Hắc Trúc Mã, Ta Là Thanh Mai Của Ngươi
|
|
chap 86:
Lễ tình nhân, tại nơi này làm cho người ta chỉ là ngẫm lại, cũng rất là điềm mật, ngọt ngào trong ngày lễ.
Đám nữ sinh thẹn thùng mà vội vàng chuẩn bị Chocolate hương vị ngọt ngào đưa cho bạn trai, nam sinh là dốc sức liều mạng tích lũy tiền mua một bó hoa hồng to, âu yếm đưa cho con gái.
Đây là một cái lễ tình nhân rét lạnh, tuyết hết lần này tới lần khác rơi xuống .
Lại ngoài ý muốn mang cho thành phố này thêm mấy phần tinh khiết .
Cậu bước nhanh chân, đi một mình ở trên đường nhỏ hai bên chất đầy tuyết trắng, thở ra một hơi, trong nháy mắt một đoàn bạch khí khuếch tán tại trong không khí lạnh lẽo .
Cậu ngửa đầu, nhìn bông tuyết trên bầu trời chậm rãi xoay tròn thân hình bay xuống, đôi mắt óng ánh.
Bên trong, tựa hồ chứa những ngôi sao.
Cậu có chút nhếch lên khóe miệng, xinh đẹp làm cho người ta dừng bước lưu luyến.
Hưởng thụ loại điềm mật, không khí ngày lễ ngọt ngào, Vương Nguyên rụt cổ một cái, có chút lạnh.
Mọi người cười bốn phía đi qua, tay trong tay, dáng vẻ hạnh phúc thật sự để cho cậu ghen ghét.
Cậu mím môi, giương lên khuôn mặt tươi cười, một mình đi nhanh tiếp tục đi ngược chiều lấy .
Nếu như Vương Tuấn Khải ở đây, nhất định sẽ nhận ra nụ cười như vậy, đây là nụ cười Vương Nguyên tại thời điểm thương tâm mới xuất hiện.
Chỉ tiếc,
Bên cạnh cậu, vẻn vẹn có cái không khí lạnh lẽo như băng kia làm lòng người run rẩy.
Vương Tuấn Khải… …
Lễ tình nhân vui vẻ.
Vương Nguyên xoa xoa đôi bàn tay, đột nhiên một cái ánh mắt xéo qua quét đến màn hình TV trong tủ quầy phát ra tiết mục.
Bên trong nữ sinh kia, tướng mạo ngọt ngào thanh âm dễ nghe, bên người chính là cái người cao lớn anh tuấn kia, không phải là cái người mình muốn gặp nhiều ngày kia sao? Nhìn hắn lộ ra Hổ Nha trắng noãn, cười đến rất vui vẻ, cô gái bên cạnh đôi má hiện ra má lúm đồng tiền thật sâu, làm người khác nhìn thấy liền một hồi động tâm.
Đôi mắt nàng… thật trong trẻo.
Vương Nguyên nhếch nhếch miệng, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Vương Tuấn Khải, cậu không quan tâm tim đau nhức đến cỡ nào.
Chẳng qua là chứng kiến nụ cười của hắn, chính mình liền rất vui vẻ rồi.
Hắn… Thoạt nhìn rất tốt.
Rất tốt, là tốt rồi.
Vương Nguyên nhìn nhìn trên tủ kính phản chiếu bóng dáng của mình, cái người kia mặc áo khoác màu trắng lạnh run, gầy như que củi, hai má bên cạnh vốn là hạ xuống đường cong giờ phút này lại thâm sâu thêm vài phần, vành mắt thâm đen, còn có cái bờ môi đó không hề hồng nhuận phơn phớt.
Thật là khó nhìn.
Cùng phía nữ sinh trên kia , quả thực chính là khác nhau một trời một vực.
Trách không được hắn không quan tâm mình rồi.
Vương Nguyên giả bộ như không sao cả mà nhún vai, để cho mình diễn kịch, cậu cười nói “Kỳ thật mình tuyệt không đau” .
Thật sự. . . Không đau.
Vương Tuấn Khải… . . . anh bây giờ, bên người là ai đấy. . .
Cậu nhìn Chocolate trong cửa tiệm, không biết vì cái gì mà bước nhanh đến gần cửa tiệm kia, nhìn Chocolate rực rỡ muôn màu , đưa tay cầm lên một cái hình trái tim , nhìn kỹ.
“Tích tích…”Điện thoại di động của cậu vang lên.
Vương Nguyên mở ra thông báo, cái tên kia một mực nhảy lên, bỗng nhiên nâng lên thần kinh của mình.
Vương Tuấn Khải!
Cậu lòng tràn đầy mừng rỡ, đồng thời cũng rất là tinh thần bất ổn mà mở ra tin nhắn kia.
Vương Nguyên:
Hôm nay là lễ tình nhân, anh tại cửa công viên nhỏ kia chờ em.
Vương Tuấn Khải.
“… … …”Thân thể của cậu khẽ run lên, lập tức như là mũi tên rời cây cung phóng đi đem Chocolate trong tay tính tiền, sau đó bay chạy về phía công viên hắn trong tin nhắn nói.
Vương Tuấn Khải… . . . anh đã trở về đúng không…
Ngươi tên hỗn đản này, em biết ngay anh sẽ không thể không quan tâm em mà!
Vương Nguyên cao hứng khóe mắt đều nổi lên nước mắt, cậu liều lĩnh mà kẹp lấy cái Chocolate kia chạy ,đưa tay rất nhanh xóa đi nước mắt, cậu cũng muốn tại trong ngày lễ tình yêu này, bày ra cho hắn là một bộ mặt tốt nhất.
Cậu bước chân mãnh liệt dừng lại,cậu nhìn lấy cái kính thủy tinh bên cạnh soi bóng chính mình kia, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
“Vương Tuấn Khải, anh hảo tiểu tử à, nhiều ngày như vậy không để ý tới em?”
Cậu lầm bầm lầu bầu.
“Tốt rồi tốt rồi, bản Thiếu Gia hào phóng mà tha thứ anh! Chỉ cần anh ôm em một cái, cùng em cùng nhau về nhà, em liền không so đo!”
“phù…”cậu thở ra một hơi, vỗ vỗ gương mặt của mình.
Một mình tập luyện lời muốn nói trong chốc lát, lộ ra rất là buồn cười, làm người chung quanh đưa tới ánh mắt quái dị.
Vương Nguyên không thèm quan tâm, tiếp tục cười, trong lòng của cậu tràn đầy đều là điềm mật, cuộc hẹn lễ tình nhân ngọt ngào.
Lão Vương, em biết ngay.
Anh là yêu em đấy.
Anh sẽ không bỏ lại em mà.
Anh đã nói, em cũng hứa hẹn qua.
Chúng ta phải vĩnh viễn, vĩnh viễn cùng một chỗ.
“Sẽ không lại tách ra…”cậu cười rộ lên, trong mắt tràn ngập hơi nước có chút che khuất ánh mắt.
Lòng của cậu rút cuộc không chịu nổi bất luận cái đả kích gì, cậu thật sự rất mệt a, chờ đợi hắn vô cùng mệt mỏi.
Rút cuộc. . .
Đợi được đến lúc hắn quay đầu lại rồi.
Lễ tình nhân buổi chiều, tuyết, dần dần ngừng, có thiên tình điềm báo.
. . …………………………………………………………………………..
Vương Tuấn Khải đôi mắt ảm đạm, gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ, ngốc trệ không muốn sửa đổi.
“Còn thừa ba ngày…”Hắn nhìn nhìn trên điện thoại di động biểu hiện ngày.
Ba ngày. . .
Không thể lại mang xuống rồi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn qua một đôi tình nhân lui tới điềm mật, ngọt ngào.
“Tại ngày hôm nay, anh phải làm một chuyện, hẳn là đối với em vô cùng tàn nhẫn .”
