Lời Nói Dối Sau Cùng
|
|
Lê lủi thủi vào phòng, trong đầu không khỏi thắc mắc người con gái ấy là ai bèn nói với Minh :"Ê..Minh vừa nảy anh Duy vừa tiết lộ một chuyện bí mật cho tao biết !"
"Chuyện gì ?" Minh dùng đá chườm chườm bên má bị sưng
"Anh Dương có người yêu, anh ấy về đây là để gặp cô ta ! "
Minh bất ngờ nhìn Lê :"Vây sao ?"
"Ừ ! Nhưng không biết cô ta là ai nhỉ ?"
"Tao không biết.... !"
Lê ngẫm nghĩ một lát ...có lẽ liên quan đến cái nhẫn kia. Chiếc nhẫn khắc chữ M , chắc là tên người đó. Ừm...phải điều tra ngay những đứa con gái nhà giàu tên bắt đầu bằng chữ M mới được.
"Minh...từ mai ai đến công ty tìm anh Dương tên bắt đầu bằng chữ M, à không họ hay bất cứ từ gì có chữ M đều thông báo cho tao biết !"
Tình yêu đâu phải cứ "chiếm hữu" là sẽ có được đâu.
Minh thở dài một hơi, :"Tao đi ngủ đây, cẩn thận "yêu quá hóa rồ" ! Ngủ ngon !"
|
Chương 5.4 : “Bình tĩnh nào !”
Giữa đêm Minh lẻn khỏi phòng gọi điện thoại tránh làm phiền Lê đang ngủ..
Giọng nói mơ màng của Yến vừa vang lên :”Alo……..ai vậy ?”
“Alô tao Minh nè !”
“Ừm…HẢ ?”
Cô nghe tiếng động đậy nhỏ nhỏ ở đầu dây bên kia
“Chuyện hồi tối mày đừng có giận Lê nha, nó không cố ý đâu”
Yến thở dài :”Ừ tao chẳng để tâm đến loại người như nó đâu ! Tao chỉ lo cho mày, mặt mày sao rồi ?”
“Ừm cũng đỡ hơn rồi ! Không sao đâu ! “
Yến bực mình : “Nó như thế mày vẫn chơi được cũng hay thật !”
“Tính nó vậy thôi chứ tốt lắm !”
“Tốt tốt…cái đầu mày…!”
Minh cười đi đến ban công có chiếc rèm màu vàng nhạt đang che khuất bóng dáng một người nào đó. Bỗng một cơn gió thổi qua cuốn chiếc rèm tung lên làm cô nhìn rõ bóng dáng ấy……
“Tổng giám đốc !?..” Cô thốt lên
Bên kia Yến cũng nghe được
“Hả sao anh ta lại ở đây ?”
Minh nhỏ giọng nói với Yến :”Không biết !Tao cúp máy đây, khi khác gọi …!”
Cô bấm nút tắt trong tiếng la í ơi của Yến.
Đêm hè ở biển thật oi bức mặc dù anh đã chỉnh máy lạnh hết cỡ nhưng vẫn không thể xoa dịu được cái nóng này còn làm cho không khí ngột ngạt hơn nên quyết định ra ngoài hóng gió một chút. Nghe có tiếng người, Dương quay mặt lại thấy Minh, tay đang cầm điện thoại , gọi vào đêm khuya như vầy chắc hẳn là bạn trai .
Bầu không khí chìm ngập trong sự ngượng ngùng có pha lẫn vài phần sửng sốt của cô. Tại sao giám đốc ở ngoài đây nhỉ, anh chưa ngủ sao ?
Dương dùng tay chỉ vào má mình “Cô….chỗ này còn đau không ?” phá vỡ sự im lặng
“à……không sao rồi tổng giám đốc ạ !”
Anh đột nhiên tiến đến gần, nhìn rõ mặt cô vẫn còn sưng, bất giác dùng tay sờ lên đó, cô hơi nhíu mày chắc vẫn còn đau.
