Hổ Lạc Bình Dương Vi Khuyển Thê
|
|
Chẳng lẽ về sau thật sự rơi vào lưới tình do bổn tiểu đông tây vừa ngây ngốc vừa lơ ngơ này đan sao?
Đang trầm tư, bỗng nhiên Vương Hổ thấy quầy trà mát ven đường, liền tò mò chạy tới xin một chén, ai ngờ đó là khổ trà (trà đắng), mới vừa uống một ngụm nhịn không được mà phun ra, lại còn bị sặc đến ho khan không ngừng, làm Mộ Phi Phàm hoảng sợ vội vàng thay hắn vỗ lưng.
Tới bên ngoài của Dã Vị lâu, ba người Mộ Phi Phàm cùng tiến vào lâu, đại lão bản của tửu lâu cùng với Trịnh trù tử sớm đứng ở trong lâu chờ đợi với thần tình tươi cười, đưa bọn họ vào trong tiểu hoa viên ở hậu viện, nơi đó có một căn phòng bố trí trang nhã, mà ở phía trước căn phòng cách đó không xa chính là một con hoàng dương phì nộn to lớn đang được dùng một đống lửa lớn để nướng, mỡ của hoàng dương giống như hạt mưa rơi xuống từng hạt, làm cho ngọn lửa kia thỉnh thoảng lại bùng lên vài phần kêu tí tách.
Vương Hổ “Ngao ô” một tiếng hoan hô, Mộ Phi Phàm không kịp kéo lại hắn đã chạy loạn lên, vươn hai bàn tay trắng nõn thon dài hướng chân con dương kia mà chụp tới. Lão bản của tửu lâu cùng với Trịnh trù tử và Mộ Phi Phàm còn có Lục Bình đồng thời phát ra tiếng kêu kinh sợ, ngay sau đó một tiếng thét thảm thiết ngân nga vang lên, trên hai tay bị bỏng của Vương Hổ nổi lên những cái mọng nước lớn, vạt áo phía trước cũng bị cháy, làm cho hắn sợ tới mức loạn bính loạn khiêu, Mộ Phi Phàm xông lên phía trước, bàn tay chạm nhẹ vào trên quần áo bị cháy, quả nhiên bàn tay vừa lướt qua, ngọn lửa kia cũng liền tắt, tuy là như vậy nhưng y phục ở phía trước cũng bị cháy vô cùng thê thảm.
“Ngươi gấp cái gì?” Mộ Phi Phàm vừa đau lòng vừa tức giận, nhịn không được rống to với Vương Hổ “Một mình ngươi có thể ăn hết con dương này sao, ngươi thật tham ăn thành cái bộ dạng này sao? Chẳng lẽ kiếp trước ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao?”
Rống xong rồi, thấy Vương Hổ bộ dáng ủy khuất không dám lên tiếng, y lại cảm thấy được mình thật sự rất hung hăng, vội vàng lôi kéo hắn đến ghế ngồi xuống, ôn nhu nói “Ngươi a, cũng nên chú ý một chút, ta thật chưa từng gặp người tham ăn đến như vậy.”
Vương Hổ nghĩ thầm: nói thừa, một ngàn năm rồi ta không có ăn, có thể không tham sao, ai mà biết tay của nhân loại lại vô dụng như vậy đâu, lúc trước ở trong rừng rậm, sau trận đại hỏa, các loại động vật chết cháy làm gì phải đợi cho nguội? Nóng như vậy ta cũng đều dám ăn. Hiện tại chỉ là thử sờ một cái, liền nổi lên hai vết bỏng rộp. Phi! Còn nói cái gì mà mãnh thú sợ hỏa, người không sợ hỏa, ta hiện tại đã biến thành người, hỏa kia không phải cũng là hướng tới trên người ta mà cháy sao? Hừ, nhân loại lại còn có thói quen gạt người, chỉ vì biểu hiện chính mình so với động vật cao minh hơn nên nói chính mình không sợ hỏa. Hừ! Ta nhìn thấy hỏa ở đâu thì người liền trốn khỏi đó.
Trịnh trù tử trơ mắt ra nhìn, nhẹ nhàng hỏi Lục Bình đứng bên cạnh “Gia mang đến là thỏ gia nhi của quán tiểu quan nào vậy? Sao lại đói thành như vậy? Là bị chủ quán ngược đãi sao? Sách, kỳ thật nếu sửa soạn lên chính là thiên tiên giáng phàm, tuy nhiên hơi gầy một chút . . . .” Hắn còn chưa dứt lời Lục Bình đã hung hăng liếc mắt cắt lời, nói “Không muốn bị gia đánh cũng đừng ở đó suy đoán bừa bãi, đây là lục phu nhân của chúng ta, gia xem giống như là bảo bối, hắn thích ăn thịt, không thấy gia liền cố tình mang hắn đến đây ăn nguyên con dương nướng sao?”
Hắn nói xong, bên kia Mộ Phi Phàm đã thúc giục mang dương nướng lên.
Không còn cách nào khác, nếu không nhanh chóng mang lên, y lo rằng nước miếng của Vương Hổ có thể đem cả nơi này của Tiêu chưởng quầy dìm hết.
Trịnh trù tử điêu luyện cắt ra một dương chân đựng trong cái đĩa thật lớn bưng tới trước mặt Vương Hổ. Tay nghề của Trịnh trù tử đích thật không tồi, hương khí của thịt nướng trong nháy mắt liền tràn ngập khắp tiểu hoa viên.
Con hoàng dương này vô cùng phì đại, một chân ước chừng nặng hơn mười cân nên Trịnh trù tử đoán thế nào cũng đủ cho hai vị gia ăn, ai ngờ Vương Hổ đem cái đĩa ôm đến trong lòng ngực của mình, mắt không chớp nhìn chằm chằm con dương kia “Những phần còn lại không phải của chúng ta sao?” Hắn phi thường đau lòng đến gần chết hỏi.
“Tất cả đều là của ngươi, nhanh ăn đi.” Mộ Phi Phàm thở dài, khoát tay cho phép Trịnh trù tử đã bị ngây ngốc chết đứng tại chỗ lui ra, đồng thời mời hảo bằng hữu của mình, Tiêu chưởng quầy, lại đây cùng nhau ăn.
Ai ngờ đối phương nhìn nhìn Vương Hổ, sau đó hắc hắc cười nói “Thôi đi, ta trước còn có sinh ý phải giải quyết, Phi Phàm, ngươi cùng với . . . . . lục phu nhân hưởng dụng đi.”
