Thanh Xuân Này, Tôi Dành Trọn Cho Cậu
|
|
Chương 25 Tiếng cổ động của các nhà bình chọn rất lớn vì cũng rất là đông người nên các thực tập sinh đều trong trạng thái lo lắng, bởi đây là lần đầu họ biểu diễn trước nhiều người đến vậy. Xem các thực tập sinh khác biểu diễn cũng làm họ áp lực bởi sợ làm không tốt. Sau khi nhóm Nayeon diễn TT xong, có vẻ các nhà bình chọn khá thích concept đáng yêu và tươi mới. Tiếng cỗ vũ lớn, tiếp theo là các nhóm thực tập khác. Những bài hát của họ không kém phần hay và có bài được rất nhiều nhà bình chọn thích. Ngồi trong phòng chờ, Hani có chút lo lắng. Vài giọt mồ hôi nhỏ xuống mặc dù thời tiết là đông. Junghwa như thấy được cậu có chút lo lắng, chỉ lẳng lặng kề bên nắm lấy tay cậu như một phần động viên. Hani như cảm nhận được hơi ấm từ tay của Junghwa mà có chút yên tâm, các ngón tay Đan vào nhau mà chia sẻ hơi ấm và động lực. Sau bao lâu thì cũng đến lúc trình diễn, dặm lại chút phấn, chỉnh trang lại quần áo rồi đi lên trên sân khấu. Cô May J đã đứng ở đó và cầm mic và kịch bản, bước lên trên hướng ra phía khán giả và cúi đầu chào - 1...2...3 Whoz that girl, xin chào chúng tôi là EXID - Tất cả cùng đồng thanh nói lên và giới thiệu. Cô May J gật đầu rồi nói tiếp - Đây là nhóm thực tập mà có xếp hạng cao nhất trong tất cả các thực tập sinh, thực lực của các em ấy rất tốt, từ nhảy cho đến hát và Rap thì họ giống y như đội Evenger của produce 101 vậy. Bài các em sẽ biểu diễn là gì vậy? - Cảm ơn ạ, bài chúng em sẽ diễn là Hot Pink. Bài hát này nói về những người đàn ông không còn tin tưởng những người phụ nữ nữa và chúng em là những người phụ nữ duy nhất được họ tin tưởng. Bài hát mang sắc thái hồng và đen hoà quyện vào với nhau mang lại cá tính mạnh mà vẫn giữ được nét nữ tính đáng có. - Hyojin là người viết ra gần như hết nên là người giới thiệu về bài hát này. - Ồ, tôi cá là các huấn luyện viên và các nhà bình chọn rất là mong ngóng. Vậy nên It's show time. Và sau đó, ánh đèn sân khấu bắt đầu chiếu về họ, nhạc bắt đầu nổi lên. Từng động tác cho đến từng biểu cảm đều thể hiện khí chất sexy và vẻ đẹp yêu nghiệt đến bức người, các nhà bình chọn đã hét lớn thì bây giờ còn lớn hơn. Khi dàn Vocal lên nốt cao thì khán giả như vỡ oà - PINK HOT PINK HOT!!! - Họ hét lên như thể đã được nghe từ trước, các huấn luyện viên không khỏi thoát khỏi sự kinh hoàng khi nhóm 5 người họ có được sự tương tác lớn đến như vậy từ cá nhà bình chọn, thầy Hong Ki được một phen tự hào về các học trò cưng của mình và tự hào về học sinh của trường SOPA. Đến khi kết thúc, khán phòng như muốn nổ tung bởi sự phấn khích, các thực tập sinh khác phải gật gì công nhận bởi vì họ quá xuất chúng, quá giỏi. Họ đứng trên sân khấu, bao quanh là nhưng tiếng học reo và sự cổ động lớn đến không ngờ, từ tận trong đáy lòng họ có một sự ấm áp. Các nhà bình chọn bắt đầu cùng nhau hô vang - EXID~EXID....EXID - Cứ thế mà giọt nước mắt của họ bắt đầu rơi xuống, từng giọt nước mắt hạnh phúc, họ như được tiếp sức thêm mà tiếp tục bước trên con đường ca hát con đường nghệ thuật đầu chông gai nhưng khi đứng ở khía cạnh của họ thì chỉ cần có được sự cổ động từ tận đáy lòng từ những người họ thích thì chút khó khăn cũng không là gì. - Thật sự cảm ơn các bạn - Hyojin giọng có chút khàn vì rơi nước mắt - Chúng mình sẽ cố gắng làm thật tốt và để được debut. Đến lúc đó hãy cùng ủng hộ chúng mình nhé - Nae!!!!! Bước vào bên trong mà Junghwa và Solji vẫn còn chưa hết khóc bởi họ vẫn còn mang tâm trạng mông lung và chưa dứt ra được, Hani bật cười lau nước mắt cho cô bạn gái đang khóc thút thít của mình rồi ôm nhẹ cô vào lòng - Đừng khóc, đáng lẽ em phải vui chứ. Chẳng phải rất thành công sao? Ngoan nghe lời tôi nín đi, còn khóc thì tôi sẽ không nhịn được mà hôn em ngay tại đây mất. - Vẫn là như cười nhếch môi đó, hơi ấm phả vào tai Junghwa làm cô có chút rùng mình, Junghwa lấy tay đánh nhẹ vào người Hani - Đúng là đồ vô lại mà - Tuy nói vậy nhưng vẫn mỉm cười - Đấy, thấy chưa. Em cười rồi mà, đúng là chỉ có đồ vô lại mới làm em cười thôi. - Hani làm vẻ mặt tự cao nhìn cô - Tuy là tôi có công làm em cười nên tôi sẽ không đòi trả công đắt chỉ cần em hôn tôi 1 cái là đủ - Cậu nhắm mắt rồi đợi Junghwa. - Không - Hani vẫn đứng trơ ở đó nhắm mắt, Junghwa cười nhìn cậu rồi cũng đáp ứng bằng nụ hôn nhẹ. Hani cười tít mắt lên rồi cầm tay Junghwa rồi cùng đi vào phòng chờ. Bỗng nhiên một đám người chạy đến chắn trước mặt cả 2 làm Junghwa có chút giật mình, Hani không biểu hiện gì, chỉ buông lời hỏi - Có chuyện gì sao? - Ngữ khí khác hẳn với lúc nãy, con người mà Junghwa luôn gọi là tên ngốc thì bây giờ lại là một người xa cách và khó gần - Không có gì đâu - Một người con gái nói - Chúng mình là nhà bình chọn quốc dân, khi xem xong các cậu diễn thì chúng mình đã trốn vào đây để có thể gặp mặt các cậu thôi, bọn mình đều là người bình chọn cho các cậu, các cậu trên đó đẹp lắm - Dường như đã vỡ lẽ, Hani gật đầu rồi nhìn họ cười, cậu không còn mang giọng điệu khó gần mặc thay vào đó là một người cởi mở - À, xin lỗi. Chúng mình không nhận ra các cậu sớm, cảm ơn vì đã bình chọn cho chúng mình - Hani cảm ơn họ rất niềm nở - Chúng mình có thể chụp một bức ảnh với 2 cậu được không? - Một người con trai đứng cạnh hỏi. - Được chứ, lại đây nào. - Junghwa vẫy tay, tất cả bọn họ cùng đứng vào để chụp chung một bức ảnh với Junghwa và Hani. Xong xuôi, cô và cậu vẫy tay chào tạm biệt họ rồi đi vào phòng chờ đợi kết quả bình chọn giữa các nhóm. Mở cửa đi vào rồi ngồi xuống ghế bên trong, các thực tập sinh khác nhìn 5 người hỏi với ánh mắt sợ sệt, còn có những người mất hết hi vọng vì bài hát của họ được tương tác quá nhiều. Cánh cửa bật mở, cô May J bước vào với một tệp giấy trên tay, màn hình bắt đầu biểu thị những ô xếp hạng từ 1 cho đến nhóm 17. Các thực tập sinh xếp chót họ đều lo sợ cho buổi loại trừ ngày mai, còn 2 nhóm có kết quả rất sát sao là EXID và TWICE lượt vote cách nhau là 145 vote, Cô May J bắt đầu đọc tiếp - Nhóm Thực tập sinh có số vote cao nhất là...EXID, chúng mừng các em. Bởi vì là top 1 nên các em sẽ được biểu diễn