“Vương Nguyên…”
Hai chữ này, khảm nạm trong lòng.
Một ý nghĩ, liền đau đến chết.
Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, đợi tại chỗ cửa công viên bọn hắn cùng đi qua.
Thẳng đến cái thân ảnh quen thuộc hắn tưởng niệm đến điên cuồng kia, khắc vào Linh Hồn, chạy vội tới trước chân.
Vương Nguyên…
Vương Tuấn Khải tay run rẩy, bị chính hắn che giấu đến sau lưng.
Hắn muốn đụng vào cậu, muốn sờ mặt của cậu, hỏi một chút cậu gần nhất có ăn cơm thật ngon không, như thế nào đã gầy thành như vậy. . .
Hắn thật sự diễn vô cùng tốt.
Mặc kệ chính mình suy nghĩ, biểu hiện ra bên ngoài chỉ là khuôn mặt lạnh như băng.
Mặt Vương Nguyên, vì chạy nhanh mà đỏ rực lấy, nhìn cái đôi mắt kia lập loè lên những ngôi sao, cảm giác hoài niệm như vậy.
Trong suốt, linh động.
“Lão Vương… . . .”cậu âm thanh tuyến run rẩy.
Vương Tuấn Khải thân thể tựa như bị sét đánh hung hăng chấn động thoáng một chút, thanh âm của cậu, là chí mạng độc dược.
Bao nhiêu lần đang ở trong mộng nghe thấy qua?
“Vương Nguyên… . . .” Hắn cuối cùng vẫn buông xuống đôi mắt, ra tiếng, “Chúng ta… . . .”
“Lão Vương anh xem!” Vương Nguyên đã giơ lên Chocolate bên trong tay, “anh xem, em mua cho anh. . . Chocolate đấy! Lễ tình nhân vui vẻ. . . anh biết không, cái Chocolate này đắt bao nhiêu . . . Nhất định ăn thật ngon a, chúng ta tí nữa cùng một chỗ ăn, được không?”
“Mấy ngày nay, em nghĩ anh không quan tâm em rồi, có phải hay không em quá ngốc nghếch? Luôn như vậy hoài nghi anh. . .”
“Lão Vương anh tại sao không nói chuyện? Có phải hay không em nói nhiều lắm?”
“Hặc hặc… Thực xin lỗi a, em quá kích động, quá lâu không gặp anh rồi a, liền quá nhớ anh rồi. . . Có thật nhiều, thật nhiều điều muốn nói với anh. . .”
Cậu nở nụ cười, thò tay níu lại góc áo của hắn.
“Vương Tuấn Khải a… em thật sự rất nhớ anh… Thật là nhớ thật là nhớ, em hô hấp, em xem sách, em làm việc , em làm hết thảy sự tình, đều là nhớ anh. Anh nói em có phải hay không thích anh đến sắp phát điên rồi… Gần đây Đô Đô luôn nằm tại trên giường của anh,nó cũng rất nhớ anh. Về nhà a, chúng ta về nhà, được không…”
“Tiểu khải…”
Em . . .
Yêu anh.
“Thực xin lỗi, ” hắn lạnh lấy thanh âm, cắt đứt cậu mà nói, “Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm. . .”
“…”
“Chúng ta, vẫn là chia tay đi.” Hắn khinh thường nhìn thoáng qua Chocolate trong tay , vung tay lên, đem ném tới một bên đống tuyết, tựa như ném đồ bỏ đi không chút do dự, “tôi chán cậu rồi.”
“Rắc rắc…”
Ngực chỗ đó, truyền ra thanh âm như thế nào lớn như vậy. . .
Bất quá Vương Tuấn Khải anh đại khái nghe không được a. . .
Lòng em,
Thật sự bị phá nát rồi.
|
chap 87:
“Tôi nhìn chán cậu rồi.”
Thần sắc hắn vô cùng tỉnh táo, vẫn là cái dung nhan thường xuyên xuất hiện ở trong mộng kia.
Mắt của anh, mũi của anh, môi của anh.
Hết thảy đều là giống anh.
Chỉ có điều đã không có bất luận thần sắc gì, đã không bởi vì chính mình mà cười lộ ra Hổ Nha, có chút không quen.
Vương Nguyên lấy lại bình tĩnh, cậu nhếch nhếch miệng.
Chẳng qua là không quen mà thôi. . .
Cậu níu lại quần áo hắn ngón tay có chút trở nên trắng bệch, cậu khô khốc ngọ nguậy bờ môi, cuối cùng vẫn là không có cách nào phát ra thanh âm.
Hốc mắt hơi ửng đỏ, nổi bật lên làm da tái nhợt của cậu, càng thêm vẻ bệnh tật.
“Tiểu Khải… anh có phải hay không giận em rồi hả? Có phải do em náo loạn quá phải không? Em sẽ sửa,em làm sai em đều sẽ sửa thật tốt, anh mắng em cũng được. em sẽ sửa , cho nên… Không nên. . .”
“Không nên bỏ lại em. Được không?”
Vương Nguyên cầu xin, nhìn nhìn đôi mắt nam nhân phía trước lạnh như băng.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu cầm lấy tay của mình, vươn tay ra đem tay của cậu dời đi.
“Không…”cậu giãy giụa không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem mình đẩy ra.
Thật sự. . .
Không được rời xa em.
Em sẽ chết mất.
Hắn mở ra môi mỏng: “Tôi sẽ cho cậu tiền, không được dây dưa với tôi nữa , đừng để cho tôi thấy cậu !”
Quay người, hắn đem tay của cậu bỏ sang một bên, không có một chút do dự xoay người rời đi.
Còn muốn thế nào?
Vương Tuấn Khải tự nhận chính mình diễn rất tốt, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận rằng càng thêm nhiều thống khổ.
Hắn trống trơn nhìn mặt của cậu, cái ngực kia a, giống như là bị một chiếc búa tạ hung hăng mà đập vào, một lần lại một lần.
“. . .”Lòng của hắn, dù cứng rắn thế nào, cũng chịu không được.
Chỉ có thể chạy trốn!
“Vương Tuấn Khải! !” cậu bối rối mà bắt được hắn, cậu không thể! Không thể để cho hắn ly khai.
Vương Nguyên cầm lấy tay của hắn, con mắt gắt gao theo dõi hắn: “Không được rời khỏi em! Không được… Van cầu anh, đừng mà. . .”
Bầu trời, vốn vừa mới dừng lại tuyết rơi, giờ này khắc này, vậy mà lần nữa lộn xộn rơi xuống.
Toán loạn tại trên tóc của cậu, nhìn bộ dạng cậu lạnh run, nhất định là không có mặc đủ quần áo a.
Cái con mắt ảm đạm kia, tại sao có thể không còn những ngôi sao. . .
Vương Tuấn Khải lẳng lặng nhìn xem cái người sắp điên cuồng kia, tựa hồ là liều mạng bắt được hi vọng cuối cùng, hy vọng hắn có thể quay đầu lại.
Hắn quay đầu lại, hắn quay người rồi.
Vương Nguyên run rẩy khóe miệng, nhẹ nhàng giơ lên.
Anh đã hối hận đúng hay không?
Ôm em một cái a, đem em khóa tại trong ngực của anh. Tựa như ngày đó, chúng ta tại bờ biển , lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa anh không hy vọng chúng ta tách ra. . .
Chỉ tiếc, tưởng tượng là tốt đẹp, nhưng sự thật lại tàn nhẫn .
Cậu chờ thật lâu hoài bão ôm ấp, vốn tựu không có khả năng.
Tại trong không gian tuyết rơi nhiều, bay tán loạn, lạnh như băng, chỉ chừa có một tiếng thanh âm.
“Bốp… . . .”
Vương Tuấn Khải nắm chặt nắm đấm, hung hăng đánh vào trên mặt của cậu, gầy yếu như cậu, làm sao có thể chịu đựng được.
