Tình Yêu - Giấc Mơ - Ngày Trở Về
|
|
- CHAP 16 -
Sài Gòn chiều mưa tháng 9.
Mưa nhiều lắm. Mưa như trút nước. Mưa như muốn cuốn đi bao nhiêu thứ bộn bề của cuộc sống. Nhưng… Mưa lại không đủ sức cuốn đi cơn bão trong lòng Duy. Đúng rồi! Mưa thì làm sao có thể cuốn nổi một cơn bão. Cơn bão ấy cứ dai dẳng từ ngày này qua ngày khác mà chưa có dấu hiện giảm bớt. Nó cứ cào xé, quằn quại làm trái tim của một người con trai tưởng như vững vàng lúc nào cũng đau buốt và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Tại sao vậy? Hạnh phúc chỉ vừa chớm nở, cậu chỉ vừa mở lòng ra để đón nhận tình yêu từ anh thôi mà… Những ngày đầu anh xa cậu, Duy như hóa điên và không còn khả năng làm chủ cảm xúc của mình như trước kia nữa. Cậu lang thang trong vô thức trên những con đường, những góc phố, những địa điểm mà hai người từng đặt chân qua. Cậu mong sẽ thấy được hình bóng quen thuộc ấy sẽ lại xuất hiện và chạy đến bên cậu. Nhưng tất cả đều là con sống không tròn trĩnh. Chẳng ai thân quen và cũng chẳng có hình bóng nào ở những nơi đó. Anh đã đi thật rồi…
Chuyện sáng hôm ngày hôm sau cũng trái với kế hoạch của Duy. Không hề có một tờ báo nào đưa tin cũng chẳng mảy may có ai phong phanh nhắc đến. Tất nhiên. Cậu biết nguyên nhân không phải vì Việt. Hắn đã thực hiện đúng giao kèo nhưng có một “người khác” đã chặn đứng nguồn tin nên mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Sóng yên biển lặng. Duy chỉ có việc thầy hiệu trưởng đột nhiên xin nghỉ phép dài hạn. Cậu cũng chẳng có hơi sức quan tâm đến. Vấn đề của cậu bây giờ chỉ có Phong. Nhưng biết giải thích ra sao đây khi “Tại sao tôi phải tin một người không tin tôi? Đây là điều em dạy cho tôi đó...” và nguyên do cũng vì sự thiếu suy nghĩ của cậu. Trong suốt mấy tuần sau đó cậu cũng không thấy mặt anh cho đến khi con Tâm gọi điện thoại cho cậu từ sân bay... Tên Việt cũng vội vã xuất ngoại ngay trong đêm đó. Điểm đến là đâu thì chắc ai cũng biết. Thời cơ của hắn đã đến rồi mà...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
- Thằng kia. Bao giờ mày mới chịu tỉnh đây??? Ông Phong ổng đi hơn nửa năm rồi đó mày biết không????????? Mày tỉnh lại cho taooo... Nhỏ Uyên lôi cậu vào phòng tắm rồi nhấn đầu cậu vào bồn rửa mặt. Vòi nước được vặn hết cỡ xối thẳng vào mặt Duy. Nhưng cậu chẳng mảy may phản ứng. Mặc cho nước chảy, mặc cho tiếng la hét oang oang bên lỗ tai cảm xúc trên mặt cậu vẫn trơ ra. Vô hồn... - Uyên, mày bỏ nó ra đi. Nó chết ngạt bây giờ. Con Tâm can nhỏ Uyên ra. Hơn nửa năm nay chỉ có hai đứa nó túc trực suốt bên cậu. Mọi hoạt động của cậu chỉ xoay quanh việc đi học và tự nhốt mình trong phòng với những kỷ niệm về Phong. Hai đứa nó cũng đã biết bao lần an ủi rồi khuyên bảo nhưng cũng đâu lại hoàn đấy. Cậu vẫn cứ như một bóng ma lầm lũi từ ngày này qua ngày khác. Cũng còn chút “may mắn” là cậu đủ suy nghĩ để không tìm đến cái chết và vẫn còn đủ tỉnh táo để quyết thực hiện nguyện vọng của mẹ mình... - Tao tức lắm rồi. Hôm nay tao phải làm cho nó tỉnh. Mày coi nó bây giờ như con ma chết trôi. Mày nhìn mặt nó nè... Nói rồi nhỏ Uyên thô bạo nâng mặt cậu lên dí sát vào kiếng. Ghê thật. Trong kiếng phản chiếu một khuôn mặt tiều tụy hốc hác, mắt thâm quầng mệt mỏi, tóc tai bù xù, râu ria mọc đầy khắp cằm – điều mà trước đây cậu ghét nhất. - Mày cái gì cũng phải từ từ thôi chứ. Nếu là mày mày có chịu nổi không? Con Tâm vừa gỡ tay nhỏ Uyên vừa gắt. - Tao nói mày nha Duy. Mày làm ơn mày khóc tràn một trận đi rồi gác chuyện này qua một bên. Mày còn phải sống. Mày còn cả một khoảng tương lai mà mày phải đi phía trước. Mày đừng có lúc nào cũng im im tự căn vặn bản thân mày như vậy. Ừ thì tao biết mày sai. Nhưng mà đọc quyển nhật ký của mày tao biết mày đã suy nghĩ những gì. Mày con non lắm Duy à. Mấy thứ mày ghi trong này chẳng qua là hờn dỗi kiểu trẻ con. Mày hận ba mày. Ok. Tao cho là có lý do chính đáng đi. Còn vụ thằng Bảo kia. Mày vốn dĩ đâu có hận ổng. Ổng đâu có làm gì khiến mày thất vọng? Trong lòng mày dư biết biết hai người đó không có chuyện gì mà. Tất cả chỉ là giận quá mất khôn. Khi xảy ra chuyện tại sao mày không nói cho tao với con Tâm biết mà lại tự làm ra cái chuyện trời ơi này rồi giờ ngồi đây tự dằn vặt? Mày quên vụ lần trước rồi sao??? Không lẽ mày không tin cả tụi tao sao???Mà thôi tao không nói nữa. Nói hoài mày cũng chẳng nghe thủng tai được câu nào. Mày tự tỉnh ra đi. Tao chán mày lắm rồi... Nhỏ Uyên nói rồi dập cửa bỏ xuống nhà. - Mày có muốn nói gì với tao không Tâm? Lúc này Duy mới lên tiếng hỏi con Tâm. - Tao... Haizzz... Nó chỉ biết thở dài chứ chẳng muốn nói gì thêm vào lúc này. Những gì cần nói nhỏ Uyên đã nói hết. - Nói đi. Sao không nói? Hơn nửa năm nay mày với Uyên thích nói lắm mà. NÓI ĐI. NÓI TAO TỆ HẠI. NÓI TAO NGU TAO DẠI RA SAO ĐI. NÓI TAO LÀM ANH PHONG TỔN THƯƠNG RA SAO ĐI. NÓI TAO ĐÃ TẠO CƠ HỘI CHO THẰNG VIỆT ĐÓ CÓ CƠ HỘI ĐẠP TAO RA KHỎI CUỘC CHƠI ĐI... NÓI ..... NÓI ĐI... NÓI..... NÓIIIIIIII....... Đột nhiên cậu gào lên đến lạc giọng rồi gục xuống. Những tiếng nấc nhỏ trong cổ họng từ từ thoát ra rồi lớn dần lớn dần...
Có tiếng thùm thụp từ dưới nhà vang lên. Chẳng mấy chốc nhỏ Uyên đã lại xuất hiện trước cửa phòng. Nhỏ thấy cậu ngồi đó khóc nấc lên. Con Tâm kế bên cũng rưng rưng. Bất giác mắt nhỏ cũng thấy cay cay. Chiều hôm đó. Một nam, hai nữ, ba người bạn, ba người tri kỷ ôm nhau khóc một trận “thỏa thích”. Cảm xúc lẫn lộn đan xen trong lòng ba người. Vui, buồn lẫn xót xa... - Thôi nín. Để tao đi tắm thay đồ cạo râu rồi dắt hai đứa mày đi ăn một trận cho đã. Với tự nhiên tao đói bụng quá. Tao không muốn thành ma đói đâu. Hì hì. Lúc này đây Duy đã “tỉnh”. Khóc, nước mắt rơi làm cậu giải tỏa được không ít. Nhẹ nhõm hẳn... - Đó. Phải vậy chứ. Ăn trước đã... Nhỏ Uyên vỗ vai cậu rồi kéo con Tâm xuống nhà ngồi chờ.
KÍNG... COONG.... Chuông cửa đột ngột vang lên...
- Xin lỗi. Ủa... Con Tâm vừa mở cửa đã “đứng hình”. - Tôi vào được cứ? Giọng người đàn ông trung niên vang lên ngoài cửa. Giọng nói đều đều trầm mặc chứa đầy uy lực quen thuộc. Ánh mắt sâu thẳm thoang thoảng một nét buồn xa xăm. - Dạ... Dạ... Em mời thầy vào.... Nhỏ Uyên cũng đã rời khỏi ghế và tiến về phía cửa để tiếp vị khách kia... Không ai khác. Trần Hữu Minh – Hiệu trưởng trường Sư phạm Trung Ương cũng chính là ba ruột của Trần Khánh Duy. - Duy đâu? Ông quay qua hỏi gọn. - Dạ. Nó đang tắm trên lầu... Nhỏ Uyên rụt rè trả lời. Trong bụng nhỏ kêu thầm. Có trời mới biết sắp xảy ra thêm chuyện gì. Vừa tạm xong chuyện này lại tới chuyện khác. Sao ông trời không để cho thằng bạn của nhỏ kịp “nghỉ ngơi” vậy chứ... - Tôi có thể nói chuyện riêng với Duy được không? Dư biết vai trò của hai đứa nó ở đây là gì và câu chuyện của gia đình họ cũng không còn là bí mật nên ông đặt thẳng vấn đề. - Ừm... Nhỏ Uyên ậm ừ trong miệng. Nhỏ không biết bây giờ mà cậu gặp ông Minh sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Lỡ mà... - Yên tâm. Tôi sẽ lựa lời nói với nó... Bản tính nó vốn yếu lòng... Hơn nữa tôi còn là ba của nó... Ông nhẹ nhàng nói với nhỏ Uyên. - Vậy thôi tụi em xin phép ra về. Nói rồi nhỏ Uyên lôi tay con Tâm chạy ra khỏi nhà rồi núp ngoài cửa để nghe ngóng tình hình >.<.
- Xong rồi... Đi được chưa hai đứa kia... Ơ... Duy từ trên lầu đi xuống rồi khựng lại khi thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc đang ngồi trên salon nhà cậu. Trong đầu cậu muốn quay trở lên phòng nhưng rồi nghĩ gì đó một lúc rồi lại đi xuống phòng khách đến chỗ ông Minh đang ngồi. - Con xuống đây nói chuyện với ba được không? Ông Minh nghiêng đầu hỏi cậu. - Chúng ta còn gì để nói sao? Cậu trả lời lạnh nhạt. Mắt không dám nhìn thẳng vào đối phương. - Tất nhiên. Sau những việc con gây ra thì chúng ta ắt phải có nhiều chuyện để nói với nhau chứ? Ông Minh đều giọng trả lời cậu. - Vậy ông cứ tự nhiên. Tôi nghe đây... Cậu ngồi tựa vào thành ghế trả lời lại giọng nhẹ tênh. - Con có thấy thỏa mãn không? Ông vào thẳng vấn đề. - Thỏa mãn? Ông thấy tôi hiện giờ giống một người đang thỏa mãn lắm sao? Ông muốn đến để cười nhạo tôi hay đến để giáo dục lại đứa con hư hỏng này? Khóe miệng cậu nhếch lên. - Không. Ba không đến vì những chuyện đó. - Vậy ông đến đây làm gì? Cậu liếc nhẹ qua hòng thăm dò nét mặt ông Minh. Nhưng vô ích. Khuôn mặt điềm đạm vẫn giữ nguyên trạng từ khi bắt đầu câu chuyện. Duy chỉ có ánh mắt có chút biến đổi. Từ nghiêm nghị thành xa xăm... - Ba đến để thăm con... Ông nói nhẹ nhưng rõ ràng từng chữ. - Thăm tôi? Tại sao phải thăm? Thăm để làm gì? Cậu hỏi lại giọng bất cần. - Chuyện của con và Phong ba đã biết. Con có suy nghĩ gì không? Ông Minh đột ngột lái vấn đề sang một hướng khác. Câu hỏi này của ông làm hai nhỏ đang rình trộm kia giật thót. Vừa mới yên ổn lại có người đào ra. Tức quá đi mà. Thăm con gì chứ? Qua để trả thù lại thì đúng hơn. Nhỏ Uyên tức tới mức đỏ gay cả mặt. Con Tâm phải ôm tay nhỏ lại để nhỏ không nhào vào trong nhà. - Ông muốn tôi phải thế nào? Lăn lốc ăn vạ hay bay thẳng qua London quỳ lạy van xin? - Tốt. Con đã bình tĩnh lại. - Thật ra ông muốn gì? Tôi nghĩ không đơn thuần là ông đang đến thăm tôi. Cậu đánh mắt nhìn ông một lượt đầy vẻ hoài nghi. - Thật sự ba chỉ muốn đến để thăm con. Ông Minh gật đầu xác nhận lại lần nữa. - Vậy ông thăm xong chưa? - Có thể nói là xong. Con đã khá hơn và có tinh thần trở lại. Ông cười nhẹ. - Ông có muốn giải quyết chuyện đó luôn thể không? Tôi sẵn sàng. Cậu chẳng vòng vo mà hỏi thẳng. - Không. Chuyện đó hãy để nó qua đi. Ba không muốn nhắc tới. Dù gì cũng chẳng có gì xảy ra và ba có thể hiểu vì sao con lại làm như vậy. Người ta nói giận quá mất khôn. Và cũng do ba đã vô trách nhiệm trước nên lấy tư cách gì mà trách con. Chẳng qua ba không ngờ con lại làm vậy thôi. Thật sự hôm nay ba chỉ muốn đến thăm con... Hơn nửa năm nay ba luôn âm thầm theo dõi mọi hành động của con. Chuyện lúc nãy trên phòng con ba cũng đã chứng kiến được hết vì vậy nên mới quyết định tới đây... Nói đoạn ông đặt xuống bàn một tờ giấy rồi tiếp tục lời nói đang dang dở. - Đây là? Nhìn tờ giấy trên bàn cậu hơi nhìn sang ông hỏi. - Đây là sơ đồ các camera mà ba sai người lắp đặt khắp nhà để trông chừng con nhân lúc con đi học. Hôm nay có lẽ không cần tới nữa. Con có thể tự tháo bỏ hoặc để đó cũng không sao. Ba sẽ ngắt toàn bộ kết nối đến máy tính chủ. Không gian riêng tư ba trả lại cho con. Bây giờ ba biết con đang giận nên sẽ không nói gì nữa. Một dịp nào đó chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau. Đồ đạc của con ở nhà bên kia vẫn giữ nguyên. Nếu muốn con có thể về thăm lại căn phòng của Phong và con từng ở. Ba biết con rất nhớ nó. Ba về đây. Giữ gìn sức khỏe. Ông Minh tiến lại vỗ vai cậu rồi cầm áo khoác lên dợm bước đi về phía cửa.
- Khoan... Khoan... đã... Duy rụt rè lên tiếng. - ... Ông từ từ quay lại nhìn cậu. - Ông tưởng ông làm vậy thì tôi sẽ tha thứ cho sự vô trách nhiệm của ông suốt bao nhiêu năm nay sao? Vừa nói cậu vừa tiến sát lại gần nhìn thẳng vào mặt ông Minh. - Không phải... Ông chưa kịp trả lời đã bị Duy ôm chầm lấy. - Ba... Tiếng “Ba” của cậu làm ông Minh sững người. Thoáng chút bối rối rồi ông cũng ôm chặt lấy cậu. Ôm chặt “bảo bối” mà ông đã bỏ rơi suốt bao nhiêu năm qua. - Con không giận nữa sao? Ông hỏi giọng run run. Khuôn mặt vốn điềm đạm bỗng thay đổi sắc diện. - Không. Con không giận nữa. Một lần là đủ lắm rồi. Cái cảm giác thù hận một người nó đau khổ lắm ba à. Vì nó mà con đã đánh mất hết mọi thứ vốn dĩ đang rất tốt đẹp. Con không đủ can đảm để chịu thêm một lần nữa đâu. Ba tha lỗi cho con... Gian phòng lạnh lẽo chợt ngập tràn sự ấm áp và yêu thương. Tình phụ tử thiêng liêng đã làm nên kỳ tích. Nó góp phần xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu trong khoảng thời gian qua. Cậu vẫn luôn thương ba mình. Vẫn luôn nhớ về ông. Nhớ về khoảng thời gian lúc cậu còn nhỏ mặc dù khá mơ hồ. Có đôi lúc cậu còn muốn đi tìm ông nhưng không biết tìm ở đâu. Rồi số phận run rủi cho hai cha con gặp lại nhau trong tình cảnh trái ngoáy. Nhưng chỉ vì một cú sock đã mà cậu đã đẩy mọi thứ đi chệch quỹ đạo. Tất cả thật sự không đáng. Không đáng... Ngoài kia hai “điệp viên ngầm” cũng đã tự “rút lui” vì cảm thấy sự hiện diện của họ không còn tác dụng gì nữa...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Con có muốn dọn về ở hẳn với ba không? Ông Minh hỏi cậu trên đường về sau bữa cơm “đoàn viên”. - Dạ thôi ba. Con ở bên này là được rồi. Nếu là lúc trước thì chắc còn có thể miễn cưỡng vì anh Phong nhưng bây giờ thì chắc... Cậu khựng lại một chút rồi nói tiếp. - Với lại thân phận của con bây giờ đã khác. Con không muốn dọn về rồi làm ba phải khó xử vì mối quan hệ “dì ghẻ con chồng” đâu. Dù con chưa biết ý dì Nguyệt ra sao nhưng tránh né một tí vẫn hay hơn. Hơn nữa con cũng lớn rồi mà. Ba cứ coi như con ra ở riêng đi. Con sẽ thường xuyên về chơi với ba mà. Hì hì. Cậu trả lời kèm theo một nụ cười nhẹ. - Tùy con vậy. Nhưng nếu cần gì hay muốn gì thì con nhất định phải nói cho ba biết nhé. Ba sẽ cố hết sức để chu toàn mọi thứ cho con. Ông hiểu ý cậu nên cũng không bắt ép. Chỉ nén tiếng thở dài. - Dạ. Ba đừng lo. Con nói là con lớn rồi mà. - Thôi con vô nhà đi. Ngủ ngon. À. Sáng mai ba qua đưa con đi học nhé? Ông mở cửa xe cho cậu rồi hỏi. - Dạ thôi. Con đi như bình thường cũng được mà. Cậu lắc đầu nguầy nguậy. - Lần này thôi. Coi như cho ba cái cảm giác đưa con trai đi học đi. Lúc trước ba có đưa Phong đi. Nhưng sau khi qua nhà mới được một thời gian thì nó không chịu nữa nên thôi. - Vậy mai mấy giờ ba tới? Cậu hỏi ông như một sự đồng ý. - 7 giờ nhá. Thôi ba về đây. - Ba đi cẩn thận. Đứng nhìn chiếc xe hơi của ông Minh khuất bóng cậu mới lững thững đi vào nhà. Cậu chợt nhớ đến chiếc BMW màu đen của ai kia. Cũng từng đến rước cậu ở chỗ này...