ở một buổi ca nhạc có số lượng là 10,000 người cùng các nghệ sĩ khác. Đây sẽ có thể là một cơ hội tốt với các em. 5 con người kia bắt đầu tăng động và ôm chặt lấy nhau, ít nhất họ còn có thể cùng nhau đứng ở cùng trên một sân khấu và hơn nữa là họ có nhau. Quay trở về kí túc xá, sau khi tắm rửa xong thì ai cũng mệt mỏi nên khi đặt lưng xuống giường thì ngủ ngay lập tức bởi mấy ngày gần đây hỏi thức đêm không ít. . . . . . . Sáng ngày hôm sau, chuông điện thoại của Hani vang lên. Đánh thức cậu khỏi giấc ngủ của mình. Nhìn lên đồng hồ thì đã điểm 10h trưa, khẽ vươn vai một cái rồi cầm chiếc điện thoại áp lên tai trong trạng thái ngái ngủ - Ai vậy~ - Hani, tôi Jackson đây. Cậu đã đọc tin tức sáng ngày hôm nay chưa Hani, vid diễn của cậu đầy các trang mạng đấy. Chỉ trong 1 ngày mà đã lôi kéo 20 triệu lượt xem. Hani, cậu bây giờ đang rất nổi đấy - Jackson bên đầu dây bên kia không khỏi vui mừng mà nói lớn - Cái gì? Cậu có nhầm không? Sao lại như vậy chứ? - Hani có chút ngạc nhiên mà bật dậy, lấy chiếc ipad của Junghwa mở mạng lên đọc. Đập ngay vào mắt cậu là một bài báo với tựa đề "Nữ hoàng Fancam với biểu cảm xuất thần đã mang về 20 triệu view trong 1 ngày". - Hani, học sinh trường mình đang rất thích cậu đấy. Đâu đâu cũng nữ hoàng Fancam, tuyệt thật đấy - Thôi được rồi, hãy để chuyện đó sang một bên đi. Tí tôi sẽ gọi lại cho cậu sau - Nói xong Hani tắt máy và bật video fancam lên xem, không những được cơn mưa lời khen mà cả nhóm còn được đăng ảnh lên rất nhiều trang báo. Đang ngồi cầm điện thoại nghịch thì có tiếng gõ cửa, Junghwa đang ngủ mà có tiếng gõ cửa cũng khẽ nhúc nhích, Hani chạy ra mở chiếc cửa thì ra đó là Hyojin. - Hani cậu...- Chưa kịp nói hết thì cậu đã giơ tay ra hiệu dừng nói - Có phải là chuyện về fancam của tôi đúng chứ? - Đúng rồi, thật sự là nó rất hot. Hơn nữa, nhờ có cậu mà chúng ta cũng nổi không kém - Không phải là chỉ mình tôi mà cũng đều là do tất cả các cậu nữa, tôi chỉ góp phần thôi. - Hani lắc đầu nhìn Hyojin, Junghwa ngái ngủ đứng ở bên cạnh hỏi - Nổi tiếng gì chứ? Ai nổi tiếng? - Junghwa dụi đôi mắt mình, Hyojin cầm điện thoại đưa lên dí vào mặt Junghwa. Junghwa nhận lấy nó và đọc, có ngờ ngợ được một chút rồi quay sang Hani, ôm chặt lấy cổ của cậu - Hani là giỏi nhất, ánh mắt với thần thái đẹp đến chết người. . . . . . Buổi chiều, thay quần áo xong xuôi để đi đến sảnh chính để chuẩn bị đến nơi có buổi loại trừ, các thực tập sinh khác nhìn thấy cậu và mọi người không khỏi bàn tán. Không những vậy, còn có người chạy đến xin chữ kí và xin chụp ảnh cùng. Chuyện fancam cũng đã đến tai cá huấn luyện viên, họ cũng khá là thích thú với đoạn video đó. Thầy Hong Ki lại được dịp nở mũi tự hào với học trò của mình. Vừa đến sảnh chính thì thấy một người nam nhân ăn mặc chỉnh tề. Anh ta ghé vào tai thầy Hong Ki nói nhỏ rồi thầy Hong Ki gật đầu. Thầy Hong Ki cầm mic lên nói - Em Hani, bây giờ chủ tịch của công ty Banana Culture muốn gặp em, bây giờ em hãy đi theo người đàn ông mặc vest kia nhé. Hani chỉ biết đứng ngẩn người "Chỉ mỗi mình em thôi sao"
|
Chương 26 Tuy hình ảnh không liên quan đến truyện, nhưng mà Au muốn khoe ảnh buổi diễn của team nhảy chút Đố mn biết Au ở đâu Dạo này mọi người tương tác ít hơn hẳn, mn cố gắng đọc và ủng hộ cho mình tiếp nha. Đảm bảo lúc nào cũng có chap mới nóng hôi hổi cho các bạn, nếu tương tác nhiều thì sẽ có ngày mình ra 2 chương trong 1 ngày. Hứa đấy Còn bây giờ, vào truyện thôi ____________________ Hani đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi và đi cùng người đàn ông mặc vest màu đen. Đi ra ngoài sảnh chính thì có một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ở đó, người đàn ông đó mở cửa xe - Mời vào xe Hani chỉ gật đầu rồi ngồi vào trong. Chiếc xe rời khi khỏi khu đó rồi tiến tới một toà nhà cao tầng, trên cao có ghi rõ tên Banana Culture Ent.
Chiếc xe dừng lại ở trước công ty, người đàn ông mặc áo vest đen lúc nãy bắt đầu chạy ra khỏi xe mở cửa. Đi vào bên trong thì mới biết rằng nơi đây thật to lớn đến nhường nào. Các nhân viên làm việc một cách tỉ mỉ và chăm chỉ, cường độ làm việc của họ rất tốt. Không ít người nhận ra cậu là fancam Hani, trên đường đi đến phòng giám đốc thì cậu gặp không ít người nổi tiếng, Hani có chút suy nghĩ "Trên TV họ đẹp như vậy và ở ngoài còn đẹp hơn đến mấy lần" Mải suy nghĩ nên đến khi người đàn ông đó đứng khựng lại thì cậu lại không biết mà dúi đầu vào lưng anh ta. - Xin lỗi ạ - Cậu cúi nhẹ đầu xin lỗi, không khỏi trách bản thân mình vì quá lo lắng. Khi cánh cửa được mở ra, ngồi trên chiếc bàn làm việc đó là giám đốc của công ty Banana Culture. Thật quyền lực và có chút đáng sợ. Ông ta ngẩng đầu lên và gấp chiếc laptop trước mặt lại rồi đi đến trước mặt cậu - Xin chào, chắc em chính là chủ nhân của video fancam đó. Lại đây, ngồi xuống ghế đi - À, Vâng. Cảm ơn ạ - Hani có chút lúng túng khi đứng trước mặt ông ấy, cả 2 ngồi xuống bộ bàn ghế sofa rồi bắt đầu nói chuyện - Theo như tôi biết, em đang tham gia tuyển chọn vào công ty chúng tôi làm thực tập sinh chính thức - Hai tay ông ta bắt đầu Đan vào rồi để trước mặt, rồi khẽ nói - Vâng, em cùng với những người bạn thân cùng nhau tham gia ạ, giám đốc hôm nay muốn gặp em là có việc gì ạ? - Đúng rồi, vào vấn đề chính nào. Tôi rất thích những người thẳng thắn như vậy. Bởi em bây giờ đang rất hot nên tôi muốn cùng em kí kết một bản hợp đồng. Em sẽ được debut với chức danh là ca sĩ solo, em nghĩ thế nào? - Chỉ mình em được chọn để được debut thôi sao? Nhưng còn cuộc tuyển chọn đó thì sao ạ? - Phải, chỉ mình em. Buổi tuyển chọn đó sẽ coi như là em được tuyển thẳng, còn lại sẽ có người khác lên hạng và thế chỗ cho em. - Ông ta bắt đầu đặt lên bàn kính một bản hợp đồng và một cây bút - Nhưng em không muốn đi solo, em có được ngày hôm nay cũng là nhờ những người bạn của mình. Em không thể bội bạc như vậy, em xin lỗi vì em sẽ không kí nó và sẽ tiếp tục cuộc tuyển chọn như các thực tập sinh khác. - Hani kiên định đẩy bản hợp đồng ngược lại chỗ ông ta rồi lắc đầu. - Các ca sĩ tài năng khác rất muốn được kí một bản hợp đồng