Lụy Tình
|
|
WARNING: Chap này có H. Với lại kĩ năng viết mấy cảnh này của ta chưa cao nên còn kha khá sai sót, xin bỏ qua dùm mà tiếp tục ủng hộ tr của ta nha!!! Chap 13: Con đường tình yêu giờ chỉ mới bắt đầu. Đã 10h sáng hôm sau, mặt trời cũng lên cao nhưng Thoại Nam vẫn đang yên giấc trong vòng tay của Thụ Phong, còn hắn thì thức từ lúc sớm nhưng không rời giường, cứ nằm mãi mà ôm Thoại Nam, cảm nhận từng hơi thở của cậu ta, cảm nhận cái cảm giác kì diệu mà Thoại Nam mang đến. Nửa giờ sau, Thoại Nam mới bắt đầu tỉnh dậy. Thấy Thụ Phong nhìn mình chăm chăm, cậu ta nhăn mặt. - Làm gì mà nhìn chăm chăm vậy? - Ngắm mỹ nam thôi mà. Lúc ngủ em thật đẹp. - Thụ Phong vuốt ve mái tóc của Thoại Nam. - Đẹp cái nỗi gì. Mà hôm nay anh có bận đi đâu không? - Không. - Vậy thì chút ra chợ mua giúp tôi ít hải sản nha. - Okie! - Thụ Phong cười tít mắt. Thoại Nam rời giường, vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng ăn. Thụ Phong cũng thay đồ rồi chạy nhanh ra chợ mua những thứ Thoại Nam yêu cầu. Sau khi ăn xong, Thoại Nam cùng hai người cận vệ rời nhà. Trên chiếc xe chạy boong boong. - Việc nhà giải quyết xong rồi à? - Thoại Nam vừa lái xe vừa hỏi hai người họ. - Vẫn chưa. Khi nhận được tin Vương Tổ tuyển thuộc hạ, tỉ với đại huynh gấp rút xin vào nên gác những chuyện khác sang một bên. - Hai người cũng thật can đảm! - Hì hì. - Thoại Vy nhìn Hạo Thiên cười, thật ra lần này bọn họ cũng chỉ làm liểu chứ chưa chắc là sẽ thành công mà lọt được vào hang ổ của Vương Tổ. Nhưng cũng nhờ ông trời phù hộ mà mọi việc đều suôn sẻ. - Vậy bây giờ đệ đưa hai người về nhà trước, đệ đi tí việc rồi đến sau. Thoại Nam đưa Hạo Thiên và Thoại Vy về căn biệt thự lúc trước, sau đó một mình lái xe đến tiệm tóc. Phải có một cái lí do để không bị nghi ngờ nhưng hi sinh mái tóc của mình như vậy có đáng không Thoại Nam? Sau một hồi loay hoay trong chợ, cuối cùng Thụ Phong cũng tậu được vài kí hải sản đủ loại rồi lái xe về. Thoại Nam rời khỏi tiệm tóc, bắt đầu đi đón Hạo Thiên và Thoại Vy. Về đến căn biệt thự ngày xưa, mắt Thoại Nam ngấn lệ. - Tiểu Nam! Đẹp nha, đệ thật quyến rũ! Nhưng tỉ vẫn thấy tóc dài khiến đệ nhìn ôn nhu hơn, để kiểu này trông thật gai góc, mưu mô. - Thoại Vy ra mở cửa. - Đành chịu. - Thoại Nam vuốt vuốt mái tóc của mình. Trông cậu ta đúng thật là quyến rũ, mái tóc được cắt ngắn lên, cạo nhẹ hai bên tai, nhuộm màu bạch kim, rất phong cách nhưng cũng đầy ma mị. - Thôi vào nhà chúng ta nói tiếp. Thoại Nam cùng Thoại Vy sánh vai bước vào. Vừa đến nơi, họ thấy chú Bảo đang rất giận dữ. - Chú đã quyết rồi, không chần chừ nữa, phải liều với lão ta một phen. - Thật mất bình tĩnh. - Thoại Nam bước đến chỗ chú Bảo. - Tiểu Nam, sao hôm nay cháu.....? - Chú Bảo há hốc mồm nhìn Thoại Nam. - Người ta bây giờ là mỹ nam của quý tử Vương Tổ rồi đó chú à! - Thoại Vy bước vào. - Vì vậy bây giờ cần nhất là chờ đợi. Cháu biết chú rất muốn trả thù, cháu cũng thế nhưng điều quan trọng bây giờ là phải kiên nhẫn. Nghe Thoại Nam nói chí lý nên chú Bảo bình tĩnh phần nào, luật sư tương lai đúng là có khác, ăn nói cũng khiến người ta hài lòng. - Vậy các cháu về đây là để..... - Chỉ để ngăn cản chú làm chuyện nông nổi thôi. Bây giờ mọi chuyện đã có cháu, chú cứ vững tâm mà chờ ngày Vương Tổ ngã