Giả Sử Con Và Cậu Út Yêu Nhau (Nhật Ký Của Cậu Út)
|
|
Bình Dương, ngày … tháng … năm 2013 (32)
Tôi điều khiển xe chạy bon bon trên con đường mang tên đại lộ Bình Dương rộng rãi và vắng vẻ. Gió đêm lướt qua mặt, qua tai và qua đỉnh đầu của tôi mát rười rượi. Phía sau, thằng cháu của tôi vẫn chưa thôi “thảo luận” về trận đấu lúc nãy. Nói liến thoắng. Nói liên hồi. Đôi lúc kích động quá còn vỗ vào lưng tôi, chọc vào hông tôi hoặc là giang hai tay ra như chim giang cánh trong khi miệng rú lên “A…a…”. Có một lần nó rống lên câu vọng cổ “Long An ơi trung dũng kiên cường” trong bài ca cổ Dòng sông quê em nữa chứ.
Tôi thản nhiên lắng nghe những lời phấn khích của thằng Thịnh, thản nhiên đón nhận những va chạm của nó cũng như thản nhiên tận hưởng cái hơi mát mẻ của gió đêm lùa hai bên vành tai. Lát sau, thằng cháu tôi cũng thấm mệt, hoặc là nhận ra màn độc thoại độc diễn đã quá dài. Nó ngưng lại và hỏi tôi có mỏi mệt gì không để nó lái cho. Đến lúc rồi đó! Tôi ngừng xe lại, chuyển tài qua cho thằng cháu. Xe tiếp tục lăn bánh cũng là lúc tôi móc điện thoại ra, bật cái tin nhắn soạn sẵn với người nhận định sẵn là thằng Thịnh. Gửi tin nhắn ấy đi. Chờ đợi. Một lúc lâu. Chẳng thấy thằng Thịnh động tĩnh gì, tôi phải nhắc:
- “Có tin nhắn điện thoại kìa Thịnh”
- “Dạ” – Thằng Thịnh thò tay vào túi quần rồi la hoảng – “Ủa cái Iphone của con đâu Út?”
- “Út đâu biết” – Tôi cũng hốt hoảng – “Giỡn phải không Thịnh?”
Thằng Thịnh thắng xe cái két lại, quên cả xi nhan về bên phải. Nó luýnh quýnh gạt chống rồi ngay lập tức luồn hai tay vào tất cả túi quần túi áo trên người nó. Rồi nó chuyển sang “lục soát” cậu Út, cũng kiểm tra hết các túi quần túi áo của tôi. Rồi nó mở cốp xe ra lục tung lên hết. Không tìm ra.
- “Hay bỏ quên ở nhà rồi?” – Tôi hỏi
- “Chắc chắn là không” – Thằng Thịnh buồn rầu đáp – “Nãy trong sân banh con có móc ra chụp hình mà Út nhớ không?”
- “Vậy chắc bị móc túi rồi” – Tôi nói rồi lại chuyển sang giọng nói hết sức bình thản có chút pha trò để tránh buồn lo cho thằng cháu – “Hoặc là con nhảy nhót tưng bừng quá nó trốn mất rồi đó”
- “Quần con vừa khít người vậy mà sao móc được Út” – Nó thất thểu thấy rõ – “Rớt thì lại càng không thể vì túi quần này sâu lắm”
Tôi cũng không nghĩ là rớt. Chắc chắn là bị móc túi rồi. Trước đây tôi với đám bạn đại học cũng từng xuống sân Bình Dương coi đá banh một lần. Thằng bạn đội chủ nhà xài cái phone xịn nhất lúc đó, Nokia 8800 thì phải. Thời đó đang thịnh hành quần ôm với quần bó, thằng bạn tôi cũng theo thời trang. Vậy mà vẫn bị thò tay vào quần rút mất tiêu cái phone. Chuyện mấy năm về trước bây giờ lặp lại với cháu tôi. Nhớ lúc đó, thằng bạn còn bị tụi tôi chọc là chắc bị mò cu nhiều quá nên quen cái cảm giác tay thò vô cu nên mới bị móc dễ dàng như thế. Hic, không lẽ cháu tôi hay bị tôi mò cu nên sinh ra quen với cảm giác đó hay sao ta? Tôi nhìn nét mặt buồn thiu của thằng Thịnh bèn nói:
- “Thôi mất rồi thì thôi! Khỏi mắc công bị thằng Nhân mượn”
- “…” – (im lặng)
- “Thôi lên xe về Thịnh” – Tôi trèo lên xe cầm lái và quay qua bảo thằng cháu
- “Ủa lạ quá” – Thằng Thịnh bỗng nói rất to – “Sao Út biết con có tin nhắn?”
- “Ơ… ơm… Út đoán mò” – Tôi mắc cỡ nói
- “Sao khó tin quá vậy?” – Thằng Thịnh nhìn tôi mà tôi thấy trong mắt nó ánh lên tia hi vọng tràn đầy – “Út giấu để chọc con phải không?”
