[ EXO ] Học Viện Kì Lạ
|
|
Bữa tối…
Wow ! Ngon nha ! – Chan tửng đã trở lại, với cái đầu đội mũ len. Bánh đặc biệt do D.O umma với Lay làm đó ! – Chen và Xiumin lăm lăm cầm dĩa. Sao yêu Kyung Soo quá đi ! – Suho cười tít mắt Huh …- D.O đỏ mặt quay đi Mà…Tao đâu rồi ? – Baekhyun hỏi Haiz…Kris vẫn chưa tỉnh…Tao vẫn đang trong bệnh xá kìa…- Kai nói Tại bệnh xá…
Kris hyunh à…Hyunh không được chết đâu đấy ! Hyunh hứa sẽ xem Titanic 3D với em mà…Hyunh phải tỉnh lại đi…. Hức hức… – Tiếng khóc thổn thức của Tao vang lên, từng giọt nước mắt nóng ấm chảy dài hai bên má, nhỏ xuống mặt Kris Kris ơi…Tỉnh lại đi…
Sau bữa ăn tối, giờ phút riêng tư của mấy thánh…( sẽ bị tiết lộ ) Tại phòng HunHan… Ui da ! – Sehun kêu lên khi chân Luhan vô tình dẵm lên chân cậu A, tôi xin lỗi ! – Luhan hốt hoảng xoa xoa chân Sehun Sao…tự dưng tốt với tôi vậy ? – Sehun mắt tròn mắt dẹt nhìn cái con người đang ngồi cạnh xoa bóp chân cho mình. Hứ ! Tôi vẫn luôn tốt bụng mà, với lại….cậu bị như vầy…cũng là tại tôi mà. Hưh ! – Sehun cười khẩy – Chỉ là gãy chân thôi ! Tôi từng bị thương nặng hơn kìa. Vậy thì tội nghiệp cho cậu. – Luhan thổi phù phù vào chỗ đau của Sehun. Thổi vậy làm gì ? Để cậu đỡ đau hơn….Mẹ tôi nói vậy đó ! Khì… Cậu cười gì ? Người ta giúp cho không thích thì thôi ! – Luhan bĩu môi Chỉ là, thấy anh chẳng thay đổi gì ? Huh ??? Cậu biết gì về tôi chứ ? Sehun không trả lời, chỉ cười “Thật ra tôi biết nhiều hơn anh nghĩ đấy, Luhan ạ !”
*ChanBaek…
Ta đi trả thù kẻ đã cạo đầu ta !!!
Lay, Kai và Suho đang yên bình ngồi chơi ở phòng khách kí túc ( nơi đã được phục hồi rất nhanh sau thảm họa cháy nhà lần trước và chuẩn bị gặp thảm họa lần 2 )
1…2… – Có tiếng đếm nhè nhẹ trong không khí. 3 !!! Yahhhhhh ! – Baekhyun và Chanyeol tay lăm lăm cái kéo cắt tóc lao thẳng tới chỗ Kai và Lay…Nhưng…không may…đúng lúc đó Lay đứng dậy Kai đứng dậy theo => nạn nhân vụ trả thù thành Suho… Á á á á á….- Tiếng hét vang lên từ cả 3 người : Chanyeol, Baekhyun và Suho. Lay quay lại ngơ ngác…
Gì vậy ? 1 cảnh tượng kì cục diễn ra trên sofa phòng khách…
Gì thế kia ??? – D.O gầm lên – Hỏng cái sofa bây giờ !!! Kyung Soo à ! Cứu hyunh !!! – Suho hét …
…
…
…
…
…
Sau này không được nghịch dại nghe chưa ? Không là tôi cắt cơm ! – D.O mắng xa xả Dạ vâng thưa umma ! – Chanyeol và Baekhyun đứng khoanh tay Giờ về phòng đi !!! Dạ ! – ChanBaek ngoan ngoãn khoanh tay về phòng Hu hu…Kyung Soo à ! Tóc hyunh… – Suho xị mặt chỉ tay lên quả đầu nham nhở của mình May cho hai chúng ta… – Kai lầm bầm Ờ…- Lay đáp nhẹ …
Quay lại khoảng 30′ trước… Lũ kia ăn no, về phòng hết rồi, riêng Lay tốt bụng mang thức ăn tới bệnh xá cho Tao.
Huhu…Kris hyunh…Tỉnh lại đi mà…Đừng chết…. “Huh ? Tao…khóc…Làm sao bây giờ…Có nên nói cho cậu ấy…”
Lay hyunh làm gì thế ? – Kai từ đâu đi đến hét to Lay nhanh chóng lấy tay bịt miệng Kai…
Trật tự ! Um..ok ! – Kai nói nhỏ Nghe đi ! – Lay hất đầu Huh ? Tao hả….Hyunh ấy chưa bao giờ khóc như vậy a ! Suỵt, nói nhỏ thôi ! Um… Tiếng khóc của Tao vang trong không khí, ngoài cửa có người đang đứng dựa đầu vào tường, ôm trong lòng 1 bí mật … ( Bí mật đó là gì ? Đọc mấy chap sau sẽ biết ! )
Sân trường gió lạnh… Chen ngồi kiệt sức dưới gốc cây…
Eh nhóc ! – Xiumin nhảy ra như một con sóc chuột – Ăn bánh bao không ? Chen cười, không trả lời
Không ăn hả ? Vậy hyunh ăn hết đó nha ! Thôi ! Đưa đây ! – Chen giật cái bánh từ tay Xiumin Chà…Xã hội đen quá ha ! Aigoo, hyunh thích trêu người từ bao giờ vậy hả ? – Chen cười. Có trêu ai đâu…Chỉ trêu Jongdae dễ thương thôi à ! – Xiumin cười tít mắt, cậu ngồi xuống cạnh Chen Mà sao đang đêm lại ra đây ngồi vậy ? – Xiumin hỏi Hmm, hóng gió… Lạnh vậy mà hóng gió hả ? Hyunh lạnh hả ? Vậy để em ôm hyunh ! – Chen vòng tay qua cổ Xiumin A….Sắc lang ! Cả Chen và Xiumin đều lăn ra cười …
Thôi vào trong đi ! – Xiumin nói Um…- Chen đáp nhẹ ….
