[Đam Mỹ] Tuyết Lê Hoa
|
|
Chương 16
Tuyết Lê cười nhìn Hồng Lệ đang cau mày, khổ sở ôm chầm nơi nào đó.
"Không có việc gì, yên tâm đi, còn tốt lắm... Cùng lắm là đoạn tử tuyệt tôn thôi." - Tuyết Lê vừa cười vừa an ủi.
"Cậu!" - Hồng Lệ cắn răng, nhịn xuống đau đớn.
Đột nhiên... Một người đi ngang qua va vào Tuyết Lê, người nọ mặc áo khoác dài màu đen, đầu bị mũ che khuất, thấy không rõ mặt.
"A!" - Tuyết Lê bị hung hăng đụng trúng, ngã xuống đất.
"Đau quá..." - Tuyết Lê nằm trên mặt đất, cau mày.
"Tuyết Lê, không sao chứ!?" - Hồng Lệ vội vàng nâng cậu dậy, sau đó trừng mắt nhìn người mặc áo đen kia - "Bộ muốn chết hả?" - Hồng Lệ hai mắt ánh lên sát ý.
Người nọ tựa hồ không nghe thấy Hồng Lệ nói, chỉ đứng trân tại chỗ nhìn chằm chằm Tuyết Lê.
Tuyết Lê cảm giác được có ánh mắt nóng rực trên người, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nọ.
Chỉ là người nọ vào lúc này lại rất nhanh rời đi.
"MN, muốn chết, đứng lại cho ta!" - Hồng Lệ tức giận nghĩ muốn đuổi theo người nọ.
"Hồng Lệ, thôi bỏ đi." - Tuyết Lê vội ngăn cản.
"Chết tiệt! Tuyết Lê, không sao chứ!?" - Hồng Lệ lo lắng nhìn Tuyết Lê.
"Ha hả a... Tôi cảm thấy anh hình như có chút... Chẳng lẽ anh là người đa nhân cách?" - Tuyết Lê thật sự bị giật mình, từ bao giờ mà cái người tàn nhẫn cường bạo cậu, nay lại trở nên quan tâm đến cậu rồi.
"Cái gì?" - Hồng Lệ híp mắt, nguy hiểm nhìn Tuyết Lê.
"Không... Không có gì." - Tuyết Lê mau mắn cười nói - "Tôi phải về nhà rồi, anh chở tôi về trường đi, tôi muốn lấy xe."
"Ừm... Sao về sớm vậy?" - Chưa được bao lâu mà, Hồng Lệ suy nghĩ một chút, rồi cũng đáp ứng.
Hai người cứ như vậy cùng nhau trở về.
... ...
"Tôi đây đi." - Trở lại trường học, Tuyết Lê vào trong xe rồi hướng Hồng Lệ nói lời từ biệt.
"Ừm... Cẩn thận... Cái kia... Chúng ta còn có thể gặp lại không?" - Hồng Lệ vội hỏi.
"Hả? Ha ha ha... Anh mà cũng biết hỏi ý kiến tôi nữa hả! Chúng ta mỗi lần gặp mặt đều là cãi nhau hoặc châm chích nhau, anh thấy thú vị sao? Anh sẽ cho tôi quyền lựa chọn sao? Tốt lắm, tôi đi đây, ha ha ha..." - Tuyết Lê không nhịn được cười.
"..." - Hồng Lệ không nói gì, nhìn theo chiếc xe màu đỏ dần dần đi xa.
Đúng vậy, chính mình khi nào biến thành thế này rồi?
Kỳ quái...
... ...
---------------------------------------
Trong phòng khách.
"A... Nhanh lên một chút... Cắm vào đi."
"Muốn sao... Vậy anh không khách khí nữa."
"Ư...Ưm... Thật đã... Của anh... Thật thô to, em rất thích."
"Bên trong của em... Nội bích thật âm áp, xuyên vào thế này... Rất thoải mái."
"Dùng sức... Nhanh lên một chút... Anh cũng làm cho em rất... Sướng... Ưm..."
"Sâu thật... Phù phù..."
"Không... Anh không được... Bắn... Bắn ở bên trong..."
"Được rồi... Như vậy... Chúng ta cùng nhau... Bắn đi..."
"A A A..."
Tuyết Lê vừa vào cửa liền nghe thấy một loạt thanh âm dâm đãng.
"Các anh đang làm gì vậy hả?" - Mặt Tuyết Lê vặn vẹo.