- “Không có! Út nói thiệt là không có giấu”
- “Thôi Út đừng có xạo nữa mà!” – Thằng cháu tôi cố vớt vát – “Út giấu phải không? Nói thiệt đi Út, đừng có giỡn nữa, con không thấy vui đâu”
- “Út nói thiệt mà” – Tôi nói và thấy đôi mắt thằng cháu tôi thất thần thấy rõ
- “Vậy sao Út biết có tin nhắn?” – Nó nói nghe sầu não làm sao – “Con không tin vụ đoán mò đâu”
- “Ừ thì không phải đoán mò” – Tôi đành nói thật – “Tại Út mới nhắn cho Thịnh mà không thấy Thịnh đọc nên giả bộ nhắc”
- “Có chuyện gì sao Út không nói luôn mà còn nhắn tin làm chi?” – Thằng Thịnh hỏi
- “Út nhắn tin chúc mừng sinh nhật Thịnh” – Tôi khó khăn thốt ra – “Út muốn nói là trận đấu bóng đá vừa rồi là món quà sinh nhật Út tặng Thịnh. Món quà này Út không tặng đúng ngày được”
Thằng Thịnh đứng lặng nhìn tôi thật lâu. Những ánh đèn xe ngược chiều thỉnh thoảng quét ánh vàng nhạt nhoà lên gương mặt đang rất khó đoán cảm xúc của nó. Rồi tự nhiên nó chạy vô lề, tấp vào cái nhà chờ xe bus gần đó, lấy chân trái đạp rầm rầm lên băng ghế chờ. Vài người đi đường nhìn nó. Tôi hoảng quá đẩy xe vào sát lề bên cạnh, gạt chống xuống xe, tiến nhanh đến sau lưng và kéo lùi thằng Thịnh lại.
- “Làm gì vậy Thịnh?” – Tôi hỏi bằng giọng run run – “Phone mất thì thôi! Phá trạm xe công an tới phạt bây giờ”
- “Con đúng là tệ quá mà” – Thằng Thịnh nói nghe như đang mếu máo – “Món quà Út cho mà cũng không giữ được”
- “Thịnh giữ trong lòng là đủ rồi” – Tôi bùi ngùi trấn an nó – “Còn cầm sờ sờ bên ngoài chứ trong bụng không nhớ gì đến Út thì mới tệ. Mà bữa nay thấy vui quá chừng, như vậy lỡ có mất luôn cái Iphone của Út cũng đáng mà.”
- “Út này cũng tưng theo con luôn” – Thằng Thịnh nói – “Quà của Út cái nào con cũng thích và quý nhất!”
|
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (33)
Bữa nay hai cậu cháu đi bơi ở hồ bơi Trung tâm triển lãm Tân Bình. Cái hồ bơi này từng có nhiều cái vui lắm nhé. Hồi trước, vách ngăn giữa các phòng tắm làm bằng nhựa khá mỏng nên “người đi bơi” tìm cách khoét vài lỗ nhỏ không biết để làm gì nữa. Để địa hàng của người khác chứ làm gì. Mà tấm vách ngăn đó thì lại để hở so với mặt sàn một khoảng khá cao. Nếu chịu trơ trẽn một chút là có thể áp cái mặt xuống đó nhìn qua phòng tắm bên cạnh được. Đi vài lần là điểm mặt được một số “anh tài” chỉ có mặt ở khu vực tắm lại chứ chưa khi nào thấy họ ở hồ bơi (chắc là trái suất với tôi chăng, hihi).
Còn nữa nhé, cửa nẻo thì rất chi là hờ hững, làm bằng tấm màn vải dù khá dày chống nước. Thế là nhiều người cứ giả vờ vô ý để kiểm tra xem phòng tắm này có bị ai “chiếm đóng” hay chưa. Lúc đó tôi cũng còn quậy lắm, cứ tồng ngồng như vậy soi vô mặt "người vô ý" mà ngây thơ, ngạc nhiên hỏi “có gì không anh?”, “kiếm gì vậy anh?”. Nhiều lúc tôi còn “xử lý” cho cây hàng bự bự lên một chút để sự ngây thơ ngạc nhiên của mình thêm cuốn hút nữa chứ.
Rồi có lần tôi đang tắm thì có cảm giác dưới sàn nhà đẫm nước có in thêm gương mặt thứ hai (thứ nhất là mặt tôi rồi). Quả đúng là có ai đó cứ lấp ló dưới sàn nước để nhìn qua tôi. Tôi cũng không vừa gì, vừa tắm rửa kỳ cọ vừa khe khẽ vẫy vẫy tay tỏ ý chào mời. Lát sau, một cây hàng đen và to, to kinh khủng, to hơn của thằng Thịnh luôn, theo cái lỗ khá lớn ai chọc sẵn trên vách ngăn chìa sang cho tôi. Có đồ chơi tội gì không chơi, lại là đồ chơi khủng nữa. Tôi cũng túm lấy cái sex toy tự nhiên ấy một cách hết sức ngây thơ và ngạc nhiên, khẽ chạm vào rồi rụt lại. Vài lần như thế mới cầm hẳn, bóp bóp thử xem cứng mềm thế nào. Rồi cũng sục mấy cái cho chủ cái sex toy vui.
Rồi cái tôi bỏ ngang không làm gì nữa. Chủ cái sex toy khủng chờ hoài sốt ruột, quên luôn mặc quần áo, chạy sang phòng tắm của tôi, vén “tấm màn nhung huyền bí” lên. Và cũng dĩ nhiên là gã ấy đã nhận được một gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên và ngây thơ với cây hàng được xử lý sẵn cho ấn tượng kèm theo câu hỏi khuyến mãi “có gì không anh?”. Tôi nhìn gã ta đứng lóng ngóng lúng búng trần truồng như thế suýt tí nữa thì không nhịn được cười, vội vã hạ màn xuống mới dám cười khùng khục trong bụng. Quậy người ta như vậy nên giờ bị quả báo, cứ muốn khoe hàng cho thằng cháu để nó chạm vào, sờ vào, ngậm vào… đủ các kiểu sung sướng mà chưa được kết quả là bao nhiêu.
