Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 22:
Mỗi đêm?
Muốn cô hàng đêm đối với hung thần bạo ác này? Cô có thể hay không bị tra tấn đến ấm ức? Bệnh thần kinh sao?
Cố Tiểu Ngải đem cái nồi để một bên nói, "Không được, cậu tôi sẽ hoài nghi, tôi không thể mỗi đêm cũng không ở nhà."
Nếu cậu biết cô làm nhân tình của người khác, có thể ông ấy sẽ bất tỉnh.
Không được?
Hắn lần đầu tiên cho nữ nhân cái chìa khóa nhà, cô nói với hắn không được?
Cố Tiểu Ngải này thật không biết điều.
"Cố Tiểu Ngải, tôi không thích nghe lý do." Lệ Tước Phong nghiêm mặt nói, liếc mắt một cái bàn tản ra mùi cá, cô nhưng thật ra biết nấu ăn.
Từng là thiên kim tiểu thư lưu lạc đến nỗi giống một nữ giúp việc trong phòng bếp, đáng tiếc hắn chưa thấy qua quá trình cô thay đổi.
Vậy nhất định là một quá trình hả hê lòng người.
Thiên kim thanh cao nghèo túng thành một cô nương. . . . . . quần áo xinh xắn biến thành hàng giá rẻ, khí chất cao ngạo lại có thể trở thành bà nội trợ nấu cơm.
"Lệ Tước Phong, anh cũng đừng chỉ nghĩ đến mình, không có khả năng hàng đêm đều không về nhà, tôi tận lực phối hợp thời gian của anh không được sao?" Cố Tiểu Ngải cau mày nói, giọng điệu của cô là đang thương lượng, cô thực không muốn cùng hắn tranh chấp.
Dù sao mỗi lần tranh chấp kết cục đều là đầu hàng chịu thua, cô bắt chước ngoan bắt chước thông minh.
"Không được." Lệ Tước Phong trực tiếp phủ quyết.
Hắn bất kể cô tìm lấy cái cớ gì để ứng phó, hắn muốn thân cô tháng này, tâm đều chỉ có hắn Lệ Tước Phong.
Chinh phục một nữ nhân, có thể có nhiều gian nan vậy sao?
Làm cho cô không có thời gian nhớ thương nam nhân khác là được rồi.
Cố Tiểu Ngải cởi xuống tạp dề trên người, xoay người nhìn thẳng vào Lệ Tước Phong, mặt chân thật đáng tin, âm thanh hết sức êm ái, "Anh không thể bá đạo như vậy, tôi có thời gian không gian của chính mình."
Thanh âm của cô có loại nhu thuận độc đáo, đặc biệt cô cố ý làm cho êm dịu, nghe qua làm người ta không hiểu thư thái.
Cùng Lệ Tước Phong cứng chọi cứng là không được, cô chỉ có thể tạo một con đường riêng.
"Thời gian, không gian của cô giá trị bao nhiêu tiền? Tôi mua." Lệ Tước Phong mi cũng không còn nâng một chút.
". . . . . ."
Đối mặt Lệ Tước Phong tài đại khí thô, Cố Tiểu Ngải đều không nói được một chữ, một đôi mắt trừng cực hạn.
"Không nói? Đồng ý?" Lệ Tước Phong trong mắt xẹt qua một chút đắc ý, hắn thật sự là yêu bộ dáng khuất phục của cô cực kỳ, mang chút quật cường, lại điềm đạm đáng yêu .
Một nam nhân tự đại đến cực điểm, cô cùng hắn căn bản tìm không thấy tiếng nói chung.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải vẫn là tức giận đến một chữ đều nói không được.
Hắn đây là cái ánh mắt gì?
"Như thế nào? Sợ ta hạ độc?" Cố Tiểu Ngải càng thêm dũng khí, há miệng đã đem miếng cá cắn xuống.
Con cá này nếu Lệ Tước Phong, cô nhất định bắt hắn nấu cho, sau đó cắn hai cái. . . . . . Phun bỏ đi!
Cố Tiểu Ngải nhấm nuốt miếng cá, không có chú ý mình ăn cái bộ dáng gì có bao nhiêu mê hoặc, đôi môi lạnh nhạt dao động trái phải, nhiễm ra một chút ánh sáng màu.