"Xem phim vàng a!" - Tử Uyển ngồi trên ghế sa long lớn, mỉm cười.
"Bộ hay lắm hả?" - Tuyết Lê hỏi.
"? Cứ cho là vậy đi..." - Tử Uyển thành thật nói.
"Đúng vậy, "súng đạn" đều rất được." - Tử Sam nói tiếp.
"Tên bại hoại nhà chú." - Tử Uyển trừng mắt nhìn Tử Sam.
"Đi thích tên bại hoại như em thì anh còn bại hoại hơn nha." - Tử Sam cười phản bác.
"Chú! Đồ đáng ghét! Hừ!" - Tử Uyển bỏ lên lầu.
"Ai ~~~ nhanh như vậy đã muốn làm nữa hả, Tử Uyển thân yêu a, em tới với anh đây." - Tử Sam vui vẻ hướng trên lầu chạy đi.
Nhìn bọn họ, người nào đó bất đắc dĩ cười trừ.
Những người khác cũng không có ở nhà hả, chưa về nữa sao, Tuyết Lê chậm rãi lên lầu.
Cậu đi tới phòng sách, muốn tìm một ít sách mỹ thuật về tham khảo.
Phòng sách nhà cậu dường như là chứa đầy đủ các loại sách, đủ các thể loại, cũ mới đều có, cần cái gì là có cái đó, còn hơn cả tiệm sách.
Này, mỹ thuật, mỹ thuật, đây rồi.
Tuyết Lê ngửa đầu nhìn một loạt sách phía trên cùng, đều là sách mỹ thuật, vì vậy cậu tìm một cái thang, dựng chắc, rồi bò lên, rút ra một quyển, lật lật thử, sau đó kẹp vào người, chậm rãi bò lại xuống dưới.
Bò được nửa đường, Tuyết Lê chợt liếc đến quyển sách gần chỗ mình hình như có kẹp một bức thư, tò mò nổi lên, cậu đem thư rút ra, sau đó tiếp tục bò xuống.
Tuyết Lê ngồi xuống ghế, sau đó nhìn nhìn phong thư một chút, trên bì thư toàn là tiếng anh.
"Người nhận: Trà Mi" - Tuyết Lê dịch - "—— Người gửi: Ngục giam Đức Lợi".
Trái tim bắt đầu bang bang nhảy...
Ngục giam giam giữ người đó...
Trong thư viết cái gì?
Tuyết Lê hai tay bắt đầu run rẩy, bức thư này đã được mở rồi, xem qua một chút hẳn là không sao, thư được gửi theo định kỳ mỗi năm... Cái này là của năm ngoái sao?
Cậu cẩn thận rút lá thư ra, hít sâu một hơi, đem nó mở ra.
Trong thư cũng đều là tiếng anh.
"Trà Mi, ngàn vạn lần xin lỗi, cha cô năm ngoái đã vượt ngục rồi..."
Ba, có cái gì đó vỡ nát...
Vượt ngục? Vượt ngục? Vượt ngục?
Tuyết Lê tâm không ngừng khắc sâu hai chữ kia.
Là có ý gì?
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, Tuyết Lê mở lớn hai tròng mắt vô hồn, nhìn chằm chằm bức thư trên tay, bất động.
...
|
Chương 17
Tuyết Lê nhanh chóng đứng dậy, lao thẳng đến phòng Tử Uyển.
Cậu muốn biết chuyện gì đang xảy ra? Sợ hãi chỉ có chính mình hoàn toàn ngây ngốc chẳng biết gì.
Nhưng là... Trong phòng không có lấy một bóng người.
Bọn họ đều đã đi ra ngoài rồi sao?
Tuyết Lê ngã nằm xuống đất, tay nắm chặt, lòng đau đớn.
Tại sao lại muốn lừa gạt mình? Là sợ mình bị thương lần nữa, sợ mình không cách nào tiếp nhận sao?
Nếu đổi lại là mình, có lẽ cũng sẽ làm như vậy... Đã là như thế thì tốt nhất không nên để họ vì mình mà lo lắng nữa, coi như không biết cái gì hết, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ha hả..." - Như vậy là cách tốt nhất đúng không?
Tuyết Lê đem lá thư vuốt thẳng nếp, sau đó trở lại phòng sách, thả lá thư về chỗ cũ.
"Tốt lắm, chuyện gì cũng không có." - Tuyết Lê cố gắng bình tĩnh tâm tình, sau đó khóe miệng kéo ra nụ cười, nhưng tâm đã sớm chết lặng, cầm lấy quyển sách rời khỏi phòng.
