[FanFic Khải Nguyên] Đa Tình
|
|
Chương 31 Vương Nguyên cả ngày nay thơ thẩn , hai quầng mắt sưng lên như gấu trúc vì khóc nhiều . Năng lượng khi làm việc cũng giảm hẳn mọi khi . Đến cuối ngày , bà chủ có nhắc nhở cậu : “ Sao hôm nay cậu làm việc trông có vẻ mệt mỏi vậy ? Có chuyện gì sao “ ” Không có gì , ngày mai cháu sẽ làm việc chăm chỉ hơn" Vương Nguyên nhẹ nhàng đáp ” Thôi ! Cũng muộn rồi , cậu mau về đi" Bà chủ nói rồi xoay người ly khai Cậu mệt mỏi kéo cửa cuốn xuống, vốn nghĩ nhanh chóng về nhà tắm rửa một chút rồi lên giường nằm ngay . Bởi vì những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay quả thực quá sức chịu đựng rồi . Bỗng từ đằng sau vang lên tiếng còi xe ô tô inh ỏi Xoay mình nhìn lại cậu thấy một chiếc xe ô tô bốn chỗ lớn mất kiểm soát đang lao nhanh về mình . Đến lúc này , đôi chân không hiểu sao không nhấc lên nổi mà chạy trốn , cậu cứ đứng ở đó , khép mắt lại : ” Mẹ…….xin lỗi con “ Nhưng không hiểu sao đã đứng đó hơn một phút rồi mà không ngã xuống , người lại cảm thấy ấm áp lạ thường . Hình như lúc nãy có một ai đó đã kéo cậu lại ôm chặt vào lòng rồi đưa lên vỉa hè . Vương Nguyên từ từ mở mắt, ngước lên nhìn người đó . Là Vương Tuấn Khải! Hắn đang dùng vòng tay rộng của mình ôm chặt lấy cậu trong lòng , đầu ghì sát vào đầu cậu . Nhẹ nhàng mà an ủi người đang run sợ : ” Không sao nữa ! Không sao rồi “ Nhận thức hắn đang ôm chính mình , ôn nhu mà vỗ về . Nỗi đau từ hồi sáng lại ùa lên chèn ép trái tim đến nghẹt thở . Cậu vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của hắn. ” Bỏ ra ! Buông tôi ra! “ Vương Nguyên vội vàng xoay lưng rời đi , Vương Tuấn Khải thấy thế liền chạy theo . Tuy không phải quá gần nhưng vẫn cứ leo đẽo bám theo như cái đuôi đến tận nhà , cậu khó chịu mới quay lại nói : ” Đừng đi theo tôi nữa ! Anh mau về đi “ ” Không được ! Anh phải đi theo để bảo vệ em , nếu còn như lúc nãy thì sao “ ” Nếu lúc nãy anh không kịp kéo tôi lên vỉa hè hoặc lúc này có kẻ xông ra giết tôi , anh có sẵn sàng chết thay tôi không ?” Vương Nguyên khinh khỉnh nói một câu “Anh biết em còn hận anh nhưng …em có thể tha thứ cho anh được không ?” ”Anh nghĩ lúc nãy anh cứu mạng sống của tôi là tôi sẽ tha thứ cho anh chắc. Chẳng phải ngày trước anh mong tôi sớm chết đi hoặc biến mất hay sao ? Tôi đã rời xa anh nhưng anh vẫn sợ một ngày nào đó tôi sẽ quay lại chiếm tài sản của anh ? Sao lúc đó anh cứu tôi làm gì nữa !" Vương Nguyên nghĩ về quá khứ trước đây mà lòng quặn thắt đau lòng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống má ” Không phải là vậy …..” Vương Tuấn Khải mắt đượm buồn nhìn cậu , hối hận trước những chuyện ở quá khứ đã từng gây ra cho Vương Nguyên ” Vậy anh vì mục đích gì mà cứu tôi ?” Hắn tiến đến, ôm chặt cậu vào lòng. Cổ họng nghẹn mãi mới phát ra tiếng nói , phía sống mũi có chút cay cay : ” Nghe anh nói …” Vương Nguyên nước mắt vẫn chưa ngừng hẳn, vẫn tiếp tục khóc nấc lên. Cảm giác khó chịu đến đau đớn, từ trước đến nay , chưa một lần vòng tay này ôm chầm lấy cậu , vòng tay này là của người khác , nó mang đến hơi ấm cho người khác . Cả trái tim đang đập trong lồng ngực nữa , nó cũng không có chỗ cho cậu . Nay lần đầu tiên được hắn ôm ấp nhẹ nhàng như vậy , cảm giác ấm áp nhưng lại hoá đau thương Tôi yêu anh ấy ..Chỉ yêu anh ấy Tôi mệt mỏi ..Thực sự rất mệt mỏi rồi …Tôi đã từng nghĩ Trong lòng chắc anh ấy cũng yêu tôi . Nơi sâu thẳm trong trái tim tôi Hình bóng anh thực sự đặc biệt . Cho nên cứ tin tưởng một ngày …… … Anh ấy nói yêu tôi . Tôi nghĩ tôi đã lầm rồi , anh ấy không hề yêu tôi Dù rằng tôi làm bao nhiêu việc nhưng không làm anh ấy cảm động Anh ấy không yêu tôi …chỉ là tôi không muốn thừa nhận ………… Có lẽ trái tim anh vẫn còn hình bóng cô ấy . Tôi không muốn ảo tưởng mãi Về sự ngọt ngào này ….Chắc hẳn khi buồn anh mới tìm về bên tôi mà thôi ……. Tôi không hiểu được anh…..Liệu anh có yêu tôi ? ” Vương Nguyên . Anh muốn nói những ngày qua không có em bên cạnh , anh thấu hiểu được những nỗi cô đơn , nỗi đau của em phải chịu đựng rồi . Anh biết , biết em không còn muốn yêu nữa, cũng do anh mà ra …..Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không, trước giờ anh là kẻ ngu ngốc , bỏ quên đi người yêu thương anh nhất . Anh cũng không dám chắc chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau bởi vì anh không biết mãi mãi là bao lâu , bao xa nhưng anh chắc rằng giây phút anh nói những lời này đều là thật lòng , chỉ cần em nắm lấy tay anh và cùng cố gắng kể từ lúc đây , vượt qua hết sóng gió phía trước, biết đâu tình yêu này trở nên bất diệt thì sao ?” Vương Nguyên không còn sức vì bị ôm chặt song cũng đẩy Vương Tuấn Khải ra , mệt mỏi bước đến cửa , nhẹ khép cửa lại : ”Anh về đi . Chúng ta không còn gì để lưu luyến nữa cả “ Biết cậu vẫn đứng dựa lưng vào cửa , Vương Tuấn Khải bèn hét thật to:"Cho dù em có nói từ chối, có đánh anh , có lạnh lùng , có hắt hủi anh thì anh vẫn một mực yêu em , nhất quyết theo đuổi em đến cùng . Bởi vì chỉ có em và duy nhất em khiến anh thấy đau lòng , anh muốn dùng cả đời này bù đắp hết cho em . Nhất quyết anh vẫn sẽ theo đuổi em đến lúc mà em đã mệt mỏi mà phải nhận lời yêu anh , Vương Nguyên, em hãy nhớ lấy……” Hoàng Vũ Hàng nãy giờ đứng trên ban công nhìn xuống dưới thấy Vương Tuấn Khải đang ôm chặt lấy Vương Nguyên, nói những lời ôn nhu, và cậu cũng không có phản ứng lại. Bản thân vẫn không muốn thừa nhận , không muốn tin rằng Vương Nguyên vẫn còn yêu Vương Tuấn Khải. Trái tim quặn thắt đau đớn, cảm thấy thứ nước gì ướt lạnh trên má ” Vũ Hàng, anh làm sao thế ? Anh khóc à ?” Cậu lo lắng , ánh mắt dịu dàng nhìn anh ” Không có gì ! Chỉ là bụi bay vào mắt anh ngứa ngáy quá thôi" Vũ Hàng vội vụt chạy lên phòng , để lại Vương Nguyên khẽ thở dài . Dường như anh cũng đã biết chuyện lúc nãy rồi . Những điều này……đến bao giờ mới có thể chấm dứt ?
|
Chương 32 ” Tên hỗn đản này , mày thật làm chị tức chết “ Tiếng gào lên rất to vang lên như xé tan đêm thanh tịch mịch ” Chị , tha cho em , lỗi tại em nôn nóng muốn giết thằng nhóc đó quá “ Một thiếu niên cúi xuống lạy lụp Lưu Nhã Nhi “ ” Tao đã bảo là chờ đến khi ba đứa chúng nó cùng suy sụp , sẽ ra tay cơ mà “ ” Chị , em xin lỗi . Em hứa sẽ không động khi không có lệnh của chị “ ” Thôi được rồi , đi về đi “ Đợi đến khi cậu thiếu niên đó lái xe về khuất hẳn trong màn đêm tối , Lưu Nhã Nhi ánh mắt sắc lạnh nghĩ nếu giây phút đó Vương Nguyên mà chết thật……..quả nhiên rất đáng vui sao ? Nụ cười cô ta lạnh như gương thuỷ tinh , nhìn u ám và sợ hãi như thần chết ” Tất cả chỉ mới mở màn thôi , các người sẽ phải hối hận vì bỏ quên mất tôi “ . . . Vương Nguyên thơ thẩn ngồi trong phòng một mình , tắt hết đèn chỉ còn mỗi ánh đèn ngủ le lói nơi góc phòng , cậu nhìn bóng đen mình phản chiếu ở tường gầy gò , thậm chí còn nhỏ bé hơn cả trước đây Đêm tịch mịch lạnh buốt dường như là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với Vương Nguyên, cậu khẽ thở dài , đưa tay lên chạm vào bụng nhẹ nhàng vuốt ve . Cậu không phải một người trì độn , chắc chắn Hoàng Vũ Hàng đã thấy Vương Tuấn Khải ôm cậu …còn bụi bay vào mắt , rõ ràng anh đang khóc , tại sao phải giấu ? Anh yêu tôi nhiều đến thế ư ? Tôi phải làm sao đây Lý trí luôn cố tỏ ra cứng rắn , cố không bao giờ muốn chấp nhận Vương Tuấn Khải nữa nhưng không hiểu sao khi gặp hắn trái tim cậu lại đập nhanh như trước kia . Cảm giác này sao khó diễn tả quá ! Rõ ràng khi hắn ôm cậu vào lòng , cảm giác ấm áp đến lạ lùng , ngay lúc ấy nước mắt trào ra không kiềm chế nổi . Và điều quan trọng khi hắn ôm , Vương Nguyên lại không có phản ứng , chỉ đứng đó và khóc . Tại sao lại yếu đuối đến thế chứ ? Thật sự sao lúc đó không thể đánh cho hắn một trận chứ ? Vương Nguyên lấy tay ôm mặt lại , tiếng thở dài não nề buột ra . Bỗng chiếc hộp các tông lớn đi thẳng vào tầm nhìn của cậu , cậu nhẹ nhàng bước xuống giường , chậm rãi tiến đến chiếc hộp , mở nó ra Chiếc khăn len màu trắng vẫn còn sạch và đẹp vẹn nguyên như cũ . Nó trước kia vốn dự tính tặng Vương Tuấn Khải nhưng vì Lưu Nhã Nhi và hắn liên tục chà đạp cậu cho nên hiện tại nó vẫn chỉ là một món quà riêng Vương Nguyên giữ Chạm nhẹ lên mặt bông của nó , cậu giữ chặt lấy nó , bàn tay không buông . Nhớ lại ký ức trước kia , hận thù cùng đau đớn lại trào lên khiến bản thân làm như vậy ! Vương Tuấn Khải quá khú luôn luôn ích kỷ , chỉ biết nghĩ cho bản thân , cố chấp và bảo thủ . Lạnh lùng giày vò cậu đến lụi tàn, nay tâm tính bỗng thay đổi , còn nói yêu Vương Nguyên ..khiến trái tim cậu vừa run sợ lại lo lắng . Sợ rằng những lời nói này chỉ là giả dối , chỉ mình mộng tưởng trong cơn mơ . lo vì bản thân đã sắp không thể cứng rắn được nữa rồi Vẫn là Hoàng Vũ Hàng âm thầm chịu đựng , khi nhìn thấy người mình yêu chân thành đến mức sẵn sàng làm mọi thứ vì người đó được một nam nhân khác không phải mình ôm chặt vào lòng . Anh vẫn mong chờ phản ứng từ cậu nhưng không …..như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt ……. Vương Nguyên ngồi bó gối trên giường , quàng chiếc khăn len trắng lên cổ . Nhớ về những chuyện trước đây , mắt cậu lại ngân ngấn nước nhưng nghĩ rằng mình phải luôn mạnh mẽ nên khịt mũi một để kiềm chế . Không phải không thể khóc mà là muốn khóc nhưng cố nín nhịn . Đôi mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng không tối đen heo hút , lạnh lẽo . Vương Tuấn Khải tâm trạng vui vẻ , mặc cho gió đông bắc lùa vào rét buốt mà miệng vẫn cười tươi không thể ngậm lại bởi vì hôm nay ………những điều gì muốn nói đã nói ra được hết rồi Những dằn vặt cũng được giải toả bằng cái ôm thật chặt rồi , hắn hiển nhiên biết Vương Nguyên không có phản ứng , chỉ khóc trong ngực hắn . Vương Tuấn Khải nghĩ rằng lúc trước khi hắn đối xử tàn bạo với cậu , cậu đã không cảm thấy được chút yêu thương ấm áp nào rồi Nay hắn chủ động ắt hẳn nỗi uất ức sẽ ùa theo nước mắt . Nhưng điều quan trọng rằng Vương Tuấn Khải cũng khẳng định được ý chí của mình kiên cường đến đâu . Đôi mắt hắn rất tinh , khi thấy Hoàng Vũ Hàng đứng trên lầu nhìn xuống, hắn nhất quyết phải cho anh thấy Vương Nguyên là của hắn , mãi mãi là của một mình hắn Qua đêm nay , nỗi hận trong lòng cậu có lẽ cũng sẽ bớt đi phần nào ………… Vương Tuấn Khải chỉ mong xoa dịu đau thương cho Vương Nguyên và yêu thương cậu lại từ đầu mà thôi . Như hắn đã từng nghĩ ” Kể từ giây phút này tôi nguyện chỉ yêu em , chỉ một mình em . Lúc trước như có ai che mắt tôi , tôi như kẻ mù loà . Không thấy được chính em như thế nào , tôi không quan tâm đến lời nói và những hành động của em , vì ích kỷ , hẹp hòi mà liên tục làm em phải đau khổ . Em yêu tôi nhưng vẫn chỉ mình em là tình đơn phương , suốt chục năm không được đáp lại mà em không buồn , không bỏ cuộc sao ? Những năm đó , em mệt mỏi thì hãy khóc đi , tại sao vẫn cố gượng cười ? Trước đây tôi và em không bao giờ chạm vào nhau duy chỉ có lần phát sinh quan hệ . Tôi hôn môi em , chỉ cảm thấy vị mằn mặn của nước mắt em . Em run sợ dưới thân thể tôi còn tôi cứ như một con thú lao vào cấu xé em . Tôi không hề quan tâm đến cảm thụ của em như thế nào …….Hiện tại nhìn em như vậy càng khiến lòng tôi đau đớn , hối hận vì trước kia đã từng đối xử tàn nhẫn với em . Tôi chỉ mong rằng em cảm thấy sự ôn nhu từ tôi mà đau thương lặng xuống rồi chìm dần vào thinh không . Tôi muốn làm lại từ đầu , muốn yêu em nhiều hơn em từng yêu tôi , muốn ôm thân thể gầy gò của em vào mỗi sáng . Được nhìn nụ cười nắng toả của em mãi mãi . Nếu có thể ……………tôi sẽ dùng cả đời này chứng minh cho em biết tôi yêu em đến thế nào “ Mùi hương của Vương Nguyên từ lúc nãy còn phiêu nơi chóp mũi hắn . Mùi hương nhẹ nhàng của thảo mộc , giản dị làm hắn cảm thấy có chút cay cay nơi sống mũi . Mỗi khi nhớ đến toàn bộ những chuyện của quá khứ là hắn lại cảm thấy mệt mỏi , mắt muốn nhắm lại để quên đi tất cả . Trong tâm trí của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên để lại cho hắn một bóng lưng cô đơn đến quặn lòng Là hắn sai lầm , nếu như nhận ra được tình yêu của cậu sớm hơn thì bây giờ hắn không phải dằn vặt mình nhưng……….nếu không có những chuyện như thế thì làm sao con của họ tồn tại trên thế giới này Vương Tuấn Khải muốn khi Vương Nguyên sinh con ra , người đầu tiên đứa bé nhìn là hắn , có thể cham tay vào bàn tay nhỏ xinh của con , có thể nâng niu , ôm ấp con trên tay mà vỗ về , hối hận vì trước kia suýt cướp đi mạng sống của đứa trẻ . Khi nhìn bụng nhô lên của Vương Nguyên, cảm giác muốn yêu thương nó trỗi dậy nhưng chỉ biết đứng đấy àm không thể làm gì cả . Hắn muốn , muốn rất nhiều thứ về hạnh phúc . Có được hạnh phúc không dễ , nếu thực tâm Vương Tuấn Khải chân thành một lòng một dạ với Vương Nguyên thì có lẽ điều kỳ diệu sẽ xảy ra chăng ?