Lệ Tước Phong mắt nhất thâm, đem cô áp đến trên bàn, hai tay đem cô hoàn toàn bao phủ ở trong ngực của mình, cúi đầu, hắn hôn môi của nàng.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn né tránh, Lệ Tước Phong một tay ôm hông của cô, một tay chế trụ gáy của cô hôn sâu sắc, nhiệt năng lưỡi ở miệng cô thay đổi hoàn toàn, đem miếng cá cho cuốn tới.
Dựa trên bàn lạnh lẽo cũng nhiệt độ cơ thể hắn đến tốt cùng, cá chua ngọt ở miệng hai người được phát huy cực hạn. . . . . .
Lệ Tước Phong hôn luôn luôn có loại cuồng vọng nuốt hết toàn bộ, Cố Tiểu Ngải thân mình dần dần mềm mại xuống dưới, hai tay không tự chủ được treo lên vai hắn, không lưu loát đáp lại hắn.
"Cố Tiểu Ngải, học được hô hấp." Nhìn chằm chằm cô ngăn cản phiếm hồng mặt, Lệ Tước Phong có chút buồn cười cười ra tiếng, nhận một nụ hôn dài mà ngay cả hô hấp cũng không .
Cái tên nam nhân A Tu kia, nhất định ngay cả miệng của cô chạm vào cũng chưa đụng tới rồi.
Thình lình, Cố Tiểu Ngải bị ôm lên ngồi trên bàn, tạp dề bị bỏ xuống, còn lại một chiếc áo len dệt kim trong chốc lát bị cởi bỏ nút thắt. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tầm mắt mê loạn nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đỉnh đầu, Lệ Tước Phong cố ý tra tấn một chút một chút hôn xương quai xanh của cô, tay còn lại chính là ôm cô không hề động.
Có cái gì khô nóng trong thân thể kêu gào phát tiết, điều này làm cho cô càng thêm không thoải mái kêu lên, thanh âm là nhu hòa, "Lệ Tước Phong. . . . . ."
"Sao?" Lệ Tước Phong từ trước ngực cô ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen nhiễm sắc thái tình dục, một đôi môi mỏng trí mạng gợi cảm, thanh âm mất tiếng, cũng là không nhanh không chậm , "Như thế nào, muốn?"
Nam nhân này tưởng thượng liền thượng, làm gì tra tấn cô thuần túy phản ứng sinh lý. . . . . .
Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi, Lệ Tước Phong xé xuống cà vạt của mình, nắm tay cô để trong ngực áo sơmi mình, "Giúp tôi cởi bỏ."
|
Chương 23:
Cố Tiểu Ngải chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nghe lời thay hắn cởi bỏ cúc áo sơmi. . . . . .
"areyoutheone. . . . . ."
Chuông điện thoại di động đột nhiên bên ngoài phòng bếp vang lên, Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn khêu gợi trước mắt, nhất thời tỉnh táo lại, cúi đầu vừa thấy, quần áo hỗn độn, trước ngực tất cả đều là dấu hôn lớn nhỏ. . . . . .
Cô lại một lần trầm mê ở trong ngực của hắn.
Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bị bộ dáng của chính mình làm cho sợ hãi, đẩy Lệ Tước Phong chạy ra bên ngoài, cánh tay bị kéo trở về, thân mình một lần nữa bị giam cầm ở trước ngực hắn.
"Lúc này muốn bỏ chạy?" Lệ Tước Phong đầu ngón tay nâng lên người của cô, đáy mắt mang theo bất mãn, một tay bắt đầu phủ hướng thân thể của cô.
Tiếng chuông di động du dương còn vang không ngừng. . . . . .
"Anh đừng như vậy, tôi nghe điện thoại." Chẳng quan tâm hắn có hài lòng hay không, Cố Tiểu Ngải co rụt lại thân mình, theo chỗ trống dưới khuỷu tay hắn chui ra ngoài, bay nhanh ra phòng bếp, trong túi lấy điện thoại di động ra.
Là cậu điện thoại.
Nhất định là thúc giục cô về nhà , khả năng cô đêm nay phải ở lại biệt thự Lệ gia, tên Lệ Tước Phong cầm thú này làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
"Tiểu Ngải, con nhỏ này mấy ngày nay làm sao không về nhà? Chạy tin tức cũng không thể không ngủ được." Thanh âm Cậu quan tâm lo lắng theo di động vang lên, "Về nhà nhanh lên."
Quả nhiên là thúc giục cô về nhà.