Vương Nguyên thân thể bị hắn như vậy dùng sức một đấm đánh cho lui về sau vài bước, chân vừa trượt, cậu ngã vào trong đống tuyết.
Trong nháy mắt. . .
Nước lạnh như băng từ trong tuyết bốn phía tràn vào trong thân thể .
Nhìn chính mình xấu xí, Vương Nguyên nở nụ cười, cười cười. . . Cái chất lỏng chua xót liền từ trong ánh mắt một tia ý thức bừng lên.
Giống kẻ tiểu nhân , cậu là bị chính là cái người kia giễu cợt.
Vương Nguyên lại cũng không có cách nào ngụy trang, bị người ta bóc đi tất cả vỏ ngoài, đem phòng bị của cậu gỡ xuống tất cả!
Máu, chảy đầy nơi đó.
Cậu giống như bị điên mà một bên cười, một bên khóc, khóe môi bị hắn đánh mà chảy máu, bởi vì khoa trương biểu lộ, lần nữa vỡ ra.
Vương Nguyên thân thể khô gầy tại trong đống tuyết lạnh như băng đó, như trứng tôm co lại thành một đoàn.
“Ha ha… Vương Tuấn Khải. . . anh điên rồi.”
Ngoan độc.
Vương Tuấn Khải thân thể một lần so với một lần run rẩy đến lợi hại, tâm cũng đã bể mạt.
Hắn không có khả năng diễn tiếp nữa rồi! Hắn sẽ điên mất!
“Tôi chỉ là vui đùa cậu một chút mà thôi, ” hắn mở miệng, nước mắt rơi xuống, “cậu hà tất thật đúng. . . Thật là cái kẻ ngu ngốc.”
Nước mắt của hắn, chỉ tiếc Vương Nguyên đã không còn phát hiện, cũng đã bị hắn xoay người che giấu rất khá.
Từng bước một, bước tiến của hắn rất kiên định, không có một tia xúc động dao động.
Kiên định đến nỗi ngay cả Vương Nguyên cũng đã cảm nhận được tuyệt vọng, không thể lại thò tay đi bắt lấy nữa, bởi vì cậu đã buông tha rồi.
Buông tha rồi . . .
Em thật sự mệt mỏi. . .
“Vương Tuấn Khải…” Một mình cậu ngồi ở chỗ kia, nhìn xem hắn đi xa, ” em yêu anh… . . .”
Không phải nói tốt lắm, muốn một mực một mực ở cùng một chỗ.
Không phải nói, anh không nhìn nổi em khóc sao.
Thời điểm em nói yêu anh, anh không phải nên quay đầu lại chứ. . .
Tuyết,rơi xuống thật lớn.
Lễ tình nhân hôm nay, tuyết thần kỳ lớn, tựa hồ đều muốn che giấu cái người đáng thương nhận hết tổn thương này.
Vương Nguyên nhìn trời đất trắng xoá , nhìn bên cạnh cái cái hộp màu hồng phấn đào kia bị tuyết từng điểm từng điểm bao trùm lấy.
Khóc ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Cậu duỗi tay ra run rẩy, dùng sức đem những bông tuyết trắng noãn kia, từ phía trên hộp sô-cô-la lau đi.
Bắt nó ôm đến trước ngực, cậu cuối cùng đem mình đứng lên.
Một người, run rẩy.
“bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu.”
“giống như em bị lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc …”
Cái quảng trường kia đột nhiên sáng lên ánh đèn nê ông, âm nhạc bắt đầu phát ra, lượn lờ tại quảng trường hơi có vẻ trống trải.
Mọi người hạnh phúc rúc vào với nhau, lui tới.
Không có chú ý tới cái người gầy gò, thân ảnh tàn phá, cậu bị lạnh đến mặt tái xanh , khóe môi sưng đỏ, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc.”
Cậu hừ một phát, tuyến lệ rút cuộc lách vào không xuất ra một giọt nước mắt dư thừa, chẳng qua là giăng đầy tơ máu trong đáy mắt.
Vương Nguyên ôm cái hộp sô-cô-la kia, chính mình đem mình đẩy vào trong bóng tối.
“Những lời hứa hẹn của anh… . . .”
” đều là quá mỏng manh.”
——————————————————————————————————————————–
.
Từng bước từng bước thanh âm thanh thúy mà lại uyển chuyển phiêu đãng phát ra, hắn khảy khúc đàn, rất êm tai.
Vương Tuấn Khải liếc cái khuông nhạc kia, suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đi theo cái tiết tấu chậm chạp dễ nghe mà bắt đầu.
“Thiên Sứ ở nhân gian cần phải giấu kỹ đi đôi cánh. . .”
“loài người ngu xuẩn và lỗ mãng, mà em thì thực nhỏ bé, thiện lương…”
Thanh âm của hắn, từ tính mà giàu có mị lực, mượt mà hoàn mỹ, lẳng lặng nghe bạn có thể cảm nhận được cảm tình ẩn chứa trong thanh âm của hắn.
Cẩn thận mà lại thâm trầm.
Vương Nguyên khẽ giật mình, trên tay cũng không dừng lại.
Xem ra hắn nghe qua bài hát này.
“em là thiên sứ của riêng anh . .”Vương Tuấn Khải một bên hát, một bên chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu, “chỉ anh mới có thể độc chiếm được em…”
Vương Nguyên nhìn ánh mắt hắn mập mờ, không thể không cúi thấp đầu xuống.
Người này thanh âm thật sự rất êm tai.
Lúc này, hắn mang theo từng điểm mỏng mát đầu ngón tay, nhẹ nhàng đụng vào tại trên môi của mình.
Vương Nguyên lúc này mới ý thức tới cánh môi chính mình vừa mới dính một điểm màu trắng vụn sô-cô-la, ngón tay của hắn thay mình vuốt đi, cũng tại một giây sau bỏ vào môi của mình .
Nhấm nháp cái vị ngọt nhẹ nhàng kia, Vương Nguyên lập tức quay đầu đi chỗ khác, ửng đỏ đôi má, thầm mắng một câu đùa nghịch lưu manh.
Vương Tuấn Khải nhịn không được nhếch miệng lộ ra Hổ Nha: “Không một ai có thể thay thế em trong trái tim anh…”
Một khúc hát hoàn tất.
Hắn cười cười: “Vương Nguyên, vừa vặn cuối tuần này anh không có lịch trình, chúng ta đi chơi khu trò chơi đi!”
“… . . . được a , được a… …”
Ngày hôm nay ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, sô-cô-la ngọt ngào, còn có tiếng đàn ca của hắn và chính mình.
Mỹ hảo đến làm cho cậu muốn phải nhớ kỹ cả đời.
.
———————————————————————————————————————-
Tình yêu của hắn, sớm đã bất tri bất giác, xâm nhập trái tim của cậu.
Tựa như mọc rễ ,một mực bám chặt vào trong da thịt.
Thế cho nên tại lúc hắn hút ra một khắc này, đau nhức đến không thể hô hấp.
Tim, không.
Vỏ ngoài, đều nát.
Cậu vỗ vỗ ngực, thật sự là kỳ quái a, nơi đây rõ ràng không còn có cái gì nữa, nhưng như cũ khó chịu đau đớn.
|
chap 88:
Tuyết ngày đó, thật sự rất lớn.
Nếu như dùng góc độ lễ tình nhân để xem xét, cái bông tuyết nhao nhao bay xuống kia như là lông ngỗng nhẹ bay, chẳng những không có khí tức thương cảm ngược lại càng làm bầu không khí thêm lãng mạn .
Tuyết đầy trời trắng noãn phụ trợ rơi xuống, trên mặt tuyết còn sót lại màu đỏ thẫm của cánh hoa hồng, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Chẳng qua là trên cái gương mặt bệnh trạng tái nhợt kia , cái vệt nước mắt cùng khóe miệng có tia đỏ nhạt lại rõ ràng như vậy.
