Nam Thiếp
|
|
CHƯƠNG 60
Thật nhanh! Tại sao có thể như vậy?
Mạc Ngôn ngây ngẩn cả người. Một bên Trữ Ngự Diệp biết tình huống không ổn, vội vàng ra tiếng an ủi hắn: ” Không sao đâu a… thiếu gia rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
” Ân…” Mạc Ngôn nhìn Trữ Ngự Diệp.” Như vậy… ngươi cũng phải rời đi Đoàn tổng quản, đi theo gia sao?”
Là như thế này sao…? Rất nhanh sẽ trở lại a… kia vì cái gì… gia đến bây giờ còn không chịu nói cùng với ta? Hay là đang quá đỗi bận rộn chuẩn bị, nên định tới buổi tối mới nói?
” Đúng vậy…” Trữ Ngự Diệp gật gật đầu, lần này thị phi không thể không cùng thiếu gia đi.
Rời đi Đoàn tổng quản a… Mạc Ngôn tiểu gia hoả này… là đã biết cái gì rồi a. Hắn đã biết ta thích Đoàn Thăng sao? Chẳng lẽ… biểu hiện rõ ràng như thế!?
Trữ Ngự Diệp lắc đầu. Thế thì vì cái gì… đương sự cũng không cảm giác được chứ? Tuy rằng lần trước đã thổ lộ cùng với hắn, nhưng mà thái độ của Đoàn Thăng đối chính mình vẫn chẳng có chút tiến triển gì. Trữ Ngự Diệp thậm chí cảm thấy, hắn ngược lại đối chính mình càng thêm lãnh đạm.
Tuy rằng hắn nói ra như vậy, nhưng thật sự có thể nghĩ là hắn đối chính mình hưởng ứng không?
Trữ Ngự Diệp không dám ảo tưởng xa xôi.
” Như vậy a…” Mạc Ngôn miễn cưỡng mỉm cười.” Vậy ngươi hảo hảo chiếu cố gia…” Nhìn thấy Trữ Ngự Diệp cũng là bộ dáng thất hồn lạc phách, vốn muốn hỏi hắn chuyện của Du Hương cùng… lời sắp đến bên miệng lại nuốt trở về.
” Ta sẽ làm thế.” Trữ Ngự Diệp đứng dậy.” Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
” Hảo…” Mạc Ngôn tiễn Trữ Ngự Diệp tới cửa.” Nhớ kỹ…” Mạc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm.” Ngươi cùng gia… đều phải bình an trở về.”
Lại mưa…
Mạc Ngôn chậm rãi thay Đoàn Thần Phi thu thập xiêm y, ngẩng đầu nhìn trời mưa, cảm thấy có điểm khổ sở… thời điểm ly biệt sắp tới, hắn nghe tim cứ nhoi nhói đau.
” Làm sao vậy?” Đoàn Thần Phi tiến vào, nhìn thấy Mạc Ngôn lẳng lặng thu quần áo, liền cảm thấy có việc không tốt. Y duỗi ra thủ nắm lấy tay Mạc Ngôn, mạnh mẽ đưa hắn xoay người lại, đối mặt chính mình.
” Làm sao vậy? Ngươi đang làm cái gì…?”
Mạc Ngôn bỗng nhiên dừng lại động tác.
” Gia… ngươi không phải ngày mai sẽ đi? Đi Giang Nam?” Mạc Ngôn bắt lấy y phục Đoàn Thần Phi, thẳng tắp nhìn vào mắt y.
Đoàn Thần Phi trầm mặc không nói.
Nói chuyện đi… vì cái gì không nói lời nào như thế…? Mạc Ngôn nóng nảy. Nếu đây là sự thật, vậy ngươi vì cái gì đến bây giờ còn không nói…?
Lại muốn lặng lẽ không từ mà biệt? Mạc Ngôn níu chặt lấy quần áo Đoàn Thần Phi, giống như làm thế Đoàn Thần Phi sẽ không đi nữa.
Đoàn Thần Phi đem Mạc Ngôn ôm vào trong ***g ngực.
” Thật xin lỗi… ta ngày mai phải đi.” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng nói, cảm thấy người trong ngực thân thể cứng đờ, thậm chí bộ dáng còn ra vẻ tức giận, Đoàn Thần Phi vội vàng ôm hắn ngồi xuống.
