Nam Thiếp
|
|
CHƯƠNG 31
Trữ Ngự Diệp ba chân bốn cẳng ôm Đoàn Thăng đến Dược Nhĩ Cư, mới nhớ tới Quý thần y đã xa nhà đi tìm thảo dược, tạm thời không trở về.
Nên làm sao đây? Quý thần y lần này đi cũng quá lâu rồi!? Hiện tại muốn nhờ căn bản lại không có ai…
Nhìn mặt người trong ngực đang an tường ngủ, Trữ Ngự Diệp không tự giác hạ cái quyết tâm.
Thật là… hắn chỉ có lúc này mới hảo đáng yêu… Trữ Ngự Diệp trực tiếp đem hắn ôm về phòng của mình, làm cho hắn hảo hảo ngủ một giấc.
” Đứng lại.” Sau giờ cơm trưa, Mạc Ngôn theo đại sảnh rời khỏi, lại bị một cô gái gọi lại. Quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Đoàn Linh Vân.
” Tẩu tử.” Đoàn Linh Vân chọn chọn mi. Mạc Ngôn chú ý tới, bộ dáng cùng khí phách của nàng có điểm giống gia…” Ca ca nói muốn ngươi làm Thiếu phu nhân của Đoàn gia, cũng không thể thế nào là quy củ cũng đều không hiểu a.” Thanh âm đột nhiên bạt tiêm, bộ dáng hung hăng doạ Mạc Ngôn nhảy dựng.
Đều là lúc nào rồi… chính mình cư nhiên không chú ý loại sự tình này…?
” Ta sẽ học…” Mạc Ngôn cường tự trấn định.
Đoàn Linh Vân nhìn hắn một hồi.
Thôn nữ quê mùa này…ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút, căn bản không còn chỗ nào coi được, thật không rõ ca ca coi trọng nàng ở điểm nào? Y phục cũng xuề xoà, cảm giác không chút phóng khoáng… Sao có thể xứng với ca ca?
Ca ca ta chính là kinh thành thứ nhất thủ phủ a! Nổi danh phú thương…
Sao có thể coi trọng nàng?
” Sau này ngươi liền theo Lý tẩu, nàng sẽ giáo ngươi hết thảy lễ nghi. Đừng có mà chạy tới than thân trách phận cùng ca ca a, đây chính là nương đồng ý, cùng ca ca nói cũng vô dụng. Đã biết chưa?” Đoàn Linh Vân ngữ khí khinh khỉnh cùng Mạc Ngôn nói chuyện .
Mạc Ngôn cười khổ.” Đã biết.” Hắn cũng sẽ không nói!
Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp dung nhập nhà này, làm cho tất cả mọi người nhận hắn… không thể… cho … người khác thêm phiền toái nữa. Rất nhiều người đều vì hắn mà cố gắng, không thể sợ hãi nữa.
Mạc Ngôn nhìn bóng dáng Đoàn Linh Vân càng lúc càng xa, cảm thấy thật sự là một người đáng sợ a… Đúng như Đoàn tổng quản đã cảnh cáo…
” Tiểu nha đầu kia nói gì với ngươi?” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
” Không có việc gì a.” Quay đầu lại cùng Đoàn Thần Phi cười một cái cho y an tâm, trong lòng Mạc Ngôn đã có một cảm giác kỳ quái không sao hiểu được.” Ân… Đoàn tổng quản đã khá hơn chưa?” Hắn tùy tiện chuyển sang đề tài khác.
Nha đầu kia rốt cuộc nói với hắn cái gì?
Tuy rằng trong lòng cảm giác có điểm quái, nhưng Đoàn Thần Phi vẫn là lựa chọn tin tưởng hắn.” Cùng đi xem?” Đoàn Thần Phi tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng nhiều ít vẫn có điểm lo lắng.
Dù sao trên thế giới này, rốt cuộc tìm không thấy người thứ hai lợi hại như Đoàn Thăng đại tổng quản.
” Ngươi đang làm cái gì?” Trợn to đôi mắt vừa mở, nút thắt chính là đang ở trạng thái bán khai. Cũng không phải ở trong phòng quen thuộc của chính mình, xem ra chủ nhân phòng này chính là của thủ phạm.
Càng đáng chết hơn chính là, tên thủ phạm này còn muốn làm tiếp tục…
” Di? Ngươi không phải nên ngủ nhiều một chút sao?” Trữ Ngự Diệp cười cười ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Đang vui đùa cái gì chứ, nếu cứ ngủ tiếp, chính mình cũng không biết biến thành bộ dáng gì nữa…
” Ngươi buổi sáng cứ như vậy hôn mê, hại ta lo lắng không thôi, vội vàng ôm ngươi đi tìm Quý thần y! Chính là ta quên Quý thần y đã xuất môn đi hái thuốc, cho nên ta…” Trữ Ngự Diệp huyên thuyên, vẫn càng không ngừng nói tiếp.
