[FanFic HunHan] Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
|
|
Chap 94: Tái hiện 2 "Làm sao vậy?" Ánh mắt Sehun thoáng hiện lên một chút thất vọng, mi tâm cũng không nhịn được nhíu lại một chút. Rõ ràng mọi chuyện đều diễn ra rất suôn xẻ, vậy thì tại sao... 'Cổ họng có chút khó chịu, cảm giác giống như bị mắc xương cá vậy.' Lộc Hàm không hề phát hiện ra nét mặt khác thường của anh, chỉ đơn giản than thở một câu, nhưng dường như vẫn có chút suy nghĩ đưa tay lên cổ họng vuốt phẳng. "Chắc tại em ngủ nhiều quá thôi." Sehun đột nhiên bật cười, khó được trêu ghẹo cậu một chút. 'Có lẽ là vậy đi?' Lộc Hàm cũng nửa đùa nửa thật đáp lại. Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, cậu cũng không biết nữa, khó chịu, khô rát, giống như... vừa phải nói quá nhiều vậy. Nói nhiều ư? Nghĩ đến đây khiến cậu không khỏi cười khổ một tiếng, một người câm làm sao còn có thể nói chuyện được, có lẽ là do cậu nằm mơ đi? Ghé đầu vào bờ vai Sehun, đột nhiên, cậu cảm giác lòng mình có chút gì đó tối tăm, hụt hẫng. Có thể là hoang đường, nhưng thực sự chỉ một giây trước thôi, cậu thật sự còn nghĩ rằng mình có thể nói được, có lẽ sẽ hôn anh, sau đó mỉm cười rồi nói 'chào buổi sáng'. Rất muốn, thật sự rất muốn làm như vậy. ....................... Sehun ngồi trên sô pha, thoáng có chút phiền não nhìn về phía phòng ngủ. Lộc Hàm vẫn còn ở bên trong, vốn cậu cũng đã tỉnh lại một hồi, nhưng rốt cục vẫn là quá mệt mỏi, không thể không ngả lưng thêm một lát. Bạch Hiền nói đây là tác dụng phụ của thôi miên, không có gì đáng lo ngại cả, điều cần phải quan tâm nhất lúc này đương nhiên là... "Bạch Hiền, thất bại rồi phải không?" Phác Xán Liệt thu hồi nét mặt cợt nhả mọi khi, cẩn thận dò xét nhìn sang Sehun, thấy anh không có vẻ gì là sắp nổi giận mới dám nhẹ giọng đặt câu hỏi. "Ừ." Bạch Hiền bủn xỉn ừ nhẹ một tiếng, nét mặt thậm chí còn khó chịu hơn cả Sehun. Vốn dĩ khả năng thành công không phải rất cao, nhưng quá trình thực hiện không có sai sót gì, hơn nữa Lộc Hàm cũng có thể nói được. Vậy nên thất bại này với cậu mà nói, không những ngoài ý muốn, mà còn tương đương xấu hổ. Phác Xán Liệt ảo não thở dài một hơi, vốn nghĩ hôm nay mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, lão đại vui vẻ, anh cũng sớm được trở về Anh quốc, ngờ đâu... Bao nhiêu mỹ nhân của anh biết phải làm sao bây giờ a? Lão đại không nói, thằng nhóc Bạch Hiền cũng ra vẻ âm trầm không nói, không khí nơi này thật là áp lực đòi mạng! "Chủ nhân, thất bại rồi." Bạch Hiền cuối cùng cũng chịu mở miệng, trong giọng nói dường như còn mang theo một chút xin lỗi. "Tôi biết." Sehun gật đầu nhìn cậu, ngữ khí tương đối bình tĩnh, nét mặt lại nhiều hơn một phần hiu quạnh. Anh biết Bạch Hiền đã cố gắng hết sức mình, không thành công, chỉ trách bọn họ vẫn chưa đủ may mắn. "Chủ nhân, thực ra... vẫn còn một cách nữa." Bạch Hiền chần chừ đề nghị. Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, một khi vẫn còn biện pháp, cậu không thể nào để bản thân bỏ qua cơ hội dễ dàng như vậy được. "Cách gì?" Sehun đưa mắt nhìn Bạch Hiền, trong giọng nói không giấu nổi hưng phấn, nhưng là, cũng kèm theo một chút hoài nghi. "Cách này... Có lẽ không được chính thống cho lắm, hơn nữa, cần phải có hai người kia nhiệt tình phối hợp." Bạch Hiền hơi nghiêng mặt đi, hắng giọng một tiếng, chợt cảm thấy bản thân có chút quẫn bách. Chủ nhân, ngài thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu tôi muốn nói điều gì phải không? Quả nhiên trời không phụ lòng người, Sehun lúc đầu tuy có chút khó hiểu, rất nhanh cũng gật đầu thông qua. Ánh mắt thoáng hiện lên một mảnh lạnh lùng, không chính thống thì sao? Anh cũng không cần biết! "Phác Xán Liệt, cậu đi làm đi. Đem người kia về đây cho tôi, càng nhanh càng tốt." ................................ Trong mơ hồ, Ngô Diệc Phàm cảm giác được một loại nhiệt độ khiến anh rất không thoải mái. Anh khó chịu túm lấy quần áo của mình, dùng sức xé ra, chỉ có điều, cũng không có tác dụng là bao. Nóng, thật sự nóng quá. Mỗi một tế bào trên cơ thể anh dường như đều phải khó chịu muốn nổ tung, anh không biết phải làm sao để nguôi đi cảm giác kinh khủng này. Đột nhiên, một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, mang theo hơi lạnh khiến anh không khỏi run rẩy. Thoải mái thở dài một tiếng, anh dùng sức nắm lấy đôi tay kia, bản năng đem chủ nhân của nó đặt ở dưới thân, điên cuồng mà phát tiết. Có lẽ, lúc này anh đã không còn lý trí. Có lẽ, lý trí của anh lúc này chính là phải điên cuồng mà chiếm đoạt. Vạn vật quay cuồng, mọi thứ đảo điên. Không có gì khác, chỉ đơn giản là dục vọng nguyên thủy nhất của con người. Nhất thời, trong phòng vang lên thanh âm triền miên mà dụ dỗ. Bọn họ kịch liệt dây dưa, cuốn lấy nhau, chiếm đoạt nhau, đam mê mà cuồng dã, thân quen lại xa lạ. Nam nhân ngẩng đầu, sợi tóc màu đen ướt đẫm mồ hôi dính tại trên trán, ánh mắt mê mang gắn chặt vào cô gái ở dưới thân. Cô thật đẹp, khuôn mặt đỏ bừng mang theo nét gợi cảm khó cưỡng, tuy anh cũng không rõ ràng lắm mình đang làm cái gì, nhưng trong mơ hồ cũng có thể nhận ra, thân thể của bọn họ là vô cùng phù hợp. Triền miên một lần lại một lần, chỉ mong đêm nay sẽ kéo dài không dứt. [...] Lộc Hàm kỳ quái nhìn nơi này, khó hiểu vì sao Huân lại đưa cậu tới đây, nhìn nhìn bốn phía, rõ ràng một người cũng không có. 'Huân?' Cậu quay lại tìm anh, nhưng anh đã biến mất từ lúc nào, Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền lại càng không thấy đâu. Thật ra cậu muốn hỏi, tại sao bọn họ lại tự tiện tiến vào Ngô gia như vậy? Tuy bây giờ nơi này không có ai, nhưng nếu để người khác biết được, thật sự là không hay chút nào. Vốn đang định bước ra ngoài, đột nhiên một thanh âm rên rỉ lại kéo cậu trở lại. Cậu tự nhủ mình không nên là người tò mò, nhưng thanh âm này... quen thuộc đến kì lạ, dường như mang theo ma lực, lôi kéo cậu tiến về phía trước. Nhẹ nhàng xoay tay nắm, cậu đẩy cửa ra, mà hiển nhiên người ở bên trong cũng không phát hiện ra cậu đứng bên ngoài, vẫn vô cùng chuyên chú làm chuyện của mình, những âm thanh toàn bộ rơi vào trong tai cậu, rõ ràng như vậy, toàn bộ xảy ra trước mặt cậu. Lưng trần rắn chắc của nam nhân dừng ở trong mắt, tiếng hít thở ồ ồ của anh không ngừng vang lên, còn có, da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài của cô gái. Bọn họ ôm lấy nhau, tóc đen của nam nhân hòa với tóc quăn thật dài của cô gái, rời ra rồi lại cuốn vào, đã không thể phân rõ kia là của ai. Hơn một năm trôi qua, cảnh còn, người còn, cảm giác lại không hề như cũ. "Ưm..." Cô gái trong cơn kích tình ngưỡng cao đầu, mà một tiếng rên rỉ này, cũng làm cho Lộc Hàm giật mình tỉnh lại. Đôi môi hơi hơi hé ra, bàn tay siết lại thật chặt, đột nhiên có một loại cảm giác ghê tởm trào lên khiến cậu khó có thể chịu được. "Thật đáng ghét." Giọng nói của cậu rất nhỏ, trống rỗng mà lạnh lùng. Thản nhiên đóng cửa lại, "Cạch" một tiếng, khiến nam nhân giật mình ngẩng đầu lên. Ngây người một chút, anh nghĩ, mình vừa thấy được một thân ảnh rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến sâu trong linh hồn anh cảm giác vô cùng tội lỗi. "Đừng có ngừng, em còn muốn nữa." Đúng lúc này, cô gái vòng tay ôm lấy cổ anh, lời nói mị hoặc tận xương, lần nữa kéo anh vào vòng hoan ái. Bất giác mỉm cười, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Bản năng của anh đang không ngừng gào thét. Anh chỉ biết đêm nay mình cần một người, một cô gái, bất kể cho cô ta là ai. Lộc Hàm có chút thất thần tiến về phía trước. Cậu muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng đi mãi, đi mãi lại vẫn chưa tìm thấy đường ra, thẳng đến khi một đôi tay ấm áp ôm chặt vào lòng, cảm xúc bất ổn trong cậu mới có thể dịu đi một chút. "Huân." Khẽ hé môi gọi anh, tiếng nói khàn khàn bật ra lại khiến cậu không khỏi giật mình một chút. Cậu... Vừa mới nói được? "Có thể nói rồi sao?" Nam nhân ôm lấy thắt lưng của cậu, mỉm cười vui mừng có mang theo nho nhỏ tự đắc. Quả nhiên là cách này dùng được, không những giúp Hàm lấy lại giọng nói, hy vọng của người kia cũng bị chặt đứt hoàn toàn. Tiện cả đôi đường thế này, đáng ra anh phải nghĩ ra sớm hơn mới phải. "Huân." Lộc Hàm đặt tay lên cổ họng, gọi tên anh thêm lần nữa. Cảm giác âm thanh chạm vào bàn tay, phiêu miểu trong không khí, truyền vào tai cậu. Cậu nghe được giọng nói của mình, cảm giác này, thật sự tốt lắm. Giống như được sống lại một lần. Cậu có thể nói, thật sự có thể. "Huân!" "Huân!" "Huân!" Muốn gọi tên anh, nhiều hơn, nhiều hơn nữa. "Anh biết." Sehun ôn nhu nở nụ cười, nhìn Lộc Hàm có chút ngốc nghếch gọi từng tiếng lại từng tiếng. "Tất cả đã qua rồi, cùng anh, trở về thôi."
