Nam Thiếp
|
|
CHƯƠNG 36
Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đoàn tổng quản muốn rời khỏi.
” Cái kia… gia có nhờ ngài tiện thể nhắn…?” Bộ dáng Mạc Ngôn điềm đạm đáng yêu làm cho Du Hương nhìn không đành lòng.
“……” Đoàn Thăng mặt không chút thay đổi.” Thiếu gia muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi. Hiện tại một chuyến này cũng là y làm cho ta đi, sợ ngươi khổ sở.”
Gia… thật sự nói như vậy sao?
Mạc Ngôn ngạc nhiên, hắn có điểm không nghĩ tới…
Đôi khi, thiếu gia thật sự sâu xa…… Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Mạc Ngôn đã thoải mái hơn trước, Du Hương cười cười suy nghĩ.
” Thăng… ăn cơm a…” Tiếng của Trữ Ngự Diệp nho nhỏ vang lên bên tai Đoàn Thăng đang vùi đầu phủ án. Hôm nay y chính là đặc biệt dặn dò đầu bếp, chử nhiều một chút mấy món ăn sáng dinh dưỡng, mới đưa tới trướng phòng. Y tin tưởng như vậy, Đoàn Thăng sẽ ăn một cách vui vẻ……
Ba!
Tay mạnh mẽ chụp bàn, giấy tờ một phen rơi lả tả, lại cúi đầu xuống.
” Ai nói… ngươi có thể gọi ta như vậy?” Vừa rồi bởi vì nghe được lời nói không nên nghe, trên quyển sách lại nhiều thêm một sai lầm.
Bút lông một phóng, Đoàn Thăng nhanh chóng đứng lên.
” Ta nghĩ kêu như vậy sẽ có cảm giác thân thiết…” Tuy rằng vạt áo bị kéo lấy, nhưng Trữ Ngự Diệp vẫn mang mặt tươi cười nói.” Ta nghĩ làm cho quan hệ của chúng ta càng tiến thêm một bước…”
Ba!
Bàn sừng bị Đoàn Thăng một chưởng chụp được, may mắn hiện tại trong trướng phòng không có ai khác.
” Ngươi… ngươi nói cái gì?” Đoàn Thăng sắc mặt dị thường khó coi.” Cái gì kêu càng tiến thêm một bước?” Nhìn khuôn mặt tươi cười của y liền chán ghét!
Trữ Ngự Diệp cảm thấy mình sắp bị bóp chết.
” Ta nghĩ cho ngươi thích ta a… Chúng ta phải làm bằng hữu không phải sao?” Trữ Ngự Diệp cảm thấy Đoàn Thăng nóng giận thật là hảo đáng yêu…
“… Ngươi là tên ngu ngốc sao?”
Quên đi… Cùng ngu ngốc cãi nhau là không có kết quả…
Đoàn Thăng xoa xoa hai bên thái dương bắt đầu đau, lại tiếp tục ngồi xuống tính toán sổ sách.
” Di… Ngươi phải ăn cơm a… Đồ ăn đều sắp lạnh cả rồi, hôm nay ta còn tìm riêng đầu bếp, năn nỉ hắn làm mấy thứ ăn ngon lại dinh dưỡng…” Trữ Ngự Diệp nói thao thao bất tuyệt.
” Được rồi, được rồi, ta không rảnh!” Đoàn Thăng cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không liếc y cái nào.
Chết tiệt ngu ngốc! Sự tình nhiều như thế còn đến phiền ta…
” Kia… Ta đây uy ngươi…” Trữ Ngự Diệp thập phần vui vẻ múc một muỗng canh đậu hủ, đưa về phía trước.
Trên thế giới tối thần kỳ một sự kiện đã xảy ra ở trên người Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thăng quay đầu nuốt xuống Trữ Ngự Diệp uy gì đó.
Trữ Ngự Diệp ngẩn ngơ.
Thật… thật không nghĩ tới… hắn đáng yêu như thế …… Trữ Ngự Diệp trong lòng thầm kinh ngạc.
Kỳ thật Đoàn Thăng chỉ là mười phần cuồng vì công tác … Sự gì chỉ cần không phiền đến hắn công tác thì tốt rồi. Loại trình độ này có thể dễ dàng tha thứ, hắn vẫn phải có.
|
CHƯƠNG 37
Mấy ngày nay, Trữ Ngự Diệp không có việc gì liền tới chỗ Mạc Ngôn, ê ê a a rồi kéo hắn chạy đến trướng phòng. Mạc Ngôn biết ý đồ của y, bởi vì có mặt mình ở đó, Đoàn tổng quản cũng không dám đối y hung hãn. Thế nhưng… Mấy ngày nay, vùi đầu làm việc với hai người khác vẫn chưa tính xong sổ sách chất đống thành núi, hai trong năm người đã bị đuổi ra trướng phòng, bắt buộc tản bộ.
Chẳng biết những ngày như vậy sẽ còn kéo dài bao lâu!? Hai huynh đệ khác trong trướng phòng cũng không dám nói.
