Vi Quân Cuồng
|
|
Đệ thập ngũ chương.
Triệu Băng ngực cứng lại, cơ hồ sẽ phun ra huyết, tuy rằng đã rất nhẫn nại, ngón tay lại hơi hơi run nhẹ, khuôn mặt vặn vẹo.
Thử…độc?!
Như Mặc thế nào lại nghĩ rằng đang thay hắn thử độc?
Ha!
Hắn quả thực rất muốn cười thật to, nhưng câu nói ấy khiến cho con người ta phải đau lòng a, cuối cùng đành phải túc mi, than nhẹ ra tiếng.
Hắn thật sự không rõ, Như Mặc trong lòng đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ trừ bỏ bảo hộ Vương gia, trong lòng người này không dung nạp bất cứ một chuyện gì khác? Mà y toàn tâm toàn ý bảo hộ, rốt cuộc là vì cái danh phận Vương gia này hay là vì chính con người Triệu Băng?
Triệu Băng từ nhỏ là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ cao minh, từ trước đến giờ đều rất phong lưu, nhưng cho tới lúc này dường như mọi sự tự tin của hắn đã biến mất.
Nếu là trước kia, hắn chỉ cần phẩy một ngón tay thì sẽ có rất nhiều người tranh nhau mà nói thích hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hiện giờ hắn chân chính yêu thương một người, mà người nọ ngay cả tâm tư cũng đoán không ra, chỉ sợ lúc nói ra lời yêu thương, Như Mặc sẽ có vẻ mặt mờ mịt, cái gì cũng đều không hiểu.
Nghe nói, những người bước ra từ Ảnh môn tất cả đều là quái vật vô tình.
Mà hắn… lại đi yêu thương một quái vật như vậy.
Triệu Băng nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy lưng rét run, kinh giác chính mình phải chăng đi lầm đường.
Nhưng là, đã quá muộn rồi.
Thích là thích, làm sao còn quay trở lại được nữa?
Hắn trong lòng có khí, mà lại không thể giải tỏa ra, chỉ còn cách nắm lấy cánh tay Như Mặc, không nhẹ không nặng mà cắn một cái, lẩm bẩm nói: “Như Mặc a, Như Mặc, ngươi như thế nào lại chọc ta sinh khí?”
Miệng mặc dù nói như vậy, hai mắt vẫn đang nhìn thẳng đến Như Mặc không hề rời đi, ánh mắt ôn nhu như nước.
Như Mặc cả người chấn động, đầu cúi ngày càng thấp, nhẹ nhàng nói: “Thuộc hạ biết sai.”
Triệu Băng nghe được cười rộ lên, rồi tiếng cười lại biến thành tiếng thở dài, dùng tay khẽ vuốt lên mái tóc Như Mặc, từ tốn nói: “Ngươi căn bản ngay cả ta vì cái gì tức giận cũng không biết, như thế nào biết được chính mình sai ở nơi đâu?”
Như Mặc giật mình, nhất thời nói không ra lời, nhíu nhíu mày, lộ ra biểu tình hoang mang, mờ mịt.
Triệu Băng thấy bộ dáng này, đáy lòng lại ẩn ẩn nổi lên những đau đớn, cảm giác cả người ngay cả khí lực tức giận cũng không có. Rồi thấy có chút luyến tiếc khi Như Mặc rời đi, vì thế liền đem người kia kéo trở lại vào trong lòng, nhẹ nhàng gối đầu lên vai Như Mặc, rầu rĩ nói: “Như Mặc, ngươi là của ta.”
Như Mặc không có lên tiếng trả lời.
Cách rất lâu sau đó, lâu đến mức Triệu Băng nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời nữa, bỗng nhiên rất nhẹ rất nhẹ “Ân” một tiếng.
Triệu Băng nghe xong không thể tin được vào tai mình, tâm tình cũng chuyển tốt một ít, nhưng vẫn có chút chán nản, toàn bộ buổi chiều đều đã mệt mỏi, ban đêm lại ngủ không được an ổn.
Hắn buổi tối rõ ràng là ôm Như Mặc đi vào giấc ngủ, sáng sớm lại chỉ thấy một mình nằm ở trên giường, sớm không thấy bóng dáng Như Mặc. Mở miệng gọi vài tiếng, hắc y thanh niên kia mới khinh phiêu phiêu từ trên xà nhà nhảy xuống, cung kính chờ đợi phân phó.
Triệu Băng nâng tay nhu nhu thái dương, bản tính lười biếng vốn đã là tật xấu của hắn, chậm chạp mặc quần áo rồi đứng dậy, thuận miệng phân phó một câu: “Ta muốn đi tìm Vô Ảnh uống rượu một lúc, ngươi không cần đi theo.”
“Vâng.”
Như Mặc tự nhiên lĩnh mệnh, nhưng mắt thấy Triệu Băng đi ra cửa, theo thói quen đi theo vài bước, thẳng tới góc rẽ hành lang mới dừng lại, bình tĩnh đứng ở một bên chờ.
Triệu Băng trước tiên đến tiền thính ăn chút điểm tâm, sau đó mới đi tìm Vô Ảnh uống rượu. Hắn biết Vô Ảnh thích thanh tĩnh, cho nên ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không mang theo, đích thân cầm bình rượu gõ cửa rồi đi vào trong phòng.
Không ngờ vừa đẩy cửa vào, liền thấy Triệu Vĩnh Yên đã sớm ở bên trong.
Nguyên lai hắn biết không thể trông cậy được gì ở Như Mặc, thế là liền đến đây cuốn lấy Vô Ảnh không rời, nhất định bắt Vô Ảnh phải đưa cho hắn một ám vệ tốt mới thôi.
Vô Ảnh không để ý tới hắn, vô luận Thất hoàng tử nói cái gì đó, đều chỉ coi như gió thoảng qua, có tai như điếc.
Triệu Vĩnh Yên bị thế nhưng cũng không tức giận, vẫn là bộ dáng tươi cười, nói liên miên nói dai dẳng không hề ngừng nghỉ. Nói xong, bỗng nhiên đôi mắt di chuyển, giơ tay lên định chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt Vô Ảnh, hỏi: “Tiểu Ảnh, ngươi vì cái gì cả ngày đeo mặt nạ? Ta đã quen ngươi lâu như vậy, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua mặt của ngươi lần nào.”
