Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch
|
|
Chap 10 : Tranh giành hậu cung Bách Lệ Băng hôm nay tâm tình vô cùng tốt...nàng ở nơi này chán muốn chết -" Hoàng phi người muốn đi dạo "- Tiểu Hằng bất ngờ hỏi -" Ta muốn ra ngoài chơi một lát "- Bách Lệ Bằng nói xong đã đi tới cửa.. Đám cung nữ cũng nhanh chóng theo sau ..lâu lắm rồi hoàng phi của họ mới ra ngoài chơi .. Hôm nay Bách Lệ Băng mặc một bộ hồng y trong vô cùng thoát tục tựa như tiên nữ, gương mặt không trang điểm mà tỏa sáng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành...Mái tóc được vấn lên bằng một châm cài đơn giản mà tinh tế nhẹ theo làn gió trong vô cùng thơ mộng... Hôm nay nàng phải tham quan hoàng cung này mới được, sao mà rộng quá trời vậy ! Lần đầu tiên nàng đi ra ngoài qua các đại diện khiến cho nhiều người kinh ngạc ... Đến chính điện quả nhiên nơi này quá rộng lớn và xa hoa hầu như toàn rồng bay phượng múa ... Đi đến ngoài thì bất ngờ gặp một đám phi tần trên người mặc nhưng bị y phục vô cùng rực rỡ khác xa so với vẻ thanh thoát của nàng.. -" Bái kiến hoàng phi nương nương "- Tất cả đều hành lên đây kính cẩn nhưng nàng nhìn ra được những ánh mắt chẳng mấy thiện cảm nhìn mình -" Miễn lễ "- Nàng khua tay nói Đám phi tần đó gồm Thục phi, Tiêu phi, Linh phi..đều là các thiên kim của quan đại thần.. -" Hoàng phi nương nương hôm nay sao lại ngự giá đi đến nơi này "- Tiêu phi nói, Tiêu phi là thiên kim của Tiêu đại nhân, vẻ đẹp có phần hơi sắc sảo ... -" Uk, hôm nay tiết trời đẹp nên ta có nhã hứng dạo cùng, các muội cũng vậy sao ?"- Nàng nói , đang dùng của nàng chẳng giống tí gì nữ nhân giống nam nhân thì hơn -" Hoàng phi nương nương được hoàng thượng sủng ái chắc người hạnh phúc lắm !"- Thục phi nhìn thấy liền khinh thường ,đột nhiên chuyển đề tài khiến nàng hơi khó chịu Thục phi tên nghe có vẻ hiền thục , mĩ lệ nhưng thực chất lại còn khôn khéo hơn các phi tần khác, nàng đã nhìn ra .. -" Chuyện đó liên quan gì đến mấy người , ta đây thích gì được lấy , tên hoàng thượng chẳng qua rảnh thì sang chơi với ta cho đỡ buồn thôi, thích thì các ngươi đi mà tranh "- Bách Lệ Băng mạnh miệng nói, lời vừa phát ra xung quanh ai nghe thêy đều kinh sợ, hoàng phi này thật quá to gan Các phi tần nghe xong thì còn kinh sợ hơn, ai dám đi giành vua , không biết trước kia đã xảy ra bao nhiêu chuyện, từng có rất nhiều nữ nhân bị phế mà chưa ai từng tới gần hoàng thượng Ngay cả hoàng hậu cũng chỉ dám yên thân ở hậu cũng không dám mang đến bệ hạ .. -" Ngươi nói bây giờ hoàng thượng đã có hứng với nữ nhân "- Linh phi hỏi , nếu là thật thì phải nhanh chóng lắm bắt cơ hội này -" Ngươi nói bậy , hắn không thích nữ nhân chẳng lẽ thích nam nhân "- Nực cười hỏi thế mà cũng hỏi -" Hoàng hậu nương nương giá lâm "- đột nhiên từ đâu vang đến tiếng nói của thái giám Tiếp đó, hoàng hậu bước vào mặc trên người bộ y phục màu đỏ phải nói vô cùng rực rỡ trên đầu còn gài trâm phượng vô cùng cao quý.. -" Bái kiến hoàng hậu nương nương , hoàng hậu nương nương cát tường "- Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ .. Duy chỉ một mình Bách Lê Băng là khí phách đứng yên , trên mặt không chút gì gọi là kính sợ... -" To gan, dám không hành lễ trước hoàng hậu nương nương"- Tên thái giám hầu cận mạnh miệng nói -" Cái gì ? ta tại sao phải quỳ xuống trước mặt nàng ta, còn không quỳ dưới chân ta thì thôi còn bảo ta quỳ , nằm mơ !ngay cả hoàng đế trên trời cũng chẳng bắt được , nói gì mấy tên nhãi các ngươi !"