Nam Thiếp
|
|
CHƯƠNG 55
Tiếng hít thở đều đều, trầm ổn vang lên, xem ra người bên cạnh đã sớm ngủ say. Nhưng mà Trữ Ngự Diệp lại trắng đêm khó ngủ.
Y mệt chết đi được, nhưng căn bản ngủ không xong.
Không hiểu vì cái gì, tư thế an tường ngủ của Đoàn Thăng lại làm cho y trăm lần xem không chán. Hắn thật sự đang ở cạnh bên, đây là người mà y thích.
Chính là lại không thể được.
Bất cứ giá nào cũng… không thể vi phạm!
Trong cơn hắc ám sương mù, Đoàn Thăng trở mình một cái.
Trữ Ngự Diệp nhịn không được trong lòng bốc lên dục vọng, thật cẩn thận vươn tay, đem Đoàn Thăng ôm vào trong lồng ngực. Cảm giác tinh tế nhu nhược, làm cho Trữ Ngự Diệp nhịn không được ôm càng chặt hơn một chút.
” Còn chưa ngủ?” Người trong ngực lên tiếng, doạ Trữ Ngự Diệp một cú sốc!
Đoàn Thăng cũng không ngủ, tuy rằng nói giường khá lớn, cũng đủ hai người nằm thẳng còn có dư, nhưng mà Đoàn Thăng chính là cảm thấy là lạ… cũng không phải không gian không đủ quái dị, mà là có người… nói một cách chính xác hơn, là bởi vì Trữ Ngự Diệp ở bên cạnh hắn, cái loại cảm giác kỳ dị này làm cho hắn không thể nhập miên.
” Ngươi thì sao?” Người trong ngực không có ý định giãy giụa, Trữ Ngự Diệp thoáng run giọng hỏi, không thể tin có một ngày hắn lại nằm ở bên cạnh ta như vậy, còn làm cho ta ôm vào lòng.
Là mộng sao!?
” Không có biện pháp ngủ. Ngươi hẳn là mệt mỏi đi? Sao lại không ngủ…?” Đoàn Thăng đơn giản ở trong lồng ngực y điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái hơn.
Trữ Ngự Diệp cúi đầu, gắt gao nhịn xuống dục hoả mà người đang trong ngực vô tình dụ dỗ, khiến cho hưng phấn.
” Không… không phiền lụy…” Thoáng lui rời khỏi người kia, bởi vì y rốt cuộc nhịn không được.
Đoàn Thăng cảm thấy một cái vật thể nhẹ nhàng chạm vào hắn.
Đáng chết!
Đầu óc lập tức nổ tung, hắn đột nhiên ý thức được đó là cái gì. Kia là cái đồ vật này nọ…
Tên khốn này!
Xoay người, một bàn tay hung hăng suý đến trên mặt Trữ Ngự Diệp. Đoàn Thăng nhanh chóng ngồi dậy, hắn không biết tại sao lại có thể cùng y ở chung như vậy.
Trữ Ngự Diệp ngạc nhiên.
Khổ sở nở một nụ cười.
Quả nhiên…… là do chính mình tự đa tình mà thôi.
Đoàn Thăng hai chân đạp chăn, nghĩ muốn xuống giường. Trữ Ngự Diệp hoảng sợ kêu lên.
” Không cần…” Vội vàng giữ chặt Đoàn Thăng, trong thanh âm của Trữ Ngự Diệp ngập đầy chua xót.” Ngươi không cần đi… ta đi!”
Ngạnh đem Đoàn Thăng áp quay về trên giường, lạp hảo chăn.
” Ta rót sẵn chén nước đặt ở bên giường ngươi, nếu ngươi khát … không cần xuống giường cũng có thể bắt được. Có việc gì tuỳ thời cứ gọi ta một tiếng, được không?” Trữ Ngự Diệp nói, mà Đoàn Thăng cũng giống như mong muốn của y, hoàn toàn không phản ứng.
Trữ Ngự Diệp nhìn hắn một chút, đem nước phóng tới bên giường.
” Còn có… thật xin lỗi… ta thật xin lỗi ngươi…” Trữ Ngự Diệp lúng túng nói, xoay người ra khỏi phòng.
Đoàn Thăng một câu cũng chưa nói.
Mãi cho đến khi thanh âm cửa mở ra rồi đóng lại vang lên, thậm chí tiếng bước chân dần dần đi xa, hắn đều một ngữ không phát.
Hắn đột nhiên thân thủ chuẩn xác chụp tới bên cạnh giường, cầm lấy cái chén kia.
Uống cạn nước, cái chén lại hướng trên tường ném đi.
Ngu ngốc…
“……” Mạc Ngôn không nghĩ đối mặt Đoàn Thần Phi, bởi vì một câu đều nói không ra khẩu.