” Đủ rồi.” Đúng rồi… chính mình giống như… đã bị ngất đi…
Người này còn cư nhiên ôm mình nơi nơi chạy, kia không phải đều bị mọi người thấy hết rồi sao? Thật mất mặt…
Quên đi… y đặc biệt không dùng não, điều này có thể lý giải…
Vừa tỉnh lại chợt nghe đến liên tiếp những lời vô nghĩa, Đoàn Thăng có vẻ rất không thích. Hắn cùng Đoàn Thần Phi giống nhau đều là người nói không nhiều lắm, bất đắc dĩ ở bên Trữ Ngự Diệp, nếu không ngăn lại y, y sẽ thiên nam địa bắc nói mãi không ngừng…
Thật không hiểu thiếu gia vì cái gì phải lưu y bên người… Vô nghĩa thật đúng là nhiều…
” Kia…còn đây là người muốn làm gì?” Chỉ chỉ quần áo trên người chính mình.
Trữ Ngự Diệp đột nhiên cảm thấy Đoàn Thăng nghiêm sắc mặt thật đáng sợ.
” Không có a… ta cảm thấy ngươi như vậy ngủ rất không an ổn, hơn nữa Quý thần y lại không ở, ta căn bản không biết ngươi thật sự không có việc gì hay không…” Trữ Ngự Diệp ý đồ cười để pha trò cho qua chuyện.
“… Nói trọng điểm…” Đoàn Thăng xoa xoa hai bên thái dương đang bắt đầu đau nhức.
” Cho nên, ta đã nghĩ cởi quần áo cho ngươi ngủ, xem có thể thoải mái một chút hay không …” Trữ Ngự Diệp thật sự một chút ác ý cũng không có, y căn bản không hiểu tại sao Đoàn Thăng tức giận đến nổi gân xanh.
Ta chỉ biết… tiểu tử này không phải ngu ngốc… mà căn bản là không dùng đầu óc thôi!
Loại chuyện này y cũng dám làm!? Không muốn sống chăng!
Đoàn Thăng cung tay thành nắm, duỗi ra liền đem Trữ Ngự Diệp đẩy văng sang một bên.
” Xem ra… Hôm nay không giết ngươi chết là không được…” Hắn đã tức giận đến muốn hộc máu rồi.
Không ai dám đối với hắn như thế! Càng đừng nói là bính hắn một chút …để cho Trữ Ngự Diệp ôm, đã muốn là lớn nhất cực hạn, không nghĩ tới y cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước…
” Không cần a… Đoàn đại tổng quản, ngươi thân thể còn rất suy yếu…” Trữ Ngự Diệp dùng chiêu thức quen thuộc, cười để khoả lấp hết thảy.
Lại nói tiếp, nếu thật sự đánh nhau, y cũng không phải đánh không lại Đoàn Thăng, dù sao cũng là hộ vệ bên cạnh thiếu gia, quyền cước công phu quyết không phải là hạng người hời hợt.
Chính là… Đoàn Thăng nếu thật sự nghiêm túc, cũng không phải dễ chọc…
” Hừ… Có ngươi sẽ không có ta!” Vì tức giận mà khí lực so với ai khác đều đại, Đoàn Thăng một cái xoay người, đem Trữ Ngự Diệp đặt ở bên dưới thân, đang muốn ra tay hết sức…
” Đoàn tổng quản… chúng ta tới thăm ngươi ~”
Mạc Ngôn cùng Đoàn Thần Phi vừa lúc xông vào, nhìn thấy chính là quang cảnh như thế này:
Đoàn Thăng quần áo không chỉnh, thân mình ép chặt Trữ Ngự Diệp đang không ngừng cười khổ…
” Ai nha… Đoàn Thăng a, hoá ra ngươi lại chủ động như vậy…” Đoàn Thần Phi biểu tình kia, rõ ràng chính là đang cười!” Thật sự là khâm phục ngươi a.”
Mạc Ngôn cơ hồ xem đến choáng váng, trong nhận thức cùng lý trí của hắn, thời điểm làm loại động tác này chỉ có…
” Di…!? Ngượng ngùng… quấy rầy …” Mạc Ngôn rất nhanh kéo Đoàn Thần Phi ly khai hiện trường.
“……” A… không xong…
” Trữ Ngự Diệp! Ta giết ngươi!”
|
CHƯƠNG 32
Gì thế kia…Là thanh âm gì……
Mạc Ngôn tỉnh táo từ trên giường bắt đầu trở mình, đánh vọng bốn phía. Hiện tại là khuya khoắt, giống như một người cũng không có…
Nhưng Mạc Ngôn thật sự nghe được, kia rên rỉ rất nhỏ nghe như là tiếng khóc…
” Gia… ta đi ra ngoài nhìn xem..” A!
Đúng rồi… bởi vì hôm nay Đoàn tổng quản không thoải mái, gia còn tại thư phòng xử lý công việc… Hôm nay chỉ có chính mình một người ở phòng.
Mạc Ngôn gỡ xuống ngọn nến ở một bên, mặc quần áo, đi ra cửa phòng.
Thanh âm… đến tột cùng là từ nơi đâu truyền ra?