"Con. . . . . ." Cố Tiểu Ngải vắt hết óc nghĩ lấy cớ, thân mình đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, tay thon dài sạch sẽ chụp lên trước ngực mềm mại của cô, Cố Tiểu Ngải hít vào một hơi, "Dạ. . . . . ."
Đầu bên kia điện thoại cậu nghe ra thanh âm cô khác thường, khẩn trương hỏi, "Làm sao vậy Tiểu Ngải? Con hiện tại ở nơi nào, nhanh chút về nhà, cậu sẽ chờ con, nhất định phải chờ đến khi con trở về."
Cô cũng tưởng về nhà đi ngủ một giấc. . . . . . Mà không phải ở lại biệt thự Lệ gia bị Lệ Tước Phong đòi hỏi tùy ý.
Vành tai bị môi cực nóng bao phủ.
Cố Tiểu Ngải nhịn không được run rẩy, Lệ Tước Phong sát vào đường cong của cô, gắn bó ở trên lỗ tai cô trêu chọc triền miên. . . . . .
"Con. . . . . . Đừng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải há miệng thanh âm biến thành nhỏ bé yếu ớt ngâm lên, thật tai hại, sợ tới mức cô lấy tay chụp lên di động.
Lệ Tước Phong vừa lòng nhíu mày, bàn tay ở trên người cô chạy khắp nơi khơi gợi.
Nam nhân này căn bản là cố ý làm cho cô không nghe điện thoại.
Cố Tiểu Ngải cắn răng cố nén xuống dưới, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói vào di động "Cậu, con đang theo một tin tức rất lớn, không có tiện gọi điện thoại, cậu cứ ngủ trước đi không cần chờ con, tối nay con sẽ trở về ."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền cúp điện thoại, sợ cậu nghe ra cái gì không thích hợp.
"Lời nói dối thật sự lanh lợi." Lệ Tước Phong khinh miệt cười lạnh một tiếng.
"Lệ Tước Phong, anh không thể như vậy." Cố Tiểu Ngải bị biến thành sắc mặt ửng hồng, quả thật là hắn giở thủ đoạn, xoay người nghiêm trang nói, "Chúng ta nói chuyện một chút, anh không thể hỏi đến. . . . . . Chúng ta không nên can thiệp vào đời tư của nhau, không được tiếp xúc với người nhà của đối phương, như thế nào?"
Cô là muốn nói thẳng làm cho hắn chớ nhập vào cuộc sống của cô, nhưng tên nam nhân cao ngạo này nhất định không hài lòng, cô chỉ có thể uyển chuyển. . . . . . biểu cảm khuôn mặt cô đủ cho hắn xem rồi.
Không chen chân sinh hoạt cá nhân đối phương?
Không tiếp xúc người quen biết của đối phương?
Lệ Tước Phong hai tay vẫn vòng ở trên người cô, đáy mắt tĩnh mịch nhìn cô, ẩn chứa ánh mắt tức giận.
Cuộc sống của cô hắn đã sớm điều tra, đơn giản giống như trang giấy trắng, thời điểm sống cùng cậu và làm việc tại tòa soạn báo, có chỗ nào là không thể để cho hắn chen chân?
Hay là. . . . . . Hắn Lệ Tước Phong làm cho cô mất mặt?
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong bỗng dưng cúi đầu tới gần mặt của cô.
Cố Tiểu Ngải trong lòng phát lạnh, cả người lui về phía sau, Lệ Tước Phong tiến lại gần, Cố Tiểu Ngải đến bàn ăn bên cạnh, lui không thể lui.
Trong lòng thầm nghĩ không tốt, cô giống như lại làm tức giận đầu sư tử này.
"Ba ——"
Quả nhiên, Lệ Tước Phong một tay lấy túi của cô đá xuống mặt đất, một số vật dụng vặt vãnh rơi trên mặt đất.
Mặt của hắn u ám dọa người.
Cố Tiểu Ngải có loại dự cảm không tốt, đang do dự muốn hay không dùng giọng êm ái, Lệ Tước Phong môi mỏng đã muốn mở ra, "Chỉ bằng Lệ Tước Phong ba chữ, có khi là nữ nhân muốn nhảy trên giường của tôi!"
". . . . . ."
"Cho cậu cô biết, hắn nhất định khóc lóc cầu xin cô lên giường của tôi!"
Ngụ ý, cô đừng không biết suy xét nữa.