- Bách Lệ Băng nổi đóa nội to, tay còn chống nạng Mọi người sợ hãi, lui xuống hết bây giờ chỉ còn nặng với đám nữ nhân này, quả thực khiến cho nàng bực mình mà, đang muốn đi dạo thì tự đứng cản đường, tức chết nàng Diệp Mị Như cũng chính là hoàng hậu vừa nghe xong cơn thịnh nộ lại nổi lên, không ngờ nàng ta lại dám to gan đến như vậy -" Ngươi dám lớn tiếng trước mặt bổn cung, bổn cung đã không trách lại còn dám nói bổn cung còn phải quỳ dưới chân người như thế càng quá đáng hơn "- Diệp Mị Như tức giận nói -" Đúng thế , hoàng phi chẳng có phép tắc , không xứng với ân sủng của bệ hạ "- Linh phi thêm lời -" Nghe nói hoàng thượng đã bắt đầu có hứng thú, đêm nay cho người gọi phi tần vào thị tẩm"- Hoàng hậu vẫn quan tâm đến việc nước nhiều hơn -" Hoàng hậu , đêm nay có thể cho thần thiếp .."- Tiểu phi vừa nghe nói liền bắt đầu tranh giành -" Không !hoàng hậu, để thần thiếp .."- Thục phi cũng chen vào -" Ngậm miệng hết cho ta , lão tử đây bực lắm rồi nhá , các người nói xong chưa giờ đến lượt ta nói "- Bách Lệ Băng vô cùng tức giận bắt đầu tuôn ra một tràng , ai cũng câm như hến -" Mấy người trên mặt bôi son trát phấn đến khinh khủng mà cũng đòi làm mỹ nhân , ta đây còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần, hoàng thượng bị thần kinh mới đi thích các ngươi , nói gì đến sủng ái, ta đây được sủng ái đó thì sao, còn lâu mới để cho các người tranh giành, Mạc Phong Thần là nam nhân của ta , kẻ nào dám si tâm vọng tưởng ta sẽ chôn sống kẻ đó, cho dù hắn có là hoàng thượng đi chẳng lẽ cũng sẽ có ngày hắn sẽ phế cả hậu cung chỉ còn mình ta , các ngươi cứ chờ đấy dám khi dễ ta "- Bách Lệ Băng tràn đầy tự tin nói trong lời có phần hơi chua chua ! Chẳng lẽ là nàng đang "ghen" sao ! Ai nghe xong cũng có hơi sợ, thấy nàng nói tự tin như thế chẳng lẽ hoàng thượng bệ hạ thực sự sủng ái nàng ta sao ? -" Băng nhi ! Lúc nào ta đã thành nam nhân của nàng vậy ?"- Bỗng nhiên từ đằng sau phát ra tiếng nói ,bên trong có vẻ hơi ôn nhu, tất cả quay lại , suýt nữa thì ngất sỉu -" Hoàng ..thượng..vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế " -"Bình thân "- Mạc Phong Thần nói trong giọng nói quả nhiên có tư vị hạnh phúc, điều đó khiến mọi người ngạc nhiên Đúng vậy , hẳn là đang vui mừng vì Băng nhi của hắn cuối cùng cũng chấp nhận hắn, vừa rồi hắn gọi Băng nhi khiến nhiều người kinh ngạc đã vậy còn không sừng là " trẫm " mà là " ta" điều đó đã có thể ọi người biết hắn sủng ái nàng đến mức nào Bách Lệ Băng nghe xong hai từ " Băng nhi" tí nữa thì rớt cằm xuống dưới đất, tên gọi như vậy quá thân mật ! Các phi tần nghe xong thì càng tức tối , đầy đố kị đặc biệt là hoàng hậu Ngày tiếp đó điều mà mọi người trong mơ cũng không ngờ đó chính là bệ hạ lạnh lùng của họ lại ôm nữ nhân - hoàng phi bay đi trước mặt mọi người .. Tất cả ai cũng ngơ ngác trước điều phải xảy ra ..
|
Chap 11 : Xuất cung (1) -" Mạc Phong Thần mau buông ta ra "- Bách Lệ Băng tức giận đánh cái người đang ôm chặt mình kia .. -" Ta mà buông nàng ra bây giờ thì chắc nàng rớt xuống tan xương nát thịt đó !"- Mạc Phong Thần cười nham hiểm nói -" Cái gì! AAAA.....để ta xuống mau lên "- Nàng vẫn chưa hiểu nhưng vừa quay xuống đầu óc đã quay cuồng , đây là nàng đang bay sao là khinh công người ta thường nói đến , thật lợi hại Mạc Phong Thần im lặng tiếp tục đi về phía tẩm cung để chuẩn bị xử phạt con cáo nghịch ngợm này.. Bây giờ thì nàng hết sợ rồi còn cảm thấy thích thú nữa là đằng khác khi nào nàng cũng phải thử mới được ...nhưng mà hình như cần phải có nội công gì gì đó .. -" Băng nhi vừa nãy nàng nói cái gì vậy !"- Cả hai để đến điện của hắn , Mạc Phong Thần mới bắt đầu hỏi . -" Ta nói cái gì đâu cơ chứ, ngươi nghe nhầm rồi !"- Bách Lệ Băng giả ngu nói -" Vậy để ta giúp nàng nhớ "- Mạc Phong Thần cười gian rồi ngay lập tức ôm lấy nàng đặt lên môi nàng một nụ hôn ... -" Um...bỏ ta ra..tên hỗn đản "- Bách Lệ Băng chống trả không thành .. -" Nàng có nói ta là nam nhân của nàng nha !"