--------------------------------------------------------------
"Lê nhi đã là học sinh trung học rồi nhà."
" Ân! Cha à, con muốn được phần thưởng".
"Ha hả... Lê nhi muốn có phần thưởng sao?"
"Đúng vậy, con muốn món quà mừng ngày vào trung học".
"Vậy... Cha cho con một bức tranh có chịu không?"
"A? Đó mà là quà sao? Cha thật hẹp hòi nha".
"Tiểu Lê nhi biết cha vẽ một bức giá trị bao nhiêu không? Tốt lắm, con đến đây, đem quần áo cởi ra, nằm lên trên giường đi."
"Lại muốn con cởi quần áo sao?"
"Như thế nào, Lê nhi thẹn thùng rồi sao? Ha hả..."
"Không... Không phải a".
"Ngoan."
"Cha à, ở trên giường là cái gì?"
"Đây là cánh hoa Mân Côi"
"Tại sao cha lại rải nó ở đây? Tại sao không phải là hoa lê a?"
"Ha hả..."
"Ngô? Ai nha... Cái xích này để làm gì vậy cha?"
"Đến đây, Lê nhi, để xích quấn quanh người con đi".
"Cha thật kỳ quái."
"Tin tưởng cha, nhất định cha sẽ vẽ Lê nhi thành một bức tranh tuyệt nhất, con mau thay đổi tư thế đi."
"Dạ. Nhưng duy trì tư thế này lâu sẽ rất mỏi a."
"Như vậy... Con thích thế nào thì làm như thế đi".
"Dạ."
"Hửm?"
"... Sao vậy cha? Có gì không tốt sao?"
"Không phải... Rất đẹp... Con cứ giữ nguyên tư thế đó... ".
"Dạ."
... ...
"Lê nhi, con không nên ngủ quên như vậy."
"Nhưng mà cha vẽ lâu như vậy rồi mà còn chư xong được bức nào, con mệt muốn chết, giường lại thoải mái như vậy làm con chỉ muốn ngủ một giấc."
"Ha hả... Đợi một chút nữa là được rồi."
"Oh..."
... ...
"Thật sự ngủ thiếp đi? Lê nhi thật không nghe lời nha."
"Ai nha... Cha sao lại đè con, nặng quá."
"Lê nhi, Lê nhi của cha."
"Cha.. Làm sao vậy? Ô ~~~"
"Lê nhi"
"Cha... không nên... Như vậy rất kỳ quái."
"Ân? Kỳ quái sao? Trước kia Lê nhi không phải thường xuyên cùng cha làm chuyện như vậy sao?"
"Nhưng... Nhưng là con đi hỏi các bạn cùng lớp, bọn họ cũng không cùng cha của mình làm chuyện này, bọn họ đối với chuyện con kể đều nói rất kỳ quái."
"Lê nhi không nên vì như vậy mà không muốn tiếp xúc thế này ùng cha, có biết không? Như thế nào? Con thích những đồng học kia, không thích cha nữa rồi?"
"Không phải vậy! Con thích nhất là cha mà! Nhưng là... Hả... Cha, vật gì đang chọc vào con vậy, thật là khó chịu a."
"Lê nhi... Cha nghĩ muốn con, thật sự rất muốn con."
"Muốn gì nữa a, con đã là của cha rồi mà."
"Lê nhi, con đến giờ vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cha."
"Tại sao a?"
"Đợi sau này, cha lại muốn con, lúc đó con sẽ biết, còn bây giờ... Cha sợ sẽ làm con bị thương."
"Cha muốn con, tại sao lại làm thương tổn con?"
"Ha hả... Vốn là nơi này... Hoàn toàn cha lại không bỏ xuống được "
"Hả... Cha.."
"Lê nhi là của cha, vĩnh viễn trốn không thoát..."
" Tại sao con lại muốn chạy trốn? Cha lại nói những lời kỳ quái."
"Lê nhi còn quá nhỏ, còn chưa có đủ kinh nghiệm, bây giờ con còn nhiều thứ không hiểu lắm."
"Ân? Vậy con phải nhanh lớn lên mới được."
"Ha hả... Trưởng thành... Không chừng sẽ thống khổ ai."
"Cái gì là thống khổ?"
"Chính là... Nơi này... Đau đớn."
"Trái tim sao?"
"Đúng vậy..."
"Vậy con rốt cuộc có nên lớn lên hay không đây?"