xuống. À quên, dì Băng, lên phòng lấy giúp tôi vài bộ đồ với cả mấy đôi giày nữa. Dì Băng nhận lệnh rời đi sau đó trở lại cùng một chiếc ba lô. - Đây là mọi thứ thiếu chủ cần, còn có cả chiếc đồng hồ đó nữa. Hôm trước dọn phòng thấy nó trong nhà vệ sinh nên tôi cất giúp cậu. - Cảm ơn dì. Thoại Nam cầm lấy balô rồi cùng Hạo Thiên, Thoại Vy rời đi. Vừa lái xe vào nhà, dì Tuyết đã lo lắng chạy đến. - Ơn giời! Cậu đây rồi. Về nhà không gặp cậu, cậu chủ lo lắng vô cùng, chạy đi tìm từ chiều đến giờ. - Giờ anh ta đâu? - Đang ngủ trên phòng, đã uống rất say. - Được rồi, tôi lên ngay. Còn hai người đi nghỉ đi, hôm nay cũng vất vả rồi. - Thoại Nam nói với hai người cận vệ. Thoại Nam vào nhà, lên phòng, thấy Thụ Phong vẫn ngủ say, cậu ta lấy khăn ướt chườm lên trán, đỡ Thụ Phong lên giường rồi dọn dẹp căn phòng, thật bừa bộn a, đồ đạc khắp phòng. Chợt điện thoại Thụ Phong sáng đèn, Thoại Nam bước đến cầm lên thì thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy đó là ảnh của mình đang say trong giấc ngủ, thật làm người ta cảm động a. Thoại Nam bất giác đọc dòng báo thức hiện lên trên màn hình :" Hai ngày trước sinh nhật Thoại Nam." Thoại Nam, tại sao cậu ta biết cái tên này, hai ngày nữa à, đúng rồi, còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của mình, chẳng lẽ lộ rồi? Thoại Nam chợt sờ tay vào túi lấy bóp tiền ra thì thấy chứng minh thư đã mất từ khi nào. Thôi xong, coi như mọi thứ tiêu tàn. Nhưng Thoại Nam vẫn cố gắng dọn dẹp căn phòng với cái đầu như muốn nổ tung. Bị phát hiện, nhưng từ khi nào? Sau khi chăm sóc cho Thụ Phong, Thoại Nam xuống nhà, mở tủ lạnh thấy hải sản vẫn còn đó thì nhớ đến công việc mà mình nhờ Thụ Phong làm lúc sáng, cậu ta rửa tay sạch sau đó rửa tôm, luộc cua, xào mực. Bây giờ cũng đã gần 8h tối, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, chỉ còn một mình Thoại Nam tất bật trong bếp. Một giờ sau, mọi thứ đều đã hoàn tất, khói bay nghi ngút. Thoại Nam cũng không hiểu tại sao mình phải làm việc này? Vì ai chứ? Hay đây là bữa ăn cuối cùng của mình? Thật hồ đồ. - Tôi lên gọi Tiểu Phong, dì dọn dẹp hộ tôi. - Thoại Nam nó với dì Tuyết đang há hốc mồm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên dì ta nghe cậu ta gọi hai tiếng Tiểu Phong và đây cũng là lần đầu tiên dì Tuyết thấy Thoại Nam cắt tóc ngắn. Thoại Nam lại chạy lên phòng, bây giờ cũng đã hơn 9h. Nhìn Thụ Phong ngủ, Thoại Nam cảm thấy hắn ta cũng khá đáng yêu, không ranh mãnh như Vương Tổ, nhưng cái suy nghĩ kế hoạch bị bại lộ còn to lớn hơn sự đáng yêu ấy. Không lẽ là thật sao? Mình sắp bị vạch trần âm mưu sao? Thoại Nam toan bước ra ngoài thì Thụ Phong tỉnh giấc. - Tiểu Việt... - Đã biết tên thật của tôi rồi mà còn gọi tiểu Việt. - Em biết rồi à? - Tình cờ thấy báo thức trên điện thoại thôi. Trả tôi chứng minh thư, còn lại anh muốn chém giết gì thì tùy. - Dùng tên giả đâu có tội đâu mà phải chém giết nè, anh hiểu em lúc trước còn nghi ngại anh nên mới giấu tên thật. - Vậy là.... Thoại Nam chưa hết câu đã bị Thụ Phong hôn tới tấp, cậu ta cũng chực đẩy Thụ Phong ra nhưng lại thôi, nghĩ đây là món quà xin lỗi nên cũng thuận theo, chiều Thụ Phong một lần, vả lại cậu ta cũng muốn thử cảm giác quan hệ với nam nhân là như thế nào. Lưỡi Thụ Phong len lỏi