Lạc Phàm Yêu Cầm
|
|
chương 7 :................. 4 tháng trôi qua.......thiên cầm đã qua đươc ngày giới hạn của mình........nhưng.......thời gian lạc phàm ở bên nàng còn rất ngắn.......sau này nàng phải tính sao ??? chi bằng......hắn hóa giải phong ấn yêu lực cho nàng.....ý nghĩ đó liền bị dập tắt gần đây hắn thường bị những suy nghĩ kì quặc khống chế....nếu hắn giải phong ấn yêu lực cho nàng thì.....một đại họa sẽ sảy ra....hắn ko khỏi thở dài...... thiên cầm vừa mới tỉnh dậy sau giấc mơ vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật......khi tỉnh dậy đối với bây giờ nàng rất khác so với trước kia...........nàng kiêng dè ít nói đôi lúc còn trầm tư....ko còn vui tươi hồn nhiên,hay làm nũng với lạc phàm nữa....miệng mồm cũng ko còn lau lảu nữa mà ít nói.....lại ngồi lì suốt trong nhà ko chịu đi đâu....... lạc phàm hắn cảm thấy được sự thay đổi của nàng ko khỏi lo lắng ,ko biết trong lúc hôn mê bất tỉnh nàng đã nhìn thấy những j mà lại hoảng sợ đến như vậy...hắn chau mày.....rồi lại đưa ra quyết định...nếu ko giải phong ấn yêu lực của nàng chi bằng dạy cho nàng ít pháp thuật,dạy nàng sử dụng kiếm,......như thế sau này chí ít nàng cũng có thể tự bảo vệ mình khỏi đám yêu ma hay là bị người khác bắt nạt....... sau một hồi hắn đấu tranh nội tâm xong liền đi tìm nàng.....hắn đi khắp nơi ko thấy nàng......"tiểu cầm....con đang ở đâu???"......hắn truyền âm cho nàng mãi lâu sau ko thấy nàng trả lời....hắn quan vi khắp nơi tìm nàng......thì ra là tiểu quỷ này nằm ngủ quên bên bờ suối......ham chơi quá nên ngủ quên đây mà.......hắn cưỡi mây bay tới bờ suối....thấy nàng đang ngủ say xưa bên cạnh còn có bảo bảo ....khóe miệng hơi nhếch lên lộ ý cười.... lạc phàm ngồi xổm xuống....tiếng nước chảy róc rách......mái tóc của thiên cầm bị gió thổi xỏa ra che đi khuôn mặt khuôn mặt nhỏ nhắn....hắn liền lấy ngón tay ngọc ngà trắng muốt của mình vén tóc cho nàng......bàn tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng bỗng trở nên ấm áp.......lâu rồi hắn ko thấy nàng được ngủ ngon như thế........nhất thời quên mất mục đích hắn đi tìm nàng......mà hắn có nhớ ra thì cũng ko nhỡ đánh thức nàng dậy......tà áo hắn lướt qua bảo bảo.......nhấc nhẹ nàng vào lòng .........hắn ngồi đó nàng nằm trong lòng hắn........một cảm giác rất là yên bình...... bên bờ sông.......hắn ôm nàng vào lòng.......một rừng hoa đào hiện lên trước mắt nàng...... thiên cầm tỉnh dậy,thấy mình đang nằm lên cái gì đó rất êm và ấm áp liền mở mắt ra,"c...ha..."nàng hốt hoảng mặt đỏ bừng...mặt hai người ko cách xa nhau là bao........tại sao người lại ôm nàng như thế này rõ ràng nàng nằm chơi với bảo bảo ở bờ suối sao ?? thiên cầm hốt hoảng đến mức ko dám động đậy, còn lạc phàm vốn biết nàng đã tỉnh nhưng cũng ko biết nói như thế nào nên đành vờ như ngủ để nàng nằm trong vòng tay hắn mãi........nàng ko dám động đậy hay thực ra nàng cũng muốn nằm trong vòng tay hắn mãi........hắn nhận thấy chấp niệm trong lòng mình quá lớn.....bèn ko khỏi thở dài quên mất nàng đang nằm dưới mặt mình....hơi thở của hắn thơm mát,mang chút lạnh lẽo.....luồn vào mặt nàng bất thời...nàng cảm thấy một nùi hương thoang thoảng quen thuộc rất thơm....rất thơm... thiên cầm nhớ trong lúc nàng hôn mê bất tỉnh cha đã cho nàng uống cái j đó cũng có mùi hương như thế này,ko phải còn thơm hơn cả thế này ,rất thơm,rất ngọt.......nàng cảm nhận được mùi hương đó xuất phát từ da thịt của lạc phàm.......nàng như bị mê hoặc.........đang nằm trong lòng hắn bỗng nhướn người lên.....cắn phập vào cổ hắn ...máu tươi ồ ạt vào miệng nàng.....hắn bị bất ngờ bị nàng hút máu cảm giác hơi tê nhưng ko đau vì cơ thể mang tiên thân nên chút máu này ko nhằm nhò j với hắn nhưng vì môi nàng kề vào cổ hắn........mặt đỏ lên đẹp đến nỗi thần hồn điên đảo..... thiên cầm nhả cái miệng nhỏ nhăn của mình ra khóe môi hơi cong lên....dưới bầu trời đầy trăng sao ,nguyên thần dường như đã tỉnh táo ,nàng mở mắt ra.....cảnh tượng đầu tiê đập vào mắt nàng là cái cổ trắn nõn của hắn cùng hai dấu răng của nàng....tiếp đó nành đưa mắt suống dưới vai áo của người bị tuột suống lộ ra bờ vai...và......... máu mũi phun ra ồ ạt......nàng đã làm j thế này???sao lại gan trời dám cởi y phịc của cha ra thế này.....đã vậy còn thấy những thứ ko nên thấy nữa chứ...nàng quả là có chết cũng cam lòng mà...nhưng ai ngờ cơ thể của cha lại đẹp đến thế chứ.....bờ vai trắng nõn cùng những đường cong.....còn bờ ngực.....nghĩ đến đó máu mũi nàng như muốn chảy thành sông... lạc phàm nhận thấy...liền chỉnh tề lại trang phục ai bảo hắn bất cẩn quá ko ngờ nàng lại dám kéo áo hắn như vậy mặt hăn lúc trắng lúc đỏ......ko biết nói làm sao với tiểu quỷ này nữa...chỉ thấy nàng ko dám mở mắt nhìn lấy hai bàn tay che mắt lại,mặt đỏ bừng trông đáng yêu vô cùng..... "cha con xin lỗi.....con ko cố ý cởi áo người đâu là do con bị trượt tay......"mặt hắn vẫn ko có cảm xúc....ko nói một lời nhưng trong long lại xáo động ko yên.....cha ko thèm trả lời lẽ nào người dận nàng thiệt rồi huhu....."con ko thấy j cả chỉ thấy mỗi cổ , một chút xíu ngực và lưng của cha thôi....con ko thấy j nữa cả!!"....đầu hắn chảy đầy vạch đen xì vậy mà nàng dám bảo là ko thấy j hên là ở ngực chỉ thấy một chút xíu nếu ko thì chắc nàng sẽ bất tỉnh mấy tháng trời luôn...hắn ko khỏi hơi ngượng bất giác ho khụ một cái" thân thể chỉ là hình thức tâm niệm mới làquan trọng con ko cần phải lo lắng quá đâu ,chỉ là sơ ý ta ko trách con..." mặt nàng lộ nên nét tươi vui cha ko giận nàng....rồi bắt đầu tiếc rẽ nếu mình nhìn được nhiều hơn nữa có chết cũng cam......bảo bảo lúc này cũng vừa tỉnh dậy ko biết chuyện j xảy ra bầu trời đêm trăng dẹp đến động lòng......những vì tinh tú trên cao ,cùng với những tinh linh dưới đất.......sinh vật phàm trần vạn vật đều rất yên bình........nếu có thể hắn muốn thời gian ngưng đọng lại khoảnh khắc này ........ ------------//////-------------~~~~~-------////-------------///////////------ buổi sớm trên rừng những giọt sương trên những tán lá cây còn đọng lại..........tâm trạng của thiên cầm dường như đã khá lên sau khi uống máu của lạc phàm.....hôm nay tiểu quỷ đó lại làm phiền hắn nữa...... "c...ha!!" thiên cầm vui vẻ tự tại tông cửa vào phòng hắn....nhào vào hắn.....miệng cười toét...... "tiểu cầm có chuyện j vậy....."mặt lạc phàm bất giác ửng lên.... "con thèm ăn canh giống như cha cho con ăn hôm qua ấy....rất thơm ngọt nữa nhưng lúc đó con đã quên mất là cái j chỉ biết nó là nước giống canh....." đầu lạc phàm chảy dài mấy vạch đen xì....tại sao nàng lại có thể xem máu hắn như là canh chứ lúc nào cũng có thể uống được sao??? hắn đã sai lầm khi cho nàng uống máu của hắn mà, tiểu quỷ này xem ra là nghiện máu của hắn rồi.... " canh đó ko ăn được nó rất quý ko thể lảng phí......" thiên cầm mặt xị xuống y hệt con heo ko được cho ăn... "nếu muốn ta có thể làm bánh hoa đào cho con ăn....!!" "bánh hoa đào " mặt thiên cầm đang xị xuống bỗng dưng mừng rỡ lên lần trước nàng chưa kịp ăn bánh hoa đào thì bị hôn mê bất tỉnh đã lâu rồi nàng ko được ăn.... bảo bảo nằm trên đầu thiên cầm "tôn thượng con cũng muốn ăn......" "ko được bánh hoa đào là cha làm cho ta ngươi ko được ăn " thiên cầm tham ăn quay sang liếc bảo bảo "oa oa tôn thượng tiểu cầm ăn hiếp con..." "xìiii bảo bảo là đồ ham ăn..!!"thiên cầm làm mặt quỷ dọa bảo bảo nó khóc òa lên....haiz hắn phải đau đầu với cả hai đứa này.... ăn xong lạc phàm chợt nhớ đến chuyện hôm qua hắn liền lôi ra một đống sách đặt trước mặt thiên cầm đang chơi ngoài vườn bắt nàng đọc hết.....nào là kinh văn...thuật pháp.....kiếm pháp......ngũ kinh......cầm họa......v..vvv,nàng nhìn mà hoa cả mắt trước giờ vốn tối ngày chỉ biết ăn chơi ngủ ngoài ra nàng còn ko biết làm j nữa tuy nhiên ko cần học chữ nàng cũng đã biết chữ nên hắn ko cần dạy nàng điều đó nữa nhưng bây giờ là để cho nàng biết những điều cơ bản trước rồi mới học tiếp.... thiên cầm nằm xấp xuống lật từng quyển sách ngáp lia ngáp lịa....trước giờ nàng vốn là con heo lười vận động tí là mệt....bây giờ đọc tí là buồn ngủ ...lạc phàm vốn biết nếu như thế thì thời gian giạy nàng sẽ ko đủ mà hắn lại sắp phải trở về thiên môn sơn..nên đã ra điều kiện trong vòng một tháng nàng phải đọc hết chỗ sách này...ko thuộc nhưng phải hiểu hắn hỏi phải biết trả lời....những gì ko hiểu cứ việc hỏi hắn....nếu sau một tháng mà nàng ko đọc xong thì hắn sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà,nàng nằm ngáp dài mặt buồn tại sao người lại bắt nàng học nhiều thế chứ ko lẽ người định kiếm cớ đuổi nàng đi sao huhu bảo bảo vừa ở ngoài rừng hoa đào về người nắm chùm hoa đào đỏ trẹn ray tung tăng bay lượn trên nóc nhà....nó đang cố ý trêu trọc nàng sao bảo bảo đáng ghét.....nàng vớ lấy vài trái nho trong chiếc đĩa đặt trên bàn...canh nó ko để ý mà nhắm vào mục tiêu ném nó.....cứ ném qua ném lại cả ngôi nhà loạn xì ngầu lên lạc phàm đang bế quan đành phải dựng lại đi ra xem chuyện j xảy ra mà ồn ào đến mức hắn ko thể tịnh tâm được bước ra thì......haizz
|
chương 8 :........... đã 1 tháng trôi qua......những quyển sách mà lạc phàm bắt nàng đọc nàng cũng đã đọc xong nàng đã cố hết sức để đọc....thức khuya....nhưng ko dậy sớm.......mặc dù ko thông minh nhưng nàng vẫn có thể hiểu những chi tiết đơn giản là đã đạt yêu cầu của hắn rồi...... đọc sách xong hắn bắt đầu bắt nàng rèn luyện thân thể........tuy ko bắt nàng thức khuya nhưng bình thường là tiểu quỷ kia làm phiền hắn trước nhưng bây giờ mặt trời chưa nhô lên hắn đã bắt nàng dậy....hết quăng nàng vào giữa rừng đốn củi,bắt bướm,rồi lại bắt nàng chạy từ ngôi nhà nhỏ lên gần tới đỉnh đèo.....rồi lại chạy suống như vậy mấy chục vòng khiến nành từ một con heo béo ú....bây giờ gầy gọc như sợi mì......thật tội cho nàng mà.....còn bảo bảo thì lại sung sướng ung dung tự tại hết ăn rồi ngủ,ngủ rồi lại ăn.....thật là bất công cho nàng mà.... nếu trước kia đọc sách là một tháng thì bây giờ lạc phàm bắt nàng rèn luyện thân thể tới 3 tháng khiến nàng khổ cực biết là bao..... cuộc sống trước kia rất nhàn rỗi.....mỗi ngày thiên cầm chỉ biết ăn với ngủ vốn đã thành heo rồi ko ngờ trong ba tháng thôi mà thân hình của nàng đã tbay đổi tột độ.....tuy chưa dạy nàng thứ j nhưng bây giờ nàng đã trở nên nhanh nhẹn hơn trước....ko còn ục ịch lề mề nữa.....dần già cũng đã quen với giấc ngủ nên ko cảm thấy mệt mỏi nữa....thân hình đã lộ ra những đường cong đã giống một thiếu nữ nhưng....