Xiu hyunh này ! Gì đấy cưng ! Kris hyunh…Có ổn không ? À, thì ra Chen đang hối hận…
Không sao đâu ! Nó khỏe lắm, với lại có Lay còn gì ! – Xiumin an ủi Haiz….- Chen thở dài Á à, giờ lo cho Kris hơn cả hyunh hả ? Aygoo, không có ! Tin được không đây ? Không tin hả ? Vậy thì….- Chen hôn nhanh lên má Xiumin Á á á á, không biết đâu ! – Xiumin la lên Hahaha ! – Chen troll đã trở lại Lần sau phải báo trước đấy ! Cái thằng nhóc này…- Xiumin béo má Chen Ha ha ha… Tiếng cười vang vọng sân trường cho tới khi họ vào đến kí túc…
Đằng xa, có 1 bóng đen đang quan sát…
Hừ…Để xem các người còn cười được đến bao giờ…- Giọng nói hận thù bay nhè nhẹ trong không khí… End chap 5 -
|
Ngoại truyện : Tòa tuyên án
Aut : Haha, chap 5 rồi ! tung hoa
Đột nhiên….
Eh, các người là ai, các người định đưa tôi đi đâu ? Yahhhhhh…. Có mấy người mặc áo đen tới lôi Aut đi, cũng may vẫn kịp cầm theo cái galaxy viết tiếp…
…
…
…
…
…
E hèm ! Phiên thòa bắt đầu ! Bị cáo : Ruby, bị đơn : Exo ! – Tiffany-thư kí phiên tòa đọc Ok ! Phiên tòa bắt đầu rồi đó, kiện gì thì kiện đi ! – Taeyeon-quan tòa ngồi trên bục cao, cầm búa gõ gõ nghịch nghịch… Aut : mặt nai nai Sao tui lại là bị cáo ???
Taeyeon : Ai biết, hỏi mấy nhóc đó kìa ! chỉ chỉ về phía 12 tên quỷ đang làm chật ghế phiên tòa
Aut : Eh, sao kiện tui ?
Đúng rồi còn gì ? Oan lắm hả ? Hành hạ mĩ nam ! bla…bla…bla….
Cả nhóm nhao nhao…
“Coong coong coong” – Taeyeon gõ búa
Taeyeon : Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Sehun trước !
Sehun : Tôi kiện tác giả vì tội hủy hoại nhan sắc của tôi !
Chanyeol xông lên nói leo : Cả mái tóc của tôi nữa !
Baekyun : Chuẩn, tội đó phải chém !!!
Aut xanh mặt : Ấy ấy, bình tĩnh có gì từ từ nói ! Mà cái đó là do Luhan với Chen làm mà….
Luhan, Chen : Gì đó !!!
Luhan : Tôi cũng là người bị hại mà ! Tưởng bị xét đánh dễ chịu lắm hả ?
Aut : Chen cậu….tại cậu mà !
Chen tỉnh bơ : Cái gì, không liên quan tới tui nha !
Taeyeon : Author một tội ! Ai tiếp đây ?
Chen : Tôi ! Tôi kiện tác giả gây thương tích cho Baozi Xiumin !
Aut : Xiumin chứ có phải cậu đau mà kiện !
Chen tia lửa điện sẵn sàng : Ý kiến gì hả ?
Aut : Hơ…Dạ thôi, Author thêm 1 tội !
Tao : Tôi kiện tác giả !
Aut : Gì !
Tao : Sao hành hạ Kris của tôi !
Lũ kia lầm bầm : Kris của tôi cơ đấy ! mấy khuôn mặt cười nham hiểm
Tao liếc xéo lũ kia 1 phát rợn tóc gáy quay lại với tác giả : Cho hyunh ấy tỉnh lại đi chứ !
Kris từ đâu xuất hiện : Đúng, cho tôi tỉnh lại đi !
Aut : Ơ…Kris…Không phải cậu đang hôn mê hả ?
Kris : Thì vậy mới phải ra kiện nè, cho tôi tỉnh nhanh lên !
Aut : Được rồi, chap sau !
Taeyeon : Ai tiếp đây !
Lay, Kai : Chúng tôi !!!
Aut : Ế, hai cậu có bị thương đâu ?
Lay : Nhưng chúng tôi được viết ít quá !
Kai : Tính cho chúng tôi làm nền hả ?
Aut : Hơ…không có !!!
Kai : Chúng tôi sẽ khiếu nại với fan, tới phá nhà tác giả !!!
Aut : Á á á á á á ! Aut xin lỗi, từ lần sau Aut sẽ viết cẩn thận mà !
Taeyeon : Được rồi ! Giờ tới phần tuyên án ! ( Chưa thảo luận mà tuyên án là sao ?! )
Bị cáo Ruby có tội !
Lũ ở dưới : Yeah ! Hú !
Taeyeon : Hình phạt – Ngồi tù chung thân viết fic cho Exo cả đời !
“Sao số mình xui dợ ?” Aut : Tôi xin kháng án !
Lũ ở dưới ngơ ngác : Có khoản kháng án hả ? ( Về học luật đi mấy cưng )
Taeyeon : Hmm, ok thôi, không ngồi tù nhưng vẫn phải viết fic cả đời ! Điều kiện kháng án là….
Suho : Đưa tụi em đi chơi !
Taeyeon gật gù : Ờ ờ, đưa học viện đi chơi ở….
Xiumin : Biển…
Taeyeon : Ờ được, đi chơi biển !
Sehun : Trả tiền cho đồ tụi em mua !