Tôi mới mua cho thằng Thịnh cái quần bơi khác. Quần bơi tình nhân nhé các bạn. Hai cái quần Speedo màu đen với đầy hoa văn hoa lá cách điệu màu xanh ngọc sẫm càng làm tôn lên vẻ đẹp của màu đen làm nền, có thêm sợi dây cột cũng màu xanh ngọc sẫm đúng tông. Thay đồ xong, bước ra thì thằng Thịnh đang nằm chờ sẵn, á nhầm, đang đứng chờ sẵn. Hai cậu cháu gửi đồ rồi cùng nhau bước ra hồ bơi khởi động một chút trước khi lao ầm xuống nước. Tôi khởi động chậm chạp cốt ý để chờ nhìn tướng đi cao lớn mạnh khoẻ với hai bờ mông tròn lẳng nhô hẳn ra ngoài của thằng cháu. Tôi thích nhất thằng cháu mình khoẻ khoắn trong chiếc quần bơi (dĩ nhiên không mặc gì thì càng thích hơn rồi haha).
Bơi được mấy vòng thì tôi mới phát hiện là thằng cháu tôi biến đâu mất tiêu. Tôi dáo dác bơi đi tìm nó. Khổ thân cậu Út, cái hồ bơi bữa nay mắc chứng gì mà đông kinh dị, tìm muốn lác mắt ra vẫn chưa thấy nó đâu. Đang hơi bực bội vì tìm chưa ra cháu thì có con bánh bèo tự nhiên bơi ngang không theo luồng, làm tôi phang nguyên cái đầu vào ngực của nó. Trời đất ơi, tự nhiên bị đụng vô ngực phụ nữ, con gái còn đỡ, lỡ đó là gái đã có con cho bú rồi thì xui lắm đây. Tôi ngoi lên toan gửi cho con nhỏ ấy vài chục lời comment nặng nề thì đã nhận lại được nét mặt cau có khó chịu với cái miệng xinh xinh toan “nhả ngọc phun châu”. Trong thoáng chốc, cái mặt bánh bèo ấy dịu dàng và hiền thục trở lại, nhanh như ánh chớp và còn khẽ gật đầu chào tôi. Hoá ra là con nhỏ kim chi Ngọc Diệp.
Lúc ấy thằng Thịnh cũng bơi đến. Vừa đứng nước nó vừa cười ngặt nghẽo trước việc tôi và con bé Ngọc Diệp va vào nhau. Hoá ra, nãy giờ nó bị con nhỏ này bỏ bùa mê thuốc lú nên chẳng đoái hoài gì đến cậu Út để đi theo cái con bánh bèo này mà! (Từ hồi bạn bé kẹo gòn gọi nó là bánh bèo, cậu Út cũng muốn sửa lại thành bánh bèo luôn cho đã nư). Con nhỏ Ngọc Diệp đang nhờ “anh Thịnh dạy cho cháu bơi sải, cháu chỉ biết mỗi bơi ếch”. Nghe tiếng “ếch”, “ếch” giọng Bắc là thấy ứa gan rồi. Nhưng cậu Út chỉ biết nhoẻn cười tỏ ý gật đầu và từ từ rẽ nước đi chỗ khác.
Con nhỏ Ngọc Diệp này là bạn học cùng lớp Anh Văn ở hội Việt Mỹ với thằng cháu tôi. Tôi nghe lời thằng Kha bác sĩ tư vấn cho là không nên kè kè bên nhau suốt sẽ nhàm chán nên cho thằng Thịnh học vào ngày thứ ba và thứ năm. Thành ra, cậu cháu chỉ còn gặp gỡ nhau nhiều vào ngày thứ sáu, thứ bảy và Chủ Nhật. Con nhỏ Ngọc Diệp đã chiếm được hai ngày vì cái tư vấn sai bét nhè của thằng Kha. Bữa nay, nó còn hăm he chiếm lấy ngày thứ Bảy của hai cậu cháu tôi luôn hay sao đó. Chưa kể, hai tối thứ hai và thứ tư tôi cũng không “quản lý” thằng Thịnh nên không biết có bị con bánh bèo này chiếm luôn chưa nữa.
Đột nhiên thấy tủi thân gì đâu. Tôi lặng lẽ phóng lên thành hồ, chống hai tay xuống mé hồ, thả hai chân xuống nước, mắt nhìn lơ đãng đâu đó để rồi cũng quay về chỗ thằng Thịnh đang dạy bơi cho con nhỏ Ngọc Diệp kia. Nãy giờ cũng lâu rồi mà nó không quay lại nhìn cậu Út lấy một lần. Nếu không có sự cố va chạm giữa tôi và con bánh bèo kia thì liệu nó có nhìn nhỏi gì đến tôi không chứ. Rốt cuộc, tôi vẫn là cậu Út, là một người đàn ông, và sẽ chỉ có thể lên đến mức cao nhất của tình cảm mà thằng Thịnh có thể giành cho tôi: một người bạn tri kỷ.
Có vài hạt bụi có lẽ đã rơi vào mắt tôi làm khoé mắt cay xè. Tôi hớt nước hồ lên đùa vào mắt cho đẫm ướt. Vài ba lượt như thế thì tay tôi va phải cái đầu của ai đó đang ở chính giữa hai chân bỏ xuống nước của tôi. Thằng cháu tôi đang giương cặp mắt “ngây thơ và quyến rũ cậu Út kinh khủng” của nó nhìn tôi lom lom. Thấy tôi đã nhìn thấy nó, thằng Thịnh mới cất tiếng hỏi:
- “Bị gì vậy Út?”
- “Không biết nữa, chắc bụi” – Tôi đáp rồi hơi ấm ức hỏi – “Dạy bơi xong chưa mà qua đây?”