điều nàng thiếu tự tin nhất chính là vòng một của mình vẫn phẳng lì vạn năm ko đổi......cũng chẳng cao được là bao bởi vì nàng đứng chỉ mới hơn giữa eo của cha.. hết rèn luyện thân thể rồi lại hỏi lại những nội dung trong quyển sách mà lạc phàm bảo nàng đọc,nếu lỡ quên thì phải rèn luyện gấp đôi còn phải khổ sở hơn trước nữa.....vì thời gian luyện tập quá nhiều nên gần đây thiên cầm ít làm nũng với hắn hơn hồi trước mà bây giờ nàng cũng cảm thấy là người ko còn dễ gần như hồi trước nữa những thời gian rảnh người đều ngồi tĩnh tâm trong thư phòng.....từ sau cái lân mà nàng ngủ trong lòng hắn ở bờ suối hắn nhận thấy chấp niệm của mình quá sâu nên càng dè dặt với nàng hơn dành nhiều thời gian để tĩnh tâm hơn.... hai bước cơ bản đã qua bước thứ 3 là hắn băt đầu dạy nàng kiếm pháp...hắn tặng cho nành cây kiếm tọa vong* tuy ko phải là bảo kiếm j nhưng đó cũng là cây kiếm danh tiếng thời thượng cổ..... *quên lúc đầu là điều khiển kiếm vì nàng ko phải là người lại ko phải là tiên nên ko có cảnh giới tu vi mà chỉ dựa vào pháp lực cũng may khi phong ấn yêu lực của nàng vẫn còn vương vải vài phần yêu lực nên xem ra nàng cũng có pháp lực có thể học cưỡi kiếm và điều khiển kiếm rất nhanh ,mấy chiêu tâm pháp học cũng rất dễ xem ra đêm trăng tròn năm nay hắn đỡ phải vất vả rồi..........vì đã biết cưỡi kiếm nên lúc nào nàng cũng cùng với bảo bảo ganh đua với nhau xem đứa nào bay nhanh hơn rốt cuộc bảo bảo nó quá nhỏ ko thể nào bay lai cây kiếm cùng tiểu quỷ bự tổ chảng kia lúc nào cũng khóc lóc ầm ĩ lên..... học cưỡi kiếm xong lạc phàm bắt đầu dạy thiên cầm kiếm pháp (t/g: đây là môn học tiểu cầm nhà ta thích nhất a~) hàng ngày lạc phàm bắt thiên cầm ban ngày thì luyện kiếm tối thì đọc sách....bởi vì còn lo lắng cho nàng nên ko hắn ko giám để nàng đi thực hành......thử sức với mấy con tiểu yêu.....nói là luyện kiếm nhung hắn cũng chả dạy nàng là bao toàn bắt nàng tự nhìn sách rồi học theo có chỡ nào khó thì hỏi hắn tuy vậy nhưng trong vòng một tuần là phải thuộc một chiêu dần dà rồi tăng lên khiến nàng khổ sở khôn cùng ko biết tại sao cha lại bắt nàng học những thứ này.....T.T thiên cầm đang luyện kiếm ở ngoài sân trên ko bảo bảo....đu đưa bay lượn ý trêu chọc nàng.....nó ngoáy ngoáy cái người....bay qua bay lại trên đầu nàng lúc này lạc phàm đang tĩnh tâm nên ko để ý chứ ko bảo bảo mà yên với hắn...... "liêm lạc chi tâm....." thiên cầm làm bầm trong miệng cố tình ko cho bảo bảo nghe thấy bỗng ......xẹt......một luồn sáng xẹt qua người bảo bảo ko trúng nhưng làm nó rớt vài cọng lông......nó đứng hình rồi khóc òa lên.......còn nàng đứng đó nhịn cười đến nội thương....đã luyện tập gần một năm rồi đương nhiên là nàng phải lợi hại như thế chứ nếu ko thì cha sẽ phạt nàng như thế nào đây "oa oa tiểu cầm đáng gét ta sẽ đi mách tôn thượng........"bảo bảo ngoáy ngoáy cái thân hình ko đường cong của nó khiến nàng ko nhịn được cười phá lên...... lạc phàm đang thanh tu lại bị quấy rầy bởi tiếng cười của nàng bất giác lắc đầu lộ ý cười ,tiểu quỷ này đúng là......bởi vì nàng làm cho hắn mất tập trung nên hắn đành dẹp chuyện thanh tu sang một bên ra ngoài xem nàng luyện tập tới đâu rồi..... quả nhiên là do hắn dạy dỗ....nàng học rất nhanh bình thường trông rất ngốc nghếch ko ngờ lại học nhanh như vậy.....chỉ trong vòng 5 tháng ngũ kinh thư nàng đã học hết......kiếm pháp cũng đã thuộc làu ko sai một thế.....hắn ngồi trên chiếc sạp gỗ đặt ở ngoài vườn.....rồi xem nàng luyện tập.......tuy là đã thuộc hết nhưng là do học từ sách ko tránh khỏi sai vài chỗ......ở tâm kiếm pháp rất là khó học hắn đành phải đích thân dạy nàng..... lạc phàm rút thanh phong kiếm....là bội kiếm của trưởng môn thiên môn sơn .......hắn rất ít khi đeo thanh kiếm này bên mình ...phần lớn hắn đều sử dụng tọa vong........nhưng vì đã tặng cho nàng làm vật tùy thân nên......bây giờ....sử dụng thanh phong.... --------------------************--------------------******------~~~~~~~~~ màn đêm bên dòng sông........lạc phàm và thiên cầm........hắn ngồi một bên....xem nàng luyện kiếm....... màn đêm tĩnh mịch ánh trăng lập lờ........dưới dòng sông....ảo ảnh........lạc phàm đứng dậy tay ko cầm kiếm như có kiếm....ánh sáng lan tỏa dòng sông....hình ảnh lượn lờ.....từng giọt nước bắn lên theo từng nhát kiếm..........đẹp đến rung động lòng người......mãi đến khi sau này nàng vẫn nhớ cảnh tượng đêm hôm ấy cha múa kiếm cho nàng xem.... "đã nhớ chưa!!" lạc phàm đang múa kiếm bỗng dừng lại làm thiên cầm giật mình...... "dạ....dạ.....!!" hắn thở dại tiểu quỷ này đúng là chẳng khá lên được mà..."lại đây.......ta dạy cho con...." thiên cầm bất ngờ rồi cũng từ từ bước lại đã lâu rồi hai cha con ko thân thiết như thế này.....hằng ngày nàng thì lo học còn....lạc phàm thì cứ mãi thanh tu.....là hắn nhận thấy chấp niệm của mình đối với nàng nên mới tìm cách xóa bỏ tuy rằng tiên điều ko cấm là thành tiên là ko được yêu đương nhưng đối với hắn tình cảm là một loại chấp niệm....chấp niệm càng sâu thì sẽ ảnh hưởng tới việc tu tiên...dễ đọa thành ma chi bằng xóa bỏ nó cho xong......hắn buông bỏ thất tình lục dục.....xóa bỏ chấp niệm chỉ là một người lạnh lùng , là một thượng tiên cao cao tại thượng dưới màn đêm đen kịt.....ánh sáng mờ ảo phát ra từ trên tay hắn.....tạo thành một thanh kiếm.......hắn nắm tay nàng.....nàng trong lòng hắn.....đưa qua đưa lại.... từng đợt nước bắn lên theo nhát kiếm........tuy là trời tối nhưng có hắn, nàng ko cảm thấy sợ hãi j cả........người bỗng trờ nên ấm áp lạ thường...... "tiểu cầm......" thiên cầm đang ngơ ngẩn bỗng bị âm thanh trong trẻo đánh thức ko khỏi giật bắn người......"d...ạ..." "cứ từ từ học ko cần phải vội đã khuya rồi chúng ta về nghỉ mai lại học tiếp.......nhìn con có vẻ mệt rồi.....về thôi..." cha đang lo lắng cho nàng....thiên cầm bất ngờ đến nỗi ko thốt nên lời......từ trước đến giờ cha có chăm sóc cho nàng bao nhiêu cũng chưa bao giờ lo lắng cho nàng......"d...ạ..." nàng vui vẻ mìm cười với lạc phàm.....nụ cười hồn nhiên mà hắn sẽ ko bao giờ quên....hắn quay người lại bước đi nàng chạy theo với lấy tay hắn....hắn dừng lại mỉm cười....màn đêm bóng hai người một cao một thấp nắm tay nhau......rất là yên bình.....
