vào đều đặn. Tiếng rên rỉ hoan ái mỗi lúc một rõ. Nó bức chị điên mất. Nó cứ nhẹ nhàng ra vào như trêu đùa chị. “ A..a.... ưm...nhanh chút... ưm...” Chị gồng mình với từng đợt khoái cảm. Còn nó cứ hì hục phía dưới mà tận tình với chị. “ Anh....nhanh chút.... ưm...em... ưm” Nó mỉm cười đẩy nhanh dần tốc độ. Cơ thể chị co rút. Một đợt xuân triều trút ra. Nó nhanh nhẹn rút lấy toàn bộ. Bàn tay chị bám chặt lấy tấm lưng đầm đìa mồ hôi của nó. Những tiếng rên rỉ hoan ái cùng hương vị cuộc mây mưa tràn ngập khắp căn phòng. Nó càng thêm kích, không ngừng ra vào đều đặn. “ Anh...e...m...em...ra.... ưm” Thêm lần nữa cơ thể co rút mạnh. Lại lần nữa đạt tới cực khoái. Nó mệt mỏi đổ hẳn người lên người chị và thiếp đi. Rượu có lẽ đã ngấm. Chị vuốt ve tấm lưng trần của người phía trên, hạnh phúc mỉm cười”Em yêu anh”. Rồi mặc nó nằm trên mà ôm nó chìm vào giấc ngủ. 8h sáng. Nó khó nhọc mở mắt tiếp lấy ánh sáng mặt trời. Cảm nhận thấy có gì đó đang dính sát lấy thân. Nó giật mình khi thấy chị đang gối đầu lên tay nó, ôm chặt nó mà ngủ. Nó hốt hoảng khi thấy mình đang cởi trần. Còn chị, chị hoàn toàn lõa thể dưới tấm chăn mỏng manh. Nó hoảng sợ bật dậy. Đầu cố nhớ lại chuyện tối qua. Chị từ từ mở mắt sau hành động đột ngột của nó. Chị kéo tấm chăn che hờ cơ thể lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch phía đối diện. “ Anh, có chuyện gì sao?” “ Chị, em đã làm chuyện gì sao?” Giọng nó run run hỏi. Chị nhẹ nhàng gật đầu. Chị đã biết trước được tình huống này. “ Em đã làm chuyện đó với chị?” Lại là gật đầu. Nó lo sợ liếc nhìn vệt máu khô dưới tấm ga giường. Là thật. Những gì nó làm là thật. Nó thật đáng chết. Nó có lỗi với chị, có lỗi với Trúc Vi và cả bản thân nó. Nó hận mình. Đôi mắt u ám ngấn lệ. Nó hoàn toàn bị sốc: “ Chị. Em xin lỗi. Em đáng chết” Chị chỉ lắc đầu hiền từ kéo nó vào lòng ôm chặt lấy: “ Đừng nói như vậy. Là em yêu anh, em hoàn toàn tự nguyện cho anh mà” Nó như chết sững vì câu nói của chị. Chị yêu nó ư? Vậy mà bấy lâu nay nó lại cho rằng là chị thương nó như một đứa em. Nó thật vô tâm với chị. Nhưng nó yêu Trúc Vi. Nó phải làm sao? Nó không thể phủ nhận khi đã làm ra chuyện đó. Lương tâm nó đấu tranh gay gắt. Nó yêu Trúc Vi nhưng cô ấy có người thương rồi. Nó mãi mãi chỉ là kẻ đến sau. Còn hiện tại nó đã biến chị thành người của nó. Nó không thể phủ nhận chuyện này. Có lẽ đã đến lúc nó gạt bỏ tình yêu đơn phương đầu đời kia để một lòng một dạ yêu thương chị. Phải. Chị đã là người phụ nữ của nó. Nó cần chị và chị cũng vây. Nó ngồi thẳng dậy nghiêm túc đối diện với chị :” Chị. Em là con gái. Chị nghĩ kĩ chưa?” “ Con gái thì sao? Em chỉ cần anh thôi. Em chưa bao giờ hối hận vì đã trao thân cho