|
Chap 95: Mộng tỉnh "Cảm ơn anh." Cung Như Tuyết ngượng ngùng bước ra ngoài phòng khách, không quá tự nhiên cảm ơn Kim Chung Nhân. Dù trước đây quan hệ của bọn họ có tồi tệ cỡ nào, hôm nay anh ta cứu cô một mạng, cô cũng không sẽ đến nỗi mặt dày mà làm lơ như không biết. "Cung tiểu thư, làm phiền cô nói rõ một chút, tại sao cô lại xuất hiện ở trong này?" Kim Chung Nhân hiển nhiên không thèm để ý đến lời cảm ơn của cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Chuyện cô ta về nước anh biết rõ, chuyện cô ta muốn nối lại tình xưa với Phàm anh cũng biết rõ, nhưng là, chẳng phải Phàm đã từ chối thẳng thừng rồi sao? Hiện tại trong lòng Phàm chỉ có một mình Lộc Hàm, điều này một kẻ mù cũng có thể nhìn ra được. Khoan chưa nói đến việc cậu ta không muốn tìm cô gái khác, mà ngay cả khi muốn tìm cô gái khác, anh cũng không thể tin rằng đó lại có thể là Cung Như Tuyết. Cung Như Tuyết cắn môi, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, vừa xấu hổ lại vừa oan ức nói, "Tôi không biết, vừa tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở trong này rồi!" Cô cũng có sĩ diện của riêng mình, tuy thật lòng muốn quay lại với Ngô Diệc Phàm, nhưng cô còn chưa tới mức không có anh ta thì không sống nổi, tại sao Kim Chung Nhân lại nhìn cô như thể chính cô là người đã quyến rũ bạn tốt của anh ta lên giường vậy? "Cô không biết?" Kim Chung Nhân không kiềm chế được cao giọng hỏi, "Cô không biết thì ai biết?" "Tôi thật sự không biết." Cung Như Tuyết không ngừng lắc đầu, "Rõ ràng hôm qua tôi đã về phòng ở khách sạn, sau đó tôi đi ngủ, sau đó..." Tôi tỉnh lại ở đây, Cung Như Tuyết có chút nức nở thanh minh. Kim Chung Nhân lần này trầm mặc, anh tựa lưng vào sô pha, lần lượt xâu chuỗi các sự việc, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chẳng lẽ... Là hắn ta? "Cậu đang nghĩ cái gì?" Không biết Ngô Diệc Phàm đã đứng sau Kim Chung Nhân từ khi nào, trong tay anh lúc này đang cầm một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt nhẹp dán vào vầng trán cao ngạo dường như phá lệ cuồng dã gợi cảm. Đôi môi mơi mím lại, anh sắc bén nhìn vào Kim Chung Nhân, giọng nói trở nên nguy hiểm hơn vài phần, "Cậu nghĩ là ai?" "Tôi..." Kim Chung Nhân khó khăn nhấp môi, nửa ngày sau mới dám nói ra một cái tên. "Sehun Paradise." Đúng vậy, có thể đưa Phàm vào hoàn cảnh chật vật như thế này, ngoài nam nhân kia lại có thể là ai? Chỉ có điều, "Tại sao hắn ta lại làm như vậy?" Nếu như muốn báo thù cho Lộc Hàm, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn một phương pháp còn tàn khốc hơn nữa. Nhưng nếu đơn giản chỉ là muốn tiêu diệt tình địch, làm như thế này có phải là quá thừa thãi rồi không? Ngô Diệc Phàm cười lạnh một tiếng, nhưng rất nhanh, khuôn mặt của anh chợt trở nên cực kì tái nhợt. Dường như vừa nghĩ tới chuyện gì quan trọng, anh siết chặt hai tay, sau đó mở cửa chạy nhanh ra ngoài, ngay cả Cung Như Tuyết đứng ngay gần đó cũng không thèm liếc mắt một cái. "Phàm, cậu đi đâu vậy?" Kim Chung Nhân còn chưa kịp khuyên giải Ngô Diệc Phàm nên bình tĩnh một chút, cậu ta đã như một cơn gió lạnh biến mất khỏi phòng. Lấy tay xoa xoa một chút mi tâm đang nhíu chặt, anh không nhịn được thở dài một tiếng, đối với những việc vốn không phải của mình này, cảm thấy vô cùng bất lực. Quay sang nhìn Cung Như Tuyết, anh cũng coi như có chút quan tâm dặn dò, "Cung tiểu thư, cô cứ ngồi ở đây một lúc đi, lát nữa tôi sẽ trở về." Nói xong, anh cũng không quan tâm cô ta có đồng ý hay không, vội vàng đuổi theo Ngô Diệc Phàm. Có trời mới biết, những ngày gần đây anh mệt mỏi tới mức nào, làm bạn của Ngô Diệc Phàm quả thực là không hề dễ chịu. ... Ngô Diệc Phàm tức giận đẩy tung ra cánh cửa cũ nát, bộ dáng hung ác giống như sẵn sàng giết chết bất cứ kẻ nào dám cản đường mình. Nhưng lần này thực ngoài ý muốn, không hề có ai ngăn cản anh, thậm chí Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt còn quy củ đứng ở một bên, trên mặt như có như không mỉm cười. Sehun khép lại laptop, ngước mắt lên nhìn nam nhân vừa mới xông vào. Mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt đục ngầu, quần áo còn có chút xộc xệch, chậc chậc, dường như buổi sáng này của hắn ta không được tốt lành lắm thì phải. "Xin hỏi Ngô tiên sinh có chuyện gì vậy?" Anh tựa vào trên sô pha, hai chân thon dài tùy ý bắt chéo, bộ dáng muốn nhiều nhàn nhã thì có nhiều nhàn nhã. "Sehun Paradise, tất cả đều là mày làm có phải không?" Ngô Diệc Phàm tới gần anh, giọng nói khàn khàn lộ ra lãnh khí làm người ta phát run, chỉ có điều nam nhân ở trước mặt, mí mắt ngay cả nháy cũng chưa nháy một chút. "Anh đều đã biết hết rồi, còn đến hỏi tôi làm cái gì?" Sehun hơi hơi cong lên khóe môi, ánh mắt có chút đùa cợt nhìn Ngô Diệc Phàm. Trận chiến này hắn thua, thua đến thảm hại, ngay cả một cơ hội xoay người cũng không có. Nghĩ đến điều này, tâm tình của anh nháy mắt trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. "Sehun Paradise, được, được lắm!" Ngô Diệc Phàm giận quá hóa cười, không thể nghĩ được nam nhân này lại có thể ti bỉ được đến như vậy, anh còn nghĩ rằng hắn ta sẽ cao thượng hơn thế một chút cơ đấy. "Sehun Paradise, mày nghĩ Hàm Hàm có thể thích một kẻ không từ thủ đoạn như mày được sao? Nếu cậu ấy biết mày lợi dụng Cung Như Tuyết để trả thù tao, cậu ấy còn nghĩ mày là 'Huân thiện lương' của ngày xưa được nữa không? Mày nói xem mày và tao thì khác nhau ở điểm nào? Nói đi, khác ở điểm nào?" Ngô Diệc Phàm càng nói càng cảm thấy tức giận, anh dùng sức siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế để bản thân không xông lên đấm một quyền thật mạnh vào khuôn mặt giả dối của kẻ đang ngồi ở đằng kia Sehun không để ý cười khẩy một chút, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thản nhiên nói, "Anh nói đúng, tôi không phải là người tốt, tôi có thể vì mục đích của mình mà tính kế tất cả, kể cả anh, kể cả Cung Như Tuyết. Nhưng chúng ta không giống nhau, anh không độc ác bằng tôi, vậy nên anh để vuột mất cậu ấy." "Ngô Diệc Phàm anh biết không? Ngày đó nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ để Hàm rời đi Trung Quốc." Lỡ một bước chân, thành thiên cổ hận. "A, thế cơ đấy." Ngô Diệc Phàm khinh thường cười lạnh, chuyện đã xảy ra rồi, hắn ta bây giờ muốn nói gì chẳng được. Nếu lần đó không phải tại Y Nhược chủ quan ngu ngốc, anh còn phải ở đây dài dòng với hắn ta hay sao? "Mày nghĩ kế hoạch của mày hay lắm đúng không? Để tao lên giường với Cung Như Tuyết và thế là hết? Nói mày biết, đừng có hòng!" Hắn ta nói cho Hàm Hàm biết thì sao? Anh cứ một mực phủ nhận không phải là được rồi? Mà nếu Sehun có cho Hàm Hàm xem bằng chứng gì đó, điều này chỉ càng thêm chứng tỏ bản chất ti bỉ của hắn ta mà thôi, hừ! "Cậu ấy nhìn thấy rồi." Ngay tại lúc Ngô Diệc Phàm tự cấp cho mình một tia hy vọng, Sehun lại lạnh lùng dập tắt. Thời gian