Du Hương đi rồi, đem một gian phòng trống rỗng lưu cho bọn họ.
Mạc Ngôn đưa lưng về phía Đoàn Thần Phi, làm bộ như đang ngủ. Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.
Vẫn là như mọi khi, Đoàn Thần Phi lại mở rộng vòng tay, ôm chính mình sưởi ấm.
” Ngày chúng ta thành thân… cũng mời cha mẹ ngươi đến?”
Lời nói của Đoàn Thần Phi bay vào trong đầu Mạc Ngôn, tạo ra không nhỏ rung động. Mạc Ngôn bắt đầu có chút phiền não.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, cũng rất muốn lên tiếng khóc thật to ở trong lồng ngực y.
Đây là thật sự?
Mạc Ngôn không nhớ rõ lúc ấy chính mình trả lời ra sao, có lẽ chính mình cái gì cũng chưa nói… hoặc chỉ là ừ hử vài tiếng đáp ứng?
Này cũng không trọng yếu…
Chính mình có thể nhìn thấy nương, người mà đã lâu không gặp… đột nhiên có điểm muốn khóc.
Thế nhưng…thế nhưng còn cha thì sao? Hắn có lẽ… còn không biết chuyện mình cùng muội muội trao đổi!? Dù sao chính mình lúc trước, để lại một phong thơ nói muốn đi ra ngoài một thời gian, làm sao có ai lường trước chuyện hoang đường này có thể xảy ra.
Ngu ngốc chính là mình!
Hắn thật sự rất sợ cha sẽ nhận ra hắn, nhận ra hắn… kỳ thật không phải tiểu muội, người mà từ nhỏ đã được coi như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay… mà là đứa con từ nhỏ đã bị cho là điềm xấu, là yêu ma.
Kết hôn như vậy…liệu có nhận được lời chúc phúc không?
Có lẽ cha… sẽ tức chết lên ấy chứ!?
Chính mình không có biện pháp sinh dục… từ nhỏ liền khắc chết đại nương của mình… cha thật sự sẽ đến sao? Nếu hắn biết chân tướng!
Mạc Ngôn không dám nghĩ tiếp…
” Nếu không thích, vậy không cần mời.” Đoàn Thần Phi đột nhiên nói chuyện, Mạc Ngôn ngây ra một lúc…
” Gia…” Biết ta còn không ngủ…!?” Ân… không có. Ta thật cao hứng.” An tâm tựa đầu tựa vào trong ngực Đoàn Thần Phi, Mạc Ngôn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Có thật sự cao hứng không?
Vậy phản ứng lúc nãy là gì…?
Mạc Ngôn có việc gì đều giấu không được Đoàn Thần Phi, hắn từ lúc nghe nhắc đến cha mẹ… liền rõ ràng đứng ngồi không yên.
Rất rõ ràng !
Rốt cuộc xảy ra việc gì? Đoàn Thần Phi thật sự rất muốn biết. Nhưng nếu Mạc Ngôn chưa nói, y cũng sẽ không hỏi.
Y sẽ chờ hắn tự mình nói ra. Có thể bây giờ còn không phải là thời điểm.
” Được rồi, ngủ đi.” Đoàn Thần Phi chỉ kém không thấp giọng hống hắn ngủ.
Mạc Ngôn gật gật đầu, lần nữa nhắm mắt lại.
Đêm nay, mọi người đa tâm trằn trọc nan miên…
|
CHƯƠNG 56
Trời mưa …
Mạc Ngôn ở trong ngực Đoàn Thần Phi tỉnh lại, tí tách tiếng mưa rơi vang vọng ở bên tai.
Gia hương vào tiết trời này cũng bắt đầu có những cơn mưa không dứt, Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy có điểm phiền muộn. Đã lâu không trở về nhìn xem ~!
Tuy rằng… cuộc sống nơi này tốt lắm… gia đối hắn cũng tốt lắm…nói như thế, có lẽ cũng có thể về nhà nhìn xem. Thế nhưng…
Cha chắc sẽ không muốn ta trở về đâu…
Mạc Ngôn vẫy vẫy đầu, đem ý tưởng trong đầu đánh tan.
Nhìn nam nhân bên cạnh hãy còn ngủ say, Mạc Ngôn lại chậm rãi nằm trở về. Chỉ cần từ nơi gia…”đánh cắp” một chút ấm áp là tốt rồi.
Hiện tại cho tới nay, đều là Đoàn Thần Phi cho hắn niềm vui!
Nhắm mắt lại, như thế nào đều ngủ không được.
Đoàn Thăng lần đầu chính mình đứng lên.
Ngủ lâu như thế… loại cảm giác cùng thanh âm này, nhất định đã là sáng sớm!?
Trữ Ngự Diệp đâu?