Cậu không biết mình là lúc nào đã đến trong nhà Lưu Chí Hoành, cậu chẳng qua là mơ hồ mà trông thấy có người chạy tới, tại trong lỗ tai gào cậu gào thét tên của cậu khiến cậu sắp điếc mất, thân thể cậu loạng choạng mệt rã rời.
Người nọ khóe mắt tràn đầy nước mắt, tựa hồ có chút làm tỉnh lại ý thức của cậu.
Chết lặng thật rồi, chậm rãi đứng lên, đi theo hắn, bị hắn kéo từng bước một trở về nơi chính mình bắt đầu .
Trong đầu, xoay tròn liên tục,
Tựa như đèn kéo quân, một vòng một vòng, một vòng một vòng,
Cái màu sắc kia hiện ra từng điểm giống như ánh mặt trời ấm áp, liên tục chiếu lên những khoảnh khắc lúc anh và cậu ở cùng nhau.
Thật là ấm áp.
Cậu hai mắt trống rỗng, ngồi ở trên giường mềm mại.
Đây là giường của Nhị Văn.
A, cũng đã kết thúc rồi.
Nơi đây,
Đã không còn là nhà của hắn cùng cậu rồi. . .
Ngoắc một cái khóe môi, cậu nhắm mắt lại, thân thể một cái ngửa ra sau đem mình thả ngã xuống trên cái giường nhỏ kia.
Tay gắt gao đè xuống đầu, cậu tựa hồ đều muốn cưỡng chế trấn áp những tình tiết lãng mạn giống như phim điện ảnh kia trong đầu, một lần lại một lần cất đi, nhưng ngược lại , một lần lại một lần, đau đớn lẳng lặng nằm ở trong góc nào đó âm u, trái tim đã bể nát.
. .
Hắn mỗi sáng sớm đều so với cậu tỉnh sớm hơn, là thói quen mà trước đẩy đẩy cái gia hỏa đang nằm ỳ lúc rời giường thường tức giận kia.
“Này, Vương Nguyên, dậy đi.”
Cậu luôn bất mãn đem chăn gắt gao kéo lấy, sau đó che lỗ tai của mình, hy vọng có thể nhen lại cảm giác ngủ nho nhỏ .
Mà hắn thì nhìn lấy tiểu hài tử này giống như hành động ngây thơ, không nói gì, chẳng qua là cưng chiều mà cười lấy.
Thò tay, bằng khí lực của hắn rất dễ dàng sẽ đem chăn mền của cậu kéo đi qua, kể cả người một khối kéo vào trong ngực.
Hắn lại để cho cậu dựa vào tại trên bờ vai chính mình, dùng tay có chứa từng điểm mỏng mát lạnh nhẹ nhẹ nặn một cái sợi tóc cậu.
Tóc của cậu rất mềm, hắn rất thích dùng tay trái nhẹ nhàng nhiễu loạn.
“em muốn ngủ…”cậu quyết miệng oán trách, không chịu thua mà đạp một cái.
Cậu sẽ tùy hứng, chỉ là bởi vì hắn sẽ sủng.
Hắn cười nhẹ bấm véo véo lấy khuôn mặt, cúi đầu hôn lên trên gương mặt hồng phớt của cậu.
“Sáng sớm tốt lành.”
“… … . . .”
Cậu sẽ phục tùng, ngoan ngoãn rời giường, chỉ là bởi vì hắn ôn nhu.
“anh yêu em. . .”
Mỗi ngày, lời của hắn luôn chỉ một như vậy , lưỡng lự tại bên tai thật lâu không đi.
Hiện tại, ngược lại không còn thói quen đó nữa rồi.
Không có một câu kia mỗi ngày đúng giờ giống như đồng hồ báo thức, lại để cho cậu nhịn không được nhớ lại, nhịn không được. . . Thút thít nỉ non.
. .
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng, liền giơ cánh tay lên đối với không khí mở ra năm ngón tay khí lực đều không có.
“Vương Tuấn Khải… . . .”
“Vương Tuấn Khải… . . .”
Cậu cười cười.
“Vương… Tuấn khải… . . .”
Vương Tuấn Khải, anh lúc về đến nhà, nhớ tới em cùng những lúc chúng ta bên nhau hay không?
Có thể hay không cùng em giống nhau như bị tra tấn?
Sẽ không?
Được rồi, sẽ không, em biết rằng anh từ trước đến nay sẽ không quay về nhớ lại những cái đồ vật anh vứt bỏ .
Em chỉ là ngây thơ suy nghĩ viễn vông một chút.
Anh xem a, trên ghế sa lon cái kia một mực bị em chiếm lấy chính là gấu nhỏ ngây ngốc, có lẽ bởi vì em thường xuyên làm ổ tại đó, sẽ có một loại hương vị nhàn nhạt , đó là hương vị thuộc về của em.
Sau buổi chiều, ánh mặt trời hạ xuống, có lẽ sẽ có một hồi gió nhẹ nhàng, đem cái xích đu chúng ta cùng một chỗ ngồi qua kia thoáng đung đưa. Có thể hay không tưởng rằng em đã trở về? Có thể hay không, hơi chút trông thấy những hình ảnh chúng ta đã từng cùng một chỗ mỉm cười hạnh phúc ?
Buổi chiều ba bốn giờ, em thường làm cho anh một ly cà phê, thời điểm này anh, có thể tưởng niệm cái loại hương vị ấm áp này hay không?
Anh đã nói, em làm cà phê uống rất ngon.
Còn có, thời điểm Đô Đô hướng anh gọi, sẽ không có nhớ đến cùng nhau em đi ngoài tản bộ chơi đùa nghịch ngợm chứ ?
Em à, chính là không bỏ xuống được.
Kỳ thật đã quyết định buông tay, nhưng mà những hồi ức với anh cùng một chỗ, gắt gao đeo bám lấy em .
Căn bản, không có chịu rời đi.
“Vương Tuấn Khải… . . .”
Thanh âm của cậu không hề mát lạnh êm tai, lộ ra khàn khàn nhàn nhạt , cố chấp một lần một lần nói rõ ràng ba cái kia chữ.
“Vương Tuấn Khải… . . .”
Cậu cười cười, vậy mà nước mắt lần nữa từ cái khóe mắt kia phát ra từng trận đau đớn tràn ra trên mặt mặn chát.
Đột nhiên kịch liệt ho khan, chật vật không chịu nổi ,cậu dùng tay vỗ vỗ ngực, chậm rãi thở gấp . Cười khổ điều chỉnh một cái vị trí thoải mái, tiếp tục bắt đầu gọi tiếp.
Em chỉ là choáng váng, cho rằng cố chấp lẩm bẩm tên của anh như vậy,anh tại bên phía thành phố xa kia , có thể cảm thụ được trong nội tâm của em vạn phần đau đớn.
Em hy vọng anh có thể đau lòng.
Vì em.
“Phanh…”Cửa từ từ mở ra, Lưu Chí Hoành nhìn cậu nằm ở trên giường bị tra tấn không thành hình người , vành mắt lần nữa đỏ hồng.
“Vương Tuấn Khải…”
“Vương Tuấn Khải… . . .”
Hắn như là chịu không được tựa như hô lớn một tiếng: “cậu đừng lại gọi tên hắn nữa đi, hắn không thích cậu nữa rồi! Vương Nguyên, cậu tỉnh lại đi!”
“… . . .” giống như con rối cứng ngắc mà xoay đầu lại, cậu nhìn lấy hắn.
Nhị Văn. . .
Tơ biết rõ đấy.
Cậu không cần nói nữa, tớ biết rõ đấy. . .
Hắn không quan tâm tớ nữa rồi.
