Yêu Straight (Thiên Không)
|
|
19. Đó là lần đầu tiên tôi làm tình trên giường đất. Dù nằm trên chăn đệm thế nhưng tôi vẫn cảm thấy giường rất cứng. Nhất là, khi Tiểu Vĩ nặng nề nằm trên thì lưng tôi cảm thấy rất đau. Bất quá giường đất cũng có chỗ tốt đó là lăn qua lăn lại bao nhiêu lần vẫn chẳng vấn đề gì. Thậm chí còn không một tiếng động. Hôm đó cả hai đều kích động. Như đất hạn mưa lành, củi khô bén lửa nên chỉ chốc lát chúng tôi đều phát tiết. Sau khi lắng dịu, Tiểu Vĩ ôm chặt lấy tôi áp vào lồng ngực. Tôi cũng cứ vậy mà rúc vào thân thể ấm áp của cậu, vòng hai tay qua vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn. Ở đây, trong một đêm đông tĩnh lặng chốn nông thôn, bên lò sưởi ấm cúng đầu giường, trong lồng ngực rộng lớn của Tiểu Vĩ, tôi bỗng dưng có cảm giác, chúng tôi thật giống một gia đình. Vuốt đầu ngực đen và đưa mặt cọ cọ vào cằm Tiểu Vĩ, tôi lẩm bẩm: [Về sau lúc cả hai chúng ta đã kết hôn, anh cứ tìm những chỗ như thế này để khi nào chúng ta muốn, chúng ta có thể ở cùng nhau thật dễ dàng.] Cậu không lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy tôi. [Sau khi anh kết hôn, em sẽ làm phụ rể cho anh.] Tôi cười ha hả. [Đêm tân hôn, anh không được ngủ với cô dâu mà phải ngủ với em, vì anh là của em, nghe không?] [Vậy tối nay em làm vợ anh luôn đi.] Cậu thấp giọng bên tai tôi. [Làm thế nào?] Tôi ngẩng đầu nhìn cậu. Mắt cậu lóe lên một tia lạ thường. [Làm từ phía sau] [Không được.] Tôi trước kia cũng từng thử qua hai lần, cả hai lần ấy đều rất khó chịu đến mức phải bỏ dở giữa chừng. Huống hồ cái thằng bé của Tiểu vĩ to như vậy… [Của anh lớn lắm…] [Anh sẽ làm chậm thôi, chắc chắn em sẽ dễ chịu mà.] Thanh âm của cậu như có ma lực. [Nhưng sẽ rất đau.] Tôi bắt đầu do dự. [Không đau đâu.] Tay cậu cũng bắt đầu xoa nắn phía dưới người tôi. [Khi em nói đau là anh dừng lại liền, thế đã được chưa?] [Nhưng chỗ này đâu có dầu bôi trơn?] [Dùng cái này nè.] Tay cậu sượt qua tinh dịch còn chưa khô quánh lại trên người tôi. Cậu đẩy lưng tôi xuống đệm giường. Tư thế này khiến tôi cảm thấy có chút lăng nhục, cũng có chút như bị cưỡng gian. Rồi, ngón tay cậu bắt đầu nhẹ nhàng tiến vào mặt sau của tôi. Động tác cậu rất nhẹ, rất dịu dàng. Đó là một thứ cảm giác thật kì diệu, giống như có ai đó đang cù lét nơi nào đó trong người tôi vậy. [Thoải mái không?] Cậu nhẹ giọng hỏi. Tôi oán hận vùi đầu vào gối, không đáp. Nhìn cậu điệu nghệ như thế, hẳn là quen thuộc lắm rồi, chắc chắn trước kia đã làm với bao cô. [Muốn không?] Cậu giống như thực hiện