Đoàn Thăng xoay người xuống giường, nghe được nhiều điểm tiếng mưa rơi. Hiện tại trời mưa, tốt lắm! Trữ Ngự Diệp đâu?
Sờ soạng dọc theo vách tường mở ra cửa, đập vào mặt chính là từng trận giọt mưa, cùng một mùi rượu không biết từ đâu. Tiếp theo, một sức nặng áp đến trên chân.
Đang suy nghĩ sự việc gì đang diễn ra, rốt cuộc Đoàn Thăng cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tên ngu ngốc này!
Đoàn Thăng giận dữ, thân thủ đem Trữ Ngự Diệp đang ướt sũng vào trong. Nhanh chóng đóng cửa lại.
” Ngu ngốc!” Cái gì đều nhìn không thấy, Đoàn Thăng cúi đầu mắng. Lập tức đem y phục đơn độc chính mình xả xuống rồi khoác lên người y.
Cái gì đều nhìn không thấy, Đoàn Thăng tự nhiên cũng không có biện pháp tìm quần áo hoặc thứ gì khác phủ thêm cho y.
” Di… ngươi tỉnh rồi…?” Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy Đoàn Thăng ngồi bên cạnh, không nói được một lời.
Toàn thân đều ướt đẫm… trận mưa này thật đúng là… Di!? Trữ Ngự Diệp từ trên mặt đất ngồi dậy, nhất kiện quần áo kề sát thân mình.
Nhìn kỹ, đó là y phục của Đoàn Thăng.
Trữ Ngự Diệp kinh ngạc nhìn chăm chú Đoàn Thăng.”Thăng… này… này là áo của ngươi? Đã ẩm ướt hết rồi…” Trữ Ngự Diệp nhìn hắn, ít dám tin.
Nói như thế… là Đoàn Thăng kéo y vào…
Ha hả a… chính mình vẫn đang si tâm vọng tưởng.
Trong nháy mắt vui sướng nảy lên, lập tức lại hiểu được, này căn bản không có nghĩa gì cả.
” Vô nghĩa! Ngươi cả người đều ướt như thế. Tại sao lại không vào a?” Đoàn Thăng nhu nhu đầu, cảm thấy thật phiền.
Trữ Ngự Diệp lập tức ngây dại. Trầm mặc không nói.
” Ta sợ ngươi chán ghét ta…” Giống như còn không có tỉnh rượu, có một loại men say ngây ngất, tận dưới đáy lòng đẩy ra. Rượu quá mạnh mẽ, làm cho y có điểm khổ sở.
Trên thực tế… y lập tức cảm thấy lạnh, lập tức lại làm cho y tâm động không thôi, thật sự cơ hồ làm cho y muốn ngất đi.
Y luôn hy vọng chính mình có thể giống như thiếu gia, ôm lấy hắn mà âu yếm… nhưng việc này căn bản không có khả năng, thiếu gia… đã muốn đem Du Hương gả cho Đoàn Thăng rồi.
Huống chi… hắn căn bản không thương mình…
Đúng không!?
Đoàn Thăng không tiếp lời, cứ như vậy lẳng lặng ngồi. Trữ Ngự Diệp trong lòng càng hàn. Y đem biểu hiện này trở thành là Đoàn Thăng trong lòng cam chịu.
Hết thảy đều là chính mình si tâm vọng tưởng…
Gần nhất… hảo nhàm chán a…
Đoàn Thanh Tú một bên cùng tỷ tỷ chơi cờ, một bên đánh cái ngáp.
Gần đây tìm khắp không thấy tẩu tử, bằng không chính là cùng đại lão hổ ca ca một chỗ… căn bản không có cơ hội tiếp cận! Chán ghét a ~ ca ca làm gì mà canh phòng chặt chẽ như vậy a!?
Nàng hơi hơi mặt nhăn mày nhíu, ăn luôn tỷ tỷ một quân cờ.
” A…” Đoàn Linh Vân kêu sợ hãi một tiếng, nhìn tiểu muội trước mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó, biểu hiện vô cùng cổ quái.
Sớm biết thế sẽ không hạ bước đi kia.
Đúng… đúng rồi, gần đây sao cũng không gặp Đoàn hồ ly?
Sau khi xảy ra chuyện kia, hắn hẳn là rất đắc ý mới đúng a! Sao không thấy hắn ở trong phòng bận rộn nữa?
|
CHƯƠNG 57
Nói là qua đông, bắt đầu hạ xuân vũ.
Tiếp theo may xuân y mới.
” Ta thấy sao lại kỳ quái như thế a…? Thiếu phu nhân sao lại không cho chúng ta đo… lại để cho một tiểu a hoàn không chuyên làm việc đó?”
” Coi như hết, nàng là ngại chúng ta thô nhân, người ta là tiểu thư nhà giàu mà!”