Taeyeon : Ok, điều kiện là đưa học viện đi chơi biển và mua đồ cho mọi người.
Lũ bên dưới : Yeah ! Đại tỉ muôn năm !
Aut lầm bầm : Thảm rồi !!!
End chap 5-
|
Một buổi sớm mai trong lành….
“Huh ? Đây là đâu ???” – Kris nhìn xung quanh – “Bệnh xá ?”
Kris lắc đầu cho tỉnh táo, ngồi dậy…
“Ế, Tao ??? Sao lại ngủ ở đây ?” – Cậu cầm chiếc chăn nhẹ nhàng đắp lên cho Tao.
“Đầu mình sao vậy nè ? Đau quá ! Chết mất !” – Kris ôm đầu, đi loạng choạng ra cửa, cậu cần biết chuyện gì đang diễn ra, bỗng…
Kris hyunh !!! – Tao vừa tỉnh dậy Ờ ! Có gì không ? – Kris cố giả vờ như không có chuyện gì. “Bộp” – Tao chạy đến ôm lấy Kris
Hyunh tỉnh rồi ! May quá ! Ừ ! – Kris đáp nhẹ Hyunh có sao không ? Có thấy mệt không, đau không ? Không….Không có đâu ! – Nói vậy nhưng đầu Kris đang ong ong lên. “Không thể để em ấy lo lắng được !” – Kris quay đi để Tao không nhìn thấy lông mày anh đang nhíu lại đau đớn.
Hyunh đói không ? Tụi mình đi ăn sáng đi ! Ờ, được ! – Kris đi trước, cố đi thẳng hết mức có thể Riêng Tao vẫn hồn nhiên không hiểu chuyện gì…
Tại phòng ăn, lũ kia đang đập phá….
A ! Kris hyunh ! Tao ! – Chanyeol thé lên Hyunh tỉnh rồi ! May quá ! – Chen thở phào nhẹ nhõm, Xiumin quay sang nhìn Chen cười… Đó thấy chưa, đã nói nó khỏe lắm mà ! Vào ăn đi hyunh ! Do Do umma, bồi bổ cho Kris 1 chút ! – Tao kéo Kris ngồi xuống ghế. .
.
Bữa ăn diễn ra có vẻ rất suôn sẻ bình thường, nhưng thực ra đầu Kris đang rất đau và Lay nhận ra điều đó…
.
.
Sau bữa ăn…
Kris hyunh, ra đây chút ! – Lay thì thầm với riêng Kris Um ! – Kris nói nhỏ .
Hai người đang ở 1 góc khuất sau phòng khách…
Đầu hyunh có chút vấn đề ! – Lay nói, mặt khá nghiêm trọng Ừm, tôi biết ! Bao nhiêu năm rồi ? – Lay hỏi 3…- Kris đáp nhẹ Sao hyunh không… Không thể, đó là chuyện sẽ đến ! – Kris không để Lay nói hết Em có thể ! Đừng, xác suất quá thấp ! Hyunh muốn dành quãng thời gian cuối ở bên mọi người… Hai người im lặng…
Eh ! Kris hyunh ? Lay hyunh ? – Đó là 1 giọng rất tửng Ra ngay đây ! – Kris đáp .
.
Hôm nay chúng ta sẽ đi biển chơi, mọi người sẵn sàng chưa ? – Taeyeon phấn khích OK ! – Cả lũ hớn hở Thu xếp hành lí chưa ! Rồi ! Ấy chết, em chưa xếp hành lí ! – Tao gãi đầu, tại hôm qua thức đêm trông Kris mà Đây rồi ! – Kris đi từ phòng ra, xách theo 2 cái vali Vậy đi được chưa ? Đi ! Xe bus kí túc gồm 12 tên quỷ và mấy đại tỷ đang băng băng trên đường, Yuri lái xe…Khổ nỗi, kí túc nữ toàn mấy người say xe nên đẩy hết 12 thánh kia xuống ghế cuối, khổ thế chứ !!!
Bao giờ đến nơi vậy tỷ tỷ ? Sắp rồi ! Lâu vậy tỷ tỷ ? Chờ chút đi ! Nhanh 1 chút đi tỷ tỷ ! Muốn bị cảnh sát bắt hả ? Sắp đến chưa tỷ tỷ ? Hỏi nhiều quá, vất cậu xuống đường bây giờ ! Suho cứ cách 5′ lại hỏi 1 lần làm Taeyeon trả lời phát mệt luôn.
( Aut : Sao háo hức thế Joon Myun ?
Suho : Không có gì !
Aut : Chẳng phải tại chuẩn bị cái tiệc gì ở đó sao ? mắt nham hiểm
Suho : Im ! Cấm nói cho ai !
Aut : OK ! Hiểu rồi ! cười nham nhở )
Ở một góc, ChanBaek đang chơi điện tử và phát ra những tiếng ồn khó chịu :
Yeah hú ! Oh lê oh lê ! Win rồi ! Bỗng….
