Tình Yêu Với Thằng Nhóc Lớp 5 (Phần Mới)
|
|
TÌNH YÊU VỚI THẰNG NHÓC LỚP 5 ~ PHẦN MỚI ~
Tác giả: Nguyễn Cao Nguyên
Thể loại: Gay - Vui vẻ Tình trạng: Chưa hoàn thành. Chú ý: Truyện không mang tính kích dục, ấu dâm... Mọi chia sẻ xin ghi rõ tên tác giả.
Phần trước: Tình yêu với thằng nhóc lớp 5 (Phần một - 5 chap) Link: http://kenhtruyen.com/forum/52-2569-1 Xuất bản ngày 14/03/2015.
Mời các bạn đọc lại phần trước ~~
Chap 1: Kim Tiên vừa về tới nhà. Ngôi biệt thự to bự, hào nhoáng và thượng lưu. Bà là một doanh nhân rất có tiếng, với khối tài sản rất lớn. Bà 35 tuổi, đã ly dị chồng cũ được gần 4 năm, hiện bà đang chuẩn bị kết hôn với Trần Thành Hải, 37 tuổi, doanh nhân thường. Chồng cũ ly dị bà và mang theo thằng bé trai 8 tuổi với lý do nó là cháu đức tôn. Bà chỉ mới quen Thành Hải 2 năm nay. Ông cũng góa vợ và làm trống nuôi con, thằng bé năm nay 15 tuổi. Cậu tên Trần Hải Đăng, hè này đã học xong lớp 9... - Thằng Phương đâu? Cô về rồi, mong mang nước ra đây! - Kim Tiên nói vọng vào bếp. - Dạ! Thưa bà chủ con đem lên liền! Đó là tiếng của đứa bé lớp 5, hè này là vào lớp 6. Nó tên là Phan Huy Phương, 11 tuổi. Cha mẹ nó mất khi nó 3 4 tuổi. Kim Tiên đã mang nó về làm giúp việc nhà và cũng cho nó đến trường, yêu thương nó. Loảng xoảng! Thằng nhóc vừa đánh bể cốc nước. - Huy Phương, mi lại làm bể đồ!?? Mau ra đây cô bảo! - Kim Tiên quát tháo. Huy Phương vội vã phóng ngay ra. Đứng trước mặt bà chủ. Cao cơn giận, Kim Tiên nhéo tai nó cảnh cáo. - Thằng này, mi đúng là thứ phá hoại mà! Mau dọn sạch ngay! Và nếu mi còn tái phạm thì đừng trách bà! - Dạ... Con xin lỗi Á, con chừa rồi, xin bà tha cho con..a.. - Hừ, biến đi. Thật điên tiết mà! Rồi Kim Tiên lấy điện thoại gọi cho Thành Hải. - Anh đã thu xếp xong chưa? Em sẽ kêu tài xế qua đón cha con anh! - Anh thì xong xuôi hết rồi. Chỉ đợi thằng con nó đang loay hoay với mớ đồ của nó. - Ồ, được rồi. Em sẽ bảo tài xế qua. Còn cưới hỏi em cũng đã thoải thuận xong rồi. Tiệc sẽ là ngày 12/6, thiệp mời cũng đã gửi đi hết. - Ừ. Em thật chu đáo. - Ha, tốt rồi. Tạm biệt anh! - Ừ!
> Trần Hải Đăng, 15 tuổi. Thừa hưởng từ cha vẻ nam tính đầy mạnh mẽ. Cao 1m65, nặng 51 kg. Cao và tuấn tú. Khuôn mặt coi như đẹp, body coi như ổn. > Phan Huy Phương, 11 tuổi. Nhỏ người, trắng trẻo, rất xinh xắn, dễ thương. Giống mẹ nên có khuôn mặt thon, đôi mắt to tròn 2 mí, mái tóc mềm như tơ và lai màu nâu đen, phất phơ trên trán. Mũi cao, lai bố là người philippin. Da trắng mặt "cute". Một cậu con trai khá hoàn mỹ!
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tinh Yeu Voi Thang Nhoc Lop 5 ~ Tình Yêu Với Thằng Nhóc Lớp 5 - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/52-2569-1#ixzz4AWsZn53W
Buổi chiều mát mẻ tại biệt thự Kim Tiên. Xe dừng tại cổng, Thành Hải bước xuống và sau đó là Hải Đăng. Bảo vệ mở cổng và bà Ava nhanh chóng chạy ra xách đồ đạc. - Ấy, bác để tôi xách được rồi, chứ nặng đấy! - Thưa ông, để tôi và tài xế Trần mang vào. - Được rồi. Phiền bác. Kim Tiên cũng bước ra chào đón nồng nhiệt. - Oh. Hai ba con đến rồi ư! Ta vào trong nào! Ava, bà và anh Trần mang những cái vali đồ này vào phòng ông và cậu.
Trước mắt Hải Đăng là ngôi biệt thự Kim Tiên nguy nga. Nội phòng khách cũng đủ làm người ta choáng ngợp. Không thể chịu nổi những câu chuyện sến súa đưa cành me cây liễu của ông bà này, Hải Đăng xin phép dạo quanh nhà. Công nhận nhà đẹp thật, nhưng về đây rồi thì biết chơi với ai? Nghe mà thấy chán. Đi lòng vòng trên tầng 2, dần dần đã ra ban công. Hải Đăng chợt thấy có một thằng nhóc đang ngủ ngon lành trên cái xích đu. Ơ, đứa nào đây?? Mình nhớ cô Tiên đâu nói có con sống cùng mà.! - Này, em trai! Này... - Đăng lay người thằng bé. - Hơ... Úi giời, ai thế này?? - Nó giật mình. - Em là ai? - Khoan, anh ở đâu ra vậy? Anh là ai? Sao anh vào được đây?? A, ăn trộm! Ăn trộm bớ người ta, ăn... - Huy Phương la lên. - Nè nè, anh không phải trộm! Nè! Nè! - Hơ, ăn trộm mà không phải ăn trộm!? Chứ sao anh vào được đây? Anh chui từ đường nào vào? A, anh đừng có bắt cóc em bán qua Trung Quốc? A, bà Ava ơi nhà mình bị trộm vào!.. Bà... - Im lặng nào! Anh không phải trộm! Anh là... Khoan, mà em là ai? Em con cô Kim Tiên hả? - Ơ không! Em là giúp việc. - Mợ! Làm quá lên! Anh hết hồn! Anh là Hải Đăng. - A! Ra anh là anh Đăng con của ông Hải. Úi giời, anh không nói sớm, em tưởng trộm. Em xin lỗi anh nha anh Đăng. Hì. - Nhóc Phương vội đứng tót dậy, lùi ra 2 mét. Huy Phương giang rộng hai tay, chân hơi chùn xuống, vặn vẹo 1 chút. Hải Đăng thấy kì mà không hiểu nó đang làm trò gì! - 2 3... Chào mừng anh Hải Đăng đến với ngôi nhà này! Xin chúc anh thấy vui vẻ mỗi ngày từ hai tư đến hai bốn tiếng! Welcome welcome! À, em còn có quà hối lộ... Á nhầm! Quà chào đón anh! - ?? - Á nó đâu nhỉ?? Mình nhớ mình bỏ trong túi mà ta!! - Gì vậy? - Quái, đâu rồi!? - Thôi bỏ đi, anh xuống dưới đây! - Ơ khoan... Nè! Nè! Hải Đăng xuống dưới phòng khách gặp bà Ava - quản gia, bà ấy đưa Hải Đăng đến phòng của cậu. - Đây là phòng của cậu. Cậu cần gì cứ bảo thằng bé Huy Phương là được. - Mà bà Ava, tên bà là Ava thật ạ? - Cứ gọi vậy cho quen cậu ạ. Không có gì thì tôi xin phép. - Dạ được rồi. Hải Đăng chiêm ngưỡng căn phòng được coi là của mình. Cậu bước tới cửa sổ hít thở không khí ban chiều. A! Thằng nhóc nãy, nó làm gì dưới vườn ấy nhỉ? Tưới hoa chăng? "Chiều cuối con đường, mình nhìn ngắm hoàng hôn... ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi...hú hú..." À, thì ra nó đứng hát. Máu ca sĩ thật! Nó hát hay vậy ta, chả bù với mình! - Ê nèèè! - Há!? Cậu chủ cần gì ạ? - Em lên đây đi nhóc! Huy Phương lật đật chạy lên. "Cốc cốc" - Cậu chủ cần gì ạ? - Em vào đây chỉ anh sử dụng mấy thứ! - Dạ, gì thưa cậu chủ? - Thôi đừng có gọi cậu chủ nữa! Gọi là anh Đăng nhé! Gọi cậu chủ nghe anh cứ như công tử bột ấy! Nhớ nhé! - Vâng thưa cậu chu.. À không, anh Đăng! (^.^) - Anh không thấy điều khiển tivi đâu nên không biết mở sao nữa! - A! Cái này mới nè! Không cần bấm điều khiển chi cho mệt nhé! Anh chỉ cần nói "OPEN" to to lên là nó bật hà! - Ờ! OPPPPPEEENNNN! - - Ơ sao nó không lên! - ?? Á quên! Phải để ghi nhớ giọng nói đã! - Oh! - OPEN! Chờ! Rồi, để em chỉnh ghi nhớ giọng nói! Anh nói đi! - Aduatuahua hua kara titi! - Anh nói gì thế!? À thôi kệ, xong rồi! - Xong rồi hả! - Dạ! Anh cần gì nữa không? - Phòng tắm, toa-lét thì sao? - Dạ, đằng ấy! Theo em qua đây! Nhóc Phương đi tới mở cửa. - Phòng tắm có nước nóng riêng, nước lạnh riêng! Rồi... Blap blap... .... ... Anh Đăng thấy ổn rồi chứ ạ! Gì nữa không ạ? - Rồi hết rồi! - Vậy anh tắm luôn đi ạ! Để chuẩn bị mình ăn tối. - Đuợc rồi! - Anh cần gì nữa không ạ! - Không không! Giờ anh tắm đây! - Dạ! - Ơ, ra ngoài đi chứ! - A quên! Hí hí! Xíu nữa tiêu đời! Để em mở vali lấy đồ cho ạ! - Ờ! Ra lấy đồ đi anh còn đóng cửa! - Ơ anh đóng làm gì?? - Không đóng em thấy hết nội thất thì sao? - Ha, phòng tắm cửa kính hết mà! Khỏi đóng cũng thấy! - Thôi xong! - Anh nhấn nút đỏ trên tường gần cái bồn tắm ấy thì hơi nước sẽ phun hết mặt kính là xong! - Mợ! Làm tưởng! - Em ra ngoài đây! Cần gì anh cứ gọi! - Ờ!
