Nam Thiếp
|
|
CHƯƠNG 40
Bắt thì bắt vậy… Nhưng huyện quan vẫn là có điểm hơi sợ. Hắn vẫn căn dặn cấp dưới, không cần ngược đãi quá phận……
Tuy rằng Đoàn Linh Vân phân phó, phải hung hăng tra khảo nàng… Bất quá nàng là một mỹ nhân như vậy, ai lại nhẫn tâm mà dụng hình với nàng chứ?
Nhưng! Đã thu tiền, thì vẫn phải làm bộ làm dáng một chút…
” Đại nhân, tổng quản Đoàn phủ cầu kiến.” Hạ nhân vội vàng thông báo. Huyện quan từ trên ghế nhảy dựng lên.
” Tại sao còn đứng ở nơi đó? Còn không mau mời vào?” Huyện quan lo lắng như thế không phải không có nguyên nhân, mọi người ai cũng biết, Đoàn gia cao thấp đều là do một tay Đoàn tổng quản lo liệu, huyện quan lo sợ là lại có “mệnh lệnh” nào đó …
Hay là lại có sự gì đó…
Lúc huyện quan còn đang phỏng đoán, người đã vào tới.
” Đại nhân.” Đoàn Thăng tiến vào, huyện quan vội vàng thay hắn kéo ghế dựa đến.
” Đoàn… Đoàn tổng quản a… mời ngồi!” Huyện quan ân cần tiếp đón hắn ngồi xuống, lại thay hắn châm trà. Lúc Đoàn Đại tiểu thư tới cũng chưa khom lưng cúi đầu mời mọc như thế.
Đoàn Thăng từ đáy lòng xem thường người như thế, nếu có thể, hắn thật không muốn đến đây chút nào…” Quên đi, đừng tiếp đón.” Nếu huyện quan còn tiếp tục như thế, hắn có thể nhịn không được mà huy một quyền vào mặt người kia.
” Ha hả a… Đoàn tổng quản tới nơi này… là có việc gì không?” Nhìn kỹ, tổng quản này quả thật không kém a… hắn càng làm ra vẻ đứng đắn, lại càng có hương vị a.
Thấy huyện quan đối chính mình nhìn không chớp mắt, Đoàn Thăng dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.
” Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đại tiểu thư tặng ngươi nhiều ít?” Thật sự là ghê tởm… cư nhiên ngay cả nam nhân đều coi trọng mắt…Huyện quan này có thể phế đi!
” Này…” Huyện quan xuất ra khăn tay sát mặt.” Chừng này thôi…” Hắn lặng lẽ giơ hai ngón tay lên ra hiệu.
Sách! Mới một vạn hai, ngươi liền dám áp Thiếu phu nhân Đoàn gia a? Thật là không muốn sống!
Đoàn Thăng từ trong ngực áo lấy ra ngân phiếu năm mươi vạn lượng, ném tới trên bàn.” Cầm!” Hắn ngay cả nửa con mắt cũng không nhìn huyện quan một chút, sợ bị ô nhiễm.
A!
Huyện quan vội vàng lấy tay tiếp nhận, nhét vào trong ngực.” Này… ngài là muốn ta thả người?”
” Thả người? Tại sao thả người? Ta chỉ là muốn ngươi đừng bính Thiếu phu nhân Đoàn gia mà thôi, nếu trên người hắn mất một sợi tóc, cẩn thận thiếu gia trở về…ngươi tự mình chịu lấy!” Đoàn Thăng nhìn như lơ đãng, nhưng bàn tay đã bóp vỡ cái chén trà.
Huyện quan hoảng sợ, vội vàng tiếp lời: ” Vâng vâng vâng, ta nhất định hảo hảo đối xử tử tế Thiếu phu nhân Đoàn gia, Đoàn tổng quản ngài yên tâm!”
Đoàn Thăng cười lạnh một tiếng.” Mau dẫn ta đi thấy hắn!” Cùng cái loại này đứng gần lâu một chút, hắn đều sợ ô uế…
” Cô bé lớn lên thật đáng yêu a ~ mau tới đây cho đại gia nhìn xem một chút a!”
Mạc Ngôn thay y phục, theo nha dịch đi vào nhà lao, trên đường không ngừng nghe uế thanh lời xấu xa, hắn cảm thấy có điểm sợ hãi.
Nhưng mà… Trữ đại ca chắc chắn sẽ đến cứu hắn. Sẽ đến…sẽ đến…
Cuối cùng đi đến một gian nhà tù, nha dịch đẩy mạnh hắn vào trong.
” Từ từ, đại ca… nhìn nàng đáng yêu như thế… không bằng chúng ta đến thẩm vấn nàng trước đi?” Bọn nha dịch cười một cách vô sỉ.
Mạc Ngôn giờ khắc này mới chính thức bắt đầu sợ hãi.
” Không phải sợ không phải sợ… ta sẽ thật ôn nhu…” Lại là tiếng cười khả ố, Mạc Ngôn lại bị đẩy đi ra. Hắn bất an giãy dụa, hai tay lại bị chặt chẽ trói lại.