như ngừng lại một giây, bọn họ ai cũng không nói, chỉ có ánh mắt trợn lên ngày càng lớn của Ngô Diệc Phàm chứng tỏ anh đang kinh hoảng đến mức nào. "Sehun Paradise!" Ngô Diệc Phàm điên cuồng hét lên,"Thằng khốn, tao muốn giết mày!" Suốt hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ cảm giác bất an cùng tức giận trong anh lại lớn đến như thế. Sao hắn ta dám, tại sao lại có thể để Hàm Hàm nhìn thấy anh trên giường với Cung Như Tuyết lần nữa? Tổn thương cậu ấy phải chịu còn chưa đủ nhiều hay sao, hắn ta muốn làm gì, muốn đưa Hàm Hàm biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh có phải không? Anh mất lý trí xông lên, dùng sức nện một quyền thật mạnh vào má trái của Sehun Paradise. Có chút tơ máu trào ra từ khóe miệng, hắn ta rên cũng không rên một tiếng, chỉ đơn giản xoay đầu một chút, sau đó quay lại đùa cợt nhìn anh. "Một quyền này là tôi cảm ơn anh." Tao nhã lau đi vết máu, anh nhìn ngón tay của mình, thật sự còn không nghĩ sẽ có ngày mình tình nguyện chảy máu vì ai đó mà không phải là Hàm,"Cảm ơn anh đã đối xử vô tình với em ấy, tổn thương em ấy, để bây giờ, em ấy thuộc về tôi." "Hahaha!" Ngô Diệc Phàm đột nhiên cười lớn, "Thật không thể tưởng tượng được đường đường chủ nhân của gia tộc Paradise lại muốn lấy thứ mà người khác không cần đến thế. Sehun, mày thật đúng là vĩ đại!" Đến hiện tại anh đã thực rõ ràng, ván bài này anh là người thua cuộc. Nhưng làm sao lại có thể cam lòng cho được? Tại sao chỉ có anh mất đi thì bọn họ mới được đến hạnh phúc? Hàm Hàm là của anh, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể là của anh mà thôi. Sehun xoay người, đột nhiên nện ra một quyền,"Đây là vì Hàm, đánh mày phản bội." Ngay tại lúc Ngô Diệc Phàm còn chưa kịp phản ứng, Sehun đã lại nện tiếp một quyền,"Đây là vì con của chúng tao, đánh mày độc ác khiến nó không thể bình an chào đời." "Thật ra tao rất muốn giết mày, tao muốn mày chết, muốn Y Nhược phải chết, nhưng tao đã đồng ý với Hàm không làm như vậy. Tao không muốn thấy em ấy phải buồn, cho nên, mày về đi." Ngô Diệc Phàm ăn đau vuốt vuốt mặt của mình, khóe môi chạm đến vị máu tươi ngai ngái. Anh vừa muốn nói điều gì đó, sau lưng lại cảm nhận được tiếng bước chân rất nhẹ. Anh biết người đến là ai, nhưng anh sợ phải quay đầu lại. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt cậu trai nhỏ bé ấy không phải nhìn anh, mà là hướng về một người khác. Cao ngạo như Ngô Diệc Phàm, thì ra đứng trước tình yêu cũng chỉ là bé nhỏ. Đến tận khi cậu trai ấy ngồi xuống trước mặt anh, lấy khăn tay cẩn thận lau cho anh từng chút một, anh mới dám khàn khàn lên tiếng. "Hàm Hàm." -lax}>:
|
Chap 96: Đoàn tụ Lúc Lộc Hàm đặt chân xuống Anh quốc một lần nữa, cảm giác giống như đã trải qua mấy kiếp người. Nói không rõ tâm trạng của cậu lúc này là gì, dù sao lần trước rời đi, cậu đã quyết tâm không bao giờ trở lại. "Đang nghĩ điều gì vậy?" Sehun ôm cậu vào trong lòng, hướng theo tầm mắt của cậu nhìn về phía tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Hàm luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để anh làm một nơi tương tự như vậy trong lâu đài được không?" "Không cần." Lộc Hàm lắc đầu, cậu xoay người ôm lấy thắt lưng Sehun, "Chỉ là, em cảm giác có điểm không giống thật thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ. Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo một cái thật mạnh, cậu ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn thấy được Huân đang mím môi cố nhịn cười. Giống như sợ cậu sẽ giận dỗi, anh rất nhanh vươn tay lên xoa xoa gò má ửng đỏ của cậu, trêu đùa nói, "Đau lắm không? Biết đây không phải là mơ rồi chứ?" Lộc Hàm gật đầu một cái coi như thừa nhận, thật ra, cậu vẫn chưa thực quen thuộc dùng lời để đáp lại anh. "Đi thôi." Sehun kéo tay cậu tiến về phía cổng chính, lại không để ý đến ánh mắt Lộc Hàm thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo một chút buồn man mác. Cậu trầm mặc bước đi, thỉnh thoảng cũng ôn nhu đáp lại anh vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng. Bước chân đột ngột dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận không phải, không hận cũng không phải. Người này khiến cậu mất đi thứ quý giá nhất, nhưng đồng dạng, cậu cũng gián tiếp khiến cô ta đau khổ thật nhiều. Lần này đối diện nhau, với cả đều chỉ là khó xử. "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc cậu còn đang thất thần suy nghĩ, giọng nói của Sehun đã lạnh lùng vang lên. Uông Ngọc Hàm đưa mắt nhìn anh, lại nhìn sang bàn tay đang nắm chặt của hai người, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, hiện tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây thì có gì là lạ? Cô không sợ anh sẽ xử lý mình thế nào, dù sao, cuộc đời của cô còn có điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Chỉ có điều... "Thực xin lỗi, Lộc Hàm." Từ rất lâu rồi, cô đã muốn nói ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng một mình, cô sẽ không tự chủ được nghĩ về những chuyện đã qua, sau đó cảm thấy bản thân thực sự nợ người kia một lời xin lỗi. Cô không nghĩ Lộc Hàm sẽ vì một câu đơn giản này mà tha thứ cho cô, nhưng ít nhất từ nay về sau, cô sẽ được sống thanh thản với lòng mình. Lộc Hàm khép hờ hai mắt, nghiêng qua đầu không nhìn Uông Ngọc Hàm. Cậu không phải người nhỏ mọn, nhưng với ba từ "Thực xin lỗi" này, thật sự đã quá mệt mỏi rồi. "Em không muốn gặp lại cô ấy nữa." Hãy để cô ấy đi đi thôi, tự do tới nơi nào cũng được. Dù cho trước kia đã xảy ra chuyện gì, Uông Ngọc Hàm cũng có quyền bắt đầu một cuộc sống mới, đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình. "Được rồi, Hàm yên tâm, anh sẽ cho người đưa cô ta rời đi." Sehun ôn nhu trả lời, trong giọng nói lại lộ ra mấy phần uất giận. Uông Ngọc Hàm, lần này coi như cô ta may mắn. Nếu không phải vì Hàm tinh ý nhận ra sát khí quá nặng của anh, nhanh chóng mở lời tìm đường lui cho cô ta, nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Ôm Lộc Hàm đi về phòng ngủ mới, bỏ lại phía sau tất cả quá khứ u buồn, cùng với, đôi mắt đang ngấn lệ của người nào đó. ......................................................................... Tiểu Tây đứng thẳng người, hai tay chống nạnh nhìn cô gái đang chật vật lau sàn phía trước, "Nhớ lau cho kĩ vào, nếu không tối nay sẽ không có cơm ăn đâu biết chưa?" Cô cảm giác bản thân hiện tại có điểm thiếu phúc hậu, đôi khi cũng thật sự lạm quyền, nhưng biết làm sao được, ai bảo Y Nhược đã gây ra họa trước cơ chứ. Vậy nên, cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cô phải thay Tiểu Lộc lấy lại công đạo. Y Nhược nén hận làm theo lời Tiểu Tây, nếu bây giờ người ngoài nhìn vào, ai còn có thể nhận ra đây là cô tiểu thư họ Y xinh đẹp ngày trước? Ở nơi này trừ bỏ làm việc chính là làm việc, cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không