- Mạc Phong Thần tươi cười nói , lần đầu tiên hắn lại ôn nhu đến mức này Bách Lệ Băng sững người im lặng..chẳng lẽ bây giờ nàng phải thừa nhận thích hắn .. Đúng vậy ..không biết từ lúc nào nàng đã thích hắn , không xem hắn là hoàng thượng mà luôn coi hắn là người mà mình để ý .. Thật bất ngờ ngay lúc này Mạc Phong Thần nói -" Băng nhi, ta thích nàng "- Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại chấn động đến trái tim nàng. Không phải chứ hắn cũng thích nàng ư ! Nàng đang nằm mơ ak ! Thấy điệu bộ ngẩn người của nàng Mạc Phong Thần mới khẽ cười tạo thành đường cung thật đẹp , rồi vươn tay ôm nàng vào lòng ... Hắn đã biết hắn thích nàng hắn động tâm vì nàng vì vậy điều mà hắn đã xác định hắn quyết không bỏ lỡ , con người của một bậc đế vương là như vậy .. Bạch Lệ Băng chấn động, tay không tự chủ cũng ôm lấy eo hắn , lần đầu tiên trong đời nàng biết cảm giác yêu là thế nào, không ngờ quay về thời này nàng lại tìm được người mà mình yêu còn có yêu mình hay không nàng chưa xác định rõ .. -" Mạc Phong Thần ta cũng thích chàng !"- Điệu bộ ngang ngược thường ngày của nàng này thay vào điệu bộ nhẹ nhanh đúng chất nữ nhân Tim của hắn run lên bần bật, nàng thừa nhận thích hắn nha ! Xem ra hôm nay là ngày đẹp mà ông trời dành riêng cho hắn ! Hai người ôm nhau thật lâu rồi buông ra, khoảng cách hai người đã xích lại thật gần nhau ! Thời gian trôi thật nhanh mới có 2 thành nàng ở nơi này mà đã tìm được người mình yêu , quả thật nhanh , tình cảm đến cũng thật nhanh .. -" Mạc Phong Thần , chàng thích ta thật chứ ! Hậu cung ba ngàn mỹ nhân chàng chẳng lẽ sẽ độc sủng ta suốt đời "- Bách Lệ Băng hỏi -" Uk, nàng hãy tin ta "- Chỉ vài từ đó thôi nhưng cũng đủ để nói lên thành ý của hắn .. -" Vậy được rồi, nghe kĩ đây bây giờ ta mà thấy chàng đến gần phi tần nào đảm bảo ta sẽ bỏ chàng luôn, đi chu du thiên hạ, không được thị tẩm khi ta chưa cho phép , còn nữa ta muốn làm gì thì kệ ta không được khi dễ ta cũng mặc ta xử lý đám người kia "- Bách Lệ Băng được voi đòi tiên nói Mạc Phong Thần cũng thừa biết tính cách của nàng gật đầu cho qua chuyện .. -" Được rồi chiều cùng đã tà , ta về tẩm cung đây, bái bai "- Bạch Lệ Băng cười tươi nói thooat ra khỏi vòng tay hắn nhanh chân chạy đi để lại Mạc Phong Thần còn ngẩn ngơ Đợi đấy có ngày rồi hắn cũng bắt được nàng ! Tin tức hoàng thượng sủng ái Hoàng quý phi bắt đầu lan rộng ra khắp triều đình, các quan đại thần cũng vô cùng bất ngờ , trước giờ họ tốn sức trình tấu về vấn đề hậu cung mà hoàng thượng luôn lạnh nhạt , bây giờ lại có tin tức độc sủng , tình hình trước kia chắc đúng là thật ... Các phi tần trong cung cũng ráo riết hẳn lên , nghe nói hoàng thượng bắt đầu để ý không ai không lo lắng tu dưỡng sắc đẹp .. Toàn là những mỹ nhân tuổi xuân vẫn trẻ , mới có 18 .19 tuổi đã được tuyển vào cung mà hoàng thượng của họ lại là một trang mỹ nam mới 22 tuổi ...là hoàng thượng trẻ nhất đến nay mà khí thế đã không ai sánh kịp Trong khi đó Bạch Lệ Băng mới có 18 tuổi ..xinh đẹp như đóa hoa mới nở ... .......................... Hôm nay quả thật nàng nhận rồi mà, Mặc Phong Thần thì phải lên triều mấy canh nữa hết giờ chưa nói đến còn phải phê duyệt tấu chương .. Trong đầu nàng bỗng nảy ra một ý định liệu nhất từ trước đến giờ , đến thời đại này mà không đi xem quả thật đáng tiếc.. -" Tiểu Hằng , ngươi tìm cho ta một bộ y phục của thái giám , càng nhanh càng tốt nhé, nhớ phải giữ bí mật đó "- Bách Lệ Băng nói nhỏ vào tai Tiểu Hằng -" Hoàng phi , người muốn làm gì !"