Nghe vậy, Vô Ảnh ánh mắt khẽ chuyển, động tác nhanh gọn, liền dễ dàng chế trụ được cánh tay của Triệu Vĩnh Yên.
“Ôi!” Triệu Vĩnh Yên lập tức kêu lên đau đớn, nói: “Chỉ xem một cái cũng không được sao? Thật sự là keo kiệt.”
Vô Ảnh bạc thần tựa hồ nở nụ cười nhưng thanh âm lại lạnh lùng: “Chỉ nương tử tương lai mới có thể thấy mặt của ta, Thất hoàng tử xác định muốn xem?”
Ngữ khí băng lạnh, thật là làm cho người ta sợ hãi.
Triệu Vĩnh Yên cảm giác sau lưng nổi lên hàn ý, vội vàng rút tay về, lắc lắc đầu, cười gượng nói: “Không, không cần, ngươi vẫn là hảo hảo đeo mặt nạ kia đi.”
Nói xong, giống như rất sợ Vô Ảnh buộc hắn phải xem mặt, rất nhanh liền đứng dậy, vừa lùi ra cửa vừa cười: “Hoàng thúc nếu có chyện quan trọng cần nói với Tiểu Ảnh, các ngươi cứ chậm rãi tán gẫu, ta đi trước một bước.”
Triệu Băng đợi hắn đi xa, mới đưa bình rượu hướng trên bàn đặt xuống, cười nói: “Chỉ bằng một câu nói đã dọa cho Xú tiểu tử bỏ chạy, ngươi sử dụng biện pháp này thật không tồi.”
“Những lời ta nói đều là thật.” Vô Ảnh khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, con ngươi đen sâu kín âm thầm, sâu không thấy đáy.
Triệu Băng biết hắn tính tình cổ quái, cũng không hỏi nhiều, chỉ tùy ý ở bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy cái chén đến châm rượu.
Vô Ảnh thản nhiên liếc nhìn hắn, hỏi: “Vương gia hôm nay có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là muốn tìm ngươi uống vài chén rượu mà thôi.” Khi nói chuyện, quả nhiên đem rượu ở trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó rót ra thêm một ly.
Từ đầu tới cuối, đều chỉ lo vùi đầu vào uống rượu.
Vô Ảnh lẳng lặng ở một bên nhìn, không nói một lời.
Sau khi uống được một lúc, Triệu Băng đã có vài phần men say, lúc này mới nheo lại ánh mắt nhìn thẳng về phía Vô Ảnh, giơ tay xoa xoa chiếc mặt nạ kia, hỏi: “Các ngươi đều là người của Ảnh môn, tất cả đều có một dáng vẻ lạnh như băng thế này sao?”
“Vương gia hẳn là biết rõ, từ Ảnh môn đi ra, đều là những người lãnh huyết vô tình.”
Triệu Băng tay khẽ run lên, rượu trong chén khẽ đổ ra ngoài, nhưng hắn lại hồn nhiên bất giác, chỉ là hít sâu một hơi, vạn phần gian nan nhấn rõ từng chữ: “Như vậy … Liệu có có khả năng đi thích người nào đó hay không?”
Vô Ảnh bạc thần khẽ động, khinh miệt hừ một tiếng, nói: “Vương gia đang nói đùa sao?”
“Hả, ha ha.” Triệu Băng tựa hồ giật mình, lập tức ngửa đầu cười ha hả, “Đúng vậy, ta bất quá nói cho vui vậy thôi.”
Hắn cười càng vui vẻ, thẳng đến bình rượu kia bị uống cạn, mới vừa ho vừa định đứng lên, đáy mắt mang sắc thái ảm đạm.
Hắn tìm đến Vô Ảnh nói chuyện, bất quá chỉ xác định một việc mà thôi, hiện giờ đã biết đáp án, cảm giác đáy lòng chỉ là một khoảng không mờ mịt, nói không nên lời đó là bi hay là hỉ.
Vì thế liền không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục uống rượu.
Lúc trước ôm tới một vò rượu, hơn phân nửa bị Triệu Băng uống hết, nhưng như thế lại thấy chưa đủ, thẳng tiếng la hét kêu hạ nhân mang thêm một bình rượu nữa.
“Vẫn nên là ta tự đi lấy.” Vô Ảnh thấy hắn có chút say, liền đứng dậy, nói: “Ta không thích có người khác vào trong phòng của ta.”
Một mặt nói, một mặt đi ra khỏi phòng, khi đi tới lối rẽ liền thấy Như Mặc đã đứng ở đấy từ lúc nào.
Như Mặc nửa cúi đầu, tay phải đặt lên trên thân kiếm ở bên hông, không nói một tiếng, mặt không chút thay đổi.
Vô Ảnh cũng không quan tâm, chỉ vội vàng thoáng nhìn. Nhưng rồi đi được vài bước, lại giống như nhớ ra một chuyện gì đó, liền quay đầu nhìn Như Mặc.
Mới liếc mắt một cái, con ngươi ám trầm của Vô Ảnh liền đột nhiên khởi lên sát ý.
|
Đệ thập lục chương.
Như Mặc vô cùng cảnh giác, lập tức nhận ra sát khí này, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ngẩng đầu lên cùng Vô Ảnh đối diện, con ngươi đen toát lên sự đề phòng, ánh mắt lạnh thấu xương.
Vô Ảnh nhìn y một lúc, lại đột nhiên khẽ cười ra tiếng, cái gì cũng không nói liền xoay người rời đi.
Lúc mang rượu trở về cũng thay đổi đường đi, cố ý tránh chỗ Như Mặc đang canh giữ, thậm chí ngay cả trở về phòng cùng Triệu Băng uống rượu, cũng không nhắc tới Như Mặc.
… Coi mọi chuyện vẫn bình thường, như chưa có gì xảy ra.