|
chương 9:............. chỉ còn một tháng nữa thôi là lạc phàm phải trở về thiên môn sơn rồi....tính đi tính lại hắn vẫn ko thể tiểu cầm sau này sẽ ra sao?? tuy đã bớt đi một phần nào lo lắng vì nàng bây giờ đã khác trước ko còn ngốc nghếch ham ăn nữa....mà bây giờ tuy đầu óc chẳng khá lên được nhưng....nhờ vài tháng qua hắn dạy dỗ nên có phần lanh lợi hơn trước..... đêm nay là đêm không trăng.....hắn muốn thử sức lực của nàng đã đạt đến đâu nên hôm nay hắn ko giăng kết giới bảo vệ đã vậy còn giải tỏa mùi hương của nàng để hấp dẫn yêu ma....... thiên cầm 15 tuổi cũng đã cho là lớn....tuy vậy vẫn mang dáng vẻ của một đứa con nít chưa dậy thì...đầu cột hai búi hình bánh bao trông rất dễ thương......nàng vẫn chẳng cao lên được chút nào.... "bây giờ đã là giờ mùi*...." lạc phàm lẩm bẩm trong mồm *8 giờ.... "tiểu cầm con....."chưa kịp giứt lời hắn nhớ ra rằng tiểu cầm bây giờ đã khác với trước kia ...hắn phải so xem thực lực nàng đến đâu rồi....hắn ko cần phải lo cho nàng nữa........bây giờ đã là giờ hợi........thiên cầm từ nãy giờ đã hoảng hồn với mấy con tiểu yêu....tay chân bũn rũn nép vào người hắn.....trước giờ nàng vốn được hắn bảo vệ....chưa bao giờ gặp yêu ma mà có gặp cũng sẽ bị hù cho chết....nàng sợ đến nỗi những điều cha dạy cho nàng một năm qua nàng đều quên sạch....sợ hãi nép vào lòng hắn.... "tiểu cầm....đừng sợ......yêu ma quỷ quái ko là gì bằng con yêu quái trong lòng con...."lạc phàm nhẹ nhàng nói.....thiên cầm vốn ngốc nghếch ko hiểu ý hắn nói.....ko lẽ mình bị yêu quái nhập ko xong rồi lần này nàng tiêu rồi....huhu.... lạc phàm hắn nhận thấy tiểu quỷ kia ko hiểu lời mình nói.....ko khỏi thở dài..."con yêu quái trong lòng con chính là chữ SỢ nếu con đánh thắng được nó con sẽ ko cảm thấy sợ hãi nữa......đừng quên trong một năm qua ta đã dạy con những gì..." những điều lạc phàm nói quá sâu xa khiến thiên cầm chữ hiểu chữ ko....nàng chỉ biết là người kêu nàng dùng những j trong một năm qua học được mà áp dụng.....nên dù sợ nếu có cha ở bên cạnh nàng cũng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.... thiên cầm đứng dậy tay nắm chặt...."cha trong suốt thời gian qua người đã bảo vệ tiểu cầm hôm nay nhất định phải để tiểu cầm bảo vệ người...." nàng tự đấu tranh trong lòng nhằm khấn phích tinh thần ......tay nắm chặt tọa vong......bước từng bước ra ngoài miệng thì nói vậy thôi nàng cũng phải buộc bảo bảo ra ngoài cùng mình......nó cũng sợ nhưng vì tôn thượng làm nó sợ khiến nó khổ sở bước ra cùng nàng "bảo bảo à.....phải làm j đây....t....a.....t...a sợ..." "tiểu cầm chết tiệt nhà ngươi nếu sợ thì hồi nãy sao còn mạnh miệng nói với tôn thượng sẽ bảo vệ người đã thế còn lôi ta theo ngươi nữa chứ....." "bảo bảo xinh đẹp đừng giân5 nữa mà ta xin lỗi tại ta nhất thời nông nỗi được chưa với lại bây giờ ko thể quay lại được rồi ngươi mau nghỉ cách đối phó với mấy con yêu quái này đi...." bảo bảo cùng thiên cầm co rúm lại ôm nhau mà khóc.....nhất thời tâm trí hỗn loạn ko biết làm sao để đối phó... lạc phàm trong ngôi nhà quan sát hai đứa ko khỏi thở dài ....đúng là tiểu quỷ này chẳng khá lên được chút nào......cũng may là hồi nãy nhất thời nàng ko để ý hắn đã kịp làm một lớp kết giới....khiến yêu quái đánh được nàng nhưng lại ko tổn hại đến nàng nếu ko thì chắc hẳn qua giờ này hắn sẽ ko còn gặp được tiểu quỷ bé bỏng của hắn nữa.... bảo bảo đang hoảng sợ nhất thời nhớ lại "tiểu cầm ngươi sử dụng thử chiêu thức mà hôm bữa ngươi đánh lén ta đi,nhớ ko" thiên cầm đầu óc vốn ngốc nghếch lại thêm việc phải đối đầu với bọn yêu ma này khiến nàng ko còn tâm trí nào mà nhớ đến việc đó nữa mà bảo bảo cũng thù dai quá nàng nào có đánh lén nó đâu chỉ là đánh sau lưng thôi mà.... "ta....ta...ko nhớ...." "trời ơi,tiểu cầm ngốc nghếch nhà ngươi nếu như vậy lần sau hãy suy nghĩ trước khi làm nghe chưa...." "thế ngươi có nhớ ta sử dụng chiêu thức j ko??..." bảo bảo bị thiên cầm hỏi lại nhất thời đơ người......"ờ ...t.....a....t...a....cũng ko nhớ" "bảo bảo chết tiệt.....dậy mà ngươi dám xỉa xói ta nãy giờ hả....đợi đấy về ta sẽ mách cha...."thiên cầm giáng một cú vào đầu bảo bảo nó khóc ko ra nước mắt tiểu quỷ này đúng là ỉ lớn hiếp yếu mà..huhu "tiểu cầm đáng gét ngươi quá đáng lắm......đó là ngươi sử dụng chứ có phải ta đâu đương nhiên là ta ko biết rồi...."bảo bảo ôm đầu đáng thương nói..... "ờ ha.....haha bảo bảo xinh đẹp cho ta xin lỗi đừng giận nữa mà ha.....bây giờ ko phải lúc tranh cãi đâu mau nghĩ cách đi" bảo bảo nó cố gắng dùng hết sức mạnh tinh linh của mình mà thi triển pháp lực tuy ko mạnh nhưng cũng có thể áp chế vài con tiểu yêu.....nó muốn kéo dài thời gian cho trời sáng..... ở trong ngôi nhà...lạc phàm,vẫn đang quan vi thiên cầm....thấy bảo bảo đang chống đỡ cho nàng ko khỏi thở dài.....nếu cứ tiếp tục như thế này thì tiểu quỷ phải ra sao đây...thật là..... bảo bảo đang chống đỡ bỗng cảm thấy pháp lực của mình dột nhiên trong nháy mắt đã bị ai đó hút sạch.....huhu pháp lực trăm năm của nó.....nó mất pháp lực cũng tương tự với điều lớp kết ấn nó tạo ra bị phá bỏ......một con yêu quái mặt mày giữ tợn lao đến trước mặt thiên cầm nhất thời hỗn loạn dùng hai tay chắn trước mặt miệng hét lớn"a....a....aa...." tọa vong trên tay nàng bỗng nhiên bay ra chém đứt đầu con yêu quái.....một cảnh tượng huy hoàng....máu me bê bết....cái đầu lúc nhúc giòi bọ máu đen chảy ra khiến nàng nôn ra dịch vàng.......là tọa vong đã cứu nàng...ko thể nào nàng chưa đạt được tới cảnh giới đó vậy là.....là cha đã cứu nàng,nàng vui mừng khôn xiết ôm lấy bảo bảo xem ra cha ko hề ghét bỏ, bỏ rơi nàng..... lúc này đầu óc nàng đột nhiên trở nên minh mẫn hơn.....tất cả khí huyết trong người được khai thông....cơ thể lâng lâng như được một luồng sức mạnh ngàn năm truyền vào cơ thể..