SCI Mê Án Tập Quyển 20
|
|
01 Côn trùng
Sau khi I bị bắt, chớp mắt mà đã qua ba tháng.
Mấy ngày ban đầu, tất cả thành viên SCI hăng hái tăng cao, chờ mấy vị Người Sai Vị trong truyền thuyết tới cửa cướp I, để còn qua đó tìm được N rồi tìm đến K, rồi tiện thể phá huỷ cái tổ chức KING ác độc, rồi đào đến nguồn cội của chuỗi tình tiết vụ án dài đến cả nửa thế kỷ này.
Nhưng mà… Lý tưởng cùng hiện thực thường hay có chênh lệch.
Chưa bàn đến Người Sai Vị chưa chịu xuất hiện, một đống người áo đen mà SCI bắt được ở sân bay cũng đều bị phán là sát thủ nhà nghề, ngay cả kẻ chủ mưu thuê người cũng tìm được rồi, là một đối thủ kinh doanh của Nhạc Hải. Dùng lời Triển Chiêu nói thì, là một ông chú trung niên thoạt nhìn rất giống người chịu tội thay…
Theo thời gian trôi, Triển Chiêu từng chút một bắt đầu nóng nảy.
So với Triển Chiêu càng nóng nảy chính là Công Tôn Sách.
Từ sau khi bắt I, Công Tôn liền tham gia nhóm nghiên cứu nhỏ do Murat và Phó Mẫn thành lập, sau khi tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu tình huống I, cả người Công Tôn đều không khỏe.
Lại theo thời gian trôi, Triển Chiêu và Công Tôn hai người có học vấn nhất SCI, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bùng nổ.
Triển Chiêu khi thì cực high, cảm thấy điều tra có tiến triển đột phá, lập tức sẽ vén mây nhìn thấy mặt trời rồi! Nhưng rất nhanh anh lại down đến đáy cốc, ỉu xìu vò đầu bứt tóc thiếu hăng hái, nghĩ rằng phương hướng điều tra đang tốt, vốn chỉ bao hàm tâm lý học, giờ bắt đầu phát triển theo hướng sinh vật học, chả vui gì cả, không có hi vọng, không có hi vọng nữa…
Mặt khác, còn có một chuyện khiến Triển Chiêu khó chịu —— Triệu Tước chạy mất tiêu rồi!
Triển Chiêu vừa nghĩ tới lại nghiến răng kèn kẹt, cái ông chú này đào cái hố lớn vậy không lấp, lại chạy mất tiêu, quả thực chẳng thú vị!
Chuyển biến tâm tình của Công Tôn cũng khá lớn, lúc high, thông thường đều là do nhận được báo cáo điều tra mà nhóm Murat gửi cho anh.
Bất quá tâm tình tăng cao của Công Tôn còn tràn đầy nghi hoặc, thường xuyên nghe được trong phòng pháp y truyền đến tiếng nồi niêu chén bát loảng xoảng, kèm theo tiếng Công Tôn rống giận, “Làm sao có thể! Vì sao! Đến cùng là vì sao!”
Còn hơn Triển Chiêu chỉ là ỉu xìu, trạng thái down của Công Tôn dọa người hơn một chút, đặc biệt lúc ăn cơm, tất cả các loại thịt đều bị anh phân giải thành từng cái một, cá tôm gì cũng đều bị phân ra rồi ghép lại, khiến cho đất trời u ám, tất cả mọi người không ai dám tới gần anh…
Bạch Cẩm Đường và Bạch Ngọc Đường hai anh em nhìn hai người bên cạnh không có lẽ sống, mắt thấy hai nhà khoa học sắp sụp đổ, đều nghĩ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
Ba tháng đảo mắt trôi qua, N cuối cùng vẫn không có tí xíu đầu mối nào, Bao Chửng để mọi người SCI tạm thời kết thúc vụ án Người Di Truyền.
I bị giam vào ngục giam đặc biệt, hưởng thụ đãi ngộ giam giữ nghiêm ngặt nhất từ trước tới nay.
…
Gần đây cũng không có vụ án gì lớn, lại gặp đúng tuần lễ vàng, Bao Chửng liền kiến nghị toàn bộ thành viên SCI đi ra ngoài chơi một chuyến, để giảm áp lực.
Vừa vặn, Bạch thị gần đây có một khu vui chơi mới kiến tạo xong, chuẩn bị đưa vào hoạt động.
Cặp song sinh nhiệt tình mời mọi người đến khu vui chơi còn chưa mở này, ưu tiên cho thể nghiệm đầu.
Thành phố S có rất nhiều khu vui chơi lớn nhỏ tất cả, nhưng cái của Bạch thị đây không giống bình thường, không có xe lượn siêu tốc không có thuyền hải tặc, không có thủy cung cũng không có vườn bách thú, khu vui chơi này, tái tạo trò chơi thực chiến, trốn thoát khỏi mật thất, truy lùng trinh thám… vân vân một loạt được Bạch thị quảng bá, trò chơi khá được hoan nghênh là suy diễn thực cảnh.
Khu vui chơi tọa lạc tại vùng ngoại thành phía bắc thành phố S, chiếm diện tích rất rộng, có hai tòa nhà trò chơi lớn, chừng mười cái lều hiện trường, còn có một đồng cỏ và rừng cây lớn, quảng trường đa công năng, ngoại trừ là sân chơi nghe nói còn là một căn cứ điện ảnh truyền hình của Bạch thị, dù sao cũng lợi nhuận mười phần.
Cặp song sinh còn đùa, đưa cả nhóm SCI đến thể nghiệm trò chơi thực chiến sẽ có được ý kiến chuyên nghiệp mang về.
Phía Bắc thành phố S vốn là ven biển, bên cạnh khu vui chơi quy mô lớn này là quốc lộ ven biển, có xây phòng tập thể thao, quán cà phê, trà đạo vân vân trên sườn núi, vừa có thể hóng gió ngắm biển vừa phơi nắng.
Bạch Cẩm Đường có giáo huấn trước đây, hiện tại bất luận hạng mục gì từ khi bắt đầu đặt móng đến khi khai trương, toàn bộ đều không tuyên truyền, không mời siêu sao không phô trương, nhất là chính mình và ban nhạc Sao Quả Tạ nhà mình không thể trình diện.
Bởi vậy Bạch thị gần đây rất thái bình, tình trạng tốt, không nhiễu loạn, Bạch đại ca cũng vui mừng.
Khu vui chơi này tuy rằng hiện còn chưa mở, thế nhưng trên mạng đã được lan truyền rất nhiệt tình, dù sao cũng vì chủ đề hấp dẫn, trò chơi thực chiến, thoát khỏi mật thất gì gì đó, đều là hoạt động tiêu khiển được thanh niên đương thời hoan nghênh nhất, có người nói vé cho cả tháng đầu đã được đặt hết sạch.
…
Tất cả thành viên SCI bao gồm cả người nhà, đến một quán cà phê trong khu vui chơi có thể thấy cảnh biển lộ thiên để họp mặt, lần này người tới rất nhiều, ngay cả cha mẹ các nhà cũng theo tới.
Bao Chửng bắt chuyện với nhóm các gia trưởng, lên tầng thượng quán trà đạo uống trà nói chuyện phiếm.
