Giả Sử Con Và Cậu Út Yêu Nhau (Nhật Ký Của Cậu Út)
|
|
Tôi không buồn đáp lại thằng Thịnh. Đang bực con nhỏ đó mà nó lại ghép tôi vào nữa chứ! Thằng Thịnh thấy tôi chẳng nói chẳng rằng gì mà vẫn cứ dán cặp mắt vô hồn vào màn hình tivi thì nó đưa tay cù vào hông tôi. Tôi nhột lắm nhưng nhịn không cười, chỉ khẽ gạt tay nó ra và nhích người ngồi xa nó hơn một chút. Thằng Thịnh thấy tôi hình sự quá thì thôi giỡn, nó móc từ trong túi quần sau ra một cái vỏ bao màu xanh dương sậm.
- “Út! Nãy con thấy cái vỏ bao này màu Út thích nè!” – Nó nói – “Nhưng mà cái này rẻ quá lại made in China không biết Út có xài không nữa…”
Tôi giả đò lơ đãng nhìn cái vỏ bao trên tay thằng Thịnh. Mấy năm nay tôi tham gia phong trào “anti China products” nên sinh ra không thích hàng hoá xuất xứ từ Trung Quốc. Chỉ trừ khi hàng đó chỉ có Trung Quốc làm hoặc bán vào Việt Nam và tôi lại cần thì tôi mới xài đến. Nhưng mà phải có loại trừ chứ, khi mà hàng hoá đó là do thằng Thịnh lựa với suy nghĩ là món đó tôi thích, màu tôi thích thì khác. Mà như vậy thì tôi cũng hơi chua chát, tôi chẳng khéo bằng con bé Ngọc Diệp hồi nãy. Nó giàu gấp mấy tôi mà kiếm anh Thịnh để chỉ chỗ mua mấy cái vỏ bao Iphone giá rẻ. Tôi gượng cười, nhận cái vỏ bao từ tay thằng cháu.
|
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (29)
Hôm nay tôi vào Facebook, vô tình đọc mấy cái outcoming events thì thấy ngày mốt là sinh nhật của thằng Thịnh. Thật tình thì trước giờ tôi không biết sinh nhật của nó ngày nào, mà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc này. Cũng tệ nhỉ! Nhưng đó lại là tính khí của tôi từ trước giờ, cái thằng mà tôi yêu nhất từ trước đến giờ, tôi cũng có để ý hỏi han đến sinh nhật của hắn đâu. Tôi chỉ biết ngày sinh của hắn trong một lần vô tình đi khách sạn chung, nhìn vào chứng minh của hắn mới biết. Thành ra, đối với thằng cháu này, tôi cũng chưa dành cho nó ngoại lệ gì cả.
Nhưng một khi đã biết thì tôi ít khi nào quên được. Nói ít khi cho giảm bớt chứ nói nào ngay, chưa có một người nào mà tôi có tình cảm và biết được sinh nhật mà tôi lại quên cái ngày sinh nhật ấy cả. Có điều là, tuỳ vào tình trạng mà tôi gửi quà tặng của mình tương ứng. Có khi chỉ là một cái tin nhắn từ một cái sim rác mà tôi mua ngày hôm ấy và chỉ được dùng cho mục đích duy nhất ấy. Có khi là một cái thiệp theo đường bưu điện tìm đến người tôi mến thương nhưng không để thông tin người gửi. Có khi là những món quà thành thông lệ mà sinh nhật nào tôi cũng tặng cho người đó như một dấu hiệu riêng của tôi, và dĩ nhiên là chẳng có kèm thêm gì khác như là lúc còn đang “mặn nồng”.
Tôi không nghĩ ngợi linh tinh nữa mà tập trung nghĩ về sinh nhật của thằng Thịnh, tổ chức như thế nào và quà cáp ra làm sao. Nếu tính tuổi dương lịch thì thằng Thịnh tròn 18 rồi và bước sang tuổi 19. Úi chà, vậy là mấy bữa trước, tôi đã “quan hệ với người chưa thành niên”. Thằng Thịnh khi đó không biết nên xem như là không đồng thuận với tôi. Chết rồi, vậy là hiếp dâm đó nha! Tôi lấy tay cốc mạnh vào đầu mình rồi buông vài tiếng rõ to:
- “Suốt ngày nghĩ bậy!”