” Thế nào… có vấn đề gì hay không?”
” Không có, Trữ gia.” Ban đêm, Trữ Ngự Diệp bắt đầu theo lệ đi gác đêm. Xem ra đêm nay cũng không có vấn đề gì, y cảnh giới nhìn xem bốn phía, xác định không có bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào…
Đột nhiên ──
” Trữ gia! Có người xâm nhập!” Vừa định quay người rời đi, đột nhiên nghe được phương xa truyền đến một tiếng kêu như thế, Trữ Ngự Diệp cả kinh, lập tức đề khí hướng phía ấy chạy đi.
Không ổn… phương hướng kia là…
” Nghe lệnh! Lập tức đến phòng thiếu gia bảo hộ Thiếu phu nhân! Những người khác tiếp tục truy!” Trữ Ngự Diệp nhìn đến một mạt thân ảnh hướng bên kia cấp tốc bỏ chạy.
Y lập tức dẫn người đuổi theo phía sau.
Chiếu theo tình hình này, chắc chỉ là tiểu tặc tới trộm đồ vật này nọ mà thôi.
Đoàn phủ… đôi khi cũng hay phát sinh loại sự tình này, lúc này Trữ Ngự Diệp thật tin cậy, cho tới bây giờ chưa từng làm cho đồ vật trong Đoàn phủ ít đi món nào.
Nói sau…
Vùng này đều là nhà ở của thiếu gia, tiểu thư, cũng không thể có cái gì sơ xuất!
” Tiếp tục tìm kiếm!” Y không tin sẽ bắt không được!
Đoàn phủ lúc này đèn đuốc sáng trưng, cơ hồ đã nắm chắc được phương hướng phi tặc chạy trốn rồi, nhưng Trữ Ngự Diệp vẫn không dám phớt lờ. Vùng này đặc biệt mẫn cảm, xảy ra chuyện thì sẽ có lắm rắc rối!
” Trữ… Trữ gia…” Một người vội vội vàng vàng chạy tới.” Có người nói… tiểu tặc kia chạy đến gần phòng của Đoàn tổng quản… rồi không gặp bóng người nữa… sợ là kẻ cắp đã muốn đi vào…” Người nọ mặt lộ vẻ kinh hoàng, ai đều biết Đoàn tổng quản cũng không phải là người dễ chọc, mọi người vây quanh ở trước phòng hắn, thế nhưng không dám đi vào.
Cái gì!?
Trữ Ngự Diệp so với ai khác càng khẩn trương hơn cả, đẩy ra người nọ, vội vàng hướng phòng Đoàn Thăng chạy đi.
Đáng chết đáng chết…! Chỗ nào không trốn, trốn đến đó làm gì?! Nếu vạn nhất hắn có cái gì, tiểu tặc ngươi liền xong rồi!
Đứng ở trước phòng hắn, mọi người hai mặt nhìn nhau. Không ai dám tiến lên hỏi.
Trong phòng còn toả ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển nhiên người trong phòng còn chưa đi ngủ. Như vậy bọn họ lại càng không dám vào! Ai… ai biết Đoàn đại tổng quản hôm nay tâm tình ra sao!?
” Ta vào xem!” Trữ Ngự Diệp nóng nảy, hơn nữa y thấy song cửa một phen sập xuống, cơ hồ có thể khẳng định tiểu tặc là từ nơi này đi vào!
Ách…” Trữ gia… ngài có muốn hỏi Đoàn tổng quản một tiếng trước khi vào xem xét hay không?” Một người hảo tâm nhắc nhở Trữ Ngự Diệp, bọn họ cũng rất không hy vọng Trữ gia tính tình tốt như vậy mà chưa gì đã tráng niên sớm thệ…
Không còn kịp rồi! Nếu tiểu tặc kia hiện tại có thể đã ở trong phòng Đoàn Thăng…” Không cần, đả thảo kinh xà! Các ngươi cẩn thận lại tìm kiếm kỹ lưỡng xung quanh!” Sắc mặt Trữ Ngự Diệp rất khó xem.
Nhưng mà mọi người lại không ngừng cảm thán, Trữ gia dũng cảm đúng là thấy chết không sờn.
Trữ gia thật sự là dũng cảm!
Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng trở mình đi vào, phóng nhãn nhìn quanh, không ai!
Sao… sao lại như vậy… tiểu tặc kia đã trốn đi đâu?! Hảo! Ta nhất định sẽ bắt được ngươi!
Trữ Ngự Diệp nhìn thấy nơi án thư bình thường Đoàn Thăng hay ngồi không có một bóng người, chỉ còn một ngọn nến đã bị thổi tắt, y càng thêm khẳng định !
Kẻ trộm tại đây!
Vấn đề chỉ tại… hắn có thể đã đối với Đoàn Thăng bất lợi… Nghĩ đến đây, Trữ Ngự Diệp khẩn trương đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.
Kẻ cắp tránh ở nơi đâu?
Nhìn nhìn về phía căn phòng phía sau tấm bình phong, y cơ hồ có thể khẳng định, kẻ trộm trốn ở nơi này…
Kẻ trộm! Di…?