” Vì cái gì… không sớm nói cùng ta?” Mạc Ngôn ai oán nhìn Đoàn Thần Phi.” Hay là… ta không đáng ngươi làm như vậy?”
” Không có!” Đoàn Thần Phi kinh hãi, lần này Mạc Ngôn quả thật là đang giận.” Ta chỉ là… không muốn ngươi khổ sở.”
Không xong…hắn đã hiểu lầm rồi … Đoàn Thần Phi thật sự cảm thấy hết đường chối cãi.
” Kia… gia làm như vậy ta sẽ không khổ sở sao?” Mạc Ngôn thở dài, tựa vào trước ngực Đoàn Thần Phi.
” Nói sớm… vậy ngươi không phải càng khổ sở sớm hơn sao?” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc Mạc Ngôn, cảm thấy thật đau lòng.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.” Nhưng mà… gia đột nhiên rời đi… ta rất sợ hãi.”
Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng hôn Mạc Ngôn.
” Không cần sợ hãi.” Nụ hôn ôn nhu kia có công dụng trấn an. Mạc Ngôn thả lỏng toàn thân, đón nhận nụ hôn của Đoàn Thần Phi.
” Ta rất nhanh sẽ trở lại…”
” Tiến vào.” Trời đã khuya như vậy, còn có người đến gõ cửa…? Là ai a?
” Thăng… ngươi đã ngủ chưa?” Trữ Ngự Diệp lên tiếng thăm dò, y vốn cho rằng vào giờ này Đoàn Thăng đã an giấc… không nghĩ tới hắn vẫn còn thức. Vừa mới nghĩ ra một câu gì đó thật hay nhưng trong nháy mắt lại chẳng nhớ gì.
Tim y đập gia tốc trong ngực!
” Ngủ rồi… còn có thể lên tiếng trả lời ngươi sao?” Đoàn Thăng nhíu mày. Hắn đã muốn đủ phiền, lúc này người muốn nhìn thấy nhất cũng không muốn nhìn thấy nhất, chính là Trữ Ngự Diệp. Đoàn Thăng thở dài.” Vào đi.”
Trữ Ngự Diệp đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Đoàn Thăng ngồi ở trước án thư.
” Tại sao còn không ngủ?” Thấy Đoàn Thăng như vậy… y thật sự rất đau lòng.
” Ngủ không được…” Đoàn Thăng cười khổ.” Đúng rồi… ngươi thì sao? Vì ngày mai phải xa nhà sao?”
Trữ Ngự Diệp nhìn Đoàn Thăng.” Ta cũng ngủ không được…” Y nhẹ nhàng nói.” Ta rất nhớ ngươi… cho nên tới đây tìm ngươi.”
Đoàn Thăng thoáng chốc kinh hãi, rồi lại trở nên trầm mặc…
|
CHƯƠNG 61
” Ngươi hiện tại đã nhìn thấy ta, ngươi có thể đi rồi.” Ngữ khí Đoàn Thăng rất lãnh đạm. Hắn chậm rãi đứng dậy, mở cửa ra.
” Thăng…” Trữ Ngự Diệp cười khổ. Hắn vẫn là…
Trữ Ngự Diệp chịu đựng không được, bất ngờ dang tay ôm lấy Đoàn Thăng. Y liều lĩnh… bốn phía tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của hai người vang lên.
Trữ Ngự Diệp thật sự buồn rầu, Đoàn Thăng luôn đối với y lúc nóng lúc lạnh, nhiều lần bày tỏ với y mà nói, vẫn không chút tác dụng… thái độ như vậy làm cho y chịu không nổi …y muốn biết tâm ý của hắn!
Hắn không nói thích, cũng không nói không thích…
Quyết tâm ôm cho dù phải chết, Trữ Ngự Diệp động tay động chân sờ sờ lên thân mình đơn bạc của hắn. Đoàn Thăng cả kinh, lập tức đẩy y ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại không nói gì để chống đỡ.
Đoàn Thăng sau lần đó, cũng đã hiểu được Trữ Ngự Diệp có cảm tình đối với hắn. Hắn cũng không phải người chết, cũng có cảm giác, đương nhiên cũng biết y đối hắn là thực tâm.