Chap 2: Bữa tối đầm ấm. Huy Phương và bà Ava, cô Meo (đầu bếp) đang thái trái cây làm món tráng miệng trong khi ông bà và Hải Đăng đang ăn. - Chuyện đám cưới em đã lo xong gần hết. Mai anh với em đi thử đồ cưới nữa là hoàn tất! - Tùy em tính thôi. - Được rồi... Mà Đăng này, con đã quen với nhà này chưa? Có gì thắc mắc con cứ bảo thằng Phương. Phòng của con như vậy ổn chưa? Hay cần thêm gì nữa? - Dạ ổn thưa cô! - Ừm, Đăng, con nên gọi má dần dần đi là vừa. Ba thấy con ở đây là sướng quá đi rồi. - Dạ con biết rồi ba! - Huy Phương đâu? Lên cô bảo! "Vâng ạ!" Nhóc Phương bê dĩa trái cây lên nhanh nhảu. - Dạ, trái cây đây bà! - Được rồi! Nghe nè, từ mai phải nghe lời cậu chủ mới, cậu ấy bảo gì là làm ngay nghe chưa! - Vâng con biết rồi! - Tốt! Đi xuống đi! Bữa tối cũng nhanh kết thúc. Hải Đăng xin phép lên phòng. Nhóc Phương cũng theo sau. Về phòng mình, cậu chẳng biết làm gì. - Nè! - ... - Nè! Nè! - Đăng gọi to. - Dạ! Anh Đăng nè, em tên là Phan Huy Phương, không phải "nè". Anh có thể gọi là "Phương đẹp trai" cũng không sao đâu, em khiêm tốn nên anh gọi như vậy em cũng chịu! - Thôi đi ông ơi! Lại biểu! Ở đây không có gì để giải trí sao? - Dạ có chớ. Cả một tủ sách kìa, bên kia là laptop, Ipad thì ở trên bàn. Ngoài ra còn có game người thật nữa! - Máy thứ kia chơi dễ buồn ngủ lắm. Cái game người thật là chi vậy? Nhóc Phương liền tiến đến cậu, cúi xuống gầm giường lấy gì đó. - Ê gì vậy? - Em lấy mấy thứ. - Thứ gì? - Đây rồi! Banh đũa nè! - (-_-)! - À nếu không thì ra chơi bóng rổ với em. Hay... Chơi xếp hình! - Hảả?? Xếp hình?? Đậu xanh! Bé vậy mà đòi xếp hình rồi á?? - Ơ, có sao đâu!! Em có tới mấy bộ luôn nè! Để xíu em lấy ra chơi! - À À.. Mợ! Làm tưởng! - Tưởng gì cơ?? - Không không không! Tưởng gì đâu! Mà anh không chơi đâu! "Mình quên mất là nó mới tí tuổi, có biết nghĩa bóng của xếp hình đâu! Nó còn ngây thơ chán! Haiz, chứng tỏ óc mình sâu bọ quá! @.@" - Vậy thì hết cái chơi rồi! - Ờ, em ra kia lấy cho anh cái Ipad đi! - Hải Đăng nằm choài ra nệm. - Đây anh! - Để anh mở facebook rồi cho em xem hình, avatar hơi bị "đỉn" đấy! Qua đây nằm! - Phây búc là cái gì thế anh? - Ơ thế không biết luôn à?! Lúa quá ông ơi! À mà pass wifi là gì? - "Bát khoai lang" á?!? Nãy anh ăn trái cây rồi còn đòi khoai lang nữa! Không có đâu! - Không không phải! Chậc! - "nó chẳng biết gì hết!" - Giờ em xuống hỏi cô Kim Tiên ấy! - Dạ! Chờ 3 giây! Nhóc này nhanh nhảu chạy đi. - Anh Đăng ơi! Cô Meo bảo là 137203. Em không dám hỏi bà chủ nên mới hỏi cô Meo! - Rồi rồi! ... Vào face rồi, qua đây ngó hình anh nè! Đẹp trai quá phải hông?? - Hơ hơ, sao trong hình mặt mũi anh trắng trẻo thế? Anh đánh phấn sao?? OMG! - Không có! Anh chụp bằng 360 nên mới đẹp như vậy đấy! Chứ phấn phiếc gì! - Ô, vậy ra máy hư rồi! Chụp hình không đúng sự thật! - Ê cái thằng nhóc này! Ý nhóc dám chê anh mày xấu hả?? Muốn chết à?? - Dạ không! Nhìn anh đẹp lắm í! - Ừ phải thế chứ! - Nhưng xấu nhất cái mặt thôi à!! - Á đù, dám chọc anh hả? Bực mình nha! - A! Chị trong hình là ai vậy? - Suýt là gấu của anh đấy! - ?? - Mà bỏ đi! Mốt em lập face là phải bay vào like cho anh nghe chưa! Avatar hơn 100 like rồi đấy! - Không quan tâm - chi dân! - Hừ! Mà để kỉ niệm ngày em biết anh! Bay vô đây tự sướng cái nào! - Cái giề cơ?? - Ý anh là chụp hình chung ấy! Nhanh thôi! Máu lắm rồi! - Lỡ em chụp xong em đẹp trai quá, lấn áp anh luôn thì sao? - Mơ đi! Nào, nhìn vô đây! 2 3... "Tách tụp" - Nè, em phải cười lên chứ?? - Phương đẹp trai cười đây! - Rồi được rồi! Post lên luông cho nóng! Để xem... "em họ đẹp trai không nè! Hihi" cảm thấy tuyệt vời, rồi tag tên mấy đứa bạn zô! - . . . - Post rồi! Nè xem 360 làm anh em mình đẹp như hot boy luôn! Nè... - .zZ.zZz.. - Thôi xong! Ổng ngủ luôn rồi! Ổng còn chưa chà răng! ... Lỡ rồi thì thôi! Mình đi đánh răng xong mới đi ngủ! Có thế chứ! "cốc cốc" - Ba đây! - Dạ, ba vào đi! - Cha, con thấy ổn chứ? - Dạ, may mà có thằng nhóc kia nói chuyện chứ không thì chán lắm ba ạ! - Ừm con vui là được rồi! Con coi học hành gì đi rồi đi ngủ sớm nhá! - Ủa, con nghỉ hè rồi mà ba! - Ờ quên mất! Mai ba đi thử đồ cưới, con ở nhà hay đi chơi gì tùy, miễn sao thấy ổn là được! Ba qua phòng kế bên ngủ! Để thằng bé kia ngủ đây với con cho vui! - Hồ hồ... Ba đừng làm gì cô Tiên nha (-_-)! - Thằng quỷ này! (>.<) Chọc ba hả? Dì Tiên ngủ phòng của dì mà chứ đâu có ngủ chung với ba! - Hờ hờ. - Thôi ba về phòng đây! - Chào ba!
