Nuôi Một Chàng Dơi
|
|
Truyện hay lắm, cố lên nha\^0^/
|
|
Chap 14
Bên trong một căn phòng khác Tử Phàm, Daniel, Jame đang ngồi dưới sàn. Những cuộc tranh luận xôn xao, Phàm và Daniel đang bàn việc cứu Diệp Thần từ nơi này đến căn phòng cao kia. “ Daniel, tôi phải làm sao để đến được căn phòng kia?” Phàm nghiêm túc nhìn Daniel “ Jame, đem bản đồ đường hầm của lâu đài đến đây” Daniel suy nghĩ nói Jame ôm đến một đống bản đồ, trải đầy dưới sàn. “ Nếu dùng con đường hầm này thì sẽ đến được nơi đại sảnh, tiếp tục băng xuyên từng đại sảnh đến tháp chuông, từ tháp chuông đi xuống phía dưới của căn phòng.” Bàn tay nhỏ của Jame tì lên tấm bản đồ vừa nói vừa chỉ theo. “ Được, nhưng sẽ có rất nhiều lính canh nơi đại sảnh, không dễ dàng gì” Daniel gật gù, suy tính kĩ càng. “ Vậy phải làm sao?” Phàm nhìn vào tấm bản đồ hỏi “Anh hai, chẳng phải anh là ma cà rồng cấp cao của ngài Dylan sao?. Chuyện cứu người sẽ không làm khó anh. “ Jame nhìn vào Daniel, cố gắng níu anh ấy giúp mình. “ Biết là vậy nhưng anh không thể mạo hiểm, em cũng biết Dylan thế nào mà?” Daniel đứng dậy bước lại chiếc bàn gỗ, thở dài. “ Vậy em sẽ làm cùng với Phàm” Jame kiên quyết muốn giúp Phàm, một mực cho rằng nếu như cẩn thận thì sẽ không việc gì đáng lo ngại. “ Em đừng có ngu ngốc. Nếu như không may bị phát hiện thì em sẽ tan xác ” Sự giận giữ trong chóc lát của Daniel lại bùng phát. Bởi vì đứa em trai duy nhất của mình vì một con người mà lại mạo hiểm đến như vậy. Daniel không thể ngăn cản việc làm của Dylan càng không muốn Tử Phàm và con người mang phong ấn kia bị thương hơn hết là đứa em trai mình lại bị cuốn vào cuộc chiến đẫm máu này. Cậu không muốn, không muốn.. Nội tâm chiến đấu mãnh liệt, tư tưởng của một người anh lại khiến cậu đau đầu cả lên. “ Không nói nhiều, cứ vậy mà làm. Anh cũng phải tin tưởng em chứ! “ Jame lên tiếng, giọng nói đủ để nội tâm Daniel dậy sóng hơn bao giờ hết. “ Được. Cẩn thận” Cuối cùng thì Daniel cũng phải chịu thua đứa em trai gan lì này. Đã muốn làm gì thì cậu cũng không thể ngăn cản được. Việc đã bàn xong, chỉ còn đợi thời cơ thích hợp Phàm và Jame sẽ đi cứu Diệp Thần đang ở trên căn phòng cao kia. “ Cầm lấy” Tối đến, Daniel đến gặp Phàm. Chỉ vì nỗi lo sợ canh cánh trong lòng mà Daniel cố ý đưa tấm áo choàng ma thuật cho Phàm. “ Đây là…?” Phàm nhận lấy tấm áo choàng. Đường nét tinh tế được thiêu nghệ thuận bằng chị vàng nỗi trên làn áo đen tuyền. “ Đến lúc cần dùng đế sẽ biết…” Daniel cụp mắt, đôi mắt ngọc lục bảo bỏng chóc bị che đi bởi mái tóc. Nỗi lòng của Danel đều che dấu cả rồi. Không ai biết được, cả cậu cũng không thể biết được. Ngay đêm đó, chạy trên những hành lang vắng người, xuyên suốt trong những đường hầm được ẩn dấu bên trong những bức tường. Chạy dọc trên những bậc thang. Cuối cùng cũng đến được đại sảnh, Đại sảnh rộng lớn đông người, hầu hết toàn lính canh gác cũng có một số ít ma cà rồng cấp A đi loanh quanh kiểm tra. “ Chỉ cần băng qua khu này , chúng ta có thể đến được