Thẳng đến sắc trời dần tối, Triệu Băng lúc này mới đứng dậy cáo từ, Vô Ảnh mới mở miệng gọi một tiếng: “Vương gia.”
“Có chuyện gì?”
“Ta có thể phải rời khỏi Lương Châu mấy ngày, ngươi nhớ rõ tăng mạnh đề phòng trong phủ, nhất là tên họ Hoắc kia.”
“Hả ? Ngươi muốn đi thay Tiểu Thất tìm giải dược?”
“A.” Vô Ảnh một tay xoa cằm, bạc thần giống như tựa tiếu phi tiếu, cũng không đáp lời.
Triệu Băng biết hắn làm việc cực có chừng mực, không hỏi thêm nữa, xoay người đi ra cửa phòng.
Hắn đã dùng hết hôm nay chỉ để uống rượu giải sầu, tuy rằng rượu cũng không mạnh lắm, nhưng đi trên đường lại có cảm giác lòng bàn chân khinh khinh phiêu phiêu, trong lòng lại mờ mịt một mảng, chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một cái tên.
Như Mặc.
Như Mặc…
Nghĩ như vậy, trước mắt quả nhiên xuất hiện người vừa nhắc đến ở trong lòng.
Triệu Băng tâm vừa động, vội vàng hướng tới hắc y thanh niên kia đi đến, đi được tới một nửa, lại phát hiện Triệu Vĩnh Yên cũng đứng ở bên cạnh, đang cười hì hì cùng Như Mặc nói chuyện.
Triệu Băng nhất thời dừng bước, mày nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ: Như Mặc như thế nào lại không giơ kiếm ngăn chặn?
Cảm thấy trong ngực dâng lên một nỗi buồn, quyết định không đi về phía trước nữa mà giấu mình ở một góc tối trong hành lang, dỏng tai lắng nghe hai ngươi kia nói chuyện.
“Tiểu Mặc, ta hiện tại cách ngươi ba bước xa như vậy, hẳn là không tính đến gần ngươi đi? Ngươi không thể rút ra kiếm để uy hiếp ta nữa.”
“…” Như Mặc im lặng không nói gì.
Triệu Vĩnh Yên lại cười cười, nói: “Tiểu Mặc, ngươi võ công cao cường, tính tình lại tốt như vậy, đi theo Hoàng thúc thật sự rất đáng tiếc, không bằng về sau ngươi làm thị vệ của ta đi?”
Triệu Băng vừa nghe lời này, đương nhiên liền nổi giận, khoa tay múa chân vài cái, thì thào nói: chém hắn…
Như Mặc vẫn rất thờ ơ, chậm rãi cúi đầu, không chút tình cảm nói: “Thuộc hạ chỉ phụ trách việc bảo hộ Vương gia.”
“Như vậy a.” Triệu Vĩnh Yên đảo đảo đôi mắt, vẫn là bộ dáng cợt nhả kia, nói “Nếu là Hoàng thúc đem ngươi đưa cho ta, ngươi có nguyện ý theo ta không?”
Nghe vậy, Như Mặc thân thể chấn động, rất nhanh ngẩng đầu lên, nhưng lập tức lại hạ xuống, thanh âm thủy chung đạm mạc như nước: “Thuộc hạ tự nhiên sẽ nghe theo Vương gia phân phó.”
Như Mặc nói những lời này thật nhẹ nhàng, nhưng khi đến tai Triệu Băng lại giống như một chấn động lớn khiến hắn toàn thân cứng ngắc.
Đương nhiên là như vậy.
Như Mặc nghe lời như vậy, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù phải tặng y cho người khác, một chút cũng sẽ không dị nghị.
Nhưng khi nghe chính miệng y nói ra, Triệu Băng vẫn không khỏi cảm thấy đáy lòng truyền đến một trận đau đớn, sắc nhọn đâm vào tâm hắn khiến toàn thân rét run, cơ hồ không thở nổi.
Quả nhiên, chính mình trong mắt y bất quá là người phải bảo hộ mà thôi.
… Thay đổi những người khác cũng đều giống nhau.
Triệu Băng trong lòng càng thấy ảo não, lại cảm thấy tâm thần hoảng hốt, ngay cả Triệu Vĩnh Yên về sau nói cái gì, cho đến lúc nào rời đi cũng không biết. Thẳng đến khi Như Mặc quay đầu lại, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Vương gia” mới giật mình tỉnh lại, nghiêng ngả lảo đảo đi lên phía trước vài bước, vội vã nắm lấy tay y.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, Triệu Băng ngay tại lúc này vẫn trông thấy rõ ràng, thẳng hướng mà nhìn Như Mặc bằng đôi mắt phượng đen đến động lòng người kia, cắn răng hỏi: “Nếu ta đem ngươi đưa cho Tiểu Thất, ngươi liền ngoan ngoãn đi theo hắn?”
Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn không nhịn nổi muốn hỏi lại lần nữa.
Triệu Băng lúc nói ra những lời này, thân thể hơi hơi run run, liền nhanh chóng bắt lấy tay Như Mặc, móng tay cơ hồ đâm vào da thịt.
Như Mặc nhíu nhíu mày, nhưng không kêu lên đau đớn, chỉ là tránh đi ánh mắt của Triệu Băng, cúi đầu trả lời: “… Phải.”
“Ngươi!” Triệu Băng đốn giác ngực một phen sóng cuộn biển gầm, mùi rượu vẫn sốc lên trên “Ngươi thật sự…”
Đối ta một chút tình ý cũng không có?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản như vậy, hắn như thế nào lại không thể nói ra.
Hắn chỉ sợ Như Mặc lắc đầu.
Hoặc là, thấy được vẻ mặt Như Mặc mờ mịt khó hiểu.
Hắn hiểu được chính mình một lòng một dạ yêu thương người này, nhưng lại không thể lường trước được đối phương lại tuyệt tình đến vậy.
Cho dù da thịt thân cận nhiều lần như thế, y cũng không thèm để ý sao?
Cho dù chớp mắt đã liền phải chia lìa, y cũng không chút nào lưu luyến sao?