Nhóm mỹ nữ Tề Nhạc Mã Hân chạy vào công viên nước bên trong, nghe đồn công viên nước này được xây dựng không khác gì tiên cảnh.
Toàn bộ thành viên SCI, thân nhân, những ai thích chiến đấu kịch liệt tập hợp lại với nhau, chia làm bốn chiến đội, nhận các loại trang bị tiên tiến, tiến vào trường thực chiến rồi bắt đầu chơi.
Khu vui chơi này ngoại trừ hardware khá tiên tiến ra, quan trọng nhất là software cũng rất trâu bò.
Trò chơi thực chiến đều có nhiệm vụ đẳng cấp chuyên môn, bởi vì cài đặt thiết lập trò chơi, Tương Bình và Tiểu Bạch Trì hai người cố vấn kỹ thuật sẽ không chơi cùng. Hai người bọn họ và cặp song sinh đang ở trong phòng theo dõi để quan sát toàn bộ quá trình trò chơi, cần cho phần cải thiện cuối cùng.
Cứ như vậy, một ngày nghỉ tươi sáng ở khu vui chơi, nhóm gái nhảy vào bể bơi, nhóm trai chạy vào rừng, các chú các dì thưởng trà, nhóm trạch kỹ thuật ôm bàn phím, Bạch đại ca bắt cóc Công Tôn… Tất cả mọi người đều được thả lỏng cả thể chất và tinh thần…
Dĩ nhiên, mọi người không bao gồm Triển Chiêu.
Khả năng Triển Chiêu tham gia trò chơi thực chiến là số không, bởi vì phải làm nhiệm vụ, ngoại trừ bản thân Triển Chiêu lười vận động ra, đội nào cũng không muốn có anh làm cản trở.
Bạch Ngọc Đường trước khi đi nhét vào tay anh tờ một trăm, chỉ chỉ quán cà phê đối diện, để anh đi ăn kem ly ngắm biển, rồi tự chơi.
Triển Chiêu siết tờ một trăm, mang theo Lisbon cũng đang làm biếng, đi vào quầy quán cà phê.
Cũng may kem ly thoạt nhìn rất ngon, Triển Chiêu một tay bưng ly, một tay cầm muỗng, đứng ở trên sân thượng, nhìn chỗ ngồi phía trước, chuẩn bị chọn một góc độ thoải mái, ngồi xuống đọc sách gì đó.
Nhìn lướt qua, Triển Chiêu hơi hí mắt —— thấy một người quen!
Cầm ly kem đi qua, Triển Chiêu lên tiếng chào hỏi người đang ngồi bên bàn đọc sách, “Tiến sĩ Hác.”
Cũng lạc đàn như Triển Chiêu, còn có Hác Linh.
Hác Linh ngẩng đầu, vừa cười gật đầu với Triển Chiêu, vừa đưa tay, xoa xoa cái đầu lớn lông xù của Lisbon.
Lam Kỳ Lam Tây hai anh em đều đã cùng nhóm Bạch Ngọc Đường đi chơi thực chiến, Hác Linh lại không thể cùng nhóm Mã Hân đi bơi, lý do rất đơn giản… Bởi vì Hác Linh mang thai.
Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Hác Linh, hỏi, “Mấy tháng rồi?”
Hác Linh mỉm cười xoa xoa bụng, “Bảy tháng.”
|
Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, nói với cái điện thoại di động nằm trên bàn, “Lam Kỳ, tôi chăm sóc cô ấy là được, anh yên tâm chơi đi.”
Hác Linh cười ra tiếng, cầm điện thoại lên, quả nhiên đang mở loa ngoài.
Bên đầu kia điện thoại, truyền đến tiếng Lam Kỳ lúng túng cảm ơn, và tiếng nhóm Lam Tây cười vang.
Ấn tắt cuộc gọi, Hác Linh để điện thoại xuống, nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu bưng ly kem, vừa ăn vừa nói, “Phụ nữ có thai tốt nhất bớt ăn đồ sống lạnh.”
Hác Linh dở khóc dở cười, cô mới nhìn đến kem ly trong tay Triển Chiêu, trong đầu liền nghĩ, rất muốn ăn! Đã lâu không ăn rồi… Triển Chiêu cũng không biết làm sao nhìn ra được, biết thuật đọc suy nghĩ phải không?
Triển Chiêu vừa ăn kem ly, vừa quan sát Hác Linh một chút, để ly xuống, hỏi cô, “Cô có lời gì muốn hỏi tôi?”
Hác Linh lại một lần nữa kinh ngạc.
Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Không chắc có nên hỏi hay không à? Nói nghe một chút đi, dù sao cũng nhàn rỗi.”
Hác Linh bất đắc dĩ cười, hỏi Triển Chiêu, “Cậu vừa nãy có gặp học sinh của tôi chưa?”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, học sinh của Hác Linh ngoại trừ đám bại hoại cuồng y phạm tội kia ra, chỉ còn Mã Hân và Triệu Cần. Mã Hân mỗi ngày đều gặp, Triệu Cần thì ít hơn, vừa nãy gặp qua cũng không chú ý, chắc là phân đội cùng nhóm Ngọc Đường đánh thực chiến rồi.
Triển Chiêu hỏi, “Cô nói Triệu Cần?”
Hác Linh gật đầu.
“Cậu ấy làm sao?” Triển Chiêu vẫn cảm thấy Triệu Cần và Triệu Hổ giống nhau, là kiểu người dễ xúc động. Triệu Cần đừng thấy vóc người cao lớn, động một chút là khóc, ngày đó biết Hác Linh không chết, tên nhóc này đã khóc nức nở.
Hác Linh lắc đầu, “Nó thì không sao, là thầy giáo của nó.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Trần Dần?”
Hác Linh gật đầu.
Trần Dần chính là bác sỹ thú y đã mắng cho Lỗ Ban giảm béo thành công, sau này mới biết anh ta là động vật học gia trứ danh, bạn lâu năm của Công Tôn. Mấy vụ án trước anh ta đã giúp không ít việc. Triệu Cần là học sinh cũng là trợ thủ của Trần Dần, giống Mã Hân và Hạ Thiên, đều là học trò tốt, chỉ có điều mù quáng sùng bái giáo viên nhà mình, bất đắc dĩ các vị giáo sư đó hơi bưu hãn, nên thường bị ức hiếp.
“Triệu Cần nói Trần Dần gần đây có chút thượng hoả, khá nóng nảy.” Hác Linh nói.
Triển Chiêu nhìn trời, gần đây nhiều người thượng hoả như vậy hả, anh và Công Tôn cũng nóng nảy…
“Vì chuyện gì mà thượng hoả?” Triển Chiêu ăn xong kem ly trong miệng ngọt ngấy, nói Hác Linh chờ một chút, mình đứng lên chạy vào trong quán cà phê.
Hác Linh khó hiểu, trong chốc lát, thấy Triển Chiêu cầm cái hộp thức ăn chạy tới, mở ra, bên trong có hai cái đùi gà.
Hác Linh có chút hoang mang nhìn Triển Chiêu —— cô mới vừa rồi đột nhiên có chút muốn ăn đùi gà… Triển Chiêu làm sao biết? Có năng lực cảm ứng à?
Triển Chiêu đưa bao tay thức ăn nhanh cho cô, mình cũng đeo một đôi, hai người vừa ăn đùi gà vừa hàn huyên.