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian cứ vậy trôi đi. Thấm thoắt đã hai năm. Cậu bây giờ đã tốt nghiệp và chính thức đi dạy cho một trường trung học khá tiếng tăm do ông Minh tự tay sắp xếp được một tháng. Cậu là giáo viên dạy Văn. Còn hai nhỏ Uyên và Tâm cũng cùng được chuyển vào trường này dạy chung với cậu. Nhỏ Uyên thì khỏi nói nhưng có lẽ ai cũng bất ngờ với con Tâm. Năm cuối cùng nó đã bức phá trong mọi hạng mục để giành được tấm bằng loại Giỏi và hiển nhiên trở thành đồng nghiệp của cậu và nhỏ Uyên. Chỉ khác là con Tâm dạy Hóa còn cậu và nhỏ Uyên dạy Văn. Hai năm không ngắn cũng không dài nhưng cả ba người đều có những thay đổi nhất định. Nhỏ Uyên thì hiền lại và bớt hung hăng hơn. Nhỏ từng để ý tới một anh chàng trong lớp nhưng cuối cùng không thành vì anh chàng kia đã có người yêu. Con Tâm thì không biết vì động lực nào mà sau một đêm nó như hoàn toàn biến thành một người khác. Chăm chỉ, siêng năng, cần mẫn và hầu như tách biệt khỏi những trận chơi bời thâu đêm sa đọa. Chỉ tiếc cho mấy đứa Bình, Phương, Hoàng và Linh đã bị đuổi khỏi trường vào năm cuối do thành tích học tập càng ngày càng tệ. Ngay cả cậu cũng không thể nhờ ba mình can thiệp và hình như tụi nó cũng không muốn. Nói tóm lại. Chỉ có con Tâm đột nhiên “hoàn lương” là một sự kiện lạ mà đến giờ nó vẫn chưa giải thích lý do. Còn Duy thì sao nhỉ? Mối quan hệ của cậu với ba mình càng ngày càng tốt hơn. Những lần về nhà bên kia cũng nhiều hơn. Hai cha con càng ngày càng lộ ra nhiều vẻ hợp nhau. Chẳng hạn như họ có thể nói ra cùng một câu nói hay làm cùng một hành động vô cùng hợp rơ và giống nhau trong một hoàn cảnh nào đó. Càng lớn phong thái của Duy càng giống ông Minh nhiều hơn. Nhưng tính cách thì càng ngày càng trầm lắng và thu hẹp. Trong lòng cậu lúc nào cũng canh cánh một nỗi niềm riêng về một cơn gió ở nơi xa. Không biết cơn gió đó có còn nhớ tới cậu không? Nỗi hận trong lòng người ta đã phai chưa? Đã hai năm cậu không nhận được bất kỳ tin tức nào của người đó... - Thầy ơi. Có người kiếm thầy kìa. Anh đó nói thầy đến sân sau trường có chuyện cần trao đổi. Một cô bé học sinh đến lay lay cậu khi cậu đang ngồi thẫn thờ điểm lại những chuyện đã qua trong đầu. Mặt cô bé thoáng ửng hồng vì “anh thầy” đang là thần tượng của cả đám nữ sinh trong trường đang nhìn mình. Nếu nhớ không lầm thì tụi nó đặt cho cậu cái biệt danh “Lãnh giáo sư” – Sặc mùi ngôn tình. Cũng đúng thôi. Trào lưu này đang nở rội mà...
- Cảm ơn em. Anh đó có nói anh đó là ai không? Cậu hỏi lại cô bé ấy. Trong lòng nghĩ chắc là phụ huynh của một em học sinh nào đó. Cơ mà sao lại hẹn ra sau sân trường nhỉ? Có chuyện gì cần liên hệ thì phải đến phòng giáo viên chứ. - Dạ không. Xin phép thầy. Em đi về đây. Mẹ em đang chờ ạ. Chào thầy. Nói rồi cô bé lủi đi mất. Trên gương mặt vẫn còn nét bối rối khi đứng gần “Lãnh giáo sư”. Còn cậu cũng đứng lên xách cặp ra sân sau. Vừa ra đến nơi đang ngó nghiêng một lúc để tìm người đến gặp mình thì ánh nhìn của cậu chợt sững lại ở dãy nhà thi đấu bên trái. Toàn thân cậu đột nhiên tê cứng lại...
- Xin chào thầy giáo trẻ! Còn nhớ tôi không ?
BỘP! Chiếc cặp trên tay Duy rơi xuống đất. Cậu có phải đang năm nằm mơ không? Anh đã trở về sao? Mắt cậu đỏ lên rồi nhòe dần đi khi bước chân của người kia càng ngày càng đến gần. Hình bóng đó. Giọng nói đó. Đã biết bao lần cậu trông ngóng được nhìn thấy, được nghe thấy trở lại. Hai năm nay có ngày nào cậu không mong muốn nhìn thấy được người ấy... - Vẫn là ánh mắt đó… Ngây thơ nhỉ? Nước mắt à? Giả dối. Nhưng trái với sự xúc động của cậu người kia chỉ tiến đến nâng cằm cậu lên rồi nói trong vô cảm pha lẫn sự khinh miệt. - Anh… Phong... Duy không thể thốt nên lời khi nghe hai từ “Giả dối” vừa phát ra từ miệng người mà cậu đang chờ đợi bấy lâu nay. Mà cũng có thể nó đúng...
CHÁT!!! CHÁT!!! Âm thanh khô khốc vang lên từ bàn tay của Phong khi “tiếp xúc” với má của Duy.
- Đây chỉ mới là “món khai vị”. Hãy chờ xem tôi sẽ làm gì em. Em sẽ phải trả giá cho việc đã lừa dối tôi. Phong lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi mặc cho Duy đang khụy xuống sau lưng anh. - Có lẽ đã đến lúc… Em xứng đáng với với sự trừng phạt này phải không anh? Duy nói thầm… Mắt cậu tuy đỏ nhưng đã ráo ngoảnh và không còn giọt nước mắt nào… Rồi khóe miệng cậu khẽ cong lên. Có phải là một nụ cười đó không? Nhưng sao chua xót quá... - Duy. Ông sao tự nhiên ra đây vậy? Tụi tui kiếm ông muốn chết. Hồi sáng nói chiều nay dạy xong đi ăn mà sao giờ đứng đây. Nhỏ Uyên đập vai cậu... Hai nhỏ sau khi dạy xong thì đi loanh quanh kiếm cậu thì được tụi học sinh chỉ ra đây. Chiều nay ba người có hẹn đi ăn mừng kỷ niệm một tháng đi dạy. Khi ở trường ba người thống nhất gọi tên hoặc xưng ông – tui – bà để bảo đảm sự “trong sáng” của môi trường sư phạm. - Chắc... chắc tui không đi nữa đâu... Hai bà đi đi... Cậu quay mặt lại tránh né hai nhỏ cốt để che đi hai dấu tay đỏ chót còn in trên má. - Sao vậy? Sao tự nhiên.... Ủa. Mặt mày sao vậy nè? Con Tâm vòng ra phía trước cậu thì giật mình khi thấy mặt cậu như vậy. Nó cũng chẳng cần giữ kẽ nữa vì nơi đây đâu có ai. - Đâu. Cho tao coi. Nhỏ Uyên cũng từ sau vòng lên. - Đứa nào đánh mày vậy? Trong trường mà cũng có du côn sao? Con Tâm thắc mắc hỏi tay rờ lên má cậu kiểm tra. - Đi. Đi lên phòng hiệu trưởng với tao để báo cáo vụ này. Chắc giờ này cô Vy chưa về đâu. Nhỏ Uyên lôi tay cậu đi thì chợt bị giằng lại. - Đừng... Tao tình nguyện... Tao đáng nhận hai cái tát này... Cậu cúi mặt trả lời. - Là sao? Sao tự nhiên nói vậy? Mày mới về đây dạy thì làm gì đắc tội với ai mà bị người ta đánh như vầy? Nhỏ Uyên tròn mắt nhìn cậu. - PHONG? Con Tâm đột nhiên la lên. - Hã. Mày nói gì? Nhỏ Uyên giật mình khi nghe con Tâm nhắc đến cái tên đó. - Phong? Con Tâm quay qua lặp lại cái tên đó một lần nữa. Cậu không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu rồi xách cặp bước đi bỏ mặc hai đứa nó đứng đó như tượng vì tình huống bất ngờ này. Hai nhỏ không hẹn mà cùng lúc thở dài đánh sượt một cái. - Lại bắt đầu nữa rồi... Nhỏ Uyên thầm nói. - Sẽ không phải là một cơn gió nhẹ. Là bão... Con Tâm tiếp lời.
“Giọt nước mắt hay giọt mưa thương cho mối tình, người đã ra đi thật xa mang bao yêu dấu...”
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Duy đã để nhạc chuông này được một năm nay. Liếc nhìn màn hình thì thấy số của ông Minh. Cậu bắt máy.
- Alo. Tối nay con qua bên này ăn cơm được không? Giọng ba cậu vang lên ở đầu dây bên kia. - Dạ chắc... Cậu toan từ chối thì... - Phong nó mới về hồi chiều. Nó muốn tối nay cả nhà... Ông Minh bỏ lửng câu nói. - Dạ. Con sẽ qua. Cậu trả lời. Dứt khoát. - Vậy lát nữa gặp. Nói rồi ông cúp máy. - Cái gì tới rồi nó sẽ tới. Ít ra thì vừa về đến anh đã tới tìm em. Cậu lại cười...
-------------------------------------------------------------------------------------------------
- A. Em trai. Lâu quá không gặp em khỏe không? Giọng Phong vang lên hồ hởi khi cậu vừa bước vào nhà. Ông Minh ngồi trên salon thấy vậy chỉ chống cằm rồi lắc đầu. Có lẽ ông cũng đang có những suy nghĩ chồng chéo lên nhau như hai nhỏ kia kể từ khi nhận được cuộc điện thoại của Phong nói đã trở về và muốn họp mặt. - Em khỏe... Còn anh? Cậu trả lời lại điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em trai. Danh xưng này cũng thực là hay ho. - Tốt. Bên đó cái gì cũng tốt hơn bên này. Cả vật cả người. Và KHÔNG CÓ AI HẬN NHAU đến mức phải LỪA DỐI nhau... - Vậy là tốt rồi. Cậu cười rồi nhìn anh. Anh vẫn vậy. Không thay đổi gì nhiều. Vẫn y như hai năm trước. Duy chỉ có ánh mắt nhìn cậu đã thay đổi. Lạnh lùng, lãnh đạm. - Ủa. Mặt em sao vậy? Phong đột nhiên hỏi cậu. - Không cẩn thận bị té thôi. Cậu chẳng bịa đại ra một lý do để lách qua câu hỏi này trước mặt ông Minh. - Hầy. Em được tụi học sinh gọi là “Soái ca” rồi “Lãnh giáo sư” gì đó quá trời mà để bị vầy không sợ mất hình tượng sao? Trong giọng nói của Phong nặng mùi mỉa mai. - Chỉ là những danh xưng vô thưởng vô phạt. Em không quan tâm. Em chỉ quen được gọi là “đầu bếp nhỏ”. Thôi vào ăn cơm đi anh. Ba chờ kìa. Cậu cắt ngang cuộc nói chuyện vì sự khó chịu trong lòng đang ngày càng nhiều. Hơn nữa nếu cứ như vầy sớm muộn gì cũng làm ông Minh phải can thiệp. Khi cố tình nhắc tới ba chữ “đầu bếp nhỏ” cậu có liếc nhìn Phong nhưng không thấy anh có phản ứng gì. - Hai đứa vào trước đi. Ba có việc phải gọi điện thoại một tí. Ông Minh nãy giờ ngồi quan sát hai đứa con của mình mà không tránh khỏi buồn bã. Ông hiểu hết ẩn ý trong những lời nói của Phong lẫn thái độ điềm nhiên của Duy nhưng không biết nên can thiệp ra sao nên chỉ thầm quan sát. - Vậy thôi vô trước với anh. Phong kéo tay Duy vào phòng ăn. Bàn tay ấm áp của anh nắm chặt tay cậu lôi đi như lần đầu đến đây. - Trước mặt ba anh đừng biểu hiện hay có hành động gì được không? Em không muốn ba phải lo nghĩ. Còn lại anh muốn sao cũng được. Cậu kéo ghế ngồi xuống rồi vào thẳng vấn đề. - Hừm. Em có cần thẳng thắn tới mức đó không? Làm tôi mất hứng quá... Phong đứng sau lưng cậu cười khẩy. - Anh chấp nhận yêu cầu này của em được không? Cứ coi như là bản hợp đồng của chúng ta. Điều khoản hợp đồng của em chỉ có thế. Còn anh thì chỉ cần chấp nhận và sau đó mọi chuyện sẽ hoàn toàn theo ý anh. Em biết em không có tư cách gì mà yêu cầu anh nên nếu được thì anh hãy coi như em đang xin ân huệ từ anh đi. Cậu trả lời. - Được thôi. Nhưng còn tùy vào thái độ của em có hợp tác tốt với tôi hay không nhóc à... Chóc... Anh kết thúc câu nói bằng một cái hôn lên má cậu. - Anh... Cậu sững người quay qua nhìn anh. Hôn ư? Có phải là điều quá xa xỉ trong lúc này? - Ngay ngày mai tôi muốn em dọn hẳn qua đây ở với tôi. Phong đứng thẳng dậy ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu. - Vì sao? - Nếu trái ý tôi thì tôi không đảm bảo sẽ thực hiện đúng theo giao kèo. Anh không trả lời mà chỉ buông một câu đe dọa. - Được. Cậu đồng ý một cách nhanh chóng. - Ngoan lắm. Khóe miệng anh hơi nhếch lên rồi tức khắc trở về vị trí ban đầu. Mọi chuyện bước đầu “thuận lợi”. Cậu đã tự động “nộp mình” cho anh...
- END CHAP 16 -
|
- CHAP 17 - <NEW>
Bữa cơm tối hôm đó tiếp tục trong bầu không khí lạ kỳ. Vẻ ngoài mặt ai cũng niềm nở vui vẻ nhưng trong suy nghĩ của mỗi người đều có một toan tính riêng. Phong – Anh đang “hào hứng” với kế hoạch trả thù của mình. Duy – Cậu đã buông xuôi mọi thứ kể từ khi gặp Phong ở trường. Cậu chấp nhận làm mọi chuyện theo ý anh. Thứ nhất là vì ba cậu. Thứ hai là vì lỗi lầm mà cậu đã gây ra cho anh. Ông Minh – Trong lòng ông dâng lên một nỗi xót xa khi nghe Phong gọi Duy là “em trai”. Không lẽ chuyện của tụi nó đã chấm hết? Hay Phong đang toan tính điều gì. Nhìn cái cách gọi “em trai” tỉnh bơ của Phong làm ông càng lo hơn. Với bản tính của Phong từ nhỏ tới lớn ông biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua kẻ đã làm anh tổn thương. Cố nén tiếng thở dài ông bất lực nhìn hai cậu con trai của mình đang sắm tuồng.
- Ăn cơm xong rồi con đưa em lên phòng nói chuyện nha ba. Hai anh em con mấy năm nay không gặp nhau rồi. Phong chủ động xin phép ông Minh đưa Duy lên phòng. Vừa nhận được cái gật đầu đồng ý anh đã kéo tay cậu đi mất. - Ngồi đó đợi tôi một lát. Vừa lên đến nơi Phong đã thay đổi sắc diện tức thì. Cánh tay cậu đang được anh nắm chặt nãy giờ bị quẳng sang một bên. - ... Cậu không trả lời chỉ ngồi ngay mép giường chờ đợi, đầu hơi cúi xuống. - Đưa hai tay cho tôi. Phong đang cầm một vật gì đó trên tay tiến đến gần. - ... Cậu từ từ đưa tay ra. Trong khoảnh khắc nghe được một tiếng “Tách” rất nhỏ, rồi một tiếng nữa tương tự cũng vang lên ngay sau đó... Tiếp theo cậu cảm thấy hai cổ tay mình đang có một vật gì đó lành lạnh bao quanh. Nhìn xuống thì đó là hai chiếc vòng tay bằng bạc khá tinh xảo. Cậu thắc mắc ngước lên nhìn anh thăm dò về hai món đồ này. Chưa nhận được câu trả lời của Phong cậu đã giật thót khi thấy hai tay mình bị hút dính vào nhau. Hay nói đúng hơn là hai chiếc vòng đang hút chặt lấy nhau. Khi chúng vừa tiếp xúc với nhau lập tức cậu thấy cổ tay mình đau nhói. Hai chiếc vòng đang từ từ co lại và xiết mạnh cổ tay cậu. Chưa kịp nhận thức được điều gì đang xảy ra cậu lại tiếp tục cảm thấy hai cánh tay mình tê rần rồi co giật nhẹ. Luồng điện sinh ra nhờ lực ma sát cộng hưởng với nguồn điện giấu bên trong hai chiếc vòng đó đang tác dụng lên các cơ bắp ở hai cánh tay cậu làm chúng hoàn toàn mất đi sức lực.
- Em sẽ phải đeo hai cái còng điện tử này suốt đời. Từ nay em thuộc sở hữu của tôi. Mọi điều tôi nói em phải nghe theo. Nếu trái lời em sẽ bị giống như hiện giờ. Tuy nhiên nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì hai chiếc còng này chẳng có tác dụng gì. Xem như tụi nó là hai chiếc vòng bạc tôi tặng em sau chuyến du lịch nước ngoài về. Tuyệt chứ hã? Haha. Sau một tràng cười lạnh tanh anh cúi xuống nâng cằm cậu lên rồi hôn phớt vào môi cậu. “Bíp”. Lực hút biến mất. Hai chiếc vòng cũng từ từ nới lỏng ra. Từ nãy đến giờ Duy chẳng nói tiếng nào. Chỉ nghe và tiếp nhận. Ánh mắt của cậu thì đang tập trung vào vật đang đeo trên tay mình.
- Em có ý kiến gì không? Anh hỏi cậu. - Không. Em đã nói rồi. Anh muốn làm gì em cũng được. Em không phản kháng. Nói rồi cậu lại cúi mặt xuống tiếp tục nhìn chăm chăm vào hai chiếc vòng kia. “Từ nay em thuộc sở hữu của tôi”... “Từ nay em thuộc sở hữu của tôi”... Câu nói của Phong cứ ong ong trong đầu Duy. Anh trả thù cậu bằng cách này sao? Biến cậu thành một nô lệ là điều anh muốn? Bất giác nước mắt cậu rơi xuống chạm vào chiếc vòng bên phải. Tất nhiên điều đó không hề qua mắt được Phong. - Em nói dối. Nếu em tình nguyện như lời em nói thì tại sao lại khóc? “Bíp” Hai chiếc vòng lập tức lặp lại quy trình khi nãy. Cổ tay cậu lại đau buốt. Luồng điện lần này tăng lên mức Max đúng như hiệu lệnh của chiếc remote nhỏ trong tay Phong. Cảm giác tê rần lan tỏa từ cách tay lên sau gáy rồi xộc thẳng lên đầu làm cậu ngã nhào xuống đất ngất lịm.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
- Duy. Cổ tay mày sao bị bầm vậy? Con Tâm cầm tay cậu lên săm soi. Cả ba nhà giáo trẻ đang dùng bữa sáng trong một quán ăn gần trường họ dạy. - Không có gì. Hôm qua anh Phong tặng tao hai cái vòng này. Nhưng hơi chật một tí nên nó để dấu thôi. Tao không dám tháo ra sợ ảnh buồn. Cậu mỉm cười trả lời con Tâm tay đưa lên lắc lắc ra vẻ như đang thích thú với hai chiếc vòng kia. - ... Nhỏ Uyên lầm lì ngồi kế bên nhìn xoáy vào hai cổ tay cậu. Với kinh nghiệm học võ bao nhiêu năm nay nhỏ biết hai vết bầm kia không phải chỉ đơn giản là bị hai món trang sức kia cạ vào. Với lại. Nếu đã muốn tặng quà thì không ai đi tặng thứ không vừa vặn cả. Hơn nữa người tặng lại là Phong. Người biết rõ nhất về Duy. Làm gì có chuyện tặng một món đồ không vừa vặn như thế cho cậu. Nếu bị đánh thì sao lại có hai vết tròn đều nhau như thế. Mọi nghi ngờ của nhỏ đổ dồn về phía hai chiếc vòng khi thấy diện tích hai vết bầm kia có phần tương đương với kích cỡ của chúng. Nhỏ cầm tay cậu lên săm soi hai chiếc vòng để tìm ra bằng chứng nhưng thoạt nhìn chúng rất bình thường nếu không nói là rất đẹp.