- “Diệp biết bơi sẵn rồi Út” – Thằng Thịnh nói – “Con chỉ dạy Diệp cách thở đúng thôi à”
- “Nó thở được chưa mà qua đây?” – Cậu Út vẫn còn ấm ức
- “Chưa nữa Út” – Thằng Thịnh nói bằng nét mặt hơi ngạc nhiên – “Chẳng hiểu sao con chỉ hoài mà Diệp vẫn không nắm được kỹ thuật”
- “Vậy chỉ nó tiếp đi qua đây làm chi?” – Tôi vẫn cứ giọng điệu cũ mà nói
|
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (34)
Khi tôi hỏi xong câu đó thì tôi có cảm giác cả cái hồ bơi bỗng trở nên yên lặng. Cái đầu thằng cháu vẫn đang ngóc lên nhìn tôi bằng ánh mắt “ngây thơ và quyến rũ cậu Út kinh khủng”. Nó chẳng nói gì hết, chỉ nhìn tôi vậy thôi. Tôi bỗng cảm thấy mình vô lý và ích kỷ. Cho dù hai người yêu nhau thật người ta còn không tước đi tự do của nhau. Đằng này, tôi và thằng Thịnh chỉ là hai cậu cháu, hai người bạn. Nó cũng như tôi, đều cần và nên có những mối quan hệ xã hội khác chứ. Huống chi, nếu quả thật thằng Thịnh thích con Ngọc Diệp bánh bèo kia, thì cũng có nghĩa, cháu tôi là một thằng đàn ông trai thẳng bình thường. Tôi nên để nó đi theo sắp đặt của tự nhiên mới phải.
- “Thịnh đi chỉ cho xong đi rồi đi về” – Tôi nhẹ nhàng nói – “Cái bụng Út nó đang đau”
- “Đau như bữa trước hả Út?” – Thằng Thịnh hỏi
- “Ừa, mà còn thêm muốn đi cầu nữa” – Tôi giả vờ
- “Vậy Út đi đi” – Nó nhanh nhảu
- “Thôi toilet ở đây dơ dơ Út không muốn” – Tôi nói dối – “Chờ Thịnh dạy nó xong thì đi về nhà Út đi luôn”
- “Vậy về luôn nghen Út” – Thằng Thịnh nói rồi chống tay đu người lên bờ
- “Không dạy tiếp hả?”
- “Từ từ dạy chứ bữa này Diệp nạp hết vô rồi hay sao á”
Nói xong, thằng Thịnh đứng lên rồi cầm lấy cánh tay tôi mà kéo tôi đứng lên theo. Bàn tay thằng Thịnh ấm áp làm sao. Cảm giác ấm áp ấy làm tôi nhớ lại lần đi Đà Lạt hôm lễ 30/4 vừa rồi với gia đình anh Tư của tôi. Buổi tối hôm đầu tiên vừa đặt chân xuống, Đà Lạt cũng có một trận mây mù. Hai cậu cháu ngồi co ro sát cạnh nhau ở những bậc thang dẫn xuống chợ Đà Lạt, cùng nhấm nháp sữa đậu nành nóng, ăn nghêu sò ốc hến, cùng uống vài lon bia Ken nóng (nghĩa là không bỏ nước đá). Trời cứ mây mù như thế nên chúng tôi chẳng thể thở vào trời những hơi khói mỏng tang.
Trong lúc hai cậu cháu tung tăng dắt díu nhau đi mua nón len đội cho ấm đầu, chủ yếu là cho đẹp chứ tôi thì không thấy lạnh, thằng Thịnh đột nhiên lên cơn đau bụng dữ dội. Đến nỗi anh Tư tôi phải lái xe hơi đến chở thẳng nó vô bệnh viện Đà Lạt cấp cứu. Cả đêm đó, tôi ở trong bệnh viện để anh Tư về khách sạn với chị dâu và hai con. Thằng cháu tôi cứ nằm thiêm thiếp mệt mỏi thấy thương lắm. Rồi cũng đến lúc mệt mỏi, tôi gục đầu xuống giường, vô tình áp mặt vào cánh tay buông thõng của nó. Cũng thấy ấm áp như lúc này đây, lúc mà thằng Thịnh cầm tay tôi kéo lên. Cả cuộc đời tôi vốn từng cần một vòng tay ấm áp che chở, rồi quen dần cuộc sống độc lập, để đến ngày hôm nay lại thiết tha mong muốn vòng tay ấm áp của thằng cháu.
Tắm rửa qua loa, tôi bước ra băng ghế đá ngồi chờ thằng Thịnh. Cũng không lâu sau thì nó đi ra. Vừa thấy bóng nó chưa kịp ngoắc thì con bánh bèo Ngọc Diệp cũng từ đâu xuất hiện tự lúc nào. Nó hí hoáy nói gì đó với thằng Thịnh, nhưng bị ở xa quá tôi nghe không rõ. Thằng cháu tôi cố tình đi thật chậm lại để con kia vừa lẽo đẽo đi kế bên vừa tíu ta tíu tít không ngừng. Cho đến khi khoảng cách giữa tôi và chúng nó đủ gần để tôi có thể nghe được câu chuyện thì con nhỏ mới chịu ngưng và nhìn thằng Thịnh như chờ đợi câu trả lời. Thằng Thịnh thoáng nhìn tôi bối rối rồi quay sang nói với con nhỏ đó:
- “Út bị bệnh nên anh phải đưa Út về! Khi khác há Diệp?”
- “Dạ vâng!” – Con bánh bèo không thay đổi sắc mặt và quay sang hỏi tôi như thể thân tình lắm – “Cậu Út bị bệnh ạ? Để cháu đi mua thuốc cho cậu nhé?”