có ai nguyện ý làm giúp cô một phần việc. Cô bưng chậu nước lên, tiếp tục đi lau một chỗ khác, ánh mắt dại ra, dường như đã mất hết sinh khí. Chợt từ xa có một giọng nói quen thuộc truyền đến, cô giật mình ngẩng đầu lên, không biết đây là tỉnh hay là mơ. Có người đang gọi cô phải không? Có người gọi cô là Nhược Nhược? Đúng rồi, là mẹ, mẹ đến đây để cứu cô rồi. Vội vàng đứng dậy chạy ra phía cổng, không quan tâm Tiểu Tây ở đằng sau cằn nhằn những gì, cô chỉ biết, tự do đang ở cách cô gần thật gần! "Nhược Nhược, Nhược Nhược! Tôi muốn gặp con gái của tôi, các người mau gọi nó ra đây, nó là nữ chủ nhân của nơi này các người có biết không hả?" Eve đứng ngoài cổng chính, dùng sức hét thật to, nhưng đợi hồi lâu vẫn không có bất kì kẻ nào đáp lại. Bà âm thầm chửi rủa đám gia nhân nơi này không biết điều, lại càng bực mình con bé Nhược Nhược chỉ biết lo ăn uống hưởng thụ, bao nhiêu tháng qua, ngay cả một cuộc điện thoại về nhà hỏi thăm bố mẹ cũng không có. Lát nữa gặp nó, nhất định bà sẽ nghiêm khắc mà giáo huấn cho nó một lần. Đột nhiên có tiếng bước chân chạy lại gần, bà quay người sang, vốn tưởng sẽ nhìn thấy người nào đó tới mở cổng, không nghĩ được lại là một cô hầu mặt mũi lem luốc. "Mẹ, mẹ ơi..." Y Nhược chạy đến, đôi tay gầy guộc run rẩy bám vào thành cổng. Khuôn mặt tái xanh dọa người, ánh mắt hõm sâu đau đớn chảy ra hai hàng lệ. "Mẹ ơi, cứu con, con chết mất!" Y Nhược run rẩy vươn tay ra phía ngoài, giọng nói nghèn nghẹn cầu xin vô cùng đau khổ. "Nhược Nhược?" Eve mở to hai mắt, không thể tin được con người khô héo không có chút sinh khí nào ở đằng kia lại là con gái mình. Nhược Nhược của bà xinh đẹp lại tao nhã, mỗi cử chỉ bước chân đều là quý khí bức người, làm sao có thể biến thành như vậy được? Chẳng phải nó đang an nhàn làm nữ chủ nhân của nơi này sao? Chẳng phải con rể rất yêu nó hay sao? Có ai đến nói cho bà biết, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở nơi này được không vậy? "Mẹ ơi..." Y Nhược trượt người theo khung cửa, mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Cô không biết phải nói gì bây giờ, chỉ có thể khóc nấc lên từng tiếng, ai oán mà đau lòng. Bộ dạng bây giờ của cô, người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ, bao nhiêu kiêu hãnh cùng tự tôn đều đã tan thành mây khói. Đứng trước mặt mẹ, cô cũng rất muốn mình kiên cường hơn một chút, nhưng là khó quá, cô thật sự không làm được. "Nhược Nhược, sao vậy con? Sao vậy, nói cho mẹ biết..." Nhìn thấy con gái tiều tụy như vậy, Eve cũng cảm thấy đáy lòng như bị ai xát muối. Đứa con bà dứt ruột đẻ ra, tìm mọi cách yêu thương chiều chuộng, làm sao người ta lại có thể đối xử với nó như thế này cơ chứ? "Mẹ..." Y Nhược vừa muốn kể khổ, cánh tay đã bị một người túm lấy, thô bạo kéo về phía sau. "Vị phu nhân này, xin hãy về đi cho, nơi đây không phải là chỗ dành cho bà." Phác Xán Liệt lạnh lùng nhìn Eve, giọng nói tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn. "Tôi muốn đưa con gái của mình về nước, tôi muốn báo cảnh sát. Các người... Các người thế nhưng dám tra tấn nó thành cái dạng này!" Eve tức giận chỉ tay vào mặt Phác Xán Liệt, hận không thể lập tức tiến lên xé xác anh ra làm trăm ngàn mảnh. "Lâu đài Paradise thuộc quyền quản lý riêng của lão đại nhà chúng tôi, cảnh sát của bà có đến cũng không tác dụng gì đâu. Hơn nữa, đây đâu phải là tra tấn? Giết người chưa phải đền mạng đã là rất may mắn rồi, đừng có không biết điều như vậy." Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình. Bà ta tưởng con gái của mình tốt đẹp lắm sao, tưởng cô ta vẫn còn là nữ chủ nhân của nơi này hay sao? Nực cười! "Giết... Giết người? Nhược Nhược nhà tôi giết người?" Eve không dự đoán được Phác Xán Liệt sẽ nói như vậy, mất một lúc lâu cũng chưa thể hiểu nổi. "Đúng vậy, cô ta dám cả gan giết tiểu chủ nhân của chúng tôi, cô ta đáng chết lắm!" Phác Xán Liệt cay nghiệt nói. "Mẹ, mẹ, không phải như vậy, con không giết ai hết, đứa bé kia vốn không thể sống nổi. Anh Phàm cũng biết mà, mẹ gọi anh Phàm đến đây đi, bảo anh cứu con với!" Y Nhược khàn giọng hô to, lại không biết lời nói của mình càng khiến cho Eve thêm hoảng hốt. "Bà muốn đưa cô ta đi cũng được, nhưng phải giao hết tài sản của Y thị ra đây. Còn không..." Phác Xán Liệt không có ý tốt tươi cười, tượng trưng làm một động tác xẹt tay qua cổ họng, vừa lòng nhìn được khuôn mặt tái mét của hai người nào đó. Anh chợt cảm thấy thời tiết hôm nay tốt lắm, tâm tình cũng không tồi, có lẽ, anh phải đến thăm Bạch Hiền một lát mới được. Đẩy cánh cửa phòng thí nghiệm ra, Phác Xán Liệt kì quái thò đầu vào trong, không hiểu sao hôm nay thằng nhóc kia lại không ở chỗ này. Mà thôi, anh vào đây ngồi chờ một lúc cũng được, nhân tiện tìm xem có loại thuốc nào hay ho không, lát nữa còn biết đường mà xin Bạch Hiền. Oa, gì kia vậy? Một đứa nhỏ ư? Ở đâu ra đây một đứa nhỏ xinh đẹp thế này cơ chứ! Anh cẩn thận lấy ngón tay huých một cái vào mặt đứa bé, nóng nóng, mềm mềm, đáng yêu quá! "Cục cưng, gọi chú đi nào, gọi chú~" Anh cười hì hì véo nhẹ cặp má phính đáng yêu của đứa bé, rất muốn nghe nó gọi mình một tiếng chú. Nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, y y nha nha kêu một tiếng, sau đó thực ngoan ngậm lấy ngón tay của mình. "Bỏ bàn tay đầy vi khuẩn của anh ra khỏi người Tiểu Ngoan." Bạch Hiền vừa trở về nhìn thấy Phác Xán Liệt liền cảm thấy không vui lắm, nhìn anh ta ngớ ngẩn trêu đùa với Tiểu ngoan lại càng cảm thấy không vui lắm, trực tiếp đi qua đoạt đứa bé vào lòng. "Ê nhóc, chú mày kiếm được ở đâu ra hay vậy?" Phác Xán Liệt chỉa chỉa vào Tiểu Ngoan, tò mò hỏi. "Nhặt được!" Bạch Hiền thản nhiên trả lời, đổi lấy ánh mắt trợn to của Phác Xán Liệt. Nhặt được, lý do này cũng quá tùy tiện đi? "Cho anh ôm nó một cái có được không?" Phác Xán Liệt cười hì hì lấy lòng, chỉ có điều Bạch Hiền vẫn không thèm để ý, thậm chí còn xoay người đưa lưng về phía anh. Đợi một lúc lâu sau cũng không có gì thay đổi, anh âm thầm bực mình lại không dám biểu hiện ra mặt. Thằng nhóc này được lắm, không cho anh bế phải không? Đợi ngày mai anh mang nó ra ngoài, đến lúc đó đừng hòng mà đòi lại. Đã nghĩ là phải làm, ngay sáng ngày hôm sau, tranh thủ lúc Bạch Hiền đi ra ngoài có việc, anh nhanh chóng lẻn vào phòng thí nghiệm bế Tiểu Ngoan ra ngoài chơi cùng mình. "Ôi chao, sao trên đời lại có đứa bé đáng yêu như cháu nhỉ?" Phác Xán Liệt một tay bế Tiểu Ngoan, một tay không nhịn được véo cái má phính phính của nó. Mấy ngày nay trong lâu đài thật sự quá buồn chán, cả chủ nhân cùng Bạch Hiền đều không mấy khi xuất hiện, mà anh cũng chẳng thể suốt ngày ra ngoài tìm mỹ nữ. Vậy nên a, có thêm đứa bé này mới thật thú vị biết bao, haha! Chỉ có điều, anh còn chưa sung sướng được bao lâu, đứa bé đã cựa mình tỉnh dậy, tròn xoa đôi mắt nhìn anh, sau đó oa oa khóc lớn. Gì vậy a, không phải hôm