Tổng giám đốc đang làm gì vậy ?.. đang sờ mặt mình sao ? Mình nên làm gì ? Cô lùi vài bước.
Cảm giác động tác của mình hơi kì lạ cộng thêm ánh mắt đầy “kinh hãi” kia, anh nhanh chóng thu tay, hắng giọng
“Cô đứng đây chờ tôi một chút !”
Cô gật đầu trong vô thức, anh đi ngang qua người cô về phòng lấy bịch thuốc trở ra
“Cầm lấy !”
Cô khó hiểu nhận lấy “Đây….đây là gì vậy tổng giám đốc ?”
“Thuốc giảm đau và một tuýp bôi dùng nó sẽ bớt đau !”
Minh cúi đầu “Cảm…cảm ơn tổng giám đốc !”
“Không…còn việc gì nữa….tôi… về phòng đây….! Tạm biệt tổng giám đốc !”
“Ừm !”
Minh nhanh chóng về phòng đóng cửa, dùng tay sờ lên chỗ anh vừa chạm.Tại sao tổng giám đốc sờ mặt mình? Nắm chặt bao thuốc trên tay,cái này anh mua cho cô ? Nghĩ thế tim cô bắt đầu đập nhanh hơn ” Không thể nào, không thể nào, chắc Tổng giám đốc chỉ quan tâm nhân viên thôi “.Cô chạy đến bên giường, tìm chiếc nhẫn nắm chặt trong tay “Bình tĩnh , phải bình tĩnh đừng suy nghĩ linh tinh !”
Khi đã bình tĩnh, cô mở túi thuốc, lấy một viên giảm đau uống, dùng tuýp thuốc bôi vào vết thương sau đó đi ngủ.
Dương giơ bàn tay vừa sờ má cô lên, tại sao mình làm thế ? Mình bị điên rồi ! Xúc cảm mềm mại vẫn còn làm anh hơi lưu luyến. Anh dùng tay kia, đánh vài phát vào bàn tay “hư đốn” này chan chát…”Không được, không được làm vậy một lần nào nữa”
|
Sáng hôm sau, Dương nhận điện thoại của ba anh phải gặp một vị đối tác quan trọng đang đi công tác tại đây. Minh tuy mặt bớt sưng nhưng không muốn xuất hiện ở buổi khai trương trong bộ dạng này nên ở lại khách sạn. Trước khi đi, Trung ghé tặng cô một tấm Voucher miễn phí tất cả các dịch vụ ở Spa trong vòng một năm, cô từ chối nhưng anh vẫn để lại và đi mất.
Tranh thủ lúc mọi người đi vắng, cô gọi điện thoại gặp Yến lần cuối trước khi về Sài Gòn. Hai người cùng nhau thăm ba mẹ Yến , ăn sáng và dạo biển.
Dương ngồi tại nhà hàng đợi đã hơn một tiếng đồng hồ mới nhận được điện thoại nói ông ta hiện đang rất bận không thể đến được, hẹn anh vào một dịp khác, ông ta sẽ đến trực tiếp công ty bàn bạc. Bước ra khỏi nhà hàng ánh nắng bắt đầu chiếu gay gắt, anh lấy kính râm đeo vào, gọi điện thoại cho Trung nói 10 phút sau sẽ có mặt ở buổi lễ khai trương, tiến ra bãi đỗ xe ,phát hiện xe bị nổ lốp đành gọi nhân viên kêu người đến sửa. Anh đón taxi đến đó, trên đường đi bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc đang nắm tay nhau nô đùa trên biển. Anh ra hiệu cho tài xế dừng lại, bước xuống xe.
Cô gái này không đi khai trương với bọn họ mà trốn ra đây chơi.
Đang vui vẻ ,Yến để ý thấy một người đàn ông đeo kính đen, ăn mặc chỉnh tề đã nhìn 2 cô từ rất lâu, cảm giác như mình bị theo dõi cực kì khó chịu kéo Minh đi về phía người đó.
“Nè……….bộ anh là tên biến thái hay sao mà đứng đó nhìn chúng tôi từ nãy đến giờ ?”