Như vậy… cái động tác mới vừa rồi là… chẳng lẽ y muốn…?
Đoàn Thăng sửng sốt.
” Đi ra ngoài.” Đoàn Thăng thật quả quyết nói.” Bằng không ta giết ngươi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Thăng làm như không có việc gì, đi tiễn đưa Đoàn Thần Phi.
” Đừng sợ. Chờ ta.” Đoàn Thần Phi cùng Mạc Ngôn bịn rịn chia tay, mặt khác ở một bên… Đoàn Thăng cùng Trữ Ngự Diệp lại chỉ có vô hạn trầm mặc.
Trên đường cái vắng vẻ, ngoại trừ người sáng sớm tập hợp ra, chính là Đoàn phủ tối có người tức giận.
” Ân… ngài cẩn thận.” Mạc Ngôn cúi đầu nói. Tưởng tượng đến y lại đi xa mình, trong lòng hắn không chút yên lòng. Vừa lưu luyến lại vô cùng lo lắng.
Đoàn Thăng theo thường lệ kiểm tra lại lần nữa hàng hoá trên xe, xác định không thành vấn đề.
” Thiếu gia, không thành vấn đề .” Đoàn Thăng nói.
Chỉ cần là Đoàn Thăng xem qua không thành vấn đề gì đó, Đoàn Thần Phi tuyệt đối sẽ không nhìn lại một lần. Bởi vì có làm như vậy, cũng vô dụng.
Nhưng y vẫn là đem Đoàn Thăng kêu lại đây.
” Cũng không có vấn đề gì ?” Đoàn Thần Phi hỏi, nhưng ánh mắt y lại một chút cũng không đặt ở trên hàng hoá. Y ngay cả xem cũng không xem.
” Vâng.” Đoàn Thăng gật đầu.
” Hảo…” Đoàn Thần Phi vỗ vỗ cánh tay Đoàn Thăng, Đoàn Thăng ngẩn người, trong lúc đó, một cái đồ vật gì đó nhét vào trong tay áo hắn mà thần không biết quỷ không hay.” Kia cũng nên đi.”
Đoàn Thần Phi hô phải đi, Trữ Ngự Diệp cũng ngồi vào trong xe ngựa.
Trong giờ khắc cuối cùng kia, Trữ Ngự Diệp nhìn thoáng qua Đoàn Thăng. Trong mắt tràn ngập quyến luyến.
Mạc Ngôn nhìn một chút, không đợi cho đến cuối cùng, liền trực tiếp đi vào phủ.
” Từ từ!” Trong phủ lao ra một người, là Đoàn Linh Vân.
Nàng giữ chặt cương ngựa.” Ca ca, ngươi tại sao không nói lời nào đã muốn đi? Cũng không từ biệt ta một tiếng…” Ngữ khí thật ủy khuất.
Đoàn Thần Phi sờ sờ đầu muội muội.” Đi sớm hay muộn không phải đều đi?”
” Không giống nhau a…” Đoàn Linh Vân thì thào nói.
Chết tiệt… tiện nhân kia! Tại sao ngay cả bọn ta đều không biết ca ca phải đi! Ta là thân muội muội của hắn a… xú nữ nhân kia làm sao hảo bằng?
” Trở về mang lễ vật cho ngươi.” Đoàn Thần Phi nói.” Đi thôi!” Đoàn Thần Phi ra lệnh một tiếng, xe ngựa chính thức bước trên con đường hướng về phía Giang Nam.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nhưng lời Đoàn Thần Phi nói trước khi đi trấn an không được lòng dạ hẹp hòi của muội tử, nàng căm giận trừng mắt liếc nhìn Đoàn Thăng ở một bên làm như không có việc gì, xoay người nhập phủ.
Đoàn Thăng có điểm ngây ngẩn cả người…Giống như là… có cái gì đó cũng đã theo đoàn người rời đi.
|
CHƯƠNG 62
Mấy ngày nay mưa cứ liên tục lạnh lùng, sau khi Đoàn Thần Phi đi vẫn không lúc nào ngừng nghỉ.
” Năm nay mưa tới sớm.” Đoàn Thăng trầm ngâm.” Tiểu Ngũ, ngươi khoái mã đi Sơn Đông, Hà Nam, Hồ Bắc mua hạ bông, chặn thị trường.”