với tôi. Chẳng lẽ em lại muốn từ chối nó sao? Nó sẽ là một cơ hội tốt cho bước đường của em trong tương lai mà - Giám đốc có chút ngạc nhiên khi cậu từ chối kí hợp đồng, như những người khác thì họ sẽ không ngại ngần mà chấp thuận nhưng đây ngược lại tuy có cơ hội tốt nhưng lại không muốn làm chuyện không đúng với những người cùng đồng hành với mình. Điều này ông đánh giá rất cao con người của cậu, bởi vậy mà lại làm ông càng muốn được làm việc cùng với Hani. - Vậy tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nếu muốn em có thể liên lạc lại với tôi, đây là danh thiếp của tôi. Rất vui được làm việc với em Nhận lấy tờ danh thiếp của giám đốc xong cũng chào tạm biệt, bước lên chiếc xe đen vừa nãy rồi quay trở về kí túc xá, trên đường đi cậu suy nghĩ rất nhiều về việc nên kí hay không. Bởi nếu kí thì cậu sẽ có thể đạt được ước mơ mà mình mong muốn nhưng việc được đứng trên cùng sân khấu với họ sẽ rất khó và hơn nữa khi lịch trình quá bận thì sẽ không gặp được Junghwa. Có chút đau đầu vì suy nghĩ nhiều, nhắn hờ mắt rồi tựa đầu ra ghế để nghỉ ngơi. Về đến nơi, cậu đã thiếp đi được một lúc. Người đàn ông áo đen vỗ nhẹ vào người cậu gọi dậy - Hani-ssi về đến nơi rồi Bởi đang ngủ nhưng bị đánh thức nên có chút thấy khó chịu trong người, chỉ gật nhẹ đầu chào rồi đi lên kí túc xá, đứng trong thang máy mông lung không biết họ xếp hạng như thế nào, cửa thang máy mở ra thì thấy các thực tập sinh có người đã dọn xong vali hay chào tạm biệt nhau, bước nhanh chân về phòng rồi mở cửa ra. Không thấy một ai, cậu dấy lên chút lo sợ, chẳng phải nhóm được tương tác rất nhiều sao? Mở cửa phòng ra thì vẫn thấy quần áo nhưng người thì không biết đi đâu. Rút điện thoại ra thì thấy 2 cuộc gọi nhỡ từ Junghwa, bật máy lên gọi cho cô, sau tiếng tút dài là giọng của Junghwa - Em và mọi người đang ở đâu vậy, sao mọi người lại không ở kí túc xá vậy? Chẳng lẽ bị..... - Không, Hani nghĩ gì vậy chứ? Hạng của 5 đứa xếp hết trên top 5 mà, vì là top 5 nên sẽ được đi ăn cùng các huấn luyện viên. Hani xuống sảnh chính rồi đi sâu vào bên trong, và sẽ thấy mọi người đang ở đây - Ừm, đợi tôi chút - Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi tắt máy, mở cửa phòng rồi đi xuống dưới. . . . . . Đi xuống đến nơi, thầy Hong Ki bắt đầu mở chai rượu vang. Thấy Hani bắt đầu gọi - Em xuống đúng lúc lắm, lại đây uống với mọi người nào. Mọi người có rất nhiều chuyện muốn hỏi em đấy Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Junghwa, Junghwa lột vỏ tôm và thả vào bát cậu - Ăn đi - Gắp con tôm lên rồi đưa vào miệng, đón lấy ly rượu từ thầy Hong Ki rồi nhấp một ngụm Cô Cheetah bắt đầu hỏi - Hôm nay đi gặp giám đốc thì giám đốc nói gì với em? - Hani đặt đôi đũa xuống rồi gật đầu nói, cô biết mọi người rất thắc mắc - Hôm nay giám đốc nói rằng muốn tuyển thẳng em vào công ty và chính thức debut với chức danh là ca sĩ solo. - Vậy em có kí nó không, rất ít người được giám đốc để tâm đến vậy - Cô Yoon Jung nói - Không ạ, em muốn được debut cùng với bọn họ - Hani chỉ vào 4 con người kia - Không có họ thì sẽ không có em của bây giờ nên em vẫn sẽ tham gia tuyển chọn và không kí nó. 4 người họ vẫn không nói gì, khi nghe cậu nói giám đốc muốn kí hợp đồng cùng thì trong lòng có chút trình xuống bởi họ cũng muốn vì họ cũng thể hiện rất tốt nhưng cũng một phần rất vui vì tên ngốc của họ làm họ tự hào. Khi nghe cậu không kí thì có chút ấm lòng vì tên ngốc này đúng thật là quá ngốc nhưng hắn cũng là người trọng tình nghĩa. - Em muốn được debut cùng các thành viên của EXID, và sẽ cùng đưa nó thành một nhóm nhạc nổi danh. - Bớt viễn tưởng xa xôi, trước hết là hãy làm cho tốt việc bây giờ đi. - Hyojin vừa ăn vừa nói. - Cậu không trêu tôi không chịu được sao? - Hani nhíu mày - Đúng vậy - Hyojin bật cười. . . . . . Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau trở về phòng. Cả ngày hôm nay Junghwa vẫn chưa nói gì mấy. Hani thấy có chút lạ, tiến lại gần hỏi - Em không khỏe sao? - Không, em ổn. - Tuy nói vậy nhưng Hani biết cô nói dối, bởi Hani biết Junghwa nói dối rất tệ. Nhưng Junghwa không muốn nói nên Hani cũng không ép, chỉ đành gật đầu. Flash back Khi Hani vừa rời đi, sau khi xếp hạng xong thì Nayeon đứng thứ 6, suýt soát vị trí được chọn. Sau khi buổi loại trừ kết thúc, Nayeon đến trước mặt Junghwa nói. - Tôi có thể gặp riêng cậu một chút không? Chỉ mất 5' thôi - Ừm - Không biết là gì nên Junghwa chỉ gật đầu đồng ý. Đi ra băng ghế trước sảnh chính bởi từ sảnh chính đến kí túc xá là một khuôn viên rộng và có rất nhiều băng ghế. Đây là một chỗ lí tưởng để nói chuyện riêng. - Cậu muốn hỏi gì chứ Nayeon? - Vì không mấy quen biết với Nayeon nên cô chỉ muốn nhanh kết thúc cuộc nói chuyện và vào thẳng vấn đề chính - Cậu và Hani yêu nhau đúng chứ? Junghwa có chút giật thót mình bởi chuyện cô và Hani yêu nhau thì chỉ có mỗi 5 người bọn cô biết. Sao Nayeon lại biết được thì lại là vấn đề khác. Junghwa vẫn không trả lời, Nayeon nói tiếp - Lần trước tôi thấy hai người đứng hôn nhau trong phòng của thầy Hong Ki, xin lỗi nhưng đó chỉ là vô tình nhìn thấy. - Nếu cậu đã biết thì tôi cũng sẽ không giấu gì. Phải, chúng tôi yêu nhau. Có việc gì sao? Trầm ngâm một lúc, Nayeon mới bắt đầu nói tiếp. - Tôi thích Hani! - Lời nói đấy như sét đánh ngang tai cô, Junghwa vẫn không nói gì chỉ là đôi tay đan chặt lấy nhau làm nó trắng bệch. - Thật sự thì lúc đầu người mà Hani xô xát là tôi, sau những ngày đó tôi rất ghét cậu ta, bắt đầu soi mói và để ý đến hành động của cậu ta, từng nhất cử nhất động, cứ thế như hình thành nên một thói quen cho tôi, đến ngày cậu ta trên sang dance battle, tuy miệng nói không thích nhưng thật sự nó đẹp đến mê hồn, từ đó tôi nhận ra tôi bắt đầu thích Hani. - Cậu nói những lời này với tôi để làm gì chứ Nayeon - Junghwa có chút tức giận đứng dậy nhìn cô ta - Tôi chỉ muốn nói rằng cậu hãy cẩn thận bởi đến lúc cậu sẽ không biết mất đi Hani lúc nào không hay đâu. Cô ta bước đi bỏ lại Junghwa với cục tức trong người, đòi tranh giành Hani với cô sao, đợi đấy. Bởi Junghwa sẽ không phải là con người dễ dãi đến vậy đâu.