“Nguyên Nguyên…” Nhị Văn ôm chặt cậu , “Không nên, không cần suy nghĩ nữa…”
“…”
“Không có chuyện gì đâu, có tớ ở đây.” Lưu Chí Hoành gắt gao ôm lấy cậu, hy vọng có thể cho cậu một chút dũng khí, “Có tớ ở đây a, còn có Thiên Tỉ! Tớ lại để cho Thiên Tỉ đi đánh chết cái tên hỗn đản kia! Cậu đừng tức giận, không phải là một thằng đàn ông tồi tệ sao? ! hắn căn bản không đáng để cậu phải như vậy!”
“… …”cậu dựa ở đầu vai hắn không nói gì.
Nhị Văn vỗ vỗ lưng của cậu: “Nhị nguyên? Cậu nói chuyện a, đói bụng không? Tớ nấu món cháo cậu thích nhất, ăn một chút a. . .”
“Không cần.” Cậu phun ra mấy chữ, “Tớ không đói bụng, tớ không sao.”
Cậu nhu mì, cậu yếu ớt, cho tới bây giờ cũng sẽ chỉ ở trước mặt Vương Tuấn Khải triển lộ.
Dù là giờ phút này, cậu nhu mì, cậu yếu ớt cũng đã bị người kia hung hăng công kích.
Cậu cũng sẽ dùng kiên cường còn dư lại, xây lên nhất đạo phòng ngự cuối cùng,
Bảo vệ mình.
Lưu Chí Hoành chậm rãi buông lỏng cậu, nhìn con mắt cậu vô thần, trong nội tâm lần nữa đau xót: “Không ăn gì, thân thể sẽ suy sụp mất đấy.”
Nhớ tới cái người đã từng cười hì hì cùng hắn , hay nói đùa lại vô cùng rất nghiêm túc nói qua, nếu như Thiên Tỉ phụ bỏ sẽ giúp hắn đánh giết tên kia , người đó chính là Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành trong nội tâm rất là khó chịu.
Hắn hiểu Vương Nguyên.
Cậu không thường thân cận, không thường thổ lộ tình cảm.
Cậu là một người ngoài nóng trong lạnh. Nhưng nếu quả thật đã trở thành người nào đó quan trọng trong lòng của cậu, cậu sẽ cho đi tất cả, cậu là cái loại người tình nghĩa sâu đậm.
Nhưng người như vậy, khi bị tổn thương cũng thường thường là người chịu đau khổ lớn nhất.
“Tớ không sao đấy, thật sự.” Vì để cho hắn không lo lắng, Vương Nguyên cố ý kéo ra một cái dáng tươi cười, “cậu đi ăn trước đi, cùng lắm thì, tớ tí nữa ăn một chút là được…”
Nhị Văn ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu: “Tốt lắm, cậu nhớ kỹ, mặc kệ như thế nào, tớ đều phía sau cậu.”
“ừm”
Cậu thật sự không có việc gì.
Chẳng qua là những cái tổn thương kia trong nội tâm, cần có thời gian chậm rãi khôi phục.
Những cái ấm áp kia , những kỉ niệm cùng hắn một chỗ nhớ lại, cái hồi ức nghĩ tới sẽ lại rơi lệ. .
Cần một ít thời gian,
Khiến nó phai nhạt.
—————————————————————————————————————————
“Vương Tuấn Khải cậu điên rồi!” Thiên Tỉ dù tỉnh táo thế nào giờ phút này cũng là bất chấp tất cả, tranh thủ thời gian đưa tay níu lại cái thân ảnh chật vật này.
Trên vách tường tuyết trắng giờ phút này tràn đầy đều là vết máu, lộ ra rất là khủng bố.
Trên sàn nhà vẩy đầy huyết dịch, đoán chừng chỉ có hắn mới không có chú ý tới.
Vương Tuấn Khải một tay bị Thiên Tỉ hung hăng níu lại , tay kia nhưng là còn không có ngừng mà dùng sức nện ở trên tường.
“bốp… bốp… . . .”
Nặng nề từng tiếng, dùng sức lớn coi như cái kia căn bản không phải là tay của mình , lần lượt nện ở trên vách tường.
Da tróc thịt bong, nhưng mà hắn lại mặt không thay đổi tiếp tục đấm vào.
“Vương Tuấn Khải! ! !”
Hắn thân thể run lên, bị Thiên Tỉ hét lớn một tiếng cho kinh hãi.
Nhìn hắn dừng lại, Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng bổ nhào qua dùng sức kéo lại nắm đấm của hắn còn đang rỉ máu, kềm chế hắn không được tiếp tục ý niệm như vậy nữa trong đầu: “Nói cho tớ biết! Cậu như vậy tự mình hại mình hữu dụng không? !”
“… . . .”Vương Tuấn Khải mân khẩn cánh môi, lập tức thống khổ mà nhắm mắt lại.
Hắn thân thể run rẩy quỳ ngồi trên mặt đất, khàn giọng nghẹn ngào: “Chính là chỗ cánh tay này, đánh em ấy…”
“Tớ hiện tại hận không thể phế nó đi!”
“… . . .”Nhìn bộ dáng bạn tốt cùng nhau lớn lên như vậy, Thiên Tỉ thở dài một hơi, hắn làm sao không phát hiện hắn cùng với Vương Nguyên là cái dạng gì nữa đây?
Giống nhau bị ép điên, bị dồn đến tuyệt cảnh.
Muốn yêu, nhưng không thể yêu.
Chẳng những không thể yêu, còn muốn thương tổn.
Vương Tuấn Khải đã không chịu được mà dùng một cái tay khác không có bị kiềm chế, đánh lấy ngực: “Tớ nên làm cái gì bây giờ… . . . Thiên Tỉ, cậu nói tớ nên làm cái gì bây giờ a… . . . em ấy hiện tại, có phải hay không rất khổ sở?”
“Với cậu không sai biệt lắm.”
Hắn đã nhận được đáp án trong dự liệu, ngực như cỏ dại lan tràn đau nhức.
Vương Nguyên rất thương tâm, cậu cũng giống hắn thống khổ, thế nhưng là hắn Vương Tuấn Khải tình nguyện chính mình nhận gấp đôi đau nhức, cũng không muốn trông thấy cậu nửa điểm tổn thương.
“Thiên Tỉ… . . .”
Nhìn xem cái người kia trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, Thiên Tỉ không biết nên làm gì.
Cái người bình thường kiên cường tỉnh táo kia sớm đã không còn tồn tại, bởi vì đánh Vương Nguyên một cái,mà điên rồi.
“Vương Nguyên em ấy…”Thiên Tỉ thì thào, “Mấy ngày nay, vẫn luôn gọi tên của cậu.”
Lời của Thiên Tỉ, từng lời sắc bén biến thành kiếm, hung hăng đâm trúng tim hắn.
Vương Nguyên a, em sao có thể ngu ngốc như vậy. . .
Vương Tuấn Khải ngửa đầu ra sau, chống đỡ lấy vách tường lạnh như băng, duỗi ra cái tay không có bị thương kia bịt kín con mắt.
Trong đầu, hiển hiện thời điểm chính là ngày đó bọn hắn tại bờ biển, cậu giơ lên cái vỏ sò hình trái tim kia, cười cho đã mắt đều là lóe ra ánh sao sáng.
Ký ức hãy còn mới mẻ.
.
“Vương Tuấn Khải…”
Cậu nhếch môi, con mắt ngoặt thành một đường nhỏ, trong khe lại nhìn càng thêm rõ ràng cái loại óng ánh này.
“Tiểu khải… . . .”
Gió giương lên sợi tóc cậu.
“em không nỡ rời xa anh… …”
.
Hiện tại anh hiểu rồi, em tại sao phải khóc.
Bởi vì em đang sợ đúng hay không?
Em sợ hãi mất đi anh.
Vương Nguyên a. . .
Anh thật sự không muốn rời khỏi em.