anh” “ Vậy được. Nếu đã vậy, chị làm người yêu em nhé!” Chị cười thật hạnh phúc gật đầu chắc chắn. Chị là của nó, là hiện tại nó có. Nó sẽ trân trọng và yêu thương chị thật nhiều. Còn cô ấy là quá khứ. Nó nên quên đi quá khứ buồn đau đó để sống tốt ở hiện tại. Nó ôm chị thật chặt thay cho lời xin lỗi. Ôm chị bước vào nhà tắm. Nó biết chị vẫn đau nên rất khó đi lại. Tự mình giúp chị tắm rồi thay đồ. Từng dấu hôn như vẽ lên trước mặt nó cảnh tượng huy hoàng tối qua. Nó cùng chị không khỏi đỏ mặt. Chị ngoan ngoãn để nó giúp mình. Chợt ôm lấy chị nó nhẹ nhàng: “ chị, nếu yêu em chị sẽ khổ lắm” “ Em biết. Nhưng chỉ cần có anh bên cạnh thì khổ mấy em cũng chịu được” Nó nhẹ nhàng đặt lên môi chị một nụ hôn. Nụ hôn không chút dục vọng mà tràn đầy biết ơn cùng yêu thương cùng chút lo lắng. Nó bế chị lên giường, để chị ngồi trên đùi còn mình thì dựa lưng vào tường sau. Chị phủ cả cơ thể nhỏ bé trong vòng tay nó. Đây không phải mơ. Là sự thật. Nó nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy: “ Chị, lí do gì mà chị lại để ý em trong khi có rất nhiều chàng trai tốt theo đuổi chị?” “ Em thích cách anh quan tâm em. Tuy không thể hiện rõ nhưng là thật tâm mà đối đãi. Ở bên cạch anh em thấy mình vui và thoải mái lắm. Chưa từng có ai mang lại cho em cảm giác này. Em nhận ra mình yêu anh nhưng không dám nói vì sợ anh không chấp nhận. Nhưng giờ khác rồi, em sẽ giữ anh thật chặt” Ngọc khẽ nở nụ cười thỏa mãn cùng hạnh phúc. Chị như đang mơ vậy. Khoảnh khắc nằm trong vòng tay nó lúc này đây chị mong sẽ kéo dài mãi. Chị yêu nó. Chỉ cần là điều nó muốn chị sẽ sẵn sàng làm vì nó.
|
Truyện của bạn thật hay..hóng chap tiếp
|
Nó chờ chị thay đồ rồi đưa chị về nhà nó trên chiếc R1. “ Chị, về nhà em. Mùng 1 Tết mà chị có một mình thì buồn lắm. Qua nhà em chơi.” Chị vui vẻ gật đầu siết chặt vòng tay trên eo nó. Đây không phải cái Tết đầu tiên chị xa ba mẹ, chị cũng buồn lắm nhưng biết sao được khi hoàn cảnh không cho phép. Dù sao ở nhà một mình cũng chán mà lại nhớ nó, chi bằng qua ra mắt ba mẹ nó luôn. Chị mỉm cười hạnh phúc. Trời mua phùn từng đợt làm cho cái lạnh như giá buốt hơn. Nó đặt tay mình lên bàn tay chị nhẹ nhàng chà xát. Hơi ấm lan tỏa từng hồi nhẹ nhàng chạm đến trái tim chị. Trời lạnh nhưng lòng người lại rực cháy ngọn lửa yêu thương. Chị ghé qua cửa tạp hóa mua chút gì đó. Đến nhà người yêu mà đi không thì thật không phải lễ. Nó cùng chị hiện tại đứng trước ngôi nhà cấp 4 giản dị. Tuy không lộng lẫy nguy nga như nhà chị nhưng chị cảm nhận được ở đó là chứ chan yêu thương. Nó đem lại cho chị cảm giác vô cùng thân thuộc và thoải mái. Thấy chị đứng nhìn hồi lâu nó mới lên tiếng: “ Nhà em đấy. Nhỏ thôi, không được đủ đầy