Tiêu chưởng quầy và Trịnh trù tử cùng nhau rời đi, trên đường đi, nhẹ nhàng nói với Trịnh trù tử “Ta cảm thấy được Phi Phàm đại khái đã cưới trúng một đầu trư tinh.” Vừa dứt lời, chợt nghe thanh âm Vương Hổ truyền đến “Ta đây mới không phải là trư tinh, bổn tiểu trư có thể so với ta về khả năng ăn sao.”
Tiêu chưởng quầy trở mình mắt trợn trắng, thầm nghĩ: hảo thôi, cái lỗ tai thật sự rất hảo.
Vương Hổ vừa nói xong mình không phải là trư tinh, quay đầu lại nâng tay chuẩn bị xé cái chân dương ra.
Mộ Phi Phàm vội vàng ngăn cản, quở trách “Tay của bản thân còn không có hảo, ngay cả một chút giáo huấn cũng không học được.” Vừa nói vừa cầm lấy cái dao nhỏ được chuẩn bị tốt trên bàn để cắt thịt, dùng sức túm lấy chiếc đĩa từ trong khuỷu tay của Vương Hổ lôi ra, rồi cắt một miếng thịt đặt ở trong đĩa nhỏ để trước mặt hắn.
“Không đủ không đủ, nhiêu đây còn không đủ nhét kẽ răng nữa.” Vương Hổ lớn tiếng ồn ào, muốn cướp lại chiếc đĩa lớn kia.
Mộ Phi Phàm trở mình mắt trợn trắng, bất đắc dĩ nói “Ngươi yên tâm, cái chân này ta đều là cắt cho ngươi ăn, ta một miếng cũng không ăn, đã được chưa?” Y hung hăng cắt thêm một miếng thịt.
Mẹ nó! Mình nhất định là điên rồi, tại sao cái tên Vương Hổ ngu si như vậy có thể làm cho mình vì hắn mà cắt thịt?
Mẹ nó, tên này đúng là tiểu yêu tinh mà!
|
7.
Đương lúc Trịnh trù tử cùng Tiêu chưởng quầy lại xuất hiện ở hậu viên, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Vương Hổ đang cầm một cái chân dương siêu lớn để trên miệng hết gặm lại cắn, xương cốt đáng thương đã muốn còn không miếng thịt nào, chỉ còn lại mấy sợi gân, hiện tại Vương Hổ chính là đang cùng mấy sợi gân ấy hăng hái chiến đấu. Mộ Phi Phàm chính là vẻ mặt bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh.
Lục Bình thấy bọn họ, lặng lẽ chạy tới kể rõ nguyên do sự tình “Lúc nãy gia cắt thịt cho lục phu nhân ăn, chẳng qua lục phu nhân chê y cắt quá chậm, liền dứt khoát tự mình xé ăn, cuối cùng thành ra cái bộ dáng này đây.”
Sau khi Lục Bình nói xong, một màn càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, Vương Hổ gặm xong để khối xương cốt xuống, đưa cho Mộ Phi Phàm nói “Mộ Phi Phàm, khối xương sụn này cho ngươi, ăn tốt lắm nga, còn có thể nhai lại a.”
Mộ Phi Phàm hiện tại có thể khẳng định tiểu lão hổ của mình không phải phàm nhân, y kinh ngạc nhìn khối xương cốt lớn hơn bài tay kia đặt trên bàn, sau một lúc lâu mới ngơ ngác hỏi “Tiểu . . . . . tiểu lão hổ, ngươi nói đây là xương sụn? Ngươi . . . . . ngươi cảm thấy được răng nanh của ta có thể nhai nát nó nuốt xuống sao?”
Ai, tiểu lão hổ này nếu còn không nhìn ra hắn là yêu tinh thì đúng là nhãn lực không tốt rồi!
Mộ Phi Phàm trong lòng cảm thán, nhưng vì thể hiện mình không hề ghét bỏ nước miếng của hắn, y vẫn là ở trên khối xương cốt kia cắn một ngụm, sau đó liền nghe thấy thanh âm có người ngã xuống đất.
Thảm! Chính mình đã quên loại xương cốt này đối với răng của nhân loại mà nói thật có chút cứng . . . . .
Vương Hổ chột dạ đoạt lại khối xương cốt kia, hắc hắc cười nói “À chuyện này . . . . . Ta chỉ là định cùng ngươi đùa mà thôi, hắc hắc.” Hắn nói xong, vội vàng chạy lại dùng đao cắt hạ một cái dương chân khác, lấy lòng cắt một miếng thịt nhỏ đưa cho đối phương “Nha, cái này cho ngươi ăn nga.”
“Tiểu lão hổ, ngươi . . . . . ngươi hãy thành thật nói cho ta biết đi, ngươi có phải là yêu tinh không?” Mộ Phi Phàm khó khăn nhìn tới cái chân trong tay Vương Hổ “Ngươi đã ăn mười cân thịt dương chân, bây giờ còn có thể tiếp tục ăn sao?”
Nhìn đến bộ dáng suýt giật mình của Mộ Phi Phàm, Vương Hổ biết chính mình cũng nên có chừng có mực, hắn vội vàng vỗ vỗ cái bụng “A, ha ha ha, Mộ Phi Phàm, ta sao lại có thể là lão hổ tinh chứ? Ha ha ha, chuyện đó thực không có khả năng nha, ta chỉ là từ nhỏ có sức ăn hơn người mà thôi, với lại . . . . . ta đã ăn no rồi, ha ha ha, chúng ta trở về đi, đừng quên kiếm vài người đem thịt dương này nâng về nga! Ha ha ha.”
Nói xong, Vương Hổ lưu luyến nhìn về phía thịt dương nướng còn dư kia, nhịn không được hấp hấp nước miếng.
Lão hổ tinh?
Mộ Phi Phàm sâu kín nhìn về phía Vương Hổ thật nhanh liều mạng làm sáng tỏ thân phận của mình. Trong lòng thầm thở dài: cái gì gọi là không đánh đã khai? Chính là thế này a! Xem ra hắn thật là yêu tinh, nhưng lại là một lão hổ tinh.
Như vậy, hành động tấn công mình của hắn vào đêm tân hôn, rồi thói quen thường xuyên ngồi xổm trước chuồng gà, tiếng rống kỳ quái kia, còn có hắn luôn luôn nói những lời hay về lão hổ, hỏi số lượng của uyên ương, sợ người mang mệnh cẩu . . . . . Hết thẩy mọi chuyện dường như đều có thể hiểu được rồi.
Mộ Phi Phàm nhìn không chớp mắt về phía Vương Hổ, thấy ánh mắt y dường như lóe sáng, thậm chí lộ ra vẻ mặt không hề có ý định chạy trốn, Mộ Phi Phàm khẳng định suy đoán không thể tưởng tượng này.