” Tổng… tổng quản…” Tôi tớ được gọi là Tiểu Ngũ, khẩn trương nói không ra lời. Mua hạ bông…?” Vừa mới qua thu, lúc này không sớm thu hoạch như thế…” Tổng quản luôn làm một ít chuyện kỳ quái!
Đoàn Thăng liếc mắt nhìn hắn.
” Đi đến các điền hộ nói… mùa vụ năm nay, Đoàn phủ chúng ta bao hạ!”
Tiểu Ngũ ngây ngốc nói không ra lời. Tuy rằng mấy năm nay thu hoạch khá tốt, nhưng mà bán đứt phí tổn quá lớn, phiêu lưu lại cao… tổng quản làm như vậy không sợ thâm hụt tiền? Vả lại vừa qua thu, chờ một chút cũng không muộn a!
Nhưng những lời này hắn không dám nói ra khẩu, ai đều biết tổng quản Đoàn phủ luôn nhìn xa trông rộng, việc buôn bán chưa từng thất bại qua. Không biết chừng đây lại việc làm kinh người cũng nên!
Tiểu Ngũ thuỳ đầu đi ra ngoài, tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nhìn ra… hắn thân thân đầu lưỡi, lại là một khoản tiền cực lớn a!
” Tẩu tử xin dừng bước!” Một bàn tay đem Mạc Ngôn ngăn lại. Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy, là Đoàn Thanh Tú… là tiểu cô hắn không thường tiếp xúc.
” Có việc gì sao…?” Vừa rồi thật khó khăn mới ăn xong một chút cơm, tâm tình Mạc Ngôn vẫn còn căng thẳng, hắn bây giờ còn không muốn… đối mặt phiền toái!
Đoàn tổng quản vẫn bận rộn giống như bình thường, Mạc Ngôn mấy ngày nay bởi vì Đoàn Thần Phi không ở đây… chịu uỷ khuất lớn hơn nữa, nhưng hắn không có cùng bất luận kẻ nào nói qua.
Chỉ có Yến Hinh cô nương suốt ngày đi theo bên người hắn.
” Chị dâu hảo lãnh đạm… tẩu tử đến mấy ngày này… có cần gì, có thể nói với ta!” Đoàn Thanh Tú cười khẽ.
Nàng cười thật ngây thơ, Mạc Ngôn cũng liền buông lỏng cảnh giới.
” Không có, ở trong này ta cảm thấy tốt lắm.” Mạc Ngôn cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Hảo ngoạn… thật sự là hảo ngoạn cực kỳ ~!! Cuối cùng biết đại lão hổ ca ca vì sao lại bảo bối nàng như thế… Đoàn Thanh Tú mỉm cười, rồi mới xoay người đem Yến Hinh chi khai.
” Tẩu tử theo giúp ta uống một chén, tâm sự đi!” Đoàn Thanh Tú không đợi Mạc Ngôn đáp ứng, liền kéo tay Mạc Ngôn đi về phía trước.
” A… nhưng mà Yến Hinh cô nương…” Mạc Ngôn thốt ra, ở đây mọi người đều ngẩn người.
” Không quan hệ, ta cho nàng đi về trước.” Đoàn Thanh Tú mị nhanh ánh mắt, lại là một cái hiền lành tươi cười. Kia bộ dáng thân thiết, làm cho Mạc Ngôn hoàn toàn yên lòng.
Mạc Ngôn gật gật đầu.” Hảo…”
Quái lạ…sao là Yến Hinh cô nương…?
Dọc theo đường đi, Đoàn Thanh Tú kéo lấy Mạc Ngôn, không ngừng vui vẻ sôi nổi nói cười, nhưng lại đi về chính phòng cô ta.
Mạc Ngôn tuy rằng cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng vẫn cười tuỳ ý nàng. Hắn đã biết vì sao Đoàn Thần Phi lại sủng muội muội như thế, bởi vì mặc kệ là Đoàn Linh Vân hay là Đoàn Thanh Tú, tuy rằng tính tình có chút hay đùa giỡn, nhưng đều rất đỗi đáng yêu…
Xem ra đã sớm có dự mưu.