vào mọi ngõ ngách trong miệng Thoại Nam, hai người ôm hôn say đắm. Thụ Phong từ từ cởi áo Thoại Nam ra, đè cậu ta xuống giường, nhẹ nhàng đặt môi hôn từng chỗ trên người Thoại Nam, Thụ Phong dừng lại ở hai điểm trước ngực cậu ta, mút say đắm. Thân thể này, hơi thở này, thật quyến rũ a. Thụ Phong a, tôi đã yêu anh mất rồi. Thoại Nam không còn là chính mình nữa, thật mất mặt. "A ~ a ~ tiểu Phong ~ a ~ a ~ nữa đi" Thoại Nam rên rỉ liên hồi làm ngọn lửa dục vọng của Thụ Phong càng bừng bừng cháy bỏng. Thụ Phong cởi nốt quần của Thoại Nam để lộ hạ thân đang cương cứng, nóng hổi. Thụ Phong ngoạm lấy hạ thân của Thoại Nam, mút mút, hôn hôn làm cậu ta sướng không chịu được. A ~ a ~ a ~ chịu hết nổi ~ rồi. Thoại Nam khẽ rên. Thụ Phong như hoá mãnh thú hoang dại mà hôn khắp thân thể Thoại Nam. Sau đó Thụ Phong lật Thoại Nam lại, dùng lưỡi dò xét mặt sau cậu ta, đưa hai ngón tay vào huyệt đạo. Thụ Phong cởi áo mình ra, lột luôn cả quần, giải phóng hạ thân đầy gân guốc đang bừng bừng hỏa dục, từ từ tiến sâu vào mặt sau Thoại Nam, đẩy lên rồi hạ xuống nhịp nhàng, tay cầm lấy hạ thân cậu ta vuốt ve. Thoại Nam cũng hòa theo nhịp của Thụ Phong, nâng người lên, hạ người xuống, nhịp nhàng theo cái thứ to lớn đang ở trong người cậu. Ư~ a ~ sướng quá ~ tiểu Nam à! Thụ Phong ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, vẻ mặt thoả mãn. Thoại Nam cũng giải phóng. Sau một tiếng làm việc cật lực, Thoại Nam mệt mỏi ngả lên người Thụ Phong, nhắm mắt thiếp đi. "Everytime you touch me...I become a hero..." - Điện thoại Thoại Nam rung lên, đánh thức cậu ta. - Alô? - Thoại Nam uể oải lên tiếng, bây giờ chỉ mới 12h khuya. - Tỉ gọi để hỏi mọi chuyện ra sao rồi. - Không sao. Nhưng nhị tỉ a, đệ lỡ yêu cậu ta mất rồi,không thể quay lại. - Tiểu tử, đệ vừa nói gì thế? Cái gì mà yêu, có lẽ đệ chưa tỉnh ngủ,mai ta sẽ nói chuyện sau. À còn gói đồ Bạch Vân gửi tỉ để trong ba lô cho đệ rồi đấy. - Ừ. Thoại Nam trở lại giường, lay Thụ Phong, - Anh đây rất mệt. - Thụ Phong mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. - Mau tỉnh dậy, còn một bàn hải sản chưa có người giải quyết kia kìa. - Vậy thì anh với em cùng xuống lầu nào. - Thụ Phong ôm bổng Thoại Nam, đi xuống lầu. Thụ Phong cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, chưa bao giờ hắn ta cảm thấy như thế. Mặc dù trước đây đã quen rất nhiều nam nhân nhưng chưa ai mang đến cho Thụ Phong cảm giác đó. Thụ Phong đã yêu, Thoại Nam cũng thế, và bây giờ con đường tình yêu của họ chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều chuyện đang chờ họ phía trước. Hai người xuống phòng ăn thưởng thức những món hải sản nóng hôi hổi mà Thoại Nam vừa hâm lại. - Tiểu Việt! Hôm nay em cắt tóc a, thật đẹp! - Ừm. Nhưng chuyện tên thật của em anh đã cho ai biết chưa? - Vẫn chưa. - Vậy được, anh đừng có nói với ai chuyện đó nhé, đặc biệt là bác Vương Tổ, em không muốn bác ấy biết em nói dối, vậy nha bảo bối - Okie. Thụ Phong sướng tê cả người, bảo bối a, xưng em a, thật hạnh phúc. Sau khi no nê, Thoại Nam lại cùng Thụ Phong lên phòng, ngủ tiếp. Thoại Nam đã thật sự bị Thụ Phong đánh gục, con tim ấy đã hoàn toàn thuộc về cậu ta. Nhưng Thoại Nam a, cậu phải biết quyết định này của mình sẽ làm cậu đau khổ về sau, cậu có cam chịu không?
