Yêu Anh Nha (Song Tử)
|
|
Yêu Anh Nha Tác giả: Song tử
Giới thiệu nhân vật: Cậu- Võ Khánh Phi: là học sinh lớp 10A1 của trường THPT TĐ. Là con một trong gia đình bình thường, ba mẹ là công nhân viên chức nhà nước. Học lực khá, vẻ ngoài ưa nhìn, mái tóc màu đen hơi ngã sang nâu. Tính tình nhìn bề ngoài thì là một đứa vui vẻ, hòa đồng; nhưng bên trong thì tâm sự chất chứa chỉ những đứa bạn thân lắm mới biết. Tuy nhiên hơi dữ, có võ nhưng chỉ dùng đến khi cần thiết, đây cũng là cái vỏ bọc bảo vệ cậu trước mọi biến động xung quanh. Là một đứa con trai bình thường cho tới khi …
Anh- Huỳnh Bá Long: học chung lớp với cậu; ba là chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn danh tiếng phía Bắc. Mẹ anh thì làm công nhân viên nhà nước. Anh là học sinh giỏi, ngoài hình đẹp trai, cao ráo, đai đen taekwondo, có thể nói anh là một soái ca trong lòng các nữ sinh. Tính tình thì khá là bá đạo, có quan hệ khá rộng từ trong trường cho tới ngoài xã hội, đủ mọi tầng lớp.
Mai Chiêu Dương: là bạn cùng lớp, bạn thân của cậu, có thể xem như bà nguyệt cho chuyện tình Long-Phi. Là người cung cấp cho cậu nhiều thông tin, giống như tai mắt của Phi. Dương chẳng khác gì cái thông tấn xã di động, cái gì cũng biết từ chuyện thị phi cho tới tin động trời.
ông Khánh: ba của cậu là một người gia trưởng, thường xuyên la mắng cậu vì hành động quá mềm yếu giống như con gái. Ông hay phạt cậu vì thành tích học tập chỉ đạt hạng khá, vì ông muốn cậu phải đạt giỏi.
bà Ngọc: mẹ cậu, là người cậu thương nhất, quan tâm chăm sóc cậu từ đời sống hằng ngày đến chuyện tình cảm. Bà từng nói với cậu về vấn đề đồng tính và bà không muốn cậu như thế. Chính vì chuyện này mà cậu không dám để cho bà biết chuyện của cậu với Long.
Ông Quang: ba của Long, chủ tịch tập đoàn mua bán bất động sản lớn nhất nhì Việt Nam ,ông vào miền Nam công tác gặp mẹ anh. Ông đã có gia đình ngoài Bắc nhưng đó chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt, mẹ anh cũng biết điều này. Hai người kết hôn và sinh ra anh ở đây. Ông không thường xuyên ở nhà mà chỉ đi đi về về giữa Nam-Bắc, nhưng đa số là ở ngoài Bắc; nên anh đối với người ba này chẳng có tình cảm sâu đậm mấy.
Bà Mai: mẹ của anh, bà rất quý cậu, là người phản đối chuyện của cậu và anh, nhưng vì thương con nên bà đành chấp nhận. Và sau khi biết được những hy sinh mà hai người phải chịu để bảo vệ tình yêu này, thì bà càng cảm thông và thương yêu hai đứa con của mình hơn.
T/g: Đây là lần đầu tiên mà mình viết truyện, nên có gì thì xin mọi người góp ý cho mình sửa đổi. P/s: còn những nhân vật khác sẽ xuất hiện từ từ, và mình sẽ giới thiệu sau.