Hắn ở trong mắt y, chỉ là một chủ tử không gì hơn, chỉ cần tận trung ở cương vị công tác, hảo hảo bảo hộ hắn chu toàn, mặt khác đều không trọng yếu?
Triệu Băng càng nắm chặt tay lại, cuối cùng cũng hỏi ra: “Vô luận ta phân phó cái gì, ngươi đều nhất nhất làm theo?”
“Đương nhiên.” Như Mặc cung kính trả lời, vẫn là thái độ rất nghe lời kia.
Triệu Băng cảm thấy tức giận, liền ly khai bàn tay kia, lạnh lùng nói: “Cho dù ta muốn ngươi đi chết, ngươi cũng sẽ chết cho ta xem?”
Như Mặc giật mình, trong mắt như có hào quang hiện lên, sau đó rất nhanh quỳ rạp xuống đất, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, không chút do dự đặt lên cổ của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Sẽ như Vương gia phân phó.”
Triệu Băng một chút ngây dại, chỉ nhìn chằm chằm vào Như Mặc, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đều là màu đỏ, tức giận đến không nói nên lời. Cách một lúc lâu, mới gian nan vạn phần nói ra một chữ “Tốt” rồi nhấc chân đá bay thanh kiếm trong tay Như Mặc, quay đầu bước đi.
Trường kiếm kia rơi xuống đất, phát ra “Đinh” một tiếng giòn vang, thật giống như trực tiếp đâm vào trong lòng hắn, đau đến ngay cả đi cũng không xong. Mất rất nhiều sức, mới trở lại phòng chính mình, thật mạnh đóng cửa lại.
Như Mặc vẫn quỳ gối ở chỗ cũ.
Bốn phía im lặng, bóng đêm thâm trầm.
Như Mặc cứ như vậy quỳ gối trong bóng tối, thật cẩn thận nâng đầu lên, nhìn về phía căn phòng của Triệu Băng. Trên mặt y biểu tình gì cũng không có, con ngươi đen lại sâu kín âm thầm, không chút gợn sóng, duy độc bạc thần khẽ mở, thì thào nói ra vài chữ: “Vương gia, thuộc hạ biết sai.”
|
Đệ thập thất chương.
Triệu Băng trở về phòng, ngay cả xiêm y cũng không bỏ, liền trực tiếp leo lên giường nằm. Hắn giờ phút này đã tỉnh rượu hơn phân nửa, mà nửa điểm buồn ngủ cũng không có, lăn qua lăn lại, trong đầu thủy chung chỉ nghĩ tới hình bóng một người.
“Như Mặc…” Hắn nhắm mắt lại, thở dài khẽ nói ra hai tiếng, nhưng lập tức ngậm chặt miệng lại, rất sợ sẽ nói ra thêm nhiều tâm tư.
Cứ như vậy trằn trọc, cứ như vậy đau lòng thống khổ, mà người kia cũng chưa chắc đã hiểu được, hắn cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ thế này?
Hắn đường đường một Vương gia, từ nhỏ đã vận cẩm y ngọc thạch, được nuông chiều từ bé, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa từng một lần lại thấy uất ức đến vậy?
Ngay từ đầu rõ ràng chỉ là vui đùa mà thôi, nào có biết được sau này lại lún sâu vào như vậy.
… Nếu chưa từng yêu thương thì tốt rồi.
Đúng vậy, cùng với như vậy cầu mà không được, còn không bằng không thương.
Cho dù động tình như thế nào? Cũng không đem chính tâm mình mở ra một lần nữa, cùng lắm thì… Lại đi yêu thương người khác.
Triệu Băng nghĩ như thế, ngực liền đau đớn. Hắn lại không để ý tới, khóe miệng câu lên, chậm rãi bật cười, thanh âm cúi đầu oa oa, nghe không ra là bi hay là hỉ.
Một đêm vô miên.
Buổi sáng ngày hôm sau, Triệu Băng tinh thần cảm thấy tốt hơn, bên môi lại hiện lên nụ cười ôn hòa yếu ớt ngày thường, một đôi phượng mâu hơi hơi hướng lên trên, chuyển phán ẩn tình.
Hắn chỉ tùy tiện khoác lên người một chút quần áo, liền bước ra khỏi phòng, kết quả vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Như Mặc đang thẳng tắp quỳ gối ở chỗ cũ, trường kiếm vẫn nằm ở bên cạnh, hiển nhiên đã quỳ ở đây suốt cả đêm qua.
Triệu Băng tâm đầu nhất khiêu, đau đớn quen thuộc kia nhất thời lại dâng lên, vội vàng xoay người bước đi, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, chậm rãi từng bước, lạnh lùng đi qua chỗ Như Mặc.
Nhưng một lát sau, liền ngừng lại, rồi quay lại, một phen kéo lấy cánh tay Như Mặc.
“Vương gia?” Như Mặc giật mình, tựa hồ cực kỳ kinh ngạc.
”Quỳ ở đây như vậy còn ra cái thể loại gì nữa?” Triệu Băng hung tợn trừng mắt nhìn, trên mặt hơi hơi hồng, bộ dáng có chút chật vật: ”Còn không mau đứng lên?”
”Vâng.” Như Mặc theo lời đứng lên, nhưng bởi vì đã quỳ quá lâu như vậy, hai chân nhất thời nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Triệu Băng vội vàng đỡ lấy thắt lưng của y, tiếp theo lấy lại được tỉnh táo mạnh mẽ đem người kia đẩy ra, phụng phịu nói “Ngươi đêm qua đã không ngủ rồi? Mau vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát.”
”Vương gia…” Như Mặc tròn mắt ngạc nhiên, biểu tình đạm mạc xưa nay xuất hiện một chút thay đổi.
Triệu Băng lại cố ý không muốn nhìn thấy, xua xua tay, nói: ” Hiện giờ ta muốn xuất môn một chuyến, ngươi không cần phải đi theo.”
” Nhưng mà…”
”Làm sao lại nhiều lời đến vậy?” Triệu Băng nhíu nhíu mày, trầm giọng nói ”Còn không mau đi ngủ.”