|
|
|
WARNING: Chap này có H, nhưng sẽ nhẹ nhàng. Chap 14: Mỹ nam a, anh yêu em! Một đêm thật dài, không ai biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ Thoại Nam và Thụ Phong là tỏ. Thoại Nam cùng Thụ Phong, Thụ Phong cùng Thoại Nam. Hai người ôm nhau say đắm, hai người chìm trong lửa tình. Thoại Nam cùng Thụ Phong, Thụ Phong cùng Thoại Nam. Một cuộc tình ngang trái, một hoàn cảnh éo le. Thoại Nam từ từ tỉnh giấc sau một đêm dài, mở mắt nhìn xung quanh thì thấy căn phòng trở nên trống vắng, Thụ Phong đã rời giường từ sớm. Nhưng thay vào đó là một cành hồng, một cành hồng tươi thắm đặt trên chỗ nằm của Thụ Phong. Thoại Nam chợt ngồi bật dậy, nhìn xuống sàn nhà. Một bông, hai bông, ba bông,....cả phòng tràn ngập hương thơm ngào ngạt của những đóa hồng tươi thắm. Thoại Nam hít một hơi thật dài, thầm nghĩ không biết Thụ Phong lại giở trò gì đây, thật tò mò. Cậu ta đã thôi không bận tâm về chuyện Thụ Phong biết được tên thật của cậu, dù gì thì cũng chỉ mình hắn biết thôi, không sao cả. Nhưng dẫu sao đi nữa thì Thoại Nam cũng phải thật cẩn thận. "Every time you touch me....I become a hero...", điện thoại chợt rung lên, Thoại Nam nghe máy. - I just call to say I love you, baby. Từ đầu dây bên kia, Thụ Phong khàn khàn cất giọng rồi tắt máy. Một câu nói vội vàng nhưng ngọt ngào. Lòng Thoại Nam chợt có một cảm giác gì đó vô cùng vui sướng, cái cảm giác đó gần giống như lúc cậu và Bạch Vân ở bên nhau. Chắc chắn mình đã yêu cậu ta rồi? Một ý nghĩ len lỏi trong tâm trí Thoại Nam. Nhưng cái suy nghĩ đó rất nhanh bị sự thù hận chèn ép. Không thể nào, chuyện quan trọng bây giờ là trả thù, phải hành động thật nhanh. Tivi lại bật lên, Thụ Phong xuất hiện trong màn hình. Hắn giả vờ ngây ngô tỏ tình với Thoại Nam. - Từ lúc gặp em đến nay, anh chưa bao giờ nói yêu em là vì anh để dành câu nói ấy cho ngày hôm nay, khi anh chắc rằng em sẽ chấp nhận . Mỹ nam a, anh yêu em! Thoại Nam đỏ mặt ngượng ngùng, từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ được ai tỏ tình, mà bây giờ lại là một nam nhân. Mặc dù còn rất bối rối nhưng Thoại Nam vẫn nhanh chóng nhận lời. - Tiểu Phong, không phải em nói em là người của anh rồi sao? - A....a...a! Thụ Phong sung sướng nhảy cẫng lên, tắt ngay màn hình chạy đến phòng của mình, nơi mà mỹ nam của hắn đang ngồi. Bước vào, Thụ Phong cầm một đóa hồng quỳ xuống trước mặt Thoại Nam. - Tiểu Nam! Em thật sự đồng ý? - Thật sự. Nhưng đừng gọi tiểu Nam trước mặt người khác nhé bảo bối! Thoại Nam nắm tay Thụ phong đứng lên, ôm vai hắn hôn thắm thiết, Thụ Phong cũng vòng tay qua eo Thoại Nam đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào. Khi Thụ Phong chực cởi áo Thoại Nam ra thì cậu ta ngăn lại. - Ấy tiểu Phong, em chưa hồi phục tinh lực, để tối nay nhé! - Thôi được, để tối. Sau đó hai người sánh vai bước xuống lầu dùng bữa sáng. Cho dù yêu Thụ Phong rất nhiều nhưng Thoại Nam vẫn phải trả thù cho Lâm Bạch, mặc kệ kẻ thù là ai, Thoại Nam bất chấp tất cả quyết đòi lại món nợ ấy. Còn Thụ Phong, ta hy vọng huynh sẽ tha thứ cho ta bởi ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu có trách thì trách tạo hóa quá trớ trêu khi cho ta và huynh gặp nhau. Mặt trời đứng bóng, Thoại Nam đang dọn dẹp bữa trưa thì trông thấy Vương Tổ đi vào, cậu