|
Chap 1 Gặp gỡ Một ngày hè nắng nóng oi ả, một bóng người đang đi trong ngôi trường cấp 3 cổ kính. Là cậu, Võ Khánh Phi, đang bước từng bước dọc theo từng dạy hành lang của ngôi trường mà cậu sắp nhập học. Vừa bước đi vừa nhìn, đánh giá ngôi trường này khá khang trang. Có những lớp học gắn cả máy lạnh, máy chiếu; nhưng vẫn còn mấy lớp nhìn rất đơn sơ, vẫn không làm mất đi nét cổ kính của ngôi trường lâu năm này. Hôm nay là ngày cậu lên trường xem danh sách xếp lớp, cậu được xếp vào lớp 10A1, nghe mấy chú bảo vệ nói đó là lớp có điểm thi đầu vào cao. Nhưng cậu chẳng thèm quan tâm, bởi vì cậu là một đứa mới chuyển về khu này, cho dù có xếp vào lớp chọn đi chăng nữa thì cũng không quen biết ai. Nhưng việc không quen biết ai này, tạo cho cậu cái cảm giác nửa mừng nửa lo. Lo vì cậu chẳng quen biết ai, lo sợ khi nhập học sẽ chẳng khác nào đứa tự kỉ chẳng chịu nói chuyện với ai, cậu không biết cách bắt chuyện với ai trừ phi có người chịu nói chuyện thì mới nói lại . Còn mừng vì cậu có thể làm lại từ đầu, quên đi những chuyện không muốn nhớ, chôn vùi quá khứ đau thương. Đáng lý ra hôm nay cậu được mẹ chở đi, nhưng vì bà bận chuyện đột xuất nên cậu đành đạp xe lên trường một mình, từ nhà cậu đến trường cũng mất 15p đi xe máy. Vậy mà bây giờ cậu phải đạp xe giữa trời nắng nóng đến trường thì người cũng ướt đẫm mồ hôi. Sau khi xem danh sách xong thì cậu tranh thủ đi tham quan trường, đang đi thì nghe tiếng nhạc từ phía trước vọng lại, ngay bài cậu thích nên mới tò mò đi theo tiếng nhạc đó. Đi một hồi thì, lên đến lầu hai, nhìn chung quanh chẳng thấy ai chỉ thấy mỗi một cái điện thoại đang phát nhạc. Tiến đến gần cầm cái điện thoại lên, đang chăm chú suy nghĩ xem tại sao giữa chốn không người như thế này lại có một cái điện thoại . Thì một tiếng gọi: “ Ê, làm gì đó ? ”tiếng của anh-Huỳnh Bá Long . Khiến cậu giật nảy mình, làm cho cái điện thoại rơi xuống đất thân một nơi pin một nẻo. Vội vàng nhìn lại thì thấy một bóng người cao ráo, chạy đến cầm cái điện thoại nhìn một cách tiếc nuối. Ánh mắt đó từ từ chuyển lên người cậu nhưng đã biến đổi thành một ánh mắt oán hận. “ Tui hong biết gì hết, tại mấy người xuất hiện bất thình lình từ đâu chui ra, làm tui hết hồn nên mới rớt điện thoại á. Mốt xuất hiện nhớ gây ra tiếng động nha, tránh trường hợp đáng tiếc tương tự xảy ra nha.” Cậu dùng tốc độ siêu thanh nói xong vội vàng bỏ chạy, để lại anh ngơ ngác chưa kịp nhận ra chuyện gì. Khi định thần lại thì vội vàng dí theo bóng người vừa làm tim anh lỡ một nhịp kia. “ Ê, làm hư điện thoại của người ta xong rồi định bỏ đi hả nhóc ???” vừa nói anh vừa dùng sức kéo vai cậu lại, ấn người cậu vào tường. Mặt đối mặt khiến hai người nhìn rõ mặt của đối phương hơn. Lúc nhìn vào cậu, anh vừa thấy một cậu trai trẻ với gương mặt đáng yêu cùng đôi môi nhìn vào chỉ muốn cắn lấy. Vừa thấy từ trong đôi mắt đó toát lên một vẻ kiên cường và lạnh lẽo vô hạn; giống như càng muốn chạm vào sẽ càng bị sự lạnh lùng đó làm cho tổn thương. Nhất thời bị cuốn hút không dứt ra được cứ nhìn mãi đến khi anh bị cậu tặng cho một cú thúc như trời giáng vào bụng. Định giết người cướp sắc hả nhóc ?-Anh ôm bụng, mặt nhăn nhó, lên tiếng. Có thì mới cướp được chứ, chứ như mấy người ai mà thèm.