- Tiểu Hằng hốt hoảng , hoàng phi của bọn họ rất không bình thường .. -" Ta muốn xuất cung đi vi hành thị sát dân chúng một tí, xem xem Mạc quốc có thái bình không ấy mà "- Bách Lệ Băng lấy ra lý do không thể anh minh hơn đó là dân chúng nha ! -" Hoàng phi, ngàn vạn lần không thể được, hoàng thượng mà biết được là tru di cửu tộc "- Tiểu Hằng hốt hoảng quỳ xuống -" Không sao đâu, ta đi một lúc thôi mà , ngươi không giúp ta thì tự ta làm cũng được "- Nói xong nàng đã nhanh chóng ra ngoài -" Hoàng phi..hoàng phi..nô tỳ vạn người "- Rất tiếc lời nói đó chẳng lọt vào tai nàng ... Mấy phút sau .. -" Hoà..ng..phi người tìm đâu ra bộ y phục đó vậy "- Tiểu Hằng kinh ngạc khi thấy nàng -" The nao ? không tệ chứ, đưa ta thẻ bài , chuyện ngày hôm nay không được để ai biết , nếu hoàng thượng có đến thì bảo ta đến chỗ Thục phi "- Nàng trên người mặc bộ y phục của thái giám phải nói trong rất ngộ ! Tiểu Hằng sợ hãi đưa thẻ bài cho nàng , mồ hôi rơi xuống như nước ... -" Hoàng phi người có thể để vài thị vệ đi được không .." -"Cũng được..nhưng đi đằng sau ta thôi đó !"- Bách Lệ Băng đồng ý vì nàng sợ chưa quen với nơi này cho lắm .. Nhìn tổng quát trong nàng cũng không tệ lắm ,cũng có thể nói là hơi giống thái giám .. Nàng kiêu hãnh sải bức đến cổng thành .. -" Ngươi là ai ?"- Thị vệ thấy nàng thì chặn cửa -" Ngươi bị mù ak, không thấy ta là thái giám sao "- Bách Lệ Băng nói -"Ta chưa từng thấy người "- Thì vẻ nghi ngờ hỏi -" Chưa thấy bây giờ thấy , nói nhiều thẻ bài đây !"- Bách Lệ Băng bực mình ném cho thị về thẻ bài.. Thị vệ vừa nhận được thì kinh ngạc thẻ bài này chỉ có những người địa vị lớn mới có , chắc đây là vị thái giám của vị phi tần nào đó .. -" Được rồi , cho người qua "- Thị vệ dõng dạc nói , cửa thành mở . Bách Lệ Băng nhếch môi cười , vừa bước ra ngoài nàng đã bị choáng bởi khung cảnh nơi đây ... Quả thật nàng được mở rộng tầm mắt ... Nàng không biết trong khi đó có con hổ đang gầm ở trong cung -" Ngươi nói cái gì, hoàng phi xuất cung "- Mạc Phong Thần đang ở trên triều vừa nghe được tin từ ám vệ thì nổi trận lôi đình đập một chưởng xuống bản, tấu chương rơi vãi lung tung , lập tức bãi triều Quan đại thần kinh sợ chạy chối hết .. -" Bách Lệ Băng nàng đúng là muốn chết mà !" Trong khi đó .. -" Ahaaaa..ở đây nào nhiệt thật !"
|
Chap 12 : Xuất cung (2) -:" A..A..ở đây náo nhiệt thật "- Bách Lệ Băng nhìn suýt nữa thì muốn rớt con mắt.. Nàng đã từng xem phim cổ đại nhưng không ngờ tự mình thử qua mới thấy đúng là tuyệt vời , khung cảnh ở đây còn náo nhiệt hơn trong phim... Bách Lệ Băng cười đến tận mang tai , rồi thấy nhiều người để ý mình , nàng phải nhanh chóng thay bộ y phục khác mới được ... Nàng thong dong bước đến từng quầy hàng rồi dừng chân tại một tiệm có vẻ ngoài rất xa hoa .. Bách Lệ Băng bước vào ...choáng ngợp ..nơi này quả thật toàn những y phục vô cùng xa hoa nha ! -" Xin hỏi vị công công đây muốn mua gì "- Ông chủ cửa hàng thấy khách liền tận tình ra chào hỏi .. -" Ờ !Tìm cho ta vài bộ y phục đẹp đẹp một chút , nhớ phải đơn giản thôi đó !"- Bách Lệ Băng đáp mắt vẫn còn đang dán vào cửa hiệu . Ông chủ ngớ ra , ở đây chỉ chuyên bán y phục cho nữ nhân làm gì có y phục cho nam nhân , chẳng lẽ.. -" Xin hỏi ngài mua cho nữ tử nào trong cung !"- Ông chủ cười tươi đáp -" Còn mua cho ai ,mua cho ta chứ cho ai , nhanh lên mau lấy cho ta ,tiền không thành vấn đề "- Bách Lê Băng bỗng dưng nổi giận quát Ông chủ đổ mồ hôi đành miễn cưỡng đi lấy vài bộ y phục đưa cho công công này , mặc dù ông nhìn thoáng qua hình như là nữ nhân thì đúng hơn , nhưng ông không dám chắc .. Bách Lệ Băng nhận được y phục liền nhanh chóng vào phòng thu , thoáng chốc đã bước ra ... Và khi bước ra đã làm cho toàn thể dân tình choáng váng ... Bách Lệ Băng phải gọi là tiên nữ hạ phàm xuống nhân gian với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành trong bộ bạch y trắng toát mềm mại như lụa , mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước , khuôn mặt thanh toát trong trẻo đặc biệt là đôi mắt như làn nước mùa thu ... -" Tiền đây , nhìn cái gì mà nhìn , cẩn thận lác mất đấy "- Bách Lệ Băng thấy mọi người vẫn chăm chú nhìn mình thì vô cùng khó chịu , quát lên, ném tiền rồi đi thẳng để lại một đám người hồn vẫn đang bay phương nào .. -" Oa dễ chịu thật đó "- Vừa bước ra đến của nàng đã vui vẻ trở lại , vẫn có biết bao ánh mắt nhìn nàng nhưng bây giờ nàng vẫn mặc kệ việc phải làm bây giờ là đi chơi ... Đi đến đâu , mái tóc bay đến đó quấn theo hồn của bao người .. Đến một quầy hàng bán đồ trang sức , nàng bắt gặp một miếng ngọc bội bằng ngọc trắng vô cùng đẹp .. -" Cái này bao nhiêu !"- Nàng cầm trên tay hỏi -" Dạ 50 lượng , cái này là làm bằng ngọc quý đó thưa cô nương "- Chủ quán hớn hở nói -" Cái gì ! Ông chém nó vừa phải thôi chứ , ta có đến trăm miếng đẹp hơn cái này nhiều !"- Bách Lê Băng quăng luôn miếng ngọc bội xuống cứ thể hầm hầm bỏ đi .. Xa xa lại nhìn thấy có bán kẹo hồ lô , nàng vô cùng háo hức , nàng đã từng thấy trên phiim rồi nhưng chưa từng thử .. -" Cho ta một xâu "- Bách Lệ Băng đưa tiền nói... đúng lúc đó lại có một giọng nói khác chen vào .. -" Cho ta xấu này "- Vừa nói vừa đưa tiền rồi xâu hồ lô lập tức nằm trong tay người nào đó .. Bách Lệ Băng ngớ người , to gan , dám có kẻ cướp kẹo của lão nương đây .. -" Ta đến mua trước cơ mà "- Nàng bực mình quát .. -" Vị cô nương mong thứ lỗi , cô nương cũng nên hiểu cho đây là công tử của Lý tướng quân , tại hạ đâu dám đắc tội "- Người bán tỏ ra vẻ aý náy -" Ak, thì ra ngươi đành đắc tộc với lão nương đây chứ không dám đắc tội với hắn ta chứ gì "- Bách Lệ Băng cười nham hiểm rồi quay sang người được gọi là công tử .. Suýt nữa thì nàng buồn nôn , công tử gì đâu mà béo ục ịch như con ỉn .. -" Ngươi , xâu kẹo đó là ta mua trước , ngươi dám tranh với bản cô nương đây thì cho ngươi biết tay "- Bách Lệ Băng tức giận , lời vừa dứt thì chân đá một phát vào tên công tử -" Ngươi , ngươi dám đánh ta "- Lý công tức giận nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì hồn lại bay đâu rồi - " Ta đánh đó thì sao , giỏi thì đấu lại với ta "- Bạch Lệ Băng hống hách nói .. Người dân bầu lại càng nhiều .. -" Không biết là cô nương nhà nào , thật có dũng khí , dám đắc tội với Lý công tử "- Lại thêm một giọng nói khác chen vào -" Lại thêm một thằng nào nữa đây , ra đây hết luôn đi để lão nương đây tập thể dục luôn một phen "- Bách Lệ Băng nói rồi nhìn sang cái người vừa mở miệng .. Được, lại thêm một con ỉn , không biết là công tử nhà nào đây .. -" Các ngươi còn đứng đó làm gì , bắt ngay nữ nhân đấy lại cho ta , ai bắt được thưởng 50 lượng !"- Mã công tử ra lệnh cho đám hạ nhân .. -" Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết , đến đây mau đến đây lão nương ta chu đáo đón tiếp !"- Bách Lệ Băng vẫn giữ nguyên tư thế nhếch mày nói .. Dân xung quanh đang bàn tán và thầm cầu nguyện cho nàng , dung mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng sao lại đi đối đầu với hai vị công tử kia thì chỉ có chỗ chết .. Một đám người bắt đầu lao đến cho nàng .. Khi tất cả chưa kịp chạm đến một cọng tóc của nàng thì lại một giọng nói trầm thấp khác vang lên... -" Các ngươi dừng tay hết lại cho ta "- Mạc Diệp Thâm nhẹ nhàng mở miệng , tất cả đám hạ nhân nghe xong hồn kinh sợ một mạch chạy hết , dân chúng cũng đi đâu hết rồi .. -" Ngươi là ai ? Ta đâu cần ngươi giúp "- Bách Lệ Băng tức giận nói .. -" Ta là ai , ngươi về hỏi phu quân ngươi là biết "- Mạc Diệp Thầm nói xong thân hình cũng chợt biến mất tựa như một làn gió .. "Phu quân" - má ơi !không phải là Mạc Phong Thần đó sao, thôi xong nàng bị phát hiện rồi ! Và điều nàng sợ cũng đã đến .. -" Bách Lệ Băng , nàng đứng lại đó cho ta "- Một giọng nói trầm ấm mang theo một cỗ tức giận xuyên vào tai nàng khiến cả người nàng run rẩy .. -" Phong Thần ..."
