Hắc Trúc Mã, Ta Là Thanh Mai Của Ngươi
|
|
Chap 56
Vương Nguyên vất vả một đêm không được ngủ, liền dựa vào ghế sô pha nặng nề mà ngủ thiếp đi, đêm qua một mình cậu kéo lấy hành lý chạy tới trước nhà Nhị Văn ở lại.
Ngày hôm sau lại sợ Dịch Dương Thiên Tỉ nói cho Vương Tuấn Khải, vì vậy cậu lại kéo lấy vali hành lý dời qua chỗ tổ kịch .
Sáng sớm đến tổ kịch liền nằm trên ghế sa lon ngủ bù, nghe bảo hôm nay lại có một cảnh cái rất trọng yếu, cần Vương Nguyên đến diễn.
Giang ca đi tới, nhìn Vương Nguyên đến hai má đỏ bừng, thò tay nhẹ khẽ đẩy đẩy.
“Này, Vương Nguyên, tỉnh.”
“Oa!”
Lão Giang xem ra cũng là biết rõ Vương Nguyên cái tật xấu này, lui về phía sau một bước tránh thoát hắn một quyền.
Vương Nguyên lúng túng lau nước dãi ở khóe miệng: “Giang, Giang ca a.”
“cậu đừng lại ngủ nữa, ” lão Giang bất đắc dĩ nói qua, “Bây giờ thiên khí càng ngày càng … lạnh hơn, cẩn thận cảm mạo.”
Vương Nguyên rất là cảm động, nhẹ gật đầu: “Giang ca, cảnh quay của ta là cái gì a?”
Lão Giang khẽ giật mình, lập tức khó có thể mở miệng.
“hả? ! !” Vương Nguyên vừa trừng mắt.
Theo như lời lão Giang, cảnh lần này là cảnh quay ngoài trời, mọi người đã chuẩn bị rồi, đó là tại một cái sườn núi nhỏ, dưới sườn núi có một cái đầm nước, tuy là hồ chết , nhưng mà phía dưới cũng sinh trưởng rất nhiều các loài cây cỏ tảo rêu.
b410f0ec08fa513d14cad1d13e6d55fbb3fbd9f8
Cảnh thế thân chính là để cho Vương Nguyên nhảy xuống hồ, bởi vì muốn tính chân thật,mà cảnh này rất quan trọng, cho nên không thể làm giả.
Hồ nước không sâu, dốc núi cũng không cao, theo lý thuyết không có nguy hiểm gì.
Nhưng mà đây chính là mùa thu a, nhiệt độ bình quân là tám chín độ, Vương Nguyên sợ nhất kỳ thật cũng không phải lạnh. Mà là công tác cứu hộ.
Đạo diễn nhìn nhìn những người dự bị khác, những người kia nếu không phải thân hình không giống diễn viên thì cũng là không muốn đóng.
Chỉ còn lại có Vương Nguyên.
Hắn an ủi nói ra,sau khi kết thúc cảnh quay bọn hắn sẽ lập tức phái nhân viên công tác xuống cứu viện.
” thời gian đến lúc cứu hộ là bao lâu?” Vương Nguyên không khỏi hỏi.
Đạo diễn suy nghĩ một chút: “Thật sự cái này không nói trước được, ngươi cũng có thể giãy giụa một chút, chúng ta cũng không chần chừ liền cứu hộ, từ lúc bắt đầu rơi xuống nước đến lúc nhân viên công tác đi đến chỗ đó, không sai biệt lắm một hai phút a.”
“Ân… . . . Vậy được rồi.”
Vương Nguyên đáp ứng, nguyên nhân có hai điểm: một là cậu đã không có nơi đi, không thể bị tổ kịch đuổi đi , hai là lần này thù lao rất cao, nói không chừng có thể đem tiền thuê nhà còn lại trả lại cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không thích thiếu nợ người khác.
Đạo diễn nghe hắn đáp ứng chính mình không khỏi cười cười: “Tốt lắm, ngươi đi chuẩn bị một chút, thay xong quần áo liền quay a.”
. . .
“Này, là tôi.” Vương Tuấn Khải thay đổi nhanh chóng , lái xe chạy như bay tại trên đường cao tốc, “Tôi hôm nay muốn nghỉ một ngày.”
“Đừng…”Người đại diện thanh âm vừa mới truyền tới đã bị Vương Tuấn Khải hung hăng cắt đứt.