Cẩn thận lắng nghe, giống như lại không có tiếng động…
Mạc Ngôn trong lòng cảm thấy có điểm hồi hộp, nhưng hắn vẫn cố trấn định lá gan hướng bốn phía xem xét. Quả nhiên.. cái gì đều không có…Nói như thế … chẳng lẽ là do chính mình nghe lầm sao?
Đang muốn quay trở về phòng thì… lại có ! Lần này Mạc Ngôn thực xác định, hình như là từ một nơi rất xa truyền tới…
Lắng nghe một chút nơi thanh âm phát ra, Mạc Ngôn ngây người sau một lúc lâu.
Cái phương hướng kia … là nơi mà chính mình cho tới bây giờ chưa từng đi qua… cũng là nơi mà Đoàn Thăng cảnh báo không nên đến đó.
Rốt cuộc là cái gì? Mạc Ngôn nắm chặt ngọn nến, có vẻ thật do dự.
Thanh âm lại tinh tế toái toái truyền đến, Mạc Ngôn quyết định đi qua tìm hiểu xem sao! Mặc kệ đó là cái gì.
Thật lớn! Vượt qua một cái khung hành lang lại xuyên qua một cái, Mạc Ngôn một bên thật cẩn thận bảo hộ ánh sáng mỏng manh của ngọn nến, một bên lại cẩn thận chú ý không cho người khác nhìn thấy.
Hắn hiện tại đang mặc nam trang, nếu tùy tiện bị một gia phó nào đó gặp được, hậu quả ra sao… hắn cũng không dám nghĩ tới.
Thấy rồi! Hẳn chính là nơi đó…
Thật không nghĩ tới đi loạn một hồi, cũng làm cho hắn tới đúng nơi rồi. Hắn chậm rãi đến gần một gian phòng ở rất lớn, bên trong lập loè ánh sáng của ngọn đèn.
Có người… Là một lão bà bà… nàng giống như cái gì đều nhìn không thấy, ở phía trước cứ huơ tay sờ loạn…
” Cẩn thận!” Mạc Ngôn rốt cuộc nhịn không được, ra tiếng nhắc nhở.
Lão bà bà vẫn là vấp phải cái bàn té ngã, Mạc Ngôn chạy nhanh vào nâng đỡ.
” Lão bà bà… ngươi không sao chứ?” Bà bà tựa hồ thật khó khăn trở mình đứng dậy, nhăn mặt một chút nhưng lại mỉm cười.
” Di… Ngươi là…” Bà bà vươn tay muốn chạm đến mặt Mạc Ngôn.” Giống như… chưa từng nghe qua thanh âm của ngươi, ngươi là ai a?” Tuy rằng nói như vậy, nhưng thái độ thân mật của bà bà làm cho Mạc Ngôn cảm thấy có chút an tâm.
Nên nói sao đây?
Mạc Ngôn rất đơn giản giới thiệu thân phận của hắn.
” Ác… Nguyên lai ngài là thiếu gia phu nhân a…” Mạc Ngôn cảm thấy lão nhân gia này thật thân thiết, vẫn nắm chặt tay nàng, lão bà bà tựa hồ cười một cách thập phần vui vẻ.
” Phu nhân là nam hài tử a!?” Lời nói nhẹ nhàng mà làm cho Mạc Ngôn hoảng sợ.
Nàng sao lại biết?
” Tuy rằng ta chỉ là một lão thái bà tuổi đã xế chiều, lại vô dụng, nhưng ngươi có thể thường thường đến nói chuyện với ta được không?” Không tiếp tục truy vấn nữa, Mạc Ngôn cũng đã một thân mồ hôi lạnh.
” Hảo a…” Mạc Ngôn nắm chặt tay lão bà bà. Cảm thấy nàng một mình ở trong này thật đáng thương… Nếu thường thường lui tới, gia hẳn là sẽ không phản đối đâu…?
” Ngươi không cần cùng người khác nói nga.”
Quả nhiên lạc đường …
Mạc Ngôn cố gắng dựa vào trí nhớ mỏng manh mà đi lần về phía trước, muốn tìm con đường cũ quay về, nhưng mỗi một nơi, các hành lang thoạt nhìn đều thật giống nhau, hắn căn bản phân không rõ lắm nơi nào với nơi nào.
Không xong …
” Ngươi vừa đi đâu?” Cổ tay bị chế trụ, Mạc Ngôn ngẩn người, lập tức vui vẻ triển khai miệng cười.
May mắn được tìm thấy rồi…
Đoàn Thần Phi cơ hồ là nổi giận, vào đến phòng ngay cả cái quỷ ảnh đều không có, nửa đêm chạy ra ngoài, không hù chết người khác mới là lạ.
Nhìn ra sắc mặt Đoàn Thần Phi không tốt, nụ cười trên môi Mạc Ngôn cũng dần ảm đạm.” Ách…” Ngươi không cần cùng người khác nói nga.” Ta ngủ không được nên ra ngoài đi dạo…”
Tuy rằng còn không rõ lắm bà bà kia rốt cuộc là người hay quỷ, nhưng Mạc Ngôn vẫn chưa thể nói ra chân tướng.
Đoàn Thần Phi rõ ràng biết hắn đang nói dối, trong phút chốc cơn tức lần nữa dấy lên.