|
Chap 13 : Vi hành -" Phong Thần.."- Bách Lệ Băng run rẩy nhìn bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía mình .. Mạc Phong Thần đằng đằng sát khí tiến về phía nàng ... Dân chúng được phen kinh hồn khi thấy một nam nhân có khí thế bức người kinh khủng như vậy .. Hắn từ lúc biết tin nàng vô phép xuất cung đã vô cùng tức giận , bãi cả triều chính cải trang xuất cung theo nàng .. Hắn một thân xiêm y màu bạc thân hình cao ngạo như núi với khí thế sát lạnh đằng sau lại mang thêm vai hắc y nhân bảo vệ khiến cho nàng không khỏi kinh sợ .. -" Bách Lệ Băng nàng mau ra đây cho ta "- Tiếng nói lạnh lùng vang ra.. Mạc Phong Thần một tay vươn tới kéo nàng vào lòng ngay sau đó khi triển kinh công lẹ như cơn gió biến mất trước sự ngỡ ngàng của người người trong thành .. Bách Lệ Băng được ôm gọn trong lòng của hắn khẽ run run " Thôi xong , lần này chết chắc rồi !" Mạc Phong Thần nhíu mày nhìn nàng , chẳng lẽ nàng không biết cứ bất ngờ biến mất như vậy sẽ khiến hắn lo sợ đến mức nào sao ! Rồi cả hai dừng lại tại một ngọn đồi trong rừng trúc .. Gió khẽ lùa khung cảnh bỗng tĩnh lặng .. Hắn đứng đó đối mặt với nàng đang cúi đầu .. -" Nàng còn biết sợ ta hay sao ?"- Mạc Phong Thần tức giận nói -" Ta..ta ..xin lỗi nhưng mà trông cung chán chết đi được, ta ra ngoài chơi lát rồi về thôi mà , làm gì mà dữ vậy !"- Bách Lệ Băng ấm ức nói ,ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn hắn .. Hắn vẫn cứ như tảng băng phớt lờ nàng .. -" Phong Thần ..Phong Thần .."- Thôi hắn tức giận thật rồi , nàng túm lấy y phục của hắn khẽ lay lay mà hắn chẳng nhúc nhích Đành phải sử dụng chiêu cuối cùng thôi ! Mỹ nhân kế ! Xấu hổ chết ta mất ! Bách Lệ Băng bất ngờ tiến sát đến hắn , vươn đầu đưa đôi môi của mình dán vào đôi môi hắn -" Phong Thần ta biết lỗi rồi mà..ta hứa sẽ không tự ý xuất cung nữa "- Bách Lệ Băng cúi đầu nhận lời nhưng trong lòng đang thầm mắng tên hoàng thượng chết tiệt này -" Nàng chắc, không phải nàng đang mắng trẫm đó chứ !"- Mạc Phong Thần bỗng ôn hòa đi vài phần cúi đầu ôm lấy nàng hỏi .. -" Ách ,,đâu có "- Nàng trối ngay lập tức , hắn đúng là con giun trong bụng nàng .. -" Ưm...."- Ngày sau đó , môi nàng đã bị hắn chiếm mất rồi còn đâu .. Đến khi cả hai không thở được hắn mới luyến tiếc buông nàng ra .. -" Nè đằng nào ta cũng ra ngoài rồi hay ta đi chơi lát đi tí nữa rồi về cung cũng không muộn "- Nhân cơ hội tâm tình hắn đang tốt nàng nhanh chóng bắt lấy để xin xỏ .. -" Được "- Hắn đồng ý rồi lần nữa ôm lấy nàng tiến về phía kinh thành Bách Lệ Băng trong lòng hắn bĩu môi -" Phong Thần dạy ta khinh công được không "- Đây là được voi đòi tiên mà -" Không "- Một lời cắt đứt ý nghĩ của nàng Nhưng đâu có dễ , hừ ngươi không dạy ta thì ta tự học chứ sao .. Cả hai người cùng đến kinh thành . Bây giờ trên phố có đôi nam nữ đẹp như thần tiên giáng trần đang đi dạo khiến cho hạ giới được phen chiêm ngưỡng dung nhan Hai người đó đương nhiên là Mạc Phong Thần và Bách Lệ Băng .. -" Phong Thần ..ở kia có cái gì hay chưa ta đến đó xem đi , được không ?"- Bách Lệ Băng nháo nhào kéo tay hắn Mạc Phong Thần hạ xuống uy phong của hoàng thượng để nàng kéo đi xềnh xệch .. Ở đó đang có một gánh xiếc đang biểu diễn , dân chúng đến xem rất đông .. -" Oa hay quá !"- Nàng nghển cổ lên xem .. Mạc Phong Thần chẳng nói gì để kệ nàng , đôi mắt như chim ưng của hắn đã nhìn ra mọi thủ thuật của đám xiếc kia ..chỉ biết dành cho hai từ Nhàm chán... Nhìn nàng hắn bỗng dưng mỉm cười , lần đầu tiên hắn lại động tâm trước một nữ nhân người đó là nàng , nàng đẹp tinh khiết như đóa hoa bách hợp mới nở trong sương sớm khiến hắn không khỏi mê mẩn ... Bất ngờ hắn như cảm nhận được cái gì , cánh tay dài lập tức vươn ra kéo nàng vào lòng ... Đúng như hắn thấy , một chiếc dao xướt qua tay hắn ghim chặt xuống mặt đất .. Tất cả nín thở , không khí bắt đầu lạnh xuống đến tột cùng , đôi mắt hắn tỏa ra tia lạnh giết người .. Ám vệ trong bóng tối cũng được phen kinh hoàng .. Bách Lệ Băng vẫn còn đang choáng váng ở trong lòng hắn -" Kẻ nào ?"