Dương nhếch khóe miệng cười dùng tay tháo kính :”Là anh đây !”
Hai người hốt hoảng nhìn, do anh đeo mắt kính che nửa khuôn mặt nên Yến không nhận ra.
Tình cờ ánh mắt của anh và cô giao nhau hai người tỏ ra rất ngượng ngùng sau hành động nông nỗi của anh ngày hôm qua.
Yến nhìn ra thái độ không được tự nhiên của Dương và Minh thì cười một cách nguy hiểm.
“À…Minh chúng ta đi hồ Mây chơi đi !”
“Là ở đâu ?”
“Đi theo tao !” Yến kéo cô đi một đoạn chợt xoay người :”Anh có muốn đi cùng không ?”
Dương gật đầu, thanh toán tiền taxi rồi đi theo 2 người. Đến nhà ga Yến mua 3 vé cáp treo lên khu du lịch hồ Mây.
Minh cầm tấm vé……”chúng ta đi cáp treo lên đó ?”
Yến gật đầu
Minh lắc đầu “Không …tao không đi đâu !”
“Sao thế ?”
Minh nói nhỏ vào tai Yến :”Mày ……biết rồi còn hỏi !”
“Haiz….có gì đâu, đi cáp treo an toàn lắm !”
Anh khó hiểu nhìn cô :”Có chuyện gì vậy ?”
“À Minh nó sợ độ cao thôi anh ạ !”
“Lớn như vầy cọn sợ độ cao ? Cô là con nít 3 tuổi ?”
“Hahah không đâu anh ơi nó là con nít sống lâu năm đó !”
Cái con này thích bán đứng bạn bè thế sao. Cô trợn mắt với Yến
Nhằm giữ lại một tí thể diện cô quyết định “Không có….đi..thì…đi !”
“Vậy à ? Đi thôi !” Yến trực tiếp kéo Minh đến chỗ xếp hàng dưới sự không tình nguyện của cô. Sắp đến lượt mình, cô càng ngày càng thụt lùi về sau đụng phải anh.
Anh nhìn cô, Minh cực kì xấu hổ nói “Xin lỗi”.
Cửa toa cáp treo mở ra, cả 3 bước vào. Hôm nay là kì nghỉ nên rất đông khách du lịch, trong khoan chật kín người. Cáp treo chuyển động, suốt chặn đường hầu như cô không hề mở mắt.
“Minh à….! Nói không sợ mà nhắm chặt mắt thế kia à ? ” Yến lên tiếng chọc ghẹo
Để chứng minh cho Yến thấy mình không hề sợ nên cô từ từ mở mắt ra cứ ngỡ sẽ là một độ cao không tưởng nào đó nhưng trái lại chỉ có một dãy cúc áo sơ mi !? Ngẩn đầu lên chút nữa cô thấy chủ nhân của những chiếc cúc áo đó.
Dương cảm giác được ánh mắt của cô, anh cúi xuống làm cô giật mình lùi lại đụng trúng một bà cô mập mạp nào đấy. Bà ta hiểu lầm cô đẩy bà ta thế là dùng thân mình thúc nhẹ một cái cô té về phía trước úp mặt vào ngực anh, mũi va vào cúc áo sơ mi đau nhói, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Bất ngờ bị Minh lao vào lồng ngực , tim của anh hơi lệch nhịp, cô thực sự rất giống như lời Yến nói “trẻ con sống lâu năm” khi va vào không hề đau tẹo nào .Đây là lần thứ 2 tiếp xúc gần với cô như vậy nhưng ….có lâu quá không ?
Anh lên tiếng :”Phiền cô đứng đàng hoàng giúp tôi một chút ! Tôi không phải là gối ôm !” Biết mình dựa quá lâu , cô mau chóng đẩy anh ra
Yến theo dõi tình huống này từ đầu đến cuối không nhịn được khúc khích cười.