qua rất ngoan hay sao, hay là tại vừa nãy anh nhéo mạnh tay quá? "Ngoan, không khóc, không khóc!" Anh vụng về dỗ dành, nhưng hiển nhiên chẳng có mấy tác dụng. Phía trong lâu đài, Lộc Hàm nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế dựa cũ, cảm nhận chút bình yên thật lâu mới có được. "Tiểu Tây, gần đây cô sống có tốt không?" Từ lúc trở về cậu đã muốn gặp lại Tiểu Tây, một phần vì nhớ, một phần là lo lắng cho cô gái ngốc nghếch này. Nhưng hiện tại xem ra cậu đã lo lắng thừa, Tiểu Tây được lên làm trưởng quản của mấy chục người khác, phong thái chững chạc hơn xưa, cuộc sống cũng vô cùng khấm khá. "Phu nhân, tôi sống tốt lắm..." Tiểu Tây ngượng ngùng nhìn mũi chân của mình, thực sự không quen cách xưng hô xa cách như vậy. "Tiểu Tây, cô có thể tiếp tục gọi tôi là Tiểu Lộc mà, không sao cả." Lộc Hàm mở hai mắt ra nhìn cô, mỉm cười nói. "Tôi... Tôi sẽ ngượng ngùng." Tiểu Tây cầm lấy vạt áo của mình, bẽn lẽn nói. Chuyện Tiểu Lộc đột nhiên trở về, nói chuyện được, hơn nữa còn là nữ chủ nhân của nơi này khiến cô thực sự bất ngờ. Tất nhiên cô vui cho Tiểu Lộc, chỉ là, thực sợ cậu ấy sẽ không quan tâm đến một kẻ thấp kém như mình nữa. "Vậy... Tiểu Lộc này...." Tiểu Tây đang định nói điều gì đó, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của trẻ con. Lộc Hàm giật mình ngồi thẳng dậy, có chút khẩn trương hỏi, "Tiểu Tây, cô cũng nghe thấy phải không?" Tiểu Tây gật gật đầu, nơi này chỉ có một đứa bé, nhưng không phải Bạch Hiền thiếu gia suốt ngày giữ nó ở trong phòng thí nghiệm hay sao, như thế nào lại ra ngoài này được? "Để tôi đi nhìn xem." Vừa lúc cậu xoay người định ra ngoài, Phác Xán Liệt đã nhanh chân chạy vào trước. "Thiếu gia Phác Xán Liệt, sao cậu lại ôm Tiểu Ngoan vậy?" Hơn nữa còn làm cho cô bé khóc lớn đến chừng này? Thiếu gia Bạch Hiền mà biết được, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ được yên. "Tôi ôm thì đã sao, nó cũng đâu phải là của riêng thằng nhóc kia?" Phác Xán Liệt bực mình nhìn Tiểu Tây, sống chết mạnh miệng. Con nhóc béo này, lúc nào trong mắt cũng chỉ có Bạch Hiền Bạch Hiền, không coi anh ra gì cả, thật đáng ghét! Lộc Hàm đứng lên, nhìn đứa bé đang khóc trong lòng Phác Xán Liệt, chợt cảm thấy trái tim đau đớn từng hồi, bởi vì, cậu nghĩ đến cục cưng đáng thương của mình. "Phác Xán Liệt, có thể cho tôi ôm một lát được không?" Phác Xán Liệt vội vàng gật đầu, như thoát được gánh nặng giao Tiểu Ngoan cho Lộc Hàm. Cũng không biết cậu có phép thuật gì, đứa bé vừa được cậu bế đã trở nên im lặng kì lạ. Nó mở to đôi mắt sũng nước, cánh môi nhỏ xinh không ngừng khép mở, giống như muốn kể khổ với cậu vừa rồi mình đã phải chịu ủy khuất lớn đến chừng nào. Lộc Hàm vươn ngón tay chạm nhẹ vào ánh mắt hồng hồng của Tiểu Ngoan, nhìn tròng mắt màu xanh lá đậm của nó, không hiểu sao cảm thấy vô cùng quen thuộc. Mà Tiểu Ngoan dường như cũng cảm nhận được điều gì, loạng choạng vươn ra bàn tay bé xíu, cố gắng nắm lấy ngón tay của cậu. "Ngoan, không khóc nữa, không sao, không sao đâu mà..." Lộc Hàm nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, nếu con của cậu còn sống, có lẽ cũng là một đứa bé đáng yêu như thế này đi? Phác Xán Liệt nhướn người nhìn Tiểu Ngoan, sau đó len lén đánh giá Lộc Hàm một chút, luôn có loại cảm giác rất kỳ lạ. Ánh mắt thật to, lông mi thật dài, khóe miệng lúc nào trông cũng thật nhu nhuận. Hai người xa lạ ở cùng một chỗ, tại sao lại có thể trông hòa hợp đến như vậy đây? "Phác Xán Liệt, anh đem Tiểu Ngoan của tôi chạy đi đâu đấy hả?" Bạch Hiền mệt mỏi chạy tới, dường như đã đi tìm thật lâu, mà Phác Xán Liệt chỉ có thể ngượng ngùng cười cười. "Suỵt." Im lặng chút đi, Tiểu Tây đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Bạch Hiền chớ có nổi giận ở chỗ này. Đúng lúc đó... "Mọi người đang làm gì vậy?" Sehun bước ra từ phòng làm việc, lần này không chỉ Tiểu Tây, mà ngay cả Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt cũng ra hiệu cho anh im lặng. Tuy thực sự khó hiểu, nhưng anh cũng tự giác phóng nhẹ bước chân hơn rất nhiều, từng bước tiến lại gần Lộc Hàm. Một đứa bé? Trong lâu đài của anh lại có một đứa bé? Là con của ai vậy? "Lão đại, đây là Tiểu Ngoan." Phác Xán Liệt ậm ờ không biết nên giới thiệu thế nào cho phải, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp,"Ừm, là con gái, do Bạch Hiền nhặt được." Sehun thản nhiên gật đầu, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt trìu mến đang nhìn đứa nhỏ của Lộc Hàm, bất giác mỉm cười một chút. Đã lâu không thấy Hàm vui vẻ như vậy, khiến anh thật muốn dùng cỗ máy thời gian lưu lại khoảnh khắc mỹ lệ này. "Ê nhóc, chú mày có phát hiện ra điều gì không?" Phác Xán Liệt vuốt cằm, ra vẻ cao siêu hỏi. "Điều gì?" Bạch Hiền hiển nhiên không quan tâm đến câu hỏi của anh, điều này làm cho Phác Xán Liệt có chút mất hứng. "Chú mày không thấy là, Tiểu Ngoan trông rất giống phu nhân hay sao?" Phác Xán Liệt nói xong, tự động gật đầu tán thưởng cho mình một cái. Bạch Hiền sửng sốt một chút, thế này mới nhận ra quả thật hai người có rất nhiều nét tương tự. Chỉ có điều ánh mắt... "Bạch Hiền, cậu tìm thấy cô bé này lúc nào?" Sehun cũng cảm thấy nghi ngờ, hoặc là nói, trong lòng anh chưa bao giờ ngừng nuôi một tia hy vọng. Bạch Hiền suy nghĩ một chút, "Ngày tôi trở về từ Trung Quốc, ở ven đường nhặt được cô bé này. Cô bé bị sinh non, có lẽ chỉ được sáu bảy tháng, khi ấy còn chưa nặng tới hai cân." Sáu bảy tháng? Ở ven đường? Có chuyện trùng hợp như vậy sao? "Bạch Hiền, giúp tôi kiểm tra ADN của Tiểu Ngoan đi." Sehun híp hai mắt lại, còn thật sự nghiêm túc nhìn về phía Bạch Hiền, mà Lộc Hàm cũng ngạc nhiên nhìn anh, không rõ vì sao đột nhiên anh phải làm như vậy. "Chủ nhân, ý của ngài là?" Bạch Hiền chần chừ hỏi. "Tôi không tin thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy. Tiểu Ngoan xác thực rất giống Hàm, mà ánh mắt của cô bé càng không thể lẫn đi đâu được. Mỗi thành viên của gia tộc Paradise khi còn nhỏ đều có màu mắt là xanh lá đậm, khi lớn lên mới dần dần nhạt màu." "Tất nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng cho dù kết quả cậu thu được là thế nào, tôi cũng sẽ nhận Tiểu Ngoan về làm con gái." Cúi đầu nhìn Lộc Hàm, anh biết cậu thực sự thích đứa nhỏ này, nếu đã như vậy, chi bằng bọn họ nhận nó làm con gái nuôi, về sau chung sống hạnh phúc, một nhà ba người. "Nhưng chẳng phải tiểu chủ nhân là bé trai hay sao?" Phác Xán Liệt khó hiểu hỏi. "Cái này thì phải hỏi anh, anh tận mắt nhìn thấy tiểu chủ nhân rồi chứ?" Bạch Hiền hỏi vặn lại khiến Phác Xán Liệt trợn to mắt không phát ra được nửa lời. Được rồi, anh thừa nhận lúc đó mình làm việc thật sự có điểm qua loa, nhưng kể cả như vậy, người ta cũng đâu cần nói dối anh làm gì? Bạch Hiền nhìn vẻ mặt không phục của Phác Xán Liệt, cũng không đôi co điều gì thêm, mà là tự động dẫn đầu trở về phòng thí nghiệm.