” Nói thật?”
Mạc Ngôn chần chờ điểm đầu, Đoàn Thần Phi không giận ngược lại còn cười.
” Ngủ không được…? Ta sẽ cho ngươi muốn cũng không ngủ được…”
Ba!
Cành liễu đánh tới trên bàn, cách Mạc Ngôn một thước.
” Thiếu phu nhân nếu không chuyên tâm, lần sau cẩn thận tay của ngài.” Lý tẩu sáng sớm đã bắt đầu oanh tạc, bức Mạc Ngôn ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn, nghe gia huấn nhàm chán gì đó.
Bất đắc dĩ…hắn tối hôm qua ngủ không được bao nhiêu, cho nên hiện tại lực chú ý căn bản là ít đến đáng thương.
” Ta vừa mới nói đến đâu?”
Di?
Cánh tay bị hung hăng nhéo một chút, Mạc Ngôn hoảng sợ, đau đến nổi hắn cơ hồ suýt kêu lên. Lý tẩu này… cũng ghê gớm thật…
” Thiếu phu nhân ngài phải nghe cẩn thận.” Xuống tay thật đúng là không chút lưu tình a…
Lý tẩu hung hăng trừng hắn.
” Ác… Được rồi…” Mạc Ngôn hiện tại ngoại trừ cười khổ ra, không biết nên làm gì mới hảo……
|
CHƯƠNG 33
” Trữ… Trữ đại ca… ngươi không sao chứ?” Mạc Ngôn vốn ở đình tiền đọc sách và ghi nhớ gia huấn, nhìn thấy thảm trạng của Trữ Ngự Diệp mà không khỏi kinh hô.
Câu hỏi này làm đương sự có chút xấu hổ.
“Ác… hoàn hảo, không có sự gì.” Trữ Ngự Diệp cười khổ, lại tác động đến thương thế trên mặt hắn, từng trận đau đớn truyền đến.” Đau…”
Đoàn Thăng xuống tay thật không phải “độc ác” bình thường, chiêu chiêu đều đánh vào chỗ thấy được, vẫn là đặc biệt đau, không dễ dàng lành lặn… Trên mặt Trữ Ngự Diệp hiện tại đều xanh một khối, tím một khối, vừa mới bị Đoàn Thần Phi cười nhạo qua, hiện tại lại gặp được Mạc Ngôn, nam tính tự tôn của hắn lại chịu đả kích lớn.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng tác động khoé miệng.” Đã thượng dược chưa?” Không nghĩ cũng biết là do ai đã hạ thủ!
Mặt sau Yến Hinh cơ hồ há hốc mồm, thật không nghĩ tới cao thủ thứ nhất bên trong phủ, cư nhiên lại bị người khác đánh thành như vậy… Bất quá nàng chỉ là một hạ nhân, tự nhiên cũng sẽ không đi qua hỏi.
” Ta sẽ đi đắp dược.” Trữ Ngự Diệp gật gật đầu, còn đang lo lắng có nên lấy cái mặt nạ mang theo hay không. Nhìn như vậy thật là rất doạ người !
” Đoàn tổng quản xuống tay cũng hơi nặng… còn rất đau đúng không? Hay là ta giúp ngươi thượng dược…” Mạc Ngôn vẫn đang nhịn cười.
” Đau quá ác…” Trữ Ngự Diệp đáng thương hề hề nói.
” Hừ! Đau chết ngươi cũng đáng! Thật không tiền đồ.” Phía sau đại thụ chuyển ra hai người, trong đó một người là Đoàn Thăng. Hắn thoạt nhìn vẫn là thần tình không vui.” Thiếu gia, ngài nói với hắn đi.” Hắn đối với Đoàn Thần Phi phía sau nói.
Vừa thấy Đoàn Thần Phi, Mạc Ngôn theo bản năng che khuất cánh tay đầy dấu vết.
Động tác rất nhẹ, nhưng Đoàn Thần Phi vẫn chú ý tới.” Không có việc gì?” Này vừa chuyển đầu, y cư nhiên đang hỏi thăm thương thế Trữ Ngự Diệp.
Thiên hạ hồng vũ!
” Không có việc gì…” Dưới loại tình huống này, hắn còn có thể nói cái gì đây?
Trộm nhìn Đoàn Thăng, dường như vẫn là bộ dáng thật tức giận ……
” Đoàn Thăng… quá mức.” Đoàn Thần Phi xoa xoa mặt Trữ Ngự Diệp, đau đến nổi hắn bật kêu đau.” Ân… là có điểm nghiêm trọng.”
Phải xác định, cũng không nên dùng loại phương pháp này a!
” Dẫn hắn đi thượng dược.” Đây là mệnh lệnh, Đoàn Thần Phi quay về phía Đoàn Thăng hạ lệnh.
Muốn ta dẫn hắn đi thượng dược…? Thật là, trời không có mắt…
” Thiếu gia, không sao đâu a.” Phát hiện sắc mặt Đoàn Thăng càng ngày càng âm trầm, Trữ Ngự Diệp vội vàng pha trò.