Mạc Ngôn bị Yến Hinh lôi kéo, đo cái này đo cái kia, cảm thấy có điểm ngượng ngùng.
” Ta thấy… cùng trước kia giống nhau là tốt rồi.” Cứ đo tới đo lui, cảm giác có điểm quái. Hắn trước kia ở quê hương, cho tới bây giờ chưa từng được may qua nhất kiện quần áo…
” Được rồi được rồi…” Yến Hinh ghi ghi chép chép, rồi đưa cho nha hoàn ngoài cửa.” Phải may thêm vài món quần áo a. Hơn nữa, may quần áo mùa đông cùng quần áo khác là không giống nhau, quần áo mùa đông kích thước khá lớn một chút, xuân y thì… phải vừa vặn thì mới tốt. Cho nên mỗi một năm a, đều phải đo lại một lần.” Yến Hinh lão luyện nói, sửa lại y phục trên người Mạc Ngôn.
” Ngài thích màu sắc nào?”
Màu sắc…?” Màu nào… đều hảo.” Mạc Ngôn nói, có loại cảm giác như khi tiểu hài tử được may cho một bộ đồ mới, vừa áy náy vừa thẹn thùng.
Kỳ thật cũng không hẳn là cao hứng, dù sao có may thì… không phải đều là nữ trang sao?
” Theo chân bọn họ, chọn mấy khối vải dệt màu sắc tươi sáng, nói là phu nhân, bà nội thích không khí vui mừng.” Yến Hinh lại đối nha hoàn phía ngoài phân phó, Mạc Ngôn cảm thấy càng thêm ngượng ngùng.
Đoàn Thần Phi tiến vào.” Không cần màu đỏ, tục khí.”
” Vâng, thiếu gia.” Yến Hinh hành lễ cáo lui, trong phòng chỉ lại còn lại Mạc Ngôn cùng Đoàn Thần Phi.
” Gia…” Mạc ngôn thấp giọng gọi, lập tức môi bị hôn trụ.
” Không thích ngươi mặc đồ màu đỏ. Bởi vì màu đó chỉ để dành riêng cho ta!” Biểu thị công khai bá quyền, Mạc Ngôn bị giữ lấy như vậy làm cho ngây ngẩn cả người.
Lập tức mới có thể để ý đến.
Màu đỏ… đó là…
Mạc Ngôn nhất thời đỏ mặt. Nhớ tới gia từng nói chờ sau khi y trở về sẽ thành thân… nghe giống như là giả vậy!
Thật sự sẽ hạnh phúc như thế sao?
Đoàn Thần Phi ôm lấy Mạc Ngôn, ở trên thân mình mẫn cảm của hắn khẽ khàng hôn nhẹ.
” Nếu bọn họ may y phục mặc tốt… lần sau cũng để cho bọn họ làm đi. Của ngươi cùng của ta…” Ở bên tai Mạc Ngôn nói, Đoàn Thần Phi chỉ có ở phía sau, nói mới có thể nhiều như vậy.
” Ân…” Mạc Ngôn đáp lại, lần đầu chủ động dâng lên môi chính mình.
Đoàn Thần Phi kinh ngạc một chút, lập tức cuồng liệt đáp lại.
Đoàn Thanh Tú lẻn vào trướng phòng, cũng không gặp cái người luôn cuồng vì công việc kia.
Căn cứ theo lời Khoả Kế nói, đại tổng quản sinh bệnh, đang dưỡng thương!
Dưỡng thương? Thì phải là ở trong phòng?
Mà dưỡng thương cái gì a? Rốt cuộc là sinh bệnh hay là bị thương? Mà tại sao sinh bệnh lại phải dưỡng thương? Rồi vì sao chúng ta không biết? Ca ca lúc này… sự tình gì đều luôn tỏ ra thần thần bí bí a!
Bất quá…càng như vậy thì mới càng thú vị ~!
Trên đường đi thông đến phòng Đoàn Thăng, Đoàn Thanh Tú thầm nghĩ như thế.
Đột nhiên, đập vào mắt nàng, tại giữa vườn hoa kia… nam nhân cùng Trữ Ngự Diệp một chỗ, không phải là Đoàn Thăng sao?
Hảo hảo buồn cười… hắn đang mang cái gì che ngang mắt thế kia a?
Cảm giác thật là kỳ quái… này lại là đồ vật hảo ngoạn gì đó sao?
Đoàn Thanh Tú cực kỳ vui vẻ, nàng sôi nổi chạy tới, rồi mới thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, một phen giật phắt miếng vải đen đang cột ngang đầu Đoàn Thăng.
Rồi mới lớn tiếng nói: ” Các ngươi đang đùa trốn Miêu Miêu?”
Trong nháy mắt, Trữ Ngự Diệp cơ hồ vỡ tim mà chết.