-Cậu vừa nói vừa bỉu môi. Ánh mắt hai người bất chợt chạm phải nhau, bất giác cậu đỏ mặt quay mặt đi chỗ khác. Chính lúc này, anh biết được tim mình đã bị người kia rinh đi mất rồi. Khi nhìn lại thì cậu đã bỏ chạy một khoảng xa, anh dí theo nhưng lần không ấn cậu vào tường nữa mà là nắm tay ngươi kia kéo lại. Điều làm anh ngạc nhiên là cậu không vùng chạy, mà lại nắm lấy tay anh bước đi, đi từng bước từng bước rất nhẹ nhàng. Giữa sân trường bóng hai người con trai nắm tay nhau đi dọc khắp các lớp học, ánh nắng rọi xuống, bóng hai người in lên nền gạch cũ của sân trường vắng vẻ. Đến khi cậu bất giác nhìn đồng hồ thì đã quá trưa, cậu vội buông tay anh chạy đi lấy xe. Anh chưa kịp mở miệng gọi thì bóng người kia đã mất hút. Định đuổi theo thì có tiếng gọi: Long à, về thôi con-bà Mai, lúc nãy hai mẹ con lên trường xem danh sách cho anh nhưng lúc vào cổng trường thì gặp lại người bạn cũ là giáo viên dạy ở trường này, nên anh đi xem một mình để hai người nói chuyện. Con đi đâu vậy, mẹ kiếm con nãy giờ, đi đâu vậy ?-bà lo lắng cho thằng con của mình. Con coi danh sách xong, rồi đi tham quan trường mới coi sao-Long nở nụ cười để lộ hàm răng trắng. Mà con học lớp mấy ? Lớp 10a1. Nói xong hai mẹ con ra về, trong lòng anh còn tiếc hùi hụi về cậu nhóc lúc nãy (nãy h đi chung không chịu hỏi tên, lớp người ta gì hết, ráng mà chịu). Còn về phía cậu sau khi bị la vì cái tội về trễ, còn bị la vì ra đường không chịu đem theo đt làm cho cả nhà gọi không được. Sau khi về phòng, nằm ra giường thì cậu mới nhớ lại chuyện lúc nãy;nhớ lại gương mặt của anh, gương mặt của một nam thần, tiếc nuối khi quên không chịu hỏi anh tên gì; nhưng tại sao cậu lại nắm tay người mà cậu chưa từng quen biết, có lẽ bàn tay đó tạo cho cậu cảm giác ấm áp như một người mà cậu từng quen. Cậu vội vàng ngăn cản dòng suy nghĩ của mình để tránh nhớ lại những chuyện quá khứ, ngồi dậy thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm.
|
Yêu anh nha – Chap 2
Tác giả: Song Tử
Ngày đi nhận lớp, cậu bị choáng ngợp bởi sự đông đúc của trường. Do lần trước lên xem danh sách rất vắng, cậu không nghĩ là ngôi trường này lại có sức chứa khủng khiếp như vậy. Lớp 10a1 nằm ở lầu hai, vừa đi vừa thấy mọi người xung quanh nói chuyện rôm rả, chắc là bạn học chung cấp hai. Có những ánh mắt, nam có nữ có, nhìn theo cậu một cách chăm chú, chẳng biết tại sao nhưng cậu ghét điều đó.
Lên đến lớp cũng không khá hơn là mấy, Phi bị xếp xuống bàn cuối của lớp, đối với một đứa không mấy cao lớn như cậu thì đây là một cực hình. Khi mọi việc tưởng chừng như kết thúc thì cô chủ nhiệm lên tiếng hỏi:
– Còn bạn nào muốn đổi chỗ không? Nếu không thì chúng ta sẽ tiếp tục các công việc khác?
– Cô ơi, em muốn lên ngồi bàn đầu.-Một cánh tay giơ lên, mọi ánh mắt dồn về phía giọng nói vừa cất lên; Phi lấy hết can đảm vì tương lai học tập của mình J
– Em muốn lên ngồi bàn đầu thì em phải tìm thêm một bạn nam lên cùng em-Mỗi phát ra từ miệng của cô như đang cố tình dập tắt hy vọng cuối cùng của cậu. Không quen biết một ai, kiếm người nói chuyện đã khó thì lấy đâu ra người để lên bàn đầu ngồi cùng. Một giọng nói cất lên:
– Em muốn cũng muốn lên bàn đầu ngồi-Ai vậy??? nhìn theo hướng tiếng nói lúc nãy thì Phi ngạc nhiên khi thấy người hôm bữa; anh nhìn cậu cười vui vẻ, anh thấy cậu từ lúc đến lớp, ngạc nhiên khi thấy người làm hư điện thoại mình bữa trước cũng là người lấy mất trái tim anh.
– Được, vậy hai em ngồi cùng nhau đi.-Cô vui vẻ, gật đầu, đồng ý.