Trong phòng đã dọn sẵn rượu và thức ăn, Đoàn Thanh Tú vui mừng rạo rực kéo Mạc Ngôn ngồi xuống, rồi mới ngã một chén rượu.” Tẩu tử.” Đoàn Thanh Tú nói.” Đến, cạn chén a, đây là nữ nhi hồng tốt nhất, ngươi nhất định sẽ thích.”
Một chén rượu đổ đầy trước mặt Mạc Ngôn, nhưng Mạc Ngôn không có cầm lên.
” Kia… cái kia… Thanh Tú…” Mạc Ngôn bối rối nói.” Ta… ta không biết uống rượu.”
Đoàn Thanh Tú nhẫn nại nghe xong, nghe được câu cuối cùng thiếu chút nữa cười lăn ra.
” Ha ha ha…” Nàng ghé vào trên bàn cuồng tiếu.” Ngươi… ngươi không biết uống rượu?”
Nhìn thấy Mạc Ngôn gật gật đầu, biểu tình của nàng lại trở nên nghiêm túc.
” Ngươi là thật sự… không biết uống rượu?” Đoàn Thanh Tú nghiêm túc hỏi, nhìn thấy Mạc Ngôn lần thứ hai gật đầu, nàng cuối cùng mới tin…
Thiếu phu nhân tương lai của Đoàn gia cũng sẽ không uống rượu…
” Kia không quan hệ, ta uống thì tốt rồi…” Cảm thấy có điểm không thú vị, Đoàn Thanh Tú trực tiếp đem rượu uống cạn một hơi.” Ai nha, tẩu tử đúng là người thực tế!” Đoàn Thanh Tú thét chói tai.
Không thể nào… nữ tử gia đình nghèo hèn như vậy, mà lại suy nghĩ sâu xa đến thế, thật đúng là ngạc nhiên a…
Mạc Ngôn đỏ mặt, trong lúc né tránh, hắn để cho nàng nhìn thấy ôn ngọc trên thắt lưng.
” Ôn ngọc Giang Nam?” Đoàn Thanh Tú ánh mắt chợt loé.” Ca ca mang về tặng chị dâu?”
” Đúng vậy…” Mạc Ngôn khoé miệng giấu không được nụ cười.
” Ta muốn xem!” Đoàn Thanh Tú trực tiếp đánh móc sau gáy……
Chuyện bi thảm, rõ ràng phát sinh ở trên người Mạc Ngôn…
|
CHƯƠNG 63
Thời điểm nghe đến tiếng thét chói tai, kỳ thật đã muốn không còn kịp rồi.
Nàng… không đúng… hắn hắn hắn hắn… là nam nhân…?
Trong đầu Đoàn Thanh Tú hiện lên ý niệm này, miệng đã muốn bắt đầu hét lên.” A ──────────!!!”
Thanh âm phi thường thê lương vang vọng Đoàn phủ. Lúc này tay Đoàn Thanh Tú còn khoát lên trước ngực Mạc Ngôn. Mà Mạc Ngôn cũng luôn không có cách nào lý giải, trực giác của nữ nhân tại sao luôn chuẩn xác như thế.
Ngay lập tức tất cả mọi người bị gọi vào đại sảnh. Mà Đoàn Thăng là người tới cuối cùng.
Đầu tiên, liền thoáng liếc mắt nhìn Mạc Ngôn quỳ gối ở tiền thính, phu nhân ngồi ngay ngắn ở tiền đường, tất cả mọi người triển khai trận thế, giống như là đang thăng đường thẩm lí và phán quyết.
” Phu nhân hảo. Tiểu thư… hảo.” Đoàn Thăng xua tay thỉnh an. Ngoại trừ vừa rồi thoáng nhìn một cái, hắn không còn liếc mắt nhìn Mạc Ngôn nữa.
Hắn trấn định ngồi vào trên ghế, lấy bất biến ứng vạn biến.
Mạc Ngôn thoạt nhìn thật đáng thương, trên mặt có vài đạo vết sẹo. Xem ra là do bị phu nhân… bất quá hiện tại không phải thời điểm đồng tình…
Mạc Ngôn nhắm mắt lại, thần sắc trấn định. Bộ dáng một chút cũng không sợ hãi… Ngày này, hắn sớm biết sẽ đến.