Thật vất vả ly khai Đoàn Thanh Tú…
Trữ Ngự Diệp gắt gao ôm lấy Đoàn Thăng hãy còn suy yếu, cái gì đều nói không ra khẩu.
Chính mình thật sự là ngu ngốc! Nói cái gì mà phải bảo vệ hắn… lại ngay cả điểm này cũng làm không tốt. Chính mình thật là khờ khạo… là đứa ngốc…
” Thăng… ta thật xin lỗi ngươi… thật xin lỗi… ta nói phải bảo vệ ngươi, nhưng lúc này đây lại chẳng làm được gì cả. Ta thật là vô dụng, việc gì cũng làm không xong… nếu đôi mắt của ngươi thật sự nhìn không thấy, ta đây sẽ bồi thường cho ngươi…” Trữ Ngự Diệp thì thào nói.
Đoàn Thăng không nói chuyện.
” Ta… ta thật xin lỗi Du Hương… rõ ràng biết ngươi phải cùng nàng thành thân, lại vẫn thích ngươi…”
Đoàn Thăng hoảng sợ!
Ta cùng Du Hương thành thân!?
Ngươi thích ta?
Hắn đang muốn nói chuyện, lại bị Trữ Ngự Diệp ôm chặt.
” Ta biết ngươi hiện tại nhất định rất hận ta. Chính là ta rất đỗi thích ngươi… Kỳ thật ta đã thích ngươi lâu rồi. Nhưng mà ta biết ta cái gì cũng không xứng, lại còn ngu ngốc… ngươi nhất định sẽ không thích ta, cho nên ta chỉ biết lặng lẽ nhìn ngươi là tốt rồi… nếu có thể, ta nguyện ý bảo hộ ngươi, cùng ngươi tìm hạnh phúc.
Du Hương chính là hạnh phúc của ngươi đúng không? Thế nhưng…mọi sự lại gần như bị huỷ ở trong tay ta …”
Chỉ một cái chớp mắt, khi miếng vải đen bị kéo xuống, Trữ Ngự Diệp chỉ biết là chính mình xong đời !
Y căn bản không nghĩ tới, sẽ có người… sẽ có việc ngoài ý muốn, cứ như vậy làm cho Đoàn Thăng thấy ánh sáng. Thế thì đôi mắt của hắn sẽ ra sao đây?
Nhất định là sẽ có nguy cơ vĩnh viễn không nhìn thấy!
Du Hương nhất định sẽ hận chết ta.
Đoàn Thăng kinh ngạc không thôi, sau khi nghe Trữ Ngự Diệp nói nhiều như thế, ngoại trừ kinh ngạc ra… nghĩ không ra từ nào khác.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới… y cư nhiên đối chính mình…
Tên ngu ngốc này!
Đang lúc muốn lên tiếng nói chút gì đó đáp lại, ánh mắt đột nhiên một trận mơ hồ…
|
CHƯƠNG 58
” Ta rốt cuộc xảy ra việc gì?”
Đoàn Thăng không phải không khống chế được, chính là biểu tình rất lãnh đạm.
Quý thần y trước khi thấy Đoàn Thăng nổi bão, vội vàng mời Đoàn Thần Phi cùng Mạc Ngôn tới. Từ từ Đoàn Thăng cũng sẽ phát hiện, cho nên đây là chuyện duy nhất mà Quý thần y có thể làm lúc này.
Quý thần y nháy mắt, Trữ Ngự Diệp chạy nhanh dìu Đoàn Thăng ngồi xuống.
” Uống nước?” Trữ Ngự Diệp đưa nước đến trước mặt Đoàn Thăng, Đoàn Thăng một phen huy khai.
” Phiền chết được, ngươi đến ngồi bên cạnh đi!” Đoàn Thăng không khỏi hờn giận đối Trữ Ngự Diệp nói. Rồi lại một phen trừng Quý thần y.” Nói mau!”
Quý thần y hướng Đoàn Thần Phi bên cạnh cầu cứu, nhưng Đoàn Thần Phi lại bất vi sở động. Đoàn đại tổng quản một khi nổi trận lôi đình, lực phá hoại ra sao hắn đã chính mắt gặp qua, cho nên Quý thần y đành phải nhỏ giọng nói…
” Kỳ thật ngươi một chút bệnh đều không có…”
Mạc Ngôn cùng Trữ Ngự Diệp hai người thoáng chốc sửng sốt.
Đoàn Thăng nhẹ nhàng hừ một tiếng, cũng không lên tiếng.
Ngày đó buổi tối là như thế này……
Lúc tới Dược Nhĩ Cư, Quý thần y vừa vặn có ở nhà.
” Quý bá… ngươi mau mau xem Đoàn tổng quản đi…” Nhìn thấy Quý thần y, Lúc này Mạc Ngôn tâm trí hỗn loạn, căn bản không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Quý thần y ngạc nhiên không thôi, sao lại tới một lần nữa?