Vương Tuấn Khải lạnh giọng đến: “Tôi có chuyện rất quan trọng, anh giúp tôi tra một chút, cái đòan quay phim lần trước bên cạnh chúng ta kia giờ đang quay ở đâu?”
Hắn vừa mới gọi điện thoại cho Thiên Tỉ ,lại phát hiện Vương Nguyên gia hỏa này không ở nơi đó.
Trốn thực vui vẻ. . . Xem ra, ngày hôm qua cậu biết rõ mình làm cái gì.
Vương Tuấn Khải đáy lòng vẫn là rất cao hứng, cậu biết tâm ý mình, nhưng nhìn phản ứng này của Vương Nguyên, không chừng có cùng ý tứ cùng mình một chỗ.
Nghĩ tới những thứ này, Vương Tuấn Khải không khỏi nhíu nhíu mày, thò tay nơi nới lỏng cổ áo.
“Ân. . .”Bên kia rút cuộc truyền đến thanh âm người đại diện, “Bọn hắn hẳn là tại. . . núi ARA.”
“Ân, cám ơn, ta cúp máy đây.”
Vương Tuấn Khải bên môi khơi mào một cái độ cong tà mị, hắn đi đúng là cái hướng này, nhìn qua không đến nửa giờ nhất định có thể đi đến.
Vương Nguyên nhi… em là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.
Vừa mới rõ ràng còn không suy nghĩ, giờ phút này nghĩ đến lại có thể nhìn thấy Vương Nguyên lần nữa cao hứng trở lại.
Người đang yêu . . .
Có ai không ngốc?
. . .
“Chuẩn bị xong chưa?” Đạo diễn tại dưới sườn núi dùng loa hô.
Đứng ở đỉnh dốc núi Vương Nguyên giờ phút này thực là sợ hãi đấy, bất luận kẻ nào, đối mặt tình hình như vậy ai mà không sợ hãi?
Gió rét thấu xương, tạt vào quần áo mỏng manh của Vương Nguyên.
Thân thể của cậu mơ hồ run rẩy, móng tay đã ở lòng bàn tay để lại dấu vết trăng lưỡi liềm.
Cắn răng một cái, cậu giương đầu lên không hề e ngại.
Trong đôi mắt lạnh cứng sâu hơn một tầng, cậu sẽ không biết sợ, không muốn sợ hãi.
“action!”
Thả người nhảy lên!
Dưới ánh mặt trời tuyệt mỹ thân thể được màn hình quay phim nguyên vẹn mà thu được.
“Bịch! !”
|
Chap 57
Vương Tuấn Khải đóng cửa xe lại, khóa kỹ xe, lập tức đi lên sườn núi.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác bất an, làm cho Vương Tuấn Khải cau mày, hắn thật sự không thích loại cảm giác khó chịu này.
Giống như. . . Có chút không đúng.
Vương Tuấn Khải hỏi nhân viên công tác ở chân núi, xác định là nơi đây, vì vậy hắn lập tức bộ pháp nhanh hơn.
Đây là một cái đỉnh núi nho nhỏ, cho nên không đến mười phút liền không sai biệt lắm thấy được tổ kịch.
. . .
“Ọt ọt ọt ọt…”
Bọt nước văng khắp nơi, toàn bộ hồ lớn bởi vì một người đến như vậy mà làm rối loạn yên tĩnh, nổi lên rung động.
Vương Nguyên nhắm chặc hai mắt, mặc dù như thế, nhưng vẫn là bị cái hắc ám vô tận kia cùng lạnh như băng vây quanh.
Rét lạnh thấu xương , lại để cho thân thể cậu một hồi run rẩy.
Thầm kêu không ổn, Vương Nguyên sợ hãi mà phát hiện chân mình giống như bởi vì nước quá lạnh mà căng gân.
Nhất thời nhúc nhích không được, cậu giãy giụa cũng không có làm được, cơ hồ là một cái chớp mắt, cậu chìm xuống đáy hồ.
“A…! !” Hoàn toàn không thể lên tiếng, lên tiếng khí trong miệng sẽ mất.
Cậu mở mắt, vươn tay tới cái ánh sáng mơ hồ kia, trong nháy mắt đó, cái chết như là một thanh búa tạ hung hăng đánh tại trong lòng Vương Nguyên.
Tại sao có thể như vậy!
Cậu cũng là sốt ruột rồi, thò tay đi hỗ trợ chân giảm bớt run rẩy.
Tại nháy mắt thân thể của cậu khôi phục , Vương Nguyên đại hỉ, lập tức lấy hy vọng có thể lao lên mặt nước.