Phải làm sao bây giờ? Phải buông tha cho hắn sao? Một lão hổ tinh vừa ngốc vừa tham ăn, lại đơn thuần đến bị người ta đem đi bán còn có thể giúp người ta đếm bạc . . . . . Không! Y không nỡ buông tay, hổ lạc Bình Dương vi khuyển thê, đây là lão thiên gia thay y an bày nhân duyên này, y mới không cần ngốc đến nỗi vì đạo lý luân thường mà buông tha cho lão hổ tinh đáng yêu này.
“Nga, ngươi đương nhiên không phải là yêu tinh rồi. Ta cũng là cùng ngươi nói đùa mà thôi.” Mộ Phi Phàm thong dong cười, ngoài ý muốn nhìn đến vẻ mặt nháy mắt đã thả lỏng của Vương Hổ, cũng may ba người phía sau đều là tri kỷ tâm phúc của mình, cho dù bị bọn họ đoán được cũng không sao, nếu không Mộ Phi Phàm không phủ nhận chính mình có thể sẽ giết người diệt khẩu.
Ai cũng đừng nghĩ tổn thương tiểu lão hổ của y, ai cũng đừng nghĩ chia rẽ bọn họ!
Trên đường hồi phủ, Vương Hổ phi thường vui vẻ nhìn bọn gia đinh nâng dương nướng đi theo phía sau, miệng cười đến không khép lại được.
Mộ Phi Phàm thật sự không nhịn được, vặn lại thân mình hắn nói “Ngươi đi như vậy thật không thấy mệt sao? Tiểu lão hổ, hảo a hảo a, coi như ta phục ngươi rồi, ngươi chỉnh lại thân mình đi, trên đường mọi người đều nhìn ngươi kìa.” Y phất tay ý bảo gia đinh nâng dương chân đi lên phía trước, như vậy mới có thể làm cho Vương Hổ chỉnh lại thân mình của mình.
Mộ Phi Phàm nhìn đến ánh mắt của Vương Hổ ẩn ý đưa tình với dương nướng, trong lòng thập phần buồn bực.
Khi nào thì hắn mới có thể dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình đây? Chẳng lẽ hiện tại các yêu tinh đều là phải chịu đói sao, hoặc là gặp phải cái gì thiên tai nhân họa nên các động vật thông minh lanh lợi đều sớm chết hết, chỉ còn lại tiểu lão hổ chậm chạp ngốc nghếch này có thể thành tinh sao?
Ân, điều này rất có thể đi, liền giống như nhân loại, bình thường, những người luôn tinh vu tính kế vĩnh viễn không có khả năng tu thành chính quả, còn những người càng thanh tĩnh vô vi, thanh tâm quả dục thì có thể trở thành cao tăng đắc đạo . . . . . Chắc hẳn thế giới động vật cũng như vậy đi, ân, sau này sẽ tìm cơ hội hỏi thăm một chút bảo bổi tiểu lão hổ!
Trở về phủ, chỉ thấy Tiểu Phàm nghêng diện đi đến, vừa cười vừa nói, nói cái gì Huyện lệnh kia vào phủ lục soát hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không lục soát được, liền phẫn nộ ly khai.
Mộ Phi Phàm cười lạnh, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể viết thư gởi cho Hoàng đế về chuyện có người tổn hại bằng hữu, lúc này còn sợ lão già tham quan kia không rớt đài.
Bởi vì trong thư phòng chồng chất sổ sách tháng trước do các cửa hàng trình lên, Mộ Phi Phàm bất đắc dĩ phải thả Vương Hổ tự trở về phòng.
Lục Bình thấy hắn cắt xuống một cái chân dương, vô cùng ngạc nhiên, không khỏi kỳ quái hỏi “Ta còn nghĩ hắn có thể sẽ đem toàn bộ thịt dương này mang đi chứ, ai ngờ chỉ lấy đi một cái chân dương.” Vừa dứt lời, Mộ Phi Phàm nhịn không được cười nói “Ngươi nói đúng, hắn không có khả năng chỉ lấy đi một cái chân dương, nếu ta đoán không lầm, chân dương này hẳn là hắn lấy đưa cho Như Ngọc.”
Y nói xong không cam lòng lắc lắc đầu “Thật là, vì sao tiểu lão hổ vừa nhìn thấy cái nữ nhân kia liền vừa mắt chứ?”
Lục Bình cười nói “Này cũng có thể cho là một loại duyên phận . . . . .” Không chờ Lục Bình nói xong đã bị Mộ Phi Phàm hung hăng trừng mắt “Cái gì mà duyên phận? Cho dù là duyên phận cũng chính là nghiệt duyên, hắn cùng ta mới chính là lương duyên.”
|
Lục Bình trở mình xem thường, thầm nghĩ: chủ tử a, ngươi tự mà nhìn xem chính mình đi, đều biến thành loại người gì không biết? Ngay cả cái loại từ ngữ giống y như đứa nhỏ bị chọc tức mà cũng có thể nói ra.
Tuy vậy cũng không dám nói ra miệng, đành phải vâng vâng dạ dạ đi theo Mộ Phi Phàm vào thư phòng.
Mặt khác, Vương Hổ cực kỳ hứng thú giơ một cái chân dương hướng nơi ở của Như Ngọc mà đi, từ rất xa Hoa Chi cùng Như Ngọc ở trong phòng đã thấy.
Hoa Chi kỳ quái nói “Tiểu thư, lão hổ tinh kia đang giơ cái gì vậy chứ? Dường như là hướng chỗ này của chúng ta đến, thật dài, giống như là cây gậy vậy.” Nói xong Như Ngọc liền tiếp lời “Nói bậy, có cây gậy nào thô như vậy đâu, chẳng lẽ là thiết côn? Hắn cầm loại đồ vật này nọ chạy tới đây, chẳng lẽ là vì biết thân phận của chúng ta, cho nên giúp đỡ Mộ Phi Phàm đến đánh giết chúng ta sao?”
Hoa Chi mắt trợn trắng nói “Tiểu thư, thiết côn cũng không thô hơn cây gậy nhiều đi.” Nói chuyện một lúc, Vương Hổ đã dần dần đến gần. Như Ngọc cùng Hoa Chi vội vàng xoay người đi vào cửa, tiếp theo liền truyền đến một trận hương khí, Hoa Chi nghi hoặc nhìn về phía Như Ngọc “Tiểu thư a, cái kia . . . . . từ lúc ngươi bước chân vào Mộ Phủ, ta khả chưa từng ngửi qua mùi thịt, này . . . . . này sẽ không là nó đi.” Vừa dứt lời, trong viện liền vang lên thanh âm của Vương Hổ “Như Ngọc tỷ tỷ, ngươi xem này, ta mang chân dương nướng đến cho ngươi đây.” Vừa nói vừa hưng phấn chạy vọt vào trong phòng, đem chân dương nướng để lên bàn gỗ bóng loáng.