Hơn nữa… Đoàn tổng quản thoạt nhìn… thật đúng là không phải bệnh trạng thông thường a.
Bộ dáng tiều tụy không chịu nổi, hắn đại khái mệt cực kỳ. Vai trái bị thương xem ra đã nhiều ngày, mặc dù có dấu vết rịt qua thuốc trị thương, nhưng đây là vết thương do đao kiếm đâm vào, phải đặc biệt chú ý mới được a…
” Xem ra hắn đã hôn mê vài ngày …” Quý thần y nói, miệng vết thương bên vai trái đã muốn sinh mủ, may mắn còn không phải thật nghiêm trọng. Bất quá đây cũng là nguyên nhân làm thân mình hắn nóng lên, hơn nữa hắn có thể lại bị nhiễm phong hàn, hắn lại không hảo hảo nghỉ ngơi, kết quả hư càng thêm hư, chính là như vậy.
Bất quá cũng có thể không có gì trở ngại…
Hôn mê vài ngày?
Đoàn Thần Phi giận dữ, người nâng Đoàn Thăng tới đây vừa vặn là Khoả Kế cùng làm việc trong trướng phòng, y một phen túm lấy quần áo Khoả Kế.
” Ngươi nói…” Đề cao tay, Khoả Kế nhất thời như bị treo lên.” Sao lại xảy ra việc này?”
Khoả Kế toàn thân phát run, bị bộ dáng Đoàn Thần Phi doạ cho choáng váng.
” Nói!”
” Là… là tổng… tổng quản… hắn… hắn phân phó… ta… chúng ta không… không thể vào…” Khoả Kế run lên.
Nói còn chưa nói xong đã bị Đoàn Thần Phi hất văng ra.
” Đi… tìm Trữ Ngự Diệp đến.” Đoàn Thần Phi lạnh lùng hạ lệnh. Khoả Kế ba chân bốn cẳng chạy vội đi.
Y thật muốn xem Trữ Ngự Diệp là làm sao chiếu cố người này?
” Thiếu gia… ta ra ngoài nói chuyện một chút?” Quý thần y biểu tình ngưng trọng. Lúc này, âm mưu chính thức bắt đầu.
Lúc Đoàn Thần Phi cùng Quý thần y đi ra ngoài, Quý thần y liền khai tông minh nghĩa nói: ” Thiếu gia, Đoàn tổng quản chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, kỳ thật trên người cũng không lo ngại.”
” Ác. Tốt lắm.” Đoàn Thần Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
” Bất quá, người như tổng quản sẽ không hảo hảo chiếu cố chính mình đâu, sợ là… một khi khoẻ lại sẽ tiếp tục vùi đầu vào tính toán sổ sách mà quên trời quên đất, trị được phần ngọn không trị được phần gốc a.” Quý thần y lời nói thấm thía.
” Ngươi muốn…?” Đoàn Thần Phi nhất thời nghĩ ra một trò đùa thật vui.
” Không biết có phương pháp gì, có thể cho Đoàn tổng quản hảo hảo ở trên giường nghỉ ngơi vài ngày?” Quý thần y ra chiều suy nghĩ, trên cơ bản, hắn cảm thấy loại cơ hội này là cực kỳ bé nhỏ.
” Có a…” Đoàn Thần Phi cẩn thận ngẫm lại.” Ngươi liền nói như thế này…”
Cứ như vậy, đại cục đã định.
Lúc ấy vì Đoàn Thăng đang hôn mê, bằng không nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Vì lý do gì chính mình rõ ràng bị đao đả thương cộng thêm phong hàn, lại có quan hệ với đôi mắt chứ?
Hắn cũng là người học qua y thuật, nếu nghe được Quý thần y giải thích gượng ép, tất nhiên không tin.
Nhưng đợi cho đến khi đã bị bịt kín bởi miếng vải đen, lại nghe thấy ngữ khí lo lắng muốn chết của Trữ Ngự Diệp, hắn bắt đầu có điểm tin. Hơn nữa Trữ Ngự Diệp chết cũng không chịu cho hắn tháo miếng vải đen ra, cho nên hắn đành phải cứ để như vậy.
Trữ Ngự Diệp rất dễ bị lừa, cho nên nhất định sẽ coi lời Quý thần y như thánh lệnh. Rồi lại nghe qua Du Hương giải thích việc Đoàn Thăng đã tỉ mỉ bố trí, thế nhưng chính mình lại cô phụ tấm lòng của người ta…
Hắn đã muốn hối hận chết khiếp, lại nghe thấy tin tức như vậy, sao dám có chút hoài nghi nào chứ? Hắn khi đó chỉ một lòng thầm nghĩ hảo hảo chiếu cố Đoàn Thăng, căn bản là không có gì hoài nghi.
