Vực Thẳm Hay Thiên Đường
|
|
Vực Thẳm Hay Thiên Đường Tha Lauaug
Chương 1: Kết quả của đêm say khướt.
Lý Vân ngồi co rút người trên chiếc giường to lớn đủ cho 5 6 người ngủ. Cô nép người vào cái chăn trắng muốt mỏng manh để che đậy cơ thể trơ trụi của bản thân! Ánh nắng ban mai của buổi sáng sớm trong dịu nhẹ nhưng lại mang lại cảm giác lạnh lùng. Ánh nắng ban mai ấy tựa như soi sáng được khuôn mặt bất thường đó của Lý Vân, vẽ lên đường nét thanh tú cùng nước da trắng trẻo từ khuôn mặt cô. Cô ngẩn người vài phút thì ngẫm về việc tối hôm qua. Rõ ràng, cô đã bị đồng nghiệp chuốc rượu cho say khướt, nhưng cô vẫn tìm được đường về nhà. Lý Vân còn nhớ rõ được rằng: cô chắc chắn đã bước được về nhà! Nhưng…sự việc diễn ra sau đó thực sự mơ hồ. Lý Vân chỉ biết, căn nhà này ngoài cô và một người phụ việc còn có chồng cô. Cô nhớ mồn một là trước khi bị các đồng nghiệp “thân yêu” dẫn đi ăn tiệc, cô đã dặn bà ấy nghĩ trước thế nên không thể dìu cô từ ngoài cữa chui vào phòng được vả lại cũng không tùy tiện khiến cơ thể cô trơ chụi thế này…Không lẽ Đỗ Hạo Kỳ – người chồng cả tháng nay không về lại ẵm cô vào, lại còn hào phóng “đụng” vào cô? Kì thực chuyện này là không thể nào. Lý Vân Nghĩ vậy nhảy ngay vào nhà tắm tắm sơ qua rồi khoác chiếc áo mỏng manh dài không quá phần hông cùng chiếc quần lửng bình thường hết mức và lao xuống cầu thang nhanh chóng hòng tìm hiểu chuyện tối qua. Thực sự nói thì cô cũng không có cảm giác gì, không có cảm giác đau nhức hay khác thường từ “chổ đó” dâng lên. Hít sâu, cô càng không tưởng tượng được rằng không lẽ chồng cô không làm gì mà cô bị tên sở khanh nào đó đụng chạm?? Càng nghỉ càng đáng sợ, Lý Vân bỗng lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng, ông trời thật biết cách đùa cô, dưới lầu lại là khung cảnh như môi ngày, bà giúp việc vẫn đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, người chồng “vô tội” đó của cô thật sự là không đến vào tối qua… vậy, hôm qua là ai? Lý vân bổng chóc rùng mình, cô hơi sợ. Nhưng càng nghĩ, cô thấy càng kì quái, tại sao cô lại không cảm giác gì?? Kì thực, thì đối với cô, cái thực tế này quá khắc nghiệt, cô đường đường là tiểu thư đài các, khi cô còn học đại học càng không biết vì cô mà bao nhiêu anh chàng điên dại, càng không thể đếm hết trên đầu ngón tay. Không ngờ, tới lúc lớn, Lý Vân lai đươc sô phân yêu mên cho cô đi du học ngành tâm lí và lại 1 lần nữa, cô một bước mà thẳng tiến đến đỉnh vinh quang. Mãi đến khi cô đến tuổi 26 – cái tuổi mà đáng ra cô sẽ được chồng chăm sóc thì lại không ai dám đi