Cố Tiểu Ngải căn bản còn muốn cầu xin tha thứ, nhưng vừa nghe cậu kính yêu bị hắn nói thành như vậy, nhịn không được mở miệng phản bác, "Anh đừng dùng đầu óc hẹp hòi xấu xa để gán cho những người khác!"
Cậu cô không phải loại người tham hư vinh.
Cậu muốn có một đôi con trai con gái rồi cho xuất ngoại du học, còn để mặc mợ khóc lóc ầm ĩ đòi treo cổ vẫn cố ý thu dưỡng cô, đem cô mang về chăm sóc, nếu không. . . . . . cô đã sớm bị đưa đến cô nhi viện .
|
Chương 24:
Cậu đối với cô rất tốt, ai cũng không thể nói cậu cô, không ai có thể.
Xấu xa?
Tốt lắm, cô lại dùng một cái từ ghê tởm để hình dung hắn.
Lệ Tước Phong một tay ấn lưng của cô đến gần mình, tầm mắt đùa cợt hôn lên ngực cô, gằn từng tiếng, "Cố Tiểu Ngải, cô có thanh cao, cô có cao thượng thì cũng nằm dưới thân tôi kêu cho êm tai ."
Hắn rõ ràng nói trắng ra.
Chỉ một câu, liền đem cô dập nát hoàn toàn.
Mặt Cố Tiểu Ngải trở nên trắng bệt, thế nhưng nghĩ không ra một câu phản bác.
Hắn nói đúng, nếu cô cao thượng, nếu cô thanh cao, cô không thể đã bị hắn cưỡng bức còn tiếp tục ở bên cạnh hắn phục vụ, còn làm phụ nữ của hắn. . . . . .
Cô căn bản. . . . . . chính là một phụ nữ không có liêm sĩ.
"Là tôi và anh xấu xa giống nhau sao." Hồi lâu, Cố Tiểu Ngải xả ra một nụ cười tự giễu, "Đối với tôi cậu là một người tốt, nếu ông ấy biết tôi làm nhân tình cho một người khác thì ông ấy sẽ bị làm cho thương tâm khổ sở."
Trên mặt Lệ Tước Phong vẫn là đùa cợt chẳng thèm ngó tới.
Cố Tiểu Ngải nghiêm mặt lại nói thêm một câu, "Chỉ cần anh đừng cho ông ấy biết, tôi có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh cho tới khi anh chơi ngấy mới thôi."
Đây là điểm mấu chốt của cô. . . . . . Cô đã muốn như vậy, không nghĩ lại làm cho cậu vì cô lo lắng thương tâm.
Mặt cô tái nhợt thỏa hiệp làm cho ngực hắn hỗn loạn.
Cô cư nhiên không chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên. . . . . .
Cô cư nhiên nói sẽ ngoan ngoãn đến làm cho hắn chơi ngấy mới thôi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Lệ Tước Phong không còn tức giận, bị một loại phiền phức khác chiếm lĩnh, hắn chán ghét cô khinh bỉ chính mình như vậy, so với cô luôn mồm mắng hắn còn chán ghét hơn.
"Được, vậy thực hiện nghĩa vụ của cô đi." Lệ Tước Phong cúi xuống nói rõ ràng, cúi người đem cô khiêng trên vai đi vào phòng.
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải trống rỗng nhìn chằm chằm trên mặt đất, cô giao thân xác bán đứng cho ma quỷ, đem tự tôn quăng đi. . . . . . Không biết sinh thời, cô còn có thể tìm trở về.
************************* Buổi sáng, đầu từ trong chăn ấm áp chui ra, Cố Tiểu Ngải liếc mắt đến người cùng giường, cô lại một lần nữa không đi làm, không biết một lát cậu sẽ thành cái dạng gì.
Muốn ngồi dậy mặc quần áo, lại phát hiện toàn thân xương cốt giống như muốn tan ra.
Cố Tiểu Ngải không nghỉ tinh lực Lệ Tước Phong lại tràn đầy như vậy.
Đường đường một tổng giám đốc khu Á Thái mỗi ngày công việc đến ngập đầu, ở trên giường còn có thể lực tốt như vậy, cô chống đỡ đều chống đỡ không nổi, hoàn toàn là ngồi phịch ở trên giường cho hắn muốn làm gì thì làm.
Tối hôm qua cô ngủ như thế nào?
Giống như cô mê man trong khi hắn thể lực còn tốt lắm, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. . . . . .
Tên Lệ Tước Phong biến thái!