Hác Linh nói với Triển Chiêu, “Trần Dần gần đây gặp quái sự, mấy người bạn thân cộng sự của anh ta đều gặp chuyện giống vậy.”
Triển Chiêu nghi hoặc —— Cộng sự của Trần Dần đều là nhà động vật học, chức nghiệp này kỳ thực sống rất yên ổn, chỉ cần không tạo ra thứ kiểu công viên kỷ Jura, sẽ không làm ra nhiễu loạn gì lớn chứ?
“Gần đây bảo tàng tự nhiên ở một vài địa phương đều bị trộm.”
Một câu nói của Hác Linh, lại khiến Triển Chiêu sửng sốt.
“Bảo tàng tự nhiên?” Triển Chiêu mờ mịt, “Trộm cái gì? Hoá thạch a?”
Hác Linh lắc đầu, “Tiêu bản động vật.”
Triển Chiêu càng bối rối —— nếu như sắp xếp thứ tự cho các loại bảo tàng trên đời, dĩ nhiên an ninh ở bảo tàng tự nhiên nhất định có cấp bậc thấp nhất. Bên trong toàn là hoá thạch hay tiêu bản động thực vật, trộm thứ đó về làm gì?
“Động vật gì?”
Triển Chiêu bị khơi dậy lòng hiếu kỳ… Nếu nói một bảo tàng tự nhiên bị trộm còn ổn, đằng này rất nhiều nơi cũng đều bị trộm, chứng tỏ có tổ chức hoặc tái phạm, vị thần trộm kia lại còn lập dị như thế, chạy đi trộm tiêu bản?
“Đều là mấy tiêu bản côn trùng hiếm thấy.” Hác Linh bất đắc dĩ, “Bình thường cấp bậc an ninh ở bảo tàng tự nhiên thực sự rất thấp, nên hiện tại một chút đầu mối cũng không có.”
“Trần Dần lại vì chút chuyện này mà nóng nảy?” Triển Chiêu hỏi.
“Triệu Cần kể anh ta hai ngày nay lầm bầm suốt, nói cái gì có khả năng có người muốn hủy diệt thế giới…”
“Khụ khụ…” Triển Chiêu thiếu chút nữa nuốt luôn miếng xương gà, cười hỏi, “Tiêu bản mấy con trùng làm thế nào hủy diệt thế giới? Thật sự tạo công viên kỷ Jura? Hay là Resident Evil?”
“Triệu Cần ngày đó nói với tôi cái gì trùng, cái gì gien các loại, tôi cũng không để ý.” Hác Linh cũng bất đắc dĩ, “Triệu Cần mấy ngày nay vừa phải viết luận văn, vừa muốn giúp thầy giáo nó tra các loại tư liệu, còn phải đi làm thêm, ngày đó chúng tôi kêu nó tới nhà dùng bữa, ăn ăn đột nhiên ngủ mất… Mặt thiếu chút nữa chúi vào bát.”
Triển Chiêu nghe được cười không ngừng, “Trần Dần và Công Tôn giống nhau, có chuyện gì không nghĩ ra dễ đi vào bế tắc, người bên cạnh khá là thảm. Công Tôn mấy tháng này cũng nóng nảy, tra một đống tư liệu, Hạ Thiên và Mã Hân mỗi ngày đều cùng Ngọc Đường khóc lóc kể lể nói chủ nhân của hai đứa đang thu mua mạng người.”
Nói đến đây, đùi gà của Triển Chiêu này cũng đã ăn xong, rút khăn giấy hỏi Hác Linh, “Cô nói chuyện này nói cho tôi nghe… Chứng tỏ cô nghĩ Trần Dần nói có lý?”
“Nói như thế nào nhỉ, Trần Dần và Công Tôn giống nhau, đều là top trong nghề, anh ta cũng không phải người hay nói nhảm.” Hác Linh nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình, “Tôi còn hi vọng cục cưng sẽ khỏe mạnh vui sướng mãi mãi, nếu thật sự có manh mối về cái gì có thể hủy diệt thế giới, bóp chết từ trong trứng thì tốt hơn!”
Triển Chiêu gần đây cũng rất rảnh, liền gật đầu, “Một hồi chờ bọn họ trở về, tôi sẽ nói chuyện với Triệu Cần, xem thử là chuyện gì…”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đột nhiên vang lên… Điện báo biểu hiện là cục cảnh sát.
Triển Chiêu nhíu mày —— Tuần lễ vàng còn gọi tới? Không phải xảy ra vụ án lớn gì chứ?
Tiếp điện thoại, điện báo chính là viên cảnh sát trực ban của cục, “Tiến sĩ Triển, anh gần đây có mua hàng cấm gì sao?”
“A?” Triển Chiêu ngây ra một lúc, “Hàng cấm?”
“Vừa có một rương bưu phẩm gửi cho anh, lúc kiểm tra cảnh báo sinh hóa kêu lên.”
Triển Chiêu thở một hơi, cảnh báo sinh hóa? Cao cấp như vậy sao? Ai gửi bệnh độc gì cho mình sao? Trong nháy mắt, cái gì mà bệnh than Ebola độc khí, đều hiện lên trong đầu tiến sĩ Triển.
“Bất quá vừa nãy chuyên gia an toàn đến kiểm tra rồi, qua hình ảnh chụp cắt lớp, không phát hiện bệnh độc sinh hóa.” Người cảnh sát chịu trách nhiệm cũng thở phào.
Khi Triển Chiêu đang nghi hoặc cảnh báo sinh hóa tại sao lại kêu, viên cảnh sát kia nói tiếp, “Nhưng thông qua hình chụp X quang, chúng tôi thấy thứ bên trong, có chút không bình thường… Cảnh báo sinh hóa kêu bởi vì bên trong có gì đó cử động.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Chẳng lẽ là còn sống?”
“Vâng! Là một con côn trùng, nuôi ở trong một hộp sinh thái.” Người kia trả lời, “Chuyên gia an toàn nói phải mở rương xem.”
Triển Chiêu tất nhiên đồng ý, “Anh để cho họ mở xem đi, biên nhận có ghi thông tin người gửi không?”
“Không có.” Đầu kia viên cảnh sát trả lời, đồng thời, Triển Chiêu chợt nghe tiếng đâm xé mở giấy.
Trong chốc lát, giọng viên cảnh sát lại truyền đến, “Tiến sĩ Triển, bên trong rương chỉ có một hộp sinh thái, có núi giả và rêu xanh, còn nuôi một con bọ cánh cứng màu sắc rực rỡ. Chuyên gia an toàn nói không có nguy hiểm, tôi cất nó vào thùng giữ đồ của anh nhé?”
“À… Anh có thể chụp hình cho tôi xem không?” Triển Chiêu vẫn rất tò mò.
Trong chốc lát, viên cảnh sát đã gửi ảnh chụp đến.
Triển Chiêu cầm điện thoại cùng Hác Linh xem…
Cái hộp là loại hộp sinh thái rất thông thường, nhà nhóm Triển Chiêu dù sao cũng có hai đứa trẻ Dương Dương và Tiểu Dịch, mùa hè họ dùng hộp loại này nuôi bọ cánh cam, bọ cánh cứng, cũng nuôi lâu rồi, côn trùng đều là Triệu Hổ leo lên cây bắt giúp hai đứa. Có đôi khi quên đậy nắp hộp bọn côn trùng biến mất, Bạch Ngọc Đường liền bùng nổ, toàn gia phải tổng vệ sinh liền, ngay và lập tức! Từng thùng từng thùng nước khử trùng, hắt cho cả gian phòng có mùi hệt như bệnh viện.