|
Lấy mẫu ADN hiện nay cũng rất đơn giản, chỉ cần quẹt tăm bông vô trùng vào niêm mạc miệng là ổn. Cất kĩ mẫu thu được vào ống nhiệm, cậu quay sang nhìn Sehun cùng Lộc Hàm, không nhịn được dặn dò trước. "Chủ nhân, ít nhất phải 24h sau mới có kết quả xét nghiệm, ngài đưa phu nhân trở về trước đi. Hơn nữa..." Cậu ngừng lại một chút mới nói tiếp, "Hai người cũng không nên hy vọng quá nhiều!" Sehun nặng nề gật đầu. Anh biết vừa rồi mình làm trỗi dậy tia hy vọng bé nhỏ trong lòng Lộc Hàm, nếu như kết quả ngày mai thu được không như ý, có thể tưởng tượng ra cậu sẽ thất vọng biết chừng nào. Nhưng quả nhiên trời không phụ lòng người! Buổi chiều hôm sau khi cầm tờ kết quả trên tay, anh không biết mình nên cười hay nên khóc. Giám định gien cho biết ADN của anh và Tiểu Ngoan có độ tương tự là 50%, nói cách khác, anh chính là cha của đứa nhỏ. Lộc Hàm hiển nhiên không bình tĩnh được như anh, cậu ôm chặt Tiểu Ngoan vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán bé bỏng của nó, sau đó nghẹn ngào khóc. Đây là con gái của cậu, nó còn sống, đứa con cậu vất vả mang nặng bảy tháng rồi sinh non, nó còn sống. "Huân, là thật phải không? Không phải em đang mơ đấy chứ?" Sehun gật đầu, ôn nhu mỉm cười nhìn cậu. Cảm ơn trời xanh đã trả lại con gái cho bọn họ, cảm ơn vì đã giúp Hàm sống lại một lần nữa. Từ nay về sau gia đình của anh sẽ có ba người, như vậy là đủ, thật sự là rất đủ rồi. "Hàm, con gái của chúng mình xinh quá, rất giống em." Sehun cầm lấy bàn tay bé xíu của Tiểu Ngoan, âm thầm hứa với nó rằng, sau này nhất định anh sẽ đối xử với nó như một nàng công chúa. Tuy rằng quãng thời gian bảy tháng trong bụng mẹ, nó chỉ nhận được tình yêu của Hàm, nhưng từ nay về sau, nó sẽ được cả anh và Hàm, còn cả Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nữa, yêu thương chăm sóc thật nhiều. Lộc Hàm chớp nhẹ lông mi, nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng, không nhịn được mỉm cười ngọt ngào. Tiểu Ngoan thực sự rất xinh, hoặc là nói, vì nó là con gái của cậu, nên dù trông nó có như thế nào thì với cậu, nó vẫn luôn là thiên thần xinh đẹp nhất. "Huân, anh ôm con một lát đi." Lộc Hàm cẩn thận đặt Tiểu Ngoan vào lòng Sehun, nhìn anh vụng về đón lấy đứa bé, trong lòng vừa lo lắng lại vừa buồn cười. Cha và con gái ở cạnh nhau trông thực sự rất hài hòa, tuy anh tiếp xúc với trẻ con không nhiều, nhưng thời gian còn dài, bọn họ có thể cùng nhau từ từ học. "Này Bạch Hiền, anh vẫn không hiểu, tại sao chú lại tìm thấy Tiểu Ngoan ở ven đường?" Phác Xán Liệt nhìn đứa bé trong lòng Lộc Hàm, không nhịn được tò mò hỏi. Không phải Ngô Diệc Phàm trong mắt anh tốt tới mức nào, mà là bỏ mặc một đứa bé sơ sinh ở ven đường, dường như không phải phong cách của hắn. "Thật ra chúng ta vẫn còn một người để hỏi, bởi vì lúc ấy cô ta cũng vào viện cùng Ngô Diệc Phàm." Bạch Hiền hơi hơi mím môi, tự trách mình bây giờ mới nghĩ đến điều này. Trước kia bọn họ chỉ quan tâm đến kết quả điều tra ở bệnh viện cùng lời nói chủ quan từ phía Ngô Diệc Phàm mà quên mất, thật ra vẫn còn một câu trả lời ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa câu trả lời này còn dễ lấy vô cùng. Hai người hiểu ý nhìn nhau, sau đó đồng thời lui ra ngoài. Gia đình chủ nhân vừa mới được đoàn tụ, không nhất thiết phải để ngài nhúng tay vào việc cỏn con này. Sau khi có được câu trả lời xác thực, bọn họ sẽ thông báo cho chủ nhân một tiếng là đến nơi. ... Y Nhược ngồi dưới đất, cô đã muốn không biết nên làm gì bây giờ, ánh mắt dại ra nhìn về cánh cổng chính của lâu đài Paradise. Hôm trước sau khi nghe thấy Phác Xán Liệt dọa nạt, mẹ của cô tuy rằng có đau lòng con gái, nhưng đại khái cảm thấy cái giá phải trả để cứu cô quá lớn, kể từ khi trở về Trung Quốc đến nay sẽ không thấy tin tức gì qua đây. Cô vẫn nên hy vọng sao? Hy vọng đây chỉ là một sự chậm trễ? Hy vọng gia đình cô, anh họ của cô sẽ sang đây cứu mình? Cô cũng không biết nữa. Liếm lấy cánh môi nứt nẻ, cô cảm giác cuộc sống như vậy, không bằng đã chết thì hơn. Những ngày đầu tiên cô còn cố tự động viên mình rằng, không sao cả, rồi cô sẽ sớm thoát khỏi tình cảnh này thôi, nhưng bây giờ... Tôn nghiêm không còn, danh phận không còn, hy vọng không còn, đến ngay cả cái mạng duy nhất này cũng không biết sẽ bị bọn họ tra tấn đến chết vào lúc nào nữa. Xa xa truyền đến những tiếng bước chân đạp vào nền đá hoa khiến tai của cô có chút đau nhức. Cũng không ngẩng đầu lên, cô chỉ ngồi đó thẫn thờ, bộ dáng nửa sống nửa chết không quan tâm thế sự. "Y Nhược, đứa nhỏ kia đâu, tiểu chủ nhân của chúng tôi đâu?" Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Y Nhược. Thật sự là xấu xí muốn chết, so với Uông Ngọc Hàm còn kém hơn vạn lần. Y Nhược giật mình trong mấy giây, rất nhanh, lại quay về với khuôn mặt ngẩn ngơ lúc ban đầu. Muốn hỏi cô về đứa bé kia sao? "Đã chết rồi." Cô có chút chết lặng trả lời. "Phải vậy không?" Bạch Hiền lạnh lùng cười, "Hay là cô cấu kết với Ngô Diệc Phàm, ném nó ở ven đường rồi?" Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được tại sao ngày đó Tiểu Ngoan lại bị tím bầm một bên má. Nhất định là do cô gái ác độc này ra tay. Làm tổn thương một đứa trẻ mới sinh, còn nhẫn tâm đặt nó trong thùng rác giữa mùa đông lạnh lẽo, cô ta có còn là người nữa không vậy? Sắc mặt Y Nhược trong nháy mắt trở thành trắng bệch, cô ngẩng đầu nhìn hướng Bạch Hiền, sợ hãi hỏi, "Cậu...Cậu làm sao mà biết được?" Chuyện này ngay cả anh Phàm cô cũng không nói, làm sao cậu ta lại rõ ràng đến vậy? Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, khinh thường không muốn trả lời, cánh tay vừa vung lên, khuôn mặt của Y Nhược đã bị cứa ra một vết thương thật dài. "A!!!" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Y Nhược mất mấy giây mới cảm giác được đau đớn. Đau, đau quá, có ai cứu cô với được không? Bọn họ muốn giết cô, khuôn mặt của cô bị hủy hoại mất rồi! Phác Xán Liệt đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, có chút thản nhiên nói, "Này nhóc, làm thế này cũng vẫn sửa được lại đấy!" "Không sửa được, tôi đã bôi thuốc lên lưỡi dao rồi." Bạch Hiền nhìn bộ dáng quằn quại vì đau đớn của Y Nhược, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Thế nào, bây giờ đã hiểu được chân chính đau đớn có nghĩa là gì rồi chứ? Nói xong, cậu trực tiếp xoay người rời đi. Mà Phác Xán Liệt vẫn đứng trầm ngâm nhìn Y Nhược một lúc, còn thật sự suy nghĩ xem bỏ cậu ta lại đây thế này có phải là dễ dãi quá không. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, thứ quý giá nhất của cô ta bây giờ là nhan sắc cũng đã bị cướp mất thì có lẽ, cái chết mới thật sự là dễ dãi đâu. Mấy hôm nữa anh sẽ gửi cô ta về cho Ngô Diệc Phàm, đồng thời tặng thêm cho Y Thị một món quà long trọng, nhất định sẽ khiến bọn họ đời này nhớ mãi không quên! ... Ban đêm, Bạch Hiền xoay người không biết đã là lần thứ mấy. Cậu mở to hai mắt, nhìn chiếc nôi trống rỗng bên cạnh mình, đáy lòng cảm thấy từng đợt trống vắng. Không thể không thừa nhận, cậu đang mất ngủ. Những ngày tháng có Tiểu Ngoan ở nơi này tuy ngắn ngủi, nhưng một khi thiếu đi, mọi thứ đã không còn như cũ nữa. Cậu nhớ tiếng nhóc của nó, nhớ bộ dáng ngốc nghếch lúc muốn bế của nó. Ngồi dậy bật chiếc đèn đầu giường lên, cậu cũng không biết bản thân đang muốn làm điều gì nữa. Thẳng đến khi những tiếng gõ cửa "Cốc, cốc cốc" truyền đến, cậu mới để ý nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ sáng. Không biết là ai vậy, đến tìm cậu vào giờ này, chẳng lẽ lại là tên Phác Xán Liệt dở chứng? Cậu bước xuống giường, khuôn mặt vốn không mấy vui vẻ nay càng trở nên u ám. Mở cửa ra, cậu còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, có thứ gì đó ấm ấm đã bị nhét vào lòng cậu. Đây là... Tiểu Ngoan sao? Cậu giật mình một lúc mới có thể phản ứng lại, "Chủ nhân, chuyện này là sao vậy?" "Nó không muốn ngủ, dỗ dành thế nào cũng không được. Có lẽ là vì ở quen với cậu