6 giờ sáng, mặt trời dần ló dạng. Tia nắng nhẹ nhàng len lỏi bên cửa sổ. Huy Phương dụi mắt thức giấc. Úi cha, sao ngủ đã mắt dữ zậy ta?? Hơ, phòng anh Đăng mà, ổng đâu rồi?? Dậy sớm vậy sao?? Nhóc đưa chân xuống giường tính đứng dậy thì nghe thấy cảm giác ở chân. Hình như chạm phải gì đó! - Hơ, gì thế này?? AAA, tên kia! Sao dám đưa chân vào mặt ông hảả?? - Hải Đăng la toáng lên. Bị giật mình, thằng nhóc rút ngay chân lại. - Á, sao anh lại nằm dưới nền thế này? Giường hổng ngủ mà nằm nguyên con dưới ấy?! - Hừ, anh nhớ tối qua anh nằm trên mà! - À thôi... em.. đi đánh răng đây! - đánh trống lảng. - Á à, định chuồn hả? Có phải đêm qua nhà ngươi đạp ta xuống phải không?? "Huy Phương! Xuống cô bảo!" - Úi, không dây dưa nữa! Bà chủ gọi, em xuống ngay đây! Thằng bé lót tót chạy xuống. Kim Tiên dặn dò nó mấy việc rồi cùng Thành Hải ra ngoài với công việc cưới hỏi đám xá. Nhóc Phương chưa lo đánh răng đã chạy ra vườn. Ổng tưới mấy chậu lan và mấy cành hồng sáng sớm. Xong rồi chạy ra sau nhà bày thức ăn cho mấy con hamster. Quay lại vào toa-lét vệ sinh cá nhân, xong mới chạy lên phòng Hải Đăng. "cốc cốc" - Em vào đây anh Đăng! - Ừ! - Ơ thế anh còn chưa thay đồ, đánh răng rửa mặt á? Úi giời, chưa chi đã ôm facebook! Anh chuẩn bị xuống ăn sáng, cô Meo nấu phở xong rồi đấy! - Rồi rồi! - Vậy em xuống đây! - Chưa chưa. Nếu rảnh thì em bỏ đồ trong hai cái vali kia xếp vào tủ cho anh được không? - Được thôi... - Thằng bé tiến đến mở vali- Coi nào, úi giời! Một mớ lổn nhổn lộn xộn thế này! Huy Phương gấp gọn từng món xếp vào tủ. Chốc sau lại hỏi. - Thưa ông anh! Mớ... quần lót loè loẹt này em xếp vào luôn hay treo móc lên đây? (-_-) - Ơ, gì mà loè loẹt?! Cứ xếp giống em xếp quần lót của em ấy! - Ơ em làm gì mặc mấy cái quần như này mà xếp! Em bỏ đại vào trong đây! - Sao cũng được! Đừng có lấy trộm là được! - Kinh! Anh mát quá! Thôi em xuống đây! - Huy Phương đứng dậy. - Nè Phương! Lại đây đi! - Gì nữa!? - Lại hỏi chuyện thôi ấy mà! Lại đây! Huy Phương tiến lại gần, Hải Đăng tay vẫn ôm cái Ipad. - Hỏi giề?? - Em lớp mấy? - Tốt nghiệp lớp 5! Mà hỏi làm chi?? - Ba má đâu mà sao em còn bé thế mà đã phải đi làm giúp việc rồi? - Họ chết rồi! Người ta nói vậy đấy! Họ bỏ em đi từ mấy năm trước rồi! - Ồ, ra vậy! Tội em quá! - Anh thì sướng rồi! Có ba, giờ có thêm mẹ kế, nhà giàu nữa. - Thích thì có nhưng anh muốn mẹ anh hơn là cô Tiên! Mà thôi, giờ nghe anh nói nè! Anh từ khi mẹ mất chỉ còn mỗi hai ba con, anh chẳng có anh em gì hết! Đôi lúc chán lắm! Giờ anh sống ở đây, có em trong nhà, mốt em cần gì cứ bảo anh, anh sẽ coi em như em trai vậy! - Hưm, sao nghe sến sến anh ơi! (^.^)! Giờ này ngày hôm qua anh Đăng với em còn chưa biết nhau, mà giờ coi là em trai nó kì kì lắm! Anh là con ông bà chủ, em là người hầu kẻ hạ. Em đâu dám mạn phép. - Hờ, ai sến hơn ai đây! - Thôi, mệt mệt! Anh xuống ăn sáng đi đã! - Ờ được thôi!
Mọi thứ vẫn bình thường. Giờ là 7:30. - Nè! Lại coi nè Phương! Ảnh em với anh được gần 200 like rồi! Bạn anh chúng nó khen em đẹp trai hơn cả anh nữa! Thật kì nè! - Ơ tất nhiên rồi anh, em vốn đẹp trai tự nhiên mà! - Được rồi đấy! Giờ nghe nè, đi chơi không? - Đi đâu? - Đi biển chơi! Anh khoái lắm! - Em thì không! - Xạo, mặt này mà bảo không khoái! Con nít thì nghe đi biển là khoái tít mắt làm như anh không biết ấy! - Ờ thì thích nhưng em bận TRĂM CÔNG NGHÌN VIỆC đây này thì đi đâu được?? - Thôi xạo quá ông tướng! Việc của em là làm hướng viên cho anh mà! Anh cũng gọi điện xin cô Tiên cho em đi rồi, em khỏi lo! - Ớ! Thật hả! Yahooooo!!! Tuyệt! Đi liền! - Thằng nhóc hí hửng la ầm lên rồi phóng tót về phòng của nó. - Nè! Cũng phải để anh sửa soạn đã rồi bác tài xế chở đi... Thôi xong, ổng cuốn đi rồi! Kệ, mình cũng đi lấy mớ đồ.
"Pim Pim" - Cậu chủ, anh Trần đã chuẩn bị xe xong! - bà Ava thông báo cho Đăng. - Ô, cám ơn bà! .. NÈ, xong chưa nhóc? - Dạ rồi! Em mang túi đồ nhỏ này là được rồi! - Vậy hả! Còn đây, xách đồ cho anh!! - Á, nặng quá! - Có nhiêu đây thôi! Ta đi nào!