như nhà chị nên có gì không hài lòng thì chị bỏ qua nhé!” “ Anh sao lại nói thế. Em đâu có ý chê bai gì đâu. Chị là căn nhà nỳ thực đem tới cho em cảm giác thoải mái” Một đường cong hoàn mĩ vẽ lên trên khuôn mặt thiên thần. Nó nắm tay chị kéo vào nhà. “ Thưa ba mẹ con mới về!” Nó lễ phép cúi đầu chào ông bà Trần khi thấy hai vị đang tất bật chuẩn bị mâm cơm cúng gia tiên. Chị thấy vậy cũng nhanh nhẹn lẽ phép chào:” Con chào hai bác” Lúc này ông bà Trần mới ngừng tay nhìn lại phía đôi bạn trẻ: “ Hai đứa về rồi hả. Chắc cháu là Ngọc” Ông Trần Lâm hướng cô gái trẻ dáng người nhỏ nhắn bên cạnh con ông ôn nhu hỏi. “ Dạ. Là con” Ông bà Lâm nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô gái liền vật cười: “ Cháu đừng quá nhạc nhiên. Bởi tiểu Vũ nhà ta hay nhắc tới cháu nên ta đoán thôi.” Bà Thanh Trúc hiền từ nói. Cô gái trước mắt bà thực xinh đẹp. “ Thôi hai đứa ngồi đó chơi đi rồi lát nữa chúng ta dùng bữa” “ Để con giúp hai bác” nói rồi chị nhanh nhẹn tiến lại phía ông bà Lâm giúp hai người chuẩn bị bữa. Nó thì lười biếng ngồi nhìn ba người họ vui vẻ chuyện trò. Không rõ ai mới là con của họ Trần đây nữa. Nó hiện tại bị coi là không khí nên đành lết cái xác đi tắm. Nhìn ba người họ thân mật nó cũng thấy tốt hơn rồi. Vậy mà còn lo ba mẹ sẽ không thích bà cô già kia nữa. Bước ta khỏi nhà tắm thù đã thấy mùi thơm ngào ngạt cả gian nhà. Nó như chú chim nhỏ tung tăng hớn hở đến cạnh bà Thanh Trúc nịnh nọt: “ Thật không hổ là Trần Phu nhân. Một khi đã vào bếp là thiên hạ vô địch.” Nhìn mất hình tượng hết sức. Bà Trần nhìn con gái không mấy hài lòng: “ lần nào cũng tắm lâu như vậy. Con xem mình xem, lớn đầu rồi mà không biết giữ gìn sứa khỏe. Trời lạnh như vậy lại chỉ mặc vỏn vẹn áo thun quần sọc. Hơn nữa tóc ướt lại chẳng chịu lau khô” “ Con không lạnh mà” “ Mau đi mặc thêm đồ và hong khô tóc. Nếu không không được ăn cơm” Nó trề môi không nói lủi thủi bất mãn bước vào phòng. “ A! Ngọc. Cháu giúp ta mang cho nó. Nói nó như thế mà không biết có tiếp thu không?” Bà Trúc đặt len tay chị chiếc khăn. Chị thật bó tay với nó. Cạch. Chị bước vào thấy nó đang nằm trên chiếc giường nhỏ, mắt nhắm nghiền. Phòng nó thật sự rất đơn giản và gọn gàng. Chỉ có chiếc giường nhỏ, tủ quần áo cùng chiếc bàn học. Chị bước nhẹ về phía nó, từ từ đặt lên môi một nụ hôn. Nó đáp trả làm chị thoáng bất ngờ. Nó là chưa ngủ sao? Nó lật chị đặt dưới thân, bàn tay hư hỏng bắt đầu tỏa đi khắp cơ thể. Cơ thể chị dần bị đốt nóng dưới bàn tay nó. Nụ hôn chuyển dần xuống, nó lần mò cởi từng nút áo sơmi trên người chị. Cơ thể chị uốn theo từng nhịp di chuyển của nó. Tiếng rên khe khẽ bứt ra khỏi cổ. Bộ ngực đầy đặn trắng trẻo nhanh chóng phơi bày