” Đoàn Thăng, ta hỏi ngươi… có phải ngươi đã sớm biết, người này là một nam tử?” Phu nhân hai mắt trừng trừng đầy giận dữ, xem ra cũng là bị kích thích không nhỏ.
Bố mẹ mọi người cũng không dám lên tiếng, một lát sau, Đoàn Thăng mới chậm rãi mở miệng.
” Ta biết.”
” Hắn không biết!”
Cơ hồ là cùng ra tiếng một lượt, Mạc Ngôn vội vàng vì Đoàn Thăng biện bạch, hắn không muốn… bởi vì hắn mà liên lụy bất luận kẻ nào. Đoàn Thăng vì hắn đã làm quá nhiều việc rồi!
Đoàn Thăng trầm mặc, nhưng nơi yết hầu gân xanh đột nhiên nhảy dựng.
Đoàn Linh Vân cười trộm, cuối cùng đã có cơ hội chỉnh được người có quyền lực lớn nhất trong Đoàn phủ này, Đoàn Thăng… nàng cảm thấy thật vui vẻ!
Phu nhân vung tay, dùng sức suý đến trên mặt Mạc Ngôn.
Bị cường lực đánh ngã trên mặt đất, Mạc Ngôn rất nhanh lại đứng dậy, tơ máu tràn ra bên miệng. Lập tức tiếp tục nhắm mắt lại.
Hắn căn bản không sao cả.
” Nơi này ngươi không có tư cách nói chuyện!” Phu nhân rống giận. Ở phía sau Đoàn Linh Vân thiếu chút nữa bật cười ra tiếng vì thích thú.
Thật tốt… đã sớm biết hồ ly tinh này không phải thứ tốt đẹp gì… không nghĩ tới cư nhiên là một nam nhân. Nam nhân còn dám tới lừa gạt Đoàn gia chúng ta… tưởng Đoàn gia dễ dàng bị khi dễ thế sao?
Thật sự là không muốn sống nữa!
” Tại sao ngươi lại có ý định giấu giiếm? Ngươi có biết Đoàn phủ náo loạn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ? Nam nhân này… nam nhân này… vì quá giống nữ nhi nên không nói sao?”
Trường hợp đã muốn nháo đến không thể thu thập. Nơi này trước mắt… vẫn là phu nhân lớn nhất.
Phu nhân kích động đứng dậy, chỉ vào mặt Đoàn Thăng đang ngồi ở ghế trên thẳng mắng. Đoàn Thăng nhíu nhíu mày, một câu cũng không tính toán phản ứng nàng.
Trong lòng hắn đang vòng vo trăm ngàn cách, nhưng mỗi một kế sách lại không thích hợp hiện tại dùng. Phu nhân tính tình cứ như bệnh tâm thần, hắn đã lĩnh giáo qua.
” Ngươi… tiện nhân này! Ngươi nói… có phải ngươi ham của cải Đoàn gia nên mới làm thế đúng không?” Xoay người nắm tóc Mạc Ngôn, rống lên chất vấn.” Ngươi thật to gan lớn mật a!”
Mạc Ngôn ngốc trụ.
” Lúc trước là Đoàn phủ các ngươi bức hôn, chúng ta nào dám nói cái gì đâu…? Ngươi muốn nghĩ như vậy, thì cứ cho là như vậy đi.” Mạc Ngôn đã muốn bất chấp tất cả, trên mặt lại nóng rát trúng một chưởng.
Hắn gục trên mặt đất, đã muốn không có khí lực để ngồi dậy.
” Ngươi sao vậy dám làm như vậy? Lừa gạt ta cùng thiếu gia?” Phu nhân vỗ cái bàn, mọi người kinh hãi.
” Bằng không phải làm sao? Chẳng lẽ phu nhân lại muốn đem hắn giải lên quan phủ, đem sự tình biến thành mọi người đều biết?” Đoàn Thăng lạnh nhạt nói, giống như có ý chuyện này cũng dễ dàng giải quyết thôi.
Không biết sợ nhìn thẳng phu nhân, kia khí thế của người gây sự, tất cả mọi người trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi. Trong cả Đoàn phủ, dám nói chuyện cùng phu nhân như vậy, ngoại trừ thiếu gia ra, cũng chỉ có mỗi mình tổng quản đáng sợ này.