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng thầm mắng, chống tay muốn rời giường, một cánh tay đột nhiên áp vào ngực cô, đem cô ấn lại ngã xuống giường.
Cố Tiểu Ngải quay đầu vừa thấy Lệ Tước Phong nằm sấp ngủ bên cạnh cô, một tay để ngang trên người cô.
Chăn trên lưng cường tráng của hắn trượt xuống, mặt của hắn hướng cô bên này, tóc ngắn có chút hỗn độn che trán, một đôi lông mày nhợt nhạt, dài che xuống như bóng ma, dưới mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng.
Căn cứ lương tâm mà nói, Lệ Tước Phong là một nam nhân suất sắc.
Chỉ tiếc, tính cách khó khăn của hắn đã đem những nét hòa nhã này phá hỏng toàn bộ.
Nhận thấy mình đang chú ý đến tên nam nhân này, Cố Tiểu Ngải vội vàng ý thức lại, tay cố hết sức dịch chuyển cánh tay của hắn để trên người cô, vừa dịch chuyển xong tay hắn lại tiến đến. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tức giận, lại muốn đẩy ra, Lệ Tước Phong bỗng nhiên mở mắt, con ngươi đen thùi, trên mặt còn mang theo nét ủ rũ, "Tỉnh rồi sao?"
"Ừ . . . . . đừng. . . . . ."
Hắn một phen kéo cô xuống hôn, một nụ hôn dài sâu, Cố Tiểu Ngải có chút thở hổn hển, nhịn xuống lau miệng thản nhiên nói, "Tôi phải đi làm."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải nhanh nhẹn từ trên giường đứng lên, vội vàng mặc áo ngủ rộng thùng thình vào, sợ hắn sáng tinh mơ lại nổi lên thú tính, cô hôm nay còn phải đi làm.
"Nói trắng ra bất quá là trách nhiệm, tôi trực tiếp cho cô tiền, từ chức ở tòa soạn báo đi." Lệ Tước Phong trở mình, ngồi dựa lưng vào gối, thoáng bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng cô đang mặc quần áo.
Từ chức? Lại đột nhiên cầm đống tiền lớn về nhà? Không dọa cậu cô mới là lạ.
"Tôi không có cách nào bỏ cậu tôi." Nói xong, Cố Tiểu Ngải nhanh như chớp chạy vào phòng tắm dùng bàn chải đánh răng duy nhất liều mạng đánh răng, hận không thể đem toàn bộ hương vị lưu lại của Lệ Tước Phong loại bỏ hết đi.
Đến khi máu chảy ra, tắm vòi sen lột một tầng da, trong miệng cô, trên người cô còn tràn đầy hơi thở của hắn. . . . . .
Giống như không thể loại bỏ được.
Trừ bỏ tâm ra, thân thể của cô đã hoàn toàn bị Lệ Tước Phong chiếm cứ.
Nhìn chính mình trong gương, tóc dài có chút hỗn loạn, mặt mày sạch sẽ kèm vài phần mỏi mệt, lại mang theo vài phần biếng nhác, đôi môi sưng phù. Trên cổ, mặt một dấu hôn rõ ràng, cô bây giờ là cái dạng phụ nữ gì đây.
|
Chương 25:
Lại một lần nữa nhớ tới lần gặp Sở Thế Tu ở câu lạc bộ đêm "Hạ Chi Dạ", tóc tai cô bù xù như điên ở toilet nam, anh ta không có nhận ra cô.
Đừng nói một Sở Thế Tu đã chín năm không gặp mặt không nhận ra cô. Ngay cả chính cô còn không nhận ra chính mình.
Mặc lại quần áo, Cố Tiểu Ngải đi ra phòng tắm, nam nhân trên giường đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại khoảng không trên giường.
Vừa ra phòng, người làm cung kính đứng ở cửa, mỉm cười nói, "Cố tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi ."
"Thật ngại, tôi không có thói quen ăn sáng, tôi đi trước." Cố Tiểu Ngải lễ phép nhìn bà cười cười, cô hiện tại thầm nghĩ rời khỏi biệt thự Lệ gia.
"Vậy phải ăn thành thói quen mới đúng!"
Âm thanh bá đạo vang lên bên cạnh, Cố Tiểu Ngải chuyển tầm mắt qua.