- “Được rồi cháu!” – Tôi mệt mỏi nói – “Để chút thằng Thịnh mua được rồi, nó biết ý nên cậu đỡ mắc công nói nhiều mệt lắm”
- “Dạ vâng!” – Giọng Bắc lại vang lên thánh thót – “Anh Thịnh biết quan tâm lắm ạ”
Tôi ngước nhìn thằng cháu. Thấy nó bối rối hồng hào, vừa dễ thương vừa dễ giận. Rồi lại thấy chán nản nữa. Còn con nhỏ bánh bèo tuy miệng thì không ngăn cản nhưng y thị cứ đứng xớ rớ chẳng chịu chia tay khiến thằng cháu tôi vì phép lịch sự cũng đứng chờ với tư thế lóng ngóng. Thôi để nó muốn đi chơi đâu thì đi cho rồi. Tôi mất kiên nhẫn rồi. Tự nhiên chưa đánh mà đã muốn đầu hàng con nhỏ Ngọc Diệp. Tôi gỡ chùm chìa khoá xe trong tay thằng Thịnh, rồi dễ dàng lấy luôn cái thẻ xe cũng được nó cầm hững hờ. Tôi nói:
- “Hông ấy Thịnh đi đâu thì đi đi! Út ngồi nãy giờ thấy khoẻ rồi, Út về một mình được.”
Rồi tôi đứng lên quày quả bỏ đi. Sau lưng tôi ngoài tiếng thằng Thịnh gọi tôi ngắn ngủi có xen lẫn nhiều thứ âm thanh linh tinh khác như thể có nhiều vật thể rơi xuống đất. Tôi bước thêm được hai ba bước thì ngoáy lại nhìn, thấy thằng Thịnh đang giúp con Ngọc Diệp nhặt các thứ linh tinh rơi vãi ra đất. Chắc nó đổ hết cái túi xách ra hay sao mà đồ đạc rơi rớt tá lả. Đúng là hậu sinh khả uý, tôi ngao ngán quay đi, chẳng còn lòng dạ nào mà tranh với đấu làm gì. Vừa dắt xe ra khỏi bãi thì đã thấy ông cháu đứng nhìn tôi từ xa với nét mặt giận rõ rệt. Lúc tôi đến gần thì nó trách cứ:
- “Con nói đưa Út về là đưa Út về!”
- “Thôi Út khoẻ rồi, con cứ đi chơi đi!” – Tôi nói nhẹ nhàng
- “Đi chơi lúc nào không được Út!” – Nó giằng tay tôi ra khỏi chiếc SH – “Còn bịnh của Út thì hay thất thường lắm, lúc hết lúc bị lại, lỡ đang đi có chuyện gì rồi làm sao?”
Tôi chỉ cười mỉm mỉm rồi lặng lẽ ngồi lên băng sau khi thằng cháu yên vị trên băng trước, đưa hai chân dài chống giữ chiếc xe không ngả nghiêng. Hai bàn tay vịn hờ vào hai bên mông thằng cháu. Xe chạy được một đoạn thì con bánh bèo khó ưa từ sau chạy lên sóng đôi. Con nhỏ nhìn tôi, nhìn bàn tay tôi bằng ánh mắt hơi khó hiểu rồi nó quay sang thánh thót rót mật vào tai thằng Thịnh những chuyện linh tinh. Chừng vài phút sau thì nó chào tạm biệt:
- “Em rẽ ở đây nhé anh Thịnh! Cháu chào… cậu Út!”
Tao cậu cháu với mày hồi nào. Tôi đến sợ con nhỏ này luôn đó. Mới mười tám đôi mươi mà tâm kế thấy ớn luôn à! Vậy mà tôi vẫn gật đầu cười lại với con nhỏ mới quái chứ!
|
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (35)
Lâu lâu tôi hay bị dị ứng, mỗi lần kéo dài cả một hai tháng thậm chí có lúc hơn một năm, chắc là do lá gan của tôi không được khoẻ. Ngày hôm qua tôi lại bị dị ứng nữa. Thật ra lần này cũng không nặng lắm. Vùng da bị dị ứng nhiều nhất chính là phần tiếp xúc với lưng quần lót. Cái lưng thun của quần lót thường bó sát vào thân thể nên lâu lâu cũng có gây ra dị ứng, nhất là khi mặc liên tục như cái ngày hôm qua, gần 11 giờ đêm tôi mới mò về nhà. Tôi nhớ cái nét mặt tươi tỉnh hẳn ra của thằng Thịnh khi thấy tôi dắt xe, thò mặt vào, khiến tôi cũng thấy vui vui. Nói ngoài lề một chút, mỗi khi đi đâu về, chẳng hạn như đi làm, đi công tác hoặc là đi du lịch, cảm giác có ai đó chờ đón mình ở nhà thật là khoan khoái và xúc động. Vừa vào nhà là tôi đã khoe ngay cho thằng Thịnh cái sự dị ứng của mình:
- “Coi nè Thịnh, Út bị nổi dị ứng quá trời, ngứa gì đâu”
- “Giờ làm sao cho hết hả Út?” – Thằng Thịnh quan tâm hỏi
- “Mấy tiệm thuốc nghỉ hết trơn” – Tôi nói bằng nét thất vọng – “Nên giờ phải chịu trận cho dến sáng mai thôi chứ biết làm sao”
- “Dạ”
Thật ra, những ai chưa bị dị ứng sẽ không hiểu được cái nỗi khổ của bệnh này đâu. Ngứa gì kì cục lắm, ngứa ran mình, phải gãi sột soạt mới đã. Mà càng gãi thì nó càng lan ra rộng hơn. Dĩ nhiên là cũng sẽ ngứa hơn. Mâu thuẫn vậy đó, vừa đã ngứa vừa ngứa hơn. Đúng y như cái mâu thuẫn của trường hợp “Muốn chết không được, muốn sống cũng không xong”. Nhưng mà, như tôi mới nói lúc nãy, tôi bị dị ứng không nặng lắm. Chỉ là tôi muốn cho thằng Thịnh thấy cái vẻ trầm trọng của vùng da ngay lưng quần lót mà tôi vạch ra cho nó xem, cho nên tôi có gãi chút chút và là nhiều cách cho đỏ ửng lên với li ti những chấm máu.