đầu óc nhất thời trở nên minh mẫn hơn.....tay phải nắm cjat85 tọa vong,tay trái thì kết ấn.....miệng làu bàu đọc tâm pháp.... "liêm lạc chi tâm...."một luồn sáng tỏa ra xuyên qua mọi ngóc ngách....ấm áp mà mang sát khí đến lạ thường......ánh sáng chói lóa làm tất cả yêu ma như được thanh tẩy tan biến trong nháy mắt....ngay cả đống bầy hầy trước mặt nàng cũng biến mất. ----------------------/////////////---------------------*************--------~~~~~~ giờ hợi đã trôi qua,đêm ko trăng đã hết....mọi cảnh vật đáng sợ như hồi nãy đã biến mất....rất yên bình.....yên bình đến mức khiến người ta ko dám nghĩ..hồi nãy tại nơi đây có một đống bầy hầy khiến người ta muốn nôn ra dịch vàng ....... mặt trăng bắt đầu ló ra ...chiếu sáng khắp khoảng ko gian tĩnh mịch giữa rừng âm u lạnh lẽo.......ánh sáng xuyên qua những tán cây.....tinh khiết mà đẹp đến lạ thường .....ánh sáng như muốn thanh tẩy mọi thứ ô uế vừa sảy ra hồi nãy......giữa không gian.....bóng trên bóng dưới nắm đuôi nhau đi về phía căn nhà nhỏ ở giữa rừng... thiên cầm vẫn chưa khỏi hoảng sợ......tay nắm chặt tọa vong tay kia nắm lấy đuôi bảo bảo.......nàng đẩy cửa bước vô.....đi từng bước từng bước đến thư phòng của lạc phàm......tay đẩy nhẹ cửa buôn bảo ảo nhưng vẫn nắm chặt tọa vong thấy người ngồi thanh tu trong phòng quay lưng lại bóng lưng mảnh khảnh.....khoác trường bào màu trắng tóc xỏa xuống mà óng mượt lạ thường......trên người ko vương chút bụi trần bất giác nàng cảm thấy người đang ở trước mặt có cảm giác thân thuộc mà xa lạ...bất chấp tất cả chạy tới trước mặt rồi nhào vào lòng người.....bấc thời hắn ko biết phản ứng ra sao chỉ biết ngồi yên để nàng ôm....mặt hơi ửng lên ...... "tiểu cầm....." lạc phàm vỗ nhẹ đầu nàng....nàng nhướng mày lên ánh mắt từ lúc nào đã đỏ hoe hai má phúng phính...đầu tóc rối bù nước mắt nước mũi chảy tèm lem "c...ha....tiểu cầm....tiểu cầm.....sợ lắm.....tiểu cầm muốn người bảo vệ con....người đừng bỏ mặt con..."thiên cầm thút thít mà lòng lạc phàm quặng đau như cắt.....như vậy thì làm sao hắn nỡ xa nàng đây??
|
chương 10 :............. thiên cầm vẫn ôm lạc phàm ko chịu buông...... thời hạn một năm sắp hết!!!......tại một căn nhà nhỏ độc nhất tại thiên sơn này bây giờ trời xắp sang mùa xuân thời tiết trở nên lạnh lẽo bất thường... tuyết rơi dày đặt phủ kín khắp khu rừng....một màu trắng toát trong nhà....thiên cầm đang ngồi run cầm cập trong chiếc chăn mỏng vì lạc phàm cũng ko mấy khi quan tâm thời tiết ra sao.....dù j thì hắn cũng chẳng cảm nhận được nóng hay lạnh....còn thiên cầm chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng khoác trên người chiếc chăn mỏng dạo này lạc phàm thường hay thanh tu nên cũng ko mấy khi quan tâm tới nàng nên cũng ko để ý.....con heo vốn mập mạp trước kia bây giờ sắp trở thành thịt ướp lạnh mất thôi....ko được nàng phải đi tìm cha thôi.....bước vào phòng.......vì trời lạnh nền nhà rất ẩm ướt nàng chạy vào thư phòng của hắn....... "c...h" chưa kịp dứt lời thì một cảnh tượng huy hoàng....thiên cầm bị trượt chân ngã chổng vó thành hình chữ ĐẠI*.....lạc phàm lắc đầu ánh mắt lộ vẻ cưng chiều.... *Chữ “Đại”: 大 "ui da....oa oa đau quá....." thiên cầm khóc òa lên còn lạc phàm nhìn nàng làm nũng khóe miệng hơi nhếch lên....hắn đứng dậy bước tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống...... tay đỡ nhẹ nàng dậy ánh mắt lộ vẻ cưng chiều....."trời ẩm ướt sàn nhà trơn lắm con đi đứng cho cẩn thận..." "d..ạ" thiên cầm mỉm cười ngây ngô nhìn người.....ôm hai tay lại nũng nịu..."cha con lạnh....." lạc phàm lúc này mới dể ý thời tiết xung quanh.......do hắn mang tiên thân nên ko sao nhưng còn nàng bị hắn phong ấn yêu lực bây giờ chẳng khác j phàm thai tục thế* sao có thể chịu nổi cái rét này...là hắn dạo này lo thanh tu mà ko chú ý tới nàng dạo này nàng cũng gầy gọc ko còn mũm mĩm như trước nữa.....nếu sau này ko có hắn có thể nàng sẽ còn thảm bại hơn.... *người phàm lạc phàm cởi trường bào ra...