“Đó là một con cánh cam hả?” Triển Chiêu hỏi Hác Linh.
Hác Linh xoa xoa cằm, hiển nhiên cũng không có nghiên cứu về côn trùng, “Ừ, nhìn giống, nhưng bọ cánh cam không phải đều là màu đen sao, con này sao lại có màu xanh tím?”
Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, “Có phải nhuộm không? Bây giờ hoa không phải đều được nhuộm thành nhiều loại màu sắc đó sao?”
Hác Linh suy nghĩ một chút, “Cậu share cho Triệu Cần xem?”
Triển Chiêu liền share hình ảnh cho Triệu Cần, còn hỏi một câu, “Đây là côn trùng gì?”
Khoảng ba giây sau, điện thoại của Triển Chiêu kêu lên, là Triệu Cần gọi tới.
Hác Linh khó hiểu, “Nó không phải đang chơi thực chiến sao?”
Triển Chiêu đơn giản mở loa ngoài, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng Triệu Cần la, “A a a a a a…”
Cùng lúc đó, giọng Triệu Hổ cũng truyền đến, “Đừng la!”
“Nguy rồi bại lộ!”
“Chạy mau!”
“Bị bao vây rồi!”
“A! Đám kia nổ súng!”
“Đội trưởng hi sinh! Đội trưởng hi sinh!”
Bên đầu kia điện thoại kêu loạn binh rầm bùm chéo một trận, xen lẫn tiếng Triệu Cần kêu, “Kỳ tích! Kỳ tích a a a a a a…”
Triển Chiêu cầm điện thoại, cùng Hác Linh đang cầm nửa cái đùi gà sợ ngây người nhìn nhau một hồi, hỏi, “Tôi đi mua cho cô chai nước nhé?”
Hác Linh yên lặng gật đầu —— cô vừa mới muốn uống nước… Thật thần kỳ!
|
02 Kẻ trộm côn trùng “Côn trùng?”
“Đúng vậy, côn trùng!”
“Côn trùng mà lớn vầy luôn?”
“Ừ! Quá lớn!”
“Hoa văn tia laser này!”
“Lợi hại!”
“Bọ rùa?”
“Còn là một con bọ rùa phiên bản siêu trùng!”
“Không phải mọt gỗ Anoplophora sao?”
“Mọt gỗ Anoplophora* trên lưng có điểm trắng.”
()
“Hay là bọ cánh cứng Hercules?”
…
Trong văn phòng SCI, mọi người đã chơi hết cái công viên giải trí, lúc này đang vây quanh bàn, thưởng thức cái con quái côn trùng trong hộp sinh thái.
Trần Dần và Triệu Cần càng kích động, ngồi xổm bên cạnh bàn, hai mắt cùng con trùng làm thành một trục hoành, chăm chú quan sát.
Bạch Trì cầm cuốn bách khoa toàn thư côn trùng dày cộm không biết từ đâu tìm đến, đang lật lật.
Triển Chiêu nhìn cái hộp sinh thái, rồi nhìn Bạch Trì, lại nhìn cái thùng giấy gói không có tên người gửi, có chút khó hiểu —— ai gửi thứ đồ chơi này cho mình nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đi lên.
Bạch đội trưởng vừa nãy cùng Trần Dần, Triệu Hổ, Mã Hán còn có hai anh em nhà họ Lam một đội, chơi thực chiến.
Vốn chiến thuật của đội bọn họ đã được bố trí xong hết, năng lực chấp hành của toàn đội lại rất mạnh, điểm đã đứng đầu vượt xa mấy đội kia, sắp dụ được hai đội khác tiến vào vòng mai phục rồi, ai ngờ Trần Dần nhận được tin nhắn rồi đột nhiên đứng lên, kích động hô to.
Vừa kêu thì lập tức bại lộ vị trí, nhóm Bạch Ngọc Đường bị hai đội khác giáp công, thành bia ngắm, bị bắn cho cả người đầy màu đạn.
Bạch Ngọc Đường cầm khăn xoa vết tích trên cánh tay, đi tới bên cạnh Triển Chiêu, không hiểu hỏi, “Côn trùng gì đâu?”
Triển Chiêu bĩu môi về phía bàn.
Bạch Ngọc Đường tiến tới nhìn qua, lập tức vẻ mặt ghét bỏ lui trở về, vừa liếc nhìn Triển Chiêu, “Cậu lại chọc tới biến thái gì rồi?”
Triển Chiêu thật sự vuốt cằm nghiêm túc suy tư một chút, sau khoảng ba phút, nghiêm túc lắc đầu với Bạch Ngọc Đường, “Tháng gần đây bổn đại gia không có đắc tội bất luận kẻ nào hết!”
Bạch đội trưởng bất đắc dĩ đỡ trán.
Bạch Trì lật hết quyển bách khoa toàn thư hai lần, để sách xuống gãi gãi đầu, hỏi Triệu Cần, “Trong sách không có loại côn trùng này! Đào đâu ra con bọ rùa lớn như vậy lại có hoa văn tia laser chứ… Có phải là giống mới không?”
Triệu Cần: “Con côn trùng này không phải loài tự nhiên!”
Vừa nói xong, Công Tôn và Mã Hân thiếu hăng hái đang lật tư liệu bên cạnh ngẩng đầu lên.
Mã Hân đặt văn kiện đang cầm lên cánh tay, lật lật một chút, ngón tay nâng kính quan sát con côn trùng kia, “Không phải loài tự nhiên là có ý gì? Sinh vật ngoài hành tinh hả?”
Triển Chiêu vừa nghe cũng trong nháy mắt lên tinh thần, “Văn minh ngoài hành tinh quả nhiên là lấy hình thái côn trùng xâm lấn địa cầu!”
Vừa nói, vừa móc điện thoại ra chụp ảnh.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục yên lặng lau tay.
Triệu Cần lắc đầu, “Là sinh vật trái đất, bất quá không phải tự nhiên sinh ra cũng không phải lai giống thủ công, mà là do cải tạo thành!”
Triệu Cần vừa mới dứt lời, liền nhận được ánh mắt lạnh thấu xương, bất giác run lên, ngẩng đầu nhìn, thấy Công Tôn đang híp mắt nhìn chằm chằm, chậm rì rì nói ra một câu, “Cải tạo…”
“Côn trùng có hoa văn tia laser cũng không phải là không có.”
Mọi người vừa nghe, liền nhìn sang người nói —— Lam Kỳ.
Lam Kỳ từ nãy vẫn cùng Hác Linh lật sách được trung tâm sinh sản giới thiệu trong tháng, cũng có nhìn thấy con bọ, cảm thấy hơi giống loài mình đã từng gặp.
“Tôi trước đây ở Kashmir* đã từng thấy loại bọ cánh cứng này, hoa văn tia laser, lam lục vàng đỏ tím mỗi màu có một chút, biết bay, ăn con thiêu thân, tên cái gì mà Fiery…” (* Kashmir: là khu vực phía tây bắc của tiểu lục địa Ấn Độ.)