Thằng Thịnh not nớt cháu của tôi chắc chắn là bị gạt ngay nên còn lấy ngón tay quẹt quẹt vào mấy chỗ dị ứng đó khiến cậu Út của nó rờn rợn trong lòng. Cả “thằng nhỏ” của cậu Út cũng thấy “tâm hồn xao động”. Tôi giả lơ thả áo xuống che lại, để thằng Thịnh tiếp tục công việc xem tivi còn mình thì lên lầu chui tọt vào bathroom tắm “cho đỡ ngứa”. Tắm xong xuôi, tôi lại chui vào phòng ngủ, bật máy lạnh lên và nằm xuống nệm ngay. Hiển nhiên là tôi chẳng có mặc lại áo quần gì sau khi tắm cả.
Khoảng chừng nửa tiếng hoặc một tiếng gì đó, tôi biết thằng Thịnh đã xem xong chương trình tivi yêu thích của nó, chương trình điểm tin bóng đá thể thao cuối ngày, đã dắt hai chiếc xe vào trong nhà, đã khoá xong cửa chính và tắt hết đèn ngủ. Thằng Thịnh mở cửa phòng, thòi đầu vào nhìn tôi. Ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn bên ngoài căn nhà tôi hắt vào khung cửa sổ không đủ để tôi trông rõ mặt thằng cháu. Nhưng tôi đoán là nó khá bất ngờ khi mà hôm nay cậu Út còn thức mà đã trần truồng nằm trên nệm như vậy. Tôi giả bộ ngại ngùng, tóm lấy cái quần ngủ đặt cạnh bên mặc vô. Chờ khi thằng Thịnh nằm xuống bên cạnh, tôi cất giọng thản nhiên hỏi:
- “Dắt xe khoá cửa hết rồi hả Thịnh?”
- “Dạ”
Hai cậu cháu nằm kế bên nhau khoảng chừng năm phút gì đó, cách nhau bởi cái mền và cái gối ôm của tôi. Trong năm phút ấy, tôi cũng đã kịp tranh thủ gãi sột soạt mấy lần liền, đủ khiến thằng cháu tôi nghe thấy và chưa ngủ được. Nói thật chứ cũng ngứa lắm. Tôi lấy cái mền che phần hạ bộ lại và cởi chiếc quần ra.
- “Bữa nay Út ngủ nuy 100% thôi” – Tôi đặt vấn đề không rào đón – “Mặc quần vô lại ngứa quá Thịnh. Cái lưng quần thun lót làm Út bị dị ứng thêm đó.”
- “Dạ” – Thằng Thịnh nói – “Lâu lâu con cũng bị giống Út”
Tôi nhân chuyện đó nói thêm vài ba câu. Thằng Thịnh khi thì “dạ”, khi thì nói góp vài ba câu ngắn ngủi. Hết chuyện dị ứng tôi lại lan man sang chuyện khác. Vừa nói chuyện vừa tranh thủ gãi thêm để rồi dần dần bỏ cái mền ra khoe trọn vẹn cơ thể không còn một mảnh vải. Tôi nghĩ, mắt thằng Thịnh hẳn đã quen với ánh sáng trong phòng, tuy lờ mờ nhưng đủ để nhìn thấy các sự vật hiện tượng kề cận. Làm như phát hiện ra được điều gì kỳ thú, tôi hớn hở khoe:
- “Nãy giờ nói chuyện lan man vậy mà làm Út quên cả ngứa luôn Thịnh”
- “Dạ”
- “Nhưng mà cái mền cũng phải bỏ ra, hôm nay đắp mền cũng ngứa nữa! Kỳ cục gì đâu”
Hết câu đó, tôi cũng không nói thêm câu nào. Thằng Thịnh thì chắc là buồn ngủ lắm rồi hay sao nên nó cũng không hỏi han thêm gì nữa. Chắc là thành một thói quen ngắn hạn, tôi thi thoảng lại cho tay xuống phần hạ bộ gãi gãi và cũng để chỉnh lại “thằng em” không bị biến động bất thường. Một lát sau, tôi nghe tiếng thằng Thịnh thở đều đặn như đã chìm vào giấc ngủ.
Tôi quay mặt nhìn sang thấy nó đang đắp hững hờ cái mền mỏng dính, loại mền đi máy bay người ta hay phát cho. Cái mền ấy do một người bạn của tôi làm trong hàng không lấy ra cho tôi, “Made in Vietnam Airlines” đàng hoàng nhé. Cái mền này hay lắm, trời nóng đắp cũng được, trời lạnh đắp cũng tốt. Nhưng nếu quá lạnh thì không dùng được đâu. Tôi hiểu điều đó nên nghỉ ra một chuyện.
Tôi với tay tắt máy lạnh. Do tôi không mặc quần áo gì nên cái nóng đến chậm hơn so với thằng Thịnh. Một lúc sau là thấy thằng Thịnh trút cái mền ra khỏi người nó luôn rồi. “Trúng kế cậu Út rồi con ạ”. Tôi lại bật máy lạnh trở lại, để nhiệt độ ở mức thấp nhất có thể. Cho đến khi cái cơ thể trần truồng thấy lạnh thì tôi khoác cái mền dày của mình vào người. Theo phản xạ tự nhiên, thằng Thịnh nằm kế bên cũng kéo cái mền lên đắp ngang ngực. Một lúc nữa thì tôi thấy nó bắt đầu co ro.