Sau nửa ngày cũng đến biển. Hải Đăng gọi điện để ba yên tâm rồi lấy kem chống nắng thoa. - Úi giời! Anh mà cũng thoa kem chống nắng?? - Ờ, kệ anh! Em cần không anh cho! - No no! Da em không bắt nắng, có rong cả ngày cũng chẳng đen! - Ô, ngưỡng mộ ghê! Thôi, ta thay đồ ra biển nào! - Vậy ra trước nha! Em mặc quần đùi thế này thôi khỏi thay! Anh màu mè quá! - Kệ anh mà! Thế là hai ông tót ra biển hò hét chơi đùa thả ga! Một lát thì nhóc Phương lại...
|
Chap 3: Rong chơi hò hét ngoài biển đôi lát dăm mười phút, Huy Phương tự dưng quay lại bờ ngồi bệt xuống, mặt xị ra như mận khô. - Em sao vậy? - Em không sao! - Không sao mà xị mặt vậy? Thằng nhóc co chân lại, khoanh tay đặt lên rồi vục mặt xuống. - Nè, sao vậy? Em say nắng hả? - Đăng cúi xuống xoa đầu nó. - ... - Sao buồn vậy? - Không có buồn! - Buồn vậy còn kêu không! - Buồn đâu mà buồn chứ! Em đang đói sắp chết queo rồi đây này!! - Mợ! Làm tưởng bị gì! Đói thì ta đi ăn thôi chớ có gì mà buồn! - Ơ, chẳng nhẽ em ra nói với anh "anh Đăng ơi em đói rồi, anh kiếm gì cho em ăn đi!" lúc đó, chẳng biết ai chủ ai tớ nữa! - Em cứ quan trọng tớ chủ! Dẹp đi dẹp đi! Đi ăn thôi! Hải Đăng kéo nhóc Phương vào quầy. Quán ăn ven biển này khá ngon với hải sản. Bồi viên đưa menu cho cậu. - Đây nè! Ăn gì cứ gọi cho đã! - Sao lại em? Em sao dám! - Vớ vẩn quá! Vậy anh gọi! ... Chị cho 2 đĩa mực nướng, 2 tôm càng, ...ừm, lẩu cá...cay cay chút nha, thêm cua nữa nha, 2 con bự 1 chút, và coca nữa. Vậy thôi! - Trời, anh gọi quá trời vậy?! Mấy món ở đây đắt lắm! - Yên tâm, hôm qua cô Tiên đưa thẻ cho anh rồi, đó là quà như là ra mắt ấy. Ba anh bảo cứ tiêu, không phải ngại! - Ồ!
Chốc sau, giải quyết cái bụng xong, Hải Đăng nhờ chú Trần thanh toán. - Xong rồi! Nghỉ tí đi rồi ra biển xông pha tiếp. - Dạ, chú Trần ơi, thanh toán hết bao nhiêu vậy ạ? - À, 2triệu 8trăm 5mươi nghìn con ạ! - Hả.ảả.ảả.ả!!! 2.850.000! Khiếp! Ăn sơ sơ mà hết nhiều thế! - Phương la toáng lên. - Gì vậy nhóc! La ầm lên người ta cười cho đấy! Đã bảo cô Tiên trả mà! Thằng bé không nói nữa, một mực chạy ra biển. Thật kì quặc! - Nè, đi đâu vậy?? Nè! Hải Đăng bèn đuổi theo chứ chẳng biết sao. Biển chiều vắng vẻ, thấy mỗi bóng thằng bé đang đi lần dọc bờ biển đầy thẫn thờ. Đăng phóng tới sau lưng nó. - Em sao thế? Phương!? Đành nào mình cũng ăn cũng trả tiền rồi, có muốn quay lại cũng đâu được! - Anh thì sao mà hiểu hết tâm trạng em! Anh có thể giữ yên lặng nếu muốn... Giọng Huy Phương nhẹ nhàng không chút gì là hờn dỗi. Có vẻ cái gì trong kí ức đang đả kích nó! - Phương! Quay lại nhìn anh! Thằng nhóc quay lại như ý Hải Đăng. - Em ngồi xuống với anh đi! - ... - nó ngồi xuống cạnh Đăng, hướng ra biển. - Rồi. Có gì cứ kể anh nghe! - ... Trước khi ba mẹ em ra đi, nhà em vốn rất nghèo... Bữa ăn hôm nào ngon thì có rau có thịt, bữa nào không ổn thì nước mắm với rau muống trường kì... Vì vậy mà em rất quý thức ăn cũng như tiền của. Từ ngày ở nhà bà chủ, được ăn ngon đấy, nhưng em luôn tiết kiệm. Vì em biết, nếu lãng phí ba mẹ sẽ ở trển sẽ rất buồn. Còn hôm nay, trong tích tắc anh đã tiêu hết gần 3 triệu! Em cũng chẳng dám giận anh nhưng em buồn.. - À ra vậy! Anh hiểu rồi, lỡ rồi thì cho qua nha! - . . . - Lại cho anh trai ôm cái nào! Thằng bé xích lại dựa vào người Đăng, cậu vòng tay qua ôm nó. Được một lúc. - Thôi, mình ra vờn nước biển tiếp nha rồi còn về sớm nữa anh! - Được thôi! Hai đứa lại chơi giỡn tiếp được lúc nữa thì thôi, vào xe thay đồ. Thằng nhóc không có ngại, nó nhanh nhẹn cởi quần rồi lấy quần áo trong giỏ thay. Hải Đăng ngồi ngó vậy đấy! Mặt dày ghê! - Í, nhóc CHÀO CỜ kìa! - Đăng bụm miệng cười vì thấy quá ư mắc cười! - Ơ, cờ đâu mà chào! Chỉ có thứ 2 đầu tuần thầy cô mới bắt chào cờ! - Không phải! Mà là ... Thôi bỏ đi! Đăng cho qua vì biết nhóc Phương có biết nghĩa CHÀO CỜ trong đầu cậu là đang nói gì đâu! - Ơ, sao anh còn chưa thay?? Sợ em thấy hết NỘi THất hả? (^o^) - Hơ, tất nhiên! Nhóc lên ghế tài xế ngồi đi anh thay! - Thôi khỏi, em ra ngoài luôn! Đằng nào ngồi trên cabin cũng vẫn thấy như thường, vì có gương kìa! - OMG!
... Trở về nhà, đã 11giờ khuya, muộn quá rồi! Ông bà ấy cũng đi ngủ hết. Hải Đăng bèn bế thằng nhóc đang ngủ từ xe vào nhà, vào phòng cậu, đặt trên giường. - Ái chà, tên này vậy mà bế muỗn gãy cả tay!.. Oa, mệt quá! Đánh răng đi ngủ!
Ngày gần ngày xa ngày nào đi nữa rồi cũng đến. Ngày mai là lễ cưới tiệc cưới của Thành Hải và Kim Tiên. Đôi uyên ương này đang rất nôn nóng, bồn chồn không nguôi. Quay lại phòng của Hải Đăng, từ hồi chập tối đến giờ, ông này thử hết bộ này đến bộ kia, rồi liên miệng hỏi thằng bé "bộ này thế nào? Bộ này đẹp không.." - Úi giời! Nữa hả anh? Nãy giờ là bộ thứ mười rồi đấy! Bộ nào cũng đẹp mà! Mặc đại bộ nào đó đi! - Không được! Áo vest là phải lựa chọn thật kĩ! Nên mặc cái màu xanh dương này cho trẻ hay màu nâu đen này cho trững trạc nhỉ? Phương? - (-_-) màu xanh lục caro bên kia đi! Với cái nơ cổ màu đỏ gấc kia! Thế là đẹp rồi! - Vậy hả!? Để thử coi! - Híhí "bò đeo nơ"! - Hử? Cái gì cơ? - Không! Không có gì! Xong. - Bộ này cũng được, ok rồi! Giờ thì đi ngủ! Mệt quá! - Ờ, em về phòng đây! - Í, em có đồ cho ngày mai chưa? Chắc chưa rồi! Chờ xíu.. - Ơ em thì là phục vụ, cần gì đồ mất công! - Phục mới vụ gì chứ! Đây nè, thử xem vừa không? - Hải Đăng lấy một bộ vest nhỏ vừa với dáng đưa cho nhóc Phương. - Úi trời! Em không mặc đâu! Bà chủ còn sai việc em nữa! Mặc mấy cái này thì dơ hết chứ còn! - Bà chủ làm cô dâu rồi thì còn để ý gì đến em! Cầm lấy, mai mặc! À, đây nữa, nước hoa nè, keo vuốt tóc, khăn thấm bụi, đôi giày này nữa, mang về mai sửa soạn cho đẹp vô nhe! - Úi, quá trời thế này! Anh điệu thật đấy! - Nè, là sành điệu, không phải điệu! Giờ về phòng đi! Hay muốn ngủ ở đây với anh luôn? - Không không, em về phòng đây! Thằng bé ôm mấy thứ đồ rồi vụt về phòng. Thằng bé này đúng là ai cũng muốn yêu!