- Mày nhìn gì ghê vậy? Con Tâm nhìn nhỏ Uyên. - Không có gì. Tao thấy đẹp quá nên nhìn chút thôi. Thôi ăn mừng. Mừng vì ông Phong đã tha thứ cho thằng Duy. Mọi chuyện êm thắm... Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng nhỏ Uyên không tài nào tin nổi câu chuyện cậu kể sáng nay. Gì mà tối qua hai người nói chuyện thật lâu. Phong vì quá nhớ cậu nên đã trở về. Hôm qua chỉ là giả vờ để phạt cậu rồi abc... xyz... tyb...mhg...#%^#%#%#... Nhỏ không tin mọi chuyện lại dễ dàng như thế nên đã âm thầm chụp lại hai chiếc vòng kia rồi gửi cho một người bạn chuyên săn hàng độc trên mạng – người đã bán cho nhỏ cây bút bi thuốc mê mà Duy đã dùng khi xưa để tìm ra manh mối. Nhỏ tin chắc hai chiếc vòng này không bình thường. - Uyên... Uyên... Mày làm gì cứ nhìn chằm chằm vô cái điện thoại vậy con kia? Duy lay lay vai nhỏ Uyên. Mọi khi đi ăn nhỏ là người lắm lời với hay kêu thêm “phụ kiện” nhất nhưng hôm nay im re. Đột nhiên cậu thấy mặt nhỏ xám ngắt lại rồi chuyển sang đỏ lựng lên. Con Tâm cũng thấy điều bất thường nên giật lấy cái điện thoại mà nhỏ đang nắm trong tay. Trong vài phút. Mặt con Tâm cũng biến dạng. - Mày coi tụi tao là hai con ngu hã Duy? Hay mày không còn coi tụi tao là bạn nữa? Nhỏ Uyên ngước mặt lên nhìn thẳng Duy. Ánh mắt tóe lửa xoáy sâu vào người cậu. Lâu lắm rồi nhỏ mới biểu hiện thái độ tức giận như thế ra ngoài. Nhưng những gì nhỏ đọc được trong tin nhắn trả lời của người bạn kia làm nhỏ tức giận tột độ.
“Cái quỷ là một loại còng điện tử dành cho nô lệ mới phát minh đang được giới nhà giàu ở nước ngoài ưa chuộng. Khi đeo vào tay các nô lệ nó như hai món đồ trang sức vô hại vậy. Nhưng khi chủ nhân điều khiển remote thì nó sẽ có những cấp độ trừng phạt khác nhau như xiết chặt vào hai mỏm xương cổ tay làm cho nô lệ vô cùng đau đớn, thậm chí có người tàn phế hai tay vì nó. Tính năng ưu việt nhất của nó là sock điện. Luồng điện được giấu trong chiếc còng theo mức độ sẽ tác động mạnh hay nhẹ vào phần cánh tay rồi lan dần ra toàn thân hoặc mạnh nhất là sock điện não. Cái này sẽ làm cho nô lệ ngất xỉu tức khắc. Nếu làm lâu dài có thể sẽ gây ảnh hưởng nặng đến hệ thần kinh. Cơ mà thứ này tui chưa nhập hàng đâu Uyên. Nó mắc với khó đặt hàng lắm. Để tui kiếm cho bà món khác độc hơn nha bà Uyên.”
RẦM. Nhỏ Uyên đập bàn đứng phắt dậy. Cả con Tâm cũng thế. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về chỗ ba người. Bắt đầu có những tiếng xì xào râm ran.
- MÀY ĐI THEO TAO. TAO PHẢI CHO THẰNG PHONG MỘT TRẬN. NÓ NGHĨ MÀY LÀ CÁI GÌ MÀ NÓ ĐEO CHO MÀY HAI CÁI NÀY. Nhỏ Uyên gầm lên rồi lôi ngược cậu ra khỏi quán. Con Tâm rút vội một nắm tiền ra quăng trên bàn rồi đi theo nhỏ Uyên. - Mày buông tao ra. Tạo sao phải đi tìm anh Phong? Cậu dùng hết sức trì lại rồi giật tay ra khỏi tay con nhỏ Uyên. - Mày muốn làm nô lệ cho nó hay sao mà chấp nhận để nó đeo hai cái này cho mày? Nhỏ Uyên vừa nói vừa nắm chặt hai cổ tay cậu giơ lên. Tà áo dài đi dạy bị nhỏ cột chặt lên ngang eo trông thật thảm hại. - Tao không nghĩ là ổng dễ dàng đeo cho mày cái thứ này nếu mày không đồng ý. Con Tâm lúc này mới lên tiếng chen vào. Thái độ của nó có phần nhẹ nhàng hơn nhỏ Uyên nhưng trong lòng có lẽ cũng khó chịu không kém. - Ừ. Là tao gây ra lỗi trước mà. Câu trả lời này của cậu làm nhỏ Uyên càng sôi máu. - MÀY ĐIÊN À. MÀY GÂY RA LỖI TRƯỚC NHƯNG ĐÂU CÓ NGHĨA LÀ MÀY PHẢI CHỊU ĐỂ NÓ SỈ NHỤC NHƯ VẦY? NÓ ĐEO CHO MÀY HAI CÁI NÀY LÀ NÓ MUỐN MÀY THÀNH... - Nô lệ... Cậu cắt ngang câu nói của nhỏ Uyên. - Mày cũng hiểu rõ à? Vậy tại sao không phản kháng? Con Tâm vừa hỏi vừa nhìn vào hai chiếc vòng. Ánh mắt không tránh khỏi sự xót xa. Thời buổi này rồi mà cũng còn có người muốn người khác làm nô lệ cho mình sao? Nếu chỉ là thú tiêu khiển nhà giàu thì không nói. Đằng này lại bắt người mình từng yêu thương... - Tao đồng ý để anh Phong làm vậy. Tụi mày không phải tao nên đừng xen vào. Tụi mày đừng lo chuyện bao đồng nữa. Tao không cần tụi bay lo... - MÀY NÓI GÌ? Nhỏ Uyên trợn mắt nhìn cậu. - Tao nói tụi mày đừng lo chuyện bao đồng nữa. Chuyện của tao tao tự lo. Tao mệt cái cảnh hai đứa mày lúc nào cũng chĩa mũi vào chuyện của tao lắm rồi. Tụi mày chỉ là bạn chứ không phải ba mẹ tao mà tối ngày làm như thế. Cậu từ từ lặp lại lời nói của mình. - MÀY... Nhỏ Uyên giơ nắm đấm lên nhưng rồi buông thõng xuống. – Nếu mày đã nói vậy thì từ nay tụi tao không xen vào chuyện của mày nữa. Và có lẽ hai đứa tao cũng không còn thích hợp làm bạn với mày nữa... Nhỏ nói rồi thẫn thờ kéo con Tâm bước đi. Trong mắt nhỏ ươn ướt. Nhỏ đã khóc. Với một đứa mạnh mẽ như Uyên thì chuyện khóc là rất khó với nhỏ. Nhưng hôm nay khi nghe những lời nói kia nhỏ thấy lòng mình vỡ ra. Con Tâm cũng lẳng lặng bước theo nhỏ Uyên. Trước khi đi khuất hẳn nó lén quay lại nhìn cậu. Cậu vẫn đứng đó nhìn theo hai đứa nó...
- Xin lỗi... Tao không muốn hai đứa mày dính vào chuyện này. Coi như tụi mày chưa từng quen đứa bạn như tao... Duy lẳng lặng nói cho chính mình nghe rồi dợm bước quay về nhà. Đơn xin nghỉ dạy đã được cậu gửi cho cô Vy hiệu trưởng thông qua email. Để đưa ra quyết định này cậu đã phải thức cả đêm để suy nghĩ. Từ lúc tỉnh dậy sau cú sock điện kia cậu đã bắt đầu đoán định những thứ sắp xảy ra. Cậu không biết Phong sẽ làm gì nên tốt nhất cậu nên chủ động tránh xa mọi thứ. Kể cả công việc giáo viên đang làm – ước mơ của mẹ cậu. Cậu không tưởng tượng được một ngày nào đó đang đứng trên bục giảng mà xảy ra chuyện gì đó đáng tiếc thì... Nghĩ là làm. Cậu lập tức gõ một email xin nghỉ dạy rồi gửi gấp trong đêm... Một tháng đứng trên bục giảng cậu xem như đã thực hiện được phần nào ước mơ của mẹ mình mặc dù không trọn vẹn. Sáng nay nếu nhỏ Uyên và con Tâm không phát hiện ra hai chiếc vòng kia là gì thì cậu cũng chủ động để “lộ” manh mối rồi “diễn” theo kịch bản đã thủ sẵn để “loại” hai đứa nó ra khỏi cuộc rắc rối này. Từ nay cậu sẽ phải một mình đối diện với Phong. Con mãnh thú đang bị thương và tràn ngập sự thù hận trong lòng... Vừa đi vừa suy nghĩ chẳng mấy chốc cậu đã về tới nhà. Nhác thấy xe của ông Minh đang đậu trong sân cậu đoán chắc cô Vy đã thông báo việc cậu xin nghỉ dạy tới ông Minh.
- Chào ba. Con mới về. Không ngoài dự đoán ông Minh đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách đợi cậu. - Tại sao con lại nghỉ dạy? Ông nhìn cậu tỏ ý trách móc. - Con có lý do riêng của con. Ba thông cảm cho con. Khi thuận tiện con sẽ nói cho ba được không? - Được. Nhưng con đừng quá lụy vào chuyện tình cảm. Cuộc sống còn nhiều thứ khác dành riêng cho con. Chẳng cần hỏi thêm ông cũng biết lý do thực sự là vì ai. Tạm thời ông chưa biết được chuyện gì đã xảy ra đêm qua nên cũng nhẹ nhàng chìu theo ý cậu. - Con cảm ơn ba. Con xin phép. Cậu cúi đầu cảm ơn ông rồi nhanh chóng lên phòng. - Con trai. Đừng quá yếu đuối. Khi nào cảm thấy không chịu được nữa thì hãy nói với ba. Ba luôn ở bên cạnh con. Ông Minh nói thầm sau khi bóng cậu khuất hẳn trên cầu thang...
- Sao về sớm vậy? Sáng nay em không đi dạy? Phong ngạc nhiên khi thấy Duy chỉ mới ra khỏi nhà được hơn một tiếng thì đã trở về. - Em đã xin nghỉ dạy. Lúc nãy em vào trường để bàn giao lại vài thứ. Cậu trả lời mắt không nhìn anh. Mặt vẫn cúi thấp. - Em đang đùa với tôi à? Anh nghiêm mặt hỏi cậu. - Em nói thật. Em đã xin nghỉ...
RẦM... Cậu thấy cơ thể mình bị xô mạnh. Cậu đang bị Phong đè sát vào tường. Trên mặt anh hiện rõ nét giận dữ.
- Tại sao em lại làm vậy? - Vì em thuộc sở hữu của anh. - Ý em là sao? Anh trợn mắt lên nhìn thẳng cậu. - Không phải anh muốn em trở thành... Đang nói cậu bỗng im bặt khi thấy mặt anh xám ngắt lại. Đôi mắt đang hằn lên những tia đỏ. - Em điên rồi. CHÁT... Cái tát thứ ba trong vòng hai ngày. - Tôi muốn em trở thành nô lệ của tôi khi nào chứ??????? .... CHÁT..... Cái thứ tư... - Chính anh vừa nói ra đó thôi. Cậu đưa hai cổ tay mình lên trước mặt anh rồi cười khan. - Em là đồ ngu... CHÁT... Cái thứ năm... - Em ngu lắm... CHÁT... Cái thứ sáu... - Em tưởng em làm vậy là hay sao? - Em trở nên ngu như vậy từ khi nào? ....... Cứ mỗi một câu Phong thốt ra là một cái tát vào mặt Duy. Cậu chỉ đứng yên chịu trận. Hai má của cậu hằn rõ những ngón tay của anh. Khóe miệng bắt đầu chảy máu. Cuối cùng anh buông cậu ra rồi chạy lại ngăn kéo tủ lục tìm gì đó. Một lúc sau anh ném một túi giấy nhỏ vừa được lôi ra vào cậu đang ngồi bệt dưới sàn.
RẦM. Cánh cửa phòng mở ra rồi đóng sập lại. Trong phòng chỉ còn một mình Duy. Cậu với tay cầm lấy chiếc túi rồi nhìn vào trong đó. Chỉ vài giây sau chiến túi bị ném sang một bên.
RẦM. Cánh cửa phòng lại bị mở ra rồi đóng vào một cách thô bạo. Trong phòng chẳng còn ai. Trên sàn nhà là chiếc remote vỡ nát nằm lăn lóc.
-------------------------------------------- Flashback ----------------------------------------------
- Duy. Em tỉnh lại. Duy... Vẻ mặt lạnh ngắt đột nhiên biến mất. Thay vào đó là sự lo lắng và hoảng sợ. Phong liên tục lay Duy nhưng cậu vẫn không tỉnh lại. Cú sock quá nặng làm hệ thần kinh tạm thời tê liệt đã làm cậu rơi vào hôn mê. Anh vội vàng rút điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó bên London. - Tom. Cậu nói với tôi là hai chiếc vòng này không hề nguy hiểm mà. Sao cậu ấy lại ngất xỉu vậy? - Oh. Phong. Tôi không ngờ cậu lại thương xót nô lệ của mình vậy đó. Haha. Người ở đầu dây bên kia buông một tràng cười ngụ ý coi thường. - Mẹ kiếp. Nô lệ? Cậu đang nói cái quái gì vậy? Anh ngạc nhiên khi nghe tên Tom – một gã buôn “đồ chơi” khét tiếng ở London nói vậy. - Không phải sao? Cậu nói muốn tôi tìm cho cậu một thứ có thể khống chế và làm con người ta nghe lời mình à. Chiếc còng điện tử dành cho nô lệ đó tôi nghĩ là quá hợp rồi chứ? Tom hỏi lại anh. - WHAT? Cậu đùa à? F**K... Ý tôi không phải thế. Tôi chỉ muốn hù dọa cậu ta một tí thôi... Phong than trời. Khi nhận được hai chiếc vòng đó anh chỉ nghĩ nó là một thứ để trói tay người khác chứ không nghĩ nó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế này. Anh tưởng nút Max kia chỉ khiến cho chiếc vòng xiết chặt làm đau cậu. Anh không hề biết sự tồn tại của nguồn điện giấu ngầm trong đó. Lúc cậu ngã nhào xuống cũng là lúc mặt anh tái xanh lại. Chiếc Remote bị ném sang một bên vỡ nát. Và hai chiếc vòng do không có gì điều khiển nên cũng rời nhau ra. - Được rồi. Được rồi. Yên tâm. Cậu ta sẽ không sao đâu. Chậm nhất là ba tiếng nữa sẽ tỉnh lại thôi. Chủ nhân như cậu thì chắc sẽ chẳng có nô lệ nào nghe lời cậu nổi. Ha. Tên Tom cười khẩy rồi cúp máy. BỐP. Chiếc điện thoại mới cáu bị Phong ném thẳng vào tường. Chẳng thèm nhìn đến chiếc điện thoại đáng thương kia anh chầm chậm tiến lại bế Duy lên rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. - Xin lỗi em. Anh không biết nó lại có tác dụng mạnh như vậy... Vừa nói Phong vừa đưa tay xoa lên mái tóc đang rũ xuống trán của cậu. Hai năm nay lúc nào anh cũng dằn vặt giữa tha thứ và thù hận. Quả thật lúc vừa lên máy bay anh hoàn toàn rất hận cậu. Nhìn chiếc nhẫn mà cậu trả lại anh chỉ muốn ném nó vào sọt rác nhưng lại không nỡ nên cứ giữ lại bên mình. Một tháng, hai tháng rồi ba tháng... Nỗi hận ban đầu từ từ biến đâu mất. Thay vào đó là nỗi nhớ da diết. Đã nhiều lần anh muốn quay về tìm cậu nhưng nghĩ tới cái khung cảnh trong khách sạn hôm đó làm anh chùn bước. Cậu ba lần bảy lượt nói rằng không có gì nhưng có thật là như vậy?
------------------------------------------- End Flashback ----------------------------------------
- Duy. Con đi đâu đó. Mặt con bị sao vậy? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Ông Minh lo lắng cầm tay Duy lại khi cậu vừa chạy xuống cầu thang. - Con không sao. Con phải đi tìm anh Phong. Đợi khi nào về con sẽ giải thích sau. Nói rồi cậu chạy thẳng ra cửa. Vừa chạy vừa la. - CHỊ NHƯ. NÓI CHÚ THUẬN LẤY CHIẾC MOTO CỦA ANH PHONG RA ĐÂY CHO EM. - Dạ. Vâng...Vâng... Chị Như lắp bắp khi thấy thái độ của “đại thiếu gia” và “tiểu thiếu gia” thất thường như vậy. Nhìn vết thương trên mặt “tiểu thiếu gia” chị đoán trong lòng chắc có lẽ hai người đã có ẩu đả gì đó lớn lắm. Vừa ra đến cửa cậu đã thấy chú Thuận – người làm trong nhà đang dắt xe ra. Không đợi được nữa. Cậu giằng lấy chìa khóa rồi nhảy lên khởi động xe. Đoạn quay qua hỏi chú Thuận: - Khi nãy anh Phong lái xe đi hướng nào? - Bên kia. Chú Thuận nói rồi chỉ tay về bên trái. - OK.
BRỪM... BRỪM... Chiếc xe lồng lên lao vút đi. Người đi đường hai bên phải dạt ra tránh đường cho cậu.
HOÉT... HOÉT... Là tiếng còi của Cảnh sát giao thông. Mặc kệ. Cậu vẫn tiếp tục điều khiển xe lao về phía trước với tốc độ chóng mặt.
Ò... E... Ò... E... Ò... E... Tiếng còi xe cảnh sát đang đuổi theo sát phía sau.
BRỪM... XOẸT... KÉÉÉTTTTT... VÈOOO Cậu nhanh chóng rạp người xuống bẻ quặt tay lái đổi hướng quẹo vào một con đường khác để cắt đuôi đám cảnh sát rồi vòng vèo qua vài dãy phố trở lại trục đường chính. Liếc nhìn vào kính chiếu hậu không thấy bóng dáng một tên cảnh sát nào nữa. Hai năm nay cậu đã tập chạy chiếc xe này không ít lần. Hôm nay xem như có dịp biểu diễn. >.<. Cậu vặn tay ga nhanh hơn để đuổi theo Phong. Mái tóc xù lên bay tán loạn trong gió. Sở dĩ chạy nhanh như vậy là vì cậu dư biết khi anh tức giận thì tốc độ lái xe sẽ như thế nào. Kia rồi. Chiếc BMW màu đen hai năm trước anh dùng để chở cậu đi hẹn hò lần đầu tiên ngay trước mắt. Nhanh như chớp. Cậu áp sát cửa kính ngay chỗ tài xế.