Chẳng qua là, vừa mới trông thấy ngọn lửa hy vọng,
Lần nữa lại bị dập tắt.
Chân mắt cá chân của cậu, bị vô số tảo cùng rong kia nhè nhẹ dây dưa cùng một chỗ.
“A…! ! !” Vương Nguyên tuyệt vọng!
Giờ phút này, hắn chính thức cảm nhận được, cái chết uy hiếp.
Không, không thể, sao có thể ở chỗ này chết đi.
Không thể không nói, đây quả thật là Vương Nguyên rất không may, vốn là rút gân sau đó bị tảo cuốn lấy.
Này sẽ thật là ngoài ý muốn.
Cậu chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi sẽ có người lập tức xuống hồ cứu hắn!
Chẳng qua là cậu không biết, tại năm giây sau khi cậu chìm vào nước, đạo diễn cũng đã hô cut, mọi người xem cậu chậm chạp không đi ra cũng vội vàng nhào vào trong nước, đi cứu viện!
Thế nhưng là kỳ quái , cái màu xanh lá cây đáng ghét của tảo và rong kia vậy mà che mất thân thể Vương Nguyên.
Mà cái này hồ, cũng không coi là nhỏ, trong lúc nhất thời không có tìm được Vương Nguyên!
“Làm sao có thể? ! !” Đạo diễn cũng là luống cuống, “Nhanh, lại lại để cho càng nhiều người nữa xuống dưới tìm! !”
“Vâng!”
Toàn bộ tổ kịch, đều rối loạn.
Vương Nguyên tại bên bờ sinh tử bồi hồi, cậu cũng nhịn không được nữa rồi.
Cậu phun ra bao khí tại trong miệng.
Liên tiếp bọt nước tiêu tán.
Cậu bất đắc dĩ kiên trì không nổi, thân thể chậm rãi trầm xuống.
Con mắt liều chết mà nhìn cái mảnh ánh sáng kia, hy vọng sau một khắc còn có kỳ tích xảy ra.
Tay, chậm rãi đưa ra ngoài.
Vương Tuấn Khải… …
Chính mình vô ý thức làm ra hình dáng của miệng khi phát âm, lại để cho Vương Nguyên bản thân đều lắp bắp kinh hãi.
Vì cái gì. . . Trước hết lại nghĩ đến chính là hắn… …
. . .
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Tuấn Khải nhìn xem một đoàn tổ kịch rối loạn , kinh ngạc mà thì thào tự nói.
Bình thường quay chụp sân bãi như vậy, sẽ phải rất yên tĩnh mới đúng, hôm nay là đã xảy ra chuyện gì sao?
Vương Tuấn Khải bực bội mà vỗ vỗ lồng ngực, tâm, chẳng biết tại sao, càng thêm buồn bực.
“Ài, lão Giang!” Vương Tuấn Khải cũng là nhớ kỹ người này, nhìn vài vòng cũng không có nhìn thấy người hắn muốn gặp , vì vậy hắn ở đây trong đám người đã tìm được lão Giang.
“Là ngươi a. . .” Lão Giang cười khổ một tiếng, nhận ra Vương Tuấn Khải đang tháo xuống kính râm.
” nơi đây làm sao vậy? Như thế nào loạn lên thế?”
“Vừa mới thời điểm quay phim, Vương Nguyên rơi xuống hồ ! Qua năm phút đồng hồ rồi! Còn không có tìm được người, ngươi nói làm sao bây giờ? !”
Vương Tuấn Khải dáng tươi cười cứng lại.
|
chap 58
“Vương Nguyên? ! Là Vương Nguyên cùng ta cùng một chỗ chụp áp-phích? !”
Vương Tuấn Khải gắt gao bắt lấy bả vai lão Giang, ánh mắt khủng bố tựa hồ muốn ăn thịt người.
Lão Giang dường như bị hắn dọa sợ, vội vàng nói qua: “không…. không sai.”
“… . . .”
“Này! ! Vương Tuấn Khải! ! !”
“Bịch! !”
Vương Tuấn Khải không chút do dự nhảy xuống hồ nước rồi.
Một tiếng động kia cùng tiếng thét của lão Giang, làm tất cả người ở chỗ này đều trợn tròn mắt.
Vương Tuấn Khải? ! Cái tiểu thiên Vương kia ư? Hắn tại sao lại ở chỗ này, còn nhảy hồ? ! !
Toàn bộ tổ kịch lập tức lặng ngắt như tờ.