Nếu sớm biết bị Đoàn tiểu thư đưa đến đây, hắn có chết cũng sẽ không đi…
Hắn trừng lớn mắt nhìn nha dịch đang áp lấy hắn xuống nền nhà, thật hy vọng hiện tại có một bả đao, đem chính mình giết chết để quên đi…
” Di? Hắn là nam nhân a…” Tiếng cười của nha dịch lại vang lên, áo đã muốn bị xé nát, Mạc Ngôn muốn tránh thoát nhưng lại không thể, mãnh liệt vặn vẹo, giãy giụa làm cho dây trói trên người chính mình càng thêm thít chặt.
Làm sao đây…
” Ha ha ha… không quan hệ, nam nhân cũng tốt… ta còn chưa gặp qua nam nhân nào xinh đẹp như thế đâu…” Một người trong đó sờ sờ người hắn, xâm phạm hai viên hồng châu trước ngực.
Tay người nọ ngạnh áp hai gò má Mạc Ngôn, làm cho hắn ngay cả muốn cắn cũng không được… Một tay kia đang muốn kéo quần hắn xuống …
” Dừng tay.” Một thanh âm rất lạnh vang lên, bọn nha dịch ngây ra một lúc, đều tạm thời dừng tay quay về phía sau nhìn xem.
Đoàn Thăng không nghĩ tới hắn nhìn thấy cư nhiên lại là loại cảnh tượng này… Chết tiệt hỗn trướng!
Hắn thuận tay cởi xuống phối kiếm, một cái vung tay như lướt gió, vận mệnh tử của nam nhân kia đang đặt ở trên người Mạc Ngôn cứ như vậy rớt xuống dưới.
” A ──” Tiếng thét chói tai chưa lạc, hai tay nam nhân nháy mắt lại rơi xuống đất.
Mọi người đều ngây ngốc sửng sốt, nhất là tên huyện quan vô dụng kia.
Mạc Ngôn cũng bị doạ ngây người, được Đoàn Thăng sửa sang lại hảo y phục đều dính đầy vết máu.
Nam nhân trên mặt đất kia đã đau ngất đi, nhưng không ai dám đi qua động hắn.
” Đoàn… Đoàn tổng quản…” Mạc Ngôn cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, hắn không tự chủ mở miệng.
” Nam nhân kia hôn ngươi?” Bàn tay cầm kiếm của Đoàn Thăng lại dần dần nâng lên.
” Đoàn… không cần a!” Mạc Ngôn kêu lên, nhưng đã không còn kịp rồi, khi hắn mở to mắt, nam nhân kia đã không còn cái mũi.
Mọi người nhanh chóng lui ra sau, huyện quan cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn đã bị doạ sợ đến nỗi nước tiểu ra ướt cả quần.
” Ai gặp mặt hắn, đây là kết cục.” Đoàn Thăng lạnh lùng nói, kiếm trên tay dính đầy vết máu, hắn không cần dùng quần áo nam nhân lau tịnh.
Mọi người lại lui ra sau một chút.
” Ngươi không sao chứ?” Dùng đao chặt đứt dây thừng cột trên người Mạc Ngôn, may mắn là nam nhân, nếu là nữ tử, nhìn thấy hình ảnh hung tàn như thế, chỉ sợ đã thét lên mà ngất đi rồi.
Thật… thật đáng sợ…” Ta không sao…” Mạc Ngôn còn có điểm hoảng hốt.
” Thật không tốt…nhưng bây giờ ta còn không thể tiếp ngài trở về. Ta có suy tính của ta … xin ngài nhẫn nại vài ngày nữa…” Đoàn Thăng thật thành khẩn nói.
Hiện tại, hắn cũng rất muốn đem Mạc Ngôn tiếp trở về, nhưng mà trở về bây giờ, chỉ có hại mà thôi!
” Không… không quan hệ.” Tuy rằng không quá hiểu được, nhưng Mạc Ngôn vẫn là gật gật đầu.
Khi Đoàn Thăng cùng Mạc Ngôn nói xong, sau đó quay đầu lại, tất cả mọi người căng thẳng thần kinh. Lo lắng Đoàn đại tổng quản lại có cử chỉ kinh người nào đó.
” Hảo hảo chiếu cố phu nhân Đoàn phủ chúng ta… bằng không…”
Ba!
Cánh cửa nhà tù được làm bằng loại gỗ siêu cấp chắc chắn bị Đoàn Thăng một cước đá gãy. Mọi người kinh hãi.
” Vâng vâng vâng… Đoàn gia ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định hảo hảo bảo bảo hộ phu nhân…” Mọi người chỉ kém không quỳ xuống mà cam đoan.
Đoàn Thăng hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nhà tù. Hiện tại không cần hắn nhắc, tên huyện quan vô dụng kia khẳng định sẽ đem Mạc Ngôn chiếu cố cẩn thận.
Tốt lắm, hắn cũng nên trở về xử lý một việc……
” Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn a… cư nhiên dám mạo phạm phu nhân…” Mạc Ngôn được thận trọng thỉnh đi ra, thay y phục sạch sẽ cao nhã, bắt đầu nghe những người đó không ngừng sám hối.
Như vậy với hắn mà nói, cũng là một loại việc làm phức tạp rồi…
|
CHƯƠNG 41
Sau khi xử lý chuyện vừa rồi của Mạc Ngôn xong, Đoàn Thăng mỏi mệt trở lại Đoàn phủ.