- Mạc Phong Thần nhẹ nhàng vừa ôm nàng vừa nói ra hai từ nhưng cũng đủ để giết đám người kia .. Chiếc dao kia chủ đích là nhằm về phía nàng may mà hắn võ công thâm hậu mới nhanh chóng cản trở nếu không e rằng .. Trên khán đài , đám người diễn xiếc bắt đầu e sợ , nhìn trang phục cùng khí thế của hai người này cũng đủ để thấy địa vị không tầm thường .. -" Ta hỏi kẻ nào "- Mạc Phòng Thần lạnh lùng nói Chẳng ai dám nhúc nhích .. Khi tất cả chưa kịp động đậy , tay áo hắn bất ngờ vung lên , một người trong gánh xiếc bị hất tung lên ném thật mạnh vào đống gỗ trên mặt đất .. Mọi người kinh sợ nhìn hắn , lãnh khí toát ra từ trên người hắn cũng đủ để người khiếp sợ võ công thì cũng tàn sát .. -" Ai phái ngươi tới"- Hắn hỏi , hắn đã nhìn ra kẻ nào đã đem chủ ý đặt lên người nàng và người đó chỉ có thể chết .. -" Xin tha mạng "- Kẻ kia lồm cồm bò dậy , đầu gần như đáp xuống đất van xin hắn .. Bách Lệ Băng giờ mới chấn tĩnh lại , ngước đầu ra nhìn thì thấy kẻ đang quỳ kia đích thị là ai .. -" Là ngươi "- Nàng bất ngờ hỏi -" Nàng biết hắn ta "- Mạc Phong Thần hỏi -" Hắn là người hầu của Lý công tử kẻ vừa nãy dám dành kẹo với ta "- Nàng vẫn còn nhớ rõ bộ mặt của tên ỉn kia cả cái tên đang quỳ này Mạc Phong Thần đăm chiêu nghĩ , chắc hẳn là trả thù không ngờ chỉ vì xâu kẹo mà cũng thành ra như vậy , xem ra các Lý công tử này là một nghịch tặc quấy nhiễu dân tình đã lâu .. -" Giết "- Lời vừa buông xuống trong bóng tối bất ngờ hiện ra 5 hắc y trên tay đều cầm đao thương vô tình nhẹ như làn gió xẹt qua .. Mọi người chỉ tựa thấy làn gió mà chớp mắt đã thấy kẻ vừa sống sờ sờ kia này đã chết không toàn thây .. Mạc Phong Thần vẫn nắm lấy tay nàng tiếp tục đi trên đường .. Đi tới đâu người người nhường đường đến đó ... Bất ngờ gặp một cỗ kiệu đi trên đường cùng với tiếng la hét dân chúng -" Các ngươi mau tránh đường , muốn chết hả ? Dám ngăn đường của Vương gia !" Cùng với đó là những tiếng đánh đập ,la hét -" Phong Thần..chàng xem kìa "- Bách Lệ Băng chỉ tay về phía đó .. Mạc Phong Thần nhìn ra , mày kiếm bây giờ còn nhíu lại chặt hơn .. Đây là đại quốc thái bình , thịnh trị sao ?
|
Chap 13 : Vi hành -" Phong Thần.."- Bách Lệ Băng run rẩy nhìn bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía mình .. Mạc Phong Thần đằng đằng sát khí tiến về phía nàng ... Dân chúng được phen kinh hồn khi thấy một nam nhân có khí thế bức người kinh khủng như vậy .. Hắn từ lúc biết tin nàng vô phép xuất cung đã vô cùng tức giận , bãi cả triều chính cải trang xuất cung theo nàng .. Hắn một thân xiêm y màu bạc thân hình cao ngạo như núi với khí thế sát lạnh đằng sau lại mang thêm vai hắc y nhân bảo vệ khiến cho nàng không khỏi kinh sợ .. -" Bách Lệ Băng nàng mau ra đây cho ta "- Tiếng nói lạnh lùng vang ra.. Mạc Phong Thần một tay vươn tới kéo nàng vào lòng ngay sau đó khi triển kinh công lẹ như cơn gió biến mất trước sự ngỡ ngàng của người người trong thành .. Bách Lệ Băng được ôm gọn trong lòng của hắn khẽ run run " Thôi xong , lần này chết chắc rồi !" Mạc Phong Thần nhíu mày nhìn nàng , chẳng lẽ nàng không biết cứ bất ngờ biến mất như vậy sẽ khiến hắn lo sợ đến mức nào sao ! Rồi cả hai dừng lại tại một ngọn đồi trong rừng trúc .. Gió khẽ lùa khung cảnh bỗng tĩnh lặng .. Hắn đứng đó đối mặt với nàng đang cúi đầu .. -" Nàng còn biết sợ ta hay sao ?"- Mạc Phong Thần tức giận nói -" Ta..ta ..xin lỗi nhưng mà trông cung chán chết đi được, ta ra ngoài chơi lát rồi về thôi mà , làm gì mà dữ vậy !"- Bách Lệ Băng ấm ức nói ,ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn hắn .. Hắn vẫn cứ như tảng băng phớt lờ nàng .. -" Phong Thần ..Phong Thần .."- Thôi hắn tức giận thật rồi , nàng túm lấy y phục của hắn khẽ lay lay mà hắn chẳng nhúc nhích Đành phải sử dụng chiêu cuối cùng thôi ! Mỹ nhân kế ! Xấu hổ chết ta mất ! Bách Lệ Băng bất ngờ tiến sát đến hắn , vươn đầu đưa đôi môi của mình dán vào đôi môi hắn -" Phong Thần ta biết lỗi rồi mà..ta hứa sẽ không tự ý xuất cung nữa "- Bách Lệ Băng cúi đầu nhận lời nhưng trong lòng đang thầm mắng tên hoàng thượng chết tiệt này -" Nàng chắc, không phải nàng đang mắng trẫm đó chứ !"