Chuyện Tình Giữa Một Chàng Trai Và Một Kid
|
|
Chuyện Tình Giữa Một Chàng Trai Và Một Kid rukejun - truyện gay tình cảm
CHAP 1: Mình xin giới thiệu mình tên Phi, 21 tuổi, tuy đã lớn nhưng tính tình của mình thì cứ như 1 đứa trẻ 12 tuổi, mình nhí nhảnh, hòa đồng vui vẻ và hay làm nũng với mọi người. và tôi là một bé kid. Chuyện xảy ra tại một siêu thị coopmark trên đường Đ.T.H, khi tôi đang tung tăng dạo khắp các quầy hàng để lựa đồ mà mình thích. Đi phớt qua giang hàng mỹ phẩm để mua 1 chai nước hoa, tôi thật may mắn khi nhìn trên kệ còn duy nhất 1 chai nước hoa mà tôi vẫn dùng, sợ người ta giành nên tôi nhanh chân chạy tới chụp lấy nó. Bất chợt tay tôi không trúng chai nước hoa mà trúng ngay tay của một ai đó, nhìn lên thì thấy là một người con trai cao lớn, đẹp trai và ăn mặc rất lịch sự. Không vì nhìn thấy một thằng con trai đẹp mà tôi bỏ tay ra, tay tôi cứ khăng khăng cầm chắt chai nước hoa mặc cho thằng con trai kia liếc mình. Thằng chả đó lên giọng: – Em làm cái gì vậy? Sao không buôn tay ra, anh là người chụp nó trước mà, vì vậy nó là của anh. – Ủa, anh chụp trước là quyền của anh, nhưng tui là người thấy trước, mắc mớ gì tui phải nhường cho anh. Mơ đi cưng. – tôi quyết ăn thua đủ. – Người gì mà ăn nói ngang ngược vậy, ai lấy nó trước thì của người đó chứ, sao lại còn cải ngang như vậy. – anh ta chỉ trích tôi – Ê, cái ông kia, ai thèm cãi với ông, tui đâu có rãnh mà cãi. Hứ, thế tui hỏi ông bao nhiêu tuổi. – tôi đang tìm cách dụ thằng chả. – 27 – ổng kênh kiệu trả lời – Thì đó, ông 27 tuổi rồi lớn hơn tui khá nhiều, thấy ông ăn mặc bảnh tỏn vậy chắc là người có học thức. Vậy chứ ông có biết cái bài “Làm anh khó đấy” không hả? Nói đến đây người con trai đó biết đã bị mắc bẩy của tôi, vì vốn bài đó có ý cái gì cũng phải nhường cho em nhỏ hết, anh ta nhanh chóng quăng lại vô mặt tôi một câu: – Thế chứ chú em có biết câu “Kính lão đắc thọ không?” – rồi thằng chả cười khoái chí. Tôi nóng máu quá la um xùm luôn – Tôi không biết, cái đó tôi thấy trước, anh mà không trả cho tôi là anh không xong với tôi đâu. Tôi sẽ la lên cho người ta tới đây, cho người ta thấy anh ăn hiếp tôi cho mà coi. Hứ, tôi nói cho anh biết tôi cũng không vừa đâu. Thấy tôi la lớn có nhiều người xung quanh nhìn, người con trai đó quăn chai nước hoa cho tôi rồi bỏ đi và cũng không quên liếc tôi một cái như muốn nói tôi là đồ ngang ngược. Tôi khoái chí quá vì được chai nước hoa, tôi tiếp tục tí ta tí tửng đi đi lòng vòng mua thêm vài 3 món đồ, rồi bước ra quầy tính tiền. Đang lum khum lôi mấy món đồ ra tính, bất chợt có 1 tiếng nói quen thuộc cất lên: – Em ơi! Làm ơn cho anh tính tiền trước, anh đang có chiện gấp lắm. Tôi quay mặt lên thì máu nóng của tôi bỏng bốc lên. Tôi quát: – Là anh hả? Trời ơi sao anh ám tôi hoài vậy? Đi đâu cũng gặp anh hết vậy? – Trời ơi sao lại là em nữa! Haiz đúng là xui mà.- anh rên rĩ. – Hứ tui mới xui nè, sao anh giành tính tiền với tôi.- tôi gằn giọng. – Bé ơi, cho anh tính tiền trước nhé, anh có chiện gấp lắm, hok trể được, anh năn nỉ em đó. – anh ta nài nỉ. – Mắc cười quá, ở đâu có cái luật tới sau mà đòi tính tiền trước vậy? Anh có học luật xếp hàng hok hà?- tôi nẩu máu. – Trời ơi! Khi nãy anh đã nhường em một lần rồi, giờ em làm ơn nhường anh lại đi anh cám ơn! – anh khẩn thiết nói. Nghĩ cũng có lý nên tôi cho anh qua mặt tính tiền trước. Tính tiền xong tôi ra về trên tay cằm 1 cây kem tí tửng vừa đi vừa ăn. Bỗng ra tới trước cửa siêu thị tôi hết hồn vì một chiếc xe hơi lao xầm về phía tôi, tôi xanh lè mặt mày khi chiếc xe đó thắng sát chân tôi, tôi điên tiết lên sau khi bình tĩnh, chuẩn bị chửi cho bỏ ghét, nhìn vô xe hok thấy gì hết vì kính đen thui, bất chợt kính cửa bên hông kéo xuống. Tôi nhanh chóng nhận ra thì ra là thằng cha hồi nảy, máu tôi sôi như ai đun. Tôi quát lớn: – Ê thằng cha kia, điên hả, định đâm chết tôi hả, đường ở ngoài sao hok đi, bộ 2 con mắt gắn lên trên đầu co đẹp chứ hok để nhìn hả? Anh ta giả vờ như không nghe thấy gì, và nhẹ nhàng nói: – Nhok lên lên xe đi anh chở nhok về, nhà nhok ở đâu? – Nhà tôi ở đâu thây kệ tía tui anh hỏi làm gì, đồ điên, đồ ăn cơm nhà lo chiện người ta, hứ! – tôi tiếp tục chửi.- xuống xe mau xuống xe, mau xuống xe nói chuyện cho ra lẽ coi. Thấy tôi quát lớn quá anh ta kéo tấm kính cửa lên, loay hoay 1 hồi chửi bới mà hok có người nghe nên tôi mệt quá, tự động bỏ về. Tôi đi bộ lơn tơn nhà, vì mệt quá nên quên chuyện vừa rồi, vừa quẹo và hẻm, bỗng nhiên có tiếng kèn xe hơi kêu “Ting! Ting! Ting!”. Quay lại nhìn thì tôi giựt bắn mình, má ơi là chiếc xe quỷ ám lúc nảy. Không biết tại sao nó lại đi theo tôi, con hẻm thì nhỏ chiếc xe hơi thì to, nó án hết đường đi, người đi đường bóp kèn quá trời mà chiếc xe hơi vẫn không nhúc nhích. Thấy người ta không đi được, tôi thấy khó chịu, bèn chạy lại đập vào đầu xe 1 cái rầm. Hắn ta thấy thế kéo cửa kính xuống và nói: – Nhẹ nhẹ thôi nhok, trầy xe là hok có tiền đền đó nha. – Hứ, tại sao anh đi theo tôi, anh muốn cái gì, anh biết là anh đang làm cản trở lối đi người khác không? Con người như anh đúng là….- tôi điên lên chửi – Uhm anh đi theo nhok đó, được hok? – anh ta cười khoái chí – Anh muốn gì mà đi theo tôi, tôi chưa thấy ai bất lịch sự như anh hết, người văn mình mà sao cử chỉ lại như vậy. Hứ – tôi tiếp tục. – Tại anh thích đi theo nhok nên đi thôi, được thôi nếu nhok muốn anh đi cũng được thôi. Nhok cho anh biết tên địa chỉ nhà và số điện thoại đi, anh sẽ đi ngay, mà nói trước nếu cho sai là anh sẽ đứng ở đây trong những ngày tới đó. Thấy xe cộ cứ tắt nghẽn hơn nữa lại bị hù dọa như vậy nên tôi liền lấy miếng giấy dính nhỏ viết tên mình địa chỉ và số điện thoại của mình vào đó. Viết xong tôi bước đến gần cái cửa và nhanh tay dán miếng giấy đó vào trán anh ta: – Đó ăn dọng gì thì ăn đi đồ cô hồn ba trợn. Rồi tôi nhanh chóng bước chân chạy về nhà chỉ cách đó vài căn. Tôi bước đi và vẫn nghe loáng thoáng tiếng của anh: “chào nhok Phi nhé! Anh tên Phong! Anh sẽ gọi cho em sớm…hihihi”. Trời ơi nghe mà nổi cả da gà. Đêm hôm đó tôi nhận được 8 cuộc điện thoại của anh, tôi không nói lời nào ngoài chữ: “uhm”, còn anh thì giới thiệu về bản thân mình, tên rồi nghề nghiệp. Nghe xong tôi cúp máy. Anh lại tiếp tục nhắn cho tôi rất nhiều tin. Đọc những tin nhắn của anh tôi cảm thấy rất bùn cười, nhưng tôi không nhắn lại, tôi có linh cảm sắp có chuyện xảy ra với mình những không biết chính xác đó là chuyện gì! Chỉ biết chuyện đó có liên quan đến anh, 1 người mà tôi mới quen.