Từ thật xa chợt nghe thấy thanh âm quát tháo quãng tám siêu cao: ” Đang vui đùa cái gì? Một tên trộm như vậy… bổn tiểu thư còn hy vọng nữ tiện nhân kia nhanh chóng chết rục trong tù đi… đừng hại ca ca!”
Nguyên lai… trò khôi hài còn chưa xong…
Đoàn Thăng xoa xoa đầu lại một phen đau, đi tiếp về phía trước.
Vừa vặn hai người Trữ Ngự Diệp cùng Yến Hinh bị ném ra khỏi phòng của Đại tiểu thư, ngay tại trước mắt Đoàn Thăng. Trữ Ngự Diệp cùng Đoàn Thăng, hai người bốn mắt cùng vọng.
” A…” Trữ Ngự Diệp vẫn còn ôm một chút hy vọng.” Đoàn… tổng quản, giúp chúng ta van cầu tiểu thư, nếu là ngươi thì có thể…”
Ngốc tử này tại sao luôn không hiểu… sự tình căn bản không phải như vậy là có thể giải quyết!
” Làm không được!” Đoàn Thăng khẩu khí không tốt, hắn hiện tại vừa mới trở về, muốn hắn đi đối mặt với nữ nhân điên điên Đoàn Linh Vân kia, hắn mới mặc kệ! Hơn nữa cũng căn bản không tất yếu…
” Ngươi!” Trữ Ngự Diệp đứng lên. Yến Hinh biết tình huống không đúng, cũng vội vàng bật dậy.
Hắn sao có thể nhẫn tâm như thế … Mạc Ngôn ở nha môn, nhất định sẽ bị đối đãi không tốt… bất quá cũng chỉ đi nói một câu mà thôi, với hắn mà nói chẳng lẽ khó khăn đến như vậy sao?
Trữ Ngự Diệp quá mức sinh khí, cho nên y không thấy vết máu trên người Đoàn Thăng, cũng không chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi của Đoàn Thăng.
Y hờ hững rút ra tiểu đao, phát cuồng hướng trên người Đoàn Thăng ném đi.” Ngươi… vô tâm vô dụng!” Cái này chỉ là tức giận mà nói, trong nháy mắt y đã muốn mất đi lý trí.
Đoàn Thăng cả kinh, hắn căn bản không nghĩ tới Trữ Ngự Diệp sẽ làm như vậy, hắn cho tới bây giờ không phòng bị với y, thân mình hư nhuyễn lập tức không né qua, cứ như vậy đâm vào đầu vai.
Hai người đều ngẩn ngơ.
Trữ Ngự Diệp từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Y căn bản cũng không nghĩ tới Đoàn Thăng cư nhiên không tránh đi.
” Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Rút ra dao nhỏ, ném tới trước mặt Trữ Ngự Diệp. Đoàn Thăng bộ dáng không sao cả, mặt không chút thay đổi nói xong, rời đi.
Lúc này Trữ Ngự Diệp mới hơi chút chú ý tới, vết máu trên y phục Đoàn Thăng, có một chút cảm giác không giống mới đây……
Ba!
Ngọc bội vừa mới mua bị suất nát, Đoàn Thần Phi gắt gao nhíu mày.
Khối ngọc này là y định mang về tặng cho Mạc Ngôn, không nghĩ tới cứ như vậy suất phá. Sao lại như vậy…? Là Mạc Ngôn đã xảy ra việc gì sao? Dự cảm bất hảo trỗi dậy.
Chẳng lẽ là… là hai nha đầu kia hay nương… khi dễ Mạc Ngôn? Không đúng! Lần này cảm giác càng mãnh liệt, hẳn là không phải… đơn giản như thế.
Tưởng tượng đến đây, y thật muốn chạy nhanh chạy vội trở về…
Nhưng mà trước mắt vẫn là không có biện pháp… y đang đàm chuyện kinh doanh… không có khả năng cứ như vậy trở về!
Bất quá… y tin tưởng nếu là Đoàn Thăng, nhất định có thể hảo hảo bảo hộ Mạc Ngôn. Chính mình đối với Đoàn Thăng, là trăm phần trăm tín nhiệm a.
Nghĩ đến đây, y nhặt lên ngọc bội vừa bị suất toái, sai người lại đi mua một khối.
Mạc Ngôn… ngươi phải không có việc gì…… chờ ta trở lại cưới ngươi!
” Thiếu gia… có khách…”
” Đi nói, lập tức đến.” Đoàn Thần Phi trong lòng biết, y tại nơi xa thế này, có lo lắng mấy cũng vô dụng mà thôi.
Bình tĩnh lại, xuất môn đàm công việc thôi.
|
CHƯƠNG 42
Đoàn Linh Vân phẫn nộ đóng cửa phòng lại.
Mới ngược đãi một Tiểu cô nương, có tất yếu tất cả mọi người đều chạy đến mắng nàng như vậy không? Hừ ~ như vậy cũng không chết được, nàng chỉ muốn cho nữ nhân không biết xấu hổ kia mau mau cút trở về nhà mà thôi.