"Ha hả... Vấn đề này con phiền não cũng vô dụng thôi, Lê nhi thực đáng yêu"
"Ân?"
"Ha ha..."
... ...
|
Chương 18
Buổi tối, Tuyết Lê sau khi tùy tiện ăn một chút, liền nằm trên ghế sa lông, mở TV, chờ bọn tỷ ca trở về.
Sao hôm nay lại chả có người nào ở nhà thế này?
"Sau đây là tin tức mới nhất, hội triển lãm mỹ thuật Long Vu cuối tuần này sẽ có buổi trưng bày các tác phẩm nổi tiếng, cùng với sự tham gia của các danh họa hàng đầu, các doanh nhân, thương gia có tiếng đều có mặt. Lần này các tác phẩm được đem ra đấu giá đều là những tác phẩm được yêu thích nhất được trưng bày tại buổi triển lãm, đặc biệt tại đây có một tác phẩm được đánh giá rất cao, rất được coi trọng, đã có rất nhiều người hỏi muốn mua nó, bức tranh này có thể nói là vô giá, tin chắc rằng nếu không xem sẽ tiếc nuối cả đời... Kế tiếp, xin mời xem..."
Hội triển lãm Long Vu sao? Hình như rất thú vị nha, có chút muốn đi, Tuyết Lê nghĩ thầm.
Đột nhiên có tiếng mở cửa.
"Tỷ phu, anh đã trở về rồi." - Tuyết Lê lật đật đứng dậy.
"Ân?" - Diệp Thảo mơ hồ nhìn Tuyết Lê.
"Tỷ phu, anh uống nhiều rượu quá." - Cả người toàn mùi rượu, Tuyết Lê dìu Diệp Thảo đi vào.
"Trà Mi...Em đã trở về rồi a." - Diệp Thảo mỉm cười.
"Tỷ phu, anh làm sao vậy? Em là Tuyết Lê!" - Thật là, anh ấy trước kia đâu có hay đụng đến rượu.
"Tuyết Lê... Tuyết Lê... Em ấy hình như đã ngủ rồi..." - Diệp Thảo đột nhiên đem Tuyết Lê đè xuống đất.
"Tỷ phu? Không nên nằm ở đây ngủ nha!" - Tuyết Lê cảm giác bị ép tới không thở nổi.
"Trà Mi... anh muốn em." - Diệp Thảo ôm chặt người dưới thân.
"Tỷ phu, anh thật sự là uống rượu say rồi! Em là Tuyết Lê! Tuyết Lê! Tuyết Lê!" - Sau này phải bắt anh ấy hứa không bao giờ uống rượu nữa.
"Trà Mi..." - Diệp Thảo đột nhiên hướng cánh môi của Tuyết Lê hôn xuống.
"Ô ~~~ không... Không..." - Tuyết Lê mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Diệp Thảo, đầu lưỡi đã tiến nhập vào khoang miệng.
"Ân... Ha..." - Diệp Thảo mãnh liệt hôn Tuyết lê, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo bên trong hưởng thụ dịch vị trong miệng cậu...
"Hô ~~~" - Tuyết lê muốn phản kháng, nhưng tay đã bị khống chế.
"Anh yêu em!" - Diệp Thảo vừa nói vừa hôn xuống phía dưới, hắn hôn lên cằm cậu, cổ, cùng xương quai xanh...
"Tỷ phu... Không nên... Em không phải là đại tỷ! Em là Tuyết Lê!" - Làm sao bây giờ? Toàn thân không thể động đậy, Tuyết Lê cắn răng, dùng sức giãy dụa.
"Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..." - Diệp Thảo lẩm bẩm, vẫn chưa chịu ngừng lại...
"Ai nha... Anh đi mà nói với đại tỷ! Em là Tuyết Lê! Anh mau tỉnh táo lại! Em là Tuyết Lê!" - Thật là, không biết anh ấy có biết mình đang nói gì không nữa.
"Ân? Trà Mi... Em phía dưới sao lại có cái gì." - Diệp Thảo mơ hồ nói.
"Hả... Không nên đụng tới! Ô ~~~ thối tỷ phu!" - Tuyết Lê khóc không ra nước mắt.
"Bất quá không quan hệ, Trà Mi... Chúng ta đã lâu không có làm rồi... Bây giờ liền làm đi." - Diệp Thảo mỉm cười, sau đó duỗi tay mò vào quần trong của Tuyết Lê.
"Hả... Không nên... Không nên!" - Tuyết Lê sắp không xong mất rồi, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.