Sáng hôm sau, Kim Tiên đã đi làm đẹp từ hồi 6 giờ kém cùng với Thành Hải. Lễ cưới là lúc 9 giờ. Hiện tại mới 7 giờ hơn. Ăn sáng xong Hải Đăng trở về phòng sửa soạn thay áo kết hợp tự sướng! Nhóc Phương đang làm thợ chụp hình cho Đăng để khi post hình lên face không mang tiếng tự sướng! - Nè, chụp nghiêng nè Phương! - Rồi mà! - Giờ anh thay quần áo vest, em ra ngoài hay về phòng đi! - Anh cứ phải ngại! Em có thế đâu! - Anh khác em khác! - Kệ anh! Em về phòng đây! - Ừ ừ! Tí qua cài nơ cho anh! - Em biết rồi! Hai đứa phòng ai nấy điệu. Hải Đăng thay đồ, tưới nước hoa, chải tóc vuốt gel, đủ thứ. Loay hoay một hồi đã gần 8 rưỡi. Hải Đăng ngó lên đồng hồ mà giật mình. Trời ạ! Hoá ra mình sửa soạn mất thời gian đến vậy! Thôi lẹ lẹ mau! - Nè, Phương ơi, qua cài nơ hộ anh cái! - Đăng gọi to. Không nghe nó trả lời, cậu gọi tiếp mấy lần. - Ơ cái thằng nhóc này làm trò gì mà không nghe mình gọi hay sao ý! Nó thay đồ mà lâu hơn cả mình nữa sao?? Đành xuống nhờ bà Ava thắt cái nơ hộ vậy! Hải Đăng bèn xuống nhà nhờ bà Ava giúp. - Woa, cậu chủ nhìn đẹp thật! Đi giày, mặc vest, nhìn quả là sang trọng! ... Xong rồi! Thắt nơ nữa quá đẹp luôn! - Cám ơn bà! Xe xong rồi á? Được rồi, để con kêu thằng nhóc hãng! - Nè, xong chưa con? - Thành Hải từ ngoài bước vào. - Ủa ba? - Lẹ! Giờ mình về nhà đã con! Rồi từ nhà, mình và ông bà nội sẽ đi đến nhà thờ! - Ơ, còn... - Nhanh nhanh! Không thì trễ mất! Thành Hải vội vàng kéo cậu đi, lên xe, Hải chở cậu đi về nhà. Còn nhóc Phương vì cái lọ nước hoa mãi mới mở ra nên mất thời gian quá. Nó diện vest, đi giày, tóc vuốt gel dựng dựng lên, nhìn nó khác hẳn. Đẹp trai đến ngạc nhiên! Huy Phương lấm lem giờ như một hoàng tử nhỏ, xinh xắn đầy kinh ngạc. Huy Phương sẽ đi cùng với bà Ava, cô Meo, và vài người làm nữa. Nó vừa bước ra, bà Ava, mấy cô giúp việc vô cùng ngạc nhiên. - Cha cha, Phương ơi em đẹp quá! Đồ ở đâu vậy!? Đẹp quá trời qúa đất luôn! - chị Vân người dọn dẹn nhà khen hết lời. - Dạ, là cậu chủ cho em mượn ạ! - Rồi rồi, ta đi thôi. - bà Ava kéo mọi người lên xe.
Ở nhà thờ, lễ cưới sắp bắt đầu, Hải Đăng lo lắng khi mãi chưa thấy thằng bé. Quái thật! Không biết có xe chở nó đi không nữa! Giờ này chưa tới! Khách mời dự lễ cưới gần như đã đầy đủ, cô dâu đang sửa soạn để chút xíu nữa sẽ từ cuối thánh đường bước lên. - A! Xe nhà biệt thự Kim Tiên! Cuối cùng thằng nhóc ấy cũng tới rồi! - Hải Đăng phóng nhanh ra xe đó ngay. Từng người trong giúp việc xuống dần, Huy Phương cũng xuống, gặp Đăng đứng cửa chờ. Vừa trông thấy thằng bé, Hải Đăng tròn mắt nhìn, cả người ngây ra như bị hớp hồn. Sau năm ba giây mới hoàn hồn. - Nè, anh Đăng mặt đần thối ra vậy? Hú hú! - ..Nhóc..PHương.. ..em xinh vậy.. - Hí, anh khen quá, mặc dù em biết em đẹp thiệt! Thôi vào đi kìa, chuông rồi! - HƠ.. Ờ ờ! Lần đầu tiên tim cậu đập loạn xạ như vậy.
|
Chap 4: Xong màn trao nhẫn với những tràng pháo tay rộn rã. Mọi người di chuyển từ Thánh đường đến nhà hàng Hoà Hạnh, một nhà hàng nổi tiếng với các món Pháp, Ý vô cùng ngon, cô Kim Tiên đã thuê trọn tầng 2 cho tiệc cưới của mình. Khách hai họ, đồng nghiệp cũng như bạn bè giới thượng lưu đều đã đến. Đám cưới ba mà Hải Đăng chẳng chú ý đến ba, toàn "thuyết minh" cho thằng nhóc Phan Huy Phương về bữa tiệc thượng lưu là thế này thế kia. Mà buổi hôm nay cũng có khá nhiều con nít đấy, ít ra thì cũng đông hơn những buổi tiệc khác. Cô dâu chú rể đứng ngoài cửa chào khách. Còn Hải Đăng đã dắt Huy Phương ngồi vào một bàn. - Mẹ ơi... Nơi như thế này.. Có nằm mơ thì mình cũng chẳng dám nghĩ mình được đặt chân đến.. - nhóc Phương trầm trồ. - Cô Tiên là doanh nhân đẳng cấp thượng lưu mà nên lễ cưới phải hoành tráng chứ! - Ui cha, mấy đứa kia ăn mặc đẹp thật đấy! Đúng con nhà giàu mà! - Chúng nó sao đẹp bằng bé Phương đây!! - Hừm, em không thích từ BÉ PHƯƠNG, hãy gọi là... PHương ĐẸp TRai! (^o^) - Hừm! - Í, kìa, nhìn ra cửa, nhanh nhanh! - Huy Phương đẩy cổ Đăng ngoái lại nhìn - Đó, đứa đấy đang ôm cô Tiên kìa! Người đàn ông mặc vét đen nữa đang nói cười khá vui! - Đi! Đi ra đó! Đi! Hải Đăng kéo tay thằng bé đi ra đó. - Úi úi, anh làm gì vậy?? Úi? Hải Đăng lúi húi chào. - Dạ, em này là ai vậy ạ dì Tiên!? - cậu lễ phép hỏi. - À, con trai dì đấy! Nó tên là Minh Phúc (cúi xuống) chào anh Hải Đăng đi con! - Chào anh Đăng! - Còn chú này là ba nó, chú Minh Phong! - Dạ, cháu chào chú! - Nếu con rảnh, dẫn em Phúc đi cùng nha! Để chú Phong với ba con nói chuyện chút. - Dạ... được! - Con theo anh nha! A, còn bạn kia sau lưng anh Đăng là Phương, con qua chơi với bạn. - Dạ! Xong. Kim Tiên tiếp tục chào khách với Thành Hải. Còn Hải Đăng thì phải dẫn theo thêm Minh Phúc nữa. Ngồi vào bàn.. - Nè, cậu tên Phương hả? Cậu là em anh Đăng hả? - Không, mình là... giúp... - À, Phương là em họ của anh! - Đăng cắt ngang lời nhóc Phương. - Thế cậu học lớp mấy vậy Phương? - Lớp 5! - Ơ, thế thua mình 1 lớp. Cậu phải gọi mình là anh rồi! - Dạ! - Anh tên Phúc, Vương Hoàng Minh Phúc! Thấy tên đẹp hông!? - Đẹp lắm! - Em tên gì Phương? - Phan Huy Phương. - Tên cũng đẹp! Phúc, Phương! Chà, tên cũng gần nhau! Em sống ở đâu? - Nhà bà chủ.. À không, cô Kim Tiên! - Ô, nhà má anh? Vậy mà anh không biết! Ủa, sao thế được! Mà thôi, thế càng tốt, mốt anh kêu ba chở qua chơi với em! - ... "Mợ! Tên này kì thật! Cứ như thân lắm rồi ấy! Mà thằng nhóc Phương nữa! Nói chuyện với nó, rồi cho mình ra rìa vậy!.." - À, em đi vệ sinh một chút! - Phương đứng dậy đi. Thằng bé tìm cái toa-lét mãi mới thấy. Rửa mặt, rửa tay rồi đi ra. Bỗng gặp một đứa. - Ê, Phương hả mày? Không đứa như mày cũng đến chỗ này được? Ha ha Ra là thằng bạn cùng lớp với Phương. - Tránh ra tao đi! - Khoan. Chà, hôm nay ăn bận chải chuốt nhìn đẹp phết nhở! Áo vest ở đâu đây? - Liên quan gì tới mày! - Há, chảnh choẹ hả!? Thứ nghèo rách bẩn tưởi như mày mà đến đây thì tiệc mất vui! Xem đây! Tên du côn này hất thẳng ly nước ngọt vào cổ vào áo Huy Phương. - Nè, thằng kia! Mày làm trò gì vậy? - Phúc từ ngoài toa-lét chạy vào xô thằng du côn ra làm nó ngã - Phương không sao chứ? Được rồi! Ra ngoài lấy giấy lau đi! - quay qua - Mày dám hất nước lên người Phương, mày là thằng nào mà thất lễ vậy? Biến đi! Thằng du côn bỏ đi. Minh Phúc cũng quay ra ngoài. Phương đang loay hoay lau chùi. - Ổn không vậy? - Em ổn, hơi khó chịu tí xíu. - Thằng đấy là ai vậy? - Cùng lớp thôi ấy mà! - Chẳng nhẽ ngày nào đi học cũng để nó đánh chắc?! Lần sau mà gặp lại thì cứ bảo nó coi chừng! - Thôi! Mình ra ăn tiệc đi! Màn của người lớn xong rồi, mọi người nhập tiệc rồi! - Ừ ừ. Đi!