Như Ngọc cùng Hoa Chi nhìn nhau một lúc lâu, Như Ngọc dùng giọng nói run rẩy lên tiếng “Đây là . . . . . thịt nướng?” Vừa dứt lời Hoa Chi ở bên cạnh liền bổ sung “Chẳng những là thịt nướng, hơn nữa đây là thịt dương nướng, phải . . . . . đây là thịt chân dương nướng.”
Vương Hổ hưng phấn gật gật đầu “Đúng a đúng a, hôm nay Mộ Phi Phàm dẫn ta đi ăn dương nướng, ta đem theo toàn bộ trở về, đặc biệt cắt ra chân này đem cho ngươi, Như Ngọc tỷ tỷ thân mình gầy yếu như vậy . . . . .” Chưa nói xong bỗng nhiên thấy Như Ngọc mãnh liệt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm mình, thật lâu sau, mới dùng thanh âm mang chút bi thương hỏi “Ngươi vì sao lại đối ta tốt như vậy? Ta không tin ngươi nhìn không ra thân phận thật sự của ta, trước ngươi biết được có mấy chục oan hồn lệ quỷ quay xung người của ta, vậy ngươi vì sao còn dám tiếp cận ta? Ngoại trừ Hoa Chi cùng nãi nương (bà vú), từ nhỏ đến lớn không có ai dám đến gần ta cả, ngươi có biết hay không?” Vừa nói xong, nàng đột ngột vươn tay ra, móng tay trong nháy mắt dài ra nhanh chóng, gắt gao bóp lấy cổ Vương Hổ, khuôn mặt luôn luôn ôn nhu uyển chuyển hàm xúc của nàng lúc này bị che kín bởi vẻ tàn nhẫn, thanh âm xưa nay dịu dàng cũng bỗng cất cao vài phần, thậm chí vô cùng bén nhọn rít gào lên “Nói, ngươi rốt cuộc có phải hay không do Mộ Phi Phàm phái đến đây hãm hại hai người chúng ta? Ngươi cố tình đối chúng ta tốt như vậy, ngươi là cố tình phải không? Nói!”
Vương Hổ ngơ ngác nhìn đôi ngọc thủ gầy trơ xương, trắng bệch đặt ở trên cổ của mình, hắn không có giãy dụa, cũng không có sợ hãi, thậm chí ngay cả la hét cũng không có, chính là trở mình nghiêng đầu mắt trợn trắng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, Như Ngọc trước hoảng hốt thu lại tay, vội vàng đối Hoa Chi la lên “Ta . . . . . ta vừa rồi quá kích động, có hay không đem hắn bóp chết? Ai nha như vậy phải làm sao bây giờ?” Nàng giữ chặt tay Vương Hổ, trên mặt hiện ra một tia không muốn “Hoa Chi, nhanh đi gọi đại phu đến, nói lục phu nhân ở đây . . . . . nói lục phu nhân bỗng dưng té xỉu, hẳn là sẽ có người đến . . . . . Ai nha, cái này . . . . . ta thật không phải cố tình.” Nàng gấp đến độ sắp khóc ra, một bên Hoa Chi lại lẩm bẩm “Không đúng a, nhìn thế nào hắn cũng không giống như là té xỉu a, ngươi xem hắn bây giờ có vẻ còn rất hảo, kỳ quái, sao lại như vậy?”
Vừa dứt lời, chợt thấy Vương Hổ nhảy dựng lên cao giọng nói “A, ta nhớ ra rồi!” Hắn vui vẻ lôi kéo tay Như Ngọc nói “Tỷ tỷ, ngươi là dịch quỷ sư, đúng hay không? Ha ha ha, không sai, chính là dịch quỷ sư! Hô hô, cuối cùng cũng nghĩ ra, nếu không phải móng tay này mang theo oan hồn lệ khí, ta còn thực đã quên có một loại người được dịch quỷ sư nữa chứ.”
Hắn nhìn thấy Như Ngọc cùng Hoa Chi như lung lay sắp ngã, ha hả cười nói “Thật là xấu hổ a, Như Ngọc tỷ tỷ, chuyện này . . . . . Bởi vì ta lúc ở trên núi chỉ có xem qua một lần bộ sách nói về dịch quỷ sư, vẫn là hơn sáu trăm năm trước rồi, cho nên nhất thời không nghĩ ra.” Nhìn đến Như Ngọc rốt cuộc vô lực ngã ngồi ở trên giường, hắn vội vàng biện bạch “Chuyện này không phải là ta không có thông minh, trí nhớ của ta thực không tồi, nếu là lão thử tinh, có lẽ đến giờ hắn cũng không nhận ra đâu.”
Hoa Chi lắc đầu, rên rỉ nói “Không phải vì chuyện này, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi trở mình nghiêng đầu mắt trợn trắng, đó là đang làm gì hả? Đừng nói với ta mỗi lần ngươi suy nghĩ đều là biến thành cái dạng này . . . . .”
Ông trời, nàng thật là khâm phục lão hổ tinh này, không phải có một thân pháp lực cao cường sao, như thế nào . . . . . như thế nào lại giống như một bổn yêu tinh mới nhập đạo đâu?
“Đúng a, lão hổ chúng ta mỗi khi suy nghĩ đều là như vậy.” Vương Hổ sợ rằng các nàng không tin, vội vàng diễn lại động tác vừa rồi nghiêng đầu trở mình trợn trắng mắt một cách cường điệu nói “Thấy được chưa? Đều là như vậy.” Vừa mới dứt lời, hắn đột nhiên tỉnh ngộ lời nói của chính mình, nhất thời sợ tới sắc mặt đại biến, cuống quýt cứu chữa nói “Chuyện kia . . . . . ta không phải là lão hổ tinh, ta cùng lão hổ không có quan hệ gì cả, các ngươi phải tin tưởng ta.”
Như Ngọc cười, kéo hắn ngồi xuống, ôn nhu nói “Chúng ta đã sớm biết ngươi là lão hổ tinh rồi. Ngươi a, như vậy đơn thuần, căn bản không biết tới lòng người hiểm ác, sợ rằng không chỉ chúng ta biết, ngay cả Mộ Phi Phàm đều đã sớm phát hiện thân phận yêu tinh của ngươi nữa, con lang kia cũng không phải loại người cơ trí bình thường mà rất thâm trầm khó dò, một người khôn khéo như cha ta vậy cũng đều bị hắn làm cho táng gia bại sản, ai . . . . .”