Anh nếu nói ngàn vạn cái xin lỗi, nếu như em tha thứ cho anh , tình yêu của chúng ta, đoán chừng cũng là đã đến kết thúc.
Vốn đã có vết rách , liền chữa trị không được.
Thế nhưng là… . . . anh thật sự, còn muốn, còn muốn lại nhìn bộ dáng em cười. Muốn nhìn ánh trong mắt em óng ánh ánh sao sáng, muốn nhìn em nhếch miệng mỉm cười, muốn nhìn em bên môi độ cong ngọt ngào.
“Nguyên Nguyên… . . .”Cái tay dính đầy vết máu kia, chậm rãi trên mặt đất hoạt động.
Thiên Tỉ nhìn bộ dáng hắn, trong lòng ê ẩm đấy, hắn không có nhận thức qua cho nên không biết cái loại cảm giác này triệt để làm tâm đau nhức.
Vết máu, theo ngón tay, từng điểm từng điểm vẽ đầy mặt đất.
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, nhìn mình trên mặt đất vẽ chính là cái khuôn mặt tươi cười kia, cười đến mắt mơ hồ.
Nước mắt, khống chế không nổi.
Lẫn vào huyết dịch, dần dần không thể rõ ràng, dung hợp cùng một chỗ.
Cái hình ảnh trên mặt đất kia vốn có thể cùng trí nhớ trùng hợp, tại trong nháy mắt biến thành hình vẽ mơ hồ không rõ .
Vương Tuấn Khải cúi đầu chậm rãi vùi vào trong khuỷu tay.
“Thiên Tỉ… Tớ van cầu cậu.. … . . . Nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng em ấy.”
“em ấy chính là mạng sống của tớ.”
|
chap 89:
Trước đây không lâu, thành phố đều bởi vì một tai nạn phim trường mà sôi trào.
Tòa cao ốc C phát sinh hoả hoạn nghiêm trọng, lúc đấy minh tinh Vương Tuấn Khải đang quay phim tại đó, có nguy cơ gặp nguy hiểm.Trải qua sự nỗ lực cứu giúp của nhân viên phòng cháy, cũng không có xảy ra tổn thất gì. Nhưng điều mà làm người ta ngạc nhiên, khiếp sợ đến nói không ra lời chính là, ngay tại một khắc lúc hắn được cứu ra này, hắn ngược lại tựa như còn không muốn được cứu, dùng hết khí lực muốn tránh thoát khỏi giam cầm của nhân viên cứu hỏa.
Hắn vẻ mặt dữ tợn, vươn tay ra với vào trong một mảnh sáng lạn ánh lửa kia.
Công trình kiến trúc ở đằng kia bị thiêu cháy không cách nào chèo chống được nữa liền sụp đổ trong nháy mắt .
Hắn ôm đầu khóc rống lên, quỳ gối trước hiện trường vụ cháy.
Như là phát điên không để ý hình tượng mà gào thét, khóc đến hôn thiên hắc địa.
. . …………………………viu viu quay về quá khứ…………………………….
Cuối tháng hai , thời tiết dần dần rét lạnh, không có mảy may báo hiệu quay về ấm áp.
Hôm nay thời tiết là âm u đấy, thành thị ồn ào náo động, cái đám người chen chúc trên đường cùng với xe cộ tới tới lui lui .
Vương Nguyên tay đút tại trong túi quần, cậu run rẩy bả vai, tựa như rất lạnh.
So với mọi người một bên ăn mặc áo lông còn có áo khoác dày lớn, cậu thân ảnh mảnh khảnh lộ ra vô cùng đơn bạc.
Chẳng qua là tùy ý mặc lên một kiện quần áo màu đen , cho dù bị Nhị Văn dặn dò nhiều lần, nhưng cậu vẫn là cố chấp mà mặc không nhiều lắm.
Có lẽ. . .
Tùy tiện phát sốt gì gì đó, lại bị cảm, có thể hay không dẫn cậu ly khai khỏi cái thế giới này?
Cậu khịt mũi cười cười, giơ lên khóe miệng tràn đầy đều là trào phúng.
Cậu rất tốt, hiện tại trôi qua cũng không tệ lắm.
Tựa như cậu không có gặp qua Vương Tuấn Khải bao giờ , sinh hoạt trôi qua cùng lúc trước không sai biệt nhiều. Ở tại trong nhà Nhị Văn, ngủ tại cái ghế sô pha to như vậy, thỉnh thoảng nhẹ nhõm đi đoàn làm phim quay trở về làm thế thân, đi quán cà phê trước kia làm nhân viên bán thời gian một chút.
Cậu còn có thể đi quán bar của Nhị Văn, đánh đàn,ca hát một tí.
Chẳng qua là sẽ có người hỏi, Karry đi nơi nào?
Cậu tổng hội cười trả lời nói, hắn đi rồi, đi một nơi rất xa, sẽ không trở về nữa.
Cậu tựa hồ biến trở về thành Vương Nguyên hoạt bát trước kia, sẽ vui cười, sẽ cùng Nhị Văn thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng mà Nhị Văn biết rõ , Vương Nguyên- trong lòng của cậu, bị tàn phá thành một cái động rất lớn.
So với dĩ vãng càng thêm rét lạnh, lại sẽ không để cho người khác biết được, một mình yên lặng chữa trị, chậm chạp đấy, từng điểm từng điểm.
Một ngày nào đó, cậu sẽ lột xác thành một cái người kiên cố hơn mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn .
Vương Nguyên thở ra một đoàn bạch khí, không hề đem ánh mắt rơi vào TV trong tủ quầy đang chiếu về người kia, cậu duỗi chân ly khai.
Cậu không có việc gì.
Thật sự, không có việc gì.
Cũng chính là thời điểm người qua đường cùng cậu đi lướt qua, ngẫu nhiên nhắc lên ba cái chữ kia , trái tim của cậu sẽ nhẹ nhàng run lên một chút.
Cũng chính là nghe hắn ca, sẽ ngây ngốc mà cười lấy, từ cười đến khóc.
Cũng liền là. . .
Hơi có chút hoài niệm thời gian trước kia.
Vương Nguyên bắt đầu chạy bước nhỏ, như vậy có thể làm thân thể của mình ấm áp một điểm, cổ co lại, bước tiến của cậu nhẹ nhàng.
Cậu người này a, từ nhỏ liền không thích hợp đứng ở chỗ tràn đầy sáng.
Cho nên bị người ta cười nhạo,lạnh nhạt, cậu là một hạt bụi đất.
Vương Tuấn Khải, từ khi còn bé bắt đầu liền thích hợp đứng ở chỗ tràn ngập ánh sáng.
Cho nên được người ta tôn sùng, ánh sao sáng bao quanh, hắn là những ngôi sao kia.
Nhưng vận mệnh luôn kỳ diệu đấy, những ngôi sao yêu mến bụi đất,vận mệnh của bọn hắn bởi vậy mà dây dưa với nhau.
Vương Nguyên biết rõ, mình tuyệt đối trói không được cái hào quang vì sao này, chẳng qua là không nghĩ tới năng lực của mình yếu đến chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì được bốn- năm tháng, đoạn tình cảm lưu luyến này, chỉ duy trì bốn- năm tháng.
Hắn là duy nhất trong lòng cậu.
Cho nên nhất định cả đời này, trong lòng của cậu cái người kia là một cái hố vĩnh viễn chữa trị không được.
Cả đời này a…
Đại khái Vương Tuấn Khải là hắn bỏ qua đấy, phong cảnh đẹp nhất.
“đại minh tinh Vương Tuấn Khải hiện tại đang ở tòa cao ốc C quay phim, một bộ phim truyền hình mới có tên《 yêu em 》 … . . .”
Bên tai truyền đến thanh âm ngọt ngào của nữ MC, phát ra tin tức lại để cho Vương Nguyên khẽ giật mình.