Như Mặc gật đầu vâng lệnh, nhưng lại như trước đứng tại chỗ bất động, đến khi mắt thấy Triệu Băng xoay người, dần dần đi khỏi tầm mắt, mới cúi người nhặt thanh bội kiếm ở dưới mặt đất lên, cẩn thận đưa kiếm vào vỏ, sau đó hướng về phía phòng Triệu Băng mà đi đến. Y tất nhiên là không dám vào phòng nghỉ ngơi, chỉ có thể ở ngoài cửa đứng nghiêm, yên lặng chờ Triệu Băng trở về.
Mới như vậy đã hết một ngày.
Triệu Băng cho tới lúc chạng vạng mới trở về phủ, trong lòng đang ôm nữ tử diễm lệ trang điểm thật xinh đẹp, một đường nói nói cười cười hướng căn phòng đi tới.
Khi nhìn thấy Như Mặc đang canh giữ ở cửa, hắn cái gì cũng không nói, chỉ liếc mắt một cái liền dời ánh mắt đi, ‘Phanh’ một tiếng cánh cửa bật mở rung vang trời.
Như Mặc thân thể theo chấn động cũng run lên một chút, nhưng không nhìn về phía cánh cửa đang đóng lại kia, vẫn là cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt bội kiếm bên hông, biểu tình một mảnh đạm mạc.
Mà trong phòng, Triệu Băng lại bắt đầu uống rượu.
Hắn không phải là vội vã kết tân hoan, chính là trong lòng thấy buồn phiền, như thế nào cũng không thoát đi được, ra bên ngoài tìm nữ nhân trở về, cũng là vì giận quá mà thôi.
Hắn từ trước phong lưu khoái hoạt, như thế nào liệu được chính mình một khi động chân tình, là như vậy hết hy vọng, cho dù trong lòng ôm mỹ nhân xinh đẹp, cũng không thể quên được người trong lòng.
Vì thế đành phải một bên uống rượu mua vui, một bên thở phì phì nhìn bóng dáng hiện trên cửa kia.
Như Mặc càng thờ ơ, Triệu Băng lại càng nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm trong tay cái chén hướng phía bàn mà đập xuống, mở miệng kêu: “Như Mặc!”
”Có thuộc hạ.” Như Mặc lập tức ôm quyền, từ ngoài cánh cửa nói vọng vào.
Triệu Băng chỉ là nghe xong thanh âm của y, cảm thấy ngực một trận xung động, phân phó: ”Rượu uống hết rồi, ngươi đem bầu rượu khác đến đây.”
”Vâng.”
Không mất quá lâu, Như Mặc liền mang bầu rượu mới quay trở lại, đặt lên trên bàn rồi lặng yên không một tiếng động mà lui ra ngoài.
Triệu Băng tầm mắt vẫn đặt ở trên một người, vừa thấy người kia đi ra khỏi cửa liền tức giận đứng lên, mang theo chút choáng váng, gọi lại: “Như Mặc, tiến vào rót rượu.”
Như Mặc không lên tiếng, tự nhiên ngoan ngoãn đi vào, cúi đầu động thủ châm rượu, thủy chung vẫn là cùng một bộ dáng.
Triệu Băng từ trước rất thích sự nghe lời nhưng hiện giờ hắn lại cực kỳ chán ghét thái độ này, hận đến cắn răng nắm chặt tay, ngay cả uống rượu cũng cảm thấy cay đắng, ê ẩm đau đớn làm người ta vô cùng buồn bã.
Mắt thấy Như Mặc rót rượu xong rồi lại lui ra ngoài cửa tiếp tục canh gác, hắn trong lòng không hiểu lại nổi lên tư vị gì, chỉ có thể đập mạnh tay xuống bàn, lại kêu lên: ”Như Mặc, ngươi cho ta…”
“…”
Phải nói thế nào bây giờ?
Chính hắn lại tìm không ra được lý do gì nữa.
Vì thế liền đẩy nữ tử đang ở trong lòng ra, nói: ”Đem nữ nhân này mang ra ngoài cho ta.”
Nghe vậy, Như Mặc tựa hồ có chút sửng sốt, nhưng như cũ vẫn nhất nhất làm theo, đem nàng kia mang ra khỏi phòng. Sau đó quay lại chờ đợi mệnh lệnh, chưa kịp mở miệng nói, đã bị Triệu Băng bất ngờ ôm lấy.
”Như Mặc.” Triệu Băng ôm chặt lấy Như Mặc, rất nhanh dùng hơi thở ấm áp ghé vào lỗ tai y mà nhẹ nhàng khẽ gọi tên “Như Mặc…”
”Vương gia?” Như Mặc ngẩng đầu, nhất thời không còn sức lực, liền ngoan ngoãn để mặc cho hắn ôm, cũng không giãy giụa gì nữa.
”Câu nói lần trước, ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe.” Triệu Băng tựa đầu vào bên vai Như Mặc, lời nói giống như đang ra lệnh nhưng dường như có vài phần ủy khuất.
”Ta thích Vương gia.” Như Mặc nghĩ nghĩ, mỗi khi nói ra những lời này đều cảm thấy rất thư sướng.
Triệu Băng không thấy hài lòng: ”Nói lại lần nữa.”
“… Thích…”
Như Mặc theo lời Triệu Băng phân phó, liền đem những lời kia mà nói, lặp đi lặp lại từng chữ một.
Nhưng mỗi lần nghe những lời nói đó, càng khiến Triệu Băng cảm thấy được đáy lòng đau đớn càng sâu, nhưng luyến tiếc không muốn buông ra, ngược lại đem Như Mặc ôm thật chặt, gần như thô bạo mà hôn lên đôi môi kia.
|
Đệ thập bát chương.
Hắn dùng sức hôn như vậy, cơ hồ đem môi Như Mặc cắn đến xuất huyết.
Như Mặc lại không kêu lên đau đớn cũng không giãy giụa, liền như vậy ngoan ngoãn mặc hắn hôn, hắc đồng lý (con ngươi đen) dần dần bịt kín hơi nước.