Trữ Ngự Diệp nhìn thấy hình ảnh mà đời này khó có thể quên được …
Không có bất kỳ kẻ trộm nào…
Tóc dài buông xuống, da thịt non mịn trắng nõn còn phảng phất hơi nước, nhìn một cách tinh tế, không sót thứ gì vào thân mình đang nhẹ nhàng chậm chạp khỏa nước, mười phần hấp dẫn.
Trữ Ngự Diệp đã quên bắt kẻ trộm, cũng đã quên y rốt cuộc đến đây làm cái gì……
Thật sự là phiền toái… gần đây trướng vụ thật sự là rất nhiều … cứ như thế này chính mình sẽ không cần ngủ…
Còn có sổ sách phía Giang Nam vẫn chưa tính xong… vải vóc giá cả lại vẫn cư cao không dưới… nhưng thật ra đây cũng là một cơ hội tốt. Đáng tiếc thiếu gia đã tới Giang Nam trước, bỏ qua lần này điều chỉnh giá không gian. Nói đi nói lại, chính mình cũng có thể bắt đầu thương nghị một ít việc đông bắc…
Đoàn Thăng tính toán sổ sách tính đến khuya, hiện tại mới chuẩn bị đi ngủ. Vừa nãy hắn mới kêu hạ nhân mang nước ấm đến, tính hảo hảo tắm rửa một cái.
Thật sự là luỵ nhân…
Từ trong dục dũng đứng lên, hắn chậm rãi lau khắp thân mình, cầm lấy quần áo đặt ở bên cạnh.
Di…?
Tựa hồ… có người!
” Ai?” Thuận tay cầm lấy thuỷ biều đặt ở một bên, hướng bóng đen ném tới.
Nhanh chóng vận y phục, Đoàn Thăng tức giận phát run… Ai như thế lớn mật… dám nhìn lén hắn tắm rửa…
” Ai nha…” Lúc Trữ Ngự Diệp lấy lại tinh thần, Đoàn Thăng đã lấy kiếm chỉ vào cảnh bộ của y.
” Ngươi ở trong này… làm cái gì?!” Đoàn Thăng gằn từng tiếng, giọng nói lạnh như băng.
Sao lại… lại là tên ngu ngốc này!
Kỳ thật mặc kệ Trữ Ngự Diệp nói cái gì, Đoàn Thăng cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Lần này, Trữ Ngự Diệp phải chết!
” Thăng… ngươi hãy nghe ta nói…” Trữ Ngự Diệp cười khổ, không có biện pháp… thật sự rất mê người …
Vừa nãy thật sự đẹp quá…
” Không có gì để nói cả!” Đoàn Thăng cười lạnh, đao phong lại di gần mấy tấc.
” Ta là… vì bắt kẻ trộm…” Cổ họng chợt lạnh, lưỡi dao sắc bén đã hơi hơi đâm vào, chất lỏng chảy xuống dưới.
” Nói lầm bầm… ngươi chịu chết đi!” Ngay khi Đoàn Thăng giơ kiếm muốn đánh xuống, bên ngoài truyền đến tiếng la.
” Trữ gia! Trữ gia! Bắt được rồi…!”
Nguyên lai, kẻ trộm thật sự không ở trong phòng Đoàn Thăng…
Cái gì?
Đoàn Thăng nhướng mày, tạm thời thu tay lại, Trữ Ngự Diệp vội vàng đi ra ngoài xem xét. Còn ở lại trong phòng giây phút nào, đại khái thật sự sẽ bị giết chết thôi…
Một gã hắc y nam tử bị mọi người áp chế, vẻ mặt không khuất phục.
” Xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thăng tay trái còn cầm kiếm, cũng cùng đi ra nhìn xem.
” Đại tổng quản, có phi tặc xâm nhập, chúng ta đã bắt được. Trữ gia, hiện tại nên xử lý ra sao?” Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ còn đang suy nghĩ Trữ gia có phải đã gặp bất trắc gì hay không …
A, mà tổng quản tại sao lại cầm kiếm? Còn có… Trữ gia đang chảy máu… Mọi người lo sợ là rất tự nhiên.
” Giải đến nha môn…” Sau khi Trữ Ngự Diệp xác định trên người hắn không lấy được cái gì, chiếu hình thức bình thường xử lý.
” Từ từ! Đừng đi, phiền toái.” Đoàn Thăng trong mắt phát ra ánh sáng lạnh.” Vương Phúc, đào một cái hố đem hắn chôn đi.”
Phi tặc kinh hãi, trên mặt vốn không ai bì nổi, xuất hiện biểu tình kinh hoàng.
” Uy! Các ngươi không thể dùng hình phạt riêng… Nếu như bị người khác biết, ta xem Đoàn gia các ngươi cũng không yên đâu!” Phi tặc uy hiếp.
Ác… hình phạt riêng…” Ai biết ngươi hôm nay sẽ tới?” Đoàn Thăng cười lạnh, chính là phi tặc ở bên trong, tất cả mọi người cảm thấy tổng quản hôm nay đặc biệt hung ác!