nhanh chóng bước ra cúi đầu chào. Cảm thấy Thoại Nam rất hiểu chuyện lại kính trọng mình, Vương Tổ vô cùng hài lòng. - Ngươi lên phòng gọi cậu chủ xuống ngay cho ta. Vương Tổ ra lệnh cho thuộc hạ, hắn ta nhanh chóng rời đi. Tầm một phút sau, Thụ Phong đã có mặt, Vương Tổ giận dữ la mắng Thụ Phong. - Tiểu Phong, sao mấy hôm nay con lại không đến công ty? Ta chỉ mới công tác có vài hôm mà con đã bỏ bê công việc, vậy thì làm sao ta có thể yên lòng giao cái gia nghiệp này cho con. Ngày mai con lập tức đến công ty cho ta. - Nhưng thưa ba, còn Lưu Việt thì sao? Con không thể rời xa em ấy. - Thằng con ngu muội, mày không cần lụy tình đến thế. Mà cái tình yêu này muôn thuở cũng chẳng ai chấp nhận đâu, con đùa hơi lâu rồi đó Thụ Phong? Mau tỉnh lại cho ta. - Không. Lần này là thật lòng, con không muốn rời xa em ấy. - Nghe thật tức cười, có lẽ ta vung túng cho con quá lâu rồi. Được thôi, để ta cho mẫu thân con biết chuyện này, xem bà sẽ xử trí ra sao. Với ta thì sao cũng được, nhưng còn mẫu thân con thì ta không biết. Thoại Nam nghe ngóng được cuộc nói chuyện ấy nên thầm cười, thoáng hạnh phúc trong lòng. Thoại Nam toan quay mặt đi thì va phải cạnh bàn làm rơi chiếc bình thủy tinh xuống đât, vỡ vụn. Cậu ta ngồi xuống nhặt lên thì bị mảnh vỡ cắt trúng tay, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, Thụ Phong chạy vào, hắn ta lật đật tìm hộp cứu thương rồi băng bó kĩ càng, hỏi han mọi thứ làm Vương Tổ còn thấy phiền lòng. Chợt Vương Tổ nhận ra rằng chính Thoại Nam là người cản trở thành công của Thụ Phong, cứ đinh ninh cái ý nghĩ đó trong đầu, Vương Tổ cho gọi Thoại Nam vào thư phòng. - Tiểu Việt a, ta biết hiện giờ tình cảm của cháu và Thụ Phong rất tốt. Nhưng cháu có nghĩ rằng chính cháu là rào cản cho thành công của nó hay không? Ta mong cháu hãy suy nghĩ thật kĩ. Vì cháu mà nó bỏ bê việc ở công ty, lại không ra cửa hàng, ta thật phiền lòng. Thật ra ta rất quý cháu nhưng sự việc đến nước này thì ta đành chia rẽ uyên ương. - Cháu thật có lỗi với bác. Vì cháu cứ ngỡ Thụ Phong không bận việc nên mấy hôm nay mới nhờ anh ấy ở bên cạnh cháu. Nhưng cho dù có chuyện gì đi nữa thì cháu cũng sẽ không rời xa anh ấy. Chuyện này tự cháu sẽ có cách giải quyết, bác không cần phải chia rẽ uyên ương đâu. Đối với câu trả lời của Thoại Nam thì Vương Tổ hoàn toàn hài lòng. Nhưng phải thử thêm chút nữa cho chắc. - Ta biết, nhưng ta nói thật mong cháu đừng buồn, ta thấy cháu không xứng với Thụ Phong đâu. Ai đời hai thằng con trai lại ở cạnh nhau, thật mất mặt. Trước đây ta nghĩ nó chỉ quen qua đường nên không để mắt tới, nhưng hôm nay đã đến nước này rồi thì ta cũng đành chiếu tướng. Đây là 200.000.000 đồng, đủ cho cháu ra nước ngoài, cháu cầm lấy rồi đi đi. Vương Tổ kéo trong ngăn bàn một phong bì dày cộm tiền, đẩy tới trước mặt Thoại Nam. Lão ta nói đi nói lại cũng chỉ có chuyện này, thật nhàm. - Bác nghĩ cháu là loại người gì? Số tiền này bác cứ giữ đó, cháu không cần gì hết, chỉ cần Thụ Phong thôi. Vương Tổ lúc này mới bật cười thành tiếng, lão hoàn toàn chấp nhận đứa con dâu này, thật biết chuyện a. Những đứa trước thấy tiền là mắt sáng rực rỡ, còn Thoại Nam thì khác, chẳng buồn quan tâm đến một xu. Nhưng lão đâu biết rằng Thoại Nam đã lường trước chuyện này nên thủ sẵn mưu để đối