Sau bữa tiệc đã gần 2 giờ chiều. Suốt buổi tiệc Hải Đăng thấy khó chịu khi 2 đứa kia để mình ra rìa. Tới khi bế mạc, Minh Phúc kéo Phương ra thang máy. - Nè, không biết bao giờ mới gặp lại nhau nên, em cầm cái này làm quà kỉ niệm nha! Đây là dây chuyền bình thường thôi, anh tặng em! - Sến sến sao ý nhỉ? Hì, em xin nhận! - Giữ nhé đừng để mất! - Okey! - Tạm biệt! Hẹn sớm gặp lại! - Ưm... . . . . . . . . . . . . . . Chiều về đến nhà, mặt Đăng vẫn khó chịu. - Anh Đăng sao thế? Đau bụng hả? - Không! - Chứ sao? - Mà em với Phúc thân nhau như quen từ trước vậy! Cho anh ra lề! - Ơ, bạn mới thôi hà! - Vậy anh em sớt mướt nhờ! - Ơ, em cũng anh em với anh như vậy thôi! Ai lớn thì em gọi là anh cũng đúng mà! - Thôi, mệt quá! Anh đi tắm đây!
Những ngày tháng sống chung nhà với nhau thật tuyệt vời. Ngày nào cũng là ngày vui. Huy Phương và Hải Đăng, dính như sam! Chiều, gần 4h rưỡi. Cốc cốc! Đăng đẩy cửa phòng Phương vào. - Phương... Ủa, thằng nhóc đi đâu rồi? À, chắc đang tắm. - Hải Đăng tiến tới bàn học của nó - Hử, nó viết cái gì vậy nhỉ!? ... Hồ sơ học sinh à! Xem nào, Phan Huy Phương, Nam, sinh ngày 5/7/x, tại thành phố... Ủa ủa, ngày 5 tháng 7 á?? Hôm nay mùng 4 rồi! A, mai sinh nhật nó sao? Hải Đăng liếc nhìn đồng hồ. 4h30 chiều. Vẫn kịp! Mình phải tranh thủ. Hải Đăng chạy vội vã xuống nhà, lấy xe đạp điện đi mất hút. Chừng 20 phút sau. - Huraa, tới chợ chiều rồi! Chà chà, lần đầu mình ra chợ! "Hưm, không biết mua gì nhở!? Mình phải tặng cho nó một món gì đó mà nó khoái tít mắt mới được!" Hải Đăng đi lòng vòng "Chà, mua gì đây? Hay mua áo? Ừ đúng rồi, áo được đấy!" - Cô ơi cô! - cậu tiến tới quầy quần áo - Có áo thun nam nào đẹp cô bày hết ra đi cô! Người bán hàng vào sạp, đẩy một đống áo ra. - Cháu lựa đi! Hàng đẹp không hà. Lớn nhỏ có hết. - Hừm, để coi nào.. Đăng lựa ra quá trời áo với nhiều màu khác nhau. Xong, cậu lựa lấy 4 cái mà cậu cho là đẹp nhất. Tính tiền rồi tiếp tục đi lòng vòng. "áo không thì không được! Phải mua thêm gì đó... A! Đúng rồi!"
Huy Phương vừa lau bàn ghế vừa thắc mắc không biết Hải Đăng đi đâu mà giờ này là giờ ăn cơm rồi chưa về. Mãi sau, 8 rưỡi mới thấy ổng lê thân về, tay cầm cái túi gì đó. - Anh đi đâu thế? - Chút việc thôi! - Đi với gấu đúng không vậy? - Dĩ nhiên là không rồi! Mà ba anh với má hai về chưa? - Chưa, hồi sáng bà chủ bảo tối ông bà đi ăn tiệc sẽ về trễ! - Ừ, vậy thôi anh lên phòng đây! - Anh không ăn cơm hả? - Anh ăn ngoài rồi, em bảo cô Meo thu dọn đi! - Gì chứ!? Hải Đăng đã tót lên phòng. Nhóc Phương bèn ăn một mình vậy. "bực thật! Công mình ngồi đợi suốt mà giờ để mình ăn một mình!"
2h30 sáng. Nhóc Phương mò mẫm thức dậy, xuống nhà bếp để uống nước. Cũng là lúc Hải Đăng lẻn vào phòng nó để đặt cái túi quà lên bàn học nó. Bỗng... CHoang!! Có tiếng chậu cây đổ vỡ ngoài vườn. Thằng nhóc giật mình, ngưng uống nước, không hiểu chuyện gì đây. Hải Đăng cũng vì tiếng động lạ nên mon men ra xem. Thằng nhóc bật các đèn hành lang và cả đèn ngoài vườn, xong quay lại bếp dự là cất ly nước. Bất chợt bắt gặp hai người đàn ông đang lén lút trong căn bếp. Bộp! Phương làm rớt ly - AAA AA A.. Có TRỘM!! - thằng nhóc la lên vang nhà. Mọi người trong nhà đều giật mình bật dậy. Hai thằng trộm chưa tẩu thoát, một tên liền rút dao trên kệ bếp ra. Thằng nhóc bỏ chạy thục mạng. Cùng lúc, bảo vệ trong nhà đã có mặt. Hai tên trộm liền tấn công tất cả. Hải Đăng vừa bước tới chân cầu thang gặp thằng nhóc chạy lên hốt hoảng la ĂN TRỘM! - A a, có trộm có trộm! - Nhanh! Trốn ngay! Hai tên trộm chống trả khó khăn, đổi sang tẩu thoát. Một tên đã bị tóm được, tên còn lại vớ lấy khúc cây rồi bỏ lên tầng hai. Nhanh như cướp. Tên này chạy gặp phải Hải Đăng đang kéo Phương định trốn vào phòng. Hắn vung gậy.. Không may trúng đầu nhóc Phương, thằng bé lăn ra đất. Tên trộm xông tới cửa đập bể kính rồi phóng ra ngoài lang cang, hòng tẩu thoát. Hải Đăng gào la thất thanh, vội vã cõng thằng bé. - Giúp với, mấy chú ơi. Chú Trần! Giúp cháu đưa Phương đi cấp cứu... Nhanh mau..
Nhanh chóng, Huy Phương được cấp cứu. Bịch bịch bịch bịch bịch... - Yêu cầu người nhà bệnh nhân ở ngoài. Cửa phòng cấp cứu đóng lại. Ngay sau đó, Thành Hải, Kim Tiên và một vài người làm đều tới. - Thằng bé, thằng bé đâu rồi. - Nó đang cấp cứu má hai ạ! - Trời ơi! Nó bị nặng lắm không vậy?? Lạy trời phù hộ cho nó đừng có gặp chuyện... Hải Đăng đang rất rối. Cô Tiên lại càng cuống cuồng hơn. Giờ mới biết, bình thường cô khắt khe với thằng nhỏ lắm nhưng như thế này mới rõ là cô rất thương nó. Không lâu sau, bác sĩ bước ra. - Nó.. Thằng bé sao rồi thưa bác sĩ?? - cô Tiên vội vã hỏi. - Tình hình cháu bé đang khá nguy kịch! Phần trọng thương là phần thái dương, xương bị nứt và mất máu cũng rất nhiều... - Trời! Mong các bác sĩ hãy cố gắng, bao nhiêu cũng không quan trọng, bác sĩ hãy cứu nó, đừng để nó có mệnh hệ nào.. - Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!