BỘP... BỘP... BỘP....
- ANH PHONG. DỪNG XE LẠI. Cậu la to cốt để người ngồi trong có thể nghe thấy. Nhưng chiếc BMW vẫn vùn vụt lao tới với tốc độ chóng mặt. Ngồi trong xe Phong đã thấy Duy trong kính chiếu hậu từ lúc cậu đang chạy phía sau xe. Anh không ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà cậu dám chạy chiếc moto đó của anh với tốc độ cao như vậy. Nhìn cậu lạng lách qua từng tốp xe mà anh không khỏi giật mình. Ngoài kia cậu vẫn tiếp tục đập cửa. Cuối cùng anh cũng phải nhấn nút cho cửa kính hạ xuống. - Em chạy theo tôi làm gì? Phong quay qua trả lời cậu. - Em muốn nói chuyện với anh. Dừng xe lại đi. - Không có chuyện gì để nói cả. Nếu em còn bám theo tôi như thế tôi sẽ kích hoạt chiếc còng đó đó. Anh đe dọa cậu. - BÂY GIỜ ANH CÓ DỪNG LẠI KHÔNG ? Cậu gắt lên. - Không thì sao? Anh nhíu mày nhìn cậu. - Được.
Trong chớp mắt cậu đứng thẳng dậy rồi co chân trái lên tì đầu gối vào yên xe sau tiếng đáp gọn lỏn kia. Nhanh như chớp cậu dồn hết lực vào chân phải đang trụ trên chỗ gác chân phóng thẳng qua chiếc BMW đang lao đi. Hai tay cậu nhanh chóng chộp lấy thành cửa sổ. Hai chân co lên để không va chạm với mặt đường. Cả thân người bám chặt vào thành xe. Chiếc moto bị đạp văng ra xa ngã xuống mặt đường xoay mấy vòng rồi va mạnh vào con lươn vỡ nát một bên sườn. Xăng từ trong bình tuôn ra xối xả.
KÉÉTTTTTTTT...... Chiếc BMW đột nhiên mất lái. Phong trợn mắt nhìn tình cảnh vừa mới xảy ra chỉ trong chưa đầy 30 giây kia. Chưa kịp định hình mọi thứ thì trước mặt xuất hiện một chiếc xe khác đang chạy với tốc độ chậm hơn. Để tránh chiếc xe kia anh chỉ kịp bẻ hết tay lái về một bên.
- RA KHỎI XA MAU. Duy la lớn rồi với một tay bấm mở chốt. Tay còn lại vẫn bám chặt trên mép cửa. Nhanh như chớp cậu chuyển người lôi anh ra trước khi chiếc xe lao thẳng vào trụ biến áp bên đường.
ẦM... XOẢNG... XOẸT... XOẸT.... Tiếng va chạm của chiếc xe. Tiếng cửa kính vỡ nát do bị va chạm. Tiếng trụ biến áp bị đụng vào đang tóe lửa cháy lẹt xẹt. Vài cọng dây điện bị đứt rớt lòng thòng lên mui xe.
Hộc... Hộc... Tiếng thở dốc của hai người thanh niên đang nằm ôm nhau sau khi thoát khỏi chiếc xe.
- Duy. Em có sao không? Em có ngồi dậy được không? Sau khi định thần Phong bật dậy rồi cuống cuồng đỡ cậu lên. Lúc nãy khi té xuống cậu đã để anh nằm trên còn mình nằm dưới. Trong khoảnh khắc đó cậu ghì chặt anh ở trên để lưng mình chà mạnh xuống rồi trượt dài trên mặt đường trước khi lăn thêm mấy vòng theo quán tính. - Em... Em không sao? Cậu lồm cồm bò dậy rồi phủ đất cát đang dính trên người. Cũng may chiếc áo khoác da cậu đang mặc trên người khá dày nên phần lưng không bị gì khi tiếp xúc với mặt đường. Chỉ có đầu gối đang chảy máu không ngừng. - Còn nói không sao? Em đang chảy máu nè. Anh lo lắng nhìn đầu gối của cậu. - Ha ha ha.... Bất chợt cậu cười lớn thành tiếng. - Em còn cười? Em có biết em vừa làm gì không? Ai dạy em cái trò liều mạng đó vậy? Hay em muốn chết? Thấy thái độ cậu như vậy khiến Phong không khỏi tức giận mà hỏi dồn cậu. Trong ký ức của Phong thì Duy – “đầu bếp nhỏ” của anh là một người ôn hòa và có chút dè dặt với những thứ mạnh bạo chứ đâu phải một kẻ liều mạng như lúc nãy? - Em cũng không ngờ mình có thể làm được như vậy. Nhưng nếu em không làm vậy thì sao anh chịu dừng xe? Cậu mỉm cười nhìn anh trả lời. - Em... Tại sao phải làm vậy? Anh bóp chặt hai vai cậu. - Vì em không muốn rời xa anh. Cậu nói giọng ráo ngoảnh. - Chỉ có vậy mà đánh cược mạng sống của mình có đáng không? Em tưởng em đang đóng phim hành động chắc? Khóe môi anh khẽ run lên. - Đáng. Hai năm trước em đã làm sai. Em hy vọng bây giờ em có thể bù đắp lại cho anh. Cái remote vỡ lúc nãy đã làm em hiểu ra trong hai năm qua có lẽ anh không giận em và lần này anh trở về cũng vì em. Tuy nhiên... Nếu... Hoặc em đã hiểu sai ý anh thì... Nói đến đây cậu bỗng ngập ngừng khi nhìn thấy khóe mắt Phong ươn ướt... - Em lúc nào cũng vậy. Không bao giờ anh thắng được những vụ cá cược của em. Anh thua em rồi... Phong ngồi bệt xuống ngửa mặt lên trời. Khóe miệng cong lên một hình bán nguyệt. Có phải anh đang cười? - Ý anh... là...? Cậu rụt rè dò ý anh. - Ở bên cạnh em anh không làm chủ được mình nữa. Mọi suy tính của anh đều bị em làm cho tan tành. Đúng là anh về đây vì em đó. Nhưng về để trả thù em. Nhưng rồi anh không làm được. Tối qua khi thấy em ngất xỉu anh đã biết mình không thể làm gì em được nữa... Anh thua rồi... Haha... Nghe Phong nói vậy bất giác cậu cố chồm qua ôm chầm lấy anh. - Em xin lỗi... Em sẽ không như lần đó nữa... Ahhhh.... Đang nói bỗng đầu gối cậu cạ xuống mặt đường. - Biết đau rồi sao? Hồi nãy anh hùng lắm mà. Anh nhéo mũi cậu. - Anh hùng cũng là người mà. Hơn nữa em chỉ là đầu bếp của anh. Không đau .... Ưm ưm... Sao đột nhiên im lặng thế nhỉ? Hừm. Có ai nói được khi bị người yêu hôn không nhỉ? 100% là không rồi. Haha.
- END CHAP 17 -
-------------------------------------------------------------
|
- CHAP 18 -
- Đừng khóc nữa... Ở cách đó không xa nhỏ Uyên đang gục đầu vô vai con Tâm nức nở. - Tao... Có gì nghèn nghẹn trong cổ nhỏ. - Haizzz... Con Tâm thở dài đánh sượt một cái. Chuyện xảy ra nãy giờ cả hai đứa nó đều đã chứng kiến hết. Cả hai đều đã làm lành với nhau rồi mà? Tiếng thở dài của con Tâm có ý nghĩa gì?
----------------------------------------------------------------------------
- Để anh đưa em đi bệnh viện băng vết thương lại. Chảy máu nhiều quá. Với test coi có bị thương chỗ khác không. Sau một nụ hôn dài cuối cùng Phong cũng buông Duy ra và bắt đầu chú ý đến vết thương trên đầu gối cậu. - Về nhà băng bó sơ sơ là được rồi anh. Vô đó phiền phức lắm. Em ổn mà. Cậu lắc đầu nguầy nguậy. - Ngoan. Nghe lời anh. Được không? Anh nhìn cậu nghiêm giọng lại. - Haizzz. Được rồi... Không nên chọc giận “đại thiếu gia”. >.<. - Vậy bây giờ em ngồi đây đợi chút. Anh đi gọi Taxi... Phong xoa đầu cậu và không quên đặt thêm một nụ hôn lên trán để “khen thưởng” sự “nghe lời” của cậu. Cậu ngồi đó nhìn theo bóng lưng cao lớn kia rồi cười một mình. Hạnh phúc tưởng như đã mất đi nay đã trở lại. - Mày tưởng mày làm vậy thì anh Phong sẽ quay lại với mày à? Một giọng nói vang lên từ sau lưng làm cậu giật mình quay phắt lại.
- VIỆT??? Cậu trố mắt lên nhìn hắn. Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? - Ngạc nhiên lắm à? Haha. Mày suốt đời vẫn chỉ là đứa ngu thôi. Việt nhìn Duy mỉa mai. - Ý mày là sao? - Nhìn đi. Việt chỉ tay về phía Phong đang đứng đón Taxi nãy giờ. - Anh Phongggg... Cậu càng ngạc nhiên khi chỗ Phong đứng không chỉ có một người. Có đến hai người. Là Phong và... ? Người kế bên kia là ai? Sao lại ôm eo anh tình tứ như thế? Không phải vừa nãy chỉ có mình anh sao? Cậu bật dậy chạy lại chỗ hai người đó đang đứng. - A. Duy. Đã lâu không gặp? Người con trai đang đứng cạnh Phong nãy giờ quay qua đáp lời cậu. - Anh... B... BẢO??? Sao... Sao... Cậu lắp bắp. Những thanh âm định vụt ra khỏi miệng bị trôi tuột xuống cổ họng trở lại. Bảo và Việt ở đâu xuất hiện cùng lúc thế này? - Gì vậy em yêu? Phong quay pha hôn lên má Bảo một cái. - Duy tìm anh kìa. Bảo hướng ánh mắt về phía cậu. - A. Chào. Lâu rồi không gặp. Có lên giường được với ai nữa không? Anh hỏi cậu giọng đầy miệt ý. - Anh... - Sao? Không phải cậu khoái làm tình với trai lắm à. Haha. Tôi hỏi vậy có gì không đúng sao? Anh trả lời cậu tay vẫn ôm ngang eo Bảo. - Mày nghĩ mày còn tư cách để yêu anh Phong sao? Việt từ khi nào đã tiến sát sau lưng Duy. - Cậu mãi mãi là người đến sau. Người đến sau... Bảo bước lại gần xô cậu té xuống đất. Từ xa cậu thấy hai nhỏ Uyên và Tâm đang đi đến. Như người chết đuối gặp phải phao cứu sinh cậu lật đật chạy lạy chỗ hai đứa nó. Trong lòng dâng lên nỗi hoang mang cực độ. Nhưng chưa kịp nói gì thì... - Không phải mày nói không cần tụi tao sao? Tụi tao đã chán cái cảnh lúc nào cũng phải kè kè theo mày rồi. Mày chỉ là thằng phản bội. Cả trong tình yêu lẫn tình bạn. Không hơn không kém... Nhỏ Uyên nhìn cậu bằng nửa con mắt. - Mày không xứng đáng được yêu thương. Mày không xứng. Không xứng... Không xứng... Tiếng con Tâm vang vang trong tai cậu. Âm vang chỉ trích kéo dài lặp đi lặp lại.
- Đồ phản bội. - Đồ phản bội. - Phản bội. - Phản bội. - Phản bội.
Phong, Việt, Bảo, Uyên, Tâm không biết từ lúc nào đã quây tròn xung quanh cậu. Bỗng từ đâu xuất hiện thêm dì Tư, ông Minh, và cả mẹ cậu nữa. Cả ba người đang tiến lại gần hơn... - Một người phản bội cả cha ruột mình như cậu thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc... Cậu ngước lên nhìn ba mình. Không phải hai cha con đã làm hòa rồi sao??? - Mẹ thật thất vọng về con. Mẹ không ngờ con lại là người như vậy... Mẹ cậu tiếp lời ông Minh. Vẻ mặt đầy ai oán. - Dì không ngờ thằng Phong nó yêu nhầm bây. Bây rốt cuộc cũng như những đứa khác. Bây không xứng với nó. Bây đã phản bội lại lòng tin của nó. Dì Tư nhìn cậu giận dữ. - Mọi người... Cậu chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì... “Bíp” Chiếc còng trên tay cậu đột nhiên hít lại với nhau. - AAAAAAAAAAAA. Luồng điện lại sock cậu ngã nhào xuống đất. Trong lúc mơ màng cậu vẫn còn nghe được rất nhiều tiếng nói xoay quanh mình “Đồ phản bội... Đồ phản bội... Đồ phản bội... Đồ phản bội...”... Phụt... Mọi vật trước mắt cậu đang uốn éo theo những hình thù Zig Zag quái dị rồi từ từ nhòe nhoẹt... Phụt... Con đường cao tốc biến mất. Chiếc BMW đang nằm ở chân trụ biến áp cũng biến mất. Mọi người đang tập trung đầy đủ cũng như thế. Chiếc moto bị cậu đá ngã đang nằm sóng soài cũng không thấy đâu nữa. Trong khoảng không trước mặt cậu một lỗ đen đang dần hình thành và xoáy mạnh thành một hình thù quái dị đồng thời hút hết mọi thứ vào đó. Không gian từ từ đảo ngược xoáy tròn xung quanh cậu. Cái lỗ đen kia càng ngày càng tiến gần cậu hơn. Hình như nó đang muốn hút cả cậu vào đó. Toàn thân cậu trong phút chốc bị co kéo dữ dội. Cậu muốn bấu víu vào đâu đó để tìm lối thoát nhưng không có gì để cậu bám vào cả. Ngoáy đầu nhìn lỗ đen đang tới gần cậu chợt thấy những khung cảnh cũ đang xoay tròn trong đó...
“BỘP. Một cái cặp dằn mạnh xuống bàn. - Tránh ra tôi ngồi cái coi. Một giọng lạ vang lên. - Nè. Ông là ai dzậy! Ở đâu mọc lên, ở xó nào chui ra mà không có tí lịch sự nào hết dzậyyyy. Nhỏ Uyên la lên. - Ở nhà của má tôi. Ở trong xó nào chui ra thì để đi về hỏi lại.” ... “- Tôi muốn làm bạn với anh được không?” ... “- Đừng. Hãy để nó chìm xuống đó đi. Hãy để mối tình của anh và Bảo chìm vào quá khứ. Anh sẽ luôn trân trọng và nhớ đến nó.” ...
“- Nghe em nói hết nè. Ban đầu khi làm bạn với anh thì chưa có chuyện gì xảy ra nên em lúc nào cũng tin cả hai đứa sẽ luôn là bạn tốt và anh sẽ không gây hại cho em. Nhưng cho tới khi tụi mình chính thức bắt đầu sau cái đêm tiệc thì đó em bắt đầu có những nỗi sợ không rõ ràng. Nhưng nỗi sợ lớn nhất là anh sẽ rời bỏ em bất cứ lúc nào. Vì quả thật lúc đó mọi chuyện diễn biến quá nhanh và em thì cứ bị cuốn theo sự dồn dập của anh mà không có thời gian để suy nghĩ. Vậy nên khi anh có bất kì hành động gì khác thường gì em đều bất giác lo sợ. Mấy hôm anh mất tích đó. Nỗi sợ đó càng lớn hơn... Lớn tới mức em tưởng chừng nó có thể đè chết được em bất cứ lúc nào. Nhưng rồi anh cũng xuất hiện. Chính cái lúc em thấy anh trở lại đó làm em quyết định phải tin anh tuyệt đối. Nghe có vẻ rất đột ngột nhưng lúc đó có một động lực thôi thúc và một luồng suy nghĩ chạy xẹt qua đầu em rằng. Nếu em tiếp tục nghi ngờ và không đặt niềm tin vào anh thì cũng có ngày chính em sẽ tự tay phá vỡ chuyện của hai đứa mình. Em định sẽ nói với anh chuyện này sau cái hôm ở căn nhà gỗ nhưng chưa kịp làm gì thì Việt đã gây ra chuyện rắc rối mấy hôm nay. Và nhờ vậy em mới biết cái cảm giác người mình yêu thương không tin tưởng mình nó khủng khiếp tới mức nào. Em gần như vô vọng khi anh hỏi em “Tôi có nên tin em không...” làm em chẳng còn muốn giải thích gì với anh nữa. Em không biết liệu em nói anh có còn tin em không hay chỉ tin Việt. Cũng may, nhờ có hai nhỏ kia bày kế em mới có lại được anh như bây giờ mặc dù chỉ mới được phân nửa kế hoạch. Chuyện anh chủ động trưa nay làm em rất bất ngờ. Theo như hồi trưa con Tâm nói là anh mau mềm lòng quá đó...” ... “... Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday... Happy birthday.... Happy birthday to Duy...” - Sinh nhật vui vẻ nha “đầu bếp nhỏ”. ... “- Anh không cho phép em rút lui. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. - Chính anh là người quyết định chuyện em có bỏ cuộc hay không đó...” ... “- Tôi sợ mình đã thích anh mất rồi... Mà nếu tôi thích anh thì mối quan hệ này đâu tiếp tục được nữa. Hôm qua anh đã nói vậy mà...” ... - Ừ thì anh nói “là người yêu” đó. Em chịu không? Lại huýt sáo. - Không chịu thì ghen làm gì cho mệt vậy. Đồ khờ. - Ủa vậy là chịu rồi đó hã? - Tự hiểu đi. Hì hì. - Mà sao nay đeo bông tai vậy... - Tại thích nên đeo... - Bông tai đâu ra đẹp vậy... - Đi dạo shop với con Uyên thích nên mua... - Mai diện giống vầy đi học nha.” ... “- Anh hãy... giữ lại... thứ này... Trả... lại anh...” ... “- Em muốn... trả... thù...”
Từng đoạn ký ức ngắt quãng trôi vèo qua trước mặt cậu rồi mất hút vào tâm lỗ đen. Bất chợt cậu thấy dưới chân mình chao đảo. Bốn bề xuất hiện những vết nứt khổng lồ càng ngày càng lớn. Những âm thanh “Phản bội” “Trả thù” lại tiếp tục vang lên. Những khuôn mặt giận dữ. Những ánh mắt đa diện bao vây lấy cậu. Những vết nứt xung quanh kia càng lúc càng lớn hơn và... - KHÔNGGGGGG. XOẢNG. ẦM ẦM... Mọi thứ vỡ nát và đổ ập vào cậu. - AAAAAAA. Cậu bật dậy sau tiếng hét của chính mình. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Hai mắt mở lớn. Tim đập liên hồi... - Hộc... Hộc... Đây... đây là... Xung quanh Duy là bốn bức tường trắng xóa. Cậu đang ở trong một căn phòng. Không có bất cứ thứ gì trừ một cánh cửa sắt màu xám đang khóa. Trên cánh cửa có một ô kính nhỏ hình như để nhìn ra ngoài. Không gian tĩnh mịch như tờ. Khẽ động đậy thì phát hiện trên người mình đang mặc một chiếc áo màu trắng khá lạ. Chiếc áo không có nút. Hai ống tay áo bị cột ngược ra sau làm hai tay cậu không thể hoạt động gì được. Nhìn xuống hai chân. Cậu khẽ thở nhẹ khi thấy hai chân mình vẫn còn hoạt động tự do.
- Shizzzz... Khi đang dựa lưng vào tường để lấy thế đứng dậy do hai tay đã bị cột chặt cậu chợt thấy sau lưng mình đau đau. Không chỉ ở một chỗ mà kéo dài rải rác dọc theo sống lưng mình.