ma pháp. Không thấy tôi trả lời, cậu rút tay và chuẩn bị đưa “nó” vào. Theo bản năng, tôi kẹp hai chân lại. Cậu nhẹ khảy chỗ đó của tôi, như dỗ trẻ nhỏ [Đừng sợ, thả lỏng đi.] Lúc tôi vừa thả lỏng người thì đã thấy cậu tiến vào rồi. Tôi kêu đau thảm thiết, nước mắt cũng tuôn trào. Thật sự cảm thấy dường như đằng sau muốn nứt ra. Cậu dừng lại, nhưng không rút ra, nhẹ hôn phía sau gáy và vành tai của tôi. Cứ thế một lúc lâu, cậu nhẹ giọng hỏi [Còn đau không?] Nơi đó giống như bị lửa thiêu vậy. Tôi gật gật đầu. [Thế thì thôi nhé?] Nói xong cậu toan rút ra. Tôi giữ chặt tay cậu.[Em muốn tiếp tục. Đã đỡ đau rồi.] Không biết vì sao, nhưng tôi mong lần đầu tiên của mình là cho Tiểu Vĩ. Tôi cảm thấy cần phải là cậu, nhất định phải là cậu. [Anh tới chút nữa vậy, nếu đau quá thì em kêu ngay nhé.] Cậu nói đặc biệt dịu dàng. Tôi cố chấp úp mặt vào gối không nhúc nhích, mặc kệ cậu làm gì ở phía sau. Nước mắt lấm lem cả gối. Đau như kim châm muối xát, nhưng tôi chẳng rên một tiếng. Dần dần, cậu cũng vào hết, bắt đầu ra vào từ từ. Tuy rằng cơn đau vẫn chưa dịu xuống, nhưng cùng lúc đấy trong tôi dâng lên một cảm giác khác. Tôi cảm thấy đầu cái đó của cậu chạm sâu vào từng phần trong con người tôi. Trong lòng tôi có một cảm giác khoan khoái thoải mái khó nói nên lời. Cảm giác đó tựa như muốn bắt lấy một thứ gì đó mà không được, cứ nổi trôi bồng bềnh giữa không trung.
|
Tiểu Vĩ cũng cảm nhận được phản ứng của tôi nên nhẹ giọng nói [Thoải mái không?] Tôi gật gật đầu. Tay cậu lần ra phía trước, nắm lấy cái của tôi, vừa tiếp tục chuyển động vừa xoa xát nó. Tôi chịu không nổi ngăn tay cậu lại. Tiểu Vĩ ngày càng thở dốc, trong thân thể tôi vật đó càng lúc càng trướng to hơn. Tôi cảm thấy mình không chịu được nữa nên càng cố nắm tay cậu, năn nỉ: [Anh, dừng lại, em chịu không nổi.] Có điều cậu không dừng lại mà chuyển động mỗi lúc một nhanh. Tôi cảm thấy không thể nhịn được nữa thế nên đành xuất ra. Dòng dịch trắng cứ thế mà trút cạn, cả người tôi run lên. Cái đó của Tiểu Vĩ cũng cảm nhận được sự run rẩy và co rút của tôi, thế nên sau cú thúc mạnh, tôi cảm thấy trong cơ thể mình đong đầy một dòng nóng ấm. Chịu không nổi kích thích, lần thứ hai dâng trào, sau đó lại kích thích Tiểu Vĩ, làm cậu phun đầy vào cơ thể tôi tinh dịch nồng đậm nóng bỏng. Tác động lẫn nhau, cả hai cùng lên tới đỉnh. Trong giây phút ấy, tôi điên cuồng kêu lên: [Tiểu Vĩ, em yêu anh] Và cũng phút giây ấy, tôi cơ hồ nghe được câu mà suốt đời tôi không bao giờ có thể quên [Tiểu Tùng, anh cũng yêu em.]