Vương Hổ nhìn đến bộ dáng bi thương của Như Ngọc, nhất thời quên mất chuyện thân phận của mình bị bại lộ là có bao nhiêu nguy hiểm, tiến đến từng bước ôm lấy Như Ngọc an ủi “Tỷ tỷ đừng khóc, đừng khóc nữa, có ta ở đây, hết thẩy đều đã có ta, tỷ tỷ có gì ủy khuất đều nói cho ta biết, cho dù là Mộ Phi Phàm, ta cũng nhất định cùng hắn giảng đạo lý, ta sẽ khiến cho hắn đối với ngươi tốt, được không tỷ tỷ?”
Nói tới đây, hắn không biết tại sao bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh con lang kia thay mình cắt thịt, tuy rằng cắt miếng thịt hảo nhỏ, nhưng lúc đó, cái loại cảm giác được quan tâm được sủng ái đó thật sự rất ấm áp a. Tiểu tâm can của lão hổ thoáng co rút đau đớn.
Không muốn, không nghĩ muốn đem Mộ Phi Phàm cho bất kỳ kẻ nào! Chính là Như Ngọc tỷ tỷ cũng rất đáng thương a, mình hẳn là nên nhịn đau . . . . .
Tất cả tình tự của hắn trong phút chốc đều biểu lộ ra nơi ánh mắt, nhìn vào trong mắt Như Ngọc, nơi đã sớm bị cừu hận lãnh khốc chi tâm che mờ, thế nhưng lại giống như hàn băng gặp được xuân phong làm cho tan chảy ra, nàng kéo Vương Hổ lại, nhẹ giọng nói “Cảm ơn ngươi, tiểu hổ, nhiều năm như vậy trôi qua, trừ bỏ nãi nương cùng Hoa Chi, không ai đối ta tốt như vậy, ngay cả cha nương của ta đều . . . . .” Nàng không nói thêm gì nữa, chính là khẽ thở dài “Quên đi, không nói chuyện này, tiểu hổ a, ngươi thật sự rất là đơn thuần, cho nên ngươi phải cẩn thận Mộ Phi Phàm, y là loại người tàn nhẫn mà ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu. Ai, tỷ tỷ cảm thấy được ngươi chính là thích y, nhưng mà ngươi nhất định phải cẩn thận . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, Vương Hổ liền nhảy dựng lên, lớn tiếng nói “Không có, ta mới là không có thích y a, tỷ tỷ, ngươi biết ta là yêu tinh, ta rất nhanh sẽ phi tiên, như thế nào có thể thích y chứ?” Hắn nói xong, đứng lên dùng sức vỗ ngực chứng minh lời tâm huyết của mình, nhưng không biết vì sao, tiếng vang từ cái đánh vào ngực làm cho trong lòng phân chột dạ kia lại càng lớn hơn.
“Vậy thì hảo.” Như Ngọc nghiêm túc nhìn hắn một lúc lâu. Bỗng nhiên mím môi cười, cũng đứng dậy nói “Nếu đã như vậy, ta an tâm.” Nàng xem cái chân dương ở ngoại thất kia, lẩm bẩm nói “Thật lâu rồi không có nếm qua, ta vốn không thích ăn thịt, sao lúc này lại cảm thấy được tham trùng trong bụng bắt đầu hoạt động chứ?” Vừa dứt lời, Vương Hổ liền ha hả cười nói “Hảo, ta không quấy rầy tỷ tỷ ăn cơm, về sau có cần gì, cứ việc tìm ta, yên tâm a, ta nhất định cho ngươi.”
Như Ngọc gật gật đầu, nhìn thấy thân ảnh của Vương Hổ sung sướng chạy đi, đôi mắt của nàng lại mãnh liệt ướt át lên, lẩm bẩm “Thế nhưng còn có người không sợ chúng ta, Hoa Chi, thế nhưng còn có người biết thân phận thật sự của chúng ta mà không sợ chúng ta, hơn nữa người này lại là yêu tinh.” Nàng kích động ôm cổ Hoa Chi “Hoa Chi, ngươi xem thấy không? Tiểu hổ, hắn không sợ chúng ta, hắn một chút cũng không sợ chúng ta, hắn . . . . . hắn lại còn đem chân dương đến cho chúng ta, còn nói sẽ thay ta trút giận, Hoa Chi . . . . .”
Hoa Chi ôm lại tiểu thư đang khóc đến lê hoa đái vũ “Ta đã biết tiểu thư, tất cả ta đều đã biết, ngươi không cần rung động, ai, tiểu thư, ngươi sao lại khóc đến như vậy, sẽ không phải là bị tiểu bổn yêu tinh kia lây bệnh đi, tiểu thư, ngươi đừng khóc, hôm nay vừa mới đổi quần áo a, đều bẩn . . . . .”
|
Vì có thể giúp được Như Ngọc mà khoái hoạt vô cùng, Vương Hổ vừa ra khỏi cửa, liền hướng dương nướng chạy tới, kết quả lại phát hiện dương nướng không thấy đâu. Chuyện này dọa hắn không ít, rống lên một tiếng “Ngao ô”, hét lớn lên “Ai? Là ai động đến dương nướng của ta? A a a a, là người nào không có mắt hả? Tử long xú long, có phải hay không là ngươi? Ta biết mà, trong mười hai yêu tinh chúng ta liền có ngươi thích nhất ăn thịt . . . . .”
Lời còn chưa dứt, phía sau liền vang lên thanh âm của Lục Bình “Phu nhân, thịt dương của ngươi được gia sai ngươi nâng vào thư phòng rồi, người tới đó liền có thể thấy được.”
Vương Hổ rùng mình, thầm nghĩ: thảm rồi! Mình quá sốt ruột, đã quên mất nơi này là nhân gian . . . . .
Hắn sợ tới mức liếc cũng không dám liếc Lục Bình một cái, một đường chuồn vào trong thư phòng.
Vào thư phòng, lọt vào mắt hắn là Mộ Phi Phàm ngồi trên chiếc ghế thượng bằng hồng mộc, đang cầm một quyển sổ sách nhìn nhìn, dương nướng ở ngay bên cạnh y.
Nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Phi Phàm cũng không ngẩn đầu lên liếc Vương Hổ một cái, chính là nhàn nhã nói “Tiểu lão hổ, ngươi vừa nãy mới nói gì? Nói là người nào không có mắt dám động vào thịt dương của ngươi a? Còn có xú long tử long là ai hả?”
“Nga, ta . . . . . ta không có nói như vậy a, Mộ Phi Phàm ngươi nhất định là nghe lầm rồi.” Vương Hổ nháy nháy mắt ra vẻ vô tội, quyết định giả ngu tới cùng.