|
Chương 27 Vì Au Linh bị ốm nên nhờ mình viết hộ chương này. Có gì sai xót thì Thông cảm nhé __________________ Junghwa nằm lăn lộn trên chiếc giường vid không ngủ được, những lời của Nayeon nói cứ vang vang bên trong cô. Hani cũng bị thức giấc bởi Junghwa, quàng một tay qua eo của cô rồi kéo lại gần mình nhỏ nhẹ nói - Bảo bối, em mất ngủ sao. - Tuy nói nhưng mắt cậu vẫn nhắm, Junghwa cảm thấy vòng tay Hani ngày càng siết chặt, cũng thuận thế quay người lại đối mặt với cậu. Rúc sâu vòng trong lòng con người kia rồi thỏ thẻ - Liệu sẽ có ngày Hani bỏ em mà đi theo người khác không? - Sao em lại hỏi vậy? - Khi nghe Junghwa hỏi vậy, trong lòng cậu có chút giật mình, trong lòng đưa ra hàng vạn câu hỏi khi cô nói như vậy. - Hani phải trả lời em trước - Junghwa vẫn rúc sâu trong người cậu - Duy nhất chỉ có em, sẽ không có ai khác thay thế em được. Tuyệt đối không thay lòng đổi dạ nên em đừng lo. - Hani nói với tông giọng trầm, tay khẽ vuốt lấy lọc tóc của cô - Vậy bây giờ em trả lời tôi được rồi chứ? - Bởi em sợ sẽ có ngày Hani sẽ bỏ lại em, em rất sợ - Bảo bối ngốc, từ nay về sau cấm cho em suy nghĩ lung tung. Còn bây giờ ngủ đi, mấy ngày nay luyện tập mệt rồi, tôi cũng buồn ngủ nữa. Nghe thấy từng câu từng chữ của Hani nói vậy cô mới có chút an lòng mà nhắm mắt, bên cạnh cậu cô luôn có cảm giác an toàn và bảo vệ, vẫn là mùi hương quen thuộc mà cô vẫn yêu thích. Hôn nhẹ lên trán Junghwa rồi nói - Ngủ đi, đã muộn rồi. . . . . . Dinh thự nhà Ahn Ông Ahn ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng làm việc, Đã hơn 3 tháng nay không thấy con gái về nhà nên có chút lo lắng, liên lạc với Solji thì biết được là đang đi tuyển chọn vào công ty giải trí lớn. Tuy ông luôn muốn con gái gánh vác cơ đồ sự nghiệp nhưng ông cũng một phần muốn con theo đuổi ước mơ. Mấy ngày nay trên báo đều là video của con gái ông, nó gần như trở thành một người nổi tiếng. Nhưng tin động trời mà ông nhận được là nó đang yêu con gái của kẻ đã từng sát hại gia đình ông. Bởi vì lo lắng cho con gái mà đã cho người trà trộn vào làm bảo vệ kí túc xá của con gái, một lần Hani cùng với 4 người kia trèo tường trốn ra ngoài thì người bảo vệ đó đã đi theo và bắt gặp cảnh 2 người thân mật. Nghe được tin đó ông rất tức giận Solji vì đã không nói và sắp tới đây ông sẽ chấm dứt việc này bằng chính tay mình làm. Bấm điện thoại gọi cho một người thuộc hạ của ông - Ngày mai hãy chuẩn bị xe và hãy đưa tôi đến khu thực tập của công ty Banana Culture. Đem theo vài người đi. - Vâng Đặt chiếc điện thoại lên bàn, ngả lưng lên chiếc ghế. Nhắm mắt lại, trong đầu ông có hàng ngàn suy nghĩ "Con gái, ta sẽ không để con phạm sai lầm và đi theo vết xe đổ của ta. Vì bảo vệ cho con, ta sẽ phải bắt con từ bỏ ước mơ của mình" _________________ Ngày hôm sau Hani dậy từ rất sớm, bởi mấy ngày nay dậy sớm nên có chút quen giấc dù tối qua bị tỉnh giữa chừng. Khẽ lay nhẹ người bên cạnh - Junghwa dậy đi, dậy đi. Bảo bối dậy đi - Hani lật tung chăn trên người Junghwa sang một bên, cầm lấy 2 tay cô mà kéo dậy. Còn người kia phá giấc ngủ mà khó chịu vùng vằng khó chịu - Hani biết là em tối qua mất ngủ mà, cho em ngủ chút nữa đi. - Junghwa ngái ngủ gắt hỏng - Nhanh dậy đi, chúng ta trốn ra ngoài đi ăn sáng đi. Có chỗ ăn ngon lắm, nhanh nào - Hani kéo cả người Junghwa đứng dậy rồi để cô tựa vào người mình. Rồi đỡ cô vào trong nhà vệ sinh, đậy nắp chiếc bồn cậu rồi để cô ngồi xuống. Mắt Junghwa vẫn nhắm tịt, cầm chiếc bàn chải đánh răng trên tay nói - Em không định đánh răng sao? Mau cầm lấy đi - Hani đánh răng cho em đi - Junghwa lắc đầu, Hani phải bật cười vì cái sự đáng yêu đó - Được, để tôi đánh răng cho em. Bảo bối màu há miệng ra nào Sau khi vật lộn làm vệ sinh cá nhân xong. Junghwa cũng bắt đầu tỉnh ngủ, thay quần áo xong rồi đi đến cầu thang thoát hiểm rồi đi xuống. Cúi người xuống làm bệ đỡ cho Junghwa nhảy qua rồi cùng trèo qua theo. Phủi quần áo rồi bắt xe đi đến quán ăn mà Hani chọn. Đứng trước quầy chọn đồ ăn, cậu quay sang Junghwa hỏi - Em muốn ăn gì? - Hani ăn gì thì em ăn đấy Hani gật nhẹ đầu rồi kéo chiếc khẩu trang y tế màu đen của mình xuống và bắt đầu gọi đồ, nhân viên bán hàng bắt đầu nhận ra cậu là Hani của fancam 20 triệu view, cậu ta có chút nhạc nhiên - Bạn là Hani đúng không, đúng là bạn rồi. Mình là fan của bạn đấy, mình xem fancam đó rất nhiều lần. - Cậu trai đó có chút phấn khích, cậu ta rút chiếc điện thoại của cậu ta ra và nói tiếp, tôi có thể chụp với bạn một kiểu ảnh được không. Hani cười mỉm rồi nhìn qua Junghwa, thấy Junghwa khẽ gật đầu đồng ý rồi mới nhận điện thoại từ tay bạn nhân viên kia rồi cùng chụp. Đặt đồ xong, rồi ngồi ra bàn. Junghwa bắt đầu nói - Chắc bây giờ lúc nào em cũng phải bịt mặt Hani đi mới được. Càng ngày cái fancam đó càng nổi, em phải ích kỉ giữ lấy Hani cho riêng mình mới. - Bảo bối, em ghen sao - Hani bật cười - Phải, em ghen công khai đấy. Hani chỉ biết lắc đầu cười nhìn cô, nhân viên bắt đầu mang thức ăn đặt lên bàn. Hani xắt bít tết thành từng miếng, rồi lấy cái đĩa bít tết chưa cắt của Junghwa đổi thành cái đĩa đã cắt rồi. - Ăn ngon miệng - Hani mỉm cười cắt bít tết nhìn cô Trong bữa ăn, thoang thoảng đâu đó tiếng "tách" "tách" của máy ảnh, dù biết là từ những người xung quanh. Nhưng Hani vẫn mặc kệ không để tâm và người duy nhất cậu để tâm là Junghwa. Thấy cánh tay của mình có thứ gì đó kéo nhẹ, nhìn xuống là thấy một cô bé gái chắc tầm 5 tuổi, mái tóc màu nâu sáng 2 cặp má phúng phính với đôi mắt to trong nhìn Hani. - Chị là Hani đúng không? Hani gật nhẹ đầu, buông nĩa và dao xuống rồi nắm lấy 2 bàn tay bé nhỏ của em. Cô bé bắt đầu nở một nụ cười, rút tay ra khỏi tay cậu rồi chọc vào má Hani. - Hani unnie xinh lắm, em rất thích unnie. - Cảm ơn em - Hani béo nhẹ má của cô bé ấy - Em tên gì vậy? - Em là Kim Nayoung. Em rất thích unnie, unnie có thể ôm em được không Junghwa thần nghĩ "Nhóc con, em bắt đầu biết lợi dụng hơi quá đà rồi đấy". Hani bế cô bé kia lên rồi hôn nhẹ vào má em. - Nayoung à, unnie cảm ơn em. Nhưng mình chỉ làm chị em được thôi. - Hừmm - Cô bé đó bĩu môi rồi lấy tay ôm hai má Hani - Unnie hứa đi - Unnie hứa với em. - Nói rồi cậu ngoắc tay với cô bé rồi bế em đưa trả lại cho mẹ của cô bé. Quay lại bàn ăn với Junghwa, rồi xiên