Tuy rằng nói, hắn giúp ta thượng dược là không tồi… nhưng điều kiện tiên quyết là, người kia phải sát dược gì đó mới được…
Đoàn Thăng khinh liếc Mạc Ngôn một cái, đột nhiên lôi kéo Trữ Ngự Diệp đi rồi.
Vừa rồi… Đoàn tổng quản hắn… là phát hiện cái gì sao…?
Đột nhiên cảm thấy toàn gia bọn họ, mọi người ai cũng đáng sợ, Mạc Ngôn trong lòng nghĩ thầm.
” Theo giúp ta một chút?” Đoàn Thần Phi bày ra ôn nhu chưa từng có.” Không cần theo.” Y đối với Yến Hinh nói.
” Vâng.”
Mạc Ngôn đem sách giao cho Yến Hinh, đi theo sau Đoàn Thần Phi.
” Đây là cái gì?” Đi được một khoảng, sau khi Đoàn Thần Phi xác định không còn ai, đột nhiên dừng lại, kéo cổ tay áo Mạc Ngôn lên.
Rất nhiều vết bầm xanh che kín cánh tay.
Đột ngột như thế, Mạc Ngôn không kịp phản ứng, lập tức đứng ngây ngốc một lúc.
” A… Đó là…” Mạc Ngôn không muốn làm cho Đoàn Thần Phi lo lắng, y căn bản không biết hôm nay Lý tẩu bắt đầu đến dạy hắn chuyện quy củ Đoàn gia. Mạc Ngôn cũng không muốn nói đó là do bị Lý tẩu nhéo.
” Ân?” Đoàn Thần Phi liếc mắt, nheo lại con ngươi, hiển nhiên bộ dáng ấp úng của Mạc Ngôn làm cho y rất không vừa lòng.
Mạc Ngôn quay đầu tránh ánh mắt dò xét kia, hắn căn bản nghĩ không ra lý do nào hợp lý để giải thích cho việc bị thương này. Nếu tùy tiện nói… Đoàn Thần Phi căn bản sẽ không tin.
Kỳ thật cho dù không nói, Đoàn Thần Phi đại khái có thể đoán được.
Y gắt gao đem Mạc Ngôn ôm vào trong ngực. Mạc Ngôn không nghĩ tới y sẽ làm như vậy, mặt lập tức đỏ bừng.
Đoàn Thần Phi mặt nhăn mày nhíu, Lý tẩu kia thật đáng chết! Đều do mình bận quá.
Hôm nay Đoàn Thần Phi ôn nhu một cách khác thường.
” Ta ngày mai phải đi… đi Giang Nam.”
Đoàn Thăng đến Dược Nhĩ Cư, may mắn hắn cũng lược thông y dược, còn biết thuốc trị thương đặt ở nơi nào.
” Đừng nhúc nhích.” Dường như thật sự hơi nghiêm trọng…
Trữ Ngự Diệp theo dõi hắn đem dược cẩn thận đắp ở trên mặt mình, động tác mềm nhẹ căn bản không giống Đoàn tổng quản bình thường.
Làm cho y đột nhiên một trận cảm động.
Đoàn Thăng dùng nước nhẹ nhàng xoa xoa nơi da không bị thương của y, y đột nhiên bắt lấy tay hắn.
” Cám ơn…” Khoảng cách giữa hai người không đến một tấc.
” Quên đi, ta cũng có sai.” Rất nhỏ nhẹ, Đoàn Thăng như là thở dài một hơi.
” Ngươi… ngươi đối ta thật tốt… Ta vừa rồi còn có lòng nghi ngờ ngươi sẽ lấy thạch tín sát dược cho ta…” Khi dược lần thứ hai nhẹ nhàng được đắp trên mặt y, Trữ Ngự Diệp cảm động nói.
“……” Cái gì? Thạch tín…
” Thích thạch tín như vậy, vậy đi ăn đi!”
” Không cần a…” Trữ Ngự Diệp thấy Đoàn Thăng như muốn đứng lên, liền ôm ngang thắt lưng hắn, Đoàn Thăng đột nhiên mất trọng tâm, té vào trong lòng y.
Hảo nóng… nơi thắt lưng của hắn hảo nóng!
Đoàn Thăng thân thể cứng đờ, nhưng không giãy khai ôm ấp của y, hai người cứ như vậy một trước một sau ngồi ở trên sàn nhà.
” Ngươi ngày mai phải cùng thiếu gia đi Giang Nam, ngươi có biết không?” Đoàn Thăng tựa đầu vào trước ngực Trữ Ngự Diệp, thừa cơ nghỉ ngơi một chút.
Trữ Ngự Diệp nghe tim đập như trống hội. Này…Biểu hiện như thế này là có ý gì…? Hắn thản nhiên để cho ta ôm…” Ác… Ác?” Ngốc lăng đã lâu, mới nghe ra ý của Đoàn Thăng hỏi.
Là muốn nói thiếu gia vừa mới ở cùng Mạc Ngôn, chưa gì đã làm cho họ nói lời từ biệt? Hay là muốn nói cố ý đem chúng ta ly khai, rốt cuộc có phải ý này không?