|
CHAP 2: Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm để đi học, vừa bước ra khỏi nhà, tối giật bắn mình khi nhìn thấy anh với chiếc xe SH đang đứng ở cái ngõ hôm trước, tôi lúng túng không biết phải làm sao. Bất thình lình anh gọi: – Đi học hả nhok, anh biết thế nào đứng đây cũng sẽ gặp nhok mà. Ai nhè mới đứng có chút đã gặp dc liền. hahaha – Trời! Anh đứng đây để làm gì hả? Trời ơi mới sáng sớm mà quỷ đã ám con rồi hà! – tôi khó chịu nói. – Hì, anh tới đón nhok đi học mà! Vui quá phải không? – anh cười đểu và nói. – Thích ông nội tôi chứ thích, thấy anh là tôi muốn nẩu điên rồi hà. Nói xong tôi bỏ đi một nước, anh cứ từ từ chạy xe kè kè bên tôi. Đến trạm xe bus, tôi lên xe mà không thèm để ý cái người đang đi theo mình đang làm gì và ở đâu? Ngồi trên xe tôi nghĩ lung tung, bất chợt nhìn ra cửa sổ tôi hết hồn khi thấy bóng anh đang chạy kè kè bên chiếc xe bus của tôi. Tôi nhìn ra nhe răng đay nghiến anh, nhưng anh chỉ cười trừ càng làm tôi bực hơn, nhưng vẫn cảm thấy thích thích vì được người khác quan tâm. Tôi đi vào trường và tới lúc này tôi cũng chẳng nhìn lấy anh một lần. Anh vẫn đứng đó, đứng ở đó cho đến lúc tôi ra về. Anh không nói một lời nào mà chỉ lẳng lặng theo tôi về nhà. Ngày 1, ngày 2…rồi 1 tuần sau vận vậy, đến đây lòng tôi bỗng có cái nhìn rất khác về anh, có lẽ tôi đã xiu lòng vì người này rồi thì phải. Trước khi vào nhà, tôi chậm chầm bước đến bên anh và nhẹ nhàng nói: – Anh đừng đi theo em nữa, anh không đi làm hay sao mà cứ đi theo em hoài vậy? – Có chứ, nhưng anh sẽ đi theo nhok cho đến chừng nào nhok chịu làm bạn với anh thì anh sẽ không đi theo nhok nữa. – anh bình thản trả lời. – Trời ơi! Anh bệnh quá, như vậy anh sẽ bị đuổi việc bây giờ. Haiz ! – tôi hơi lo nói. – Hì! Nếu được làm bạn với nhok mà bị đuổi việc thì cũng vui mà. Hihihihi – anh cười nhích mép trả lời. Bỗng dưng lúc đó sao tôi thấy nụ cười của anh thật đẹp, nụ cười ấy làm tôi chết lặng và chỉ nhìn vào gương mặt của anh. Không hiểu sao lúc ấy cái nét đáng ghét của ngày nào giờ đây không còn nữa, mà hiện diện trước tôi lại là một người thật dễ thương. – Nhok, nhok! Nhok nhìn cái gì mà dữ vậy! – anh lay tôi và gọi. – Không có gì đâu! Thôi, anh đừng đi theo em nữa, anh không thấy phiền nhưng em thấy phiền đó, anh cứ theo em đến trường rồi đứng nhìn em hoài em ngại lắm. – tôi ngại ngùng nói. – Vậy thì nhok làm bạn với anh nhé, và ngày mai anh đến đón nhok đi học được không? Chịu đi thì anh sẽ hok đứng ở ngoài nhìn lén em nữa. – anh đáng iu đòi hỏi: – Uhm vậy cũng được! – tôi đành phải đồng ý. Vừa dứt lời tôi nhanh chóng bước vào nhà mà không dám nhìn anh, vì sợ cái vẻ mặt ngây ngô vui mừng của anh làm tôi bần thần 1 lần nữa. Tối đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không biết mình quyết định như thế có đúng hay chăng, mãi suy nghĩ tôi ngủ lúc nào không hay biết. Sáng hôm sao tôi dậy thật sớm chỉnh trang mọi thứ thật đẹp vì tôi biết hôm nay mình sẽ được anh chở đi học, chỉ nghĩ đến đây cũng làm tôi cảm thấy thinh thích. Bước ra khỏi nhà tôi không khỏi ngạc nhiên vì hôm nay anh cũng ăn bận rất chỉnh chu, chỉ vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng bỏ gọn vào chiếc quần tây nhưng sao trong anh đẹp thế. Vốn có chiều cao 1m83 và cân nặng 72kg nên với tôi anh như một dũng sĩ. Tôi say đắm nhìn anh mà quên luôn chào hỏi, bất thình lình anh hỏi: – Sao nào? Đã chuẩn bị sẳn sàng chưa nhok con? Lên xe nào! Rồi anh cười te toét. Tôi hí hửng bước tới bên chiếc SH của anh và leo lên ngồi. Cảm giác được ngồi trên chiếc xe sang trọng đã thích lại còn được 1 người đẹp trai chở thì càng thích hơn. Trên suốt chặng đường đi đến trường chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, anh nói cho tôi biết khá nhiều về anh ( là 1 trưởng phòng kinh doanh quốc tế tại tòa nhà Kumho, với bằng thạc sĩ tại Úc và 1 bằng cử nhân tại Anh quốc), tôi bỗng nghĩ sao mà anh ấy giỏi thế lại còn giàu nữa (1 căn chung cư tại Văn Thánh và 1 tòa nhà tại Phú Mỹ Hưng ), tuy anh nói khá nhiều về anh nhưng 1 thông tin của tôi tôi cũng không tiết lộ. Đến gần trường anh ghé ngang một quán ăn và chúng tôi cùng nhau ăn sáng. – Nhok ăn cái gì né! – anh nhẹ nhàng hỏi tôi. – Em ăn phở, em thích phở lắm! Thế còn anh ăn cái gì! – tôi nhanh nhảu