- “Ha ha” – Thằng Thịnh tự nhiên ở sau lưng cười vang – “Út trung thực quá chừng ta ơi!”
- “Gì mà trung thực hả nhóc con?” – Tôi quay lại nhìn thằng Thịnh hỏi
- “Thì không phải Út suốt ngày nghĩ bậy hay sao! Ha ha” – Thằng Thịnh đang ở trần, cầm cái quần và cái khăn chắc là chuẩn bị đi tắm – “Hôm nay là phút hiếm hoi Út của tui thành thật với bản thân”
Tôi phi cây bút vô người nó, chả biết sao lại trúng ngay núm vú bên trái của nó. Thằng Thịnh đưa tay đỡ gạt bài bản vậy mà vẫn không ngăn được đầu bút xông thẳng vào người. Tiếc gì đâu, nếu là cái đầu bút lông thì hẳn đã đổi màu cái núm bự bự của nó rồi. Tôi buồn cười quá ôm bụng cười lăn cười bò. Thằng Thịnh mắc cỡ thấy rõ nhưng vẫn cố chống chế:
- “Còn không phải là Út bậy bạ hay sao! Không trúng chỗ này thì Út cũng ngắm chỗ kia à”
- “Chỗ kia là chỗ nào?” – Tôi nhìn thằng Thịnh bằng nửa mặt
- “Hứ! Còn chỗ nào nữa!” – Thằng cháu tôi nói rồi bỏ đi thẳng vô nhà tắm.
Lần này tôi bị nói oan nha, chỉ vô tình phóng trúng chỗ đó chứ tôi có ý phóng vô vú nó đâu. Vô cu nó thì lại càng không có ý định. Nhưng mà nghe thằng Thịnh nghĩ như vậy, tôi thấy có chút gì đó vui vui. Kiểu như thằng Thịnh xem những hành vi cử chỉ của tôi liên quan đến các vùng nhạy cảm như là trò đùa, là bình thường chứ không tỏ vẻ đề phòng hay là tránh né gì cả. Thôi thôi, lo tập trung chuyên môn nào.
- “Con đi đá banh nha Út” – Thằng Thịnh đã tắm xong và thay đồ đi đá banh với bạn
- “Ừ” – Tôi đáp rồi liếc nhìn đồng hồ treo tường – “Sao bữa nay đi đá trễ vậy?”
- “Tại đổi sân đó Út” – Thằng Thịnh trả lời – “Sân cũ hết hạn mướn tiếp không được nữa”
Nói xong, thằng Thịnh dắt xe ra ngoài đường, khoá cửa rào lại rồi rồ ga đi mất. Tôi vẫn tiếp tục ngồi bên chiếc Ipad nhìn vào timeline của thằng cháu và vẫn chưa nghĩ ra món quà gì cả. Thôi để ngày mai lảo rảo ra đường xem có thứ gì hay ho thì mua cho nó vậy. Ngồi đây nghĩ hoài cũng chẳng ra cái gì đâu. Tôi gấp Ipad lại và bật tivi lên xem. Còn gần mười phút nữa là chiếu phim Proposal. Tôi thích phim này lắm.
|
ruyện phim kể về chuyện tình yêu của một đôi đũa lệch, nàng là sếp của chàng và cũng lớn tuổi hơn. Vì cần có visa ở lại Mỹ tiếp tục sự nghiệp, sếp bắt chàng trợ lý của mình phải kết hôn giả. Để đối phó với người của Sở Di trú, hai người cùng nhau trở về quê chàng trai nhân dịp sinh nhật bà nội của anh ta. Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tình giả đã trở thành thật. Tôi thích nhất đoạn Ryan Renolds (nam chính) trần truồng rồi té ngã lên người cô nàng Sandra Bullock cũng trần truồng. Anh ta có thể hình và gương mặt rất hấp dẫn. Thằng Thịnh cũng có nét hiền hiền của Ryan. Tôi cũng thích đoạn nàng Sandra rờ trúng của quý của Ryan, la toáng lên “Cái gì thế này” thì anh ta trả lời “It’s morning”, buổi sáng là cương lên. Thằng Thịnh và tôi đều giống như vậy, hihi!