” Ngươi nói thử xem… ai sẽ đến nơi này tìm người? Giống người bại hoại như ngươi, đưa đi nha môn còn sợ lãng phí thức ăn thêm thôi!”
Phi tặc mồ hôi lạnh chảy ròng. Không còn lời nào có thể phản bác…
Tổng quản thật đáng sợ… sớm biết thế này sẽ không tới …
Đoàn Thăng thuận tay rút một ít cỏ dại, hướng trên mặt phi tặc ném đi.” Ngươi rõ ràng dùng thứ này thắt cổ tự sát quên đi, vô ích gì đó!”
Nói xong Đoàn đại tổng quản trở về phòng, đi lên tựa hồ còn nghe thấy mấy tiếng khóc không thể nghe thấy của phi tặc.
Này… quả nhiên đáng sợ… mọi người nghĩ thầm.
Quả nhiên còn sinh khí… Trữ Ngự Diệp cười khổ.
|
CHƯƠNG 38
Đêm hôm đó phát sinh xôn xao không nhỏ, nhưng mọi người lại có một nghi vấn: Sao khi đó không thấy Thiếu phu nhân?
” Nghe nói ngày hôm qua bắt được một tên trộm a…” Lúc Yến Hinh thay Mạc Ngôn chải đầu, cao hứng phấn chấn nói.” Ngày hôm qua là Trữ gia bắt được, nhưng cuối cùng là Đoàn tổng quản đem kẻ trộm doạ chạy… giống như rất thú vị.”
Mạc Ngôn hoảng sợ.” Đem kẻ trộm doạ chạy?” Dựa vào cá tính của Đoàn tổng quản… điều này…rất có có thể phát sinh.
Đêm qua a…
” Ha hả a…Thiếu phu nhân… ngài còn không có chuẩn bị tốt sao?” Ngoài cửa một bóng người thiểm tiến.” Lý tẩu đã ở bên ngoài thật lâu rồi a!” Trữ Ngự Diệp theo lệ thường, buổi sáng liền đến chỗ Mạc Ngôn. Chờ một chút y còn phải mang bữa sáng cho Đoàn đại tổng quản, không biết tâm tình hắn hôm nay có hảo lên chút nào hay chưa …
Mạc Ngôn quay đầu lại.
” Đã tốt lắm… Dù sao Lý tẩu có chờ một chút cũng không sao. Ta xem xem… Ân! Hảo đáng yêu…” Yến Hinh kéo qua Mạc Ngôn, trái nhìn phải ngắm, cuối cùng vừa lòng.
Công việc rửa mặt chải đầu buổi sáng chính thức được giao cho Yến Hinh, chính yếu là bởi vì Du Hương cùng Mạc Ngôn đều thật tín nhiệm nàng. Bất đồng chính là…thời gian đổi trang kéo dài hơn, Yến Hinh so với Du Hương càng thêm khủng hoảng, quả thật đem Mạc Ngôn giống như hình nhân tha hồ bố trí.
Trữ Ngự Diệp thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, thẳng đến Yến Hinh nhìn thấy nơi cảnh bộ y có một vết thương thật nhỏ.” Di? Ngươi bị thương… nơi này là bị làm sao vậy?”
Trữ Ngự Diệp vội vàng pha trò để qua chuyện. Không thể nói là bởi vì nhìn lén người khác… chính là cái người độc nhất vô nhị, Đoàn đại tổng quản tắm rửa… rồi mới bị đâm một chút.
” Lý tẩu… ngài đợi lâu.” Mạc Ngôn đến thư phòng, quả nhiên thấy Lý tẩu ngồi ở nơi đó chờ đã lâu.
Thái độ Lý tẩu chuyển biến một trăm tám mươi độ.” Không có…” Lý tẩu chuyển biến rất đột nhiên, nhưng lại bắt đầu từ ngày sau khi ở chỗ Đoàn Thần Phi đi ra, Mạc Ngôn đã sớm hoài nghi…
Đại khái là gia đã cùng nàng nói cái gì đó.
Vốn không muốn làm cho y lo lắng, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là……
Ngồi xuống nghe Lý tẩu tiếp tục nói đủ loại quy củ nặng nề, Mạc Ngôn không khỏi cười khổ. Cảm giác cứ như chính mình thật vô dụng…
Không thể sự tình nào đều dựa vào người khác a…
Kỳ thật ở chung một thời gian, hắn cảm thấy Lý tẩu cũng là người tốt……
Ngoài cửa một thân ảnh đùng đùng nổi giận tiến vào, phía sau còn theo mấy gia đinh.
” Uy! Uy! Ngươi… ngươi ngày hôm qua đi đâu vậy?” Thanh âm này cao đến quãng tám … không cần nhìn, nhất định là Đoàn gia Đại tiểu thư ── Đoàn Linh Vân.
Yến Hinh yên lặng nhìn thoáng qua Mạc Ngôn ngồi ở trên ghế, trong lòng âm thầm kêu khổ.