Đạo diễn nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn về phía lão Giang: “Ngươi nói, ngươi nói đó là Vương Tuấn Khải?”
“Ân, ” lão Giang đắng chát cười cười, “Ta cho rằng Vương Nguyên cùng hắn chỉ là quen biết một ít mà thôi, không nghĩ tới hắn vậy mà sẽ vì cậu ta nhảy hồ!”
“… . . .”
Lập tức đám người như là nổ tung, nghị luận không ngừng.
“Vương Tuấn Khải? ! Cái đại minh tinh kia? ! Hắn cũng nhảy hồ đi cứu Vương Nguyên rồi hả? !”
“Hắn tại sao lại ở chỗ này?”
“Vương Nguyên làm sao sẽ cùng hắn có quan hệ sâu như vậy.”
Đạo diễn trầm giọng vừa quát: “Tăng cường cứu viện, các ngươi đừng có đứng đó mà bàn tán! Chuyện này không cho phép truyền đi nghe thấy chưa?”
“vâng, vâng ,vâng!”
Người phía dưới an tĩnh lại, không nghị luận nữa, bọn họ cũng biết rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc này.
Chẳng qua là nhìn cái hồ nước kia hiện lên rung động, trong lòng không khỏi vì hai người mà toát mồ hôi.
. . .
Vương Tuấn Khải thời điểm xuống nước, đã nhanh dò xét tốt rồi toàn bộ tình hình của hồ. Lúc nhảy xuống nước, có thấy mấy bong bóng nước ở chỗ kia nổi lên.
Hắn là rất lo lắng, nhưng mà đối mặt tình huống như vậy, hắn phải tỉnh táo!
Cởi đi áo khoác trên người, còn có mấy thứ nặng nề khác đều cởi bỏ , hắn liều lĩnh mà bơi hướng vị trí mà hắn suy đoán kia.
Vương Tuấn Khải bản thân cũng rất thích vận động, lại luyện được một thân rắn chắc nội liễm cơ bắp này, bình thường bơi lội mấy trăm mét quả thực là một bữa ăn sáng. Hiện tại bạo phát, sức lực càng là không thể coi thường.
Chính là khoảng cách không đến 100m, Vương Tuấn Khải đơn giản chỉ cần không đến một phút đồng hồ liền bơi tới.
Nguyên Nguyên. . . em nhất định phải chịu đựng!
Hắn tựa hồ có thể cảm thụ được, có thể cảm nhận được cái hít thở không thông thống khổ kia của Vương Nguyên, tựa như theo cái thống khổ kia của mình cũng là từng khúc văng tung tóe, hắn không cách nào tưởng tượng, Vương Nguyên nếu có cái gì ngoài ý muốn hắn sẽ như thế nào.
Vương Nguyên hiện tại chính là của bầu trời của hắn! Trời sập rồi thì sẽ như thế nào?
Vương Tuấn Khải cắn chặt răng , trồi lên mặt nước hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng tiềm nhập đáy hồ.
Hắn rất lo lắng cho Vương Nguyên, lo lắng muốn chết.
Cho nên mới phải như vậy liều lĩnh mà phóng tới cậu! Đi cứu cậu!
“Nguyên Nguyên!” Đáy lòng của hắn bỗng nhiên kinh hỉ mà hô to!
Hắn thấy cậu rồi!.
Cậu cùng đám rong tảo dây dưa cùng một chỗ, gương mặt tái nhợt, dung nhan kia đã thật sâu khắc tại trong linh hồn chính mình .
Vương Nguyên ánh mắt triệt để mơ hồ tại một khắc này.
Tim đập một thoáng vậy mà dừng lại.
Đang ở giữa một mảnh quang ảnh mơ hồ , cậu nhìn thấy, nhìn thấy người trong lòng chính mình đang suy nghĩ tới .
Liền như vậy, liều lĩnh, xông về cậu.
Vương Nguyên khẽ cười, nghĩ thầm có lẽ là trời cao thương cảm cậu, tại một khắc cuối cùng, xuất hiện ảo ảnh.
Cái dáng tươi cười lơ đãng kia, nhưng là lại để cho Vương Tuấn Khải triệt để luống cuống.
Hắn sợ hãi rồi, sợ hãi đây là lần cuối cùng trông thấy nụ cười xinh đẹp như vậy của cậu.
“Nguyên Nguyên! !” Hắn đỏ mắt, bộc phát ra sức lực lớn nhất rẽ nước xung quanh, bơi tới trước mặt cậu.