Xong xuôi mọi việc, thì kết quả là cậu BỊ giao cho chức lớp trưởng; anh thì là lớp học tập, còn Chiêu Dương là lớp phó kỷ luật. Sau khi nói xong với cô giáo những việc cần phải làm sau khi nhập học, Phi xách cặp lên đi về.
– Nhớ anh không nhóc ?-Long đứng chặn trước mặt cậu.
– Làm ơn, tui không phải nhóc, tui tên Khánh Phi. Muốn người ta tôn trọng mình trước tiên phải nhớ tên người ta dùm cái.-Cậu vừa đẩy Long ra, vừa bước ra khỏi lớp.
– Hihi, xin lỗi nhóc, àh không, xin lỗi Phi. Mình tên Long, Huỳnh Bá Long, gia đình khá giả, tình trạng sức khỏe tốt, không bị bệnh truyền nhiễm, hay bệnh di truyền.-anh vừa nói vừa trưng ra bộ mặt rạng rỡ, lẻo đẽo theo sau cậu.
– Thứ nhất Phi hiện tại không phải cảnh sát; thứ hai Phi không có ước mơ muốn làm cảnh sát. Nên Long không cần phải trả lời như Phi đang hỏi cung tội phạm vậy đâu.
– Hihi, nhà Phi ở đâu? Phi về nhà bằng gì? Để Long chở Phi về nha.
– Không cần, Phi đi bằng xe đạp, còn chuyện nhà Phi ở đâu thì…hihi, chuyện riêng tư không thể tiếc lộ.-Nói xong cậu dẫn xe ra về. Để lại anh ngẩn người vì nụ cười đó.
Trong đầu Long lúc này, dường như chỉ còn lại hình bóng của Phi, đột nhiên một nụ cười nham hiểm hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Long. Về đến nhà, Phi thay đồ tắm rửa, soạn sẵn những thứ cần cho ngày đi học đầu tiên của cấp 3. Bất giác, hình ảnh Long hiện lên trong đầu cậu, một gương mặt đẹp, tính tình qua lần đầu tiếp xúc thì…chẳng khác gì con nít nhưng rất đáng yêu. Nhưng cậu đột nhiên tối sầm mặt lại, tự nhủ với lòng“ Tổn thương một lần chưa đủ hay sao Phi? Như vậy là quá đủ cho mày rồi.”
|
Yêu anh nha – Chap 3
Tác giả: Song Tử
“Không”. Một tiếng thét xé toạc không gia yên tĩnh của màn đêm u tối vang lên. Phi thở hỗn hển ngồi bật dậy, người ướt đẫm mồ hôi, gương mặt chưa hết hoảng hốt thì căn phòng sáng bừng lên. Bà Ngọc vội vàng chạy lại xem đứa con trai cưng của mình.
– Sao vậy con, con bị vì vậy?-bà vừa hỏi hang vừa lau đi những giọt mồ hôi trên trán đứa con tội nghiệp của mình.
– Không có gì đâu mẹ, chỉ là con nằm mơ thấy ác mộng thôi, mẹ về ngủ đi mai còn đi làm nữa.-cậu trấn an mẹ mình.
– Ừ, vậy thì con ngủ tiếp đi, có gì nhớ gọi mẹ.-sau khi đắp mền lại cho Phi, bà quay ra tắt đèn và bước ra khỏi phòng.
– Dạ, mẹ ngủ ngon.
Sau khi bà Ngọc bước ra khỏi phòng để lại cậu nằm trên giường, ánh mắt hướng lên trần nhà mà nằm suy nghĩ. “Tại sao lại là giấc mơ đó? Cả năm rồi, mình đâu còn gặp lại nó. Tại sao bây giờ lại mơ thấy giấc mơ này?…” Phi ngủ tiếp đi cùng với hàng ngàn câu hỏi trong đầu nhưng chỉ bắt đầu với hai chữ “ Tại sao…?”
Sáng hôm sau, mọi việc vẫn diễn như bình thường. Tuy nhiên, hôm nay ông Khánh không ăn sáng ở nhà, nên chỉ có cậu và mẹ, hai người vừa ăn vừa nói về thời gian biểu của nhau trong ngày hôm nay. Sau khi ăn xong, Phi khóa cửa thong thả đạp xe đến trường.