” Việc này rất trọng yếu sao?” Mạc Ngôn có điểm hoảng hốt, hắn ngày hôm qua quả thật không ở trong phòng. Tối hôm qua hắn đi bồi lão bà bà kia, nhưng cái này không thể nói.
Đoàn Linh Vân hừ một tiếng.” Đương nhiên trọng yếu. Tất cả mọi người đều biết ngày hôm qua bắt được một tên trộm… Ai biết được còn có một con chuột không biết xấu hổ nào đó cùng tên trộm kia nội ứng ngoại hợp hay không?” Đoàn Linh Vân rõ ràng ám chỉ Mạc Ngôn.” Nói! Ngươi đêm qua… đi chỗ nào?”
” Ngủ không được, đi ra ngoài dạo một chút.” Mạc Ngôn nghe nàng nói như vậy, cũng có chút phát hỏa. Buổi tối chỉ đi ra ngoài, cần phải bẩm báo sao?
Đoàn Linh Vân trừng mắt nhìn Yến Hinh liếc một cái.” Ai đi theo ngươi?” Chuyển hướng chất vấn Mạc Ngôn.
” Ta theo…” Yến Hinh vội vàng lên tiếng.
” Không ai theo ta. Có việc gì không?” Mạc Ngôn chậm rãi mở miệng.
” Kia nói không chừng chính là ngươi!” Đoàn Linh Vân mỉm cười.” Như vậy tốt lắm, ngươi cũng phải bị áp giải lên quan phủ…”
Mọi người ngẩn ngơ. Nói gì đi nữa, Mạc Ngôn vẫn là phu nhân mà đại thiếu gia định ra, không ai dám động hắn a…
” Tiểu thư, ngài không chứng cớ…” Yến Hinh còn muốn nói nữa, nhưng trên mặt đã bị Đoàn Linh Vân hung hăng cho một cái tát.
” Nơi này không đến phiên ngươi mở miệng.” Đoàn Linh Vân trừng mắt.
Mạc Ngôn cảm thấy vị đại tiểu thư này thật sự không thể nói lý.” Đi theo ngươi là được, khó xử nàng làm gì?”
Tại sao người trong nhà này… đều cứ thích đánh người như thế?
” Thiếu phu nhân…” Thiếu gia nếu còn ở nhà, tiểu thư quyết không dám kiêu ngạo như thế.
” Không có việc gì… không có việc gì…” Mạc Ngôn thật đúng là không tin nàng sẽ đem chính mình áp nhập quan phủ đâu!
|
CHƯƠNG 39
Không ai dám bính Mạc Ngôn, một đám gia đinh yên lặng đi theo phía sau Mạc Ngôn.
Tất cả mọi người cảm thấy, Thiếu phu nhân mới tới ôn ôn nhu nhu, so với Đoàn Đại tiểu thư mãnh liệt lỗ mãng hảo hảo rất nhiều… Một người tốt như thế, sao có thể cấu kết với kẻ trộm được chứ?
Đây chỉ là đáy lòng thầm nghĩ, chứ ai cũng không dám nói ra.
Xem ra… hình như là thật sự muốn áp giải ta lên quan phủ…
Mạc Ngôn nhìn quanh bốn phía, cố ý chậm rãi tiêu sái.
Nếu thật sự như vậy thì nguy rồi! Hắn nhẹ nhàng đánh giá Đoàn Linh Vân. Xem ra vị tiểu thư này, đại khái là lo lắng, cẩn thận thôi không đủ …
Mạc Ngôn thở dài một hơi, nếu gặp người không thể nói lý, tự nhiên sẽ không thể theo lẽ thường được. Muốn đi đâu, hắn đều nhận thức!
Yến Hinh thật lo lắng, nhưng nàng vẫn biết đi tìm người nên tìm.
Thiếu gia không ở đây, người có thể cứu Mạc Ngôn, cũng chỉ duy nhất là … đại tổng quản Đoàn Thăng! Hắn nhất định có biện pháp, cứu Thiếu phu nhân đi ra!
Trong trướng phòng……
” Ăn một khối bánh đậu xanh được không?” Từ ngày hôm qua Trữ Ngự Diệp anh dũng bắt kẻ trộm, Đoàn Thăng tâm tình liền vẫn thật không tốt, mặc cho Trữ Ngự Diệp nói toạc miệng, hắn cũng một mực không để ý.
Yến Hinh vừa lúc xông tới, cũng là vừa lúc Đoàn đại tổng quản đang nổi bão.
Ba!
Hắn dùng hai ngón tay niết chặt làm bút lông gãy đôi.” Ngươi…còn náo loạn thì liền cút đi!” Biết Yến Hinh đang ngây ngốc đứng ở cửa, hắn mạc khả nề hà lấy ra một cây bút mới, lần thứ hai vùi đầu công tác.
” Thăng… đừng nóng giận a, ta thề ta thật sự không phải cố ý… Di? Yến Hinh cô nương?” Chính sách dùng khuôn mặt tươi cười vĩnh viễn phát huy không được tác dụng gì trên người Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp lần này cũng không biết nên làm như thế nào đây.