đáp. – Nhok ăn cái gì anh ăn cái đó! Nhok thích phở thì anh cũng thích phở! Hì Anh cười với tôi rồi trả lời làm cho tôi thấy ngượng chết được. Khi thức ăn được mang ra, tôi ăn ngấu nghiên, liếc sơ qua anh tôi thấy anh chỉ lựa thịt bò bỏ sang cho tôi mà chẳng ăn lấy một đũa. Anh nói: – Nhok ăn nhiều và để mập lên nhé! Sau này muốn ăn gì anh sẽ mua cho… hì. – Sao anh không ăn đi, anh không thích phở đúng không? Thế tại sao anh lại kêu phở. – tôi đoán biết điều đó và hờn mát hỏi anh. – Nhìn thấy nhok ăn là anh thấy ngon rồi, tại thích phở nên anh kêu ra để nhok ăn được nhiều thịt hơn. Từ từ anh cũng sẽ tập ăn phở ngon như nhok vậy. Anh nhẹ nhàng nói với tôi làm tôi cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc, từ trước tới giờ chưa có ai đối tốt với tôi như vậy cả. Ăn sáng xong anh chở tôi lại trường, trước khi bước vào lớp anh nhanh chóng đưa vào tay tôi 1 hộp sữa 2 lít và cẩn thận dặn tôi là phải uống ở giờ ra chơi và mỗi khi khát nước. Anh ra đi với một nụ cười và cái nháy mắt đầy quyến rũ. Vào lớp mà tâm trạng tôi cứ lâng lâng sao ấy, nhiều cảm xúc dâng trao trong lòng 1 thằng kid mới lớn. Giờ học kết thúc, tôi chuẩn bị ra căn tin ăn trưa để 1h học tiếp ca chiều. Bất thình lình điện thoại của tôi reo lên, thấy điện thoại của anh tôi mừng mừng. – Nhok đang ở đâu đó? Ra căn tin đi, anh đang ở căn tin chờ nhok ra ăn cơm nè. – anh thỏ thẻ trong điện thoại. – Ủa sáng giờ anh không đi làm sao mà còn ở đây? – tôi gắt giọng. – Có chứ! Anh làm rồi tranh thủ nghỉ trưa chạy qua ăn cùng em nè, em ra nhanh lên, hết giờ trưa bây giờ. – anh thúc giục. Tôi bước ra căn tin thấy một bàn đầy thức ăn đã được dọn sẵn, thấy tôi anh cười thật tươi, và tôi nhìn anh cười đáp lại. – Anh đến lâu chưa? Sao anh kêu chi nhiều thức ăn thế? Ăn sao mà hết – tôi thắc mắc. – Anh đến chờ nhok được 10’ rồi. Thì đói nên mới kêu nhiều thức ăn thế này! Hì! Ăn cơm thôi đói quá rồi! Nói xong anh quơ lấy chén cơm ăn nhanh như chớp, nhìn anh ăn mà tôi chỉ biết cười rồi cùng ăn với anh. Vừa ăn 2 anh em cùng nói chuyện với nhau về việc học. Tôi khâm phục anh thật vì cái gì, lĩnh vực nào anh cũng biết mà thậm chí còn biết rất rõ. Ăn xong anh ngồi đó tán gẫu với tôi 1 hồi rồi ra lấy xe chạy về công ty! Trước khi đi anh còn gọi tôi đến và nói: – Lát chiều anh tới đón nhok về nhé! Chờ anh đó, không được đi xe bus à nha! Hok anh oánh đòn đó! Tôi chẳng nói 1 lời nào hết mà chỉ le lưỡi trừ cho câu nói của anh. Tôi bước vào lớp mà quên khuấy hỏi anh 1 câu. Thôi kệ chiều hỏi cũng được. 5h 30 tan trường, anh đã có mặt đứng chờ tôi sẵn, tôi bước đến gần anh và thót lên xe ngồi. Vừa chạy xe tôi vừa thao thao bất tuyệt với các câu hỏi. – Anh chờ có lâu không? Sao anh không để em đi xe bus mà tới rước chi cho cực vậy? – Hì! tại vì không thích! Là người chở nhok đi thì phải là người đón nhok về chứ, như vậy mới đúng phận sự chứ. Đúng hok nè! – anh tinh nghịch trả lời. – vậy sao buổi trưa anh chạy qua căn tin của em làm gì? từ công ty anh sang trường em đâu có gần đâu! Anh rãnh quá nhỉ? – Không phải rãnh mà tại nhớ nhok chịu hok nổi nên mới chạy qua ăn trưa chung? Bộ hok được hả? vậy thôi mai mốt anh không qua nữa. – anh hạ giọng. – Không phải, ý em không phải vậy em chỉ sợ phiền anh thôi, chứ có anh qua ăn em cũng vui mà. Chứ em không có ý gì đâu anh đừng hiểu nhầm. – Uhm, vậy mai mốt ngày nào anh cũng qua ăn chung với nhok nhé. Hihihi – anh tinh nghịch là thế. – Nhok ah, không gặp nhok cũng bùn bùn, ở bên cạnh nhok anh rất vui. Nói đến đây tôi cảm thấy vui và buồn cười lắm. Là một kid mới lên tp học năm nhất nên tôi không nghĩ gì quá nhiều, chỉ đơn giản nghĩ chắc tại anh ấy thấy mình con nít nên mới thương mình như vậy chứ tôi vẫn chưa biết anh có ý gì cả. Tôi cảm thấy vui vì nghe câu nói đó. Bất chợt xe thắng gấp làm tôi sa về trước, hoảng quá tôi lấy tay vòng qua eo của anh. Khi đã bình tình lại tôi rút tay ra thì anh lại nắm giữ tay tôi để yên như vậy. Tôi cũng chẳng nói gì mà vẫn để tay mình vòng qua eo của anh. Ngồi sát vào người anh tôi có cảm giác dường như anh đang cười thầm vì hạnh phúc. Và tôi cũng cảm nhận được cái cảm giác hôm nay được anh chở về thật khác so với những lần đi xe bus. Lâng lâng, hạnh phúc và có chút vui vui. Thật khó tả đối với một kid như tôi.