Cho dù là… cho dù là… nàng ta có chết thì đã làm sao? Dù sao cũng chỉ là một tiểu thiếp dùng tiền mua về, bất quá thì bồi thường cho người nhà nàng ta nhiều một chút là tốt rồi, nói không chừng họ còn dập đầu cảm tạ nữa cơ đấy!
Đoàn Linh Vân không cần biết tên huyện quan ghê tởm kia hành hạ nàng ta như thế nào. Tốt nhất là càng độc ác càng tốt… Như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng nàng.
Bên ngoài lại có người đến gõ cửa.
Hừ… đã nói mặc kệ chuyện của ta, ta cũng sẽ không đến chỗ huyện nha mà bảo thả nữ tiện nhân kia ra đâu!” Ta đã nói ──” Đoàn Linh Vân không kiên nhẫn mở cửa phòng.
” Tỷ tỷ!” Người đến là Đoàn Thanh Tú, nàng thấy tỷ tỷ vừa mở cửa, lập tức kéo tay tỷ tỷ đi vào trong phòng.” Ta đã nghe nói, ngươi lần này phiền toái lớn rồi…” Nhanh tay đóng cửa lại, Đoàn Thanh Tú khẩn trương lại có chứa một tia hưng phấn nói.
” Cái gì?” Đoàn Linh Vân không rõ là ý gì, hỏi.
” Ta nói, ngươi lần này phiền toái lớn a…!” Đoàn Thanh Tú thay đổi thanh lượng một cái khá lớn, nói.
Nàng vội vàng kéo tỷ tỷ ngồi xuống.” Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đem chị dâu đưa lên huyện phủ nha môn không, nói nàng là kẻ trộm trong Đoàn phủ?”
Đoàn Linh Vân gật gật đầu.” Đúng vậy, ngươi có biết … Nhưng mà việc này…”
Đoàn Thanh Tú khoa trương vỗ vỗ đầu.” Ngươi thật ngu ngốc a, nương là người trọng danh dự như thế, ngươi làm như vậy không phải đem thanh danh Đoàn gia ra bôi nhoạ sao? Nàng không tìm ngươi tính sổ mới là lạ!” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đoàn Linh Vân, Đoàn Thanh Tú tức giận lại bất đắc dĩ mở miệng: ” Hơn nữa… ngươi có nghĩ tới lúc ca ca từ Giang Nam trở về, hắn sẽ tin lời ngươi nói, chị dâu chính là kẻ trộm sao? Nói không chừng hắn sẽ nổi giận đùng đùng, đem ngươi gả cho Tây phiên quốc vương cũng không chừng…”
Đoàn Linh Vân vội vàng ngắt lời: ” Ngươi nói cái gì… làm sao mà quen với Tây phiên quốc vương a?”
Nghe muội muội nói như thế, nàng tự biết đuối lý, sắc mặt tái nhợt.
Đoàn Thanh Tú cười trộm, lại lập tức đứng đắn nói: ” Ngươi không biết a? Ca ca là thương buôn, làm sao không quen biết với mấy người của man di chi bang chứ? Đem ngươi giới thiệu cho quốc vương bọn họ, đối ca ca mà nói, tuyệt không là việc khó a!”
Nhìn bộ dáng lo lắng của Đoàn Linh Vân, Đoàn Thanh Tú cảm thấy thật buồn cười.
Cái gì mà Tây phiên quốc vương a, chính cô ta cũng chưa từng nghe qua.
Loại chuyện này chỉ có tiểu hài tử mới có thể bị lừa, cư nhiên dễ dàng liền tin như thế, tỷ tỷ thật sự là một đứa ngốc siêu cấp!
Nàng chính là cảm thấy, chính mình còn chưa kịp chơi đùa với mỹ nhân trong truyền thuyết kia , cư nhiên đã bị tỷ tỷ ngoạn đi, cho nên thấy đáng tiếc thôi.
Đoàn Linh Vân đi tới đi lui, thật lo lắng hỏi: ” Kia… hảo muội tử của ta, ngươi nói ta nên làm sao đây a?” Nàng đã đích thân đem nữ nhân kia đẩy vào tù, làm sao có thể phóng nàng đi ra a? Làm vậy không phải quá mất mặt rồi sao.
” Ta có một biện pháp.” Đoàn Thanh Tú cười hì hì nói.” Ngươi đi van cầu Đoàn hồ ly, hắn đồng ý giúp ngươi là tốt tồi.” Đoàn Thanh Tú luôn kêu Đoàn Thăng là ” Đoàn hồ ly”.
Đoàn Thăng… tổng quản kia giảo hoạt là giảo hoạt, nhưng khi có sự đến, thật cũng mười phần tư thế. Đáng tiếc chính là, người lãnh đạm như hắn, thật chẳng dễ thương chút nào.
Nếu tỷ tỷ thật đi cầu cạnh Đoàn Thăng… hì hì hi, thật là thú vị!
Kỳ thật, cũng không phải không có biện pháp khác, nhưng mà Đoàn Thanh Tú muốn xem kịch vui, cùng lúc cũng thấy phương pháp này thật sự là tốt nhất, không cần tỷ tỷ ngu ngốc này ra mặt giải quyết hậu quả, Đoàn hồ ly lại nhất định sẽ đem chuyện này xử lý êm đẹp, cho nên mới nói như vậy.