ân cần khoác lên người thiên cầm......"cha người ko lạnh sao???" "ta...ko sao tiểu cầm ấm chưa có cần khoác thêm ko ???" thiên cầm khoác trường bào của lạc phàm hơi ấm cũng từ đó mà tỏa ra một mùi hương ấm dịu đến lạ thường.....nàng mê mẫn xoay qua xoay lại trong trường bào của người....bảo bảo từ đâu bay về cả người phủ đầy tuyết i chang cục bông gòn..."bảo bảo nhìn ngươi ......giống kẹo bông.....ngon quá ...."nàng nhìn nó mà chảy nước dãi........ bảo bảo nó lườm nàng một cái....thật ko biết nàng là cây tiểu cầm hay tiểu trư* nữa "tiểu trư cầm ta ko phải là thức ăn nghe chưa....." *trư :heo thiên cầm ghét nhất khi bị kêu là heo.....nên khoác trường bào nhảy xuống giường nhảy nhót với bắt bảo bảo một hồi bụng đói rã lại chạy vào thư phòng của lạc phàm làm nũng với hắn "c.....ha...." "????!!!!? "con đói....." lạc phàm thở dài......ko biết khi nào tiểu quỷ này mới tự lo cho mình được đây....hết tháng này là hắn phải đi rồi..... "con muốn ăn j???" "canh giống hôm bữa cha cho con ăn......" vì nàng ko biết đó là cái j chỉ biết nó là canh rất ngon và thơm...nàng cười tươi nhìn cha... đầu lạc phàm chảy đầy những vạch đen xì.......xem ra tiểu quỷ này nghiện máu của hắn thật rồi.....haizzzzz "thứ đó ko ăn được " "????!!" "ta sẽ làm canh canh hoa đào cho con ăn......" thiên cầm nhìn lạc phàm ánh mắt xịu xuống nhưng ko sao cha nấu j nàng cunv4 ăn cả......lạc phàm bước vào bếp......tà áo lả lướt dưới nền nhà......bước tới đâu nơi đó như nở ra một đóa sen trắng.....tuy là nấu ăn nhưng hắn ko hề bị một giọt dầu mỡ nào dính vào người......xẹt.....đầu ngón tay trắng tinh khiết của hắn nhỏ ra vài giọt máu.....nàng muốn j hắn cũng cho nàng nhưng.....những giọt máu rơi xuống bát canh.....làm nó trở thêm ngon và ngọt hơn....hắn đưa tới trước mặt nàng.... "oa.....ngon quá "nàng hít hít ngửi ngửi......miệng cười tươi bỗng nhận ra điều gì đó hét toáng lên"đúng rồi" "?????!!!!" lạc phàm khó hiểu nhìn nàng... "mùi thơm này...đúng là loại canh người cho con ăn hôm đó...."nàng cười nhào tới ôm eo hắn.....nhất thời kích động mặt đỏ bừng lên....ho khụ một tiếng rồi đẩy nhẹ nàng ra "mau ăn đi kẻo nguội...." "dạ..." thiên cầm cười toét miệng....múc từng muỗn đưa vào trong miệng rồi lại đưa tới trước mặt lạc phàm mỉm cười "cha người ko đói sao ,để tiểu cầm đút cho người.." lạc phàm nhất thời kích động vội vàng tránh né "ta ko đói con....." chưa dứt lời thì muỗng canh mamg máu của hắn đã được đưa thẳng vào miệng hắn..... "tiểu cầm...." hắn khẽ quát nhẹ "chỉ một chút thôi mà.....tiểu cầm ko cho người ăn hết canh của con đâu "nàng thè lưỡi mỉm cười đưa từng muỗng canh vào miệng..... -------------///////////-------------------~~~~~~~~~~~~~~~~--------------------/////// thời gian trôi qua rất nhanh...chớp nhoáng đã hơn nữa tháng.....vậy là lạc phàm sắp phải từ biệt thiên cầm rồi......nàng phải làm sao đây??? ngoài trời vẫn chưa hết tuyết rơi......thiên cầm vì đã được ủ ấm nên vui vẻ cùng bảo bảo chơi ngoài sân nghịch tuyết những hạt tuyết rơi thành chùm trên cái đầu bánh bao của nàng....trông dễ thương vô cùng...nàng vận y phục màu hồng.....khoác thêm cái áo bông trắng.....tung tăng nghịch trên nền tuyết,lạc phàm ở trong thư phòng quan vi nàng.....thấy nàng tung tăng vui đùa với bảo bảo lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy ấm áp......một năm qua hắn bắt nàng khổ luyện....rất ít được vui chơi...... một tuần nữa là lạc phàm phải đi rồi tính sao đây ?? nhìn nàng vui vẻ nghịch ngợm như vậy hắn ko nỡ......nhưng hắn ko thể rủ bỏ trách nhiệm của mình với thiên môn sơn được,hắn rời xa nơi đó quá lâu rồi....haiz "tiểu cầm.." lạc phàm truyền âm gọi nàng ... "....." "ta có chuyện muốn nói với con..!!" "....cha người gọi con...." thiên cầm chạy vào phòng lạc phàm.....hắn ngồi quay lưng hướng ra phía bức tranh có ghi một chữ TỊNH lớn.......hắn ngồi xếp bằng hai tay đặt lên đầu gối.....khoác lên người trường bào trắng tinh khiết ko vương chút bụi trần....mái tóc đen dài mượt dài xỏa ra nhưng vẫn gọn gàng....xung quanh người hắn như tỏa ra một luồng sáng màu bạc.....khiến cho ai nhìn thấy cũng răm rắp nghe theo..... "ngồi xuống.."âm thanh tuy nhỏ nhưng ko nhỏ đủ để thiên cầm nghe thấy.....khiến nàng như chợt bừng tỉnh sau cơn mê "???!!!" "ta có chuyện cần nói với con....." thiên cầm vẫn yên lặng ko hiểu chuyện j....còn lạc phàm vẫn ngồi lặng im ko nói được nên lời là hắn do dự hay là sợ tiểu cầm sẽ ra sao khi hắn đi?? "t....a...phải đi rồi....." "????!!" thiên cầm vẫn ko hiểu...người nói đi....rốt cuộc là đi đâu.....???? "ta phải trở về thiên môn sơn.....cai quản....." nói xong quay lại nhìn nàng...... "người cho con đi với...." "con ko thể đi được...nơi đó con ko thể đến người ta sẽ ko cho con vào....!!!" hắn thở dài thiên cầm lúc này bắt đầu lo lắng...."vậy nếu người đi thì khi nào sẽ về " hắn lắc nhẹ đầu nét mặt vẫn ko hề thay đổi "ta sẽ ko về nữa...." nàng đớ người,vì sao cha lại ko về nữa cha đi đâu mà phải ở đó luôn chứ ??? chẳng lẽ cha ko cần tiểu cầm nữa sao ?? nước mắt nàng cứ tuôn ào ào.......rồi nhào vào lòng hắn "cha người đừng bỏ tiểu cầm mà....tiểu cầm ko muốn xa người đâu....." hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng nét mặt ko thay đổi nhưng thực ra lòng hắn đau như cắt...hắn nào muốn rời xa nàng....mà nàng nào hay biết!!