|
CHAP 3 Trải qua ngày đầu tiên với anh thật hạnh phúc đêm hôm đó tôi đã ngủ rất ngon và hy vọng rằng những ngày sau đều như vậy. Sáng nay là chủ nhật, anh hẹn rũ tôi đi chơi. Anh bảo hôm nay sẽ xem xem tôi thường giải trí vui chơi ở những chổ nào, vì tôi có nói tôi thường đi chơi theo kiểu của trẻ con nên anh tò mò lắm. Chúng tôi ghé 1 chổ chụp hình sticker để chụp lại những khoảnh khắc đẹp này. – Anh nhanh vô đi, em là chúa thích chụp hình luôn, vô đây chụp với em nè. Khekhe.- tôi tí ta tí tửng. – Thôi anh không chụp đâu anh lớn rồi. Nhok thix thì chụp đi, anh xấu lắm. – anh nhăn mặt từ chối – Thấy ghét! Anh mà xấu chắc em đẹp quá ha! Hứ hok chụp thì thôi! Ghét! – tôi lẩy – Thôi thôi được rồi! Vậy anh chụp thì nhok thương anh phải hok? Hihi! – anh lại giỡ trò. Tôi không nói một lời mà chỉ cuối mặt xuống rồi đỏ ửng lên, thấy thế anh càng chọc càng ghẹo. Chúng tôi chụp chung với nhau 12 tấm. Bất thình lình chụp đến tấm thứ 8, thì anh kéo tôi sát lại người của anh rồi nào cặp cổ, quàng vai, vẻo má của tôi. Trời ơi tôi ngại chết đi được! Tôi nhanh chóng đẩy anh ra, vì thấy nó sao sao ấy. Rồi đột nhiên anh giật mạnh tôi về phía của anh, do không có để ý nên tôi sa sầm vào người anh, mặt tôi đặt sát mặt anh, môi tôi chạm vào môi anh. Rồi bất chợt tôi nghe một cái: ”tắt”. Má ơi! Anh chụp tấm đó hả trời! Hai con mắt tôi mở to ra vì hết hồn và cũng hok biết làm sao. Tôi nhanh nhảo đẩy em ra quát – Anh làm cái gì vậy? Trời ơi! Em hok biết đâu! Anh bắt đền cho em đi! Đó là nụ hôn đầu tiên của em đó. Vậy mà bị anh cướp đi mất rồi. Huhu. – Ủa nụ hôn đầu tiên của nhok không lẽ là nụ hôn thứ mấy của anh ah! Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh đó. Anh bắt đền cho nhok rồi ai bắt đền cho anh đây. – anh cũng ngại ngùng trả lời. Nói đến đây rồi cả hai đều đỏ mặt như trái cà chua. Tôi thoáng liếc nhìn anh thì thì anh cười mỉm, nụ cười thật đẹp nhưng nó làm tôi càng bối rối hơn. Tôi lúng túng nói: – Thôi không chụp hình nữa đâu. Đi về thôi, tại anh hết à! – Ủa sao tại anh, anh có làm gì đâu! Khoan chờ lấy hình cái đã, định bỏ hình ah. Chờ anh tí đã. Anh nói với theo tôi trong khi tôi nhanh chóng ra xe. Sau khi trả tiền và lấy hình, anh bước ra chìa vào tay tôi khoe: – Trời anh cũng đẹp trai nhok ha! Vậy mà đó giờ anh hok biết. Rồi anh đừa ra mấy tấm hình cuối tôi chụp hơi thân thiết với anh và cả tấm hình sự cố lúc nảy nữa. Tôi vội chọp lấy nhưng anh đã thu tay thật nhanh lại. – Định giựt hả nhok. Ủa sao khi nảy không thèm lấy hình luôn mà. Giờ lại giựt là sao. – anh cười cười. – Anh đưa mấy tấm hình đó cho em đi. Còn hok anh đưa tấm cuối cùng lúc nảy cũng được. Xé nó đi, để kỳ quá đi, em không thích đâu. – Anh không xé đâu. Tấm đó là tấm đẹo nhất mà, sao mà xoá được. Hihi – anh tinh nghịch nói với tôi. Rồi anh đưa cho tôi những tấm hình đầu, còn những tấm thân thiết thì anh giữ lại cho mình, anh lấy tấm kiss bỏ thật kỷ lưỡng và ví và còn thòng với tôi 1 câu: – Tấm này đẹp nhất nên anh sẽ để trong ví. Hihihi Tôi không nói không rằng leo lên xe, suốt đường đi tôi không nói một lời. Anh biết tôi giận nên nhẹ giọng hỏi: – Nhok giận anh hả? Đừng như vậy mà, anh không có ý gì hết, cũng không có y làm nhok buồn đâu, nhok yên tâm đi anh sẽ hok đưa tấm hình đó cho ai xem đâu. – Anh để trong ví mà hok ai thấy mới lạ đó. – tôi giận thành lời. – Không có đâu, ví của anh không ai lục cả nên không sợ bị người ta thấy đâu. – anh trấn an tôi. Thấy tôi không nói gì anh biết tôi vẫn còn ấm ức lằm nên anh cứ ra sức năn nĩ tôi. Lúc này sao tôi thấy anh khác thế, khác với 1 con người ngang ngược của lần đầu tiên gặp mặt. Bi giờ anh thật nhẹ nhàng thật ấm ám và thật sự là làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc, có cảm giác được che chở, được bảo vệ, một cảm giác mà chưa bao giờ tôi có được. Thấy anh hết lời, tôi cũng siêu lòng, tôi cười và thoạt vịnh vào eo của anh. Thấy vậy anh biết tôi hết giận, giọng anh tươi hẳn lên: – Bi giờ cục cưng của anh muốn đi đâu nè! Anh sẽ hộ tóng nhok đến nơi. – Em muốn đi uống nước ở quán trà sữa nào có sách để đọc- tôi nói nhanh. – Vâng! Xin tuân lệnh nhok. Trà sữa thẳng tiến – anh tươi cười lên giọng Nghe anh nói thể tôi cười sặc sụa, vì anh đúng là hài hước., nhìn anh thật đáng iu. Anh chạy nhanh đến 1 quán trà sữa rất sang trọng, anh bảo ở đây có rất nhiều sách hay, và nói tôi có thể đọc thoả thích. Và quán anh được nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, hỏi ra mới biết thì ra đây là quán của 1 người bạn thân của anh. Ngồi đối diện với anh, tôi không biết kêu thức uống gì. Tôi chờ anh gọi thì bắt chức, nhưng anh bảo: – Ở đây trà sữa tình nhân là ngon nhất, em uống chung anh loại đó luôn nhé. Nhìn chị nhân viên tôi có ý muốn hỏi thật không, biết được ý nghĩ của tôi chị gật đầu. Thế là 2 ly trà sữa trân châu tình nhân to đùng được mang ra. Vừa uống anh hỏi tôi ở thành phố học có gì khó khăn không. Tôi kể với anh về những bất tiện khi ở chung với người bà con, nhưng lại không thể tìm nhà trọ vì có quá nhiều chi phí phải lo vốn nhà tôi cũng không khá giả nên tôi không dám tạo thêm gánh nặng cho mẹ. Lẵng lặng một hồi anh bảo: – Hay là nhok qua nhà anh ở đỡ đi, nhà anh rộng lại có nhiều phòng trống, nhok có thể ở đó thoải mái. – Thôi phiền anh lắm, em không muốn vậy? Hơn nữa…em không có tiền đâu mà trả cho anh. – tôi từ chối thẳng – Trời ơi nhok nói gì thế, anh đâu có lấy tiền nhok. Làm sao anh lại lấy tiền nhok được. – anh hơi châu mài – Thôi như vậy ngại lắm. Thôi em không ở đâu. Cám ơn anh! – tôi tiếp tục – Nếu nhok ngại thì nhok có thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa coi như là tiền nhà. vậy được chưa? Không ý kiến nữa nhé! – anh quyết định ngay. – Để em suy nghĩ đã, em không thể quyết định được. Em còn hỏi ý kiến ba mẹ nữa. Thấy tôi như vậy anh gần đầu đồng ý cho tôi suy nghĩ rồi chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau. Rồi anh hỏi tôi nhiều thứ lắm, về sở thích, về thẩm mỹ… Rồi chúng tôi cùng nhau ăn trưa ở đó luôn, ăn xong tôi chóp lấy cuốn sách ngồi dựa vào anh rồi đọc, rồi thiếp đi hồi nào không hay biết. Anh vẫn ngồi đó, vẫn để cho tôi dựa. Thiếp đi được khoảng 2 tiếng, tôi chợt hết hồn vì mình đang nằm trên đùi của anh còn cặp mắt anh thì chăm chăm nhìn tôi ngủ. Tôi ngồi dậy thật nhanh và xin lỗi anh lia lịa. Anh không nói gì mà chỉ mỉm cười. Anh bảo: – Bi giờ đi đâu nữa không hả nhok? – Dạ..dạ… đi nhà banh ở công viên được không anh? – tôi ngại ngùng đáp. – Hả….cái gì….nhà banh hả – anh hết hồn bảo rồi cười te toét. – Bộ hok dc hả? Vậy thôi. – tôi hạ giọng bùn bùn. – Trời anh đâu có từ chối đâu, anh chỉ hơi bất ngờ vì không ngờ nhok lại có cái thú vui kỳ như vậy. – anh lại vừa cười vừa nói. Thấy anh như vậy tôi không biết phải làm sao cho đỡ huê. Cảm giác huê chưa hết thì anh đã kéo tay tôi ra xe. Anh phóng như bay đến 1 công viên ở quận 7 rồi bảo tôi vô đó chơi, trong đó có nhiều trò chơi con nít lắm. Anh nhìn tôi cười hoài làm tôi ngượng chết đi được, nhưng không vì thế mà tôi không chơi…tôi chơi thoả thích tới gần 5h chiều thì anh chở tôi về. Trên đường về anh cho tôi ăn chiều rồi mới về nhà. Trước khi vào nhà, anh còn cười và nói: – Mai chắc anh không đến đón nhok đi học và đến ăn trưa với nhok dc rồi, anh có việc cần phải làm. Nhok thông cảm và đừng giận anh nhé. – Dạ không sao đâu! ủa công việc của công ty hả anh? – tôi hồn nhiên đáp. – Uhm việc…- anh ấp úng. Thấy anh ấp úng, chợt bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi. Tôi lẵng lặng chào anh rồi bùn bả bước vào nhà với 1 đóng suy nghĩ. Tối đêm đó tôi bần thần không ngủ được. Bao nhiêu suy nghĩ câu hỏi trong đầu làm tôi khó ngủ: tại sao anh không đón mình, tại sao anh ấp úng. Thật ra ngày mai anh làm gì, tại sao anh không nói với mình nhỉ, hay anh dấu mình cái gì nhỉ. Chỉ có thế mà mãi gần 2h sáng tôi mới chợp mắt được.