một miếng sa lát đưa lên miệng cô - Ăn thử nó đi, ngon lắm đấy - Junghwa vẫn không trả lời, bỏ ngơ cậu. Hani mỏi tay đành buông xuống - Bảo bối, em sao vậy? - Hoá ra Hani dễ dàng đi hôn người khác như vậy sao? Hani có nhiều fan rồi nên không cần để tâm em ở đây sống hay chết rồi đâu. - Không phải đâu - Hani kéo ghế lại gần Junghwa, ghé sát vào tai cô nói - Nếu ở đây không có ai biết tôi thì tôi sẽ không ngại mà hôn em đâu. Bảo bối đừng ghen mà - Ai nói em ghen chứ, Đồ ngốc. - Tuy miệng thì phủ nhận nhưng trong lòng lại đang sướng rơn. - Chỉ giỏi dẻo miệng Hani nhìn xung quang để xem còn ai để ý đến mình nữa không, không nhanh không chậm mà hôn nhẹ lên má cô - Vậy là được rồi đúng chứ? - Thôi đi, lỡ ai nhìn thấy thì sao. Đừng có làm bậy như vậy - Junghwa đẩy nhẹ người Hani - Nếu hôn em là làm bậy thì lúc nào tôi cũng sẽ làm bậy như vậy với em. - Đồ ngốc, mau ăn đi. Ăn uống xong xuôi, Hani đứng ở quầy hàng thanh toán rồi cùng Junghwa đi ra ngoài bắt xe đi về kí túc xá. Đi qua cổng chính thì thấy có một chiếc xe đen quen thuộc, Hani có chút nghi ngờ. Bởi hình như cậu đã thấy chiếc xe này ở đâu rồi, hướng lên tài xế và nói - Bác có thể dừng lại ở đây không ạ - Hani rút tiền ra rồi đưa cho bác tài xế - Bác cầm luôn tiền thừa đi nhé. - Nói xong cậu vội vàng bước ra xe, chạy sang mở cửa xe cho Junghwa. - Tôi biết làm em sẽ thắc mắc nhưng tôi sẽ giải thích sau. Mình đi vào bằng cổng chính đi Junghwa khẽ gật đầu rồi khoác tay Hani cùng đi vào. Bảo vệ ở cửa bây giờ cũng không ở cổng trước nên đi vào trong thuận lợi, đi thẳng vào trong cổng chính thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest tối màu quen thuộc. - Là bố sao? Sao bố lại tới đây. - Ta đến đây để gặp con và đưa con trở về nhà. Ta không thể để con tự tung tự tác như vậy nữa. Đi về! - Bố không có quyền làm điều hoang đường như vậy. Cuộc sống của con thì con chọn, bố không được cần thiệp vào. - Junghwa đứng bên cạnh không nói gì nhưng thấy Hani bắt đầu có thái độ không đúng nên bắt đầu cần ngăn - Hani đừng hỗn nữa. - Cô là ai mà can thiệp và quan tâm đến chuyện gia đình của chúng tôi chứ. Làm ơn im miệng ngay đi. - Ông Ahn bắt đầu gàn giọng. - BỐ! Bố mắng chửi làm gì con không quan tâm nhưng nhất quyết không được nói động đến cô ấy. Nhất quyết không được. - Hani đứng chắn trước mặt Junghwa, nhìn ông bằng con mắt đỏ sọc. "Chát" Má cậu sưng tấy hằn 5 vết ngón tay của ông Ahn. Nắm chặt đôi tay mình thành quyền và đưa đôi mắt đỏ sọc hằn lên vài tia máu nhỏ rồi cười nhạt. Ông Ahn nói tiếp - Con nghĩ ta sẽ để cho con yêu cô ta sao? Yêu con gái của kẻ muốn giết gia đình con sao. Đồ nghịch tử con điên rồi. - Như tôi đã nói, chuyện đó sẽ không liên quan gì đến cô ấy. Chuyện đó là do ba của cô ấy làm chứ không phải do cô ấy, đừng lấy tội đồ của thế hệ trước mà đánh giá gán ghép thế hệ sau. Đừng bao giờ nói như vậy, không thì đừng trách tôi không nể mặt ông là bố tôi. - Hani gằn giọng lên với ông, với cậu thì không gì quan trọng bằng cô. Khi không có ai bên cạnh thì duy nhất Junghwa là động lực nên nhất quyết sẽ không cho ai nhục mạ hay nói động đến cô ấy. Kể cả người đó có là gia đình - Nếu con không cắt đứt với cô ta thì chúng ta từ nay từ mặt nhau đi. Sẽ không bao giờ cùng chung một huyết thống. - Ông Ahn nắm lấy cổ áo cậu, Hani không chống cự chỉ buông ra một câu - Cuộc đời tôi luôn một mình, nên không có ông tôi cũng không sao. Tôi luôn luôn là một đứa trẻ mồ côi, người cha duy nhất của tôi là người cha ở cô nhi viện, không phải ông. - Nói đến đây nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống, dựt tay ông Ahn khỏi cổ áo mình, rồi nắm tay Junghwa bước đi - Con đừng trách ta không nhẹ tay, các người mau tách 2 đứa chúng nó ra. Đám người thuộc hạ của ông Ahn bắt đầu tiến tới, Hani vẫn quyết liệt chống cự đến cùng nhưng rốt cuộc vẫn bị tách ra khỏi Junghwa, hai người thuộc hạ giữ chặt lấy người cậu đè cậu xuống đất làm cậu không chống cự được, còn tên thuộc hạ khá nắm chặt lấy vai và cổ tay cô làm xuất hiện những vết hằn đỏ. Hani khó chịu hét lên - CÁC NGƯỜI LÀM GÌ VẬY HẢ!!!!! Thả cô ấy ra. Đồ khốn nạn các người buông ra - Hani vẫn cố gắng chống cự nhưng vẫn bị đè thẳng xuống sàn nhà. Solji cùng 2 người kia từ đâu chạy tới nhìn ông Ahn nói - Chủ tịch có gì bình tĩnh rồi nói, đừng làm vậy sẽ tổn hại đến tiểu thư. - Cả cô nữa, dù biết nó yêu đương nhăng nhít ngoài này mà không can ngăn rồi còn dung túng cho nó nữa. - Ông ta không ngại gì mà trách móc Solji, các thực tập sinh khác cũng bắt đầu quây kín xung quanh, nhưng vẫn không nói gì. - Heeyeon, nếu con không chịu đi với ta thì đừng trách ta sẽ không nhẹ tay với con bé này - Ông ta chỉ thẳng vào người Junghwa. - Đừng gọi tôi bằng cái tên đó, tôi không phải Heeyeon của các người, tôi là Hani. Con người tên Heeyeon đó chết lâu trong đám cháy ngày đó rồi. - Hani bắt đầu thấm mệt nhưng vẫn cố chống trả - Con vẫn cứng đầu sao? Được! - Ông ta đi đến Trước mặt Junghwa - Con khốn nạn chết tiệt, tại sao mày lại mang dòng máu kinh tởm của cha mày chứ - Ông ta thẳng tay tát mạnh vào bên má Junghwa, khoé môi cô bắt đầu chảy xuống một dòng máu đỏ, ông ta vẫn chưa dùng ở đó mà giáng thêm vào cú tát nữa. Hani nhìn thấy bắt đầu giãy dụa mà hét lên. - DỪNG LẠI, TÔI NÓI ÔNG DỪNG LẠI MÀ. KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH EM ẤY. DỪNG LẠI ĐI, LÀM ƠN. CÁC NGƯỜI CÓ THỂ ĐÁNH TÔI NHƯNG ĐỪNG LÀM TỔN HẠI ĐẾN EM ẤY!!!!!- Hani khóc nấc lên mà hét, cậu luôn thất bại như vậy. Trước mặt người mình thương yêu không bao giờ có thể bảo vệ họ. Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. - Ta hỏi lại con một lần nữa, có chấp nhận đi theo ta không? - Ông Ahn gằn giọng - Tôi đi! Chỉ cần các người không làm tổn hại đến cô ấy thì tôi sẽ nghe theo. - Thả người - Ông Ahn ra lệnh thả cả cậu và Junghwa ra, Hani bò dậy chạy sang chỗ cô mà ôm chặt. - Xin lỗi em, xin lỗi vì tôi chỉ là một kẻ vô dụng không thể bảo vệ cho em. Tôi xin lỗi - Hani càng thít chặt lấy người cô hơn bởi đây có thể là lần cuối được ở gần nhau - Em ở lại phải cố sống cho thật tốt - Hani lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cô, mà không biết trên mặt mình cũng ướt nhẹp. - Không, em sẽ không để Hani đi. Mình có thể thuyết phục ông ấy mà. Làm ơn đừng bỏ em lại, em không sống được nếu không có Hani. Đừng bắt em phải chịu cảnh đó. Hani đã hứa là sẽ ở bên em mà. - Junghwa rúc vào vai cậu khóc nấc thành tiếng - Xin lỗi, bây giờ tôi đành phải thất hứa với em. - Cậu nói nhỏ vào tai cô - Nếu có thể, tôi sẽ tìm lại em. Chỉ cần 2 ta còn có tình cảm thì điều gì cũng không thể không làm được. Hãy đợi tôi một chút thôi. Tôi sẽ tìm lại em. - Mau đưa nó ra xe - Ông Ahn ra lệnh, 2 người thuộc hạ đi đến kéo Hani ra khỏi người Junghwa. Solji chỉ biết cản Junghwa lại không cho cô chạy theo. - Mọi người ở lại hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi đi đây. - Hani bị kéo đi, chỉ kịp buông lại vài lời. Với nụ cười nhạt hoà quyện cùng với nước mắt mặn đắng Bị ấn ngồi vào trong xe, chỉ biết ngắm nhìn thân ảnh của Junghwa đổ rạp, không thể ngăn cản được mà để cho nước mắt cứ tiếp tục rơi. Kéo cánh cửa kính lên để không phải nhìn thấy cảnh đó bởi cậu sợ nếu cậu còn nhìn Junghwa một lần nữa thì cậu sẽ không kìm được mà nhảy ra khỏi xe mất. "Xin lỗi em, chúng ta có duyên nhưng không có phận. Nhưng tôi hứa, lần tới khi gặp lại em thì tôi sẽ nhất quyết không để mất em thêm lần nữa. Hãy đợi tôi Junghwa" _________________
|
Chương 28: Xa cách Từ lúc họ đẩy cậu vào trong xe, nước mắt Junghwa vẫn không ngừng rơi. Muốn chạy theo nhưng bị Solji giữ chặt, chỉ có thể gào thét nhìn nhau bằng ánh mắt. Và sau đó là cả một màu đen tối sầm. Junghwa ngã xuống, Solji chỉ có thể giữ chặt lấy cô và không nói lên lời. "Chị xin lỗi, chị chỉ có thể đứng nhìn 2 đứa bị tách rời" Sau khi đưa Junghwa đến bệnh viện, 3 con người kia chỉ biết ngồi xuống ghế mà lặng im. Tuy đông người nhưng lại lặng im đến lạ, Solji đứng dậy nhìn Hyojin rồi nói - Mọi người ở lại đây chăm sóc cho Junghwa, tôi phải đi có chút chuyện. Tôi sẽ quay lại sớm thôi - Em...à không. Chị...còn gì giấu tôi nữa không Solji? - Hyojin chỉ biết cúi gằm mặt không nói gì - Tôi sẽ trả lời cho Hyojin . Nhưng không phải bây giờ. - Nói rồi cô mở cửa đi ra ngoài. Đứng ở cổng bệnh viện rồi vẫy một chiếc taxi. . . . . . Dinh thự nhà Ahn Từ lúc bị bắt về đây, cậu vẫn bị nhốt trong một căn phòng. Điện thoại thì cũng bị lấy, có la hét đòi ra thì cũng như đàn gảy tai trâu. Ngồi bó gối ở góc tường rồi dựa đầu vào tường rồi nhìn lên khoảng không trên trần nhà. Cứ như vậy, chỉ biết ngồi một chỗ như một kẻ tự kỉ. Nhưng cửa vang lên một tiếng gõ cửa. Liếc mắt nhìn rồi mặc kệ không trả lời cho đến khi - Là chị, Solji đây. Chị vào được chứ? Em có nghe thấy chị nói gì không Hani. Chống tay loạng choạng đứng dậy. Ngồi lên chiếc giường bên cạnh nói - Vào đi. - Solji bước vào, đập vào mắt cô là Hani với đôi mắt sưng húp chắc vì khóc quá nhiều, tay còn bị bầm tím. Khẽ đóng cửa lại đi đến trước mặt cậu - Em sao không? - Solji cầm 2 tay cậu rồi xót xa nhìn nó. Đúng là một khi đã yêu ai mà bị bắt buộc tách khỏi người đó không phải là điều dễ. Quá khó khăn cho họ. Hani chỉ lắc đầu rút tay mình ra khỏi tay cô, giọng run run nói - Junghwa....em ấy! Em đã thấy em ấy ngất đi, cô ấy không sao chứ ?- Trước mặt cô là con người thiếu sự sống, đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng. Mọi ngày còn cười nói nhưng bây giờ không khác một người bị trầm cảm không hơn không kém. - Tất cả đều là do em, do em đã yêu cô ấy. - Cúi đầu lấy 2 tay ôm chặt lấy đầu mình, đôi vai cậu bắt đầu run lên. Solji không biết làm gì chỉ biết ôm nhẹ vỗ về - Chị sẽ giúp 2 đứa. Chị sẽ có cách cho em và Junghwa liên lạc, nhưng trước hết hãy chăm sóc mình cho tốt đã. Còn về phần Junghwa đừng lo, chị sẽ thay em chăm sóc con bé lúc không có em, chờ chị một chút thôi rồi chị sẽ đưa em ra khỏi đây. - Unnie, nếu không có chị chắc em không biết phải làm sao nữa. Cảm ơn unnie - Hani nhìn Solji bằng đôi mắt ngấn nước - Bây giờ chị phải đi đây, nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt. Solji xoa nhẹ đầu Hani rồi đi ra cửa. Hani nằm ngả người xuống giường nhắm mắt. Chắc có lẽ hôm nay sẽ là một ngày dài . . . . . Bởi quá mệt mà cậu thiếp đi trên giường, đến khi tỉnh lại thì đồng hồ cũng đã điểm 7h tối, người hầu trong nhà mang đồ ăn lên, nghe thấy tiếng lách cách mở cửa nhưng Hani không mấy để tâm mà vẫn nằm trên giường. Cánh cửa mở ra, tên người hầu cầm mâm cơm đặt trước mặt cậu nói - Xin mời cô chủ dùng bữa - Hắn nói cùng với điệu bộ hơi cúi người - Mang vứt nó đi, tôi không muốn ăn. Các người nghĩ tôi là con rối cho các người điều khiển sao? Giam lỏng tôi trong này rồi cứ đến giờ mang cơm lên. CÚT HẾT CHO TÔI!!! - Hani hất cả mâm cơm làm thức ăn văng tung toé, bát đĩa vỡ vụn. - Xin cô đừng như vậy - Tên đó vẫn đứng đó nói với cô. Hani cầm bình hoa đặt trên bàn ném mạnh vào tường làm nó vỡ toang, căn phòng chẳng mấy chốc thành mớ hỗn độn. Tên người hầu có chút sợ nên đành chạy ra ngoài. Cửa thì vẫn mở mà không đóng, cậu bước ra ngoài thì gặp ông Ahn - Con đi đâu! Quay trở vào trong ngay. Còn cãi thì đừng trách ta đánh gãy chân con. - Ông ta bắt đầu lớn tiếng. Bà Ahn bên cạnh có chút xót con mà can ngăn - Thôi ông, từ từ rồi nói với con. Đừng nặng lời với nó như vậy. - Bà thôi đi. Đúng là cho nó tự do quá lâu nên coi trời bằng vung, đúng là nghịch tử bất hiếu. Hơn nữa lại đi yêu một nữ nhân không ai khác ngoài con gái của kẻ muốn giết cha mẹ mình. - ÔNG IM ĐI, TÔI CẤM ÔNG NÓI NHƯ VẬY. - Cậu tóm chặt lấy cổ áo của ông ta, các tên người hầu bắt đầu chạy đến can ngăn. Nhưng cậu vẫn một mực túm chặt - Nếu tôi có chết thì cũng phải lôi ông chết theo! Ông Ahn có chút khó thở, bảo vệ bên ngoài bắt đầu chạy lên kéo cậu ra. Ông Ahn vội vàng hít thở để điều hoà lại nhịp thở, nghiến răng nói. - Các người mau mang nó xuống dưới hầm trói chặt nó lại để cho nó không làm càn mà còn phải suy nghĩ cho kĩ. Không cần cơm hay nước, để nó chết khô ở đó cũng được. - Bảo vệ bắt đầu kéo cậu xuống dưới hầm tối, nơi này chứa đầy mùi ẩm mốc, bẩn thỉu. Chống trả quyết liệt đến mấy cũng không lại được. 2 tay bị xích lại, bị thắt chặt đến mức cổ tay chảy máu. Cánh cửa hầm bị đóng lại, chỉ còn một mình bản thân với bóng đèn led nhỏ, ngồi thụp xuống dưới đất rồi ngã người xuống mặt đất lạnh cóng. Cười cay đắng "Đến bây giờ mới thấy rằng ở bên em ấm áp đến đâu. Tôi nhớ em" . . . . . Bệnh viện Seoul - Hani!!!! - Junghwa bật mình tỉnh