"Ân... Hô ~~~" - Đột nhiên, Diệp Thảo ngừng động tác, sau đó bắt đầu nhắm mắt.... ngủ (°∆°!!!)
"Hô! ! !" - Trái tim Tuyết Lê cuối cùng cũng thả lỏng, nếu còn tiếp tục, chính mình cũng không biết sẽ thế nào.
"Thối tỷ phu! Đáng ghét tỷ phu! Sau này đừng hòng chạm vào rượu nữa." - Tuyết lê thở ra một hơi, sau đó mất thật nhiều sức mới đem Diệp Thảo kéo tới ghế sa lông, cậu cầm đến một cái chăn, đắp lên người Diệp thảo.
"Ngủ ngon." - Tuyết Lê thở dài cười khổ, sau đó lên lầu.
Lúc này, Diệp Thảo mở mắt, ánh mắt không có điểm nào giống với người say rượu.
"Xin lỗi, Tuyết Lê." - Chính mình đang làm gì thế này!? Diệp thảo vô cùng hận bản thân mình, thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa đã làm ra chuyện không khác cầm thú kia.
Ghê tởm! Diệp Thảo cau mày, siết chặt tay.
Tuyết Lê, ngàn vạn lần xin lỗi em, chỉ là... Chịu đựng... Quá mức đau khổ đi...
Em đừng nên tức giận...
Em vui sướng, anh mới vui sướng...
... ...
----------------------------------------------------------------
"Cha, hôm nay có một lão sư thật xấu a, hắn muốn cùng con làm chuyện giống như cha đã làm."
"Cái gì? Lê nhi, con có làm theo không?"
"Ha hả... Cha đừng lo, con đã đá cho hắn hai cước vào hạ bộ, hắn hình như rất đau đớn a, kỳ quái, con ra tay cũng đâu có quá nặng, ha ha."
"Lê nhi... Con không có việc gì là tốt rồi."
"Cha, con cảm giác được rất kỳ quái nha."
"Làm sao vậy?"
"Tại sao cha cắn cắn con, con lại không chán ghét, nhưng người khác muốn làm vậy với con, con thấy trong bụng thật khó chịu, cảm giác rất buồn nôn..."
"Ha hả... Thật vậy sao? Lê nhi, cha thật cao hứng."
"Cha cao hứng đến vậy sao?"
"Ân."
"Cha cao hứng, vậy con cũng rất cao hứng a."
"Lê nhi vui vẻ rồi, cha lại càng muốn con vui hơn nữa a."
"Ha hả... Cha nha."
"Được rồi, Lê nhi, nói cho ba biết, lão sư kia tên gọi là gì?"
"Oh... Hình như gọi là..."
... ...
"Cha! Cái lão sư kia không còn đến dạy con nữa rồi."
Vậy không phải tốt lắm sao? Hắn không bao giờ có thể khi dễ Lê nhi của cha rồi."
"Ân."
"Lê nhi của cha, Lê nhi của cha a."
... ...
|
Chương 19
Sáng hôm sau, sau khi Tuyết Lê rời giường, liền xuống dưới lầu xem qua một chút.
"Hô ~~~ tỷ phu! Mau thức dậy đi, đến giờ rồi!" - Tuyết Lê nhìn thấy Diệp Thảo vẫn còn nằm trên ghế sô pha ngủ bèn gọi.
"Ân? Oh... Tuyết Lê hả, buổi sáng tốt lành... Kỳ quái, anh như thế nào lại ngủ ở chỗ này." - Diệp Thảo mắt buồn ngủ mông lung hỏi.
"Hôm qua anh uống thật nhiều rượu! Em phải vất vả lắm mới đem anh lên ghế sa lông được nè, thật là..." - Tuyết Lê thở dài.
"Hả... Vậy a, anh thật vô ý quá rồi, ha hả." - Diệp Thảo có chút xấu hổ.
"Được rồi, sau này nhớ uống ít rượu thôi, anh mau đứng lên đi." - Tuyết Lê mân mê miệng.
"Ân... Hảo... Anh đi rửa mặt một chút, lát nữa em cùng anh ra ngoài ăn điểm tâm nha." - Diệp Thảo vừa đứng lên vừa nói.
"Cái này... Thôi cũng được." - Vừa lúc hôm nay không có buổi học.
... ...
Một lát sau.
"Được rồi, Tuyết Lê đi thôi." - Diệp Thảo mỉm cười.
"Vâng..." - Tuyết Lê cũng mỉm cười, cùng Diệp Thảo đi ra ngoài.