- Mạc Phong Thần bỗng ôn hòa đi vài phần cúi đầu ôm lấy nàng hỏi .. -" Ách ,,đâu có "- Nàng trối ngay lập tức , hắn đúng là con giun trong bụng nàng .. -" Ưm...."- Ngày sau đó , môi nàng đã bị hắn chiếm mất rồi còn đâu .. Đến khi cả hai không thở được hắn mới luyến tiếc buông nàng ra .. -" Nè đằng nào ta cũng ra ngoài rồi hay ta đi chơi lát đi tí nữa rồi về cung cũng không muộn "- Nhân cơ hội tâm tình hắn đang tốt nàng nhanh chóng bắt lấy để xin xỏ .. -" Được "- Hắn đồng ý rồi lần nữa ôm lấy nàng tiến về phía kinh thành Bách Lệ Băng trong lòng hắn bĩu môi -" Phong Thần dạy ta khinh công được không "- Đây là được voi đòi tiên mà -" Không "- Một lời cắt đứt ý nghĩ của nàng Nhưng đâu có dễ , hừ ngươi không dạy ta thì ta tự học chứ sao .. Cả hai người cùng đến kinh thành . Bây giờ trên phố có đôi nam nữ đẹp như thần tiên giáng trần đang đi dạo khiến cho hạ giới được phen chiêm ngưỡng dung nhan Hai người đó đương nhiên là Mạc Phong Thần và Bách Lệ Băng .. -" Phong Thần ..ở kia có cái gì hay chưa ta đến đó xem đi , được không ?"- Bách Lệ Băng nháo nhào kéo tay hắn Mạc Phong Thần hạ xuống uy phong của hoàng thượng để nàng kéo đi xềnh xệch .. Ở đó đang có một gánh xiếc đang biểu diễn , dân chúng đến xem rất đông .. -" Oa hay quá !"- Nàng nghển cổ lên xem .. Mạc Phong Thần chẳng nói gì để kệ nàng , đôi mắt như chim ưng của hắn đã nhìn ra mọi thủ thuật của đám xiếc kia ..chỉ biết dành cho hai từ Nhàm chán... Nhìn nàng hắn bỗng dưng mỉm cười , lần đầu tiên hắn lại động tâm trước một nữ nhân người đó là nàng , nàng đẹp tinh khiết như đóa hoa bách hợp mới nở trong sương sớm khiến hắn không khỏi mê mẩn ... Bất ngờ hắn như cảm nhận được cái gì , cánh tay dài lập tức vươn ra kéo nàng vào lòng ... Đúng như hắn thấy , một chiếc dao xướt qua tay hắn ghim chặt xuống mặt đất .. Tất cả nín thở , không khí bắt đầu lạnh xuống đến tột cùng , đôi mắt hắn tỏa ra tia lạnh giết người .. Ám vệ trong bóng tối cũng được phen kinh hoàng .. Bách Lệ Băng vẫn còn đang choáng váng ở trong lòng hắn -" Kẻ nào ?"- Mạc Phong Thần nhẹ nhàng vừa ôm nàng vừa nói ra hai từ nhưng cũng đủ để giết đám người kia .. Chiếc dao kia chủ đích là nhằm về phía nàng may mà hắn võ công thâm hậu mới nhanh chóng cản trở nếu không e rằng .. Trên khán đài , đám người diễn xiếc bắt đầu e sợ , nhìn trang phục cùng khí thế của hai người này cũng đủ để thấy địa vị không tầm thường .. -" Ta hỏi kẻ nào "- Mạc Phòng Thần lạnh lùng nói Chẳng ai dám nhúc nhích .. Khi tất cả chưa kịp động đậy , tay áo hắn bất ngờ vung lên , một người trong gánh xiếc bị hất tung lên ném thật mạnh vào đống gỗ trên mặt đất .. Mọi người kinh sợ nhìn hắn , lãnh khí toát ra từ trên người hắn cũng đủ để người khiếp sợ võ công thì cũng tàn sát .. -" Ai phái ngươi tới"- Hắn hỏi , hắn đã nhìn ra kẻ nào đã đem chủ ý đặt lên người nàng và người đó chỉ có thể chết .. -" Xin tha mạng "- Kẻ kia lồm cồm bò dậy , đầu gần như đáp xuống đất van xin hắn .. Bách Lệ Băng giờ mới chấn tĩnh lại , ngước đầu ra nhìn thì thấy kẻ đang quỳ kia đích thị là ai .. -" Là ngươi "- Nàng bất ngờ hỏi -" Nàng biết hắn ta "- Mạc Phong Thần hỏi -" Hắn là người hầu của Lý công tử kẻ vừa nãy dám dành kẹo với ta "- Nàng vẫn còn nhớ rõ bộ mặt của tên ỉn kia cả cái tên đang quỳ này Mạc Phong Thần đăm chiêu nghĩ , chắc hẳn là trả thù không ngờ chỉ vì xâu kẹo mà cũng thành ra như vậy , xem ra các Lý công tử này là một nghịch tặc quấy nhiễu dân tình đã lâu .. -" Giết "- Lời vừa buông xuống trong bóng tối bất ngờ hiện ra 5 hắc y trên tay đều cầm đao thương vô tình nhẹ như làn gió xẹt qua .. Mọi người chỉ tựa thấy làn gió mà chớp mắt đã thấy kẻ vừa sống sờ sờ kia này đã chết không toàn thây .. Mạc Phong Thần vẫn nắm lấy tay nàng tiếp tục đi trên đường .. Đi tới đâu người người nhường đường đến đó ... Bất ngờ gặp một cỗ kiệu đi trên đường cùng với tiếng la hét dân chúng -" Các ngươi mau tránh đường , muốn chết hả ? Dám ngăn đường của Vương gia !" Cùng với đó là những tiếng đánh đập ,la hét -" Phong Thần..chàng xem kìa "- Bách Lệ Băng chỉ tay về phía đó .. Mạc Phong Thần nhìn ra , mày kiếm bây giờ còn nhíu lại chặt hơn .. Đây là đại quốc thái bình , thịnh trị sao ?
|