Theo như hắn xem qua các thư tịch của nhân gian đều là viết như vậy! Chết không thừa nhận thường hay giành được thắng lợi cuối cùng.
Mộ Phi Phàm buông ra sổ sách, ôm hắn ngồi vào bên cạnh mình, cười nói “Quên đi, ngươi không muốn nói, ta sẽ chờ tới lúc ngươi muốn nói cho ta nghe. Ân, ngươi đi đến nơi ở của Như Ngọc, bọn họ nói gì với ngươi?”
“Nàng muốn ta cẩn thận ngươi, còn nói ngàn vạn lần ta không thể thích ngươi được.” Vương Hổ nhất thời quên xem xét đã nói ra, muốn che dấu cũng không kịp nữa, quả nhiên nghe thấy Mộ Phi Phàm oán giận nghiến răng nghiến lợi nói “Phi, nàng có tư cách gì mà kêu ngươi cẩn thận ta, nàng mới là người có tâm địa rắn rết, độc nhất phụ nhân tâm.” Y lại chuyển hướng Vương Hổ “Tiểu lão hổ, ngươi ngàn vạn lần không thể nghe lời nữ nhân kia, biết không? Nữ nhân kia mới là người sẽ làm tổn thương ngươi, ngươi biết không? Nàng căn bản không có nhân tính, chính là dịch quỷ sư vô đạo đức, hạ lưu, không biết xấu hổ, ngươi về sau không cần tiếp xúc với nàng.”
Vương Hổ gật gật đầu “Ta biết nàng là dịch quỷ sư a, Mộ Phi Phàm, trông nàng không có xấu xa như ngươi nói, ân, nghe cũng thật giống khi nàng nói về ngươi như vậy xấu xa, rốt cuộc giữa hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Cho dù nàng có là dịch quỷ sư, cùng ngươi hẳn cũng không có quan hệ mới đúng a.” Vương Hổ nghiêng đầu nói “Mộ Phi Phàm, ngươi nói cho ta biết chuyện trước đây của các ngươi đi, để ta giúp các ngươi phân xử công bình, được không?”
Mộ Phi Phàm nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười nói “Tiểu lão hổ, vì sao lúc nào ngươi cũng hành xử ngoài dự đoán của mọi người vậy?” Y chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng chợt trở nên sâu thẳm thâm thúy như hồ nước phẳng lặng lạnh lẽo, thật lâu thật lâu sau mới trầm giọng nói “Ân oán của ta cùng Như Ngọc, là không thể nói rõ ràng, ta hận nàng tận xương tủy, nàng cũng như vậy mà hận ta tận xương tủy. Bất quá sai là ở nàng, hừ, ta đã quyết sẽ không bỏ qua cho nàng, ta phải để nàng ở trong này, một thân bản lĩnh không thể thi triển, để nàng ngày ngày chịu tra tấn, đến lúc nàng suy yếu cuối cùng cũng không thể khống chế được quỷ hồn trên người bị phản phệ mà chết, mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”
Vương Hổ không kiên nhẫn nói “Ta biết ngươi hận nàng, cho nên không cần phải nói nhiều cùng nhấn mạnh ngươi có bao nhiêu hận nàng, ta chính là muốn nghe nguyên nhân, vì sao ngươi lại hận nàng như vậy chứ?” Hắn bất tri bất giác ngồi thẳng dậy, xem ra vấn đề này thực làm cho hắn rất hứng thú.
“Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện gì đặc sắc.” Nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Mộ Phi Phàm thản nhiên nói “Năm ấy ta mười lăm tuổi, nãi nương vẫn luôn chiếu cố yêu thương ta qua đời, tiểu lão hổ, ngươi có lẽ không biết, tình cảm của ta đối với nãi nương không ít hơn là bao so với nương của ta. Đó là lần đầu tiên ta nếm qua tư vị bi thương cực độ. Ta đã thay nãi nương cử hành tang lễ long trọng nhất Bình Dương thành, khả nghi thức long trọng cũng không làm giảm được phân nào đau xót trong nội tâm ta, ta chọn nơi chôn cất nãi nương ở một nghĩa địa có phong thủy tốt lắm, ta ở nơi đó quỳ suốt một ngày mới thất hồn lạc phách mà quay về nhà, lão nương sợ tới mức kêu khóc nói nàng nhất định sẽ sống tới trăm tuổi, phải chết sau ta mới được. Cứ như vậy, nãi nương cuối cùng cũng ly khai ta, ta cũng dần dần tiếp nhận sự thật này . . . . .”
“Ân, như vậy tốt lắm a, thọ mệnh của nhân loại vốn rất ngắn, Mộ Phi Phàm ngươi thông minh như vậy chẳng lẽ còn không nhận thấy điều này sao?”
Vương Hổ thật sự không nhịn được, hắn là muốn nghe chuyện của Như Ngọc tỷ tỷ, sao Mộ Phi Phàm lại cứ nói về nãi nương của hắn?
Bất quá nhìn thấy bộ dạng vô cùng thương tâm của y, hắn cũng không phải không biết xấu hổ mà cắt ngang. Thật ra, hắn rất muốn hảo hảo ôm Mộ Phi Phàm một cái để an ủi. Chính là nhìn đến thân hình mảnh khảnh thướt tha của mình rồi nhìn nhìn lại thân hình cao lớn cường tráng của Mộ Phi Phàm, hắn tự nhiên từ bỏ ý định này.
Lúc này hắn thật sự phẫn hận vô cùng, vì sao mình đường đường là một lão hổ tinh, sau khi biến thân cùng lão thử kia không sai biệt là mấy, đều là cái bộ dạng tiểu mỹ nhân yếu đuối mong manh giống nhau.
Chuyện này thật sự rất rất không công bằng!
“Đúng vậy, ta cũng dần dần nghĩ thông suốt, đả kích này cũng dần dần biến mất. Chính là . . . . .” Mộ Phi Phàm ngữ khí bỗng nhiên trở nên kích động, hai tay nắm chặt thành quyền, răng nanh nghiến lại nghe khanh khách, lão hổ tinh đang dựa vào người y sợ tới mức giật mình một cái lập tức ngồi thẳng dậy, trong giây lát, hắn còn thật sự nghĩ rằng Mộ Phi Phàm muốn ăn luôn mình.