Thằng Thịnh về lúc phim gần kết thúc. Nó thưa gởi tùm lum mà cậu Út vẫn chẳng đoái hoài, chỉ à ừ lấy lệ trong khi hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi. Nó hẳn là thắc mắc lắm nên ngồi xuống bên cạnh, mắt cùng hướng với tôi. Được một lúc thì nó hỏi:
- “Phim gì hay lắm hả Út?”
- “Hay lắm! Proposal, nghĩa là lời cầu hôn” – Tôi đáp – “Nhưng tivi không chiếu bản HD và lại cắt bớt khúc hấp dẫn rồi”
- “Khúc gì hấp dẫn Út?” – Thằng Thịnh hỏi
- “Để Út load về chút cho xem” – Tôi hào hứng nói – “Út thích phim này lắm á!”
Tôi xem xong phim thì bỏ đi tắm. Dưới nhà, thằng Thịnh đang chuyển kênh xem gì đó tôi không rõ nhưng chắc là bóng đá rồi. Bóng đá là một trong những niềm đam mê lớn nhất của thằng Thịnh. Vậy một món quà có liên quan đến niềm đam mê ấy hẳn sẽ khiến nó ghi nhớ nhiều nhất. Và nó cũng sẽ thấy được Út của nó cũng có gì đó gắn bó với nó. Tụi đàn ông thường dễ gắn bó với nhau qua điếu thuốc, trái banh hoặc là ly rượu lắm. Nhưng món quà gì liên quan đến bóng đá đây? Không lẽ mua cho nó đôi giày đá banh, bộ quần áo thể thao. Nói chung cũng tạm được nhưng thật tình tôi không có nhiều hứng khởi lắm với ý tưởng như thế.
|
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (30)
Tôi dự định sẽ để ngày sinh nhật của thằng Thịnh trôi qua trong lặng lẽ. Tôi cố ý làm như thế, giả như cậu Út không biết hoặc là quên mất sinh nhật của cháu. Tôi sẽ để ý xem thằng Thịnh có tỏ vẻ buồn bực gì hay không. Sinh nhật của nó vào ngày thứ Bảy, là ngày tôi nghỉ làm. Theo thói quen hàng ngày, tôi cũng dậy sớm, nhìn qua thằng cháu vẫn còn đang say ngủ với khoé miệng nhoẻn cười bình yên làm sao. Chắc trời cũng dành tặng cho nó một giấc mơ đẹp nhân ngày sinh nhật. Trong giấc mơ đẹp ấy, hẳn cũng có phần “bậy bạ”, nhìn cái chỗ nhô lên ở khoảng giữa người nó thì biết.
Không khí lành lạnh buổi sáng theo chiếc máy lạnh phả xuống nhẹ nhè khiến tôi cảm thấy muốn nằm nướng thêm chút nữa. Tôi lại nằm xuống, đầu gối lên đùi của thằng cháu, tạo thành một góc vuông. Chân nó dĩ nhiên là không mềm mại như chiếc gối mà sao lại thấy êm ái lắm. Tôi nghiêng người áp má vào đùi thằng Thịnh. Sự xoay trở khiến thằng Thịnh cựa mình, co chân lại. Tuy nhiên, cháu tôi ngừng lại ngay, chắc nó đã biết sự hiện diện của gương mặt tôi trên đùi nó. Tôi cứ bình yên để nửa mặt mình trên “chiếc gối êm ái”, mắt dõi theo những tin tức vớ vẩn trên Ipad. Thằng Thịnh chốc chốc lại cựa quậy nhưng phần đùi tôi gối lên thì vẫn được nó giữ yên.