phó, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a, lão hồ ly như Vương Tổ cũng có ngày bị Thoại Nam chỉnh. - Ta chỉ đùa với cháu thôi! Đây là số tiền ta cho hai đứa đi du lịch. Và ta cũng mong cháu giữ đúng lời hứa của mình, khi hai đứa trở về, Thụ Phong phải đến công ty làm việc. - Dạ! Vậy cháu không khách sáo. Khi nào về, cháu hứa sẽ thúc Thụ Phong đến công ty! Thoại Nam cười híp mắt như đứa trẻ nhận lấy hai vé máy bay trên tay Vương Tổ. Sau đó cậu ta giả vẻ vui mừng hớn hở chạy lên phòng ôm Thụ Phong. - Tiểu Phong a! Hạnh phúc....thật hạnh phúc. - Chuyện gì vậy bảo bối? - Thụ Phong kéo Thoại Nam xuống giường. - Bí mật....! - Vậy à, thế thì để xem có chịu nói không nha! Thụ Phong cởi áo Thoại Nam ra, ôm ngang eo hôn cậu ta say đắm. Từng nụ hôn ngọt ngào được trao, nâng lên hạ xuống, hai người đều đặn hòa quyện với nhau. Thụ Phong kéo quần Thoại Nam xuống, ngoạm lấy hạ thân đang cương cứng, mút liên hồi. Thoại Nam hai tay nắm lấy tóc Thụ Phong, rên lên từng hồi. Ư ~ a ~ ư ~! Thụ Phong tiến đến mặt sau của Thoại Nam, lấy hai ngón tay chọt vào mở rộng địa bàn, sau đó kéo quần mình xuống, từ từ đưa phân thân đang tràn đầy dục vọng vào người Thoại Nam, bắt đầu đưa vào, lấy ra, đưa vào, lấy ra liên hồi. Mặt ngước lên trời tràn đầy thỏa mãn. Sau khi đã giải phóng hoàn toàn, hai người nằm xuống giường, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt hồng hào của Thoại Nam. Thụ Phong quay sang ôm Thoại Nam vào lòng, thủ thỉ. - Bảo bối a! Bây giờ em đã chịu nói chưa? - Ngày mai chúng ta đi Đà Lạt, anh đồng ý không? - Okie. - Nhưng có điều kiện đó. - Em cứ nói, bất cứ việc gì ngoại trừ việc bắt anh ngừng yêu em. - Khi trở về, anh phải đến công ty phụ giúp bác Vương. - Còn em thì sao? Để em một mình anh không yên tâm. - Em còn phải đến trường nữa chứ, chuẩn bị tốt nghiệp rồi. Thôi nào, em tự lo cho mình được, huống chi còn có hai người cận vệ. - Vậy thì nhất trí. Sau đó hai người ôm nhau thiếp đi. Con tim Thoại Nam có mạch đập khác bình thường, có một chút gì đó xao động, chút gì đó lưu luyến. Hoàng hôn buông xuống, hôm nay hai người kì thực rất mệt mỏi nên ngủ rất say. Thời gian của cặp tình nhân ấy chỉ đơn giản dành cho việc ngủ cạnh nhau, giúp cho nhau hạnh phúc, cùng nhau đi mua sắm. Vậy là hết một ngày của họ. Có lẽ mọi người thấy nhàm chán nhưng bọn họ thì không, chỉ cần được ở bên nhau thì cái gì cũng đầy màu sắc. Thoại Nam a, có lẽ cậu cũng chưa quá lụy tình nhỉ? Ít nhất cũng còn nhớ công việc của mình là trả thù. Nhưng cậu có nghĩ đến thời khắc quyết định sinh tử thì chính Thụ Phong là người làm cậu do dự hay không? Cậu thật hồ đồ khi yêu hắn ta. Nói đi cũng phải nói lại, trên thế gian này có mấy ai làm chủ con tim mình được chứ, nó bảo yêu thì chỉ biết yêu thôi, không quan tâm đến những chuyện khác, cứ phó mặc cho số phận quyết định. Thụ Phong muốn ngày mai tới thật mau để được đi du lịch cùng bảo bối. Còn Thoại Nam, cậu mong muốn cái ngày được nhìn Vương Tổ chết đến thật mau. Hận thù, hai chữ dễ nói nhưng thật khó mà thực hiện. Vì trả thù mà Thoại Nam đã phải hi sinh rất nhiều thứ, đầu tiên là Bạch Vân, rồi sự trong trắng của bản thân, sĩ diện, mái trường,... thật nhiều a! Nhưng đổi lại cậu được tình yêu của Thụ Phong, được hắn ta thương yêu hết mực.