|
chương 11:....từ biệt.... thiên cầm vẫn ôm lạc phàm ko chịu buông...nàng khóc...làm ướt ngực áo hắn khiến lòng hắn đau như cắt.....giờ phút này hắn cũng ko tiện tay đẩy nàng ra để mặc cho nàng ôm,mà trong tâm trí của hắn cũng ko muốn rời bỏ nàng...hắn nuôi nàng từ nhỏ,sao có thể nói bỏ là bỏ được.. chỉ còn vài ngày nữa là lạc phàm phải trở cề thiên môn sơn rồi.....từ lúc hắn cho tiểu cầm biết chuyện mình sẽ trở về thiên môn sơn thì sắc mặt nàng lúc nào cũng ủ rũ buồn rầu...xa lánh hắn hơn... mùa xuân....hoa đào bay như lan tỏa khắp trời....hắn thường làm bánh hoa đào cho nàng ăn...đó là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời hắn....sau này hắn sẽ trở về với dáng vẻ lạc phàm thượng tiên cao cao tại thượng...lạnh lùng....cao nghiêm.... ở ngọn thiên sơn này duy nhất một căn nhà nhỏ,xung quanh chỉ toàn thú rừng và cây cỏ,còn có vài con yêu quái,tiểu yêu nếu để thiên cầm sống một mình ở đây thì quá nguy hiểm,nhưng nàng quá ngốc nếu đem nàng xuống kia chẳng khác j bán nàng vào lầu xanh....nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng lạc phàm vẫn cho nàng sống ở ngọn núi này để bảo bảo sống với nàng, dù j nó cũng là tinh linh do hắn tạo ra tuy ko mạnh nhưng cũng có thể giúp nàng....hắn còn tạo một lớp kết giới xung quanh ngôi nhà,và người nàng để đề phòng khi bị yêu ma tấn công....còn về chuyện nấu nướng thì....chết tiệt hắn quên dạy nàng nấu nướng nếu vậy thì nàng phải xoay xở làm sao đây...ak nhưng mà còn có bảo bảo hắn chỉ cần truyền linh khí cho bảo bảo khiến nó có thể thay hình đổi dạng....v..vv lạc phàm chuẩn bị rất kĩ những thứ cho nàng....chưa bao giờ mà hắn lại lo lắng cho người khác đến vậy, hắn truyền âm gọi bảo bảo dặn dò nó vài điều sau đó truyền chân khí cho nó.... "bây giờ ngươi có thể biến thành người rồi đó....ta xác định giới tính cho ngươi là nữ giới vì tiểu cầm là nữ..." Bảo bảo nó khóc ko ra nước mắt thật là bất công mà tại sao lại ko cho nó xác định giới tính của nó chứ.... "sau khi ta đi ngươi phải canh chừng tiểu cầm...nếu nàng gặp nguy hiểm nhớ bảo vệ nàng,ta đã truyền cho ngươi ko ít nội lực ,chí ít có thể đánh đuổi yêu ma dưới 2 trăm năm tu hành,còn nữa khi nào tới ngày giới hạn của nàng nhớ chăm sóc nàng cho thật kĩ...đêm ko trăng nhớ cẩn thận....nhớ nấu cơm cho nàng ăn,ko vì cãi nhau với nàng mà cho nàng bỏ đói.....ta biết được ta sẽ xử phạt ngươi biết chưa...!!!" chưa bao giờ mà lạc phàm lại nói nhiều như thế....mà lần này hắn nói nhiều là vì lo lắng cho tiểu quỷ kia nữa....khiến bảo bảo nhất thời hoảng sợ gật đầu lia lịa..... ngoài sân những bông hoa cúc, liên thành, châu sa vào mùa xuân thường nở rất đẹp, thiên cầm ngồi xổm xuống nghịch những bông hoa....rồi ngứa tay bứt bứt...ngẩn ngơ bứt từng cánh hoa...dạo này trông nàng rất ủ rũ...mắt xuất hiện những quần thâm mệt mỏi...vì dạo này nàng hay thức đêm vì suy nghĩ trẻ con của nàng....cánh tay thì nghịch những bông hoa....đầu ngước lên trời thở dài.....bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đặt lên vai khiến nàng giật mình quay người lại... "c..ha!!" ".......!!" gương mặt vạn năm ko đổi của lạc phàm hiện lên nét buồn nhưng ko ai có thể thấy được....tiểu cầm sao thế này...ko còn hoạt bát...đã vậy còn ủ rũ mệt mỏi...là vì hắn ư...nếu vậy sao hắn có thể đành lòng mà quay về thiên môn sơn đây.....hắn xoa nhẹ đầu nàng..... mấy ngày nữa ta đi con nhớ phải tự chăm sóc cho mình biết ko, hãy nhớ những thứ ta dạy cho con trong một năm qua,sau này có bảo bảo ở bên cạnh chăm sóc cho con,còn thanh tọa vong này nhớ giữ gìn cho cẩn thận,nhớ luyện tập kiếm pháp,ngũ hành ,pháp thuật ko được sao lãng....!" nàng cúi đầu xuống...hai tròng mắt rưng rưng nước mắt cố kiềm chế ko được khóc....nhưng ko ngăn được...nàng chạy một mạch về phía dòng suối bạch lạc, lạc phàm thở dài....haizz hoa đào bay khắp nơi ,lạc vào dòng suối trong vắt chảy nhẹ nhàng....thanh khiết giữa khu rừng....nước chảy đôi khi hắt vài giọt nước lên bờ...bên cạnh bờ sông....kột cô bé mang vóc dáng đứa bé 12 13 tuổi ôm gối khóc ko ra lời....vì sao lại bi thương đến vậy.....bên trong tiềm thức của đứa bé ấy là một yêu nữ mang thần sắc xinh đẹp động lòng người ,dòng nước mang linh khí có thể nhìn thấy được thật thể* ,tiềm thức bên trong con người đứa bé đó bị phong ấn ,đó là tiểu cầm... trước giờ lạc phàm vốn cấm ko cho nàng ra đây chơi là vì dòng nước này có linh khí sợ nàng sẽ thấy dược thật thể mà hoảng sợ..lần trước nàng ra cùng bảo bảo ngất xỉu là do bị ảnh hưởng linh khí của dòng nước gợi lại kí ức ngàn năm của nàng nhất thời mất đi ý trí...nhưng vào lúc này nàng ko để ý truyện j cả chỉ biết ngồi ôm gối khóc.... *thật thể :hình dạng thật từng giọt nước bắn lên phớt qua mái tóc nàng......lung linh như những giọt sương ban mai....nhẹ nhàng tung bay....dưới mặt nước trong suốt...tinh khiết, một cô nương xinh đẹp động lòng người...