|
20. Tổi đó, Tiểu Vĩ ôm chặt lấy tôi, cứ như sợ tôi chạy mất. Giường sưởi càng cháy càng nóng. Cả người tôi vì đẫm mồ hôi mà đẩy cậu ra. Nào ngờ lại làm Tiểu vĩ cứ thế ôm tôi chặt hơn trước. Tôi ngủ chỗ lạ nên không cách nào chợp mắt. Giữa đêm mơ hồ tỉnh dậy vài lần thì lại thấy Tiểu Vĩ ngồi dưới chọc chọc bếp lò. Bởi vì than nơi đây không tốt thế nên nếu nửa đêm không làm vậy trên hai ba lần thì lửa sẽ tự tắt, sáng ra thế nào cũng sẽ bị gió lạnh làm cho thức giấc. Có lần tôi mơ hồ cảm giác cậu sau khi cời lửa xong thì lên giường lại càng ôm tôi thật chặt. Trở mình, tôi mở mắt nhìn cậu. Trong đêm tối phủ ngập khắp mọi nơi, tôi hoảng hốt khi thấy cậu đang nhìn tôi chằm chằm. [Sao anh chưa ngủ?] Tôi ôm lấy cậu. [Ngủ ngay đây.] Cậu nói nhỏ. *** Đêm đó, tôi có một giấc mơ. Đinh Vĩ đứng bên bờ sông nói chuyện với rất nhiều người. Còn tôi gọi cậu từ bên kia sông, chỉ có điều cậu hoàn toàn không nghe thấy. Tôi có một tật xấu là hễ sốt ruột thì cổ họng lại bị khó phát tiếng hành lời. Sông ấy rất rộng, nước chảy rất xiết. Tôi cứ thế dùng giọng khàn khàn của mình lớn tiếng gọi. Cuối cùng, cậu như nghe thấy gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng sau lại xoay người cùng đám người kia bỏ đi. Mơ tới đó thì tôi quýnh quánh tỉnh giấc. Đưa mắt nhìn bên cạnh thì thấy Tiểu Vĩ sớm đâu không còn đấy rồi. Bò dậy, tôi đưa mắt nhìn sắc trời mông lung ngoài cửa sổ. Thật không biết giờ là lúc nào rồi. Mặc xong quần áo, tôi bước xuống giường đẩy cửa lớn ra thì thấy Tiểu Vĩ khoác áo da, đứng đưa lưng về phía tôi hút thuốc. Hồi ở Trường Xuân cậu sớm đã cai thuốc, có điều trở về được hai ngày thì ngay lập tức giở trò ngựa quen lối cũ rồi. Tôi rón ra rón rén bước đến, ôm cậu từ phía sau [Mới sớm ra đã làm chuyện xấu sau lưng em rồi sao?] Cậu xoay người xoa đầu tôi bảo: [Dậy rồi sao? Ngủ có ngon không?] [Ngon] Tôi dụi dụi mắt [Nhưng lúc vừa đứng dậy thì chỗ đó còn đau.] Tôi chỉ chỉ phía dưới. Cậu vui vẻ, vuốt mặt tôi bảo [Vào rửa mặt đi. Tầm bảy giờ thì anh đưa em về, còn phải thay ca cho em anh nữa.]
#28 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Lúc tôi nắm tay Tiểu Vĩ bước ra sân thì mới quay đầu lại nhìn phớt qua. Căn nhà ngói đỏ, bụi bám đầy lối đi. Đó là tất cả những gì đêm qua tôi đã không chú ý. Tôi cứ thế quan sát nó mãi, thật sự muốn khắc sâu vào tâm trí mình. [Đi thôi.] Tiểu Vĩ giục tôi lên xe. [Tiểu Vĩ, lần sau mang em đến đây nữa được không?] [Hảo.] Tiểu Vĩ dùng sức nắm lấy tay tôi. [Anh sẽ dẫn em đến bất cứ khi nào em muốn.] Đi được nửa đường, Tiểu Vĩ dừng lại ở một quán nhỏ bên đường gọi bữa sáng. Cậu gọi cho mình sữa đậu nành và trái cây, sau cậu gọi cho tôi bánh bao vì cậu biết tôi không bao giờ ăn trái cây cả. Cậu ăn rất nhanh, ăn xong thì rất tự nhiên rút ra một điếu chuẩn bị châm. Vì thấy tôi nhìn, cậu khựng lại có chút ngượng ngùng, cười. [Anh hút đi, không sao mà.] Tôi cười với cậu. [Không hút.] Cậu vứt luôn điếu thuốc trên mặt đất rồi dùng chân nghiền nát nó.
|
.21.