Trong nước, giữa đám cây cỏ.
Hắn ôm chặt lấy cậu, cánh môi giao tiếp, đem toàn bộ khí trong miệng truyền cho cậu.
Hai người dây dưa cùng một chỗ,độ ấm truyền lẫn nhau , tựa hồ là niềm an ủi duy nhất dưới đáy hồ lạnh buốt này.
“Vương Tuấn Khải… . . .”Vương Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng sắp chết, lại vui vẻ thỏa mãn như vậy.
Tay, nhẹ nhàng bò lên trên cổ của hắn.
Cuối cùng, đã hôn mê.
|
chap 59:
“Vương Nguyên! Vương Nguyên! Nguyên Nguyên… . . .”
Thanh âm của anh, hảo hảo nghe, dường như, dường như tựa như Linh Hồn cứu rỗi.
Là một chùm ánh sáng, một chùm nhất quang chói mắt.
Đúng vậy a, anh ấy một mực như trước, vẫn luôn rất chói mắt.
Từ nhỏ đã là như thế này, anh sẽ đánh đàn dương cầm, thành tích học tập lại tốt như vậy, người cũng lớn lên đẹp trai. Sau khi lớn lên, từ khi bắt đầu ly khai mình, anh liền kiên định tiến về phía thực hiện giấc mộng của mình.
Anh nói cái gì thì đều làm được, không chút nào sai lệch, anh cuối cùng đã trở thành một viên đỏ tía (hàng hot) ngôi sao mới trong giới nghệ sỹ.
Mà chính mình đã từng cười đến khoa trương, nói qua sẽ trở thành người đại diện của anh, nhưng bây giờ lại thành bộ dáng chật vật như vậy .
Ngược lại với anh, nhân sinh của mình tựa hồ như là một bi kịch.
Tầm thường như một hạt bụi trong sa mạc dài đằng đẵng kia.
Chỉ cần nhẹ nhàng nâng con mắt, liền có thể thấy được ở trên trời xa, anh như cũ vẫn chói mắt như thế .
Một hạt bụi, một viên minh tinh.
Khi chúng ta gặp nhau lần nữa, em không dám nhìn anh, bởi vì hèn mọn.
Nhưng anh vẫn lại thích em.
Thực xin lỗi, em không có tư cách, cho anh thích em.
. . .
Tất cả mọi người yên lặng vây quanh hai người, nín hơi nhìn xem.
Vương Tuấn Khải vỗ vỗ mặt Vương Nguyên, hô hào: “Vương Nguyên! ! Tỉnh! !”
Nhìn đôi má cậu trắng bệch, Vương Tuấn Khải tâm xoắn xít lại với nhau, đau đớn tập kích cuốn thần kinh đại não.
Hắn dùng sức đè lên ngực Vương Nguyên, không chút do dự cúi người xuống, ngậm lấy môi của cậu, một lần lại một lần đem khí thổi cho cậu.
Hai người trên người đều ướt đẫm, chật vật không thôi.
Nhưng giờ phút này, Vương Tuấn Khải sớm đã không bận tâm những thứ này, không cam lòng mà một lần lại một lần làm lấy hô hấp nhân tạo.
Chung quanh nhân viên công tác đều giật mình mà mở to hai mắt nhìn, nhìn Vương Tuấn Khải không ngừng hôn lên trên môi Vương Nguyên mà ngẩn người, bọn hắn vốn cho rằng Vương Nguyên tối đa cũng chỉ là bạn thân của Vương Tuấn Khải, nhưng mà sự thật lại một lần nữa để cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Coi như là bạn rất thân gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ không thể không chút do dự hôn như vậy.
Vương Nguyên. . . Đối với Vương Tuấn Khải đến cùng là quan hệ như thế nào?
“Phốc. . .” Vương Nguyên thân thể run lên, lập tức ho ra nước, “Khục khục… Khục khục…”
Chậm rãi mở to mắt, cậu tiêu cự tụ tập tại gương mặt đang mừng rỡ như điên của Vương Tuấn Khải.
Cậu còn không có trì hoãn quá mức, thanh âm khàn khàn: “Vương Tuấn Khải… . . .”
Âm thanh đi ra, cậu cảm giác thân thể như bay lên không, Vương Tuấn Khải cúi người một tay ôm cổ của cậu, một tay ôm eo của cậu đem cậu từ trên mặt đất bế lên, lại để cho Vương Nguyên ngồi dưới đất tựa ở trên vai của hắn.