Sau một hồi cố gắng cậu đã đứng dậy được và bây giờ thì đang men theo bức tường ra đến cửa. Qua ô kính nhỏ nhìn ra ngoài cậu thấy nhỏ Uyên và con Tâm đang ở ngoài đó đang nói gì đó với hai vị bác sĩ đã lớn tuổi kế bên. Vẻ mặt tụi nó rất trầm ngâm và buồn bã. Thấy vậy cậu lấy thân mình húc vào cửa để gây chú ý. Ít ra phải biết được đây là đâu.
- Uyên. Tâm... Cậu cố sức kêu tên hai đứa nó. - Bác... Bác... Con Tâm nghe tiếng cậu thì quay phắt lại. Nó kéo tay một trong hai người bác sĩ. Cả bốn người thấy vậy thì vội vã chạy lại nơi cánh cửa mà cậu đang ở trong đó... - Sao tao lại ở trong này? Cậu cố sức nói lớn để hai nhỏ kia có thể nghe được. - Chú. Mở cửa... Mở cửa đi... Hình như nó... Nhỏ Uyên lắp bắp. Trong mắt nhỏ dâng lên một nỗi xúc động lạ kỳ... CÁCH... Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. - Uyên, Tâm. Đây là đâu? Sao tao lại ở trong căn phòng này? Còn nữa? Sao tao mặc đồ gì kỳ cục quá vậy nè? Uyên. Gỡ ra dùm tao coi. Cậu nhăn nhó nói trong khi hai nhỏ kia đang trố mắt nhìn cậu. - Mày... mày... Nhận... ra... ra... tụi tao rồi sao? Con Tâm run run hỏi. - Khùng hã? Hai đứa mày có hóa thành tro tao cũng nhìn ra được. Uyên. Nhanh. Tháo hai cái tay áo này ra cho tao. Tê tay quá. Cậu trả lời lại có phần bực tức. - DUY... CÓ THẬT LÀ MÀY NHẬN RA HAI ĐỨA TAO RỒI KHÔNG??? Nhỏ Uyên lao lại ôm chầm lấy cậu. Nhỏ lại khóc. - Hai đứa bay bữa nay bị gì vậy? Đến phiên cậu nhíu mày nhìn hai nhỏ đầy thắc mắc.
- 1...2...1...2...1...2... BÁO CÁO THỦ TRƯỞNG. QUÂN ĐỊCH ĐANG TIẾN ĐẾN GẦN. XIN THỦ TRƯỞNG CHO RA CHỈ THỊ. Một người đàn ông trung niên đột nhiên không biết từ đâu tiến đến trước mặt cậu quát lên. - Ông là ai??? Thủ trưởng gì? Uyên. Vầy là sao? Cậu quay qua hỏi nhỏ Uyên. Nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào trừ ánh nhìn đẫm nước của nhỏ. - 1...2...1...2....1...2.... BƯỚC ĐỀU BƯỚC.... Người đàn ông kia đột nhiên quay qua trái rồi bước đều. - Hữm... Cậu ngây ngốc nhìn theo ông ta đang đi ra sân lớn. Trong lòng cậu thầm nghĩ hình như ông ta là một sĩ quan. Khoan. Nhưng hình như có gì đó sai sai. Sĩ quan mà sao lại mặc đồ giống cậu đang mặc trên người? Chỉ khác là hai tay không bị cột lại như cậu...
- Duy. Mày nói coi tao là ai? Mày tên gì? Con Tâm đặt hai tay lên vai cậu run run hỏi. - Dạ. Em tên Nguyễn Khánh Duy. Năm nay em 21 tuổi. Em là người Việt Nam. Em là sinh viên năm ba trường Sư Phạm Trung Ương. À. Còn chị là con Ngô Hoàng Mỹ Tâm năm ngoái từng dần em một trận tơi tả ạ. Được chưa... Cậu bĩu môi trả lời con Tâm. Trong lòng không khỏi khó chịu. - Mày... Mày... Đến lượt con Tâm lắp bắp. Tình trạng y như nhỏ Uyên lúc nãy. - Tao bực mình rồi nha. Cậu nhăn mặt khi thấy hai nhỏ bạn của mình cùng lúc rơi vào tình trạng kỳ lạ. Quái quỷ. Chuyện gì đang xảy ra. - Cậu có chắc cậu tên Nguyễn Khánh Duy? Cậu nhớ được hai cô gái này? Một vị bác sĩ đặt tay lên vai cậu hỏi giọng hồ nghi. - Quái đản. Đây là đâu? Sao nãy giờ mọi người cứ hỏi tôi chuyện gì tầm xàm vậy? Tên tôi không lẽ không nhớ? Hai đứa này là bạn thân của tôi. Làm sao tôi quên được mà hết người này hỏi tới người kia hỏi. Chỗ này là chỗ nào? Cả ông già lúc nãy nữa. Còn.. còn.... Cậu đang tức tối phun ra hết những điều bực tức trong lòng nãy giờ thì im bặt. Vì vô tình cậu nhìn thấy ngoài sân có rất nhiều người. Có cả ông sĩ quan khi nãy. Ông ta đang đứng duyệt binh với ba người khác. Cậu chăm chú nhìn họ. Ba người kia cũng mặc một chiếc áo giống hệt cậu. Người phụ nữ cuối hàng còn gài thêm một vòng hoa đủ màu trên đầu. Cả bốn người đều như đang rất vui vì cậu thấy họ cười suốt. Rồi trong khoảnh khắc cậu nhận ra ánh mắt của bọn họ đều vô thần. Nụ cười cũng ngây ngô khó hiểu. Thử nhìn qua một góc khác cậu lại thấy một thanh niên đang ngồi trầm ngâm nhìn xuống đất. Trên người vẫn là bộ quần áo giống cậu đang mặc. Chăm chú quan sát hành động của người thanh niên kia cậu phát hiện ra anh ta đang ngồi đào đất để chôn những bông hoa cúc dại mọc đầy trên thảm cỏ. Từng “nấm mộ” nho nhỏ bao quanh chỗ anh ta đang ngồi... BỘP... Một người khác đi ngang dẫm bẹp một vài ngôi “mộ” mới đắp. Ngay tức khắc người thanh niên kia òa khóc nức nở...
- Con của tôi... Con của tôi... Con của tôi... Con ơi... Cơn ơi....... Tiếng khóc đầy bi ai. Những tiếng gọi con não lòng. - Đây... Không lẽ... đây là.... Đến lúc này cậu dần nhận thức được nơi đây là đâu. Và những người kia là ai... - Theo cậu thì đây là đâu? Vị bác sĩ lớn tuổi lại liêng tiếng hỏi cậu. - Bệnh viện tâm thần? Cậu quay qua nhìn cả bốn người đang đứng nhìn mình dứt khoát trả lời. Không thể nghi ngờ gì nữa. Sau khi xâu chuỗi hết những gì xảy ra nãy giờ cậu quả quyết cậu đang ở trong một bệnh viện tâm thần. Nhưng sao cậu lại ở đây? - Tốt rồi. Tốt rồi. Có lẽ bệnh nhân đã tự khôi phục. Thật thần kỳ. Hai cháu có thể cởi nút buộc áo cho cậu ấy được rồi. Vị bác sĩ lớn tuổi kia gật gù nói với hai nhỏ Uyên, Tâm đang đứng như trời trồng. - Khôi... khôi... phục... Cậu có nghe nhầm không? Cái gì mà khôi phục? Chẳng lẽ... - Những gì mày nói về mày hồi nãy đều đúng. Chỉ có điều. Mày bây giờ đã 25 tuổi và hôm nay cũng vô tình là ngày sinh nhật của mày. Tao với con Uyên cũng vì thế mà có mặt ở đây. Tụi tao đến để thăm mày. Mày đã ở trong này 4 năm rồi Duy à... Tụi tao tưởng như đã tuyệt vọng về chuyện mày có thể hồi phục thì đột nhiên mày lại tỉnh ra... Thôi... Xoay người lại đây. Tao tháo dây cho mày... Con Tâm lúc này đã lấy lại bình tĩnh và đã bước đến tháo từng nút buộc sau lưng cậu. - Hã... 4 năm... Tao... Ý... ý mày... là TAO BỊ ĐIÊN ?????????? Cậu trợn mắt hỏi lại nhỏ Uyên về những điều vừa nghe được. - Khoan hãy nói nhiều đã. Bây giờ chúng ta hãy đưa cậu ấy đến phòng làm việc của bác. Bác sẽ đích thân kiểm tra lại kỹ càng. Đừng làm cậu ấy kích động. Mọi chuyện để sau hãy nói. Duy. Cháu đi theo bác. Vị bác sĩ chen ngang vào câu chuyện của ba người. - Dạ... Dạ... Cậu ngẩn ngơ đi theo vị bác sĩ kia. Trong lòng đầy rối loạn. Bị ĐIÊN? 4 năm??? Là thật hay mơ???...
---------------------------------------- Flashback ------------------------------------------------------
4 NĂM TRƯỚC
Sài Gòn chiều mưa tháng 9.
Mưa nhiều lắm. Mưa như trút nước. Mưa như muốn cuốn đi bao nhiêu thứ bộn bề của cuộc sống. Nhưng… Mưa lại không đủ sức cuốn đi cơn bão trong lòng Duy. Đúng rồi! Mưa thì làm sao có thể cuốn nổi một cơn bão. Cơn bão ấy cứ dai dẳng từ ngày này qua ngày khác mà chưa có dấu hiện giảm bớt. Nó cứ cào xé, quằn quại làm trái tim của một người con trai tưởng như vững vàng lúc nào cũng đau buốt và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Tại sao vậy? Hạnh phúc chỉ vừa chớm nở, cậu chỉ vừa mở lòng ra để đón nhận tình yêu từ anh thôi mà… Những ngày đầu anh xa cậu, Duy như hóa điên và không còn khả năng làm chủ cảm xúc của mình như trước kia nữa. Cậu lang thang trong vô thức trên những con đường, những góc phố, những địa điểm mà hai người từng đặt chân qua. Cậu mong sẽ thấy được hình bóng quen thuộc ấy sẽ lại xuất hiện và chạy đến bên cậu. Nhưng tất cả đều là con số không tròn trĩnh. Chẳng ai thân quen và cũng chẳng có hình bóng nào ở những nơi đó. Anh đã đi thật rồi… Chuyện sáng hôm ngày hôm sau cũng trái với kế hoạch của Duy. Không hề có một tờ báo nào đưa tin cũng chẳng mảy may có ai phong phanh nhắc đến. Tất nhiên. Cậu biết nguyên nhân không phải vì Việt. Hắn đã thực hiện đúng giao kèo nhưng có một “người khác” đã chặn đứng nguồn tin nên mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Sóng yên biển lặng. Duy chỉ có việc thầy hiệu trưởng đột nhiên xin nghỉ phép dài hạn. Cậu cũng chẳng có hơi sức quan tâm đến. Vấn đề của cậu bây giờ chỉ có Phong. Nhưng biết giải thích ra sao đây khi “Tại sao tôi phải tin một người không tin tôi? Đây là điều em dạy cho tôi đó...” và nguyên do cũng vì sự thiếu suy nghĩ của cậu. Trong suốt mấy tuần sau đó cậu cũng không thấy mặt anh cho đến khi con Tâm gọi điện thoại cho cậu từ sân bay... Tên Việt cũng vội vã xuất ngoại ngay trong đêm đó. Điểm đến là đâu thì chắc ai cũng biết. Thời cơ của hắn đã đến rồi mà... Trong cơn mưa cậu cứ lầm lũi bước tới. Dáng người liêu xiêu hòa lẫn vào những làn nước mưa mờ mịt... Cậu lang thang từ nơi này qua nơi khác. Đi trong vô thức. Một lúc lâu sau thì đến một ngã tư nọ. Không biết sao cậu cứ đứng đó. Ngay trụ đèn tín hiệu nhìn mông lung về phía bên kia đường. Cả người đều ướt sũng vì nước mưa. - Người ta qua đường hết rồi kìa. Sao anh không qua? Một bé trai tầm 5, 6 tuổi kéo kéo tay cậu hỏi. - Ừ. Cảm ơn em. Cậu cười nhẹ rồi bước chân xuống lòng đường... - Anh ơi coi chừngggg...... Tiếng cậu bé hét lên... PIN... PIN.... Tiếng còi nhấn liên hồi của một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ đang lao tới. TRÁNH RA... TRÁNH RA.... XE BỊ ĐỨT THẮNG RỒI.... Ông tài xế thò đầu ra hét ầm lên còn tay thì đập ầm ầm vào thùng xe... Nhưng... RẦMMM... BỐP..... Chưa kịp nhận ra điều gì đang xảy ra thì cậu đã thấy mình bị hất mạnh. Cả thân người lơ lửng trên không trung rồi tiếp đất. RẦMMMMMM...... RẦMMMMMM..... XOẢNG... XOẢNG..... Chiếc xe kia đã đụng thêm hai chiếc xe khác rồi lật ngang. Cả góc đường nhốn nháo vì vụ tai nạn vừa xảy ra trong tích tắc... Còn Duy. Cậu nằm đó. Bất động. Đèn tín hiệu vừa chuyển sang màu xanh và bắt đầu đếm ngược...
-------------------------------------- End Flashback -------------------------------------------------
Trong phòng làm việc của vị bác sĩ lúc nãy. Sau khi chụp phim phần đầu, đo điện não đồ và lấy mẫu máu để xét nghiệm thì bắt đầu hỏi cậu trong lúc chờ kết quả.
- Để chắc chắc cháu đã khỏi bệnh thì bác muốn cháu trả lời vài câu hỏi. Được chứ? Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn cậu nở nụ cười trìu mến. Với ông đây là một trong số những người bệnh hiếm hoi có thể phục hồi lại một cách thần kỳ. - Dạ. Bác cứ hỏi. Cậu trả lời nhanh gọn. - Vậy cháu tên gì? Ông bắt đầu với câu hỏi đầu tiên. - Dạ. Nguyễn Khánh Duy. - Cháu sinh ngày mấy? - Dạ. 9/12. Hôm nay đó bác. Cậu vừa nói vừa chỉ lên tờ lịch trên tường. - Cháu cảm thấy trong người mình hiện giờ thế nào? - Dạ. Bình thường. Chỉ có hai cánh tay là còn mỏi với tê lắm. Sau đó là vài câu hỏi về trí nhớ của cậu về chuyện trước khi xảy ra. Tất nhiên đều đã được cung cấp đầy đủ khi nhập viện. Từ sở thích đến tính cách và hành động, lời nói. Tất cả đều trùng khớp. Có nghĩa là cậu đã bình thường trở lại. Nhưng để chắc chắn thêm vị bác sĩ kia đặt thêm một câu hỏi nữa: - Cháu có biết vì sao lại ở đây không? - Theo như hồi nãy hai đứa bạn cháu nói thì có lẽ cháu bị... Đến lúc này cậu có vẻ ngập ngừng. - Bị gì? - Bị điên... Cậu khó khăn lắm mới nói ra được từ “điên”. Cậu vẫn đang ngỡ ngàng. Cậu không tài nào tin được mình đã bị điên. Đã vậy còn ở trong bệnh viện tận 4 năm mà không hề hay biết. Cũng đúng thôi. Làm sao mà biết được khi thần trí như vậy... Nói như vậy có nghĩa những chuyện xảy ra khi nãy trước khi cậu tỉnh lại trong căn phòng đó đều là hư ảo? Phong vẫn chưa về? Cậu và anh vẫn chưa gặp mặt nhau? Không có chuyện cậu phóng moto đuổi theo anh? Nếu bị điên đã 4 năm nay thì chuyện cậu và hai nhỏ kia đi dạy là điều không thể? Còn chuyện của ba cậu nữa???? Cả câu chuyện trải dài 2 năm kia cũng là thế giới ảo do cậu tự tạo ra trong cơn loạn trí?
----------------------------------------------- Flashback ----------------------------------------
- Alo. Thầy ơi. Thằng Duy nó tỉnh rồi... Giọng con Tâm hấp tấp báo tin cho ông Minh qua điện thoại. - Vậy hã? Thầy sẽ vào liền... - Nhưng... - Nhưng sao? Có vấn đề gì hã Tâm? Ông Minh chợt lo lắng vì sự ngập ngừng của con Tâm. - Thôi thầy vào đây đi rồi biết... Duy nó... - Được rồi. Thầy tới liền đây. Vừa cúp máy ông nhanh chóng chạy ra xe. Bằng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng tới bệnh viện FV. Nơi Duy đã nằm hôn mê suốt hai tháng nay. Chưa kịp đến nơi ông đã nghe tiếng huyên náo từ cuối dãy lầu. RẦM... XOẢNG... XOẢNG.... - Bác sĩ... Bác sĩ..... Tiếng nhỏ Uyên la thất thanh... - Anh Phong. Anh Phong đâu rồi. Buông ra. Buông ra. Tôi phải đi tìm anh Phong... - Mày bình tĩnh lại đi Duy. Anh Phong đi rồi... - Không có. Ảnh chỉ bận việc thôi... Không có... Ông Minh thất kinh chạy vào căn phòng cuối dãy. Nơi có nhiều người đang tập trung trước cửa xì xào bàn tán. Vừa đến cửa ông thất thần vì trong kia. Đồ đạc đổ bể ngổn ngang dưới đất. Hai nhỏ Uyên, Tâm đang cố sức đè Duy xuống giường. Còn cậu cứ luôn miệng nói nhảm và vùng vẫy. Đó có phải là con trai ông không? Đứa con mà thường ngày khá trầm tính và hiền lành nay lại thành ra như thế... - Nó bị sao vậy? - Dạ tụi em không biết. Lúc nãy nó vừa tỉnh lại thì chỉ ngồi nhìn ra cửa. Xong đột nhiên có chiếc máy bay bay ngang qua. Thế là... Con Tâm bỏ ngang câu nói tiếp tục đè chặt Duy xuống giường. Nhưng lực vùng vẫy của cậu quá mạnh đã hất văng hai đứa nó ra. Không còn ai giữ lại cậu lập tức lao ra cửa tiếp tục lảm nhảm. - Anh Phong. Em không cho anh đi nữa. Đừng đi London nữa. Ở lại đây với em. Em hối hận rồi. Em có lỗi... Em... Em... AAAAAAAAA.... Đột nhiên cậu la váng lên rồi ngồi thụp xuống ôm đầu... - Là lỗi của em. Em đã phản bội anh. Phản bội... Phản bội... Phản bội... - A.... Thằng Việt nó lừa anh đó... - BẢO...... Anh Phong giờ là của tôi... Anh không có quyền giành... Anh không được giành... Không được giành... Ba người còn lại chỉ biết đứng chết trân nhìn cậu... Rồi không ai bảo ai. Nước mắt họ cùng rơi...