|
Sáng sớm thức dậy bước ra khỏi nhà để đi học, thui thủi đi đến trạm xe bus mà sao tôi bỗng có cái cảm giác như thiếu thiếu một cái gì đó, phải chăng hôm nay đi học mà không có anh. Cả ngày ở trường, mà đầu óc của tôi cứ nghĩ về anh, không biết anh đang làm gì? Tại sao anh không đến ăn trưa và đón mình? Một ngày không có anh là một ngày tôi không làm và học được gì cả, đã vậy anh cũng chẳng gọi điện hay nhắn tin, điều đó làm tôi càng buồn hơn.
Hôm sau cũng vậy, rồi đến một tuần sau cũng vẫn không tin nhắn hay không gọi điện. Tôi đã rất buồn, buồn như chưa tuần buồn, tôi có cảm giác mình bị bỏ rơi….nhưng rồi lần lần tôi cũng trở về cái nhịp sống của trước kia, không có anh bên cạnh nữa. Rồi ngày thứ 8, cũng như mọi ngày của tuần qua, không có anh tôi vẫn đến trạm xe bus đi học, mới mở cửa ra thấy anh, lòng tôi vui như mở hội, nhưng mặt thì vẫn ngó lơ, tôi vừa mừng vừa giận. Đi phớt ngang như không nhìn thấy anh.
– Nhok! Nhok! Sao thấy anh mà đi luôn vậy? Trời, anh đừng sờ sờ đây mà! – anh nói vớ theo tôi.
Tôi quay lại nhìn quanh quẩn, sau đó tiếp tục đi như không nhìn thấy gì cho đến khi anh chạy đến níu lấy vai tôi:
– Trời trời, anh ở đây mà nhìn đâu thế trời. Nhok làm cái gì ngộ vậy ta?
– Dạ xin lỗi anh là ai vậy ạ? Anh quen tôi ah? – tôi xa lạ.
– Trời! Má ơi! Ngộ đời vậy? Mới 1 tuần không gặp mà quên à? – anh bảo
– Chắc anh lầm tôi với ai rồi, tôi chưa gặp anh bao giờ mà. – tôi nói tiếp
– Giận hả nhok? Anh xin lỗi, tại tuần qua anh bận quá nên anh…- anh nhẹ giọng
Tới lúc này như bao nhiêu bức xúc bỗng vỡ oà, tôi không kiềm nén được nữa xong tới anh và xổ ra 1 tràn như học thuộc.
– Anh bận hả? Anh bận gì mà dữ vậy, bận đến mức không có thời gian để gửi một tin nhắn cho em, bận đến mức tối cũng không có thời gian gọi một cuộc điện thoại hả, hình như tôi đã bị anh lừa bịp thì phải, được 3 ngày quan tâm và đối xử tốt rồi đùng một cái bị cho rơi như 1 con búp bê cũ.
Anh không nói một lời mà chỉ đứng yên nghe tôi trút cơn giận, thấy tôi nói đã hết, anh nhẹ nhàng ôm chầm lấy tôi và nói:
– Anh xin lỗi nhok? Anh bận thật vô tâm, và anh thật có lỗi vì để nhok thế này, nhok đừng như vậy, thấy nhok như thế anh chịu không nổi đâu. Anh thật tình không biết làm sao để nhok hết giận, nhưng anh thật lòng xin nhok tha thứ.
Nằm gọn trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được hơi thở, nhịp tim, và hơi ấm từ anh toả ra, nước mắt tôi như muốn tuôn ra nhưng sợ bị chọc huê là mít ướt nên cố kiềm nén lại. Anh thỏ thẻ vào tai tôi:
– Thôi lên xe đi, anh chở đi học, không thì trễ bi giờ.
Tôi như 1 đứa con nít nghe lời từ từ ngồi lên xe, bao nhiêu niềm vui như đang từ từ trở lại. Có lẽ anh là một vật gì đó với tôi mà không thể thiếu vào buổi sáng và buổi trưa. Anh đưa tôi đến trường và vẫn là 1 bình sữa 2 lít. Trưa hôm đó anh lại đến ăn trưa cùng tôi, anh hỏi:
– Chiện anh nói với nhok về việc qua nhà anh sống đỡ nhok đã nói với gia đình chưa?
– Dạ rồi! Nhà cho rồi nhưng em thì còn đang suy nghĩ. Tại ở chung với người không quen biết nên em không thích. – tôi vẫn còn lẫy anh.
– Trời sao không quen biết trời? – anh bất ngờ hỏi
– Thì đúng rồi, không quen biết, mới gặp hồi sáng này thôi, sao mà quen mà biết được
Anh cười cười rồi nhắc cái ghế ngồi gần lại tôi và nói:
– Chào nhok! Anh tên là Thanh Phong là nhân viên văn phòng, 27 tuổi, vì quá ái mộ nhok nên xin được làm quen có được không ạ?
Tôi cười sặc sụa trước cái cách làm lành của anh, thấy tôi cười anh cũng an tâm hơn nhiều, rồi anh lại tiếp tục hỏi về việc đó. Tôi hẹn với anh là tôi sẽ dọn qua vào tháng sau. Mặt anh hớn hở lên và cười rất tươi:
– Vậy ngày mai anh chở nhok qua nhà anh cho nhok xem nhà của anh và phòng của nhok nhé.
– Dạ sao cũng được. – tôi ngoan ngoãn đáp.
Sáng hôm sau anh chở tôi đến nhà của anh tại chung cư phía sau chợ Văn Thánh, vừa mới mở cửa nhà vào tôi dường như choáng ngợp về căn hộ của anh, nó thật đẹp, đầy đủ tiện nghi và màu sắc rất hài hoà. Tôi lẻo đẻo theo anh vào căn phòng mà mình sắp ở. Vừa mở cửa phòng ra tôi đứng chết trân, vì những điều tôi nói với anh trong quán trà sữa ngày nào giờ đây được tái hiện trong căn phòng này, từ màu sắc vật dụng mọi thứ. Tôi chưa hết bất ngờ thì nghe tiếng của anh:
– Hôm trước sở dĩ cả tuần anh không liên lạc với nhok là bởi vì anh muốn tạo cho nhok một sự bất ngờ, anh đã ở nhà để chuẩn bị mọi thứ và đi mua những vật dụng cho căn phòng như những thứ nhok thix. Anh muốn thiết kế một căn phòng như nhok vẫn mơ và phù hợp với tính cách của nhok. Nhok thix hok?