Vương Tuấn Khải đem cậu chăm chú giam cầm tại ngực mình, ngón tay xuyên thẳng qua sợi tóc của cậu bị nước làm ướt nhẹp, dán tại trên cổ của hắn, nở nụ cười.
Cảm thụ cậu chậm rãi khôi phục nhiệt độ cơ thể, tim đập được lần nữa đã có sắc thái.
“Vương Nguyên… em có biết hay không. . .”Hắn thanh âm trầm thấp, chui vào trong lỗ tai Vương Nguyên, ” mấy lần vừa rồi, trái tim của anh liền muốn ngừng đập . . .”
Vương Nguyên không biết là mệt mỏi hay vẫn là kinh sợ, buồn buồn nằm ở đầu vai hắn không nói.
Tùy ý để hắn ôm chính mình.
Vương Tuấn Khải hít thật sâu một hơi quyến luyến cái mùi sữa nhàn nhạt, hưởng thụ lấy một khắc bình tĩnh này.
“Tiểu khải… em không muốn ở chỗ này… . . .” Vương Nguyên dúi đầu vào trong ngực Vương Tuấn Khải.
Cậu không muốn cho người khác nhìn chính mình gặp chật vật không chịu nổi như thế, người quật cường như cậu, là không muốn đem nhược điểm bày ra cho người khác.
Tình nguyện yên lặng thừa nhận.
Vương Tuấn Khải gật đầu, đứng dậy đem cậu bế lên.
ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh như băng quét qua tất cả mọi người ở đây: “Tôi không hy vọng tại nơi khác nghe thấy chuyện này, còn có, về sau Vương Nguyên không cho phép tại chỗ các ngươi làm thế thân.”
Thân phận bây giờ, cũng không phải là đại minh tinh, dù sao nếu coi Vương Tuấn Khải là đại minh tinh, cũng không quyền sai khiến như vậy với mọi người. Hắn hiện tại, là lấy thân phận con trai của chủ tịch công ty đến hạ mệnh lệnh. Mà tổng boss sau lưng đoàn làm phim này vẫn là là ba ba của Vương Tuấn Khải, có thể không nghe sao?
Ôm Vương Nguyên, hắn thật nhanh đã đi ra khỏi nơi đây.
. . .
“Tốt rồi, ” Vương Nguyên khôi phục một hồi, mở miệng nói ra, “em không sao rồi, thả em xuống a.”
“Vì cái gì?” Vương Tuấn Khải nhìn xem cậu.
Vương Nguyên nhất thời lời nói nghẹn lại, kinh ngạc mà nhìn hắn, tay còn đặt ở trên cổ.
“em… . . . em là con trai, anh như vậy ôm quá sát phong cảnh rồi!” Vương Nguyên chỉ đành chịu nói như vậy .
Vương Tuấn Khải nhảy lên lông mày: “anh còn cứu em một mạng , em ý định như thế nào báo đáp anh?”
“Ách…”Vương Nguyên cảm giác mình ầm ĩ như thế nào đều bất quá không bằng hắn, dứt khoát chính mình một cái trở mình nhảy xuống .
“Này!”
Vương Tuấn Khải bất mãn nhìn cậu: “Để cho anh ôm trong chốc lát sẽ chết à!”
“Vương Tuấn Khải!” Vương Nguyên nghiêm túc nhìn hắn, “Tối hôm qua anh vụng trộm làm sự tình em cũng biết rồi! em nghiêm túc nói cho anh biết, em sẽ không thích con trai đâu! Lão tử là thẳng đấy! !”
Tuy nói là cậu hô lên đấy, nhưng mà khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Vương Tuấn Khải mặt tối sầm, lập tức ánh mắt lập tức băng sơn rồi (¬_¬).
Vương Nguyên thân thể run lên, quả nhiên vẫn là đấu không lại hắn! Nhìn ánh mắt hắn như muốn ăn thịt người, Đại Nguyên cảm giác “cúc hoa” của mình khó giữ được. . .( nguyên văn đấy nhá bà con :3)
Quả nhiên vẫn là… . . . Chạy là thượng sách! ! !
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng của cậu, Vương Tuấn Khải không cần tốn nhiều sức mà khẽ vươn tay, lập tức xách cổ áo Vương Nguyên đem cậu bắt trở về, đưa tay mở cửa xe, đem cậu như là tóm bé thỏ con quăng vào trong xe.
Vương Tuấn Khải chui vào phía sau xe , ở đằng kia một cái chớp mắt đè lên thân thể của cậu.