Chắc chừng khoảng 1 tiếng hơn, tôi ngồi dậy vì mỏi cổ quá. Tội nghiệp thằng Thịnh chắc cũng mỏi chân lắm rồi. Tôi lại nhìn gương mặt êm đềm của thằng Thịnh một lúc nữa mới đứng lên đi tắm rồi ra quán cà phê ăn sáng với thằng bạn. Đến trưa tôi lại lôi thằng Kha bác sĩ nội khoa đi ăn trưa, không quên nhắn tin về cho thằng Thịnh kêu nó tự mua cơm ăn trưa với chiều luôn vì “Út có công chuyện đến tối mới xong”. Chừng 15 phút sau thằng Thịnh nhắn lại: “Dạ! Tối con đi chơi với bạn nha Út”. Cho bỏ cái tật cố ý bỏ rơi nó nhé! Nó bỏ cậu Út lăn lóc ở nhà một mình đi ăn sinh nhật với bạn rồi.
Nhưng mà như vậy càng hay. Phải làm sao khơi gợi cái sự ấm ức của thằng cháu lên thật nhiều thì món quà mà tôi dày công nghĩ ra mới có ý nghĩa của nó. Có nên dùng xe hơi không nhỉ? Nếu cần thì gọi anh Tư hoặc anh Năm, ông nào cũng có xe hơi riêng tài xế riêng cả. Nhắc đến cái thấy nhớ bé Hồng Ân quá chừng. Hôm qua nó mới gọi cho chú Út mời “chú Ut và anh Thịnh đi Đà Lạt với cháu”. Cũng hơi làm biếng vì đi vào đợt lễ 30/4 đông đúc quá. Nhưng nghĩ ra viễn cảnh cùng thằng Thịnh sóng đôi dạo bước Hồ Xuân Hương thì cũng thích thích và muốn đi.
Thằng Thịnh về với hơi men chuếnh choáng. Tôi cố ý nhìn nét mặt nó xem có tỏ vẻ hờn giận gì tôi không. Không có gì cả? Chẳng lẽ nó cũng chẳng để ý đến việc cậu Út quên sinh nhật cháu hay sao? Chắc vậy quá, ở dưới quê có chú trọng đến sinh nhật đâu. Người ta chỉ nhớ ngày mất để làm đám giỗ mà thôi. Haiz, công cốc cả ngày định làm tiền đề để tặng món quà bất ngờ cho cháu. Tôi bất giác đưa tay chào lại thằng cháu khi nó đột nhiên khựng lại vẫy tay chào tôi trước khi bước chân lên cầu thang.
Chờ một chút khá lâu, tôi thấy không gian vẫn cứ im ắng. Chắc là cháu tôi đã ngấm rượu và chìm vào cõi mộng mất rồi. Đi ngủ thôi. Tôi mở cửa phòng ra, thằng cháu đang nằm dài người thẳng đơ như cây cơ, y nguyên bộ quần áo mới đi chơi về, tay khoanh trước ngực đối chọi với cái lạnh từ chiếc máy lạnh phả xuống. Tôi ngồi xuống bên cạnh, trải chiếc mền ra đắp cho nó rồi nằm xuống cạnh đó. Đang mở Facebook ra xem thì chợt nghe giọng thằng Thịnh ồ ồ nhựa nhựa:
- “Ủa mấy nay Út có vô Facebook được không?”
- “Hôm qua thì có vô! Út chán Facebook rồi, ít vô lắm”
- “Vậy mà con tưởng Út bị chặn Facebook” – Thằng Thịnh nói – “Vậy rồi Út có gì nói với con không?”
- “Có nè, ngày mai đi Bình Dương chơi không Thịnh?” – Tôi mau mắn đáp
- “Dạ đi!” – Thằng Thịnh trả lời gãy gọn – “Còn gì nữa không Út?”
- “Để từ từ Út suy nghĩ coi” – Tôi vờ vịt – “Sao bữa nay say sưa lắm hay sao mà có hứng nghe Út nói quá vậy?”