ánh mắt bi thương những dòng ngấn lệ hiện lên ánh mắt màu hồng tím nhẹ.....nội tâm sâu sắc khó mà nắm bắt được.....chỉ có thể đoán tâm trạng trong ánh mắt sâu sắc kia rất buồn....nỗi bi thương da diết ân cần nhìn cô bé ngồi ôm gối khóc ko ngừng trên bờ suối kia trời đã gần tối mà tiểu cầm vẫn chưa về ,lạc phàm tuy biết là tiểu cầm đang ở đâu nhưng kỳ lạ.....lần này hắn quan vi lại ko thấy được thật thể của nàng...mấy lần trước khi nàng trốn hắn ra ngoài dòng sông này chơi hắn đều thấy rõ được thật thể của nàng,.. chẳng lẽ có điều j cần che giấu sao...hay là có kẻ nào đứng đằng sau dùng thuật che mắt...hắn ko khỏi lo lắng cho nàng....ko an lòng bèn cưỡi kiếm bay thẳng về phía dòng suối bạch lạc.... --------*****-------- bầu trời bắt đầu tối.....ko có ánh sáng, bóng tối bao trùm cả ngọn núi...kế bên bờ suối, thiên cầm vẫn ngồi đó đã ngừng khóc nhưng hình như nàng ngủ quên mất hay bị ai đó làm cho ngất đi thế này....hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng cong lên, cái đầu bánh bao bị nước hắt lên bây giờ đã rũ xuống ,che khuất nữa khuôn mặt nhỏ nhắn.....hàng mi mắt còng đọng lại vài giọt nước mắt....đứa bé này chắc là phải khóc nhiều lắm đây.... lạc phàm bay tới....thấy tiểu cầm nằm ngỉ say sưa, trên hàng mi conh lấp lánh vài giọt lệ...khuôn mặt vẫn ko thay đổi nhưng sao những ngón tay hắn khẽ run...là vì cái j ??? hắn bước tới, ngồi xổm xuống....dùng ngón tay của mình lau những giọt nước mắt đọng lại trên mi...rồi lại vén những cọng tóc...mềm mại..mượt mà...rồi nhấc bổng nàng lên bay về nhà..... buổi sáng....hôm nay ko như mọi khi tiểu quỷ kia ko đến làm phiền hắn nữa....nhưng khi tỉnh dậy thiên cầm ko biết ai đã đưa nàng về...hốt hoảng một hồi rồi cũng mặc kệ...nhớ tới chuyện hôm qua rồi thở dài một tiếng....mắt cụp xuống...buồn rầu... thiên cầm cũng lười đi tìm cha....ko phải là lười mà nói đúng hơn là ko muốn gặp....ủ rũ nằm lăn qua lăn lại trong căn phòng.... bảo bảo luyện tập phép biến thân ở sau nhà....luyện một hồi nó cũng biến thành một cô nương cũng khá xinh nhưng mà ko phải nói là xinh đẹp mới đúng ,nó reo hò ầm ĩ thầm cám ơn tôn thượng đã cho nó xinh đẹp như thế này...mái tóc nó màu vàng....uốn lọn lọn,trên đầu còn cài hai cái nơ màu hồng rất xinh xắn...bộ váy nó mặc cũng khá đẹp ko cầu kì mà đơn giản...màu vàng nhạt...nó nhảy nhót một hồi rồi nhĩ ra trò chọc phá....tuy đã là một quý cô xinh đẹp nhưng cái bản tính trời cho vẫn ko thay đổi...nó bước rón rén vào phòng tiểu cầm.... một cái ầm...khiến 7 hồn 9 vía đang đi du ngoạn của nàng tụ hợp lại ngay tức khắc.... thiên cầm trợn tròn mắt nhìn tiểu cô nương dễ thương vừa hù dọa mình đứng bên cạnh trợn tròn mắt "..c..ô...là....ai..??!!" chưa kịp nói xonh đã bỏ chạy vèo một cái vào thư phòng lạc phàm...bảo bảo sợ nàng sẽ mách tôn thượng nên nhất thời hoảng sợ ko dám chạy theo, lần này nó chết chắc.... thiên cầm tông cửa phòng lạc phàm xông vào... ko có ai ở trong phòng...căn phòng trống trơn....được xếp ngăn nắp gọn gàng...sạch sẽ..bức tranh chữ TỊNH vẫn trên tường....một cảm giác lạnh lẽo đến lạ thường.....cha đã đi đâu??? " ko lẽ người đi rồi !!" quay về thiên môn sơn rồi....sao thế được người chưa từ biệt nàng mà....khuôn mặt thiên cầm bắt đầu rưng rưng ko nhận thấy sự tồn tại của lạc phàm trong căn nhà này...bắt đầu lo lắng....bước từng bước...nói bước nhưng chẳng khác nào như đang chạy chỉ là nàng sợ sẽ đụng mặt cô gái hồi nãy nên mới cẩn thận để ý xung quanh thôi..... nàng vòng quanh nhà...khắp nơi trong khu rừng... hoa đào bay khắp nơi...một vài cánh hoa lạc vào nơi dòng nước trong suốt tinh khiết....giữa rừng hoa..một bóng người trắng tuốt....mái tóc đen dài...mượt lướt qua từng cơn gió....tà áo trắng muốt ko vương chút bụi trần...tiếng đàn thoắt ẩn thoát hiện.....tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, tiếng đàn tùy hứng theo tâm trạng người gảy đàn...nhưng kì lạ tiếng đàn này tuy hay nhưng rất vô hồn ko có âm điệu....nhưng lại khiến người nghe có một cảm giác khó tả....ngang tàn..... thiên cầm vẫn chạy toán loạn..miệng ko ngừng kêu "..cha..!!!" vừa hoảng sợ vừa lo lắng..... trong khu rừng đào, những cánh hoa đào bay như lan tỏa khắp trời....ngập tràn cả khu rừng....nam tử ngồi đánh đàn lộ rõ gương mặt tuyệt mĩ mà lạnh lùng vô cảm......tiếng đàn càng lúc càng vang xa...xa...xa...tới nơi cô bé vừa khóc vừa chạy đi tìm cha.... thiên cầm kiếm hoài lại ko thấy càng lúc càng hoảng sợ chỉ tại nàng cả....tất cả là tại nàng...tại nàng ko nói chuyện...xa lánh người nên người mới bỏ đi như vậy tất cả cũng tại nàng mà....thiên cầm vừa tự trách mình vừa chạy vừa khóc đi tìm cha...nàng đột dừng chân lại trước khu rừng hoa đào...ngập tràn cánh hoa....nước mắt rưng rưng chảy còn nhiều hơn lúc nãy....rồi chạy ào vào trong....nhào vào lòng người đang gảy đàn òa khóc..."...cha!!!!..." là lạc phàm....hắn ko biết chuyện j xảy ra với nàng...sao nàng lại khóc nhiều như vậy.....lòng hắn bỗng cảm thấy đau...là vì cái j ??? lạc phàm để mặc cho nàng ôm nhẹ nhàng xoa đầu nàng nét mặt vẫn ko thay đổi " có chuyện j sao tiểu cầm..???" "cha người đừng bỏ tiêu cầm đi mà tiểu cầm ko muốn xa người đâu.." nói xong nhào vào lòng hắn nét mặt của lạc phàm vẫn ko thay đổi...nhưng trong thâm tâm...có một cảm giác kì lạ làm hắn khó chị tột cùng, hắn nhẹ xoa đầu nàng....đứng dậy cầm cây đàn trên còn một bên tay nắm tay nàng..... ------****------
|