Trận mưa hôn qua đi, Triệu Băng thoáng thối lui một chút, lấy tay xoa lên gương mặt Như Mặc, từ từ thán: “Muốn tới năm nào tháng nào, ngươi mới có thể chủ động nói ra những lời này?”
Như Mặc giật mình, quả nhiên lại là vẻ mặt mờ mịt.
Triệu Băng thấy bộ dáng này, quả nhiên lại vừa yêu vừa hận, giọng căm hận nói: “Ta nếu đã muốn đặt vào trong tay ngươi, cũng chẳng trách người khác, đúng hay không?”
Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống, thật sự vạn phần ủy khuất.
Rõ ràng nghĩ không yêu nữa , nhưng chỉ vừa thấy Như Mặc người này, ngực liền rung động, căn bản thân bất do kỷ.
Cầu mà không được, lại cố tình không chú ý.
Nghĩ như vậy, Triệu Băng không khỏi khe khẽ thở dài, trong lòng vẫn là buồn bực, cường lực trên tay đã giảm đi rất nhiều, nửa ôm nửa bế đem người kia đặt lên giường, nói: “Không phải bảo ngươi hảo hảo trở về phòng nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại đứng ở ngoài cửa chờ ta?”
Như Mặc lúc này cuối cùng nghe hiểu là hắn đang hỏi, vội đáp: “Thuộc hạ chờ Vương gia trở về.”
Triệu Băng sớm đoán được y sẽ trả lời như vậy, nhưng khi nghe rồi lại cảm giác được đáy lòng nổi lên đau xót … đặt lên môi Như Mặc một nụ hôn, hàm hàm hồ hồ nói: “Thôi, thôi…”
Trước mặt hắc y thanh niên này tuy rằng vô tình, nhưng rốt cuộc là toàn tâm toàn ý nghĩ tới chính hắn, cần gì phải cứng rắn buộc y đáp lại tình cảm của mình?
Nếu không chiếm được, cũng chỉ hảo lui mà cầu tiếp theo.
Dù sao buông xuống một lòng say mê, liền tình nguyện chính mình ủy khuất một chút, cũng không để Như Mặc phải khó xử.
Triệu Băng nhất loan khẽ hiện trên khóe miệng, trên mặt lấy lại chút ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, thanh âm lại ôn nhu đến cực điểm: “Ngươi suốt một đêm không có ngủ , không thấy mệt mỏi sao?”
Như Mặc lắc đầu.
Triệu Băng liền ở bên má nhéo một phen, ôm y ở trên giường nằm xuống, vội vàng cởi quần áo, lấy chăn phủ lên trên người, nói: “Ngủ đi.”
Như Mặc gật gật đầu nhưng mắt lại mở thật to, con ngươi đen láy sâu thẳm như nước, phản chiếu lại hình bóng của Triệu Băng trong đó.
Triệu Băng trong tâm nhất thời nhảy dựng, vội vàng dùng tay che lên đôi mắt kia, giọng nói khàn khàn: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy.”
“Vương gia?” Như Mặc mờ mịt khó hiểu.
Triệu Băng hiểu được giải thích cũng là vô dụng, liền ôm chặt lấy y, cúi đầu niệm: “Như Mặc… Như Mặc… Như Mặc…”
Gọi mãi như thế, thân thể lại bắt đầu cảm giác nóng lên, dùng sức ở trên người Như Mặc mà cọ tới cọ lui, rốt cuộc nhịn không được mở miệng, nhuyễn thanh nói: “Như Mặc, hôn ta.”
Như Mặc tự nhiên làm theo, hơi hơi ngẩng đầu lên, có chút ngốc lăng mà hôn lên môi Triệu Băng, chính là hơi chạm vào lập tức rời đi.
Triệu Băng bất giác động tình không thôi, há miệng ở bên tai Như Mặc mà cắn cắn, ôn nhu nói: ” Ngươi tối nay hảo hảo ở trên giường nằm, không được tái xuất quỷ nhập thần từ trên xà nhà xuất hiện nữa, nhớ chưa?”
“Vâng.”
Triệu Băng thấy y đáp lại như vậy thấy thực sảng khoái, ôn nhu như nước nói: ” Như Mặc, ngươi là của ta.”
Như Mặc im lặng một chút rồi như cũ nói: “… Vâng.”
Triệu Băng nghe xong lời này, địa phương bên dưới cảm thấy vui mừng mà đứng lên. Hắn từ trước là cực tham luyến thân thể Như Mặc, hiện tại bây giờ như vậy, chính là nghĩ đến Như Mặc đã mệt mỏi cả ngày, thật sự luyến tiếc mà, chỉ có thể như vậy đem người ôm vào trong ngực đã cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại liền ngủ say.
Hừng đông ngày hôm sau, Như Mặc quả nhiên vẫn còn nằm ở trong lòng Triệu Băng.
Y kỳ thật sớm đã thanh tỉnh, chính là nghe theo lời Triệu Băng phân phó không dám rời đi. Thân thể cứng ngắc, con ngươi mở to nhìn lên trần nhà, không nhúc nhích dù chỉ một phân.
Triệu Băng vừa mở mắt, liền nhìn thấy biểu hiện này của Như Mặc cùng với bộ dáng cổ quái kia, bất giác phát ra tiếng cười, ngón tay gõ lên trán rồi nói: “Rời giường.”
Như Mặc như nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ngồi dậy lấy ra một bên xiêm y hầu hạ Triệu Băng mặc vào, sau đó chuyển qua tự mặc quần áo.
Triệu Băng mị hí con ngươi, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, tay để ở sau lưng Như Mặc, cằm để ở bờ vai của y, tự mình chủ động thay y kéo vạt áo.
“Vương gia?” Như Mặc hiển nhiên chấn động, thân thể lại cứng lại.
Triệu Băng liền ở trên má y hôn một cái, cười dài nói: “Ngoan.”
Sau đó ngưng hôn, hết sức chuyên chú mà xếp lại vạt áo kia.
Đáng tiếc hắn được nuông chiều đã thành quen, làm sao làm được loại chuyện này? Vật lộn, kiên nhẫn đến nửa ngày, cuối cùng lại đem kiện quần áo kia biến thành một mớ hỗn loạn.