|
Chap 15: Lãng Mạng Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Thoại Nam thức dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên Đà Lạt. Cậu muốn có một chút thời gian để suy nghĩ về những chuyện gần đây, cậu muốn bình tâm lại, muốn thoát khỏi cái địa ngục này. Sau khi vệ sinh cá nhân, Thoại Nam chuẩn bị vào phòng tắm thì bị Thụ Phong kéo lại. Hắn đặt lên má Thoại Nam một nụ hôn ngọt ngào rồi nói: - Để anh tắm cho nha! - Không quen tắm với người lạ. - Anh với em còn gì nữa đâu mà lạ. Cũng chí lí, thân thể, sắc dục của Thoại Nam đều đã bị Thụ Phong chiếm hết. Bây giờ trên người Thoại Nam đâu đâu cũng là hương vị của Thụ Phong. Thật xấu hổ a, Thoại Nam! Đấu võ mồm không lại nên Thoại Nam đành chấp nhận để Thụ Phong cùng mình tắm. Hai người bước vào phòng tắm, Thoại Nam xả nước nóng sau đó cho sữa tắm vào bồn, dùng tay đưa qua đưa lại để kiểm tra xem nước đã đủ ấm chưa. Một lúc sau, khi nước đã vừa, Thụ Phong nhấc bổng Thoại Nam lên đặt vào buồng tắm rồi mình cũng từ từ bước vào. Hắn ôm Thoại Nam thắm thiết, sau đó lại hôn môi, nhưng nụ hôn này có phần khác biệt hơn những lần trước, lần này Thoại Nam là người chủ động, bọn họ lại ôm nhau hôn say đắm. Mùi hương nồng nàn của sữa tắm hòa vào mùi vị của hơi thở làm dục vọng của cả hai càng trở nên mãnh liệt. Thật là...có phải cặp tình nhân nào mới yêu cũng thế không? Cứ thích ôm rồi hôn. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thoại Nam bước ra trước, cậu ta thay đồ rồi ngồi lên giường sấy tóc. Thụ Phong cũng lân la đi ra, thay đồ sau đó thu dọn hành lí. Tầm nửa giờ sau, hai người đã hoàn thành mọi thứ, cùng nhau xuống lầu, Vương Tổ đã chờ sẵn dưới đó. - Hai đứa ăn nhanh kẻo trễ. - Dạ. Thoại Nam kéo Thụ Phong vào bàn ăn. Hôm nay cậu ta có vẻ khẩn trương. Vì được đi du lịch? Vì được ở cùng Thụ Phong hay vì sắp thoát khỏi nơi này? Một dòng suy nghĩ mâu thuẫn cứ hiện lên trong đầu Thoại Nam. Chuẩn bị ra xe, Thoại Nam định cúi chào Vương Tổ thì chực nhớ ra chuyện gì đó, xin phép vào nhà lấy chút đồ. Thoại Nam chạy thật nhanh lên tầng, đưa mắt nhìn xung quanh, chắc chắn là không có ai đi theo mới bước vào phòng của Thoại Vy và Hạo Thiên. - Nhị tỉ! Đệ có chuyện phải vắng mặt vài ngày, ở đây có chuyện gì phiền tỉ nhắn tin cho đệ nhá. Nói rồi Thoại Nam vọt nhanh xuống lầu mà không chào hỏi ai một tiếng. Thoại Vy nhìn Hạo Thiên lắc đầu, chẳng lẽ thằng nhóc này yêu rồi sao? Mình vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nó, còn cái ba lô nữa, cũng chẳng buồn để ý. Thật là, tên tiểu từ này thay đổi từ bao giờ thế? Thoại Vy bấy giờ mới thật sự cảm thấy phiền lòng. "Phù! Vậy là thoát khỏi căn nhà đó, bây giờ phải thật thoải mái mà chơi hết mình thôi!" Thoại Nam thở dài rồi mỉm cười nghĩ tới những ngày trên cao nguyên, thật tự do biết bao. Hai người lên xe, Thụ Phong cầm vô lăng chăm chú lái xe, Thoại Nam mở chút nhạc nhẹ nhàng thiếp đi. Thật êm đềm, thật hạnh phúc! Chiều, chiếc xe dần dần tiến vào trung tâm chợ Đà Lạt, tiết trời se lạnh nên Thụ Phong tắt điều hòa, lấy áo khoác choàng cho Thoại Nam còn mình thì tìm một khách sạn ghé vào. Sau khi thuê phòng, Thụ Phong lái vào bãi đổ xe của khách sạn rồi đánh thức Thoại Nam, cả hai cùng lên phòng. Căn phòng của hai người bọn họ ở trên tầng khá cao, lại có cửa kính nên từ đó có thể thấy toàn cảnh chợ Đà Lạt, tối tối còn có thể ngắm sao, đúng là cuộc sống thiên đường. Thoại Nam vừa vào phòng đã ngả lưng lên giường, lăn qua lăn lại như con nít. Thụ Phong thấy thế cũng nằm xuống cạnh bên, choàng tay ôm lấy Thoại Nam, thì thầm: " Chơi cho thật đã thật vui nhé bảo bối!". Không đáp lại Thụ Phong nhưng thay vào đó là một nụ hôn ngọt ngào dành cho hắn ta. Thoại Nam vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ sau nhiều tiếng ngồi xe mệt mỏi. - Anh a, đi ăn, đói.....! - Thoại Nam sau khi tắm xong liền chạy đến kéo