tháp chuông” Jame giọng the thé đủ để Phàm nghe thấy. Cái gật đầu của Phàm thay cho lời nói. Nhưng binh lính quá đông, nếu để thân hình này đi qua thì thật không dễ dàng gì. “ …Như vầy thì thật khó qua.Phải tìm cách thôi” Jame có vẻ căng thẳng, e rằng nếu không đi nhanh thì sẽ đến sai thời điểm. Thời điểm trăng tròn chính là bất lợi cho khả năng của cậu nhóc nhỏ. “ Cái này..” Phàm sực nhớ trước khi đi Daniel có đưa trước cho Phàm một tấm áo choàng. “ Anh lấy cái này ở đâu? Đây là áo choàng ma thuật, có thể tàn hình. Đúng là cứu tinh” Jame thấy thật may mắn. ngay lúc này lại có nó thì thật quá may nắm. Nhờ tấm áo choàng ma thuật của Daniel mà cả hai người đồng loạt đều vượt qua đại sãnh. Nhưng chỉ đi được nữa quảng đường bất ngờ Jame dừng lại, bởi vì cậu nhóc không biết phải rẻ đâu cho đúng. Ngay lúc định bước đi thì Jame phát hiện trước mặt mình chính là chân của một ma cà rồng cấp A….
|
Chap 15
Nếu như bắt đầu quá an toàn chót lọt thì theo sau đó sẽ là những thứ không mấy tốt đẹp gì. Mọi chuyện đều có cái giá của nó, đó là quy luật tự nhiên. “ Đứng lại” Jame nhỏ giọng ra lệnh cho Phàm đứng lại. Khó khăn điều chỉnh hơi thở để cả hai không bị phát hiện “ Ê, qua đây chút” Một giọng nói vang lên, ma cà rồng cấp A kia nhanh chóng rời đi. “May quá..nhanh lên” Cả hai nhanh chóng thoát khỏi sảnh chính, thoát bỏ tấm áo choàng rườm rà. Phía trước mặt hai người chính là 3 lối rẽ, Jame cuốn quýt mang bảng đồ đã cất sẵn trong áo ra. “ Thật lạ…Sao lại có ba con đường?” Jame nhìn bản đồ, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, chẳng lẽ.. Trong khi Jame và Phàm loay hoay chọn đường thì con người cao ngạo kia đang thích thú xem kịch hay mà mình đã xắp xếp hoàn hảo. “ Haha..các ngươi thật ngốc. Cứ chơi thỏa thích đi, kịch hay vẫn còn phía sau” Dylan cười lạnh, tiếng cười vang vọng cả căn phòng tối. “ Đi hướng này” Sau khi phát hiện ra hai lối đi kia đều là đường cụt mà ma thuật tạo ra Jame kéo tay Phàm chạy nhanh lên tháp chuông, Chỉ cần lên tháp chuông thì sẽ an toàn. Phía dưới của tháp chuông chính là phòng của Diệp Thần. Nơi giam giữ của người bạn thân nhất của Phàm. Không cần nói nhiều, Phàm đã hấp tấp chạy xuống dưới. ” Phàm ..Phàm anh không được chạy lung tung” Jame hoảng hốt hét lên, cánh tay vươn ra cố kéo Phàm lại nhưng chỉ chạm được vào vạt áo của Phàm mà thôi. Nhanh như chớp phàm đã xuống được cầu thang, Jame cũng chạy nhanh xuống dưới. Phàm đập mạnh cửa gọi to “ Diệp Thần..Diệp Thần” Bên trong căn phòng liền có tiếng động, “ Phàm…là tao..cứu tao…” Là giọng của Diệp Thần..là giọng của cậu ấy..Phàm thở ra nhẹ nhõm. “ Tránh ra “ Jame hất mạnh Phàm ra khỏi cánh cửa. Lập tức cánh cửa phát nổ, một trận nỗ lớn làm kinh hải tất cả lính canh gần đấy. “ Là một cái bẩy..nhưng người bên trong phòng là thật..không xong rồi “ Jame lao vào trong đám khói trắng dày đặt. Theo sau đó là Phàm cũng lao vào. Người bên trong đã bất tỉnh, nằm ngay dưới sàn. Phàm nhanh chóng bế Thần lên nhắm cửa