------------------------------------------- End Flashback ------------------------------------------------
- Khánh Phong là ai? Đột nhiên cô y tá ngồi kế bên cậu nãy giờ chen vào. - ... Cái tên này làm cậu khựng lại hoàn toàn. Cậu không biết nên trả lời sao. Người yêu? Trả lời như vậy liệu có đúng? - Cháu cứ trả lời cô ấy đi. Bác cũng muốn hỏi. 4 năm nay mọi sinh hoạt và những cơn loạn trí của cháu đều có tên cậu ta. Lúc nào cháu cũng nói ra tên cậu ta. Lúc thế này lúc thế khác. Nhưng chung quy thì... Cháu hãy cho bác biết cậu ta là ai? Có phải đó là một người rất quan trọng với cháu? - Dạ. Đúng. Anh Phong là người cháu yêu. Cuối cùng thì cậu cũng có thể tìm ra phương án trả lời khá “hợp lý”. Là “người cháu yêu” – Không phải “người yêu cháu”. CẠCH. Cửa phòng khám mở ra. Vị bác sĩ trẻ hơn lúc nãy đứng cạnh vị bác sĩ đang hỏi chuyện cậu cầm theo một bao thư trắng đi vào. - Đã có kết quả. Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường và còn rất tốt. Đây có lẽ là trường hợp lạ nhất mà con từng gặp đó ba. Hồi phục mà không có bất cứ một dấu hiệu nào trước đó. Sáng nay cậu ta còn lên cơn. Kích động đến nỗi phải dùng kềm điện khống chế rồi nhốt vào phòng cách ly. Vậy mà... Thật khó tin... - Lên cơn??? Cậu quay qua nhìn anh ta như để xác nhận lại điều mình nghe được là đúng. - Cháu có muốn xem lại một chút đoạn băng mới vừa ghi lại từ camera lúc nãy không? Lúc cháu lên cơn sáng nay? Vị bác sĩ già lên tiếng hỏi. - Ba. Như vậy là trái với quy tắc. Lỡ đâu cậu ta chưa hoàn toàn bình thường lại thì... - Không sao. Chỉ vài phút thôi. Với kinh nghiệm của ba bao nhiêu năm nay khi quan sát bệnh nhân và thái độ bình tĩnh của cậu ấy nãy giờ thì ba tin phán đoán của ba không sai. Cậu ta đã hồi phục. Vừa nói ông vừa xoay màn hình Laptop về phía Duy. “- CHỊ NHƯ. NÓI CHÚ THUẬN LẤY CHIẾC MOTO CỦA ANH PHONG RA ĐÂY CHO EM.” Trên màn hình. Cậu đang chỉ vào một gốc cây cau kiểng trong sân quát lên. “- Khi nãy anh Phong lái xe đi hướng nào? - Bên kia. Chú Thuận nói rồi chỉ tay về bên trái. - OK.” Cậu nhảy lên chiếc ghế đá. Hai chân kẹp chặt thành ghế còn cả cả người rạp về phía trước như dang lái xe. “BỘP... BỘP... BỘP....
- ANH PHONG. DỪNG XE LẠI.” Cậu đang ngồi trên thành ghế. Một tay giữ cạnh ghế. Một tay đấm ầm ầm vào cây cột kế bên.
“- Em muốn nói chuyện với anh. - BÂY GIỜ ANH CÓ DỪNG LẠI KHÔNG ?” Vẫn là cậu đang độc thoại với cây cột. Vẻ mặt đầy căng thẳng. “- Được.”
Trong chớp mắt cậu đứng thẳng dậy rồi co chân trái lên tì đầu gối vào mép ghế sau tiếng đáp gọn lỏn kia. Nhanh như chớp cậu dồn hết lực nhảy sang cánh cửa sổ đang mở ra ở dãy phòng phía đối diện. Hai tay cậu nhanh chóng chộp lấy thành cửa sổ. Hai chân co lên để không va chạm với mặt đất. Rồi cậu với tay bám lên cửa sổ bên cạnh rồi đu người lên đó. Cả thân người lắc lư đong đưa theo cánh cửa. Tiếp ngay sau đó trên màn hình xuất hiện ba người điều dưỡng chạy đến gỡ cậu ra khỏi cánh cửa. Đột nhiên cậu ôm chầm lấy một người rồi kéo người đó nằm dài ra đất. Bộ dáng y hệt như lúc cậu kéo Phong xuống xe trong giấc mơ theo như cậu đã nhận định ngay trước khi tỉnh dậy. Liền sau đó có thêm một nam y tá chạy đến chích kềm điện vào sống lưng làm cậu ngã xuống bất tỉnh... Nhìn những thước phim chiếu trên màn hình nãy giờ cậu đã xác định. Những điều cậu cho là giấc mơ kia tưởng như không phải là thật nhưng nó lại là thật. Thật trong cái không thật. Những cú sock do chiếc còng kia gây ra có lẽ là cú sock của những lần bị chích kềm điện vào lưng...
- Cháu có muốn xem tiếp không? Còn nhiều chuyện lắm. Nhưng chỉ là mình cháu “độc diễn” như đoạn phim vừa rồi. À không. Với cậu Khánh Phong trong tưởng tượng của cháu... Vị bác sĩ ôn tồn hỏi khi thấy cậu có vẻ trầm tư. - Dạ thôi được rồi. Cháu có thể hiểu được lý do vì sao cháu phải vào đây rồi. Cậu nở một nụ cười nhẹ. Coi nữa làm gì. Cậu không dám nhìn lại hình ảnh cuồng loạn của mình nữa... - Con ra bảo hai bé Uyên, Tâm vào đây cho ba... Ba muốn...
RẦM... LỊCH BỊCH... LỊCH BỊCH... Không cần “anh bác sĩ” ra mời. Hai đương sự đã tự lao vào với tốc độ tên lửa. Vẻ mặt không giấu nổi nét hân hoan và hạnh phúc. Hai nhỏ chạy líu quíu đến mức vướng vào chân nhau rồi đổ lăn kềnh ra đất. Thấy vậy cậu chỉ phì cười rồi bước đến đỡ hai nhỏ dậy.
- Tao chụp lại cảnh này rồi post lên Fb là hai đứa mày mất hết uy nghiêm của các chị đại nhá. Haha. Vừa đỡ vừa nói cậu vười cười khanh khách. - Thằng khỉ/ Thằng quỷ. Hai nhỏ đồng thanh mắng nhẹ rồi ôm chầm lấy cậu. Rốt cuộc thì hai nhỏ đã thấy được kỳ tích mà trên phim người ta thường hay chiếu. - Thôi nha. Không khóc nha. Bữa nay sinh nhật tao đó... Cậu vươn tay lên xoa đầu hai nhỏ rồi “đe dọa” để ngăn “chiều nước lũ”. - Rồi rồi. Tụi tao không khóc. Không khóc.... Tuy nói vậy nhưng cái mặt méo xệch với nụ cười dị dạng đã phản bội nhỏ Uyên. Nhìn mặt nhỏ lúc này như một đứa hề xiếc. =)))) - Mày thôi đi Uyên. Cái bản mặt mày giờ nhìn như con quỷ vậy đó. Con Tâm chọt chọt vô trêu chọc nhỏ Uyên. 4 năm nay nhỏ Uyên đã thành “ma nước mắt” hồi nào không hay. - Quỷ cái đầu mày. Hứ... Nhỏ Uyên nguýt dài đưa mắt liếc con Tâm một cái sắc lẻm. Bộ mặt hung dữ đã trở lại. - Đi. Hai đứa bay. Đi kiếm xó nào đó xử lý nhau đi. Rồi ghé shop mua cho tao bộ đồ đẹp đẹp để tao mừng sinh nhật coi... Cậu đứng dậy chống nạnh “ra lệnh” cho con vịt trời đang chí chóe kia. - Thôi thôi. Các cô các cậu làm ơn giữ bình an cho cái bệnh viện của tôi. Không khéo chút nữa người ta nhốt cả ba người vào phòng cách ly bây giờ. Haha... Nhìn cảnh tượng lẫn lộn trước mắt mình vị bác sĩ già không giấu được niềm hân hoan mà phải bông đùa vài câu. Trong sự nghiệp chữa trị bệnh nhân tâm thần của ông bao nhiêu năm nay. Số người tỉnh lại sau cơn mê chỉ là phần rất rất nhỏ. Hầu hết họ đều không thể tự thoát ra khỏi cơn mê do chính mình tạo ra. Hầu hết bọn họ chọn cách sống trong thế giới đó đến cuối đời. Vì vậy tình cảnh ngày hôm nay khiến ông không khỏi rúng động. - Dạ. Cháu xin lỗi. Vậy giờ tụi cháu có thể ra về được chưa bác? Nhỏ Uyên “khép nép” hỏi ý ông. - Đáng lẽ bác muốn giữ Duy lại thêm một, hai hôm để theo dõi. Nhưng thôi. Hôm nay là sinh nhật cậu ấy. Bác làm trái luật một phen. Coi như tặng quà sinh nhật. Dù gì mọi thủ tục kiểm tra cũng đã hoàn thành. Hai đứa có thể đưa Duy về. Nhớ ghé nhà thuốc bệnh viện để lấy thuốc bác đã dặn sẵn. Uống thuốc đúng giờ. Thủ tục xuất viện khi nào xong bác sẽ cho người liên lạc với cháu nhé Uyên. Còn Duy lúc nào cháu cũng phải giữ cho tâm trạng thật thoải mái, đừng để bị xúc động mạnh hoặc kích thích thần kinh. Bệnh của cháu tuy đã khỏi nhưng cháu nên biết là khi người ta bị thương ở đâu đó. Ví dụ như gãy tay chẳng hạn. Thì sau khi lành lại cánh tay đó cũng sẽ yếu hơn tay còn lại. Nếu bị thương lần nữa thì sẽ nặng hơn và khó chữa hơn. Và hệ thần kinh của cháu cũng vậy. Đừng nên bắt ép nó căng thẳng hoặc suy nhược quá mức.
- Dạ. Chào bác. Cháu sẽ ghi nhớ. Bây giờ tụi cháu xin phép. Cảm ơn bác đã giúp đỡ cháu trong thời gian qua rất nhiều. Sau này nếu rãnh cháu sẽ quay lại đây thăm mọi người... Cậu cúi đầu chào ông rồi lôi hai nhỏ kia chạy tuốt ra ngoài. Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu muốn nhìn thế giới ngoài kia đã thay đổi thế nào trong suốt 4 năm qua. Cậu đã phung phí hết 4 năm tuổi trẻ của mình rồi... - Duy. Con. Một giọng nam trung niên cất lên sau lưng ba người đang vui vẻ. Thanh âm quen thuộc, gần gũi. - Duy. Ba... ba mày tới kìa... Con Tâm thì thầm bên tai cậu. - ... Cậu biết chứ. Nhưng cậu không có đủ can đảm để quay lại nhìn ông. Cậu làm sao dám nhìn ông khi ngày xưa đã làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa. Bây giờ cậu đang tự hỏi mình có còn hận ông không? - Mày lại nói chuyện với ba mày đi. Mấy năm nay mọi chi phí chữa trị lẫn các bệnh viện lớn nhỏ mày nằm đều do thầy Minh lo liệu hết đó. Thậm chí thầy còn thuê máy bay riêng đưa mày đi Mỹ 5 lần để chữa trị nhưng không thành công. Lần cuối đi về thầy mới đồng ý cho mày ở lại đây vì tưởng đã không còn cố gắng được nữa. Mỗi lần thầy vào thăm mà thấy mày lên cơn thầy đều khóc. Thầy thương mày lắm. Mày đừng vậy nữa. Dù gì hai người cũng là cha con ruột mà. Nhỏ Uyên nói nhỏ vào tai bên kia của cậu. - Vậy thì sao? Tao đâu cần ổng làm vậy? Tụi mày thấy không? Hôm nay là tao tự tỉnh lại chứ không phải vì những lần chữa trị ở nước Tây nước Tàu nào đó. Hơn nữa. Khi ông ta bỏ rơi mẹ con tao tao xem như ông ta đã chết. Tao không có ba... Đoạn cậu quay lại nhìn ông Minh nói tiếp. – Số tiền 4 năm nay ông đã bỏ ra xem như tôi nợ ông. Sau khi bình phục hẳn tôi sẽ kiếm việc làm rồi trả lại cho ông. Không thiếu một xu. Sau đó không ai nợ ai. - Mày nói vậy mà nghe được sao? Nhỏ Uyên đập vai cậu. - Tao nói có gì sai sao? Đi thôi. - Mày sao có thể đối xử với ba mày như thế? Con Tâm tiếp lời nhỏ Uyên. - Đó là chuyện của tao và ông ta. Tụi mày hãy để tao tự giải quyết được không? Cậu nói mà hai vai run lên. - Thôi. Hai đứa đưa Duy đi đi. Chỉ cần thấy Duy khỏe mạnh vậy là thầy vui rồi. Chăm sóc nó dùm thầy... Thầy... Thầy... Ông Minh không còn nói được nữa. Một giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt đầy nỗi niềm của ông. Ngay khi nhận được điện thoại của con Tâm ông đã bỏ ngang cuộc họp hội đồng mà chạy ngay đến đây để xem tình hình cậu ra sao. Ông đã vui và hạnh phúc biết bao khi thấy cậu nắm tay hai nhỏ kia chạy ra khỏi phòng khám với vẻ mặt tươi cười và thần thái sinh động như ngày xưa trước khi phát bệnh. Nhưng giờ thì ông mới chợt nhận ra. Ký ức của cậu vẫn dừng lại tại thời điểm 4 năm trước. Khi cậu lên kế hoạch trả thù ông... - Vậy... Nhỏ Uyên và con Tâm đang rất khó xử. Nếu là bình thường thì tụi nó sẽ ra sức mà khuyên cậu nhưng bây giờ thì không thể. - Đi... Cậu lạnh lùng kéo tay hai nhỏ. Nhưng sao bước chân cứ nặng trĩu. Trong lòng cậu đủ biết ông không hề quên cậu, không hề muốn bỏ rơi cậu nhưng hình ảnh năm đó khi ông ra đi không một lời từ biệt. Những ngày sau đó mẹ cậu đau khổ đến tột cùng rồi lao vào làm việc quần quật để quên ông. Và cuối cùng mắc bệnh và chết trong lẻ loi làm cậu khó có thể nói lời tha thứ. - Duy. Sinh... Sinh... Nhật... vui vẻ... Ông Minh nói với theo. Cổ họng nghẹn đắng. - Ông vẫn còn... nhớ... sao... Một lần nữa cậu phải quay lại nhìn ông. - Nhớ... Chưa bao giờ ba quên... Ông chớp chớp mắt rồi quay mặt qua chỗ khác tránh để cậu nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt mình. - Vậy... Ông còn nhớ... Ông... Ông hứa tặng tôi thứ gì trước khi ông bỏ đi không? Bất giác cậu buộc miệng hỏi. - Nhớ... Ba vẫn còn nhớ... Nói đoạn ông rút trong túi ra một vật gì đó...
------------------------------------------------ Flashback ------------------------------------------------
- Ba. Tuần sau là sinh nhật con rồi đó ba có nhớ không? Đứa bé nhỏ nhắn mới 5 tuổi giương đôi mắt sáng tròn xoe nhìn ba nó hỏi. Đôi môi chúm chím xinh xắn chu chu ra thật làm người ta muốn cắn cho một cái cho “đã thèm”. - Làm sao ba quên được chứ cục cưng của ba? Ba cậu hôn đánh chóc lên trán cậu một cái. - Vậy ba mua cho con quà gì đây? Cậu bé hỏi ba mình bằng một chất giọng trong vắt. - Đồ chơi xếp nhà, siêu nhân hay bộ đồ câu cá? Ông bố trẻ gãi gãi cằm hỏi con mình. - Mấy thứ đó con không thích đâu. Con muốn ba tặng con cái đồng hồ tròn tròn giống bạn Cường trong lớp. Có cái nắp mở ra mở vô đẹp lắm. Trên cái nắp thì phải có hình hai cha con mình trong đó. Để đi đâu con cũng có thể khoe được với mấy bạn là con có một người ba số 1 thế giới. Nói rồi cậu bé lập tức chạy đi lấy quyển album và lôi ra một tấm hình hai người. Trong đó ba cậu đang bế cậu. Còn cậu đang hôn lên má ba mình. Nhìn hai cha con tỏa ra thứ ánh sáng lạ lùng mà ấm áp. - Ủa mà quên. Ba mua cái nào có cọng dây dài dài nha. Cậu bé ngẫm nghĩ rồi chợt nói thêm. - Để chi vậy con? - Để con cột ba dính lại với con. Không cho ba đi đâu nữa hết. Dạo này ba cứ đi hoài. Ba không có ở nhà với con. Ban đêm con ngủ gặp con ma con sợ lắm. Kiếm ba thì mẹ nói ba bận việc ở công ty chưa có về. Cậu bé nói mà miệng méo xệch. Đôi mắt to tròn ngấn nước. - ... Một cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng người ba... Rồi chợt giật mình... Đã hơn 2 tháng nay anh toàn đến bên nhà người kia. Anh suýt nữa quên mất đứa con bé bỏng này của mình... - Được. Ba hứa. Sinh nhật con bã sẽ tặng con. - Ba hứa rồi nha... Ngoéo tay nha. Ai thất hứa bị biến thành con ma xấu quắc con mắt lé lé cái lưỡi lè lè nha... Hihi... Cả hai cha con vui cười ngoéo tay nhau. Lời hứa được xác lập.
----------------------------------------- End Flashback -----------------------------------------------
Trên tay ông Minh là chiếc đồng hồ quả quýt với sợi dây đeo thật dài. Lớp mạ bạc bên ngoài đã xỉn màu điều đó chứng minh vật này đã được mua từ rất lâu rồi. Nhìn thấy nó cậu tiến lại gần bên ông. Đứng nhìn chiếc đồng hồ một hồi lâu cậu mới run run cầm nó lên. Tách. Nắp quả quýt mở ra. Âm thanh đục nhẹ chứng tỏ người giữ nó đã mở ra mở vào rất nhiều lần. Ở mặt sau nắp quả quýt là tấm hình đó. Tấm hình của ông bố trẻ và đứa con trai 5 tuổi. Gương mặt họ trong hình vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp năm xưa. - Nhưng ông đã không giữ lời... Ông đã không về... Ông đã thất hứa... Ông đã quên mất tôi... Cậu nói từng câu đứt quãng. Tóc. Một giọt nước mắt trong veo rơi trên tấm hình. - Ba... Hôm đó... Dì Nguyệt bị tai nạn nên... nên... Trong lòng ông ngàn lần vạn lần muốn nói cho xong nhưng không tài nào nói được. - Vậy nên ông bỏ tôi bơ vơ một mình trong đêm hôm đó. Nhưng coi như ông có lý do chính đáng đi. Qua hôm sau tôi vẫn nghĩ đêm đó ông bận việc nên không về được. Tôi nuôi niềm hy vọng rằng ngày mai ông sẽ về. Nhưng không... Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày... Ba tôi vẫn không thấy đâu. Lúc đó ông có biết tôi chỉ cần được nghe ông nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” là đã đủ rồi không? Nhưng sao ông không về? Tôi chờ ông từ ngày này qua ngày khác. Đến tận hôm dọn nhà đi tôi vẫn ráng đứng ở cổng chờ ông. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đợi được ông... Ông đã không về... Ông đã bỏ rơi tôi... Nước mắt cậu theo từng câu nói mà chảy xuống. Tràn ngập lên tấm hình trong chiếc đồng hồ... - Ba xin lỗi... Ông Minh đưa hai tay lên định ôm lấy cậu nhưng không dám... Ông sợ cậu sẽ đẩy ông ra. - Xin lỗi? Ông tưởng xin lỗi như vậy thì có thể bù đắp lại cho cái chết lẻ loi của mẹ tôi? Hay ông tưởng xin lỗi như vậy có thể làm vơi đi nỗi thất vọng trong lòng tôi? Trong suốt bao nhiêu năm nay ông có mảy may nhớ đến tôi dù chỉ một chút? Ngay cả lần đầu gặp tôi trong trường ông cũng đâu có nhận ra tôi. Rồi biết bao nhiêu lần tôi gặp ông trong lúc quen anh Phong ông cũng đâu có nhận ra tôi? Trong khi đó cái bớt hình trái tim mà ông bảo là “Ba đã đánh dấu con của ba rồi” vẫn còn nằm trên cổ tôi mà? Ông “đánh dấu” như vậy nhưng sao ông không nhận ra chứ? Vậy ngày xưa ông “đánh dấu” tôi làm gì??????? Vừa nói cậu vừa xoay người lại cho ông nhìn rõ vết bớt kia. Vết bớt nhỏ màu nâu hồng nằm ngay giữa gáy. Đúng như cậu nói. Nó có hình trái tim...