Như Mặc lại ngơ ngác, không có phản ứng gì. Triệu Băng chính mình lại nở nụ cười, tâm tình cực vui vẻ, động thủ nâng mặt Như Mặc lên, bình tĩnh ngắm nhìn.
Hai người tầm mắt vừa mới ngang nhau, Như Mặc liền theo thói quen cúi thấp đầu xuống.
“Đừng cúi đầu, ta thích nhìn mặt của ngươi.” Triệu Băng vội vàng nâng cằm y trở lại, nhẹ nhàng nói: “Chuyện tình cảm tương lai không ai có thể nói chính xác được, ta cũng không thể như vậy mà trông mong quá đi?”
“…” Như Mặc kinh ngạc nói không nên lời.
Triệu Băng vì thế lại cười rộ lên, động tác hai tay bắt đầu nhanh hơn, tiếp tục chiến đấu hăng hái với quần áo kia.
Nhưng đang lúc cao trào nhất thì đột nhiên có nha hoàn đến thông báo ở cửa phòng, nói là Vô Ảnh thỉnh Vương gia đến uống trà. Triệu Băng lắp bắp sợ hãi, tuy rằng cái tên Vô Ảnh kỳ quái nhưng thế nào trở về nhanh như vậy được, lại vỗ vỗ đầu Như Mặc, bảo y ngoan ngoãn chờ hắn rồi một mình tới gặp Vô Ảnh.
Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy người nọ đang chậm rãi uống trà, khóe miệng hơi hơi hướng lên, mơ hồ hàm ẩn một tia cười lạnh.
Triệu Băng đi về hướng Vô Ảnh rồi ngồi xuống ghế, mở miệng liền hỏi: ”Sao nhanh như vậy đã trở lại? Đã tìm được giải dược cho Tiểu thất? ”
Vô Ảnh quơ quơ cái chén trong tay, cũng không nhìn Triệu Băng, chỉ lạnh lùng nói: ”Ta mới vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị, vội vã trở về để nói cho Vương gia.”
”Chuyện gì? ” Triệu Băng nghe ngữ khí hắn đầy trào phúng như vậy, mí mắt đột nhiên co giật, kinh hãi không hiểu.
Vô Ảnh thủy chung bất động thanh sắc, thản nhiên cười nói: ”Vương gia có biết… tên thị vệ kia đến đây như thế nào không?”
”Ngươi nói Như Mặc? Y không phải từ Ảnh Môn mà ra sao? Lại có thể vì điều gì đến đây?”
”Không có.”
“A?”
”Ta đã kiểm tra rất rõ ràng.” Vô Ảnh bên môi mỉm cười, trong mắt đã có sát ý lưu chuyển, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói, ”Ảnh Môn chưa từng huấn luyện qua người tên Như Mặc này.”
|
Đệ thập cửu chương.
Triệu Băng nghe được ngây người một chút, nhất thời sắc mặt đại biến, nhưng lập tức trấn định lại, nói: “Có phải ngươi nghĩ sai rồi không? Như Mặc từ trước cũng không kêu tên này, y…”
“Lúc y rút kiếm ra, ta đã biết y không phải là người của Ảnh Môn.” Vô Ảnh hừ hừ, động thủ thay Triệu Băng châm một ly trà, cười lạnh nói “Bất quá thấy Vương gia sủng y hết mực như vậy, mới cố ý đi thăm dò điều tra.”
“Ta đây thực hẳn là phải đa tạ ngươi.” Triệu Băng mặt trầm như nước, cầm lấy chén trà mà đầu ngón tay lại run lợi hại, thiếu chút nữa làm đổ nước trà “Vậy theo như ngươi nói, Như Mặc rốt cuộc là ai?”
“Đương nhiên là thuộc hạ của họ Hoắc kia. Nếu không như thế? Thì có thể từ đâu mà ra?”
Triệu Băng bị hắn làm cho không thể nói thành lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhất thời vô cùng khó coi, gian nan nhấn rõ từng chữ: “Y là… sát thủ?”
Dừng một chút, lập tức lắc đầu nói: “Không có khả năng! Như Mặc nếu muốn giết ta như ngươi nói, hẳn là có rất nhiều cơ hội, làm gì chờ đến hiện tại? Huống chi bộ dáng kia của y, như thế nào có thể là giả vờ?”
Như Mặc nếu thật sự là sát thủ do Hoắc Niệm Hoài phái tới, lại như thế nào liều mạng để bảo hộ hắn? Lại càng không có lý do ở trước mặt hắn giả ngu, ngốc lăng mọi lúc đều làm hắn sinh khí.
Triệu Băng càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, ngón tay lại vẫn như cũ run rẩy không ngừng.
Vô Ảnh vẫn tiếp tục chậm rãi uống trà, con ngươi u ám âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói: “Vương gia tài trí hơn người, bình thường diễn xiếc làm trò không thể gạt được ngươi, nhưng nếu là nhiếp hồn đại pháp?”
“Có ý tứ gì?” Triệu Băng tâm nhảy dựng, mơ hồ đoán ra được, rồi lại không dám suy nghĩ sâu xa.
“Nếu có người trúng phải nhiếp hồn đại pháp, toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với Vương gia, Vương gia tất sẽ không nghi ngờ?” Vô Ảnh thản nhiên liếc mắt nhìn Triệu Băng một cái, ngữ điệu bình tĩnh như nước “Chính ta cũng chứng kiến thấy, Như Mặc quả nhiên là thật tâm bảo hộ Vương gia. Cho nên, y chính là một quân cờ do Hoắc Niệm Hoài an bài, chưa tới thời điểm vẫn coi như một thị vệ bình thường, khi thời cơ đến sẽ trở thành sát thủ ưu tú nhất, mọi lúc có thể đoạt đi tính mạng Vương gia. Như Mặc đến nay chưa từng động thủ, chính là bởi vì Vương gia vẫn có giá trị lợi dụng và Hoắc Niệm Hoài chưa có cởi bỏ nhiếp hồn đại pháp mà thôi.”