Tòa nhà C …
Cậu ngửa đầu, chính là cách đó không xa đấy, không đến 100m liền tới .
Ân. . . Bất tri bất giác, em lại trở về bên cạnh anh.
Nhìn một chút, chỉ là xa xa mà nhìn một chút, em sẽ không tiến gần anh cho nên anh hãy yên tâm.
Vương Nguyên giương lên mỉm cười, mở rộng bước chân, đi về hướng tòa cao ốc này.
. . .————————bay về hiên tại————————————————-
Mồi lửa là cái gì, tất cả mọi người còn không rõ ràng lắm, chẳng qua là nghe thấy được thanh âm chói tai của tia lửa “Đùng”, còn có thanh âm tòa nhà sụp đổ, cái sự cố phát sình này quá đột ngột, cho nên tất cả mọi người còn không có kịp phản ứng.
Hỏa diễm đốt cháy tản mát ra khói đặc đen nhánh, cái mùi nức mũi kia, lại để cho mọi người thần kinh BA~ một tiếng đứt đoạn rồi.
“A! !” Không biết là ai phát ra tiếng kêu, đám người hỗn loạn.
Vương Tuấn Khải tuy rằng biểu hiện có chút luống cuống, nhưng tâm lý vẫn là tỉnh táo, có chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không được bối rối. Hắn chỉ cảm thấy có người đẩy lấy hắn hướng tầng một chạy đi, hắn cũng là theo dòng người, lập tức chạy tới chỗ cửa ra vào rồi.
Sự kiện đột phát khẩn trương tiết tấu, hơn nữa không khí dần dần nóng rực, nhân tâm đều rối loạn.
Vương Tuấn Khải không biết vì cái gì không hiểu mà cảm nhận được cảm giác khẩn trương cùng sợ hãi, trong nội tâm khó chịu .
Ngay tại thời điểm thấy cửa ra, hắn vượt lên trước vừa sải bước tới, vừa vừa mới chuẩn bị bước ra, ánh mắt liếc qua lại đột nhiên nhìn thấy cái thân ảnh kia trên mặt đất.
Nàng hình như là bị người đẩy té trên mặt đất , trong một tình cảnh hỗn loạn , vô cùng có khả năng phát sinh sự kiện giẫm đạp.
Cô nàng con mắt cực đại tràn đầy bối rối cùng khẩn trương, còn có đối với cái chết sợ hãi.
Đó là Tiêu Tiêu.
Vương Tuấn Khải không chút suy nghĩ,lập tức đi ngược dòng người hướng nàng vọt tới.
“Tiêu Tiêu! !”
“Tiểu khải!” cô ta như là bắt được cây cỏ cứu mạng , gắt gao nắm chặt góc áo Vương Tuấn Khải.
Vì tại trong đám người hỗn loạn không muốn cô bị thương tổn, Vương Tuấn Khải dùng thân thể của mình trước ngăn cản,đưa tay đem cô kéo lên, thân thể bởi vì vừa mới va chạm mà có chút lay động.
Hắn giờ phút này, cách cửa còn có năm sáu bước .
Có người hô to lấy tên của hắn, lo lắng tìm kiếm lấy hắn, bởi vì sau lưng phòng ốc cũng sắp muốn sụp xuống.
Vương Tuấn Khải trầm xuống , đưa tay đem Tiêu Tiêu đẩy đi ra: “Chạy mau! !”
“…” Tiêu Tiêu kinh ngạc mà bị hắn đẩy ra, không thể tin được hắn sẽ bởi vì chính mình buông tha cho một tia hy vọng sinh tồn kia.
Ý nghĩ của hắn, cô chắc là sẽ không lý giải được.
Bởi vì đã mất đi Vương Nguyên, hắn vốn cũng không có bao nhiêu ý niệm sống sót trong đầu, cùng Vương Nguyên giống như đúc.
Cơ hội sống sót lần này, có thể cho cái nữ hài đôi mắt xanh thuần túy kia, hắn cũng là không có gì tiếc nuối.
Huống chi, tại một nháy mắt phòng ốc sau lưng sụp xuống kia, kỳ thật hắn vẫn có thể chạy trốn đi ra ngoài đấy. Hắn tuy rằng không sợ cái chết, cũng sẽ không buông tha chomột tia hy vọng sống sót như vậy.
Vì vậy Vương Tuấn Khải bước chân, vươn tay, chạy nhanh hướng cái cửa ra vào bị áp biến thành dị dạng.
Ngọn lửa, tựa hồ dính vào quần áo rồi.
Rất là nóng đấy.
Tử thần, dường như liền tại sau lưng.
Hắn không có một chút vẻ bối rối, chẳng qua là còn có một chút tâm nguyện nho nhỏ.
Nếu như thật đã chết mà nói, hy vọng trước lúc nhắm mắt có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của người kia.
Một bước, chỉ thiếu chút nữa.
Đáng tiếc chính là, đang ở đó một bước ngắn, kiến trúc trên đỉnh đầu đã phát ra “Chi … chi” thanh âm, rõ ràng đã duy trì không được, sau một khắc muốn sập rơi hung hăng nện ở trên người của hắn.
Dường như biết vận mệnh mình, Vương Tuấn Khải bộ pháp ở đằng kia một cái chớp mắt trì trệ rồi.
Nguyên Nguyên. . .
“Này… , đồ ngốc.”
Giống như nằm mơ, hắn thật sự nghe thấy được thanh âm ngày đó, thanh âm Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải toàn thân một cái kinh hãi, hắn như là nhìn thấy quỷ , kinh hãi mà quay đầu lại.
“Hảo hảo sống sót.”
“… . . .”
Bốn phía tia lửa chói mắt sáng lạn, cậu đứng ở chính giữa, lẳng lặng nhìn hắn.
Thật sự rất giống ảo giác.
“Cút a.”
Cậu tựa như tức giận thò tay dùng sức đẩy hắn ra, giống như trả thù một quyền ngày đó hắn đánh chính mình.
Phương hướng cậu đẩy hắn, là cái cửa kia.
Tay của cậu, đánh tại trên người mình, thật chân chân đến đấy.
Vương Tuấn Khải choáng váng, kinh ngạc mắt thấy cậu đem mình đẩy ra.
“Nguyên… . . .”
Thanh âm của hắn, mất đi tại giữa ánh lửa .
Hắn dốc sức liều mạng tự nói với mình, cái này tuyệt tuyệt đối đúng là một giấc mộng, là giả đấy.
Nước mắt Vương Nguyên, hắn nhìn không thấy, không biết là bởi vì nhỏ xuống quá nhanh nên bị bốc hơi.
Chẳng qua là trông thấy cậu có chút mở ra cặp môi đỏ mọng.
Cười giống như cái ngày đó cậu giơ vỏ sò, thời điểm hô hào tên hắn.
Khẩu hình miệng của cậu Vương Tuấn Khải nhìn đã hiểu, cậu là nói:
“anh là yêu em đấy… . . .”
Anh nói láo, anh diễn kịch, anh hết thảy đều là giả dối.
Vương Tuấn Khải. . .
Anh là yêu em đấy.
Bầu trời ảm đạm, áp khí rất thấp.
Một mảnh khu vực kia nóng bỏng, sắc màu đỏ rực khoa trương màu sắc’
“Oanh… . . .”Phòng ốc triệt để sụp xuống.
Mang theo nụ cười người kia, thanh âm người kia, hết thảy người kia.
Sụp đổ.
“… … . . .” Vương Tuấn Khải bị người khác tiếp được, lình hồn sớm đã bị hút ra.
Cái địa phương kia một chỗ yên tĩnh chỉ còn lại có âm thanh lửa cháy, làm sao có thể sẽ có cái nam hài khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời kia được.
Thật là ảo giác a.
Thế nhưng là khí lực cậu lớn như vậy, đem mình đẩy đi ra, thế nào lại là ảo giác.
“Vương Nguyên! ! ! !”