Cho nên, âm mưu ngây thơ này vốn sẽ không thành công, liền bởi vì Quý thần y chuyên nghiệp, mà lừa ngã mọi người.
Ai từng nghe qua bị đao đả thương phải mất đôi mắt?
Quý thần y xem sự tình thành công như thế, liền dặn dò Trữ Ngự Diệp phải cho hắn uống thật nhiều thuốc bổ dưỡng, rồi chờ sau bảy ngày, mới được mở ra miếng vải đen, làm bộ tễ thuốc thật thành công.
Ai ngờ trên đường đến đây gặp phải tiểu quỷ linh tinh, vẫn là tuyên cáo thất bại.
Đoàn Thần Phi là hết thảy chủ đạo, muốn nói là thủ phạm cũng đúng. Nhưng mà lúc này y lại có thái độ cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến mình, cứ như hết thảy lỗi cũng không do y tạo thành.
Đoàn Thăng nghe xong những lời giải thích này, vẫn là không nói chuyện. Thế là trong lúc mọi người ở đây ồn ào, hắn phẫn nộ thản nhiên rời đi.
” Thăng!” Trữ Ngự Diệp đuổi theo.
” Ngươi… ngươi giận ta sao?” Trữ Ngự Diệp giữ chặt hắn, cả người thoạt nhìn thật ủy khuất.
Đoàn Thăng hừ một tiếng, cũng chưa để ý đến y.
” Ta… ta chỉ biết ngươi chán ghét ta!” Trữ Ngự Diệp sắp rớt nước mắt…
” Ngươi ngu ngốc a! Phiền chết được~!” Đoàn Thăng rất không vui, lần này lại bị thiếu gia chơi xỏ một trận. Nhớ lại chính mình ở trước mặt Trữ Ngự Diệp từng cởi hết y phục tắm rửa, hắn liền hận không thể lấy đao chém chết Trữ Ngự Diệp!
Tối quá phận chính là, hết thảy cư nhiên lại là một âm mưu!
” Thăng… ta biết ngươi thật chán ghét ta…” Trữ Ngự Diệp lâm vào tình tự tự oán tự ai.” Ta… ta thật sự…”
” Ngu ngốc!” Đoàn Thăng thấp giọng mắng một câu.” Nếu ta chán ghét ngươi, sẽ cho ngươi ôm sao? Còn cho ngươi thoát quần áo của ta…”
Giãy khai tay của Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thăng bước nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Trữ Ngự Dệp ngốc lăng tại chỗ.
Đoàn Thần Phi tâm tình có vẻ tốt lắm. Đây là đương nhiên, vừa rồi sắc mặt Đoàn Thăng trắng bệch lao ra khỏi cửa, bộ dáng kia là lần đầu tiên y nhìn thấy.
Cảm giác này…y có điểm đồng tình với Trữ Ngự Diệp, kỳ thật hết thảy những chuyện này, người đáng thương nhất chính là Trữ Ngự Diệp.
” Gia…?” Mạc Ngôn nho nhỏ giọng hỏi.” Tại sao cố tình nói là đôi mắt?” Chuyện này, hắn đều chẳng hay biết gì. Hắn rất thành thật, bộ dáng kia không lừa được người khác.
Đứa ngốc… đôi mắt nhìn không thấy, không chỉ không thể tính toán sổ sách, cũng sẽ không chạy loạn…Trọng yếu hơn là, nếu hù doạ một chút với tên Trữ Ngự Diệp ngu ngốc kia, bất cứ sự gì đều có thể làm a…
Đoàn Thần Phi cười cười, sờ sờ đầu Mạc Ngôn, lại vẫn chưa nói gì.
Trong nhà này, người tối tâm cơ quả nhiên là Đoàn Thần Phi…
|
CHƯƠNG 59
Lời nói của Đoàn Thần Phi cứ vang vọng trong đầu… Mạc Ngôn không sao quên được.
” Chờ Đoàn Thăng không có việc gì ta sẽ đi.”
Sao lại như vậy… hiểu lầm đã muốn giải quyết, gia cùng Đoàn tổng quản, cũng mặt lạnh vài ngày. Tuy rằng nói, hai người còn có công sự cần tiếp xúc, thế nhưng bình thường, đại khái cũng đã là thế này. Nhưng mà, vẫn có cảm giác, nhiệt độ càng xuống thấp.
Không khí âm trầm thật nồng hậu.
Này cũng thật hoàn hảo… Thế nhưng Mạc Ngôn luôn lo lắng, gia lại giống như trước đây… không nói một tiếng mà đi Giang Nam!
Như vậy hắn chịu không nổi!
Hắn hiện tại thật quý trọng từng ngày hai người ở chung, một khắc cũng không muốn lãng phí. Cảm giác này là sao? Ở trong phủ Đoàn gia, hắn càng ngày càng lo lắng.