Bởi vì quán ăn có vẻ gần nên hai người không cần đi xe.
"Tỷ phu, ha hả, tình cảm của anh dành cho tỷ tỷ thật sự là sâu nặng nha." - Ngày hôm qua cứ luôn miệng nói anh yêu em cơ đấy, mặc dù làm mình sợ chết khiếp, nhưng tỷ phu say quá mà lầm tưởng mình là tỷ tỷ, thôi thì xí xóa vậy.
"Hả? À... Ừm..." - Diệp Thảo khẽ nhíu nhíu mày.
"Tỷ phu? Anh sao thế?" - Bị gì mà ngây ngốc vậy a, Tuyết Lê buồn cười.
"Cái này... Biết thế ở nhà ăn sáng là được." - Diệp Thảo chỉ chỉ đối diện.
"A! Cả một hàng dài luôn nha!" - Thật nhiều người.
"Ha hả... Nơi này làm điểm tâm có tiếng, quả thật không chê vào đâu được, em nên thử đi a." - Diệp Thảo ôn nhu nói.
"À...Vâng, thật ra em cũng không thường ăn điểm tâm lắm." - Tuyết Lê le lưỡi.
"Này là không được nha, em xem em gầy như vậy, bữa sáng rất quan trọng. Nếu lâu ngày bỏ bữa thì không tốt cho dạ dày đâu. Đây là muốn tốt cho em, sau này không cho phép bỏ bữa nữa, có biết không?" - Diệp Thảo khuyên nhủ.
"Nhưng là... Được rồi..." - Tuyết Lê cắn răng, sau đó mỉm cười.
"Như vậy mới ngoan." Diệp Thảo vui vẻ nói.
... ...
"Ông chủ, cho tôi bánh kem, bánh mỳ, nam qua chúc, đậu tương..." - Diệp Thảo chọn món - "Tuyết Lê, trừ mấy món anh gọi, em muốn ăn gì nữa không?"
"Dạ?... Một bánh bao không nhân đi." - Tuyết Lê suy nghĩ một chút.
"Được rồi..."
... ...
"Đây là nam qua chúc, ở chỗ này rất nổi tiếng, em xem." - Diệp Thảo đem chúc đưa cho Tuyết Lê.
"Chúc (cháo) ?" - Tuyết Lê nhíu mi, sau đó mở nắp ra, nhìn nhìn, dùng thìa múc một ít đưa vào trong miệng.
"Thế nào?" Diệp Thảo hỏi.
"Rất... ngon a..." - Tuyết Lê cố gắng ăn vài miếng - "Tỷ phu, còn lại anh ăn đi, em sẽ ăn bánh mì." - Tuyết Lê nhìn về phía Diệp Thảo.
"Hửm? Không ngon sao? Vậy để anh ăn, ha hả." - Diệp Thảo đem cái bát kéo về phía mình.
Tuyết Lê cầm lấy bánh mì bẻ một mảnh nhỏ, nhét vào trong miệng.
Chán ghét chúc, chán ghét chúc, chán ghét chúc...
"Tuyết lê, làm sao vậy?" - Diệp Thảo cảm thấy Tuyết Lê có điểm kỳ quái.
"Dạ? Không có gì, ha hả, vậy còn những người kia sao còn chưa về, mọi người đi đến đâu của Thiên Đô rồi a?" - Thiếu chút nữa đã quên chuyện này, Tuyết Lê hỏi.
"Cái này... Những người khác anh cũng không rõ, bọn anh đều vì việc riêng nên mới đi, tỷ tỷ của em còn công chuyện cần phải xử lý." - Diệp Thảo giải thích, hay là không nói cho Tuyết Lê miễn cho cậu ấy lo lắng.
"Oh..." - Tuyết lê nuốt xuống bánh mì - "Vậy sao tỷ phu hôm nay không đi giúp tỷ tỷ a?"
"À... Hôm nay là ngày nghỉ của anh." - Diệp Thảo nói.
"Đúng là khó có được một ngày nghỉ." - Tuyết lê uống nước xong, vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy, hôm nay em có thể cùng anh đi dạo không?" - Diệp Thảo mỉm cười hỏi.
"Hửm? Cũng được nha." - Tuyết Lê lập tức đáp ứng.
"Tốt quá, như vậy chúng ta ăn điểm tâm xong rồi đi." - Diệp Thảo tâm trạng vui vẻ, quả là cơ hội hiếm có.
"Ân."
... ...
Gần một tiếng sau.