“anh đây cũng nghiêm túc nói cho em biết, Vương Nguyên. . .”
“anh thích em chính là thích em, chính là đem em từ thẳng bẻ thành cong , em cũng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu!” ( ôi má ơi anh đại bá đạo quá =)))) )
“Phanh! !” Cửa xe hung hăng đóng lại.
|
chap 60:
Ài, tục ngữ nói quả không sai, tự gây nghiệt không thể sống.
Đến bây giờ tại sao mình còn ở lại trong nhà Vương Tuấn Khải, nguyên nhân chỉ có một, hắn bởi vì chính mình mà bị cảm.
Vương Tuấn Khải nói, hắn cảm mạo là bởi vì bị châm chọc, châm chọc là vì bị giội tắt dục vọng, giội tắt dục vọng là vì Vương Nguyên cự tuyệt Vương Tuấn Khải, có cự tuyệt hiển nhiên là có yêu cầu, bởi vì Vương Tuấn Khải thích Vương Nguyên.
Về phần tại sao thích, quỷ mới biết!
Chỉ bất quá bây giờ cái gia hỏa này trên giường thật là khó chịu muốn chết, còn gắt gao lôi kéo tay của mình nói để cho hắn ta chịu trách nhiệm, Vương Nguyên tỏ vẻ cậu thật sự hối hận khi quen biết cái tên Vương Tuấn Khải này rồi.
“Hảo hảo hảo, anh ngoan ngoãn nằm nghỉ đi.” Vương Nguyên dụ dỗ, thay đổi một cái khăn lông ướt đặt ở trên trán Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải trong miệng còn lẩm bẩm: “Không được phép đi. . .”
“Không đi, không đi.” Không đi mới là lạ!
Vương Nguyên nhìn hắn mặt đỏ bừng, vừa mới lập tức hạ quyết định phải ly khai nhưng lần nữa lại dao động rồi.
Ài, nghiệt duyên a!
Xem ra chính mình như thế nào đều muốn chờ hắn hết bệnh mới có thể ra đi .
“đưa cái tay kia của em cho anh.” Vương Tuấn Khải không cam lòng mà nhìn cậu.
Vương Nguyên vừa trừng mắt, phất phất điện thoại bên trong tay: “Đại ca, ta đang chơi trò chơi, ngươi đợi lát nữa đi, đừng có tính trẻ con như vậy a!”
“… …”Vương Tuấn Khải một cong miệng.
“… .”
Uy uy! Không chơi cái trò phạm quy bán manh kia đâu nhé, trả lại ta cái Vương Tuấn Thối cao lớn cao lãnh kia đi!
Vương Tuấn Khải thở dài một hơi: “anh bị cảm, em còn không chiếu cố anh, còn muốn bỏ rơi một người bệnh đáng thương anh đây, phát sốt ba mươi tám độ ! em như thế nào nhẫn tâm như vậy ư?”
“em… . . .”em rõ ràng còn chiếu cố anh mà!
Vương Nguyên bất đắc dĩ nhìn xem hắn, cuối cùng vẫn là chậm quá mà đem tay đưa ra ngoài: “Ngủ còn muốn cầm tay, anh uống lộn thuốc à…”
“Sợ em rời khỏi.” Vương Tuấn Khải cảm thấy mỹ mãn mà gắt gao bắt được tay Vương Nguyên .
Vương Nguyên mặt trắng không còn chút máu, khóe miệng co giật mà nhìn hắn quay đầu đi.
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu đi, không chút keo kiệt mà lộ ra ngay Hổ Nha, cười đến mặt mũi tràn đầy nếp may.
“Này này, đừng cho là em không phát hiện anh đang ở đấy cười trộm!”
“Ai thèm cười chứ… . . .”
“Cắt, ngây thơ!”
Vương Nguyên nhi, em không biết, anh chỉ vì một mình em mà ngây thơ.
Tay của cậu, băng băng lành lạnh, nắm vào rất thoải mái, nắm lâu rồi có thể cảm nhận được ấm áp nhè nhẹ truyền tới.
Vương Tuấn Khải an tâm mà nhắm mắt lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Vương Nguyên một tay chèo chống cái đầu, một tay bị hắn bắt lấy, nắm chăm chú đấy.
Nhìn hắn lấy từ từ nhắm hai mắt, Vương Tuấn Khải ngủ thật say, nghĩ đến chính mình cần thiết phải quen biết lại một chút người này rồi.