trước mắt. Nó từ từ ngậm lấy hạt đậu nhỏ mà mút mát. Tay còn lại không ngừng xoa nắn. Chị nhắm nghiền mắt hưởng thụ dục vọng từ nó. Bất chợt ôm chặt nó thì thầm: “ Anh, ba mẹ đang ở đây. Để khi khác em sẽ bù cho anh” Nói rồi nhanh chóng chỉnh lại trang phục trên người. “ Tới đây em giúp anh lau khô tóc” “ Chị, em tự làm được” “ Từ giờ không gọi là chị” Bà cô chừng mắt với nó. Hừ, chị cái gì chứ. “ Mau tới đây” Nó ngoan ngoãn để chị giúp lau khô tóc và lựa đồ. Nhìn nó thay áo mà chị kinh ngạc: “ Trời, anh thật không có ngực.” Nói rồi tự cho phép mình đưa tay vướt nhẹ ngực nó. Bữa cơm 4 người diễn ra thân mật ấm cúng. Ba mẹ nó hỏi chị nhiều thứ, về gia đình, học hành. “ Cảm ơn cháu nhiều nha Ngọc. Tiểu Vũ nhà ta tính tình nó ít nói lại thẳng thắn. Ta sợ là nó gây chuyện, phiền cháu coi chừng nó giúp vợ chồng ta” “ Dạ bác” Lúc này chị mới để ý người đàn ông đối diện. Quả thực nó rất giống ông Lâm. Từ dáng dấp, tính cách đến phong thái quả không sai vào đâu. Cái phong thái điềm đạm không mặn không nhạt của nó thật thu hút người khác. Chị gắp thức ăn bỏ cho nó, nó vẫn điềm đạm ăn. Vợ chồng ông Lam cười thích thú: “ Nếu ai không biết lại tưởng hai đứa là vợ chồng mới cưới đó” Chị đỏ mặt ngượng ngùng. Nó thì nhàn nhạt phun ra vỏn vẹn mấy chữ :” Vợ chồng con cảm ơn!” Vợ chồng Lâm lão gia cười lớn làm chị càng thêm thẹn. Aiz, nhóc này thật là... __________________________________ “ Trúc Vi, em đừng đi. Anh yêu em. Trúc Vi.... Trúc Vi....” “ Anh, tỉnh lại đi. Là em.” Nó từ từ mở mắt. Là Ngọc. Nó lại mơ. Nó mơ thấy Trúc Vi bỏ rơi nó. Nó sợ. Đôi mắt thẫn thờ.. “ Anh, nói em nghe, Trúc Vi là ai?” Chị nghiêm túc nhìn thẳng nó. Cô gái đó là ai? Chẳng phải là đã có cô rồi hay sao? Những đợt lo lắng nổi sóng trong chị. Nó không yêu chị sao? Nó thở dài một hỡi. Nó không muốn giấu chị điều gì. Nó nhận ra rằng tốt nhất là không nên giấu điều gì nếu không muốn tình cảm rạn nứt. Nó kể cho chị về tình cảm của mình với Trúc Vi. Mọi thứ nó biết về cô. “ Anh, nhìn em. Bây giờ anh đã có em rồi. Anh hãy quên người đó đi được không? Em yêu anh mà” Đôi mắt chị ngấn lệ, giọng nói run run cầu xin nó. Chưa bao giờ chị cầu xin ai điều gì, là chị thực rất yêu nó. Chị đặt cả niềm tin vào nó. Nó cười nhẹ đem chị mà ôm vào lòng: “ Anh biết. Anh cũng không muốn giấu em chuyện gì. Em yên tâm, ah hứa sẽ quên cô ấy.” “ Anh nói thật?” Nó không nói nhưng thay vào đó nó đáp chị là một nụ hôn. Nụ hôn của sự trân thành và tin tưởng. Nhẹ nhàng đặt chị xuống dưới thân, một cuộc mây mưa triền miên lại bắt đầu. Cũng chẳng biết nó làm gì chị mà tới mức sáng hôm sau chị không bước nổi xuống giường nữa. Những ngày tháng hạnh phúc nở hoa trong nó, nó cũng yêu chị.
|