Sau khi lớn, tôi thật sự không mấy thích tết âm lịch.
Đám họ hàng có dây mơ rễ má với nhà tôi ở Đức Huệ nhiều vô số kể, chỉ riêng hàng cô chú đã có hơn dăm bảy người. Năm nào tết đến, tôi lại phải đương đầu với những chuyến viếng thăm cứ kéo dài không hết. Vả lại, còn phải căng tai lên hứng những lời than phiền và giáo huấn của họ. Họ hay cho rằng mình nói đúng, nên cứ thế mà ba hoa khoác lác. Mỗi lần như thế tôi đều hận vì mình không bảo rằng họ nên câm đi, sao không xem xem bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Mấy người đã OUT DATE từ đời nào rồi! Hơn nữa năm mới ngoài việc chơi mạt chược thì chỉ có ăn, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, quả thực như con heo vậy đó.
Thực không biết heo có thể yêu đương hay không?
Tôi không chơi mạt chược và ba mẹ cũng không khuyến khích, sợ rằng tôi bị nghiện sinh hư. Nhưng mỗi lần trong nhà có khách thì tôi nhất định phải ngồi tiếp rượu. Vì sao ư? Vì cha tôi sức khỏe không tốt, nhất định không được uống. Lại thêm việc tôi là con trai độc nhất trong nhà thế nên chuyện đó sớm đã thành nghĩa vụ tất yếu. Kỳ thực tôi có thể nốc rượu, mỗi lần công ty mời khách tôi đều xông lên trước tiên phong. Có điều người tài ở Đức Hụê nhiều lắm, nhìn Đinh Vĩ là biết ngay. Họ hàng nhà tôi gặp rượu là như muốn chết muốn sống, thế nên tôi chỉ còn cách bảo rằng mình không uống được mà thôi.
[Đàn ông con trai sao có thể nói không uống được chứ?] Chú Ba rượu nốc đã nhiều, cũng không còn giữ chút tôn nghiêm lớn nhỏ, tục tĩu cười. [Đã lên bàn rượu, đàn ông không thể không nâng chén, đàn bà không thể nói năng suồng sã.]
Trong cái đám bà con thân thích, tôi đặc biệt không ưa Chú Ba. Còn ông thì hình như cũng không xem trọng tôi lắm, dù trong đám họ hàng đồng trang lứa tôi học khá nhất. Ông là dạng người đề xướng việc học là vô bổ, thế nên hai đứa em họ của tôi cũng là kẻ được lợi trong vụ này. Nếu không nhờ mẹ tôi đứng giữa hỗ trợ ( mẹ tôi là giáo viên trung học ) thì thật không biết hai đứa nó làm cách nào tốt nghiệp nổi cao trung.
[Mấy người đó, học cho lắm vào, chỉ tổ hóa đần.] Rượu vào lời ra, ông ta bắt đầu một màn diễn thuyết. Quanh đi quẩn lại, nói tới nói lui không dứt chuyện. [Mày nhìn Tiểu Đức Tử ở sau nhà kìa. Con người ta còn học chưa đến lớp ba tiểu học nữa là. Giờ thì sao? Giàu to rồi. Hai năm trước nó chở xe tải thuê, một năm không kiếm được trăm vạn thì cũng có mấy chục vạn.]
Tôi lười nói lại thế nên cứ để ông ta huyên thuyên.