Vừa đi vừa nhìn phong cảnh chung quanh, quan sát con đường mới, con đường mà sau này ngày nào cũng phải đi, đi suốt 3 năm cấp 3. Do lo nhìn cảnh vật bên đường nên cậu chẳng hay biết có người đi theo cậu từ nãy giờ. Đến trường, gửi xe xong đang đi lên cầu thang thì nghe có tiếng gọi:
– Trưởng ơi, lớp trưởng.-giọng nói vừa quen vừa lạ, Phi quay lại thì thấy một cô gái, tóc cột cao, dù là mặc đồng phục nhưng Phi có thể cảm nhận được từ vẻ ngoài toát ra khí chất khá là cao quý.
– Bạn là? Xin lỗi mình không nhớ ra bạn?-Phi biết rõ cái khả năng nhớ mặt người của mình khá tệ, huống chi cậu đâu có quen biết ai ở cái trường này.
– Haizz, buồn hết sức, bạn bè chung lớp với nhau mà vậy đó, tự giới thiệu mình tên Dương, Mai Chiêu Dương, là lớp phó kỷ luật lớp 10a1 nè.-Dương làm ra vẻ thất vọng, cố chọc cười Phi.
– À, hihi xin lỗi nha, khả năng nhớ mặt người không tốt cho lắm. À mà tên Chiêu Dương nghe hay quá ha, giống như hoàng hậu vậy đó.-vừa đi hai người vừa trò chuyện với nhau như đã quen từ lâu.
– Hoàng hậu? sao giống hoàng hậu?-Dương không hiểu điều cậu nói.
– Chiêu Dương là trong cụm “Chiêu Dương Hoàng Hậu” đó mà.
– À mình mới biết luôn đó, mà nè chữ “Chiêu Dương” là tên của bà hoàng hậu nào hả.
– Không phải, “Chiêu Dương Hoàng Hậu” là từ dùng để chỉ địa vị cũng như danh phận của các bà hoàng hậu, có quyền cai quản lục cung, xử lý chuyện tam cung lục viện.
– Chà chà, nghe oai quá vậy, nói vậy Trưởng cũng rành về mấy chuyện hồi xưa trong cung quá ha.
– Hihi, không có đâu, tại vì mình coi cải lương nhiều nên biết đó mà.
– Hả, cải lương, trưởng coi cải lương????
– Uhm, có gì đâu, mình thấy hay mà.
– Hong phải, tại vì mình thấy một người như trưởng thích coi cải lương nên ngạc nhiên thôi.
– Hihi, mà nè đừng gọi là trưởng nữa, kỳ lắm, gọi tên được bình thường rồi.
Hai người nói chuyện một hồi thì tiếng trống vào học vang lên, tiết học đầu tên là tiết Lý, do mải mê nói chuyện nên chẳng hay biết là luôn có người theo dõi câu chuyện của hai người.
Hai tiết Lý liên tiếp như rút cạn hết sức lực của cậu, tiếng trống ra chơi hiện giờ là thứ mà Phi mong chờ. Trời chiều lòng người vừa mới nghĩ đến thì tiếng trống vang lên, làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hô học sinh nghiêm, đang suy nghĩ nên làm gì thì một bóng người chắn trước mặt cậu, ngước mắt nhìn lên, chưa kịp mở miệng nói thì đã bị chặn họng:
– Đi đâu vậy nhóc, đi chơi với anh nha.-Long từ đâu bay ra, nói một tràng, nhưng chỉ nhận lại cái liếc mắt lạnh lùng.
– Ý quên, Long xin lỗi, Phi đi với Long xuống căn-tin nha.
– Cũng được dù sao thì cũng không có gì làm.-Phi thở phào nhẹ nhõm, nếu không đi với anh thì cậu biết làm gì bây giờ.
Hai người sánh bước cùng nhau, suốt quãng đường đi cậu bắt gặp không ít ánh mắt nhìn về phía hai người. Đến lúc này thì cậu mới phát hiện là hai người chẳng khác gì một cặp tình nhân, chỉ có khác là cả hai đều là nam nhân. Cậu vội vàng rút cánh tay khoác lấy tay anh từ nãy đến giờ ra, rồi vội vàng tự hỏi tại sao và từ lúc nào tay mình với tay Long vòng vào nhau thế kia. Người kia thấy được sự khác lạ khi Phi rút tay lại, thì lập tức anh càng lúc càng đứng sát vào cậu. Vào căn-tin cậu thì mua một cây kem, anh thì mau một ly nước. Cả hai chọn một góc khuất người để ngồi.