Hai người đi tới đoạn đường khá náo nhiệt.
"Em có muốn mua món gì đó không? Anh có thể mua cho em." - Diệp Thảo quan tâm.
"Tạm thời thì không có... Bất quá em có tiền nha." - Tuyết Lê nói.
"Này không phải vấn đề tiền, anh nghĩ muốn mua cho em cái gì đó." - Diệp Thảo nhìn Tuyết Lê.
"Vậy... Được rồi, em nghĩ muốn mua một bức tranh nhan liêu nhập khẩu, giá cũng khá chát đó nha." - Tuyết Lê nghịch ngợm nhìn Diệp Thảo.
"Không thành vấn đề." - Diệp Thảo ôn nhu sờ sờ tóc Tuyết Lê.
"Hảo, chúng ta đi nhanh đi." - Chính mình đã sớm muốn rồi, hắc hắc, vạn tuế!
... ...
"Chính là cái này." - Tuyết Lê trìu mến nhìn món đồ trong tay.
"Được." - Diệp Thảo đi tới quầy thu ngân.
... ...
"Tỷ phu, thật sự là rất cảm ơn anh!" - Sau khi ra khỏi tiệm đồ, Tuyết Lê cao hứng ôm chầm lấy Diệp Thảo.
"Không cần... cảm ơn anh..." - Diệp Thảo sửng sốt.
"Nhưng mà em muốn, muốn, muốn, muốn." - Tuyết Lê vui vẻ nói.
"Ha hả..." - Diệp Thảo có chút thụ sủng nhược kinh.
"Hắn là ai vậy!" - Đột nhiên truyền tới âm thanh tức giận của một người.
"Hửm?"
... ...
|
Chương 20
"Sao lại là anh?" - Thật sự là rất không khéo rồi, Tuyết Lê trừng mắt nhìn mái đầu đỏ kia.
"Tuyết Lê, hắn là ai vậy!" - Diệp Thảo cùng Hồng Lệ đồng thời hỏi hướng nhìn về phía Tuyết Lê.
"Anh ta với em.... Là bằng hữu." - Ráng nhẫn nhịn, Tuyết Lê nghiến răng nghiến lợi hướng Diệp Thảo giải thích.
"Bằng hữu?" - Hồng Lệ cau mày - "Như thế nào, không chịu nổi cô đơn sao, hễ một chút là đi tìm nam nhân khác" - Hồng Lệ dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Diệp Thảo.
"Anh! Cái tên tóc đỏ này! Anh.. Hô ~~~ đừng tưởng người khác ai cũng như anh!" - Tuyết Lê trừng mắt.
"Cái gì! Cậu không phải bị chọc đúng chỗ ngứa rồi sao? Có dũng khí như vậy nói chuyện với ta." - Hồng Lệ phẫn nộ nhìn Tuyết Lê.
"Anh rốt cuộc là ai? Muốn thế nào?" - Diệp Thảo dùng thân thể che chắn cho Tuyết Lê - "Tuyết Lê, hắn thật là bằng hữu của em sao?"
"Cái này... Anh ta có đôi khi tính tình không tốt lắm..." - Tuyết Lê lần nữa giải thích.
"Em rất thích cái tên nam nhân này sao?" - Hồng Lệ hỏi Tuyết Lê, khẩu khí tựa hồ rất nghiêm túc.
"Đúng vậy, tôi đương nhiên thích anh ấy rồi." - Tuyết Lê thở hỗn hển, anh ấy chính là tỷ phu của mình, có thể không thích sao!
"Sao?" - Hai người đồng thời dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tuyết Lê
"Ách... Tôi là nói anh ấy là... Hả..." - Tuyết Lê còn chưa nói xong, liền thấy nắm tay Hồng Lệ hướng Diệp Thảo đánh tới.
"Dừng tay!" - Tuyết Lê nhìn Hồng Lệ nói.
Vô dụng rồi, hai người kia đã bắt đầu lao vào nhau.
Một lát sau, hai người họ đánh mãi vẫn chẳng phân định được thắng thua.
"Ai" - Tuyết Lê thở dài, nếu khuyên không nghe, như vậy..." - Các người nếu không dừng tay, tôi đi đây!" - Tuyết Lê hét lên.
"Không nghĩ tới anh cũng có võ." - Hồng Lệ xoa xoa vết máu ở khóe miệng.
"Hừ." - Diệp Thảo sửa sang lại quần áo.