|
Chương 33 Vương Nguyên thức dậy sớm làm bữa sáng , ngồi dưới nhà đợi Hoàng Vũ Hàng xuống cùng ăn nhưng mãi vẫn không thấy . Mọi khi , giờ này phải dậy đi học rồi chứ ? Cậu lên phòng anh , cất tiếng gọi: ”Vũ Hàng, tôi làm bữa sáng rồi “ Anh ở trong phòng lấy gối bịt sát hai tai lại , úp mặt xuống chăn , tiếng nói khản đặc phát ra: ” Em ăn đi , anh mệt “ Cắn cắn môi dưới , ngập ngừng : “ Anh mệt ? Tôi làm bữa sáng dưới nhà rồi , tí nữa anh xuống ăn rồi nhớ uống thuốc “ ” Biết rồi “ Vương Nguyên có chút day dứt trong lòng . Hoàng Vũ Hàng hôm nay lại hờ hững như thế cũng vì chuyện tối qua , đáng lẽ không nên để anh thấy …………Giờ lại đến lượt Vũ Hàng tổn thương , nếu cứ tiếp tục yêu thương mà không có lối thoát như thế này ai cũng sẽ chảng hạnh phúc ” Vậy……….tôi đi làm đây “ Cậu khẽ thở dài , bàn tay buông nắm cửa ra , đi xuống cầu thang Nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần ở bên ngoài, Hoàng Vũ Hàng bật dậy ôm lấy đầu mình , nhắm mắt lại Đúng thế …Sẽ rất khó khăn để hạnh phúc . . . Vương Nguyên bước ra cổng nhìn lên bầu trời rơi đầy tuyết lạnh lẽo , kéo cổ áo cao thêm một chút , đôi mắt trong veo tìm kiếm chút nắng le lói của mùa đông như những ngày qua . Tuyết rơi dày quá ! Tuyết rơi lạnh lẽo quá ! Cõi lòng nghe âm u vô tận Nhưng kỳ lạ tấm lưng đằng sau lại có được hơi ấm áp , còn có mùi hương quen thuộc …..khoan đã , phải chăng ? Cậu ngước lên trên, Vương Tuấn Khải đang gắt gao ôm chặt cậu vào lòng sưởi ấm . ” Anh…..” Cựa quậy thân mình , Vương Nguyên cố gắng tránh né vòng tay của Vương Tuấn Khải nhưng bị hắn ôm rất chặt , cằm nhọn tựa lên vai gầy "Đừng nháo" "Buông ra để tôi đi làm" Bàn tay lạnh lẽo của cậu gỡ lấy tay hắn ra Nhưng hắn liền bắt được tay cậu , năm ngón tay thô đan vào bàn tay mảnh khảnh ấy , nắm chặt nhất quyết không buông , mỉm cười ngọt ngào : ” Chúng ta sẽ cùng đi “ Chúng ta ? Chúng ta ? Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải khẳng định sự tồn tại của cậu mà nói hai từ đó . Nhiệt độ ngoài trời là 0 độ nhưng thân thể lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường , hay là do chút hơi ấm từ hắn , từ con tim xao động , lẫn lộn hút buồn , một chút vui . Mọi thứ dung hoà vào nhau Vương Nguyên cũng không có phản ứng , để mặc tay cho Vương Tuấn Khải nắm chặt , vốn không hiểu chính hành động của bản thân , muốn kháng cự nhưng đại não chẳng cho phép . Nhìn bóng lưng cao cao của Vương Tuấn Khải đi đằng trước , sống mũi của cậu có chút cay cay . Nhất quyết không buông , bàn tay nhất định nắm chặt không buông Dù tôi không biết trong lòng anh nói ra những lời yêu thương tôi có phải là thật không nhưng hiện tại thì tôi biết anh đang ở đây nắm lấy bàn tay tôi không phải là giả Như vô thức , ngón tay cũng cử động , chủ động xích xích gần đến ngón tay hắn , thật ấm , thật chặt ….. Vương Tuấn Khải tựa hồ cảm nhận được bàn tay bé nhỏ đang cố gắng áp sát vào tay mình hơn , ý cười càng thêm đậm hơn ” Em sợ anh sẽ buông em ra sao?” ”Không có , nếu anh buông ra tôi sẽ càng thoả mãn “ ” Em yên tâm , bàn tay này anh sẽ giữ lấy , có một điều anh cần nói với em đó là: Sẽ không buông em ra thêm một giây phút nào nữa , bởi vì quãng đời còn lại này , anh nhất định phải giữ chặt em bên mình “ Mặc dù cả bầu trời đầy sao này cho anh vạn điều ước , anh chỉ ước duy nhất ước một điều là được ở bên em Tuy không khí đang giá buốt , gió lạnh thổi qua rét run người nhưng ngay giây phút này , Vương Nguyên lại cảm thấy như có ngọn lửa đang sưởi ấm cho thân thể mình , nụ cười đã tắt ngúm từ lâu đột nhiên hiện ra , nhưng hầu như rất khó thấy và cũng rất nhẹ thoảng qua Nếu có thể ….hãy giữ chặt lấy tôi , được không ? Mọt thấp một cao lặng lẽ đi trên đường , không ai nói câu gì nhưng ắt hẳn trong lòng mỗi người đều cảm thấy vui vẻ Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng đưa Vương Nguyên đến quán , định bước vào nhưng lại bị cậu cản ra , hắn trề môi phụng phịu nói: ” A ; Người ta muốn nắm tay em đi vào quán mà “ Cậu da mặt cảm thấy nóng nóng , bèn giật tay ra ”Nếu không có việc gì nữa , thì về đi“ ” A ; Em muốn đuổi anh sao?’ ”Sao anh mặt dày quá vậy , tôi bảo về để tôi còn làm việc “ ”Em sợ anh đứng đây , tim em hồi hộp quá sẽ không tập trung được chứ gì“ Vương Nguyên dùng sức đẩy hắn ra khỏi cửa , rất khó khăn vì thân hình Vương Tuấn Khải quá lớn: ”Mau về đi , về đi tôi xin anh đấy“ ”Đúng rồi ! Còn phải đi học nữa . Anh đi đây , tan tầm anh lại đến đón em" Vương Tuấn Khải vẫy tay chào cậu rồi chạy thật nhanh cho kịp giờ học. Vương Nguyên đứng đó thở dài , cơ thể sáng nay lại khó chịu , lạ thường chỉ vì cái nắm tay của hắn rồi …. Tầm giữa trưa , tầm giữa trưa có khách đến quán và gọi cà phê capuchino , cậu liền bê ra nhưng lạ kỳ , bưng đến bàn vị khách nữ đó liền nắm chặt lấy cổ tay cậu , cố tình làm trật cốc cà phê đổ lên cái váy trắng của cô ta , lúc đó vị khách đó mới la toáng lên : ”Đồ vụng về ! Cậu làm bẩn cái váy của tôi rồi“ ”Thật xin lỗi quý khách“ Nhưng chưa kịp nghe giải thích cô ta đã chạy vội đến khiếu nại với bà chủ . Lúc bà chủ gọi cậu đến , cậu ngước mặt lên nhìn cô ta Là Lưu Nhã Nhi , cô ta thoả mãn nhìn Vương Nguyên bị bà chủ trách móc , phạt trừ tiền lương , trước khi rời đi , cô ta còn ghé vào tai cậu mà nói rằng: ”Tất cả chỉ mới là bắt đầu, việc này chỉ là việc rất nhỏ thôi. Còn về những việc tiếp theo, mày từ từ sẽ cảm nhận được“ Lưu Nhã Nhi nói xong bước ra khỏi quán lạnh lùng, Vương Nguyên nuốt nước bọt khó khăn, lành lạnh sống lưng, vô thức ôm lấy bụng mình ____________________________________
|
Chương 34 Nhìn bóng dáng Lưu Nhã Nhi dần khuất sau những toà nhà cao san sát, Vương Nguyên cư nhiên cảm nhận như có bóng đêm đang chuẩn bị đổ ập xuống mình . Lời nói vốn phát ra từ lúc nãy chắc chắn là thật , bởi vì Lưu Nhã Nhi không phải là người thích đùa Cảm nhận ? Cảm nhận được những việc còn đau đớn hơn ? Là việc gì ? Còn việc gì đau khổ hơn mà cậu chưa từng trải qua , mất người thân cũng mất rồi , thống khổ cũng từng trải qua , yêu một người , không được người ta đáp lại còn bị giày vò , chẳng phải là tất cả một đời người rồi sao ? Còn muốn lấy đi thứ gì nữa ? Tiền bạc tôi không có , tình yêu cũng không , người thân cũng thế . Chẳng lẽ phải giết chết tôi hoặc hành hạ đến không đủ dũng khí để sống mà chết cũng không xong sao ? Vương Nguyên sớm biết vướng vào những người này sẽ không có cuộc sống yên ổn , chí ít cậu chỉ mong kiếm được một số tiền , rời xa nơi này rồi đến một vùng quê an tĩnh , sinh con ra , nuôi nó lớn rồi cùng con sống hết cuộc đời ở đó . Khó khăn một chút cũng được , chỉ cần rời xa ba người này là được . Lưu Nhã Nhi , Vương Tuấn Khải, Hoàng Vũ Hàng đều là con nhà quyền quý , muốn gọi gió có gió , gọi mây có mây , có địa vị cao trong xã hội này . Vốn thành phố đất chật người đông , đến thở cũng khó này , Vương Nguyên là gì? May mắn lắm ……thì cũng là hạt cát nhỏ, một đứa mồ côi cha mẹ , không nơi nương thân, không họ hàng thân thích, bụng còn có con. Nhất định không thể coi thường lời của Lưu Nhã Nhi, nhất định phải rời đi trước khi cô ta ra tay , nhất định phải bảo vệ đứa bé bởi vì nó là tài sản quý giá duy nhất của cậu hiện tại Nhưng với số tiền ít ỏi trong tay thì có thể đi về đâu ? Cũng không đủ tiền mua vé tàu nữa ….. Vương Nguyên miên man suy nghĩ Tiếng gió vẫn cứ ù ù bên tai Mang theo hơi thở mệt mỏi hoà lẫn cùng ….. Giữa thành phố này , mọi người luôn quay lưng với tất cả bởi tất cả họ cũng chỉ lo cho bản thân mình ….. "Vương Nguyên" Giọng nói trầm ấm cất lên phá tan không gian im lặng Vương Tuấn Khải đứng đó . Mặc dù tóc và quần áo đều ướt vì trận mưa tuyết lúc nãy , thân thể hắn run run lên nhưng vẫn cố cười tươi với cậu , đưa tay ra nắm lấy tay cậu . Hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau , tưởng như sự cô đơn ở đáy lòng , như dòng điện âm chạy truyền đến từng tế bào trên cơ thể ”Anh xin lỗi ! Tay anh lạnh quá “ Vương Tuấn Khải đánh một tiếng hắt xì sau đó xoa xoa mũi , cho tay Vương Nguyên vào trong túi mình , nhẹ nhàng nói : ” Chúng ta về thôi , muộn rồi “ Suốt