“Xẹt” – Tiếng ồn tắt ngóm
Không để cho ai nghỉ ngơi hết hả ? – Chen nổi khùng, tiêu luôn cái máy mới của ChanBaek Không biết đâu ! Đền đi ! Cái gì cơ ? – Chen hạ giọng đe dọa Ơ thôi, không sao ! – Chan Baek mặt đen lại uất ức Chen à, quay sang đây chơi tiếp đi ! – Xiumin nói Ừ ! – Chen đổi giọng ngọt sớt, quay lại chơi đoán chữ với Xiumin ChanBaek lầm bầm mấy câu chửi rủa nào đó…
Huh ! – Tao tỉnh giấc, ngẩng đầu lên Ngủ tiếp đi Tao, kệ mấy thằng điên đó ! – Kris hạ đầu Tao xuống vai mình Ừm ! – Âm giọng nhè nhẹ thoải mái vang lên, Tao tiếp tục chìm vào giấc ngủ Đó là góc bên phải xe, góc trái lại khá là yên bình, có bộ tứ ăn vặt Do Su Kai Lay, có Luhan dựa đầu vào kính xe ngủ ngon lành, có Sehun nhìn chằm chằm Luhan, nét cười chực xuất hiện trên khóe miệng…
Sao nhìn đắm đuối vâyh ? – Luhan hé mắt hỏi Thích nhìn thôi… Bộ tôi đẹp lắm hả, chà….cũng có mắt nhìn người đó chứ ! Nè ! Tưởng bở vừa thôi cưng, anh đây nhìn cảnh núi non ngoài kia kìa ! Hử ? – Luhan quay sang nhìn cửa sổ bối rối – À…Núi…đẹp ha ! Sehun bật cười khúc khích, riêng Luhan cười trừ “Trêu tôi vui lắm hả ?”
Bỗng…
“Phặt” – Cái túi snack của Suho bay ra ngoài cửa kính
“Két !” – Có mấy tiếng phanh xe gấp đằng sau, tiếp đó là tiếng còi vang lên inh ỏi
Chết rồi, họ đuổi theo chúng ta kìa ! – Jessica ngồi ở ghế phụ lái, thò đầu ra khỏi cửa sổ nói Trời, sao vụng đến nỗi thế ! – D.O trách móc Suho – Suýt nữa là gây tai nạn rồi ! Haiz, gây tai nạn đã phúc, giờ họ tức giận đuổi theo chúng ta kìa ! – Kai thở dài Huh ? Ai đuổi theo chúng ta cơ ! – Lay như vừa rớt từ trên trời xuống. Xin lỗi ! – Suho nói Hey ! Không sao ! Đúng lúc đang ngứa nghề, đua chút ! – Mắt Yuri dáng rực lên. Bỗng….mọi người trong xe cảm thấy hẫng, xe đang tăng tốc…
Tiêu rồi, con ngực điên lại nổi máu rồi ! Mọi người BÁM CHẮC VÀO ! – Yoona hét .
“Rừm…Rừm…Két…..Vèo…..”
Chiếc xe lao với tốc độ ánh sáng, ở những khúc cua xe nghiêng hẳn về 1 phía…
Á á á á á á ! – Tiếng hét vang trong không khí, chủ yếu của exo… Giới thiệu chút :
Yuri Kwon, cung Nhân Mã, biệt danh : Speed, năng lực : Tốc độ ánh sáng, sở thích : Đua xe và từng đua xe rất nhiều trước khi vào học viện…Đó là lí do không nên để Yuri lái xe, coi như đây là bài học cho mấy ẻm…
Ọe… Eo kinh ! Ọe ọe ! Nhiều…rất nhiều người ói…Được cái đến nơi sau 20’…
Đã ghê ! – Yuri nhảy xuống xe Yeah ! Yuri tuyệt nhất ! – Đó là Jessica-couple của Yul Trong khi 2 cái con người vừa rồi hớn hở thì cái lũ trong xe thật là thảm hại…
Chen Chen ! Cứu hyunh ! – Xiumin nói không ra hơi Aaaaaaa ! Chết mất ! – Chanyeol la lên Lằng nhằng, xuống xe đi ! – Có mỗi Sehun bình thường, mặt vẫn lạnh tanh Đến nơi rồi sao ? – À còn Kris act cool nữa. Mệt… .
.
|
Sau 15′ vật vã, mọi người xuống xe an toàn, bình thường, xách đồ vào khách sạn của gia đình Suho.
( Aut : Chuyến đi biển này Aut không có tiền thuê khách sạn nên phải khất nợ Suho đại gia thôi. (>_<)
Suho : Nợ có lãi à nha ! cười nham hiểm
Aut : Sạt nghiệp rồi !!! )
Khách sạn đẹp quá ha ! – Taeyeon vươn vai Tất nhiên, cái này của riêng Suho đại gia ta đó ! Sau này sẽ sống cùng 1 người ở đây ! – Suho nháy mắt Chà, ai có phước vậy hyunh ? – Chanyeol nháy mắt Sắp biết rồi ! – Suho nháy mắt lại Hai con người kia cứ hồn nhiên đưa đẩy hàm ý, không biết rằng có hai con người đang bốc hỏa phừng phừng…
Tại phòng KaiLay…
Kai vừa tắm xong, đi ra thấy Lay đang nhìn ra ngoài cửa sổ…
Biển đẹp ha ! – Kai tới gần Lay, lau lau mái tóc Ừm… Hyunh còn nhớ hồi đó không ? Nhớ chứ ! – Lay trầm ngâm ~ Flashback ~
Một năm về trước…
Trời đây là nơi quái quỷ nào vậy ? – Kai đi trong rừng chửi rủa “…I need you and you want me, jiguran i byeoreseo
Every, every, everyday naega mandeun History…”
Chuông điện thoại vang lên, hiện lên cái tên “Leader tài giỏi của học viện”
Bà chằn Taeyeon lưu cái tên quái gì vào điện thoại mình vầy nè ! – Kai giật mình Alô ! – Kai bắt máy Sao rồi ? – Cái giọng giả nai vang trong điện thoại Chị có đưa đúng tọa độ không vậy ? Đúng mà ! Thế đây là chỗ quái nào ? Cậu đang ở đâu ? Trong rừng… Ô ! Vậy đúng đó ! Tín hiệu bắt được từ 1 khu rừng phía nam TQ ! Đi khoảng 1km nữa là ra biển… Hả Trung Quốc ??? Chịu khó tìm chút đi ! Sao cử em đi xa vậy ? Thì tại cậu biết dịch chuyển tức thời, đi coi như rèn luyện luôn ! (Và đỡ tốn tiền vé máy bay) Thế sao không cử Kris hyunh đi, hyunh ấy biết bay còn gì ! Kris với Tao đi Nhật rồi còn gì ? Thôi, cố tìm đi, mọi người ở đây đang háo học sinh mới lắm nè ! Có chắc ở đây có người sống không đó ? Chắc, thôi, ráng tìm đi ! Bye ! “Tút Tút…”
Haiz, khổ thế đấy ! – Kai than vãn .