---------------------------------- Flashback -----------------------------------------
- A ha. Sau gáy con có trái tim đẹp lắm nè cục cưng. Trong lúc đùa giỡn ông bố trẻ vô tình nhìn thấy vết bớt lạ sau gáy con trai mình. - Đâu ba. Trái tim sao nằm ở đó được. Mẹ nói trái tim nằm trong người mà ba. Cậu bé vô tư đưa bản tay nhỏ xíu sờ sờ lên gáy mình. - Con không thấy được đâu. Cái này chỉ có một mình ba thấy được thôi. Cái này là ba “đánh dấu” con đó. Sau này lỡ con bị lạc ba chỉ cần kiếm ai có vết bớt này là kiếm ra được con liền. Haha. - Woaaaa....... Vậy là con khỏi sợ bị con ma bắt rồi ba ha... Cậu bé cười híp mắt tay vẫn sờ sờ ra sau gáy. Nơi có vết bớt hình trái tim. Ngày mai cậu sẽ lên trường khoe với đám bạn mẫu giáo về cái “dấu ấn” đặc biệt này.
--------------------------------------- End Flashback -----------------------------------
|
- Ba... Quả thật ông đã quên mất cái bớt kia. Trong khi cậu bé năm nào vẫn còn nhớ rõ lời ba mình nói... - Thấy chưa... Ngay cả việc này ông còn quên thì ông nói bao nhiêu năm qua ông luôn nhớ đến tôi thì làm sao tôi tin được chứ? Cậu xoay người lại nhìn thẳng vào mắt ông. - Duy. Mày bình tĩnh... Nhỏ Uyên thấy tâm trạng cậu đang dần dâng cao thì tiến lại vỗ vỗ lưng cậu. - Con nói đúng... Ba không có tư cách nhận lại con. Ba không xứng đáng... Nói rồi ông quay lưng thất thểu bước đi. Ông không còn biết nói gì nữa. Hổ thẹn và xót xa. Hai mắt đỏ ngầu ngần ngận nước. Trong lòng đau buốt vì từng câu từng chữ mà cậu nói ra... – Đứng lại. Tôi chưa cho ông đi mà. Sao ông lúc nào cũng nghĩ tới chuyện bỏ tôi ở lại vậy… Cậu chạy theo níu tay ông Minh lại rồi nhanh chóng dùng sợi dây đeo dài quá khổ kia cột chặt cổ tay hai người lại với nhau.
– Con… Ông Minh ngỡ ngàng nhìn tay hai người đang bị cột lại.
– Không được đi nữa. Tôi cột dính ông lại với tôi rồi… Cậu nói rồi nhìn ông. Ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.
– Ba không đi nữa. Ba không đi nữa… Ba sẽ ở lại với con… Ba sẽ không bỏ rơi con nữa… Mọi thứ vỡ òa. Ông Minh ôm chặt lấy cậu. Nước mắt không ngừng rơi.
– Ba hứa đi. Ai thất hứa bị biến thành con ma xấu quắc con mắt lé lé cái lưỡi lè lè… Cậu vừa nói vừa đưa ngón tay út lên chờ đợi…
– Ba hứa. Sau này ba sẽ không để cục cưng của ba một mình nữa. Ba sẽ không cho con ma nào làm hại con trai của ba hết… Dứt câu nói cũng là lúc ngón út của hai cha con móc chặt vào nhau. Kế bên nhỏ Uyên lại khóc. Con Tâm cũng rưng rưng trước những lời nói của họ. Tưởng chừng như bất thường nhưng là lời tận đáy lòng. Họ đã quay lại 20 năm trước. Lúc cậu bé kia chưa trưởng thành và người cha cũng chưa bỏ đi. Nắng chiều vàng rực chiếu rọi xuống bốn người đang đứng trên hành lang… Khung cảnh đẹp tuyệt vời…
– END CHAP 18 –
|
- CHAP 19 -
Cánh cửa màu trắng quen thuộc từ từ mở ra.
- Tèn... ten... Chào mừng mày về nhà. Hú hú... Nhỏ Uyên bước trước bước sau nhảy chân sáo vào nhà. Căn nhà mà bao nhiêu năm nay bị “hắt hủi”. À không. Không phải “hắt hủi”. Mà là chủ nhân của nó tạm thời đi “du lịch” một thời gian. Mọi thứ vẫn như xưa, định kỳ hàng tuần ông Minh vẫn cho chị Như đến quét dọn sạch sẽ để chờ ngày Duy trở lại. Cậu chầm chậm bước vào ngôi nhà đã quá đỗi thân quen mà không khỏi có chút bồi hồi. 4 năm. 4 năm trời cậu không sống ở đây. Bây giờ cảm giác vừa quen vừa lạ đan xen nhau. Vật dụng trong nhà đều nguyên vị trí của nó. Có vài món đã có màu thời gian nhưng tuyệt nhiên không thiếu mất một thứ nào. Đó là do ba cậu đã dặn đi dặn lại chị Như không được phép bỏ đi món nào cho dù có hỏng hóc đến đâu đi chăng nữa. Lướt nhẹ ngón tay trên những khung hình treo trên tường rồi dừng lại ở chiếc khung gần nhất... Hai người con trai trong tấm hình vẫn tươi cười, vẫn sát vai nhau...
- Mấy năm nay anh Phong có về lần nào không? Cậu quay qua hỏi nhỏ Uyên. - Không... Nhỏ ngập ngừng trả lời trong lòng không ngừng rủa thầm “Biết vậy hồi đó cất quách hết mấy cái này cho rồi. Mới về đã thấy. Khổ ghê” - Ở đây không ai có tin tức gì của Phong hết con à. Nó chẳng liên hệ gì với ba trong bốn năm qua. Ông Minh ngồi trên ghế salon lên tiếng nói. - Con đột nhiên nghỉ học mọi người có biết chuyện của con không không ba? - Chỉ có Uyên và Tâm biết. Sau khi con xảy ra chuyện. Ba liền làm đơn xin thôi học cho con với lý do con đã đi Mỹ du học. Mọi chuyến đi chữa bệnh của con ba đều cho người phong tỏa thông tin từ các bệnh viện. Con yên tâm. Không ai biết bốn năm qua con đã ở đâu và làm gì. Họ chỉ tưởng là con phải đi du học gấp mà thôi. - Dạ. Vậy là tốt rồi. Chắc anh Phong cũng sẽ không biết... Cậu cố nén tiếng nói của mình xuống cổ họng nhưng cũng đủ cho nhỏ Uyên đứng cạnh bên nghe thấy rồi thở dài... - Rồi giờ mày tính làm gì Duy? Con Tâm nhìn nét mặt trầm tư của Duy cũng phỏng đoán được phần nào trong đầu cậu đang nghĩ gì bèn lên tiếng chuyển chủ đề. - Là sao? - Ý tao là bây giờ mày có dự tính gì cho sắp tới không? Mày định đi học lại hay kiếm gì đó để làm? - Nếu con muốn đi học lại ba có thể sắp xếp cho con một trường khác. Tuy nhiên sẽ không tốt bằng trường Trung Ương. Ông Minh cũng góp thêm ý kiến. - Cứ thong thả đã. Con mới ra viện thôi mà. Làm sao có tâm trí nghĩ tới mấy chuyện đó. Mọi người ăn hiếp con. Hức. Cậu ra vẻ phụng phịu. - Vậy cũng được. Cũng tối rồi. Ra nhà hàng làm một bữa nhé mấy đứa. Ông Minh phì cười khi nhìn biểu hiện nhăn nhó trên mặt cậu con trai của mình. 25 tuổi rồi đó ông tướng. >.< - Yeahhhh..... Em đói lắm rồi thầy ơiii...... Mình đi nhà hàng nào sang chảnh nhất nha thầy. Ăn mừng thằng Duy hết bệnh... Vẫn là nhỏ Uyên với cái miệng đang phát thanh hết công suất. - Được. Đi đâu cũng được. Mấy đứa lựa chỗ rồi nói với tài xế. Hôm nay thầy lo hết. Cứ thoải mái. Haha. Ông Minh cũng hưởng ứng không khí đang dần trở nên nhộn nhịp. - Lên Google search gấp mày ơi. Ngàn năm có một. Triệu năm có nửa. Há há. Con Tâm hí hửng chộp vai nhỏ Uyên rồi hai nhỏ nhanh chóng chúi mũi vào màn hình điện thoại. Chốc chốc lại rú lên kích động khi thấy một địa điểm nào đó. - Tụi mày đừng lợi dụng cơ hội nhaaaaa. Chừa lại của cho tao hưởng thừa kế nữa chứ. Thấy vậy cậu nhanh chóng bỏ khung hình trên tay xuống nhảy lên salon nhập hội với hai nhỏ kia. Chẳng mấy chốc cả phòng khách rộn tiếng cười, tiếng tranh cãi, tiếng phản đối, tiếng la hét rộn ràng của ba đứa trẻ to xác. Ông Minh ngồi đó chỉ biết lắc đầu cười trừ trước khung cảnh hỗn loạn kia. Đã lâu lắm rồi ông không thấy lòng mình nhẹ nhàng như hôm nay. Bốn năm qua không ngày nào ông không tự trách mình đã không chăm lo cho đầy đủ cho Duy khiến cậu phải rơi vào trạng thái mê dại kia. Ông tự trách bản thân mình mấy chục năm trước đã quá vô trách nhiệm và nhẫn tâm mà bỏ cậu lại. Nhưng rồi hôm nay mọi thứ đều được chính đứa con mà ông đã bỏ rơi đó bỏ qua hết. Cậu không còn giận, không còn trách móc, ai oán mà chỉ nhẹ nhàng kéo ông lại gần mình... Nghĩ đến đó khóe miệng đã lâu không nở nụ cười của ông bỗng cong lên.
- Có rồi. Có rồi. Chỗ mới mở. Chắc sẽ hợp với cả nhà mình. Nhà hàng Kim Hải. Em thấy review khen quá chừng luôn nè thầy. Sau một hồi chí chóe nhỏ Uyên cũng đã ngóc đầu lên tuyên bố địa điểm. - XUẤT PHÁTTTT..... Con Tâm đứng dậy chạy phắn ra cửa. - Ê... Ê... CHỜ TỤI TAO COI.... RẦM... RẦM... RẦM... Duy và nhỏ Uyên cũng rầm rập chen chúc nhau chạy ra cửa mà không thèm chờ ông Minh đi ra chung. Niềm vui của họ bây giờ quá lớn. Chẳng ai câu nệ những chuyện tiểu tiết nữa làm gì... - Ba ơiiiii... Nhanh lên. Tụi con đói quá rồi. Cậu thò đầu ra cửa xe gọi với vào trong. - Từ từ. Ba nghe điện thoại một chút. Tiếng ông Minh trong nhà nói vọng ra. - Lẹ lên ba. Con sắp xỉu rồi... Ơ... Đột nhiên cậu quay phắt lại khi nhác thấy một bóng đen đứng ở góc đường đang nhìn chăm chăm về phía nhà mình qua kính chiếu hậu. - Mày sao vậy Duy? Nhỏ Uyên hỏi khi thấy cậu đang đùa giỡn bỗng quay đầu tìm kiếm cái gì đó. - Hình như tao thấy có ai bên kia đường đang nhìn tụi mình. - Mày khùng quá. Có ai đâu. Sau một hồi nhìn quanh quất nhỏ Uyên khõ đầu cậu một cái. - Ui da. Mày muốn tao vô trỏng lại hay sao mà khõ mạnh vậy. Duy ngồi lại vào xe tay xoa xoa chỗ vừa bị nhỏ Uyên khõ lên trong lòng thầm nghĩ chắc tại mình vừa khỏi bệnh nên suy diễn lung tung. - Mày đã ra đây rồi thì còn lâu tao mới để mày vô lại trong đó. Hứ. Nhỏ Uyên bỗng ôm chặt tay cậu. Cả ba người trong xe lại phá lên cười một lần nữa. Họ không biết bóng đen kia vẫn còn nấp sau trụ điện. Sau khi chiếc xe chở họ rời đi người nọ liền bấm điện thoại gọi cho một ai đó...
- Oke. Tốt lắm. Cứ tiếp tục theo dõi. Tôi đã về đến. Người phía đầu dây bên kia trả lời. Là một người đàn ông. - Papa. Papa làm gì mà lâu quá... Con đói rồi... Giọng một đứa trẻ tầm vài tuổi vọng vào ống nghe. - Được rồi con trai. Papa xong việc rồi. Để papa đưa con đi ăn nha... Anh ta quay qua xoa đầu đứa con bé bỏng của mình rồi tiếp tục dặn dò : - Tạm thời cứ vậy. Khi nào cần gì nữa tôi sẽ liên lạc với cậu. - Vâng. Đầu dây bên kia đáp gọn lỏn rồi cúp máy.
-------------------------------------------------------------------------------
Tại nhà hàng Kim Hải nơi đang diễn ra buổi tiệc đoàn viên không khí cực kỳ rộn ràng. Ba “đứa trẻ” kia vẫn vừa ăn vừa chọc ghẹo nhau như 4 năm trước.
- Đồ ăn ở đây ngon thiệt. Hèn chi đông quá chừng. Nhỏ Uyên miệng nói tay vẫn gắp lia lịa. - Ờ. Ngon. Ăn cho lắm đi rồi mai lăn đi dạy nha con mắm kia. Còn không thì mày ních cái áo dài tét làm 8 mảnh nhá. Há há. Con Tâm “móc” nhỏ Uyên. - Ủa. Mày đi dạy rồi hã? Duy quay qua hỏi nhỏ Uyên. Từ chiều đến giờ toàn luyên thuyên nói chuyện tầm xàm để kiểm tra trí nhớ chứ chuyện cuộc sống riêng của hai nhỏ kia cậu vẫn chưa hỏi tới. - Ừ. Học xong phải đi dạy chứ. Hề hề. Nhỏ ráng nuốt trọng cục bò viên rồi mới trả lời lại. Chắc chỉ có những ai ngồi trong bàn này mới biết cô giáo Uyên nổi tiếng nghiêm khắc dữ dằn trên lớp lại biến thành hình dáng như thế này. - Còn mày thì sao? Cậu quay qua con Tâm. - Mày bị nạn thì tao cũng bỏ học luôn rồi. Mà có đi học thì tao không biết lỡ hên hên tốt nghiệp rồi đi dạy thì sẽ đào tạo ra cái giống gì nữa. Nó nhún vai. - Vậy giờ mày đang làm gì? - Không làm gì hết. Cứ đi ra đi vô thăm mày với con Uyên hay đi du lịch đâu đó. Hết tiền thì về. - Còn đám lâu la của mày? Thằng Bình, thằng Phương, thằng Hoàng với con Linh nữa. - Rã đám hết rồi. Hai thằng Bình, Phương thì bị ông già đưa ra nước ngoài còn con Linh... Haha... Nó... Nói tới đây tự nhiên nó bật cười. - Nó sao? Cậu tròn mắt nhìn nó. - Lấy chồng rồi. Năm ngoái. Giờ có con luôn rồi. Nếu muốn gặp thì bữa nào tao dắt mày qua thăm nó. Há há. Cái con đó im im mà ghê thiệt. Chồng nó mày cũng quen đó Duy. Con Tâm nháy mắt nhìn cậu. - Ai? Cậu càng ngạc nhiên hơn. 4 năm nay không phải cậu đều ở trong bệnh viện sao? Làm gì quen được chồng con Linh? - Lê Nguyên Vũ. Nghe quen không... Bồ “hụt” của mày đó. - VŨ??? Sao... Sao có thể??? Duy giật bắn mình. Sau chuyện đó cậu và Vũ không hề liên lạc gì với nhau. Giờ nghe được tin này cậu càng sốc hơn. - Ừ. Mày cũng ít có ác lắm. Lôi người ta ra làm bình phong cho mày trả thù này nọ. Chã cũng thích mày thật đó. Sau khi nghe tụi tao kể hết nguồn đuôi mọi chuyện xong ổng buồn với suy sụp hẳn. Rồi con Linh ve vãn với rù quến gì đó mà từ cong vòng thành thẳng đuột tới giờ. Hô hô.... - Thiệt là vi diệu. Nhỏ Uyên sau khi xử lý hết chén súp thì ngóc đầu lên chọt vào một câu. - Chắc hôm nào tao phải sang gặp Vũ để xin lỗi cho đàng hoàng... Dù gì thì... Cậu trầm ngâm. - Thôi được rồi. Chuyện đó tính sau đi con. Mấy đứa có muốn đi du lịch không? Ba sẽ sắp xếp. Ông Minh không muốn cậu tiếp tục suy nghĩ nên cất tiếng hỏi. - Dạ thôi ba. Con muốn yên tĩnh ở nhà để suy nghĩ hơn... Với... - Xin hỏi bàn mình có muốn dùng lẩu cá kèo chưa ạ? Tiếng người nam phục vụ cắt ngang lời nói của cậu. - Lẩu cá kèo... Cậu nhắc lại tên món ăn... - Dạ đúng ạ. Nam nhân viên lại lễ phép trả lời. - Được rồi. Anh mang lên đi. Cậu khẽ cười với anh ta. - Lẩu cá kèo à... Cậu lại nhắc thêm lần nữa.
Một lúc sau món lẩu cũng được dọn lên. Một nồi nước. Một rổ cá kèo sống. Một rổ rau xanh mướt đầy ắp lự. Ngồi nhìn vào rổ cá. Ký ức chợt ùa về...
“- Thì ra cậu sợ mấy con này hã? Sao hồi nãy không nói. Biết vậy thì nấu món khác có sao đâu.
- Tại vì tôi thấy lần đầu anh nói muốn ăn một món gì đó nên mới không nỡ từ chối thôi.
- Đâu phải tôi chỉ thích mỗi món này đâu. Thôi bắt vô hết rồi. Xuống đi. Ngồi trên đó hoài nhìn mắc cười quá. .... - Biết sợ mà sao cứ khoái nấu cái này vậy?
- Anh... Sao...
- Sợ thì đừng có tự làm khó mình.
- Sao... Sao anh lại ở đây? Em tưởng...
- Không tính ghé. Nhưng vô tình đi ngang. Nghe trong nhà đổ bể gì đó nên vô coi thử. Tôi về đây...
- Đừng...”