Du Hương nhìn xem Mạc Ngôn, rồi lại nhìn nhìn Đoàn Thăng, trong lòng lo lắng không thôi. Nàng hảo nghĩ chạy tới dìu Mạc Ngôn đứng lên, nhìn bộ dáng kia của hắn… thật sự làm người khác đau lòng.
Nhưng hiện tại nàng không có biện pháp gì làm thế.
” Ngươi… đây là đang uy hiếp ta?” Phu nhân hoả lớn hơn nữa.
” Không dám. Tất cả đều là vì mặt mũi Đoàn gia cùng phu nhân thôi, có khả năng nên nghĩ đến biện pháp tốt nhất.” Thật bình thản nói sang chuyện khác, không chỉ có bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người trong Đoàn quý phủ, hơn nữa còn cho Mạc Ngôn một con đường lui… làm cho phu nhân có điều cố kỵ.
Đoàn Thăng nói mấy câu, đã đánh trúng nhược điểm của phu nhân là trọng sĩ diện.
Xưa nay hiểu biết Đoàn Thăng, Du Hương nhìn Đoàn Thăng không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thật sự là xinh đẹp!
Nhưng mà trượng vẫn chưa có đánh xong. Một cái tình thế xoay chuyển, rất có thể toàn bộ tiêu tan.
Thiếu gia ở Giang Nam rất xa, nếu phía sau xảy ra sai lầm liền nguy rồi!
” Được rồi! Đem tên nam nhân không biết xấu hổ kia tống ra khỏi cửa cho ta!” Phu nhân sắc mặt xanh mét, lập tức có mấy gia đinh thật cẩn thận đem Mạc Ngôn đang gục trên mặt đất nâng ra ngoài.
Hắn ý thức đã muốn không rõ lắm, cứ như vậy ném ra cửa… bên ngoài trời lại mưa to!
” Phu nhân!” Đoàn Thăng hoắc mắt đứng dậy.
” Còn có, đem tên tổng quản lắm miệng chết tiệt nay ra luôn!” Phu nhân mệnh lệnh, nhưng không có một người động đậy.
Người nào người dám động Đoàn tổng quản…?
Phu nhân nhìn mọi người bên cạnh bất động, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đoàn Thăng nhìn Mạc Ngôn bị nâng đi ra ngoài trước mắt mình, hừ nhẹ một tiếng, cũng rời khỏi đại sảnh.
Đa số những người khác trơ mắt nhìn hết thảy sự việc phát sinh, lại không dám nói gì.
Du Hương rất muốn chạy theo đi ra ngoài… nhưng rồi lại không dám động……
|
CHƯƠNG 64
Mạc Ngôn không nhớ rõ hắn ngất xỉu đã bao lâu, kỳ thật chỉ có một lúc… nhưng vào lúc này đây, mưa đã muốn bắt đầu hạ lớn.
Hắn toàn thân ướt đẫm đứng lên, trên mặt còn ẩn ẩn đau buốt.
Hắn không nhận biết nơi này, trên thực tế… hắn cơ hồ không ra khỏi Đoàn phủ nửa bước. Còn không dung hắn nghĩ tiếp, mưa cứ như vậy quất vào người, không lưu tình chút nào.
Mặc kệ ra sao… hắn hiện tại phải tìm một chỗ, trước tránh mưa nói sau.
Mạc Ngôn khởi động thân thể, hai chân yếu đuối kinh người. Hắn cười khổ một chút, nhìn nhìn bốn phía.
Đã muốn vào đêm, trên đường không còn mấy người qua lại.
Hắn quần áo ướt đẫm, thân thể thật trầm trọng… hắn ở trong mưa to thong thả đi tới. Bộ dáng hiện tại chính mình, nhất định rất chật vật đi!
Vẫn là ly khai Đoàn phủ, ly khai nơi vốn không thuộc về mình. Không nghĩ tới cư nhiên là loại tình huống này… cũng tốt!
Mạc Ngôn mơ mơ màng màng nghĩ, ở trong mưa thật sự là không sao tỉnh táo được, hắn hờ hững tiêu sái đến dưới mái hiên một hộ gia đình, cứ như vậy qua một buổi tối.