quãng đường đi , hai người không có nói gì như ban sáng . Chỉ là Vương Nguyên vẫn đang vướng bận suy nghĩ những điều xa xôi , còn Vương Tuấn Khải hiển nhiên là hạnh phúc vì nắm được tay Vương Nguyên mà cậu lại không phản đối Không hay ! Tôi không hay lòng anh hiện tại đang suy nghĩ những gì , nhưng sao trông anh lại vui vẻ đến thế ?” Vương Tuấn Khải, rốt cục anh đang nghĩ chuyện gì ? Tôi muốn biết Có lẽ tôi sẽ để anh nắm tay tôi lần cuối cùng. Bởi vì …ngày mai Tôi sẽ rời đi nơi này . Tạm biệt à không……là vĩnh biệt , mong rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa ….. ”Vương Nguyên! “ Hắn đột nhiên cất tiếng gọi thế nhưng cậu tuyệt nhiên vẫn không nói một câu nào ”Em có biết tại sao anh lại vui đến thế không ?” Cậu vẫn không hé miệng nhưng đầu có chút cử động, hình như là lắc ”Vì sao ư ? Vì ngày hôm nay anh được nắm tay em đến tận hai lần, anh cứ tưởng hồi sáng cưỡng ép kéo em đi như thế , hẳn khi tan tầm em biết anh đến sẽ tức giận về sớm trước …….nhưng em vẫn đợi anh đến dù anh đến muộn , vì anh đã nắm được tay em , anh nghĩ em sẽ giựt tay mình ra , rồi chạy nhanh về nhà bỏ lại anh một mình nhưng cuối cùng em không phản đối , cũng không nói câu nào , anh thực sự rất hạnh phúc , thực ra anh cũng lo nữa , em không nói ? em có suy tư gì vậy ?” Vương Tuấn Khải chân thành nói ra mấy lời , ý cười vẫn đậm trên môi rồi đánh lên một tiếng hắt xì , sau khi xoa xoa mũi lại tiếp tục mỉm cười với cậu như tên ngốc Tất nhiên có suy tư Vương Nguyên cũng không bao giờ nói cho hắn biết . Cho nên không khí vẫn im lặng đến nặng nề như vậy. Mãi đến một lúc sau , đã tiếp nhận hết được những lời nói của Vương Tuấn Khải, cậu mới cảm thấy lành lạnh , mằn mặn trong miệng . Vương Tuấn Khải giật mình , dùng bàn tay thô của mình vụng về cúi xuống lau nước mắt trên má cậu , chậm rãi nâng đầu Vương Nguyên lên, nhìn thẳng vào mắt, an ủi : ” Em vì sao lại khóc ?” ”…..” ”Là anh sai rồi “ “Anh không nên nói mấy lời đó , anh sẽ không bao giờ nói nữa . Em không thích, anh sẽ không nói“ Vương Tuấn Khải cảm thụ tê tê dọc sống mũi, lời nói cất ra phả theo chút khói trắng tan vào không trung lặng yên ”Em đừng khóc nữa , anh đau lòng nhất định sẽ khóc theo“ Vương Nguyên nghe thấy Vương Tuấn Khải nấc lên một tiếng, sau đó thanh âm từ cổ họng truyền ra cũng chỉ là những âm thanh vô nghĩa, dường như đã nghen cứng nơi thanh quản rồi ” Anh ….xin …lỗi" Hắn khó khăn lắm mới nói được ra , nước mắt tự bao giờ đã lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh . Tuy đây không phải lần đầu tiên mà Vương Tuấn Khải khóc , có thể trong quá khứ tuổi thơ, khi vấp ngã hắn cũng đã khóc nhưng đối với Vương Nguyên mà nói , hiện tại là lần đầu tiên cậu thấy hắn khóc ……Mà lại khóc vì mình ? Tận đáy lòng trỗi lên cảm giác buốt xót Thoáng một cái , Vương Tuấn Khải đã ôm Vương Nguyên vào lòng , dịu dàng áp tay lên lưng cậu mà xoa xoa , mặt gục vào nơi mái tóc mềm mượt , để nước mắt tan vào sự ấm áp Bạn biết không ? Khi hai người cùng ôm nhau và lần đầu tiên cùng khóc trước mặt đối phương thì họ đã nhận ra mình yêu nhiều đến mức nào . . . Vương Nguyên tối nay kiên quyết bắt ép Hoàng Vũ Hàng phải ngồi ăn cơm với mình , không được trốn tránh nữa . Vừa ăn vừa trò chuyện bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì , lại vui vẻ gắp thức ăn cho anh . Hiển nhiên Vũ Hàng vừa vui mừng nhưng cũng có điểm lo lắng Tại sao bỗng dưng lại không trốn tránh , không rụt rè như trước kia ? Tại sao em bỗng nhiên lạ lùng như vậy ? Tại sao và tại sao ? Những câu hỏi cứ ập đến trong đầu Hoàng Vũ Hàng, anh lo lắng nhìn qua ánh ánh mắt của Vương Nguyên, ánh mắt vẫn giản đơn liên miệng bảo món này ngon , món này ngon hơn nữa . Ước gì lúc nào em cũng bên cạnh anh ấm áp như lúc này Vũ Hàng khẽ cười …………. Vương Nguyên bước vào phòng mình , cẩn thận sắp xếp đồ đạc , dự tính ngày mai sẽ rời đi thật sớm , cậu lấy giấy bút ra viết cho Vũ Hàng một lá thư để chắc rằng anh sẽ yên tâm khi cậu ra đi Vương Nguyên nhìn một lượt cuối căn phòng , nhẹ nhàng