.
Mệt quá ! Đi mãi sao chưa tới nè ! Bỗng…
Á…….. “Oạch”
Mọi thứ tối đen lại
.
.
.
.
.
“Huh ? Đây là đâu ? Ế, sao mình không nói được ? Sao vầy nè ?” – Kai ngồi dậy, đó là một ngôi nhà nhỏ, nhưng mọi thứ rất đầy đủ, gọn gàng, sạch sẽ.
A ! Cậu dậy rồi à ?- Một người đi từ cửa vào, nói tiếng trung, cũng may cậu biết tiếng trung Um…um ! – Kai cố nói, nhưng không phát âm ra được. Đừng lo ! Cậu bị rắn độc cắn, cũng may gặp ta, không thì cậu tiêu rồi ! Um…um ! Không sao, cậu không câm đâu mà sợ, chỉ là di chứng thôi, khoảng 1 tuần nữa cậu sẽ nói được trở lại ! “May quá, cứ tưởng mình bị làm sao…” – Kai thở phào nhẹ nhõm
Ta là Zhang Yi Xing, gọi là Lay được rồi ! – Lay cười tít mắt, lộ ra cái núm đồng tiền xinh xinh Còn cậu tên gì ? – Lay hồn nhiên hỏi 1s im lặng
2s im lặng
3s im lặng
Sao không trả lời tôi ? 1s im lặng
2s im lặng
3s im lặng
Ấy quên, cậu không nói được, ta cứ như thằng tự kỉ ấy, đây, giấy bút ! “Kim Jong In” – Kai viết
Cậu là người Hàn à, ta cũng biết 1 chút tiếng Hàn đấy ! Annyeonghaseyo ! Gamsahamnida ! Đúng không, Jong In ? Nghe Lay phát âm ngọng mà Kai bật cười, cậu lấy bút viết : “Gọi tôi là Kai !”
Ohh~ Kai, mà sao cậu lại ở trong rừng ? “Tôi có việc cần làm !”
Hmm, vậy sao cậu lại đi 1 mình ? Gia đình cậu đâu ? “Ở Hàn Quốc, tất nhiên.”
Áchz ! Ta thật ngu mà, tại cậu viết tiếng hoa tốt quá… “Thế gia đình anh đâu ?”
Haiz….Ta thích sống ở đây, phải tập sống tự lập…Gia đình ta trên thành phố đó… ” Vậy cho tôi ở đây vài ngày, được không ?”
Ô, tất nhiên, cậu cứ ở đến bao giờ cậu muốn, ta sống 1 mình buồn lắm ! Thôi, ta đi nấu cơm đây ! Cậu nghỉ ngơi đi ! Lay thoắt cái đã chạy đi mất…
“Hm, liệu có phải là người mình cần tìm không ta, thôi, cứ theo dõi chút, đưa nhầm người về bà chằn chửi chết…mà chỗ này cũng gọn gàng sạch sẽ nha !”
Kai nhìn qua cửa sổ….
Baby don’t cry ~~~ Tonight ~~~… – Lay đang vừa hát vừa bê nồi nước trông dáng điệu rất chi đảm đang Kai phì cười…”Cũng dễ thương quá ha !”, suốt cả buổi Kai chỉ nhìn trộm Lay rồi lại cười tự kỉ 1 mình. Ha, yêu rồi sao ?
“Huh ?” – Kai mở mắt, thấy ngay trước mặt mình là Lay…
Tỉnh rồi à ? Thấy cậu ngủ ngon quá ta không nỡ gọi… Thì ra trong lúc nhìn Lay cậu ngủ quên lúc nào không biết…
Dậy đi ! Ăn cơm xong vào rừng với ta ! .
.
.
Hai người đang đi bộ trong rừng, đầu đội mũ, chân đi ủng, tay lăm lăm con dao (để cắt thuốc ý mà)
Ta rất thích y học, ta muốn kiếm cho đủ 5000 vị thuốc Đông Y, thấy cái kho cạnh nhà ta không, trong đó chứa hơn 3000 hũ thuốc đấy ! Cấm cậu nghịch ngợm linh tinh ở đó ! Mà ta không phải lang băm à nha, ta có bằng đại học y hạng A đấy. Chưa có bệnh gì ta không chữa được….bla bla… Xuống cả quãng đường, Lay thao thao bất tuyệt Kai thì chẳng nói câu gì ( muốn nói cũng không được )
Đến rồi, ngồi đây chờ ! – Lay lăm lăm con dao tới chỗ vách núi, đi sâu thêm, sâu thêm và mất hút dưới đống cây… “…I need you and you want me, jiguran i byeoreseo
Every, every, everyday naega mandeun History…”
Chuông điện thoại vang lên…
“Cạch” – Kai bắt máy
Yah ! Kim Jong In, cậu có nhanh không thì bảo, tụi này chờ ức chế rồi nè ! – Giọng Chanyeol oang oang trong điện thoại Chan ! Bình tĩnh ! Để hyunh ! Kai à, tìm được chưa ? – Xiumin nhỏ nhẹ Kai, tìm được người đó chưa ? Mọi người đang sốt ruột nè ? – Tiếp là cái giọng không lẫn vào đâu được của Tae leader Kris Tao nói là tìm được người rồi, đang về kìa, sao cậu đi lâu vậy hả ? – Chanyeol vẫn quát xa xả Bình tĩnh, để nó trả lời đã ! – Xiumin vẫn nhỏ nhẹ 1s im lặng
2s im lặng
3s và những giây tiếp theo vẫn im lặng
Yah, có định nói không hả ? – Chanyeol mất hết cả kiên nhẫn “Phụt” – Kai tắt điện thoại, ở dầu dây bên kia Chan tức khỏi nói…Gớm khổ, cái học viện đó ít học sinh quá, phải 1 năm mới tìm được 1 đứa vô học, đứa nào cũng đói ma mới, đặc biệt là cái thằng Chan tửng đó…Haiz, nhiệm vụ lần này không xong, thế nào Kai cũng bị chửi chết…