Trưa hôm sau, tình hình khả thi hơn, Huy Phương đang ở phòng hồi sức. - Ư ư... A, đau thế! - Phương tỉnh dậy. "Chuyện gì thế này? Đau đầu quá... Ơ, anh Đăng sao nằm ở đây?" - Anh.. Dậy đi! Hải Đăng giật mình, ngửng đầu lên. - Anh ngủ gật ở đây làm chi, sao không lại đằng kia mà nằm.. - Hơ, em tỉnh rồi à? Em thấy trong người sao rồi?? Trời ơi! Có biết là anh lo em lắm không hả?? Anh xin lỗi! Anh không bảo vệ được em... - Đăng vội ôm lấy Huy Phương - Anh cứ sợ em tử rồi! May trời em vẫn ổn... - Buông..em ra. Anh SẾN quá.. Ui, mấy giờ rồi anh? - 11 rưỡi. Em đói rồi phải không? Để anh MỚM cháo cho nè! - Mớm á? - Đùa rồi, đút cho! - Tên trộm bị tóm chưa anh? - Rồi rồi, chúng trên công an hết rồi! Em an tâm! - Ở nhà mất gì.. - Bảo an tâm đi mà, không mất gì hết! Nào, há miệng! - Thôi được rồi! Đau não quá em không ăn đâu! - Ơ, nhưng đâu có đau miệng! Nào! - ... - Tốt lắm! Tiếp tiếp! - . . . - Giỏi quá! - Em không ăn nữa đâu! - Không được! - ... Anh tốt thật, anh cứ giống như người anh trai em ấy! .. Anh có thương em không? - Hơ.. Ờ, có! Anh coi em như đứa em út ế! - Đứa em út Ế?!? (-_-) - Thôi mà! - Lại ôm em đi! Hải Đăng nhẹ cúi xuống, choàng tay qua người ôm lấy Phương. - Cám ơn, em ổn rồi! Em cần nghỉ thêm. - Uh, em nghỉ ngơi đi, anh qua kia ngồi, có gì cứ gọi!
Trong khi Phương còn ngủ, Hải Đăng tranh thủ về lại nhà, ăn uống và làm chút việc. 2h chiều. Đăng quay lại bệnh viện, Huy Phương vần còn ngủ. Cậu rón rén đặt lên bàn bên cạnh giường một.. Khung hình. Đó là hình Đăng Phương, là hình tự sướng mà trước đã post lên face.
"Ô, cái gì đây? Coi nào, đẹp quá! Ai mà iu chết đi thế! Phan Huy Phương đây mà! Ủa, mà sao hình mình nằm nguyên con ở đây vậy? Oh, ..." - Sao tự nhiên cúp điện hết trơn zậy? - One 2 3, HAppy BIrthDAy to YOu, happy birthday to you, happy bírthday, happy bírthday, happy birthday to you!!! Chúc mừng sinh nhật Phương! Hải Đăng đặt chiếc bánh kem 2 tầng lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống. - Chúc mừng sinh nhật thứ 12 của em, em mau thổi nến với cả ước đi! - Ôi mẹ ơi... - Ơ, sao vậy? - Đỡ.. Đỡ em ngồi dậy với! Đăng đỡ nhóc Phương lên, đặt cái gối sau lưng, rồi quay ra bật đèn. - Anh lại đây! Nhóc Phương ôm chầm lấy Hải Đăng. - Cám ơn, cám ơn anh rất nhiều! Sao anh biết hôm nay sinh nhật em? - Bí mật! - Hình này.. - Quà sinh nhật đấy! Còn mấy món nữa cơ! Khi nào về anh cho xem! - Hí, nếu em mà là con gái thì chắc lớn em yêu anh luôn quá! - Haha.. Sến quá!
Tuần sau, Huy Phương được thả về, nhưng bác sĩ dặn sẽ phải quay lại kiểm tra và thay băng mỗi ngày.
|
Chap 5: Đầu năm đi nhận lớp, Huy Phương đi bộ vì trường khá gần nhà, đi chừng 5 phút. Còn Hải Đăng thì chú Trần chở. Nhờ cô Tiên mà nhóc Phương được học trường chuẩn Lê Lợi. Trường này toàn mấy đứa con nhà giàu mới học. Nay lần đầu tiên đặt chân đến, Huy Phương không khỏi choáng ngợp. - Wow, trường đẹp thiệc! Mà chỗ nào là bảng lớp nhỉ, để còn biết mình lớp nào! A, chắc là chỗ đông người đó! Phương nhanh chóng đến bảng tên, chỗ này khá đông, khó mà chen vào xem đây! Lóng ngóng thế nào, cậu đạp phải chân một bạn nữ. - Ái da! - Ấy chết! Xin lỗi bạn! - Đau chết được! ... Ù uôi, đẹp trai quá! Bạn tên gì vậy? - Oh, mình á! Cần Văn Sa!! - Cái gìììì??? - Hí, giỡn đấy! Mình tên Phương. - Ồ, còn mình tên Hải Âu! Cho mình làm bạn nha? - Ok thôi! Mình xem lớp đã! Hí. Phương tiếp tục chen chân để xem lớp. Một hồi cũng coi được. - Bạn lớp nào vậy Phương? - 6A. - Ơ, duyên thật! Phương cùng lớp với Hải Âu rồi! Ta đi thôi! Âu kéo Huy Phương đi. Tới lớp 6A, lớp đầu hành lang tầng 3. - Tụi mình ngồi cùng bàn ha, bàn 2 cũng dễ thấy bảng! - Tùy thôi! Nhỏ có vẻ khoái Phương, thấy trai đẹp cứ tơm tớp lên.
Nhận lớp thôi nên khá nhanh chóng được về sớm. Huy Phương đi bộ về đến nhà vẫn chưa thấy Hải Đăng về. Trường cấp 3 không biết làm gì rườm rà hơn cấp 2 mà giờ Đăng chưa về. Phương tranh thủ làm mấy việc lặt vặt quen thuộc. Là tưới cây tưới hoa, cho chuột ăn. Xong lên phòng thay đồ. Cậu cởi quần tây áo trắng ra treo lên, không hiểu sao chưa lấy đồ mặc, Phương nằm choài ra giường. Chỉ nằm suy nghĩ vẩn vơ gì đó, song ngủ quên lúc nào không hay. Cửa đóng nhưng quên chốt. Cậu ngủ say, bỏ mặc thế giới luôn. 9 giờ hơn Hải Đăng mới về. - Phương ơi, anh về rồi nè! Ủa, đâu rồi? Cứ tưởng ổng ở phòng mình chơi game chứ! Xong, Hải Đăng thay đồ rồi qua phòng tìm nó. Cốc cốc! - Anh đây Phương! . . . - Ủa sao im ru vậy!? Anh vào đây! Hải Đăng đẩy cửa vào, thấy ông tướng đăng cuộn tròn trong chăn. - Trời! Giờ còn ngủ được hả? Dậy đi chơi nè! Hải Đăng kéo chăn ra. Úi trời! Ngủ nude luôn! Nhìn cái mặt kìa! Lại đang chào cờ cao ngất ngây nữa! . .. Mẹ ơi, nhìn mắc cười không chịu nổi! Nhìn nó vầy có khi nào mình lên cơn dê không nhỉ (>.<) chào cờ đáng yêu dữ. Hay là... Vừa nảy ra ý đồ đen tối trong đầu, Đăng cười khoái chí. Ổng ngồi xuống nhéo mũi thằng nhóc trước, cứ như kiểm tra nó ngủ say không đã! Nó không phản ứng. Đăng mới bắt đầu "sàm" nó. Đăng chớm sờ vào của quý, thằng nhóc rùng mình co chân lại, xong lại ngủ say. Mợ! Làm mình hết hồn! Tưởng nó dậy chứ! ... Nhóc Phương dễ iu thệt. Đăng ngồi xuống giường, cúi mặt xuống hôn má Phương. Như có điện giật kích thích, Đăng đưa hai tay vuốt hai má nó và không hiểu do vô thức hay cố ý, Đăng cúi xuống hôn vào môi nó. Ôi.. Nụ hôn đâu đời thật ngọt ngào, không muốn dứt! Hôn từ chạm nhẹ đến sâu đậm hơn. Đăng liếm nhẹ môi nó, rồi lại giữ yên bờ môi... Chợt... Huy Phương mở mắt. Thôi xong! Bốn mắt trố ra nhìn nhau! - Kyááááááá..ÁAA..A.A... Đẹp mặt chưa! Nhóc Phương la ầm lên rồi vội vớ cái chăn che body lại. - Anh Đăng anh dám hôn em sao? Á á! Kinh vãi !!!!!! - Á má ơi.. Đăng xấu hổ như muốn độn thổ luôn cho xong. - Anh Đăng anh kì cục ghê! Chí ít anh hôn em cũng phải xin phép chứ?!? Làm em giật mình cắn phải lưỡi rồi nè! Đau muốn chết! Trời trời! Gì vậy trời!!? - Lần sau anh hôn phải xin phép đấy nhá!! Với lại em chưa đồng ý thì ai cho hôn! - Hơ.. Hơ... Xong Huy Phương vất chăn qua một bên, đứng dậy lấy quần lấy áo mặc. Trong khi Hải Đăng vẫn chưa hết sốc, cứ trơ mắt ếch ra nhìn. - Anh toàn dòm lén chim em thôi! Lần thứ 2 rồi đấy! - Hơ..