– Phi nè, cấp 2 Phi học trường nào vậy?-Long nhìn vừa uống nước vừa hỏi câu.
– Cấp 2 Phi học trường HHT ở trên Bình Thạnh á, tại vì nhà có chuyện nên mình mới chuyển nhà sẵn chuyển trường về đây học luôn.-cậu nhấm nháp kem, hướng ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
– À, Long có nghe nói về trường đó, mà hên thiệt.
– Hả, gì mà hên, hên cái gì mới được.-Phi ngạc nhiên trước câu nói của anh.
– À tại vì như vậy nên Phi mới chuyển trường về đây học, nên Long mới quen được Phi.-anh quay qua nhìn cậu rồi bật cười.
– Điên hả, sao tự nhiên cười?- cậu ngạc nhiên trước hành động của anh.
Long đưa tay chùi kem dính trên má cậu, rồi từ từ tiến mặt lại gần, mặt hai người ngày càng gần gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của đối phương. Khi hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau thì tiếng trống báo hết giờ ra chơi vang lên. Làm cho cả hai thoát ra khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh vừa rồi. Cả hai vội đứng dậy đi lên lớp trong trạng thái mặt ai cũng đỏ bừng. Tuy nhiên tất cả hành động của hai người đều bị một người thu vào tầm mắt
|
Yêu anh nha – Chap 4: Đi chơi chung
Tác giả: Song Tử
Sau khi giờ học kết thúc, Long cùng cậu đi lấy xe ra về, trên đường không ai nói với nhau lời nào. Cậu thì đang suy nghĩ về chuyện giờ ra chơi lúc nãy, còn Long thì đang cố nghĩ xem thứ mà cậu đang nghĩ trong đầu là gì. Vừa chạy vừa suy nghĩ một hồi thì về đến nhà, Phi quay qua nhìn anh thắc mắc hỏi:
– Sao Long không về nhà đi, mà chạy theo Phi làm gì?
– Thì sẵn tiện đường vê nhà Long luôn mà. Ủa bộ nhà Phi ở khu này hả?
– Uhm, nhà Phi là cái nhà màu xanh mới xây đằng kia kìa, còn nhà Long ở đâu?
– Vậy là tụi mình là hàng xóm rồi, nhà Long ở đó đó, nhà màu đen đó.
– Chà nhà Long nhìn bự thiệt nha.
– Mà nè tối nay Phi đi chơi với Long một bữa nha, đi coi phim rồi đi ăn kem luôn.
– Chuyện đó thì…
– Quyết định vậy nha, vậy tối nay 7h30 Long qua nhà rước Phi đi, nhớ mặc đồ đẹp đó nha. Thôi Long về trước, bye.
Chưa dứt lời thì Long đã phóng xe về nhà, bỏ lại cậu một mình chưa kịp nói gì, đành lủi thủi đạp xe về nhà.
– Thưa mẹ con đi học mới về.
– Ừ, lên thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.
– Dạ, mà mẹ ơi một lát nữa cho con đi chơi với mẹ chút nha mẹ!
– Ừ, cũng được, nhưng mà mấy giờ đi? Đi với ai? Đi bằng cái gì? Rồi mấy giờ về?
– Dạ, đi với bạn mới quen trong lớp, 7h30 con đi, người ta qua nhà rước con, còn chuyện mấy giờ về thì con không biết, mà chắc cỡ 8h mấy.
– Ừ vậy cũng được, thôi lên thay đồ đi.
Ăn cơm xong, mới có 6h mấy nên Phi tranh thủ soạn sẵn sách vở cho ngày mai. Vì mới đầu năm nên không có bài tập, mò mò một hồi thì cũng gần tới giờ, cậu mới chịu đi tắm, rồi thay đồ. Lúc này thì Phi nhớ lại câu nói của Long lúc nãy “ Nhớ mặc đồ đẹp đó nha”, Phi chọn cho mình một cái áo thun vàng, quần yếm jean dài, không khác gì một đứa con nít.