“Tôi bị trúng độc, không nói được !” – Kai nhắn tin
“Thế tìm được người chưa ?” – 90% cái tin này là do Chan tửng nhắn
“Rồi, đang xác minh…”
“Ay giời, không cần xác minh đưa về luôn đi !” – Đảm bảo ở đầu dây bên kia Chan đã bị ăn 1 cái cốc đầu vì tội nhảm
“Sóng ở đây yếu quá, không nhắn tin nữa !” – Kai tắt điện thoại, khóa luôn nguồn, đề phòng bão tin nhắn…
Eh ! – Có tiếng gọi lanh lảnh Lay quay lại với 1 rổ toàn lá với rễ cây, mặt cực kì phấn khích, vì nó mà trên đường đi Lay lại thao thao bất tuyệt nào là cây Mã hồ, Ngũ diệp sâm rồi Cynara scolymus,…đến chóng mặt…
“Sao nhìn chằm chằm tôi vậy ?” – Kai giơ cái bảng đen có dòng phấn trắng cậu vừa viết lên
-Thì…Lâu rồi không có ai ngồi ăn chung với ta ! – Lay cười ngơ ngơ
“Vậy tận hưởng đi ha !” – Kai cắm cúi ăn tiếp
Đây, ăn nhiều vô ! – Lay gắp thức ăn cho Kai lia lịa “Cũng lâu rồi mình không được ăn thoải mái vậy, ở kí túc thì tranh ăn với tụi kia đến khổ…Haiz” – Kai tự kỉ cười một mình.
“Huh ?” – Kai vừa tỉnh dậy có chút nhạc nhiên, đập ngay vào mắt là cái mặt cười má lúm của Lay…
Dậy rồi à, muộn thế !!! “À, nhớ rồi, mình đang ở Trung Quốc !” – Kai gõ gõ đầu !
Ra biển chơi không ? Um…um ! – “Haiz, mình chưa nói được, quên !” Kai gật đầu nhẹ…
Đi, à mà cậu ăn sáng chưa ? Kai lắc đầu…”Khổ thế, không nói được là nó thế đấy !”
Thế đi ăn trước đã ! AAAAAAAAAAAAAAAA ! – Lay đứng trên vách đá, sóng ào dưới chân, giang rộng hai cánh tay ra, hét lớn Ta rất thích biển ! – Lay quay sang nói với Kai. Kai gật đầu nhè nhẹ, nhìn về phía biển “Cảm giác thật yên bình”
Muốn ra ngoài đó chơi không ? Kai trợn trong mắt nhìn Lay “Ở đó sóng cao hơn 2m !”
Ha ha, sợ à ? Không sao, cứ ra đó, có ta cậu không chết được đâu ! Rồi Lay kéo tay Kai, hai người chạy dọc bờ cát trắng.,..
.
.
.
Thấm thoắt một tuần đã trôi qua, cái nụ cười ngây ngô ấy, cái má lúm xoáy tròn đáng yêu ấy, cái dáng gầy đứng trên vách đá, mái tóc nâu phất phơ trước gió biển…Từng chút, từng chút khắc sâu vào tim Kai, nhiều lúc cậu quên luôn cái mục đích mình đến đây, nếu không có mấy tin nhắn từ học viện thì chắc nhiệm cụ này không bao giờ hoàn thành…
.
Vào một ngày…Kai thức dậy…
Aa… ! – Cậu ngáp 1 cách ngái ngủ “Ế, giọng mình…nói được rồi !”
Lay, Lay ! – Cậu chạy ra sau nhà Gì thế cưng ? – Lay cười đáng yêu Tôi nói được rồi ! Ha ! Tất nhiên rồi, ta là Lay thần y mà ! – Lay vỗ ngực Và hai người cùng lăn ra cười như thể chưa được cười bao giờ…
Lay này… Gì ? Tôi…tôi… Kai sắp nói với Lay, điều mà cậu giữ trong tim từ lâu ( mới tuần trước :D)…
Tôi… Sao vậy Kai ? – Lay mở to đôi mắt nâu, tò mò… Tôi… “…I need you and you want me, jiguran i byeoreseo
Every, every, everyday naega mandeun History…”
“Cái chuông điện thoại chết tiệt” – Kai rủa thầm
Cậu nghe trước đi, có gì nói sau ! – Lay cười, đi vào nhà, coi như tạo không gian riêng tư cho Kai nói chuyện điện thoại Alô ! – Giọng Kai hằm hằm, chất chứa thù hận (cái lũ ở học viện cẩn thận) A, nói được rồi à ? – Giọng thằng Chan tửng Ờ, rồi sao ? Cậu sắp về chưa ? Tìm được người đó chưa ? Đang chờ dài cổ nè ! Một đống âm thanh hỗn độn, không thể xác định nổi giọng ai với ai…
Mấy cái người này, từ từ chút coi ! – Maknea Sehun lên tiếng, cả lũ im phăng phắc “Nó mà nổi gió là tụi này vô bệnh xá hết !” Hm, đầu tiên, cậu tìm được người chưa, chưa tìm thì cũng phải về đây chớ, mai khai giảng đó ! Haiz…Biết rồi ! Tôi muốn về thì chỉ 5s là đến thôi mà ! Dù sao cũng nhanh lên ! Vậy thôi ! Được rồi ! “Phụt…” – Điện thoại tắt
Vậy là cậu sắp đi sao ? – Lay thò đầu ra cửa sổ hỏi Huh ? – Kai giật mình, bất giác mở to đôi mắt Ách ! Ta không có cố ý nghe trộm, tại nó đập vào tai thôi ! – Lay cười Không sao ! – Kai đáp nhẹ Vậy…Cậu sắp phải đi thật sao ? Hm…- Kai cúi mặt xuống Không sao đâu, không cần lo cho ta ! Dù sao cậu cũng phải về nhà chứ ! – Lay gõ đầu Kai .