sổ mà lao ra. Jame thì cố gắng dùng ma pháp để cầm cự bọn lính canh phiền phức. Từ cánh cửa sổ và mặt đất xuống cũng khoảng trăm mét, té xuống cũng chẳng còn mạng. Jame cầm cự cũng không ổn đành lao theo Phàm và Thần. “ Cẩn thận” Daniel thi triển ma pháp để bảo vệ bọn họ. Từ độ cao kinh người đó mà rớt xuống thì cũng toi, may là Daniel đến kịp để cứu bọn họ. “ Giỏi , giỏi lắm” Tiếng vỗ tay dần dần to lên, thân ành ngạo mạng dần dần xuất hiện. “ Dylan” Cả ba người đồng loạt hét lên. “ Ha ha..các ngươi cũng thật rất giỏi, Thoát khỏi cảm bẫy của ta một cách trót lọt. “ Dylan bật cười, nhếch mép kinh miệt. “ Mau đưa phàm và bạn cậu ta đi mau, Anh sẽ ở đây đấu với Dylan, em mau chạy đi” Daniel biết rằng nếu bây giờ không đi mau thì sẽ không còn cơ hội nữa.. “ nhưng mà…anh..” Jame do dự “ Đi mau” Quát lên, Danile lao về phía Dylan. “ Em trai, muốn giết anh à?” Dylan mở miệng mĩa mai. “ Anh im đi. “ Một đường kiếm dài hướng thẳng đến Dylan đang ngạo mạng đứng ở nơi kia. Búng tay một cái đường kiếm vụt tắt, hàng trăm tên thuộc hạ xếp thành vòng tròn. Một số khác đuổi theo hai người bọn họ. “ Chết tiệt. Đáng lẽ tôi nên giết anh sớm hơn” Daniel mệt nhọc ra đòn phản công. Những thuộc hạ liên tục nhào vào Daniel, làm khó cậu rất nhiều, sức lực cũng dần cạn kiệt. Một lúc sau đó cả trăm người đều bại dưới đường kiếm của Daniel. Dylan cũng có chút ngạc nhiên nhưng nó nhanh biết mất. Dưới mắt Dylan hiện ra một tia sắc lạnh khó dò. “ Anh chết đi” Daniel khó nhọc nhất kiếm một lần nữa lao vào Dylan. Một đường kiếm thẳng vung lên xẹt qua Dylan, nhưng chỉ cắt đi vài cọng tóc của Dylan chứ chẳng gây sát thương gì nhiều cho Dylan cả. Daniel không thể tin được, đường kiếm trước giờ vẫn chính xác nhưng mà bây giờ lại nhẹ nhàng tránh được. “ Em trai à. Em vẫn còn yếu lắm” Vừa dứt câu Dylan đã đánh vào bụng của Daniel một cách chớp nhoánh. Ngay cả Daniel cũng không kịp nhìn thấy. Cú đấm đấy đã kiến Daniel bay xa đến cả thân hình va vào gốc cây to. Từng bước từng bước Dylan bước đến đối diện với em trai mình. “ Em trai, đáng lẽ sẽ không có kết cục thê thảm thấ này nếu như nghe lời anh, em cũng thật là..vì yêu mà mù quáng sao? Có đáng không ? Vì cậu ta mà anh em ta phải sát hại lẫn nhau em nghĩ điều đó tốt?” Dylan nhẹ nhàng nói, lấn áp tinh thần đang hoản loạn của Daniel. “ Hừ. à..quên mất Jame em trai của em hình như cũng thích cậu ta. Em nhất định sẽ nhường cậu ta cho em trai mình đúng chứ? Thế thì..tại sao không giúp anh? Theo anh em sẽ được mọi thứ em muốn lẫn cả tình yêu” Dylan nhếch mép cười. Từ từ chiếm lấy tinh thần của Daniel.. Thu phục Daniel quá dễ chỉ cần đem thứ tình cảm rác rưởi đó ra đánh cược, Con mồi thì có thể để đó, trước hết phải tìm ra 5 mảnh ghép ma thuật nếu không công sức của Dylan sẽ tiêu tan. Rồi sẽ đến “ Thời khắc của bóng đêm “
|