Tôi rưng rưng hạnh phúc và chạy đến ôm nhẹ vào anh như muốn cảm ơn. Anh cũng ôm lấy tôi và lấy bàn tay xoa nhẹ đầu tôi sau đó vẹo mà của tôi nói:
– Hết giận rồi chứ?
– Dạ hết rồi – tôi cười toét miệng.
Một tháng sau, tôi chuyển đồ sang nhà của anh, tất bật cả ngày trời, và anh cũng xin nghĩ làm để phụ tôi, tối hôm đó vì mệt vì cảm nắng nên tôi sốt cao. Anh chạy quanh chạy quận như con lật đật. Anh lo lắng khôn xiết, còn tôi thì cứ khăn khăn không chịu vào bệnh viện khám, thế là anh cũng phải chịu để tôi ở nhà chăm sóc. Anh túc trực bên phòng của tôi với thao nước. Anh chăm tôi rất cẩn thận, anh nấu cháo, pha sữa, chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho tôi. Nằm mê man tôi thấy ác mộng, nên tôi bật dậy hét rất lớn. Anh hoảng hồn hát đổ thao nước và nhào tới ôm chầm lấy tôi.
– Chiện gì vậy nhok, có chiện gì mà nhok la dữ vậy? Nhok sao thế? Nói nói đi đừng có làm anh sợ.
– Em không sao đâu, chỉ nằm mơ thấy ác mộng thôi. – tôi lấy lại bình tỉnh và trả lời
– Không sao đâu, có anh ở đây, nhok đừng lo, nhok ngủ tiếp đi, khuya rồi. – anh trấn an tôi.
– Anh về phòng đi, em không quen anh ở đây đâu. Kỳ lắm. – tôi e dè nói (vì cũng mập mờ biết tình cảm bất thường anh dành cho tôi không đơn giản chỉ là anh em)
– Nhok ngủ đi, anh không yên tâm khi để nhok một mình, anh sẽ không ngồi ở đây đâu mà nhok lo, anh sẽ xuống đất ngồi và ngồi xa đằng kia kìa – anh thoáng hiểu được suy nghĩ của tôi.
Mặc dù không đồng ý nhưng tôi không biết thế nào để làm khác hơn vì đây là nhà anh mà. mệt mỏi tôi thiếp đi và bên cạnh vẫn có anh. Sáng hôm sau, mở mắt ra tôi thấy anh vẫn ở cạnh tôi với một măm thức ăn. Anh đã thức dậy thật sớm để chuẩn bị cho tôi. Tôi nhìn anh lòng cảm thấy hạnh phúc, mặc dù biết điều này là bất thường nhưng tôi chưa thể suy nghĩ nhiều vì giờ đây trước mặt tôi là anh, một người quan tâm đến tôi, và hơn nữa ngay lúc này tôi còn là một người bệnh.
Vài ngày sau khi tôi đã khoẻ hẳn, anh đã lựa 1 ngày chủ nhật để dẫn tôi đi mua đồ nội thất. Chúng tôi bắt đầu đi mua đồ dùng trong bếp, anh mua tạp dề (anh màu đen còn tôi thì màu xanh dương) rất đáng yêu, còn tôi thì thích thú lựa những đồ bày biện trên bàn ăn, cái nào tôi cũng mua 1 cặp, rồi chúng tôi đi vật dụng cá nhân cho tôi, cuối cùng là chúng tôi ghé siêu thị để mua đồ về làm bữa trưa.
Ngay lúc này, tôi có cảm giác giống như là 1 cặp vợ chồng trẻ vậy. Anh là 1 người chồng luôn chìu vợ, còn tôi là 1 cô vợ cứng đầu và bé bỏng, thỉnh thoảng thấy tôi nghịch anh cứ hay vẹo má tôi để nhắc khéo. Một số người trong siêu thị hơi chú ý nên tôi ngại ngùng bỏ ra ngoài trước. Về đến nhà tôi trổ tài nấu nướng, vốn được mẹ dạy nữ công gia chánh từ nhỏ nên tôi khác giỏi môn này, tôi làm mỳ ý, súp gà và 1 ít cơm cuộn (tôi thix món ăn nước ngoài lắm). Làm quần quật cả buổi, bất chợt 1 vòng tay từ phía sao choàng qua hông tôi, rồi một làn gió nhẹ thổi vào má! Ahhhh! Thì ra là anh đang ôm từ phía sau và ngã đầu vào vai tôi:
– Haiz tội nghiệp nhok của tôi quá đi, làm việc cực khổ thế này là vì ai vậy ta? Có mệt lắm hok? Đây anh lau mồ hôi cho nhok nhé…. – anh chế nhạo tôi.
– Trời! Ahhhhhhhhhhhh! Anh làm gì thế buông em ra nha! Hok em oánh cho mõ máu không bi giờ! Buông ra hok? – tôi mắc cỡ và cứng giọng.
– Hok đó! Thix vậy hà, lâu lâu mới có người nấu cho ăn nên trả ơn bắt cách ôm lại họ để trừ nợ…Hihihihi. – anh trêu chọc
– Anh…..- tôi tức điên.
Nhưng nói vậy thôi chứ thật ra trong lòng tôi một cảm giác hạnh phúc bổng dâng trào vì anh thật ấm, nhưng tôi phát hiện hình như 2 thằng con trai làm như vậy là chiện không bình thường. Tôi nhanh chóng hất anh ra nhưng sơ ý bất cẩn làm anh bị bỏng:
– Trời ơi! Anh ah, anh có làm sao không đưa đây em coi xem nào! Chắc đau lắm phải hok anh? Em làm gì bi giờ, thuốc băng ở đâu…hic! – tôi hoảng quá.
Tôi hok biết làm gì mà chỉ biết đứng đó là bày hải, thấy tôi lo lắng và lăng xăng anh mỉm cười thật nhẹ, nụ cười của anh làm tôi đứng chết trân, lần đầu tiên anh cười mỉm, trong thật đẹp, rất bản lĩnh.
– Nhok cưng ah, anh không sao đâu, anh chỉ bị bỏng nhẹ thôi mà, em không cần lo lắng đâu. – anh trấn an tôi.
– Em xin lỗi em không cố ý làm anh đau đâu, em xin lỗi. – tôi rưng rưng rưng.
Thấy tôi sắp khóc anh ôm chầm lấy tôi và cố làm tôi không còn thấy có lỗi. Buổi trưa anh cứ khen hết lời vì những món tôi nấu, tôi thấy hạnh phúc lắm, giống như mình được ai trao cho một phần thưởng lớn vậy. 2 anh em chúng tôi sắp xếp những thứ đã mua lúc sáng ra, cái nào cũng đẹp cũng xinh cả. Vì thấy vui vui những chuyện lúc sáng nên tôi không ngủ được, cứ lăn qua bên này rồi lăn sang bên kia, thấy đèn phòng tôi còn mở, anh bước vào:
– Chưa ngủ sao nhok con?
– Dạ chưa em ngủ hok được? Cứ trằn trọc hoài hà! Ah, hay là anh đọc truyện cho em nghe được hok? – tôi hí hửng đề nghị.
– Uhm để anh đọc cho nhok nghe nhé.
Thấy tôi đang vui vẻ thế anh cũng đồng ý ngay, anh bước vào bàn và chọn 1 cuốn tiểu thuyết rồi bước lên giường nằm cạnh tôi:
– Trời anh làm gì vậy? – tôi bất ngờ hỏi
– Thì lên đọc truyện chứ gì! – anh trả lời tỉnh bơ
– Nhưng sao anh lên nằm trên giường của em? – tôi nhíu mày.