Đoàn Thần Phi âm mưu đều làm cho Đoàn Thăng phát hiện! Chính là còn có một người không phát hiện.
” Kia… cái…” Y cái dạng này hảo đáng yêu…
” Cái gì?” Trữ Ngự Diệp nói chuyện có bao giờ lắp ba lắp bắp đâu… Đoàn Thăng ngẩng đầu lên, nghĩ muốn cẩn thận nghe y nói cái gì.
” Ngươi trên người thơm quá…” Cúi đầu, cho dù một lần cũng tốt, y muốn hôn hắn!
Mặt Đoàn Thăng càng ngày càng gần, ngay tại thời điểm không khí đặc biệt lãng mạn thì ──
” Ha hả a… Ta đã về rồi ~” Là Quý thần y……Thanh âm ở cửa xuất hiện. Hắn trên lưng đeo gùi trúc cũng xuất hiện.
” Ai nha… Là Đoàn tổng quản a… Ta hái được rất nhiều hảo dược liệu a.”
“Ác? Thật ư…” Đoàn Thăng lập tức thoát ly Trữ Ngự Diệp ôm ấp, ngàn năm mới đợi được một lần cơ hội, Trữ Ngự Diệp thật sâu thở dài.
Mặc kệ có chuyện tốt gì chắc chắn sẽ bị phá đám, Trữ Ngự Diệp quyết định lúc xuống hạ lưu Trường Giang sẽ tìm mấy gian miếu cúi chào……
|
CHƯƠNG 34
Tuyệt đối sẽ không nghe lầm… Cái loại tiếng bước chân này…
” Lý tẩu.” Đoàn Thần Phi thừa dịp tiếng bước chân gần tiếp cận, đột nhiên từ trong hành lang gấp khúc chuyển đi ra.
” Thiếu… thiếu gia?” Lý tẩu hoảng sợ.” Thiếu gia…có gì dạy bảo?”
Đoàn Thần Phi lãnh đạm trả lễ.” Ngươi còn chưa có chết a.” Loại phương pháp chào hỏi quá phận này, là hình thức nhất quán mà Đoàn Thần Phi đối với người không thích.
Y nhìn Lý tẩu liếc mắt một cái.
” Ngươi ở Đoàn gia chán sống rồi sao? Mạc Ngôn là người mà ta cưới trở về, ai cho ngươi động hắn?” Đoàn Thần Phi khẩu khí âm u, khí thế có thể giết chết người kia, mặc kệ là ai, nhất định sẽ sợ hãi.
Lý tẩu thẳng tắp đánh một cái run run, cúi đầu không dám nói tiếng nào.
” Ngươi có thể thử xem xem. Cũng đừng để cho ta lại nhìn thấy trên tay hắn cầm đến mấy quyển sách kỳ quái gì đó.” Tiếng nói trầm thấp dễ dàng mơn trớn đến yếu huyệt của Lý tẩu.
” A… vâng…” Cung kính hành lễ, cho đến khi Đoàn Thần Phi rời khỏi mới thôi.
Lý tẩu cơ hồ bị doạ cho đứng tim mà chết, trải qua đêm nay, hồn thiếu chút nữa bay đi một nửa…
Chưa từng thấy qua thiếu gia…có ánh mắt đáng sợ như vậy …
” Đi ra.” Đoàn Thần Phi đến địa điểm ước định.
Sắc trời đã muốn tối sầm, y muốn nhanh chóng xử lý cho xong mọi sự…
” Thiếu gia.” Trữ Ngự Diệp đi ra, thân thân đầu lưỡi.” Ngài tới trễ như vậy, có chuyện gì sao? Mạc Thiếu phu nhân còn ở trong phòng chờ ngài a.” Cười cười, hắn cảm thấy hôm nay thiếu gia tâm tình đặc biệt không vui. Là bởi vì sắp phải đi xa sao?
” Nói cho ngươi?” Không cần phải nói, buổi tối cuối cùng này, Đoàn Thần Phi dĩ nhiên là muốn bồi ở bên người Mạc Ngôn rồi.
Mà ngữ khí này, Trữ Ngự Diệp đành phải tự hành bổ túc ý của thiếu gia.” Ta biết, sáng mai khởi hành.” Đoàn Thần Phi là người không nhiều lời lắm, nói tinh giản một cách đáng thương, người thân cận của y toàn bộ đều phải bán đoán ý của y, phải hiểu lời của y nói ra là hàm nghĩa gì.
Kỳ quái chính là, từ khi y gặp được Mạc Ngôn thì dường như nói nhiều hơn trước.
” Ngươi đợi.” Đoàn Thần Phi ninh mi, nói ra mệnh lệnh làm Trữ Ngự Diệp một phen khiếp sợ.
Ta đợi…? Có ý gì? Thiếu gia… không cần ta sao…?
Nhìn thấy Trữ Ngự Diệp vẻ mặt cầu xin, Đoàn Thần Phi không nề hà bổ thượng vài câu.” Lưu lại bảo hộ Mạc Ngôn.”