.
Hai người im lặng, thời gian sao mà nhanh vậy, mới đó mà đã 1 tuần, Kai thật không muốn rời…
Ra biển đi ! – Lay nói, vẫn cái giọng lanh lảnh nhưng vương chút hụt hẫng, rồi mai cậu sẽ lại trở về với sự cô đơn… Biển chưa bai giờ đẹp hơn, đẹp nhưng rất buồn, hoàng hôn tím cả chân trời, sóng vỗ nhè nhẹ lên bờ cát, có hai người đang ngồi trên vách đá, vẫn cái vách đá quen thuộc…
Kai à ! Ta có chuyện muốn nói… Huh ??? Ta…haiz…không biết nói ra làm gì nữa…Ta…hình như… Tim Yi Xing đập mạnh, chưa bao giờ đập nhanh hơn như thế…
Ta thích cậu !!! – Lay nhắm chặt mắt nói Haiz….- Kai cúi mặt xuống, thở dài… “Tôi cũng vậy, nhưng…thế giới của chúng ta, quá khác nhau…Có lẽ anh không hiểu điều đó đâu…” – Kai quyết định không nói mình thích Lay, nói ra chỉ thêm đau thôi, thà cứ như vậy để mọi chuyện trôi vào quên lãng…
Thôi, mình về mình về đi ! Mai cậu còn phải đi nữa mà ! – Lay ngượng nghịu đứng dậy, không dám nhìn thẳng mắt Kai…
|
Tối hôm đó, Kai đi loanh quanh trong rừng…
“Đây hình như là chỗ mình đáp xuống….kia…có phải chỗ mình ngã không nhỉ…?” – Kai bất giác nở một nụ cười, mới hôm trước còn rủa xả cái chỗ này mà giờ cậu không nỡ đi…
Bỗng….
“Uỳnh !” – Tiếng sấm rền vang
“Ế, chẳng lẽ sắp mưa ? Không, trăng sao còn rõ lắm mà, dự báo thời tiết điện thoại cũng đâu có nói vậy ?” – Đang suy nghĩ vẩn vơ, cố lí giải cái hiện tượng kì lạ thì…
Có một người ở đằng xa, đôi tay bao quanh bởi tia xét…
“Mục tiêu kia rồi…” – Kai phản ứng nhạy, chạy nhanh tới chỗ người đó…
Eh ! Cậu kia… Á á á á ! Chết rồi ! – Người kia vội chạy nhưng sao chạy được khỏi tốc độ dịch chuyển của Kai A, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nghịch chút thôi ! Tôi không phải người xấu đâu ! – Người kia chắp tay, cúi mặt xuống, bù lu bù loa cả lên Ê cậu, cậu tên gì ? Đừng bắt tôi vào tù mà ! Ai bắt cậu vào tù, trông tôi giống sắp hại cậu hả, cậu tên gì ? Kim…Kim Jong…Dae ! Người Hàn hả ? Hơ…Ừ ! Ay trời, sao không ở Hàn cho dễ tìm, báo hại tôi, phải tới tận đây ! Hả ??? Tôi…chỉ đi du lịch thôi mà ! – Jong Dae mặt ngu ngu Phù…Chuyện là thế này…bla bla bla… Kai giải thích một hồi cho Jong Dae về học viện SM, rồi siêu năng lực, rồi cậu phải đi học tại đó…Jong Dae thì chỉ gật đầu lia lịa…
Tóm lại là, cậu theo tôi về học viện, mai khai giảng… Hơ…Nhưng ba mẹ tôi còn ở Hàn, họ không biết… Không phải lo, học viện sẽ gửi giấy báo cho gia đình cậu… Ờ ờ được rồi, vậy…giờ phải đi luôn sao ? Huh ? – “Mình có nên chào Lay trước không, mình không đủ can đảm…mình…” .
.
Sáng hôm sau, Lay thức dậy trong căn nhà trống trơn, chỉ còn mình cậu…
Haiz, cậu ta đi mà không nói với mình….Mà có khi vậy lại tốt hơn… .
Thôi, trở về với công việc thường ngày vậy…. Và Lay ra biển, nhưng không còn Kai đi cùng nữa, mọi thứ thật xa lạ, thiếu vắng,… Đôi mắt nâu đó từ lúc nào trầm ngâm nhìn về phía biển…
Tại học viện…
Chào mọi người ! – Jong Dae rụt rè đưa tay vẫy vẫy Chào, cậu tên gì ? – Cái tên Chan tửng luôn bắt chuyện đầu tiên Ờ… Kim Jong Dae…Mọi người có thể gọi là Chen Cậu bao nhiêu tuổi ? Mình…sinh năm 92… Ohhh ~ Vậy Sehun vẫn chưa mất danh hiệu Maknae ! Cậu có năng lực gì ? Hơ…Sấm xét…thì phải ! Ô, nguy hiểm ghê ha ! Mọi người trò chuyện rôm rả 1 góc, ở góc bên kia Kai đang trầm ngâm nhìn về hướng nam “Không biết Lay đang làm gì nhỉ ?”
Sao thế, nhớ người yêu à ? – Là Taemin, cái tên đọc được suy nghĩ của người khác, cậu ta cười gian Người yêu gì đâu…- Kai trầm ngâm Có phải cái người tóc nâu, dáng gây gầy không ? – Minho, bạn chí cốt của tên Taemin kia lên tiếng Ay khoan, ra đây chút ! – Taemin kéo Minho ra 1 chỗ Kai vẫn tâm hồn trên mây, không để ý hai tên đang thì thầm to nhỏ đằng xa…
.