– Truyện dài thì phải nằm đọc chứ ngồi sao đọc nổi, anh nằm trên giường em chứ có làm gì em đâu? – anh bày trò biện minh.
– Em báo trước anh chỉ nằm thôi đó, chứ anh là lén phén là máu anh nhuộm cái phòng này đó – tôi kêu căng nói
– Trời ghê ta! Hâm doạ nữa kìa, trời ơi anh sợ quá, sợ quá…- anh trêu tôi.
Rồi câu chuyện cũng được bắt đầu, tôi say mê nghe anh đọc, giọng anh thật hay, cứ như các mc đọc truyện trên radio vậy, giọng anh như 1 lời ru, ru tôi vào giấc ngủ hồi nào hok biết.
|
Sáng này tỉnh dậy má ơi một cảnh tượng mất mặt xảy ra. Tôi nằm trên cánh tay của anh, tay tôi ôm anh, chân tôi gát anh, anh thì nằm sải lay không đụng gì đến tôi, anh đã thức từ nảy giờ nhưng không dám nhúc nhích vì sợ tôi thứ giấc.
– Ngủ có ngon không nhok? Sáng rồi dậy đánh răng rồi còn đến trường nữa kìa.
– Trời ơi! Má ơi! – tôi hét lên và buông anh ra vì mất mặt
– Gì mà la dữ vậy, anh đâu có làm gì nhok đâu? Xong chưa, bi giờ anh bắt đền em nè; đêm qua anh hứa anh không đụng vào em, vậy mà em nào là gát nào ôm nào đè anh, vậy ai đền trinh tiết cho anh đây? – vừa nói anh vừa cười chọc huê tôi.
– Em…em…em xin lỗi, em về phòng đây. – tôi lấp bấp.
Sau khi đồng phục đã sẵn sàng tôi ra ăn sáng cùng anh, anh cứ nhìn nhìn tôi rồi cười mãi làm tôi không ăn được gì cả. Anh chở tôi đến trường và hứa chiều nay sẽ đến đón tôi đi thuê trang phục diễn văn nghệ. Thấy anh khá thân thiết với tôi nên 1 thằng bạn thân của tôi bán nghi, nó hỏi tôi về vấn đề anh có phải ở thế giới thứ 3 không? Nhưng tôi không biết nên hok trả lời. Nó bèn bày cho tôi 1 cách, vừa chiều hôm đó tôi đã thử cách đó. Anh lái xe chở tôi đến nhà hát Bến Thành để thuê đồ:
– Anh nè, anh có thể cho em mượn bàn tay trái được không? Em muốn xem bói cho anh. – tôi nhỏ nhẹ.– Nè xem cho đúng vào nhé nhok. – anh thật thà.
Quả đúng như lời thằng bạn tôi nói, ngón áp và ngón trỏ ở bàn tay trái của anh bằng nhau (hình như là 1 dấu hiệu nhận biết thế giới thứ 3 thì phải) tôi hơi shock nhưng :
– Ah! Tay anh ngộ quá nhỉ, sao mà 2 ngón này bằng nhau thế – tôi đánh trống lãng. Dường như biết được cái tôi đang suy nghĩ anh giựt tay lại ngay và cáo gắt với tôi: – Nhok! Nói anh biết ai chỉ nhok cái trò này hả?
– Trò gì em có biết gì đâu, sao anh lại la em? – tôi cố giả vờ không biết.
– Em còn nói dối hả? Em muốn gì? Sao lại muốn biết chiện đó hả? Anh tiếp tục cau có và chữ ”nhok” không còn nữa mà đã là ”em” rồi.
– Trời ơi em có biết gì đâu tự nhiên la em hà! – tôi cố che đậy.
– Em không biết vậy tại sao em lại để ý đến 2 ngón tay đó của anh, em thật quá đáng. – anh tức quá hoá giận
Thấy anh cau có và lớn tiếng trong xe hơi, danh dự tôi bị hạ xuống, tôi cải lại luôn, 2 người lời ra tiếng vào 1 hồi tôi tức quá hét lớn:
– Dừng xe! Làm ơn dừng xe, dừng xe ngay, nếu anh không dừng xe là tôi sẽ phóng xuống đó.
Nghe thấy thế anh bổng dừng hẳn xe lại, tôi bước xuống và đón taxi về thẳng nhà của cô tôi. Vì có lẽ giận nên anh cũng không chạy theo trong lúc ấy, tối đêm đó không biết anh suy nghĩ ra sao mà gọi cho tôi. Tôi nóng quá nên không bắt máy hay trả lời tin nhắn gì cả. Anh cứ gọi, tôi cứ từ chối, thế là 10h khuya anh đã chạy thẳng 1 mạch tới nhà của cô tôi, anh gọi tôi ra nói chuyện:
– Sao nhok không nhận tin nhắn hay điện thoại của anh hả? Nhok nghĩ nhok đang làm gì đó hả?
– Xin lỗi tôi không muốn gặp anh cũng không muốn nói chuyện hay nt với anh, xin anh về cho – tức giận nên tôi đuổi thẳng.
– Nhok trả lời anh đi, nhok làm gì mà không trả lời điện thoại.- anh nhỏ giọng
– Tôi mệt anh quá tôi không thích trả lời thì không trả lời, hơn nữa không lẽ dt tôi hết tiền tôi cũng phải vay van xin tiền để nạp tiền rồi nói chuyện với anh ah? – tôi sừng sỗ.
– Ah, thì ra là vậy! Anh hiểu rồi, anh về đây! – anh lặng lẽ.
Khoảng 20 phút sau tài khoản trong điện thoại của tôi có được 200k, tôi chắc đó là của anh. Đang nóng máu vì lúc nãy nên khi bị người ta ban bố tiền kiểu này tôi càng điên hơn. Tôi bấm số gọi ngay cho anh, thấy đt của tôi anh mừng rỡ.
– Anh Phong anh xem tôi là loại người gì mà anh làm cái hành động đó hả? – tôi gắt giọng.
– Anh chỉ muốn nạp thêm tiền đt cho nhok để nhok có thể liên lạc cho mọi người và cả cho anh chứ anh không có ý gì đâu! – anh từ từ nói.
– Hứ, không có ý gì đâu, anh xem tôi như 1 thằng Điếm hok hơn không kém đúng không? nếu không anh sẽ không làm việc đó. hứ, vung đồng tiền hả? – tôi sổ nguyên 1 trào mà không biết mình đang nói gì, có lẽ giận quá mất khôn.
Nghe chữ thằng Điếm anh giật cả mình và tái xanh mặt mày lại, anh lí nhí
– Anh xin lỗi, anh không ngờ chỉ có việc nạp tiền cho nhok lại làm nhok suy nghĩ xấu về anh như vậy. Anh làm bằng cả 1 tấm lòng chứ hok có ý như em đã nói.
– Anh về đi, tôi không muốn gặp anh nữa, đồ đạc của tôi tôi sẽ cho người sang đó lấy. Tôi mệt rồi. – tôi cương quyết đuổi.
Anh không nói một lời mà lẵng lặng ra về, còn tôi thì vừa đóng cửa phòng thì nước mắt tôi rơi xuống như thác đổ, tôi biết mình đã quá đáng nhưng lúc đó tôi giận quá không nghĩ nhiều được. Thật sự tôi rất giận. Sáng hôm sau vì để tránh mặt anh nên tôi đã đi học sớm hơn chút và xin về sớm hơn 1 chút để tránh anh. Tối đêm đó anh đến nhà tôi trong lúc có hơi rượu và lúc đó cũng đã gần 11h khuya.