- “Lẹ đi Út, sắp hết giờ rồi” – Thằng cháu tôi ngó vào điện thoại, nói khá sốt ruột
- “Hết giờ gì?” – Tôi ngờ ngợ thằng Thịnh muốn nói về sinh nhật của nó nhưng không dám chắc lắm
- “Dạ… thì… sắp tới lúc… con ngủ rồi” – Thằng cháu thoáng bối rối nhưng cũng đáp nhanh
- “Ờ vậy thôi ngủ đi mai đi Bình Dương chơi” – Tôi “sút quả bóng” đi thật xa – “Ngày mai đi chơi nói cho đã luôn nghen”
- “Ò vậy Út ngủ ngon!” – Thằng cháu nói có vẻ hờn giận rồi quay lưng lại với tôi
Hihi, tôi vui quá chừng. Hoá ra anh chàng rất muốn tôi có một động thái gì đó, ít nhất là một câu nói “happy birthday”. Thịnh khù khờ đáng thương của Út ơi, dĩ nhiên là Út quá trời nhớ ngày sinh nhật của Thịnh chứ. Nhưng mà chỉ nói một câu “Happy birthday” thôi thì chưa đủ và cũng chưa phải là lúc. Chắc chắn Út sẽ nói cho Thịnh nghe câu đó. Không ngờ tôi lại có lúc ngồi trước gương, tưởng tượng ra tình huống sắp đến và nói đi nói lại một cách biểu cảm nhất câu nói hết sức giản đơn: “Sinh nhật vui vẻ nha Thịnh”.
Trong niềm vui ấy, tôi tiếp tục hoàn tất nốt vai diễn của mình. Tôi cũng xoay lưng lại với thằng Thịnh, bật You Tube lên coi Quang Minh và Hồng Đào diễu rồi khe khẽ cười một mình, đủ để cho cái thằng cháu bên cạnh nghe mà bức bối, nhức nhối, tức tối, bực bội… nói chung là tùm lum hết. Đến mức uống bia rượu đến chuếnh choáng là thế mà vẫn không tài nào ngủ được và cứ xoay trở tới lui, cố ý tìm cách đánh động, đụng vào người cậu Út. Không có dễ đâu nhé, Út đã nằm cách Thịnh đến hai cái gối ôm lận. Mà thằng cháu tôi đang giả ngủ nên không thể nào nhích lại gần tôi được, chỉ còn mỗi cách xoay qua phía tôi mà thôi. Nhưng điều đó lúc này thì cháu tôi lại không chịu làm mới vui chứ!
Bỗng trên mái nhà, vài giọt nước mưa rơi xuống nghe lạo rạo. Chắc là chuẩn bị sắp hết mùa khô rồi đó. Cơn mưa lâm râm làm tôi nhớ đến tiết trời Đà Lạt lạnh se se với mưa bụi giăng giăng trời. Hai bóng người sánh vai nhau đùa nghịch, cùng thả vào trời những luồng hơi thở ấm áp, tạo thành khói lẫn vào mù sương rồi cùng cất tiếng cười vang khanh khách. Thằng cháu tôi đã thôi hờn giận và chìm sâu vào giấc ngủ tự lúc nào và toả ra chung quanh hơi thở nồng nàn bia rượu.
|
Thủ Dầu Một, ngày … tháng … năm 2013 (31)
Sân vận động ở Bình Dương có tên là Gò Đậu, nằm ở ngã tư đường 30/4 và Đại lộ Bình Dương, là “thánh địa” của đội Becamex Bình Dương (cái từ “thánh địa” này tôi hay nghe bình luận viên nói trên tivi). Thằng Thịnh đứng trước cửa sân vân động với nét mặt tếu lâm không thể tả. Đó rõ ràng là nét mặt của một đứa con nít được cha mẹ đột nhiên đáp ứng thứ mà nó ước ao. Nét mặt vừa sung sướng, vừa xấu hổ và cũng vừa kiêu hãnh. Hẳn đây là lần đầu tiên thằng Thịnh đến một sân vận động thực sự để xem một cuộc tranh tài thực sự giữa hai đội bóng ở V-League. Tôi cố ý chọn trận đấu giữa Becamex Bình Dương với Đồng Tâm Long An, đội bóng của quê nhà thằng Thịnh. Cậu Út nhiều trò lắm đấy nhé!