Tôi bung cái mền của mình ra. Cái mền tôi đang đắp là loại lớn, đắp được cho hai ngưởi. Tôi trải luôn cái mền của tôi đắp cho thằng Thịnh. Do tôi vẫn chú ý giữ khoảng cách với nó nên cái mền dù có rộng vẫn không đắp hết cơ thể thằng Thịnh. Một phần cũng là do tôi cố ý đắp không hết mà thôi. Đúng như tôi đoán, lát sau, lại phản xạ tự nhiên, thằng Thịnh tìm về nguồn nhiệt, co người vào sâu trong mền và cũng đồng thời với việc nằm sát lại cơ thể trần truồng của tôi. Gần đến mức, bàn tay vô tình của thằng Thịnh đã chạm vào chỉ một chút da thịt ngang mông của tôi nhưng cũng đủ làm tôi sởn cả gai ốc.
|
Sài Gòn, ngày … tháng … năm 2013 (36)
Sáng nay tôi đi làm với cặp mắt gần như mở không lên. Mặc dù tôi đã dùng nhiều cách để tăng cường khả năng cho con mắt, như là hơ trên hơi nước ấm, nhấm nháp ngụm trà Ô Long, rửa mặt thật kỹ, xoa bóp thể dục cho mắt,… mà chẳng có tác dụng là mấy. Hậu quả của đêm hôm qua gần như thức trắng. Làm sao mà tôi ngủ được khi nằm kế bên thằng cháu đẹp trai, nam tính và hừng hực hơi đàn ông ngất ngây. Tôi lại trong tình trạng khoả thân nữa chứ. Cứ mỗi va chạm vô tình của nó lên từng xen-ti-mét da thịt để hớ hênh là tôi lại dậy lên khoái cảm và thôi thúc trong đầu những ý muốn đầy nhục cảm.
Một điều làm tôi cảm thấy thất vọng nhất chính là bao nhiêu cái va chạm vô tình của thằng Thịnh đều không trúng con cu dựng đứng thường trực của tôi. Nếu bàn tay của nó chạm vào chỗ ấy thì thế nào nhỉ. Thỉnh thoảng, tôi có giả bộ trở mình để hướng “khẩu súng” vào sát thằng cháu hơn nữa. Nhưng để chạm vào người nó thì tôi chưa dám. Thế là tôi cứ nằm đó mà nghĩ cách, tạo tình huống, sao cho “bàn tay thiên thần” của thằng cháu tôi một lần chạm vào “vùng đất thiêng liêng” của cậu Út nó. Và hậu quả tất yếu là tôi đã có một đêm gần như thức trắng.
Mặc dù thao thức trằn trọc vậy mà tôi vẫn không phát hiện ra được thằng Thịnh rời khỏi phòng ngủ lúc nào. Chỉ khi cái lạnh lúc tờ mờ sáng xâm nhập hoàn toàn vào cơ thể trần truồng lộ liễu không được mền che đậy của tôi thì tôi mở mắt và thấy bên cạnh chỉ còn mền gối vương vãi. Thằng Thịnh đang nằm ngủ say mê dưới salon ở tầng trệt. Sao nó lại bỏ ra khỏi phòng mà chui xuống salon ngủ thế nhỉ? Nó ghê sợ cậu Út của nó chăng? Có phải nó đã nhận ra những ý đồ xấu xa và dâm đãng của cậu Út suốt đêm qua? Có phải nó đã nhận ra cậu Út nó là thằng pede có ý dâm tà với cháu? Và để tránh phải chạm vào con cu dựng đứng của cậu Út đang liên tục tìm cách để nó chạm vào, thằng Thịnh đành chui xuống salon ngủ?
Tôi mang theo một mớ thắc mắc vào trong công ty cùng với cơn buồn ngủ rã rời. Tình trạng đó càng làm dậy lên cảm giác buồn tủi trong lòng tôi. Buồn tủi vì thằng cháu muốn xa lánh cậu của nó, thấy gớm sự dâm dục của cậu Út, thấy gớm với giới tính thật của cậu Út. Chỉ có mình tôi mới thoả hiệp với sự loạn luân chứ thằng cháu của tôi đời nào chịu như thế. Chưa kể nó là trai thẳng nữa. Vậy hỏi sao nó không gớm nhợm thằng cậu khốn nạn như tôi. Buồn thật chứ, mặc dù thằng Thịnh chưa biểu lộ gì nhưng trong lòng tôi đã xem nó như một người bạn đồng hành tự lúc nào. Chỉ cần có nó ở bên cạnh, chung phòng, chung nhà, tôi đã cảm thấy như có chỗ dựa và vui vẻ, mạnh mẽ hơn nhiều trong cuộc sống lẫn công việc.
Tôi nhìn đống thư từ, tài liệu cao ngất chờ tôi ký mà càng nản hơn. Lật một vài lá thư ra đọc lướt sơ qua, tôi gọi mấy đứa nhân viên ra la mắng chửi bới sa sả. Tôi chửi bới như xả ra những uất ức ngập ngụa trong lòng. Mà tôi đang uất ức việc gì mới được cơ chứ? Ai xử ép gì tôi đâu mà ấm ức. Hôm nay sếp tôi cũng đi công tác mất rồi. Rồi tự nhiên tôi muốn đi mua một tấm nệm khác, hoặc là tôi hoặc là thằng Thịnh sẽ được “điều động” sang ngủ bên phòng thờ. Vậy đi cho yên chuyện. Giống như uống ngụm thuốc, bao nhiêu dị ứng tan đi hết cả. “Út không để ai đó gớm nhợm mình, xa lánh kì thị mình đâu, Thịnh ạ”.