yêu cô vì một lý do đáng chết đó là họ sợ tâm tư họ bị cô nhìn thấu! Đàn ông là như vậy mà, môt khi món đồ trong tay đã có cảm giác ‘ngán’ thì đương nhiên sẽ đi tìm ‘cái khác’ và đối với cô: "người yêu mới của người này sẽ là người yêu cũ của người khác", cũng như món này mới đối với người này thì là từ đồ của người khác đã động vào! Cô lại không muốn giấu giấu diếm diếm thế nên dẫn đến cô ‘Hoa tàn ít bướm’ sớm hơn dự kiến. Nhưng, cô là nhà tâm lý! việc khống chế tâm lý cũng như đoán được suy nghĩ của người khác cũng không phải là khó. Thế nên dẫn theo đó là hàng loạt sở thích khác người của cô. Cô thích các thứ mang đậm cảm giác mạnh mẽ hay có nhiều cao trào. Cô thích độ cao và các môn leo núi hay thử sức mình mà nhảy tự do từ trên cao xuống! Hoặc nếu đó chỉ là sở thích thì còn chấp nhận được…nhưng đó là một phần rất nhỏ trong tâm tư. Tính cách và tâm lý khi cô gặp chuyện hệ trọng còn kinh khủng hơn, càng quái đản hơn! Giả sử, có 1 lần có con rắn chui vào văn phòng làm việc của mình, theo sau con rắn là các nhân viên đang đuổi theo, con rắn lúc đó không nhỏ nhưng cũng chẳng to, Lý Văn chẳng ngại ngùng mà đạp con rắn đó chết tươi cùng vẻ mặt hết mức bình thản. Tuy nhiên, năm đó, chỉ có năm đó, đời cô lại đen đuổi làm sao, cô gặp cái tên Đỗ Hạo Kì, anh ta là một người hàng xóm cạnh nhà cô, anh ta là giám đốc 1 công ty con của nhà cô, một người đàn ông lạnh lùng, luôn mang theo vẻ trầm tĩnh và nghiêm mặt, làm các cô gái xung quanh chỉ biết luyến tiếc vì vẻ đẹp mà không dám đến gần. Nhưng…cũng năm đó, cô, Lý Vân không sợ trời, không sợ đất lại yêu thầm anh ta, đến lúc chuẩn bị đúng lúc valentine năm đó cô đến trước mặt anh ta để mà tỏ tình. Cô nghĩ rất đơn giản: hạng người như anh ấy lạnh lùng như vậy Lý Vân cô chỉ muốn tỏ tình thôi, có bị từ chối cũng là một việc hết sức bình thường. Nếu thất bại cô sẽ tuyên bô theo đuổi anh ấy. Và rồi….:”Em chào anh Đỗ Hạo Kì, em là Lý Vân, em muốn anh làm chồng em” cô không hề đỏ mặt mà nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hạo Kì nói chuẩn bị nghe lời ‘phán xét’ từ làn môi ấy. Nhưng đây cũng là lần đầu cô đoán sai tâm trạng người khác, Đỗ Hạo Kì không hề né tránh, môi anh khẽ cong và…:”Tôi đồng ý, em muốn khi nào ta cưới nhau?” Cô và anh làm đám cưới trong một khung cảnh khá ảm đạm, người dự cũng rất ít. Nhưng đó là ngày mà cô cho là hạnh phúc nhất trên đời, ngày mà cô được mãn nguyện lấy được người mình yêu. cô cũng không quan tâm người ta có yêu mình không, cô tin thời gian sẽ nói lên tất cả.
|
Chương 2: Mây nhỏ à, đi chơi nào!