[Năm mới, người ta đốt giấy tiền vàng bạc cho ba mẹ dưới suối vàng cũng toàn tờ một trăm đồng tiền thiệt không đấy nhé.] Vẻ mặt ông đầy ghen tị, còn nói càn rằng sau khi ông chết, đám hiếu tử hiền tôn chúng tôi cũng nên làm vậy.
|
[Tôi xem thằng đó còn có tiền để đốt.] Tôi rốt cuộc nghe không lọt tai nữa. [Cha mẹ nó chết thế nào? Không phải đang sống sờ sờ thì nó chọc cho tức chết sao? Lúc mẹ nó hấp hối, nó cũng chả dám vác mặt tới bệnh viện, sợ chi tiền thuốc men. Giờ thì là gì? Giả vờ hiếu thuận? Bây giờ đừng nói tới đốt tiền thiệt, cho dù đốt vàng bạc kim cương thì ba mẹ nó dưới nấm mồ cũng chẳng nhận được cắc nào. Chẳng phải hợm hĩnh quá sao?]
Chú Ba không nghĩ tôi phản ứng mạnh thế, nhất thời cứng cả người.
Mọi người lúng ta lúng túng khó xử, sau vẫn là cha tôi đứng ra giải hòa. [Hiện giờ xã hội cũng nhiều người phát tài rồi. Bất quá cũng chỉ nhờ thời cơ trong thời kỳ xã hội chuyển mình thôi. Theo tôi thì, nếu muốn làm giàu lâu dài thì phải dựa vào bản lãnh thật sự. ]
Quả thật là người trí thức có khác, lời của ba so với bọn đó thật có trình độ. Chú Ba thấy Anh Hai lên tiếng cũng không bác bỏ. Chỉ có điều, tôi thấy trong lòng Chú Ba cũng không coi người cha cổ hủ của tôi ra gì.
[Có điều chạy xe tải cũng béo bở lắm.] Chú Ba đổi đề tài. [ Lão Đinh bạn học cũ của tôi đấy thôi, vào công ty Thạch Lương làm đội trưởng xe tải, dưới tay quản lý không dưới ba mươi xe. Thật là nở mày nở mặt. Thậm chí còn bao người tới cầu cạnh.]
[A, nhưng cũng tiếc, lão cũng không có số hưởng phúc, hai năm trước ung thư gan chết mất tiêu.] Ông thở dài.
[Nên tôi mới nói, điểm yếu của con người là số mệnh. Lợi hại đến đâu cũng chẳng đấu lại được. ]
Trước kia mỗi lần rượu vào tôi cũng thường nghe đến bạn học này của Chú Ba. Có vẻ như cái sự vinh hiển của ông ta cũng làm ông hãnh diện lây. Vậy mà hai năm nay không thấy nhắc tới, hóa ra đã chết rồi. Trước kia tôi thật không để ý.
Bất quá hôm nay ông nhắc khiến tôi có chút giật mình.
[Chú Ba, chú nói là lão Đinh ở phố Bát Đạo sao?] Tôi hỏi.
[Chứ còn ai nữa?] Ông thấy tôi hình như hứng thú thì càng nói nhiều. [Phải nói là gia đình họ cũng rất đáng thương. Trước kia kiêu ngạo biết mấy, giờ thì bỏ lại cô nhi quả phụ. Mấy hôm trước tao và thím ba cũng có đến thăm. Nghe nói thằng con thứ đang chạy taxi thuê còn thằng lớn ở Trường Xuân làm công trình gì đó cho họ hàng.]
Nghe ông nói vậy, tôi càng khẳng định đấy là nhà Đinh Vĩ.
[Biết không, mẹ nó còn nhờ tao tìm đối tượng cho thằng lớn nữa… ]
Đến đoạn quan trọng đó, mẹ tôi ở nhà bếp gọi tôi.
Tôi không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên hỏi [Gì thế mẹ?]
[Mày lên ban công lấy cho mẹ mấy tép tỏi xuống đây để tối dùng sủi cảo. Để cao quá, mẹ lấy không tới.]
Lòng tôi bảo, tối mới ăn giờ lấy gấp làm cái gì, bây giờ là lúc sống còn đó. Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng tôi vẫn nhanh như cắt phóng lên ban công hái tỏi rồi xoay người chạy tọt vào nhà bếp.
[Thằng bé này, tay chân thật vụng mà.] Mẹ tôi đánh lưng tôi bảo [Mày gấp cái gì, sợ thiếu rượu uống à?]
|