Sau đó Yến Hinh vọt tiến vào, song tất một quỳ.
” Đoàn tổng quản… ta van cầu ngài cứu… cứu Mạc Ngôn công tử đi…” Tuy rằng kích động, nhưng Yến Hinh vẫn đủ bình tĩnh để nói ra hoàn chỉnh chân tướng sự việc.
A! Có loại sự tình này?
Trữ Ngự Diệp bị doạ nhảy dựng, không nghĩ tới Đại tiểu thư cư nhiên hồ nháo đến loại trình độ này!
Đoàn Thăng đứng lên, lại chậm rãi ngồi xuống.
” Thăng… ngươi nhanh cứu hắn a!” Đúng vậy! Hiện tại người nắm chủ quyền Đoàn gia, thực chất mà nói, chính là Đoàn gia đại tổng quản. Lời hắn nói ngay cả phu nhân cũng phải e ngại ba phần, muốn dồn trụ tiểu thư, hắn đi là chính xác nhất!
Trữ Ngự Diệp lo lắng so với Yến Hinh không thấp hơn, Mạc Ngôn chính là thiếu gia thân thủ giao cho y bảo hộ, nếu có sơ xuất gì, y tuyệt đối sẽ áy náy đến chết!
” Tiểu thư vào thời điểm nào đem Mạc Ngôn mang đi?” Đoàn Thăng ngồi xuống, thậm chí còn tiếp tục cầm lấy bút lông.
” Chỉ mới đây thôi, nếu không đi sợ là đã muốn tới nha môn huyện phủ rồi… Đoàn tổng quản…” Yến Hinh nghĩ là chạy nhanh cứu Mạc Ngôn, nếu thật sự tới nha môn rồi, cũng không phải nói một câu là có thể dễ dàng thả người ra!
Đoàn Thăng lắc đầu, lại tiếp tục vùi đầu vào sổ sách của hắn.
” Ngươi… ngươi không đi…?” Thanh âm Trữ Ngự Diệp đã muốn phát run.
” Không thể đi.” Đoàn Thăng bút không dừng lại.” Hiện tại…”
Trữ Ngự Diệp hung hăng giật phăng quyển sách trong tay hắn, ném xuống đất.” Đây là lúc nào rồi… ngươi còn ở đó mà lo công việc của ngươi sao? Ta thật sự là nhìn sai ngươi rồi! Sau này đừng gọi ta… chúng ta không phải bằng hữu!”
Đúng vậy… người này từ trước kia đã rất chán ghét Mạc Ngôn, còn muốn giết chết hắn… không nghĩ đến thời khắc mấu chốt này, hắn vẫn là không chịu ra tay cứu giúp!
Trữ Ngự Diệp trừng mắt nhìn Đoàn Thăng liếc một cái.
” Quên đi… chúng ta chính mình đi!” Y kéo tay Yến Hinh ly khai.
Đoàn Thăng ngây người một chút, lại yên lặng nhặt lên quyển sách, tiếp tục ngồi xuống tính toán.
” Không cần thăng đường! Trực tiếp đem nữ tiện nhân này tống vào đại lao đi!”
Nghe nói là Đại tiểu thư Đoàn gia, huyện quan tự mình tiếp đãi. Nhưng khi nghe yêu cầu như thế, hắn cảm thấy thật khó xử.
Nữ tử này là phu nhân của Đoàn đại thiếu gia … nghe nói Đoàn đại thiếu gia yêu nàng vô cùng sâu đậm… Nếu thật sự đem nàng nhốt vào đại lao, nói không chừng chính mình làm sao mà chết cũng không biết…
Nhìn thấy sắc mặt huyện quan khó xử, Đoàn Linh Vân hừ một tiếng.” Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
” Không phải a… Đại tiểu thư…” Huyện quan lúng túng.” Không có chứng cớ… không thể bắt người a!”
” Chứng cớ?” Đoàn Linh Vân cười lạnh.” Ta lại không biết ngươi phá án cũng muốn chứng cớ? Bổn tiểu thư chính là nhân chứng!” Thuận tay sờ mó, lấy ra ngân phiếu một vạn hai, phóng tới trên bàn.
Huyện quan lập tức cười mở mặt.” Đại tiểu thư… này…”
Còn làm bộ thanh liêm gì nữa! Đồ hồ ly!
” Phần thưởng của ngươi… bắt hay không bắt a? Bổn tiểu thư chỉ cần ngươi trả lời một tiếng thôi!”
” Bắt… bắt!” Huyện quan thấy tiền sáng mắt.” Người đâu, đem nghi phạm nhốt vào đại lao, chờ ngày xử lý!”
|
CHƯƠNG 40
Bắt thì bắt vậy… Nhưng huyện quan vẫn là có điểm hơi sợ. Hắn vẫn căn dặn cấp dưới, không cần ngược đãi quá phận……
Tuy rằng Đoàn Linh Vân phân phó, phải hung hăng tra khảo nàng… Bất quá nàng là một mỹ nhân như vậy, ai lại nhẫn tâm mà dụng hình với nàng chứ?