chui vào chăn , không miên man suy nghĩ thêm nữa liền chìm vào giấc ngủ , mặc kệ cho những hạt mưa lách tách rơi ngoài cửa sổ Tạm biệt …………………. . . . Khi mặt trời chỉ vừa ló rạng, Vương Nguyên đã kéo vali ra đến cổng , khẽ khàng khép cửa lại . mỉm cười nhìn ngôi nhà lần cuối trước khi rời đi ”Vũ Hàng, bảo trọng “ Lúc đi bộ đến ga tàu , bỗng có tiếng bước chân bước nặng nề về phía cậu , cảm thấy có chút lạnh sống lưng , Vương Nguyên thu hết can đảm quay lại thì một nam nhân cao lớn ở đằng trước đã chụp chiếc khăn tay trắng vào miệng cậu . Chắc chắn là có thuốc mê , chắc chắn…….bởi vì cơ thể đã mềm nhũn , không còn sức giãy giụa nữa rồi Trước khi mê man , Vương Nguyên mơ hồ thấy gương mặt của Lưu Nhã Nhi nửa ẩn nửa hiện mập mờ như cái bóng
|
Chương 34 Nhìn bóng dáng Lưu Nhã Nhi dần khuất sau những toà nhà cao san sát, Vương Nguyên cư nhiên cảm nhận như có bóng đêm đang chuẩn bị đổ ập xuống mình . Lời nói vốn phát ra từ lúc nãy chắc chắn là thật , bởi vì Lưu Nhã Nhi không phải là người thích đùa Cảm nhận ? Cảm nhận được những việc còn đau đớn hơn ? Là việc gì ? Còn việc gì đau khổ hơn mà cậu chưa từng trải qua , mất người thân cũng mất rồi , thống khổ cũng từng trải qua , yêu một người , không được người ta đáp lại còn bị giày vò , chẳng phải là tất cả một đời người rồi sao ? Còn muốn lấy đi thứ gì nữa ? Tiền bạc tôi không có , tình yêu cũng không , người thân cũng thế . Chẳng lẽ phải giết chết tôi hoặc hành hạ đến không đủ dũng khí để sống mà chết cũng không xong sao ? Vương Nguyên sớm biết vướng vào những người này sẽ không có cuộc sống yên ổn , chí ít cậu chỉ mong kiếm được một số tiền , rời xa nơi này rồi đến một vùng quê an tĩnh , sinh con ra , nuôi nó lớn rồi cùng con sống hết cuộc đời ở đó . Khó khăn một chút cũng được , chỉ cần rời xa ba người này là được . Lưu Nhã Nhi , Vương Tuấn Khải, Hoàng Vũ Hàng đều là con nhà quyền quý , muốn gọi gió có gió , gọi mây có mây , có địa vị cao trong xã hội này . Vốn thành phố đất chật người đông , đến thở cũng khó này , Vương Nguyên là gì? May mắn lắm ……thì cũng là hạt cát nhỏ, một đứa mồ côi cha mẹ , không nơi nương thân, không họ hàng thân thích, bụng còn có con. Nhất định không thể coi thường lời của Lưu Nhã Nhi, nhất định phải rời đi trước khi cô ta ra tay , nhất định phải bảo vệ đứa bé bởi vì nó là tài sản quý giá duy nhất của cậu hiện tại Nhưng với số tiền ít ỏi trong tay thì có thể đi về đâu ? Cũng không đủ tiền mua vé tàu nữa ….. Vương Nguyên miên man suy nghĩ Tiếng gió vẫn cứ ù ù bên tai Mang theo hơi thở mệt mỏi hoà lẫn cùng ….. Giữa thành phố này , mọi người luôn quay lưng với tất cả bởi tất cả họ cũng chỉ lo cho bản thân mình ….. "Vương Nguyên" Giọng nói trầm ấm cất lên phá tan không gian im lặng Vương Tuấn Khải đứng đó . Mặc dù tóc và quần áo đều ướt vì trận mưa tuyết lúc nãy , thân thể hắn run run lên nhưng vẫn cố cười tươi với cậu , đưa tay ra nắm lấy tay cậu . Hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau , tưởng như sự cô đơn ở đáy lòng , như dòng điện âm chạy truyền đến từng tế bào trên cơ thể ”Anh xin lỗi ! Tay anh lạnh quá “ Vương Tuấn Khải đánh một tiếng hắt xì sau đó xoa xoa mũi , cho tay Vương Nguyên vào trong túi mình , nhẹ nhàng nói : ” Chúng ta về thôi , muộn rồi “ Suốt quãng đường đi , hai người không có nói gì như ban sáng . Chỉ là Vương Nguyên vẫn đang vướng bận suy nghĩ những điều xa xôi , còn Vương Tuấn Khải hiển nhiên là hạnh phúc vì nắm được tay Vương Nguyên mà cậu lại không phản đối Không hay ! Tôi không hay lòng anh hiện tại đang suy nghĩ những gì , nhưng sao trông anh lại vui vẻ đến thế ?” Vương Tuấn Khải, rốt cục anh đang nghĩ chuyện gì ? Tôi muốn biết Có lẽ tôi sẽ để anh nắm tay tôi lần cuối cùng. Bởi vì …ngày mai Tôi sẽ rời đi nơi này . Tạm biệt à không……là vĩnh biệt , mong rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa ….. ”Vương Nguyên! “ Hắn đột nhiên cất tiếng gọi thế nhưng cậu tuyệt nhiên vẫn không nói một câu nào ”Em có biết tại sao anh lại vui đến thế không ?” Cậu vẫn không hé