” Này…” Đoàn Linh Vân trầm ngâm.
Nàng cùng Đoàn Thăng quan hệ luôn luôn không tốt, Đoàn Thăng luôn tỏ ra không ưa nàng, lần này đi cầu hắn hỗ trợ…có thể được sao?
Bất quá, Đoàn Linh Vân cũng biết, chính mình từ nhỏ đến lớn luôn gây rắc rối, ca ca cũng không trách cứ. Hiện tại tự mình hồi tưởng lại, tựa hồ thật đúng là có điểm quá đáng. Khó bảo toàn lần này ca ca sẽ không sinh khí.
” Được rồi được rồi… ta đi.” Đoàn Linh Vân không để ý bên miệng muội muội đang tủm tỉm cười.
Mãi cho đến cuối cùng, nàng thuỷ chung cũng không biết muội muội chính mình căn bản ôm toan tính xem kịch vui, càng không thể biết được sau khi Đoàn Thăng nghe đến sự tình xảy ra, trong nháy mắt, cũng đã đem toàn bộ sự việc báo cho người ở phương xa kia biết.
Gần đây, không thấy Mạc Ngôn đến.
Lão bà bà nghĩ, có lẽ hắn đang bận việc gì đó. Tuy rằng nói thế, nhưng không khỏi cảm thấy có chút tịch mịch. Chắc chỉ qua mấy ngày nữa, sẽ tiếp tục có thể cùng hắn nói chuyện phiếm rồi.
Chính mình cả ngày ở trong này, thật sự rất muốn tìm một người nào đó bồi mình trò chuyện tâm tình.
Nàng thật sự thích đứa nhỏ Mạc Ngôn này. Thiếu gia nhà mình cuối cùng đã lấy đúng Thiếu phu nhân rồi. Nàng không khỏi mỉm cười. Phảng phất nhớ tới câu chuyện cũ đã xảy ra nhiều năm trước …
Mạc Ngôn từ cửa sổ nhìn ra ngoài về phía phương xa kia, từ nơi này có thể loáng thoáng nhìn thấy thanh tháp của Đoàn phủ.
Hắn tuỳ ý giãn ra thân mình, đột nhiên nhớ tới kỳ thật chính mình còn đang ngồi tù, không khỏi cười khẽ.
Dáng vẻ như vậy không giống như đang ngồi tù đâu? Bắt đầu từ khi đó, huyện quan đã đem hắn an trí ở một gian nhã phòng tốt nhất, hắn chỉ cần mở miệng, còn có người hầu hạ, có thể ở trong nhà tuỳ ý đi lại, chính là không thể bước ra khỏi cửa mà thôi.
Đôi khi hắn cảm thấy, nơi này so với Đoàn phủ còn dễ chịu hơn, ít nhất không cần quá chú ý vào lễ giáo!
Bọn họ đều bị Đoàn tổng quản doạ sợ xanh mặt. Ai cũng không dám bính hắn.
Mạc Ngôn cúi đầu, kỳ thật chính mình vẫn có chút lo lắng, không biết khi nào hắn có thể trở lại Đoàn phủ. Bất quá, Đoàn tổng quản nói không có việc gì, hẳn là sẽ không vấn đề đi!?
Hiện tại gia… y có khỏe không?
Trong ngực Mạc Ngôn còn mang cái kia cứ như tơ hồng tượng trưng cho nhân duyên.
|
CHƯƠNG 43
Lại tới nữa… cảm giác này.
Đoàn Thăng bước đi thong thả trở về phòng, thay quần áo, bắt đầu muốn băng bó chỗ bị thương, nhưng cảm giác trời xoay đất chuyển như ngày đó lại tới nữa.
Hắn dựa vào giường. Thường thì chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cho nên hắn không quá để ý.
Bất quá gần đây số lần bị mắt hoa xuất hiện thường xuyên, hắn vẫn là có chút khẩn trương. Xem ra nên đi tìm Quý thần y một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hắn chậm rãi đem thuốc trị thương rịt lên vai, may mắn… miệng vết thương cũng không sâu. Hắn cắn răng chịu đựng thân thể không khoẻ, ngạnh chống đứng lên.
Tính tính thời gian, hắn cũng nên đi trướng phòng.
Chuyện Mạc Ngôn bị đem đi, không biết được vì sao, tin tức lại được phong toả rất kín kẽ, cho nên ở bên trong phủ cũng không có tạo thành xôn xao.
Ngay cả Du Hương, còn phải thông qua Trữ Ngự Diệp mới biết được.
” Ngươi nói cái gì?” Du Hương cũng lập tức hoảng hốt.” Ngươi nói Mạc Ngôn bị Đại tiểu thư bắt đi ?”
” Đúng… đúng vậy, hiện tại nói không chừng đã ở nha môn huyện phủ rồi.” Trữ Ngự Diệp lại đem sự tình nói rõ một lần nữa, tuy rằng như thế, nhưng hắn vẫn thật sốt ruột, không giống Trữ Ngự Diệp bình thường, cứ hi hi ha ha khuôn mặt tươi cười.