Lệ Tước Phong mặc áo ngủ đứng ở bên tường, tầm mắt sâu thẳm đánh giá cô, "Phải bồi bổ hơn, đừng động đến liền bất tỉnh, phá hỏng hứng thú của tôi."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc căng tròn mắt, động đến liền bất tỉnh? Cô nào có động. . . . . . Hắn không phải là nói cô đã hai lần bất tỉnh khi hắn đang hoan ái. . . . . .
"Anh. . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong lúc nhất thời nói không nên lời, khó có thể tin hắn trước mặt người làm sẽ nói rõ ràng như vậy.
Nam nhân này hoàn toàn không biết mặt mũi là cái gì đúng không?
Cái gì gọi là hở chút cô liền bất động? Không phải thể lực cô kém mà là thể lực của hắn quá tốt thôi!
Người làm là một phụ nữ trung niên, nghe nói như thế tự nhiên biết là có ý gì, cúi đầu nghẹn cười. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời muốn chết tâm rồi, oán hận trừng mắt liếc Lệ Tước Phong, xoay người vọt vào nhà ăn cầm lấy túi tối qua.
Cô thật sự là một khắc cũng không muốn gặp lại Lệ Tước Phong kia, tên nam nhân đáng ghét.
Vừa muốn rời đi, trên vai liền bị một bàn tay bá đạo kéo lại, người Cố Tiểu Ngải bị ấn ngồi vào trên ghế, trên bàn trước mặt bày hai loại bữa sáng Trung - Tây, đồng thời sữa đậu nành tản ra hương thơm mê người. . . . . .
Bụng lúc này rất không khách khí kêu hai tiếng.
"Ăn no rồi đi." Lệ Tước Phong ngồi vào đối diện cô, bá đạo ra lệnh, khẩu khí hoàn toàn không được cự tuyệt.
"Đúng vậy, Cố tiểu thư, cô ăn một chút đi." Người làm đi tới, vẻ mặt cười hòa ái dễ gần, "Lệ tiên sinh còn dặn riêng tôi chuẩn bị kiểu Trung Quốc cùng kiểu Tây Âu, cô thích loại nào thì về sau tôi sẽ làm loại đó, hay là Cố tiểu thư thích đổi mới mỗi ngày?"
Lệ Tước Phong cho chuẩn bị riêng cho cô?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía nam nhân đối diện, có chút không dám tin tưởng, hắn cũng sẽ chiếu cố cô? Mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?
Ánh mắt của cô là hồ nghi chuyện gì xảy ra?
"Nhắm lại ánh mắt khó coi của cô đi." Lệ Tước Phong cầm lấy khăn ăn một bên để trước mặt hắn, ltrên mặt ạnh lùng ngượng ngùng xấu hổ chợt lóe rồi biến mất.
. . . . . .
Đọng tác trãi khăn ăn này thật sự là muốn nhiều ngây thơ còn có nhiều ngây thơ.
Nhớ ra rồi, hắn đã từng nói qua, muốn trong một tháng chinh phục cô, làm cho cô đối với hắn dễ bảo, xem ra bữa sáng này chính là bước đầu tiên.
Tưởng chinh phục cô chỉ bằng cách cho người làm chuẩn bị bữa sáng thôi sao? Hắn cũng quá xem thường cô.
Bất quá, bữa sáng thịnh soạn như vậy, cô cũng cần phải lắp đầy bao tử trống trơn của mình.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải liền bắt đầu ăn trứng ốp lếp vàng óng.
Nhìn bộ dáng cô ăn với cái miệng nhỏ, Lệ Tước Phong cười giễu một cái, tầm mắt sâu sắc cực ham muốn hôn xuống mặt cô, lướt qua xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực mềm mại của cô, "Ăn nhiều một chút, đừng làm cho người ta nói Lệ Tước Phong tôi ngay cả nữ nhân cũng không cho ăn no."
Này không no. . . . . .
Một từ hai ý nghĩa.
Nghĩa đen tối lại đúng lý hợp tình.
Cố Tiểu Ngải nhất thời một ngụm trứng ốp lếp phun tới, dường như mặt đỏ theo.
Nam nhân này như thế nào mở miệng ra đều đen tối như thế . . . . . .
Lệ Tước Phong ghét bỏ nhìn chằm chằm cô, lại cầm tờ khăn giấy quăng qua, như trêu đùa, "Cố Tiểu Ngải, tư tưởng sạch sẽ chút đi."
. . . . . .
Rốt cuộc là ai tư tưởng không sạch sẽ?