Yên lặng, hay vẫn là yên lặng.
Không ai đáp lại.
Im ắng , đã đoạn tất cả sinh lộ của cậu.
.
—————————————————————————————————
“cậu tên gì a?” Hắn cười híp mắt hỏi, lộ ra Hổ Nha trắng noãn.
Chàng trai nhỏ khiếp đảm mà nhìn hắn, khuôn mặt thịt mũm mĩm trắng nõn nhỏ nhắn chưa phát giác ra chậm rãi nhiễm lên đỏ ửng.
“… . . .”
” cậu thật thú vị a, ” hắn phối hợp nói lấy, vươn tay trái, “Chúng ta kết giao bằng hữu , tôi là Vương Tuấn Khải.”
Nam hài kinh ngạc mà nhìn Hổ Nha hắn, lập tức cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Vươn tay cùng hắn chăm chú nắm lấy.
“Tôi. . . Gọi là Vương Nguyên.”
Ánh mặt trời chiếu vào mặt của cậu, trắng nõn thuần khiết, như là thiên sứ .
Từ nay về sau, đứa trẻ ngốc nghếch này núc ních đi theo hắn, liền vĩnh viễn tiến vào trong nội tâm Vương Tuấn Khải.
.
Vương Nguyên… . . .
Vương Nguyên nhi…
Hắn không để ý người chung quanh lôi kéo, gào thét khóc lấy, nhào tới cái tòa nhà đã hầu như biến thành phế tích trước mặt kia.
Nguyên Nguyên… anh yêu em.
Anh yêu em.
Nước mắt của hắn tràn đầy đôi má, vươn tay ra điên cuồng mà muốn đẩy ra những mảng xi-măng đầy thép kia. Trên tay da thịt bị tổn thương, bị xung đột trở nên huyết nhục mơ hồ.
Anh thật sự. . . Thật yêu thật yêu em.
Anh là đang nói xạo, em nhìn ra được không phải sao?
“anh yêu em… . . .”Hắn không ngừng mà tái diễn câu nói kia, nước mắt liên tục rơi, “anh yêu em… anh yêu em…”
Con mắt đầy tuyệt vọng, đặc biệt thâm trầm.
Có mấy lời. . .
Không kịp nói.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi a, Vương Nguyên. . .
Hắn ngửa mặt lên trời hô lớn một tiếng, dùng hết sức lực cuối cùng, phát tiết bi thống của hắn.
“A! !”
Phục ngã xuống đất, thân hình hắn run rẩy không thôi, như một đứa bé lớn tiếng như vậy khóc.
Vương Nguyên…
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, em còn mặc ít như vậy.
Trở về a, quay về nhà của chúng ta . . .
Được không nào. . .
|
chap 90:
“Gâu Gâu!” Hôm nay Đô Đô rất là bất an, càng không ngừng cọ lấy ống quần Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải sắc mặt ảm đạm, ngồi xổm xuống vuốt vuốt đầu của nó: “Làm sao vậy?”
“… . . .”Đô Đô đột nhiên an tĩnh lại, lẳng lặng cùng đợi Vương Tuấn Khải đem cái cánh cửa phòng bọn hắn đã từng ở cùng một chỗ , từ từ mở ra.
“Phanh… . . .”
Cửa mở trong nháy mắt, Vương Tuấn Khải nhìn Đô Đô vui vẻ mà kêu lên, vọt vào gian phòng.
Hắn buông mắt, cùng theo chân nó chậm rãi bước vào một mảnh địa phương hắn một mực trốn tránh kia.
“Tiểu Khải?” cậu nhìn hắn, trước sau như một mà giơ lên khóe môi, “Như thế nào muộn như vậy mới trở về?”
Em vẫn luôn ở bờ bên kia chờ anh, dù là anh có đi một nơi thật xa .
Em tin tưởng. . .
Anh sẽ trở lại.
Vương Tuấn Khải kinh ngạc mà nhìn cái hình dáng ôn nhuận kia, hốc mắt đỏ lên.
Hắn thật sự rất mệt mỏi.
Rút cuộc không bước tiếp được nữa, chỉ có thể quay đầu lại.
“Thực xin lỗi…”Hắn thanh âm nỉ non nghẹn ngào “Để cho em chờ lâu quá rồi.”
Hắn tự tay đem cậu ôm vào trong ngực.
“Nguyên Nguyên… …”Cần cổ của cậu luôn toát lên mùi sữa dễ chịu, chẳng biết tại sao không có hiện ra.
Vương Tuấn Khải đồng tử co rụt lại, bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn ôm chính là không khí.
“Gâu gâu…”
Đô Đô lỗ tai đạp kéo xuống, nó bước lưỡng lự trong phòng khách, tìm không thấy cái người thu lưu nó , khuôn mặt chàng trai tươi cười ấm áp như ánh mặt trời .
Ngửi không được, chút nào khí tức của cậu.
Nó cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lên, nằm tại bên cạnh gấu nhỏ, nức nở.
Vương Tuấn Khải đã mất đi linh hồn , lưỡng lự tại trong không gian to như vậy, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Bởi vì, bốn phía đều là Vương Nguyên.
“Tiểu Khải…” khóe mắt của cậu, đều tràn ngập nhu tình, nhẹ nhẹ đấy, không dễ dàng phát hiện được.
Trong tay bưng ly cà phê là màu trắng, dưới ánh mặt trời tràn đầy ấm áp, nhỏ vụn, như nhu tình trong mắt của cậu.
Mùi thơm cà phê, lại để cho thân thể Vương Tuấn Khải đứng tại nguyên chỗ run lên, vô cùng mong ngóng.
Tựa như hút phải cây thuốc phiện, vội vàng mà nghĩ muốn có được.
“anh vẫn luôn tại đây. . .”
Vương Tuấn Khải nhìn không chuyển mắt mà nhìn con mắt của cậu, nghe thanh âm của cậu.
Rõ ràng chân thật như vậy, cũng tại một khắc tay va chạm vào này, tiêu tán không thấy.
Vương Nguyên ôm gấu bông lúc hắn tỏ tình gắp cho cậu, hờn dỗi bĩu môi.
“Lão Vương như thế nào vẫn chưa trở lại a. . .”
Cậu nhìn nhìn đồng hồ, sau đó ánh mắt lưu chuyển, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chính cái người kia trong TV.
Vương Tuấn Khải theo ánh mắt của cậu nhìn sang, chỗ đó, trong cái màn hình kia, có hắn, còn có Âu Dương Tiêu Tiêu.
Hắn cười đến rất vui vẻ, lộ ra Hổ Nha, Tiêu Tiêu bên người cảm giác như là chim non nép vào người của hắn .
Hắn lần đầu tiên muốn đánh mình một phát, tại sao phải đối với người khác ngoài cậu mà cười, vì cái gì… đem một mình cậu để ở nhà, biết rất rõ ràng cậu sẽ khổ sở, sẽ nghĩ lung tung.
Vương Nguyên ý nghĩ độc chiếm rất mạnh, cho nên động một chút sẽ lại ghen.
Hắn vẫn còn như vậy mà kích thích cậu. . .
Vương Tuấn Khải mân khẩn cánh môi, hắn nhìn lấy cái nam sinh kia co rúc ở trên ghế sa lon sắc thái âm u.
Cậu. . .
“Lão Vương ~” cố ý điều khiển ngữ khí, “Chúng ta một mực một mực ở cùng một chỗ được không?”
“được. . .”
“Vậy anh phải một mực yêu em.”
“được.”
“… …”Hô hấp tăng thêm, ngực truyền đến cảm giác từng trận hít thở không thông nhắc nhở lấy hắn, đây chẳng qua là ảo giác, chẳng qua là ảo giác.
Vương Nguyên chính thức. . .
Đã chết rồi.
Chết rồi.
Hắn bịt miệng lại, lệ rơi lã chã.
|