miệng nhưng đầu có chút cử động, hình như là lắc ”Vì sao ư ? Vì ngày hôm nay anh được nắm tay em đến tận hai lần, anh cứ tưởng hồi sáng cưỡng ép kéo em đi như thế , hẳn khi tan tầm em biết anh đến sẽ tức giận về sớm trước …….nhưng em vẫn đợi anh đến dù anh đến muộn , vì anh đã nắm được tay em , anh nghĩ em sẽ giựt tay mình ra , rồi chạy nhanh về nhà bỏ lại anh một mình nhưng cuối cùng em không phản đối , cũng không nói câu nào , anh thực sự rất hạnh phúc , thực ra anh cũng lo nữa , em không nói ? em có suy tư gì vậy ?” Vương Tuấn Khải chân thành nói ra mấy lời , ý cười vẫn đậm trên môi rồi đánh lên một tiếng hắt xì , sau khi xoa xoa mũi lại tiếp tục mỉm cười với cậu như tên ngốc Tất nhiên có suy tư Vương Nguyên cũng không bao giờ nói cho hắn biết . Cho nên không khí vẫn im lặng đến nặng nề như vậy. Mãi đến một lúc sau , đã tiếp nhận hết được những lời nói của Vương Tuấn Khải, cậu mới cảm thấy lành lạnh , mằn mặn trong miệng . Vương Tuấn Khải giật mình , dùng bàn tay thô của mình vụng về cúi xuống lau nước mắt trên má cậu , chậm rãi nâng đầu Vương Nguyên lên, nhìn thẳng vào mắt, an ủi : ” Em vì sao lại khóc ?” ”…..” ”Là anh sai rồi “ “Anh không nên nói mấy lời đó , anh sẽ không bao giờ nói nữa . Em không thích, anh sẽ không nói“ Vương Tuấn Khải cảm thụ tê tê dọc sống mũi, lời nói cất ra phả theo chút khói trắng tan vào không trung lặng yên ”Em đừng khóc nữa , anh đau lòng nhất định sẽ khóc theo“ Vương Nguyên nghe thấy Vương Tuấn Khải nấc lên một tiếng, sau đó thanh âm từ cổ họng truyền ra cũng chỉ là những âm thanh vô nghĩa, dường như đã nghen cứng nơi thanh quản rồi ” Anh ….xin …lỗi" Hắn khó khăn lắm mới nói được ra , nước mắt tự bao giờ đã lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh . Tuy đây không phải lần đầu tiên mà Vương Tuấn Khải khóc , có thể trong quá khứ tuổi thơ, khi vấp ngã hắn cũng đã khóc nhưng đối với Vương Nguyên mà nói , hiện tại là lần đầu tiên cậu thấy hắn khóc ……Mà lại khóc vì mình ? Tận đáy lòng trỗi lên cảm giác buốt xót Thoáng một cái , Vương Tuấn Khải đã ôm Vương Nguyên vào lòng , dịu dàng áp tay lên lưng cậu mà xoa xoa , mặt gục vào nơi mái tóc mềm mượt , để nước mắt tan vào sự ấm áp Bạn biết không ? Khi hai người cùng ôm nhau và lần đầu tiên cùng khóc trước mặt đối phương thì họ đã nhận ra mình yêu nhiều đến mức nào . . . Vương Nguyên tối nay kiên quyết bắt ép Hoàng Vũ Hàng phải ngồi ăn cơm với mình , không được trốn tránh nữa . Vừa ăn vừa trò chuyện bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì , lại vui vẻ gắp thức ăn cho anh . Hiển nhiên Vũ Hàng vừa vui mừng nhưng cũng có điểm lo lắng Tại sao bỗng dưng lại không trốn tránh , không rụt rè như trước kia ? Tại sao em bỗng nhiên lạ lùng như vậy ? Tại sao và tại sao ? Những câu hỏi cứ ập đến trong đầu Hoàng Vũ Hàng, anh lo lắng nhìn qua ánh ánh mắt của Vương Nguyên, ánh mắt vẫn giản đơn liên miệng bảo món này ngon , món này ngon hơn nữa . Ước gì lúc nào em cũng bên cạnh anh ấm áp như lúc này Vũ Hàng khẽ cười …………. Vương Nguyên bước vào phòng mình , cẩn thận sắp xếp đồ đạc , dự tính ngày mai sẽ rời đi thật sớm , cậu lấy giấy bút ra viết cho Vũ Hàng một lá thư để chắc rằng anh sẽ yên tâm khi cậu ra đi Vương Nguyên nhìn một lượt cuối căn phòng , nhẹ nhàng chui vào chăn , không miên man suy nghĩ thêm nữa liền chìm vào giấc ngủ , mặc kệ cho những hạt mưa lách tách rơi ngoài cửa sổ Tạm biệt …………………. . . . Khi mặt trời chỉ vừa ló rạng, Vương Nguyên đã kéo vali ra đến cổng , khẽ khàng khép cửa lại . mỉm cười nhìn ngôi nhà lần cuối trước khi rời đi ”Vũ Hàng, bảo trọng “ Lúc đi bộ đến ga tàu , bỗng có tiếng bước chân bước nặng nề về phía cậu , cảm thấy có chút lạnh sống lưng , Vương Nguyên thu hết can đảm quay lại thì một nam nhân cao lớn ở đằng trước đã chụp chiếc khăn tay trắng vào miệng cậu . Chắc chắn là có thuốc mê , chắc chắn…….bởi vì cơ thể đã mềm nhũn , không còn sức giãy giụa nữa rồi Trước khi mê man , Vương Nguyên mơ hồ thấy gương mặt của Lưu Nhã Nhi nửa ẩn nửa hiện mập mờ như cái bóng
|