“Fiery Searcher.”
Trần Dần lâm vào trạng thái phấn khởi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, đứng lên.
“Fiery Searcher, thuộc bộ Cánh cứng, Tân Cương nước mình, Tây Á, Siberia cũng có phân bố.” Bạch Trì mới nãy thật sự có thấy được loại côn trùng đó, nhưng không giống con trong hộp.
Tiểu Bạch Trì lật tới mấy trang giới thiệu loài Fiery Searcher, “Fiery Searcher không có râu phía trước, trên cánh vỏ có hơn mười đường hoa văn lõm xuống, con này thì cánh bằng phẳng, râu và chân cũng không giống…”
|
Mọi người tiến tới đọc sách, lại nhìn con côn trùng kia, đều gật đầu —— đúng vậy! Màu thì hơi giống, nhưng hoàn toàn không cùng một loại.
“Trong trí nhớ của tôi, cũng không lớn như vậy.” Lam Kỳ cũng gật đầu.
“Hừ hừ.”
Trần Dần mỉm cười, biểu cảm hưng phấn, “Fiery Searcher thuộc bộ Cánh cứng. Con này có đặc điểm của bộ Cánh cứng, nhưng mà râu mảnh trên đầu nó lại thuộc bộ Cánh màng. Lớp giáp trơn trên lưng và hình thể to lớn thì lại gần với họ Kẹp kìm, thuộc bộ Hàm nguyên thủy. Chi trước có khớp kín, là đặc điểm của họ Cánh cứng ca rô; ngực bụng có màu kim loại sáng bóng, là đặc điểm của họ Bọ hung. Sát mép lớp giáp có phần ghồ lên, là đặc điểm của loài Cánh cứng đất; chân sau có hoa văn hình vòng, có chút giống bộ Cánh nửa; phần đuôi có đuôi giáp tráng kiện, là điển hình bộ Sâu tai. Nhìn từ bên trái, phần lưng phát triển, không giống kiểu phẳng của bộ Cánh cứng, mà giống kiểu mấp mô của bộ Bọ xít. Mặt khác, đôi càng trước to là đặc điểm của bộ Cánh bằng…”
Trần Dần bla bla nói mãi không thôi, tràn giang đại hải lan sang tận cái gì mà bộ Tam Cương loại Ngũ Thường… mọi người nghe mà cằm rớt càng ngày càng dài.
Triệu Hổ vẻ mặt quấn quýt hỏi Mã Hán: “Bộ cánh vỏ là thứ gì? Râu mảnh là một cái chân luôn hả?”
Bạch Ngọc Đường có kích động muốn dùng khăn che tai, cái gì mà khớp kín gồ lên, nghe buồn nôn.
Trong số này, có lẽ cũng chỉ có Công Tôn có thể hiểu rõ lời Trần Dần nói.
“Điều này sao có thể?”
Công Tôn khom lưng tiến đến bên cạnh hộp sinh thái, nhìn chằm chằm con trùng kia, càng nhìn kỹ càng nghi hoặc, “Vì sao đặc điểm mắt thuộc hai bộ khác nhau lại ở trên cùng một con chứ? Đột biến gien cũng không thể thành như vậy… Không phù hợp quy luật tự nhiên.”
Triển Chiêu hỏi Trần Dần, “Vậy nói con này được cải tạo là có ý gì? Lắp ghép bộ phận từ mấy loài côn trùng vào cùng một chỗ sao?”
Mọi người ngước mặt suy nghĩ một chút, không nhịn được mí mắt run lên —— côn trùng phiên bản Frankenstein?
Lúc này đến phiên Công Tôn móc điện thoại ra chụp ảnh, “Con này tôi thích!”
Triển Chiêu đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ hộp sinh thái một cái.
“Đát đát” hai tiếng, con côn trùng đang tựa vào nhánh cây xoay thân, hình như là bị quấy nhiễu, hành động rất bình thường.
“Thoạt nhìn rất khỏe mạnh a.” Triển Chiêu hỏi Trần Dần, “Không có vết tích cấy ghép, ngay cả sẹo cũng không có một cái.”
Triệu Hổ nghe mà mây mù dày đặc, “Côn trùng cũng có thể giải phẫu ngoại khoa?”
“Giun các loại đó, cắt đi phân nửa, nửa kia mọc ra một cái đầu cũng có thể tiếp tục sống mà.”
“Đúng vậy, năng lực sinh tồn của côn trùng rất mạnh.”
Lạc Thiên và Tần Âu cũng không biết hay cùng con trai mình đọc sách báo nhi đồng hi kỳ cổ quái gì, bắt đầu bàn về côn trùng.
Bạch Ngọc Đường lau xong tay, lắc đầu đi đến toilet giặt khăn. Bạch đội trưởng không thể hiểu nổi vì sao rõ ràng là thời gian nghỉ ngơi, kết quả lại chạy tới văn phòng thảo luận về côn trùng.
…
Bạch Ngọc Đường đi vào toilet, thấy trước bồn có một viên cảnh sát đang rửa tay.
Toilet trên tầng của SCI bởi vì gần phòng pháp y, bình thường không ai tới, thấy có người không kỳ thị SCI xuất hiện ở chỗ này, Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ.
Người kia ngẩng đầu, qua gương thấy được Bạch Ngọc Đường, đón đầu chào hỏi, “Bạch đội trưởng.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, viên cảnh sát này anh cũng biết, thuộc khoa tội phạm kinh tế dưới lầu. Khoa tội phạm kinh tế phân loại tương đối tỉ mỉ, bởi vì cần kiến thức chuyên nghiệp rất chắc chắn. Vị này tên là Chu Minh, phụ trách một mảng tương đối kỳ diệu —— tội phạm tác phẩm nghệ thuật.
Chu Minh và Công Tôn là bạn học cả 12 năm, kiểu bạn nối khố, đều thuộc dạng cảnh sát chuyên gia. Bất quá hình dáng Chu Minh không hào hoa phong nhã giống Công Tôn, vị này vừa để tóc dài kiểu bà nội, vừa nuôi râu mép đặc biệt nghệ thuật, vóc người cao gầy, nhìn tựa như một hoạ sĩ chán chường.
Khi nhóm Bạch Ngọc Đường tra án nếu gặp phải một ít vấn đề khó liên quan đến tác phẩm nghệ thuật, đều sẽ tìm người này hỗ trợ. Chu Minh cũng thuộc nhóm “Vật chủng hi hữu”, khả năng bắn súng cũng một chín một mười gần với Triển Chiêu, đứng thứ hai cục cảnh sát từ dưới lên.
Bạch Ngọc Đường mở vòi giặt khăn, thấy Chu Minh rửa tay xong, rút khăn giấy chậm rì rì lau, cũng không đi, cứ ở một bên nhìn mình.
Bạch đội trưởng nhìn một cái, hỏi, “Có việc gì sao?”
Chu Minh cười, “Vốn muốn đến SCI tìm cậu, bất quá mới đi tới cửa thấy đại ca cậu ở đó, sợ quá tôi chạy tới WC.”
Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, Chu Minh bởi vì quan hệ với Công Tôn quá tốt, thế nên tương đối bị Bạch đại ca ghét bỏ. Trước có một lần hai người cười cười nói nói lên lầu, Chu Minh còn khoác vai Công Tôn, trùng hợp đúng lúc bị Bạch Cẩm Đường thấy được.