Đi chính là cùng Đoàn phủ trái ngược hướng, cho nên hắn căn bản không gặp gỡ Yến Hinh cô nương đang lo lắng ra phủ tìm hắn.
Đoàn Thăng ngồi ngay ngắn ở trên ghế xem sổ sách, thuận tiện chờ tin tức Yến Hinh. Hắn hiện tại là nhân vật phiền toái trong mắt phu nhân, không thể tuỳ tiện ra phủ.
Du Hương khẽ tựa vào cửa sổ, nhìn mưa to hạ xuống. Nàng không giống Đoàn Thăng có thể bình tâm như thế, nàng trong lòng lo lắng không thua gì Yến Hinh.
Giọt mưa tí tách rơi đều, không biết qua bao lâu, mới nghe được ngoài cửa một tiếng kêu to.
” Tổng quản…” Yến Hinh vội vội vàng vàng vọt vào.” Sao… Sao đã tìm tìm khắp mà không thấy… ta…” Mặc dù có bung dù, nhưng trên người Yến Hinh vẫn là một mảnh thấp. Bên ngoài mưa thật sự rất lớn.
Đánh vào trên người thật sự rất đau!
” Mưa lớn như thế… hắn có thể đi đâu?” Du Hương lui từng bước, không thể tin được… loại thời tiết này hắn có thể đi làm sao?
Hai người nhìn nhau, trong lòng lại một chút biện pháp đều không có.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi ở ngoài ra, cả phòng chính là tiếng bàn tính vang lên đều đều. Đoàn Thăng một câu cũng chưa nói, vùi đầu ra sức viết.
Hai người lại nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy bốn phía im lặng xuống.
Ba!
” Hừ…” Đoàn Thăng đem bút phóng thật mạnh. Du Hương cùng Yến Hinh chăm chú nhìn hắn, nghĩ đến hắn sẽ có biện pháp kinh người nào đó.
” Chết tiệt dược thương, cư nhiên dám bán như thế…” Đoàn Thăng lẩm bẩm hai tiếng. Lại đả khởi bàn tính.
… Thật không hỗ là cuồng công tác…
Du Hương trong lòng thầm nói như thế.
Vẫn là mưa to… Giống như không có dấu hiệu dừng lại.
Mạc Ngôn lui vào một góc, nhìn mưa… trên người hảo lạnh…
Trải qua một đêm, trên đường lại bắt đầu náo nhiệt.
Hắn chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài, từng hạt mưa to đánh vào trên người. Cứ một mực ở nơi này cũng không phải biện pháp… Hắn vừa mệt vừa đói, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi, rồi tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Đoàn phủ là không thể trông chờ … xem ra chính mình cũng chỉ có thể…đi Giang Nam!?
Tâm niệm nhảy dựng, trong đầu loè ra ý tưởng này.
Mạc Ngôn lắc đầu, thật sự rất không muốn với bộ dạng này… chạy đến Giang Nam. Chính mình rất vô dụng, rất chật vật … hắn cái dạng này… gia còn có thể thích hắn sao?
Thậm chí…có thể vì chính mình mà cùng người trong nhà trở mặt sao?
Y vẫn là thiếu gia Đoàn phủ, chính mình là không biết lượng sức…Nói sao đi nữa, gia là thiếu gia Đoàn phủ, cho nên chắc chắn y sẽ đứng về phía Đoàn phủ thôi.
Bộ dáng mình thế này, căn bản không dám đi gặp y… nếu y trở lại… có lẽ sẽ vì phu nhân, mà không hề thích chính mình đi…
Cũng không có thể gây thêm phiền toái cho người bên ngoài a…
Kia về nhà…?
Giống như càng không thể… chính mình đã muốn không có nhà … làm sao cũng không đúng.
Nhưng mà mặc kệ ra sao… chính mình vẫn phải rời đi kinh thành. Có lẽ… thật sự nên đi Giang Nam. Xem thử muội muội sống có tốt hay không…
Chỉ cần đến liếc mắt một cái, muội muội hạnh phúc khoái hoạt, chính mình hết thảy đều có thể an lòng.
Quyết định chủ ý, liền tiếp tục bước đi.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn liền cái gì cũng không biết …
” Có người té xỉu ──”
|