Thằng Thịnh nắm lấy tay tôi lôi đi theo những đường hướng không định trước. Nó dáo dác tìm kiếm, học lỏm từ những người chung quanh, nào là mua vé, nào là mua nước v.v… tại một nơi hoàn toàn mới lạ với nó. Tôi buồn cười ở chỗ những va chạm vô tình giữa những fan bóng đá với nhau đều được trả lời bằng những nụ cười phấn khích, dịu hiền thay cho những cuộc gây gổ, chửi bới thậm chí đâm chém nhau tại những vụ va quệt xe ngoài đường ngoài sá. Chắc lúc này họ có chung niềm đam mê bóng đá. Niềm đam mê ấy to hơn tất cả và xoá đi những tiểu tiết vụn vặn. To đến mức lây lan sang cả tôi. Và đến mức bàn tay của thằng Thịnh từ nãy đến giờ vẫn còn nắm chặt tay tôi vì vui sướng.
Hai đứa chen lấn luồn lách theo dòng người đông như mắc cửi một lúc thì cũng đến được chỗ ngồi. Mặc dù trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn rồi mà nắng vẫn còn vàng ngọt xiên xiên góc sân cỏ xanh mơn mởn. Tiếng cười nói, la hét, kèn trống nối đuôi nhau không dứt làm cho kẻ ngoại đạo với bóng đá như tôi cũng thấy rộn ràng. Thằng Thịnh thì khỏi phải nói, phải dùng từ “cuồng” luôn chứ “phấn khích” không đủ tả.
- “Đội bận đồ xanh là Becamex Bình Dương” – Thằng Thịnh giảng giải – “Còn đội bận áo trắng quần đen là đội nhà của con đó Út”.
- “Trời ơi hay quá Tấn Tài ơi” – Thằng Thịnh hùa theo đám người chung quanh vung tay reo hò – “Số 24 đó Út! Tấn Tài đó! Đá hay lắm”
- “Đ.Má cái ông nội thủ môn bữa nay ăn cái giống gì vậy trời” – Bữa nay mới nghe cháu tôi “nhả ngọc phun châu” – “Cù rù như con gà mắc dây thun”
Tôi như thằng ngố làm theo những gì thằng Thịnh làm. Cũng reo hò, cũng la hét, cũng hùa theo chửi bới. Đúng là coi bóng đá trực tiếp ở sân vận động thích thú làm sao. Chỉ cần nghe những âm thanh rộn rã tại sân vận động thôi cũng đủ gây kích thích cho chúng ta rồi. Bởi trách sao người ta hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt đến vậy. Tôi nhìn nét mặt phấn khích cuồng nhiệt của thằng Thịnh xiên xiên trong ánh đèn cao áp ở bốn góc sân rọi vào càng thấy đẹp trai đến lạ. Đột nhiên thằng Thịnh nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng lên, nhảy tưng tưng còn miệng thì la muốn khản tiếng:
- “Vô!!! ... Vô rồi Út ơi!!! … Tấn Tài!!! … Hay quá Tấn Tài ơi!!! …”
Nhiêu đó chưa đủ cảm xúc của nó, thằng Thịnh trờ tới hôn cái chóc vào mặt tôi rồi tiếp tục hoà vào những lời hát không lời không điệu của dân bóng đá. Tôi ước chi cái thằng Tấn Tài nào đó ghi thêm bàn nữa. Tôi sẽ khéo léo giả bộ một cách vô ý để thằng Thịnh hôn lên môi tôi chứ không hôn lên má như thế đâu. Chung quanh tôi tiếng la hét reo hò vẫn đang cuồng nhiệt. Chiếc loa phóng thanh thì đang vang vang thông báo phút thứ ba mươi mấy gì đó, cầu thủ số 24 Phan Tấn Tài đã ghi bàn cho Đồng Tâm Long An, đại loại thế!