Cố Tiểu Ngải rất muốn đem trứng ốp lếp phun trên mặt dối trá của hắn.
"Lệ tiên sinh, đây là báo hôm nay." Người làm lấy tờ báo hôm nay đưa đến, Lệ Tước Phong qua loa tiếp nhận.
Cố Tiểu Ngải vừa uống sữa đậu nành vừa xoay đầu qua, chỉ thấy hắn xem tin tức tài chính và kinh tế, thật không hổ là người làm ăn, ngay cả ăn điểm tâm đều xem tài chính và kinh tế.
《Công ty Sở thị dời tổng bộ tới C thị mang tính tất yếu. 》
Tiêu đề to như vậy khắc trên báo.
Cố Tiểu Ngải mắt âm u, cô thực không muốn nghĩ tới, nhưng vì sao là tin tức của Sở Thế Tu. . . . . .
Công ty Sở thị hiện tại càng làm càng lớn, đã muốn thành mục tiêu của truyền thông để phỏng vấn.
"Hai giờ chiều, tôi cho tài xế đón cô đi đến công ty điện ảnh và truyền hình." Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói, "Liễu Tử Mật hôm nay có phần diễn lộ hoàn toàn."
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, thuần túy nói, "Cái gì?"
Lệ Tước Phong sau tờ báo lạnh lùng giương mắt, "Cho cô đi chụp hình, trả cô giường phí."
|
Chương 26:
Nam nhân này lời nói trong miệng sẽ không một câu làm cho người ta nghe thư thái được sao.
Liễu Tử Mật, đây không phải so với Quan Nana càng là nữ minh tinh điện ảnh quốc tế nổi tiếng hơn sao? Trước đó không lâu mới bắt được diễn viên Hàn Quốc Hồng Mai, bất quá cô cũng luôn luôn lấy hình tượng ngọc nữ ra chụp . . . . . .
"Công ty của các người ngọc nữ đều thích cởi nha." Cố Tiểu Ngải có chút châm chọc nói, đem sữa đậu nành uống một hơi cạn sạch.
"Cho nên cô thực may mắn, chỉ cần cởi cho một mình tôi xem." Mặt Lệ Tước Phong không chút thay đổi nói.
. . . . . .
"Phốc. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một ngụm sữa đậu nành phun tới, Lệ Tước Phong dùng tờ báo ngăn lại, trên vẻ mặt càng ghét bỏ .
Người làm lại cười trộm .
Cố Tiểu Ngải mặt khí đỏ.
*************************
Vừa về tới toàn soạn báo, bạn tốt Chu Chỉ Nghi liền nhìn Cố Tiểu Ngải nháy mắt ra hiệu, "Cậu cô đã chờ cô từ sáng sớm, cho cô một hồi đến phải vào văn phòng ông ấy, sắc mặt thật không tốt nha!"
Cố Tiểu Ngải trong lòng hồi hộp, từ sau lần gia đình sa sút, cậu giống như cha cô, tuy rằng thương cô nhưng tuyệt không nuông chiều, cô lần này mấy ngày không về nhà, ông ấy khẳng định nóng nảy.
Trong túi của cô, Lệ Tước Phong còn ra vẻ buộc chìa khóa của biệt thư Lệ gia.
Cô nghĩ phải tìm ra cớ mới được. . . . . .
Cân nhắc nửa ngày, Cố Tiểu Ngải mới đẩy ra cửa ban công.
Cậu Diệp Vĩnh Thành thân mình mập mạp ngồi ở ghế to, vẻ mặt buồn ngủ, thấy cô tiến vào giọng điệu lại là lo lắng lại là chất vấn, "Mấy ngày nay con đi đâu vậy? Chạy tin tức như thế nào mỗi ngày đều không về nhà? Con là không phải có việc gì gạt cậu chứ?"
Trong lòng cô phát lạnh, chẳng lẽ biểu hiện của cô có việc gì gạt sao?
"Có tin tức lớn thôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải cười lấy lòng đi qua ngồi xuống, "Con tối hôm qua biết được tin tức của Liễu Tử Mật, nghe nói hôm nay có phần diễn lộ ra hoàn toàn, con chuẩn bị trà trộn vào nhìn có thể hay không chụp được ảnh."
Vừa nghe đến có đại tin tức, Diệp Vĩnh Thành đôi mắt lập tức tỏa sáng, lập tức lại chìm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tin tức kia để cho người khác theo đi, con đã mấy ngày không nghỉ ngơi rồi, về nhà ngủ một giấc cho tốt đi."