rồi, vậy nên chúng tôi đưa nó tới đây." Sehun vòng tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, vô cùng đương nhiên nói. Buổi tối vừa uống sữa xong, đứa nhỏ này liền liên tục quấy khóc, một mực dùng đôi tay nhỏ bé níu lấy áo của Hàm giận dỗi không chịu buông. Trẻ con có phải luôn phiền toái như vậy không? Buổi tối vốn là lúc tinh lực của anh dồi dào nhất, khoảng thời gian được gần gũi với Hàm cũng không nhiều, nay đột nhiên lại bị vật nhỏ phiền toái này chắn giữa. Không thể không nói, anh cũng có điểm nho nhỏ bực mình. "Bạch Hiền, tôi giao con gái tôi cho cậu, nhớ chăm sóc nó cho cẩn thận." Sehun có lệ dặn thêm một câu, sau đó giống như thực vội vàng kéo Lộc Hàm rời đi. Lộc Hàm ngoái lại nhìn cánh cửa đã đóng lại phía sau, hơi hơi phiền não thở dài một tiếng, "Huân, người làm baba như em thất bại lắm có phải không?" Con gái không muốn ngủ cùng cậu, thậm chí còn không thích cậu bằng Bạch Hiền, điều này không phải rất đáng buồn hay sao? "Như vậy chẳng phải là quá tốt rồi?" Sehun cúi đầu thì thầm vào bên tai Lộc Hàm, thậm chí còn mờ ám mỉm cười một chút, khiến cậu bỗng chốc không khỏi đỏ ửng hai gò má. Huân, anh bắt đầu biến thành xấu! ................................................................................................... Sáu năm sau, tại Trung Quốc. "Oa oa oa, Tiểu Ngoan của tôi." Phác Xán Liệt tìm đến ngóc ngách cuối cùng của căn phòng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Ngoan ở đâu, thảm thiết gào lớn, "Bạch Hiền, sao chú mày lại nỡ dửng dưng thế kia? Không lo lắng hay sao, không sợ hãi hay sao? Lão đại về thì biết nói thế nào bây giờ? Tiểu Ngoan đã mất tích một giờ ba mươi ba phút rồi đấy có biết không???" Bạch Hiền dùng sức hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tính tình của mình, liếc trắng mắt nhìn Phác Xán Liệt, "Có Vô Công đi theo, làm sao mà mất tích được." "Cái gì? Chú mày tin tưởng một con chó? Cái con chó vô dụng suốt ngày chỉ biết sàm sỡ Tiểu Ngoan? Đùa hay thật vậy?" Phác Xán Liệt giận đến tái mặt rồi, quyết định không quan tâm đến Bạch Hiền nữa. "Vô Công là chó cái!" Bạch Hiền thật sự là hết cách với Phác Xán Liệt, ngay cả một con chó cũng muốn ghen tị cho bằng được. Vô Công chỉ là thích liếm tay Tiểu Ngoan thôi, ở đâu bị gắn cho hai từ sàm sỡ? "Nhưng nó vẫn chỉ là chó mà thôi." Vậy nên không thể tin tưởng được. "Chú mày không lo thì cứ ngồi tiếp ở khách sạn mà đọc báo đi, anh sẽ ra ngoài tìm Tiểu Ngoan một mình!" Nói xong, anh lập tức lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài. Bạch Hiền bất lực nhắm mắt dưỡng thần trong mấy giây, cuối cùng cũng đành phải đứng dậy đi cùng Phác Xán Liệt. Cậu không lo Tiểu Ngoan bị lạc, nhưng cũng không nên để cô bé ra ngoài một mình quá lâu, chủ nhân nhất định sẽ trách móc. Trên đường cái, mọi người đi đường đều chú ý đến một đứa bé chừng năm, sáu tuổi. Nó có đôi mắt rất to, ánh mắt màu xanh lục, khuôn mặt bầu bĩnh trông dễ thương cực kì, dường như là con lai. Xem bộ váy công chúa cùng đôi giày màu hồng phấn đắt tiền kia, không khó để nhận ra ba mẹ cô bé là người thực có tiền. Cũng có người tò mò muốn hỏi xem tại sao cô bé lại đi một mình, nhưng chú chó to lớn giống Labrador Retriever lại khiến bọn họ vô cùng e ngại. "Vô Công, mình phải đi đâu mới tìm được cha bây giờ?" Cô bé ngồi phịch xuống bậc thềm của một cửa hàng bánh ngọt, hai tay liên tục xoa xoa bắp chân, dường như là vì phải đi bộ quá nhiều. "Gâu!" Vô Công sủa lớn một tiếng. Ngồi chống cằm suy nghĩ hồi lâu, chợt liếc mắt vào tủ bánh phía sau, đôi mắt của cô bé không khỏi sáng rực lên một chút, "Oa, bánh nhìn ngon quá! Vô Công có muốn ăn cùng không?" "Gâu! Gâu!" "..." Vậy có nghĩa là đồng ý đúng không? "Đứng ngoan ở nơi này, đợi tao đi mua bánh về cho hai đứa mình ăn biết không?" Cô bé đứng dậy, chống nạnh nhìn Vô Công, dùng giọng nói non nớt ra lệnh. Vừa lòng nhìn thấy chú chó to lớn ngoan ngoãn ngồi xuống, cô bé mới chạy vào cửa hàng, cố kiễng chân lên nhìn quầy phục vụ rồi gọi, "Cô ơi, cho con một chiếc bánh với ạ." Cô chủ quán đã chú ý đến đứa bé dễ thương này ngay từ lúc ngồi ngẩn người ở ngoài cửa. Không nghĩ tới nó lại muốn vào đây mua hàng, cô cúi người xuống, mỉm cười hỏi, "Con muốn mua bánh sao?" "Đúng vậy ạ." Cô bé gật đầu một cái, sau đó hồn nhiên nhoẻn miệng cười, để lộ ra hai bên lúm đồng tiền trông vô cùng dễ thương, khiến người ta chỉ muốn vươn tay mà nhéo yêu cho vài cái. "Vậy nói cho cô biết con tên gì, cô sẽ tặng con chiếc bánh này được không?" Cô mở tủ lấy ra một chiếc bánh chocolate nhỏ xinh, ngọt giọng dỗ dành. "Cha gọi con là Wider, baba gọi con là cục cưng, anh Bạch Hiền với chú Phác Xán Liệt gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công thì gọi con là Gâu Gâu ạ!" Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó một mạch trả lời, có vẻ như không hề sợ người lạ. "Chà, nhiều như vậy sao?" Cô chủ quán càng nhìn càng cảm thấy đứa bé đáng yêu, chợt suy nghĩ đến, nhất định cha và baba của nó cũng là người có vẻ ngoài thực xuất sắc. "Đây, tặng cho con nhé!" Cô đưa bánh ngọt cho Wider, chỉ thấy cô bé lễ phép dùng hai tay nhận lấy chiếc bánh, sau đó mở to đôi mắt màu xanh lục, ngây thơ nhìn cô. "Sao? Con còn muốn nữa à? Nhưng ăn nhiều đồ ngọt là không tốt đâu, răng của con sẽ bị sâu đấy!" Không phải cô tiếc gì một chiếc bánh, mà là trẻ con ăn đồ ngọt nhiều sẽ rất dễ bị sâu răng. Wider lắc đầu, ý bảo không phải. Cô bé đặt bánh sang bên cạnh, sau đó sờ sờ chiếc túi nhỏ ở bên hông váy, móc ra thứ gì đó rồi nhét vào tay cô bán hàng, "Con trả cho cô ạ!" Sau đó cầm bánh nhanh chân chạy mất. Cô bán hang mở tay ra xem. Là tiền! Quá nhiều tiền cho một chiéc bánh ngọt, hơn nữa, đó cũng là món quà cô muốn tặng cho cô bé, đâu có ý định lấy tiền. "Con ơi, quay lại đây..." Cô ngẩng đầu lên muốn gọi Wider trở lại, nhưng cô bé đã biến mất thật nhanh, ngay cả chú chó vừa nãy ngồi ở ngoài cửa cũng không thấy đâu nữa. Vừa đi trên đường vừa nhấm nháp, chẳng mấy chốc mà chiếc bánh đã nằm gọn trong bụng Wider. Xòe bàn tay đầy kem ra cho Vô Công, cô bé ra vẻ nghiêm túc dặn dò, "Baba nói không được lãng phí đồ ăn, thế nên mày phải liếm cho thật sạch đấy nhé!" "Gâu!" Vô Công một bên vui vẻ vẫy vẫy chiếc đuôi, một bên liếm tay Wider vô cùng thỏa mãn. Vốn định dắt Vô Công tiếp tục đi tìm cha, nhưng dù sao cũng là trẻ con thôi, chẳng mấy chốc mà sự chú ý của Wider lại bị thu hút bởi một cửa hàng bán búp bê. Nghiêng đầu nhìn con búp bê được đặt chính giữa cửa hàng, Wider không khỏi nghĩ, đây không phải là mình sao? Tuy hơi thấp một chút, nhưng mái tóc đen dài giống nhau, chiếc váy công chúa màu hồng phấn giống nhau, thậm chí ngay cả đôi mắt búp bê cũng là màu xanh lục. Wider tò mò bước lại gần, vừa vươn tay muốn chạm vào búp bê, nó đã bị một người khác cầm mất. Chớp chớp hai mắt nhìn bàn tay trống không của mình, ngẩng đầu, Wider thấy búp bê đã nằm trong tay một cô bé khác. "Mẹ ơi, đẹp quá, mẹ mua cho con nha!" Cô bé nũng nịu ôm chặt lấy búp bê, nhìn thấy vậy, thực sự làm cho Wider cảm thấy rất muốn khóc. "Cô ơi, là con nhìn thấy nó trước mà!" Wider mở to đôi mắt ngấn lệ, mếu máo nói. "Ai bảo thế? Rõ ràng là người ta lấy được trước nhá!" Cô bé kia vừa nghe thấy Wider nói liền cảm thấy rất không vừa lòng, một mực hét lớn. Người mẹ ban đầu cũng không có ý định mua búp bê, dù sao trông nó tinh xảo thế kia, giả cả nhất định sẽ không rẻ đi nơi nào. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Wider, cô lại muốn mua búp bê cho con bằng được. Đơn giản là vì, cô bé này khiến cô liên tưởng đến một người khác, người mà cô vẫn thua trong mọi cuộc tranh giành, người khiến cô phải nuôi con một mình mà không có lấy một danh phận suốt sáu năm qua. Vậy nên giờ đây, dù chỉ là một đứa bé có khuôn mặt giống với người ấy, cô cũng sẽ không tự giác mà cảm thấy thù hận, sau đó, trở nên nhỏ nhen đến vô lý. "Bán hàng, ra tính tiền cho tôi." Cô rút ví ra, có vẻ thực quyết tâm phải mua con búp bê này. Wider nhìn thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng khóc lớn lên. "Ba, ba!" Đúng lúc này, cô bé kia đột nhiên gọi ba, khiến người mẹ giật mình thu ví lại, vội vàng chỉnh sửa mái tóc, hai bàn tay còn liên tục run run. Đã bao lâu rồi không được nhìn thấy anh, không biết dạo này anh thế nào, có tự chăm sóc cho bản thân tốt không? Liệu lúc này trông cô có tiều tụy lắm không? Lúc nãy vì con giục ra ngoài mua đồ chơi, cô vẫn chưa có thời gian để trang điểm, nhất định là bây giờ trông cô khó coi muốn chết! "Phàm." Xoay người, cô cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên, nhưng rất nhanh bị biến thành cứng ngắc. Bởi vì anh không đến đây một mình, mà là đi cùng một cô gái khác. "Sao cô lại ở chỗ này?" Đáp lại sự nhiệt tình của cô là giọng nói lạnh như băng, không manh theo chút cảm tình nào của Ngô Diệc Phàm. "Tiểu Hàm muốn mua búp bê..." Nói ra tên của con gái, đáy lòng cô lại cảm thấy từng đợt nhói đau. Cảm tình của anh với cậu trai kia, sáu năm qua vẫn chưa từng phai nhạt, nếu không muốn nói thậm chí còn sâu đậm hơn trước vài phần. Còn cô thì sao? Nếu không phải có chung một với nhau đứa con, chỉ sợ trong mắt anh, một hạt cát cô cũng không sánh nổi. "Ai vậy anh?" Cô gái đi cạnh Ngô Diệc Phàm níu lấy tay anh, yêu kiều hỏi. Cung Như Tuyết cảm thấy ánh mắt của mình đau quá, nhưng ngoài việc tiếp tục đứng đó nhìn ra, cô lại chẳng thể làm gì khác. Cô không có quyền chỉ trích anh, cô không phải là vợ anh, cô chỉ là mẹ của con gái anh mà thôi. Chính là loại cảm giác này sao? Đây là thứ mà người ta vẫn hay gọi là báo ứng? Tất cả những gì cô gây ra cho Lộc Hàm trước đây, bây giờ đến lượt cô phải đi nếm trải? "Cha ơi." Một tiếng nói non nớt phá vỡ bầu không khí áp lực. Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn sang cô bé đang đứng phía sau Cung Như Tuyết, khuôn mặt không có phản ứng gì nhiều. Anh biết đứa nhỏ là vô tội, anh cũng biết nó là con của anh, nhưng bởi vì nó cũng là con của cô ta, vậy nên, anh vẫn không thể nào thích nổi. "Phàm, con gái anh đây à?" Cô gái đi cạnh Ngô Diệc Phàm chỉ đơn giản cười nhẹ, đối với việc anh không kết hôn mà đã có con gái lớn chừng này dường như không hề để ý. "Ừ." Ngô Diệc Phàm thản nhiên gật đầu. "Tiểu Hàm, lại đây với ba." Anh vẫy tay gọi đứa bé lại gần, từ đầu tới cuối không nhìn Cung Như Tuyết lấy một cái. Ngô Hàm ôm búp bê chạy về phía anh, nũng nịu nói, "Ba ơi, con búp bê này đẹp quá, ba mua cho con nha?" Ngô Diệc Phàm mím môi, nghĩ lại thời gian gần đây bản thân không quan tâm nhiều đến con gái, quả thật cũng nên làm chút gì đó để đền bù. Anh gật đầu, cố nặn ra một nụ cười gọi là từ ái, sau đó vuốt vuốt mái tóc dài của Tiểu Hàm. Đúng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra có một cô bé đang ủy khuất đứng ở cách đó vài bước. Nhìn kỹ khuôn mặt cô bé khiến anh sững người trong mấy giây, mà Cung Như Tuyết thấy vậy, chỉ biết cay đắng ngoảnh mặt đi, tự lừa dối bản thân xem như không biết. "Nói cho chú biết, tên của con là gì vậy?" Ngô Diệc Phàm tiến lại gần Wider, không để ý đến ánh mắt ủy khuất của Tiểu Hàm, cúi người xuống ôm lấy cô bé vào lòng. Wider để mặc Ngô Diệc Phàm ôm, hiển nhiên là không sợ người lạ, hơn nữa trông chú ấy cũng rất dễ nhìn, có lẽ không phải là người xấu đâu, "Cha gọi con là Wider, baba gọi con là cục cưng, anh Bạch Hiền với chú Phác Xán Liệt gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công thì gọi con là Gâu Gâu ạ!" Ngô Diệc Phàm sững sờ nhìn Wider, không tin đôi tai mình vừa nghe thấy điều gì. Bạch Hiền? Phác Xán Liệt? Không lẽ, dạo gần đây hai cái tên này đã trở nên rất lưu hành? "Ôi, Phàm, trông cô bé giống con búp bê này quá, thật dễ thương!" Cô gái ngạc nhiên nói, lại không biết Ngô Diệc Phàm đang âm thầm sửa đúng trong lòng. Không phải là giống con búp bê này, mà là giống người kia, thực sự vô cùng giống! "Wider, sao con lại đến đây?" Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp, Ngô Diệc Phàm không cần quay đầu lại cũng có thể biết người tới là ai. Giọng nói này, cả đời anh cũng không quên được. Có vẻ như, những suy đoán vừa rồi của anh là chính xác. Cúi người thả Wider xuống, chỉ nghe "Cha ơi!" một tiếng, cô bé đã nhanh chóng chạy lại chỗ người kia. Sehun dò theo máy định vị đặt trên vòng cổ của Vô Công để tới đây, dường như không quá vừa lòng khi thấy Wider ra ngoài một mình. Nếu như chẳng may có chuyện gì xảy ra, nhất định anh sẽ không tha cho Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền, đương nhiên còn có cả con chó ngốc nghếch kia nữa. "Cha ơi, con đi tìm cha mãi!" Wider ôm lấy cổ của Sehun, nịnh nọt cười cười, sau đó không quên vấn đề chính, chỉ vào con búp bê trên tay Ngô Hàm, nhanh nhảu nói "Cha, trông nó giống con quá, cũng giống baba nữa." Nếu mua cái này về, nhất định baba sẽ khen Wider là cục cưng thông minh. Sehun nhìn con búp bê trên tay Ngô Hàm, lúc này mới nhận ra trong số những người đứng đây có cả Cung Như Tuyết, cùng với... Ngô Diệc Phàm? Sáu năm không gặp, trông hắn ta vẫn có vẻ sắc bén như xưa, dường như sự sụp đổ của Y Thị chẳng phải là một đòn giáng mạnh vào công ty của hắn. Nhưng hiện giờ chỉ cần anh muốn, tất cả những gì thuộc về Ngô Diệc Phàm sẽ phải trở thành tro bụi. Người quản lý mập mạp thấy Sehun tiến vào sau, dường như có chút không thể tin nổi xoa xoa hai mắt của mình. Đầu tuần trước ông chỉ nghe giám đốc chi nhánh nói, sắp tới sẽ có Sehun tiên sinh từ Anh sang để bàn chuyện hợp tác làm ăn, thật không ngờ hôm nay lại có vinh dự được gặp. "Sehun tiên sinh, rất vui được gặp ngài, tôi là Hứa quản lý, là người phụ trách của cửa hàng!" Ông vội vàng chạy đến chỗ Sehun, đưa tay ra lịch sự chào hỏi. Sehun một tay ôm Wider, một tay đưa ra bắt lấy bàn tay mập mạp của ông, đồng thời nhàn nhạt nói, "Hứa quản lí, món hàng tôi đặt thiết kế riêng để tặng con gái tại sao lại ở trên tay của người khác vậy?" "A?" Hứa quản lí quay đầu, quả nhiên thấy được một cô bé đang cầm con búp bê mà Sehun tiên sinh đã đặt trước. Trời ạ, sao đám nhân viên của ông lại bất cẩn như vậy, đây chính là hàng không bán, là tương lai hợp tác của bọn họ đó có biết không? Cũng không đợi người khác tới đòi, Ngô Diệc Phàm tự mình ngồi xuống, ôn nhu vuốt tóc Ngô Hàm, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan, đây không phải là của mình! Rồi ba sẽ mua cho con thứ khác." Sau đó anh cầm lấy búp bê, đi tới dặt vào lòng Wider. Nhìn khuôn mặt non nớt lại có sáu bảy phần tương tự như Lộc Hàm, thực sự anh rất muốn, rất muốn đưa tay ra vuốt má cô bé một lần. Nhưng tiếng khóc nức nở của Ngô Hàm từ phía sau không ngừng nhắc nhở rằng, anh là một kẻ tồi tệ. Trước kia là một người chồng tồi tệ, hiện tại, lại là một người cha tồi tệ. Anh cười khổ xoay người, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Ngô Hàm rời đi. Có lẽ từ nay về sau, anh sẽ cố gắng dồn tình yêu thương cho Tiểu Hàm nhiều một chút, tuy rằng rất khó, nhưng anh sẽ cố gắng làm được. Cậu trai tên là Hàm Hàm mà anh yêu say đắm kia, cậu ấy đã vĩnh viễn rời đi vào một ngày ảm đạm của sáu năm về trước. Vậy nên, mọi thứ anh gặp được hôm nay chỉ là ảo ảnh. Cuộc sống phải tiếp tục diễn ra, dù tình yêu có tồn tại hay không, anh cũng phải lạnh lùng mà bước tiếp. "Phàm, đợi em với." Cô gái không hiểu mọi chuyện đang diễn ra là thế nào, chỉ biết chạy vội đuổi theo Ngô Diệc Phàm, bỏ lại Cung Như Tuyết ngẩn ngơ một mình. "Cha ơi, chú ấy khóc phải không ạ?" Wider một bên ôm chặt lấy búp bê, một bên khó hiểu hỏi Sehun, "Anh Bạch Hiền nói chỉ con gái mới được khóc thôi, giống như Wider vậy! Anh nói đã là nam nhân thì sẽ không khóc." "Nhưng rõ ràng vừa nãy con thấy chú ấy khóc, cha ơi, vì sao vậy?" "Đó là vì..." Sehun trầm ngâm hồi lâu mới nói tiếp, "Chú ấy bị hạt cát bay vào mắt." Mà hạt cát kia, có lẽ đến từ Anh quốc xa xôi. -----------------END-------------------
|
|