dậy, Hyelin ngồi gật gù ngủ gật cũng giật mình mà tỉnh - Junghwa, cậu tỉnh rồi. Ơn trời, tôi lo chết mất. - Hyelin ôm chặt Junghwa mà nói Rời khỏi cái ôm của Hyelin nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người đó đâu - Hani đâu rồi....tớ phải tìm cậu ấy. - Junghwa bắt đầu cựa quậy, giựt các loại dây loằng ngoằng cắm trên người mình xuống. - Yah!!! - Hyelin quát lớn - Cậu có biết là không nên làm như vậy không, bác sĩ sẽ rất giận cậu nếu cậu làm như vậy. Đừng có tự tiện giựt ra, muốn tìm Hani thì trước tiên khỏe lại đi hẵng, tôi cũng lo cho cậu ấy. Nhưng cậu còn lo bản thân chưa xong thì nói gì đến lo cho cậu ấy. Đừng bắt tớ mắng cậu lúc này, tớ không muốn đâu Junghwa! Junghwa chỉ biết ngồi yên trên giường thở dài, chuyện sáng nay vẫn rõ như in trong đầu cô. Hơn nữa lại còn gặp ác mộng. - Hyelin à....tôi mơ thấy Hani bị nhốt trong căn phòng tối, cậu ấy lạnh lắm. Hyelin tôi sợ...!!! - Sẽ ổn thôi, người bắt cậu ấy đi là cha mẹ cậu ấy mà, họ sẽ không làm vậy đâu, nằm xuông nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ, chị Solji sắp mang cháo đến rồi. - Hyelin ấn người Junghwa xuống giường, kéo chăn lên cao cho cô rồi mở cửa rời đi. Junghwa tự nói với chính mình "Hani vẫn ổn chứ?" 2 nơi xa cách nhưng 2 con người ấy vẫn hướng về nhau, rồi sẽ đi về đâu. Sóng gió chỉ mới bắt đầu thôi, họ còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa. ___________________ Nhà của Hyojin Ngồi trên sofa ngoài phòng khách, Hyojin vẫn nhìn Solji mà vẫn chưa thể mở lời. Lấy hết cần đảm rồi khẽ nói - Bây giờ chị có thể kể với tôi được rồi chứ Solji, chị không đơn giản là một học sinh bình thường. Solji cầm tách trà lên uống một chút rồi đặt xuống - Đúng, tôi không phải học sinh. Tôi là một điệp vụ làm cho gia đình của Hani - Solji nói với giọng trầm ổn, không chút ngập ngừng - Vậy sao chị lại học ở SOPA được chứ, chẳng phải chị quá tuổi rồi sao? - Tuổi tác của tôi đều được ông Ahn bố Hani làm giả. Tôi đến đó học để tiện điều ta và làm vệ sĩ cho cô ấy. Em có gì thắc mắc không? Tôi sẽ trả lời cho em hết. - Sao khi tôi hỏi chị có đồng ý làm bạn gái tôi chị lại đồng ý? Hay đơn giản là chị chỉ lợi dụng tôi, chị nói tôi nghe. - Hyojin xoa nhẹ thái dương mình - Chuyện tôi đồng ý yêu em là thật, không có chút gì là lợi dụng em. Thật sự là tôi đã đem lòng yêu em, rất yêu em Hyojin. - Solji nhìn thẳng trực diện vào mắt Hyojin, cô chưa từng yêu ai sâu đậm đến vậy, Hyojin là người đầu tiên cô đồng ý ở bên. - Vậy...chị nói thật chứ? - Hyojin mím chặt môi, hai tay không ngừng bấu vào nhau - Tôi chưa nói dối ai bao giờ, tin hay không tuỳ em. Tôi phải mang cháo vào cho Junghwa - Solji đứng dậy đi đến phòng bếp lấy cặp lồng cháo cô mới mua. Hyojin chạy theo đằng sau ôm chặt Solji từ đằng sau lưng. - Xin lỗi, xin lỗi vì nghi ngờ chị. Tôi sợ chị sẽ bỏ tôi như cách mà người khác làm tổn thương tôi. - Rúc sâu mặt vào hõm cổ, điểm lên một nụ hôn nhẹ Solji quay người lại, kéo nhẹ Hyojin gần lại rồi hôn nhẹ lên môi cô. Khẽ mút đôi môi đỏ mọng đó rồi nhẹ giọng nói - Tôi sẽ và không vào giờ ngừng yêu em được. Đừng lo, tôi sẽ không làm vậy. - Solji cầm lấy cặp lồng trên bàn rồi đi. Hyojin gọi vọng lại nói - Đợi tôi một chút, tôi đi cùng chị. - Nhanh tay vớ lấy chiếc áo khoác dạ trên giá treo rồi cầm chìa khoá xe chạy theo. Đan ngón tay mình vào với ngón tay Solji rồi mỉm cười. - Đi thôi. ______________________
|
Chương 29 Hqua k có chương mới nên rất xin lỗi. Hnay sẽ viết bù lại nha _________________ Nằm trên sang nhà lạnh ngắt, Hani khẽ nhíu mày rồi nặng nhọc mở mắt. Đôi tay bị xiềng xích đã có dấu hiệu bị bợt da và chảy máu rất nhiều, đã nguyên 2 ngày trời không ăn gì cũng không có một giọt nước. Cả người giờ đây như bất lực, chỉ có thể nằm lả xuống sàn nhà bằng xi măng thô ráp. "Lạch cạch" Tiếng mở khoá phát ra từ chiếc cửa sắt cũ kĩ, khi mở ra là cả một tiếng rít ghê người. Hai tên thuộc hạ của Ông Ahn bước vào rồi tiến đến chỗ cậu, mở khoá 2 dây xích đang thít chặt vào cổ tay cậu. Chúng lôi cả người cậu đứng dậy, vì người không còn chút sức lực nào nên chỉ còn cách mặc kệ chúng kéo đi đâu thì kéo. Sau bị kéo lên phòng làm việc của ông Ahn. Bị đẩy ngã xuống một cách không thương tiếc. Cố gắng gượng ngồi dậy. Dù có mệt đến đâu thì trước mặt ông Ahn cậu càng phải ngồi thẳng dậy. Ông Ahn đặt 2 tay lên trên bàn làm việc rồi Đan các ngón tay lại với nhau. - Con vẫn một mực cứng đầu sao? Từ bỏ một đứa con gái nó khó khăn đến vậy sao? -....- cậu vẫn một mực im lặng không trả lời, Ông Ahn thở dài lắc đầu. Cũng phải thôi, con gái ông nó đã thiếu tình thương quá lâu nên chuyện nói nó phải quên đi người nó yêu thì cũng không phải chuyện ngày 1 ngày 2. - Ta biết, nếu để con quên đi cô ta không phải việc dễ. Nhưng nếu con đồng ý từ bỏ cô ta, thì con sẽ được đi theo công việc mà con ước mơ. Nhưng nếu con một mực không chịu thì ta sẽ bắt con phải gánh vác cơ ngơi của gia đình. - Ông Ahn nhíu mày, ông thực sự không muốn phải dùng đến biện pháp đó. Cái ghế điện đó thật sự là ác mộng. - Tôi nói cho ông biết, công việc ước mơ của tôi là được đứng trên sân khấu với 4 người bọn họ. Cái gì mà công việc ước mơ, ông không bao giờ hiểu được tôi cả. - Cậu nở nụ cười nhếch mép khinh bỉ - Cơ ngơi sao? Tôi không muốn làm. Ông đi mà đưa cho người khác, tôi và ông không phải là một gia đình. Tôi không có một người cha như ông. - Hani ngẩng cao đầu, những lời lẽ đó tuôn ra một cách không ngại ngần. Ông Ahn tức giận đứng dậy - Được! Con đừng trách ta không nương tay với con. Con không tự giác được thì ta sẽ bắt con phải quên đi cô ta. - Ông chỉ tay vào người Hani - Mang nó xuống căn hầm rồi buộc thật chặt nó lên trên chiếc ghế đấy. Thư kí của ông Ahn đứng cạnh can ngăn, bởi anh ta biết nếu sử dụng chiếc ghế đó thì nó nguy hiểm đến cỡ nào. - Chủ tịch hãy bình tĩnh lại, thật sự phải dùng đến cách này sao? - Hết cách rồi! - Mang nó xuống đấy nhanh cho ta. Lại thêm một lần nữa, vẫn là căn phòng dưới hầm tối, bị ấn ngồi xuống chiếc ghế bằng sắt, từng chiếc đai bằng da thít chặt trên người, đầu được đội lên một chiếc mũ bằng kim loại, Hani chỉ khẽ mỉm cười thầm, Ông Ahn đứng trước mặt nói - Ta cho con một cơ hội cuối cùng, nghe theo ta hoặc để ta phải dùng biện pháp mạnh với con đâu. - Muốn tẩy não tôi sao? Có chết cũng không bắt tôi quên được em ấy. Các người có giỏi thì làm đi, tôi không ngại - Hani nở nụ cười nhếch mép "Nếu tôi có quên em, thì nhất định em phải xuất hiện trước mặt tôi và bắt tôi phải nhớ ra. Tôi xin lỗi" - Kích hoạt ghế điện, để ta xem con còn cứng đầu nữa không? Tên thuộc hạ bắt đầu gạt cần khởi động. Khắp cơ thể Hani như trăm hàng ngàn mũi kim đâm trúng, mỗi khi dòng điện chạy qua đều để lại một cơn đau đớn. Nắm chặt đôi bàn tay đến mức chúng đâm vào da thịt - Aaaaaaa......Aaaaaaaaaa - Tiếng thét của cậu vang vọng khắp căn phòng. Cơ thể đã 2 ngày không ăn gì nên đã trở nên yếu ớt, thêm cả việc tra tấn bằng ghế điện thì thật quá mức chịu đựng. "Thật sự xin lỗi em" . . . . . . 