Nhưng sự thật đã chứng minh được rằng, vận may của Lý Vân kết thúc ngay ở tuổi này. Chí ít thì đấy là suy nghĩ của cô hiện tại. Sau khi xuống nhà ăn xong lấy lệ, Lý Vân dặn dò dì Hà- người giúp việc nhà cô rằng có lẽ hôm nay cô về muộn, không cần chuẩn bị cơm. Thật ra làm giúp việc nhà Lý Vân chỉ có danh xưng cho lấy lệ chứ công việc không quá nặng nhọc, cả ngày cô ra ngoài, yêu cầu chỉ cần dọn nhà cho cô và làm thức ăn là được. Lý Vân lái xe đến nhà Nguyễn Khánh Vân. Nguyễn Khánh Vân có thể gọi là người bạn mà cô tin tưởng và cũng là người mà hiểu cô và cũng được cô rất quý mến. Lý Vân cùng Nguyễn Khánh Vân do gia đình từ lâu thân nhau nên dẫn đến tình cảm của Lý Vân với cô ấy cũng tốt lên theo thời gian, trước giờ cô hay Nguyễn Khánh Vân đều ít tâm sự với nhau, nếu có thì chỉ có thần giao cách cảm giữa 2 người. Hôm nay có thể gọi là ngoại lệ, vì chí ít, với sự việc ngày hôm qua và sáng hôm nay cô cần người tâm sự! Vừa lái xe cô vừa gọi cho Nguyễn Khánh Vân báo rằng mình sắp tới để cô ấy chuẩn bị. "Này Khánh Vân, tớ đang khó chịu lắm đây, đến nhà cậu nhé?" đầu dây bên kia trả lời cùng giọng mớ ngủ có phần hơi bực dọc:"Oáp...Mây Nhỏ ấy à, lại chuyện gì đây, tớ buồn ngủ chết mất..." Lý Vân hơi hằn học vì lại bị gọi là Mây nhỏ, cô đáp:"Này, không cho tớ đến là tớ tìm bạn thân khác đấy" vừa dứt lời, đầu dây bên kia cũng có phản ứng:"Hì Hì, bạn thân yêu, đến đi đến đi, tớ chờ cậu". Sau đó là tiếng ngắt máy và hồi chuông dài, Lý Van khẽ cười. Nhà Nguyễn Khánh Vân. "Mây nhỏ à, cậu có chuyện gì vậy nào?" Nguyễn Khánh Vân vừa ngồi trên sopha vừa sắp xếp tài liệu của công ty. Lý Vân lúc này mặt mày bí xị:"Này Nguyễn Khánh Vân, sao gọi tớ là Mây? lại còn Mây nhỏ, tớ có tên. Ở nhà vừa có chuyện kì lạ, đến đây lại gặp bản mặt câu nói tớ Mây Nhỏ. Cậu đáng tội gì?" Nguyễn Khánh Vân cười hì hì rồi ra giọng vỗ về:"Hì... Mây nhỏ à, tớ và cậu đều tên Vân, tớ kiu thế để dễ phân biệt mà. À mà nhà cậu có chuyện gì. Chồng ngoại tình hở?" So với vẻ mặt ngây thơ của Nguyễn Khánh Vân thì mặt Lý Vân ngày càng khó coi. Cô đứng dậy, đến tủ lạnh lấy trái cây ra ăn tự nhiên, thấy Nguyễn Khánh Vân cũng không nói gì, bỏ qua chuyện "Mây nhỏ" cô nói:"Ngoại tình còn đỡ, ít nhất tớ còn biết thông tin gì từ anh ấy" vừa nói, cô vừa cho miếng dưa hấu vào miệng nhai nhóp nhép rồi nói tiếp"Chuyện là tối qua, đi với các cậu, tớ say khướt, sau đó về đến được nhà thì hoàn toàn không nhớ gì. Hơn nữa, sáng nay vừa tỉnh dậy...tớ phát hiện cơ thể tớ trần như nhộng nhưng lại...không có dấu hiệu bị xâm nhập" Nguyễn Khánh Vân nãy giờ nghe châm chú, lại lên tiếng:"Chật, thế là thế nào, hay tớ và cậu đi hỏi chồng cậu xem" "Không được, như vậy lỡ không phải anh ấy, anh ấy chẳng phải cho tớ ở nhà quanh năm suốt tháng một thân một mình sao?" Lý Vân phản bác. Nguyễn Khánh Vân nhìn bộ dạng đáng thương của bạn mà thấy sót, cô liền qua an ủi, và nói:"Thế thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa, cậu cho vào quá khứ đi. Dù sao thể xác không bị động vào!" Cô lại nhìn biểu cảm của Lý Vân, quả đoán không sai, Lý Vân mặt mày càng lúc càng khó chịu, Nguyễn Khánh Vân cuối cùng bấm bụng nói tiếp:"Được rồi, nể mặt hôm nay cậu không được vui, Nguyễn Khánh Vân này dành cả ngày hôm nay dẫn cậu đi chơi!"