Anh đứng trước cửa nhà và nhắn tin kêu tôi ra, nhưng tôi không ra là không ra và tôi cũng không biết anh đang say rượu, gần nữa tiếng sau tôi hé cửa sổ thì thấy anh vẫn còn đứng ở đó chờ tôi. 12h khuya không hẹn mà trời lại đổ mưa, anh vẫn đứng đó và để cho hàng khối những giọt mưa đang trút đang dội xuống đầu anh. 1 tiếng sau tôi hé mở cửa em anh còn đứng hay không, tôi thở khi không còn thấy anh đứng nữa, có lẽ mưa lớn quá nên anh đã về, nhưng không.
Khi nhìn kỹ lại thì tôi thấy ah đã ngã khuỵa ở trước cổng nhà tôi. Không tin và mắt mình, tôi có dụi mắt nhiều lần và khẳng định là anh, tôi hốt hoảng kêu tên anh và chạy như điên xuống mở cửa ra để cứu người đang nằm kia, người đã vì tôi mà đứng đó, người mà tôi…
Vớ tay đỡ được anh dậy tôi hoảng hốt, người anh ướt sũng và lạnh như tiền xu. Tôi nhanh chóng gọi cấp cứu đưa anh vào bệnh viện. Bác sĩ nói anh bị sốt cấp tính và bị suy nhược cơ thể trầm trọng. Tôi không biết làm gì chỉ biết ngồi chờ anh tỉnh lại. Ngồi nhìn anh nhắm mắt, tôi bỗng thấy anh thật đẹp, anh đẹp ngay cả lúc anh nằm ngủ, con người này đã thương mình, và có lẽ đã thích mình nhiều lắm. Một ngày, hai ngày, rồi ngày thứ ba anh mới tỉnh lại, đang nắm chặt tay anh, bổng nhiên anh mở mắt, tôi anh chóng bỏ tay mình ra, nhưng anh đã kéo nó lại:
– Nắm tay anh một lát nữa đi, nắm tay anh càng lâu thì anh càng mau hết bệnh đó.
– Thôi đi! Em hok có rãnh đâu, anh thấy thế nào rồi, khoẻ chưa, khoẻ thì thôi xuất viện đi, em hok rãnh đâu mà ở trong này với anh hoài. – tôi gắt gỏng.
– Nhok nở đối xử với người bệnh vậy hả? Anh đói rồi, nhok lấy đồ cho anh ăn đi. – anh làm nũng.
Lần đầu tiên tôi thấy anh làm nũng, thật là buồn cười, nhìn anh nũng nịu rất đáng yêu, hèn gì mỗi lẫn tôi nũng nịu anh thường vẹo má tôi là phải. Tôi bước tới lấy hộp cháo mang lại cho anh.
– Nè anh ăn đi rồi còn uống thuốc nữa, để cháo nguội ăn sẽ mất ngon đó.
– Nhok đút anh ăn đi – anh giỡ trò nũng nịu
– Trời trời, ở đâu ra, ở đâu có vụ này nữa. – tôi lớn tiếng.
– Anh là người bệnh mà, không lẽ nhờ đút có chút mà cũng nhok được hả?
– Thôi, nằm lên đi, để tui đút cho ông già – tôi đành đút anh ăn vậy.
Anh nở một nụ cười mãn nguyện, đút anh ăn mà tôi có cảm nhận như vai trò của anh và tôi đã bị thay đổi, hiện tại tôi là anh và anh chính là tôi. Thì ra đây là hình ảnh bấy lâu mà tôi chưa cảm nhận được.
Anh xuất viện và bắt đầu đi làm trở lại, tôi vẫn ở nhà cô của tôi mà không đến nhà của anh ở nữa. Anh năn nĩ mọi điều để tôi về sống với anh như trước nhưng tôi không bằng lòng. Kỳ kiến tập tại trường đã bắt đầu, tôi phải đi tour Nha Trang-Đà Lạt 1 tuần. 1 tuần đó anh không gặp tôi và tôi cũng chẳng gặp anh, tôi vẫn bình thường tung tăng và vui vẻ, còn anh thì 1 ngày gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc.
Riết rồi mấy bạn của tôi nói anh giống như manager của tôi vậy. Chuyến kiến tập kết thúc, trở về trường lúc 6 giờ chiều, chưa bước xuống xe tôi đã loáng thoáng thấy bóng dáng của anh, anh đã đứng trước cổng trường để đón tôi, anh ăn mặc rất đẹp đứng cạnh chiếc xe hơi bóng loáng của anh làm tôi giật bắn cả mình.
– Đi đâu đây ông? – tôi hỏi lãng.
– Đi rước nhok chứ đi đâu! Hỏi vô duyên. – anh trả lời
Làm bộ hỏi như thế chứ thật ra tôi khoái lắm, vì có được bao nhiêu người trong lớp tôi được người nhà đến đón bằng xe hơi đâu, nên lúc đó nhìn tôi oách lắm. Hihihi. Anh chở tôi đi ăn nhẹ.
– Mấy ngày nhok đi, anh nhớ nhok kinh khủng, sao hok bao giờ chủ động gọi cho anh vậy hả? Người gì mà vô tình thấy sợ luôn. – anh trách khứ
– Trời em hok gọi cho anh mà anh đã gọi cho em 1 ngày gần chục cuộc, em mà gọi cho anh chắc em khỏi làm gì dc luôn quá. Haiz. – tôi trách lại.
Thấy tôi trách lại cũng đúng nên anh im im mà chỉ cười trừ. Anh chở thẳng tôi về nhà anh mà không hỏi ý kiến của tôi.
– Chở em đi đâu vậy hả? – tôi bất ngờ hỏi.
– Thì về nhà anh chơi, anh xin với cô em rồi, là hôm nay em sẽ ở lại nhà của anh chơi. Khekhe. – anh nghịch ngợm.
Bước vào đến nhà, tôi thấy anh bày trí mọi thứ rất hoàn hảo giống như là chuẩn bị để đón tiếp tôi trở về, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì những điều đó. Tôi quay sang anh và nhẹ nhàng với tay ôm anh thật nhẹ để nói lời cám ơn. Anh ôm chặt tôi hơn như muốn nhắc lại với tôi rằng anh đã rất nhớ tôi. Anh đã làm rất nhiều món mà tôi thix: mỳ ý, sushi, bánh mì ý hấp bì…rồi còn có cả bánh kem nữa, thích lắm.
Chúng tôi ăn tối xong anh chở tôi đi nhà sách, mua 1 vài quyển truyện và chở tôi đi nhà banh chơi 1 lát rồi về. Ngồi trên sofa tại phòng khách tôi huyên thuyên cho anh nghe về những chuyện khi đi kiến tập, anh nghe tôi kể một cách chăm chú, không biết anh nghe tôi kể hay là anh chăm chú nhìn tôi nữa. Trời mỗi lúc 1 khuya loay hoay đánh răng thì tôi nghe anh nói nhỏ:
– Hôm nay anh có thể sang ngủ với nhok hok?
– Hok! tại sao phòng anh anh không ngủ mà muốn sang phòng anh? – tôi nói
– Tại lâu quá anh hok gặp nên muốn nằm kế nhok thôi. – anh lại nhẹ nhàng
– Thôi, lỡ em ngủ say rồi anh….- tôi lấp lửng
– Không đâu, anh hứa là anh sẽ không đụng vào người nhok đâu, anh thề đó.
Thấy anh rất tội nghiệp nên tôi cũng đồng ý, nhưng với điều kiện nếu anh giỡ trò tôi sẽ tuyệt giao với anh luôn. Anh nằm bên cạnh tôi và đọc cho tôi nghe những quyển sách vừa mua khi nãy, anh đọc hay lắm, giọng anh thật truyền cảm nên tôi thíp đi mà không hay biết. Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận anh đang nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên nằm trên cánh tay của tôi, vì tôi nghe được hơi ấm và hơi thở của anh.
Tôi thu mình nhỏ lại để được anh che chở và thế là 1 đêm ngủ thật ngon.
|