Nhưng! Đã thu tiền, thì vẫn phải làm bộ làm dáng một chút…
” Đại nhân, tổng quản Đoàn phủ cầu kiến.” Hạ nhân vội vàng thông báo. Huyện quan từ trên ghế nhảy dựng lên.
” Tại sao còn đứng ở nơi đó? Còn không mau mời vào?” Huyện quan lo lắng như thế không phải không có nguyên nhân, mọi người ai cũng biết, Đoàn gia cao thấp đều là do một tay Đoàn tổng quản lo liệu, huyện quan lo sợ là lại có “mệnh lệnh” nào đó …
Hay là lại có sự gì đó…
Lúc huyện quan còn đang phỏng đoán, người đã vào tới.
” Đại nhân.” Đoàn Thăng tiến vào, huyện quan vội vàng thay hắn kéo ghế dựa đến.
” Đoàn… Đoàn tổng quản a… mời ngồi!” Huyện quan ân cần tiếp đón hắn ngồi xuống, lại thay hắn châm trà. Lúc Đoàn Đại tiểu thư tới cũng chưa khom lưng cúi đầu mời mọc như thế.
Đoàn Thăng từ đáy lòng xem thường người như thế, nếu có thể, hắn thật không muốn đến đây chút nào…” Quên đi, đừng tiếp đón.” Nếu huyện quan còn tiếp tục như thế, hắn có thể nhịn không được mà huy một quyền vào mặt người kia.
” Ha hả a… Đoàn tổng quản tới nơi này… là có việc gì không?” Nhìn kỹ, tổng quản này quả thật không kém a… hắn càng làm ra vẻ đứng đắn, lại càng có hương vị a.
Thấy huyện quan đối chính mình nhìn không chớp mắt, Đoàn Thăng dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.
” Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đại tiểu thư tặng ngươi nhiều ít?” Thật sự là ghê tởm… cư nhiên ngay cả nam nhân đều coi trọng mắt…Huyện quan này có thể phế đi!
” Này…” Huyện quan xuất ra khăn tay sát mặt.” Chừng này thôi…” Hắn lặng lẽ giơ hai ngón tay lên ra hiệu.
Sách! Mới một vạn hai, ngươi liền dám áp Thiếu phu nhân Đoàn gia a? Thật là không muốn sống!
Đoàn Thăng từ trong ngực áo lấy ra ngân phiếu năm mươi vạn lượng, ném tới trên bàn.” Cầm!” Hắn ngay cả nửa con mắt cũng không nhìn huyện quan một chút, sợ bị ô nhiễm.
A!
Huyện quan vội vàng lấy tay tiếp nhận, nhét vào trong ngực.” Này… ngài là muốn ta thả người?”
” Thả người? Tại sao thả người? Ta chỉ là muốn ngươi đừng bính Thiếu phu nhân Đoàn gia mà thôi, nếu trên người hắn mất một sợi tóc, cẩn thận thiếu gia trở về…ngươi tự mình chịu lấy!” Đoàn Thăng nhìn như lơ đãng, nhưng bàn tay đã bóp vỡ cái chén trà.
Huyện quan hoảng sợ, vội vàng tiếp lời: ” Vâng vâng vâng, ta nhất định hảo hảo đối xử tử tế Thiếu phu nhân Đoàn gia, Đoàn tổng quản ngài yên tâm!”
Đoàn Thăng cười lạnh một tiếng.” Mau dẫn ta đi thấy hắn!” Cùng cái loại này đứng gần lâu một chút, hắn đều sợ ô uế…
” Cô bé lớn lên thật đáng yêu a ~ mau tới đây cho đại gia nhìn xem một chút a!”
Mạc Ngôn thay y phục, theo nha dịch đi vào nhà lao, trên đường không ngừng nghe uế thanh lời xấu xa, hắn cảm thấy có điểm sợ hãi.
Nhưng mà… Trữ đại ca chắc chắn sẽ đến cứu hắn. Sẽ đến…sẽ đến…
Cuối cùng đi đến một gian nhà tù, nha dịch đẩy mạnh hắn vào trong.
” Từ từ, đại ca… nhìn nàng đáng yêu như thế… không bằng chúng ta đến thẩm vấn nàng trước đi?” Bọn nha dịch cười một cách vô sỉ.
Mạc Ngôn giờ khắc này mới chính thức bắt đầu sợ hãi.
” Không phải sợ không phải sợ… ta sẽ thật ôn nhu…” Lại là tiếng cười khả ố, Mạc Ngôn lại bị đẩy đi ra. Hắn bất an giãy dụa, hai tay lại bị chặt chẽ trói lại.