Từ đó về sau, ánh mắt Bạch đại ca nhìn Chu Minh liền mang chút sát khí, dọa cho vị bạn nối khố này sợ đến mức nhìn thấy Bạch Cẩm Đường từ xa đã cảm thấy cóng cả tay.
Công Tôn vì thế còn từng kháng nghị với Bạch Cẩm Đường, biểu thị —— chỉ là bạn nói khố mà thôi!
Bạch đại ca ánh mắt lạnh lùng —— phòng cháy phòng trộm phòng nối khố!
…
“Tìm tôi?” Bạch Ngọc Đường có chút kỳ quái, hỏi, “Tra án?”
Chu Minh gật đầu, “Gặp phải một việc kỳ quái.”
Bạch Ngọc Đường đóng vòi, nói Chu Minh cùng anh quay về văn phòng SCI.
Chu Minh run lên, đề nghị, “Bằng không xuống lầu đi? Đến chỗ tôi nói, còn có thể cho cậu xem chút hình ảnh.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, theo Chu Minh xuống lầu.
…
Trong văn phòng Chu Minh chất một đống tác phẩm nghệ thuật, cũng không biết cái nào là thật cái nào là giả, y hệt như cái kho, nhưng Bạch Ngọc Đường nghĩ tác phẩm nghệ thuật vẫn đẹp hơn con trùng trên lầu.
Chu Minh cầm một phần văn kiện đến, tìm một cái bàn tương đối sạch sẽ đặt lên.
Bạch Ngọc Đường đi tới xem, phát hiện là một xấp ảnh chụp, đều là thực vật, không phải tác phẩm nghệ thuật.
Chu Minh thở dài, “Vụ án mới tới mấy hôm trước, mấy người chuyên gia khoa kinh tế phía dưới đẩy tới đẩy lui, mà cũng bởi không nằm trong phạm vi trách nhiệm chính chức, vì chúng tôi rảnh rỗi nhất, nên cuối cùng vụ án bị đẩy qua đây.”
Bạch Ngọc Đường cầm ảnh nhìn một chút, từ trong mớ hình thực vật đông đảo chọn ra một bức chụp kiến trúc toàn cảnh… Kiến trúc này màu trắng tinh khiết, rất có nghệ thuật, còn quen mắt.
Bạch Ngọc Đường lập tức nhận ra, là bảo tàng tự nhiên giao lộ phía nam thành phố S, trước đây trường học của Dương Dương và Tiểu Dịch đến đó tham quan, mang theo một đống sách ảnh trở về, còn có mô hình khủng long a các loại.
Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn Chu Minh, “Vụ án gì?”
Chu Minh buông tay, “Một cọc trộm bảo tàng liên hoàn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn người kia —— sao toàn là vụ án các anh nên phụ trách không vậy.
Chu Minh thở dài, “Chúng tôi hàng năm đều qua tay rất nhiều vụ bảo tàng bị trộm, nhưng bảo tàng tự nhiên thì là lần đầu gặp! Tôi dân nghệ thuật chứ không phải dân sinh học.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt một chút, vừa nãy trên đường ngồi xe về, Triển Chiêu hình như có cùng Công Tôn thảo luận mấy câu về bảo tàng tự nhiên gì đó, mấy nữ sinh trên xe quá ồn nên anh không nghe rõ lắm, cũng không quá chú ý… Trùng hợp vậy sao?”
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Triển Chiêu, bảo anh xuống lầu xem, rồi hỏi Chu Minh, “Liên hoàn trộm bảo tàng tự nhiên? Trộm cái gì?”
Chu Minh dở khóc dở cười, cho Bạch Ngọc Đường xem mấy tấm hình khác.
Bạch đội trưởng nhìn qua liền nhíu mày, trong hình là một loạt ngăn kéo bị mở, trong ngăn kéo là tiêu bản các loại côn trùng, từng con từng con xếp thành hàng, Bạch Ngọc Đường nhìn mà nổi da gà, nhung nhúc một mảnh, còn buồn nôn hơn so với con trên lầu.
Chu Minh rút kẹp văn kiện ra, nói, “Đã mất rất nhiều tiêu bản côn trùng, rời rạc rối loạn, cái gì mà Cánh cứng ca rô, Bọ hung, Cánh nửa, Fiery Searcher, Bọ xít…”
Chu Minh tự mình niệm, không chú ý thấy Bạch Ngọc Đường đã ngây ra, kinh ngạc nhìn tờ giấy trên tay người kia… Trí nhớ Bạch đội trưởng cũng không tệ, tên một đống côn trùng đó hôm nay anh đã lần thứ hai nghe được. Ngay vừa nãy, lúc Trần Dần giới thiệu đặc điểm của con trùng kia, những cái tên này đều đã xuất hiện!
“Ừm.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh.
Bạch Ngọc Đường và Chu Minh ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu đang tựa cửa nhìn hai người, biểu cảm trên mặt, hẳn là cuối cùng cũng dâng tràn hăng hái rồi.
Triển Chiêu đi qua, cầm lên mấy tờ báo cáo bảo tàng tự nhiên mất trộm trên bàn, nói với Bạch Ngọc Đường, “Danh sách bảo tàng và loại côn trùng mất trộm bên Trần Dần chi tiết hơn so với ở đây.”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Cậu có hứng thú với vụ án này?”
Triển Chiêu cười, “Theo Trần Dần phỏng đoán, còn có vài loại côn trùng chưa bị trộm. Mấy ngày này thành phố S có một trung tâm khoa học kỹ thuật mới xây chuẩn bị khai trương, có một khu khoa học tự nhiên, bên trong có một bộ côn trùng. Trần Dần được mời tạo danh sách tiến cử cho bộ côn trùng này… Rất dễ thêm mấy loại trùng chưa bị trộm kia vào.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Thế nên chúng ta ôm cây đợi thỏ để bắt kẻ trộm côn trùng kia? Hoặc là nhóm trộm?”
Triển Chiêu nhún vai, “Dù sao thì nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi mà.”
Một bên Chu Minh thấy hai người có hứng thú, vội vàng đem ảnh chụp tư liệu toàn bộ nhét vào tập văn kiện, giao cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sau đó phất tay, ý là —— mấy người chơi vui vẻ nhá! ~
|
Chương 3: Sức tưởng tượng.
Sáng sớm, nhóm cảnh sát kết thúc ngày nghỉ, kéo nhau đi làm, nghe thấy tiếng chó sủa liên tiếp phát ra từ tầng của SCI.
Cảnh viên từ các tầng đều lắng tai nghe, theo tiếng kêu, chắc hẳn không phải loại Chihuahua dễ thương, ngược lại thấy giống chó to kiểu Black-backed hơn.
Nghĩ tới sư tử trắng Lisbon thường xuyên lui tới SCI, mọi người không tự chủ run lên một cái, trở về chỗ, nhưng SCI lại muốn làm cái gì đây?
Bao Chửng mới bước ra từ thang máy, cũng bị tiếng chó sủa làm giật mình, còn nhảy lùi vô thang máy nhìn ra tầng lầu, phát hiện không có gì, đây là SCI.
Bao Chửng híp mắt nhìn xung quanh, có chút không hiểu — Nghe nhầm? SCI lúc nào cũng bị loài mèo chiếm đóng làm căn cứ, sao lại xuất hiện tiếng chó sủa?