Triệu Băng sau khi nghe xong, đã hiểu được đại khái. Nhưng đáy lòng hắn như cũ không chịu tin tưởng, dùng sức xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng…”
Vô Ảnh không để ý tới hắn lúc này đang thất hồn lạc phách, khẽ cười cười, nói tiếp: “Người này nguyên bản chỉ là một quân cờ nhỏ bé thật ra không cần để ý đến. Đáng tiếc Vương gia lại cố tình đặt tâm tư ở trên người kia, nếu như Hoắc Niệm Hoài bắt được nhược điểm này của Vương gia, sẽ không ổn đâu.”
Nghe vậy, Triệu Băng một chút cả kinh tỉnh lại, híp mắt hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Vô Ảnh không đáp lời, chỉ vòng vo quanh cái chén, mạnh nắm chặt tay lại, tái buông ra, lòng bàn tay chỉ còn một đống bột phấn nhỏ vụn. Hắn lúc này mới xuy cười ra tiếng, một chữ một chữ nói: “Tất nhiên là không thể lưu lại được.”
Trong nháy mắt, quanh thân Vô Ảnh nổi lên sát khí dày đặc, làm người khác lạnh sống lưng. Triệu Băng cũng là sắc mặt đáng sợ, thật mạnh vỗ xuống bàn, trầm giọng nói: “Ngươi dám?”
“Đây là chức trách của Vô Ảnh, có gì mà không dám.”
“Ngươi… thật sự giỏi!” Triệu Băng thật không hiểu gần đây đã gặp phải điều gì, như thế nào mọi người đều đối nghịch hắn như vậy? Khí giận đến cực điểm, nhưng ngược lại hắn lại nở nụ cười, chính là ý cười không đạt đáy mắt, mâu trung ẩn ẩn có ám quang lưu chuyển.
“Vương gia bớt giận.” Vô Ảnh thủy chung vẫn là bộ dáng không chậm không vội kia, nhàn nhàn nói “Việc này sự tình trọng đại, Vương gia phải sớm quyết định. Nếu không hạ thủ được trong lời nói, Vô Ảnh tùy lúc có thể ra tay.”
Triệu Băng thật tức giận đến chết, ngay cả nói cũng không muốn nói thêm nữa, đứng dậy bước đi.
Phòng của hai người cách nhau không xa, chỉ cần đi một lát là tới, nhưng Triệu Băng lần này lại đi thật sự chậm rất chậm, mất rất nhiều công phu mới trở lại phòng mình, tay do dự không biết có nên đẩy cửa mà vào hay không.
Như Mặc ở bên trong đang chờ.
Hắn vừa rồi thời điểm xuất môn trong lòng còn tràn đầy vui mừng, nghĩ sau khi trở về phải như thế nào làm cho Như Mặc cảm thấy vui vẻ, tuy rằng hơn phân nửa thời điểm, Như Mặc căn bản là thờ ơ.
Nhưng bây giờ?
Hắn lại không dám gặp y .
Vô Ảnh kia phiên đoán, Triệu Băng tất nhiên là không tin tưởng hoàn toàn, nhưng nghĩ đến người nọ tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ rất nhanh sẽ động thủ, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Hắn tin tưởng Như Mặc là một lòng với hắn, cho dù thật sự là Hoắc Niệm Hoài phái người tới, cũng nhất định phải hảo hảo che chở y mới được, chính là… nên như thế nào thoát khỏi Vô Ảnh?
Triệu Băng thái dương co rút đau đớn, cúi đầu thở dài, rốt cục đẩy cửa ra rồi đi vào.
Như Mặc nguyên bản là ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, thấy hắn tiến vào, vội vàng đứng dậy ở bên cạnh, cực mềm mại mà cúi đầu xuống.
“Sao lại cúi đầu?” Triệu Băng đi đến đỡ lấy tay y, một lần nữa ở bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi “Có hay không nghĩ muốn ta…?”
Như Mặc có chút sợ run.
Triệu Băng cúi đầu cười rộ lên, liền như vậy đem người ôm vào trong ngực, chặt chẽ không buông tay, ngón tay một chút một chút vuốt ve mái tóc đen của Như Mặc, sóng mắt lưu chuyển, tình ý kéo dài.
Thình thịch.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người.
Cách hồi lâu, Triệu Băng mới thu liễm tâm thần, nhẹ nhàng nhéo hai má Như Mặc, đột nhiên hỏi: “Như Mặc, ngươi còn nhớ Ảnh môn là một nơi như thế nào không?”
Như Mặc nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút hoang mang, lại vẫn ngoan ngoãn đáp: “Là nơi để luyện công.”
“Thế luyện võ công gì?”
“Không biết.”
“Ai dạy ngươi võ công?”
“Không nhớ rõ.”
Nói xong, Như Mặc biểu tình càng ngày càng mờ mịt, mà Triệu Băng tâm cũng dần dần trùng xuống, cuối cùng chỉ hỏi: “Luyện công là vì điều gì?”
Như Mặc lại là ngẩn ngơ, con ngươi đen láy như đột nhiên thoáng hiện hào quang, biểu tình lại trở nên kiên định vạn phần, không chút nghĩ ngợi đáp: “Bảo hộ Vương gia.”
Bảo, hộ, vương, gia.
Triệu Băng đem bốn chữ này lặp lại một lần, rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Khó trách Như Mặc luôn toàn tâm toàn ý che chở cho hắn.
Khó trách chỉ cần vừa nói đến bảo hộ hắn, trong mắt Như Mặc liền xuất hiện hào quang động lòng người.
Khó trách…
Nói vậy khi Hoắc Niệm Hoài dùng nhiếp hồn đại pháp, cũng lấy bốn chữ kia đi?
Như Mặc đối với hắn nói gì nghe nấy, Như Mặc vì hắn phấn đấu quên mình, Như Mặc lúc nào cũng từng giờ từng khắc canh giữ ở bên người hắn, hết thảy hết thảy, đều chính là bởi yêu pháp kia. Một khi giải khai nhiếp hồn đại pháp, Như Mặc sẽ không chút do dự mà… lấy tính mệnh của hắn.
|