Lúc xuống cáp treo, anh đi trước , Yến và Minh đi sau
Yến nhỏ giọng nói :”Không ngờ mày lại thích anh ta, lại còn cố tình làm như thế !”
“Cái gì ? Làm gì chứ ?”
Yến cười cười ” Cố tình nhào vào lòng anh ấy !”
Cô nhíu mày nhìn Yến “Trời ạ cái đó tao bị đẩy thật không phải cố tinh đâu, đừng nói bậy bạ ! Anh ấy là chồng sắp cưới của Lê, mày hiểu không ?”
Yến bĩu môi :”Thì sao, cũng chưa lấy mà !”
“Thôi ! Bớt linh tinh giúp tao cái đi !”
|
Chương 5.5 : "Đừng cho Lê biết"
Đi được một đoạn Dương không thấy bóng dáng 2 cô nàng kia đâu , quay đầu tìm. Hai cô này hình như rất thích nói chuyện riêng với nhau. Nhưng....... không hiểu vì sao anh lại theo đến đây, vừa nghe Yến mở lời chẳng hề do dự lấy một phút đã gật đầu đồng ý ngay
Mình đúng là thằng "dại gái" đành lỡ hẹn với thằng Trung vậy.
Dương đi về phía 2 người kia "E hèm....."
Yến nhìn anh nở một nụ cười thật tươi :"Hahaha chúng ta vào khu trò chơi thôi ! "
Đứng trước một chiếc thuyền cướp biển to lớn đang lắc lư qua lại, Minh mở to mắt nhìn mọi người ngồi trên đó đang gào thét đến khản cả cổ.
Yến vô cùng thích thú những trò cảm giác mạnh như vầy :"Chúng ta đi trò này đi !"
"Mày....có...chắc không ?" Minh đổ mồ hôi hột
Yến gật một cái thật mạnh
Cô hỏi một lần nữa "Mày xác định ?"
"Ừ...mày sợ chứ giề ! hahaha ~~~ trẻ em dưới 5t không chơi trò này được đâu, em gái cứ đứng đây xem nhé !" Yến vỗ vỗ vai Minh mấy cái
"Ai....ai....nói không được ?"
Nếu đã đi được cáp treo thì trò này cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô muốn chứng minh cho Yến thấy cô không phải kẻ nhát gan.
"Mày...chắc chắn ?"
Minh lắc đầu rồi lại gật đầu :"Ừ"
Yến cười haha nhìn Dương "Anh có chơi được trò này không ?"
"Được !" anh nói chắc như đinh đóng cột
"Vậy chúng ta đi mua vé nào!"
Mua vé xong 3 người lên thuyền , Dương ngồi trước, sau đó Yến đẩy Minh vào ngồi kế bên anh. Minh lườm Yến....
Khi mọi người đã yên vị, cô nhanh chóng nắm chặt tay Yến.
"Mày....làm cái gì vậy hả ? Buông ra , mày nắm chặt quá đó !" Yến cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay cô, lắc mấy cái "đau quá đi ! Thế cũng đòi đi !"
"Tao chỉ........nắm cho vui thôi....! hahaha"
Yến cười híp mắt nhìn cô :"À ra thế, phiền cô bé nắm vào thanh chắn an toàn này nhá !"
Minh chuyển sang nắm thanh chắn an toàn, chiếc thuyền từ từ chuyển động đưa mọi người lên càng ngày càng cao đến một độ cao nhất định rơi xuống, đưa sang trái.
Á...........má ơi.....nếu biết cái trò này kinh khủng thế này cô cũng không chơi dại đâu, con Yến đúng là lì hơn trâu cứ cười như điên. Tay cô nắm thanh chắn nổi cả gân xanh, mắt nhắm chặt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trò chơi này đối với anh chẳng có tí thú vị nào nên cứ ngồi yên lặng từ đầu đến cuối, để mắt cô gái bên cạnh mình mặt lúc xanh lúc trắng, người run run.......
Anh vỗ vai cô hỏi "Minh...cô có sao không ?"