” Thiếu gia, chính là ta nhất định phải ở bên cạnh ngài a… Nếu ngài có cái gì…” Trữ Ngự Diệp cũng không phải không muốn đợi, chính là… hắn nên bảo hộ thiếu gia, đây là chức trách.
” Lo lắng hai tiểu nha đầu kia bày lắm trò mưu ma chước quỷ. Bằng không như vậy…” Đoàn Thần Phi ý vị thâm trường liếc hắn một cái.” Trao đổi một chút điều kiện…”
” Không ngủ?” Đẩy cửa mà vào, đèn còn sáng.
Mạc Ngôn cười cười, tiếp tục ở trước bàn nhìn nhìn cái gì đó. Đoàn Thần Phi đi qua, quả nhiên đúng vậy, là một ít đạo lý về tam tòng tứ đức mà nữ tử cổ đại cần phải tuân thủ.
Khẳng định là Lý tẩu bắt hắn phải học. Lại là nữ nhân kia!
Đoàn Thần Phi một phen gạt sang bên.” Đừng nhìn, chậm.” Sách thuận tay bị y ném ra ngoài cửa sổ.
Như vậy Mạc Ngôn muốn nhìn cũng xem không được.
“……” Mạc Ngôn tiếp tục cười khổ, tất cả chuyện gặp gỡ Đoàn Thần Phi liền cũng không đúng rồi, hắn bất đắc dĩ cúi đầu.
Hắn này không phải đang xem sách sao? Thật ra hắn chỉ mượn cớ để chờ y mà thôi.
Đoàn Thần Phi khoé miệng lướt qua vẻ tươi cười, y như thế nào không biết tâm tư của hắn chứ?
Cúi đầu hôn hôn người đang thẹn thùng kia, Đoàn Thần Phi cảm thấy có điểm lưu luyến, lần này đi xa, người mà y tối không an tâm chính là hắn.
” Gia…” Mặc kệ là chỉ bị hôn lướt qua, nhưng Mạc Ngôn vẫn rất dễ thẹn thùng đỏ mặt.
” Ân?” Nhìn thấy ánh mắt Mạc Ngôn tràn ngập nhu tình, Đoàn Thần Phi dang rộng vòng tay, đưa hắn ôm vào trong ngực.
” Ngài phải… cẩn thận.” Ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào nam nhân cao lớn trước mắt, lần này đi chính là đường xa!
Mạc Ngôn vẫn cảm thấy thật lo lắng, tuy rằng hắn biết Đoàn Thần Phi vì việc buôn bán, không phải là lần đầu tiên xa nhà.
” Ta sẽ cẩn thận…Khi ta quay về liền cưới ngươi.” Đoàn Thần Phi nhợt nhạt nở nụ cười. Đời này kiếp này y cũng không muốn bất cứ nữ nhân nào khác.
Mạc Ngôn một trận tim đập nhanh.
Lời hứa hẹn loại này rất hấp dẫn người khác, cảm giác rất hạnh phúc…Nhưng cũng có cảm giác rất không thật. Hắn thật sự có thể được y yêu thương như vậy sao?
” Đừng nghĩ nhiều… ngủ đi.”
|
CHƯƠNG 35
Mới mở to mắt, Đoàn Thần Phi cũng đã không còn ở trên giường. Mạc Ngôn vội vội vàng vàng rời giường, trời chỉ mới bắt đầu tờ mờ sáng.
Gia đi đã bao lâu? Cư nhiên một câu cũng chưa lưu…
Mạc Ngôn nhìn thấy trên giường trống trơn mà ngây ngẩn, trên gương mặt bất giác có chút ẩm ướt.
Khi Đoàn Thăng kiểm kê xong nhất kiện hàng hóa cuối cùng, Đoàn Thần Phi đã muốn ngồi trên xe, tuỳ thời chuẩn bị xuất phát.
” Thiếu gia, đều tốt lắm.” Đoàn Thăng lo lắng kiểm tra dây kéo lại lần nữa, xác định không có gì lầm lẫn, mới cùng Đoàn Thần Phi báo cáo.
Làm việc cẩn thận, là một trong những nguyên nhân Đoàn Thăng đạt được sự tín nhiệm của lão gia quá cố cùng thiếu gia. Nói thực ra, ở Đoàn quý phủ này, người mà Đoàn Thần Phi tối tín nhiệm chính là vị đại tổng quản này.
” Trữ Ngự Diệp chưa có tới.” Đoàn Thăng cau mày, người này… khẳng định lại uống rượu đến quên hết trời đất!
” Thiếu gia, ta phái người đi…”
” Không cần.” Nguyên nhân Trữ Ngự Diệp chưa có tới là …đố hắn cũng không dám! Đoàn Thần Phi nghĩ thầm.” Là ta bảo hắn đợi.” Đoàn Thần Phi nhìn thẳng vào Đoàn Thăng.
Trò hay sắp lên sân khấu!
Hảo oa… Đoàn đại tổng quản… chuyện liễu ngâm thang kia… đến lượt ta báo thù đây!
Đoàn Thăng ngạc nhiên.” Vì… vì cái gì?” Cảm thấy việc này có điểm không tầm thường, Đoàn Thăng không tự giác lui về phía sau từng bước. Hắn cảm thấy… ánh mắt thiếu gia hôm nay là lạ!