Chap 16 Đúng như số mệnh sắp đặt, không sớm thì muộn Diệp Thần đã bị bắt lại, còn người bên cạnh Tử Phàm chỉ là thế thân để theo dõi từng hành động của cậu mà thôi. " Tại sao...? " Ánh mắt mờ mịch của Diệp Thần nhấp nháy..Có phải người con trai này đã bắt lấy mình..!? Nhưng tại sao? " Em muốn biết tại sao? " Dylan cuối mặt mình gần xuống cổ cậu nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, rồi ghé vào tai Diệp Thần nói tiếp " Thứ nhất là tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, những giọt máu ngọt ngào của em đã quyến rũ tôi, khiến tôi phải quỳ gối trước em." Vừa dứt câu Dylan đứng thẳng dậy lạnh lùng quay lưng nói " Thứ hai chính là em là phong ấn của cuốn sách ma thuật, em chính là nước cờ của tôi. Em hãy tận dụng đi " Lạnh lùng quay lưng lại đối mặt với Diệp Thần. Cơ thể gầy yếu vô lực trên giường, đôi mắt vẫn mấp máy muốn mở thật to nhìn người con trai này. Nhìn thật kĩ một lần và cuối cùng. Dù là một ma cà rồng lạnh lùng cao ngạo nhưng hắn cũng biết đau lòng, đau lòng cho người hắn yêu nhất lại là con cờ mà sớm muộn hắn phải hi sinh vì mục đích của mình, bi thương hiện rõ trong ánh mắt hắn. Tại sao số mệnh lại trêu đùa hắn như vậy? Hắn thực không hiểu. Chỉ có 30 ngày để tìm ra những mảnh ghép, có đủ không? Có đủ để hắn làm cho người con trai này yêu lấy hắn, cảm thông cho hắn và không oán hận hắn không? Hỏi ông trời..tại sao lại ít thời gian như vậy.. Vươn tay chạm nhẹ vào má cậu, má vẫn còn ửng đó nhưng đang bắt đầu lạnh dần. Cảm giác xót xa lại dâng lên. Hắn ôm chặt lấy cơ thể này, đặt lên làn môi mỏng một nụ hôn. Trong sắc tình có lại có vài phần ôn nhu, nhẹ nhàng tham lam giữ chặt cho riêng mình.
" Em là của tôi " Nhìn thân thể đang thở đều nằm trong lòng ngực mình, hắn thấy thật bình yên, giá như có thể như vầy mãi mãi. Những ngày sau đó hắn đều lui tới phòng của Diệp Thần, không ngó lơ dù là một giây. Chính sự tất nhiên ngày nào cũng phải giải quyết vì chẳng ngày nào được yên. Hắn không tin tưởng ai cả trừ bản thân mình, cũng chỉ có mình cậu trong lòng. " Daniel, công việc tìm kiếm những mảnh đồng hồ thế nào rồi?" Dylan xoay nhẹ ly máu vuốt ve mái tóc mượt của người trong lòng mình. " Thưa ngài đã xác định được những phần thất lạc . Red, Luke, Zac, Kay đã lên đường đi lấy ba mảnh ghép ở gần trong vương quốc. Vẫn còn một mảnh ở thế giới loài người. Thần sẽ đích thân đến đấy lấy" Daniel báo cáo lên, hiện giờ Daniel đã bị Dylan thôi miên cho nên sẽ làm theo những gì hắn sai bảo. " Tốt, phải chắc chắn là hoàn thành đúng tiến trình không được chậm trễ " Dylan gật đầu hài lòng nói, dặn dò thêm một số việc rồi cho lui. Ôn nhu hôn lên trán người trong lòng vẫn đang nằm im, lòng ngực phập phồng thở đều. " Em muốn đi đâu đó không? Anh dẫn em đi " Đưa ra đề nghị vô lý này thật không giống với chính mình mà! Gật nhẹ một cái Diệp Thần vẫn dấu mặt vào con gấu bông ôm trên tay, cậu bây giờ giống như một tiểu hài nhi sợ hãi cực độ. " Chúng ta ra ngoài " Dylan ôm lấy Diệp Thần sải chân bước về phía trước của lâu đài.
" Biết là anh lừa dối..nhưng em vẫn muốn tin anh thêm lần nữa " ___ Chap sao có Hường, ai hóng không?
|