– Phi à, có bạn kiếm nè con
– Dạ, con xuống liền.-Phi chụp lấy chai nước hoa để trên bàn xịt mấy cái rồi vội vàng chạy xuống lầu, đập vào mắt khi là hình ảnh một nam sinh mặc áo thun ôm sát cơ thể có thể thấy được từng đường nét nam tính hằn lên lớp áo. Phi đứng hình trước Long, cậu không ngờ rằng người trước mặt mình và người bạn vừa nói chuyện với chuyện với mình lúc nãy là cùng một người.
– Đi về sớm nha.-lời nói của bà Ngọc như lôi cậu ra khỏi những suy nghĩ đen tối đó.
– Dạ, cô yên tâm, con sẽ đưa Phi đi đến nơi về đến chốn và đúng giờ.
Phi chưa kịp nói gì thì đã bị Long lôi lên xe rồi phóng đi, Phi chẳng kịp làm gì vội vàng ôm lấy eo người phía trước. Mọi chuyện diễn ra trong kế hoạch Long tủm tỉm cười, mặc cho cậu ngồi phía sau không hay biết gì.
– Anh cho em một ly kem sôcôla.
– Phi muốn ăn kem gì để Long gọi luôn.
– Phi ăn kem vanni.
– Vậy anh cho tụi em một ly vanni với một ly sôcôla.
– Mà Phi nè, sao lúc đầu tính đi xem phim mà tự nhiên vô rạp cái không chịu coi nữa vậy?-Long hỏi Phi điều mà mình thắc mắc từ nãy đến giờ. Lúc đầu dự tính là sẽ đi xem phim xong rồi mới đi ăn kem, không hiểu tại sao vào rạp phim Phi lại không chịu coi nữa mà đòi anh chở mình đi ăn kem.
– Ờ thì…. tại vì không có phim gì hay hết.-cậu lúng túng tìm cách trả lời.
– Lúc nãy Long thấy có nhiều phim lắm mà, hay là Phi nói cho Long nghe thể loại phim mà Phi thích coi đi để mai mốt không phải giống như bữa nay, bể kế hoạch về nhà sớm không biết phải làm gì.-Long “than thở”
– Thôi được rồi bất quá thì lát Phi “cho phép” Long chở Phi ra công viên hay là chỗ nào khác chơi chịu chưa. Còn về thể loại phim Phi thích thì ít lắm tại vì Phi thích coi cải lương không hà, hihi.
– Gì, Phi thích coi cải lương, thiệt không vậy?
– Sao ý kiến gì không? Không thì tui khỏi nói mấy người nghe tui thích coi phim gì à nha.- Phi làm mặt giận.
– Thôi mà, xin lỗi, tại vì Long thấy một người ăn mặc cũng không tới nổi sến súa như Phi mà lại đi thích cải lương.
– Nè nè, Phi phát hiện là Long đã nhận định sai về hai chữ “ cải lương” rồi đó. “Cải lương” có nghĩa là: cải cách hát ca theo tiến bộ, lương truyền tuồng tích sánh văn minh.-Phi làm cho Long đứng hình trước câu nói của mình
– Chà chỉ có hai từ thôi mà lại mang nhiều nghĩa quá ha.
– Thôi được rồi, trở về chủ đề chính, Phi thích coi phim hài nè, phim tình cảm lãng mạn rồi phim hành động nữa.-Phi tươi cười nói về sở thích của mình.
– Ủa, lúc nãy Long thấy có phim kia đúng với sở thích của Phi luôn mà.
– À, tại vì phim đó Phi coi rồi, nên không muốn coi lại thôi.
– Phi nói Long mới nhớ hình như phim đó là chiếu lại.
– Thôi, kem tới kìa, ăn đi.
Phi thở phào khi lướt qua điều mà cậu muốn che dấu Long. Ăn kem xong Long chở Phi dạo mấy vòng công viên, ngồi phía sau Long, Phi ngửi được mùi của nước hoa và mồ hôi của Long quyện lại với nhau. Một mùi hương nhẹ không quá nồng nhưng vẫn không kém phần nam tính, mùi hương này khiến cho cậu kìm lòng không được muốn choàng tay ôm lấy người phía trước. Nhưng cậu lại không dám, cậu sợ, không biết vì điều gì mà Long rồ ga phóng nhanh về phía trước khiến cho Phi theo quán tinh ôm lấy eo Long không chút do dự. Rồi đột nhiên xe dừng lại một cửa hàng bán đồ dùng thủy tinh. Long khóa xe lại, kéo Phi vào trong.
|