Không đúng!
Thiếu gia chưa từng có lần nào như vậy a!
” Thiếu gia, thỉnh ngài vì sự an toàn của bản thân mà suy nghĩ! Thỉnh mang theo Trữ Ngự Diệp.” Phản ứng của Đoàn Thăng cũng không phải nhất thời, mà là vì một chút động tác rất nhỏ của thiếu gia có thể nhìn ra không thích hợp.
Như vậy rất nguy hiểm, thiếu gia là kinh thành thứ nhất thủ phủ, tuỳ thời có thể lọt vào công kích a!
” Không cần, ta cho hắn lưu lại chiếu cố Mạc Ngôn.” Ánh mắt Đoàn Thần Phi mị nhanh. Để cho Mạc Ngôn một mình… hẳn là rất khó chống chọi…
Đều là cái lão tử thái bà kia. Y có thể khẳng định Giang Nam hết thảy xôn xao, đều là do nương y khơi mào mà thôi! Còn muốn y tự mình đi giải quyết…
Quên đi!
” Cố ý gặp?” Đoàn Thần Phi thú vị nhìn nhìn tổng quản nhà y.
” Không dám.” Là như thế này a… có thể nói thông.
Đoàn Thăng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
” Ngươi vui lòng.” Đoàn Thần Phi đến cuối cùng, vẫn là tối tín nhiệm hắn. Người mà y tối có thể phó thác Mạc Ngôn, hẳn chỉ có thể là tổng quản bất cẩu ngôn tiếu này.
Cho dù cái gì cũng không nói, Đoàn Thăng cũng hiểu.” Đã biết, thiếu gia… ta sẽ hảo hảo để mắt tới hắn.” Chuyện có thể làm cho Đoàn Thăng thốt ra lời hứa hẹn không nhiều lắm, nhưng nếu hắn đã hứa, nhất định sẽ làm được!
” Giúp ta nhìn hắn.” Đoàn Thần Phi thật lo lắng, buổi sáng y cái gì cũng chưa nói liền ly khai, chờ một chút tiểu tử kia thức dậy, nhất định y sẽ bối rối không biết làm sao đi.
” Vâng.”
Đoàn Thần Phi vốn định hô đi, nhưng đột nhiên nhớ tới cùng Trữ Ngự Diệp ước định, đột nhiên dừng lại.
” Có hay không hảo một chút?” Đoàn Thần Phi không đầu không đuôi hỏi một vấn đề.
Hảo một chút… Là khi đó…” Chỉ là quá mệt mỏi. Cám ơn thiếu gia quan tâm.” Nói thật ra, Đoạn Thăng đối với chính mình đột nhiên té xỉu, cũng hiểu được rất bất khả tư nghị.
Hẳn chỉ do gần nhất chính mình quá mệt mỏi thôi… Quý thần y cũng nói như vậy.
” Vậy là tốt rồi…” Đoàn Thần Phi lại giống như nhớ tới cái gì.” Đúng rồi, ta bảo Trữ Ngự Diệp chăm sóc ngươi ngày ba bữa cơm, về sau Trữ Ngự Diệp sẽ thường đến trướng phòng, ngươi không cần quá sức.”
Cái… cái gì…?
Đoàn Thăng trong nháy mắt hiểu ánh mắt kia của thiếu gia là có tâm cơ khác, rốt cuộc là có ý gì.
Đang vui đùa cái gì đây! Cho hắn chiếu cố… ta còn tính toán sổ sách được sao?
” Từ từ… thiếu gia…!” Đoàn Thăng cảm thấy hoả đại, nhưng Đoàn Thần Phi nhìn về phía hắn huy phất tay, hướng con đường Giang Nam đi tới.
Đáng chết!
Ba!
Một quyền huy ở tấm ván gỗ trên cửa mã phòng, đương trường xuyên qua một cái động lớn.
Này cũng là nguyên nhân chủ yếu Trữ Ngự Diệp không dám tới, hắn rất hiểu biết Đoàn đại tổng quản, nếu một cái không bắt bẻ, một quyền này chính là huy ở trên người hắn.
Trữ Ngự Diệp chỉ có mặt này là thông minh nhất.
Đoàn Thăng sắc mặt không tốt trở lại Đoàn phủ.
” Uy! Ngươi… mã cửa phòng bị phá hủy, đi tu bổ!”
Đoàn Thăng đi đến phòng thiếu gia, Du Hương đã giúp Mạc Ngôn rửa mặt chải đầu xong.
” A… Đoàn tổng quản… sớm a.” Du Hương cười nheo nheo mắt cùng hắn chào hỏi.
” Sớm.” Chuyển hướng Mạc Ngôn.” Không thành vấn đề đi?” Đoàn Thăng chưa quên hắn cùng thiếu gia vừa ước định.
Mạc Ngôn lắc đầu, hắn hiện tại một câu cũng không muốn nói.
Y vẫn là ly khai, một câu cũng chưa lưu.
Quả nhiên… việc buôn bán vẫn là trọng yếu hơn sao…?
|