Mấy đứa bạn học Anh văn chung gọi hỏi tối nay kéo lên nhà tôi nhậu được không. Ngày mai là cuối tuần, tôi lại đang buồn chán nữa chứ. Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh. Tôi đồng ý không cần suy nghĩ. Tối nay tôi phải uống thật nhiều rồi nhân cơ hội say sưa đó mà nói cho thằng cháu tôi nghe những suy nghĩ trong lòng tôi, bất kể ra sao thì ra. Cùng lắm là nó dọn ra khỏi nhà tôi thôi. Mà nếu như vậy thì càng tốt, tôi sẽ có điều kiện cắt đứt cái tình cảm quái đản này.
Tôi bỗng nhớ lại cái hôm tôi và thằng người yêu cũ chia tay nhau. Trước đó một ngày, tôi cũng ngồi đắn đo rồi quyết định chọn thời gian gặp người ta nói lời vĩnh biệt. Hôm nay sao cũng giống như hôm ấy, cái hôm tôi ngồi phân vân, đắn đo, lưỡng lự. Cho đến khi tôi quyết định dứt khoát cũng là lúc giọt nước mắt đủ to và đủ nặng để chui ra khỏi khoé mắt mà lăn dài trên má. Hôm nay khác hôm ấy một chút ở chỗ, giọt nước mắt không đủ to và không đủ nặng để vẫn bị mí mắt giữ chặt lại không rời tôi.
Chiều. Tôi lờ đờ vào chợ mua vài thứ nấu sẵn để dành lát nhậu nhẹt. Chả còn bụng dạ tinh thần nào mà nấu nướng gì cả. Tôi mang đống thức ăn ấy vất vào bếp rồi chui tọt vào phòng ngủ. Lại cởi sạch quần áo. Không thèm đóng cửa phòng. Trước khi thằng Thịnh lên đây ở, tôi cũng như thế, có cần phải để ý để tứ gì đâu. Nhà của tôi mà, tôi muốn làm gì tôi làm! Tôi ngủ một hơi chẳng biết trời trăng mây gió gì, mãi đến khi thằng Thịnh lên gõ vào cánh cửa đang mở cộc cộc, đánh thức tôi dậy:
- “Út ơi! Bạn Út tới kìa!”
Nhìn nét đẹp trai còn pha nhiều vẻ ngây thơ của thằng Thịnh, tôi lại cảm thấy buồn và giận bản thân. Tôi đúng là đứa không ra gì, tự nhiên lại đâm đầu vào yêu thằng cháu. Nó không đáp lại thì chuyển qua hờn giận, ra vẻ chủ nhà. Đúng là thằng cậu khốn nạn. Tôi bối rối nhìn thằng Thịnh, rồi lại nhìn vào cơ thể trần truồng của mình, mất cũng gần chục giây tôi mới lí nhí được vài tiếng:
- “Ờ! Thịnh ra mở cửa cho tụi nó vô chuẩn bị đồ nhậu. Út tắm cái rồi xuống”
- “Dạ”
Bữa nhậu bắt đầu với năm thằng, tính luôn tôi và thằng Thịnh. Không lẽ tôi thể hiện cái buồn chán quá rõ nét ra bên ngoài hay sao mà bọn còn lại cũng nhậu nhẹt kém hào hứng hơn hẳn. Tôi đón lấy cái ly xoay chuyền từ tụi nó, nói góp vài ba câu chuyện, húp ly rượu cái tụp rồi bưng ca trà đá lên uống vài ngụm chữa lửa. Nói chung là hết sức đơn điệu. Khác hẳn tôi hoạt bát vui vẻ mỗi khi nhậu nhẹt. Thằng Thịnh thì đôi khi lén lút nhìn tôi bằng cái nhìn mà tôi không hiểu được. Một phần là do tôi không buồn để ý dò xét xem cái nhìn đó mang ý nghĩa gì, chỉ đơn giản là những cái nhìn lén khó hiểu.
Vậy mà cũng hết vèo hai chai rượu đế. Thằng Thịnh gục gặc thấy rõ. Ba thằng bạn nhóc của tôi cũng đuối quá rồi. Thế mà sao tôi vẫn còn tỉnh táo lắm. Tôi bước xuống lấy thêm một chai rượu nữa, khui ra rót tiếp một vòng nữa. Một đứa lên tiếng đề nghị ngưng bữa khác nhậu nữa. Tôi cũng gật đầu “ok” rồi tiễn tụi nó về. Xong xuôi nhìn thằng Thịnh đang cầm chai rượu rót thêm. Trời, bữa nay nó lại còn muốn uống tay đôi với tôi. Cũng hay, tôi chưa đủ say để có thể mạnh dạn nói ra những điều dự định từ sáng đến giờ. Tôi đẩy vài vòng nữa, nào ngờ cháu tôi lên đường luôn, nằm ngủ tại chỗ nhậu. Tôi lay nó cho tỉnh lại, xốc nách dìu nó lên liêu xiêu phòng, thả nó xuống nệm. Không thèm “hiếp dâm” nó. Chỉ thấy cô đơn thôi! Tôi nằm đè lên thằng Thịnh ôm nó một lúc lâu để cảm thấy bình yên hơn, để cho những giọt nước mắt trong lòng chảy ra mà đôi mắt bên ngoài ráo hoảnh. Rồi tôi bỏ xuống nhà, dọn dẹp đống tàn tích, tắm rửa lại rồi lầm lũi nằm trên salon dưới phòng khách xem tivi một mình. Khi buồn chán, máu dâm của người ta cũng giảm đi nhiều hơn thì phải?
|