Nhóc Phương ngó đồng hồ rồi chạy xuống nhà, làm việc phơi đồ. Mặc dù nó thì không nghĩ gì nhưng Hải Đăng thì vẫn chưa ngớt cơn loạn cảm xúc. Trong đầu vẫn vang vảng mấy câu của nhóc Phương. Hồi sau Hải Đăng nhảy cẫng lên "Yeah! Nó không hề giận dỗi gì cả! Huraaa.a.a.."
5:00 chiều. Trời màu đỏ hoàng hôn thật mộng mơ. Dòng người đang quay về tổ ấm. Hải Đăng cũng vừa về nhà sau khi đi đá bóng với chúng bạn. - Nè, sao anh về muộn thế? - Ha, máu quá, đá bóng quên cả giờ về. - Anh cũng đi tắm đi. Bà chủ sắp về rồi. - Em tắm chung với anh đi! - Ớ, cái giề?? Không đâu! - Đi! Tắm chung đi! Anh không sàm sỡ em đâu em lo làm gì! - (-_-) Lòng người khó đoán! - Thôi, dây dưa quá! Đi ngay và luôn! - Á á.. Hải Đăng kéo Phương đi. Lên phòng. - Em lấy quần áo cho anh rồi vào sau nha, anh vô trước pha nước. - Hơ, hay nhờ!
Chốc sau, pha nước xong, Đăng cởi đồ. - Nè, em làm gì lâu thế!? Zô đi chớ! - Từ từ.. - Nhanh đi! Đăng mở vòi hoa sen và tận hưởng hơi mát trước khi thả mình trong bồn nước nóng. Huy Phương bẽn lẽn đẩy cửa kính vào, chớm bắt gặp một bờ mông tròn, một dáng người cao cao, một đôi vai gần rộng. "EO. Xấu hổ quá! Vọt lẹ!" Huy Phương đặt quần áo ngoài cửa, quay về phòng mình.
Sau khi tắm, Phương xuống phụ dọn cơm. Cô Tiên chú Hải cũng về nhà rồi. Tắm xong họ xuống dưới nhà. Tối nay cô khá vui. - Mọi người ơi, có bữa tối cho vợ chồng này chưa? - Dạ, xong rồi thưa bà! Bà Ava với cô Meo mang thức ăn lên. - Bà Ava, Hải Đăng đâu rồi? Bà lên kêu thằng bé xuống ăn tối nào! - Vâng! - Dạ, bà Ava cứ để con! Phương lóc chóc chạy lên phòng Đăng. Cốc cốc! - Anh Đăng ơi xuống ăn tối! Đăng ra mở cửa, mặt mày giận dỗi. - Sao nãy em dám trốn? - À, thì... Thôi xuống ăn đi anh, ông bà đang đợi! - Hà hà, coi chừng anh à nha!
Bữa tối thịnh soạn, Đăng ngồi vào bàn ăn, Phương đứng đằng sau hầu bàn. - Đăng, má hai có tin vui đây! - Dạ? - 2/9 sắp tới vào thứ 7, má sẽ tổ chức cho gia đình đi cắm trại ở Đà Lạt 2 ngày 2 đêm đấy! Con thấy sao? - Dạ, thế thì tuyệt quá ạ! - Con thích là được rồi! Nhất trí thế nhé! - Vâng ạ! Mà má ơi, đưa Huy Phương đi cùng luôn được không ạ? - Hử? Sao phải xin! Má nói gia đình đi là tất cả mọi người luôn! Cả bà Ava, cô Meo, chị Vân, chú Trần, thằng bé Phương tất cả đều đi hết luôn! - Hoan hô! Hoan hô má hai!
9 giờ tối. Ngày rằm tháng 7 âm lịch. Phương qua phòng Hải Đăng, lúc cậu đang đánh răng. - Anh cho em ra lang cang ngắm trăng tí hen. - Ứ ứ u u.. (đang chà răng mà!) Đăng nhanh chóng chải chà súc miệng lau mặt rồi bay ra lang cang. - Ha, nhóc thích khí trời ngoài nì nhỉ! - Ư, anh đừng gọi nhóc, gọi em là Phương đẹp trai! Nhéééé!! - Hô hô, tự hào về nhan sắc mình nhở! - Anh không lướt fây đi! - Nãy lướt rồi. Giờ chuẩn bị đi ngủ! - Ồ thế à! - Ngủ chung với anh nhá? - Hở!? Nô nô! - Nô cái gì mà nô! Đăng kéo Phương rồi thả lên giường. Đăng tắt điện. - Nằm gần lại anh nè! Ôm anh luôn! - Anh không sàm sỡ chứ?? - Ơ, anh đâu phải dâm tặc! . . . Cho anh hôn em nhá?? - Úi giời! Vậy mà nói không phải dâm tặc!! - Đi! - Đăng kéo Phương vào lòng, đưa tay đẩy cằm nhóc lên, mắt nhìn mắt. - Á. Anh muốn hôn thật hả? - Cho hông? - . . . - Lần này anh xin phép rồi nhá! - Nhưng... con trai.. mà hôn con trai.. em thấy sao sao á anh? - . . . Ư..ừm, anh sẽ chẳng ngại mà nói với em.. Anh thích em! - . . Hơ.. Phương tròn mắt nhìn Hải Đăng, đơ người đực mặt ra. Và nụ hôn chính thức bắt đầu! Môi chạm môi, mắt nhắm nghiền lại. Đăng đưa tay giữ má Phương. Nó thì vẫn đơ người bất động. Giống một vài clip Đăng xem người ta hôn nhau. Đăng như thế, từ từ hôn cuồng nhiệt lên. Phương hơi giật mình. - Ư.. Anh..làm gì vậy? Ghê thế!!? - Hôn là thế mà! - Hơ. Nhưng mà, anh là con trai mà anh thích em. Bệnh hoạn quá đi? - Không! Bệnh gì mà bệnh. - Nhưng em không muốn làm bêđê đâu! - Không phải. Mà là gay. Đồng tính ấy! Chuyện này không có gì quá đáng sợ đấu - Anh ... là gay á? - Chưa biết nữa. Nhưng bên cạnh em anh thích vô cùng. Anh nhận ra anh thích em chứ không phải ai khác. - Có thể em còn nhỏ. Nhưng nếu anh đã thích em.. Tuy em không hiểu gì nhiều nhưng mốt khi em lớn thì biết đâu em sẽ thích anh thì sao. Hí. - Yeah Tuyệt vời! Em không xa rời anh! điều đó là tốt nhất rồi! Hú hú!! Đăng mừng vui ôm chầm lấy Phương, hôn chóc chóc vào má nó. - Nhưng anh không được làm lố lên đấy! - Ừ ừ! Anh ôm em ngủ hôi à! - Hờ hờ! Đăng ôm chặt Phương chìm vào giấc ngủ.
|
Bạn đã đọc xong 5 chap cũ được đăng vào tháng 3/2015.
|