Theo tiếng kêu đi tới văn phòng của SCI, nhìn vào trong, Bao Chửng cảm giác mình có ảo giác nào đó. jongwookislove.wordpress.com
Trong phòng làm việc của SCI, tất cả mọi người đang vây xung quanh nhìn tấm bản đồ to để trên bàn, có mấy người không quen, hình như là nhân viên kỹ thuật dưới lầu.
Bao cục đang do dự có nên đi vào trong không, chợt nghe phía sau có hai tiếng “Gâu gâu!”
Vội vàng xoay đầu lại, nhìn thấy Từ Liệt đang cười híp mắt.
Bao cục đại khát mất nửa phút để suy nghĩ thằng nhóc này là ai, sao nhìn quen quá vậy, sau đó mới nhớ ra, là đại minh tinh trong vụ án thây khô kia.
Còn sủa gâu gâu với Bao Chửng tất nhiên không phải Từ Liệt, mà là con chó Từ Liệt nắm dây trong tay — Giẻ lau nhà.
Bao Chửng im lặng nhìn con chó lông dài như giẻ lau nhà, mắt mũi không thấy đâu, chỉ thấy cái lưỡi đỏ thè ra.
Giẻ lau nhà hiển nhiên biết Bao Chửng, nhiệt tình vẫy đuôi với ông, còn vẫy vẫy lông.
Bao cục gật đầu — Vẫy lông y như cái đồ chà nồi! Cũng dễ thương.
Trong phòng, Bạch Trì chạy ra giúp đưa giẻ lau nhà vào, ở cùng với mấy con chó.
Từ Liệt lên tiếng chào, nhân viên kỹ thuật có vẻ cũng đã xong, chào mọi người đi xuống lầu.
Bao Chửng nhìn sơ một vòng, trong phòng của SCI có ít nhất 10 con chó, có mấy giống là ông biết, ví dụ như hai con black-backed gọi tắt là RT, chắc là do Trần Dần mang tới.
Những giống khác cũng có mặt, ví dụ như Border Collie, Labrador Retriever, Cocker, Doberman, chó chăn cừu…
Bao Chửng nghi hoặc, “Làm gì đây? Mở triển lãm chó?”
Triển Chiêu ngồi trên bàn, tay cầm xấp tài liệu về bảo tàng tự nhiên bị mất trộm, hỏi, “Bao cục, bảo tàng phổ thông, camera quản lý lúc nào cũng mở phải không? Dưới tình huống nào mà có thể ăn căp tiêu bản côn trùng mà không để lại bất kì manh mối?”
Bao Chửng nhận văn kiện từ tay Triển Chiêu, mở ra xem, “An ninh của bảo tàng tự nhiên khá kém, ứng với hàm ý khả năng gây án cũng thấp.”
Triển Chiêu cuộn xấp giấy lại, gõ vai biểu dương Bao Chửng, “Bao cục quả nhiên là người từng trải.”
“Cho nên cậu mượn mấy con chó này, chuẩn bị mai phục ở bảo tàng bắt trộm?” Bao Chửng hỏi. jongwookislove.wordpress.com
Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng, “Sức tưởng tượng phong phú hơn một chút thì tốt hơn!”
Bao Chửng không hiểu, “Sức tưởng tượng?”
Đang nói chuyện thì Bạch Ngọc Đường đi tới, mở bản đồ ra bên cạnh Bao Chửng, sau đó khoanh vùng từng chỗ, rồi viết tên từng con lên từng vòng.
Lực chú ý của Triển Chiêu bị hấp dẫn, dùng cuộn giấy chỉ vào một cái tên hỏi, “Con nào là Bò Bò?”
Bạch Ngọc Đường chỉ vào con Collie đang ngồi chồm hổm cách đó không xa.
Triển Chiêu xoay đầu nhìn.
Con Collie vốn ngoan hiền nghe lời, ngồi nhìn xung quanh, thấy Triển Chiêu nhìn nó, liền nghiêng đầu, vẫy đuôi với Triển Chiêu, hai lỗ tai màu đen dựng thẳng.
Triển Chiêu không hiểu, “Tại sao lại gọi là bò?”
“Bởi vì lông nó đốm trắng đen, nhìn giống con bò…” Bạch Ngọc Đường nhìn con Collie một hồi, vẫy tay gọi nó.
Collie vẫy đuôi chạy tới, ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu nhìn.
Bạch Ngọc Đường vươn tay sờ, tán thán, “Quả nhiên xúc cảm khác với mèo!”
Triển Chiêu nhìn con chó kia.
Bao Chửng vỗ hắn, “Mở rộng sức tưởng tượng là sao? Nói tiếp đi!”
Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cười nói, “An ninh của bảo tàng tự nhiên thấp, nhưng hàng triển lãm lại có số lượng nhiều, nhất là các loại tiêu bản côn trùng.”
Nói xong, Triển Chiêu cầm bình đựng kẹo ngậm, mở ra đưa cho Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn nhìn, thò tay lấy một viên.
Triển Chiêu mỉm cười, Đây thật ra là quá trình gây án của tên trộm kia.”
Bao Chửng ngậm kẹo, suy nghĩ, “Đúng là rất dễ trộm.”
“Cho nên phải mở rộng sức tưởng tượng.” Triển Chiêu cũng lấy một viên, bỏ vào miệng, “Sau khi nhìn tất cả ảnh chụp hiện trường mất trộm, tôi có thể cho ra một kết luận.” jongwookislove.wordpress.com
Bao Chửng gật đầu, chờ hắn nói.
Triển Chiêu mỉm cười, “Tên trộm đó chưa từng tới hiện trường!”
Bao Chửng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý nói — Thì là nó đó.
Bao Chửng liếc Triển Chiêu, “Kẻ trộm không có ở hiện trường, vậy là do ai trộm? Có nội gián?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đồng tình nhìn Bao Chửng, “Bao cục, chú phải thoát khỏi tư duy vòng tròn! Có thể cho sức tưởng tượng bay lên bằng đôi cánh!”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thuận tiện chỉ vào con chó chăn cừu, hỏi, “Đứa này tên gì?”
Tưởng Bình đáp, “Moa moa.”
Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nhìn Tưởng Bình, xê dịch ra xa.
Tưởng Bình nghiêm túc, “Con đó tên là Moa Moa!”
Sự ghét bỏ trên mặt Bạch Ngọc Đường tăng thêm vài phần.
Bao Chửng suy nghĩ, để đặt cho thú cưng một cái tên như thế… Chủ nhân của nó cũng không đáng tin lắm.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Con chó này là của ai?”
Tưởng Bình giơ tay, “Em mượn dưới phòng tội phạm kinh tế.”
Tưởng Bình vừa nói ra, mọi người trong phòng làm việc đều lập tức “Véo” xoay đầu nhìn.
Bạch Trì tiến tới nhìn mặt con chó chăn cừu.
Nó há miệng thè lưỡi nhìn về phía Bạch Trì, thở hồng hộc, liếm liếm, chỉ trong chốc lát làm mặt Bạch Trì dính toàn nước bọt.
“Khoa kinh tế cần cảnh khuyển?” Triệu Hổ thấy không tin, “Con này có thể ngửi ra cái gì hả?”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi, “Đây là thần chó trong truyền thuyết?”