Du Hương mặt nhăn mày nhíu.” Tại sao ngươi không đi tìm Đoàn Thăng?” Ngay cả nhị tiểu thư bình thường cứ gọi hắn là Đoàn hồ ly, có thể thấy hắn nhất định có biện pháp!
Đúng vậy… như thế nào không đi tìm Đoàn Thăng chứ?
Trữ Ngự Diệp nhắm lại hai mắt.” Đã đi tìm. Hắn không chịu hỗ trợ.” Trong lòng vẫn là vừa vội vừa tức. Y thật sự không thể lý giải, vì cái gì Đoàn Thăng không chịu giúp Mạc Ngôn. Hay là bởi vì hắn chán ghét Mạc Ngôn? Còn bằng không thì… hắn căn bản là chán ghét mình!
Trữ Ngự Diệp không thể nề hà cười cười, kỳ thật kết quả đều là do chính mình tự đa tình mà thôi!
” Tại sao lại thế?” Du Hương thất thanh kêu lên, theo nàng biết, Đoàn Thăng này tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng kỳ thật hắn tối không quen nhìn thấy việc bất bình diễn ra trước mắt, chuyện lớn như vậy, hắn làm sao có thể ngồi xem mà mặc kệ chứ?
” Ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc nói như thế nào?” Du Hương quay đầu nhìn về phía Trữ Ngự Diệp đang thất thần.
” Đại tiểu thư, ngài nói như vậy là làm khó cho ta rồi.” Cái người khôn khéo giỏi giang, Đoàn Thăng kia đã trở lại, nhẹ nhàng nhíu mi, còn Đoàn Thanh Tú thì đang núp ở phía sau xem kịch vui.
Quả thế, thậm chí so với mong muốn của hắn thuận lợi nhiều lắm. Tính tình của Đại tiểu thư này thật sự là rất hảo nắm bắt, hắn ngay từ đầu đã dự đoán được, Đoàn Đại tiểu thư nhất định sẽ vì chuyện này mà đến cầu hắn, thật đúng là rất chuẩn.
Đoàn Thanh Tú nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Đoàn Thăng khi cùng đại tỉ tranh luận, đột nhiên cảm thấy, Đoàn hồ ly kỳ thật cái gì cũng biết. Thật là một tên đáng sợ.
Nhìn biểu tình ra vẻ cái gì đều biết kia của hắn, còn không biết đang có quỷ kế hay chủ ý gì đâu. Đoàn Thanh Tú thân thân đầu lưỡi, nàng từ nhỏ liền cảm thấy, tổng quản này không thể trêu vào!
” Cái gì a?” Đoàn Linh Vân điên cuồng hét lên. Quả nhiên quả nhiên, hắn luôn cùng nàng đối nghịch nga!!!
Cảm giác được ánh mắt Đoàn Thăng, Đoàn Thanh Tú cười hì hì khoát tay, tỏ vẻ không có nhúng tay giúp tỷ tỷ nguyện ý, Đoàn Thăng mới chậm rãi mở miệng.
” Ngài hẳn là biết, nếu đã nháo đến quan phủ, cũng không phải là nói đôi ba câu bảo thả người, huyện quan sẽ ngoan ngoãn thả người đi? Huống chi ngài đều đã đưa ra chứng cớ, còn đảm bảo mình là nhân chứng, nói như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể chậm rãi đợi huyện quan lão gia quyết định thôi.” Đoàn Thăng chỉ kém không vuốt râu, hắn rất giống con hồ ly.
Đoàn Thanh Tú cười cười, ở phía sau khoa trương không tiếng động vỗ tay, xem bộ dáng tỷ tỷ kìa, thật đúng là thú vị a~
” Hừ…hừ…” Đoàn Linh Vân đại hoả dâng lên nhưng lại không lời nào để nói, lần này là do chính mình tìm đến, cho nên ngoại trừ sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn hắn ra, nàng cái gì cũng làm không được.
” Hừ! Xem như ngươi lợi hại!” Đoàn Linh Vân kêu gào tuyên cáo thất bại.” Chúng ta đi!” Đoàn Thanh Tú ở phía sau hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Nói thật ra, nàng đúng là không thể tưởng được trong hồ lô của tổng quản đại nhân bán thuốc gì. Bất quá hiện tại thoạt nhìn, thật đúng là đĩnh thú vị…
Vì cái gì không chịu thả Mạc Ngôn? Hắn hẳn là đứng về phía ca ca mới đúng…
Đoàn Thăng theo thường lệ tiễn tiểu thư tới cửa, lại nhìn thấy một thân ảnh ngoài ý muốn.
Là Trữ Ngự Diệp…
Như thế nào lại… còn tưởng rằng y vĩnh viễn sẽ không tới!
Đoàn Thăng kinh ngạc còn không kịp biểu hiện, thoắt cái, má phải đột nhiên nóng rát một trận đau.
Hắn mới chậm rãi ý thức lại, chính mình bị đón đầu đánh một cái tát.
Vốn đang có chút cảm giác vui sướng đột nhiên lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, thân mình loạng choạng lùi về phía sau, cái loại cảm giác vựng huyễn trong nháy trỗi dậy làm hắn suýt nữa ngã nhào.