Cô cũng muốn ngủ một giấc thật tốt. . . . . .
Để cho người khác đi theo tin tức này chẳng phải thân phận nhân tình của cô bị bại lộ sao?
"Kỳ thật cậu, để cho tiện làm việc con ra ngoài thuê một phòng ở, vẫn lo lắng cậu không đồng ý nên chưa nói. . . . . . Ở bên cạnh nội thành rất gần, so với trong nhà Tiểu Tứ hợp viện rất tốt." Cố Tiểu Ngải tỏ vẻ mặt chân thành, cố gắng muốn thuyết phục cậu.
"Con thuê phòng bên ngoài? Như vậy sao được, một người con gái bên ngoài nhiều không an toàn, nhanh trả lại đi !" Diệp Vĩnh Thành kích động đứng lên.
"Cậu, con đã trưởng thành, con biết bảo vệ mình, con phải đi trước lấy tin tức đây, cứ như vậy nha, bye bye, gặp lại sau!"
Không đợi Diệp Vĩnh Thành nói cái gì, Cố Tiểu Ngải đứng lên chạy ra bên ngoài, cậu là một nam nhân tính tình rất tốt, chính là thuê cái phòng không ở nhà cậu cũng sẽ không tức giận cô lắm.
Hai giờ chiều, Cố Tiểu Ngải đúng giờ được tài xế của Lệ Tước Phong đưa đến Công ty điện ảnh và truyền hình.
Phim trường này lớn nhất toàn bộ tỉnh, lệ thuộc tập đoàn e. s, đi vào nơi nơi là trang phục của diễn viên. . . . . .
Bên trong xây dựng một phim trường cực lớn.
Trên giường cổ đại to như vậy, Liễu Tử Mật làn da trắng nõn một thân lụa trắng ngồi ở đầu giường, tóc đen dài đến thắt lưng như thác nước, lông mày đậm, hốc mắt rưng rưng, một đôi tay ngọc ngà chậm rãi đem lụa trắng trên vai kéo xuống, kéo xuống, trong màn ảnh lộ ra đường cong xinh đẹp, làm người ta nhìn không chớp mắt.
Liễu Tử Mật là một diễn viên chuyên nghiệp, chụp lỏa thể cũng quá đơn giản, xem xét thoải mái tùy ý.
Chính là trường quay cũng không có một nhà truyền thông nào, chỉ có cô Cố Tiểu Ngải cầm máy chụp ảnh yên lặng bấm, thật cũng không có người khác nghị luận. . . . . .
"Ok! Qua! Tử Mật nghỉ ngơi đã, chuẩn bị cảnh tiếp theo." Vẻ mặt đạo diễn vui vẻ giương giọng hô qua .
Cố Tiểu Ngải đứng ở trong góc nhỏ nhìn ảnh chụp trong máy chụp ảnh, lựa chọn tấm nào làm bìa tạp chí kì tiếp theo là tốt đây? Tấm này mặc lụa trắng cứ như không mặc?
Nữ nhân diêm dúa thanh âm thành thục bỗng nhiên ở bên tai cô vang lên, "Theo Tước Phong bao lâu?"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy nữ nhân vật chính Liễu Tử Mật đang đứng ở trước mặt cô, áo lụa trắng phong phanh kèm áo khoác ngoài, ánh mắt có chút khiêu khích mà châm biếm nhìn cô.
Vừa thấy khoảng cách gần như vậy, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện trên mặt ngọc nữ trang điểm dày đến khó tin, thoa phấn trắng dày, mắt lại càng nhấn nháy đến khoa trương.
Cô ta vừa rồi hỏi cái gì?
Theo Tước Phong bao lâu?
"Có ý tứ gì?" Cố Tiểu Ngải cau mày hỏi.
Cô sẽ không ngu xuẩn đến mức nghe không ra giọng điệu khinh miệt cùng khiêu khích của Liễu Tử Mật, rõ ràng không phải đến chào hỏi.
Liễu Tử Mật tùy tay lấy đồ trang điểm từ trợ lý trang điểm tỉ mỉ, cười lạnh một tiếng, "《ak》 tuần san đúng không? Nếu không phải Tước Phong tự mình lên tiếng, báo chí loại này của các người làm sao có thể biết tin tức của tôi."
|