Bắt chước thằng Thịnh, tôi cũng đứng lên hò reo. Một tay do tôi điều khiển vung vẩy trong không trung. Còn bàn tay còn lại đan tay với thằng Thịnh và đang di chuyển theo sự điều khiển của nó. Cứ hò hét vậy cho đến khi một hồi còi dài vang lên báo hiệu kết thúc hiệp 1. Tôi cứ nhìn theo hai đội chui vào trong cái hầm dưới chân khán đài để nghỉ giải lao và quên mất bàn tay vẫn còn nằm trong lòng bàn tay thằng Thịnh. Người nhớ ra điều đó là thằng cháu tôi, nó hơi bối rối thả tay tôi ra sau khi đã kéo tôi ngồi xuống. Đón lấy chai nước từ tay tôi, thằng Thịnh ríu rít:
- “Coi đá banh ở sân banh đã quá hén Út?”
- “Quá đã” – Tôi thành thật – “Ủa Thịnh chưa coi bao giờ sao?”
- “Dạ coi rồi nhưng giải vô địch quốc gia như vầy thì chưa” – Thằng Thịnh nhìn tôi háy háy mắt – “Bữa nay còn được coi đội nhà đá nữa chứ, he he!”
- “Ủa sao mình không cá độ ta?” – Tôi sực nhớ ra
Như được gãi trúng chỗ ngứa, thằng cháu tôi làm một hơi cái gì mà “đồng nửa”, rồi “kèo trên” với “kèo dưới” với tùm lum tà la những thuật ngữ bóng đá của nó. Rốt cuộc hai cậu cháu tôi thoả thuận là vô hiệp hai này mà đội nào ghi nhiều bàn hơn là bên bắt đội đó thắng. Cái này là đá hai lượt đi về mỗi cặp nên không có đá luân lưu. Dĩ nhiên là nó không nhường đội Long An cho tôi rồi mà tôi cũng chẳng giành giật gì cả. Tôi chỉ muốn mang niềm vui đến cho thằng Thịnh trong ngày hôm nay và cũng chỉ làm những chuyện gì mang lại niềm vui cho thằng cháu, dù cho phải giả bộ hoặc là thành thật.
Điều ước của tôi thành sự thật ở cuối hiệp 2, mặc dù không phải do thằng Tấn Tài mang lại. Đội nhà của thằng Thịnh lại ghi bàn khi mà trận đấu còn không tới 10 phút nữa là kết thúc. Nhưng ước mơ chỉ thành có một nửa, bàn thắng lần này không mang đến cho tôi cái hôn nào chứ nói gì đến hôn vào môi. Đôi môi của tôi tiu nghỉu như những tia sáng tự nhiên cuối cùng tắt ngấm để nhường hoàn toàn nhiệm vụ chiếu sáng cho bốn cụm đèn cao áp ở bốn góc sân. Nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, sự cuồng nhiệt của thằng Thịnh lại tiếp tục lôi cuốn tôi vào thực tại huyên náo.
- “Thua rồi Út ơi” – Thằng cháu tôi xoay qua giữ hai vai tôi lắc lắc mạnh – “Sắp hết giờ rồi Út ơi”
- “Chừng nào hết giờ thiệt hẵng hay” – Tôi chống chế
Rốt cuộc, đội Bình Dương gỡ lại một bàn từ chấm phạt đền ở những phút đá bù giờ. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi và thằng Thịnh hoà nhau. Gào thét chán chê, thằng Thịnh rạng ngời mãn nguyện, đưa tay khoác lấy vai tôi, men theo dòng người đông đúc, kéo tôi ra cửa. Không phải là tôi cố ý đâu nha, tại có ai đó ngã vào tôi nên tôi cũng ngã vào thằng Thịnh. Cậu Út già đời hơn cháu là thế mà trong phút giây ấy thấy mình sao bé nhỏ nương tựa vào thằng Thịnh cao lớn vững vàng. Mùi mồ hôi thấm đẫm chất đàn ông đầy mê hoặc toả ra đậm đặc từ nách áo của thằng Thịnh, theo những sợi tóc của tôi mà toả xuống mũi làm tôi không kềm được phải hít lấy một hơi thật sâu.
|