- DUY. Mày sao vậy? Tự nhiên ngồi thẫn thờ vậy? Nhỏ Uyên đập vai cậu. - À không. Tao đang suy nghĩ về cái món này thôi. - Hữm. Lẩu cá kèo thôi mà. Có gì phải nghĩ? - Tao nghĩ... Hay tao mở một... nhà hàng nhỏ nhỉ? Ngập ngừng một chút cậu cũng nói ra dự liệu trong đầu. - WHATTTTT???????? Vẫn âm thanh chói lóa. Nhỏ Uyên la lên. - Có gì mà mày ngạc nhiên thế? - Mày không muốn làm giáo viên như mong muốn của mẹ mày nữa sao. Con Tâm cũng ngạc nhiên không kém nhỏ Uyên? Từ giáo viên thành chủ nhà hàng. Điều không tưởng. >.<. - Tạm gác lại đi. Tao không nói sẽ bỏ luôn nhưng với tình trạng hiện giờ có lẽ không thích hợp. Có lẽ tao sẽ làm cái này một thời gian rồi sau đó khi ổn định lại mới tính chuyện có nên học lại hay không. Với lại lỡ tao nấu ngon rồi nhà hàng tao nổi tiếng rồi người ta mời tao đi dạy tại các trung tâm nấu ăn hay lên luôn TV giống Yan Can Cook thì sao. Cũng là giáo viên rồi... Cậu bắt đầu vẽ vời ra một vài viễn cảnh >.< - Trời ... trời... Thầy coi nó kìa. Con Tâm quay qua “cầu cứu” ông Minh. - Cũng là một ý hay. Giáo viên ẩm thực. Cũng là giáo viên. Ông Minh xoa cằm gật gù. - Ôi trời. Tới thầy cũng hùa theo nó sao? Nhỏ Uyên ỉu xìu. Đúng là hai cha con. - Miễn sao Duy nó thấy vui và thoải mái là được rồi. Vậy khi nào bắt đầu. Ba sẽ lo mọi thứ về tài chính hay bất cứ chuyện gì cho con. Nhưng con không thể làm một mình được. Con có cần ai phụ gì không? Ông Minh cười hiền nhìn về phía con mình. - Vậy là con bắt đầu xài thâm vô tiền thừa kế rồi đó hã? Duy nhìn ông Minh bằng ánh mắt tinh nghịch. - Nếu con muốn ba có thể cho con tất cả cũng được. Là một ánh mắt tinh nghịch khác đáp trả lại. - Haha. Ba thiệt tình. Cậu vỗ nhẹ tay mình lên mu bàn tay ông Minh. - Vậy con có cần ai phụ không? Ông quay trở lại vấn đề chính. Nồi lẩu bắt đầu sôi. Hai nhỏ kia từ từ trút cá và rau vào. - Tâm. Uyên. Hai cưng về làm nhà hàng với anh nha. Cậu lên tiếng nói. Giọng đầy chất kịch.
PHỤT... Nhỏ Uyên phun hớp nước cam vừa uống ra khỏi miệng. Con Tâm cũng vừa khéo làm một hành động trùng khớp.
- Mày... ặc... mày giỡn hã? Con Tâm bị sặc nước vừa nói vừa ho khù khụ. - Không. Tao nói thật đó. Uyên thì nó đi dạy nên khi nào rãnh thì qua rửa chén hay quét rác cũng được. Còn mày. Ăn ở không chứ gì? Tao “hốt” mày trọn ngày. Coi như là trợ lý giám đốc. Haha. Duy cười lớn. - Tao đâu có kinh nghiệm gì đâu mà... - Rửa chén á. Mày muốn cái nhà hàng của mày 1 năm thay 365 lần chén dĩa à. Nhỏ Uyên đã “tỉnh sặc” và láo nháo nhảy vào cuộc “tham luận”. - Vì bây giờ tao chỉ tin tưởng có ba người. Một là ba tao. Hai người còn lại là hai đứa bay. - Mày làm tao cảm động quá đi thôi... Óa óa óa... Nhỏ Uyên kéo cái khăn ăn lên làm ra vẻ nức nở... - Được rồi. Tao sẽ làm osin cho mày vậy. Con Tâm cười nhẹ nói lời đồng ý. Dù gì nó cũng đang ở không. Qua giúp cậu xem như đốt cháy thời gian rãnh. - Còn mày? Cậu quay qua nhìn nhỏ Uyên. - Làm sao thiếu phần tao được. Hề hề. Thêm một phiếu nhất trí. - Vậy nhá. Thôi. Ăn đi, trào lẩu rồi kìa. Cậu chỉ tay vào nồi lẩu đang sôi trở lại. Nước lẩu trong veo đang sôi đánh bọt. Làn khói trắng mỏng mảnh bốc lên nghi ngút quyện theo mùi hương thoang thoảng của cá kèo và rau thơm, ngon đến phải đánh ực một cái mới chịu nổi... - Con tính đặt tên nhà hàng là gì? Ông Minh đang chậm rãi gắp từng cọng rau đã chín ra đĩa thuận miệng hỏi. - Đầu Bếp Nhỏ. Cậu đáp gọn lỏn. Bất giác cả ba người còn lại đều nén một tiếng thở nhẹ vào lòng. “Đầu Bếp Nhỏ”. Ừ thì “Đầu Bếp Nhỏ”... Có phải “Đầu Bếp Nhỏ” lại tiếp tục hy vọng vào một cơn gió phương xa?
-----------------------------------------------------------------------------------
Sau hai tháng bận rộn tối tăm mặt mũi thì “Đầu Bếp Nhỏ” cũng đã đến ngày khai trương. Tưởng chừng như mọi chuyện rất đơn giản. Chỉ có Bỏ tiền – Thuê mặt bằng – Trang bị bếp núc, bàn ghế, nội thất, lên thực đơn và bán. Tưởng như đơn giản nhưng khi đụng vào thì biết bao nhiêu thứ nhiêu khê. Nội chuyện thuê mặt bằng đã ngốn gần cả tháng trời. Được giá thì vị trí quá tệ. Được vị trí thì giá lại trên trời. Duy chỉ muốn một nhà hàng nhỏ để thử nghiệm khả năng của mình và tìm cái gì đó mới lạ khi bắt đầu lại cuộc sống lần nữa nên phải rất đắn đo về chuyện vị trí lẫn giá cả này. Cậu không muốn vung tay quá trán. Vì lỡ kinh doanh không thành công thì tiền của ba cậu cũng không mất đi quá nhiều. Nói kiểu như cậu hay đùa là “còn giữ lại để sau này hưởng thừa kế”. Cứ chạy đi chạy lại gần một tháng thì cuối cùng cả ba chọn được một vị trí khá đắc địa. Giá thuê cũng rất vừa phải. Vừa vào đến cửa cậu đã thấy thích nơi này rồi. Mặt bằng vừa phải, thoáng mát có hẳn một sân vườn nhân tạo ở phía sau với những mảng xanh mát mắt. Trên lầu có thêm một ban – công lộ thiên thích hợp cho các khách muốn đặt tiệc ngoài trời. Với cả màu sắc có sẵn của căn nhà cũng vừa ý cậu. Màu trắng bạc. Như vậy sẽ đỡ công sơn phết trang trí lại. Bây giờ chỉ lo chuyện nội thất và những thứ khác.. Với những yếu tố đó. Hợp đồng thuê mặt bằng nhanh chóng được ký kết. Lo xong chuyện mặt bằng là đến khâu xin giấy phép. Sau một tuần “hành chính” thì cậu và con Tâm phải đồng loạt đi kiếm ông Minh xin cứu viện. Chỉ ba ngày sau đã có giấy phép hẳn hòi. Ba là số 1. Haha.
Không khí ngày khai trương khá nhộn nhịp với nhiều khách khứa là bạn của “ba nuôi”. Vì không muốn làm xáo trộn mọi thứ sẵn có nên Duy chủ động nói ông Minh hãy tuyên bố mình là con nuôi để tránh lời đàm tiếu. Mọi chuyện chỉ cần hai cha con hiểu nhau là đủ. Ông Minh cũng có chút áy náy về việc này nhưng cậu gạt đi và bảo ông đừng quá để tâm đến chuyện danh phận. Chẳng qua chỉ là cách gọi ngoài miệng của người đời. Chung quy là kho mở riệng ra gọi thì cũng chỉ là “ba” và “con” chứ có gắn thêm chữ nuôi vô đâu. Ai sao cũng được. Chỉ cần biết Trần Khánh Duy là con trai của Trần Hữu Minh.
- Chúc mừng em. Không ngờ sau mấy năm đi du học em đã thành ông chủ nhỏ. Đã vậy còn trở thành con nuôi của thầy Minh nữa chứ. Thầy chủ nhiệm khoa lúc trước của cậu bước vào với một lẵng hoa trên tay. - Em cảm ơn thầy. Mời thầy vào. Ba em đang ở trong đó. Cậu tươi cười nhận lấy lẵng hoa rồi đặt lên bàn lớn ở chỗ đón khách. Liếc nhìn hai bóng áo dài màu đỏ chạy qua chạy lại trong kia không khỏi cười nhẹ một cái. Tội nghiệp hai nhỏ Uyên, Tâm sáng giờ mặc hai cái áo dài đỏ choét chạy tới chạy lui “dắt khách” không ngơi nghỉ. Con Tâm thì khỏi phải nói. Tự nhiên bắt mặc áo dài mà còn màu đỏ là một cực hình với nó. Nó vốn ghét mấy màu chói lòa như thế này. Nhưng vì nhỏ Uyên nói muốn đem may mắn tới cho ngày khai trương nên cũng ngậm ngùi mà “trùm” vào. Giờ thì mới biết đau thương. Có bao giờ nó thùy mị dịu dàng thế này. Áo dài. Tóc dài. Đi đứng nhẹ nhàng. Cười nói lịch sự khẽ khàng. Ôi trời ơi. Giết chết nó đi. Haha...Đang mãi chạy đi chạy lại thì... Crắck... Trong vòng chưa đầy 3 giây để nhận ra vấn đề nó đã té ngửa ra sau. Gót giày bị “ngược đãi” từ sáng đến giờ đã rời ra. Đang chuẩn bị tiếp đất chợt nó thấy thân mình đang lơ lửng giữa không trung < Hơi lố >.< > Ráng nhìn lên thì thấy một chàng trai đang đỡ lấy nó. Hừm. Nhìn có vẻ quen quen. Hình như nó đã gặp ở đâu rồi thì phải... Nhưng... Vòng tay này có vẻ to khỏe nhỉ? Ấm nữa. Tự nhiên nó đỏ mặt.
- Em... Bạn... Cô... có... sao không? Chàng trai ấp úng hỏi tay vẫn ôm ngang eo nó. Có vẻ anh chàng đang bối rối nên không biết nên gọi nó là gì. - Tui... tui... không có sao... Cảm ơn bạn nha... Thần linh ơi. Có phải con Tâm không? Nó mà cũng biết mắc cỡ sao >.<. - Vậy mình buông ra nha. Nói là làm. Anh chàng buông tay mà không nhớ tới con Tâm đang ở trong tình huống nào.
BỊCH... Cô nàng tiếp đất gọn lỏn.
- UI DA. Tiếng con Tâm rít lên. - Chết. Xin... xin lỗi... Mình... mình... Tiếng chàng ta lắp bắp khi nhận ra sai lầm chết người của mình. - Ông... Đang tính “khai khẩu” vì bị quẳng xuống đất thì con Tâm lại bị vẻ mặt luống cuống đến ngố tầu của anh chàng kia làm phải “thu khẩu” trở lại. Tự nhiên nó có chút gì đó không nỡ. - Mình xin lỗi. Mình vô ý quá. Bạn Tâm có sao không? Anh ta nhìn khắp lượt từ trên xuống dưới coi nó có bị thương không thì đột nhiên đỏ mặt... Đoạn cởi chiếc áo vest đang mặc ra.. - Ơ... Ông... Ông làm gì vậy? Nó trợn tròn mắt. - Áo dài của Tâm bị rách rồi. Nói rồi anh ta nhanh chóng khoác áo lên che lại chỗ rách lớn trên lưng nó. - Ơ... Ừm... Ưm... Cảm... cảm... ơn... Con Tâm ngượng chín mặt chỉ biết ngồi yên cho chàng trai nọ khoác áo lên người nó. Bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa cả một vùng. Cả hai không ai dám nhìn mặt nhau. Má cứ đỏ ửng lên từng chặp.
- TÂM. Mày bị sao mà nằm xải lai vậy? Một bóng áo dài đỏ khác xuất hiện. Nhỏ Uyên lúc xuất hiện vào những lúc thế này >.< - Tao bị gãy guốc. Như tìm được cứu tinh con Tâm lật đật vịn cạnh bàn đứng dậy. Tay vẫn giữ chặt chiếc áo vest. - Rồi sao mày trùm cái áo của Dương vậy? - À. Tự nhiên con Tâm à lên một tiếng sau câu hỏi của nhỏ Uyên. Bạn trai ấy tên Dương. Là đồng nghiệp của nhỏ Uyên. Mấy lần tới trường đợi nhỏ đi thăm Duy nó có thấy anh ta hay đi chung với nhỏ. Cũng có bắt chuyện xã giao vài lần nhưng cơ bản nó không quan tâm lắm. Nhưng bữa nay lại thấy có gì đó “sai sai”. - Mình vô ý quá. Làm rách áo Tâm rồi. Dương gãi gãi đầu ái ngại nhìn con Tâm. - Không sao đâu. Thôi Uyên đưa nó vô trong thay áo nha. Dương ở đây chơi. Xíu Uyên quay lại liền. Nhỏ Uyên lật đật đẩy con Tâm đi. - Mình xin lỗi nha Tâm. Dương lại nói với theo hai nhỏ. Con Tâm khẽ quay lại nở một nụ cười hiền nhất có thể để “trả lễ”. Lần đầu tiên trong đời nó cười như thế... - Khách khứa tùm lum mà còn để té rách áo. Cũng may tao mượn 4 cái để dự phòng... À quên. Hai cái áo dài đỏ mà tụi nó đang mặc trên người vốn không phải là đặt may mà là đi mượn của vũ đoàn múa đám cưới để “làm màu” cho hết ngày hôm nay rồi thôi nên mới có sẵn hàng sơ cua như thế. >.< - Thôi đi vô thay rồi còn ra tiếp khách. Không thôi một hồi thằng Duy nó vô nó la bây giờ... Con Tâm kéo tay nhỏ Uyên đi nhanh vào phòng trong. Trước cửa khách vẫn ra vào tấp nập. Nhà hàng do có diện tích nhỏ nên bắt đầu hơi chật chội. Tuy nhiên không ai nề hà gì mà vẫn tươi cười nói chuyện với nhau. Trong lòng ai cũng thầm hiểu rõ ông Minh mời khách không phải là chuyện nhỏ. Tất cả đều cảm thấy vinh dự khi được có mặt ở đây nên không dám phàn nàn gì.
- DUY. Một giọng nam trầm ấm cất tiếng gọi khi cậu đang loay hoay đón khách. Nghe tiếng gọi cậu xoay người nhìn xung quanh xem ai vừa lên tiếng. - Anh ở đây nè... Ánh nhìn của cậu hướng về nơi phát ra âm thanh kia. Cuối cùng cũng nhìn thấy đối tượng. Thoáng chút ngập ngừng rồi cậu cũng bước tới nơi người con trai kia đang đứng. - Anh Vũ. Chào anh. Cậu nở nụ cười nhẹ có phần gượng gạo. - Em khỏe không? Lâu rồi không gặp em. Vũ nói rồi tiến lại ôm Duy. - Em... Cậu thấy ngại vì hành động thân mật này của Vũ. - Đừng ngại. Anh không giận chuyện cũ đâu. Với nhờ em mà anh mới quen được Linh và có một gia đình hạnh phúc như bây giờ. Buông cậu ra Vũ nhẹ nhàng nói. - Nhưng em thấy có lỗi với anh lắm. Em định khi nào công việc ổn định sẽ mời anh với Linh tới để nói chuyện. Ai ngờ anh đã tới đây trước rồi. Nghe Vũ nói vậy cũng cũng nhẹ nhõm bớt. - Chuyện qua rồi cứ để cho nó qua đi. Vũ cười hiền. - Nhưng sao anh lại yêu Linh? Không phải anh... Cậu nhìn Vũ có chút thắc mắc. - Anh có thể thích con trai cũng có thể thích con gái. Em hiểu chứ? Vũ vỗ nhẹ vai cậu từ tốn nói. - À. Em hiểu rồi. Cũng mừng cho anh. Lúc đó xảy ra chuyện xong em lại bỏ đi du học. Em sợ anh bị tổn thương... Có gì đó hơi gian dối nhưng tốt nhất không nên nói thật. - Ai nói em anh không bị tổn thương? Em phải đền cho anh đó. Vũ đột nhiên “lật lọng”. - Vậy... - Hôm nay phải đền cho anh với Linh một bữa thật ngon mà không tính tiền. Được không? Haha. Vũ nhìn sắc mặt hơi nhíu lại của cậu cười lớn. - Nè. Nè... Bây giờ là hàng của tui nha ông kia. Không có được rớ vô nha. Linh nãy giờ đi loanh quanh kiếm con Tâm bây giờ mới xuất hiện. - Vậy thì lo giữ cho kỹ nha. Dù gì ngày xưa cũng đã từng xém suýt mém là của tui đó nha. Haha. Dư biết Linh chỉ đùa nên ngại gì không giỡn lại tí nhỉ. - Dám đụng vào chồng bà, bà méc thầy Minh. Linh lém lỉnh đáp trả làm cả ba người cùng bật cười. - Duy. Con vô trong bắt đầu lễ khai trương đi. Chắc khách cũng đã đến đủ rồi đó. Có gì nhân viên sẽ đưa họ vào trong. Ông Minh từ trong bước ra gọi cậu vào. - Dạ. Con vô liền đây.
- Chú ơi? Đột nhiên có một giọng nói trong veo cất lên từ sau lưng. Cậu vốn định vào trong thì bị giọng nói kia làm phải quay lại. - Con tìm chú hã? Trước mặt cậu là một đứa bé trai tầm 4, 5 tuổi đang nắm tay mình. Khuôn mặt tròn trĩnh phúng phính. Mắt tròn xoe, môi trái tim đỏ mọng. Hai má hơi ửng ửng hồng. Tóc vuốt gel láng mượt. Trên người mặc bộ vest khỉ màu trắng trông đáng yêu cực kỳ. Có vẻ là một tiểu thiếu gia của nhà nào đó đây. - Dạ. Papa của con nói chú phải đợi papa của con tới rồi mới được... được... Nói đến đây cậu bé dường như quên mất mấy từ cuối cùng nên ấp úng. Khuôn miệng mím lại rồi chu ra vô cùng dễ “ghét”. - Ba của con là ai? Cậu hỏi rồi nhìn quay quất tìm xem có vị phụ huynh nào đứng gần đó không. - Bảo Phong. Lại đây với papa. Có tiếng gọi đứa bé. - A. Papa tới rồi. - ... Cậu nghe giọng nói vừa cất lên mà tim đánh thịch liên hồi. Thân quen đến mức chỉ cần vài tiếng là đã nhận ra. Cổ họng cậu có gì đó đè chặt xuống. Hai tay bất giác buông ra khỏi tay đứa bé đang nắm nãy giờ. Cậu nhóc cũng thả tay ra rồi nhanh chóng chạy ra sau lưng cậu đến chỗ ba của mình. - Em không quay lại xem tôi là ai sao? Người đàn ông sau lưng cậu lên tiếng hỏi. - Anh Phong... Cậu từ từ quay lưng lại. - Trí nhớ em vẫn tốt nhỉ? Không cần quay lại vẫn biết là tôi. Đúng thật là Phong. Trên tay anh đang bồng đứa bé được gọi là Bảo Phong khi nãy. - Papa. Con đói quá. Lúc nãy không phải papa nói đưa con đến đây ăn sao. Sao cứ đứng đây hoài vậy? Bảo Phong ôm cổ ba mình nũng nịu. - Con phải hỏi chú kia là có cho con với papa vô ăn không chứ? Anh nói rồi hôn lên má Bảo Phong một cái. Đoạn hướng mắt về phía cậu đang đứng ngây ngốc nhìn hai cha con anh. - Chú ơi... Chú cho con vô ăn nha... Cậu nhóc ngây thơ chồm qua níu nhẹ tay áo cậu. Ánh mắt có phần nài nỉ. - À tôi quên giới thiệu với em. Đây là Bảo Phong. Con trai của tôi. Nó được 4 tuổi rồi. Thấy cậu vẫn hướng ánh nhìn tò mò vào cậu nhóc Phong liền lên tiếng giới thiệu. - Con... Con... của anh? Câu trả lời của anh làm cậu càng ngây ra đó. - Đúng. Tiếng đáp dứt khoát để xác nhận lại lần nữa. Bảo Phong là con trai của Khánh Phong.
- END CHAP 19 -
|