Cô giật bắn mình, cắn chặt răng dùng tay xua "Không ...không sao...ha....!" chiếc thuyền tiếp tục đưa lên cao rồi hạ xuống............Lúc này cô không thể kìm nén được nữa hét to :"Á.........á........." đồng thời giơ tay níu lấy một cái gì đó ở bên cạnh thật chặt......
Cô bám vào tay anh rất mạnh, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi. Sợ đến vậy sao ? Anh tập trung nhìn cô nhưng cô không hề hay biết
Chiếc thuyền chuyển động thêm vài lượt cuối cùng cũng chịu dừng.
"Hahaha~~ thích thật ! Đúng không Minh ?" Yến xoay qua trông thấy cảnh tượng Minh nắm chặt tay Dương, mắt vẫn nhắm nghiền
Yến tốt bụng nhắc nhở "Mình à....! Trò chơi kết thúc rồi !"
Minh từ từ mở mắt ra, lúc nãy do quá sợ hãi cô đã nắm bừa cái gì đấy, cô không biết mà cũng chẳng còn tấm trí đâu tìm hiểu. Bây giờ khi hoàng hồn lại thấy đó chính là........tay tổng giám đốc.
Cô buông tay :"Xin lỗi...xin lỗi tổng giám đốc tôi.....!"
Chợt...có thứ gì đó trào lên cổ họng với tốc độ rất nhanh......
Oẹ.........cô nôn.........trong sự kinh hoàng của Yến cùng ánh mắt "giết người" của anh..... Nhưng cô không thể kìm nó lại được
Anh đứng dậy với cái thứ ấy đầy trên áo :"Cô........."
"Xin lỗi.....! xin lỗi tổng giám đốc tôi không cố ý !" cô cúi đầu thật sâu
Anh không biết nên nói gì với cô bây giờ, đành bỏ đi tìm nhà vệ sinh, cởi áo tẩy sạch. Thật kinh khủng, còn bốc cả mùi , cái cô này không biết chạy đi tìm chỗ "xả" hay sao cứ tuôn hết lên người anh thế này
Áo không thể mặc nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên........Nhìn màn hình là Trung gọi......
"Alô........"
"Mày đang ở đâu vậy nói 10 phút đến bây h' là nửa tiếng rồi đó !" Giọng Trung cằn nhằn qua điện thoại
"Xe bị bể bánh ! Đang vá......!" anh cúp luôn điện thoại không cho cái tên nọ tiếp tục làm phiền.
|
Trong nhà vệ sinh nữ.........
Yến đi qua đi lại :""Trời ạ...tao không thể nào tin được mày có thể làm thế ! ""
Minh vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, xoay sang cầu cứu Yến :"Yến.......tao nên làm gi bây giờ !'"
"Chúng ta đi xem tình hình đã !"
Minh và Yến đứng đợi anh trước cửa nhà vê sinh nam, khiến những người từ trong đấy đi ra không khỏi bàng hoàng. Đợi một lúc lâu không thấy anh. Cô nhỏ giọng kêu
"Tổng...tổng giám đốc !" vẫn không có tiếng trả lời. Cô bắt đầu cảm thấy lo sợ, ngộ nhỡ anh không tha thứ cho mình.......cô sẽ bi đuổi việc mất........nếu gọi cho Lê chỉ khiến nó hiểu lầm thôi.
Yến hô to :"Anh Dương ơi........!"
Anh bước ra.....với một vết ố vàng ướt đẫm trên áo, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Yến nói nhỏ :"Không ...ổn rồi....!"
Nên sao đây, mũi cô bắt đầu đỏ dần lên.
"Haizzzz ! Cứ để tao xử lý cho ! "
Yến xoay sang nói với anh :"Cái...áo...này chắc không thể mặc được nữa hay để em đi tìm anh họ mượn tạm áo cho anh mặc đỡ một lát xuống cáp treo. Minh nó mua cái khác cho anh ! Được không ? Anh họ em làm ở đây !"
Nhìn vẻ mặt sắp khóc của cô lòng anh đột nhiên chùn xuống gật đầu chấp nhận đề nghị.