Cậu nhìn thấy gì vậy ? – Taemin hỏi nhỏ Một ảo ảnh khá rõ nét, có một nhóc lạ hoắc đứng trong sân học viện ( Minho có thể nhìn thấy tương lai ! )
Ôh, có phải trông nó như thế này không ? xì…xào…xì…xào…- Taemin nói thầm vào tai Minho Ô, hình như đúng đó ! A~ ! – Hai tên khùng đứng cười gian.. Quay lại với cái nhóm đang buôn nhiệt tình kia một chút…
Eh, chào ! – Taeyeon hớn hở Chào tỷ tỷ ! – Mấy đứa đồng thanh Học sinh mới…Em chung phòng với…..Xiumin, được không ? – Taeyeon nói OK, không vấn đề ! – Xiumin búng búng ngón tay, đoạn quay sang xách đồ cho Chen… Đi thôi nhóc… Xiumin cười tinh nghịch, Chen bất giác nhếch môi cười ngơ ngơ, có người đau tim rồi…
.
“Tút…Tút…” – Có tin nhắn tới máy Taeyeon.
“Tae, lên tháp thiên văn chút !” – Tin nhắn gửi từ Leeteuk
.
.
Tại tháp thiên văn…
Ế, sao thế được ? – Taeyeon ngạc nhiên nhìn màn hình máy quét – Jong Dae không phải ở đây rồi sao ? Thì thế mới lạ ! – Leeteuk gãi đầu, không giải thích nổi Chẳng lẽ ở đó còn 1 người nữa ? Chúng ta phải tìm thử thôi ! Hm, mới vào năm học, lũ nhóc không thể đi được, em sẽ tìm, đưa em tọa độ ! Đây, nhanh về đó ! Một tháng sau, Kai vẫn có cái thói quen dậy sớm, đi dạo trong rừng, trầm ngâm nhìn hoàng hôn như hồi sống cùng Lay, càng cố quên thì càng nhớ, cái nụ cười ngây ngô, cái má lúm xoáy tròn, mái tóc nâu và đôi mắt đó…
“Không biết giờ Lay đang làm gì…Ayz, mình điên mất !”
Eh, Kai ! – Cái giọng loa phát thanh của Chanyeol, đi theo sau là vài tên nhăn nhở Gì đó ! Có học sinh mới, Taeyeon tỉ vừa đưa về tối qua, tụi này đang đến đại sảnh ! – Suho hí hửng Mọi người cứ đi trước đi ! Ờ ! OK ! Đi đây ! Chỉ còn lại Kai vẫn đứng trước hiên trầm ngâm…
“Ế, cái dáng gầy kia…quen quen…không phải chứ…chắc mình điên rồi…” – Ánh mắt Kai dõi theo cái người đang đứng quay lưng trước gốc anh đào…
“Kia là Taeyeon tỷ sao ? Không lẽ…học sinh mới…” – Một ánh lửa vừa thắp lên trong tim Kai, sẽ thất vọng thế nào khi đó không phải Lay…
Và…thất vọng…
Đó chỉ là Henry – học sinh năm 4…
A, Kai ! – Henry nói Tụi này đang định đến đại sảnh ! – Taeyeon nói Có tiệc chào mừng học sinh mới, đi cùng không ? Kai giờ đang chìm trong thất vọng não nề “Cũng phải thôi, mình sống với anh ta 1 tuần mà có thấy siêu năng lực nào đâu, làm sao có thể…Haiz”, cậu lê bước theo sau 2 con người kia…
Đại sảnh đông vui nhộn nhịp, Minho và Taemin ngồi 1 chỗ khúc khích cười, cười gian hơn khi thấy Kai vào…”Hm, có mùi mờ ám !”
Xin giới thiệu, học sinh mới và sau này sẽ là bác sĩ của học viện, người có khả năng trị thương…- Taeyeon cầm cái điều khiển ti vi thay cho micro, làm điệu bộ của người dẫn chương trình – Zhang Zi Xing !!! Hú yeah ! – Mấy tiếng hét từ lũ nhợn ngồi dưới Chào, có thể gọi mình là Lay ! – Cái giọng lanh lảnh vang lên, bước từ trong ra 1 cái dáng gầy gầy. Kai mở to đôi mắt “Không phải đang mơ đó chứ…Đúng là…”
A, Kai ! – Lay thốt lên, tiến tới chỗ Kai – Lâu rồi không gặp ! Oh, hai người quen nhau từ trước sao ? – Xiumin hỏi Là người cậu ấy sống cùng hồi ở TQ đó mà ! – Taemin nháy mắt Á à, vậy mà không phát hiện ra cậu ta có năng lực sao, báo hại đại tỷ này phải đi tìm hết cả hơi ! – Taeyeon thở dài Anh…Có năng lực ? – Kai lắp bắp, mặt ngu ngu Không có năng lực mà cứu được cậu à ! – Lay cười, vẫn là nụ cười má lúm đã mắc kẹt vào tim Kai… ~End Flashback~
Quay lại căn phòng khách sạn, có hai người nắm tay nhau nhìn về phía biển như ngày xưa…
Eh ! – Chanyeol thò đầu vào, làm Kai Lay giật bắn người. Làm gì mà hãi thế, cứ như có truyện mờ ám không bằng ! – Chan cười gian Xì, có chuyện gì không ? – Kai hỏi Có chứ ? Chuyện là thế này….xì….xào….xì…xào. Được rồi, tụi này sẽ giúp !- Lay hỏi Ok ! Thanks mấy tình yêu ! – Chan phấn khích ôm lấy hai người kia, không biết rằng ngoài cửa Baekhyun đang xì khói… -End chap 6-
|