Nếu sớm biết bị Đoàn tiểu thư đưa đến đây, hắn có chết cũng sẽ không đi…
Hắn trừng lớn mắt nhìn nha dịch đang áp lấy hắn xuống nền nhà, thật hy vọng hiện tại có một bả đao, đem chính mình giết chết để quên đi…
” Di? Hắn là nam nhân a…” Tiếng cười của nha dịch lại vang lên, áo đã muốn bị xé nát, Mạc Ngôn muốn tránh thoát nhưng lại không thể, mãnh liệt vặn vẹo, giãy giụa làm cho dây trói trên người chính mình càng thêm thít chặt.
Làm sao đây…
” Ha ha ha… không quan hệ, nam nhân cũng tốt… ta còn chưa gặp qua nam nhân nào xinh đẹp như thế đâu…” Một người trong đó sờ sờ người hắn, xâm phạm hai viên hồng châu trước ngực.
Tay người nọ ngạnh áp hai gò má Mạc Ngôn, làm cho hắn ngay cả muốn cắn cũng không được… Một tay kia đang muốn kéo quần hắn xuống …
” Dừng tay.” Một thanh âm rất lạnh vang lên, bọn nha dịch ngây ra một lúc, đều tạm thời dừng tay quay về phía sau nhìn xem.
Đoàn Thăng không nghĩ tới hắn nhìn thấy cư nhiên lại là loại cảnh tượng này… Chết tiệt hỗn trướng!
Hắn thuận tay cởi xuống phối kiếm, một cái vung tay như lướt gió, vận mệnh tử của nam nhân kia đang đặt ở trên người Mạc Ngôn cứ như vậy rớt xuống dưới.
” A ──” Tiếng thét chói tai chưa lạc, hai tay nam nhân nháy mắt lại rơi xuống đất.
Mọi người đều ngây ngốc sửng sốt, nhất là tên huyện quan vô dụng kia.
Mạc Ngôn cũng bị doạ ngây người, được Đoàn Thăng sửa sang lại hảo y phục đều dính đầy vết máu.
Nam nhân trên mặt đất kia đã đau ngất đi, nhưng không ai dám đi qua động hắn.
” Đoàn… Đoàn tổng quản…” Mạc Ngôn cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, hắn không tự chủ mở miệng.
” Nam nhân kia hôn ngươi?” Bàn tay cầm kiếm của Đoàn Thăng lại dần dần nâng lên.
” Đoàn… không cần a!” Mạc Ngôn kêu lên, nhưng đã không còn kịp rồi, khi hắn mở to mắt, nam nhân kia đã không còn cái mũi.
Mọi người nhanh chóng lui ra sau, huyện quan cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn đã bị doạ sợ đến nỗi nước tiểu ra ướt cả quần.
” Ai gặp mặt hắn, đây là kết cục.” Đoàn Thăng lạnh lùng nói, kiếm trên tay dính đầy vết máu, hắn không cần dùng quần áo nam nhân lau tịnh.
Mọi người lại lui ra sau một chút.
” Ngươi không sao chứ?” Dùng đao chặt đứt dây thừng cột trên người Mạc Ngôn, may mắn là nam nhân, nếu là nữ tử, nhìn thấy hình ảnh hung tàn như thế, chỉ sợ đã thét lên mà ngất đi rồi.
Thật… thật đáng sợ…” Ta không sao…” Mạc Ngôn còn có điểm hoảng hốt.
” Thật không tốt…nhưng bây giờ ta còn không thể tiếp ngài trở về. Ta có suy tính của ta … xin ngài nhẫn nại vài ngày nữa…” Đoàn Thăng thật thành khẩn nói.
Hiện tại, hắn cũng rất muốn đem Mạc Ngôn tiếp trở về, nhưng mà trở về bây giờ, chỉ có hại mà thôi!
” Không… không quan hệ.” Tuy rằng không quá hiểu được, nhưng Mạc Ngôn vẫn là gật gật đầu.
Khi Đoàn Thăng cùng Mạc Ngôn nói xong, sau đó quay đầu lại, tất cả mọi người căng thẳng thần kinh. Lo lắng Đoàn đại tổng quản lại có cử chỉ kinh người nào đó.
” Hảo hảo chiếu cố phu nhân Đoàn phủ chúng ta… bằng không…”
Ba!
Cánh cửa nhà tù được làm bằng loại gỗ siêu cấp chắc chắn bị Đoàn Thăng một cước đá gãy. Mọi người kinh hãi.
” Vâng vâng vâng… Đoàn gia ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định hảo hảo bảo bảo hộ phu nhân…” Mọi người chỉ kém không quỳ xuống mà cam đoan.
Đoàn Thăng hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nhà tù. Hiện tại không cần hắn nhắc, tên huyện quan vô dụng kia khẳng định sẽ đem Mạc Ngôn chiếu cố cẩn thận.
Tốt lắm, hắn cũng nên trở về xử lý một việc……
” Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn a… cư nhiên dám mạo phạm phu nhân…” Mạc Ngôn được thận trọng thỉnh đi ra, thay y phục sạch sẽ cao nhã, bắt đầu nghe những người đó không ngừng sám hối.
Như vậy với hắn mà nói, cũng là một loại việc làm phức tạp rồi…
|