|
Nghe Nguyễn Khánh Vân nói vậy, Lý Vân có phần xúc động. Cô và Nguyễn Khánh Vân quen nhau do 2 bên gia đình, là Nguyễn Khánh vân yêu cầu Lý Vân kết thân với mình trước, sau đó do Lý Vân lại không có nhiều bạn, nên Nguyễn Khánh Vân trở thành bạn tốt của cô. Tuy vậy, nhưng trước giờ, chuyện gì, cô không nói, thì Nguyễn Khánh Vân sẽ không hỏi, để cô yên tĩnh. Hôm nay, cô tâm trạng rối bời, muốn bày tỏ với ai đó thì người thích hợp nhất trong các tiểu thuyết hay phim thì chính là bạn tốt. Thế nên Nguyễn Khánh Vân là thích hợp rồi! Đúng là thế thật. Tâm trạng cô tốt hẳn lên. Vừa nghe Nguyễn Khánh Vân mời đi chơi, Lý Vân cũng ậm ừ rồi gật đầu. Sau đó cô thấy Nguyễn Khánh Vân vọt nhanh lên tầng trên. Có lẽ là chuẩn bị đồ cũng có lẽ là thay quần áo. Lý Vân thấy vậy, tâm trạng cũng tốt vọt lên, tiếp tục ăn trái cây trên bàn. Nguyễn Khánh Vân vừa xong đã chạy nhanh xuống tầng, hí hửng kéo Lý Vân đi, hai người bắt một chiếc taxi. Lên xe, Nguyễn Khánh Vân dặn tài xế bảo chở 2 người đến trung tâm mua sắm. Lý Vân ngồi cạnh cũng không cần làm gì nhiều. Thật ra, trước giờ Lý Vân là một người không mấy châm chuốt vẻ bề ngoài của bản thân, nghĩ lại thì chắc cũng nên đi mua sắm. Lý Vân khẽ cười khen Nguyễn Khánh Vân:"Này, cậu hiểu tớ thật, biết tớ cần mua quần áo!" Nguyễn Khánh Vân chỉ cười cười rồi nhéo mũi Lý Vân:"Mây nhỏ à! tớ dẫn cậu đi là để cậu đi quanh khu mua sắm cho giảm cân thôi" vừa nói, Nguyễn Khánh Vân vừa ưỡn thẳng lưng vẻ oai phong:"Chứ ai thèm hiểu mây nhỏ cậu?"Lý Vân nghe xong cười ha hả rồi hai người tiến thẳng vào trong khu mua sắm. Đúng như những lời độc địa vừa rồi, Nguyễn Khánh Vân đúng thật là kéo Lý Vân vòng quanh khu mua sắm, với tốc độ rất tích cực. Lại ghé vào vô số gian hàng, nào là mĩ phẩm, nào lại là đá quý trang sức, nào là quần áo,... nói là trang hoàn cô trở thành mĩ nhân số 1 để chồng cô lé con mắt. Cô nào có muốn như thế, chỉ cần Đỗ Hạo Kì xem cô là vợ, mà về nhà cho cô chăm sóc là cô đã mãn nguyện rồi! Vừa mua xong quần áo, Lý Vân lặp tức ngồi ngay xuống ghế cho người đi mua sắm mà thở, quay sang Nguyễn Khánh Vân đang còn hăng hái:"Này...ca..cậu thật sự...muốn tớ giảm câu...đến như này hả? Tớ đã rất ốm rồi!" Nguyễn Khánh Vân đang hăng say vừa nghe cô nói thì quay lại:"Cậu đấy, đi mới có một tiếng mà than ngắn thở dài, thật không giống các cô gái khác khi đi mua sắm!" "Này, cậu còn tình người không, các cô gái đó thì từ tốn đi mua, còn cậu? xách tớ còn hơn xách đồ mà liên tục xem hàng. Tớ bình thường đi mua đồ mặc còn chưa đến 15' mà" Lý Vân ra sức huơ tay huơ chân mà biểu diễn sự phẫn nộ trong mệt nhọc. Lúc này Nguyễn Khánh Vân mới nhận ra đầu tóc Lý Vân đã nhễ nhại mồ hôi, vội cười xuề xòa,:"Hì, thế tớ và cậu ngồi chơi chút rồi đi ăn..bồi bổ cho mây nhỏ của chúng ta ha! chứ tớ quên mất tính cậu!" Lý Vân thật không biết nói gì với biểu cảm có 1 không 2 của Nguyễn Khánh Vân.
|
Chương 3: Chồng về nhà.