6 năm sau Chiếc xe màu xám bạc đỗ trước cửa của một tập đoàn lớn. Đây là chiếc xe ô tô của tông giám đốc công ty, duy nhất chỉ có một chiếc đó là Lamborghini Veneno. Tuy mới chỉ 23 tuổi nhưng có học thức cao, được các cổ đồ trọng dụng. Đã có một lần giúp công ty kí được bản hợp đồng trị giá 21 triệu USD. Bước xuống xe rồi trao chìa khoá xe cho bảo vệ. Đi vào trong công ty với phòng thái của một bậc nữ vương. Khoác trên mình bộ vest công sở màu đen, mái tóc bạch kim dài được buộc lên, một vài lọn tóc rơi xuống. Tay áo vest được xắn lên tạo cảm giác phóng khoáng nhưng cũng không kém phần nghiêm túc. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ, thực sự là Ahn tổng rất cuốn hút. Từ nhân viên nam cho đến nhân viên nữa đều bị ngữ khí làm cho ngẩn người
Các nhân viên nhìn thấy đều một mực cúi chào, Ahn tổng là một người rất trọng dụng người có lễ nghi và người tài. Những ai làm việc không ổn định và yếu kém sẽ bị đào thải. Nên hầu như những nhân viên ở đây đều có học thức cao và tài giỏi. Vì sự nghiêm ngặt trong việc quản thúc nhân viên nên cường độ làm việc của Ahn thị rất ổn định. Dạo gần đây, Ahn thị mới thu mua một công ty giải trí lớn có tên là Banana Culture. Mặc dù công ty JYP có phần lớn hơn nhưng Ahn tổng lại quyết định thu mua công ty Banana Culture tại nó có phần rất đỗi quen thuộc. Mở cửa phòng làm việc là một xấp giấy tờ cần xem qua, treo chiếc áo vest lên giá treo quần áo rồi ngồi xuống bắt đầu làm việc. Sắp tới là sẽ ra mắt và khai trương buổi triển lãm nên có rất nhiều việc phải làm, ngồi xem hết đống giấy tờ trên bàn thì cũng đã đến 12h30 trưa. Khẽ vươn vai rồi mở chiếc laptop lên xem "Cốc, cốc" - Vào đi - Tuy nói nhưng mắt cậu vẫn chú tâm vào màn hình máy tính. Cánh cửa mở ra, bước vào là một người con trai với khuôn mặt khả ái, nụ cười nở trên môi. Mái tóc anh ta được uốn nhẹ lên một chút. - Noona! - À, Taehwan. - Hani ngẩn lên nhìn đứa em trai của mình. Đứa em trai thất lạc của cô cuối cùng cũng có thể cùng nhau gặp lại. - Chẳng phải em rất bận sao? Noona nghe bảo em phải quay bộ phim mới. - Em muốn đi ăn trưa với Noona, đã đến giờ nghỉ trưa mà chị vẫn ngồi làm việc như vậy. Tham công tiếc việc như vậy thì đến khi nào chị mới có bạn trai chứ. - Chị không muốn yêu ai cả. - Vẫn như vậy, cậu vẫn không rời mắt khỏi chiếc laptop. Taehwan đi đến trước bàn làm việc của cậu rồi đóng chiếc laptop xuống. - Đứng dậy, mình đi ăn trưa - Taehwan kéo tay cậu đứng dậy khỏi bàn làm việc. - Noona nhìn đi, gầy đến vậy mà vẫn không chịu ăn. Đã thế còn tham công việc, hôm nay em mời nên chị ăn nhiều vào. Hani đành gật đầu nghe theo đứa em trai mình, cầm chiếc áo ở trên giá treo xuống rồi khoác vào. Mở cửa đi ra ngoài thì gặp thư kí đang cầm một tệp hồ sơ - Ahn tổng, đây là danh sách người nổi tiếng. Ahn tổng hãy từ từ chọn lựa để xem ai sẽ diễn ở buổi triển lãm nhé. - Hani gật đầu rồi nói - Em để ở trong phòng làm việc cho tôi, tí quay lại tôi sẽ xem sau. Đi thang máy xuống dưới tầng 1, đi ra ngoài thì bảo vệ đã lấy sẵn xe và đợi ở ngoài. Taehwan luôn luôn mong ước được lái trên con xe của chị mình, quay sang Hani nói - Noona cho em lái được không? Chỉ lần này thôi. Hướng đôi mắt mình nhìn Taehwan rồi gật nhẹ đầu. Đưa chìa khoá xe cho Taehwan - Em lái đi, hôm nay chị có chút mệt. Lái xe cho cẩn thận, chị không muốn phải bỏ tiền ra đi sửa xe và đền bù cho bất kì ai đâu - Vâng, em biết rồi - Taehwan cầm chìa khoá xe rồi hí hửng mở cửa ngồi vào, Hani mở cửa bên phụ lái rồi ngồi vào bên trong. Ngả lưng xuống chiếc ghế rồi nhắm hờ mắt. - Chị làm việc nhiều đến mức đấy sao? Hani vẫn im lặng, không trả lời. Taehwan cho xe chạy rồi bắt đầu nói tiếp - Chị cũng nên dành ra cho mình một ngày nghỉ đi. Lúc nào cũng là người đến sớm nhất công ty rồi cũng là người về sau cùng. Bản thân chị cần một ngày để nghỉ, thật sự! - Em im lặng lái xe hoặc xuống xe đi bộ đi, đừng lải nhải nữa. - Vâng, em sẽ thôi không lải nhải nữa . . . . . Sau bữa trưa, quay trở về công ty để làm việc. Còn Taehwan thì cũng đã đi đến phim trường. Đứng trong thang máy rồi xa nhẹ thái dương của mình. Tuy chỉ qua giờ nghỉ trưa, công việc vẫn cứ chất chồng chất đống lên, lấy ra 2 viên thuốc Aspirin rồi uống để giúp cơn đau đầu có phần đỡ hơn. Cầm danh sách những người nổi tiếng trong tay, khẽ lật từng trang xem qua họ. Từ những ca sĩ Us Uk cho đến ca sĩ K-pop, cuối cùng cậu cũng chỉ chọn ra được 1 ca sĩ nhạc Us Uk và 1 nhóm nhạc K-pop. - EXID....cảm giác quen thuộc này là sao chứ? Mình đã bao giờ từng gặp họ chưa? Cô gái tên Park Junghwa này là ai, tại sao bên ngực trái của mình lại nhói chứ? Họ là ai? . . . . . Tại buổi diễn M Countdown Trong phòng chờ của nhóm nhạc EXID, 4 người họ đang làm tóc và trang điểm để chuẩn bị diễn bài hát mới có tên DDD. Anh quản lí mở cửa bước vào, tay cầm ipad nói - Các em, sắp tới Ahn thị mời các em đến diễn ở buổi triển lãm của họ. Các em nhận chứ? - Ahn thị mời sao? - Solji ngạc nhiên hỏi. - Chẳng phải công ty đó là của gia đình Hani sao? Mặc dù cậu ấy đã đi du học ở Mỹ, 6 năm nay vẫn không một tin tức gì. - Hani sao? Thật ư - Junghwa mới thay quần áo xong thì nghe đến tên cậu, con người mà đã bỏ cô ở lại mà biến mất không một tin tức. - Vậy các em có nhận không vậy? Theo anh nghĩ là nên bởi Ahn thị mới thu mua công ty chúng ta, nên làm hài lòng Ahn tổng người mà đã mời chúng ta. - Vâng, bọn em sẽ nhận kèo này. Anh chốt lịch sớm cho bọn em nhé. - Hyojin nói - Ừm Junghwa vẫn đứng đực người ở đó "Hani, liệu ngày đó sẽ được gặp lại cậu chứ? Em nhớ Hani!"
|