“Thần chó?” Mọi người càng thêm tò mò.
“A!” Công Tôn cũng đi tới nhìn nó kỹ càng, “Đây là con chó của trưởng phòng Phí Mục phòng kinh tế?”
Mã Hán nhớ lại, “Tôi hình như cũng có nghe nói, phòng kinh tế có một con chó là thần thú trấn quái, có thể ngửi ra mọi thứ, còn có thể giám định châu báu.”
Mọi người xoay đầu nhìn con chó, mắt bị lông che hết trơn rồi mà cũng giám định được châu báu?
“Thiệt hay giả vậy?” Mã Hân chạy tới, tháo dây chuyền trên cổ xuống, hươ hươ trước mặt con chó.
Con chó không chút phản ứng, nghiêng đầu nhìn Mã Hân.
Tưởng Bình cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.
Triển Chiêu nhìn màn hình di động của hắn, thấy hắn nhắn, “Moa Moa nhà anh nè.”
Khoảng chừng 20 giây sau, chợt nghe có tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó có một người đàn ông mặc vest chạy vọt vào, bám cửa hỏi, “Moa Moa nhà tôi đã bị cái gì?!”
Bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc vest, chân mang giày da, cổ đeo cà vạt, tóc xoăn xoăn, trông vô cùng tinh anh.
Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi Mã Hán, “Vị này thật sự theo khoa văn sao? Ba bốn tầng mà chạy có 20 giây…” jongwookislove.wordpress.com
Con chó có tên là Moa Moa nghe thấy liền chạy ra ngoài, Phí Mục ngồi xuống ôm, nhìn Tưởng Bình, “Lúc cậu tới mượn đã bảo đảm Moa Moa nhà tôi không gặp bất kì nguy hiểm nào mà!”
Bao Chửng không nói gì, nhìn trưởng phòng tội phạm kinh tế … Phong cách của nhóm tinh anh tại cảnh cục này đúng là một lời khó nói hết.
Bởi vì SCI toàn bắt biến thái cuồng giết người, cho nên rất ít tiếp xúc với phòng tội phạm kinh tế, nhưng mà vị trưởng phòng này cũng khá nổi tiếng.
Phí Mục là tiến sĩ, tất nhiên là khoa kinh tế, vị này còn là một người cuồng số học, rất thích chơi game với Tưởng Bình, hai người ở chung một khu, nghe nói nấu ăn ngon, nên Tưởng Bình thường qua ăn ké.
Mã Hân lại gần hỏi, “Đội trưởng Phí ~ Moa Moa của anh giám định được châu báu?”
Phí Mục gật đầu.
Triển Chiêu cảm thấy hứng thú, hỏi, “Có thể biểu diễn chút không?”
Phí Mục gật đầu hỏi, “Ở đây có đồ quý không? Hột xoàng kim cương gì cũng được.”
Mã Hân đưa dây chuyền mới tháo xuống cho hắn.
Phí Mục nhận lấy xem, là hột xoàng, lại hỏi, “Tìm thứ giống giống cái này, thủy tinh này nọ cũng được?”
Mã Hân tháo bông tai ra, “Cái này bằng thủy tinh.”
Phí Mục để dây chuyền bên tay trái, bông tai bên tay phải, hai cái để trước mặt Moa Moa.
Moa Moa ngửi ngửi hai cái, sau đó giơ chân đè lên sợi dây chuyền.
Mọi người nhìn nhau.
Công Tôn thấy thú vị, lấy dây chuyền trả lại cho Mã Hân, lại lấy hai bông tai để vào hai bên tay Phí Mục, để Moa Moa ngửi.
Kết quả trợ thủ đắc lực Moa Moa ngửi thử, không nhúc nhích, ngồi tại chỗ nhìn Công Tôn.
Bạch Trì lấy ra một tờ tiền, sau đó cắt giấy bằng size của tờ tiền, để hai tờ vào hai tay nắm lại, đưa cho Moa Moa.
Moa Moa lại gần ngửi ngửi, cuối cùng giơ chân để lên tay phải.
Bạch Trì mở ra, bên trong là tiền.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên nó chỉ để tìm đồ thôi?”
Phí Mục gật đầu, “Phòng kinh tế chúng tôi toàn bắt mấy kẻ trộm giấu châu báu thôi.”
“Dựa vào khứu giác có thể nhận được bảo thạch?” Công Tôn sờ đầu Moa Moa, “Đây là nguyên lý khoa học gì?”
Bao Chửng vỗ Triển Chiêu đang ngồi nghiên cứu chó, “Nè! Nói cho hết đi, kẻ trộm không tự đến, dùng cách gì để trộm tiêu bản?”
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, cười nói, “Một thứ cao hơn hệ thống an ninh khoa học kỹ thuật.” jongwookislove.wordpress.com
Bao cục nhíu mày, “Cái gì…”
Triển Chiêu mỉm cười, “Drone!”
Tương Bình thấy hợp lý, “Drone loại nhỏ, có thể xài tay cầm điều khiển, hoàn toàn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa còn có thể đi vào bằng cửa sổ, hoặc đường ống, các khe hở, còn tránh thoát camera… Đối với bảo tàng có an ninh cực thấp mà nói, ăn cắp tiêu bản côn trùng thì chiêu này rất được!”
Bao Chửng gật đầu, “Vậy cậu chuẩn bị nhiều chó như vậy để làm gì?”
“Những người bạn nhỏ này không phải bố trí trong viện bảo tàng, mà là bên ngoài viện bảo tàng.” Tâm trạng của Triển Chiêu có vẻ không tệ, “Không thể điều khiển drone lấy tiêu bản rồi bay hơn nửa thành phố S được, nhất định là thu hồi ở gần đó. Cho nên kẻ trộm đó nhất định ở gần viện bảo tàng, ví dụ như hẻm, bụi cỏ. Chỉ cần con drone này bay ra từ viện bảo tàng, con mồi nhất định sẽ bị chó săn đuổi bắt trong phạm vi.”
Bao Chửng nhìn Triển Chiêu hưng phấn, cũng không biết nói gì, “Tụi bây muốn làm sao thì làm, đừng có để bảo tàng người ta mắng vốn là được.”
Triển Chiêu nhướn mày — Sao có thể chứ?
Bao Chửng thông báo mấy câu rồi bỏ đi.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục sắp xếp vị trí canh gác cho mấy con chó, những người khác cũng có việc của mình.
Nhưng vị trưởng phòng Phí Mục vẫn không về, đứng đó như có điều suy nghĩ.
Triệu Hổ đi ngang qua vỗ vai hắn, “Sao á?”
Phí Mục ngẩng đầu, nhíu mày, “Nghĩ tới một vài chuyện…”
Nói xong, Phí Mục đi tới, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Các cậu điều tra vụ mất trộm ở bào tàng tự nhiên của Chu Minh?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đầu gật đầu.
Vụ án mất trộm của Chu Minh thuộc phòng tội phạm kinh tế, nói cách khác, Phí Mục là cấp trên của Chu Minh. jongwookislove.wordpress.com
“Thật ra, vụ này tôi có để ý, chỉ là không nghĩ tới là để drone lấy…” Phí Mục nói, phất tay với hai người, “Chờ chút! Tôi đi lấy đồ.”
Nói xong, Phí Mục chạy đi.
Hết chương 3.
|