“Chính là một năm sau, ta thế nhưng đi trên đường nhìn thấy nãi nương.” Ánh mắt y dường như phẫn nộ tới mức muốn nứt ra, nhưng lão hổ tinh còn không có phát hiện mà hỏi “A? Nãi nương của ngươi chẳng lẽ là giả chết gạt ngươi sao? Mộ Phi Phàm có phải hay không ngươi không chịu hảo hảo đọc sách, cho nên nãi nương của ngươi liền giả chết khích lệ ngươi, ân, ta ở trên núi có xem qua giả dụ như vậy, bất quá người ta đều là giả chết vài ngày, nãi nương của ngươi lại giả chết đến một năm, thật là hảo kiên định a.”
“Tiểu lão hổ, ngươi . . . . .” Mộ Phi Phàm đang bị một bụng phẫn nộ tràn dâng đột nhiên thả lỏng ngã xuống ghế, đối mắt với Vương Hổ, phẫn nộ thật không thể dâng lên nỗi . . . . .
Đối với ý tưởng kỳ quái trong đầu Vương Hổ, Mộ Phi Phàm vô lực phất phất tay, thở dài nói “Không phải như vậy, nãi nương không phải là giả chết, mà chính là Như Ngọc nữ nhân nhẫn tâm kia, nãi mụ của nàng và nãi nương của ta mất cùng ngày, chẳng qua là nãi mụ của nàng về nơi chín suối vì bị đại hỏa thiêu cháy, hài cốt không còn, dựa theo lời đạo sĩ do ta thỉnh về thì bởi vì nãi nương của ta cùng nãi mụ của nàng hai người có khí tràng (không hiểu luôn *__*) hợp nhau, cho nên nữ nhân kia liền lợi dụng thân phận dịch quỷ sư của mình đem hồn phách nãi mụ của nàng lưu giữ lại, sau đó sai khiến quỹ hồn nàng dưỡng trên người nơi nơi tìm kiếm thi thể có thể giúp cho nãi mụ của nàng tá thi hoàn hồn (cái này chắc ai cũng biết??), kết quả chúng tìm được thi thể nãi nương của ta . . . . . Nữ nhân kia cứ như vậy để cho hồn phách nãi mụ của nàng nhập vào thi thể nãi nương, nàng . . . . . nàng . . . . . nàng thật là nữ nhân độc ác, vì tâm tư của chính mình mà ngay cả người đã nhập thổ vi an cũng không buông tha! Cho nên ta đã thề, ta nhất định phải làm cho nàng sống không bằng chết, nếu không thật khó tiêu trừ mối hận trong lòng ta. Tiểu lão hổ, hiện tại ngươi đã biết vì sao ta lại hận nàng như vậy, vì sao lại đối đãi với nàng như vậy?”
Vương Hổ dùng sức vẫy vẫy đầu, nhìn thấy ngọn lửa cừu hận một lần nữa bốc cháy trong mắt Mộ Phi Phàm, hồi lâu không thể không thành thật đáp “Không, rất không hiểu được, à ừm, không phải là ta không thông minh, thật sự là ngươi nói cái gì mà hết nãi nương lại nãi mụ, làm cho ta đầu óc ta lung tung cả lên. Đến cuối cùng là các nàng chưa mất hay là đều đã mất a? Sao cứ một lát thì mất một lát thì sống, còn lộn xộn đến đâu nữa?”
Mộ Phi Phàm kinh ngạc nhìn Vương Hổ, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Lục Bình “Ngươi cảm thấy ta nói rất khó hiểu sao?”
|
Lục Bình vội vàng nịnh nọt cười nói “Sao lại như vậy? Gia đã nói rất rõ ràng a.”
Mộ Phi Phàm nghiêm túc gật gật đầu, nói “Không sai, ta cũng cho rằng ta nói rất rõ ràng. Vì muốn làm rõ hơn một chút ta đã cố ý xưng nãi nương của ta là nãi nương, nãi nương của Như Ngọc là nãi mụ, tiểu lão hổ thế nhưng còn nghe không hiểu, vậy không phải là sai lầm của ta.” Y lấy đao cắt thịt dương chân ước chừng năm cân “Hảo, tiểu lão hổ, bảo bối ngoan ngoãn của ta, lại đây ăn nào, nếu ngươi còn chưa hiểu rõ, hôm nào ngươi đi hỏi Như Ngọc cũng hảo thôi.”
“Ta hiện tại phải đi hỏi.” Vương Hổ tức giận xoay người bước đi.
Thật là, mình là vì cái gì chứ, còn không phải là vì muốn giúp cho bọn họ hòa hảo sao? Kết quả nhìn xem! Thái độ của Mộ Phi Phàm là sao hả, mới nói một lần, thấy mình không hiểu hết thế nhưng lại phái mình tự đi?
Vương Hổ hậm hực xuất môn, đi tới cửa rồi lại quay trở vào, đem chân dương trên tay Mộ Phi Phàm đoạt lấy, lúc này mới lại xoay người nghêng ngang rời đi.
Sau khi Vương Hổ tới viện của Như Ngọc rồi, nhận được đáp án lại làm cho đầu óc hắn một trận choáng váng oán giận.
Vương Hổ nghe thấy như thế nào lại giống y như Mộ Phi Phàm nói, cái gì mà nãi nương với nãi mụ, còn nói Mộ Phi Phàm rất ngoan độc, người đều đã chết, chính là nàng chỉ mượn một khối thi thể mà thôi! Cho dù y có tức giận nghĩ muốn trả thù, hướng đến nàng là được rồi, cần gì phải đem toàn bộ sản nghiệp của cha nàng phá sập, sao còn trù tính làm cho phụ thân nàng nghiện bài bạc? Làm hại cha nàng ngay cả nữ nhi cũng đem tặng cho Mộ Phi Phàm y, không nói những chuyện này, nãi nương cũng bị y mời đạo sĩ đến giết chết! Hiện tại, người nhà của nàng chỉ có thể phiêu bạc tứ phương. Đến bây giờ, ngay cả bọn họ cũng không biết cha nương nàng đang ở phương nào.
Nhận được một đáp án như xâu chuỗi dài làm hắn đau đầu đến muốn nứt ra, Vương Hổ tự hỏi hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng hiểu được mấu chốt ân oán của hai người bọn họ.
Thật ra bọn họ đều là vì nãi nương của mình mà tranh đấu với nhau.
Mộ Phi Phàm hy vọng nãi nương của mình nhập thổ vi an, Như Ngọc hy vọng nãi nương của mình có thể sống lại.
Vì hai người kia, Mộ Phi Phàm cùng Như Ngọc tranh đấu một hồi, chính là Như Ngọc thua, cho nên bị nhốt ở tại kết giới được bố trí mạnh mẽ trong viện này.
Vương Hổ thở dài, mối ân oán này nói thâm không thâm, nhưng thật rối rắm vô cùng.