” Còn không đi?” Đoàn Thăng đánh bàn tính, ngay cả đầu cũng không nâng.
” Phải đi.” Đoàn Thần Phi thở dài, tổng quản này thật đúng là không làm cho người ta thích, thật sự là không hiểu tại sao Trữ Ngự Diệp lại đâm đầu vào thích hắn như vậy?
Quên đi, dù sao Đoàn Thăng là phải cùng Du Hương thành thân…
Nói đến việc này…
” Đúng rồi. Ngươi cùng Du Hương… vào thời điểm nào…?” Đoàn Thần Phi không chút để ý nói, ngón tay khẽ chạm vào ngọc khí đặt trên tủ kia.
Ba!
Đoàn Thăng phóng bút.” Ngài… nói cái gì?” Nói cái gì mà thời điểm cùng Du Hương chứ!?
Đoàn Thần Phi nhíu nhíu mày, đem thỏ ngọc tinh xảo gỡ xuống thưởng thức.” Sao vậy? Trữ Ngự Diệp không nói với ngươi?” Không đợi Đoàn Thăng sắc mặt ảm đạm mở miệng, Đoàn Thần Phi từ từ nói: ” Ta tính… cho ngươi cùng Du Hương thành thân.”
Cái gì? Cùng Du Hương…?
Đoàn Thăng nhíu mày.” Rất vội vàng.” Nói thật ra, hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ thành thân. Đương nhiên, càng miễn bàn khi đối tượng là Du Hương.
Hắn cùng Đoàn Thần Phi bốn mắt giao nhau, Đoàn Thần Phi vẻ mặt thoải mái. Biểu tình kia… không giống như là đang nói đùa.
” Không quan hệ, ngươi có thể chậm rãi chuẩn bị.” Đoàn Thần Phi gắt gao nhìn hắn, giống như là muốn tìm hiểu cái gì đó.
” Thiếu gia, Du Hương có nguyện ý không?” Đoàn Thăng nắm chặt lưng ghế dựa, hết sức khắc chế thanh âm chính mình. Hắn cũng không muốn ở trong này phát hoả.
” Ta làm chủ cho ngươi.” Thanh âm Đoàn Thần Phi lập tức trầm thấp. Y lãnh đạm mở miệng.” Hay là… ngươi không muốn?”
” Không dám.” Đoàn Thăng mặt không chút thay đổi nói.
” Ân.” Đoàn Thần Phi gật gật đầu, đem thỏ ngọc trả về.” Hảo hảo quản trong ngoài gia.”
” Vâng. Thiếu gia.” Đoàn Thăng gật đầu, cho đến khi Đoàn Thần Phi đi ra cửa, hắn mới lại chậm rãi ngồi xuống.
Không hiểu được vì sao, bàn tính đã bị cắt thành hai nửa.
Mạc Ngôn đi đến bên ngoài, vừa vặn gặp Trữ Ngự Diệp cương vị công tác trở về.
” Trữ đại ca…” Hắn gọi Trữ Ngự Diệp lại.
” Mạc… phu nhân.” Trữ Ngự Diệp nhìn hắn mà không khỏi nhăn mặt nhíu mày, rồi sau đó cùng Mạc Ngôn đi vào trong phòng.” Gần đây vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, không biết phu nhân vào thời điểm nào sẽ phát hiện ngươi.” Trữ ngự Diệp nói, phu nhân chán ghét Mạc Ngôn như thế, nếu phát hiện hắn là nam nhân…
Không biết sẽ có hậu quả gì!
” Ân… không quan hệ.” Mạc Ngôn khẽ cười.” Loại sự tình này… sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện, không phải sao?”
Trữ Ngự Diệp ngơ ngẩn.
” Ta… không có biện pháp sinh dục.” Mạc Ngôn cười khổ. Trữ Ngự Diệp lại ngây ngẩn cả người.
Đúng… đúng vậy… Mạc Ngôn không có biện pháp sinh… chuyện này sớm hay muộn cũng bị phát hiện. Nói như thế, muốn giấu cũng là giấu không được.
” Cho nên, căn bản không cần thay ta lo lắng, ta tự mình biết lấy.” Mạc Ngôn không có khổ sở.
” Ngươi có biết gia… vào lúc nào sẽ đi không?”
” Thiếu gia không nói với ngươi?” Trữ Ngự Diệp ngạc nhiên thốt ra, Mạc Ngôn sắc mặt trầm xuống. Trữ Ngự Diệp biết tự mình nói sai.
” Chúng ta ngày mai sẽ đi.” Trữ Ngự Diệp nho nhỏ giọng nói.
Mạc Ngôn mở to hai mắt.
Cái gì…!? Ngày mai…!
|