Yến chạy đi , một lát quay lạivới chiếc áo màu hồng màu sắc sặc sỡ trên cổ còn có lớp bèo dúng thật bắt mắt điểm xuyết thêm đầy kim tuyến đưa cho anh
"Anh mặc tạm cái này đi !"
Minh kéo kéo Yến "Không...còn cái nào khác hả mày ?"
"Chịu...anh tao làm trong rạp xiếc thú chỉ có đồ đi diễn thôi !"
Anh nhíu mày nhìn chiếc áo quái dị kia......
"Không còn cái khác sao ?"
"Không ạ, anh họ em chỉ có mỗi chiếc này là to nhất rồi !"
"Tổng giám đốc mặc đỡ đi ạ.....! Cái đó một lát xuống cáp treo tôi....sẽ đền cái khác cho giám đốc !" Cô liều mạng nói thêm vào
Bây giờ nếu anh không mặc thì phải vác cái mùi hôi này suốt đoạn đường về, sao có thể chịu được. Anh giật chiếc áo trong tay Yến, vào nhà vệ sinh thay , sau đó bước ra. Đưa chiếc áo bẩn cho cô :"Cầm mà đi mua, tôi mặc hiệu này !" Cô gật gật đầu nhìn chiếc áo tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng thấy hiệu của chiếc áo ……..CK .
Ơ…..là hang hiệu ư?.
Kể từ giây phút anh mặc chiếc áo lên và xuống cáp treo thu hút rất nhiều sự chú ý , đa phần là các cô gái ,nhìn anh sau đó cười khúc khích.Bên cạnh cô cũng có người đang nhịn cười rất khổ sở ....là Yến. Cô tức giận nhỏ giọng mắng "Cũng tại mày rủ tao đi trò đó !"
"Ơ không phải tại mày đòi à ? Đừng có đổ lỗi cho người khác !"
Cả quãng đường Minh cứ cúi mặt xuống.
Yến hỏi : "Mày bị sao vậy ?"
"Là hiệu Ck đó.....!"
"Cái........ gì ?"
"Áo"
Yến hoảng hốt :"Ôi mẹ ơi, giờ làm sao ?"
"Tao....không biết !!"
" Anh ta hình như rất bực mình ! từ nảy giớ có rất nhiều người nhìn anh ta cười !"
" Làm thế nào đây ?"
Yến sau một hồi suy ngẫm hiến kế "Vậy đi, tao với mày mua tạm cho anh ta một cái áo thun, tao sẽ nói ở đây không có cửa hàng Ck nên lên thành phố mày mua sau ! Về nhà giặt sạch sau đó trả lại anh ta là xong !"
"Nhưng....anh ta sẽ biết đó !"
"An tâm bao bì, nhãn mác Ck bạn tao có 1 đống, nhà nó chuyên làm giả mấy cái đó ở Sài Gòn, tao điên thoại nó sẽ đem qua cho mày ok ?"
Minh ôm chầm lấy Yến "Tao không ngờ lại có một đứa bạn "nguy hiểm" như mày ! Cảm ơn mày rất nhiều !"
Anh đột ngột xoay người bắt gặp cảnh tượng 2 người con gái đang ôm nhau một cách thắm thiết. Không lẽ............bọn họ yêu nhau ? Nghĩ tới mà rùng mình, thời buổi bây giờ chuyện này rất thịnh hành. Nhớ lại sự việc Minh đỡ cái tát cho Yến hôm qua anh càng chắc chắn hơn.
Minh thấy anh nhìn , nhanh chóng buông Yến ra.
Yên chạy lên thương lượng với anh, anh nhíu mày nhìn cô, sau đó gật đầu đồng ý. Ba người đi đến một cửa hàng lưu niệm mua một chiếc áo thun, tuy có chút màu mè kèm theo dòng chữ "Tôi yêu Vũng Tàu" nhưng vẫn đỡ hơn cái đang mặc nên anh lập tức thay ngay.
|