Vì đã hứa thì phải giữ lấy lời. Lại giống câu 'quân tử nhất ngôn' của cánh đàn ông thì Nguyễn Khánh Vân một mực bắt Lý Vân đến nhà hàng sang trọng mà đãi. Làm Lý Vân không bị đuối lý thì cũng choáng váng. Trước tới nay, con người Nguyễn Khánh Vân là thế, đã tốt thì tốt đến chót. Khi còn đi học, cô bị mấy đàn chị bắt nạt với lý do 'chính đáng' đó là: quyến rũ các bạn nam. Nguyễn Khánh Vân lúc đó chẳng phải nữ sinh ưu tú hay nữ sinh thuộc dạng 'nóng' gì. Nhưng lại một mực luôn biết bảo vệ 'Mây nhỏ Lý Vân' đúng thời điểm, thế là, mấy đàn chị năm đó, bị Nguyễn Khánh Vân chơi sỏ rất nhiều lần. Nguyễn Khánh Vân lấy lí do còn 'chính đáng' hơn là: xấu mà còn tỏ ra đẹp. Làm Lý Vân chẳng biết giấu mặt giùm Nguyễn Khánh Vân vào đâu, còn nghi ngờ sợ Nguyễn Khánh Vân ế hết kiếp! Lúc này, nhìn mặt Lý Vân lại quay về tình trạng kì cục cô mang bản mặt méo mó hỏi Nguyễn Khánh Vân:" Khánh Vân à, lúc ở trung tâm mua sắm, cậu mong tớ chóng giảm béo, thế bây giờ? cậu muốn tớ tăng cân?" Nhìn mặt cô, Nguyễn Khánh Vân đang hăng say xem thực đơn liền không biết nên khóc hay cười. Rõ ràng, vì Lý Vân mệt, nên cô muốn tẩm bổ lại tinh thần cho bạn thân. Bây giờ không những không được cảm ơn mà còn bị cho là phạm tội. Lúc lên xe là cô chỉ nói bừa. Lúc ở trung tâm mua sắm, cô lại hăng hái có lòng, muốn 'trang hoàng' lại phong cách tùy tiện cho Lý Vân thôi. Lúc này, mày cô hơi chau lại:"Này Mây nhỏ, cậu vừa phải thôi, Khánh Vân rộng rãi này có lòng, muốn cậu ăn ngon mặt đẹp vào hôm nay cho đỡ khổ tâm, thế mà Mây nhỏ cậu lại nặng lời thế sao? hic hic!" Nguyễn Khánh Vân vừa nói vừa ra vẻ ấm ức. Lý Vân đang bực, thấy biểu cảm hết sức không tự nhiên của cô thì phì cười. Cuối cùng cũng cùng Nguyễn Khánh Vân làm một bữa linh đình no say!
|
Cho tới nửa giờ sau, Lý Vân hơi hối hận, cô bị Nguyễn Khánh Vân đó ép ăn bồi bổ đến mức đi không nổi, mắt thì lim dim lờ mờ liền bắt taxi về trước bỏ lại mình Nguyễn Khánh Vân vẫn đang hăng hái kêu them đồ ‘bồi bổ’. Về đến nhà, cô không chú ý gì nữa lên phòng nằm cái bịch xuống giường mà thở. Đến khi quay sang có cái gì đó cấn vào lung. Cô ra sức ngồi dây hết chăn lên thì mém nữa la lên. Đó là chồng cô đây mà, sao anh ấy lại nằm đây ngủ, lại chịu về nhà mà lên giường tân hôn của hai người mà ngủ! Có một cảm giác vui mừng khôn xiết dân lên từ đáy lòng Lý Vân. Cô ngồi ngắm anh ngủ. Anh đúng là chồng cô, thật sự rất điển trai. Hàng long mày rậm, còn có mắt hai mí và làn môi có sức hút kia nữa chứ. Thật sự làm dục vọng trong cô bất giác tăng cao, muốn hôn vào làn môi ấy. Bỗng, đôi mắt chợt mở ra…. HẾT CHƯƠNG 3
|