kéo tay Thụ Phong. - Chờ anh đi tắm, nhanh lắm! Thụ Phong liền chạy nhanh vào phòng tắm, xả nước dữ dội rồi vừa lau tóc vừa bước ra. Lúc này Thoại Nam đang chăm chú xem phim hoạt hình. Thật là, đã chừng ấy tuổi đầu rồi mà con mê xem mấy phim này! Thụ Phong ngắm mỹ nam của hắn mà lắc đầu. Hai người dắt tay nhau xuống phố, bọn họ tìm một quán ăn nhỏ rồi ghé vào. Sau khi no căng bụng thì phố cũng đã lên đèn, hai người lại dắt tay đi dạo xung quanh chợ Đà Lạt. Chợt Thoại Nam dừng lại trước một hàng bán băng đĩa, cậu ta nhìn chăm chăm vào những đĩa phim hoạt hình, đôi mắt ánh lên một tia rực rỡ. - Em thích a ? - Không. Thôi, đi tiếp. Thoại Nam kéo Thụ Phong tiếp tục rảo bước. Vào chợ, đến một chỗ bán hoa, Thụ Phong bảo là có công việc nên để Thoại Nam đứng chờ ở đó. Một tiếng....hai tiếng....ba tiếng trôi qua vẫn không thấy Thụ Phong trở lại, tiết trời ngày càng lạnh làm Thoại Nam càng thêm lo lắng, không biết Thụ Phong đã xảy ra chuyện gì. Chợt có một bé gái hối hả chạy đến: " Anh Nam phải không a, anh Phong gặp tai nạn ở bờ hồ anh mau đến đó đi." Thoại Nam nghe tin như sét đánh ngang tai, chạy thật nhanh...chạy mãi...chạy mãi. Thụ Phong a, huynh nhất định không được bỏ ta, ta còn chưa nói yêu huynh mà, Thụ Phong... Thoại Nam lo lắng mà chạy, bất kể trời lạnh người đông, suýt nữa lại bị xe đụng. Haizz....Thật lụy tình, có cần như thế không Thoại Nam. Đến trước bờ hồ, Thoại Nam nghẹn ngào nhìn xung quanh, không có bóng dáng ai cả. Đột nhiên có hai chiếc xe đạp đôi chạy đến, Thoại Nam cố gắng gọi nhưng bọn họ vờ không nghe, cậu ta bất lực khuỵu xuống đất, gục đầu, hàng lệ tuôn trào. Thoại Nam đã khóc, lần đầu tiên trong đời khóc vì một nam nhân. - Happy birthday to you....happy birthday to you....! Thụ Phong từ trong bụi cây bước ra với chiếc bánh sinh nhật trên tay,đi đến chỗ Thoại Nam. A...Tên tiểu tử này, làm ta lo cho huynh muốn chết! Thoại Nam nói trong tiếng nấc với những giọt nước mắt trên khóe mi, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cả bờ hồ sáng bừng những ánh nến, hai chiếc xe đạp đôi lúc nãy chạy đến, rải hoa hồng xung quanh hai người họ. - Thật là....! - Thoại Nam không nói nên lời chạy đến hôn Thụ Phong. Hôm nay là sinh nhật của Thoại Nam mà chính cậu ta còn không nhớ, thật là hồ đồ. Mà nếu như Thoại Nam nhớ thì làm sao Thụ Phong làm được những cái này, ông trời thật khéo sắp đặt a. - Lãng mạng nhỉ! - Thụ Phong tiếp lời Thoại Nam. Thụ Phong đặt chiếc bánh xuống đường rồi dắt Thoại Nam đi xung quanh bờ hồ. Kế bên những ngọn nến lung linh là ảnh Thoại Nam cùng những lời ngọt ngào nhất của Thụ Phong dành tặng cho mỹ nam của hắn. Thoại Nam bước đi mà trong lòng xao xuyến dữ dội, lúc đầu làm người ta lo lắng sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì, thật là. Sau đó, hai người lại trở về khách sạn, Thoại Nam vừa bật đèn lên thì há hốc mồm ngạc nhiên vì khắp phòng đều là đĩa phim hoạt hình mà cậu ta yêu thích. Nào là đôrêmon, conan, pokémon,....Thoại Nam sung sướng ôm lấy cổ Thụ Phong. - Thật lãng mạng bảo bối a. Em yêu anh mất rồi! - Thoại Nam thì thầm sau đó đặt lên môi Thụ Phong một nụ hôn nồng cháy. Hai người ngã xuống giường, quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại. Đây sẽ là một đêm thật đẹp với bọn họ, giữa tiết trời se lạnh của mùa đông Đà Lạt, có hai con người đang cùng nhau ân ái. A ~ a ~ ư ~ a ~ ưm Những tiếng rên nhè nhẹ của Thoại Nam phá tan bầu không khí yên tĩnh. Bọn họ đang chìm trong ngọn lửa dục vọng say đắm, mang đến hạnh phúc cho nhau. Hạnh phúc thật sự là đây! Một thứ hạnh phúc mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu cảm giác của nó, thật tuyệt vời! p/s: Dạo này ta bận nên sẽ rút lại 2 ngày ta ra một chap. Hết tuần sau ta sẽ ra chap đều lại! Mong mọi người ủng hộ cho ta!! Với lại đây là tác phẩm đầu tay còn nhiều sơ sót, ném gạch nhẹ tay hoy nha!
|