” Ta vừa rồi đều nghe hết thảy! Ngươi…” Trữ Ngự Diệp lần này một chút cũng không hối hận, lần này là thiên chân vạn xác, mặc kệ động cơ của Đoàn Thăng là gì, hắn chính là muốn Mạc Ngôn chết!
Đoàn Thăng trên mặt không chút biểu tình, hắn miễn cưỡng định trụ thân mình, cặp mắt lãnh khốc kia đang chống lại hắn. Hắn nghe Trữ Ngự Diệp đối hắn lên án.
Nói thực ra, hắn toàn bộ thừa nhận.
Thật đúng là hy vọng chính mình vô tâm vô phế, là người lãnh huyết vô tình…
Nói đúng ra… chính mình tại sao lại đối với người khác ôm tin tưởng chứ?
Vẫn còn nghĩ đến, chờ y kích động qua đi, hẳn là sẽ nghe mình giải thích đi?
Bởi vì hắn vẫn nghĩ…… đối Trữ Ngự Diệp mà nói, hẳn là chính mình hơi chút có điểm đặc biệt?
Quên đi… dù sao… hắn dù chỉ một mình cũng không sao…
” Ngươi nghe ta giải…” Trong miệng, vẫn là không hề ý thức phun ra những lời này.
Bóng người ngay cả nghe cũng chưa nghe, rất nhanh ly khai khỏi tầm mắt hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ hai má đang bắt đầu đỏ lên, đau đớn còn không có tiêu.
Trữ Ngự Diệp ra tay kỳ thật rất mạnh, hắn hôm nay mới biết được……
|
CHƯƠNG 44
Đoàn Thần Phi phóng ngựa quả thực có thể nói là sáu trăm dặm kịch liệt như bay, thời điểm đi vào trước cửa Đoàn phủ, chỉ có mấy ngày.
Trước khi Đoàn Thần Phi vào phủ, còn chú ý tới cái mã phòng đã được đổi mới kia.
Khi y vào cửa, trong nháy mắt, đối Đoàn phủ tạo thành không nhỏ xôn xao.
Thật ngạc nhiên………Cơ hồ là tất cả mọi người đều tới cửa đón tiếp y, thế nhưng y lại không nhìn thấy Đoàn tổng quản.
Quên đi… có lẽ hắn đang bận.
Đoàn Thần Phi quét mắt nhìn bốn phía, đem ngựa giao cho hạ nhân, trực tiếp đi vào nhà.
” Linh Vân đâu?” Đây là câu đầu tiên mà y mở miệng hỏi.
Đoàn Thần Phi trở về, tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái. Hơn nữa y thay đổi vài con khoái mã, một người cứ như vậy vội vã quay về.
Rõ ràng chính là vì chuyện kia!
Đoàn Thần Phi ở phòng ngồi trong chốc lát, một câu cũng không nói. Hạ nhân phụng trà đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Y quay về, là bởi vì một phong thơ của Đoàn Thăng. Trên tín kể một cách rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, cũng viết ra phương pháp hắn sẽ xử lý. Tuy rằng như thế, nhưng Đoàn Thần Phi vẫn là gấp gáp trở về. Nói thực ra, điểm ấy Đoàn Thăng cũng đoán được.
Đoàn Thần Phi không phải không thấu suốt, viết như vậy y hiểu được, hắn rõ ràng là muốn y là người cuối cùng chấm dứt… trải qua sự kiện lần này, tin tưởng bọn muội muội sẽ thu liễm một chút…
” Thiếu gia… ngài đã trở lại.” Trữ Ngự Diệp có điểm ngạc nhiên, nhưng vẫn thật hưng phấn.
Lần này Mạc Ngôn được cứu rồi! Mấy ngày nay mặc kệ hắn đi nha môn huyện phủ ra sao, luôn bị nha dịch vô tình đuổi ra. Nghe nói… tình huống của Đoàn Đại tiểu thư cũng không mấy tốt đâu.
Càng nghe nói, cái án tử này hiện tại đang trong vòng thẩm lí và phán quyết… Mạc Ngôn trước mắt sống hay chết, hắn ngay cả thám thính cũng chưa biện pháp… Bất quá hiện tại thiếu gia đã trở lại…
” Thiếu gia… ngài biết Mạc Thiếu phu nhân hắn hiện tại…” Trữ Ngự Diệp gấp gáp muốn nói rõ với thiếu gia, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều lòng nóng như lửa đốt, lại khổ vô phương pháp…
” Biết.” Trữ Ngự Diệp ngây cả người. Đoàn Thần Phi rất tin tưởng tổng quản của y, y tin tưởng Mạc Ngôn nhất định không có việc gì…Y cũng rất muốn sớm một chút nhìn thấy hắn…
Y so với ai khác càng nóng vội hơn!
Đoàn Linh Vân bị muội muội đẩy ra, khiếp sợ đến trước mặt Đoàn Thần Phi.” Ca…” Nàng ủy ủy khuất khuất kêu, cái miệng nhỏ nhắn run run, cơ hồ muốn rơi lệ.
Nàng đã biết sai rồi… tại sao phải hung hăng như thế chứ?
“……” Đoàn Thần Phi không nói chuyện.