Vương Nguyên nghiêng đầu, dùng ánh mắt kỹ càng đánh giá người này.
Tổng thể mà nói đối với chính mình rất tốt, rất ôn nhu, nhưng mà cái này không có nghĩa là hắn không xấu bụng, hơn nữa thỉnh thoảng luôn trêu chọc chính mình, bây giờ còn có một màn tính trẻ con như vậy.
Vương Nguyên chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác có chút mừng thầm.
Bởi vì chỉ có cậu mới có thể trông thấy Vương Tuấn Khải nhiều mặt như vậy, Vương Tuấn Khải cũng chỉ ở trước mặt cậu mới có thể có nhiều mặt như vậy .
Bởi vì, thích phải không ?. . .
Nghĩ tới, thời điểm hắn cùng mình tự nói thích, đã cảm thấy như vậy không chân thật.
Cậu ,Vương Nguyên chỉ là một nam nhân lớn lên hướng tính cùng mọi mặt đều bình thường!
Thực nghĩ mãi mà không rõ những tầng cao nhân sĩ thẩm mỹ quan này
Vương Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, cũng có chút mệt rã rời rồi, cậu muốn cầm tay Vương Tuấn Khải rút tay mình ra.
“Đáng chết…”cậu phát hiện, Vương Tuấn Khải nắm rất chặt, hoàn toàn rút ra không được.
Vương Nguyên cắn răng: “Ta muốn đi ngủ! !”
Vương Tuấn Khải đột nhiên một cái trở mình, giống như coi thanh âm bất mãn của cậu quá lớn đem giấc ngủ của mình quấy rầy.
“A!” Bị người nào đó nắm tay , bất hạnh bị liên quan đến.
Bởi vì hắn một cái trở mình, Vương Nguyên đành phải đi theo hắn cùng một chỗ nghiêng về phía trước, trực tiếp nhào tới trên giường.
“Phốc… . . .”
Vương Tuấn Khải lại nghiêng người, hai chân khẽ cong trực tiếp kẹp lấy Vương Nguyên.
“Vương Tuấn Khải!” Vương Nguyên quẩy người một cái, đẩy Vương Tuấn Khải, “Ngươi tránh ra…”
“zzzz… …”
“Ngươi đừng giả bộ ngủ, ta biết rõ ngươi còn tỉnh đấy!”
Nhìn hắn không có bất kỳ phản ứng nào, Vương Nguyên chau mày, cậu hoài nghi mình có phải hay không suy nghĩ nhiều rồi, hay vẫn là Vương Tuấn Khải hành động quá tốt?
Thân ảnh hai người chồng lên nhau lại để cho cậu đỏ mặt, cậu nhỏ giọng hô thoáng một phát: “Vương Tuấn Khải?”
“… …”
Lúc này, Vương Tuấn Khải cuộn tròn một cái, vừa vặn xoay người đụng phải cái trán Vương Nguyên.
Vương Nguyên khẽ giật mình.
Nhìn xem tuấn nhan gần trong gang tấc, nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó có chút rụt người một cái.
Bất kể là hắn giả bộ hay vẫn là vô ý thức ,tình huống hiện tại của mình đều rất nguy hiểm.
Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại, trong lỗ tai còn dư lại, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hắn còn có cái thanh âm trái tim chính mình sắp nhảy ra ngoài kia.
Không được, ta muốn tỉnh táo. . .
ĐM, trái tim à! mày đập nhanh như vậy là muốn chết à! !
Vương Nguyên lúng túng cúi thấp đầu xuống, tình nguyện giấu ở trong lòng ngực của hắn, cũng không muốn muốn theo dõi mặt hắn ngủ! Đây tuyệt đối là ác mộng .
Hiện tại tốt rồi, nghe không được rồi hô hấp của hắn cùng tim đập của mình.
Đáng tiếc, tại lúc này thanh âm đụng vào màng nhĩ, lại là tiếng tim đập của hắn.
“Bịch… Bịch… . . .”
.
“Nguyên Nguyên, anh thích em.”
.
Đèn tự động chuyển thành hình thức ban đêm, chậm rãi dập tắt đi, chỉ còn lại có ánh trăng ưu nhã chiếu rọi vào gian phòng.
Vương Tuấn Khải chậm rãi mở mắt, nhìn xem cậu ở trong ngực hắn đã thiếp đi , miệng ngoặt thành một cái độ cong đẹp mắt.
“thật dễ bị lừa, đồ ngốc à…”
|