Rơi vào đường cùng, Vương Hổ quyết định vẫn là giống như bây giờ thì hảo a, hắn không thể nhúng tay vào chuyện giữa hai người bọn họ được, chỉ có thể dựa theo lương tâm của mình mà cố gắng chu toàn vậy.
Từ trong viện của Như Ngọc đi ra, lúc này trời đã đầy sao.
Vương Hổ ngồi ở trên núi đá nhìn bầu trời đêm đến ngẩn người, hắn suy nghĩ sinh mệnh của nhân loại ngắn như vậy, cho dù Như Ngọc có là dịch quỷ sư đi chăng nữa cũng không thể trường sinh, vì sao bọn họ lại cam tâm lưu giữ loại cừu hận tràn đầy khó chịu cùng nhiều cảm xúc như vậy mà sống qua ngày? Trong lúc đang suy tư, bỗng nhiên từ phía sau xuất hiện một trận ấm áp, hắn nhìn lại, thì ra là Mộ Phi Phàm, chỉ thấy y mỉm cười nhìn mình nói “Sao vậy? Tiểu lão hổ không đến trước chuồng gà ngồi chồm hổm mà lại chạy tới đây ngắm trăng sao?”
Vương Hổ hơi méo méo miệng, mơ màng nói ra suy nghĩ của mình.
Ngữ khí cùng nội dung vô cùng nghiêm túc làm cho Mộ Phi Phàm thu lại tươi cười, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng “Có lẽ tiểu lão hổ của ta nói chuyện rất có đạo lý, chính là hiện tại ta còn chưa thể buông xuống được, có lẽ sẽ có một ngày, ta vì ngươi mà tiêu trừ khúc mắc này đi.” Y kéo Vương Hổ dậy “Đi thôi, trời đều đã nhanh vào thu, ban đêm thật rất mát, đừng ở chỗ này để cho đông lạnh ảnh hưởng không tốt đến thân thể.”
Đêm hạ đã nhanh chóng vào thu, một vầng trăng tròn treo trên ngọn cây, gió nhè nhẹ thổi, bóng cây lung lay làm nhộn nhạo không gian yên tỉnh của mãn viên.
Mộ Phi Phàm nắm tay Vương Hổ, hai người bước từng bước một qua đường mòn trải đầy thạch tử, không ai lên tiếng, trong không khí yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Vương Hổ trộm nâng mắt nhìn Mộ Phi Phàm, tiểu tâm can của hắn càng đập mạnh không thể khống chế được: sườn mặt của Mộ Phi Phàm sao lại đẹp như vậy? Y là người, khả y nắm tay mình lại mạnh mẽ kiên định như vậy, ngay cả mình thân là yêu tinh cũng không có được khả năng kiên định như vậy. Còn có, trên người vì sao lại cảm thấy khô nóng, đây là chuyện gì xảy ra a? Vì sao càng nhìn y trên người lại càng nóng?
Ánh mắt của Vương Hổ dần dần trở nên mê mẩn: chẳng lẽ ánh trăng có chứa pháp lực kỳ quái gì sao? Chẳng lẽ mình cũng ở trong đêm trăng tròn mà động dục giống như lang sao? Nếu không loại suy nghĩ muốn nhào vào lòng ngực của Mộ Phi Phàm là gì đây? Vì sao trong đầu thoáng hiện lên đều là hình ảnh y đối mình thật tốt, hôm qua rõ ràng mình không đáp ứng cùng y sinh hoạt vợ chồng, hôm nay y vẫn vì mình mà cẩn thận cắt thịt dương, còn có cổ lực đạo ôn như lúc y vỗ vỗ mình lúc gặp xui xẻo, ngay cả thanh âm oán trách kia cũng đều hàm chứa lo lắng . . . . .
Không! Sẽ không, mình sao có thể mới hạ phàm ngày thứ ba liền thích một nam nhân kia chứ? Ông trời a, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Yêu tiên tiền bối a, ngươi không thể như vậy quan báo tư thù a!
Vương Hổ ở trong lòng âm thầm kêu rên, tâm tình của Mộ Phi Phàm cũng đã phát sinh biến hóa, đêm nguyệt minh phong thanh (trăng sáng gió mát), vốn là thích hợp cho chuyện khanh khanh ta ta, ai nào biết y cùng tiểu lão hổ trong lúc đó ngay cả khanh khanh ta ta cũng không có, chính là như vậy mà nắm tay nhau sóng vai bước đi, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp hạnh phúc . . . . .
Mộ Phi Phàm nghĩ muốn đọc vài bài thi thư, cuối cùng mới tự cảm nhận được đây là cảnh giới hoàn mỹ vô thanh thắng hữu thanh.
Làm sao bây giờ? Dường như càng lúc càng không khống chế được, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ khi đi đến Cảnh Lan viện, y sẽ đem tiểu lão hổ ăn sạch vào bụng mất.
Nghĩ đến Vương Hổ đối với tính sự sợ hãi (chuyện tình dục), Mộ Phi Phàm không khỏi đối với dục vọng càng ngày càng dâng tràn của mình mà cảm thấy hoảng loạn, ai ngờ vừa cúi đầu nhìn thấy Vương Hổ cũng hảo nhìn mình, đối diện ánh mắt mê ly của hắn, lập tức thấy yêu cầu của thân thể dựng lên.
Trời mới biết Mộ Phi Phàm có bao nhiêu suy nghĩ muốn lập tức ôm lấy hắn trở về Cảnh Lan viện mà cưỡng bức tiểu yêu tinh đơn thuần ngốc nghếch này. Khả y lại chính là hít thở thật sâu mấy hơi, cuối cùng lấy tay che lại ánh mắt của Vương Hổ, trầm giọng nói “Tiểu lão hổ, ta thực thích ngươi, cũng rất muốn ngươi, nhưng mà ta càng thích người, lại càng không muốn để cho ngươi tương lai phải hối hận, nếu ngươi hiểu rõ, nếu . . . . . ngươi không có yêu ta, thì ngàn vạn lần . . . . . đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, như vậy ta sẽ không khống chế được, ngươi . . . . . hiểu chứ?” Lúc nói ra, trong lòng y tràn ngập chờ mong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Hổ vẫn thủy chung im lặng, phảng phất như đã mấy năm, mới thấy hắn dứt khoát xoay người, nhẹ giọng nói “Cảm ơn ngươi, Mộ Phi Phàm, ta sẽ cảm kích tấm lòng của ngươi.”
Nói xong hắn thoát ra cái tay đang nắm chặt của Mộ Phi Phàm, do dự một chút, cuối cùng vẫn không có quay đầu lại chạy về phía Cảnh Lan viện. Ở đằng sau hắn chính là Mộ Phi Phàm với con ngươi tràn đầy thất vọng.
|