” Ta… ta biết sai lầm rồi…” Mấy ngày nay nàng cũng chịu không ít khổ sở a, bị nương niệm đến muốn thối đầu, lại bị dày vò vì lo lắng, trước đó còn bị tổng quản kia chọc giận…
” Quên đi, không có lần sau.” Đoàn Thần Phi bình thường thật đúng là không phải là người rộng lượng như thế.
Đoàn Linh Vân đình chỉ khóc nức nở, trát trát mắt nhìn ca ca của nàng .” Ca… ngươi không tức giận?” Nàng sợ hãi hỏi.
” Giận!” Đoàn Thần Phi thật đúng là muốn thân thủ bóp chết tiểu nha đầu này, nhưng không thể phát hoả… Đoàn Thăng đã báo qua cho y phải mềm mỏng một chút. Tạm thời nghe một lần đi.
” Ngươi đi xuống đi.” Đoàn Thần Phi huy phất tay, thật sự là hiện tại không muốn nhìn thấy muội muội chính mình.
Biết ca ca kỳ thật vẫn đang rất tức giận, Đoàn Linh Vân có cảm giác vừa từ quỷ môn quan trốn trở về. Nàng vội vội vàng vàng lui ra, lưu lại trong phòng một người nghi hoặc.
” Thiếu gia…?” Trữ Ngự Diệp hoàn toàn không rõ.
” Để ta nói rõ cho ngươi nghe…” Là Du Hương, nàng chậm rãi từ thính hậu đi ra.
Nguyên lai, hết thảy mọi chuyện, đều nằm trong dự kiến của Đoàn Thăng.
Ngày đó sau khi hắn nghe được mọi chuyện, trong lòng âm thầm tính toán một cách làm rất nguy hiểm! Đó là trước hết không cần cứu Mạc Ngôn ra.
Hiện tại cho dù đem Mạc Ngôn cứu trở về, hắn tuỳ thời vẫn có thể bị chỉnh. Bởi vì Đại tiểu thư căn bản không hiểu cái gì gọi là đúng mực! Chỉ cần nàng lại tuỳ tiện bịa ra một tội danh khác, Mạc Ngôn sẽ lại bị tống giam, trọng yếu hơn là, hắn còn có thể bại lộ chuyện hắn là nam nhi… Như vậy sự tình sẽ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng ai đều không thể thu thập.
Nếu đã như thế, còn không bằng cứ để cho tiểu thư một lần liền đem sự tình nháo đại, làm thành nông nỗi giống như không thể thu thập … như vậy dựa theo cá tính tiểu thư, nhất định sẽ thu liễm một chút.
Cho nên hắn tính hảo thời gian, đi đến nhà tù, cũng bởi vì sai sót ngẫu nhiên, mà cứu được Mạc Ngôn không bị vũ nhục. Nhưng vào thời điểm đó vẫn không thể đem hắn ra ngoài.
Hắn thả bồ câu đưa tin, báo tin cho thiếu gia, hắn cũng biết, như vậy thiếu gia nhất định sẽ trở về mà kết thúc, hắn còn tha thiết báo cho y ngàn vạn lần phải xử lý cảm tính một chút, có thế tiểu thư sẽ không bởi vì oán hận, lại đến tìm Mạc Ngôn gây phiền toái, phu nhân nơi đó… cũng hảo hảo mà nói chuyện.
Cho nên lúc tiểu thư đến cầu hắn đi cứu Mạc Ngôn ra, nguyên nhân hắn tỏ thái độ lạnh lùng, chính là muốn lại đi một lần đến chỗ huyện quan, nói cho hắn phải làm sao để tung ra tin tức, mới có thể làm cho tiểu thư sợ hãi. Huống chi… chuyện này nếu không có Đoàn Thần Phi tới chấm dứt, người đó cũng sẽ không tin phục. Nhất là tiểu thư… qua chuyện lần này, nàng cũng không dám lỗ mãng nữa. Kỳ thật, Đoàn Thăng còn lợi dụng cá tính phu nhân trọng danh dự, tin tưởng mấy ngày nay, tiểu thư đều bị mắng đầy lỗ tai rồi…
Nàng bị trừng phạt đã muốn đủ, cần ca ca đến an ủi một chút.
Rồi tiếp theo, huyện quan lại nhanh chóng tuyên bố sự tình đã được làm sáng rõ, đem Mạc Ngôn thả ra. Giai đại vui mừng!
Trữ Ngự Diệp không thể tưởng được sự tình cư nhiên là như thế… sắc mặt một phen trắng bệch.
Ta còn… đối hắn làm chuyện quá phận như thế… cũng không nghe hắn giải thích…
” Ta đi đón Mạc Ngôn trở về.” Lẳng lặng nghe Du Hương nói xong, Đoàn Thần Phi sớm không kiên nhẫn đứng lên, y tuy rằng nhịn không được nhắc tới cái kế sách thật sự không tồi kia… nhưng mà…
Ai làm cho hắn đi ngồi tù?
Đoàn Thần Phi một khắc cũng nhịn không được, Mạc Ngôn cư nhiên lại tới loại địa phương kia… y nhất định phải lập tức đi đưa hắn mang về nhà!
” Thiếu gia… ta cũng đi.” Trữ Ngự Diệp thanh âm có điểm run run.
Đoàn Thần Phi gật gật đầu, lại bước ra Đoàn phủ.
|