Gia tộc này, trừ Tuyết Lê ra, mỗi người đều đã học qua nhu đạo, quyền đạo, không thủ đạo, đều là bậc thượng thừa.
"Tuyết lê." - Diệp Thảo hướng Tuyết Lê đi đến.
"Tuyết Lê! Em lại đây cho ta!" - Hồng Lệ căm tức nhìn Tuyết Lê
"Tỷ phu, anh chờ một chút, em đi rồi sẽ trở lại." - Nói xong Tuyết Lê hướng Hồng Lệ đi đến.
... ...
Hai người di chuyển tới một nơi khác đi để nói chuyện.
"Hắn ta rốt cuộc là ai?" - Hồng Lệ trừng mắt nhìn Tuyết Lê.
"Anh không nghe tôi gọi anh ấy là tỷ phu sao? Thật là...." - Tuyết Lê thở dài.
"Tỷ phu? Em người nào không thích lại đi thích tỷ phu của mình!" - Hồng Lệ càng thêm tức giận.
"Hả? Anh.. anh...anh, tôi sớm muộn gì cũng bị anh làm tức chết, không nói nữa! Tôi đi." - Tuyết Lê thở hỗn hển nghĩ muốn rời đi.
"Khoan đã, ta... Ta muốn cho em cái này." - Hồng Lệ luồn tay vào túi áo trong, móc ra một món đồ.
"Hửm?" - Tuyết Lê nghi hoặc tiếp nhận, sau đó lại kinh ngạc hô lên - "Anh lấy nó ở đâu ra?" .
"Cái này em đừng để ý.. Ta nghĩ em hẳn là sẽ thích, cho nên cuối tuần chúng ta cùng đi xem đi." - Hồng Lệ nói.
"Giá vé của buổi triển lãm mỹ thuật Long Vu hình như rất đắt... Chúng ta cùng đi xem thật á?" - - Tuyết Lê hỏi.
"Ân... Không thể sao?" - Hồng Lệ nhìn Tuyết Lê.
"Được... Tôi sẽ đi... Cám ơn vé của anh." - Kỳ thật Tuyết Lê thật cao hứng hôm nay thu được hai phần đại lễ vật.
Tuyết Lê... Hồng Lệ nhìn bóng lưng cậu, trong lòng có nhiều suy nghĩ.
"Thật không phải a, tỷ phu, để anh chờ lâu rồi, đi thôi." - Tuyết Lê mỉm cười.
"Tuyết Lê, tên đó là bằng hữu của em sao? Sau này không nên tiếp xúc nhiều, hắn ta nhìn qua rất nguy hiểm." - Diệp Thảo khuyên nhủ.
"Ha hả..." - Được rồi! Hắn chính là nhân vật nguy hiểm - "Tỷ phu, không có việc gì đâu." -Tuyết Lê buông một câu để cho hắn yên tâm.
"Em nghe anh đi, hắn ta thật sự..." .
"Được rồi được rồi, em biết rồi, mình đi thôi." - Tuyết Lê nói.
"Em thật là..." - Diệp Thảo không biết nên làm sao bây giờ nữa.
... ...
---------------------------------------------------------------
"Cha, con mới vừa lên cấp hai, trong ban đã có bạn nữ nói thích con nha."
"Ô? Vậy Lê nhi trả lời bạn ấy thế nào?"
"Con đã nói là con có người thích rồi."
"Cái gì? Lê nhi... Con nói cái gì?"
"Cha... Cha nắm con đau quá."
"Lê nhi, con có người thích?"
"Cha... Ô... Đau quá... Ô..."
"Nói cho ta biết! Là ai! Nhanh lên!"
"Hả hả... Chính là... Chính là cha."
"Cái... Cái gì."
"Khụ khụ... Ô..."
"Lê nhi... Ta làm Lê nhi đau... Xin lỗi."
"Hô... Cha làm cho con sợ ... Ô..."
"Lê nhi đừng khóc... Là ta không tốt."
"Cha tại sao thích nếm nước mắt của con a."
"Chỉ cần là của Lê nhi, cái gì cha cũng thích."
"Rất ngứa a..."
"Lê nhi... Thích cha thật sao?"
"Đương nhiên a."
"Như vậy, là thích như thế nào?"
"Cái này... Cũng như con thích tỷ tỷ, ca ca."
"Oh..."
"Ha ha, là con lừa cha thôi!"
"Sao cơ?"
"Thật ra con thích cha cũng giống như cha thích con vậy."
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự."
"Lê nhi, cha yêu nhất Lê nhi."
... ...
|